• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 301 Chỉ có chạy trối chết (2)

Phương Nguyên nghe xong, trong lòng bỗng chấn động, một loại tâm tình khác chậm rãi bay lên.

Khi cõng Lạc Phi Linh giết ra từ đại triều ma vật, nhục thể của hắn tiêu hao quá mức, đã tiếp cận tới biên giới chuẩn bị sụp đổ. Vết thương này thoạt nhìn không nặng, thậm chí Phương Nguyên còn có thể giả như mình không bị thương. Chỉ có điều cả hắn và Lạc Phi Linh đều biết, loại vết thương thân thể này là vết thương ngầm, muốn trị liệu phiền phức vô cùng, thậm chí rất có thể sẽ lưu lại ảnh hưởng vĩnh viễn.

Mặc dù bản thân Phương Nguyên cũng hiểu đạo lý này, thế nhưng sau khi đi tới Bách Hoa cốc, hết chuyện này tới chuyện khác phát sinh, hắn vẫn luôn không có thời gian để cân nhắc tới chuyện này. Mãi cho tới hôm nay, trong lúc lơ đãng nghe Lạc Phi Linh nhấc lên, trong lòng hắn mới bỗng nhiều thêm một loại cảm giác kỳ lạ!

Sinh ra gần hai mươi năm, cũng không phải chưa từng có người nào quan tâm tới bản thân mình, thậm chí người như vậy còn không ít. Lúc ở Tiên Tử đường có Chu tiên sinh, lúc làm tạp dịch có Tôn quản sự, quả ớt nhỏ. Sau khi vào tiên môn, cũng có Tiểu Kiều sư muội cùng với các vị chấp sự và trưởng lão...

Nhưng dù sao sự quan tâm của bọn hắn cũng không giống với người trước mặt này!

Chuyện này cũng khiến Phương Nguyên hơi thất thần, nhưng sắc mặt hắn vẫn không có quá nhiều biến hóa, ngay cả khi trong lòng sơn hô hải khiếu, nét mặt vẫn thản nhiên đã quen.

"May mà ngươi thông minh, mang theo mặt nạ, cho dù có lộ hành tung cũng sẽ không bị người phát hiện thân phận..."

Im lặng một hồi hắn mới mở miệng cười, khen Lạc Phi Linh một câu.

Lạc Phi Linh đang có chút rầu rĩ không vui lập tức vui vẻ, cười nói: "Đúng không? Ha ha, Phương Nguyên sư huynh, ngươi xem hai người chúng ta mỗi người một mặt nạ, có giống hai tên đạo tặc sống mái tung hoành thiên hạ? Hiện tại phỏng chừng chúng ta đã nổi tiếng trong tứ đại tiên môn, chi bằng làm ra tên tuổi càng vang dội hơn một chút... Ừm, hai người chúng ta liên thủ, vô địch thiên hạ, cứ gọi là Hắc Phong Song Sát, thế nào?"

Phương Nguyên có chút bất đắc dĩ, nói: "Hình như cái tên này đã bị người chiếm..."

Lạc Phi Linh cũng nhíu mày: "Vậy ta phải nghĩ lại cẩn thận..."

Hai người vừa nói vừa phóng nhanh như chớp, gấp gáp chạy về hư không phía trước.

Lúc này, chúng đệ tử Thượng Thanh sơn phía sau cũng đang đuổi theo, chẳng qua pháp bảo của mọi người đều không chênh lệch bao nhiêu, hiện tại so tốc độ, liền coi ai có thể khống chế pháp bảo thành thạo hơn, pháp lực hùng hồn hơn. Dựa vào điểm này, Phương Nguyên và Lạc Phi Linh không thua kém bất kỳ người nào. Khả năng khống chế pháp bảo của Lạc Phi Linh quả thực đã đạt đến mức tùy tâm sở dục, tốc độ chạy về phía trước cũng không quá chậm. Mà Phương Nguyên lại có pháp lực hùng hồn, từng đạo Huyền Hoàng khí trút vào bên trong pháp bảo, quả thực như không bao giờ ngừng, lúc nào cũng có thể giữ vững tốc độ nhanh nhất!

Vào tình huống này, đương nhiên đệ tử Thượng Thanh sơn không thể đuổi kịp bọn hắn, trái lại khoảng cách càng kéo càng xa.

Chẳng qua lúc này nếu hai người bọn hắn đã hiện thân, chúng đệ tử Thượng Thanh sơn cũng bắt đầu truyền ra tin tức, thông báo phương hướng và vị trí đại thể của bọn hắn cho các đại tiên môn, yêu cầu đệ tử các đại tiên môn đồng thời tới đây chặn đường...

Hôm nay các đại tiên môn đều đã điều động, đại bộ phận nhân mã đều đã đi tập kết, chuẩn bị gấp rút tiếp viện Thanh Dương tông. Nhưng bọn hắn chí ít cũng điều ra một đội đệ tử, đặc biệt chịu trách nhiệm tróc nã Phương Nguyên và Lạc Phi Linh. Hiện tại mấy đội đệ tử này nhận được truyền tin của đệ tử Thượng Thanh sơn, đều đã sớm chen chúc mà đến, bao vây chặn đánh trên đường Phương Nguyên và Lạc Phi Linh chạy trốn, kiểu gì cũng phải khiến quãng đường của bọn hắn biến thành nguy hiểm trùng trùng!

