Mục lục
Cải Thiên Nghịch Đạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 791 Trận đạo nổi danh chính là vào hôm nay (1)

Một màn này phát sinh quá nhanh, biến hóa trận thế của Phương Nguyên lại rất xảo diệu, đừng nói là nữ tử áo đỏ, ngay cả vị Đại Trận Sư chuyên trấn thủ trong sơn cốc này cũng không kịp phản ứng, hung thú trong sơn cốc đã thành thành thật thật bị nhốt trong trận.

Trận thế đã thành, hắn mới vỗ vỗ tay, cười nói với Đại Trận Sư trong không trung:

- Được rồi chứ?

Vị Đại Trận Sư đó lập tức trầm mặc.

Lý Hồng Kiêu cũng trầm mặc.

Dựa theo quy củ của đại khảo trận đạo, phàm là người trong thời gian quy định, vượt qua được Cửu Khúc Hoàng Hà Trận, vậy được xem như thông qua đại khảo, có danh hiệu Đại Trận Sư, nhưng muốn lọt vào top mười, vậy phải mỗi người vây khốn một con hung thú mới được, do đó, vị trí top mười này là dựa vào thời gian mỗi người thành công vây khốn hung thú để quyết định, nhưng hiện giờ nên tính thế nào?

Một mình ngươi vây khốn cả mười con hung thú, vậy người khác phải làm sao?

Nữ hài áo đỏ Lý Hồng Kiêu trầm mặc một lúc, chỉ vào Phương Nguyên nói:

- Hắn phạm quy...

Đại Trận Sư trong không trung nhìn Lý Hồng Kiêu với ánh mắt cổ quái:

- Còn không phải là ngươi tự làm loạn trước à?

...

- Tam giáp, ta nhất định phải lọt vào tam giáp.

Khi tất cả mọi người ở cuối sơn cốc đang trầm mặc, trong Cửu Khúc Hoàng Hà Trận, vang lên một tiếng kêu to kích động.

Người đến là một Trận Sư trẻ tuổi tốc độ chậm hơn Phương Nguyên và Lý Hồng Kiêu một chút, nhưng lại rõ ràng lại nhanh hơn người khác, hắn chính là một Trận Sư đến từ Bắc Hải, cũng nổi danh Trận Sư thiên tài, lần này vốn định đoạt lấy danh hiệu khôi thủ trận đạo, kết quả không ngờ gặp phải hai người quái thai như vậy, bị bỏ xa hơn mười dặm, cho đến lúc này mới chạy tới nơi.

Có điều ở trong lòng hắn, ít nhiều gì vẫn có chút chờ mong. . .

Không đoạt được khôi thủ, nhưng cũng may có thể ở phía sau hai người bọn họ, đoạt danh hiệu thám hoa!

Trong lòng mang theo ý tưởng này, hắn một hơi chạy ra khỏi đại trận, sau đó kích động nhìn về phía trước.

Vừa nhìn một cái liền ngây người, đờ đẫn nói:

- Hung thú đâu rồi?

Vốn mình chỉ cần lại bày trận vây khốn một con hung thú thì có thể chiếm chắc tam giáp, nhưng...

. . . Hung thú đâu?

...

Nghe thấy tiếng hô này, Lý Hồng Kiêu cũng có chút bất đắc dĩ, nhìn về phía vị Đại Trận Sư kia:

- Dù sao thì ngươi cũng phải nói nên làm thế nào chứ?

Đại Trận Sư trong không trung lại lâm vào trầm mặc, sau đó quay đầu nhìn về phía tiên đài trong không trung.

Mình thật sự không biết nên làm gì, tìm lãnh đạo hỏi vậy!

Mà trên tiên đài, Đại Trận Sư chủ khảo ngồi ngay ngắn ở chính giữa cũng có chút dở khóc dở cười nhìn một màn phía dưới, bất đắc dĩ phất ống tay áo, một đạo thần niệm đánh vào trong lòng vị Đại Trận Sư kia, sau đó ngồi về chỗ, thở dài không thôi.

Đại Trận Sư kia chỉ đành bất đắc dĩ nhìn về phía Phương Nguyên:

- Ngươi đi đi!

Phương Nguyên lập tức hơi ngẩn ra, nói:

- Vẫn chưa xác định thành tích khảo hạch mà, ta đi đâu bây giờ?

Lại chỉ vào hung thú bị mình vây khốn, nói:

- Các ngươi nói vây khốn một con là được, nhưng ta vây khốn mười con, như vậy nên...

Không đợi hắn nói hết, Đại Trận Sư kia bất đắc dĩ xua tay, dở khóc dở cười nói:

- Được rồi được rồi, khôi thủ cho ngươi, ngươi mau thả những hung thú này ra, vị đạo hữu này, đừng làm ảnh hưởng tới đồng đạo phía sau.

- Khôi thủ cho ta?

Phương Nguyên cũng hơi ngẩn ra, sau đó bật cười

Chắp tay thi lễ về phía tiên đài trong không trung phía sau sơn cốc, sau đó hắn đứng lên, phất tay áo.

Cờ trận vừa rồi bị hắn cắm dưới đất đều bay về trong tay áo.

Những hung thú đó lập tức được tự do, rít gào lao ra xung quanh.

Mà trong Cửu Khúc Hoàng Hà Trận, lúc này cũng đã có càng lúc càng nhiều Trận Sư xông tới, vừa thấy trong sơn cốc có vô số hung thú, lập tức vừa kinh vừa sợ, nhưng lại biết đây là thời cơ hiếm có, liều mạng hò hét xông lên tranh đoạt, ai nấy đều tế ra cờ trận.

Mà Phương Nguyên để tiết kiệm thời gian, trực tiếp từ phía sau sơn cốc lướt ra, sau đó về tới vị trí tiên đài của Xích Thủy Đan Khê, đến lúc này, tiên đài tiên đài, đồng nhi vừa phụng trà, Phương Nguyên nhẹ nhàng thi lễ với chư vị đan sư của Xích Thủy Đan Khê, cười nói:

- Để chư vị tiền bối phải chờ lâu...

- Chờ lâu gì chứ...

Chư vị đan sư đều cười khổ, ánh mắt nhìn về phía Phương Nguyên giống như nhìn một con quái vật.

- Phương tiểu hữu, ngươi học trận đạo từ khi nào vậy.

Mọi người trầm mặc một lúc, cũng là Tử Tiêu Động Chủ cười khổ lên tiếng, do dự hỏi.

- Trước đan đạo, từng nghiêm túc tham ngộ mấy ngày, có chút thành tựu!

Phương Nguyên trả lời rất nghiêm túc, lại nói:

- Đúng rồi, vãn bối ở Ô Trì Quốc Thiên Xu Môn, cũng được tính là một vị tiểu trưởng lão!

- Thiên Xu Môn?

Các đan sư nghe vậy, vẻ mặt đều có chút kinh ngạc, thầm nghĩ đạo thống tên là Thiên Xu Môn rất nhiều, nhưng Ô Trì Quốc Thiên Xu Môn này lại chưa từng nghe nói tới, chẳng lẽ là một truyền thừa thần bí vô cùng cao minh? Trong lòng đều thầm nhớ kỹ, chuẩn bị ngày sau sẽ hỏi thăm một phen.

Mà Tử Tiêu Động Chủ thì lắc đầu thở dài, nói:

- Sau này ngươi đừng nói mình có chút thành tựu nữa, ngươi nhìn chung quanh kia.

Nói xong chỉ một cái, Phương Nguyên không khỏi ngẩn ra.

Chỉ thấy lúc này bốn phương tám hướng, khắp nơi đều có người từ xa nhìn về phía mình, có người thì thầm to nhỏ, có người mặt lộ vẻ nghi hoặc, có người thì do dự không biết có nên tới nói chuyện hay không, những ánh mắt đó giống như đang nhìn danh nhân vậy...
Chương 792 Trận đạo nổi danh chính là vào hôm nay (2)

- Thanh niên áo xanh kia nhìn thì tuổi tác không lớn, rốt cuộc là thần thánh phương nào?

- Tạo nghệ trận đạo của hắn rõ ràng cao hơn người khác rất nhiều, chỉ có nữ tử áo đỏ đó là có thể tranh đua.

- Mấu chốt là nếu hắn đoạt khôi thủ trận đạo, vậy sao lại ngồi xuống tiên đài của Xích Thủy Đan Khê?

Vô số tiếng nghị luận từ bốn phương tám hướng vang lên, nghi ngờ như sóng.

Phương Nguyên nghe những nghị luận này, trong lòng cũng hơi có phản ứng.

Xem ra, mình có được danh hiệu khôi thủ trận đạo, quả thực đã xem như một vị danh nhân nho nhỏ rồi.

Vốn là đại khảo trận đạo này cần chờ sau khi toàn bộ khảo hạch kết thúc, rồi xem kết quả vô số Trận Sư chung quanh thống kê ra, nói cách khác, cho dù mình vây khốn hung thú trước, vậy cũng phải chờ sau khi các chủ khảo nghiệm chứng trận pháp của mình có vấn đề hay không mới đưa vào thành tích khảo hạch, sau đó thì xếp hạng, đợi một ngày sẽ thống nhất yết bảng, bố cáo với thiên hạ!

Nhưng vừa rồi mình vây khốn mười con hung thú, các vị tu sĩ đều chứng kiến, hơn nữa mình cũng bởi vậy mà hại người khác không thể khảo hạch thuận lợi, do đó chủ khảo trận đạo này lại đành phải mở một khơi dòng như vậy.

Đại khảo trận đạo hiện giờ kỳ thật vẫn chưa kết thúc, thậm chí mới tiến hành được một nửa.

Nhưng vị trí khôi thủ của hắn lại ngồi vững rồi.

Trận đạo nổi danh chính là là hôm nay!

...

Mà sau khi Phương Nguyên ngồi về tiên đài, cũng nắm chắc vị trí khôi thủ trận đạo, nữ hài áo đỏ Lý Hồng Kiêu cũng chậm rãi rời khỏi sơn cốc, lúc này với tạo nghệ trận đạo của nàng ta, rõ ràng có thể thoải mái vây khốn một con hung thú, đoạt lấy danh hiệu bảng nhãn trận đạo, nhưng nàng ta lại không xuất thủ, trực tiếp rời khỏi sơn cốc, nói cách khác, căn bản từ bỏ tranh đoạt top mười trận đạo.

Thân hình nhấp nhoáng trong núi, nàng ta đã biến mất, đi đến một tiên đài thần bí mà xa hoa.

- Công chúa, người...

Trên tiên đài đã có mấy vị giáp sĩ áo đen đón tiếp, quỳ một gối dưới đất, do dự hỏi.

- Nếu không phải hạng nhất, vậy đoạt cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Lý Hồng Kiêu thở dài một tiếng, trong thanh âm dường như mang theo chút mất mát.

Giáp sĩ áo đen chung quanh quỳ gối, lại không dám nói tiếng nào.

Mà Lý Hồng Kiêu thở dài một lúc, lại đột nhiên nổi giận lên, đá vỡ một bàn ngọc trước người.

Giáp sĩ áo đen cả kinh, vội nói:

- Công chúa bớt giận, thuộc hạ giờ đi băm thây hắn?

Lý Hồng Kiêu lạnh lùng nhìn về phía giáp sĩ áo đen này:

- Vì sao phải băm thây hắn?

Giáp sĩ áo đen đó nghẹn lời, không biết nên tiếp lời thế nào.

Lý Hồng Kiêu nói:

- Trận đạo của ta không bằng người ta, đã đủ mất mặt rồi, ngươi còn muốn khiến ta mất mặt hơn?

Giáp sĩ áo đen đó đành phải cúi đầu thật thấp, không dám nói câu nào.

Lý Hồng Kiêu lườm hắn một cái, bỗng nhiên căm giận nói:

- Ghi danh phù đạo cho ta, ta không tin, không thể đoạt được một khôi thủ!

Thành tích của khảo hạch trận đạo, cuộc thi đầu tiên trong đại đạo lục khảo đã được công bố.

Có điều khiến người ta có chút bất ngờ là, trừ người thông qua khảo hạch, có được danh hiệu Đại Trận Sư ra, Trận Sư chủ khảo vốn chỉ định bình chọn ra top mười, nhưng đến cuối cùng, lại xuất hiện mười một người.

Nguyên nhân tất nhiên rất đơn giản, Phương Nguyên thân là khôi thủ, trực tiếp dùng trận thuật vây khốn mười con hung thú, nói cách khác đã một mình ôm trọn cả top mười, sau đó Tiên Minh lại không thể không khuyên hắn thả hung thú ra, nhưng thế lại hay rồi, một phát thả mười con hung thú, trải qua một phen ngươi tranh ta cướp, lại có mười người vây những hung thú này lại.

Cũng chính bởi vậy, cuộc thi đầu tiên trong đại đạo lục khảo liền xuất hiện một màn kỳ lạ.

Top mười là top mười, khôi thủ là khôi thủ!

Vấn đề mấu chốt là ở chỗ, mọi người không ngờ cảm thấy đây là chuyện theo lẽ thường.

Theo bọn họ, vị nam tử áo xanh giành được khôi thủ này, so sánh với mười Trận Sư được xếp cùng hắn, hai bên thật sự không phải trên cùng một cảnh giới, cũng chỉ có nữ tử áo đỏ thần bí là có thực lực đọ được với hắn trên tạo nghệ trận đạo.

Mà dù là như vậy, nàng ta cuối cùng cũng chỉ thông qua khảo hạch, có được danh hiệu Đại Trận Sư mà thôi.

Nhưng trong danh ngạch top mười lại không có nàng ta.

Đối với nam tử áo xanh đoạt được khôi thủ này, cùng với nữ tử áo đỏ bỏ thi đó, các tu sĩ xem thi và các tiên môn trận đạo đều cảm thấy rất hứng thú, cho nên đều tìm hiểu lai lịch của hai người bọn họ, có điều vừa điều tra, lại khiến người ta bất ngờ, thân phận của nữ tử áo đỏ không ngờ không có bất kỳ ai biết, một chút tin tức cũng không hỏi ra được.

Mà tin tức về nam tử áo xanh thì quá nhiều, cũng khiến người ta không biết thật giả!

Có người nói hắn đến từ một truyền thừa trận đạo thần bí, tên là Thiên Xu Môn, nội tình thâm hậu, trận đạo chính là nhất tuyệt.

Cũng có người nói hắn kỳ thật là một vị Đan tu, am hiểu luyện đan, từng giành được khôi thủ trong tiểu khảo đan đạo, đan luyện ra thậm chí có thể nói là kinh tài tuyệt diễm, mà trận đạo chỉ được coi là cửa bên của hắn, không bỏ quá nhiều công phu ra để nghiên cứu!

Cũng có người nói, hắn kỳ thật là hạng con cháu của một vị Tiên Minh Tuần Giám Sứ, thông qua quan hệ có được trước đề mục của đại khảo trận đạo.

Trong tất cả truyền thuyết, cái cuối cùng tất nhiên là kỳ quái nhất.

Nhưng cách nói cuối cùng này lại rất nghiêm trọng, còn có người nêu ví dụ, nói là trong tiểu khảo đan đạo vốn không phải hắn là khôi thủ, không những không phải, hắn thậm chí còn thi trượt.
Chương 793 Đan dược hoàn mỹ (1)

Nhưng chính là Tiên Minh Tuần Giám Sứ Triệu Chí Trăn tới Xích Thủy Đan Khê một chuyến, thành tích này liền được sửa lại, hắn từ người thi trượt nhảy một phát lên thành người đứng đầu tiểu khảo.

Đối với cách nói này, Phương Nguyên tất nhiên cũng có được nghe, nhưng không để trong lòng.

Thành tích đại khảo trận đạo được Vấn Đạo Sơn công bố vào chiều ngày hôm sau, tên của hắn nằm cao nhất.

Đan sư Xích Thủy Đan Khê đều đến chúc mừng, cho dù là vị Tiên Minh Tuần Giám Sứ Triệu Chí Trăn cũng gửi một bức thư cùng với hai loại biểu lễ để chúc mừng hắn, nhưng Phương Nguyên lại cảm thấy đây vốn là chuyện trong dự kiến, chỉ khách khí với người ta một chút rồi đi, ngay cả Xích Thủy Đan Khê nói nên tổ chức tiệc mừng công cho hắn hắn cũng uyển chuyển cự tuyệt, chỉ nói để sau khi kết thúc đại khảo rồi tính.

Mà các đan sư của Xích Thủy Đan Khê cũng không miễn cưỡng hắn.

Một là đại khảo đan đạo sắp tới, bọn họ cũng có một đống việc phải làm.

Thứ hai, tổ chức tiệc mực công cho khôi thủ đại khảo trận đạo trong Xích Thủy Đan Khê, nói ra cũng không được tự nhiên cho lắm.

Mà trừ những người này ra, cũng có không ít tiên môn và đạo thống trận đạo đều phái người đến, muốn tiếp xúc với Phương Nguyên, có người nói là bái phỏng, có người nói là thảo luận nghiên cứu, cũng có một số người trực tiếp muốn trả giá cao mời Phương Nguyên tới tiên môn của bọn họ nhậm chức.

Đối với những cái này, Phương Nguyên đều một mực từ chối, chỉ an tâm chuẩn bị đại khảo đan đạo.

Điều này cũng dẫn tới một số người bất mãn với hắn, cảm thấy người này tuổi tác không lớn, nhưng lại rất kiêu ngạo, khôi thủ đại khảo trận đạo, thanh danh này không tồi, nhưng ở đạo trận thuật cũng chỉ được xem như vãn bối, không nên to gan cự tuyệt nhiều cao nhân trận đạo như vậy bái phỏng? Chẳng lẽ, chuyện hắn là nhờ quan hệ, dựa vào Tuần Giám Sứ mới có được khôi thủ là thật?

Người tin vào lý do này tất nhiên sẽ đồng ý, nói ba hoa chích choè, giống như tận mắt nhìn thấy.

Nhưng người không tin thì lại cười nhạt....

- Cho dù hắn biết trận thứ nhất của đại khảo trận đạo là Cửu Khúc Hoàng Hà Trận thì sao? Diệu dụng của Cửu Khúc Hoàng Hà Trận chính là bên trong có vô số biến hóa, mỗi một đạo đại trận căn bản là người bày trận khác nhau, không có cùng biến hóa, bắt buộc phải thôi diễn lâm thời, vả lại, sau khi vượt qua đại trận, hắn một mình vây khốn mười con hung thú, đây chính là bản sự thật sự, không thể ăn gian?

Đương nhiên, bất kể có tin hay không, cách nói này quả thật vẫn hấp dẫn không ít sự chú ý tới cho Phương Nguyên.

Cũng chính bởi vậy, sau khi tin tức Phương Nguyên cũng tham gia thi đan đạo được truyền ra, không biết bao nhiêu người đều vô cùng chú ý, điều này cũng khiến lúc đại khảo đan đạo bắt đầu, tu sĩ tới xem lễ nhiều hơn rất nhiều.

Đại khảo đan đạo là diễn ra vào ngày thứ tư, hiện giờ, dưới Vấn Đạo Sơn đã lâm thời dựng lên mười tòa tiên đài, trên mỗi một tòa tiên đài đều đặt ba trăm lò đan, mà mỗi một tòa tiên đài lại có bốn vị Đại Đan Sư trấn thủ, phụ trách việc giám thị, ngoài ra còn có thủy kính chuyên môn dùng thần thông dựng lên, chiếu trực tiếp quá trình luyện đan lên trong không trung Vấn Đạo Sơn.

Dù sao, khảo hạch đan đạo và khảo hạch trận đạo cũng khác nhau, bởi vậy trong chuyện giám thị cũng cẩn thận hơn rất nhiều.

Không biết có phải chịu ảnh hưởng của lời đồn đó hay không, đại khảo đan đạo lần này, rất khéo lại an bài Phương Nguyên ở tòa tiên đài thứ năm, cách vị trí của Đại Đan Sư chủ khảo gần nhất, hơn nữa thủy kính cũng vừa hay đặt ngay trước người hắn.

Điều này lại khiến trong hư không có một khoảng không gian lớn biểu hiện quá trình luyện đan của hắn.

- Ha ha, Phương tiểu hữu, dù sao ngươi cũng là người của Xích Thủy Đan Khê chúng ta, nhất định phải biểu hiện thật tốt.

Trước khi Tử Tiêu Động Chủ vào trông thi, cười ha ha nói với Phương Nguyên.

Hắn chính là một trong các Đại Đan Sư phụ trách tòa tiên đài thứ năm này, cũng cách Phương Nguyên không xa.

- Mau mau, lặng lẽ thôi, sửa thân phận của hắn thành đan sĩ thượng viện.

Mà Hứa chấp sự thì trước khi bắt đầu thi, lại vừa thần bí vừa cẩn thận dặn người bên cạnh.

Người bên cạnh có chút khó hiểu:

- Vì sao?

Hứa chấp sự hận không thể tát cho hắn một cái:

- Óc lợn, vạn nhất hắn đoạt khôi thủ, sau khi người khác nghe ngóng được, lại phát hiện hắn vẫn ở hạ viện Xích Thủy Đan Khê, thế chẳng phải là nói đám người chúng ta có mắt không tròng, lãng phí một nhân tài à?

Người bên cạnh như hiểu ra gì đó:

- Vậy vì sao không nói với hắn một tiếng?

Hứa chấp sự tức tới bật cười:

- Lúc trước thương lượng với hắn nhiều thứ như vậy, không phải đều bị hắn cự tuyệt à?

Càng nói trong lòng càng tức:

- Cho nên lần này trực tiếp điều hắn lên, hắn đáp ứng thì đáp ứng, không đáp ứng cũng phải đáp ứng!

Lúc này, Hứa chấp sự nói năng rất khí phách!

...

Mà đối với Đan tu khác của thượng viện Xích Thủy Đan Khê mà nói, quả thật cũng rất chờ mong kết quả khảo hạch của Phương Nguyên, dù sao lúc tiểu khảo đan đạo, hắn không ngờ luyện một viên tứ chuyển đan thành ngũ chuyển đan, vô cùng kinh diễm, nhưng hắn rốt cuộc là gặp may, có được phương pháp cải tạo đan phương này hay là thật sự có tạo nghệ cao như vậy, có thể tùy tiện cải tiến đan phương, lại khiến người ta có chút không dễ khẳng định.

Tóm lại, hiện giờ cho dù là bọn họ, cũng có chút không rõ về tiêu chuẩn đan đạo của Phương Nguyên.
Chương 794 Đan dược hoàn mỹ (2)

Mà đối với tất cả những điều này, Phương Nguyên lại không để ý.

Hắn chỉ bình tĩnh xuất hiện ở hiện trường đại khảo đan đạo, sau đó bình tĩnh đi lên tiên đài, ở trước lò đan của mình, dưới cái nhìn chăm chú của vô số tu sĩ chung quanh, sắc mặt bình tĩnh luyện một lò đan, sau đó thì vẻ mặt bình tĩnh rời đi.

Chỉ có điều, chung quanh tiên đài này lại không thể bình tĩnh được nữa.

Nội dung đại khảo đan đạo lần này, chính là luyện một viên Cửu Chuyển Bảo Đan.

Mà lần này, bởi vì lúc trước chưa tiếp xúc với viên đan dược này, cho nên Phương Nguyên không thể lâm thời lại dùng Thiên Diễn Thuật thôi diễn dược tính của nó, xem xem có thể tìm được phương pháp cải tiến hay không, cho nên trong toàn bộ quá trình khảo hạch, Phương Nguyên chỉ nghiêm khắc dựa theo giảng thuật về đan phương, từng bước từng khâu, từ từ chậm rãi luyện đan dược này, không có gì kinh diễm cả!

Nhưng cũng không phạm phải một chút sai lầm nào!

Mỗi một trình tự của hắn đều rất kín kẽ, làm được một cách hoàn mỹ vô khuyết!

Tiêu chuẩn của quá trình, giống như đan phương đó là dựa theo thủ pháp luyện đan của hắn mà viết xuống.

Cũng chính bởi vậy, quá trình luyện đan hoàn toàn không kinh diễm này, ghép lại với nhau lại có vẻ vô cùng kinh diễm.

Sắc mặt các đan sư xem thi chung quanh đều từ từ biến đổi.

- Tay chắc, tâm vững thế nào mới có thể không chút sai sót luyện ra một viên đan này.

Càng là cao thủ đan đạo càng hiểu làm được một bước này là khó khăn tới mức nào.

Không nói cái khác, trong quá trình luyện chế Cửu Chuyển Bảo Đan, cần hơn ba tiếng, các loại trình tự ở giữa nhiều tới cả trăm, linh dược và bảo dược cần dùng cũng vượt quá ba trăm loại, mà thủ pháp và biến hóa gió lửa trong quá trình luyện đan thì đạt tới hơn ngàn loại.

Trong toàn bộ quá trình, không phạm một sai lầm nhỏ, vốn chính là một chuyện khiến người ta không thể tin được!

Thế là, trong toàn bộ quá trình luyện đan của Phương Nguyên, bọn họ thậm chí còn không dám phát ra dù chỉ một tiếng động.

Sợ quấy nhiễu hắn, ảnh hưởng tới thủ pháp luyện đan tinh chuẩn của hắn.

Tới cuối cùng, khi Phương Nguyên đã thành công xuống đài, vị Tuần Giám Sứ Triệu Chí Trăn phụ trách chủ khảo đan đạo mới chậm rãi đi xuống, hắn đi tới trước lò đan của Phương Nguyên, nhẹ nhàng phong tồn đan dược được luyện ra lại, áng áng trong tay, có thể thấy được, pháp lực trong lòng bàn tay hắn đang nhẹ nhàng lưu chuyển, đây là dùng hết toàn lực để cảm nhận trọng lượng của viên đan đó.

Một lúc sau, hắn mới nhẹ nhàng bỏ đan dược xuống, trên mặt lộ ra một nụ cười.

- Đan nặng một lạng bốn tiền ba phân bảy ly rưỡi...

Hắn giống như đang lẩm bẩm, lại giống như đang thuận miệng nói với đan sư bên cạnh.

Nhưng thanh âm của hắn lại vừa hay vang ra, bị vô số người nghe thấy.

Sau đó, chung quanh Vấn Đạo Sơn, đột nhiên dấy lên một mảng xôn xao, ánh mắt của người vây xem đều trở nên sửng sốt.

Bởi vì trên đan phương đã viết rõ ràng: "Long Ngâm Đan thành: Đan nặng một lạng bốn tiền ba phân bảy ly rưỡi!"

... Đan hoàn mỹ!

Cũng giống như đại khảo trận đạo, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, vị trí khôi thủ này Phương Nguyên cầm chắc rồi.

Không vì gì khác, chỉ bởi vì đan hắn luyện ra quá hoàn mỹ.

Đan hoàn mỹ như vậy, chứng tỏ trong quá trình luyện đan không có một chút sai lầm nào xuất hiện, tiếp cận đan dược hoàn mỹ mà đan phương ghi lại một cách vô hạn. Bởi vì phương pháp luyện đan được ghi lại trên đan phương, ý nghĩa bình thường đều được người ta coi là tinh luyện nhất, cũng là phương pháp luyện đan hữu hiệu nhất, cho nên càng tiếp cận với ghi chép trên đan phương, dược tính của đan dược lại càng mạnh, đan phẩm cũng càng cao.

Mà đây chính là lai lịch của đan hoàn mỹ, cũng là chỗ Phương Nguyên khiến người ta khiếp sợ.

Nhìn thì đơn giản, nhưng muốn làm được lại rất khó.

Trong toàn bộ quá trình luyện đan không phạm một chút sai lầm nào, cho dù là Đại Đan Sư tam văn cũng không dám tùy tiện đảm bảo.

Cũng chính bởi vậy, Phương Nguyên vừa luyện ra đan này, liền có rất nhiều người nhận định hắn nhất định là khôi thủ đan đạo.

Trong quá trình luyện đan không mắc một chút sai lầm nào, điều này quá khó khăn, đã định trước là không thể có quá nhiều người... Hoặc có thể nói là không ai khác có thể làm được, Phương Nguyên lại làm được, vậy đã đảm bảo thành tích của mình, trừ phi, có người có thể giống như hắn trong tiểu khảo đan đạo, luyện ra một viên đan dược đã cải tiến dược tính... Nhưng nghiêm khắc mà nói, thế còn khó hơn là luyện một viên đan hoàn mỹ...

- Chẳng lẽ tên áo xanh đó có thể giành được cả khôi thủ trận đạo và đan đạo à?

Trước khi bảng thành tích của đại khảo đan đạo được dán lên, đã có vô số người thầm mong đợi, lúc yết bảng, người đến xem quả thực còn nhiều hơn trong dự đoán vô số lần, cũng không phải có nhiều người quan tâm đại khảo đan đạo, mà là vì người vừa đoạt khôi thủ trận đạo, biểu hiện trên đan đạo cũng kinh diễm như vậy, nếu hắn cuối cùng thật sự giành được khôi thủ đan đạo, vậy đại biểu cho điều này gì?

Một vị kỳ tài tinh thông cả đan, trận!

Chỉ là khôi thủ trận đạo, kỳ thật cũng không phải quá lạ.

Khôi thủ như vậy cứ qua mấy năm luôn sẽ xuất hiện một người.

Nhưng nếu là khôi thủ cả trận đạo, đan đạo, phân lượng này lại hoàn toàn khác.

Chỉ cần Phương Nguyên cũng đoạt khôi thủ đan đạo, như vậy liền tuyên bố, một vị kỳ tài chân chính được sinh ra rồi!

Mà kết quả...
Chương 795 Nhị đạo khôi thủ (1)

- Khôi thủ đan đạo, Phương Nguyên!

Mấy chữ vô cùng đơn giản được dán ở vị trí trên cùng.

Không hề có bất ngờ, cũng không tính là kinh hỉ, chỉ giống như mọi người nghĩ, cứ vậy xếp hạng nhất.

- Không ngờ thật sự đoạt lưỡng đạo khôi thủ...

- Trời ạ, đan phẩm của hắn nhìn thì dường như không cao, nhưng không ngờ đoạt cả khôi thủ trận đạo, đan đạo?

- Không ngờ đại đạo lục khảo lần này lại sinh ra một vị cường giả như vậy...

Không biết bao nhiêu tiên môn, đạo thống, thế gia, cùng với tán tu có tạo nghệ cao trên đan đạo, trận đạo đều bị bảng thành tích này khiến cho khiếp sợ tột đỉnh, sau đó liền nhớ kỹ cái tên Phương Nguyên, có thể nói, chỉ dựa vào danh hiệu lưỡng đạo khôi thủ, Phương Nguyên đã định trước sẽ vô cùng nổi danh trong đại đạo lục khảo, bất luận về sau có xuất hiện nhân vật kinh diễm thế nào, cũng chẳng thể vượt qua được hắn.

Dù sao người kinh diễm tới mấy cũng chỉ là khôi thủ một đạo, nhưng người ta, lại là lưỡng đạo khôi thủ hiếm thấy!

Đương nhiên, một điểm quan trọng hơn là hoài nghi trước đây Phương Nguyên đi cửa sau đã dần dần biến mất.

Khi có người đưa ra luận điểm này, người bên cạnh đều cười nhạt:

- Lúc hắn tham dự đại khảo đan đạo, nhất cử nhất động đều nằm dưới mắt chúng ta, nếu ngươi hoài nghi tiêu chuẩn đan đạo của hắn, vậy cứ luyện ra ra một viên đan hoàn mỹ rồi hẵng nói!

Mà sau khi có kết quả này, tất nhiên lại có nhiều tiên thiếp được đưa tới, muốn gặp Phương Nguyên một lần.

Có điều vẫn giống như trước đây, Phương Nguyên một mực cự tuyệt.

Nhưng lần này, lại không có người tức giận bất bình, dù sao lưỡng đạo khôi thủ có tư cách để kiêu ngạo như vậy!

Cũng là Xích Thủy Đan Khê lần này muốn mở tiệc mừng công cho Phương Nguyên, lại không tiện thoái thác, thế là Phương Nguyên theo các đan sư của Xích Thủy Đan Khê đến Thái Bạch cư cách phía tây Vấn Đạo Sơn trăm dặm mở tiệc, có điều hắn cũng không ở lâu, chỉ uống ba chén rượu, cám ơn chư vị đan sư của Xích Thủy Đan Khê, sau đó cáo lỗi với mọi người, sớm về Xích Thủy Đan Khê!

Dù sao bất kể người ngoài nghĩ như thế nào, hắn cũng vẫn chưa yên lòng!

Đại đạo lục khảo, trong trận, đan, phù, khí, kiếm, đạo, hắn chính là chuẩn bị tham gia trận, đan, đạo!

Hiện giờ trận đạo và đan đạo đều có được kết quả trong dự đoán, nhưng nhiệm vụ của mình vẫn chưa xong.

Còn có đạo chiến quan trọng nhất!

- Bất kể là thanh danh, hay là các loại phần thưởng, đạo chiến đều phong phú nhất, đứng đầu đạo chiến hoàn toàn đủ để khiến người ta nổi danh Trung Châu, giống như Trung Châu Thôi gia Đạo Tử lúc trước, chính là ở trong một lần đạo chiến đoạt được khôi thủ, nhờ đó mà thành danh, nhưng lần đạo chiến mà hắn tham gia, trình độ được chú ý lại không bằng đại đạo lục khảo lần này, cũng đã định trước đạo chiến lần này sẽ quan trọng hơn!

- Huống hồ, lần đạo chiến này còn có lợi ích gì đó mà Tiên Minh nói.

Chân đạp mây, Phương Nguyên đi tới Xích Thủy Đan Khê, gió mát ùa vào mặt, trong lòng hắn lại đang ngẫm nghĩ.

- Có điều, đối với những lợi ích hư vô mờ mịt đó, có thể tạm không nghĩ tới, đối với ta mà nói, thực tế nhất vẫn là phần thưởng chính thức của đại đạo lục khảo, cái khác không nói, mỗi khôi thủ một đạo, đều có thể tiến vào Lang Gia Các ba tháng... Hiện giờ ta là lưỡng đạo khôi thủ, nói cách khác, có thể tiến vào Lang Gia Các tự do tự tại đọc sách nửa năm!

Nghĩ tới điểm này, trên mặt không nén được mà lộ ra nụ cười.

Sau đó lại nhẹ nhàng lắc đầu:

- Chỉ có nửa năm, vẫn quá ngắn...

- Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết của ta cần tu luyện đến cực trí của biến hóa, mới xem như tu luyện ra quyển thứ hai một cách hoàn chỉnh, nhưng muốn làm được tới một bước này, cần phải tham ngộ nhiều pháp tắc thần thông hơn, sợ là chỉ có Lang Gia Các có thể thỏa mãn nhu cầu của ta.

- Nhưng tàng thư trong Lang Gia Các lại nhiều vô số, nửa năm thời gian, ta không nhất định đã xem đủ.

- Cho nên, tốt nhất phải có nhiều thời gian hơn, có thể đọc mười năm thì không còn gì tốt hơn...

Trong lòng nghĩ rất hay, nhưng hắn cũng biết, mình hiện giờ, cơ hội cuối cùng chính là cướp lấy khôi thủ đạo chiến, như vậy sẽ có thêm ba tháng, nói không chừng đạo chiến khá là trọng yếu, còn có thể tranh thủ một chút, ở lâu thêm một đoạn thời gian...

Nhưng vừa nghĩ tới đạo chiến, tâm tư của hắn liền hơi trầm xuống!

Trận đạo, đan đạo, hắn vốn nắm rất chắc, giành chiến thắng cũng không phải chuyện đáng để kiêu ngạo.

Nhưng đạo chiến mà hắn hiện giờ quan tâm nhất lại là chuyện không nắm chắc nhất.

Dù sao, hắn thôi diễn Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết lâu như vậy, nhưng đối với tiến vào Kim Đan trung cảnh vẫn còn một chút khiếm khuyết, mà không thể tiến vào Kim Đan trung cảnh, đại biểu cho quyển thứ hai của Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết ngay cả tiểu thành cũng không đạt tới, một khi như vậy, lúc đấu pháp với người ta, tất nhiên chỉ có thể chủ yếu dựa vào uy lực của bản thân đan phẩm Tử Đan, làm sao mà kỹ áp quần hùng được?

Tử Đan tất nhiên là hiếm thấy, là cường đại, nhưng trong đạo chiến chưa chắc đã nắm chắc phần thắng.

- Ài...

Suy nghĩ này vừa hiện ra, sự vui sướng vừa đoạt khôi thủ đan đạo liền vơi đi, trong lòng vẫn có chút mất mát.

- Ha ha, đại thiên tài đoạt lưỡng đạo khôi thủ trận khảo, đan khảo như ngươi lại than thở gì thế?

Cũng đúng vào lúc này, cách trước mặt hắn không xa, vang lên một tiếng cười lạnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK