Điều này nói rõ hắn càng cường đại hơn Âm Quỳ Thú, là chủ nhân của Âm Quỳ Thú, hắn hàng phục Âm Quỳ Thú, nếu không cường đại làm sao hung thú có thể để người đứng ở trên đầu? Yên tĩnh! Bên ngoài Vũ Thần Cốc có ngàn vạn đại quân, nơi đây tụ tập hơn phân nửa quân đội và cường giả Vũ Tộc, khắp núi đồi đều có, chi chít nhìn không thấy phần cuối. Nhưng mà... Lúc này ngàn vạn đại quân và hơn phân nửa cường giả Vũ Tộc lại bị một người một thú ép cho không thở nổi. Dường như Lục Ly không phải một người, mà là một vị thần linh, không thể đối kháng, ngàn vạn đại quân cũng không thể ngăn cản cước bộ của một người một thú này. - Ầm ầm ầm! Âm Quỳ Thú không ngừng nhích tới gần, khí huyết cường đại kia giống như là núi áp bách đến, đối kháng với khí thế do ngàn vạn đại quân ngưng tụ, lại nhẹ nhàng áp chế đại quân Vũ Tộc. - Này, này, này... Ba vị vương tử nhìn Âm Quỳ Thú và Lục Ly càng lúc càng gần, thì thái độ xem nhẹ và ngạo mạn trong mắt vừa rồi biến mất không thấy, thay vào đó là sợ hãi, sợ hãi phát ra từ chỗ sâu nhất trong linh hồn. - Vù vù! Người duy nhất ở đây không có đổi sắc chính là đại trưởng lão Vũ Tộc, nàng hơi ngẩng đầu, nhìn Âm Quỳ Thú cao gần như núi, khóe miệng lộ ra một chút khổ sở. Ánh mắt của nàng dời lên trên, cuối cùng khóa lại Lục Ly trên đầu Âm Quỳ Thú. Nàng đưa mắt nhìn Lục Ly thật lâu, cuối cùng chỉ nói một câu: - Vương giả nhân tộc, một đời thiên kiêu, quả nhiên không để cho Nghê Thường thất vọng! Dưới tình hình chung, đại nhân vật xuất tràng sẽ có một đám người đi theo, bởi vì như vậy có thể biểu hiện vị trí trung tâm, biểu hiện phong thái xuất sắc của hắn, một đám cường giả đi theo không phải càng lộ ra vẻ khí phái sao? Nhưng hôm nay Lục Ly không có bất luận kẻ nào đi theo, một người một thú trực tiếp chống lại ngàn vạn đại quân. Hơn nữa dựa vào khí thế Âm Quỳ Thú áp đảo ngàn vạn đại quân, loại phương thức xuất tràng này càng thêm chấn nhiếp nhân tâm. Với danh tiếng của mình, Lục Ly vốn khiến rất nhiều Vũ Tộc không có tâm chiến đấu, lúc này quân sĩ lại càng nổi lên tâm tư chạy trốn, nếu có người dẫn đầu, đoán chừng sẽ có hơn phân nửa quân đội bỏ chạy. Nhân lực có thể chống lại con cự thú kia sao? Lục Ly có thể đánh bại Đại Ma Thần, chút thực lực này của bọn họ có thể gây tổn thương cho hắn mảy may ư? Trong lòng một số tộc nhân Vũ Tộc đã có đáp án, thế nhưng một ít tộc nhân Vũ Tộc khác lại hiểu rõ, sau lưng bọn họ chính là Vũ Thần Cốc, Dực Thần Sơn, là vương tử và công chúa Vũ Tộc, con cháu vương tộc đều ở bên trong sơn cốc, bọn họ không thể lui, bọn họ không thể trốn! - Phanh! Lục Ly ngừng lại ở bên ngoài sơn cốc mấy dặm, kỳ thực khoảng cách đến đại quân chỉ có bốn năm dặm. Đại quân phía trước bị ép tới mức thở gấp không ra hơi, quân sĩ đều không ngoại lệ bay xuống từ sớm, trầm mặc đứng trên mặt đất. Lục Ly dùng thần niệm quét vào trong Vũ Thần Cốc, hắn mơ hồ cảm ứng được bên kia có một cái vòng bảo hộ màu vàng, cũng mơ hồ dò xét được hơi thở của đám người Lục Chính Dương, hắn hơi bớt lo xuống, xem ra hắn không có tới trễ. Bản mạng ngọc phù của Lục Chính Dương trên tay hắn, vẫn chưa vỡ vụn. Hắn biết chỉ cần đánh tan đại quân và cường giả Vũ Tộc phía trước, là hắn có thể cứu toàn bộ người ra, trận chiến này sẽ đạt được thắng lợi triệt để. Hắn không có mạo muội hành động, vết xe đổ của đám người Lục Chính Dương khiến hắn hiểu được, bất kỳ sơ xuất nào cũng có thể khiến hắn vùi thân luân ngữ, vạn kiếp bất phục. Hắn dùng thần niệm nhìn lướt qua ngàn vạn quân sĩ ở phía trước, nhưng không có để ý. Đại quân ngàn vạn người này thoạt nhìn rất nhiều, hùng hùng hổ hổ, nhưng đối với hắn mà nói chẳng qua là một bầy kiến hôi mà thôi. Thậm chí rất nhiều quân sĩ chỉ có thể so với Mệnh Luân, Bất Diệt cảnh nhân tộc, võ giả cấp bậc này căn bản không có bất kỳ lực sát thương, Âm Quỳ Thú có thể trực tiếp dùng khí thế trấn áp. Thần niệm hắn quét vào bên trong Vũ Thần Cốc, cảm ứng được rất nhiều hơi thở cường đại, có thể khiến hắn xưng tụng là cường đại thì chỉ có thể là cường giả cấp Địa Tiên. Hắn mơ hồ cảm ứng được bên trong và bên ngoài sơn cốc ẩn nấp ít nhất ba bốn mươi tên Địa Tiên. - Cường giả Vũ Tộc đều tới đây sao? Lục Ly thầm suy nghĩ trong lòng, trận chiến này liên quan đến sinh tử tồn vong của Vũ Tộc, làm sao cường giả Vũ Tộc có thể không ra? Giống như lúc hắn ở Đông Doanh đại địa, vốn cho rằng không có nhiều cường giả, nhưng họ lại không ngừng nhô ra, là một cái đạo lý. Cuối cùng ánh mắt Lục Ly nhìn về phía Dực Thần Sơn, nhìn lên pho tượng Dực Thần cao cao tại thượng trên ngọn núi này. Khoảng cách giữa hắn đến Dực Thần Sơn cũng không quá xa xôi, có thể thấy rõ pho tượng Dực Thần và mấy bóng người đứng ở trước pháo đài phía dưới pho tượng. - Những người kia là đại nhân vật Vũ Tộc sao? Hai mắt Lục Ly trở nên lạnh lùng, nội tâm có một ít chủ ý, bắt giặc phải bắt vua trước, hắn sẽ không mạo muội đi đến cứu người. Kích sát hoặc là bắt đại nhân vật đối phương lại, rồi cứu người cũng không muộn, ít nhất như vậy sẽ không rơi vào bên trong bẫy rập. Hắn trầm ngâm một phen, dùng cổ ngữ hét lớn: - Hiện tại ai quản lý Vũ Tộc, đi ra gặp mặt! Tiếng gầm này Lục Ly vận dụng long ngâm thần kỹ, thanh âm như sấm rền, làm tầng tầng lớp lớp không gian phía trước chấn động. Khiến vô số quân sĩ Vũ Tộc rơi xuống, còn dẫn tới cuồng phong gào thét, giống như gầm động sơn hà, khiến phong vân thay đổi. Trên thực tế, cảnh giới Lục Ly không hề cao, chỉ có Nhân Hoàng trung kỳ, sắp đột phá Nhân Hoàng hậu kỳ. Chút cảnh giới này ở trong mắt rất nhiều cường giả Vũ Tộc không coi vào đâu, thế nhưng lúc này Lục Ly đứng ở trên đầu Âm Quỳ Thú, cộng thêm uy danh của hắn, một gầm này càng làm cho nội tâm tộc nhân Vũ Tộc hoảng sợ không ngớt. - Xoạt xoạt xoạt. Vô số quân sĩ Vũ Tộc quay đầu lại, ánh mắt nhìn lên mấy người trên Dực Thần Sơn, đó là mấy người có địa vị lớn nhất Vũ Tộc, mấy vị gia chủ Vũ Tộc cũng ở trong đó.
Chương 1292 Dạ Nghê Thường 2
Sắc mặt ba vị vương tử biến đổi lần nữa, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, thân thể đều hơi lui về phía sau. Lúc này ai dám ra đối mặt với Lục Ly? Nếu như bị Lục Ly một chiêu chém chết thì làm sao? Ba vị trưởng lão thấy bộ dạng kinh sợ của ba vị vương tử, thì trên mặt càng lộ ra vẻ xem thường, thất vọng. Đại đế Vũ Tộc tiền nhiệm không nói là một tuyệt thế minh chủ, nhưng ít nhất cũng là một vương giả rất phù hợp với những quy tắc, tại sao lại sinh ra ba người con trai như vậy? Phải biết rằng lúc này đại vương tử đã hơn năm mươi tuổi rồi, còn là Địa Tiên chi cảnh, nhưng ngay cả dũng khí nói chuyện chính diện với Lục Ly cũng không có? - Oanh! Áo bào sau lưng đại trưởng lão vỡ vụn, tiếp theo hai cái cánh màu tử sắc xuất hiện, áo choàng trên đầu nàng được vén lên, lộ ra một gương mặt tuyệt thế khuynh thành. Nhưng mà... Gương mặt này khống giống với phụ nữ Vũ Tộc, bởi vì cằm tộc nhân Vũ Tộc tương đối nhọn, tai cũng rất mũi nhọn, cái mũi đặc biệt cao thẳng, nhìn kỹ giống như là những tinh linh trong rừng. Đại trưởng lão là mặt trái xoan, tai giống nhân tộc như đúc, gương mặt càng giống mặt nhân tộc. Nếu không phải sau lưng nàng có hai cái cánh mà nói... Sợ là không ai tin tưởng nàng là Vũ Tộc. - Haiz... Thấy gương mặt thanh tú mỹ lệ này, ba vị trưởng lão lại thở dài một trận. Nếu như mặt cô gái này là mặt phụ nữ Vũ Tộc, bất kể như thế nào ba người cũng sẽ đẩy nàng lên vị trí đại đế. - Ba vị trưởng lão có dám theo bổn công chúa đi gặp Lục Ly không? Trên mặt đại trưởng lão lộ ra một chút ngạo nghễ, nhàn nhạt quét nhìn ba vị trưởng lão. Ba vị lão giả Vũ Tộc bật cười, không nói gì, sau lưng xuất hiện vũ dực, khí thế trên người dâng lên. - Hưu! Đại trưởng lão hơi động tử sắc vũ dực, bay lên trời, mang theo ba vị trưởng lão đi ra bên ngoài Vũ Thần Cốc. Tốc độ các nàng rất nhanh, trong nháy mắt đã tới vùng trời phía trên ngàn vạn đại quân, đại trưởng lão và Lục Ly nhìn nhau, lạnh lùng nói: - Tân nhiệm đại trưởng lão Vũ Tộc, Vương tộc ngũ công chúa Dạ Nghê Thường bái kiến Lục điện chủ! - Hả... Lục Ly hơi kinh ngạc, không chỉ vì người quản lý Vũ Tộc là một cô gái, mà còn bởi vì cô gái này thoạt nhìn rất giống nhân tộc? Quan trọng nhất là ngôn ngữ nàng nói lại là ngôn ngữ nhân tộc, hơn nữa còn giống như là khẩu âm Trung Châu. Nếu như sau lưng cô gái này không có hai cánh màu tử sắc, Lục Ly còn cho rằng nàng là tiểu thư đại gia tộc Trung Châu. - Cô gái thật xinh đẹp! Tuy Lục Ly đã thấy nhiều mỹ nữ, nhưng cũng không khỏi cảm khái không thôi, quả thực cô gái này là kiệt tác trên trời, tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ. Phụ nữ Vũ Tộc vốn rất đẹp, nam tử anh tuấn bất phàm, nhưng vẫn có chút ít không phù hợp mỹ quan của Lục Ly. Cảm giác giống như là dị tộc, không phải đồng loại, giống như là một con hồ yêu có đuôi, cho dù có lôi cuốn quyến rũ hơn nữa, thì rất nhiều nam tử cũng không dám ra tay? Thấy cái đuôi kia sẽ không có tình cảm ham muốn nữa. Nhưng cô công chúa Vũ Tộc này lại khác, mặc dù nàng cũng có hai cánh, nhưng cảm giác giống như là một thần nữ trên chín tầng trời hạ phàm, cộng thêm thân thể hoàn mỹ, dung nhan tuyệt thế khuynh thành, khiến Lục Ly cũng không kìm lòng nổi cảm khái. Đương nhiên, thưởng thức không có nghĩa là động tâm! Lục Ly chỉ đơn giản là yêu thích mà thôi, hắn biết rõ quan hệ giữa hai bên, đó là huyết hải thâm cừu không hóa giải được. Hắn có chút tò mò, trầm ngâm chốc lát mới mở miệng nói: - Ngũ công chúa khoẻ chứ, ta rất hiếu kỳ... tại sao cô lớn lên lại giống nhân tộc như vậy? Còn có thể nói ngôn ngữ của nhân tộc chúng ta? - Rất đơn giản! Dạ Nghê Thường cười nhạt một tiếng nói: “Bởi vì mẫu thân ta là nhân tộc, hơn nữa còn là tiểu thư trực hệ của Dạ gia Thiên Địa Chủng, theo như tính toán thì Dạ Lạc còn là biểu ca của ta. - Cái gì? Mắt Lục Ly đầy vẻ kinh ngạc, công chúa Vũ Tộc lại là biểu muội của Dạ Lạc? Vậy không phải là cũng thân thích với hắn sao? Quả thực năm đó Dạ gia có một vị tiểu thư trực hệ mất tích ở tiến vào tiểu chiến trường giao chiến với dị tộc, khi đó còn đưa tới một trận oanh động. Thực ra lúc đó vị tiểu thư trực hệ kia bị một vị vương tử Vũ Tộc bắt người cướp của, còn mang về Tây Vũ đại địa, biến thành sủng phi của vị vương tử này. Khi đó Dạ gia cũng biết tình huống này, còn nghĩ biện pháp qua cứu, nhưng cuối cùng thất bại. Dạ gia kéo không bỏ được mặt mũi, chỉ có thể nói tiểu thư bị mất tích, chết rồi. Vương tử Vũ Tộc đối đãi tiểu thư Dạ gia vô cùng tốt, không có ngược đãi, cũng không có bắt buộc nàng, chẳng qua là giam lỏng nàng, không ngừng theo đuổi lấy lòng vị tiểu thư này. Theo đuổi trọn mười năm, vị tiểu thư này vẫn không có đáp ứng, sau một lần say rượu vương tử Vũ Tộc cường hoành xâm phạm tiểu thư Dạ gia, sinh ra Dạ Nghê Thường. Lúc Dạ Nghê Thường năm tuổi, vị tiểu thư Dạ gia bởi vì nhiều năm buồn bực không vui, cộng thêm nhớ nhung cố hương, thẹn với Dạ gia mà mắc bệnh qua đời, chỉ để lại một mình Dạ Nghê Thường. Cái tên này vẫn là tiểu thư Dạ gia tự mình đặt cho Dạ Nghê Thường, ngụ ý Nghê Thường đêm vũ, vô tận thê lương... Dạ Nghê Thường không có mẫu thân che chở, đoạn thời gian kia vương tử Vũ Tộc lại bận rộn tranh đoạt đế vị. Cho nên thời thơ ấu của Dạ Nghê Thường trôi qua hết sức đau khổ, thường xuyên bị các huynh đệ tỷ muội còn lại ức hiếp, bởi vì nàng là Nhân Vũ hỗn huyết, mặt mũi giống mẫu thân, bị coi thành ngoại tộc, lúc còn bé lớn lên trong sự lăng nhục cười nhạo. Từ đó Dạ Nghê Thường liền ưa thích mang áo choàng, bao phủ đầu và mặt lại, chính là vì không để cho Vũ Tộc thấy gương mặt nhân tộc của nàng, không để cho người khác nhìn ra nàng là Nhân Vũ hỗn huyết. Từ nhỏ nàng đã tự mình cố gắng tự lập, mặc dù tiểu thư Dạ gia qua đời lúc nàng năm tuổi, nhưng từ nhỏ đã dạy nàng rất nhiều đạo lý làm người. Nàng không nhớ được nhiều lắm, nhưng có một số cái lại nhớ rất rõ... đó chính là phải trở nên cường đại, như vậy mới có thể nắm giữ nhân sinh của chính mình.
Chương 1293 Tử chiến đến cùng 1
Tiểu thư Dạ gia cũng bởi vì thiếu cường đại, mới bị vương tử Vũ Tộc cướp đến, cho nên từ nhỏ đã không ngừng truyền bá cái quan niệm này cho con gái... Thiên tư Dạ Nghê Thường rất không tốt, từ nhỏ nàng đã điên cuồng tu luyện, điên cuồng học tập, hấp thu các loại kiến thức, học tập các loại năng lực. Khiến bản thân trở nên cường đại, không để mình bị lăng nhục, nắm nhân sinh của chính mình trong tay. Thực lực của nàng vĩnh viễn mạnh hơn so với một đám vương tử công chúa, học thức mưu lược của nàng vĩnh viễn ở trên bọn họ một bậc. Nàng không tranh thủ tình cảm, không dựa vào người khác, tất cả những gì hôm nay đều dựa vào hai tay của nàng đi tranh đoạt tới. Sau khi trở thành đại trưởng lão Vũ Tộc, Dạ Nghê Thường cho rằng mình có thể hoàn toàn nắm nhân sinh của mình trong tay rồi, sau này ở Tây Vũ đại địa sẽ không có người nào có thể uy hiếp được nàng. Đáng tiếc... Lục Ly lại tới! Kỳ thực Dạ Nghê Thường không hề chán ghét đối với nhân tộc, bởi vì người mẹ thương yêu nhất của nàng chính là nhân tộc. Hơn nữa nàng còn hết sức hướng tới nhân tộc, rất thích chú ý đến tin tức nhân tộc. Thường xuyên chú ý tin tức nhân tộc, tự nhiên nàng không xa lạ gì với Lục Ly, thậm chí... nàng còn biết rõ chuyện từ nhỏ đến lớn của Lục Ly. Nàng hết sức thưởng thức đối với vị tuyệt thế thiên kiêu nhân tộc này, nàng cảm giác Lục Ly rất giống nàng, đều dựa vào sức lực của mình từng bước từng bước bò dậy, khi còn bé đều rất cơ khổ, chịu đựng vô tận trắc trở, nhưng thẳng thắn cương nghị, tuyệt không cúi đầu. Có điều... Mặc dù nàng hết sức thưởng thức Lục Ly, hơn nữa theo tính toán còn có quan hệ thân thích với Lục Ly, nàng cũng không có ý tứ thỏa hiệp hoặc là cầu hoà. Nàng cười nhạt, ngạo nghễ nói: - Lục điện chủ, mặc dù bên trong thân thể ta có một nửa huyết dịch là nhân tộc, nhưng ta không có quan hệ với nhân tộc. Lúc này ta đại biểu Vũ Tộc, ta là đại trưởng lão Vũ Tộc, nếu ngươi muốn tấn công Vũ Thần Cốc... muốn khinh nhờn Dực Thần mà nói... Nghê Thường chỉ có dẫn dắt con dân Vũ Tộc chống lại đến cùng, không chết không thôi! Phụ nữ Vũ Tộc có vóc người cao lớn đẫy đà, Dạ Nghê Thường lại lộ ra một chút mảnh mai giống như phụ nữ nhân tộc, thế nhưng lúc này khí thế trên người nàng lại rất mạnh mẽ, ánh huỳnh quang trên tử sắc vũ dực loé lên, tựa như một vị nữ chiến thần, khiến sĩ khí rất nhiều Vũ Tộc đều chấn động. - Biểu muội Dạ Lạc... Lục Ly nói thầm một tiếng trong lòng, nhưng rất nhanh đôi mắt lại trở nên lạnh lùng, Dạ Nghê Thường đã nói rất rõ ràng rồi. Nàng đại biểu Vũ Tộc, đây là cuộc chiến giữa hai đại chủng tộc, không có bất kỳ tình cảm nào để nói, gia gia của hắn còn bị vây ở bên trong đây này. Sắc mặt hắn khôi phục lại sự bình tĩnh, lạnh lùng nói: - Thả các trưởng lão Thí Ma Điện ra, thần phục với ta, ta có thể không đại khai sát giới, nếu không chắc chắn tất cả các ngươi sẽ bị giết hại sạch sẽ! Không có biện pháp nói chuyện! Chiến ý trên người Dạ Nghê Thường dâng cao, cánh tay nhỏ bé vung lên nói: - Chiến sĩ Vũ Tộc không sợ hãi tử vong, nhân tộc ngươi đã lựa chọn chiến, bọn ta chỉ có thể tử chiến đến cùng, toàn quân nghe lệnh, giết... Đại đế Vũ Tộc chiến tử, trước khi đại đế mới chưa thượng vị, đại trưởng lão có được quyền uy tối cao của Vũ Tộc. Mặc dù rất sợ hãi Lục Ly, nhưng sau khi Dạ Nghê Thường hạ lệnh, vô số quân sĩ Vũ Tộc vẫn bay về phía Lục Ly theo bản năng. - Vù vù... Mấy trăm vạn tộc nhân Vũ Tộc bắn ra công kích, bắn ra từng đạo lưu quang, tình cảnh kia quá to lớn. Mấy trăm vạn đạo lưu quang từ ba mặt bay về phía Lục Ly, che trời, nếu như là võ giả bình thường sợ là đã sớm tới mức linh hồn xuất khiếu rồi? - Hừ! Loại công kích cấp bậc này, cho dù có nhiều hơn nữa Lục Ly cũng không để ý chút nào. Bản Mạng Châu của hắn chợt lóe, một cái Linh Phong pháo đài nho nhỏ xuất hiện, hắn muốn ngạnh kháng mấy trăm vạn đạo tấn công kia! - Rầm rầm rầm! Từng đạo lưu quang đánh lên phía trên Linh Phong pháo đài, vách ngăn của Linh Phong pháo đài bị oanh sập thành từng mảnh, nhưng rất nhanh lại phục hồi như cũ. Cùng lúc đó phía trong Linh Phong tòa thành còn có vô số Linh Phong thần binh bay múa, đánh tan từng đạo lưu quang, vậy mà thật sự chặn được lưu quang không ngừng bắn tới. Linh Phong của Lục Ly là vô cùng vô tận, đây không phải lực lượng của hắn, mà là lực lượng thiên địa. Công kích của quân sĩ bình thường không hề cường đại, rất nhiều cái thậm chí không phá được hàng rào của Linh Phong pháo đài, Lục Ly có thể ung dung ngăn cản. - Rầm rầm rầm! Có vô số công kích nện lên trên Âm Quỳ Thú, lại giống như nện lên tấm sắt vậy. Không chỉ không có cách nào tạo thành thương tổn cho Âm Quỳ Thú, mà còn không thể khiến thân thể nó có một chút rung động. - Âm Quỳ Thú tấn công, xé rách toàn bộ Vũ Tộc! Lục Ly quát lớn, thông qua liên hệ tinh thần với Âm Quỳ Thú hạ lệnh tấn công. Linh trí Âm Quỳ Thú rất thấp, nhưng vẫn có thể nghe hiểu mệnh lệnh tấn công, nó ngửa mặt lên trời gầm gừ một tiếng, phi nhanh mà đi. - Grào grào! Âm Quỳ Thú gầm lên, cùng lúc đó phóng thích ra toàn bộ khí huyết mãnh liệt, khiến rất nhiều quân sĩ sợ tới mức rơi từ giữa không trung xuống. Giống như con muỗi trúng độc rớt xuống từng mảnh vậy, mấy vạn quân sĩ Vũ Tộc gần đó đều không động được. - Ầm ầm ầm! Âm Quỳ Thú lao nhanh mà đến, không chậm rì giống như vừa rồi nữa, chớp mắt thân thể khổng lồ như núi của xông vào trong đại quân, tùy ý vung vẩy móng vuốt cự đại cũng khiến mười mấy tên Vũ Tộc hóa thành huyết vụ, cái đuôi sắt của nó quét ngang một cái, hơn mấy trăm ngàn quân sĩ hóa thành huyết vụ, thế không thể cản. - Hưu! Dạ Nghê Thường và ba vị trưởng lão đã sớm lui về phía sau đại quân, các nàng không có lưu lại, một đường bay vào Dực Thần Sơn. Đợi các nàng tới được Dực Thần Sơn thì Âm Quỳ Thú đã giết hại ít nhất hơn vạn quân sĩ rồi, hơn nữa số lượng này còn không ngừng gia tăng, tình cảnh chấn nhiếp tâm hồn. Ba vị trưởng lão thấy vậy mắt trợn muốn nứt.
Chương 1294 Tự tìm đường chết 2
Dạ Nghê Thường lại mặt không đổi sắc, nàng chỉ nhẹ nhàng lẩm bẩm: - Nên bố trí đã bố trí, hiện tại xem thiên ý thôi. Dực Thần vĩ đại, xin che chở con dân của ngài bình an vượt qua kiếp này, tru diệt đại đế nhân tộc! - Grào grào.. - Ầm ầm ầm phanh! Âm Quỳ Thú thế không thể ngăn cản, nơi đi qua như vào chỗ không người, công kích của nó quá sắc bén, nó không cần phóng thích thần thông giam cầm của nó, bởi vì quân sĩ Vũ Tộc quá nhiều. Thân thể cao lớn của nó xông vào trong đại quân Vũ Tộc, có thể trực tiếp đụng chết một đoàn, móng vuốt hơi động, cái đuôi đảo qua, nhất định sẽ có từng mảnh quân sĩ Vũ Tộc bị chém giết, dưới tay không có một chiêu địch. Mặc dù nội tâm quân sĩ Vũ Tộc sợ hãi, nhưng gần đây quyền uy của Dạ Nghê Thường ở Vũ Tộc rất cao, nàng và một đám con cháu Vương tộc trưởng lão đứng ở trên Dực Thần Sơn nhìn. Cho nên tạm thời không ai dám lui dám trốn, chỉ có thể phóng đi như bươm bướm thiêu thân, sau đó... vẫn lạc. Âm Quỳ Thú không có chạy loạn, mà giết hại ở bên ngoài sơn cốc, tốc độ chém giết Vũ Tộc của nó quá nhanh, cảm giác giống như là một đầu mãnh hổ xông vào đám gà con vậy, nhiều gà con hơn nữa vọt tới cũng có thể ung dung kích sát. Hai nén hương! Chỉ hai nén hương thời gian, hài cốt bên ngoài sơn cốc đã chất thành núi, máu chảy thành sông. Cụ thể thương vong bao nhiêu không biết, nhưng rõ ràng vượt qua hai mươi vạn... Hai mươi vạn Vũ Tộc, nếu như để người ta chém từng đao từng đao, vậy sẽ khiến cánh tay bị chém đến tê dại, binh khí vỡ thành từng khúc. Hiện tại lại bị giết trong hai nén hương, chuyện này không chỉ khiến quân sĩ Vũ Tộc ngơ ngác, mà Lục Ly nhìn thấy cũng giật mình. Lục Ly không có mạo muội hành động, mà đứng tại chỗ. Dạ Nghê Thường khiến hắn cảm giác có một chút nguy hiểm, mặc dù vị công chúa Vũ Tộc này chỉ có cảnh giới Địa Tiên sơ kỳ, nhưng thần sắc thong dong kia của nàng, khiến Lục Ly nhớ lại một người, đệ nhất tiểu thư Luân Hồi Cung, Cơ Mộng Điềm. Lục Ly không xem thường bất kỳ cô gái nào, đặc biệt là một Nhân Vũ hỗn huyết trẻ tuổi như thế, vậy mà có thể làm đến đại trưởng lão Vũ Tộc, quản lý hiện tại của Vũ Tộc? Tất cả những chuyện đó đều nói lên cô gái này bất phàm. Vũ Thần Cốc là thánh địa của Vũ Tộc, Dực Thần Sơn lại càng là địa phương cung phụng Dực Thần, đám người Dạ Nghê Thường đều không trốn. Mà để quân đội Vũ Tộc không ngừng đi tìm cái chết, nếu như các nàng không có âm mưu đánh chết Lục Ly cũng không tin. Cho nên Lục Ly rất bình tĩnh, dù sao tạm thời đám người Lục Chính Dương cũng không có nguy hiểm gì, hắn cứ chậm rãi giết. Ngàn vạn đại quân này không lùi, hắn sẽ để Âm Quỳ Thú kích sát toàn bộ ngàn vạn đại quân. Đợi đến khi đánh chết hết toàn bộ Vũ Tộc, cái âm mưu quỷ kế gì cũng vô dụng? Lục Ly đứng ở một bên thờ ơ lạnh nhạt, nội tâm của hắn không có nửa điểm thương tiếc đối với từng bầy quân sĩ Vũ Tộc chết đi. Dạ Nghê Thường không tiếc bọn họ, thì hắn có cái gì không nỡ? Nơi này có hơn phân nửa quân đội và cường giả Vũ Tộc, nếu như đánh chết toàn bộ, Vũ Tộc cũng triệt để xong đời. - Ầm ầm ầm! Thời gian trôi qua từng chút từng chút, quân sĩ Vũ Tộc chết đi càng ngày càng nhiều, máu tươi đã hội tụ thành sông, chảy qua mặt đất phía dưới Lục Ly. Toàn thân Âm Quỳ Thú đều bị máu tươi nhiễm đỏ, khắp nơi bên cạnh nó đều là thi thể Vũ Tộc, chồng chất như núi, mùi máu tươi nồng đậm tràn ngập khắp nơi, làm người ta nôn mửa... Sau nửa canh giờ! Vũ Tộc bị chém giết gần trăm vạn rồi, rốt cục đại quân Vũ Tộc cũng sợ hãi. Đây không phải là đối chiến giết địch, này hoàn toàn là tự tìm đường chết, ai cũng không muốn chết, cho dù là Vũ lâm quân trung thành nhất với Vương tộc thì lúc này cũng chùn bước rồi. Đầu Âm Quỳ Thú kia quá kinh khủng, nhiều người công kích lâu như vậy, cũng không phá vỡ được một mảnh lân phiến của nó. Tiếp tục nữa trừ tự tìm đường chết ra, cũng không có bất cứ ý nghĩa gì. - Ô ô! Đột nhiên trên Dực Thần Sơn vang lên một tiếng kèn trận, sau khi đám quân sĩ nghe được kèn lệnh thì khổ sở không ngớt. Đây là mệnh lệnh truyền đạt công kích trong quân đội Vũ Tộc, thế nhưng mệnh lệnh này không bảo bọn họ tấn công Âm Quỳ Thú, mà là tấn công thống soái quân địch, cũng chính là Lục Ly. Một con linh thú của Lục Ly đã không dễ giết, ngay cả Đại Ma Thần cũng không thể chống lại vương giả nhân tộc thì làm sao dễ giết như vậy? Nhưng thói quen nghe theo quân lệnh nhiều năm, cộng thêm nội tâm có một chút may mắn, nếu như đánh chết Lục Ly, đầu linh thú này có lập tức chết đi hay không? Vũ lâm quân hành động trước tiên, vài chục vạn quân đội gào thét bay đến chỗ Lục Ly, sau đó mấy đội quân đi theo mà lên, tổng cộng trên trăm vạn người từ bốn phương tám hướng vây giết về phía Lục Ly. - Ha ha! Lục Ly xem thường, Vũ Tộc cũng muốn bắt giặc phải bắt vua trước sao? Hơn nữa chỉ dựa vào những quân sĩ phổ thông này? Thân thể của hắn cường đại như vậy, còn mặc chiến giáp bán thần khí, chỉ sợ đứng cho bọn hắn đánh cũng khó tạo thành thương tổn? Lục Ly không có sơ ý, trước tiên mở Linh Phong pháo đài ra, hắn vừa bắt đầu cũng không có trực tiếp bao phủ Linh Phong pháo đài ra phương viên mấy chục dặm, mà chỉ giống như vừa rồi, vẻn vẹn phóng ra một cái Linh Phong pháo đài bao phủ phương viên một dặm. Như vậy một là dễ khống chế, hai đương nhiên là dụ khiến quân sĩ Vũ Tộc nhích tới gần, hắn có thể một lưới bắt hết. - Rầm rầm rầm! Lưu quang đầy trời bay vụt đến, đánh lên phía trên Linh Phong pháo đài, hàng rào bên ngoài từ từ vỡ vụn, lại không ngừng được Lục Ly chữa trị, căn bản không cách nào tổn thương Lục Ly một chút. Tự nhiên tấn công khoảng cách xa sẽ khiến uy lực yếu, cho nên quân đội Vũ Tộc bắt đầu không ngừng nhích tới gần. Đợi khoảng cách đến chỗ Lục Ly còn hơn mười dặm, không gian kịch liệt chấn động, tiếp theo một cái Linh Phong pháo đài siêu cấp xuất hiện, bao phủ phương viên hơn mười dặm, bao phủ toàn bộ bốn mươi năm mươi vạn quân đội Vũ Tộc vào.
Chương 1295 Huyết thần sát trận 1
- Á... Thấy quân đội phía trước bỗng chốc bị nuốt hết vào, cảm giác như một con cự thú đột nhiên từ trong hư không thoát ra, một ngụm nuốt hết vài chục vạn quân đội vậy. - Lui! Quân đội còn lại lập tức kinh hoàng rút lui, bọn họ không có lui xa, rất nhanh bọn họ đã thấy hình ảnh kinh hoàng không gì sánh được. Linh Phong pháo đài lơ lửng giữa không trung, từng bóng người không ngừng rơi xuống phía dưới, những người kia đều là quân sĩ Vũ Tộc, tất cả đều bị đánh nát đầu, như từng con ruồi không đầu vô lực rơi xuống. - Ầm ầm ầm phanh! Vô số cỗ thi thể không đầu rơi xuống giống như mưa, gần như mỗi một giây thời gian trôi qua sẽ có mấy chục cỗ thi thể rơi xuống. Vì vậy lúc quân sĩ Vũ Tộc nhìn sang, thấy hình ảnh hết sức chấn nhiếp nhân tâm, cảm giác như trên bầu trời có vô số người đang ném thi thể. - Ầm ầm ầm! Mặt đất không ngừng vang lên thanh âm nặng nề, vô số cỗ thi thể rơi xuống mặt đất, trên cổ rất nhiều thi thể còn đang tuôn ra máu tươi, giữa không trung lại càng nổi lên huyết vũ. Một cơn gió thổi qua, mùi máu tươi nồng đậm kia khiến rất nhiều quân sĩ Vũ Tộc thiếu chút nữa nôn oẹ. Một nén nhang thời gian! Cũng là một nén nhang, nhưng có hơn mười vạn thi thể không đầu rơi xuống, tính ra tốc độ kích sát quân sĩ của Lục Ly cũng không chậm hơn Âm Quỳ Thú. Linh Phong pháo đài và Linh Phong thần binh của Lục Ly phối hợp có uy lực quá lớn, không khác gì với việc tàn sát, tự nhiên tốc độ tàn sát đều không sai biệt lắm... Tiếp tục qua ba nén hương, Linh Phong pháo đài biến mất, một mình Lục Ly lạnh nhạt đứng sừng sững giữa không trung, ánh mắt quét nhìn quân sĩ ở bốn phía, xem bọn họ còn tiếp tục tự tìm đường chết hay không? - Ô...ô ô...ô! Trên Dực Thần Sơn lại có một tiếng kèn kéo dài vang lên, sắc mặt đại quân vây quanh Lục Ly trở nên tuyệt vọng. Quân lệnh này là không tiếc bất cứ giá nào kích sát thống soái kẻ địch, người dám lui về phía sau giết không tha! Lúc này sĩ khí đại quân Vũ Tộc đã giảm xuống đến số không, nghe thấy tiếng kèn này, rất nhiều quân sĩ triệt để tuyệt vọng. Một bộ phận Vũ lâm quân gào khóc điên cuồng phóng tới chỗ Lục Ly, nhưng không có tấn công, mà là nhắm mắt lại tiến tới, nói rõ đi tìm cái chết. - Có cái gì không đúng... Lục Ly nhướng mày, chuyện khác thường tất có mê hoặc, vì sao Dạ Nghê Thường phái nhiều quân sĩ cấp thấp đi tìm chết như vậy? Chuyện này không có bất cứ ý nghĩa gì, chiến thuật biển người đối với hắn và Âm Quỳ Thú căn bản vô dụng. Những đội quân Vũ Tộc này là căn cơ của Vũ Tộc, nếu như chết hết mà nói, chắc chắn nguyên khí Vũ Tộc tổn thương nặng nề, trong vạn năm không cách nào khôi phục như cũ, trừ phi đầu óc Dạ Nghê Thường có vấn đề, nếu không sẽ không làm càn như vậy. Thoạt nhìn Dạ Nghê Thường rất bình thường, không giống như là người đầu óc có vấn đề, hơn nữa Lục Chính Dương mang theo nhiều Địa Tiên như vậy cũng bị vây khốn, chứng minh đầu óc Dạ Nghê Thường không chỉ không có vấn đề, ngược lại rất thông minh. Những năm này Lục Ly bị lừa nhiều, lần trước ở Đông Doanh đại địa thiếu chút nữa bị lừa. Cộng thêm tỷ tỷ của hắn là cao thủ lừa người, mưa dầm thấm đất, nên hắn đối với những thủ đoạn lừa người này coi như cũng biết một ít. Hắn một bên tiếp tục giết hại, một bên dùng thần niệm quét nhìn bốn phía, đồng thời đầu óc nhanh chóng vận chuyển, suy nghĩ Dạ Nghê Thường lừa hắn như thế nào? Không thể nghi ngờ! Chiến lực của hắn và Âm Quỳ Thú có thể quét ngang bất kỳ cường giả nào của Vũ Tộc, Vũ Tộc tuyệt đối không có tồn tại nào cường đại hơn so với hắn và nó. Nếu không đám người Lục Chính Dương cũng không phải là bị vây khốn, mà là chết sạch rồi. Đã không phải dựa vào cường giả ám sát, vậy chỉ có thể là dựa vào trận pháp rồi, sở dĩ hắn không có mạo muội tiến vào Vũ Thần Cốc chính là sợ bị trận pháp vây khốn. Hắn không phải quá am hiểu trận pháp cấm chế, thế nhưng xem một chút, ít nhiều gì cũng hiểu một chút nguyên lý. Bất kỳ trận pháp nào cũng cần năng lượng, phải có trận cơ, không có khả năng tự dưng tạo ra một cái trận pháp. - Trận pháp? Thần niệm Lục Ly dò xét xuống dưới đất, nhưng không có phát hiện ra bất kỳ trận thạch nào, hắn cau mày, không có trận thạch làm sao bày trận? Từng đám Vũ Tộc chen chúc mà đến, sau đó đều bị Linh Phong pháo đài của hắn vây khốn, tiếp theo bị Linh Phong thần binh kích sát. Trong thời gian ngắn như vậy, lại có mười vạn Vũ Tộc bị giết. Lục Ly nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn không yên lòng, thả Kha Mang ra ngoài, hắn xua tan Linh Phong bên cạnh, dò hỏi: - Kha Mang, ngươi nói nếu không có trận thạch và trận cơ, có khả năng bố trí một cái sát trận lợi hại hay không? - Trên căn bản là không có khả năng, bởi vì không có trận cơ bố trí trận pháp thường thường sẽ không quá ổn định, dĩ nhiên lực sát thương không lớn rồi. Trừ phi... Đối phương sử dụng năng lượng phi thường khủng bố, như vậy sẽ không cần trận cơ phụ trợ. Chuyện liên quan đến trận pháp Kha Mang thuận miệng nói ra, bời vì hắn là tông sư trên phương diện này. Hắn dùng thần niệm quét nhìn xuống dưới một phen, dò hỏi: - Thánh chủ sợ Vũ Tộc bày trận vây giết ngươi? Lục Ly hơi gật đầu, để Kha Mang dò xét bốn phía, đề phòng vạn nhất. Kha Mang không dám khinh thường, hắn quét nhìn xuống đất trước tiên, sau khi xác định không có bất kỳ trận cơ trận thạch nào, mới hơi bớt lo. Thế nhưng hắn dò xét chốc lát, lại có một chút kinh nghi, lẩm bẩm nói: - Có cái gì đó không đúng, hình như những huyết dịch kia hội tụ thành dòng sông chảy xuống các phương hướng rất có quy luật, thật giống như hàm chứa trận hình nào đó? - Huyết dịch? Đột nhiên đôi mắt Lục Ly co rụt lại, dùng thần niệm quét xuống phía dưới, quả nhiên phát hiện huyết dịch của võ giả Vũ Tộc hắn kích sát đều tụ tập thành tuyến, nhỏ giọt chảy xuôi, tạo thành một dòng sông nhỏ. Lúc này hắn ở trên bầu trời, từ trên cao nhìn xuống, thấy những huyết hà kia giăng khắp nơi, dường như tạo thành một cái mạng nhện? - Quả thực có cái gì đó không đúng, huyết hà này có vấn đề! Lục Ly xác định gật đầu.