Trong lúc nhất thời, cũng có không ít người thầm ủng hộ lời nói của Hồng Đan trưởng lão.
"A a a a, ngày thường ngoài miệng tràn đầy nhân nghĩa đạo đức, đến bây giờ mới thấy rõ được bộ mặt thật!"
Khi mọi người còn đang liên tục suy nghĩ, Vân trưởng lão bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, phất tay áo một cái, quát: "Thôi được, các ngươi đều sợ tên Yêu Vương kia, nhưng lão phu không sợ. Ta sẽ dẫn Phương Nguyên rời khỏi Thanh Dương tông, nếu có bản lĩnh thì bảo hắn tới tìm ta đi..."
Nói xong, hắn nhanh chân đi về phía trước, đưa tay kéo lấy Phương Nguyên.
Hắn thế mà thật sự muốn dẫn Phương Nguyên rời khỏi đại điện của Thanh Dương tông.
"Vân sư huynh, sao huynh có thể làm việc không để ý tới hậu quả như vậy được?"
Tần trưởng lão đang ngăn đón Vân trưởng lão chợt nhíu mày, đưa tay ngăn lại, quát: "Việc này quan hệ tới sinh tử tồn vong của Thanh Dương tông đấy."
"Cút ngay!"
Vân trưởng lão thôi động một thân pháp lực, dũng mãnh lao thẳng về phía Tần trưởng lão, Tần trưởng lão đành phải tiếp đón hắn.
Hai vị Kim Đan trưởng lão cao cao tại thượng, thế mà thật sự muốn động thủ vào lúc này. Mấy vị trưởng lão khác thấy thế, trong lúc nhất thời đều kinh hãi, thân hình đồng thời thoắt một cái, thay nhau giúp Tần trưởng lão ngăn cản Vân trưởng lão. Bọn họ sợ hắn làm ra chuyện điên rồ gì đó, nhưng mấy người bọn hắn thì lại không dám làm gì Vân trưởng lão, trong lúc nhất thời áp chế không nổi, khiến cho đại điện lập tức trở nên đại loạn!
"Đủ rồi!"
Cũng đúng vào lúc này, tông chủ Thanh Dương tông ở phía trên bỗng nhiên quát lạnh một tiếng rồi phi thân xuống.
Trên người hắn thình lình xuất hiện mấy đạo pháp lực vô biên vô tận, cường hoành đến cực điểm lan tràn ra, trấn áp cả tòa đại điện này, ngay cả đám người chuẩn bị muốn động thủ với Vân trưởng lão cũng bị luồng pháp lực cường hoành này của hắn làm cho sợ hãi, dần dần bình tĩnh lại...
"Phương Nguyên, vấn đề vừa rồi của ngươi, để ta trả lời cho ngươi biết!"
Tông chủ Thanh Dương tông Trần Huyền Ngang lạnh lẽo quét mắt nhìn Phương Nguyên, khẽ quát: "Trảm yêu trừ ma là không sai, nhưng sau khi ngươi chém yêu lại tư tàng pháp bảo, che giấu tông môn, đây cũng là lỗi nặng. Sau đó lại mượn nhờ pháp bảo này của yêu ma để gia tăng thực lực, chèn ép đồng môn, đây càng là trọng tội không thể dung tha. Bây giờ tông môn muốn bắt giữ ngươi, chính là bởi vì ngươi phạm phải những sai lầm này, ngươi đã biết lỗi của mình chưa?"
"Cái này... Xem như tấm màn che sau cùng sao?"
Phương Nguyên cười lạnh trong lòng, muốn rống to, thế nhưng bây giờ hắn bị khí cơ của tông chủ trấn áp, cho nên nói không nên lời.
Tu vi tông chủ quá cường đại, chỉ là một sợi khí cơ của hắn phóng xuất ra, đã trấn áp cả tòa đại điện xuống.
Thân ở trong đại điện, đừng nói Phương Nguyên có thể chửi ầm lên, mà ngay cả một đầu ngón út hắn cũng không động được, thậm chí hắn cảm thấy, nếu như tông chủ nguyện ý, chỉ cần hắn biểu lộ ý chí của mình thì bản thân hắn sẽ lập tức bị luồng ý chí này trấn áp. Nói dễ nghe một chút, giả sử chính mình nói vì tiên môn cam nguyện hi sinh gì đó, thì tông chủ cũng sẽ không dùng lại!
Hắn chỉ nhìn Phương Nguyên một chút, sau đó liền nhẹ nhàng khoát tay áo.
Sau lưng tông chủ, mấy vị chấp sự già mặc áo xám lập tức đi lên phía trước, cột Khốn Tiên Tác lên người Phương Nguyên, lại tháo toàn bộ túi càn khôn cùng bảo kiếm bên hông Phương Nguyên xuống, đưa cho một tên đồng nhi bưng lấy, đưa đến trước người Cam Long Kiếm...
Trong đại điện lặng ngắt như tờ, vẻ mặt mọi người phức tạp.
Có người nổi giận, có người cảm khái, có người tiếc hận, có người cảm thấy may mắn...
Mười người thì có mười loại cảm xúc khác nhau!
Một người trẻ tuổi sắp bái làm môn hạ tông chủ, một bước lên trời, tiền đồ vô lượng, trong thoáng chốc lại biến thành tù nhân hạ đẳng, còn chuyện gì khiến người ta cảm thấy vận mệnh vô thường bằng chuyện này chứ? Càng khiến người ta cảm thấy bất đắc dĩ là, nguyên nhân hắn trở thành tù nhân, chỉ là bởi vì hắn đã từng phụng mệnh tiên môn đi trảm yêu trừ ma, chỉ là bởi vì hắn giết chết một con yêu ma có bối cảnh, cho nên...
"Tiểu tử, ngươi chớ cảm thấy không phục!"
Nhưng trong không khí phức tạp lại trầm mặc này, bỗng nhiên một vị lão chấp sự đứng dậy, lạnh lùng nhìn Phương Nguyên , nói: "Kỳ thật cho dù hôm nay chân truyền Âm sơn tông không tìm đến ngươi, thì lão phu cũng đã dự định ăn thua đủ với ngươi. Lưu Mặc Chân của Thần Tiêu phong, vốn là thiên kiêu tiên môn, thiên tư hơn người, đối với tiên môn trung thành tuyệt đối, nhưng chỉ vì ngươi có chút mâu thuẫn hiềm khích với hắn, mà trong lúc thí luyện trong Ma Tức hồ lại hãm hại hắn thê thảm, phế đi một thân tu vi của hắn, còn áp đặt tội danh to lớn cho hắn. Ngươi thật sự cho rằng, chuyện này ngươi có thể vĩnh viễn giấu diếm hay sao?"
"Ồ..."
Không biết có bao nhiêu ánh mắt nhìn về phía vị lão chấp sự kia.
Có không ít người nhận ra được, vị lão chấp sự này chính là Nhị tằng tổ của Lưu Mặc Chân, cũng là huynh trưởng của gia chủ thế gia tu chân, Lưu gia.
Chuyện Phương Nguyên cầm tù Lưu Mặc Chân, lúc đầu trong tiên môn cũng không ít người biết.
Sau khi trở về từ thí luyện Ma Tức hồ, cũng có người không khỏi suy nghĩ, người của Lưu gia tất nhiên sẽ không chịu để yên cho Phương Nguyên, chỉ có điều thanh danh Phương Nguyên quá thịnh, nên người của Lưu gia vẫn luôn bảo trì trầm mặc, không có hành động gì. Không nghĩ tới vào lúc này, vị trưởng bối Lưu gia này lại đứng dậy ra mặt...
Chuyện này đương nhiên không đơn giản như vậy, chỉ là trước mắt cũng không ai đứng ra phân giải giúp cho Phương Nguyên.
"Ha ha, đệ tử Tiểu Trúc phong Kỳ Khiếu Phong, đã từng đến chỗ ta cáo trạng ngươi, nói rằng ngươi vừa mới tấn thăng làm đại đệ tử chân truyền Tiểu Trúc phong, đã ỷ thế hiếp người, uy hiếp đe dọa hắn, không để cho hắn tham dự thí luyện Ma Tức hồ, chuyện này, cũng cần phải tra hỏi ngươi cho rõ ràng!"
Đúng lúc này, lại có một người đứng dậy, là một vị chấp sự Giới Luật đường.
Chỉ có rất ít người nhớ được, Phương Nguyên đã từng giết qua mấy vị đệ tử Thần Tiêu phong, đường đệ của vị chấp sự này chính là một trong số đó.
Chương 387 Có Người Vui Vẻ, Có Người Sầu (2)
"Không sai, hôm nay tông chủ bắt tên Phương Nguyên này lại, quả là khiến người ta mát lòng mát dạ..."
"Một tên tiểu nhân đắc chí như vậy, một khi leo lên được chức vị cao, quả thật không phải là phúc của Thanh Dương ta..."
Theo hai người này dẫn đầu ra mặt, tiếp theo càng có nhiều người đứng dậy, nhao nhao chỉ trích Phương Nguyên, dần dần có xu hướng khiến cho toàn trường đều phẫn nộ. Đến cuối cùng, vẫn là có một vị lão chấp sự Long Ngâm phong không nhìn nổi nữa, quát lên một tiếng chói tai: "Tất cả im miệng cho ta!"
Lúc này, thanh âm huyên náo trong đại điện mới dần dần biến mất.
Cũng có một số người lúc này để ý thấy, sắc mặt tông chủ đã có vẻ hơi khó coi.
Trong đại điện, người các tiên môn khác đều nhìn thấy một màn này trong mắt, trong lòng lập tức dở khóc dở cười!
Thanh Dương tông muốn bắt Phương Nguyên lại, đương nhiên là vì muốn phủi bỏ liên lụy tội danh, tốt xấu gì cũng đỡ xấu hổ hơn một chút.
Thế nhưng áp đặt tội danh một cách vội vã như vậy, lại không khỏi có vẻ hơi khó coi.
"Ha ha..."
Quan sát qua một mảnh hỗn loạn trong đại điện, vị đệ tử chân truyền Âm Sơn tông kia liền cười lạnh một tiếng. Lúc này hắn đang ung dung kiểm tra tất cả mọi thứ bên trong túi càn khôn của Phương Nguyên, ngay cả thanh trường kiếm kia cũng rút ra nhìn thoáng qua, rồi khinh thường ném qua một bên, sau đó chậm rãi ung dung cất bước đi về phía Phương Nguyên, nói: "Phương Nguyên sư đệ, chuyện đã đến nước này, cũng nên giao ra kiện pháp bảo kia đi!"
"Không tìm thấy pháp bảo kia sao?"
Tông chủ Thanh Dương tông nhíu mày, thu lại khí cơ, dù sao cũng phải để cho Phương Nguyên trả lời vị đệ tử chân truyền Âm Sơn tông này.
Nhưng Phương Nguyên vừa được tự do đã ngẩng đầu nhìn tên đệ tử chân truyền Âm Sơn tông một chút, sau đó đột nhiên không nhịn được bật cười.
Trong nụ cười kia mặt, lại tỏ vẻ trào phúng.
Rõ ràng pháp bảo ở ngay trên thân kiếm, kiếm thì lại nằm ngay trong tay tên đệ tử chân truyền Âm Sơn tông này, vậy mà hắn lại không nhận ra.
Xem ra, ngay cả tên này cũng không biết được tầm quan của trọng pháp bảo này, càng không biết pháp bảo này đến tột cùng là cái gì...
Thế nhưng hắn cũng chỉ cười một tràng, cũng không trả lời.
Nếu chính bản thân tên đệ tử chân truyền Âm Sơn tông này cũng không nhận ra, thì đương nhiên mình cũng sẽ không nói cho hắn biết.
Đệ tử chân truyền Âm Sơn tông, Cam Long Kiếm lạnh lùng đứng lên, nói: “Nếu ngươi không nói, tự ta sẽ có biện pháp để biết pháp bảo này ở đâu..."
Nói rồi, năm ngón tay hắn xòe rộng ra, định đặt lên trán của Phương Nguyên.
Rất rõ ràng, thấy Phương Nguyên không chịu nói, hắn định tại chỗ thi triển Sưu Hồn thuật, rút ra ký ức của Phương Nguyên.
"Chậm đã!"
Nhưng cũng chính vào lúc này, bỗng nhiên tông chủ Thanh Dương tông như nghĩ tới điều gì đó, mở miệng ngăn cản.
"Tông chủ vẫn còn không nỡ hay sao?"
Đệ tử chân truyền Âm Sơn tông Cam Long Kiếm, tựa như cười mà không cười, nhìn sang hướng tông chủ Thanh Dương tông, thế nhưng bàn tay cũng ngừng lại.
"Không có gì là nỡ hay không nỡ, kẻ này đã làm ra chuyện ác bực này, đương nhiên sẽ giao cho các ngươi, muốn chém muốn giết, róc thịt rút xương, làm gì cũng được!"
Tông chủ Thanh Dương tông trầm giọng mở miệng, ánh mắt cũng không lại nhìn về phía Phương Nguyên nữa, lại nói: "Thế nhưng trên thân đứa nhỏ này, vẫn còn một đạo truyền thừa trọng yếu nhất của Thanh Dương tông chúng ta, đây là bí mật của Thanh Dương tông ta, không thể để cho người ngoài thấy được. Như vậy đi, ta cần thời gian một ngày, để hắn lưu lại truyền thừa hoàn chỉnh của Thanh Dương tông chúng ta, sau đó xóa đi ký ức truyền thừa trong đầu hắn. Ngươi muốn tra hỏi tìm thứ gì của hắn, thì tới chỗ ở của hắn tìm kiếm trước đi, nếu thực sự tìm không thấy, buổi chiều ngày mai ta sẽ giao người cho ngươi, ngươi lại sưu hồn là được!"
"Như vậy sao..."
Chân truyền Âm Sơn tông Cam Long Kiếm lưỡng lự trong lòng một chút, sau đó cười nhẹ một tiếng, nói: "Cũng tốt, vậy trước hết ta liền đi tới nơi hắn ở xem một chút, không biết có thể tìm được hay không. Nhưng khi các ngươi xóa đi trí nhớ của hắn, vẫn phải cẩn thận chút, chớ nên khiến hắn bị tổn thương thần hồn hoàn toàn, dù sao kiện pháp bảo kia cũng là một vật chứng cực kỳ trọng yếu, ta phải lấy về giao nộp cho Yêu Vương, không biết chừng còn phải hỏi hắn!"
Nói rồi, ánh mắt hắn quét qua, lại thấy được Đoàn Phi Uyên, liền cười nói: "Vậy nhờ Đoàn sư đệ dẫn đường, như thế nào?"
Đoàn Phi Uyên đã toát mồ hôi hột khắp người, thấy Cam Long Kiếm nhìn về phía mình, lại càng suýt nữa ngã sấp xuống.
Nhưng nhìn thấy vẻ mặt tủm tỉm mỉm cười của Cam Long Kiếm, rốt cục hắn vẫn không cự tuyệt được, tỏ ra tuyệt vọng đáp ứng!
"Giải Phương Nguyên vào đại lao, xin mời mấy vị chấp sự cùng đi theo, hết thảy mọi thứ liên quan đến Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, nhất định phải chép lại hoàn chỉnh!"
Mà tông chủ Thanh Dương tông cũng không cần phải nhiều lời nữa, cau mày, thấp giọng phân phó người bên cạnh.
"Đi thôi!"
Dưới ánh mắt của muôn người chú mục nhìn vào, Phương Nguyên liền bị áp giải đi.
Hắn bị Khốn Tiên tác trói buộc, thật sự là không phản kháng được chút nào, trong lòng thì càng trở nên lạnh lẽo...
Lúc ra khỏi đại điện, hắn chỉ nghe được phía sau ẩn ẩn truyền đến một tiếng thở dài cảm thán: "Vì tiên môn, đành phải có người chịu chút ủy khuất!"
...
...
"Cái gì? Phương Nguyên đại sư huynh vậy mà lại bị bắt rồi?"
"Không phải ngay cả tông chủ cũng muốn thu hắn làm đệ tử ký danh sao? Đây là chuyện đùa gì vậy?"
"Phương Nguyên sư huynh ở trong Ma Tức hồ lập xuống nhiều công lao như vậy, ai dám tự tiện bắt hắn?"
Một viên đá làm dấy lên ngàn cơn sóng, tin tức này vừa truyền ra, lập tức dẫn tới vô số lời bàn tán cùng tranh chấp khắp trên dưới Thanh Dương tông.
Đám người đầu tiên phản ứng vô cùng phẫn nộ chính là đệ tử Tiểu Trúc phong, trải qua chuyện thí luyện bên trong Ma Tức hồ, vị trí của Phương Nguyên trong lòng của bọn hắn đã không gì có thể lay động được.
Chương 388 Tông Chủ Có Lệnh (1)
Theo Tiểu Trúc phong xác lập tư cách trở thành đệ ngũ phong của Thanh Dương tông, Phương Nguyên cũng xác lập tư cách đại đệ tử chân truyền Tiểu Trúc phong, lại thêm chuyện bên trong Ma Tức hồ, hầu như mỗi một đệ tử Tiểu Trúc phong đều nhận được sự chiếu cố cùng che chở hoặc nhiều hoặc ít của Phương Nguyên. Lúc này bỗng nhiên nghe nói Phương Nguyên gặp chuyện lớn, đương nhiên chúng đệ tử không kìm nén được, lập tức nhao nhao vọt tới chủ phong Thanh Dương tông...
Sau đó lại chính là tất cả chân truyền của các sơn phong cũng đều biết được việc này, lập tức vận dụng các loại quan hệ, tìm hiểu tin tức...
Chỉ có điều, kết quả lại là khiến người ta thất vọng!
Chuyện mà tông chủ cùng tất cả trưởng lão Thanh Dương tông đã quyết định, một đám đệ tử há lại dám hoài nghi?
Đệ tử Tiểu Trúc phong tụ tập kêu gào gây chuyện, liền bị mấy vị chấp sự xua tan, đám người Tiểu Kiều sư muội, Ngô Thanh dẫn đầu, đều bị phạt diện bích!
Chân truyền các sơn phong nghe ngóng điều tra việc này, đều nhận được vô số cảnh cáo, buộc bọn hắn không được tiếp tục để ý việc này!
Trong lúc nhất thời, không khí trên Tiểu Trúc phong, trên Thanh Dương tông, đều trở nên u ám nặng nề.
Tôn quản sự không còn lòng dạ nào thảnh thơi ăn đầu heo nữa, hắn cầm cái cán gạt tàn thuốc, ngồi xổm ở trước lầu nhỏ của Phương Nguyên gõ xuống cộp cộp.
Lạc Phi Linh thì biến mất tung, sau khi biết chuyện này, không biết nàng đã chạy tới nơi nào.
Quả ớt nhỏ Lăng Hồng Ba ở phía sau núi Thần Tiêu phong, tay cầm một quân cờ, thật lâu không hạ xuống, nàng dường như không nhận ra quân cờ kia đã bị nàng bóp nát từ lúc nào!
Vân trưởng lão bị tông chủ Thanh Dương tông kéo theo đánh cờ, người sáng suốt đều biết, đây là do tông chủ sợ Vân trưởng lão dưới sự kích động gây ra chuyện gì đó, nên cố ý tìm lý do, đích thân coi chừng Vân trưởng lão mà thôi. Mà mấy vị chấp sự Tiểu Trúc phong, thì đều bị tiên môn giam lỏng ở trong động phủ, đã hạ lệnh rõ ràng, trong vòng ba ngày, bọn hắn không thể rời khỏi động phủ nửa bước, nếu không sẽ gặp trọng phạt...
Đương nhiên, ngoại trừ người tức giận, bi thương, thì cũng có người hưng phấn, kích động...
"Phương Nguyên... Ngươi đáng chết... Ngươi đáng chết... Khụ khụ..."
Trong một tòa động phủ Thần Tiêu phong, Lưu Mặc Chân mới được thả từ bên trong hắc lao ra điên cuồng kêu to, ho ra đầy máu, mặt cười như điên.
"Thượng thiên phù hộ, thượng thiên phù hộ, tên nhà quê kia tự tìm đường chết, quả nhiên là báo ứng xác đáng..."
Trong rừng trúc phía sau núi Tiểu Trúc phong, Kỳ Khiếu Phong đang quỳ gối trước một cái thần đài nho nhỏ, vẻ mặt kích động, hưng phấn nguyền rủa.
"Phương Nguyên, ngươi cũng không nên cảm thấy ủy khuất, tiên môn đối với ngươi đã không tệ. Ngươi cũng thấy rồi đó, tiên môn muốn bồi dưỡng ngươi là thật, tông chủ muốn thu ngươi làm đại đệ tử ký danh cũng là thật, muốn đưa ngươi tiến vào Vân Phù cung Trúc Cơ lại càng là thật. Đây vốn là phúc khí bao nhiêu người tu luyện mười đời cũng không cầu được a! Thế nhưng vận mệnh ngươi lại quá xui xẻo, giết ai không giết, lệch đi giết nhi tử bảo bối của tên Nam Hoang Yêu Vương kia, nếu như trọc hắn tức giận, đích thân giết tới Việt quốc, Thanh Dương tông chúng ta làm sao có thể ngăn cản được đây? Cho nên, thay vì nói là trên dưới toàn tông đều ép ngươi phải chết, không bằng nói là ngươi thay mọi người gánh lấy cái tội danh này đi, sau này đệ tử Thanh Dương tông chúng ta, tốt xấu gì còn tưởng nhớ tốt về ngươi!"
Trong địa lao dưới Hắc Nham phong, Thanh Dương tông.
Mấy vị lão chấp sự khẽ than, nói chuyện với Phương Nguyên một phen, trong tay bọn họ cầm một quả ngọc giản, đưa tới trước người Phương Nguyên: "Chuyện này vừa lộ ra, sợ rằng ai cũng không cứu được ngươi. Cho dù là Tiên Minh, cũng không có khả năng ngăn cản Nam Hoang Yêu Vương báo thù cho con hắn, huống chi ngươi vẫn chưa có tư cách để cho Tiên Minh đích thân ra mặt nói chuyện cho ngươi. Cho nên ngươi vẫn là nên chấp nhận số phận đi, Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết của Thanh Dương tông chúng ta là thứ nhất định phải lưu lại, chúng ta cũng không muốn đánh đập ngươi, cho nên ngươi vẫn nên chủ động viết ra trước là tốt nhất..."
Nghe những người này tận tình thuyết phục, Phương Nguyên chỉ bình tĩnh nhìn bọn hắn, ánh mắt lạnh lẽo.
Hắn ngồi xếp bằng phía sau chấn song, Khốn Tiên Tác trên người vẫn chưa được cởi ra, trên mặt không chút biểu cảm, thậm chí cũng không tức giận.
Đối với chuyện này, hắn đã thất vọng tới cực điểm.
Lúc ở trong đại điện, vốn hắn còn vô cùng tức giận, nhưng lúc đó tông chủ chỉ bằng vào một đạo khí cơ đã trấn trụ hắn, không cho hắn nói chuyện, áp giải vào bên trong hắc lao này, nơi mà bình thường đều được dùng để giam giữ yêu ma. Trong lòng hắn đã nguội lạnh, càng tỏ ra dứt khoát không muốn mở miệng nói gì!
Trông thấy mấy lão chấp sự bình thường thì thái độ tường hòa, lúc này nhìn như thế nào cũng cảm thấy âm hiểm, hắn chỉ đang nghĩ...
... Hết thảy chuyện này, đến tột cùng là như thế nào chứ?
Vị đệ tử chân truyền Âm Sơn tông kia chạy tới đây, là vì mình mà tới sao?
Có lẽ lúc trước mình thật sự đã giết chết nhi tử của Nam Hoang Yêu Vương đi. Con khỉ da bạc kia trước khi chết, quả thực đã kêu lên "Nam Hoang" gì đó, chỉ là lúc đó mình cũng không chú ý lắng nghe, cũng sẽ không bận tâm, bởi vì thực lực con khỉ kia không thấp, trong tình huống lúc đó, nếu mình không nắm được cơ hội duy nhất giết chết nó, thì rất có thể người chết sau cùng chính là mình!
Nếu như sự việc quay trở lại một lần nữa, mình vẫn sẽ giết chết nó!
Nếu nói nhân quả, đó chính là nhân, mà bây giờ bản thân mình gặp phải, chính là quả sao?
Tiên môn, từng ở trong lòng của chính mình, là một tồn tại cao cao tại thượng, vĩ đại như núi lớn không thể lay động, nhưng bây giờ, hắn lại thấy được bản chất chân chính của tiên môn... Hoặc là nói hắn đã sớm biết được bản chất này, nhưng chỉ vì hắn muốn dựa vào tiên môn trực tiếp hưởng thụ một ít chỗ tốt, từ đó bằng vào nỗ lực của bản thân hăng hái tiến lên mà thôi. Thế nhưng hiện tại, tạo hóa trêu ngươi, hắn đã nhận ra được mặt trái của chuyện này!
Hắn đã sớm biết tiên môn chính là như vậy, nhưng trong lòng vẫn không khỏi cảm thấy thất vọng...
Chương 389 Tông Chủ Có Lệnh (2)
Tiên môn đã quyết định hắn phải hy sinh, thì quả nhiên là ai cũng không cứu được hắn...
Việc đã đến nước này, hắn lại có thể làm như thế nào đây?
Thậm chí trong nội tâm của hắn, vẫn còn mơ hồ nhớ tới câu nói của Độ Kiếp Nê Ngẫu bên trong Ma Tức hồ, lúc hắn ở trong mộng kia, tượng bùn kia nói khí vận của mình nông cạn, có thể có được một chút khí vận như ngày hôm nay, hoàn toàn chính là do mình nuốt ngụm ma khí vào bụng, nên mới chống đỡ đến lúc này. Nhưng cho dù có được một ít địa vị cùng thành tựu, chẳng qua cũng chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, rất nhanh sẽ gặp phải đại kiếp, ngã xuống vũng bùn mà thôi... Chẳng lẽ, hết thảy những gì nó nói đều là sự thật, khí vận của mình thật sự chỉ đến như vậy thôi sao?
Thế nhưng tại sao chứ...
Ai định ra khí vận?
Tại sao mình đã làm đến mức tốt nhất, nhưng vẫn không thể một mực tiến lên?
Chẳng lẽ từ nơi sâu xa, thật sự có một loại lực lượng gì đó quyết định vận mệnh của mình?
Thời điểm trong lòng hắn nghĩ như vậy, bỗng nhiên hắn lại nhớ tới một sự kiện, ai chuyển cho mình tờ giấy lúc trước kia?
Tên đệ tử chân truyền Âm Sơn tông đến, rõ ràng là nằm ngoài dự kiến của bất luận kẻ nào, ngay cả tông chủ cùng các vị trưởng lão cũng không kịp trở tay, nhưng tờ giấy khi đó là ai viết cho mình chứ?
Hắn cảnh báo mình "Mau trốn", phải chăng là do hắn đã đoán trước được sẽ xuất hiện chuyện này, cho nên nhắc nhở mình tránh họa?
Cũng không biết tờ giấy kia được gửi đến cho mình vào thời gian nào, đáng tiếc, lúc ấy hắn đang thi triển Thiên Diễn chi thuật, cân nhắc con đường tu hành của bản thân, lúc phát hiện tờ giấy này thì đã quá muộn, không đi được nữa!
Lui một bước mà nói, dưới tình huống lúc đó, cho dù sớm thấy được tờ giấy kia, có lẽ hắn cũng sẽ không đi...
"Mà bây giờ... mình liền phải nhận mệnh sao?"
Hắn lại không nhịn được nghĩ.
Trong đầu lúc nào cũng có một cỗ khí tức không cam lòng đang tác quái, nhưng hắn thật không biết nên làm sao bây giờ!
Hắn hiện tại, vẫn quá yếu ớt...
"Ha ha, không chịu nói sao? Vậy thì chỉ còn cách sưu hồn..."
Mấy vị chấp sự kia thấy Phương Nguyên ngồi ngây ngẩn, không thèm để ý đến lời nói của bọn hắn, lập tức nở nụ cười lạnh. Một người trong đó chậm rãi bước lên phía trước, đang định thi triển Sưu Hồn thuật với Phương Nguyên, cưỡng ép rút ra ký ức liên quan tới Huyền Hoàng Nhất Khí trong thức hải của hắn...
"Cũng nên cẩn thận chút..."
Một vị chấp sự bên cạnh thấy vậy, vội nói: "Sưu Hồn thuật rất hung hiểm, thứ muốn tìm kiếm càng đơn giản cụ thể thì càng dễ dàng thành công, thế nhưng thứ chúng ta muốn tìm kiếm lại là ký ức hoàn chỉnh của Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết do hắn tu luyện ra, hơi sơ sẩy một cái sẽ dễ xảy ra thiếu sót, nói không chừng còn phí công nhọc sức mà không được gì, ngươi có chắc chắn hay không đây?"
Tên chấp sự sắp xuất thủ thu tay lại, nói: "Nếu không thì ngươi làm đi?"
Tên chấp sự kia liên tục khoát tay: "Ta cũng không nắm chắc!"
Rất rõ ràng, việc này cần phải thật thận trọng, bọn hắn cũng không dám mạo hiểm thử nghiệm.
"Vẫn là ta tới đi!"
Cũng chính vào lúc này, bỗng nhiên phía sau bọn hắn vang lên một âm thanh lãnh đạm.
Đám chấp sự quay đầu nhìn lại, rồi vội vàng đồng loạt khom người hành lễ.
Lúc này ở cửa ra vào, bỗng nhiên hiện ra một bóng người, người này mặc áo bào màu vàng, chính là người chấp chưởng Thần Tiêu phong, Tần trưởng lão.
Hắn mặt không biểu tình, lãnh đạm nhìn về phía trước.
"Tần trưởng lão, ngươi..."
"Người này để đích thân ta tra hỏi, các ngươi đều đi ra ngoài trước đi!"
Tần trưởng lão lạnh nhạt phân phó, mấy vị chấp sự dĩ nhiên không dám không nghe theo, vội vàng khom người hành lễ rời đi.
Sau đó Tần trưởng lão đi tới phía trước Hắc Ngục, mặt không thay đổi đánh giá Phương Nguyên, Phương Nguyên cũng nhìn thẳng hắn.
Qua hồi lâu, Tần trưởng lão mới thản nhiên nói: "Dường như ngươi không phục lắm?"
Phương Nguyên thấp giọng mở miệng: "Quả thực là ta không phục lắm!"
Trên mặt Tần trưởng lão lộ ra vẻ châm chọc nói: "Vậy ngươi cảm thấy tiên môn nên làm thế nào mới tốt, vì một mình ngươi, mà đối kháng lại Nam Hoang Yêu Vương sao?"
Phương Nguyên gắt lên ngắt lời hắn: "Đạo lý ta hiểu, nhưng ta vẫn không phục lắm, ta không làm gì sai..."
Trên mặt Tần trưởng lão đột nhiên lộ ra nụ cười mỉa mai: "Nếu ngươi sớm biết được thân phận yêu ma kia, còn dám giết nó sao?"
Phương Nguyên giọng tràn đầy sát khí trả lời: "Có đến mười lần nữa, cũng là như vậy!"
Có điều khi nói xong lời này, ánh mắt của hắn ngược lại trở nên có chút ảm đạm: "Chẳng qua xong chuyện phải xử lý càng sạch sẽ hơn một chút mới được..."
"Ha ha, dựa vào ngươi, có thể xử lý sạch sẽ sao?"
Tần trưởng lão lạnh lùng nhìn hắn, bỗng nhiên nói: "Chẳng lẽ ngươi không nghĩ tới, chuyện này nên báo cho tiên môn xử lý?"
Phương Nguyên nao nao, không trả lời.
"Ta không tin ngươi hoàn toàn không có phát giác gì đối với chuyện này, cho dù lúc đang trảm yêu trừ ma không phát giác ra, thì sau đó khi ngươi cầm pháp bảo của yêu ma kia, nhất định cũng sẽ có chỗ hoài nghi. Nhưng cho tới hiện tại ngươi vẫn không có ý định báo cho tiên môn, thậm chí ngay cả người tín nhiệm ngươi nhất là Vân trưởng lão cũng vậy, đó là vì sao?" Tần trưởng lão tiếp lời: "Đó là bởi vì cho tới bây giờ ngươi đều chưa từng tín nhiệm tiên môn qua!"
"Soạt..."
Phương Nguyên đột nhiên ngẩng phắt đầu lên, nhìn thẳng về phía Tần trưởng lão.
"Ngươi chưa từng tín nhiệm tiên môn qua, hoặc là nói, cho tới hiện tại ngươi chưa từng tin tưởng bất luận kẻ nào!"
Ánh mắt Tần trưởng lão có chút lãnh đạm quét nhìn Phương Nguyên một chút, không che giấu được vẻ chán ghét, chậm rãi đi về phía trước: "Cho nên ta thật sự không thích loại đệ tử như ngươi, thậm chí có thể nói có chút đáng ghét, tâm cơ thâm tàng bất lộ, mặc dù thân như cỏ rác, nhưng tâm lại sánh ngang với trời, một lòng chỉ muốn trèo lên cao, vì thế sẽ không tiếc hết thảy thủ đoạn, không giống như một đệ tử tiên môn, trái lại giống như một gốc cỏ dại trong khe đá..."
Vừa nói chuyện, hắn vừa đi tới trước người Phương Nguyên.
Mà đối diện với hắn, chính là Phương Nguyên, lúc này đang cảm thấy tâm thần dao động không yên...
Lời nói của Tần trưởng lão rất khó nghe, nhưng ở một mức độ nào đó... dường như cũng rất chính xác!
Chương 390 Ra Ngoài Du Lịch (1)
Hắn quả thực không tin tiên môn...
Hay nói đúng ra là không tin tưởng bất luận kẻ nào...
Chẳng lẽ nguồn gốc của tai họa này, thực sự là do hắn mang tội mà có?
"Cả gan làm loạn, tâm cơ thâm trầm, toàn tâm toàn ý, chỉ muốn leo lên tới chỗ cao hơn..."
Tần trưởng lão đã đi tới trước chấn song, tay phải nâng lên, trên năm ngón tay hội tụ linh quang tựa như luồng điện, chậm rãi hạ xuống trán của Phương Nguyên. Phương Nguyên biết đây là dấu hiệu hắn sắp thi triển Sưu Hồn thuật, cũng biết một khi bàn tay này ấn lên trán mình, chính mình liền thật sự xong rồi, hắn liều mạng muốn giãy giụa, thế nhưng Khốn Tiên Tác đang trên người, có thể giãy dụa đi đâu chứ?
"Ta thực sự rất không thích cái tính tình này của ngươi, nhưng có lẽ..."
Cũng chính vào lúc này, bàn tay Tần trưởng lão đã đến trước người Phương Nguyên, nhưng lại không đặt lên trán Phương Nguyên, mà bỗng nhiên lần xuống phía dưới, kéo Khốn Tiên Tác trên người Phương Nguyên xuống, sau đó tiện tay ném tới một bọc quần áo, đồng thời trong miệng thấp giọng nói ra: "... Đây chính là nguyên nhân tiên môn coi trọng ngươi, cho rằng ngươi đáng giá trả giá lớn như vậy để bảo vệ ngươi sao?"
Khốn Tiên Tác vừa cởi xuống, pháp lực Phương Nguyên trở về, nhưng hắn lại đang ngây ngẩn cả người, hắn nhìn xuống mặt đất, liền thấy được túi càn khôn, thậm chí còn có cả thanh trường kiếm kia của hắn, đây đều là những đồ vật lúc ban ngày bị người lục soát lấy đi, không nghĩ tới Tần trưởng lão lại mang tới toàn bộ cho hắn.
Hắn ngơ ngác nhìn Tần trưởng lão, nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.
"Đệ tử Thanh Dương tông Phương Nguyên nghe lệnh!"
Bộ dáng Tần trưởng lão vẫn lãnh đạm như vậy, thản nhiên nói: "Tông chủ lệnh cho ngươi rời núi du lịch, không kết Kim Đan, không nên quay lại!"
"Ra ngoài du lịch?"
Lúc đầu cho rằng mình hẳn phải chết cũng mặt sẽ không đổi sắc, bỗng nhiên nghe câu nói này, Phương Nguyên lại cảm thấy kinh hãi.
Hắn ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Tần trưởng lão, trong lúc nhất thời, còn tưởng rằng mình nghe đang lầm.
"Đây là ý của tông chủ!"
Tần trưởng lão nhìn hắn, vẫn là bộ mặt và dáng vẻ không thay đổi kia, thản nhiên nói: "Ngươi gây ra đại họa, tiên môn vô năng, không bảo vệ nổi ngươi, nhưng Thanh Dương tông chúng ta cho dù có vô năng, cũng sẽ không tùy tiện áp đặt vô lý hại chết đệ tử nhà mình. Ngay khi tên đệ tử chân truyền Âm Sơn tông kia nói ra chuyện này, tông chủ cũng đã bí mật truyền âm cho chúng ta, lúc ở trên đại điện chẳng qua chỉ là diễn kịch cho mọi người xem mà thôi..."
"Hiện tại ngươi lập tức rời đi đi, có thể chạy được bao xa thì chạy..."
"Ra ngoài tìm cơ duyên của mình, tìm tạo hóa của mình, nếu như đám người Vân trưởng lão cùng tông chủ đều không nhìn lầm ngươi mà nói, hi vọng trong tương lai có một ngày ngươi có thể có trưởng thành lên, có thể là kết thành Nguyên Anh, có thể là bước lên Kim Đan Đại Đạo, trở thành người ở bên trong Tiên Minh. Đến lúc đó hẵng trở lại đi, chắc hẳn đến lúc đó, Nam Hoang Yêu Vương cũng không làm gì được ngươi nữa..."
Nghe giải thích một phen như vậy, cuối cùng Phương Nguyên cũng hiểu ra.
"Nếu ta bỏ đi, tiên môn làm sao bây giờ?"
Câu hỏi này hắn nói ra trong vô ý thức.
Trước đó, nếu có cơ hội rời khỏi, hắn sẽ lập tức đi ngay, nhưng hiện tại lại không nhịn được hỏi ra câu này.
"Tiên môn tự có biện pháp ứng đối của tiên môn, ngươi cũng không cần quan tâm!"
Tần trưởng lão lạnh nhạt trả lời một câu, rồi quay người đi ra bên ngoài Hắc Ngục, vừa đi vừa nói: "Phát hiện trong hàng ngũ đệ tử có người sát hại nhi tử Nam Hoang Yêu Vương, chúng ta liền không nói hai lời, lập tức nhốt người lại, chuẩn bị giao cho Nam Hoang Yêu Vương xử trí, cách làm này, hắn còn có thể không hài lòng được sao? Ha ha, nhưng ngươi có bản lĩnh lớn, tự mình đào thoát, thì đó lại là chuyện không có cách nào..."
Nói rồi, ánh mắt Tần trưởng lão ngược lại trở nên lạnh lẽo, thản nhiên nói: "Tên đệ tử chân truyền Âm Sơn kia nếu có bản lĩnh, cứ để hắn đuổi theo ngươi là được, Thanh Dương tông chúng ta cũng sẽ không biện hộ cái gì. Đương nhiên, nếu như hắn không đuổi kịp ngươi, đó lại là chuyện của hắn, không liên quan gì đến Thanh Dương tông!"
Phương Nguyên ngơ ngác nghe những lời này, trong đầu liên kết vô số chi tiết lại với nhau, thông suốt sáng tỏ...
Trước đó nhốt mình lại, biểu thị không dám đối kháng chính diện với Nam Hoang Yêu Vương...
Nhưng lại bí mật thả mình đi...
Tại thời điểm tên chân truyền Âm Sơn tông Cam Long Kiếm kia muốn đuổi bắt mình, Thanh Dương tông sẽ không ngăn cản nửa phần, thậm chí còn có thể cung cấp trợ giúp nhất định. Nhưng nếu như không đuổi kịp mình, thì đó chính là do tên chân truyền Âm Sơn tông kia vô dụng, cũng không liên quan gì đến Thanh Dương tông...
Ở ngoài mặt, Thanh Dương tông đã hạ thấp tư thái đến mức thấp nhất, nên đương nhiên Nam Hoang Yêu Vương cũng không có lý do để cưỡng ép phát tiết lửa giận lên đầu Thanh Dương tông. Cho dù hắn tức giận muốn tiêu diệt Thanh Dương tông, thì Tiên Minh cũng sẽ không ngồi yên không để ý đến, dù sao, Tiên Minh hiện tại cũng không phải một Tiên Minh gặp đại loạn, thùng rỗng kêu to như ngàn năm trước, mà hiện tại nó đã có được lực lượng nhất định!
Ý nghĩa tồn tại của Tiên Minh, chính là tập hợp hết thảy lực lượng lại cùng một chỗ, đối kháng đại kiếp. Bởi vậy trong mắt nó, cũng không phân biệt tiên môn chân chính hay yêu ma gì cả, cừu hận cùng mâu thuẫn trong thế tục đã sớm nhạt nhẽo đến cực điểm trong mắt bọn hắn...
Cũng chính vì nguyên nhân này, mà khi trông thấy tiên môn cùng yêu ma nội đấu, bọn hắn chỉ có một thái độ.
Đó chính là ba phải, tận lực không muốn ra tay, mọi người vẫn nên giảng đạo lý với nhau đi...
Nói trắng ra là chính là, Tiên Minh hi vọng khi có mâu thuẫn, phương án giải quyết là tất cả mọi người chỉ nên dùng miệng để nói chuyện!
Nếu như Thanh Dương tông cưỡng ép che chở đệ tử sát hại ấu tử của Nam Hoang Yêu Vương, không chịu giao ra, bày ra thái độ đối kháng đến cùng với Nam Hoang Yêu Vương, thì Nam Hoang Yêu Vương trong cơn tức giận làm ra điều gì đó, Tiên Minh cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở bỏ qua, dù sao Nam Hoang Yêu Vương cũng là khổ chủ. Thế nhưng Thanh Dương tông đã hạ thấp tư thái, Tiên Minh cũng sẽ không để Nam Hoang Yêu Vương tùy ý làm ẩu...
Phách lối đến cùng, công khai đối kháng với Nam Hoang Yêu Vương, đó là tự chuốc họa vào thân, bị đánh cũng là đáng đời!