Trong lúc đang nói chuyện đã tới Vấn Đạo Sơn, lại thấy núi này rộng lớn kéo dài, địa thế cô tuyệt, đạo uẩn thâm hậu, trong núi có rừng sâu vách dốc, từ xa nhìn lại, toàn bộ thế núi giống như một lão nhân ngồi trên cao, ngẩng đầu nhìn trời.
Đối với sự tồn tại của cái tên Vấn Đạo Sơn này, trong giới tu hành cũng có không ít truyền thuyết, một truyền thuyết cổ xưa nhất nói là thời thái cổ, từng có một vị cao nhân ở đây vấn đạo cầu đạo, ngồi trăm năm, chứng đại đạo, mà trong trăm năm này, núi mà hắn ngồi cầu đạo cũng được một thân đạo uẩn của hắn ảnh hưởng, dần dần biến hóa địa thế, không ngờ hóa thành bộ dạng hắn lúc ấy cầu đạo, vô cùng thần dị.
Truyền thuyết này là thật hay giả, đã không thể khảo chứng, nhưng cái tên Vấn Đạo Sơn này lại một mực cửu thịnh bất suy.
Thế gian có thập đại tiên sơn, Vấn Đạo Sơn này cho dù một trong số đó.
Lúc này ở trong pháp chu nhìn về phía trước, liền thấy trước núi này đã người đông nghìn nghịt, trên một quảng trường trong sườn núi, dựng tiên đài cao, mấy vị lão giả tay áo dài rộng ngồi trên đài, chấp chưởng nghi thức tế lễ, phụ trách khai mạc đại đạo lục khảo lần này, chung quanh những tiên đài này là người của các đại đạo thống và tiên môn, đều tự chiếm chỗ cao, chuẩn bị xem lễ.
Mà dưới lưng chừng Vấn Đạo Sơn lại có một tòa u cốc, ngoài u cốc cũng có mấy trăm tu sĩ tụ tập, là tu sĩ chuẩn bị tham gia đại khảo trận đạo, bọn họ thi đầu tiên ngay sau khi khai mạc, lúc này đã bắt đầu chuẩn bị cho trận khảo.
Trên các vách núi đối diện, thậm chí là hư không, vị trí tốt đều đã bị người ta chiếm, ồn ào náo nhiệt, ngay cả vị trí quan chiến tốt cũng không dễ tìm, có điều Xích Thủy Đan Khê dù sao cũng là một trong những Bị Khảo Ti, bởi vậy cũng có vị trí riêng của mình, pháp chu trực tiếp hạ xuống quảng trường ở phía bên phải giữa sườn núi, các vị đan sư liền lập tức xuống thuyền, đi lên tiên đài.
- Xong nghi thức tế lễ thì chính là đại khảo trận đạo, tuy quy củ khảo hạch đan, trận khác nhau, nhưng trên bản chất nhưng cũng quá khác biệt, chúng ta cũng tiện xem, vạn nhất xuất hiện vấn đề gì, cũng dễ bổ khuyết đúng lúc, đỡ đánh mất thể diện của Xích Thủy Đan Khê!
Cầu Long Chân Nhân cười ha ha, các vị đan sư đều đáp ứng, phân biệt nhập tọa, lòng đầy chờ mong.
Nhưng lúc này, Phương Nguyên lại không nhập tọa, mà thi lễ với mọi người, nói:
- Chư vị tiền bối cứ ngồi xem, vãn bối đi chút sẽ về!
Đám người Cầu Long Chân Nhân nghe vậy đều kinh ngạc, nói:
- Đại khảo trận đạo sắp bắt đầu rồi, ngươi còn đi đâu?
Phương Nguyên cười cười:
- Vãn bối đi tham gia thi, quay về nhanh thôi.
Mắt thấy đã tới giờ Thìn, người từ các nơi xung quanh tới xem lễ cũng đã tề tụ ở đây, liền nghe một tiếng trống chiêng vang lên, hoàn cảnh đang lộn xộn chung quanh lập tức trở nên im lặng, ai nấy đều tâm thần ngưng trọng trang nghiêm, ngẩng đầu nhìn về phía trước.
- Thiên địa như lò lớn, thui rèn đạo tâm của chúng ta!
Trong sườn núi Vấn Đạo Sơn, trước tế đài, ba vị lão giả tay áo dài rộng tế qua thiên địa, cao giọng hô:
- Con đường tu hành, nên tránh kiêu căng, tránh phù phiếm trống rỗng. Người tu hành chúng ta chỉ cầu đạo tâm không xấu, hư danh khen ngợi không để trong lòng. Song vì kháng đại kiếp, bảo vệ dòng dõi, đạo tâm vô cấu cũng tự nguyện nhiễm bụi trần. Người đời có câu đạo không có dày mỏng, người thành đạt đi trước. Chúng ta nào dám tranh tiên đoạt lộ? Vạn năm qua, cứ mười năm một lần tổ chức đại khảo lục đạo, không vì hư danh, chỉ để khích lệ tộc ta, bảo hộ khí vận nhân gian, chống đỡ đại kiếp!
Nói xong, ba lão giả dâng hương, trái phải vang lên ba tiếng pháo.
Ầm ầm!
Mây trôi trong không trung chốc lát liền tiêu tán vô tung, thiên địa là một mảng nắng ráo, mặt trời treo trên cao, không còn sương mù.
- Cuối cùng cũng sắp bắt đầu rồi à?
Bốn phương tám hướng, có người nhìn thấy một màn này, tâm tình đã lộ ra có chút kích động.
Cũng đúng vào lúc này, dưới Vấn Đạo Sơn, trước một mảng u cốc, lại thấy một vị Trận Sư già mặc áo đỏ, tay cầm một nén hương dài màu xanh, cười ha ha, ánh mắt đảo qua mấy ngàn Trận S đã xếp thành hàng chờ đợi trước u cốc, nói:
- Đại đạo lục khảo, trận đạo ta xếp đầu, chư vị tiểu bối, lão phu mong các ngươi cất một tiếng kêu vang trời!
Dứt lời, vung tay áo, có một quyển trục bay vào trong không trung, chậm rãi mở ra.
Bên trên dùng thần thông viết mấy chữ vàng, thần thức lay động, cho dù là cách khá xa, không nhìn rõ chữ viết bên trên, chỉ cần ánh mắt hướng lên trên, sẽ tự nhiên lĩnh ngộ được nội dung trên quyển trục này, chính là quy tắc của đại khảo trận đạo.
Quyển trục này bồng bềnh trong không trung ước chừng thời gian một chén trà, các tu sĩ trận đạo đều đã thấy rõ.
Mà lão giả này thở khẽ một tiếng, thu quyển trục lại, sau đó cắm nén hương vào trong lư hương.
Đồng thời, tay hắn phất nhẹ, nói:
- Vào trận đi!
Theo tay áo hắn vung lên, mây tím tràn ngập trên vùng trời u cốc, ngay cả cửa vào cũng phủ kín lại chậm rãi tan ra, để lộ cửa vào sơn cốc, nhưng ở bên trong sơn cốc, lại vẫn mây tím mờ mịt, mơ hồ có thể thấy được linh quang không ngừng lấp lánh.
Mà tu sĩ canh giữ cạnh sơn cốc đã sớm không nén được, quát một tiếng vội vàng nhảy vào trong đại trận.
Chương 787 Hai người họ nhanh quá (1)
- Trong sơn cốc dài ba mươi dặm này, bố trí Cửu Khúc Hoàng Hà Trận, chính là một đại trận có thể ngăn cản thiên quân vạn mã, hung hiểm trùng trùng, mà quy củ của khảo hạch trận đạo lần này cũng đơn giản hơn khảo hạch đan đạo rất nhiều, chỉ cần có thể dựa vào bản lĩnh của mình, trước khi hương xanh cháy hết, một đường phá trận, đến được bên kia sơn cốc là xem như hợp cách, có thể có được danh hiệu Đại Trận Sư.
Người xung quanh giống như hồng thủy xông vào trong sơn cốc, Phương Nguyên lại áo xanh tung bay, không hề sốt ruột.
Hắn chắp tay sau lưng, thầm cân nhắc quy củ khảo hạch trận đạo vừa được biểu hiện trong quyển trục.
- Thông qua Cửu Khúc Hoàng Hà Trận thì chỉ có thể có được danh hiệu Đại Trận Sư mà thôi, nhưng đại đạo lục khảo lần này, lại phải bình top mười, tam giáp, thậm chí là khôi thủ trận đạo, bởi vậy lại thêm vào nan đề, ở cuối Cửu Khúc Hoàng Hà Trận còn có mười con hung thú, bất kể là ai, chỉ cần có thể dùng trận pháp của mình, vây khốn một trong mười con hung thú đó là có thể lọt vào top mười!
- Ai vây khốn nhanh nhất thì người đó chính là khôi thủ...
Nghiền ngẫm nghiền ngẫm một lúc, không nhịn được cười khẽ một tiếng:
- Cừ thật, chỉ là khảo hạch trận đạo, không ngờ ngay cả hung thú cũng lôi ra, không sợ có người táng mạng à? Xem ra đại đạo lục khảo lần này, Tiên Minh đặt kỳ vọng rất cao.
Cân nhắc xong tất cả, mắt thấy người xung quanh đều đã xông vào sơn cốc, Phương Nguyên cũng chuẩn bị vào cốc.
- Ngươi không ngờ cũng tới tham gia khảo hạch trận đạo?
Cũng đúng vào lúc này,bên cạnh hắn không xa truyền đến một thanh âm vô cùng kinh ngạc.
Quay đầu, Phương Nguyên liền nhìn thấy một nữ tử mặc áo đỏ, bộ dạng khoảng mười tám mười chín tuổi, vẻ mặt ngạc nhiên, lại không phải ai xa lạ, chính là Lý Hồng Kiêu lúc trước đã gặp trước khảo hạch trận đan đạo, không ngờ nàng ta cũng tới tham gia đại khảo trận đạo.
Lý Hồng Kiêu đó rõ ràng là cũng nghĩ giống như hắn, chỉ là sau khi hơi ngẩn ra, trên mặt liền xuất hiện một tia ngạo nghễ.
Hơi hất cằm, nhìn Phương Nguyên nói:
- Đan đạo bị ngươi đoạt đi phong đầu, trận đạo thì ngươi đừng hòng thắng ta nữa!
Phương Nguyên nghe vậy, cười bất đắc dĩ, nói:
- Ngươi nói...
Trong mắt Lý Hồng Kiêu hiện lên một tia tức giận, quát lên:
- Đừng có nói ta nói đúng nữa!
Phương Nguyên ngừng lại một chút, gật đầu, nói:
- Ngươi nói không sai...
- Ngươi...
Lý Hồng Kiêu lập tức lại dâng lên một bụng nộ khí.
Nhưng Phương Nguyên lại không để ý tới nàng ta, cười khẽ, thân hình bay lên, một bóng xanh xông vào trong sơn cốc, mà Lý Hồng Kiêu thì cắn răng một cái, tốc độ không ngờ không chậm hơn hắn, hóa thành một luồng sáng đỏ, cơ hồ đồng thời cùng Phương Nguyên xông vào sơn cốc.
Hai người bọn họ, hiện giờ đã gần như là hai người tiến vào sơn cốc muộn nhất trong đại khảo trận đạo lần này.
Phương Nguyên cũng không phải chủ quan, mà là vào sơn cốc này, cái so đấu không phải thân pháp và tốc độ, mà là năng lực phá trận, nếu cùng mọi người tiến vào, người bên cạnh nói năng ầm ĩ, không khỏi sẽ ảnh hưởng tới sự thôi diễn của mình, bởi vậy chẳng thà chờ những người này vào đã, sau khi kéo giãn cự ly, lại thong dong vào trận thôi diễn, nhìn thì lúc ban đầu chậm hơn, nhưng trên thực tế lại nhanh hơn.
Có điều Lý Hồng Kiêu dường như cũng mang ý tưởng này, cho nên mới ở lại cuối cùng, hai người chạm mặt nhau.
Hai người bọn họ cơ hồ đồng thời vào cốc, sau đó thân hình hơi dừng lại, cũng không hạ xuống đất, bởi vì trên mặt đất vẫn có rất nhiều người chưa xông qua cửa ải thứ nhất, ngược lại chen chúc đứng đây, bởi vậy hai người bọn họ đồng thời lựa chọn bồng bềnh trong không trung, trên ngón tay Lý Hồng Kiêu đeo giới chỉ đồng đen sáng ngời, bên cạnh liền một trăm lẻ tám ngọc trù có đường vân màu tím vàng, xoay tròn trong không trung.
Mà Phương Nguyên lại ngay cả ngọc trù cũng không dùng, chỉ bấm tay trái thật nhanh.
Không đến một hơi thở, hai người bọn họ đều lao về phía trong, đồng thời đi tới cửa thứ nhất...
Từ tốc độ thôi diễn này cho thấy, hai người bọn họ dường như căn bản không hề dừng lại, chỉ hơi khựng lại một chút đã tính ra rồi.
Sau đó, bọn họ ở cửa thứ hai cũng không dừng lại, trực tiếp vượt qua.
Sau đó chính là cửa thứ ba....
Cửa thứ tư...
- Trời ạ, hai bóng người đó là ai, tốc độ nhanh quá...
Lúc này chung quanh sơn cốc, trong không trung, trên sườn núi, không biết có bao nhiêu người đang khẩn trương nhìn trận đại khảo trận đạo này.
Từ trên cao nhìn xuống, chỉ có thể thấy trong sơn cốc tràn ngập mây tím, thỉnh thoảng có linh quang từ sâu trong mây tím lấp lánh lóe ra, đó đều là một số cấm chế được giấm trong sương, không biết bao nhiêu người tu vi cao thâm đều cảm thấy, nếu mình đi vào sơn cốc này, chỉ sợ là nửa bước cũng khó đi, chỉ có dùng thần thông cường hành mở đường, mới có khả năng một đường đi từ đầu tới cuối sơn cốc.
Nhưng đây là đại khảo trận đạo, dựa theo quy củ, không thể thi triển thần thông.
Cho nên, người vào sơn cốc, chỉ có thể dựa vào năng lực thôi diễn của mình, từng bước phá trận, từng bước tiến về phía trước.
Mà hiện giờ tu sĩ trận đạo trong sơn cốc, cũng đều làm như vậy, không một ai là đang không khổ sở thôi diễn, trước mỗi một đạo trận quan đều hết sức rụt rè cẩn thận, vắt hết óc suy nghĩ, quả thực giống như đi trên băng mỏng, mỗi lần phá được một trận, sắc mặt đều mừng rỡ, vội vàng đi qua.
Nhưng trong một mảng thân ảnh trì trệ này, lại xuất hiện hai bóng người vô cùng bắt mắt.
Chương 788 Hai người họ nhanh quá (2)
Hai người một xanh một đỏ bay nhanh trong sơn cốc, giống như hai con cá ngược dòng mà bơi!
Vốn thời cơ vào trận của hai người bọn họ muộn hơn mọi người, nhưng trong lúc họ vào trận, lại phát hiện hai người bọn họ cơ hồ không hề dừng lại, ở mỗi một đạo trận quan đều nháy mắt là vượt qua, sau đó một đường tiến về phía trước, so sánh với họ, nhưng người khác giống như là bất động tại chỗ, bị bọn họ vượt qua.
- Đại khảo trận đạo này là không cho phép Đại Trận Sư tham dự, sao lại xuất hiện cao thủ bực này?
Bất kể là trên vùng trời sơn cốc hay là bên trong sơn cốc, đều có người đang nhìn họ chằm chằm, phàm là hai người này hoặc là thi triển thần thông, hoặc là mượn dùng pháp bảo gì đó, vậy sẽ bị coi là gian lận, lập tức bị hủy bỏ tư cách khảo hạch, nhưng bất kể họ có trợn mắt to tới thế nào, đều không phát hiện dấu vết hai người bọn họ mượn dùng bất kỳ thần thông hoặc là pháp bảo gì, không ngờ đúng là một đường thôi diễn mà tiến về phía trước.
Điều này không khỏi khiến mọi người cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Người không biết, còn tưởng rằng đây là hai Đại Trận Sư tiêu chuẩn tam văn tứ văn tới đây trêu tiểu hài tử.
- Các ngươi... Có từng nghe nói trận đạo khác có trình độ bực này không?
Trong vô số người vây xem, nếu muốn tâm tình cổ quái nhất, tất nhiên chính là một đám tu sĩ của Xích Thủy Đan Khê.
Vừa rồi bỗng nhiên nghe nói Phương Nguyên muốn xuống tham gia đại khảo trận đạo, bọn họ đã cảm thấy có chút khiếp sợ, đan sư lại tham gia trận khảo, mà sau khi nhìn thấy Phương Nguyên một thân áo xanh nhanh chóng tiến về phía trước, thế như chẻ tre thì không chỉ chấn kinh....
Bọn họ đều trầm mặc!
Sau khi trải qua sự kiện tiểu khảo đan đạo, bọn họ đã không còn dám quá coi thường Phương Nguyên, nhưng sự không coi thường này chỉ là về đan đạo của hắn mà thôi, ai có thể ngờ được hắn lại lén báo danh tham gia đại khảo trận đạo, càng mấu chốt hơn là, hắn không ngờ còn có biểu hiện kinh diễm như vậy, từ tốc độ của hắn và nữ tử áo đỏ cho thấy, đây chẳng phải là tiết tấu sẽ vững vàng tiến vào top mười sao?
- Hoàn toàn chưa nghe bao giờ?
Hứa chấp sự là tiếp lời đầu tiên, cười khổ nói:
- Ngay cả ta cũng không biết hắn báo danh thi trận đạo lúc nào!
Thanh Ly tiên sinh ở bên cạnh cũng bất lực nói:
- Lúc trước lão phu còn đang nghĩ hắn có mấy thành nắm chắc giành được khôi thủ đại khảo đan đạo, hiện giờ xem ra... Chẳng lẽ hắn trước khi bắt đầu đại khảo đan đạo đã phải giành khôi thủ đại khảo trận đạo cho đã nghiền à?
- Sau này nếu để người ta biết được, khôi thủ đại khảo trận đạo là xuất thân từ Xích Thủy Đan Khê chúng ta, chuyện này đúng là...
Vô Pháp tiên sinh cũng nghĩ tới một chuyện thú vị khác, không nhịn được bật cười.
- Học đan đạo cực nhanh, trận đạo cũng kinh người như vậy, còn quen biết với Tiên Minh Tuần Giám Sứ...
Cầu Long Chân Nhân không nhịn được lắc đầu, kinh ngạc nói:
- Hắn rốt cuộc là ai?
Vừa nghe thấy lời ấy, tất cả mọi người theo bản năng đều nhìn về phía Tử Tiêu Động Chủ.
Người là ngươi nhặt về, ngươi ít nhiều gì cũng phải biết một chút chứ?
- Nhìn ta làm gì?
Tử Tiêu Động Chủ lại cười khổ bất đắc dĩ:
- Người là ta nhặt về, nhưng hiện tại hồ đồ nhất lại chính là ta...
Hai cái bóng một xanh một đỏ, tiến vào sơn cốc muộn nhất, nhưng tốc độ lại nhanh nhất.
Cửu Khúc Hoàng Hà Trận vốn là nổi danh nhờ trận thế phức tạp, cấm chế vô số, có thể nói là ba trượng một cấm, mười trượng một cửa. Trong đại trận này không nói là nửa bước cũng khó đi, nhưng cũng là đi lại rất khó, hai người bọn họ lại thân hình bay, tư thái tiêu sái, không giống đang phá trận, mà giống đằng vân đi dạo trên đỉnh núi, quả thực coi Cửu Khúc Hoàng Hà Trận như đường cái bình thường!
Không chỉ là các tu sĩ xem thi ở bên ngoài, cho dù các Đại Trận Sư tọa trấn giám thị trong sơn cốc cũng đầy khiếp sợ.
Rất nhanh, chỉ khoảng thời gian một nén hương, hai bóng người một xanh một đỏ này đã tiếp cận cuối sơn cốc, mà lúc này, phía sau hai người bọn họ, người nhanh nhất mới chỉ đi qua được hai mươi dặm, vẫn còn một phần ba lộ trình!
- Mẹ ơi, hai người này, tạo nghệ trận đạo không khỏi vượt tu sĩ cùng cấp quá nhiều.
Cuối Cửu Khúc Hoàng Hà Trận, trên một tòa tiên đài, mấy vị Đại Trận Sư đang ngồi xem thi, mấy người bọn họ thấy một màn này, trong lòng cũng không khỏi lắp bắp kinh hãi, đại khảo trận đạo này khác với các đại khảo khác, ai mạnh ai yếu nhìn cái rõ ngay, thậm chí chênh lệch thực lực giữa người tham gia thi cũng chỉ liếc cái là có thể thấy rõ, bởi vậy chẳng trách lại kinh hãi trước biểu hiện kinh diễm của hai người này như vậy.
- Tạo nghệ trận đạo của hai người này, chỉ sợ còn trên cả Đại Trận Sư tam văn.
Chính giữa tiên đài, chính là chủ khảo trận đạo, hắn quan khán một lúc, liền thấp giọng cười, nói:
- Đại khảo trận đạo lần này của chúng ta không ngờ xuất hiện cao thủ bực này, cũng không phải chuyện xấu, đi lấy tư liệu về hai người bọn họ tới cho ta xem!
Rất nhanh, liền có người lấy tới ngọc giản ghi danh của hai người đó tới, lão giả sau khi tham tường một phen, lại có chút kinh ngạc, mang theo nghi hoặc nhìn bóng đỏ, lẩm bẩm:
- Nếu nàng ta là đến từ nơi đó, có tạo nghệ bực này thì cũng thôi, chỉ là người thanh niên áo xanh kia là đại thế gia nào bồi dưỡng ra?
- Tạo nghệ bực này, chỉ sợ đã có tư cách trực tiếp tiến vào Ma Biên phục vụ rồi.
Chương 789 Tranh giành khôi thủ (1)
Một vị Trận Sư bọn ở bên cạnh không nhịn được cười một tiếng, vỗ vỗ tay, hỏi người hướng:
- Các ngươi cảm thấy ai sẽ là khôi thủ!
Lúc này chư vị Trận Sư đều đang suy đoán, lại nhất thời không ai dám khẳng định, chỉ có thể cười nói:
- Nhìn tốc độ phá trận của hai người bọn họ, thực sự khó phân trên dưới, nếu muốn phân thắng bại, vậy chỉ có chờ bọn họ quá quan, xem tốc độ bày trận của ai nhanh hơn...
- ...
- Không ngờ đạo trận thuật của ngươi cũng thật sự có mấy phần bản lĩnh!
Lúc này, hai người Phương Nguyên và Lý Hồng Kiêu đều đã tới cuối Cửu Khúc Hoàng Hà Trận.
Cản ở phía trước bọn họ đã là một cửa cuối cùng của đại trận này, chỉ cần hai người bọn họ có thể phá được trận này, xông vào chỗ sâu nhất của sơn cốc, liền xem như thông qua đại khảo trận đạo, có thể đạt được danh hiệu Đại Trận Sư, đương nhiên, nếu muốn đạt được thành tích tốt hơn trong đại khảo trận đạo lần này, vậy vẫn phải dùng trận thuật vây khốn mười con hung thú ở chỗ sâu nhất trong sơn cốc này.
Từ trong sơn cốc tiến về phía trước, cái so đấu là phương pháp phá trận, mà về sau thì lại là phương pháp bày trận.
Có điều bọn họ một đường đi tới, tuy tốc độ không chậm, nhưng một cửa cuối cùng này lại không phải dễ vượt qua, một trăm lẻ tám ngọc trù bên cạnh Lý Hồng Kiêu sớm đã bay lượn bay tán loạn, nhiều tới khiến người ta hoa cả mắt, nhìn không quá rõ.
Mà dưới tình huống suy tính tinh diệu này, nàng ta không ngờ còn có thời gian quay đầu nói một câu với Phương Nguyên.
Phương Nguyên không trả lời nàng ta, chỉ hai tay giang ra, trên không trung lập tức xuất hiện ba mươi sáu trúc trù chuyển động thật nhanh.
Một đường đi tới, hắn vẫn là lần đầu tiên vận dụng thẻ tính, lúc trước chỉ tay trái bấm đốt ngón tay, liền đưa ra rồi kết quả. Có điều lúc này, hắn thấy mình không thể thoát khỏi Lý Hồng Kiêu, trong lòng cũng có chút kinh ngạc, không ngờ nữ tử áo đỏ này tuổi tác còn ít hơn mình, nhưng không ngờ ở đạo trận thuật lại có thể theo kịp mình, thật sự khiến hắn cũng phải coi trọng nàng ta hơn.
Nhưng cho dù là như vậy, hắn vẫn không sử dụng Thiên Diễn Thuật, chỉ dựa vào bản sự của mình để thôi diễn.
Dù sao sự kiêu ngạo trong lòng hắn rất cao, nếu là đại khảo trận đạo, như vậy phải dựa vào bản lĩnh của chính mình để tới tham gia, không dựa vào ngoại vật.
- Hừ, khi khảo hạch đan đạo, ngươi nhanh hơn ta một bước, nhưng lần này, ta lại...
Nữ hài tên là Lý Hồng Kiêu đột nhiên cười lạnh một tiếng, vung tay áo thu lại một trăm lẻ tám ngọc trù, sắc mặt dường như có vài phần ngạo nghễ, muốn phóng tới một đạo quan khẩu cuối cùng, đáy mắt đã hiện ra vẻ hưng phấn không thể che giấu.
Nàng ta dường như đã có một loại cảm giác hãnh diện trước mặt Phương Nguyên!
Nhưng nàng ta không ngờ, còn chưa nói xong một câu này, Phương Nguyên đột nhiên cất thẻ tính, trực tiếp xông vào.
Khi ánh mắt Lý Hồng Kiêu nhìn tới, Phương Nguyên đã trực tiếp xuyên qua đạo quan khẩu cuối cùng.
- Ngươi... Vô sỉ!
Lý Hồng Kiêu giận dữ, trong mắt như bắn ra lửa.
Thật sự khó có thể chấp nhận, hắn không ngờ lại nhanh hơn mình nửa bước?
điều này thậm chí khiến nàng ta sinh ra một loại cảm giác, kỳ thật mình nhanh hơn đối phương, chỉ là mình vừa lên tiếng, lại ít nhiều có chút phân thần, mà đối phương thì chỉ sầm mặt, vô thanh vô tức lao đi trước mình, quả thực rất không có phong độ, quả thực chính là vô sỉ, quả nhiên ai cũng nói chó không sủa mới cắn người.
Vừa nghĩ vừa vội vàng xông vào đạo quan khẩu cuối cùng, sau đó mắt sáng rực lên.
Xuyên qua quan khẩu này, nàng ta nhìn thấy cảnh tượng trong cốc, ở ngoài trận, đã không còn sương tím tràn ngập, mà là ánh nắng tươi sáng, có điều rất nhanh, liền cảm thấy một cỗ hung phong đáng sợ từ phía trước ùa tới.
- Hung thú?
Lý Hồng Kiêu chăm chú nhìn, lập tức nhìn thấy một con hung viên (vượn dữ), hai tay giơ một tảng đá to nặng chừng vạn cân, hung hăng đập tới mình vừa chạy ra khỏi đại trận, trong lòng lập tức lắp bắp kinh hãi, theo bản năng muốn kích khởi một thân pháp lực, trảm sát con hung viên này, có điều vào khoảnh khắc cuối cùng, lại vẫn cố nén xung động này lại.
Bởi vì nàng ta bỗng nhiên ý thức được, đây là đang khảo hạch.
Phi thân né qua viên đá to này, ánh mắt đảo qua, quả nhiên liền nhìn thấy trong không trung góc tây nam, một vị Đại Trận Sư đang đứng, cười tủm tỉm nhìn Lý Hồng Kiêu, cho tới lúc này, mới cười cười nhắc nhở:
- Đừng quên, đây là đại khảo trận đạo, không đọ tu vi thần thông, ngươi chỉ có thể dùng trận pháp vây khốn chúng, phàm là dùng thần thông hoặc là pháp bảo, lập tức sẽ bị hủy bỏ tư cách khảo hạch...
- Vừa rồi sao ngươi không nói?
Lý Hồng Kiêu bất mãn nhìn Đại Trận Sư đó một cái, trong lòng thầm giận.
Đại Trận Sư này vừa rồi rõ ràng là đang chế giễu, vì thấy mình lúc vừa gặp hung thú, rốt cuộc có nhất thời quên mất quy tắc của đại khảo trận đạo này, theo bản năng vận dụng thần thông hoặc là pháp bảo gì hay không?
Đại Trận Sư đó cũng không tức giận, chỉ cười nói:
- Thân là Trận Sư, gặp phải hung hiểm, phản ứng đầu tiên tất nhiên nên dùng trận thuật để hóa giải!
Lý Hồng Kiêu nghe vậy giận lắm, nói:
- Lát nữa ta gõ trộm ngươi mấy gậy, xem ngươi dùng gì mà hóa giải!
Đại Trận Sư đó nghe vậy, cười nói:
- Muốn gõ trộm ta cũng là chuyện về sau, nhưng hiện tại ngươi không được động thủ!
Chương 790 Tranh giành khôi thủ (2)
Nói xong chỉ về một phương hướng khác:
- ... Người ta sắp đoạt được khôi thủ rồi!
- Hả?
Lý Hồng Kiêu xoay chuyển ánh mắt, liền thấy lúc này Phương Nguyên đang đấu với một con hắc ngưu thân cao khoảng ba trượng, trên người bọc một lớp vỏ bùn rất dày, hắc ngưu đó sức lớn vô cùng, đi qua đâu, bùn đất tung tóe, tên đá bay tán loạn đến đó, nhưng hắn chạy chung quanh hắc ngưu, trong tay thỉnh thoảng lại có cờ trận được phóng ra, hiện giờ không ngờ đã phong tỏa hơn nửa khu vực chỗ hắc ngưu đó.
- Không tốt, chẳng lẽ lại thực sự để hắn đoạt được khôi thủ à?
Lý Hồng Kiêu thấy mà vừa sợ vừa giận, không ngờ mình đi chậm một bước, mắt thấy đại thế đã mất.
Chênh lệch này bất kể là như thế nào cũng không đuổi kịp!
Nhưng nàng ta lại không dễ dàng nhận thua như vậy, nháy mắt liền có chủ ý, vung tay lên, bấm pháp ấn.
- Vù!
Trong ngón tay nàng ta, linh quang lóe lên, bốn lá cờ trận đồng thời bay ra, cắm ở trước người.
Con hung thú đang gườm gườm nàng ta hung tợn đánh tới, lại vừa hay bị bốn lá cờ trận này cản lại, va chạm khiến nó đầu choáng mắt hoa, còn không đợi nó có phản ứng, lại thấy quanh người cờ trận, cấm trận ùn ùn hạ xuống, hung thú này cả kinh, không chút nghĩ ngợi chạy vội ra ngoài, vừa hay xông tới trước Phương Nguyên đang đối phó một con hung thú khác.
- Hì hì...
Lý Hồng Kiêu đó cảm thấy đắc ý, nhìn Phương Nguyên:
- Ngươi không phải bày trận rất nhanh à? Cho ngươi thêm con hung thú nữa!
- Hả?
Mắt thấy đã sắp vây khốn được con quái ngưu trước mắt lại nghe thấy sau tai có tiếng gió mãnh liệt, ánh mắt Phương Nguyên đảo qua, liền nhìn thấy hung viên đang lao về phía mình và Lý Hồng Kiêu đang cười đắc ý ở phía sau nó, trong lòng lập tức hiểu ra vấn đề, dứt khoát lách người, tránh thoát trùng kích của hung viên, sau đó cờ trận trên tay biến đổi, lại vây khốn con hung viên này trong đại trận.
- Trận thế này biến hóa nhanh thật.
Lý Hồng Kiêu thấy vậy cũng lắp bắp kinh hãi, mắt thấy trận thế của Phương Nguyên lại chuẩn bị vây lại, nàng ta cũng cắn răng một cái.
Đột nhiên, dùng mũi chân làm trục, thân hình quay tròn, sau đó mấy chục cái cờ trận bay ra.
Mấy chục cờ trận này đều bay về phía các phương hướng khác nhau trong sơn cốc, mà trong sơn cốc này vốn đã có các loại cấm chế, chính là để chế ước mười con hung thú bị nhốt ở trong sơn cốc, khiến chúng không đến nỗi vừa thấy có người là lập tức xông lên toàn bộ, nhưng lúc này Lý Hồng Kiêu để quấy rầy tốc độ bày trận của Phương Nguyên, không ngờ trực tiếp làm đảo lộn những cấm chế này!
Gừ!
Tám con hung thú còn lại rít gào, cất vó phì mũi, ầm ầm lao về phía Phương Nguyên.
Nghênh đón trận thế như vậy, Phương Nguyên cũng hơi kinh hãi, quay đầu nhìn về phía Lý Hồng Kiêu:
- Ngươi thực sự muốn làm như vậy à?
Lý Hồng Kiêu có chút đắc ý:
- Khôi thủ trận đạo này ta sao lại dễ dàng tặng cho ngươi chứ?
Phương Nguyên gật đầu, nói:
- Ngươi nói có lý!
Sau đó, không nói nữa, cả người phóng lên cao, mấy chục lá cờ trận đồng thời bay quanh người, sau đó từng lá từng lá liên tiếp không ngừng cắm trên mặt đất, mắt thấy đại trận hắn vừa rồi đã bắt đầu biến hóa, nháy mắt lại nổi lên biến hóa kinh người, cờ trận bao la, khu vực rộng ra mấy lần, trực tiếp bao phủ lấy những hung thú đang lao về phía mình.
Vừa làm hắn vừa nhìn về phía Lý Hồng Kiêu, thản nhiên nói:
- Nhưng nếu không cho ta giành khôi thủ, ngươi ngay cả top mười cũng không có...
- Đây là tình huống gì thế?
Một màn xuất hiện ở cuối sơn cốc đại khảo trận đạo thật sự khiến người xung quanh đều kinh hãi, thậm chí là dở khóc dở cười.
Tạo nghệ trận đạo của hai người một xanh một đỏ này đúng là đều rất kinh người, vượt qua Cửu Khúc Hoàng Hà Trận trước nhất, không nghi ngờ gì nữa, chức khôi thủ đại khảo trận đạo lần này sẽ được phân định giữa hai người. Dựa theo quy tắc mà nói, vốn cũng đơn giản, chỉ là hai người mỗi người nhắm vào một con hung thú, xem ai có thể dùng trận pháp vây khốn hung thú nhanh hơn là được, vô cùng rõ ràng.
Nhưng lại không ngờ rằng, nữ tử áo đỏ dường như thấy mình bất lợi, không ngờ dẫn động hung thú của mình lao về phía Phương Nguyên, muốn làm nhiễu loạn tiết tấu bày trận của hắn, thấy kế sách này dường như không thành công, liền dứt khoát làm ác hơn, thả ra tất cả hung thú ở cuối sơn cốc ra, rõ ràng là muốn mượn chúng để nhiễu loạn Phương Nguyên, hòng đoạt được khôi thủ trận đạo.
Nhưng Phương Nguyên cũng rất dứt khoát, thấy hung thú phía sau chạy tới như điên, lại chỉ cười!
Sau đó, cờ trận trong tay hắn xoay chuyển, bay về phía một vị trí, trận thế lại biến đổi.
Một con Thiết Lân Cự Tượng vừa lao tới cạnh hắn lập tức bị trận thế của hắn bọc lấy, nhất thời hung tính nổi lên, đụng trái va phải, nhưng cũng thành va chạm với hung thú lúc trước bị Phương Nguyên vây trong trận thế, lực lượng của hai bên không ngờ thành triệt tiêu lẫn nhau.
Mà lúc này, Phương Nguyên thì phi thân vào trong không trung, cờ trận trong tay liên tiếp được ném ra, mỗi con hung thú tới đây, hắn liền thay đổi một chút trận thế, sau khi vây con hung thú này ở bên trong, lại lao về phía con hung thú tiếp theo, từng con từng con, tốc độ rất nhanh, trận thế lại biến hóa vô cùng phức tạp, trong nhất thời, ngay cả Lý Hồng Kiêu cũng thấy mà sững sờ.
Sau đó khi nàng ta có phản ứng, lá cờ trận cuối cùng của Phương Nguyên đã rời tay, cắm chặt xuống đất!
Thế là, một màn khiến người ta ngơ ngác xuất hiện.
Mười con hung thú đều bị vây trong trận pháp của hắn, ngoài trận không còn con nào.
...