Kỳ Khiếu Phong lập tức biến đổi sắc mặt, hoảng hồn nói: "Ngô Thanh sư muội, ngươi nói thế. . . rốt cuộc là có ý gì?"
Ngô Thanh chỉ là thản nhiên nói: "Trước đó ta còn muốn ký một đạo huyết khế với ngươi, thế nhưng ngươi một mực kéo dài không chịu đáp ứng. Bây giờ ta cũng đã minh bạch rồi, hiện tại ngươi đã không còn hi vọng trở thành tiên môn chân truyền, phi kiếm của ngươi bị Phương Nguyên sư huynh bóp nát, ba năm tâm huyết coi như đổ sông đổ biển. Bây giờ không biết cần bao lâu để luyện lại từ đầu, ta cần gì phải tiếp tục quấn lấy ngươi? Cá về với nước, quên đi chuyện trên bờ đi!"
Kỳ Khiếu Phong lập tức giận dữ, run giọng nói: "Ngô Thanh. . . ngươi. . . ngươi dám khinh thường ta?"
"Là ngươi một mực khinh thường bản thân. . ."
Ngô Thanh nhăn mặt, lười nhác nói tiếp, quay đầu liền đi. Sau khi đi được mấy bước, nàng bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn thoáng qua hắn, nhíu mày nói: "Ngươi và Phương Nguyên sư huynh đều đi ra từ một Tiên Tử đường ở Thái Nhạc thành, nhưng chênh lệch sao lại lớn như vậy chứ?"
Kỳ Khiếu Phong lập tức ngây dại, một hồi lâu sau, một câu cũng nói không nên lời.
"Hôm qua Ngô Thanh sư tỷ tới tìm ta, nói dù mình bị đánh chết thì cũng sẽ không rời khỏi Tiểu Trúc phong, đây là đang muốn bộc lộ tâm sự gì a?"
Trong khi đó trong tiểu lâu của Phương Nguyên, Tiểu Kiều sư muội tìm được hắn, có hơi bất đắc dĩ nở nụ cười.
"Trước kia ta vẫn cho rằng nàng ta rất đần, hiện tại xem ra cũng không quá ngốc nghếch!"
Phương Nguyên vừa mới đổi xong y phục, dùng một sợi vải xanh buộc tóc lên, nhàn nhạt cười nói.
"Ta lại cảm thấy rằng nàng ta là đại ngốc mới đúng, thế mà một lòng muốn cùng ngươi chịu chết, lưu lại Tiểu Trúc phong. . ."
Tiểu Kiều sư muội liếc mắt nhìn hắn, bất đắc dĩ cười khổ: "Kẻ đại ngốc cũng phải tính thêm một người là ta, vừa rồi ta cũng nói với Vu sư tỷ, ta từ bỏ cơ hội bái nhập Tử Vân phong. Cứ chờ đi, cô cô ta nhất định sẽ mắng ta như máu chó xối đầu cho xem!"
"Ừm?"
Phương Nguyên cũng có hơi kinh ngạc quay đầu nhìn Tiểu Kiều sư muội một chút.
Tiểu Kiều sư muội nhếch miệng nói: "Ngươi nhìn ta làm gì, hiện tại 67 vị đệ tử của Tiểu Trúc phong chúng ta, thân gia tính mạng đều dắt trên người Phương đại sư huynh ngài. Ngươi cũng phải tranh thủ thời gian ngẫm lại, làm sao mang bọn ta sống sót thông qua thí luyện này mới đúng. Hiện tại Tiểu Trúc phong chúng ta, phàm là người có chút bản lãnh đều đã ra đi, người lưu lại thì đều cảm thấy tâm thần bất định, chờ đợi đại họa lâm đầu a. . ."
"Ta mấy ngày nay, đang chờ những người còn muốn chạy kia rời đi hết!"
Phương Nguyên nghe thấy vậy thì nở nụ cười, xoay người nói: "Ta đang định đi ra ngoài, muốn cùng đi với ta hay không?"
Tiểu Kiều sư muội hai mắt tỏa sáng, vội nói: "Tốt, muốn đi làm gì?"
Phương Nguyên đã dạo bước ra tới cửa, vừa đi vừa nói: "Tiểu Kiều sư muội, ngươi cảm thấy thí luyện này có khó không?"
Tiểu Kiều sư muội nặng nề gật đầu: "Đương nhiên khó!"
Phương Nguyên cười nói: "Ta cũng cảm thấy rất khó, nhưng khi suy nghĩ một chút thì lại cảm thấy không có khó như vậy. Nếu như thực lực không đủ, vậy thì chúng ra bỏ ra nhiều hơn một chút công phu vào giai đoạn đầu thôi. Theo ý của ngươi, trước khi chúng ta tiến vào Ma Tức hồ thì nên chuẩn bị thứ gì trước?"
Nghe hắn hỏi như vậy, sắc mặt của Tiểu Kiều sư muội ngưng trọng hẳn lên. Nàng không muốn tỏ vẻ e sợ trước mặt Phương Nguyên, sau khi cẩn thận tính toán phong cách làm việc của Phương Nguyên một phen thì trầm ngâm mở miệng: "Là tín niệm! Tu hành vốn là con đường nghịch thiên, sở dĩ sẽ có nhiều cường giả nghịch thiên mà lên, vươn cao bằng trời như vậy, chính là bởi vì bọn hắn đều có tín niệm vô địch! Bây giờ mặc dù trông có vẻ như khả năng mà Tiểu Trúc phong chúng ta thành công thông qua thí luyện không lớn, nhưng nếu như các sư đệ bọn họ đồng tâm hiệp lực, mọi người đồng tâm hiệp lực, vậy thì cũng chưa chắc là không có khả năng sáng tạo kỳ tích. . ."
