Hơn nữa bởi vì chuyện quá đột nhiên, Kim gia định ra thời gian bí cảnh mở cửa là sau mười ngày, bởi vậy có rất nhiều tiên môn đường xá xa xôi căn bản không có thời gian sắp xếp đệ tử tới, đến chỉ là một ít tiên môn đã sớm chuẩn bị, hoặc khoảng cách khá gần, nếu không người nghe tin mà đến, còn sẽ nhiều hơn gấp mười lần...
- Mấy chục năm trước, đã có đồn đại nói Kim gia sắp mở bí cảnh, tựa như 300 năm trước, chia sẻ tạo hóa với người trong thiên hạ, không nghĩ tới cuối cùng cũng đợi được cơ hội này, tu vi của lão phu đình trệ mấy chục năm, có hi vọng tinh tiến rồi...
- Kim gia không hổ là đại thế gia vạn năm, phúc trạch thâm hậu, lại có thiện tâm bực này...
- Ha ha, ngươi thật nghĩ Kim gia có lòng tốt? Ta lại nghe nói, Kim gia làm như vậy, là bởi vì Tiên Minh vẫn ở trong tối tạo áp lực, bây giờ đại kiếp nạn sắp tới, Tiên Minh luôn muốn tăng thực lực của các tu sĩ lên, nên mới tận lực sáng tạo cơ hội!
- Các ngươi coi đây là cơ duyên để đoạt chí bảo, ta lại chỉ coi nó là cuộc chiến thành danh!
- Lời ấy không sai, tu sĩ Trúc Cơ khác với tất cả mọi người, người có tiềm lực thường thường ẩn sâu tiên môn, nỗ lực tu hành, ý cầu Kim Đan, người không có tiềm lực thì đều trở thành chấp sự, hoặc ra ngoài thành lập thế gia tu chân, hoặc hiệu lực cho tiên môn, hoặc mưu cầu lợi ích, ít có tâm tranh cường háo thắng, bởi vậy trừ Thiên Đạo Trúc Cơ, có rất ít người danh chấn bốn phương, mà bây giờ, lại là một cơ hội hiếm có, những nhân vật thiên tài ẩn giấu kia, đều sẽ tụ hội ở trong Thông Thiên Bí Cảnh, chính là thời điểm để thiên kiêu tranh đấu!
Có người hỏi:
- Vậy làm sao biết đến cùng có bao nhiêu nhân vật thiên kiêu?
Người kia nói:
- Xem Trích Tinh Lâu vào ở bao nhiêu người sẽ biết...
...
...
Trích Tinh Lâu, đệ nhất tiên lâu của Thiên Lai Thành, nằm ở thành đông, lầu cao chín mươi chín trượng, có người nói chủ nhân sau lưng chính là Vạn Bảo Lâu, bình thường nơi này cũng sẽ có một ít người tu hành vào ở, bất quá giá cả cực cao, mà sau khi Kim gia tuyên bố bí cảnh sắp mở ra, nơi này lại trực tiếp đóng kín, không còn đối ngoại mở ra, muốn vào nơi này, chỉ có một biện pháp.
Cái kia chính là, chưởng quỹ cảm thấy ngươi có tư cách vào ở mới được!
Trước sau mấy ngày, không biết bao nhiêu người muốn vào nơi này, nhưng đều không có cơ hội bước vào một bước.
Chỉ ở ngày thứ nhất thì có một người trẻ tuổi giống như ăn mày, mang đôi giày rách, chậm rãi đi vào Trích Tinh Lâu.
Ngày thứ ba thì có một cô gái cưỡi hạc trắng, từ phía đông bay đến, trực tiếp vào ở Trích Tinh Lâu.
Ban đêm ngày thứ tư, một cô bé thân cao không tới ba thước, lặng lẽ tiến vào Trích Tinh Lâu.
Ngày thứ năm...
Ngày thứ sáu...
Những người này đều ở trong Trích Tinh Lâu, lẫn nhau không ảnh hưởng tới ai, cũng không có bái phỏng nhau, tựa hồ ai cũng không nhận ra đối phương, chỉ ở ngày thứ sáu, bọn họ không hẹn mà cùng xuất hiện ở trên mái Trích Tinh Lâu, uống trà đàm đạo.
- Tiên môn chúng ta, chờ Kim gia mở ra Thông Thiên Bí Cảnh, đã có thời gian rất lâu!
