Mục lục
Cải Thiên Nghịch Đạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 626 Một cánh cửa khác (1)

Kim Hàn Tuyết không để ý tới hắn, điều khiển băng đao sương kiếm, từng bước từng bước chạy về phía trước.

Thanh niên ăn mày bất đắc dĩ cười nói:

- Chúng ta cũng không đuổi kịp hắn, ngươi làm sao có khả năng theo kịp chứ?

Nhưng thấy Kim Hàn Tuyết không thèm quan tâm mình, hắn cũng lười quản việc không đâu, quay đầu chạy tiếp.

Kim Hàn Tuyết thì mắt nhìn thẳng, từng bước từng bước đi về phía trước...

...

...

Lúc này Phương Nguyên đã xông thẳng vào trong Tử Vụ Hải hơn ba mươi dặm, càng thâm nhập Tử Vụ Hải, càng cảm thấy Thú Linh bên trong lợi hại, thậm chí có một ít căn bản không sợ Lôi Ngư, trực tiếp vọt lên, nhưng thần thông của Phương Nguyên đâu phải đùa giỡn, Lôi Linh Chu Tước xuất hiện, hung tàn xé nát Thú Linh chặn đường, sau đó tiếp tục phóng đi!

Càng vào trong, Thú Linh ở xung quanh quá nhiều, hắn hơi nhướng mày, triệu hoán Lôi Linh Bất Tử Liễu ra.

Từ khi Lôi Linh Bất Tử Liễu bị Kim lão thái quân mạnh mẽ ngưng tụ, hắn còn chưa bao giờ dùng qua.

Khách khách…

Ngoài dự đoán của hắn, đạo Lôi Linh này lại cường hãn đến khó có thể hình dung.

Sau lưng hắn hiện lên điện quang chói mắt, một cây liễu cao hơn ba trượng hiển hóa ra hình bóng, cành liễu phiêu phiêu, mỗi một cành liễu đều là một tia chớp, theo tâm ý của Phương Nguyên khẽ động, cành liễu liền đánh ra bốn phương tám hướng...

Đùng đùng đùng…

Như roi điện bay múa khắp nơi, không biết có bao nhiêu Thú Linh bị đánh bay ra ngoài.

- Bất Tử Liễu này... quả nhiên thích hợp hơn Thất Bảo Lôi Thụ...

Trong lòng Phương Nguyên vừa mừng vừa sợ, sinh ra cảm giác may mắn.

Bây giờ theo hắn lĩnh ngộ Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn càng ngày càng sâu, đã từ từ phát hiện, Tứ Tượng Lôi Linh đều có sở trường riêng, như Lôi Linh Chu Tước, nó thuộc về Hỏa tướng, hung hăng vô song, khí thế mãnh liệt, nhưng lúc đối địch lại dễ tán khó tụ, khó có thể khống chế tinh vi, mà Thủy tướng Lôi Linh, tuy khá cường đại, lại thiếu đi kiên quyết, phòng thân dễ dàng, nhưng muốn dùng để đả thương địch thủ lại rất khó!

Còn con cóc kia... đến hiện tại Phương Nguyên còn không muốn dùng nó.

Nhưng Lôi Linh Bất Tử Liễu vừa xuất hiện, lại để Phương Nguyên cảm nhận được cảm giác rất dễ sai khiến.

Điều khiển đạo Lôi Linh này, tựa như điều khiển vô số roi điện, hung uy vô tận, hoành tảo bát phương...

Có Lôi Linh này giúp đỡ, tốc độ lại nhanh hơn rất nhiều.

Lại bay bảy tám dặm, Phương Nguyên cảm giác cả người buông lỏng, nhanh chân vọt thẳng đến phía trước.

Nhìn xem trái phải, khói tím dày đặc hơn ngoại vi, tà khí cũng cuồng bạo hơn, nhưng lại không có một con Thú Linh.

Giống như tất cả Thú Linh đều cực kỳ sợ hãi, không dám tới gần khu vực này.

- Quả thế...

Phương Nguyên đến nơi quái lạ như vậy, trong lòng lại buông lỏng.

Hắn thu hồi Lôi Ngư và Bất Tử Liễu, lẳng lặng đứng ở chỗ này chờ đợi chốc lát.

Những Thú Linh ở bên ngoài kia, lúc này cách hắn bất quá ba bốn trượng, nhưng thấy hắn thu hồi thần thông, lại không dám xông tới.

Phương Nguyên đợi tầm năm phút, thấy không có người đuổi tới, tâm tư liền đại định, tiếp tục đi vào bên trong.

Chờ ở chỗ này, là muốn nhìn xem có người đuổi theo hay không, nếu có, vậy thì phải giết người diệt khẩu rồi.