Phương Nguyên nghe nàng dõng dạc nói như vậy thì hơi ngẩn người, cười khổ nói: "Nói thật hay, không hổ là hài tử lớn lên trong thế gia, kiến thức và lòng dạ đều là nhất đẳng. Nếu như đổi lại là ta thì chưa chắc có thể nói ra những lời này. . ."
Tiểu Kiều sư muội có hơi đắc ý, cười nói: "Vậy thì ngươi nghĩ gì?"
Phương Nguyên nói: "Đào mệnh a!"
Tiểu Kiều sư muội lập tức ngẩn ngơ: "Cái gì?"
Phương Nguyên nói: "Chúng ta thực lực yếu, tất nhiên là không được liều mạng, việc cần phải chuẩn bị đầu tiên dĩ nhiên là đào mệnh!"
Tiểu Kiều sư muội lập tức câm nín che mặt: "Ai, suy nghĩ nhiều. . ."
Phương Nguyên bật cười, bước lên phi kiếm của Tiểu Kiều sư muội, hai người một kiếm, trước tiên bay về phía Pháp Khí các ở hậu sơn của Tiểu Trúc phong. Trong này có gần trăm món pháp khí với đủ loại kiểu dáng, rực rỡ muôn màu, trong đó có một bộ phận do tiên môn phát ra, đệ tử tiên môn có thể dựa vào số lượng công đức để đổi lấy, cũng có một số là do chấp sự hoặc là đệ tử tiên môn gửi ở chỗ này, cần dùng linh thạch để mua.
"Phương Nguyên sư huynh tới chơi à?"
Tên đệ tử trông coi Pháp Khí các biết Phương Nguyên xưa đâu bằng nay, tiền đồ rộng lớn, lại có quyền to trong tay, nên biểu hiện rất là nhiệt tình. Hắn vội vàng mời Phương Nguyên tiến vào, dâng lên trà thơm, cười nói: "Đã sớm ngóng trông Phương Nguyên sư huynh tới lựa chọn pháp khí, không biết ngài cần gì?"
Phương Nguyên cười nói: "Ta đến đây để xem pháp khí phi hành!"
Tiểu Kiều sư muội nghe thấy vậy, ánh mắt nhất thời sáng lên, thầm nghĩ vị sư huynh đầu gỗ này rốt cuộc cũng đã khai khiếu rồi.
"Ha ha, nơi này có hơn 30 kiện phi hành pháp khí, Phương Nguyên sư huynh coi trọng cái nào thì lấy cái đó đi. . ."
Vị đệ tử trông coi Linh Khí các này rất là thức thời, nếu đổi lại là một tên đệ tử khác thì sẽ không thiếu được việc bị hắn doạ dẫm một phen, kiếm lời chút chỗ tốt mới được. Thế nhưng nếu là Phương Nguyên đến đây, vậy thì tặng chỗ tốt cho đối phương cũng còn được. Hắn lập tức bày ra những kiện phi hành pháp khí tốt nhất ra, Thải Vân Song Dực, Lưu Văn Ngân Toa, Ngự Phong Phi Kiếm vân vân vân vân, đều là thượng phẩm khó gặp, bày ra tràn đầy một án.
"Không biết Phương Nguyên sư huynh ưa thích cái nào?"
Hắn cười cực kỳ thân thiết, thỉnh thoảng còn giới thiệu chỗ tốt của tất cả những pháp khí ở chỗ này.
Phương Nguyên cũng cẩn thận quan sát một phen, cười nói: "Hiện tại ta có quyền tuyển kiện nào?"
Vị đệ tử thủ các kia cười nói: "Phương Nguyên sư huynh nói đùa, ngài là đại đệ tử chân truyền, tuyển hết tất cả cũng không thành vấn đề!"
Phương Nguyên phủi tay, nói: "Vậy thì tốt, ta muốn tất cả chỗ này!"
Chương 192 Quan Ngạo (1)
"Phương Nguyên sư huynh, ngươi chẳng lẽ muốn phân những pháp khí này cho các sư huynh đệ ư?"
Phương Nguyên bỗng nhiên giở một chiêu sư tử ngoạm như vậy, mặc dù vị đệ tử chấp chưởng Pháp Khí các kia không vui trong lòng, nhưng cũng chỉ có thể vẻ mặt đau khổ đáp ứng hắn.
Dù sao Phương Nguyên bây giờ tại Tiểu Trúc phong có thể nói là quyền cao chức trọng, không phải là người mà mình có thể đắc tội.
Nếu như làm cho đại đệ tử không vui, hắn thậm chí có thể trực tiếp bãi miễn chức vụ chấp dịch của mình.
Trong khi đó, Tiểu Kiều sư muội lại không chú ý đến những chuyện này. Phi hành pháp khí mặc dù là pháp bảo bảo mệnh, nhưng một người dùng được một kiện là nhiều nhất, có nhiều cũng vô dụng, nàng rất nhanh liền nghĩ ra dụng ý của Phương Nguyên. . .
Phương Nguyên nhẹ gật đầu, nói: "Để có thêm mấy phần nắm chắc trong lúc thí luyện, mấy ngày nay ta đã hảo hảo thôi diễn một phen, nghĩ ra được mấy phương pháp. Phương pháp đầu tiên trong số đó chính là chuẩn bị thêm một số biện pháp bảo mệnh, pháp bảo phi hành tất nhiên là không thể thiếu được!"