Nói chuyện chính là cô gái cưỡi hạc trắng:
- Kim thị nhất mạch rõ ràng không có nhân tài xuất sắc gì, nhưng lại chiếm Thông Thiên Bí Cảnh ẩn giấu vô số tài nguyên Kết Đan, đã ba trăm năm, không chia sẻ cho bất luận người nào, thực có chút quá đáng, càng then chốt là, trong lòng mọi người đều rõ ràng, Kim thị nhất mạch chỉ muốn cùng người khác chia sẻ một ít linh đan dị thảo bình thường mà thôi, cái kia đối với chúng ta mà nói hoàn toàn không có tác dụng, chúng ta cảm thấy hứng thú chính là Bát Hoang Thạch, Lưu Ly Thụ, Kim Cương Thiết… đều là mấy thứ dị bảo có tên trên Kỳ Bảo Lục, hơn nữa số lượng cực nhỏ, Kim gia là không muốn để chúng ta lấy được!
- Vậy thì đoạt!
Cô bé mặc váy giáp linh lung cười vui vẻ nói:
- Ta vì chờ Thông Thiên Bí Cảnh mở ra, đã áp chế mình ba năm không Kết Đan, lần này đối với Lưu Ly Thụ kia, là dùng bất luận biện pháp gì cũng phải lấy được...
- Các ngươi thật cho rằng Kim gia ngu xuẩn như thế, tùy ý để các ngươi đoạt dị bảo?
Người giống như ăn mày cười khẽ:
- Ta nghe nói, Kim gia đã mời được một Thiên Đạo Trúc Cơ tọa trấn!
Nghe được bốn chữ Thiên Đạo Trúc Cơ, trên tiên đài trầm mặc một lát.
Sau đó cô gái cưỡi hạc nhìn về phía một hướng khác:
- Vị đạo huynh này thấy thế nào?
Theo ánh mắt của nàng, mấy người khác đều nhìn sang, sau đó ánh mắt hơi trầm xuống.
Cách bọn họ không xa, trước một cái bàn nhỏ, đang ngồi xếp bằng một người mặc áo bào đen, cõng lấy một thanh trường kiếm, mái tóc phảng phất như bị bóng đêm xâm nhiễm, khoảng cách gần như vậy, mọi người lại không biết hắn đến lúc nào.
Nhận ra người xung quanh nhìn về phía mình, hắn cũng qua một lát mới chậm rãi nghiêng đầu lại.
Cho đến lúc này, mọi người mới phát hiện, ngay cả con ngươi của hắn cũng tựa hồ âm u hơn người khác.
- Hỏi ta làm gì?
Phản ứng của hắn tựa hồ rất chậm, qua một lát mới chậm rãi hồi đáp:
- Các ngươi là đến đoạt bảo, mà ta thì tới giết người!
...
- Người của các đại tiên môn đã đến rồi, thậm chí còn đến một vài quái thai mà chúng ta không tưởng tượng nổi!
Chương 612 Nhân Vật Thiên Kiêu (1)
Lúc này ở hậu sơn Kim gia, trong đại điện cổ xưa, hàng chục Kim Đan lão tổ của Kim gia đã từ bốn phương tám hướng trở lại, quay xung quanh Kim lão thái quân thương nghị, biểu hiện đều rất lo lắng:
- Những tiên môn kia ngoài miệng nói đạo đức, nhưng trong nội tâm ai biết đánh ý định gì, ta lo lắng lần này tranh cướp trong Thông Thiên Bí Cảnh, có thể sẽ kịch liệt hơn trước đây!
- Dù sao cũng nhịn ba trăm năm rồi...
Trên ghế thái sư, Kim lão thái quân cười lạnh:
- Lão thân đã sớm nhìn thấu sắc mặt của những người này, ngoài miệng nói càng hay, khi cướp sẽ càng lợi hại, 300 năm trước, chúng ta bị Tiên Minh bức mở ra bí cảnh một lần, cũng ở lần đó bại lộ điểm yếu của mình, bắt đầu từ lúc đó, các đại tiên môn và thế gia đã nhìn chằm chằm chúng ta, nếu không phải đệ tử của Thái Hoa đúng lúc đưa tới cửa, e là lại phải thỏa mãn tâm ý của bọn hắn, cơ duyên trong bí cảnh, tất cả đều bị bọn họ đoạt đi...
Mấy vị Kim Đan của Kim gia nhìn nhau, một người trong đó trầm giọng nói:
- Vị đệ tử kia của Thái Hoa, thực lực xác thực không tầm thường, lão tổ ban Bất Tử Liễu cho hắn, càng như hổ thêm cánh, nhưng theo ta thấy, hắn còn chưa đạt đến Trúc Cơ đỉnh phong, nếu lại bị mấy người kia nhìn chằm chằm, liên thủ đối phó hắn, chỉ sợ hắn cũng không có niềm tin tất thắng, lão tổ...
Nói đến chỗ này, thanh âm của hắn hơi trầm xuống:
- Có cần hạn chế người của những thế gia kia tiến vào bí cảnh hay không?
- Không cần!