Ở trong hạch tâm của Tử Vụ Hải, trái lại không có một con Thú Linh, bất kể là đệ tử Kim thị cõng khuông lớn, hay thanh niên ăn mày tay cầm gậy trúc kia đều không nghĩ tới, Phương Nguyên lại dứt khoát xông về phía trước như vậy. Lúc này đi không đến mười dặm, hắn nhìn thấy phía trước đen nhánh, như dựng đứng một bức tường nước, thâm thúy vô tận, thăm thẳm vô biên, không hề có thứ gì.

- Nơi này chính là điểm cuối cùng của bí cảnh sao?

Trong lòng Phương Nguyên thầm nghĩ, chậm rãi đi về phía trước.

Chỉ thấy ở phụ cận bức tường nước có xây một cái tiên đài, phạm vi ước chừng chín trượng, có chín bậc thang, trên tiên đài dựng đứng một tấm bia, ngưng thần nhìn về phía tiên đài, sẽ thấy hắc khí dập dờn như có như không, chậm rãi xoay quanh tiên đài, sau đó tản vào trong khói tím ở xung quanh, Phương Nguyên suy đoán, khói tím vô tận kia, có lẽ vốn không phải màu tím, mà là bị hắc khí xâm nhuộm.

Xung quanh yên tĩnh không hề có một tiếng động, phảng phất như không khí cũng ngưng lại.

Nhưng mơ hồ, lại có thanh âm nặng nề đúng nhịp vang lên...

Phương Nguyên hít một hơi thật sâu, cũng không dám bất cẩn, chậm rãi đi lên tiên đài, cách thanh âm kia càng ngày càng gần, sau đó hắn leo lên bậc thang cuối cùng, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, không nhịn được nở nụ cười.

- Lão huynh, những ngày này ngươi rất thoải mái đi...

Trên tiên đài có một bia đá, trên bia đá có một con bạch miêu to mập, đang nằm ở đó ngủ say như chết, thanh âm kia lại là tiếng ngáy của nó, nghe Phương Nguyên gọi, nó liền tỉnh lại, chỉ miễn cưỡng nhìn Phương Nguyên một cái, liền quay đầu qua chỗ khác, động cũng lười động, nhìn cái bụng giống như dưa hấu của nó, Phương Nguyên đã hiểu rõ...

- Đây là ăn quá no sao?

Từ lúc vừa tiến vào Thông Thiên Bí Cảnh, Phương Nguyên đã suy đoán bạch miêu sẽ ở chỗ này.

Lúc trước Tôn quản sự vào Thú Uyển giúp hắn, nói từng ở hạch tâm Thú Uyển gặp qua một con bạch miêu, sau đó hắn phát hiện lối vào Thông Thiên Bí Cảnh cũng ở trong Thú Uyển, trong lòng mơ hồ có suy đoán, lại về sau, biết trong Tử Vụ Hải đều là Thú Linh đang thủ hộ bí cảnh, thì Phương Nguyên càng khẳng định tám chín phần mười.
Chương 627 Một cánh cửa khác (2)

Lúc trước gặp bạch miêu, không phải là ở trong cấm trận của Ô Trì Quốc sao?

Mà trong cấm trận kia, nhiều nhất không phải Thú Linh sao?

Vì lẽ đó trước khi đến Tử Vụ Hải, Phương Nguyên đã nắm chắc, đoán chừng trong này sẽ không có hung hiểm gì.

Nhưng dù vậy, hành động của hắn cũng rất mạo hiểm, dù sao ở ngoại vi Tử Vụ Hải còn có không ít Thú Linh, không có đủ thực lực là không thể xông vào được, như đệ tử Kim gia và thanh niên ăn mày, bọn họ đánh giá lực lượng Thú Linh ở trong hạch tâm Tử Vụ Hải quá cao, cảm thấy không có nắm chắc vọt tới hạch tâm nhất, vì vậy chỉ có thể quay đầu.

- Miêu huynh, cuối cùng cũng coi như tìm được ngươi, ta có một chuyện muốn hỏi...

Nhìn thấy bạch miêu, trong lòng Phương Nguyên hơi thả lỏng, cười hỏi:

- Nếu ngươi có thể ở dưới tình huống Kim gia chưa mở bí cảnh đi vào, vậy ngươi có phương pháp ở dưới tình huống bọn hắn không biết, mang theo chúng ta rời đi không?

Bạch miêu nghe Phương Nguyên hỏi, lười biếng vẩy đuôi, biểu hiện rất kiêu ngạo.

Phương Nguyên nở nụ cười nói:

- Đã hiểu!

Sau đó hắn bắt đầu đánh giá bốn phía, chỉ thấy trên tiên đài bố trí rất đơn giản, giữa tiên đài nằm một con rùa đá bằng bạch ngọc, trên lưng cõng một tấm bia, bốn trảo như thú, bụng sinh vảy nhỏ, trong miệng có răng, cái này nói rõ nó không phải rùa bình thường, Phương Nguyên đánh giá vài lần, trong lòng thầm nghĩ, bộ dáng rất giống Bá Hạ trong truyền thuyết.

Con Bá Hạ bạch ngọc kia cũng không có chỗ đặc thù gì, hấp dẫn Phương Nguyên chú ý nhất, lại là bia đá trên lưng nó, có thể thấy, trước đây tấm bia đá này hẳn là màu trắng, giống như bia đá trong tay Phương Nguyên, nhưng bây giờ mặt ngoài lại loang lổ, vỏ đá bóc ra từng mảng, bị ma khí xâm nhuộm, đã hủ hóa như bùn, nứt ra hơn nửa, phù văn không còn hoàn chỉnh.

- Đây chính là bí mật ở hạch tâm của Thông Thiên Bí Cảnh sao?

Trong lòng Phương Nguyên thầm nghĩ:

- Phù văn trên bia hẳn là một loại phù triện rất cao thâm, tuy ta không thể hoàn toàn biện giải, nhưng có thể cơ bản đoán được, nó hẳn là dùng để trấn áp Thú Linh trong bí cảnh.

- Sau đó dựa vào lực lượng của những Thú Linh này, phong ấn tồn tại nào đó, chỉ bất quá trên tiên đài có ma khí xâm nhuộm, tấm bia đá này bị tà khí làm mục nát, dần dần mất đi lực lượng trấn áp với Thú Linh trong Tử Vụ Hải, làm cho Thú Linh chạy ra Tử Vụ Hải, làm xằng làm bậy ở trong bí cảnh...

Từ từ suy nghĩ, dòng suy nghĩ cũng dần dần rõ ràng:

- Kim thị nhất mạch, mỗi một quãng thời gian phải giải quyết mầm họa ở trong bí cảnh, hẳn là chỉ việc thay bia đá, trước đây không lâu Thú Linh làm loạn rất khủng bố, ngay cả ngoại giới cũng cảm ứng được, khiến cho Kim gia thần hồn nát thần tính, cho rằng tấm bia đá này đã hoàn toàn hủ hóa, nên mới vội vàng mở bí cảnh, nhưng trên thực tế, bọn họ chỉ như chim sợ cành cong, bia đá xác thực bị ăn mòn, bất quá nhìn dáng vẻ vẫn có thể chống đỡ thêm vài năm nữa!

Nghĩ đến đây, hắn không nhịn được nhìn về phía bạch miêu, trong lòng thầm nghĩ:

- Phỏng chừng mười ngày trước, Thú Linh làm loạn ở trong bí cảnh, có thể là bị bạch miêu dọa sợ mới bỏ chạy.

Càng nghĩ càng thấy việc này chắc đến tám chín phần mười.

Hắn bất đắc dĩ nở nụ cười, lúc trước vừa tới Thiên Lai Thành, còn ở bên ngoài quan sát, đã thấy con bạch miêu này không thể chờ đợi được lẻn vào, bây giờ mới rõ ràng, nó là chạy vào trong bí cảnh của người ta săn bắt...

Nhưng bất luận như thế nào, không ảnh hưởng chuyện của mình là tốt rồi.

Bằng lương tâm mà nói, không những không ảnh hưởng, còn giúp mình một tay...

Trong đầu chải vuốt dòng suy nghĩ một lần, Phương Nguyên thở dài một hơi, ánh mắt trở nên kiên định.

Trước đó hắn dẫn theo người Kim gia một đường chạy tới, đã đoán được không ít vấn đề.

Bất quá hắn không lo lắng, mình cũng có bố cục mình.

Nhìn về phía tấm bia đá mục nát, Phương Nguyên ngưng thần chốc lát, sau đó ánh mắt sáng lên.

- Các ngươi đã muốn giải quyết mầm họa trong bí cảnh, này có gì khó chứ?

Hắn ngưng thần quan sát qua, phát hiện đồ án Cửu Cung trên lưng Bá Hạ Tiên Quy chính là một loại cấm chế, tấm bia đá này không phải dễ dàng để được lên lưng Bá Hạ như vậy, nó là bị loại cấm chế lợi hại kia định ở chỗ này, để tránh xảy ra sai lầm.

Đối với tu sĩ Trúc Cơ bình thường, chỉ phá cấm chế kia thôi đã cực kỳ khó, bất quá đối với Phương Nguyên mà nói, lại hoàn toàn không thành vấn đề.

Hắn chỉ thôi diễn một lát, trong lòng đã có nắm chắc.

Tay vung vẩy, sáu mươi bốn đạo ngọc phù bay lên, ào ào ào xoay tròn ở trên không trung một lát, sau đó Phương Nguyên bấm tay khẽ gảy, những ngọc phù kia rơi xuống, trái phải trên dưới, từng cái định ở trên đồ án Cửu Cung.