Tiểu Kiều sư muội không nói thêm gì, chỉ thở dài nói: "Nghe nói trong Ma Tức hồ, pháp bảo phi hành không hữu dụng lắm, nhưng giữ lại cũng tốt!"
Sau đó nàng liền nghĩ tới một chuyện: "Trong số nhiều phi hành pháp khí như vậy, không biết ngươi muốn lựa chọn thứ nào?"
Phương Nguyên nghe nàng hỏi vậy thì chỉ cười cười, nói: "Ta tự có an bài!"
Sau khi làm xong những chuyện này, hắn giống như mới yên tâm trong lòng, trực tiếp bay đến một mảnh núi hoang dã cốc nằm ở phía Đông Nam của Tiểu Trúc phong.
Ở chỗ này có một sơn cốc to lớn, thuộc quyền chấp chưởng của Sơn Hà viện. Trong đó có các khối cự thạch chồng lên nhau, có đệ tử mặc tiên bào vung vẩy trận kỳ chỉ điểm, cũng có vô số khổ dịch vác lên các khối cự thạch, dựng lên đủ loại trận pháp. Tiểu Kiều sư muội cũng có biết, chỗ này là nơi đệ tử của Sơn Hà viện – nơi chuyên nghiên cứu pháp trận cho Thanh Dương tông, thôi diễn uy lực và hiệu quả của các thức pháp trận. . .
"Ngươi tới nơi này để làm gì?"
Nàng hơi kinh ngạc nói: "Các thiên tài Trận Đạo đỉnh tiêm trong Sơn Hà viện đều đã bị tứ phong khác cướp đi rồi. . ."
"Ta không cần tìm thiên tài Trận đạo. . ."
Phương Nguyên chỉ cười cười, ánh mắt nhìn về một nơi nào đó: "Ta tới đây tìm người kia. . ."
Tiểu Kiều sư muội lần theo ánh mắt của hắn nhìn sang, sau đó lập tức nao nao.
Ở phía dưới, nàng nhìn thấy một tráng hán khác hẳn thường nhân, bộ dạng khoảng chừng hai mươi mấy tuổi, thế nhưng lại có một chòm râu thô kệch, dáng người cũng cường tráng đến cực điểm, cao hơn nửa đoạn so với người bình thường. Khi hắn đứng trong đám người, quả thực to cao giống như cột nhà, hơn nữa lực lượng cũng lớn vô cùng. Những tạp dịch khác cần hơn mười người mới có thể mang nổi cự thạch, bản thân hắn một tay vác lấy, cười ha hả bước đi như bay, đi mấy bước liền tới nơi, sau đó hai tay giơ cao, vững vàng dựng lên. . .
"Một thân man lực này cũng không tệ, nhưng tu vi cũng hơi thấp một chút a. . ."
Tiểu Kiều sư muội hồ nghi nhìn hắn vài lần, kinh ngạc nói: "Ngươi tìm hắn để làm gì?"
"Hắn tên là Quan Ngạo, đã từng là đệ tử của Tử Vân phong. Nghe nói khi hắn còn bé, một vị trưởng lão của Tử Vân phong thấy hắn căn cốt không tệ nên đặc biệt mang về Thanh Dương tông. Có điều về sau lại phát hiện hắn tuy có một thân man lực trời sinh, thế nhưng đầu óc có hơi đần độn, lĩnh ngộ không được những phương pháp tu hành thâm thuý huyền ảo kia. Hắn tu hành nhiều năm cũng chỉ miễn cưỡng tu luyện đến tu vi Luyện Khí tầng sáu, từ đó về sau khó có thể tiến thêm, gần như không có chút nào hy vọng nào trong việc đột phá Luyện Khí tầng bảy. Về sau lại bởi vì chọc giận chân truyền đại đệ tử của Tử Vân phong, không cách nào tiếp tục ở lại trên núi, đành phải đến Sơn Hà cốc này tới làm chút việc vặt nặng nề, kiếm lời mấy phần linh thạch tài nguyên, miễn cưỡng sống cho qua ngày. . ."
Phương Nguyên vừa đi xuống núi, vừa nói với Tiểu Kiều sư muội: "Trước đó tu vi của ta tiến bộ hơi chậm, nên ta thường đến Sơn Hà viện học tập trận thuật chi đạo. Cũng chính tại lúc đó, ta đã quen biết tên đại ngốc này. Chuyện này ta vẫn ghi tạc trong lòng, lần này đúng dịp tới tìm hắn hỗ trợ!"
"Hắn có thể giúp đỡ chúng ta cái gì?"
Tiểu Kiều sư muội hơi kinh ngạc, nhịn không được mà nói: "Trời sinh man lực là câu chuyện buồn cười nhất trong tiên môn. Người có tu vi Luyện Khí tầng bảy có thể dễ dàng làm được tất cả sự tình mà hắn có thể làm được, tu vi không tăng lên được, vậy thì con đường tu hành liền đoạn tuyệt. Đừng thấy hắn vóc dáng cao lớn, khí lực đều đủ, nếu như hai người chúng ta giao đấu, ta không cần mười chiêu cũng có thể nhẹ nhàng lấy đi tính mạng của hắn. . ."
"Ngươi nhàn rỗi không có chuyện gì, đi lấy tính mạng của người ta để làm gì?"
