"Hưu. . ."
Kiếm quang phô thiên cái địa phóng tới, hai vị lão chấp sự kia đồng thời tế khởi pháp bảo, khó khăn lắm mới có thể chống đỡ được kiếm quang. Sau đó bọn hắn chợt bổ nhào xuống, xuyên qua tầng tầng vân khí, nhìn thấy vô số kiếm quang lấp lóe xung quanh, cũng không biết có bao nhiêu Cửu U thích khách đang xuất thủ nữa. Hai vị lão chấp sự này rõ ràng không có ý muốn đánh nhau chính diện với những tên kia. Bọn hắn chỉ dùng pháp bảo để tự bảo vệ mình, sau đó lại dùng thân mình để che chở Phương Nguyên. Bọn hắn chao đảo đáp xuống đất, sau đó pháp lực rung động, thân hình lướt gấp về phía trước. . .
"Rầm rầm. . ."
Sau lưng bọn hắn rõ ràng có kiếm quang lưu động giống như thủy triều, mơ hồ có thể nhìn thấy vô số tên thanh y thích khách. Thân hình của bọn chúng lóe lên như ẩn như hiện, vội vã đuổi theo sau lưng bọn hắn, nhìn qua giống như một đám quỷ mị vậy!
Ngoài ra giữa không trung còn có một đạo Thanh Phiên phiêu phiêu đãng đãng, phảng phất như một con mắt đang nhìn chằm chằm bọn hắn.
Hai vị lão chấp sự che chở cho Phương Nguyên không hề có ý muốn động thủ, bọn hắn chỉ vội vã bỏ chạy về phía trước. Nhưng sau lưng bọn hắn lại đột nhiên lóe lên ánh lửa, một đầu Hỏa Long từ trên trời giáng xuống, chính là vị lão chấp sự lưu lại ngăn cản truy binh kia. Hắn đã tránh thoát khỏi dây dưa sau lưng, một đầu Hỏa Long bay múa, nhuộm nửa bầu trời thành màu đỏ như máu, đẩy lùi đi vô số kiếm quang. . .
Cửu U thích khách thường tu tập Cửu U bí pháp. Đó là một loại bí pháp không có tiền đồ, không dùng để tu hành, mà một mực dùng hết thảy biện pháp để gia tăng thực lực. Người tu tập loại bí pháp này, cho dù là thích khách cảnh giới Luyện Khí thì cũng có biện pháp làm cho tu sĩ Trúc Cơ bị thương. Nếu như có thể tạo thành kiếm trận thì lại càng thêm vô địch. Bây giờ bốn người bọn hắn đã sớm bị Cửu U thích khách để mắt tới, hơn nữa đối phương còn thiết hạ xong thiên la địa võng ở xung quanh!
Cho nên ba vị chấp sự chỉ trong nháy mắt liền đưa ra phán đoán chính xác!
Không nên liều mạng, mà phải dùng hết thảy biện pháp để cam đoan Phương Nguyên có thể thoát khốn. . .
Vào lúc này, hai vị chấp sự dắt theo Phương Nguyên dốc hết toàn lực xông về phía trước. Dưới của kiềm chế hai vị chấp sự này, hắn chỉ có thể đằng vân giá vụ xông về phía trước, căn bản là không làm được gì khác. Khi hắn quay đầu nhìn lại thì chỉ thấy vị lão chấp sự kia đang dùng hết toàn lực, thôi động thúc giục một thân tu vi của mình, làm cho Hỏa Long đảo ngược nơi chân trời, sau đó xoay mình giữa khoảng không, bao phủ hết cả một mảnh địa vực. . .
Đây là biểu hiện khi thúc giục pháp thuật đến cực điểm!
Nhưng điều này cũng làm cho Phương Nguyên cảm thấy lo sợ. Một người tu hành thi triển pháp thuật trước mặt nhiều thích khách tu luyện võ pháp như vậy, vậy thì hắn sẽ chỉ có một kết cục là ... hậu kình không đủ, để lộ sơ hở, sau đó bị thích khách cận thân giết chết...
"Tại sao có thể như vậy được. . ."
Trong lòng hắn kìm nén một cỗ lửa giận: "Đây là tu sĩ Trúc Cơ a. . ."
Trong khi đó, hai vị chấp sự bên người hắn thì đều không nói một lời, thậm chí còn không quay đầu lại. Bọn hắn chỉ chăm chăm mang theo Phương Nguyên, cấp tốc lao đi về phía trước. Mãi đến khi kiếm quang sau lưng đã càng ngày càng xa thì một vị lão chấp sự mới thấp giọng nói: "Ba người chúng ta che chở ngươi rời khỏi đây chỉ vì một mục đích, chính là để cho ngươi một đường đào thoát truy sát, an toàn rời khỏi Việt quốc, những chuyện còn lại thì ngươi không cần bận tâm!"
Phương Nguyên nghe được ý ở ngoài lời trong lời nói của bọn hắn, chỉ là hắn không biết nên trả lời như thế nào, nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng bực bội.
Ba người phi độn về phía trước, không biết đã bỏ lại những Cửu U thích khách kia bao xa, nhưng bọn hắn vẫn không dám xông lên trời để bay đi cho nhanh. Mãi đến khi đi ngang qua một tòa thành trấn thật lớn, ba vị lão chấp sự mới thoáng dừng chân, lấy ra một đạo phù triện, dung nhập khí cơ của ba người bọn hắn vào trong phù triện. Sau đó bọn hắn vung vãi chúng khắp nơi trong thành trấn, thậm chí còn dán mấy lên người mấy con chim, kế đó mới men theo dòng sông trong thành trấn để bỏ chạy.
Khi chạy tới chân núi của một tòa núi lớn, bọn hắn lại tế khởi một đạo phi kiếm, sau đó ba người tiếp tục phóng đi về phía trước.
Thế nhưng mới bay không được bao xa, bọn hắn lại một lần nữa ngừng lại, ánh mắt thăm thẳm, giống như có chút nặng nề. . .
Trước mặt bọn hắn lại xuất hiện một đạo Thanh Phiên, phiêu phiêu đãng đãng, vô cùng quỷ dị.
Xem ra mặc dù bọn hắn đã thực hiện nhiều biện pháp ẩn thân như vậy, thế nhưng bọn hắn vẫn bị Cửu U thích khách truy tung được. . .
"Dưới Cửu U Thanh Phiên Kỳ, không người nào có thể lẩn trốn. . ."
Thanh Phiên Kỳ kia chợt vang lên một giọng nói rùng rợn, giống như là tạp âm phát ra khi mài giũa binh khí. Thanh âm quỷ dị và phiêu hốt đó nói rằng: "Để lại người trẻ tuổi kia, các ngươi có thể sống sót rời đi, Cửu U thích khách, không xuất kiếm vô dụng, không giết người vô giá. . ."
"Cửu U thích khách, quả nhiên danh bất hư truyền. . ."
Một vị lão chấp sự thấp giọng mở miệng nói: "Các ngươi thật sự không cho chúng ta một con đường sống nào sao?"
Thanh âm kia lãnh đạm đến cực điểm: "Hướng thích khách đòi sinh lộ, ngươi không cảm thấy nực cười sao?"
"Các ngươi là thích khách, chúng ta là tử sĩ, nếu như không thể đàm phán, hơn nữa còn trốn không thoát, vậy thì chỉ có thể liều chết giết ra một con đường máu. . ."
Lão chấp sự thấp giọng mở miệng, sau đó ánh mắt lẫm liệt vung vẩy hai tay áo. Giữa thiên địa bỗng nhiên xuất hiện cuồng phong gào thét, kình phong kịch liệt cuốn tới từ chân trời, quét sạch đi hết vân khí trên không trung. Sau đó bằng mắt trần có thể thấy được, bên trong cơn cuồng phong kia ẩn giấu phong nhận khó lòng hình dung được phần phật quét tới. Giữa khoảng không kia không có một ai, thế nhưng lại có máu tươi bắn tung toé cùng những tiếng rên rỉ vang lên. . .
"Với thực lực của ba vị chấp sự này, nếu như liều mạng thì chưa chắc không có phần thắng, vì sao bọn hắn vừa rồi. . ."
Chương 397 Cửu U Bí Pháp (2)
Ngay cả Phương Nguyên khi nhìn thấy một màn này thì cũng không nhịn được mà giật mình, trong lòng cảm thấy hơi kinh ngạc.
Chỉ là ý nghĩ này còn chưa xuất hiện thì hắn đã biết rõ nguyên nhân rồi.
"Kiếm Vũ!"
"U Vân!"
"Độn Không!"
Giọng nói của người đang ẩn nấp kia lạnh lùng vang lên, hắn nói ra ba danh tự cổ quái, giống như cũng không sợ bị đám người Phương Nguyên nghe được.
Nhưng thuận theo ba danh tự này vang lên, giữa thiên địa bắt đầu xuất hiện những biến hóa quỷ dị tầng tầng lớp lớp!
"Rầm rầm. . ."
Kiếm quang không biết từ nơi nào vọt tới, không chỗ nào không lọt, tựa hồ như cuồng phong bạo vũ lao đến chỗ vị lão chấp sự xuất thủ và Phương Nguyên. Những luồng kiếm quang này dày đặc tới cực điểm, Phương Nguyên có thể chắc chắn rằng, nếu như bọn hắn không ngăn cản những luồng kiếm quang này mà nói, vậy thì khi kiếm quang này cận thân, e rằng bọn hắn sẽ không chỉ bị giết chết, mà sẽ bị cắt thành thịt nát chỉ trong nháy mắt. . .
"Chẳng lẽ đây chính là Cửu U bí pháp ư?"
Trong lòng hắn nghĩ đến một khả năng, tinh thần lập tức căng thẳng cực điểm.
Cửu U cung nhiều năm không ngã, chính là nhờ ỷ vào bí pháp dùng người luyện kiếm, dùng yêu luyện kiếm, dùng ma luyện kiếm, tổng cương lại chính là Cửu U bí pháp!
Trong truyền thuyết, thích khách Cửu U cung đều sẽ tu luyện chín đạo bí pháp.
Nhờ vào chín đạo bí pháp này, vượt cấp ám sát là một việc dễ như trở bàn tay đối với bọn hắn!
"Bành. . ."
Theo sát sau kiếm quang kia là một đám mây đen. Không ai biết đám mây đen này từ đâu xuất hiện, nhưng khi vừa xuất hiện thì chúng đã bao phủ toàn bộ hư không. Đám mây đen kia hiện lên màu tím đen, không chỗ nào không lọt, mgay cả vị lão chấp sự kia thúc giục cuồng phong cũng không thể đánh tan đám mây đen này được. Lão chấp sự bên người Phương Nguyên thấy thế thì lập tức biến đổi sắc mặt, gầm nhẹ một tiếng.
"Phong bế lục khiếu!"
Phương Nguyên vội vã làm theo, vì hắn biết đây chính là bí pháp thứ hai trong Cửu U bí pháp, U Vân!
Thoạt nhìn là một đám mây độc, nhưng trên thực tế lại là độc trùng!
Những đám kia kia đều là độc trùng lít nha lít nhít, chuyên tìm khe hở mà vào, công kích thất khiếu của con người, là một loại bí pháp vô cùng ác độc!
Phương Nguyên cũng đã sớm lưu ý tới danh tự thứ ba mà bọn hắn nói ra.
Độn Không!
Cái gọi là Độn Không, chính là thấy phiên không thấy người.
Chỉ cần đạo Thanh Phiên kia còn tồn tại giữa không trung, vậy thì bọn hắn sẽ không thể nào nhìn thấy thân ảnh của Cửu U thích khách.
Đối mặt với bí pháp ác độc dị thường này, Phương Nguyên cũng sợ toát mồ hôi lạnh, mồ hôi ướt đẫm cả lưng áo.
Hắn tự cảm thấy thực lực mình không cạn, cũng khổ luyện ra được một thân bản lãnh. Thế nhưng bây giờ hắn lại chợt nghĩ, nếu như không có hai vị lão chấp sự này ở bên cạnh, để hắn trực tiếp đối mặt với mấy tên Cửu U thích khách này thì hắn sẽ có mấy phần thắng cơ chứ?
Có khi một thân bản lĩnh còn chưa thi triển đi ra thì đã bỏ mạng rồi cũng nên?
Có điều hai vị chấp sự cũng không lạc quan. Vị chấp sự che chở Phương Nguyên thì còn đỡ, trong khi vị lão chấp sự xuất thủ để nhổ đi Thanh Phiên của đối phương thì bây giờ đã bị U Vân vây khốn, kiếm quang bao vây. Hắn điên cuồng phát huy một thân thuật pháp của mình, nhưng khó khăn lắm mới bảo vệ được tính mạng của mình mà thôi. Trong loại cục diện này, hắn căn bản là không chống được bao lâu, một khi pháp lực hao hụt thì chính là thời điểm mất mạng của hắn. . .
"Chúng ta còn chạy trốn nữa không?"
Phương Nguyên quay đầu nhìn thoáng qua vị chấp sự bên người mình. Lúc này hắn đang nắm thật chặt Ma Ấn Kiếm, hàm răng cũng đã cắn chặt lại.
"Trốn cũng vô dụng. . ."
Lão chấp sự bên cạnh hắn giống như là nhìn ra suy nghĩ của Phương Nguyên, thản nhiên nói: "Chỉ có thể giết ra!"
Phương Nguyên nhẹ gật đầu, hắn tán thành thái độ này, chỉ là không biết. . . nên giết như thế nào?
"Trong giới tu hành, khi đối phó thích khách, có một pháp môn được công nhận là hữu hiệu nhất. . ."
Vị lão chấp sự kia mặt không đổi sắc mở miệng nói, sau đó hai ống tay áo của hắn kéo ra thật dài, trong tay áo đột nhiên bay ra mấy chục đạo phi kiếm. Bọn chúng vù vù giảo động một trận, làm cho hư không vỡ vụn, ngay cả đóa ma vân kia cũng bị chém nát, vị chấp sự bị vây ở giữa nhẹ nhàng thở ra, kéo lấy tay áo mà vị chấp sự này ném qua, được hắn kéo lại, trở về chỗ cũ đứng thở phì phò.
"Phải dùng phương pháp kia sao?"
Hắn tức giận thở gấp, vừa mở miệng liền hỏi một câu như thế.
Vị chấp sự đứng bên cạnh Phương Nguyên, nói: "Tông chủ đã từng nói, ba người chúng ta chỉ cần hộ tống hắn rời đi, còn những chuyện khác thì không cần cân nhắc!"
"Hưu hưu hưu. . ."
Khi bọn hắn đang nói những lời đơn giản đến cực điểm này, âm thanh phá không lại vang lên không dứt bên tai, Cửu U thích khách đã tiến hành đánh lén bọn hắn.
Giữa không trung, đạo Thanh Phiên phiêu phiêu đãng đãng kia đã bay tới trước người bọn hắn.
Theo Thanh Phiên bay tới là một loại áp lực vô hình!
Phảng phất như một thanh bảo kiếm gác ngang trên cổ, hàn quang trên thân kiếm thấm sâu vào tới tận tim phổi.
"Cửu U bí pháp, quả nhiên khó lòng phòng bị, vô cùng đáng sợ. . ."
Vị lão chấp sự kia thấp giọng thở dài, sau đó ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn về phía đạo Thanh Phiên kia. Khuôn mặt hắn vẫn không lộ biểu tình, thế nhưng Phương Nguyên lại nghe ra một sự ảo não và phẫn nộ mơ hồ, hơn nữa còn có một điểm quyết tuyệt
trong giọng nói của hắn: "Thế nhưng các ngươi đã quên một chuyện!"
Khi hắn rống to câu nói kia, chỉ thấy tay áo hắn hất lên, một đạo thanh quang từ trong tay áo bay ra ngoài.
Oanh!
Đạo thanh quang này bay thẳng lên trời cao, biến thành đạo đạo thanh ảnh bay múa trên không trung, thế mà loáng thoáng biến thành hình dạng của một đạo phù triện. Nó cứ thế treo giữa không trung, thật lâu không tiêu tan, điểm điểm linh quang tản ra, phảng phất như một lá cờ. . .
"Nơi này, là địa bàn của Thanh Dương tông ta!"
Mãi đến lúc này, lão chấp sự kia mới hét lớn một tiếng: "Cho dù các ngươi là ai thì cũng đừng hòng làm càn!"
Chương 398 Thanh Dương Hộ Đạo Phù (1)
Thích khách chú ý tu luyện thuật giết người khó lòng phòng bị và đủ loại thủ đoạn ly kỳ quỷ dị, không vì tu hành, cũng không vì ngộ đạo, mà chỉ vì giết người. Bọn hắn nghiên cứu hết thảy bí pháp, đều chỉ là vì lấy đi tính mạng người ta. Việc này khiến cho bọn hắn thông thường đều không thể phá giai, thậm chí còn không thể trường thọ, có đôi khi tuổi thọ của bọn hắn còn ngắn hơn cả phàm nhân. Thế nhưng thực lực của bọn hắn lại vô cùng đáng sợ, người tu hành dù có tu vi cao đi chăng nữa thì cũng khó tránh khỏi việc có sơ hở, mà chỉ cần có sơ hở thì sẽ bị thích khách bắt lấy cơ hội, đánh ra một kích trí mạng. . .
Có thể nói, trong các tu sĩ cùng cảnh giới, có rất ít nguyện ý giao thủ với thích khách.
Bởi vì rất có thể bọn hắn còn chưa chuẩn bị xong thì đã bị thích khách lấy đi tính mạng.
Nhưng thích khách lại mãi mãi không thể trở thành chủ lưu trên chiến trường, bọn hắn chỉ có thể lẩn trốn trong bóng tối. . .
Nguyên nhân rất đơn giản, vì rất dễ đối phó thích khách!
Trong giới tu hành, có một phương pháp được công nhận là dễ đối phó thích khách nhất!
Đó chính là nghiền ép!
Bất kể là nghiền ép về thực lực hay là nhân số thì đều sẽ có hiệu quả này. . .
Bây giờ Phương Nguyên và hai vị lão chấp sự tất nhiên đều không có thực lực nghiền ép thích khách, bởi vậy bọn hắn đã dùng một biện pháp khác!
"Giết bọn hắn!"
Chủ nhân của Thanh Phiên kia hiển nhiên cũng ý thức được vấn đề này, giọng nói của hắn trở nên dị thường lạnh nhạt.
Vừa rồi hắn còn ngẫu nhiên dùng ngôn ngữ công tâm, ý đồ chọc giận Phương Nguyên và lão chấp sự để tìm ra cơ hội xuất thủ. Nhưng đến lúc này, hắn đã phát hiện ra rằng hai vị lão chấp sự này tâm vững như sắt, dùng ngôn ngữ thăm dò rất khó tạo thành hiệu quả gì. . .
Hơn nữa hắn còn đoán được ý đồ của đối phương, cho nên không dám kéo dài thêm nữa!
"Hoa. . ."
Theo tiếng gọi này của hắn, thiên địa lại một lần nữa loạn thành một đoàn.
Vô tận kiếm quang, mây đen phô thiên cái địa lao qua, trông khủng bố đến cực điểm.
Thế nhưng hai vị lão chấp sự lại đều lựa chọn phương pháp giống nhau, đó là lấy thủ làm chủ, một mực biến mình thành rùa đen, nghiêm cẩn bảo hộ bản thân và Phương Nguyên, đâu cần để ý tới hồng thủy ngập trời, sơn phong nứt vỡ ở bên ngoài làm gì?
Dù sao thì tu vi Trúc Cơ của bọn hắn cũng bày biện ra đó, dù là Cửu U thích khách thì cũng không thể tuỳ tiện bắt giữ bọn hắn.
Đúng vào lúc này, giữa không trung đã sinh ra một phen biến hóa.
Trên bầu trời nhiều mây hôm nay có một đạo thanh quang lưu chuyển không thôi, biến thành một đạo phù triện đậm nét trên bầu trời. . .
Đạo thanh phù này vừa ra, tất cả mọi người trong phạm vi ba trăm dặm đều có thể nhìn thấy ấn ký này.
Hơn nữa còn có người có thể trực tiếp cảm nhận được ấn ký này!
Ở cách nơi này không tới ba mươi dặm có một đạo quan. Trong đạo quan có một vị lão đạo áo lam đang cầu phúc cho đám khách hành hương. Hắn là Tiên Sư nổi danh gần xa, thường ngày sinh hoạt xa hoa, dù là người đứng đầu một thành thấy hắn thì cũng lễ ngộ có thừa. Hắn là người rất hiền hoà, rất có phong nghi, hơn mười năm qua chưa từng thấy lo lắng lần nào.
Nhưng cũng đúng vào lúc này, khi đang nhẹ giọng tự thoại với đám khách hành hương, hắn lại đột nhiên có hơi kinh hãi.
Hắn ngẩng đầu lên, liền thấy được một đạo phù triện màu xanh mười phần rõ ràng trên bầu trời.
Sau đó hắn không nói một lời, trực tiếp đứng lên, thân hình thoắt một cái liền tiến vào trong Huyền Vũ điện. Hắn lấy ra một hộp kiếm ở bên dưới hương án, lấy ra một thanh pháp kiếm phủ bụi từ trong hộp kiếm kia, sau đó nhanh chân xách kiếm đi ra ngoài. . .
"Sư phụ đi đâu vậy?"
Có một vị đồng nhi không hiểu, lớn tiếng hỏi.
"Đền đáp sư môn. . ."
Đạo nhân kia nói xong, càng đi càng nhanh, lập tức xông thẳng lên vân tiêu.
. . .
. . .
"Nhân chi sơ, tính bản thiện. . ."
Lại đi về phía đông hai mươi dặm, trong một nhà trẻ ở nông thôn xa xôi, có một vị lão tiên sinh tóc hoa râm đang dạy một đám trẻ con đọc sách. Hình như mắt hắn đã mờ, thậm chí ở phía dưới có tiểu hài tử đang lười biếng ngủ gà ngủ gật mà hắn cũng không nhìn thấy, vẫn tiếp tục gật gù giảng bài.
Thế nhưng ngay khi đạo thanh phù kia xuất hiện, hắn đột nhiên thanh tỉnh lại.
Lạnh lùng nhìn đạo thanh phù kia, tinh thần hắn dần dần trướng lên, giống như đột nhiên trẻ đi hơn mười tuổi.
Đột nhiên hắn đứng phắt dậy, đi xuống phía dưới, vỗ một cái vào đầu đứa trẻ đang ngủ gà ngủ gật kia sau đó cầm theo một cuốn sách trong tay, nhanh chóng bước ra khỏi cửa. Trong ánh mắt ngơ ngác của đám trẻ con, hắn trực tiếp đạp vân đằng không, bay vút lên trời!
Một đám trẻ con đều ngây người, đứa trẻ bị đánh khóc ròng nói: "Phu tử bị ta làm cho tức giận đến mức thăng thiên rồi. . ."
. . .
. . .
Ở ngoài bốn mươi dặm, dưới một tòa thanh sơn, trong một tòa đình viện thấp thoáng giữa sơn thủy, lão tổ Ngô gia vốn là đại tu hành giả Trúc Cơ nức tiếng xa gần đang ngồi trong vườn hoa, ôm lấy tiểu thiếp thứ ba mươi sáu của mình mà cùng nhau uống rượu, rượu hàm tai nóng, túy nhãn mông lung.
Khi đang đến thời điểm then chốt, váy lụa nửa hở, hắn chợt nhìn thấy thanh quang trên đỉnh đầu mình.
Sau đó hắn liền thở dài một tiếng, đẩy ra tiểu thiếp, uống cạn một chum: "Lấy đại đao ba trượng của ta ra đây!"
. . .
. . .
Trong phạm vi ba trăm dặm quanh đây, tình huống tương tự xảy ra vô số kể. Tán tu, chủ thế gia, đạo nhân, thậm chí có một số người đã làm đến thành chủ hoặc là tướng thủ thành, bọn hắn đều thấy được đạo thanh phù bỗng nhiên xuất hiện này, sau đó đều đồng loạt đưa ra lựa chọn!
Bất kể bọn hắn đang có việc gì thì cũng đều lập tức vứt bỏ, lao nhanh về phía chân trời.
Thân phận của những người này mặc dù khác biệt, nhưng đều có một đoạn kinh lịch giống như.
Đó chính là từng tu hành tại Thanh Dương tông!
Bọn hắn đều là đệ tử Thanh Dương tông!
Phàm là đệ tử Thanh Dương tông khi rời đi đều biết một câu: Hộ Đạo Phù hiện, tất có đồng môn thụ ách, phàm là đệ tử Thanh Dương tông nhìn thấy Hộ Đạo Phù thì đều phải chạy tới cứu giúp. Người bất tuân mệnh, trục xuất sư môn, không còn là đệ tử Thanh Dương tông nữa!
Chương 399 Thanh Dương Hộ Đạo Phù (2)
Oanh! Oanh! Oanh!
Tình hình của Phương Nguyên và hai vị lão chấp sự lúc này đang tràn đầy nguy hiểm, Cửu U thích khách thi triển các loại bí pháp tầng tầng lớp lớp, dù cho bọn hắn một mực ngăn cản thì cũng không chịu nổi áp lực như thế, thế trận phòng ngự đã sắp sửa bị đối phương đánh vỡ. . .
Xung quanh bọn họ đều là kiếm quang của Cửu U thích khách, quả thực giống như một vùng biển mênh mông vậy.
Bọn hắn giống như bị dìm xuống biển, mất mạng là chỉ là sự tình sớm muộn mà thôi. . .
Thế nhưng đúng vào lúc này, giữa không trung chợt nảy sinh dị biến.
"Yêu nhân phương nào đang làm chuyện ác?"
Một đạo nhân áo lam bay vọt lên, tà tà giữa không trung, cầm pháp kiếm trong tay ra sức chém ra.
Đạo nhân kia thực lực không mạnh, chỉ là Luyện Khí tầng tám, nhưng lúc này hắn lại hung hãn không sợ chết, cứ thế xuất kiếm thẳng về phía Cửu U thích khách.
Đối với Cửu U thích khách mà nói, thực lực của đạo nhân này quả thực yếu ớt đến mức buồn cười.
Giống như bọn hắn chỉ cần phân ra một đạo kiếm quang là có thể chém đạo nhân này thành hai nửa. . .
"Vân Châu là Tiên Đạo chi địa, há lại để cho yêu tà làm loạn?"
Khi giọng nói này vang lên, lại có một vị lão nho đột nhiên xuất hiện. Hắn cầm một quyển kinh văn trong tay, sau đó vung lên không trung. Kinh văn nở rộ vô tận kim quang, bên trong ẩn giấu một đạo lại một đạo phù triện, chỉ trong chốc lát đã bao phủ khoảng không đường kính ba dặm!
"Oa nha nha. . ."
Khi kim phù hiển hóa quang mang, lại có một người cầm trong tay đại đao dài hơn ba trượng xông lên giữa không trung, tức giận hét lớn: "Lão gia ta đang có một ngụm ác hỏa không tiết ra được, là yêu tà phương nào đang giương oai ở đây, mau mau tới giúp gia gia hạ hỏa. . ."
. . .
. . .
Những chuyện này giống như hồi chuông mở màn, chỉ trong khoảng thời gian uống cạn chung trà ngắn ngủi, đã có bảy tám người vọt lên trên trời.
Trong khi đó ở xa xa, thậm chí có thể thi thoảng nhìn thấy bóng người bay lượn, vội vã lao về phía này.
Hơn nữa ở phía dưới cũng có mấy người nhảy nhảy nhót nhót, quát mắng không thôi, bởi vì tu vi của bọn họ hơi thấp một chút nên không có bản lãnh để bay lên trời.
Cửu U thích khách vốn sắc bén khó cản, có đủ các loại bí pháp tầng tầng lớp lớp, thế nhưng khi có nhiều người như vậy gia nhập chiến cuộc thì là dần dần loạn cả lên. Thân là thích khách, việc bọn họ am hiểu nhất chính là tập trung tinh lực, dùng đủ các loại biện pháp để đối phó một tên địch nhân. . .
Thế nhưng khi rơi vào loạn cục, đối thủ quá nhiều, bất kể thực lực địch nhân mạnh hay yếu thì thực lực của bọn hắn cũng đều sẽ bị suy yếu.
Vừa định nhìn chằm chằm một người ở phía trước, tìm biện pháp giết hắn, phía sau lại bay tới một đợt loạn đao, đó là một chuyện vô cùng khó chịu đối với bọn hắn.
Thích khách vốn cũng không phải là vô địch!
Một tên thích khách đối phó một người tu hành, có lẽ người thắng là thích khách.
Nhưng nếu như mười tên thích khách đối phó mười người tu hành, khả năng đắc thủ của thích khách kia sẽ giảm xuống thật nhiều!
Nếu như một trăm tên thích khách đối mặt với một trăm người tu hành, thông thường đều sẽ tranh thủ thời gian bỏ chạy, chờ bọn hắn lạc đàn rồi tính tiếp!
"Xuất thủ!"
Hai vị lão chấp sự kia nhìn thấy một màn này thì thấp giọng rống to.
Một người trong đó vẫn che chở Phương Nguyên, một người khác thì trực tiếp công kích Thanh Phiên kia.
Oanh! Oanh! Oanh!
Hắn liên kích ba chưởng về phía Thanh Phiên kia, chưởng lực một đạo mạnh hơn một đạo!
Xung quanh Thanh Phiên kia đột nhiên có một tên nam tử mặc hồng bào hiện thân, cưỡng ép tiếp nhận ba chưởng của lão chấp sự. Thực lực của hắn tuyệt đối không yếu, cũng có tu vi Trúc Cơ, cứng rắn tiếp nhận ba chưởng này. . .
Nhưng đúng vào lúc này, lão chấp sự che chở Phương Nguyên đã vung lên tay áo, tế khởi một đạo phi kiếm.
Phi kiếm kia chỉ trong chớp mắt liền đánh trúng Thanh Phiên.
Thanh Phiên lập tức thoáng lung lay một cái, nhưng chỉ trong một nhoáng như thế, không gian xung quanh đã lập tức đại biến.
Hơn mười tên thanh bào thích khách của Cửu U cung để lộ ra thân ảnh của mình. Bọn hắn khom người như mèo, ẩn mình giữa không trung.
Đệ tử Thanh Dương tông xung quanh lập tức đại hỉ, nhao nhao đánh về phía bọn hắn.
"Rầm rầm. . ."
Đây quả thực là một trận huyết chiến, chúng thích khách xem như đã rơi vào hỗn loạn, không còn ưu thế quỷ dị như trước đó nữa, thế nhưng bọn hắn vẫn còn các loại thủ đoạn để giết người. Khi bọn hắn đại chiến với các đệ tử Thanh Dương tông, các loại thuật pháp thủ đoạn ác độc liên tiếp xuất hiện, hơn nữa uy lực cũng vô cùng đáng sợ!
Chỉ là các đệ tử Thanh Dương tông nhao nhao đánh tới, bọn hắn cũng xuất hiện không ít thương vong.
Càng mấu chốt hơn nũa chính là, Thanh Dương tông đệ tử chạy tới càng ngày càng nhiều, đã từ từ đạt đến con số hơn mười người. . .
Lão chấp sự trước đó nói không sai, nơi này là địa bàn của Thanh Dương tông.
Thanh Dương tông cứ mỗi ba năm thu một đời đệ tử, trong ba trăm năm này, ai cũng không biết có bao nhiêu người đã từng tu hành tại Thanh Dương tông, không biết sau này đã đi đâu. Thế nhưng nhiều đệ tử Thanh Dương tông tản mát tứ phương như vậy, bọn hắn đã sớm trở thành một bộ phận trên mảnh lãnh địa này. Bọn hắn trên danh nghĩa đều đã thoát ly Thanh Dương tông, không còn là đệ tử Thanh Dương tông chính thống, nhưng bọn hắn vẫn chịu sự triệu tập của Thanh Dương Hộ Đạo Phù!
Nhìn thấy Hộ Đạo Phù, bọn hắn phải bỏ qua hết thảy những việc đang làm để giết ra một con đường.
Bởi vì bọn hắn biết được phân lượng của Hộ Đạo Phù. Phù này không ra thì thôi, nhưng nếu như đã xuất hiện thì chính là dấu hiệu truyền thừa của tiên môn đang gặp nguy hiểm!
Cho nên tất cả bọn hắn đều tới, thậm chí không cần hỏi nguyên do thì đã gia nhập trận ác chiến này!
Những người này chính là lực lượng mà Tần trưởng lão nói tới trước đó, là lực lượng để âm thầm bảo hộ Thanh Dương tông.
Từ một mức độ nào đó mà nói, đây cũng là nội tình mà Thanh Dương tông kinh doanh tại mảnh lãnh địa này trong mấy ngàn năm qua!
Vì có loại nội tình này, cho nên phiến địa vực này mới được gọi là địa bàn của Thanh Dương tông!
Trên địa bàn của bọn hắn, dù là thế lực hung hăng ngang ngược đáng sợ như Cửu U cung thì cũng không dễ dàng chiếm được ưu thế. . .
Chương 400 Ngoài Sáng Yếu Thế, Ngầm Giở Trò Quỷ (1)
"Đệ tử Thanh Dương tông chạy trốn rồi sao?"
Bên trong khách điện Thanh Dương tông, Cam Long Kiếm mặc một chiếc áo bào rộng đang dựa lưng vào Toan Nghê Thú, vẻ mặt tỏ ra hết sức lười biếng.
Mà trước người hắn lại có một người nữ tử mặc áo bào màu vàng, chính là đại đệ tử chân truyền của Long Ngâm phong Thanh Dương tông, tên là Mạc Yên Nhiên. Nàng thấp giọng thở dài, nói: "Đúng vậy! Chắc hẳn ngài cũng đã biết, trước đó không lâu Ma Tức hồ xảy ra hỗn loạn, rất nhiều ma vật đều chạy ra. Đệ tử tiên môn ta đương nhiên phải đi ra xung quanh trừ ma, những ma vật kia phần lớn đều đã bị giết chết, cũng có một phần bị bắt về nhốt vào địa lao, chuẩn bị quan sát tập tính bọn chúng để dễ nghiên cứu đối sách, thật không ngờ tối hôm những ma vật này lại làm loạn. . ."
Cam Long Kiếm tựa như cười mà không cười lắng nghe nàng nói, trong mắt hiện ra vẻ trào phúng.
Ngược lại vị đại đệ tử chân truyền họ Mạc này lại hết sức điềm tĩnh, nói chuyện từ đầu đến đuôi hợp tình hợp lý, không lọt một giọt nước.
"Được rồi, đừng bịa chuyện kể lể nữa!"
Cam Long Kiếm nghe nàng giải thích nhiều như vậy, dường như đã mất hứng thú nghe nàng nói tiếp, không nhịn được khoát tay áo, cười nói: "Ta cũng đã sớm đoán được sẽ có một màn như thế này, các tiền bối Thanh Dương tông biên soạn chuyện xưa cũng thật tài tình đó. Nhưng ta không quan tâm đến những thứ này, ta chỉ quan tâm một chuyện, người trong địa lao của Thanh Dương tông các ngươi chạy mất, giờ phải làm như thế nào? Còn có cả pháp bảo bị hắn đánh cắp. . ."
"Việc này không liên quan đến chúng ta nha. . ."
Nữ đệ tử họ Mạc ra vẻ ngạc nhiên, rồi lại tỏ ra vô tội nói: "Hết thảy mọi thứ từ động phủ đến chỗ tu hành của tên phản đồ Thanh Dương tông kia, nếu ngươi cảm thấy hứng thú thì cứ lục soát hết là được, Thanh Dương tông chúng ta nhất định sẽ không ngăn cản, còn có thể phái người giúp đỡ ngươi tìm kiếm nữa kìa. . ."
"A, vậy nếu không tìm thấy thì như thế nào?"
Cam Long Kiếm nghe được câu nói qua loa đại khái này, nở nụ cười lạnh, nói thẳng: "Tông chủ Thanh Dương tông ở nơi nào, ta muốn bái kiến. . ."
Nữ đệ tử Thanh Dương tông mặc áo bào màu vàng, Mạc Yên Nhiên mang theo vẻ áy náy nở nụ cười nói: "Tông chủ bế quan. . ."
Cam Long Kiếm nao nao, cười lạnh nói: "Vậy Thái Thạch trưởng lão phụ trách giới luật ở đâu?"
Mạc Yên Nhiên tiếc nuối nói: "Thái Thạch trưởng lão đột nhiên nhiễm phong hàn, ngã bệnh. . ."
Sắc mặt Cam Long Kiếm đã hơi xanh lại: "Tần trưởng lão. . ."
Mạc Yên Nhiên tỏ ra đồng cảm nói: "Tần trưởng lão nói hắn không muốn gặp ngươi!"
"Chuyện này. . ."
Cam Long Kiếm ngẩn người, trên mặt ngược lại lộ ra cụ cười lạnh, khẽ vỗ vỗ đầu Toan Nghê Thú, thở dài: "Quả nhiên đều là một đám lão hồ ly mà, ta cũng coi như đã tính toán cặn kẽ trước sau, nhưng lại không tính tới da mặt những lão gia hỏa này dày như vậy. Xem ra mặc dù bọn hắn khách khí với ta, nhưng khách khí thật ra là đối với tiên môn sau lưng ta, còn ta thì không hề để vào mắt đi..."
Hắn vừa nói vừa chậm rãi đứng lên, quay đầu nhìn về phía nữ đệ tử mặc áo bào màu vàng Mạc Yên Nhiên.
Mạc Yên Nhiên không đợi hắn mở miệng, tiện thể nói: "Đi thong thả, không tiễn!"
Tên chân truyền Âm Sơn tông Cam Long Kiếm nao nao, trên mặt lại hiện ra ý cười, nói: "Đa tạ!"
Ra khỏi khách điện, Cam Long Kiếm cùng Toan Nghê Thú sánh vai bước lên mây, chậm rãi rời khỏi Âm Sơn tông.
Chỉ thấy trên dưới Thanh Dương tông lúc này đều là hoàn toàn tĩnh mịch, ngay cả một bóng người cũng không thấy.
Lúc hắn đến, không khí long trọng giống như toàn tông không thể ra nghênh tiếp hết được mà tiếc nuối vậy, vậy mà thời điểm hắn rời đi, ngay cả một người đưa tiễn cũng không có, điều này cũng khiến cho hắn đánh giá được thái độ của Thanh Dương tông. Nhưng Cam Long Kiếm chậm rãi bước trên mây, nét mặt vốn sa sầm lại chuyển thành nụ cười lạnh.
Trong đáy mắt hắn hiện ra vẻ trào phúng sâu sắc.
"Ngoài sáng thì tỏ ra yếu thế, trong bóng tối lại giở trò quỷ sao?"
Sau khi hắn rời núi liền lao thẳng về một tòa thành trì ở phía đông, hơi phân biệt phương hướng lại hạ xuống bên trong một tòa đình viện rộng lớn cực kỳ hoa mỹ. Hắn chậm rãi ngồi xuống giữa phòng, bên cạnh có một thiếu niên thon gầy tuấn tú nhẹ nhàng bê một tách trà đi tới đặt ở bên tay hắn, cung kính nói ra: "Công tử vất vả rồi, so với dự tính của tiểu nô còn sớm hơn!"
Cam Long Kiếm chậm rãi nhìn lướt qua xung quanh, khẽ cau mày nói: "Cửu U cung vẫn chưa mang người tới sao?"
Thiếu niên kia nói: "Đêm qua Toan Nghê truyền âm báo lại cho chúng ta phương hướng tên đệ tử Thanh Dương tông kia chạy trốn, lúc ấy thích khách Cửu U cung liền đuổi theo. Nhưng lại sợ động thủ ở gần Thanh Dương tông sẽ có trưởng lão Thanh Dương tông xuất thủ chen ngang, nên bọn hắn quyết định cách xa thêm một chút lại ra tay, sau đó liền âm thầm tiềm hành đi theo ba người kia ra ngoài ngàn dặm mới ra tay. . ."
Sắc mặt Cam Long Kiếm âm trầm, lạnh lùng nói: "Nếu như đã ra tay, vậy người đâu?"
Thiếu niên kia có chút dừng lại, nhỏ giọng nói: "Thanh Dương tông dốc hết vốn liếng, hộ tống tên đệ tử Thanh Dương tông kia lại là ba vị tử sĩ cảnh giới Trúc Cơ. Bọn hắn hung hãn không sợ chết, cũng không biết tìm được viện binh từ nơi nào, thế mà giết lui thích khách Cửu U cung. Thế nhưng mục đích của bọn hắn cũng rất rõ ràng, hẳn là muốn hộ tống tên Phương Nguyên kia rời khỏi Việt quốc, đi tới Truyền Tống Đạo Đài của Nguyên Phong quốc!"
"Vậy mà thất bại rồi sao?"
Cam Long Kiếm cũng tỏ ra nao nao, sau đó trên mặt hiện lên vẻ tức giận. Mặc dù hắn đã đoán được ý đồ của Thanh Dương tông nên cũng không sốt ruột, nhưng vào lúc này lại nghe được ngay cả thích khách Cửu U cung mình sớm bố trí cũng không ngăn được Phương Nguyên, liền lập tức cảm thấy phẫn nộ đến hai mắt vằn đỏ, khẽ quát lên: "Thích khách Cửu U cung không phải tự xưng là Thanh Phiên vừa ra, liền dễ như trở bàn tay sao?"