"Trước đi hướng bắc đi, sau đó lại rẽ hướng tây, để bọn hắn cho rằng chúng ta sẽ trực tiếp trở lại lãnh địa Thanh Dương tông!"

Tại thời điểm này, Phương Nguyên và Lạc Phi Linh đều không khẩn trương, rất nhanh bọn hắn đã định ra kế sách. Trước phóng về phía bắc, tình thế cực nhanh, rất mau đã đi qua vị trí đệ tử Thượng Thanh sơn truyền lại cho các đệ tử tiên môn khác. Chẳng qua ngay vào lúc chúng đệ tử đều cảm thấy bọn hắn đã nắm rõ con đường của hắn và Lạc Phi Linh, hai người lại không chút hoang mang, tùy Phương Nguyên thi triển Tử Khí Lưu Vân Quyết ẩn núp trong một sơn cốc.

Hắn vừa thi triển Tử Khí Lưu Vân Quyết, khí cơ bí ẩn đi, mắt thường khó có thể thấy được. Không được thời gian uống cạn một chung trà, chúng đệ tử Thượng Thanh sơn đã bay vút qua đỉnh đầu bọn hắn, hô to hô nhỏ đuổi tới đằng trước, lại không hề hay biết thật ra hai người bọn họ đang núp dưới chân.

Mà đợi khi bọn hắn đi qua rồi, Phương Nguyên mới lại bay lên, theo Lạc Phi Linh trực tiếp chạy về phía tây.

Thủ đoạn đấu tâm cơ đào mệnh bực này khiến Lạc Phi Linh rất hưng phấn, khuôn mặt nhỏ nhắn đều đỏ hồng lên, dường như rất nghiện.

"Ai, vì sao đám người kia lại đần như vậy, chỉ vậy đã bị lừa rồi?"

"Đều là đệ tử tiên môn, đương nhiên có thể tránh thì tránh, tránh cho ác chiến. Nếu không chẳng lẽ chúng ta phải một đường giết qua hay sao?"

Phương Nguyên bất đắc dĩ cười khổ, lại cũng quen với tính tình hồ nháo của Lạc Phi Linh.

Hai người như u linh trốn tới phương tây. Hiện tại mấy đại tiên môn đều bị bọn hắn lừa gạt, dọc theo con đường này ngược lại thanh tĩnh hơn rất nhiều. Chẳng qua đang lúc bọn hắn chuẩn bị nhất cổ tác khí, vọt thẳng vào lãnh địa Thanh Dương tông ma vân dũng động, chợt nhìn thấy phía trước áng mây tung bay, vân chưng vụ cuộn, hệt như từng đóa hoa phóng ra giữa trời đêm, hoành không ngăn cản lối đi!

"Phương Nguyên, ngươi thật cho rằng một chút thủ đoạn nhỏ của ngươi có thể lừa dối chúng ta?"

Theo một tiếng hét lớn này, trong mây, Tiểu Viên sư huynh mặc bạch bào thêu lá sen hiện ra thân hình, vẻ mặt phẫn hận không thể nói được thành lời. Mà ở bên cạnh hắn, Lữ Tâm Dao mặc váy thêu hoa thược dược cùng với nhất mạch mười mấy đệ tử Bách Hoa cốc đều hiển lộ ra thân hình, đã kết thành đại trận. Nguyên một đám vẻ mặt bất thiện, nổi giận đùng đùng nhìn lại.

Lạc Phi Linh lấy làm kinh hãi: "Lại có thể bị bọn hắn ngăn cản, Phương Nguyên sư huynh, chúng ta phải làm sao bây giờ?"

Phương Nguyên nói: "Giết qua!"
Chương 302 Muốn Đánh Thì Đánh (1)

"Phương Nguyên, tên tiểu nhân hèn hạ nhà ngươi, từ khi ngươi đến Bách Hoa cốc, ta luôn một lòng muốn giúp ngươi, tặng ngươi linh đan chữa thương, lại còn bày mưu tính kế cho ngươi. Không ngờ ngươi không những không cảm kích trong lòng, còn làm ra chuyện ác độc bực này, hại Bách Hoa cốc ta không còn đường lui, hại ta cùng Tiểu Viên sư huynh lưng gánh tội nặng, đơn giản chính là tội ác tày trời. Nếu như không phải ngươi còn ăn cắp cả pháp bảo của đệ tử Bách Hoa cốc chúng ta, e là đã thật sự để ngươi trốn về Thanh Dương tông, chối bay tội rồi! Nhưng bây giờ đường đi đã bị chặn lại, ta muốn xem xem ngươi khắc phục thế nào. . ."

Cả đám đệ tử Bách Hoa cốc đã sớm oán giận ngút trời, nổi giận đùng đùng, mà trong những người này, Lữ Tâm Dao càng hận đến nghiến răng nghiến lợi. Lúc này nàng ra lệnh một tiếng, đệ tử Bách Hoa cốc liền xếp hàng bày ra đại trận, chặn lại từ phía xa, sau đó nàng đi về phía trước, nghiêm nghị quát lên.

"Thì ra là truy tung theo những pháp bảo này mà tới. . ."

Lạc Phi Linh nghe vậy bừng tỉnh đại ngộ, nhìn lại trên người mình, từ túi càn khôn cho đến phi kiếm chân dưới đều là đồ cướp được của đệ tử Bách Hoa cốc, chắc hẳn trong số pháp bảo này có món nào đó được khắc lên bí pháp truy tung của Bách Hoa cốc, chẳng trách bọn hắn lại bị chặn đường sớm vậy.

"Thanh kiếm của ta không muốn tổn thương người, các ngươi tránh đường ra!"

Phương Nguyên thì càng không đáp lời, nhanh chân bước thẳng về phía trước, cố ý khàn giọng quát.

"Đến lúc này còn che giấu thân phận thì có tác dụng gì?"

Lữ Tâm Dao thấy hắn đeo mặt nạ, giọng nói khàn khàn, liền biết ngay là hắn không muốn lộ mặt để sau này chối tội, nghiêm nghị quát: "Ngươi đã làm ra chuyện ác bực này, tứ đại tiên môn sẽ không tha cho ngươi, hiện tại không tranh thủ thời gian nhận tội, còn chờ đến khi nào?"

"Ha ha ha. . ."

Thấy nàng tỏ ra vênh váo hung hăng, tức giận không thôi như vậy, Phương Nguyên chợt cười lạnh, trực tiếp đâm tới một kiếm!

"Xoẹt!"

Một đạo kiếm quang tựa như tấm lụa, cuốn thẳng về phía Lữ Tâm Dao.

"Ngươi còn dám động thủ?"

Lữ Tâm Dao kinh hãi, trong nháy mắt tế lên bốn đạo lệnh kỳ ở trước người ngăn cản lại, đồng thời thân hình vội vàng thối lui.

"Nói các ngươi tránh ra, không nghe thấy sao?"

Phương Nguyên khàn khàn quát lên. Sau một kiếm chém lên bốn đạo trận kỳ đang ngăn cản, bỗng nhiên kiếm quang biến đổi, trong chớp mắt tăng vọt mấy lần, kiếm quang càng thêm sắc bén không chịu nổi, phân biệt điểm lên bốn đạo trận kỳ. Bốn đạo trận kỳ phong cách cổ xưa, trông rất bất phàm kia lập tức xuất hiện mấy vết nứt, linh quang mờ đi, đã có dấu hiệu bị vỡ vụn...

"Vụt!"

Phương Nguyên chớp cơ hội, kiếm quang sắc bén liên tiếp tăng vọt, trong khoảnh khắc vậy mà vươn ra thêm vài chục trượng, từ giữa không trung chỉ thẳng vào mi tâm Lữ Tâm Dao, sau đó không chút lưu thủ, đâm mạnh xuống dưới!

"Ngươi thực sự dám hạ sát thủ?"

Lữ Tâm Dao lúc này đã chấn kinh khó mà tưởng tượng nổi, nàng tuyệt đối không ngờ Phương Nguyên lại xuất thủ bá đạo như vậy. Nàng khó có thể liên hệ giữa hắn với tên thiếu niên cùng một chỗ tu đạo tại Tiên Tử đường năm xưa kia lại giống nhau được. Hiển nhiên một kiếm này chém tới, nàng cũng bất chấp gì khác, vội vàng tế lên một đạo phù triện màu tím, ngăn lại kiếm quang của Phương Nguyên ở trước mặt, sau đó quay người liền chạy, thân hình có chút chật vật. . .

"Đệ tử Bách Hoa cốc, nhanh chóng bày trận, ngăn hai tên tiểu tặc này lại. . ."

Vừa lui về sau, nàng vừa thét lớn, vẻ mặt tỏ ra sợ hãi.

"Đệ tử Thanh Dương tông, còn không thúc thủ chịu trói. . ."

Trong chớp mắt, không cần Lữ Tâm Dao phân phó, chúng đệ tử Bách Hoa cốc đều xông tới, trong lúc nhất thời pháp lực khuấy động, hơn mười tên từ tiền phương lao đến, pháp thuật, pháp bảo, bảo quang linh khí trùng trùng điệp điệp tựa như mây đen ùn ùn cuộn về phía Phương Nguyên. . .

"Cút ngay!"

Phương Nguyên nghiêm nghị hét lớn, kiếm không nương tay, trở tay chém ra một nhát.

Một kiếm này hắn đã vận chuyển toàn lực, pháp lực khuấy động, kiếm khí tựa như thực chất, trong chớp mắt liền dũng mãnh lao tới!

"Uỳnh Uỳnh Uỳnh. . ."

"Không tốt, mau lui lại. . ."

Đám đệ Bách Hoa cốc ở phía trước nhất vừa xông tới kia lập tức tán loạn, thân hình bị kiếm khí đánh trúng không trụ nổi ngã trái ngã phải. Ngay cả pháp thuật bọn chúng phát ra đều bị kiếm khí của Phương Nguyên bắn trở về, trong lúc nhất thời, ba tên cháy đen, một tên tóc tai rối bời, một tên càng thêm xui xẻo, bị kiếm đâm trúng ngực phun máu ngã bay ra ngoài!

"Phương Nguyên. . . Sao. . . Sao ngươi có thể ra tay độc ác như vậy?"

Lữ Tâm Dao thấy một màn này liền run rẩy như cầy sấy, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ.

Thậm chí nghĩ nghĩ lại, nàng cũng cảm thấy nghi ngờ không biết người phía sau tấm mặt nạ kia có phải là Phương Nguyên mà mình quen biết hay không. . .

Phương Nguyên mà mình biết, không phải có bộ dáng như vậy!

"Ai nói hắn là Phương Nguyên?"

Lạc Phi Linh ở sau lưng Phương Nguyên nghe vậy, đột nhiên trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ, nhìn lại Phương Nguyên thân mặc áo xanh, trên mặt lại mang một tấm mặt nạ hình mặt khóc, vừa vặn xứng đôi với bộ váy trắng cùng mặt nạ cười của mình, liền lập tức cười phá lên, lớn tiếng nói: "Đệ tử Bách Hoa cốc hãy nghe cho rõ, hai chúng ta chính là Hắc Bạch Song Sát danh chấn thiên hạ, ta tên Bất Hội Khốc, hắn tên Bất Hội Tiếu, hôm nay tìm tới đệ tử Bách Hoa cốc để mượn chút đồ, nếu như các ngươi không cho mượn, vậy thì đừng trách chúng ta hạ thủ giết người nha. . ."

"Xem chúng ta là lũ ngu sao?"

Đệ tử Bách Hoa cốc chửi ầm lên, hai người các ngươi ngay cả y phục cũng không đổi, cho rằng đeo lên hai cái mặt nạ rách là có thể che giấu thân phận sao?
Chương 303 Muốn Đánh Thì Đánh (2)

"Không sai, nếu còn không tránh ra, sẽ thật sự chết người!"

Đúng lúc này, Phương Nguyên cũng là trầm giọng quát lên, lần nữa chém ra kiếm thứ hai, so với kiếm thứ nhất vậy mà còn mạnh hơn.

Đám đệ tử Bách Hoa cốc kia vừa bị thiệt lớn, không ai dám dây vào, miệng kêu oai oái, nhao nhao tránh ra.

Nguyên một đám đệ tử Bách Hoa cốc án ngữ thành trận hình giữa không trung, vậy mà chỉ gặp hai kiếm đã bị áp chế tách ra một con đường trống. Phương Nguyên càng không nói gì, xông thẳng qua lỗ hổng...

"Vị sư tỷ xinh đẹp này, con mắt nhìn người của ngươi thật đúng là chẳng ra làm sao cả. . ."

Thân hình của Phương Nguyên cùng Lạc Phi Linh xông ra cực nhanh, chớp mắt đã vượt qua người Lữ Tâm Dao, Lạc Phi Linh quay đầu nhìn nàng cười nói.

"Ngươi. . ."

Sắc mặt Lữ Tâm Dao lập tức trở nên hết sức khó coi, tựa như là vừa mới bị người giáng cho một bạt tai vậy.

Đến lúc này, ngay cả chính nàng cũng không thể không thừa nhận, từ đầu đến cuối mình đều đánh giá sai Phương Nguyên. . .

Nếu không phải nàng quá mức tự tin, tự nhận là nhìn thấu Phương Nguyên, cũng nắm được điểm yếu của hắn, từ đó sắp đặt một loạt chuyện không cần thiết, thì căn bản sự tình đã không có khả năng đến mức này. Nghĩ tới đánh giá sai lầm của mình về Phương Nguyên trước đó, lúc này lại bị Lạc Phi Linh vạch trần trước mặt mọi người, trên mặt nàng liền nóng bừng, cảm giác xấu hổ trong chớp mắt tăng vọt...

"Xoạch!"

Nhưng ngay khi nàng nghiến răng định xuất thủ, bỗng nhiên Phương Nguyên chợt xoay đầu lại nhìn nàng một cái.

Chỉ một ánh mắt, Lữ Tâm Dao đột nhiên cảm thấy tê rần trong lòng, lửa giận vừa mới dâng lên vậy mà bị cưỡng chế dập tắt mất.

Nàng không thể nào tưởng tưởng ra nổi, ánh mắt đằng sau tấm mặt nạ kia là dạng gì. . .

Nhưng nàng biết, nếu như mình xuất thủ, e rằng kết quả sẽ rất tồi tệ. . .

Bởi vậy, nàng lập tức nhảy lui lại, gấp giọng quát to: "Tiểu Viên sư huynh, ngươi còn chờ gì nữa?"

“Vèoo!"

Theo tiếng thét của nàng, đột nhiên từ phía sau xuất hiện mấy cánh sen đánh thẳng tới sau lưng Phương Nguyên cùng Lạc Phi Linh!

Lúc này đám đệ tử Bách Hoa cốc đã bị Phương Nguyên cùng Lạc Phi Linh chấn nhiếp, không còn dám xông lên liều mạng, cũng không có khả năng ngăn được bọn hắn, còn Lữ Tâm Dao lại không có can đảm xuất thủ. Hiển nhiên hai người bọn hắn hi vọng có thể xông ra khỏi đạo phòng tuyến này, nhưng không ngờ những cánh sen kia lại bay tới vô cùng nhanh, cũng hết sức quỷ dị tựa như là phi kiếm vậy, trong thoáng chốc đã phóng tới sau lưng Lạc Phi Linh, sau đó từ trên cánh sen phiêu bồng kia ẩn ẩn phát tán ra kiếm khí kinh người. . .

"Vút vút vút!"

Trong sát na đó, Phương Nguyên đột nhiên quay người lại, ngăn Lạc Phi Linh ở sau lưng, tay áo phất ra ngoài.

"Xoẹt xoẹt xoẹt "

Những cánh sen kia đều bị tay áo hắn cuốn lại, sau đó kiếm khí giao thoa, trên ống tay áo trái của hắn, đã thêm ra vài vết rách.

"Phương Nguyên, ngươi giỏi lắm, 36 vị đệ tử Bách Hoa cốc cũng không ngăn được ngươi. . ."

Trong sân loạn thành một đống, vị Tiểu Viên sư huynh của Bách Hoa cốc kia nhìn chòng chọc vào Phương Nguyên, mặc dù trong lòng hắn vô cùng tức giận, nhưng hắn vẫn cố duy trì hình tượng, không tiến lên giáp công Phương Nguyên cùng những đệ tử Bách Hoa cốc khác. Cho đến tận lúc này, thấy hai người Phương Nguyên muốn chạy trốn, hiển nhiên hắn phải phóng những cánh sen kia ra cản đường, sau đó từ trên lá sen nhảy xuống, phất tay áo bồng bềnh đi về phía trước.

Thấy hắn xuất thủ, không cần phân phó, đệ tử những Bách Hoa cốc kia đều chủ động lui sang hai bên.

"Nhưng ngươi thật sự cảm thấy, có Viên mỗ ở đây, hôm nay sẽ để ngươi dễ dàng xông qua hay sao?"

Tiểu Viên sư huynh phóng tới càng lúc càng nhanh, một thân pháp lực đã phun trào.

Tại nơi hắn đi qua, lại có từng phiến lá sen nảy mầm phá đất chui lên, nhanh chóng trở nên cao lớn xanh ngắt...

"Trận chiến hôm nay, dường như chính là ý trời. . ."

Tiểu Viên sư huynh đi về phía trước, lá sen dưới chân đã sinh ra từng đóa Hồng Liên, sau đó Hồng Liên vỡ ra, tạo thành từng cánh sen tựa như phi kiếm, không ngừng xoay tròn quanh thân thể của hắn: "Cũng vừa lúc, hôm nay để ta tới lãnh giáo tuyệt học của Thanh Dương tông ngươi một chút. . ."

"Có tên khốn này nhìn chằm chằm sau lưng, quả nhiên chúng ta không thế nào đi được. . ."

Phương Nguyên nhìn Lạc Phi Linh hít sâu một hơi, lắc đầu, tựa hồ có chút bất đắc dĩ.

Lạc Phi Linh mở lớn hai mắt nhìn: "Vậy phải làm sao bây giờ?"

Phương Nguyên nói: "Xử lý hắn!"

Dứt lời, hắn liền dứt khoát không trốn nữa, xoay người lại, cầm Ma Ấn Kiếm chậm rãi tiến thẳng về phía trước.

"Tiểu Viên sư huynh dùng Vô Tận Bích Hà Trận cầm chân hắn lại, đợi lát nữa những đệ tử tiên môn khác chạy tới. . ."

Thấy khoảng cách hai người càng ngày càng gần, sát cơ ngầm tỏa ra, Lữ Tâm Dao chợt la lớn, nhắc nhở Tiểu Viên sư huynh.

"Dùng Bích Hà Trận cái gì chứ, ngươi cảm thấy ta không phải đối thủ của hắn sao?"

Tiểu Viên sư huynh nghe vậy lại càng cảm thấy tức giận hơn, nhất thời liền tăng tốc, thân hình phóng lên tận trời cao. Những cánh cánh sen khắp trời kia cũng xoay tròn theo thân hình của hắn, tựa như từng đạo phi kiếm che trời rợp đất, ùn ùn đánh thẳng xuống Phương Nguyên, miệng hắn hét lớn: "Hồng Liên kiếm trận!"

Chỉ thấy Tiểu Viên sư huynh lao đến, thân thể Phương Nguyên như thể chỉ trong khoảnh khắc nữa sẽ bị Hồng Liên đầy trời bao phủ vậy. Khí tức lưu động xung quanh những cánh Hồng Liên này vô cùng hung hiểm, mỗi một cánh sen đều ẩn chứa sát khí khó tưởng tượng nổi, tựa như là trong nháy mắt có ngàn vạn đạo kiếm quang ở xung quanh chỉ vào người hắn vậy, khiến cho tâm thần hắn chấn động kịch liệt. Một luồng chiến ý đột nhiên dâng lên.

"Cứ mỗi lần gặp ngươi là lải nha lải nhải, muốn đánh thì đánh, già mồm làm gì?"
Chương 304 Người Mù Đánh Chó (1)

"Tiểu Viên sư huynh tức giận, tên nhà quê này xui xẻo rồi. . ."

Vừa thấy Tiểu Viên sư huynh xuất thủ, Lữ Tâm Dao cũng âm thầm lấy làm kinh hãi.

Lúc đầu nàng muốn khuyên Tiểu Viên sư huynh thi triển Vô Tận Bích Hà Trận, trận này chính là một đạo thần thông trong Liên Hoa Thần Điển mà Tiểu Viên sư huynh tu luyện, khó dây dưa nhất. Một khi thi triển trận này, tất nhiên có thể cầm chân Phương Nguyên lại, chờ những truy binh trong tiên môn chạy tới. Nhưng không nghĩ tới chính là, không biết Tiểu Viên sư huynh nghĩ như thế nào, lại không nghe nàng, vừa ra tay chính là Hồng Liên kiếm trận có lực công kích mạnh nhất.

Hồng Liên kiếm trận vừa ra, dưới Trúc Cơ, chỉ sợ không có mấy người có thể kháng cự được!

Mặc dù nàng biết Phương Nguyên không yếu, nhưng nàng cũng không tin hắn có thể chống lại Hồng Liên kiếm trận. . .

Đồng thời trong lúc đó, trong đầu nàng chợt lóe lên một ý nghĩ, âm thầm lấy ra một viên ngọc phù.

Viên ngọc phù này có thể chiếu rọi hư không, lưu tồn hình ảnh.

Tiểu Viên sư huynh thi triển Hồng Liên kiếm trận, hơn phân nửa khả năng chính là Phương Nguyên phải ngã xuống, lui một bước mà nói, coi như hắn thật sự mạnh mẽ, không bị Hồng Liên kiếm trận giết chết, thì tất nhiên cũng sẽ thi triển ra tuyệt học bảo mệnh của Thanh Dương tông mới có thể giữ được tính mạng. Mà chỉ cần hắn vừa thi triển ra, mình sẽ dùng ngọc phù lưu lại, đợi sau này giao cho Tiêu sư tỷ làm bằng chứng, bắt Phương Nguyên phải nhận tội. . .

Một luồng ánh sáng mờ ảo lặng lẽ chiếu về phía hư không, rọi lên thân thể Phương Nguyên.

Phương Nguyên vẫn đang bị từng cánh Hồng Liên bao phủ khó mà thoát khỏi, mà lúc này Lữ Tâm Dao đang chờ Phương Nguyên thi triển Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, cũng có thể là bí mật bất truyền khác của Thanh Dương tông. Nhưng không ngờ rằng, dưới vô tận Hồng Liên bao quanh, vậy mà Phương Nguyên không chút nào bối rối, thậm chí cũng không thi triển pháp thuật, thân hình đột nhiên di động, chợt trái chợt phải, lấp lóe khó định, bay thẳng ra ngoài.

"Đây là thân pháp gì?"

Chợt thấy Phương Nguyên phát ra một đạo kiếm quang như thiên ngoại lưu tinh, đâm thẳng về phía mình, Tiểu Viên sư huynh tỏ ra kinh hãi.

Hồng Liên của hắn phóng ra dày đặc tựa như che trời rợp đất, đối thủ ngoài đào tẩu ra chỉ có thể mạnh mẽ chống lại, hầu như không có biện pháp khác.

Từ lúc hắn luyện thành Liên Hoa Thần Điển, cũng đấu pháp chiến thắng mấy lần, nhưng chưa từng thấy qua thân pháp quỷ dị bực này!

Lúc này thân hình Phương Nguyên như thể giao hòa với kiếm quang, nhanh như lưu tinh, trong nháy mắt xê dịch mấy lần, rồi hết sức quỷ dị chui từ vòng xoáy Hồng Liên đầy trời ra ngoài, trông đẹp mắt tựa như ong mật xuyên rừng hoa, gió luồn qua kẽ lá vậy.

"Chiêu này gọi là Quả Phụ Leo Tường!"

Phương Nguyên thấp giọng trả lời, thân hình đã đến trước người Tiểu Viên sư huynh, kiếm quang đột nhiên như tấm lụa, xé gió đâm tới.

"Ngươi dám hạ nhục ta?"

Tiểu Viên sư huynh làm sao tin nổi thân pháp quỷ dị kia của Phương Nguyên, lại có cái tên thô tục như vậy, còn tưởng rằng Phương Nguyên là đang cố ý chế nhạo mình. Hắn lập tức giận dữ, hai tay liên tục biến hóa pháp quyết, quát lên: "Ngươi thật sự cho rằng Hồng Liên kiếm trận này của ta có thể dễ dàng thoát khỏi như vậy sao?"

"Ngây thơ. . ."

Theo hai chữ thốt ra, hắn đột nhiên kết lên pháp ấn!

"Vèo vèo vèo "

Những cánh Hồng Liên phiêu tán bồng bềnh giữa không trung tựa như lá khô kia, dưới sự dẫn dắt bởi thần niệm của Tiểu Viên sư huynh, trong chớp mắt liền cuốn về phía Phương Nguyên. Sau đó theo pháp ấn của Tiểu Viên sư huynh biến đổi, phát ra tiếng xé gió vù vù, mỗi một cánh Hồng Liên đều hóa thành một cây gai nhọn màu đỏ, tựa kiếm không phải kiếm, tựa mâu không phải mâu, rậm rạp chằng chịt, trong nháy mắt chúng giao thoa với nhau giữa hư không. Phương Nguyên càng không thể trốn đi đâu được, bị những gai nhọn này vây vào giữa. . .

Thân pháp có mạnh hơn nữa, cũng phải có không gian để dịch chuyển mới được!

Nhưng điểm mạnh nhất của Hồng Liên kiếm trận, chính là phong tỏa một vùng không gian, tiêu diệt hết thảy sinh linh trong kiếm trận!

"Hắn thua rồi sao?"

Trong sát na đó, tất cả đệ tử Bách Hoa cốc đều tỏ ra kinh hãi, nhao nhao duỗi cổ nhìn tới.

Khu vực Hồng Liên kiếm trận phong tỏa kia, chỉ nghe tiếng kiếm khí ong ong đã khiến da đầu người ta tê dại, Phương Nguyên ở bên trong kiếm trận sao có thể sống sót chứ.

Mà vào lúc này, tâm thần Lữ Tâm Dao cũng chợt động, không tự chủ được thầm nhủ: "Tên nhà quê kia, không lẽ thật sự chết rồi?"

Trái lại, Lạc Phi Linh lúc này đang ở sau lưng Phương Nguyên quan sát, vẻ mặt tràn đầy hưng phấn: "Cái Hồng Liên kiếm trận này thật là lợi hại. . ."

"Tường Đồng Vách Sắt. . ."

Mà trong sát na đó, vẻ mặt Phương Nguyên vẫn hết sức bình tĩnh, không chút biểu cảm hay có hành động gì khác, chỉ đưa trường kiếm ngang ngực. Một luồng kiếm thế đột nhiên hiển hoá ra ngoài, kiếm khí ào ạt tuôn ra như vòng xoáy, xoay tròn không ngớt, quấn quanh người hắn!

Một chiêu này, chính là chiêu kiếm pháp phòng thủ ẩn chứa bên trong Vô Khuyết Kiếm Kinh!

Vô tận kiếm quang Hồng Liên phóng tới, toàn bộ đều đánh lên vòng xoáy kiếm khí phát ra tiếng keng keng, nhưng không có một đạo kiếm quang nào phá vỡ lọt qua được kiếm thế!

"Hồng Liên kiếm trận này của ngươi quả thực quỷ dị khó phòng, gần như không có sơ hở. . ."

Phương Nguyên cản lại vô tận kiếm quang Hồng Liên, đột nhiên thân hình phóng lên tận trên cao, tựa như Thần tích bay thẳng vào cửu tiêu.

". . . Nhưng một kiếm của ta đưa ngang ngực, cũng không gì phá nổi!"

Nói rồi, hắn từ trên cao nhìn xuống, chém ra một kiếm.

"Ngươi chẳng qua chỉ là một tên nhà quê thi rớt, ở trước mặt ta hung hăng ngang ngược cái gì?"
Chương 305 Người Mù Đánh Chó (2)

Tiểu Viên sư huynh vừa sợ vừa giận, tròng mắt trở nên đỏ lừ, bỗng dưng rống to một tiếng, hai tay chấn động. Lập tức có không biết bao nhiêu cánh Hồng Liên bay múa quanh người hắn, sau đó hàng loạt đạo kiếm quang xé gió bay đi, trông tựa như hàng trăm ngàn đạo phi kiếm được vô số cánh tay nắm lấy, chém như điên dại về phía Phương Nguyên, kiếm khí sắc bén đáng sợ như thể hàng trăm ngàn người đồng thời sử dụng kiếm vậy!

Chỉ một người, lại có thể thi triển ra uy lực hơn trăm người mới có!

Đây mới thật sự là bí kỹ của Hồng Liên kiếm trận!

Người khác am hiểu thần thông đều không thích đánh giáp lá cà, nhưng tên Tiểu Viên sư huynh này lại hoàn toàn tương phản.

Hắn ước gì người khác càng đến gần hắn càng tốt, từ đó sẽ bị hắn kiếm thế điên cuồng của hắn chém thành thịt vụn.

"Người Mù Đánh Chó. . ."

Thế nhưng lúc này, đón lấy kiếm trận của Tiểu Viên sư huynh, Phương Nguyên lại chỉ thầm hô lên một chiêu.

Sau đó, hắn bỏ qua phòng ngự đón lấy hàng loạt Hồng Liên đang điên cuồng phóng tới. Bởi vì lúc này hắn đã nhận ra, càng tới gần tên Tiểu Viên sư huynh, những Hồng Liên này càng nhiều, bản thân hắn nhận áp lực cũng càng lớn. Nếu chỉ cứ phòng ngự mà nói, sẽ lập tức bị đẩy vào hạ phong, không gây tổn thương cho địch nhân được, bởi vậy trong đầu hắn liền lóe lên ý niệm, nghĩ đến một kiếm chiêu khác. . .

Kiếm chiêu này tên là Người Mù Đánh Chó, ý chỉ một kiếm này nhanh chóng, dày đặc, mãnh liệt.

Người mù nghe tiếng chó sủa, cảm thấy kinh hoảng, không biết nên tránh né như thế nào, chỉ có thể vung gậy đập loạn!

Tên của kiếm chiêu này, từ đó mà có.

Trước kia Phương Nguyên không muốn dùng chiêu này, bởi vì một chiêu này thực sự không hàm chứa kỹ thuật gì, hắn chỉ đơn giản là học cho có vậy thôi. Nói trắng ra là, kỳ thật chính nín thở đập loạn về phía đối phương, không có chương pháp cũng như kỹ xảo phát lực gì, dù sao chỉ cần không ngừng đạp loạn xạ một hơi là được, còn có thể làm cho người ta bị thương hay không, thì đó là chuyện khác!

Nhưng chính trong quá trình cõng Lạc Phi Linh từ ma vật triều cường giết ra ngoài, Phương Nguyên lại có lĩnh ngộ hoàn toàn mới đối với một chiêu này.

Lúc đó, trong lúc vô tình hắn đã tiến nhập một loại cảnh giới tùy tâm sở dục.

Chỉ cần xuất kiếm, kiếm này lập tức sẽ hợp nhất với tâm ý, tâm niệm nghĩ đến, chính là chỗ kiếm chỉ tới!

Mà đó cũng chính dấu hiệu hắn tu luyện quyển thứ nhất Vô Khuyết Kiếm Kinh sắp đại thành, cho nên, hắn liền chọn một chiêu này, lấy nó làm hình thức ban đầu, dung nhập vào lý giải của bản thân đối với Kiếm Đạo, biến một chiêu vô dụng này thành một chiêu mạnh nhất bên trong Kiếm Đạo của mình!

Keng keng keng keng. . .

Theo đà xông tới, kiếm trong tay hắn sáng lên, rồi đột nhiên một phân thành hai, hai phân thành bốn, bốn phân thành trăm. . .

Nhìn hắn xông tới, không ai đếm nổi hắn xuất ra bao nhiêu kiếm!

Lúc này, đón lấy trăm ngàn đạo kiếm quang Hồng Liên của Tiểu Viên sư huynh, rõ ràng là hắn trực tiếp lấy công đối công, lấy kiếm phá pháp!

Ngươi có trăm ngàn kiếm quang Hồng Liên, ta chỉ cần một kiếm, liền phá trăm ngàn đạo kiếm quang của ngươi!

Vô số cánh hoa Hồng Liên kia, hóa thành đạo đạo kiếm quang đáng sợ phóng về phía hắn, nhưng tất cả đều bị kiếm quang của hắn đánh lui, chém vỡ, vậy mà không có một đạo kiếm quang lọt lưới, cũng không có một cánh Hồng Liên nào thoát khỏi va chạm. Mà trong quá trình này, Phương Nguyên vẫn xông thẳng tắp tới Tiểu Viên sư huynh, thân hình của hai người hầu như trong chốc lát đã tiếp cận với nhau, sau đó bắn ra linh khí cùng pháp lực ngập trời!

Thời khắc này, hai người thình lình đều đã dùng hết toàn lực!

Tên Tiểu Viên sư huynh kia một thân pháp lực đều phồng lên, toàn lực thôi động kiếm quang Hồng Liên quanh người, liên miên bất tuyệt.

Mà Phương Nguyên thì hai mắt băng lãnh, hít sâu một hơi, Ma Ấn Kiếm trong tay điên cuồng trảm phá về phía trước, khí thế mãnh liệt không ngừng!

"Keng keng. . ."

Hai người bọn họ như đang điêu khắc, không biết đã va chạm bao nhiêu lần, trảm kích qua lại bao nhiêu lần.

Loại kiếm quang giao thoa, tung hoành ngang dọc kia, khiến cho người ta đầu váng mắt hoa, lòng sinh kính sợ. . .

Có cảm giác như hai người dường như cân sức cân tài, khó phân cao thấp vậy.

Nhưng khác biệt chính là, một thân pháp lực của Tiểu Viên sư huynh luôn luôn có điểm cuối, hắn ráng chống đỡ một hơi, đến cuối cùng cũng khó tránh khỏi thoát lực. Nhưng Phương Nguyên thì khác, trong cơ thể hắn vốn có đủ loại pháp lực quỷ dị bành trướng mãnh liệt, lúc này hắn cầu được ước thấy có cơ hội trước mắt, liền liều mạng phát tiết ra ngoài. Một kiếm theo một kiếm chém tới, pháp lực vậy mà càng ngày càng mạnh, xuất kiếm cũng càng lúc càng nhanh. . .

"Bình. . ."

Tình huống cứ như vậy kéo dài, rốt cục Tiểu Viên sư huynh có một kiếm không theo kịp, lập tức liền bị Phương Nguyên chiếm được tiên cơ, kiếm thế tăng vọt, áp hắn xuống hạ phong. Sau đó một bước nhanh, từng bước nhanh, Ma Ấn Kiếm trong lòng bàn tay hắn bay múa, cứng rắn phá tan Hồng Liên kiếm trận của Tiểu Viên sư huynh đi, tiếp đó Ma Ấn Kiếm gào thét tung hoành, kiếm quang chói mắt chém thẳng xuống trán của tên Tiểu Viên sư huynh. . .

"Đây là. . . Đây là uy lực của Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết sao?"

Kiếm thế của Tiểu Viên sư huynh bị phá, đã như cá nằm trên thớt, chỉ có thể ngơ ngác nhìn một kiếm này chém xuống. Nhưng trên mặt hắn, rõ ràng lại mang theo vẻ điên cuồng cùng không cam lòng, vậy mà không quan tâm tới tính mạng của mình, ngược lại liều mạng kêu lên. . .

"Dĩ nhiên không phải. . ."

Một kiếm của Phương Nguyên hung hăng chém xuống, lúc đến trước mặt hắn bất chợt thu lại, kiếm quang tắt ngấm.

". . . Đây là Lôi Đình Phích Lịch Bá Tuyệt Cửu Thiên Kiếm!"

Nói xong lời này, thân kiếm chợt xoay chuyển, cứng rắn đánh bay Tiểu Viên sư huynh ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK