Nhưng lúc đó, Thái Hư tiên sinh nhìn ra ngươi không ổn, thoạt nhìn có vẻ viên mãn, nhưng trên con đường tu hành sẽ có lỗ hỏng lớn, sợ ngươi xảy ra vấn đề, vì thế mới ra lệnh ta đi tìm ngươi, muốn giúp ngươi thôi diễn công pháp, để Tử Đan ổn định, không ngờ ngươi vừa đi đã biến mất luôn, lão nhân gia cũng cảm thấy rất tiếc nuối…
Nói đến đây, hắn hơi nhíu mày, nhìn về phía Phương Nguyên, đánh giá một lúc mới chần chừ nói.
- Bản tọa thấy ngươi đã bước vào cảnh giới Kim Đan, nhưng đan phẩm thế nào cũng không rõ, có phải ngươi giống như sự lo lắng của Thái Hư tiên sinh…
- Xin tiền bối có cơ hội thì thay ta cám ơn Thái Hư tiên sinh!
Mặc dù Phương Nguyên chưa từng gặp Thái Hư tiên sinh, nhưng nghe Tuần Giám Sứ nhắc đến nhiều lần, hắn còn nói Thái Hư tiên sinh còn có ý muốn giúp mình thôi diễn công pháp, vì vậy càng ghi nhớ cái tên này.
Hắn hơi trầm ngâm, quay người qua nói.
- Xin hắn yên tâm, vãn bối chưa bao giờ lười biếng việc tu hành!
Lúc nói ra lời này, Phương Nguyên ôm quyền, nhẹ cúi đầu về phía không trung.
Lễ cúi đầu này là vì cám ơn vị tiên sinh chưa từng gặp gỡ kia, cũng ghi nhớ lời Thái Hư tiên sinh căn dặn.
Lúc hắn cúi đầu, hai tay áo lớn không có gió mà vẫn bay lên, tỏa ra một tầng thanh khí.
Sau khi tầng thanh khí này tản ra, có một vệt tử quang óng ánh mơ hồ hiện lên, sau đó biến mất.
Mà vị Tuần Giám Sứ Tiên Minh Triệu Chí Trăn thì ngẩn người nhìn, sau đó cười to, vỗ tay nói.
- Nhóc con khá lắm, quả nhiên vượt qua được ngưỡng cửa kia, không uổng công Thái Hư tiên sinh viết tên ngươi lên Thiên Hạ Phổ…
- Thiên Hạ Phổ…
Lần đầu tiên Phương Nguyên nghe đến cái tên này, hắn hơi ngẩn người nhìn Tuần Giám Sứ.
Triệu Chí Trăn thấy vẻ mặt này của hắn, biết bình thường hắn không quan tâm đến những chuyện này, cười ha ha, giải thích.
- Từ trước đến nay, Tiên Minh luôn quan tâm việc bồi dưỡng mầm Tiên, trước kia ban bố bốn pháp lệnh, trong đó có một pháp lệnh chuyên môn vì chuyện này. Cũng vì nguyên nhân đó, thật ra từ rất lâu rồi, Tiên Minh đã quan tâm đến những kỳ tài tu hành trong thế gian, trong bóng tối viết ra một bản danh sách lớn, mà danh sách đó chính là Thiên Kiêu Phổ mà thế gian lưu truyền, nhưng trước đây, Thiên Kiêu Phổ chỉ ghi lại trong bóng tối, mà bây giờ muốn công bố ra thiên hạ!
- Tính ra, có vô số người trên Thiên Kiêu Phổ này, gần như các châu, thậm chí Ma Biên, Cánh Đồng Tuyết cũng có bảng danh sách tương tự, điều này đại diện cho Tiên Minh, hay nói cách khác là sự xem trọng của toàn bộ giới tu hành đối với những mầm tiên. Ba năm trước, Thánh Nhân từng có lời, đại kiếp nạn sắp đến, việc bảo vệ và bồi dưỡng mầm Tiên được nâng cao lên một tầng, vì vậy Thái Hư tiên sinh mới bắt đầu chế tác Thiên Hạ phổ, là vì ghi lại kỳ tài trong thiên hạ, bảo vệ tiềm lực của giới tu hành...
- Thiên Hạ Phổ, không phân biệt tu vi, không phân biệt thực lực, không phân biệt gia thế bối cảnh, chỉ cần tiềm lực, người có tiềm lực mới có thể ghi danh vào Thiên Hạ Phổ, có ý nghĩa những người này đã lọt vào mắt Tiên Minh, là kỳ tài trên thế gian.
Phương Nguyên nghe được lời nói này, trong lòng dần dần trầm xuống.
Hắn không ngờ Tiên Minh cao cao tại thượng lại quan tâm đến một kẻ tu vi thấp kém như mình, càng không ngờ rằng, mình đại náo ở Kim Gia Thiên Lai một lần, tưởng rằng đã chọc đại họa, kết quả trong họa có phúc, được một nhân vật lớn trong Tiên Minh xem trọng, còn nhờ đó để leo lên Thiên Hạ Phổ, làm cho hắn không nói được gì
- Bản tọa nói với ngươi nhiều như vậy, chỉ là vì muốn ngươi biết rõ, ngươi bị người khác để mắt đến.
Tuần Giám Sứ Triệu Chí Trăn thấy dáng vẻ Phương Nguyên như thế, cười ha ha, nói.
- Cũng chỉ nói cho ngươi nghe nhiêu đó, nhưng tiếc là ở Ma Biên có người tự xưng là Hắc Ám Ma Chủ, Thái Hư tiên sinh phải đi với mấy vị thánh nhân khác đến Ma Biên xử lý, trong thời gian ngắn không về được, nếu không đã muốn tự mình dặn dò ngươi!
Phương Nguyên nghe vậy, vội hỏi.
- Mời tiền bối nói, vãn bối sẽ ghi nhớ trong lòng!
Tuần tra sứ Triệu Chí Trăn thấy thái độ của hắn kính cẩn, thoả mãn gật gật đầu, nói.
- Bước lên Thiên Hạ Phổ không chỉ có mình ngươi, có thể nói, các châu đều có thiên tài tuyệt diễm, có lẽ không đủ tài nguyên và truyền thừa, nhưng vẫn vững bước trên con đường tu luyện, giống như vị công tử Thôi Gia ngươi từng đánh bị thương, đương nhiên, hắn bị thương không nhẹ, có lẽ không đến đại khảo tranh đoạt với ngươi, nhưng người có tư cách tranh với ngươi, không thiếu!
Phương Nguyên nghe xong lời ấy, hơi ngẩn người ra, cười khổ nói.
- Bọn họ tu luyện của bọn họ, ta tu luyện của ta, tranh cướp cái gì?
Những lời kia đúng là lời thật lòng, vừa mới bắt đầu tu hành mà thôi, hắn không cần phải tranh đoạt với người khác làm gì, nói cách khác, hắn không có nhiều chấp niệm tranh cướp với người khác, hắn chỉ muốn yên tĩnh tu hành, tự mình cố gắng, sau đó phát hiện người khác tranh đấu không nổi với hắn…
Nhưng Tuần Giám Sứ Triệu Chí Trăn nghe xong lời hắn nói, ngược lại cười.
- Phải tranh!
Dứt lời, hắn thật lòng nhìn về phía Phương Nguyên, thấp giọng nói.
- Hơn nữa, ngươi còn phải dùng sức lực mà tranh!
Phương Nguyên hơi ngẩn người, không hiểu, theo bản năng hỏi.
- Vì sao?
Tuần Giám Sứ nở nụ cười, nói.
- Bởi vì có chỗ tốt…
Chương 777 Đại Khảo Sáu Đạo (1)
- Câu trả lời này thật sự là…
Phương Nguyên nghe lời Tuần Giám Sứ nói thì cạn lời, nhưng đồng thời trong lòng cũng có cảm giác muốn thử...
- Ha ha, cuộc thi sáu đạo lần này không đơn giản như ngươi nghĩ đâu...
Thấy vẻ mặt của Phương Nguyên, Tuần Giám Sứ cũng nở nụ cười, sau đó hắn thở dài một tiếng, nói.
- Có một số việc, liên quan đến kế hoạch của Tiên Minh, bản tọa không thể nói rõ cho ngươi được, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, lần này Tiên Minh rất quan tâm đến cuộc thi sáu đạo, cho thấy tầm quan trọng của nó, mấy cuộc thi trước không thể nào sánh bằng, nếu ngươi có thể bộc lộ hết tài năng trong cuộc thi này, sẽ có lợi rất lớn cho bản thân, có lẽ, có những thứ mà người bình thường không dám nghĩ…
Phương Nguyên nghe xong, hơi ngẩn người ra, cười nói.
- Tiền bối có thể nói tỉ mỉ hơn được không?
Triệu Chí Trăn cười ha ha, nói.
- Mặc dù ngươi không phải tán tu, nhưng gần giống như tán tu, con đường tu hành đến đây phải ăn biết bao khổ cực, lão phu chỉ muốn hỏi ngươi, nếu như cho ngươi một cơ hội, từ nay về sau ngươi không cần lo lắng về công pháp thần thông, không lo lắng thiếu tài nguyên đan dược, lại không phải chui vào chỗ nguy hiểm, từ nay về sau chỉ cần cố gắng tăng cao tu vi, cơ hội này, ngươi cảm thấy có tốt không?
Phương Nguyên nghe xong, trong lòng không nhịn được "Oành oành" rạo rực lên, nói.
- Tốt!
Triệu Chí Trăn cũng biết ăn nói thật, chỉ vài chữ đơn giản đã nói lên sự mong ước trong lòng Phương Nguyên.
Đối với phản ứng của Phương Nguyên, Triệu Chí Trăn rất thỏa mãn, hắn cười nói.
- Nếu ngươi cảm thấy tốt, vậy thì nhớ kỹ lời của bản tọa!
- Cuộc thi sáu đạo chia thành đan, trận, khí, phù, kiếm, đạo!
Hắn dùng ánh mắt thật lòng nhìn Phương Nguyên, nói mỗi chữ rất rõ ràng, cũng rất nặng.
- Trong đó, đan, trận, khí, phù, ta không cần phải nói nhiều, ngươi cứ thoải mái, nhưng nhớ lượng sức mình, nhưng đối với hai thứ là kiếm và đạo, ngươi cần phải chú ý!
- Cuộc thi kiếm đạo chỉ là tranh tài võ pháp, ở thành Thiên Lai, ta đã thấy ngươi dùng kiếm đạo, trình độ không cạn, tài năng xuất chúng, nhưng ngươi phải nhớ lời ta nói, tuyệt đối không được tham gia cuộc thi kiếm đạo, ngươi cứ quên nó đi, mà cuộc thi đạo chiến cuối cùng, chắc chắn ngươi phải tham gia, không chỉ là tham gia, ngươi phải không tiếc mọi thứ vọt vào ba vị trí đầu!
- Không thi kiếm đạo… Đạo chiến cần cướp ba vị trí đầu?
Phương Nguyên nghe xong những lời này, sắc mặt hiện lên chút mê man.
Trong sáu đạo này, thứ hắn tự tin nhất là trận đạo và kiếm đạo, vì sao phải từ bỏ chứ?
Trong lòng không hiểu, theo bản năng muốn mở miệng hỏi, nhưng lại bị Triệu Chí Trăn trực tiếp chặn lại.
- Đừng hỏi vì sao có quyết định này, ngươi chỉ cần nhớ kỹ là được!
Triệu Chí Trăn nói rất chăm chú, cũng rất thành khẩn.
Phương Nguyên im lặng một hồi lâu, chắp tay nói.
- Tiền bối, vãn bối nhớ rồi!
Mặc dù trong lúc này hắn vẫn còn mơ hồ, không hiểu vì sao Triệu Chí Trăn lại sắp xếp như vậy.
Nhưng cây biết ngày đêm, người biết tốt xấu, hắn phân biệt được ai thật lòng, ai có ác ý.
Mặc dù đây là lần đầu tiên hắn gặp Tuần Giám Sứ của Tiên Minh, cũng chưa từng thấy vị Thái Hư tiên sinh trong miệng vị Tuần Giám Sứ này, nhưng sau khi nói chuyện, hắn biết bọn họ luôn lo lắng cân nhắc vì hắn.
Triệu Chí Trăn nghe xong, nhẹ nhàng gật đầu, cười nói.
- Ngươi có thể nhớ kỹ là được!
Những lời nên nói cũng đã nói, hắn có vẻ thả lỏng, hỏi Phương Nguyên.
- Những chuyện khác, lão phu không hỏi đến, nếu sau này ngươi có vấn đề gì, có thể đến Tiên Minh tìm ta, lão phu sẽ không từ chối, còn chuyện cuộc thi sáu đạo, ngươi tự mình giải quyết đi, Tiên Minh không giúp ngươi được quá nhiều, cũng sẽ không giúp ngươi nhiều...
Phương Nguyên đồng ý, hắn chia tay Tuần Giám Sứ ở bên sườn núi.
Lúc quay về hạ viện, xung quanh có vô số người ở đây, lúc nhìn thấy hắn, lập tức lui về sau, nhưng lại không chịu đi, bọn họ đứng bên ngoài tiểu viện, dùng ánh mắt thiết tha nhìn hắn, dáng vẻ muốn nói nhưng không dám nói.
Phương Nguyên thấy vậy, than một tiếng trong lòng, chắp tay với bọn họ.
Đám người kia thấp thỏm đứng dậy, tỏ vẻ mừng rỡ, vội vàng gọi.
- Phương tiền bối.
- Ta còn có việc phải làm, gặp lại sau!
Nhưng Phương Nguyên chỉ khách khí chào hỏi bọn họ thôi, hắn không nói nhiều, đi vào trong khu nhà nhỏ.
Những người này cảm thấy mất mát, nhưng bọn họ nhanh chóng an ủi lẫn nhau.
- Nếu Phương tiền bối chủ động bắt chuyện với chúng ta, chứng tỏ người ta không để chuyện trước đó trong lòng, chúng ta dùng bụng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi!
- Hazz, lòng dạ rộng rãi, không nhỏ nhen, đúng là có phong độ của cao nhân…
- Trước đây mắt chúng ta bị mù hết rồi, lại không phát hiện ra vị cao nhân này…
…
…
Mấy lời của bọn họ nói, Phương Nguyên đều nghe hết, không phải là vì tu vi hắn cao, mà là người bên ngoài cố ý nói cho hắn nghe được, nhưng sau khi nghe xong, trong lòng hắn cũng không cảm thấy vui vẻ, chỉ thầm nghĩ.
- Ta cao chỗ nào?
- Cao vì quen biết Tuần Giám Sứ Tiên Minh?
- Hừ, các ngươi hoàn toàn không biết ta cao ở đâu…
…
…
- Phương tiền bối, Phương tiền bối có ở đây không?
Mới vừa trở lại trong tiểu viện, chưa ngồi được bao lâu, Phương Nguyên đang suy nghĩ những lời Tuần Giám Sứ Triệu Chí Trăn nói cho mình nghe, Phương Nguyên nghe bên ngoài tiểu viện có tiếng gọi của tiểu đồng, hắn nhìn ra bên ngoài, thấy tiểu đồng Thanh Phong đang nghiêng ngó dáo dác vào trong.
Chương 778 Đại Khảo Sáu Đạo (2)
Phương Nguyên nhẹ giọng ho một tiếng, kêu hắn đi vào.
- Ngươi đến đây làm gì?
Tiểu đồng Thanh Phong đưa một cuộn gấm cho Phương nguyên, nói.
- Đây là vật mà Hứa chấp sự kêu ta đưa cho ngài xem trước!
Phương Nguyên mở cuốn gấm ra, trong lòng hơi thở dài.
Cuốn gấm này là bảng danh sách mới nhất về cuộc thi đan đạo nhỏ, trên bảng danh sách kia, tên Phương Nguyên của hắn được dát vàng đứng đầu, mà vị trí của những người khác không thay đổi, chỉ lùi về sau một nấc, đồng thời ở bên dưới bảng danh sách còn viết lý do thay đổi lần xếp hạng, cũng viết lên mức xử phạt cho Bạch Sơn Quân…
Phương Nguyên chỉ là liếc mắt nhìn, sau đó đặt ở một bên, nói.
- Đưa về đi!
Tiểu đồng Thanh Phong cất cuốn gấm đi, cẩn thận nhìn sắc mặt Phương Nguyên.
- Sao nhìn ngài không được vui vẻ vậy?
Phương Nguyên liếc mắt nhìn hắn, nói.
- Chỉ là một cuộc thi đan đạo nhỏ thôi, vui vẻ cái gì chứ?
Tiểu đồng Thanh Phong có chút không hiểu.
- Vậy vì sao ngươi…
Phương Nguyên chỉ cươi cười, nói.
- Một là một, hai là hai, vốn dĩ là một chuyện rất đơn giản đúng không?
...
...
- Công chúa, đan dược mà ngài muốn đã có!
Trong lúc Phương Nguyên một lòng suy nghĩ về cuộc thi sáu đạo, ở cách Xích Thủy Đan Khê không xa, trong đình viện tinh xảo hào hoa, có linh khí dồi dào, cô nương áo đỏ Lý Hồng Kiêu, đang lười biếng ngồi bên hồ câu cá.
Trong tay nàng cầm một cái cần câu, không biết trên lưỡi câu treo cái gì, nhưng cá trong hồ điên cuồng xông lên muốn cắn nó, bọt nước bay tung tóe, chen lẫn một chỗ, nhưng nàng linh hoạt đưa cần câu đi chỗ khác, làm cho bầy cá bơi theo, nhưng từ đầu đến cuối không có con cá nào cắn trúng, cũng không câu được cái gì.
Ở bên người nàng, một nam tử mặc áo bồng đen quỳ gối, trong tay còn nâng một chiếc hộp tử mộc nhỏ.
Nếu Phương Nguyên ở đây, thì có thể nhận ra được, hộp đan dược kia chính là hộp mà Tuần Du Sứ Cầu Long Chân Nhân dùng để đựng đan dược của hắn đưa về kho Tiên Minh, không ngờ lại xuất hiện ở đây.
- Một đám cá ngu xuẩn…
Cô nương áo đỏ đứng một lúc, sau đó tức giận cầm cần câu ném xuống bên cạnh, mắng một câu, sau đó vươn tay cầm hộp tím lên, sau khi mở ra, bên trong có đan dược tử văn xuất hiện trước mắt, phía trên còn có vết cạo lúc người khác lấy thử nghiệm, nàng nhẹ nhàng cầm đan dược lên, cẩn thận nhìn trái nhìn phải, đánh giá một thời gian dài.
- Công chúa, Xích Thủy Đan Khê dám thay đổi danh sách, đưa ngài xuống thứ hai, có muốn cho bọn họ chút áp lực không?
Nam tử mặc áo đen kia lẳng lặng chờ một lát, sau đó thử thăm dò hỏi một câu.
- Không cần!
Nữ hài áo đỏ nhẹ nhàng cầm hộp lên, sắc mặt khó nhìn, nói.
- Đúng là hắn luyện đan tốt hơn ta!
Nam tử áo đen nghe nàng nói như vậy, trong lòng rất khiếp sợ, hắn cúi đầu, không dám thở mạnh.
Hắn biết tính khí của cô nương áo đỏ, vì vậy rất sợ nàng nổi giận, sẽ có hậu quả khủng khiếp.
Nhưng nằm ngoài dự đoán của hắn, hắn đợi đã lâu, lại không xuất hiện tình huống trong dự đoán, giống như lần này nàng chỉ đơn thuần nói chuyện mà thôi, không muốn phát giận, chỉ hơi lạc lõng, hắn không biết nên xin lui hay đứng chờ tiếp, bỗng nhiên nghe cô nương áo đỏ nói.
- Không cần tham gia đan đạo, chuẩn bị trận đạo giúp ta đi!
Nam tử mặc áo đen lập tức thở phào nhẹ nhõm, nói.
- Vâng...
Dứt lời, hắn lại cảm thấy do dự, nói.
- Công chúa, nhưng chuyện kia...
Sắc mặt của nữ tử áo đỏ trầm xuống, lạnh lùng hỏi.
- Mặt mũi ta quan trọng, hay là làm xong chuyện quan trọng hơn?
Nam tử mặc áo đen lập tức sợ hãi đến mức không dám nói thêm câu nào.
Thời gian cách đại khảo lục đạo còn hơn nửa tháng, Phương Nguyên lại trở về hạ viện Xích Thủy Đan Khê.
Sau khi tiểu khảo đan đạo, thân phận của hắn đã biến đổi lớn, Xích Thủy Đan Khê đã đổi đan bảng, xếp hắn đứng đầu bảng tiểu khảo. Vào ngày thứ hai, ngay cả Hứa chấp sự cũng đến bái phỏng, ý muốn triệu hồi hắn về thượng viện, chủ trì việc phụ lục.
Nhưng Phương Nguyên chỉ uyển chuyển cự tuyệt, nói bản thân ở hạ viện cũng tốt rồi. Hứa chấp sự thấy hắn không phải ra vẻ thoái thác, cũng không ép buộc hắn, đành phải từ bỏ. Nhưng từ lúc này bắt đầu, Phương Nguyên chỉ là trên danh nghĩa ở hạ viện, cũng không ai dám giao nhiệm vụ gì cho hắn, thậm chí ngay cả tiểu viện nơi Phương Nguyên ở cũng trở thành cấm địa của hạ viện…
Động chủ Tử Tiêu cũng đến bái phỏng hắn một lần, nói vào nói ra, muốn hỏi thăm thân phận của Phương Nguyên. Nhưng Phương Nguyên chỉ thuận miệng nói mình lúc trước từng gặp mặt Tuần Giám Sứ một lần, cũng không giải thích gì nhiều. Động chủ Tử Tiêu bán tín bán nghi, chỉ cảm thấy bản thân bỗng nhiên không hiểu rõ vị đạo hữu bị mình “nhặt” về nửa đường này, nội tâm cực kỳ phức tạp.
Nhưng vô luận thế nào, hiện giờ hắn cũng là thanh danh đại thịnh.
Thanh danh của hắn đã truyền khắp Xích Thủy Khê Đan, nói hắn đức hạnh khiêm nhường, phẩm tính cao thượng, trên đường đi gặp được lương tài sẽ tận tình chỉ điểm, hơn nữa trình độ đan đạo sâu không bàn cãi, chỉ có lòng học hỏi. Khi truyền người đan pháp, cũng truyền thụ bằng cả tấm lòng, trong lúc vô ý bồi dưỡng ra một vị kỳ tài đan đạo, học đan không lâu, đã có thể cải tiến đan phương Thanh Đan khi ở cảnh giới Thái Hóa, thật sự là công đức vĩ đại!
Trong truyền thuyết, Phương Nguyên cải tiến được đan phương, có thể tính là một nửa công lao của hắn.
Hai người ngẫu nhiên gặp gỡ, chỉ vì thưởng thức nhau, lập tức truyền thụ đan thuật, cũng thành một đoạn giai thoại đan đạo.
Đối với thanh danh tốt từ trên trời giáng xuống này, động chủ Tử Tiêu có chút chột dạ, bởi vì sau khi đàm luận cùng Phương Nguyên, hắn muốn Phương Nguyên cùng hắn rời khỏi Xích Thủy Đan Khê, đặt chân lên Đan Đỉnh Sơn điều kiện càng tốt. Ở nơi đó, những Tuần Du Sứ Tiên Minh mà Phương Nguyên từng gặp gỡ, bởi vì lúc trước từng bỏ lỡ dịp may với Phương Nguyên, cảm thấy rất tiếc hận, đều đang xếp hàng mời hắn dự tiệc…
Nhưng Phương Nguyên không đáp ứng, chỉ nói ở Xích Thủy Đan Khê còn có an bài khác.
Động chủ Tử Tiêu thất vọng trở về, lại không biết, Phương Nguyên cũng không nói dối, hắn thật sự có an bài khác.
Chương 779 Thần dược hồi sinh (1)
Nếu thân phận đã bại lộ, hắn biết bản thân ở Xích Thủy Đan Khê không còn thuận tiện nữa. Trước kia vì chuyên tâm học đan, mà hiện giờ, sợ là căn bản không thể chuyên tâm nữa. Chuyện phiền toái sẽ nối đuôi nhau đến nên hắn tính toán sẽ rời đi, vì thế liền giành một ít thời gian tham gia tiểu khảo trận đạo trước, đạt được tư cách tham gia đại khảo trận đạo, sau đó chuẩn bị dời đi.
Cũng may tiểu khảo trận đạo bất đồng với tiểu khảo đan đạo, chỉ cần phá một đạo trận pháp thì có thể đạt được danh hào trận sư, đạt được tư cách đại khảo trận đạo, không có cần bài danh gì. Bởi vậy Phương Nguyên chỉ cần trải qua thời gian một nén hương đã hoàn thành, không chút khó khăn nào. Sau đó ngay khi hắn chuẩn bị dẫn theo Quan Ngạo rời đi, lại ngoài ý muốn phát hiện Quan Ngạo đang ngồi xổm trong hậu viện bận việc gì đó.
Trong khoảng thời gian mình học đan, Quan Ngạo cực nhàm chán. Phương Nguyên cũng không quản hắn, lúc này nhất thời hứng khởi, đi qua nhìn thử, thấy Quan Ngạo không biết từ khi nào đã mở ra một mảnh vườn ở hậu viện, hắn đang bận việc tưới nước.
- Ngươi đang làm cái gì?
Phương Nguyên thật tò mò, đứng ở đầu vườn hỏi Quan Ngạo.
Quan Ngạo nghe xong, rất đắc ý:
- Ngươi không hề phát hiện ta đã mở một mảnh dược viên ở đây sao?
Phương Nguyên liếc mắt đánh giá mảnh dược viên phạm vi không quá mười trượng, cười khổ nói:
- Ở Xích Thủy Đan Khê này, dược viên vô số, phạm vi mấy trăm mẫu. Nếu ngươi muốn học linh dược, đi đến chỗ bọn họ hỗ trợ là được rồi, làm gì phải ở đây mở ra một mảnh?
Quan Ngạo nghiêm túc nói:
- Vậy thì không được, của bọn họ chính là của bọn họ, của ta chính là hạt giống của ta!
- Hạt giống của ngươi?
Phương Nguyên nghe xong cũng hơi cứng người, có chút kinh ngạc nói:
- Hạt giống ngươi lấy từ đâu?
Quan Ngạo cười nói:
- Chính là ở trong thế giới tàn phá đó, lúc ấy ta lấy được không ít hạt giống…
Phương Nguyên ngạc nhiên nói:
- Không phải trồng không lên sao?
Hắn cũng biết hành trình của Quan Ngạo ở thế giới tàn phá, lúc ấy bản thân bước vào thế giới sau cánh cửa thanh đồng kia, chỉ một lòng ngộ pháp, tăng Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết lên một cấp bậc. Nhưng Quan Ngạo và Tôn quản sự lại không có việc gì làm, chuyển động khắp nơi trong thế giới tàn phá, kết quả một người thu được không ít mảnh nhỏ pháp bảo tàn phá, một người nhặt được một đống hạt giống linh dược chết héo.
Phương Nguyên nhìn qua hạt giống này, đã chết héo, khô quắt, không còn sinh khí. Khi ở Long Miên Sơn Mạch, Quan Ngạo cũng từng trồng một phần, ngay cả mầm cũng không thể nảy lên, có thể thấy được những hạt giộng này đã không còn sinh cơ, đành phải căm giận từ bỏ…
Ở thời điểm đó, Phương Nguyên còn dạy Quan Ngạo phải học tính khôn khéo của Tôn quản sự.
Ngươi nhìn người ta xem, lựa chọn đều là các loại pháp bảo tàn phá. Tuy không thể dùng nhưng bán sắt vụn cũng đáng mấy đồng…
Hiện giờ đi đến Xích Thủy Đan Khê, hắn thật không biết Quan Ngạo lại gieo hạt giống này.
Lúc nghĩ đến điều này, hắn nhìn thoáng qua linh điền, trong lòng nhất thời cả kinh.
Trong đám bùn nhưỡng kia, hiện giờ đã sinh trưởng ra mười mầm non, đón gió mát, nhẹ nhàng lay động. Nếu nhìn kỹ, có thể thấy được những mầm non này trông rất yếu ớt, cũng không có gì bất đồng với linh dược bình thường. Chỉ là trên cành có thể nhìn thấy văn lạc mơ hồ, nếu quan sát kĩ hơn, linh tính cũng khác xa linh dược khác.
- Ngươi đây là…
Phương Nguyên càng nhìn càng hoảng sợ:
- Thật trồng được rồi?
Quan Ngạo nghe xong, đứng thẳng dậy, vui vẻ nói:
- Đương nhiên rồi, còn sống không ít…
Phương Nguyên vội ngồi chồm hổm xuống, tỉ mỉ nhìn, càng nhìn càng không rõ. Với trình độ đan đạo hiện tại của hắn, đối với tích lũy các loại linh dược, chỉ cần liếc mắt lập tức nhìn thấy chỗ không tầm thường của những chồi non này. Hơn nữa phải biết rằng hiện giờ còn quá nhỏ, khi chồi non trưởng thành, ai biết còn có thể xuất hiện biến hóa kinh người cỡ nào. Đến tột cùng là linh dược hay là bảo dược, ai có thể nói chắc chắn?
Nhưng vấn đề mấu chốt là lúc trước mình nhìn thử rồi, hạt giống này căn bản không có khả năng sống mà…
Đã chết héo rồi, không còn chút sinh cơ nào. Càng quan trọng hơn là, pháp tắc ở vùng thiên địa tàn phá kia không giống đại thế giới. Có nghĩa là linh dược trong thế giới tàn phá kia, cho dù không chết héo cũng không thể sinh trưởng ở đại thế giới này…
- Ngươi làm thế nào được?
Vừa cả kinh, hắn vừa nghiêm túc nhìn Quan Ngạo.
Quan Ngạo dời ra một chậu đất màu đen, đổ vào trong một ít nước, bắt đầu tưới nước, nghe được câu hỏi của Phương Nguyên, không khỏi đắc ý ôm chậu đất màu đen đi đến chỗ Phương Nguyên, thần bí nói:
- Ta có bí quyết, ngươi nhìn thử xem…
Phương Nguyên vừa nhìn thấy chậu đất kia, cảm thấy có chút quen mắt, vội dựa về sau nói:
- Đây là nước tiểu mèo…
Quan Ngạo vội vàng thở dài nói:
- Đây là bí phương độc môn, không được truyền ra ngoài…
Phương Nguyên cảm thấy như gặp quỷ rồi, không khỏi giảm âm lượng xuống:
- Nước tiểu mèo còn có hiệu quả này?
Quan Ngạo nói:
- Đúng vậy, trước kia vẫn mãi không sống, ta cảm thấy thật phiền. Nhưng khi đi tới nơi này, ta nghĩ nơi này nhiều linh điền như vậy, khẳng định thích hợp trồng dược. Dù sao cũng không có việc gì làm, được hay không thử mới biết. Ngay từ đầu không có tác dụng gì, mãi không mọc lên, ta lo lắng đến mức muốn đào hạt giống ra. Nhưng sau đó có một ngày, con Bạch Miêu kia chạy tới chỗ này tiểu một vũng, bị ta đuổi đi, không nghĩ đến ngày hôm sau ở nơi nó tiểu, hạt giống lại nảy mầm…
Chương 780 Thần dược hồi sinh (2)
Phương Nguyên nghe mà choáng váng:
- Sau đó mỗi ngày ngươi ngồi xổm ở dưới tàng cây hứng nước tiểu mèo?
Quan Ngạo thành thật gật đầu:
- Đúng vậy, đây chính là thứ tốt, không chỉ có thể cứu sống cây thuốc, còn có tác dụng khác…
Vừa nói vừa dẫn Phương Nguyên đến phía cuối dược điền. Ở đó lại có một bụi gai tùng, mọc rậm rạp không khe hở. Quan Ngạo vạch bụi gai, không ngờ lộ ra một gốc linh dược cao cỡ ba thước, giống như thúy trúc ở bên trong.
Ở trên đỉnh thúy trúc rõ ràng đã kết quả, kích thước quả cỡ nắm đấm trẻ sơ sinh, tản mát ra mùi thơm ngát.
- Cái này…
Phương Nguyên nhìn chằm chằm quả này, ánh mắt hơi hoảng sợ;
- Chẳng lẽ là… thần dược?
Tu vi đan đạo của hắn hiện tại, đã rất không tầm thường rồi, nhận thức dược liệu tự nhiên cũng không tầm thường, chỉ cần liếc mắt một cái đã phát hiện ra. Gốc dược liệu trước mắt này, nhất là linh quả trên cây tuyệt đối không phải tầm thường. Trong túi càn khôn của hắn còn có không ít bảo dược, đều đạt được từ bí cảnh của Kim gia Thiên Lai Thành. Một ít trong đó thậm chí đạt đến trình độ bảo dược cao cấp. Nhưng Phương Nguyên chỉ nhìn thoáng qua dị quả kia đã biết nó còn hiếm thấy hơn những bảo dược cao cấp của mình.
Cái này nhìn như linh thạch trải qua rèn luyện, chỉ cần liếc mắt đã nhận ra ưu khuyết.
Tuy gốc linh quả này còn chưa chín, nhưng vừa liếc mắt đã nhận ra chỗ bất phàm của nó. Thật sự không biết, nếu đợi nó hoàn toàn chín rồi, đến tột cùng sẽ có hiệu quả thần dị cỡ nào…
Quan Ngạo nhìn gốc dị quả này, rõ ràng không quá quan tâm như những gốc mầm dược kia, chỉ thần bí nói:
- Đây là cây linh dược ta mang về từ thế giới tàn phá kia, cũng không biết làm gì. Nhưng mà thấy nó còn có chút sinh cơ, héo rũ cũng không quá lợi hại, trước giữ lại, sau đó đưa đến nơi này, lấy nước tiểu mèo tưới lên, vậy mà sống lại…
Ngưng thần nhìn chằm chằm linh quả này, Phương Nguyên càng thêm rối loạn.
Dị quả đã chết héo thành trình độ này còn có thể sống được sao?
Sắc mặt hắn cực kỳ trầm trọng, trong lòng rốt cục xác định được một vấn đề:
- Thì ra Bạch Miêu thật sự biết đi tiểu…
…….
…….
“Phù…”
Phương Nguyên thở phào nhẹ nhõm, bày ra vài miếng ngọc giản, phong bế khí tức của gốc dị quả này.
Sau đó hắn đứng dậy, bày ra một tầng cấm trận xung quanh tiểu viện của mình, bao phủ lên dược viên.
Chuyện này không thể không cẩn thận, phải nói may mà hiện giờ đang ở Xích Thủy Đan Khê, xung quanh trải rộng dược điển, dược hương nức mũi, hơn nữa mùi hương của dị quả vẫn còn chưa chín nên rất dịu nhẹ, nếu không Phương Nguyên phỏng chừng một khi dược hương lan tỏa ra, trong phạm vi mấy trăm dặm sẽ sinh ra phản ứng. Tới lúc đó, không thể ngăn một trận náo nhiệt nảy sinh.
Đối với khả năng thần dị này của Bạch Miêu, hắn thật chưa từng nghĩ đến. Nhưng sự thật xảy ra ở trước mắt, hắn không thể không tin. Bởi vậy sau khi hắn chuẩn bị xong hết thảy, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Quan Ngạo nói:
- Chỉ dùng nước tiểu mèo thôi sao?
Quan Ngạo ngơ ngác nói:
- Bằng không thì thế nào?
Phương Nguyên hơi do dự, thấp giọng nói:
- Ngươi có từng nghĩ qua… có thể nhặt một ít phân bón?
Quan Ngạo nghe xong, hai mắt sáng ngời, nhưng lại tiếc nuối lắc đầu nói:
- Ta đã tìm khắp tiền hậu viện nhưng không tìm được…
Phương Nguyên trầm ngâm, sau một lúc lâu mới lẩm bẩm:
- Không biết thuốc xổ có tác dụng hay không…
Tuy trong lòng nghĩ rất to gan nhưng Phương Nguyên cũng không dám dùng thuốc xổ lên người Miêu đại gia.
Thật sự là không dám!
Thuốc xổ không dùng được, nhưng cũng nghĩ đủ loại biện pháp, muốn vị Miêu đại gia này xuất lực vì sự nghiệp dược điền của Quan Ngạo. Tỷ như chọn thêm mấy linh quả mọng nước, mấy miếng thịt thú non mịn chắc thịt cống nạp cho Miêu đại gia. Con Bạch Miêu này cực kỳ kén chọn, phẩm chất bình thường căn bản không đặt vào mắt, hơn nữa thân mình của nó cũng rất thần dị, giống như không ăn cũng không có vấn đề gì, nhưng được nó xem trọng đều là kì trân hiếm có thế gian, giống như Thủy Mạch Chi Linh của Phương Nguyên …
Nguyên nhân chính là như thế, trước kia Phương Nguyên thật không nỡ để nó dùng, rất nhiều đồ vật đều giấu kín, sợ bị nó tìm ra. Nhưng hiện giờ đã bất đồng rồi, một vài đồ vật âm thầm giấu đi cũng lấy ra một nửa cho nó ăn!
Đương nhiên, mấy thứ này đều quá mức trân quý, không có cách nào đút lượng lớn cho nó, cho nên hiệu quả không quá lớn.
Cũng may Quan Ngạo rất nghiêm túc, đã tra xét gần hết quy luật cuộc sống của Miêu đại gia, mỗi ngày gần đến giờ, liền ôm chậu đất, xách xẻng đi ở phía sau mông Bạch Miêu, tranh thủ không để thứ tốt bị lãng phí một chút nào!
Mà Phương Nguyên cũng chỉ có thể tạm thời bỏ qua ý niệm dời khỏi nơi này, ít nhất phải chờ dị quả kia chín mới quyết định, hơn nữa mầm non trong dược viên khác cũng cực kỳ trân quý. Hắn chỉ có thể chờ nghĩ ra phương pháp dời chúng nó mới có thể rời đi. Chuyện này cũng không thể sơ suất, trong nội tâm hắn, cũng cực kỳ chờ mong hạt giống trong thế giới tàn phá này…
Khiến hắn cảm thấy tương đối may mắn chính là dị quả kia thích hợp hắn dùng.
Vì để Quan Ngạo tăng lên tu vi đến cảnh giới Kim Đan, hắn chuẩn bị luyện một lò Bát Bảo Đan Tử Kim cho Quan Ngạo. Nhưng hắn không định trực tiếp luyện bằng đan phương của Bát Bảo Đan Tử Kim mà phải trải qua một trận thôi diễn, quyết định thêm vào một cây thần dược nữa ngoài tám loại bảo dược.