Phương Nguyên bất đắc dĩ cười một câu, sau đó lên tiếng chào hỏi một vị đệ tử Sơn Hà viện đang vung vẩy trận kỳ.
"Phương sư huynh, sao ngươi lại rảnh rỗi tới đây chơi vậy?"
Vị đệ tử Sơn Hà viện kia nhìn thấy Phương Nguyên thì vừa mừng vừa sợ, vội vàng ném đi công việc trong tay để chạy tới. Trước đó Phương Nguyên thường xuyên đến Sơn Hà viện bọn hắn để dự thính, cũng xem như quen mặt với bọn hắn. Mặc dù trước đó tất cả mọi người đều không có ấn tượng đặc biệt gì với Phương Nguyên, nhưng sau này nghe nói Phương Nguyên thế mà nhất phi trùng thiên, đã trở thành đại đệ tử chân truyền của Tiểu Trúc phong, mọi người theo đó đều thay đổi cách nhìn đối với hắn.
Lúc này gặp lại, tất nhiên là nhiệt tình đến cực điểm.
"Lý sư huynh hữu lễ, ta tới đây tìm Quan Ngạo sư huynh. . ."
Phương Nguyên cười cười, khách khách khí khí trả lời một câu.
"Ôi Phương Nguyên đại sư huynh của ta, ngươi đừng có gọi ta là sư huynh, ngươi làm vậy khiến ta tổn thọ đó. . ."
Vị đệ tử Sơn Hà viện kia vội vàng liên tục xin tha, sau đó quay đầu kêu lên: "Quan đồ đần, ngươi xem ai tới tìm ngươi đây?"
Chương 193 Quan Ngạo (2)
"A?"
Một tên đại ngốc đang khiêng một khối cự thạch to bằng gian phòng, nặng chừng vài vạn cân đi tới một chỗ trong pháp trận. Khi hắn nghe thấy có người gọi thì vội vàng quay đầu lại, vừa nhìn thấy người tới là Phương Nguyên, hắn ta lập tức đại hỉ, vứt cự thạch "Bành" một tiếng xuống đất, hù dọa đám khổ dịch xung quanh chạy loạn khắp nơi. Còn hắn thì "Thịch" "Thịch" "Thịch" chạy tới trước mặt Phương Nguyên, cười tươi như hoa, giống như muốn ôm Phương Nguyên một cái. Nhưng khi thấy Phương Nguyên bộ dạng sạch sẽ, bản thân lại đang lấm tấm mồ hôi thì hắn có hơi xấu hổ, xoa xoa tay cười hắc hắc. . .
"Phương tiểu ca, sao ngươi tới đây a, rất lâu rồi ta không gặp ngươi. . ."
Phương Nguyên cười nói: "Ta gần đây cũng bận chút sự tình, không rút ra được, muội muội của ngươi hiện tại thế nào?"
Vừa nghe đến hai chữ "Muội muội", khuôn mặt của tên đại ngốc nhất thời hiện lên một vòng sầu lo không phù hợp với bộ dạng đầu óc đơn giản của hắn. Hắn oang oang mà nói: "Lần trước ngươi giúp ta phối thuốc, ta cho nàng ăn a, sắc mặt tốt hơn một chút, nhưng vẫn không xuống giường được. . ."
"Ngươi còn phối dược cho người ta sao?"
Tiểu Kiều sư muội trộm nhìn về phía Phương Nguyên, dùng thuật pháp bí mật truyền âm, nhỏ giọng hỏi một câu.
"Muội muội của hắn là trời sinh tuyệt mạch, đúng ra đã chết từ 5 tuổi, nhưng được hắn cứng rắn dùng các loại linh dược để nuôi đến bây giờ. Kỳ thật lúc mới đầu, tiên môn cũng đã từng bồi dưỡng hắn rất tốt, thế nhưng lần nào hắn cũng lấy linh dược dưỡng khí mà tiên môn cho hắn để kéo dài tính mạng cho muội muội hắn. Cứ thế kéo dài mấy năm, căn cốt của hắn dần dần định hình, tiềm lực cũng biến mất hầu như không còn, tiên môn lúc này mới không còn coi trọng hắn nữa. . ."
Phương Nguyên nhàn nhạt mở miệng, nhưng hắn không truyền âm mà trực tiếp nói ra mọi chuyện.
Tiểu Kiều sư muội nghe xong thì khuôn mặt có hơi đỏ lên, còn tên đại ngốc kia thì vẫn tỏ vẻ như thường, chỉ hơi ngượng ngùng cười cười.
"Bệnh của muội muội ngươi vốn không dễ trị, nếu không trưởng lão tiên môn đã sớm chữa khỏi giúp nàng rồi. Hết thảy biện pháp mà ngươi đã dùng đến bây giờ cũng chỉ có thể giúp nàng kéo dài tính mạng mà thôi. Cũng may mà thứ ngươi cho nàng phục dụng đều là Tiên gia linh dược, bằng không sớm đã không giữ được tính mạng của nàng rồi. Nhưng dù là Tiên gia linh dược thì cũng chỉ có hạn độ, tác dụng của chúng đối với nàng sẽ càng ngày càng kém, bây giờ nàng. . ."
Phương Nguyên vừa nhìn về phía tên đại ngốc kia, vừa bình tĩnh nói.
Thế nhưng lời nói này lại làm cho tên đại ngốc kia giật nảy mình, gần như trưng ra vẻ mặt đưa đám, nói: "Phương tiểu ca, Phương sư huynh, xin ngươi đừng nói nữa, người khác đều nói rằng muội muội ta trị không hết, chỉ có ngươi nói rằng nàng có hi vọng chữa trị được, ngươi có thể đừng nói như vậy được không. . ."
Thấy một tên hán tử như hắn trong nháy mắt lại sợ hãi giống như tiểu hài tử như vậy, ngay cả Tiểu Kiều sư muội cũng âm thầm thở dài.
Trong khi đó, Phương Nguyên thì vẫn thần sắc như thường, thản nhiên nói: "Ta không nói nàng trị không hết, ta chỉ nói là linh dược phổ thông đã không giúp được nàng nữa!"
Tên đại ngốc kia vội vàng nói: "Vậy thì ngươi mau nói đi, thuốc gì dùng tốt, dù ta có phải liều cái mạng này thì ta cũng sẽ nhất định lấy về giúp nàng!"
"Những linh dược kia, dù ngươi có liều tính mệnh thì cũng không lấy được!"
Phương Nguyên nhàn nhạt mở miệng: "Có điều ta có thể giúp được ngươi. Một tháng sau, ta sẽ mang tất cả đệ tử của Tiểu Trúc phong tiến về Ma Tức hồ tham dự thí luyện. Trong Ma Tức hồ có các loại linh dược có dược tính tốt hơn tiên dược bình thường nhiều. Nếu ngươi cùng đi với ta, thu thập được loại linh dược kia, muội muội của ngươi sẽ có hi vọng sống tiếp ba năm, ngươi thấy thế nào?"
"Đi đi đi, ta đương nhiên sẽ đi!"
Tên đại ngốc kia ngẩn người một cái, sau đó luôn miệng đáp ứng, không có chút do dự nào.
"Nhưng có một việc ta cần sớm nói cho ngươi biết!"
Phương Nguyên nhẹ gật đầu, nghiêm túc nói: "Đi Ma Tức hồ, ngươi chưa chắc có thể còn sống trở về. . ."
Khi nghe đến câu này, Tiểu Kiều sư muội lập tức biến sắc, ngay cả vị đệ tử Sơn Hà viện kia cũng thay đổi sắc mặt.
Hắn hoàn toàn không ngờ rằng, Phương Nguyên thế mà dễ dàng nói ra câu nói này như vậy.
Hơn nữa nhìn bộ dạng của hắn, hình như không có bất kỳ ý tứ đùa giỡn nào.
Vị đệ tử Sơn Hà viện thầm nghĩ rằng Ma Tức hồ này hung hiểm như vậy, dù là người có tu vi cao hơn đi vào thì cũng chưa chắc bảo đảm được tính mạng của mình. Phương Nguyên lại sớm nói rằng mình không bảo đảm tên kia sẽ còn sống trở về, chẳng lẽ là muốn tìm người làm bia đỡ đạn cho hắn sao? Trong loại tình huống này, chỉ có đồ đần mới chịu đáp ứng a. . .
Thế nhưng tên đại ngốc kia nghe xong, thế mà cũng chỉ hơi đờ ra, sau đó cẩn thận hỏi: "Vậy muội muội của ta. . ."
Phương Nguyên nói: "Ta cam đoan sẽ mang linh dược về cho nàng, cam đoan sẽ một mực chiếu cố nàng!"
Thần sắc của tên đại ngốc lập tức buông lỏng đôi chút, cười nói: "Tốt, vậy là tốt rồi, ta tin tưởng Phương tiểu ca ngươi nhất. . ."
Tiểu Kiều sư muội cùng tên đệ tử Sơn Hà viện kia nghe thấy vậy thì đều có hơi câm nín: "Quả nhiên là đồ đần a. . ."
Cũng liền vào lúc này, Quan Ngạo cũng không biết nghĩ như thế nào, bỗng nhiên trầm ngâm nói: "Nếu ngươi có thể cưới nàng thì càng tốt hơn, lúc đó ngươi nhất định có thể chiếu cố tốt cho nàng. . ."
Khuôn mặt Phương Nguyên lập tức hiện lên một tia hắc tuyến, Tiểu Kiều sư muội "xùy" một tiếng rồi bật cười.
Tên đệ tử Sơn Hà viện kia càng thêm câm nín khi nhìn qua tên đại ngốc: "Thật không hổ là Quan đồ đần a. Muội muội của ngươi là một nha đầu sắp chết, thế mà còn muốn đem nàng gả cho người tiền đồ vô lượng như đại đệ tử chân truyền, ngươi nghĩ rằng chức anh chồng tiện nghi này thật sự dễ làm như vậy sao?"
Chương 194 Điên Trong Điên (1)
"Phương Nguyên sư huynh, ta vẫn không biết vì sao ngươi để tên đại ngốc này đi theo chúng ta làm gì a, chúng ta cũng không phải là đi lao động!"
Sau khi bàn bạc rõ ràng với Quan Ngạo, Phương Nguyên liền lưu lại cho Quan Ngạo 100 khỏa linh thạch để hắn an trí muội muội của mình, sau đó lại cấp cho vị đệ tử quản sự của Sơn Hà viện kia mấy khỏa linh thạch, để cho hắn thống khoái thả người.
Điều này cũng làm cho vị đệ tử Sơn Hà viện kia mừng rỡ không thôi. Kỳ thực với thân phận của Phương Nguyên, dù đối phương không cho linh thạch thì hắn cũng phải thả người, dù sao đây cũng là đại đệ tử chân truyền a!