Kim lão thái quân hừ lạnh nói:
- Chúng ta có chiêu, lẽ nào những người kia sẽ không có đối sách? Bọn hắn đã sớm nghĩ kỹ các loại sách lược, chỉ cần chúng ta vừa mở ra Thông Thiên Bí Cảnh, như vậy bọn họ liền có cách đưa người vào, để người khinh thường quyết đoán của Kim gia chúng ta, chẳng bằng hào phóng một chút, vừa dương danh Thiên Lai Thành, cũng để những người trong Tiên Minh kia không lời nào để nói...
Mấy vị tu sĩ Kim Đan nhìn nhau, sắc mặt đều có chút bất đắc dĩ.
Cũng không biết có phải ảo giác hay không, bọn họ tựa hồ ở trong lời nói của lão thái quân, nghe ra một loại cảm giác giận hờn.
- Lão tổ nói cũng có lý, chỉ là... những cơ duyên tạo hóa kia làm sao bây giờ?
Rốt cục vẫn có người hỏi, biểu hiện khá lo lắng.
- Cơ duyên tạo hóa?
Lão thái quân nghe xong, đột nhiên cười lạnh nói:
- Cho bọn hắn thì đã làm sao?
Mấy vị tu sĩ Kim Đan nhất thời ngẩn ngơ:
- Lão tổ có ý gì sao?
- Đều là một đám phế vật không có tầm mắt...
Kim lão thái quân cười lạnh:
- Chìa khóa Thông Thiên Bí Cảnh ở trong tay chúng ta, muốn bao nhiêu tạo hóa không có?
Sau đó sắc mặt nàng trầm xuống, ánh mắt chậm rãi đảo qua mọi người:
- Ha ha, lần này Thông Thiên Bí Cảnh mở ra, hẳn sẽ có không ít dị bảo xuất thế, nhưng có thể làm cho lão thân để mắt, lại chỉ có một thứ...
Nói đến chỗ này, nàng trầm mặc một lát, ánh mắt chậm rãi đảo qua chư vị tu sĩ Kim Đan.
Mấy tu sĩ Kim Đan của Kim thị nhất mạch đều hai mặt nhìn nhau, có chút không tìm được manh mối.
Nhưng Kim gia Thất tổ bình thường tiếp xúc Kim lão thái quân nhiều nhất, nhìn thấy ánh mắt kia của lão thái quân thì cả kinh.
Hắn nghĩ đến một chuyện, run giọng nói:
- Lão thái quân là muốn...
- Không sai!
Kim lão thái quân trực tiếp ngắt lời hắn, hơn nữa ánh mắt lạnh lẽo, cười lạnh nói:
- Nếu như không phải vì đại sự kia, các ngươi cho rằng lão thân già nên hồ đồ, tùy tiện cho người ngoài thần vật như Bất Tử Liễu?
- Phương hiền chất, lần này vào Thông Thiên Bí Cảnh, tu sĩ Trúc Cơ của Kim gia ta có tất cả ba mươi hai người, đều sẽ nghe ngươi điều khiển!
Ngày thứ chín, trong đại điện Kim gia, chư vị Kim Đan lão tổ mời Phương Nguyên đến dự họp.
Ở trước điện, tu sĩ Trúc Cơ chuẩn bị tiến vào bí cảnh của Kim gia đều có mặt, xem như là để Phương Nguyên sớm gặp gỡ.
Trong đại điện, Kim gia Thất tổ nghiêm nghị nhìn Phương Nguyên nói:
- Lần này vào bí cảnh, lão thân hi vọng ngươi có thể giúp Kim gia làm hai việc, một là tiến vào nơi sâu xa nhất của bí cảnh, tìm kiếm họa loạn đang công kích mười hai kim trụ, bởi vậy sau khi ngươi tiến vào, giải quyết việc này là trọng yếu nhất, mau chóng chạy tới đó, càn quét sạch sẽ tất cả yêu vật, gia cố phong ấn, thứ hai chính là chỉ huy tiểu bối của Kim gia ta, cướp đoạt dị bảo ở trong hạch tâm bí cảnh!
- Chuyện thứ nhất quan trọng hơn cả, Phương hiền chất tuyệt đối không nên bất cẩn, nhất định phải hoàn thành!
- Chuyện thứ hai, dù sao các tiên môn khác cũng sẽ phái thiên kiêu Đạo Tử đi vào tranh cướp dị bảo, chỉ sợ Phương hiền chất sẽ không quá dễ dàng, ý tứ của lão tổ cũng rất rõ ràng, ngươi không cần thiết phải bảo vệ tất cả dị bảo, bất quá Bát Hoang Thạch nhất định phải bảo đảm không cho những tiên môn khác lấy đi, ngoài ra những dị bảo xếp hạng trước mười trong bí cảnh, ít nhất cũng phải lấy được một nửa!