Ngay lúc này, đồ án Cửu Cung trên lưng rùa lóe lên linh quang, sau đó lại ảm đạm xuống.

Trước đây bia đá vững vàng đứng ở trên lưng rùa, phảng phất như mất đi căn cơ, bị gió thổi qua, nhẹ nhàng lung lay.

Cùng lúc, sương tím vô tận trong Tử Vụ Hải tựa hồ cũng nhẹ nhàng lay động.

Sương mù lăn lộn, giống như thuỷ triều phập phồng.

Trong sương tím, đột nhiên truyền ra vô số tiếng gào thét của Thú Linh.

- Meo...

Con bạch miêu kia cũng bị kinh động, ngẩng đầu lên nhìn Phương Nguyên một cái.
Chương 628 Kích Động Quỷ Dị (1)

Sau đó rất nhanh liền nằm xuống, thực là no đến khó chịu mà... mèo mới lười quản hắn làm cái gì.

Phương Nguyên cũng ngẩng đầu nhìn bốn phía, trong lòng nhẹ nhõm, sau đó bay lên đạp bia đá một cước.

- Đùng...

Bia đá vốn đã hủ hóa, giống như tượng đất sét, bị hắn trực tiếp đạp nát, bụi đá rải rác bốn phía.

Trong nháy mắt, xung quanh bỗng nhiên có cuồng phong gào thét.

Sương tím vô tận cuồng trào chuyển động, âm phong quái khiếu, lạnh lẽo thấu xương.

Đột nhiên Bá Hạ Tiên Quy mở mắt, thoạt nhìn giống như sống lại, trong đôi mắt bắn ra hai đạo hồng quang, âm trầm như đến từ u minh địa phủ, lạnh lẽo quét qua bốn phía.

Thậm chí chất ngọc trên người nó, tựa hồ xuất hiện một chút hoa văn tựa như máu thịt.

Trong sương mù tím, mơ hồ truyền đến thanh âm vạn thú chạy chồm, tựa hồ có Yêu thú điên cuồng lao tới.

Con bạch miêu kia cảnh giác lên, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời.

Phương Nguyên đã biết sau khi bia đá phá huỷ, sẽ xuất hiện biến hóa như vậy, tuy trong lòng kinh sợ, nhưng không hoảng loạn, chỉ cần hắn dựng bia đá mới lên lưng Bá Hạ, thì có thể để bí cảnh quay về nguyên trạng, mà trong lòng hắn, vốn cũng dự định làm như vậy, nhưng lúc này, hắn như nhận ra cái gì, vội vàng ngẩng đầu nhìn lên.

Sau đó trong lòng hắn cả kinh, động tác chậm lại.

Hắn thình lình nhìn thấy, trên tiên đài lại đột nhiên xuất hiện một cánh cửa đồng lớn, khảm nạm ở giữa không trung, chăm chú khép kín, trên cửa có hai đầu thú quái lạ, ánh mắt vô thần nhìn hư không.

- Đây là...

Trong lòng Phương Nguyên kinh hãi:

- Cánh cửa bí cảnh?

Thời điểm hắn tiến vào Thông Thiên Bí Cảnh, đã từng thấy qua ba vị lão tổ Kim Đan hợp lực, ở hạch tâm Thú Uyển mở ra một cánh cửa đồng lớn, cũng chính là thông qua cánh cửa kia, bọn họ mới tiến vào bí cảnh, có thể thấy được cánh cửa kia chính là lối đi liên thông đại thế giới và bí cảnh, nhưng vấn đề ở chỗ, nếu cánh cửa kia liên thông với đại thế giới, như vậy cánh cửa này liên thông chỗ nào?

Trong lòng Phương Nguyên nổi lên tâm hiếu kỳ khó có thể dùng lời diễn tả được.

Bất quá hắn cũng biết, cánh cửa đồng kia đang đóng, hắn là không cách nào mở ra được.

Hơn nữa coi như là cánh cửa đồng tiến vào bí cảnh kia, cũng phải cần Kim lão thái quân tự tay mở ra.

Nói cách khác, muốn thông qua cánh cửa này, còn cần chìa khóa...

- Meo...

Thời điểm Phương Nguyên suy nghĩ, con bạch miêu ở bên cạnh bỗng nhiên kêu lên, trong thanh âm như nức nở, mang theo cảm giác kinh tâm đoạt phách...

Càng then chốt là, theo tiếng mèo khóc, cánh cửa kia lại lung lay một cái.

Phương Nguyên cũng không biết có phải ảo giác của mình hay không, con ngươi của hai cái thú đầu trên cửa giống như giật giật.

Cảm giác kia, giống như đầu thú nửa tỉnh nửa mê.

Vẻ mặt chất phác và cứng ngắc của chúng nó hơi đổi, lộ ra nụ cười quỷ dị mà âm u.

- Meooo...

Tiếng mèo kêu càng vang, đã thành thanh âm khàn khàn.

Mà cánh cửa kia, lại nhẹ nhàng mở ra một đường...

- Oanh...

Theo cửa đồng mở ra một cái khe, có thanh âm giống như sấm rền vang vọng, trong cửa đồng tựa hồ có tiếng gió dâng lên.

Sau đó mắt thường có thể thấy, sương mù màu đen giống như cuồng phong từ trong khe hở chui ra.

Phương Nguyên rốt cuộc biết tà khí ăn mòn tấm bia đá là từ đâu mà đến rồi.

Tấm bia đá kia, rõ ràng là vì đóng kín cánh cửa này mà lập, chỉ là bia đá mạnh hơn nữa, cũng không cách nào hoàn toàn đóng được, khiến tà khí bên trong năm này qua năm khác thẩm thấu qua, không ngừng ăn mòn bia đá, cuối cùng hoàn toàn hủ hóa.

Khó có thể hình dung, nếu sương mù màu đen kia bao lấy người, sẽ là hậu quả như thế nào...

- Meooo...

Tiếng kêu của bạch miêu càng cấp bách, nôn nóng bất an, không ngừng kêu loạn.

Cửa đồng mở ra khe hở cũng càng lúc càng lớn...

Sương mù yêu dị từ trong cửa đồng thổi ra, như nanh vuốt của một con Yêu thú, vung múa mọi nơi, đây rõ ràng là tình cảnh cực kỳ quái quỷ, nhưng Phương Nguyên lại cảm giác pháp lực của mình dâng trào chuyển động, cái kia không phải từ đạo cơ, mà là từ đạo tâm của hắn, sớm đã được hắn rèn đúc kiên cố, bây giờ lại bị lay động...

Loại chấn động kia, tựa như một loại khát vọng, muốn hắn liều lĩnh tiến vào cửa đồng.

...

...

Ầm! Ầm! Ầm!

Thời điểm Phương Nguyên đạp nát bia đá cũ, ở ngoài bí cảnh cũng phát sinh sấm rền liên thanh.

Lúc này trong tổ trạch của Kim thị, chỉ nghe cuồng phong nổi lên, ba vị Kim Đan lão tổ lấy pháp lực tọa trấn hư không, ổn định cửa đồng kia đều biến sắc, biểu hiện nghiêm nghị!

- Vù...

Một thanh âm chói tai bén nhọn vang lên.

Bọn họ lấy ba mảnh vỡ thanh đồng định trụ cửa lớn, lúc này lại run rẩy dữ dội, tựa hồ muốn phá không bay đi.

Nhưng ba người giống như đã sớm chuẩn bị, pháp lực tăng mạnh, gắt gao trấn áp ba mảnh vỡ, trên đỉnh đầu, ba đạo đan quang bắn lên, như ba cây kim trụ ổn định hư không...

- Lúc này mới không tới ba ngày, hắn đã tiến vào hạch tâm bí cảnh?

Vẻ mặt ba người đều kinh ngạc, vừa mừng vừa sợ.

Bọn hắn làm sao cũng không nghĩ tới sự tình này đến nhanh như vậy, nhưng rất vui nhìn thấy tình cảnh này.

- Mỗi cách mấy trăm năm, Kim gia chúng ta đều phái đệ tử liều mạng vọt vào hạch tâm của Tử Vụ Hải, đổi bia đá cũ đi, mà cái này cũng là thời điểm khảo nghiệm đệ tử gia tộc, chỉ là trong tộc điển, tựa hồ người hoàn thành dựng bi nhanh nhất, là vị Thiên Đạo Trúc Cơ ở 500 năm trước?
Chương 629 Kích Động Quỷ Dị (2)

Hắn dùng hơn ba ngày, nhưng hôm nay tiểu tử kia...

Trong cung điện cổ, mấy người ở bên cạnh Kim lão thái quân, sắc mặt cũng vừa mừng vừa sợ.

Bây giờ nơi này xuất hiện dị biến, nói rõ vị Thiên Đạo Trúc Cơ kia đã thâm nhập vào Tử Vụ Hải, đang giúp Kim gia bọn hắn lập lại bia đá, mà từ hai ngày trước, bọn họ mở ra bí cảnh bắt đầu, đến hiện tại mới hai ngày rưỡi mà thôi...

Chỉ có thể nói, nếu tu sĩ Ô Trì Quốc kia là con cháu Kim gia, cái này đã đủ để ghi vào tộc điển.

- Quả nhiên... là đứa trẻ tốt!

Ngay cả Kim lão thái quân cũng không nói thêm gì, ánh mắt nhìn chằm chằm cửa đồng.

Trước người nàng, một bóng mờ lấp lóe, hư ảnh 12 kim trụ xuất hiện, bồng bềnh bất định, như ẩn như hiện.

Cái này chính là hình chiếu của mười hai kim trụ trong bí cảnh.

Thông qua mười hai kim trụ, Kim lão thái quân có thể tự tay khống chế bí cảnh, để tránh sự tình mất khống chế

Tuy người ở ngoại giới đều vừa mừng vừa sợ, lại có chút chờ mong, bất quá đợi một lát, vẫn thấy cánh cửa bí cảnh run rẩy, tựa hồ không có ý tứ dừng lại, bọn họ không nhịn được lo lắng, càng không nghĩ tới là, lại sau một lúc, xung quanh cuồng phong gào thét, tia chớp màu đen xuất hiện ở trong hư không, vặn vẹo biến ảo...

Cảm giác kia, tựa như hư không hóa thành lưu ly, sau đó xuất hiện từng vết nứt.

Mà vị trí trung tâm của những kẽ nứt kia, vừa vặn là cửa đồng đang chống đỡ ở giữa không trung!

Áp lực trên người ba vị tu sĩ Kim Đan tăng gấp bội, trên trán lộ ra gân xanh, ánh mắt có chút ngơ ngác.

Hiển nhiên, bọn họ không ngờ tới sẽ xuất hiện dị biến như vậy.

Ánh mắt của Kim lão thái quân trở nên lạnh lẽo, khẽ quát:

- Làm sao có khả năng, hắn không có chìa khóa...

Trong đôi mắt già nua kia của bà ta tràn đầy vẻ khó tin!

Nhìn thấy tâm tình căng thẳng của bọn họ, ngay cả người Tiên Minh và các đại tiên môn đến xem lễ cũng trở nên sốt sắng.

Rất rõ ràng, bọn họ cảm giác tựa hồ có sự tình Kim gia không khống chế được...

...

...

Lúc này ở hạch tâm Thông Thiên Bí Cảnh, cửa đồng đã mở ra càng ngày càng rõ ràng.

Hai cánh cửa đã cách nhau hơn gang tay.

Sau cánh cửa một màu đen ngòm, không chút ánh sáng, chỉ có tà khí dâng lên vô tận.

Phương Nguyên có thể cảm giác được trong cơ thể mình, có lực lượng nào đó bị đồ vật sau cánh cửa đồng hấp dẫn, loại khát vọng kia tựa như nam châm, để trong lòng hắn cực kỳ khát vọng, hận không thể lập tức đi vào tìm hiểu ngọn ngành...

- Meooo...

Mà con mèo kia, rõ ràng còn sốt ruột hơn Phương Nguyên.

Cửa đồng đã mở ra một cái khe, nó nhảy lên bả vai Phương Nguyên, tựa hồ chuẩn bị dựa vào vai của Phương Nguyên phát lực, nhảy về phía cửa đồng, nhưng đúng lúc này, cửa đồng đột nhiên biến mất...

Cả thiên địa, trong nháy mắt trở nên thanh minh.

Phương Nguyên thở hổn hển, cảm giác tình thế hoàn toàn mất khống chế, vì vậy hắn đặt bia đá lên lưng rùa.

Sương mù dập dờn, u phong trận trận, phảng phất như vừa nãy chưa từng xảy ra chuyện gì.

- Meooo...

Con bạch miêu kia nhìn Phương Nguyên, tựa hồ chất vấn tại sao hắn không đi vào.

Phương Nguyên thở dài nói:

- Miêu huynh, ngươi có chín cái mạng, nhưng ta chỉ có một cái… Vì lẽ đó ta làm việc phải cẩn thận một chút...

...

...

Trong Thú Uyển, theo bia mới dựng xuống, tất cả đều quy về bình tĩnh.

Vô số tia chớp màu đen biến mất, cửa đồng ở dưới ba vị Kim Đan khống chế cũng ổn định lại.

Thậm chí cánh cửa kia trở nên rõ ràng hơn không ít, giống như thực chất, vững vàng đứng ở trong hư không.

Kim lão thái quân thấy thế, cũng thở phào nhẹ nhõm.

Xem ra là mình quá nghi ngờ, từ sau đại kiếp tới nay, không còn ai mở được cánh cửa này, tiểu nhi kia làm sao có khả năng ngoại lệ?

Mà sau khi quan sát hình chiếu của mười hai kim trụ trước mắt, phát hiện hết thảy đều ổn định, trên mặt nàng mới lộ ra ý cười.

Tựa hồ rất hài lòng với tất cả những thứ này.

Cuối cùng cũng coi như yên ổn, có thể an tâm làm chính sự.

- Lão tứ...

Kim lão thái quân vung tay, xóa đi hình chiếu của mười hai kim trụ ở trước người, sau đó nhẹ nhàng nói.

Một tu sĩ Kim Đan mặc áo bào đen, từ trong bóng tối chậm rãi hiện ra thân hình.

Kim lão thái quân liếc mắt nhìn hắn, nhàn nhạt hỏi:

- Tất cả an bài xong chưa?

Tu sĩ Kim Đan mặc áo bào đen gật đầu nói:

- Tất cả theo đúng kế hoạch, mấy hài tử kia đều đã chuẩn bị kỹ càng giúp lão thái quân đoạt bảo!

Kim lão thái quân chậm rãi gật đầu:

- Vậy thì đi thôi!

Xung quanh vắng vẻ không tiếng động, chỉ có mấy vị lão tổ biết được nội tình thì sắc mặt trở nên trầm trọng.

Bọn họ đều biết, trong Thông Thiên Bí Cảnh to lớn, dị bảo vô số, nhưng lão tổ chỉ quan tâm một loại...

...

...

Lúc này Phương Nguyên đã dựng xong bia đá mới.

Nhìn hai bên, sương mù màu tím đã quay về bình tĩnh, chỉ là có vẻ dày đặc hơn rất nhiều.

Thú Linh ở trong sương mù không ngừng làm loạn công kích người kia, lúc này cũng an phận hơn không ít, thậm chí còn thành thật hơn trước, toàn bộ Tử Vụ Hải phảng phất như bị một loại lực lượng vô hình nào đó khống chế, không thể phát ra sóng gió gì nữa...

Liếc mắt nhìn bạch miêu ở bên cạnh, chỉ thấy nó đang nhảy lên lưng Bá Hạ, dùng móng vuốt cạy bia đá lên.

Tựa hồ nó rất không cam tâm, còn muốn mở cánh cửa kia ra lần nữa.
Chương 630 Nửa quyển Lôi pháp (1)

Nghĩ đến nỗi lòng kích động vừa nãy, Phương Nguyên lắc đầu nói:

- Miêu huynh, có nguyện theo ta ra ngoài không?

Con bạch miêu kia có chút oán niệm nhìn Phương Nguyên, kêu lên một tiếng.

Có thể thấy, nó rất bất mãn với Phương Nguyên...

Rõ ràng cửa đã mở ra, nhưng lại đóng đi, quả thực là tội không thể tha thứ!

Phương Nguyên cũng biết bạch miêu bất mãn với mình, chỉ có thể cười khổ lẩm bẩm:

- Tại sao nó lại muốn đi vào? Bên trong có chuột sao?

Thấy nó tựa hồ không muốn đi với mình, Phương Nguyên cũng không chờ được, xoay người đi ra ngoài.

Đi xuyên qua sương mù tím, tựa hồ vẫn có thể cảm giác được xung quanh giấu diếm tà khí, lúc trước Phương Nguyên tiến vào còn không cảm thấy có gì đặc biệt, bây giờ lại phảng phất như bị thế giới sau cửa đồng kia tác động, lại mơ hồ cảm thấy loại tà khí kia có sức hấp dẫn rất lớn với mình, chỉ muốn thôn phệ chúng nó.

Chỉ bất quá Phương Nguyên biết loại cảm giác này không chắc sẽ chính xác.

Giống như người từ đỉnh núi nhìn xuống vực sâu, luôn sẽ xuất hiện một loại kích động muốn nhảy xuống thử xem!

Nhưng kết quả duy nhất sau khi nhảy xuống, chính là đập thành thịt vụn.

Hắn không biết cảm giác của mình có phải thuộc về loại này hay không, nên chỉ có thể mạnh mẽ khắc chế.

Trước tiên làm xong kế hoạch mà mình tính toán đã!

Chỉ là trong lòng còn có chút do dự, làm cho hắn đi ra vài bước lại ngừng chân.

Quay đầu nhìn con bạch miêu kia nói:

- Miêu huynh, nếu như ngươi thật muốn đi vào, đến lúc đó chờ ta một chút!

Con bạch miêu kia hơi kinh ngạc, quay đầu liếc mắt nhìn Phương Nguyên, trên mặt tựa hồ lộ ra vẻ thoả mãn.

Sau đó nó rất chăm chú gật đầu!

Dọc theo đường trở về, Phương Nguyên lại tiến vào biển sương mù có Thú Linh dày đặc, bất quá đã trải qua một lần, bây giờ càng không để ở trong lòng, tế lên Bất Tử Liễu, tốc độ càng nhanh hơn trước đây, ước chừng cách biên giới Tử Vụ Hải còn hơn ba mươi dặm, chợt nghe phía trước có Thú Linh làm loạn, gào thét không ngớt.

Phương Nguyên nhìn lại, sau đó bước nhanh tới, xuyên qua khu vực Thú Linh hỗn loạn, phát hiện phía trước có một cô gái mặc áo trắng đang điều khiển băng đao sương kiếm chém giết với Thú Linh, ngay cả sương tím ở xung quanh cũng bị cuốn bay, hỗn loạn khó tả, trên người nàng vết thương chằng chịt, máu nhuộm bạch y.

Thoạt nhìn tựa hồ đã đến tình trạng nỏ mạnh hết đà, sắp hóa thành huyết thực trong miệng các Thú Linh...

- Làm sao lại là nàng?

Trong lòng Phương Nguyên kinh ngạc, tay niết pháp ấn, Lôi Ngư đột nhiên xuất hiện, sau đó bay về phía trước, những Thú Linh đến gần cô gái mặc áo trắng kia đều bị bức lui, từng con từng con mặt lộ vẻ sợ hãi, hình dung khủng bố...

Phương Nguyên thì bước vào vòng trong, đưa tay đỡ lấy lưng cô gái kia:

- Sao ngươi lại đi vào?

Cô gái này không phải ai khác, chính là Kim Hàn Tuyết.

Nàng đã hơi có chút choáng váng, Thú Linh ở xung quanh lùi lại, nàng liền ngã ra sau, lại bị một bàn tay nâng đỡ, vội quay người nhìn, mới phát hiện là Phương Nguyên, trước tiên lấy lại bình tĩnh, sau đó có chút sợ hãi nhìn về phía hắn, chỉ thấy hắn áo bào thanh nhã, sạch sẽ ngăn nắp, một vết máu cũng không có, như mới vừa tản bộ trở về, ánh mắt nàng nhất thời trở nên ảm đạm.

Đó là một loại tự ti sâu sắc!

- Ta là theo đến tìm huynh!

Nàng dẹp loạn nỗi lòng, thấp giọng nói:

- Đây là chuyện của Kim gia chúng ta, sao có thể cho huynh một mình gánh chịu?

Phương Nguyên kinh ngạc nhìn nàng hỏi:

- Ngay cả mạng cũng không cần sao?

Hắn tiến vào Tử Vụ Hải, xác thực mà nói chỉ là vì nhìn xem Kim gia có người cùng mình đi vào không, để tiện làm ra phán đoán, nhưng không nghĩ tới, Kim Hàn Tuyết vẫn đi theo đến, hơn nữa vọt vào sâu như thế, nếu không phải mình trở về, vừa vặn gặp được nàng, ai biết một lát sau, mạng nhỏ của nha đầu này còn có thể giữ được hay không?

Mà Kim Hàn Tuyết nghe Phương Nguyên hỏi, cũng hơi trầm mặc một lát, sau đó tựa hồ gióng lên mấy phần dũng khí mới nói:

- Ngươi nói, người tu hành, không phải dũng cảm tiến tới sao!

Trong lòng Phương Nguyên nhất thời ngẩn ngơ, nghĩ thầm: Ta chỉ thuận miệng nói đùa mà thôi...

Nhưng nhìn dáng vẻ chăm chú của Kim Hàn Tuyết, lời nói thật kia là không thể nói ra được...

Không thể làm gì khác hơn là nhẹ gật đầu, khen ngợi nói:

- Ngươi đã làm rất tốt!

Dứt lời liền điều khiển Lôi Ngư, xua tan Thú Linh ở xung quanh, từng bước từng bước đi ra ngoài.

Kim Hàn Tuyết bị thương không nhẹ, nhưng hắn không có ý cõng hoặc dìu nàng, chỉ đi ở phía trước.

Kim Hàn Tuyết cũng rất quật cường, nàng cắn răng, dùng hết tàn lực chậm rãi đi theo sau lưng hắn.

Xoẹt xoẹt...

Nhìn thấy vô số Thú Linh hung tàn khủng bố, suýt nữa hại mình mất mạng, ở dưới Lôi Ngư của Phương Nguyên chấn nhiếp, lại không có con nào dám tới gần, một con đường vốn cực kỳ hung hiểm, sau khi Phương Nguyên xuất hiện, lại hóa thành con đường bằng phẳng bình thường, mình hoàn toàn không cần làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần theo sau lưng hắn đi về phía trước là được, khiến nàng cũng hơi thất thần...

Thiên Đạo Trúc Cơ, đến tột cùng mạnh bao nhiêu?

- Hắn đi ra...

Ở ngoài Tử Vụ Hải, sương mù cuồn cuộn, Phương Nguyên và Kim Hàn Tuyết một trước một sau đi ra, người Kim gia cũng kích động lên.

Lúc này ánh mắt bọn hắn nhìn Phương Nguyên cũng trở nên phức tạp tới cực điểm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK