Đó là pháp lực do Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết tu luyện ra được!
Dưới ánh mắt chúng đệ tử tiên môn, pháp lực kia mạnh mẽ đáng sợ vô cùng!
Rõ ràng Phương Nguyên mới tu luyện chừng ba năm, thế nhưng một thân pháp lực của hắn đã có thể đạt đến Luyện Khí tầng tám đỉnh phong, thậm chí đã chạm tới sát biên giới Luyện Khí tầng chín. Pháp lực này thật sự cường đại tới đáng sợ. Càng đáng sợ hơn chính là, pháp lực kia thình lình khiến người có cảm giác hỗn tạp, có huyền môn chính tông do tiên đạo hàm uẩn, cũng có máu tanh khó tả của quỷ tà, còn có một số hắc ám không nhìn thấu...
Lúc này, bọn hắn nhìn Phương Nguyên như đang nhìn một vực sâu không đáy...
Nhìn không thấu, nghĩ không thông!
Người bình thường khi hiển lộ khí cơ sẽ khiến người ta dễ dàng liếc mắt nhìn thấu tu vi!
Nhưng Phương Nguyên lại không, hiện tại sau khi hắn hiển lộ khí cơ lại khiến người ta cảm thấy càng thâm trầm hơn, có thể nói là thâm bất khả trắc!
Chỉ có điều càng khiến người ta nghĩ không thông là, rốt cục hiện tại Phương Nguyên lộ ra một thân tu vi để làm gì?
Phải biết rằng cho dù pháp lực của hắn có hùng hậu đến đâu, nhưng so sánh với khí cơ trên người tượng bùn, cũng hoàn toàn không đáng nhắc tới!
Tượng bùn đã là vật chết từ lâu, chỉ có một chút ý chí còn lưu lại.
Nhưng chỉ riêng phần ý chí còn lưu lại này đã đủ để nghiền ép chút tu vi của Phương Nguyên vô số lần!
"Thật ra muốn giải quyết nan đề trước mắt cũng đơn giản vô cùng..."
Phương Nguyên triển lộ tu vi của mình, nhẹ nhàng thở dài, rất nghiêm túc nhìn tượng bùn nói: "Chúng ta không cần rời đi, chỉ cần để ngươi rời đi là được rồi. Ngươi là phần tĩnh trong Ma Tức hồ này, bởi vì có sự hiện hữu của ngươi, ma tức hắc ám trong Ma Tức hồ mới có thể ngoan ngoãn ở chỗ này, từ đó mảnh Ma Tức hồ này mới có thể tồn tại. Nói cách khác, bản thân ngươi vốn là một bộ phận của Ma Tức hồ!"
Những lời này khiến chúng đệ tử tiên môn chung quanh nghe tới mơ hồ không rõ, mà Lạc Phi Linh lại thấy mắt sáng ngời.
Sự tồn tại của Độ Kiếp Nê Ngẫu vốn là một trong những bí mật tối cao ở Ma Tức hồ hoặc Ma cốc. Đệ tử tiên môn tầm thường sẽ không biết được. Chẳng qua nàng lại biết chuyện này, mà tất cả hiểu biết của Phương Nguyên cũng đều do mình đã nói cho hắn trước đó.
Cũng chính vì vậy, nghe được lời Phương Nguyên nói, nàng mơ hồ đoán được cái gì.
Nhưng sau cùng nàng lại nhíu mày thật chặt, bởi vì nàng không biết nên làm như thế nào...
"Cho dù như vậy..."
Ý chí của Độ Kiếp Nê Ngẫu hơi giao động, cũng không thèm để ý: "Lấy lực lượng của con kiến hôi như ngươi, có thể làm được cái gì?"
Tượng bùn đang nói thật!
Ở trước mặt nó, Phương Nguyên thật chỉ xấp xỉ với con kiến, thậm chí cho dù tất cả đệ tử tiên môn ở đây cộng lại, sợ rằng lực lượng tạo ra cũng chẳng là gì so với tượng bùn. Nó nói những người này là con kiến thậm chí còn không có ý vũ nhục, chỉ đang nói sự thật!
Nhưng Phương Nguyên nghe xong lại cười một cách điên cuồng: "Phải không?"
Sau đó, hơi tiếp theo, hắn đột nhiên tụ lại tất cả lực lượng của mình, cứng rắn đánh về phía tượng bùn!
Oanh!
Một kích này của hắn ẩn chứa toàn bộ pháp lực của hắn, tình thế hung hiểm vạn phần!
Chúng đệ tử tiên môn, kể cả chân truyền ở đây, đại khái cũng không dám trực tiếp đón lấy một kích đáng sợ như vậy!
Nhưng ở trước mặt tượng bùn, một kích này lại như gió mát thổi qua!
Nó nhìn như chỉ đơn giản đứng ở nơi này, nhưng lại tương liên với khí tức của cả tòa Ma Tức hồ, khí cơ vô hạn. Một kích này của Phương Nguyên thật sự là đang ra tay với toàn bộ Ma Tức hồ. Vấn đề hiện tại đã không còn là có thể dao động Ma Ngẫu hay không, mà chỉ là chuyện hoang đường buồn cười...
Đừng nói tượng bùn kia không đặt một kích này trong mắt, ngay cả chúng đệ tử tiên môn cũng không cách nào giải thích được.
Mà Tiểu Viên sư huynh lại càng không nhịn được muốn cất tiếng cười dài, sau đó trực tiếp xông xáo vào, đánh chết Phương Nguyên dưới tay mình!
Chỉ có điều, hơi tiếp theo, bọn hắn đồng thời kinh hãi.
Bởi vì một kích kia của Phương Nguyên không chỉ nhỏ yếu, hơn nữa còn đánh nhầm phương hướng...
Hắn vốn không đụng tới trên người tượng bùn, mà đánh vào dưới thân tượng bùn!
Ở quanh người tượng bùn có vô số khô cốt đang quỳ rạp, ở trong mơ Phương Nguyên đã từng nhìn thấy. Những khô cốt này đều là kẻ địch của tượng bùn khi còn sống. Sau khi bọn hắn chết đi, bọn hắn đều bị tượng bùn trấn ở nơi này, vĩnh viễn quỳ dưới người hắn, vĩnh viễn sám hối với hắn. Hiện tại, những khô cốt này đã tích lũy được oán khí vạn tái sâu kín, chỉ có điều bị tượng bùn trấn áp, bọn hắn mãi mãi không thể có được tự do...
Lúc này Phương Nguyên đang đánh về phía đám khô cốt!
Đối với những khô cốt này, một kích của hắn vẫn vô cùng nhỏ bé...
Nhưng mục đích của hắn cũng không phải là đánh vỡ những khô cốt này...
"Ta không làm được cái gì..."
Khi đánh ra Huyền Hoàng Chi Khí, giọng hắn nặng nề vang lên: "Nhưng bọn hắn có thể!"
Oanh!
Mấy chục trên trăm bộ khô cốt tách ra quỳ ở chung quanh tượng bùn, trên mỗi một bộ khô cốt đều ngưng tụ oán khí mạnh mẽ, giao thoa ngang dọc. Cảnh này khiến tất cả oán khí tạo thành một mảnh đè ép như nộ hải, hệt như núi lửa đã tới ranh giới bùng nổ. Nhưng nó bị tượng bùn cứng rắn trấn trụ, gắt gao duy trì thế cân đối và ổn định cơ bản nhất...
Chương 357 Tàn linh khô cốt (1)
Nhưng theo một luồng Huyền Hoàng Chi Khí của Phương Nguyên dội vào, tình hình đã đại biến...
Toàn bộ oán khí bị đè nén vạn năm đột nhiên một phát bùng nổ!
"Ngươi đang làm cái gì?"
Tượng bùn rống giận thành tiếng, tiếng rống đột nhiên vang lên, chấn triệt tứ phương.
Chỉ trong khoảnh khắc, dường như cả Ma Tức hồ đều đang rung chuyển lắc lư.
Nhưng cũng tại lúc này, giọng nói của Phương Nguyên lại càng lộ ra bá đạo mà tuyệt quyết: "Đương nhiên là đang tiếp thụ truyền thừa..."
"... Chẳng qua ta không thích truyền thừa của ngươi, nhưng bọn hắn còn có thể!"
Giọng nói của Phương Nguyên tiếng sau càng vang hơn tiếng trước, đến cuối cùng, hắn lại có thể mơ hồ phát ra một loại khí thế có thể lay động tượng bùn: "Ta lấy một đạo Huyền Hoàng Chi Khí tới đây, giúp các ngươi dung hợp lực lượng lại chung một chỗ. Nếu trong khô cốt của các ngươi còn có chút ý chí tồn tại, vậy các ngươi hãy truyền hết lực lượng của các ngươi cho ta đi. Ta sẽ mượn nhờ truyền thừa của các ngươi rút đi phần tĩnh của Ma Tức hồ, cũng giúp các ngươi được tự do!"
Oanh! Oanh! Oanh!
Ngay lúc Huyền Hoàng Chi Khí của Phương Nguyên bao phủ đám khô cốt này, dị biến nảy sinh.
Trên một bộ khô cốt trong đó, luồng oán khí mạnh mẽ tới kinh người bỗng nhiên bay lên, tan vào trong Huyền Hoàng Chi Khí của hắn. Sau đó nó khiến Huyền Hoàng Chi Khí của Phương Nguyên vốn đã có chút pha tạp, tại khoảnh khắc này lại càng trở nên pha tạp hơn, cũng càng mạnh mẽ hơn. Sức mạnh kia quả thực đã vượt xa cực hạn mà tu vi này của Phương Nguyên có thể có được, gần như có xu thế trùng thiên!
Ngay sau đó là những khô cốt khác!
Tất cả khô cốt đều tản mát ra khí tức kinh người!
Lúc đầu bọn chúng vốn đã có oán khí mạnh mẽ, nó nối liền trong cơ thể bọn chúng, đều có chút tàn dư ý chí chưa tan. Mà đây cũng là do tượng bùn cố ý lưu lại. Bởi vì chỉ có như vậy mới có thể để bọn hắn đời đời kiếp kiếp cảm thụ được sỉ nhục vì phải quỳ trước mặt mình!
Đã qua vạn năm, bọn chúng không một khắc nào không muốn thoát khỏi sự trấn áp của tượng bùn, rời khỏi nơi này, cầu được tự do.
Nhưng suy cho cùng bọn chúng chỉ là vật chết, lực lượng của một người đều không bằng tượng bùn, phân tán ra lại càng không có khả năng giãy khỏi tượng bùn. Kể từ đó, bọn chúng chỉ có thể quỳ cùng nhau. Biến hóa duy nhất chính là oán khí càng ngày càng sâu, cả ngày gào khóc khó hiểu...
Nhưng hôm nay, Phương Nguyên lại cho bọn hắn một cơ hội!
Hắn dùng Huyền Hoàng Chi Khí của bản thân mình tập trung các loại oán khí rải rác chung quanh đến chung một chỗ!
Huyền Hoàng Chi Khí vốn có đặc điểm bao hàm toàn diện.
Nếu là pháp lực của người khác, sẽ chỉ khiến những oán khí này bạo phát ra, thất tinh tứ tán, phân biệt rõ ràng. Nhưng Huyền Hoàng nhất mạch của Phương Nguyên lại có thể dung hợp tất cả oán khí này lại cùng nhau, hóa thành một luồng lực lượng mạnh mẽ vô biên...
Sau đó thông qua lực lượng hội tụ ra được này, chân chính đánh vỡ trấn áp của tượng bùn.
"Ngươi... Là đang tìm chết..."
Vào khoảnh khắc này, tượng bùn thật sự cảm thấy phẫn nộ.
Theo lực lượng bạo hống không tiếng động, giữa thiên địa nhất thời ma vân cuồn cuộn, mắt trần có thể thấy, trên người hắn ta có một luồng khí cơ mạnh mẽ bay ra, gia trì cho Tiểu Viên sư huynh đang ở bên ngoài cốc. Sau đó chỉ nháy mắt, lực lượng của Tiểu Viên sư huynh đã tăng thêm vô số lần. Hiện tại nó cũng đã chẳng thèm quan tâm tới Tiểu Viên sư huynh có thể thừa nhận nổi hay không, nó muốn mượn bộ thể xác này để trấn áp Phương Nguyên!
Trước đó nó vẫn luôn chướng mắt Phương Nguyên, cho rằng Phương Nguyên chỉ là con kiến, nhưng hiện tại hiển nhiên nó đã thay đổi.
Con kiến hôi này đã có thể uy hiếp đến nó!
"Bá!"
Tại thời khắc này, toàn thân Tiểu Viên sư huynh xuất hiện vết rạn như đồ sứ rạn vỡ, tiên huyết phun ra, nhưng khí cơ trên người hắn ta lại đang tăng vọt. Hai tay vươn về phía trước một bước, lại có thể trực tiếp xé nát đại trận của chúng đệ tử tiên môn, chấn chúng đệ tử tiên môn đến mức chia năm xẻ bảy. Sau đó hắn mang theo một dòng huyết quang vọt thẳng vào trong sơn cốc, như một ma vân trấn về phía Phương Nguyên!
"Phương Nguyên... Phương Nguyên... Cuối cùng ngươi cũng phải chết trong tay ta..."
Lúc này Tiểu Viên sư huynh được ý chí của tượng bùn gia trì, nhưng thần trí vẫn là của hắn. Lúc này hắn cảm nhận được lực lượng vô tận, trong lòng có chút hưng phấn, vừa rống to vừa lao đến, song chưởng vung vẫy, dẫn động huyết sắc vô tận...
"Ta kế thừa lực lượng Tiên Vương, ngươi đã định trước sẽ không bằng ta..."
Hắn vừa gào thét vừa bay lên, thân hình tràn ngập trong hư không, cao cao tại thượng, một chưởng đánh xuống phía dưới.
"Thì ra... bao hàm toàn diện của Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết chính là như vậy..."
"Thì ra con đường này không phải muốn lui về, mà phải tiến về phía trước, đi đến tận cùng..."
"Ta không biết ý của người đã sáng tạo ra môn huyền công này trước đây là thế nào..."
"Nhưng ta biết, nếu tiếp tục đi như vậy, ngay cả vị tổ sư gia sáng chế ra môn huyền công này cũng sẽ kém hơn ta..."
Mà tại lúc này, Phương Nguyên cũng vừa quay đầu lại, tự lẩm bẩm.
Thoạt nhìn hình dạng của hắn cũng không khá hơn Tiểu Viên sư huynh bao nhiêu, cũng là một thân tiên huyết. Mái tóc rối bời bay lượn, nhưng sắc mặt hắn lại bình tĩnh, thậm chí còn lộ ra cảm giác kinh hỉ như đã cảm ngộ được cái gì đó. Tại thời điểm này, hắn cũng xoay người qua, phía sau chỉ thấy âm phong đung đưa, dường như có mấy trăm oan hồn khác nhau đang dương nanh múa vuốt trên không trung, trợ uy cho hắn...
Sau đó hắn lạnh lùng nhìn Tiểu Viên sư huynh đang lao đến, sải bước đi ra ngoài.
"Không phải ngươi vẫn muốn lĩnh giáo một chút uy lực của Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết sao?"
Tại thời khắc này, Phương Nguyên lại quát lạnh, không hề sợ hãi mà xông lên giữa không trung: "Ta cho ngươi được toại nguyện!"
Chương 358 Tàn linh khô cốt (2)
Oanh! Oanh! Oanh! Oanh!
Theo Phương Nguyên hét lớn một tiếng, thân hình hắn trực tiếp vọt lên giữa không trung, hung tợn va chạm với Tiểu Viên sư huynh. Lực lượng đáng sợ của hai người kích tản ra, quét ngang hư không, khiến vô số ma vân hắc ám nồng đậm trên chín tầng trời bị xé rách.
Sau đó chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi, hai người đã giao thủ vô số lần.
Đến lúc này, pháp thuật huyền công gì hai người cũng không kịp dùng, chỉ đơn giản là quyền cước va chạm, lăn lộn lại với nhau.
Lúc này, một thân khí cơ của hắn và Tiểu Viên sư huynh thình lình đều cường hoành tới cực điểm.
Có thể nói đây cũng không phải hai người bọn họ đang đấu với nhau, mà là Độ Kiếp Tiên Ngẫu và đám khô cốt bị Độ Kiếp Tiên Ngẫu trấn áp mấy vạn năm đang mượn thể xác của hai người bọn họ đánh nhau.
Tuy hai bên đã chết đi nhiều năm, lực lượng đều suy yếu tới cực điểm, nhưng ý chí của bọn hắn vẫn còn tồn tại. Hiện tại bọn hắn đã dốc hết toàn bộ lực lượng còn lại ra, tiến hành trận ác chiến có một không hai vào vạn năm sau...
Quả thật như Tiểu Viên sư huynh nói, hắn đã kế thừa lực lượng tiên đạo của Đạo Thành Không, mạnh mẽ tới cực điểm!
Mà Phương Nguyên thì lại kế thừa lực lượng của đám người từng bị Đạo Thành Không đánh bại, lại trấn áp hơn vạn năm. Dựa theo đạo lý, đương nhiên Phương Nguyên không có chút phần thắng nào, bởi vì vạn năm trước những người này đã từng thua, huống chi là vạn năm sau?
Nhưng kết quả chân chính lại không phải như vậy!
Tuy trên lý luận, lực lượng tiên đạo của Đạo Thành Không là vĩnh tồn.
Vạn năm trôi qua, bất hủy bất diệt.
Nhưng hiện tại thứ còn thừa lại cũng chỉ là tiên đạo pháp tắc mà thôi, hắn ta cam nguyện bị luyện thành Độ Kiếp Nê Ngẫu, tự cầm tù bản thân ở nơi này, chính là vì mượn nhờ lực lượng của ma tức hắc ám bảo tồn bản thân, tẩm bổ lực lượng tiên đạo. Mỗi ba ngàn năm sẽ có một lần ma tức hắc ám mới độ nhập vào trong. Những lực lượng này cũng vì khiến tiên đạo của hắn bất diệt, một ngày kia có thể tái hiện thế gian, tái chiến trên cửu thiên...
Nói cách khác, hắn không cầu mong gì khác ngoài sinh!
Mà những khô cốt này lại bị ép phải quỳ trước mặt hắn, không ngày nào không cầu được tự do, tiêu tán trong thế gian.
Thứ bọn chúng cầu là chết!
Dưới tình huống hai bên đều mong mà không được, trái tim Độ Kiếp Nê Ngẫu chỉ sẽ càng ngày càng hoảng hốt. Loại hoảng hốt này khiến hắn sau khi ý thức được dị biến trong Ma Tức hồ xuất hiện, bèn liều lĩnh muốn tìm một vị truyền nhân, rời khỏi nơi đây...
Hắn càng hoảng hốt, lực tiên đạo càng bạc nhược!
Nhưng đám khô cốt vẫn luôn quỳ trước mặt hắn lại càng ngày oan khí càng mạnh mẽ, trừ phi có thể tiêu tan trong thiên địa.
Độ Kiếp Tiên Ngẫu vì để những khô cốt này ở cùng bản thân mình, lại hết lần này tới lần khác cứng rắn duy trì lấy một chút linh thức bất diệt cho bọn hắn, dẫn tới oán khí của những khô cốt này vẫn luôn gia tăng. Hiện tại đã vạn năm trôi qua, oán khí đã sớm đã đạt trình độ mạnh mẽ chí cực!
Một giảm một tăng, có thể vạn năm trước tượng bùn có thể dễ dàng áp chế những khô cốt này, nhưng hôm nay tình thế đã sớm nghịch chuyển.
Vào lần đầu tiên tiến vào đại mộng ảo giác, Phương Nguyên đã phát hiện, oán khí của đám khô cốt này đã đạt đến đỉnh từ lâu, chỉ có điều bọn hắn vẫn luôn bị tượng bùn cứng rắn trấn áp. Lực lượng của bọn hắn không cách nào ngưng tụ lại chung một chỗ, từ đó cũng không cách nào phát huy ra thực lực mạnh nhất. Mà hôm nay, Phương Nguyên lại dung hợp lực lượng của bọn hắn lại chung một chỗ, sau đó mượn lực lượng của bọn hắn để đối kháng với lực lượng của tượng bùn...
Cũng chính vì nguyên nhân này mới khiến Phương Nguyên và Tiểu Viên sư huynh có thể ngang tài ngang sức!
Trong lúc nhất thời, lực lượng của bọn hắn phảng phất như quân tương đương, đấu tới thiên hôn địa ám!
Nhưng trong tình hình ấy, tâm tình của Phương Nguyên lại đại định, tất cả suy đoán trong lòng đều đã được nghiệm chứng. Hắn cũng biết mình có thể nắm chắc phần thắng. Theo trận ác chiến này được thi triển, hắn cũng sắp phát huy Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết đến cực hạn. Trước đó hắn vẫn luôn duy trì độ tinh thuần của Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, mà hiện tại hắn lại hoàn toàn thi triển ra, dung hợp lại, cũng hứng lấy tất cả lực lượng...
Vô số khô cốt kia đều có một luồng oán khí, đều có một chút tàn linh!
Mà Phương Nguyên lại lợi dụng tính chất bao hàm toàn diện đặc biệt của Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, hóa tất cả tàn linh thành một luồng pháp lực bổn nguyên, sáp nhập vào trong cơ thể mình. Hành động này cũng khiến pháp lực vốn có vẻ hơi tạp của hắn triệt để đi về phía cực hạn của hỗn tạp. Mà trong cực hạn của hỗn tạp này lại thình lình tạo ra một loại tinh thuần khác, đó là loại tinh thuần bao hàm toàn diện, dung nạp vạn vật...
Trước đây pháp lực của hắn chỉ thuần một màu xanh, sau lại biến thành màu xám.
Mà hiện tại, tất cả lại đều đang chuyển hóa sang màu xanh!
Cùng lúc đó, pháp lực của hắn cũng đang không ngừng dâng lên!
Từ lâu đã nhẹ nhõm đạp qua cánh cửa Luyện Khí tầng chín, hướng phía Luyện Khí tầng chín đỉnh phong!
Bao hàm toàn diện!
Đây chính là một tầng đạo lý Phương Nguyên mới lĩnh ngộ được!
Bản thân Huyền Hoàng Nhất Khí vốn đã rất dễ dàng dung nạp lực lượng tính chất khác. Trước đó hắn đã từng muốn thử để những lực lượng này quy về tinh thuần, vì thế không tiếc tự đoạn tu vi. Nhưng sau đó hắn lại chợt hiểu rõ, có lẽ luyện tu vi tới tinh thuần là không đúng...
Có lẽ, dựa vào tính chất đặc biệt của Huyền Hoàng Nhất Khí, khiến nó tiếp tục dung nạp càng nhiều lực lượng hơn mới là phương pháp chính xác!
Pháp lực tinh thuần không thể gọi là bao hàm toàn diện!
Chỉ khi chấp nhận lực lượng của tất cả đặc tính mới được gọi là bao hàm toàn diện!
Cũng có thể điều này khác với những gì được nói trong pháp quyết, nhưng Phương Nguyên tin tưởng, đây mới thực sự là phương hướng chính xác khi tu luyện Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết!
Chương 359 Thiên khai (1)
Trước đây tiền bối Thanh Dương tông cho rằng, tu luyện Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết thành Huyền Hoàng đạo cơ, có thể độ pháp lực cho người, bồi dưỡng một đời cao thủ tiếp theo chính là đại thành. Nhưng hiện tại Phương Nguyên đã hiểu rõ, đây chỉ là giai đoạn bắt đầu của Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết mà thôi, hoặc nói đúng hơn là nếu tu luyện dựa vào suy đoán của hắn lúc này, hắn tin tưởng Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết có thể đi tới cảnh giới cực cao vượt quá tưởng tượng của tất cả mọi người...
"Ha ha ha ha, Phương Nguyên, đây là Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết của ngươi?"
Tại thời điểm này, Tiểu Viên sư huynh càng chiến càng hung mãnh, tâm tình rất tốt: "Ta thấy cũng không gì hơn thế này..."
Ầm ầm!
Hai cánh tay hắn chấn động, bay thẳng cửu thiên, phía trên một mảnh sơn cốc rộng lớn thình lình phủ đầy cánh sen đỏ!
Sau đó, cánh hoa vô tận đều rơi xuống, hệt như mưa sao băng!
"Phù..."
Phương Nguyên nghe xong lại khe khẽ thở dài, nói: "Ban nãy ta chỉ mượn lực oan khí mà thôi..."
"... Hiện tại mới thật sự là Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết!"
Nói xong những lời này, hai tay hắn nhẹ nhàng hợp lại, quanh thân thanh khí lưu chuyển, xông thẳng lên trời!
Ào ào ào ào xôn xao!
Kiếm quang vô tận đánh về phía hắn lại đều bị thanh khí bên cạnh Phương Nguyên ngăn cản. Hai người đứng trong hư không, hóa ra đạo đạo quang mang rực rỡ. Hai bên đan xen chiếu rọi, diệu quang sáng rực bầu trời đêm. Thân thể hai người giằng co giữa không trung, thậm chí bên phía Phương Nguyên mơ hồ càng thêm hung hăng hơn, bởi vì hắn từ dưới lên trên, còn đang không ngừng xông lên, từng tấc từng tấc, dần dần tiếp cận Tiểu Viên sư huynh!
"Này... Điều đó là không có khả năng!"
Rõ ràng Tiểu Viên sư huynh có chút không hiểu, hắn không biết chuyện gì đang xảy ra!
Nhưng rất nhanh hắn đã lại lớn tiếng rống to hơn, pháp lực nộ trướng, pháp lực mạnh mẽ vô biên trấn ép xuống!
Cảnh này khiến xu thế chậm rãi xông lên của Phương Nguyên dần dần ngừng lại...
"Ha ha... Ha ha, ngươi cũng không gì hơn thế này..."
Dường như Tiểu Viên sư huynh vừa thở phào nhẹ nhõm, cười phá lên, sau đó hắn kiệt lực vung kiếm quang xuống dưới.
"Phương Nguyên, ngươi tất phải chết trong tay ta, bởi vì ngươi thiếu ta..."
"Viên Nhai ta thuở nhỏ tu trì, bỏ bao công sức, trong hơn mười năm chưa từng hưởng thụ lấy một chút nhạc thú nhân gian. Từ năm ba tuổi ta đã làm bạn với thư hương điển tạ, gần như đã đẩy chính mình đến tuyệt lộ. Rốt cục vào ngày tiên môn đại khảo, ta thu được đầu bảng Tiên Bảng, trưởng lão Bách Hoa cốc tự mình đến tìm ta, thu ta vào tiên môn. Vừa vào tiên môn ta đã là chân truyền, không biết khiến bao nhiêu người ước ao. Mà những thứ này đều là ta nên được!"
"Hết lần này tới lần khác, vào lúc ta đang hưởng thụ lấy tất cả những thứ vốn thuộc về ta, ngươi lại tựa như xương cá mà xuất hiện."
"Rõ ràng ta mới là đầu bảng Tiên Bảng, ta dựa vào học thức của mình có được đầu bảng Tiên Bảng. Hết lần này tới lần khác có người âm thầm đồn đãi, nói đầu bảng của ta không thật, nói là vì ngươi bị thủ tiêu đầu bảng nên mới đến phiên ta... Cho dù ngươi bị thủ tiêu đầu bảng thật, đó cũng là quyết định của tiên môn, không liên quan gì tới ta. Vì sao lại có nhiều người vô thức cảm thấy đầu bảng Tiên Bảng này là do ta may mắn mới có được?"
"Chẳng lẽ không phải hết thảy đều rất không công bằng sao?"
Lúc này Tiểu Viên sư huynh đã nói không nên lời. Hắn ta chỉ khuấy động thần niệm, truyền tâm tư của chính hắn cho Phương Nguyên.
Mà trong lúc những thần niệm này di động, tức giận trong lòng hắn càng ngày càng mạnh mẽ.
Ngay cả Phương Nguyên cũng đã mơ hồ bị hắn áp chế xuống...
"Phương Nguyên, dựa vào cái gì?"
"Sau khi ta vào Bách Hoa cốc chăm chỉ tu hành, thậm chí ta còn liều mạng tu luyện thành công Liên Hoa Thần Điển khó tu luyện nhất của Bách Hoa cốc. Thế nhưng vào lúc ta chuẩn bị tìm một cơ hội triển lộ thực lực của mình, ngươi lại xuất hiện. Ngươi tu luyện Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết của Thanh Dương tông, lại dùng trường kiếm chém yêu ở Thái Nhạc thành, chứng minh thực lực của chính mình. Lời đồn đãi lại bay tới Bách Hoa cốc, ngươi lại đoạt hào quang của ta..."
"Ta triển lộ thực lực và cơ biến trong tiên môn, được các trưởng bối tín nhiệm, để ta độc lĩnh một đội tiến vào Ma Tức hồ tiến hành thí luyện. Nhưng hết lần này tới lần khác ngươi lại xuất hiện, lại cũng có thể độc lĩnh một đội, còn trở thành đại đệ tử chân truyền, vẫn chèn ép ta..."
"Ta ra sức ác chiến trong Ma Tức hồ, trừ ma vô số, đồng môn đều kính ta như thần. Thế nhưng ngươi... cmn lại cứ vậy mà giết ra từ trong đại triều ma vật, chiếm sạch ánh mắt kinh sợ mà chúng người vốn đang dành cho ta, ngươi... ngươi..."
"CM ngươi là ai, vì sao ngươi cứ muốn làm khó ta?"
Nói đến cuối cùng, Tiểu Viên sư huynh rống to một tiếng, kiếm quang điên cuồng gào thét phủ xuống.
"Không nghe ngươi nói những thứ này, ta cũng không biết thì ra người làm đầu bảng như ngươi còn mệt mỏi hơn cả người thi rớt như ta..."
Cảm thụ được rất nhiều thần niệm, cùng với tức giận không cam lòng trong lòng Tiểu Viên sư huynh, Phương Nguyên không tiếng động khe khẽ thở dài.
Trong lòng hắn cũng có chút dở khóc dở cười, quả nhiên đây cũng là chuyện hắn không dự liệu được.
Khi nói đến đây, một đạo thần niệm của hắn lần lượt tràn xuống.
"Chúng sư huynh đệ ngũ đại tiên môn, ta cần các ngươi giúp ta một tay..."
"Đưa pháp lực của các ngươi cho ta mượn!"
Tại thời điểm này, trong sơn cốc phía dưới, đệ tử ngũ đại tiên môn đều đã trở thành quần chúng. Bọn hắn ngơ ngác ngây ngốc nhìn hai người ác đấu trên trời, đã không biết nên giúp như thế nào, cũng không biết nên tránh đi đâu. Vì vậy bọn hắn dứt khoát biến thành người gỗ, ngây ngốc nhìn trên trời, mãi đến khi Phương Nguyên kêu lên một tiếng này bọn hắn mới phản ứng lại. Đám người nhất thời ngây ngốc nhìn nhau, không biết làm sao...
"Cho hắn..."
Mấy đại chân truyền tiên môn phản ứng nhanh nhất. Chân truyền Thanh Dương tông Mạnh Hoàn Chân là người đầu tiên quát khẽ, một đạo pháp lực đánh tới!
Pháp lực vô hình hữu chất, vừa có thể đả thương người ở cự ly xa, vừa có thể độ cho người khác ở cự ly xa...
Hiện tại Mạnh Hoàn Chân đang đánh pháp lực của mình từ xa xa tới, hóa thành một vệt sáng tràn đến sau lưng Phương Nguyên. Sau đó, chỉ giây lát pháp lực đã chui vào trong cơ thể Phương Nguyên, hóa thành một bộ phận trong pháp lực của hắn, khiến một thân khí thế rõ ràng càng tăng thêm vài phần!
Chương 360 Thiên khai (2)
"Ah ah, mau mau, mau trợ giúp Phương Nguyên sư huynh một tay!"
Tới lúc này, những đệ tử tiên môn khác cũng đều phản ứng lại, mau chóng đánh ra pháp lực!
Trong lúc nhất thời, phía dưới lưu quang như mưa, tất cả đều vọt mạnh về phía Phương Nguyên.
Bách Hoa cốc, Huyền Kiếm tông, Thú Linh tông, Thượng Thanh sơn, Thanh Dương tông...
Mấy trăm đệ tử, tất cả đều đánh ra pháp lực của mình!
Mà tất cả pháp lực của bọn hắn đều tràn vào trong cơ thể Phương Nguyên, sáp nhập vào trong Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết!
Trong này thậm chí còn có một đạo pháp lực có màu tím nhạt, nếu chỉ nhìn lướt qua sẽ rất khó thấy. Nhưng nếu tỉ mỉ cảm ứng sẽ phát hiện, độ ngưng luyện, độ bền dẻo của đạo pháp lực này vượt rất xa tất cả đệ tử tiên môn khác, thậm chí vượt qua cả Phương Nguyên!
Đó là một đạo pháp lực do Lạc Phi Linh đánh ra!
"Oanh" "Oanh" "Oanh!"
Mà Phương Nguyên hứng lấy nhiều pháp lực như vậy, khí tức cũng được tăng lên một bậc.
Một thân Huyền Hoàng Chi Khí trước đó chỉ mới vừa chuyển hóa thành thanh khí, còn chưa thuần túy như vậy, hiện tại nó lại tinh thuần tới cực điểm, đã có màu xanh thẫm. Đây là một loại màu sắc sau khi bao trùm tất cả lại lần nữa trở về màu xanh thẫm tinh thuần, tựa như trên bầu trời bao hàm vô số màu sắc. Nhưng liếc mắt tới, lại chỉ khiến người cảm thấy bầu trời trong tới không thể trong hơn!
"Đến lúc rồi..."
Tại khoảnh khắc này, Phương Nguyên cũng thở phào một hơi thật dài, cười khẽ.
Thật ra ban nãy hắn không cần mượn pháp lực của ngũ đại đệ tử tiên môn, chỉ có điều hắn muốn tu luyện Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết tới cảnh giới cao nhất. Thay vì đợi sau khi chuyện thành lại nghĩ biện pháp nhận được dấu ấn pháp lực của ngũ đại tiên môn, không bằng mượn cơ hội này để thu được tất cả. Vì vậy hắn mới vươn tay mượn pháp lực. Mà ngũ đại đệ tử tiên môn cũng tuyệt không keo kiệt mà cho hắn, khiến một thân Huyền Hoàng khí của hắn thật sự đạt đến cực hạn!
Một thân tu vi đã đạt tới Luyện Khí tầng chín đỉnh phong.
Cách Trúc Cơ chỉ còn nửa bước, tự hồ như chỉ cần hắn nguyện ý, hắn có thể vượt qua bất cứ lúc nào!
"Cho tới bây giờ ngươi còn phải mượn lực lượng của những con kiến hôi kia, ngươi không cảm thấy quá muộn..."
Tiểu Viên sư huynh lại ngày càng điên cuồng, phá lên cười: "... Xem ra cuối cùng ngươi cũng vẫn không bằng ta!"
"Ai..."
Phương Nguyên chỉ thở dài, không nói một lời, trực tiếp cất bước tiến về phía hư không.
Dường như cánh sen đỏ đầy trời không thể tạo thành bất kỳ uy hiếp gì với hắn, hắn chỉ vung vẩy hai tay áo, tất cả cánh sen đỏ như lâm vào trong vũng bùn, không thể động đậy. Sau đó hắn lại vọt thẳng lên, tránh thoát tất cả cánh sen đỏ, đi tới trước mặt Tiểu Viên sư huynh. Hai mắt hắn bình tĩnh thản nhiên, nếu nói trên mặt hắn có biểu cảm gì, thì đó chỉ là đồng tình!
"Sao có thể như vậy..."
"Sao có thể như vậy... Sao Phương Nguyên ngươi..."
Tiểu Viên sư huynh kinh hoảng tới cực điểm, liều mạng kêu to, nặng nề huy quyền ra.
Ở trên đỉnh đầu hắn, ma vân tụ tán, dường như có một sợi ý chí khác đang gào lớn, kêu to...
Nhưng Phương Nguyên lại không quan tâm nhiều, chỉ phất tay đánh Tiểu Viên sư huynh một chưởng, sau đó tay phải hắn như điện, trực tiếp bóp chặt cổ của đối phương. Hệt như người lớn bắt nạt tiểu hài, hắn tàn nhẫn dùng sức, trắng trợn đập Tiểu Viên sư huynh từ giữa không trung xuống tới mặt đất...
Oanh!
Tiểu Viên sư huynh trực tiếp bị quăng trên mặt đất, đập ra một cái hố to!
Thiên địa vì đó mà run rẩy, mà tượng bùn có thể trấn trụ Ma Tức hồ kia cũng run rẩy theo.
Ma tức hắc ám đáng sợ ngưng tụ đến cũng theo đó mà run rẩy một cái.
"Điều đó là không có khả năng..."
Khí cơ trên người Viên Nhai đã bắt đầu tiêu tán, nhưng hắn vẫn khàn giọng rống to: "Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết không thể cường đại như vậy..."
"Đến bây giờ ngươi còn không rõ sao?"
Phương Nguyên từ trên cao nhìn xuống Tiểu Viên sư huynh: "Không phải Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết có thể cường đại hơn Liên Hoa Thần Điển, mà là ta mạnh hơn ngươi. Tựa như ngươi vẫn luôn bị ta ép một đầu, không phải là vì ta muốn làm khó ngươi, mà là vì ngươi cứ nhất định phải so sánh với ta mà thôi..."
Lúc này mặt Tiểu Viên sư huynh đã đỏ bừng, dường như hắn có vô số lời nói muốn nói, chỉ có điều nói không nên lời.
Mà Phương Nguyên lại nhìn thẳng vào ánh mắt hắn, bổ sung thêm một câu: "Nghe xong những lời ngươi mới vừa nói, ta lại có chút đồng tình với ngươi!"
Tiểu Viên sư huynh bỗng trợn to mắt nhìn hắn, vừa khiếp sợ lại vừa không giải thích được.
Dường như Phương Nguyên biết trong lòng hắn đang nghĩ như thế nào, bình tĩnh nói: "Cho nên ta muốn giúp ngươi giải thoát!"
Sau đó lòng bàn tay hắn đột nhiên dùng sức, một thân pháp lực rót thẳng vào, trực tiếp xoắn vỡ cổ Tiểu Viên sư huynh.
"Kiếp sau, ngươi không nên tiếp tục sinh cùng thời với ta, chúc ngươi may mắn!"
...
...
"Rắc" "Rắc "
Ngay khoảnh khắc cổ Tiểu Viên sư huynh bị xoắn nát, cách đó không xa, trên người Độ Kiếp Nê Ngẫu bỗng nhiên nứt ra mấy vết rạn!
Chỉ là mấy vết rạn thoạt nhìn rất tầm thường, lại dẫn phát biến hóa kinh thiên!
Trong Ma Tức hồ vốn bị ma vân bao phủ, đột nhiên cuồng phong gào thét. Mắt trần cũng có thể thấy được, không biết có bao nhiêu ma tức hắc ám điên cuồng lan tràn ra phía ngoài, ma vân vô tận phóng thẳng cửu tiêu, đám ma vật ở bên ngoài sơn cốc càng đột nhiên phát ra tiếng rống giận vô tận, sau đó ầm ầm nổ tung. Chúng không quan tâm tới thứ gì khác, chỉ buồn bực quay đầu xông ra phía ngoài, không biết tới nơi nào...
"Đã có chuyện gì xảy ra?"
Có đệ tử tiên môn kinh hoảng kêu lớn lên.
"Là Phương Nguyên sư huynh..."
Có người kiến thức nhiều nghiêm túc, nhỏ giọng nói: "Hắn... Hắn định rút phần tĩnh của Ma Tức hồ này đi!"
Không còn phần tĩnh, ma tức hắc ám sẽ tán đi, Ma Tức hồ cũng không còn tồn tại nữa!
Xác thực như Phương Nguyên nói, hắn không có biện pháp đi ra ngoài!
Hắn chỉ khiến Ma Tức hồ này biến mất mà thôi...
...
...
"Lẽ nào... ngươi thật sự muốn giết chết ta hay sao?"