- Một nửa?
Trong lòng Phương Nguyên thầm nghĩ:
- Đây chính là ít nhất phải lấy được năm loại...
Hắn cũng ở trước đây mới biết, trong bí cảnh Kim gia, dị bảo vô số, bất quá qua nhiều năm như vậy, sớm đã bị các đời người của Kim gia tìm hiểu thông suốt, trừ kỳ hoa dị thảo mọc ở khắp nơi, còn có hơn ba mươi loại dị bảo, số lượng cực nhỏ, nhưng tác dụng lại lớn, đều được ghi vào bảng, kỳ danh là Thông Thiên Kỳ Bảo Lục, có thể nói, tiên môn khắp nơi tranh chấp không ngừng, chính là vì những dị bảo trên bảng kia.
Chương 613 Nhân Vật Thiên Kiêu (2)
Kim gia muốn mình lấy được một nửa dị bảo trong mười vị trí đầu, dã tâm cũng không nhỏ!
Kim gia Thất tổ nhìn thấy biểu hiện của Phương Nguyên, liền đoán được tâm ý của hắn, thấp giọng khuyên nhủ:
- Dị bảo mười vị trí đầu kia, là Kim gia ta nhất định phải có, mà ngoài một nửa đó, dị bảo khác đều thuộc về ngươi, dù sao sau khi ngươi đoạt được, kia chính là của ngươi, Kim gia chúng ta đã thương lượng, những bảo vật này coi như thù lao, không để ngươi một chuyến tay không!
Dứt lời, phía dưới có hạ nhân bưng lên một cái khay màu đen, bên trong đặt một thẻ ngọc, Kim gia Thất tổ nói:
- Trong này có bản đồ của Thông Thiên Bí Cảnh, còn ghi chép ba mươi sáu loại dị bảo trong Thông Thiên Bí Cảnh, tên là Kỳ Bảo Lục, ngươi có thể nhờ vào đó hiểu rõ Thông Thiên Bí Cảnh, nắm giữ chủ động, chỉ là phải nhớ, vật này rất quý giá, quyết không thể truyền ra ngoài...
Phương Nguyên lấy thẻ ngọc, khẽ gật đầu, biểu thị mình đã hiểu.
Sau đó hắn ngẩng đầu nhìn về phía ghế thái sư, bình tĩnh nói:
- Mọi yêu cầu của Kim gia, vãn bối đều sẽ không chối từ lao khổ hung hiểm, cố sức hoàn thành, chỉ là dị bảo trong bí cảnh, vãn bối không có hứng thú, chỉ có một mong muốn...
Nói đến chỗ này liền trầm mặc không nói, chỉ đứng ở tại chỗ.
Không cần phải nói rõ, mọi người đều biết hắn muốn cái g!
- Nếu như lão thân đã đáp ứng ngươi, còn sợ ta nuốt lời sao?
Trong bóng tối, Kim lão thái quân thản nhiên nói:
- Ngươi cứ yên tâm, lão thân tu hành một đời, coi trọng nhất là lời thề, chỉ cần ngươi hoàn thành sự tình mà Kim gia ta nói, hóa giải nguy cơ, giúp tiểu bối Kim gia ta đoạt bảo, Lôi pháp nhất định sẽ truyền cho ngươi!
Nghe xong lời ấy, Phương Nguyên tự nhiên không tiện nói gì nữa.
Đường đường Nguyên Anh đại tu, ngôn xuất pháp tùy, huống hồ đối phương đã lập thệ ngôn, mình còn có thể nói gì nữa?
Nhưng trước khi Phương Nguyên tới đây, đã nghĩ rất rõ ràng, nghe vậy liền nói:
- Dù vãn bối có thêm mấy lá gan, cũng không dám không tin tiền bối? Chỉ bất quá lần này nghe nói khắp nơi tới không ít cao thủ, nghĩ đến sẽ là một phen khổ chiến, bởi vậy vãn bối có một chủ ý, nếu lần này vào bí cảnh, vãn bối có hai nhiệm vụ, như vậy vãn bối muốn quyển Lôi pháp cuối cùng kia cũng chia thành hai nửa, sau khi vãn bối hoàn thành chuyện thứ nhất, tiền bối ban cho ta nửa quyển Lôi pháp, sau khi ra bí cảnh, lại ban cho nửa kia?
- Trước tiên ban cho nửa quyển Lôi pháp?
Chư vị tu sĩ Kim Đan nghe vậy, đều hơi ngẩn người, có chút không rõ.
Phương Nguyên cầu pháp tâm rất thành, đây là mọi người đều biết, chỉ là hắn muốn nửa quyển Lôi pháp kia lại có ý nghĩa gì?
Kim lão thái quân cũng trầm mặc một lát mới nói:
- Ngươi có biết, nửa quyển Lôi pháp, có cũng bằng không, ngươi không thể dùng nó tu luyện được?
Phương Nguyên nói:
- Chính là trong lòng có cái an tâm mà thôi!
Trên miệng nói ung dung, nhưng biểu hiện lại cực kỳ kiên định, chỉ chờ trả lời.
Bây giờ không dễ dàng đổi khách làm chủ, không nhân cơ hội ra điều kiện, còn chờ khi nào?
Ngươi không cho, ta không đi!
Kim lão thái quân cũng không hiểu trong lòng Phương Nguyên đang nghĩ cái gì, nhưng biết vào lúc này không cần thiết tranh với hắn, dù sao tất cả đều ở trong lòng bàn tay của mình, vì vậy lạnh lùng gật đầu, nói:
- Nếu ngươi đã nói như vậy, thì lão thân sẽ đáp ứng ngươi!
Phương Nguyên lập tức cúi người:
- Tạ ơn lão thái quân!
Sau đó xoay người nhìn về phía đám Trúc Cơ ở trước người mình, trầm giọng nói:
- Chư vị sư đệ sư muội, xin chào!
Ở trước người hắn, đám Trúc Cơ của Kim thị đều cao giọng đáp lời, khí thế không kém.
Những người này, đều là người tài ba trong các tu sĩ Trúc Cơ kỳ của Kim gia, đại để có ba bộ phân.
Xếp ở trước nhất chính là hai tỷ muội Kim Hàn Tuyết và Kim Hàn Sương, các nàng là con cháu chủ mạch, thân phận cao quý, địa vị cũng cao, phía sau là tộc nhân chi thứ của Kim thị, nữ có nam có, số lượng rất nhiều, dù sao cũng thuộc về chủ gia, địa vị không thấp.
Mà cuối cùng là một ít đệ tử họ khác, bọn họ có là gia tướng của Kim thị, có là đệ tử tiên môn ở dưới trướng Kim thị, thuộc về thế lực ngoại vi của Kim thị nhất mạch, nhưng hoàn toàn do Kim gia điều khiển!
Thế lực nhiều vô số, nhân số tự nhiên sẽ không ít, thực lực cũng khá cao.
Ở bên trong, Phương Nguyên nhìn thấy vài tồn tại để cho hắn cũng không dám lơ là.
Trong đó Kim Hàn Tuyết tính là một cái, trong con cháu chi thứ của Kim thị cũng có hai ba cái, đặc biệt là một nam tử mặc áo bào xám, hắn thoạt nhìn gầy gò, nhưng tu vi đã là Trúc Cơ đỉnh phong, hoàn toàn không thua nửa bước Kim Đan Triệu Nô Nhi mà lúc trước Phương Nguyên lấy trận pháp luyện chết, ở trong đám đệ tử Kim gia này, thực lực của đối phương có thể xếp ba vị trí đầu.
Bất quá hấp dẫn Phương Nguyên chú ý nhất không phải tu vi của người này, mà là sau lưng đối phương, trên lưng có một cái khuông lớn, phía trên che vải xanh, có năng lực cách trở tầm mắt, không cách nào dùng thần thức dò xét, chỉ là mơ hồ, Phương Nguyên vừa nhìn thấy cái khuông lớn kia, trong lòng liền lạnh lẽo, không biết trong khuông đến tột cùng là pháp bảo hay cái gì...
Nhưng bất luận bọn họ tu hành như thế nào, lần này đều đã tỏ thái độ rõ ràng, là lấy Phương Nguyên dẫn đầu.
Chương 614 Thông Thiên Bí Cảnh Mở Ra (1)
Dù sao bọn họ có át chủ bài cũng tốt, pháp bảo cũng được, nhưng đều không phải Thiên Đạo Trúc Cơ...
...
Lúc này ở trong Thú Uyển cực kỳ xôn xao, người ta tấp nập.
Ở ba ngày trước, Thiên Lai Thành từ vị trí thành tây, đã mở ra một con đường, để những người muốn tiến vào Thông Thiên Bí Cảnh tìm kiếm cơ duyên thông hành, bây giờ đã vây đầy ở trên các ngọn núi hoang trong Thú Uyển, đệ tử thiên kiêu của các đại tiên môn đều ngưng thần chờ đợi, trên núi đều ngồi đầy người, có nam nữ già trẻ, có thấp giọng nghị luận, có im lặng điều tức.
Trong đó đặc thù nhất, chính là ba ngọn núi tới gần Thú Uyển nhất.
Những ngọn núi khác người người chen chúc, cực kỳ náo nhiệt, nhưng ba ngọn núi này, bầu không khí lại tĩnh lặng, rất ít bóng người.
Trong đó trên ngọn núi gần nhất, chư tu đều biết, đó là chỗ của người Kim gia, đã dựng lên tiên đài, lẳng lặng chờ người đến.
Ngọn núi bên trái là chỗ của sứ giả Tiên Minh, cùng với trưởng lão của các đại tiên môn, đại thế gia ngồi.
Còn ngọn núi bên phải thì càng thêm đặc thù.
Nơi này có vô số tu sĩ, trẻ có già có, nhưng dám leo lên ngọn núi kia, trước sau lại chỉ có mười mấy người, người trên núi cũng không giống kẻ khác, có ôm kiếm ngồi xếp bằng, có nữ tiên áo trắng đùa giỡn với hạc trắng, có ăn mày dựa vào cổ thụ, tay cầm gà quay ăn ngấu nghiến, có cô bé ngồi trên lưng cá sấu dài khoảng mười trượng...
Để người kinh ngạc là, ngọn núi này chỉ có mấy người, lại ép tới người ở bảy tám ngọn núi xung quanh không dám lớn tiếng.
- Trời ạ, tranh đấu với những thiên kiêu quái thai này, như vậy dị bảo trong bí cảnh nơi nào còn có phần của chúng ta?
Có người không nhịn được lo lắng, thấp giọng thở dài.
- Ha ha, ngươi lo lắng cái gì?
Cũng có người cười gằn nói:
- Những thiên kiêu quái thai kia, tuy thực lực mạnh mẽ, nhưng ánh mắt rất cao, bọn họ có thể để mắt, ít nhất cũng là mười dị bảo đứng đầu trong Dị Bảo Lục, linh chu tiên dược tầm thường, bọn hắn nhìn cũng không thèm nhìn, vì lẽ đó chúng ta cứ việc đoạt cơ duyên của chúng ta, xem trò hay của chúng ta, nếu thật có người đau đầu, như vậy nên đau đầu cũng là Kim gia mới đúng...
Đang khi nói chuyện, chỉ thấy trong kim trạch, một mảnh mây vàng lay động, là con cháu Kim gia đến rồi.
Cô gái cỡi hạc mặc áo trắng đang nhắm mắt dưỡng thần, lúc này lại chậm rãi mở hai mắt ra.
Người ăn mày đang gặm gà nướng, cũng cười tủm tỉm thả xương trong tay xuống.
Cô bé ngồi ở trên đầu cá sấu ngủ gà ngủ gật, cũng nhanh chóng mở mắt nhìn lại.
Bọn họ chỉ lẳng lặng nhìn, ai cũng không mở miệng, nhưng hư không lại giống như ngưng trệ.
Đó là một loại áp lực khó có thể hình dung, bao phủ khắp nơi, trấn áp cửu thiên.
- Những quái thai này cũng tới sao?
Đám con cháu Kim gia đi theo sau lưng Phương Nguyên, trong lòng đều có chút hoảng hốt.
Theo lý thuyết, bọn hắn là chủ nhà, những người kia chỉ là khách nhân, dù thế nào cũng không thể đoạt danh tiếng của bọn họ mới phải, nhưng hết lần này tới lần khác những người kia chỉ lẳng lặng nhìn, đã cho bọn hắn áp lực rất lớn!
Loại áp lực này, tựa như lúc trước Kim Hàn Tuyết nhìn thấy Phương Nguyên, là kính nể đến từ đáy lòng.
- Đây là muốn thử xem phẩm chất của ta sao?
Phương Nguyên cũng cảm nhận được bầu không khí áp lực vô hình, trong lòng cười lạnh.
- Đi thôi!
Hắn nhàn nhạt mở miệng nói.
Chỉ hai chữ, lại như ẩn chứa sức mạnh to lớn, chấn đến đệ tử Kim gia tỉnh táo lại.
Sau đó ánh mắt của Phương Nguyên lạnh lùng, phất tay áo một cái, bước ra mây vàng, thẳng đến ngọn núi chính giữa.
Ở bên trái hắn là Kim Hàn Tuyết, trong tay nâng một thanh Ngọc Như Ý màu trắng.
Bên phải là Quan Ngạo, trong tay nắm một con Toan Nghê hung khí dập dờn.
Trên trời cao có cuồng phong gào thét, lay động áo bào của hắn phần phật, rõ ràng đi ở giữa không trung, lại tựa như đặt chân trên đỉnh mây, khí cơ giống như bị cuồng phong cuốn lên, xông thẳng cửu tiêu!
Ầm!
Phảng phất như có khí cơ vô hình va chạm, sau đó tất cả đều tiêu tán thành vô hình.
Trên ngọn núi bên phải, mọi người đồng thời thu hồi ánh mắt, phảng phất như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Phương Nguyên thì khẽ vẫy tay áo, chậm rãi rơi xuống đỉnh núi, lẳng lặng ngồi xếp bằng.
Thấy cảnh này, bốn phương tám hướng nhất thời tĩnh lặng không có một tiếng động.
Không biết qua bao lâu, mới có người thấp giọng than thở:
- Đây mới thật là thiên kiêu...
Nhìn thấy dáng dấp lên núi của Phương Nguyên, ngay cả ba vị lão tổ Kim Đan cũng không nhịn được quay đầu lại nhìn Phương Nguyên.
Đường đường là tu sĩ Kim Đan, trong mắt lại có chút hâm mộ...
- Ken két...
Sau lưng Phương Nguyên, tên đệ tử áo xám lưng cõng cái khuông lớn, bên trong cũng truyền ra tiếng vang ken két.
Thật giống như có món đồ gì đó đang hâm mộ đến nghiến răng nghiến lợi.
Đối với Phương Nguyên mà nói, lại giống như cái gì cũng chưa phát sinh, chỉ bình tĩnh ngồi đó, chờ Thông Thiên Bí Cảnh mở ra.
Hắn cũng không quay đầu nhìn người ở trên ngọn núi bên phải, phảng phất như tất cả chưa từng xảy ra.
Kỳ thực chuyện xảy ra vừa nãy rất đơn giản, bất quá là bọn hắn dùng khí cơ thăm dò mà thôi.
Những người kia đều là loại nhất định phải lấy được dị bảo trong Thông Thiên Bí Cảnh, mà hắn là Thiên Đạo Trúc Cơ được Kim gia mời tới tọa trấn, song phương nhất định phải đấu một trận, bởi vậy vừa gặp mặt, bọn họ đều muốn thử xem phẩm chất của hắn, thăm dò sâu cạn.
Chương 615 Thông Thiên Bí Cảnh Mở Ra (2)
Loại thăm dò này, cũng không phải thần thông tranh tài, chỉ là khí thế va chạm mà thôi.
Cách đấu này, nhìn như không có gì, trên thực tế lại rất trọng yếu...
Như mấy vị thiên kiêu vừa nãy nhìn người Kim thị nhất mạch kia, đã có không ít người tâm tư rối loạn.
Còn chưa tiến vào bí cảnh, khí thế đã suy sụp, chuyện về sau tự nhiên không cần nói cũng biết.
Tựa như hai quân đối chọi, khí thế mạnh yếu có thể trực tiếp ảnh hưởng đến thắng bại.
Những thiên kiêu liên kia thủ, chỉ liếc nhìn đã để đệ tử Kim gia khiếp đảm, khí thế tán loạn.
Cũng may mà có Phương Nguyên, hắn cũng hiển lộ khí cơ, hơn nữa như bẻ cành khô, nghiền ép bốn phương.
Ngay cả ba vị lão tổ Kim Đan của Kim gia, đối mặt loại tranh tài này cũng không tiện ra mặt, này giống như hai trưởng bối mang theo tiểu hài tử gặp mặt, mấy tiểu hài tử nhìn nhau ngứa mắt, ngươi trừng ta một cái, ta trừng ngươi một cái, nếu tiểu hài tử nhà mình khiếp đảm, khí thế tự nhiên sẽ không thành hình, trốn ra sau lưng trưởng bối, nhưng trưởng bối đối với loại chuyện này sẽ không tiện nói gì, chỉ trách tiểu hài tử nhà mình nhát gan mà thôi.
Trận khí cơ va chạm này, từ trình độ nào đó mà nói, đã không khác gì lời nói giao phong, giống như ánh mắt của đối phương bất thiện, cười lạnh nói:
- Kim gia mời ngươi tới tọa trấn, ngươi có tư cách này sao?
Phương Nguyên trả lời thẳng thắn dứt khoát:
- Cút!
Sau đó song phương đều biết át chủ bài của nhau, ai cũng không lên tiếng.
Tuy trong lòng còn có chút không phục, nhưng chỉ có thể chờ chân chính giao thủ mới phân thắng bại được.
Nói tóm lại, bọn họ rõ ràng một chuyện: Phương Nguyên không phải quả hồng mềm!
- Vị kia chính là Thiên Đạo Trúc Cơ mà Kim gia mời tới tọa trấn sao? Quả nhiên bất phàm!
- Có người nói hắn ngoại trừ tu vi, còn tinh thông kỳ đạo, kiếm đạo, trận thuật, không biết là thật hay giả...
- ...
Đám con cháu Kim gia leo lên đỉnh núi, vây quanh Phương Nguyên ngồi xuống, xung quanh nhất thời vang lên rất nhiều tiếng nghị luận.
Ít nhất từ trong tranh tài vừa rồi, Phương Nguyên không thua những người kia, làm cho vô số tu sĩ đánh giá hắn càng cao, nghĩ đến truyền thuyết mà khoảng thời gian này Thiên Lai Thành truyền lưu, lòng hiếu kỳ càng đậm.
- Làm phiền tiên giá của Tiên Minh Tuần Giám Sứ, Kim thị nhất mạch thật là bồng tất sinh huy...
- Ha ha, Kim đạo huynh khách khí, việc trọng đại như vậy, Tiên Minh sao có thể không đến tham gia chứ?
Mà ở trong vô số thanh âm nghị luận, ba vị Kim Đan của Kim thị bay ở giữa không trung, nhìn về phía ngọn núi bên trái nói.
Chỉ thấy nơi đó, sớm đã có một vị Tuần Giám Sứ của Tiên Minh khí độ bất phàm chờ đợi, nhìn thấy ba vị Kim Đan đến, cũng đứng lên tiếp đón.
Tuy Kim gia mở ra bí cảnh, chia sẻ tạo hóa với người trong thiên hạ, quá nửa là Tiên Minh bức, bởi vậy Kim thị nhất mạch lên tới Kim lão thái quân, xuống tới đệ tử bình thường, ấn tượng đối với Tiên Minh đều rất tệ, nhưng mặt ngoài vẫn rất khách khí.
Kim gia Tam tổ chưởng quản ngoại vụ cười nói:
- Chỉ là việc nhỏ, sao đáng giá Tuần Giám Sứ ghi vào trên Công Đức Bảng chứ...
Tuần Giám Sứ cười nói:
- Kim thị nhất mạch mở bí cảnh, nếu đại công như vậy cũng không ghi vào Công Đức Bảng, vậy thì còn có cái gì đáng giá? Huống hồ lão phu đến đây, cũng không phải chỉ vì xem lễ, cấp trên lệnh chúng ta thu nhận kỳ tài thiên hạ, ghi thành Thiên Kiêu Bảng, bây giờ ta là chạy tới tập hợp đủ, tốt nhất có thể hiểu rõ tố chất của các thiên kiêu Kim gia, để tránh sự tình lọt mất kỳ tài...
Kim gia Tam tổ khẽ cau mày, không nghĩ tới còn có sự tình như vậy.
Ngẫm lại cũng không kỳ quái, Tiên Minh ăn no rửng mỡ, yêu thích làm những sự tình vô bổ kia, chỉ là để cho hắn đau đầu là, nếu Thiên Kiêu Bảng thật làm ra, không biết tiểu bối Kim gia sẽ có mấy người đăng bảng...
Nghĩ đến đây, lại không nhịn được liếc mắt nhìn Phương Nguyên ngồi ở trên núi.
Nghĩ đến vừa rồi người này cùng chư vị thiên kiêu khí cơ tranh chấp, cường thế nghiền ép, vừa ao ước lại vừa ai thán.
Chẳng trách lão tổ sẽ...
Sau khi nói chuyện phiếm, Tuần Giám Sứ của Tiên Minh cười nói:
- Cũng không còn sớm nữa, chúng ta đừng làm lỡ thời gian tranh cướp cơ duyên của đám con cháu!
Kim gia Tam tổ gật đầu, cười nói:
- Đúng là nên như thế!
Nói xong, vị Kim gia Tam tổ Kim Thanh Hoán kia xoay người lại, ánh mắt đảo qua bốn phía, sau đó ho một tiếng, vô số tu sĩ nhất thời trầm mặc lại, ánh mắt nhìn đến, lẳng lặng nghe hắn nói chuyện.
- Chư vị khách quý, hiện nay đại kiếp sắp tới, sinh linh gặp nạn, chúng ta thân là người tu hành, phải anh dũng đi trước, đối kháng lấy tiên kiếp. Tuy Thiên Lai Thành Kim thị nhất mạch ta chỉ ở một góc nhỏ, thanh danh tầm thường, thế đơn lực bạc, nhưng cũng có tâm vì đại thế độ kiếp mà tận tâm tận lực. Bởi vậy từ 300 năm trước, sau đại thọ của lão thái quân, lại chuẩn bị mở Thông Thiên Bí Cảnh, đặc cách cho chư vị cùng vào bí cảnh đoạt cơ duyên tạo hóa, chỉ mong chư vị lấy được cơ duyên, tu thành đại đạo, thì đừng quên đại nghĩa...
Thanh âm của hắn rất lớn, tiếng nói hùng hồn, rung động hư không, xa xa truyền ra, vang khắp chư sơn.
- Kim thị đại thiện, thiên hạ kính ngưỡng!
- Chúng ta đoạt được cơ duyên, vĩnh viễn không dám quên ân đức của Kim gia!
- Tuy đại kiếp đến, nhưng có gia tộc đại nghĩa như Kim gia, lo gì không thể độ qua?