Có điều nếu như Phương Nguyên đã hào phóng như thế, vậy thì hắn tất nhiên cũng hưng phấn mà nhận lấy, sau đó liền vung tay lên thả người. Đối với kẻ không người nào có thể lý giải như Quan Ngạo, Phương Nguyên dẫn hắn đi, chẳng khác nào bắt hắn chuyển đi khỏi Sơn Hà viện để bái làm môn hạ của Tiểu Trúc phong cả.
Chỉ là Tiểu Kiều sư muội lại có hơi không hiểu về việc này, cho nên nàng mười phần kinh ngạc hỏi.
"Kiểu gì cũng sẽ hữu dụng!"
Phương Nguyên nở nụ cười, lại không nói thẳng, nói tiếp: "Bây giờ đi tới Đan Hà cốc thôi!"
"Nơi đó cũng có người quen của ngươi sao?"
Tiểu Kiều sư muội kinh ngạc hỏi.
Phương Nguyên nở nụ cười: "Ta làm gì có nhiều người quen như vậy, có điều Tôn quản sự thường xuyên đến tìm ta uống rượu, lại còn kể tất cả các thể loại tin đồn trong sơn môn cho ta nghe. Thực ra ta cũng biết, trong góc góc cạnh cạnh của Thanh Dương tông chúng ta có không ít nhân tài. Chỉ có điều, những người này có thể bởi vì kinh lịch, có thể bởi vì tính tình, hoặc bởi vì nguyên nhân gì đó nên mới không lọt vào pháp nhãn của mọi người mà thôi!"
Tiểu Kiều sư muội nghe hắn nói như vậy, trong lòng âm thầm lưu ý, muốn xem hắn tìm được những người nào!
Sau khi đến Đan Hà cốc, nàng liền nhìn thấy một mảnh kỳ hoa dị hương, phồn hoa như gấm. Nhưng thật không ngờ rằng, Phương Nguyên lại không tiến vào Đan Hà cốc, mà quay người đi tới hậu sơn. Nơi này lại là một nơi âm hàn quanh năm không thấy ánh mặt trời, ở một số chỗ ngoặt trên vách đá, thậm chí còn có thể nhìn thấy tuyết đọng. Nhất là thuận theo việc Phương Nguyên đi về phía trước, ven đường lại càng xuất hiện vô số chim chết thú chết, từng bộ thi thể vẫn đang mục nát ở bên đường.
"Thanh Dương tông chúng ta to lớn như vậy, thế mà còn có âm uế chi địa như thế sao?"
Tiểu Kiều sư muội nhìn qua những thứ này thì lẩm bẩm nói thầm trong miệng.
Thẳng đến khi Phương Nguyên đi tới trước một chỗ động phủ rách rưới thì hắn mới dừng chân. Chỉ thấy bên ngoài động phủ kia phủ lên da thú, trên cây treo lên những con thú đã chết. Những con rắn xanh rờn thò đầu ra khỏi xương khô của những con thú đã chết kia, xì xì phun lưỡi, làm cho người ta tê dại cả da đầu!
"Nhiếp sư tỷ có đó không?"
Trong khi đó, Phương Nguyên lại đứng nghiêm trước động phủ này, cao giọng hỏi.
"Đừng đến làm phiền ta, cút!"
Trong động phủ vang lên một giọng nói khàn khàn, giống như kim loại cọ sát, rất là khó nghe.
Phương Nguyên không hề muốn cút đi, chỉ cười nói: "Nghe nói ngươi thử đan không thành, sinh ra một thân nhọt độc?"
Chỗ động phủ kia trầm mặc nửa ngày, sau đó mới có một giọng nói hãi hãi vang lên: "Thì ra ngươi muốn tới đây để tìm chết?"
Nghe thấy giọng nói này, Tiểu Kiều sư muội chợt nhớ tới một chuyện, liền biết được người này là ai.
Nàng cũng có nghe nói về sự tích của người này, đây lại là một vị kỳ nhân trong Thanh Dương tông. Nghe nói người này vốn là một nữ tử linh kiều tuổi vừa đôi tám, mười năm trước với khuôn xinh đẹp khuôn mặt của mình đã được đệ tử tiên môn Thanh Dương tông đánh giá là đệ nhất tiểu mỹ nhân, dẫn tới vô số người theo đuổi. Nhưng nàng tâm cao khí ngạo, lại khinh thường mình không đủ mỹ lệ, thế là tinh nghiên đan pháp, dùng các loại linh dược quý hiếm, luyện chế ra một viên Trú Nhan Đan. Kết quả sau khi ăn vào lại mọc lên một thân nhọt độc, dung nhan hủy hết, mọi người bỏ đi, bây giờ đã trở thành một kẻ điên nổi danh. . .
Đây là người bị tiên môn tận lực lãng quên a, Phương Nguyên sư huynh tới tìm nàng ta để làm gì?
Tiểu Kiều sư muội cảm thấy lo lắng, nghe nói nữ nhân điên này một lời không hợp liền hạ độc người ta a. . .
Phương Nguyên giơ chân lên giẫm chết một con tiểu trùng màu xám trắng vô thanh vô tức bò tới trước người mình. Trên người con côn trùng này chảy ra chất lỏng tanh hôi, thế mà ăn mòn ra một cái hố lớn trên mặt đất, khiến cho những chỗ xung quanh xuy xuy bốc lên khói trắng. . .
Tiểu Kiều sư muội sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh ròng ròng: "Nữ nhân này thật sự một lời không hợp liền hạ độc ư?"
Ngay cả Phương Nguyên cũng lấy làm kinh hãi, giống như không ngờ rằng con côn trùng này mạnh như thế, theo bản năng cọ xát đế giày trên mặt đất.
"Ngươi. . . Ngươi dám giết trùng của ta, ta muốn tính mạng của ngươi. . ."
Nữ tử trong động phủ kia hình như có hơi phẫn nộ, một giọng nói âm trầm chợt vang lên.
Nhưng còn không đợi cho nàng nói xong, Phương Nguyên lại thuận miệng nói: "Thu hồi những thủ đoạn cổ quái này đi. Lần này ta tới đây là vì muốn giúp ngươi, một thân nhọt độc kia của ngươi mặc dù khó trị, nhưng cũng chưa chắc trị không hết, ít nhất vẫn có thể để cho ngươi trở lại dáng vẻ trước kia. . ."
"Cái gì?"
Trong động phủ kia vang lên một tiếng kinh hô.
Sau đó, Tiểu Kiều sư muội chỉ nghe thấy những tiếng tách tách, vô số tiểu trùng bỗng nhiên bò lên từ bên cạnh người nàng. Ngay cả người có tu vi như nàng cũng không biết được đám côn trùng này lặng lẽ bò tới trước mặt nàng khi nào, mãi đến khi bọn chúng rời đi thì nàng mới phát hiện ra. . .
Biến cố này làm cho Tiểu Kiều sư muội bị hù dọa đến mức sắc mặt trắng bệch đi.
"Nhiếp sư tỷ, ta có nghe nói qua chuyện của ngươi, cũng thử thôi diễn dược tính biến hóa một phen. Ta cảm thấy một thân nhọt độc này của ngươi có hi vọng chữa được rất cao, nhưng ta cũng không thể cam đoan rằng bản thân có thể chữa trị cho ngươi, chỉ có thể để ngươi tự mình phán đoán đi. Kết quả do ta thôi diễn nằm trong ngọc giản này, ngươi xem qua thử một lần đi, nếu như ngươi cảm thấy có thể mạo hiểm một lần, vậy thì sáng sớm ngày mai đến Tiểu Trúc phong tìm ta. . ."
Chương 195 Điên Trong Điên (2)
Phương Nguyên không nói nhiều, chỉ đưa ta ném một đạo ngọc giản vào trong động phủ, sau đó ra hiệu cho Tiểu Kiều sư muội mau chóng rời đi.
Tiểu Kiều sư muội ước gì có thể mau chóng rời khỏi nơi này, khi thấy thế thì liền vội vội vàng vàng chạy đi. Nàng sớm đã sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh ròng ròng. . .
"Phương Nguyên sư huynh, ngươi tìm ai không tìm, chuyên đi tìm những quái nhân này để làm gì?"
Mãi đến khi đã đi rất xa khỏi động phủ kia, Tiểu Kiều sư muội mới sợ hãi hỏi.
Phương Nguyên đang bất động thanh sắc kiểm tra trên y phục của mình có dính thứ gì hay không, khi nghe thấy vậy thì ra vẻ bình tĩnh nhẹ gật đầu, nhẹ nhàng thở dài, nói: "Không có bản lãnh mới gọi là quái nhân, có bản lĩnh nên gọi bọn hắn là kỳ nhân mới đúng, huống hồ. . ."
Hắn im lặng lắc đầu: "Các ngươi trong lúc âm thầm không phải cũng nói ta là quái nhân hay sao?"
Tiểu Kiều sư muội lập tức ngượng ngùng cười một tiếng: "Bọn hắn nói, ta cũng không có nói!"
Lúc này mới mời đến người thứ hai, Tiểu Kiều sư muội đã có hơi hối hận vì đi theo Phương Nguyên.
Có điều cũng may là người thứ ba còn trông có vẻ bình thường, là một vị đệ tử Phù Đạo viện phi thường tuấn mỹ tên là Lục Thanh Quan. Một thân tu vi của hắn cũng không yếu, đã đạt tới Luyện Khí tầng bảy, khí chất xuất trần, đối xử ôn hòa với mọi người. . . Điểm duy nhất không được hoàn hảo chính là người này lại là một người mù. Sau khi loay loay bưng lên hai chén trà cho Phương Nguyên và Tiểu Kiều sư muội, hắn nhẹ nhàng xếp bằng trên giường, chần chờ thở dài: "Sau khi hai mắt ta mù, mọi việc đều không tiện, Phương Nguyên sư đệ coi trọng ta, mời ta tương trợ, ta vốn nên cảm kích, nhưng chỉ sợ không thể giúp ngươi a!"
Phương Nguyên không nói quá nhiều với hắn, chỉ bí mật truyền âm cho hắn một câu, dường như là một câu hứa hẹn nào đó.
Vị đệ tử mù lòa kia trầm mặc nửa ngày, sau đó gật đầu nói: "Phương Nguyên sư đệ yên tâm, việc này ta sẽ tận tâm tận lực!"
Sau khi rời khỏi Phù Đạo viện, Tiểu Kiều sư muội lại cùng Phương Nguyên đi một chuyến tới Linh Thú phường, tìm tới một vị sấu hầu tử vừa nhìn thấy mình thì liền mở to hai mắt nhìn xem bộ ngực của mình. Nàng lúc này đã có hơi không nhịn được, sau khi đè nén nửa ngày mới nói: "Ngốc ngốc, điên điên, mù mù, ngoài ra còn có một tên sắc quỷ. . . Phương Nguyên sư huynh, ngươi rốt cuộc muốn đi tìm bao nhiêu con quái vật a?"
Phương Nguyên nở nụ cười: "Một người cuối cùng này mới gọi là lợi hại. . ."
Lời này khiến cho Tiểu Kiều sư muội có hơi hiếu kỳ: "Ta thực sự muốn xem xem ngươi có thể tìm được người nào càng kỳ hoa hơn bọn hắn. . ."
Tiểu Kiều sư muội đánh cược một trận trong lòng, muốn nhìn xem Phương Nguyên có thể khai quật ra con quái vật nào khác trong tiên môn này hay không. Chỉ có điều, khi nàng đi theo Phương Nguyên tới Linh Dược Giám, nhìn thấy một nữ tử áo đỏ đang đau khổ nghiên cứu kỳ nghệ dưới tán cây thì liền phục hẳn.
Quả nhiên là kỳ hoa. . .
Không phải người ta kỳ hoa, là ý nghĩ của Phương Nguyên rất kỳ hoa. . .
Sao hắn có thể nghĩ đến việc mời vị này cùng nhau tiến vào Ma Tức hồ với Tiểu Trúc phong được cơ chứ?
"Ngươi đến tìm ta để ta và ngươi cùng nhau tiến vào Ma Tức hồ sao?"
Tổng quản Linh Dược Giám Lăng Hồng Ba, sau khi nghe xong ý đồ của Phương Nguyên thì phản ứng hệt như những gì Tiểu Kiều sư muội đã tưởng tượng, hoàn toàn là một vẻ mặt không thể nào tưởng tượng nổi. Nàng ta ngơ ngác nói: "Ta đây là đệ tử của Thần Tiêu phong, sao có thể đi giúp Tiểu Trúc phong các ngươi được?"
Phương Nguyên nói chuyện rất là nhẹ nhàng với Lăng Hồng Ba: "Ngươi không cần chống chế làm gì, ta cũng có nghe qua về chuyện của ngươi. Từ nhỏ lớn lên ở tiên môn, nghe nói được một vị trưởng lão trẻ tuổi nào đó bây giờ không ở trong tiên môn mang về. Đã từng là thiên kiêu trong tiên môn, thậm chí vào 10 năm trước, khi ngươi 13 tuổi đã từng tiến vào Ma Tức hồ thí luyện một lần. Có điều về sau ngươi tranh đoạt chức danh đệ tử chân truyền với Lưu Mặc Chân, sau cùng thua trận, ngoài ra có khả năng còn một số nguyên nhân khác, rốt cuộc dẫn đến việc ngươi liên tục đi lại khó khăn trong tiên môn. Về sau ngươi dứt khoát trốn đến Linh Dược Giám, làm một chức tổng quản, bây giờ cũng chỉ còn thuộc về Thần Tiêu phong trên danh nghĩa mà thôi. . ."
Nói xong, hắn nhìn Lăng Hồng Ba rồi cười nhạt một tiếng: "Lần Ma Tức hồ thí luyện này, bọn hắn có từng cầu ngươi trở về hay không?"
Quả ớt nhỏ nghe hắn nói mấy câu như vậy, lập tức ánh mắt bất thiện nhìn về phía Tiểu Kiều sư muội: "Là ngươi nói cho hắn biết?"
Tiểu Kiều sư muội liên tục lắc đầu: "Tuyệt đối không phải là ta, ta cũng không biết hai người các ngươi quen biết nhau. . ."
Phương Nguyên cũng cười nói: "Quả thực không phải từ nàng, một bằng hữu khác nói cho ta biết. Có hắn tại đây, ta liền biết hết toàn bộ những chuyện bát quái trong tiên môn!"
Quả ớt nhỏ lập tức kịp phản ứng lại, oán hận nói: "Tên nam nhân đàn bà kia, sớm muộn gì ta cũng sẽ xé nát cái miệng thúi kia của hắn. . ."
Phương Nguyên cười nói: "Ta cũng không có nói là do Tôn quản sự nói, sau này khi ngươi xé miệng của hắn thì đừng bán ta! Có điều lần này ta tới cũng rất là có thành ý, tu hành tựa như đi ngược dòng nước, không được lười biếng một chút nào. Ngươi đã lãng phí nhiều năm như vậy tại Linh Dược Giám này, cũng không thể cứ một mực dông dài như thế, phải nên nắm bắt cơ hội mới được. Lần thí luyện này chính là một cơ hội tốt!"
"Tiên môn có quy củ của tiên môn, dù điều ngươi nói là thật, ta cũng sẽ không đi thí luyện với Tiểu Trúc phong các ngươi!"
Quả ớt nhỏ tức giận đến mức mặt đỏ rần, nhưng một lát sau vẫn cắn răng nói, thái độ mười phần kiên quyết.
"Nếu đã như vậy, vậy thì. . ."
Phương Nguyên khẽ thở dài một tiếng, nói: "Dùng một trận cờ để quyết định đi, người nào thắng nghe người đó, thế nào?"
Quả ớt nhỏ lập tức ngẩn ngơ: "A?"
Phương Nguyên cười nói: "Ngươi đường đường là Tiểu Kỳ Tiên a, vậy mà còn sợ ta hay sao?"
Quả ớt nhỏ có hơi lúng túng nhìn Tiểu Kiều sư muội một cái, sau đó lúng ta lúng túng nói: "Nói đùa cái gì, ta mà sợ ngươi sao?"
Phương Nguyên ngồi ở đối diện nàng, nói: "Vậy thì tới đi!"
Quả ớt nhỏ vẻ mặt tuyệt vọng, thở dài một hơi, nói: "Tới thì tới. . ."