Mục lục
Cải Thiên Nghịch Đạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 621 Phương Bắc Có Tử Vụ Hải (2)

Đặc biệt là trước khi vào bí cảnh, Phương Nguyên điều khiển Lôi Linh leo núi, đối kháng những thiên kiêu kia, trên khí thế không thua mảy may, trái lại mơ hồ vượt qua những người kia một đầu, càng khiến bọn họ tràn đầy tự tin với chuyến này, dốc hết sức muốn được chút lợi ích trở lại, nhưng ai có thể nghĩ đến, sau khi tiến vào bí cảnh, biểu hiện của Phương Nguyên lại hoàn toàn khác?

Tiến vào bí cảnh này, vốn là cần đoạt bảo, bằng không cần Thiên Đạo Trúc Cơ làm gì, nhưng dọc theo đường đi nhìn thấy thiên kiêu khác tranh cướp dị bảo, ngươi lại không nói một tiếng liền rời đi?

Lẽ nào lúc ở bên ngoài là cố ý biểu hiện cho các trưởng bối xem, trên thực tế chỉ là một phế vật?

Trải qua vài sự kiện này, ngoại trừ Quan Ngạo vẫn tin tưởng Phương Nguyên, trong lòng Kim Hàn Tuyết thì có nghi vấn, nhưng không nói ra miệng, còn những người khác thì đều bụng đầy oán hận, tuy bị vướng bởi mệnh lệnh của các lão tổ, không dám trực tiếp trở mặt với Phương Nguyên, hoặc tách ra rời đi, nhưng trong lòng đều có tính toán riêng...

- Sương Nhi tiểu thư, sự kiện này ngươi không thể ngồi yên không lý đến...

Trên đường phi hành, trước sau đã có mấy người đến gần Sương Nhi, âm thầm khuyên nhủ:

- Mặc dù bí cảnh là của Kim gia chúng ta, nhưng mở ra một lần cũng không dễ dàng, chúng ta bao nhiêu huynh đệ tỷ muội, đều muốn dựa vào cơ hội lần này đoạt chút cơ duyên, để tăng cao tu vi, nhưng ngươi xem Phương Nguyên, lại như sợ những thiên kiêu kia, gặp người liền trốn, gặp chuyện không để ý tới, tiếp tục như vậy chúng ta còn lại cái gì?

Tâm tình của Sương Nhi lại rất vui vẻ, giả vờ thận trọng phất tay nói:

- Ai bảo các vị lão tổ chọn người như thế chứ? Còn không bằng giống như trước kia thương lượng, liên thủ với Thôi gia, chỉ tiếc, sau khi trải qua sự kiện kia, Thôi gia rất bất mãn, Vân Hải ca ca cũng không đi cùng chúng ta, hiện tại chỉ có thể nhìn bản lĩnh của Phương Nguyên...

Nói xong, nàng ngẩng đầu nhìn bóng lưng của Phương Nguyên cười:

- Ta vẫn rất muốn biết, người này một lòng muốn học Lôi pháp chí cao của Kim gia chúng ta, nhưng nếu hắn không hoàn thành chuyện này, thì còn có mặt mũi nào đưa ra yêu cầu kia nữa?

Mọi người nghe xong đều nói:

- Đúng vậy, có thể là hắn nóng lòng muốn lấy được nửa quyển Lôi pháp kia, nên mới vội vàng đi giải quyết mầm họa trong bí cảnh?

Sương Nhi nghe vậy, lại cười gằn nói:

- Hắn thật cho rằng mầm họa kia dễ giải quyết như vậy sao?

Bên cạnh cũng có mấy người do dự nói:

- Có nên nhắc nhở hắn hay không?

- Tại sao phải nhắc nhở?

Sương Nhi cười nói:

- Ta còn chờ chế giễu hắn đây...

Tâm tình của những người kia như thế nào, trong lòng Phương Nguyên làm sao không hiểu. Hắn cũng từng dẫn dắt các đệ tử của Tiểu Trúc Phong vào Ma Tức Hồ thí luyện, đối với làm sao điều khiển thuộc hạ đã có mấy phần tâm đắc, biết sau khi vào bí cảnh, trước tiên nên xác lập quyền uy của mình, chỉ là bây giờ lại không thèm để ý, tùy ý bọn hắn nôn nóng, chỉ dẫn mọi người bay về phía hạch tâm bí cảnh, vừa lưu tâm quan sát xung quanh, cân nhắc ý nghĩ trong lòng mình.

Một đường đi tới, ước chừng hai ngày sau, bọn họ đã từ từ thâm nhập vào hạch tâm của bí cảnh.

Lúc đầu còn có thể tùy ý thấy được tu sĩ vào Thông Thiên Bí Cảnh tìm kiếm cơ duyên, nhưng dần dần lại càng ngày càng ít.

Bọn họ không chút ngừng lại, một đường chạy đi, tốc độ tự nhiên vượt xa những người khác.

Dọc theo con đường cũng gặp phải vài lần hung hiểm, có yêu phong đột kích, cũng có ác thú chặn đường, Phương Nguyên đều có thể trốn thì trốn, thực tránh không thoát, mới để Quan Ngạo ra tay, tốc chiến tốc thắng, sau khi giải quyết phiền phức liền tiếp tục chạy đi.

Cuối ngày thứ hai, trên đường bọn họ phi hành, đột nhiên nhìn thấy phía trước xuất hiện một kim trụ vàng óng, ở trong tiểu thế giới như thế này, cây kim trụ kia quả thực là thông thiên triệt địa, độ lớn ước chừng ba người ôm mới hết, cắm ở trên mặt đất, thân cột có vô số phù văn, đâm thẳng vào trong bầu trời, cũng không biết cao bao nhiêu.

Khi nhìn thấy cây kim trụ kia, Phương Nguyên mới ngừng lại quan sát một lát.

- Cái này hẳn là một trong mười hai kim trụ mà Kim gia dùng để ổn định tiểu thế giới này rồi?

Phương Nguyên đánh giá, trong lòng thầm nghĩ.

Ở trước khi tiến vào bí cảnh, hắn đã hỏi thăm được rất nhiều tin tức, biết sau khi Kim gia chiếm được Thông Thiên Bí Cảnh, cũng làm rất nhiều bố trí, tỷ như dựng mười hai kim trụ, vững vàng định tiểu thế giới ở chỗ này, để tránh nó bay đi, trước đó trong lòng hắn có chút mong mỏi, mười hai kim trụ kia có thể ổn định một tiểu thế giới, sẽ kinh người cỡ nào?

- Nếu không có Đại Trận Sư và Tu Tiên Giả tu vi thông thiên liên thủ, thì quyết không thể bố trí ra...

Phương Nguyên đánh giá một lát, trong lòng cảm thán, cũng có chút hâm mộ.

Mục đích tu hành là gì?

Đương nhiên là vì trở nên mạnh mẽ!

Đến trình độ nào mới xem như mạnh mẽ?

Đương nhiên là có năng lực cải thiên hoán địa, một trụ định càn khôn mới coi như mạnh mẽ!

- Hắn có thể thấy rõ huyền ảo trong kim trụ sao?

- Có truyền thuyết nói kim trụ này là tổ tiên Kim gia chúng ta bố trí, cũng có đồn đại nói kim trụ sớm đã ở trong Thông Thiên Bí Cảnh, tổ tiên Kim gia chúng ta chỉ cải tạo một chút mà thôi, nhưng dù nói thế nào, kim trụ này cũng công tham tạo hóa, há là hắn có thể nhìn hiểu?
Chương 622 Dám Theo Tới không? (1)

Các đệ tử Kim thị đều là lần đầu tiên nhìn thấy kim trụ, nên cũng rất kinh ngạc.

Bất quá phần hiếu kỳ này lại không giống như Phương Nguyên, nhìn mấy lần liền thôi, chỉ thấy Phương Nguyên quan sát một lúc lâu còn không lên đường, trong lòng đều cười gằn, cho rằng hắn giả vờ cao thâm, chờ không bao lâu đã mất hết kiên nhẫn.

- Đi thôi!

Phương Nguyên quan sát kim trụ một lát, cuối cùng xoay người lại, chỉ về phương bắc.

Nhưng lúc này người Kim gia đều lạnh lùng không nói, ngược lại có chút chế giễu nhìn Phương Nguyên.

Phương Nguyên nhíu mày:

- Có vấn đề gì sao?

Người khác đều không lên tiếng, chỉ cười gằn, Kim Hàn Tuyết nhíu mày, đi lên phía trước nói:

- Không thể đi về phía trước nữa, vừa thấy mười hai kim trụ, lại tới trước chính là Tử Vụ Hải ở cuối bí cảnh, rất dễ tao ngộ Thú Linh lợi hại...

Phương Nguyên nghe xong, trong lòng nhất thời rõ ràng bọn họ lo lắng cái gì.

Trong ngọc giản Kim gia cho hắn, sớm đã giải thích những thứ này rất tỉ mỉ.

Nói thí dụ như mười hai kim trụ, chính là đông nam tây bắc mỗi nơi ba cái, ổn định bốn phía, chỉ là tây bắc có một kim trụ đã từng tao ngộ hạo kiếp, hơi có hư hao, bởi vậy bầu trời tây bắc thoạt nhìn thấp hơn nơi khác một ít, mà bây giờ, hắn một đường hướng bắc, nhìn thấy cây kim trụ này, chính là một trong ba cây kim trụ ở phương bắc, mà nhìn thấy cây kim trụ này, thì đại biểu sắp đến cuối bí cảnh rồi.

Mà cuối bí cảnh thì có một Tử Vụ Hải, trong Tử Vụ Hải có một tiên đài.

Tiên đài này có tác dụng gì, trong ngọc giản không nói, nhưng Phương Nguyên biết tiên đài phong ấn một thứ cực kỳ lợi hại, hết sức quan trọng với bí cảnh, xung quanh có vô số Thú Linh bảo vệ.

Chỉ là tuy Kim gia nói không rõ, nhưng Phương Nguyên suy đoán, những Thú Linh kia hẳn là rất dễ dàng bị ảnh hưởng, dần dần mất đi tác dụng bảo vệ, thậm chí làm xằng làm bậy.

Trước đây không lâu, những Thú Linh kia tiết ra oán khí ngập trời, thậm chí ảnh hưởng đến Yêu thú trong Thú Uyển, suýt nữa gây thành đại họa, mà sở dĩ Kim gia gấp gáp mở bí cảnh ra như vậy, là bởi vì lo lắng tiên đài sẽ xảy ra vấn đề.

Lần này Phương Nguyên đi vào, nhiệm vụ trọng yếu nhất chính là đi chỗ tiên đài.

Ở trong Túi Càn Khôn của hắn có một cái bia đá, chính là mấy vị lão tổ Kim gia bí mật cho hắn, chỉ cần hắn có thể đến trên tiên đài kia, thay tấm bia đá cũ bằng bia mới, như vậy nhiệm vụ xem như hoàn thành...

Phương Nguyên nghe vậy, nhíu mày nói:

- Chúng ta muốn đi hạch tâm của bí cảnh, không phải sẽ đối mặt với Thú Linh sao?

Kim Hàn Tuyết trầm mặc chốc lát, sau đó nói:

- Nhưng hiện tại chúng ta đi qua, phỏng chừng sẽ không vào được!

Nàng ngừng một chút rồi mới giải thích:

- Tuy ta cũng là lần thứ nhất tiến vào bí cảnh, nhưng trước đây nghe các thúc bá nói, Thú Linh trong Tử Vụ Hả bị tà khí xâm nhiễm, có thể sẽ chạy ra Tử Vụ Hải, làm loạn ở trong bí cảnh, bởi vậy chúng ta mới cho tu sĩ khác đi vào bí cảnh, là muốn mượn lực lượng của bọn hắn, hợp lực chém giết những Thú Linh kia...

- Bất quá trên đường chúng ta tới, tuy cũng gặp phải vài con Thú Linh lợi hại, nhưng thực lực của chúng nó khá bình thường, đặt ở trong Tử Vụ Hải mà nói, nhiều nhất chỉ xem là tồn tại ngoại vi, không đáng nhắc tới, nói cách khác...

- Bây giờ Thú Linh lợi hại chân chính, đều còn ở trong Tử Vụ Hải...

- Dưới tình huống như vậy, chúng ta muốn vào Tử Vụ Hải, giống như tự tìm đường chết!

Phương Nguyên nghe vậy, hơi nhíu mày nói:

- Như vậy Thú Linh ở nội vi sẽ mạnh bao nhiêu?

Hống...

Kim Hàn Tuyết vừa định nói chuyện, lại nghe phía trước có tiếng rống to, rung động khắp nơi.

Trong lòng mọi người cả kinh, lập tức quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ngoài ba bốn dặm, thình lình có một mảnh sương mù màu đen tuôn tới, như mây đen che đậy nửa bầu trời, mà ở trong mây đen, thình lình có một con Cự Tích thân thể như núi lúc ẩn lúc hiện, thấp giọng gào thét lao đi, hung khí khủng bố khó có thể dùng lời diễn tả được, như sơn băng địa liệt.

Cách xa như vậy, cũng làm cho những đệ tử Kim gia kia cảm nhận được hung phong như cương đao róc xương, sắc mặt hoàn toàn biến đổi.

- Hung thú...

- Đó là... Thú Linh Hung thú...

Phương Nguyên nhìn thấy, trong lòng cũng trầm xuống.

Trước đây hắn đã biết Hung thú tồn tại, nhưng bây giờ lại là lần thứ nhất nhìn thấy, nhìn kỹ chỉ thấy con Cự Tích kia dài bảy tám trượng, quả thực giống như một ngọn núi nhỏ, tuy chỉ là linh thể, nhưng lại có thể nhìn thấy vảy đen dày đặc, hắc vụ vô tận từ trên người nó phát ra, mỗi một tia đều như nặng vạn cân, để cây cối xung quanh ngã trái ngã phải.

- Lực lượng này... đã không thua Kim Đan bình thường rồi?

Trong lòng hắn thầm nghĩ.

Lúc trước vào hoàng lăng của Ô Trì Quốc, cũng suýt nữa gặp phải một con Thú Linh Hung thú, may mà tránh kịp.

Không nghĩ tới, bây giờ ở trong Thông Thiên Bí Cảnh lại nhìn thấy một con.

Nếu trong Tử Vụ Hải đều là Thú Linh Hung thú thực lực khủng bố bực này, như vậy chẳng phải là...

Trong lòng hắn không nhịn được mừng thầm: Chẳng phải là lợi cho mình quá rồi sao?

- Chạy mau...

- Vì sao xui xẻo như vậy, mới vừa tới đây, đã đụng phải Hung thú lợi hại như vậy?

Những đệ tử Kim thị kia, đột nhiên gặp phải Hung thú lợi hại như vậy, từng cái đều bị doạ sợ mất mật.
Chương 623 Dám Theo Tới không? (2)

Tu vi thấp thì quay đầu muốn chạy trốn, tu vi cao cũng không muốn trực tiếp đấu pháp với Hung thú mạnh mẽ như vậy.

Dù sao trong đầu bọn họ đã có một ý nghĩ thâm căn cố đế, đó chính là bí cảnh Kim gia mở ra, dẫn người ngoài vào, chính là vì mượn lực lượng của những người kia giúp mình giải quyết những Thú Linh này, không cần phải tự mình động thủ!

Bây giờ Hung thú kia hung thần ác sát lao đến, bọn họ chỉ muốn chạy, nhưng đột nhiên có người cả kinh.

- Không đúng, có người đang ác đấu với con Hung thú kia!

Nghe vậy, mọi người đều ngưng thần nhìn kỹ, lúc này mới phát hiện ở trước khói đen, lại có một người trẻ tuổi giống như ăn mày, tay cầm gậy trúc, không ngừng đánh về phía Thú Linh, mỗi một trượng đánh xuống, đều có quái phong gào thét, xé ra vết thương khủng bố trên người Hung thú, bây giờ thân thể nó đã như bị vô số lưỡi đao thổi qua, nhìn cực kỳ thê thảm, mà hắn lại vừa đánh vừa trốn, thân pháp rất linh hoạt.

Con Cự Tích kia không ngừng gào thét, khí thế hung hăng, lại bị hắn đánh cho cuống lên, đang liều mạng truy sát.

Chỉ là bóng người của hắn quá nhỏ, vừa nãy trong lúc nhất thời không có bị người chú ý tới.

- Kia là ai, lại một mình đối kháng con mãnh thú kia?

Trong các đệ tử Kim thị có người không nhịn được run giọng hỏi.

Có người quen biết hồi đáp:

- Không cần nghĩ, khẳng định chính là tiện nhân kia...

Phương Nguyên nghiêng đầu qua hỏi:

- Tiện nhân gì?

- Công tử Khương gia...

Đệ tử Kim thị kia thấy là Phương Nguyên hỏi, tuy trong lòng không muốn trả lời, nhưng vẫn nói:

- Rõ ràng xuất thân cao quý, gia tài bạc triệu, nhưng hết lần này tới lần khác mỗi ngày mặc áo rách giày nát, đi đùa cợt những người xem thường mình, cái này còn không phải tiện?

Phương Nguyên gật đầu, trong lòng nói:

- Xác thực rất tiện!

- Nhanh... Chúng ta đi nhanh đi...

Có đệ tử Kim thị run giọng nói:

- Để những người ngoài này đi vào, không phải là vì đối phó những Thú Linh kia sao?

- Đúng đúng...

Con Hung thú kia đuổi theo công tử Khương gia chạy tới, tốc độ khủng bố, rất nhanh đã đến ngoài một dặm, mắt thấy sắp đụng vào bọn họ, đám đệ tử Kim thị đều lo lắng, vội vàng quay đầu lại né tránh.

Nhưng lúc này, Phương Nguyên nhướng mày, khống chế ngân toa nhanh chóng xông ra ngoài.

Lấy tốc độ của hắn, một dặm lộ trình hầu như nháy mắt là tới, lòng bàn tay nắm lên một đoàn sấm sét...

Rắc rắc...

Sấm sét ngưng tụ, sau đó hóa thành một đoàn tia chớp, lại hóa thành một con Chu Tước.

Ở dưới khống chế của hắn, Chu Tước nhanh chóng vọt tới.

- Này này, ta là giúp Kim gia các ngươi trừ ma, ngươi lại lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn thì quá không trượng nghĩa rồi?

Công tử Khương gia đang triền đấu với Hung thú, nhìn thấy Chu Tước đáp xuống, thế tới hung hăng, còn tưởng là đánh về phía mình, nhất thời sợ hết hồn, gậy trúc vung lên, quét ra quái phong liên miên bất tuyệt, lại như sóng triều cuồn cuộn, gắt gao bảo hộ ở trước người, mình thì phi thân nhảy lên, nhanh chóng lách qua một bên.

Bất quá hắn không nghĩ tới, Chu Tước Lôi Linh cúi đầu vọt xuống, lại đánh về phía Cự Tích.

Chỉ nghe ầm ầm… hung khí phân tán, con Cự Tích kia bị lực đạo khủng bố trên người Chu Tước xé nát, hóa thành đạo đạo ma khí màu đen, kích xạ ra bốn phương tám hướng, Chu Tước cũng hoàn toàn tiêu tan, biến mất không thấy gì nữa.

- Ồ?

Công tử Khương gia ngẩng đầu, hơi kinh ngạc nhìn Phương Nguyên.

Phương Nguyên đứng ở giữa không trung, liếc mắt nhìn Thú Linh Hung thú tản đi.

Sau đó hắn không nói gì, trực tiếp bứt ra bay trở về chỗ cũ.

- Aii, ngươi...

Công tử Khương gia muốn kêu hắn nhưng không kịp, nhất thời ngẩn ngơ, trong lòng có chút buồn bực nói:

- Rõ ràng là ta đánh nó gần chết, ngươi đoạt danh tiếng xong liền chạy, quá không trượng nghĩa rồi?

Lại không biết trong lòng đám đệ tử Kim gia càng phiền muộn, nhìn bóng lưng của Phương Nguyên, thực có chút không rõ.

Có bảo bối ngươi không cướp, hết lần này tới lần khác gặp phải người khác động thủ ngươi lại hỗ trợ... cho rằng tiến vào bí cảnh là hành hiệp trượng nghĩa sao?

Hay cảm giác mình không ra tay, sợ người khác coi thường mình, nên cố ý lập uy?

Ha ha, ngươi muốn lập uy, thì tự mình đi chém một con Hung thú, cướp thứ bị người ta đánh gần chết, có tài ba gì chứ?

- Đi thôi!

Sau khi Phương Nguyên chém giết con Hung thú kia, trong lòng đã có tính toán, trở lại bên cạnh kim trụ, thấp giọng mở miệng.

Đám người Kim gia nghe xong đều ngẩn ngơ:

- Đi đâu?

Phương Nguyên nói:

- Những Hung thú này thoạt nhìn cũng chỉ như thế, chúng ta vào Tử Vụ Hải!

Đám đệ tử Kim thị nghe xong, nhất thời mắt choáng váng.

Thiên Đạo Trúc Cơ này điên rồi sao?

Trước đây như chó cụp đuôi, nhìn thấy ai cũng không dám động thủ, bây giờ lại hung hang bá đạo?

Coi như vừa nãy ngươi ra tay, liền đánh tan một con Thú Linh Hung thú, thoạt nhìn uy phong bát diện, nhưng này là chiếm tiện nghi của người ta, không phải ngươi thật có bản lãnh một chiêu thuấn sát Thú Linh Hung thú, vì sao bất cẩn như thế...

Huống chi tiến vào trong, không biết còn có bao nhiêu Thú Linh Hung thú, ngươi thật ngăn cản được sao?

Tuy trước đó trong lòng bọn họ xem thường Phương Nguyên, nhưng bây giờ đã miễn cưỡng đến cuối bí cảnh, ai cũng không dám tiến thêm một bước, dù sao sơ ý một chút, sẽ chết ở dưới lợi trảo của Hung thú, vừa nãy con Cự Tích kia khủng bố, là tất cả mọi người đều thấy, nếu gặp mấy con, bọn hắn ai có thể sống sót?
Chương 624 Hạch tâm của Tử Vụ Hải (1)

Ngay cả Kim Hàn Tuyết cũng không nhịn được nói:

- Phương sư huynh không cần nóng ruột, thời điểm chúng ta tiến vào bí cảnh, lực lượng ràng buộc trong Tử Vụ Hải cũng yếu đi, kỳ thực chỉ cần kiên trì chờ thêm mấy ngày, Thú Linh trong Tử Vụ Hải nhận ra có khí tức người sống, tự nhiên sẽ ra ngoài săn bắt, đến lúc đó, phần lớn Thú Linh Hung thú đều đi ra, chúng ta lại tiến vào Tử Vụ Hải cũng không muộn...

Phương Nguyên dựa vào nét mặt của nàng, liền biết nàng là thật lòng quan tâm hắn.

Hắn nở nụ cười, lại lắc đầu nói:

- Này thì không cần, hiện tại ta muốn đi vào xem!

Kim Hàn Tuyết nghe vậy biến sắc, vội la lên:

- Ngay cả thực lực như mấy vị thúc tổ, cũng không dám trực tiếp xông vào!

Con mắt Sương Nhi toả sáng, cười nói:

- Tỷ tỷ, tỷ đừng khuyên hắn, để cho hắn đi đi...

Phương Nguyên không tỏ rõ ý kiến, liếc mắt nhìn những đệ tử Kim thị khác nói:

- Các ngươi không muốn đi vào sao?

Những đệ tử Kim thị kia, từng cái biến sắc, liên tục lắc đầu nói:

- Theo lý thuyết chúng ta phải giúp ngươi, nhưng lúc này đi vào không khác nào chịu chết, ngươi thích vào là chuyện của ngươi, sau này chúng ta giải thích cho các thúc tổ, bọn họ sẽ thông cảm được!

- Ha ha...

Phương Nguyên nghe vậy, chỉ cười nhạt nói:

- Quan Ngạo sư huynh, chúng ta đi thôi!

Quan Ngạo thầm nói:

- Con cháu Kim gia đều nhát gan như thế sao?

Các đệ tử Kim gia nói không ra lời, khuôn mặt từng người đỏ chót.

Phương Nguyên lại không khách khí, trực tiếp điều khiển ngân toa, cùng Quan Ngạo bay về hướng bắc.

Ở sau lưng hắn, đám đệ tử Kim gia kia hai mặt nhìn nhau, trong lòng do dự bất định.

Sương Nhi cười gằn nói:

- Nếu không chúng ta đi về phía khác? Trước tiên đoạt vài loại dị bảo cái đã!

Trong các đệ tử Kim gia, tự nhiên có người động lòng, chỉ là không dám nhảy ra đầu tiên.

Nhưng lúc này, Kim Hàn Tuyết lại nói:

- Ta vẫn muốn đi xem một chút!

Dứt lời liền tế lên pháp khí, nhanh chóng đuổi theo Phương Nguyên.

Tộc nhân Kim thị khác đều kinh ngạc, còn không chờ nói gì, đã thấy trong các tộc nhân Kim thị, nam tử cõng khuông lớn kia cũng không nói tiếng nào, đi theo thật sát, sau đó lại có mấy người theo sau, đều là thực lực xếp hạng cao nhất...

Còn lại đám người Sương Nhi, khuôn mặt nhất thời ngượng nghịu, có vẻ không vui, nhưng cũng chỉ đành theo sau.

Dù sao nếu sự tình này truyền ra ngoài, ở trong mắt các trưởng bối, bọn họ sợ hãi không lên, sẽ bị trách phạt không nhẹ.

Bất quá trong lòng đều rất cẩn thận, chỉ cần thấy có gì không ổn, sẽ lập tức đào tẩu.

Phương Nguyên bay ở phía trước, thấy các đệ tử Kim thị vẫn theo sau lưng, trong lòng cười gằn.

Những suy đoán trước kia, cuối cùng cũng thăm dò ra.

Ngân quang xẹt qua giữa không trung, lại hơn nửa ngày, rốt cục đi tới trước một biển sương mù màu tím.

Nơi này phảng phất như đã đến cuối thế giới, lại nhìn về phía trước, không có núi sông gì, chỉ có sương mù vô tận, dưới chân giống như một vùng hải dương, nhưng bên trong lại không phải nước biển, mà là sương mù màu tím dập dờn không ngớt, chỉ nhìn một chút, tựa như linh hồn cũng sẽ bị sương mù hút vào, làm cho người ta kính sợ, theo bản năng chỉ muốn cúng bái.

Mà quan trọng hơn là trong sương tím, tựa hồ có thể cảm nhận được một ít khí tức mạnh mẽ.

Loại cảm giác đó, càng làm cho người cảnh giác.

Tới bên bờ Tử Vụ Hải, không cần Phương Nguyên nói cái gì, đệ tử Kim thị đều ngừng lại.

Rất xa nhìn về phía Tử Vụ Hải, sắc mặt đều có chút sợ hãi.

Trong ba trăm năm, các đời Kim gia tế tự Thú Linh đều ở nơi này, cũng không biết có bao nhiêu Yêu thú lợi hại, lại càng không biết bên trong có bao nhiêu Hung thú khủng bố, không nói cái khác, chỉ cần gặp một con Hung thú, bọn họ rất có thể toàn quân bị diệt, thì làm sao có thể không sợ?

- Phương sư huynh, ngươi có kế sách gì không?

Kim Hàn Tuyết chạy tới, đứng ở bên người Phương Nguyên, một lát sau mới cau mày hỏi.

Phương Nguyên nhìn Tử Vụ Hải nói:

- Đi vào, dựng bi lên!

Kim Hàn Tuyết ngẩng đầu, vẻ mặt có chút mê man:

- Có phải ngươi đang nói đạo lý cao thâm gì đó ta nghe không hiểu không?

Phương Nguyên nói:

- Ta nói chỉ đơn giản như vậy!

Đám con cháu Kim gia ở xung quanh nghe vậy, từng cái vẻ mặt kinh ngạc, còn có người âm thầm cười lạnh.

Kim Hàn Tuyết có chút nghiêm túc nói:

- Phương sư huynh, tuyệt đối không thể đùa giỡn như này, Thú Linh trong này...

Phương Nguyên quay đầu, có chút thật lòng nhìn Kim Hàn Tuyết, cười nói:

- Không thử xem, làm sao biết không thể?

Kim Hàn Tuyết hơi ngẩn người, vẻ mặt phức tạp, vừa định nói gì, lại thấy Phương Nguyên đã từ trong Túi Càn Khôn lấy ra một vật.

Đây là một bia đá màu trắng, phía trên vẽ phù văn quái lạ, chính là vật dụng cho trấn áp Thú Linh.

- Quan Ngạo sư huynh, ngươi ở chỗ này chờ ta...

Phương Nguyên nâng bia đá, trước tiên nói với Quan Ngạo một tiếng, lại quay đầu nhìn Kim Hàn Tuyết nở nụ cười, phi thân nhảy xuống.

Tiếng nói xa xa truyền ra:

- Con đường tu hành, không phải vượt khó tiến lên sao?

Rào...

Tất cả tộc nhân Kim thị đều kinh hãi, vừa đến biên giới Tử Vụ Hải thì thấy thân hình Phương Nguyên đã bị Tử Vụ Hải bao phủ...

Từng cái từng cái nhất thời biến sắc, dở khóc dở cười:

- Các thúc tổ bảo chúng ta theo hắn, nhưng chuyện này... làm sao đi theo được chứ?

- Hống...
Chương 625 Hạch tâm của Tử Vụ Hải (2)

Lại nói Phương Nguyên vừa vào trong Tử Vụ Hải, liền nghe được bên người có thú hống vô tận.

Thú hống kia điên cuồng mà thê thảm, tựa hồ mang theo lực lượng có thể rung động linh hồn người, làm cho người cảm thấy sợ hãi, trước mắt nanh vuốt khua loạn, âm ảnh lay động, đợi Phương Nguyên kịp phản ứng lại, thì thấy mình đã bị bảy tám con Thú Linh vây vào giữa, dữ tợn gào thét, có loại một cảm giác đi nhầm vào hang ổ của ác quỷ...

Tuy trái tim hơi trầm xuống, nhưng Phương Nguyên không loạn, trong lòng sớm đã có chủ ý.

Hầu như ở ngay khi vừa nhảy xuống, hắn đã bắt pháp ấn, bên người sấm sét quanh quẩn, phích lịch vô tận, một con cá chép màu xanh lớn như cự mãng nhảy ra ngoài, xung quanh cá chép lấp lóe điện quang, vòng quanh người Phương Nguyên di chuyển, xung quanh tăm tối trở nên sáng rực, Thú Linh bị khí cơ trên người hắn xung kích, tất cả đều theo bản năng tránh né.

Một vài con vọt lên khá cao, không trốn về kịp, trực tiếp đụng vào trên người Lôi Ngư.

Khách khách…

Thanh âm làm người ta tê răng vang lên, những Thú Linh kia đều bị điện quang trên người Lôi Ngư bắn trúng, trong nháy mắt từ quỷ vật vô hình, như hóa thành gỗ mục than khô tan nát, mảnh vỡ lại hóa thành sương mù, hòa vào bốn phương tám hướng.

Sau đó tâm tình của Phương Nguyên đại định, điều động Lôi Ngư, nhanh chóng đi về phía trước.

Lúc này nhìn qua hai bên trái phải, chỉ thấy trong biển sương không biết ẩn giấu bao nhiêu Thú Linh, nước dãi ướt át, dữ tợn khủng bố, nhưng hắn tu luyện Lôi Linh chính là khắc tinh của yêu tà, Lôi Ngư kia càng là đạo Lôi Linh cường đại nhất, một khi thi triển ra, há là những Thú Linh bình thường kia có thể thương tổn được?

Phương Nguyên cũng không nghĩ tới đi diệt những Thú Linh kia, chỉ một tay nâng bia, nhanh chóng phóng về phía hạch tâm của Tử Vụ Hải.

Nơi hắn đi qua, Lôi Ngư lấp lóe, khói tím bị xé rách, lộ ra một con đường thẳng tắp.

Vèo vèo vèo…

Sau khi Phương Nguyên bay đi, phía sau cũng có mấy bóng người vọt vào.

Một cái trong đó chính là Kim Hàn Tuyết, nàng hầu như theo sát Phương Nguyên vọt vào Tử Vụ Hải, nhưng lập tức bị Thú Linh ở xung quanh cuốn lấy, trong lúc vội vã chỉ có thể triển khai Thái Tức Phong Tuyết Quyết, bên người hiện lên băng đao sương kiếm, chém nát vài con Thú Linh ở xung quanh.

Bất quá lấy tu vi của nàng, xem như có thể chém giết vài con Thú Linh, cũng rất khó thoát khỏi dây dưa.

Nàng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy bên người Phương Nguyên lấp lóe Lôi Ngư, đã vọt vào sâu trong Tử Vụ Hải.

Trong lòng nhất thời vắng lặng, tâm tình phức tạp tới cực điểm.

Một là kính phục thần thông của Phương Nguyên, xông vào Tử Vụ Hải, như vào chỗ không người.

Một điểm khác, lại không nhịn được lo lắng:

- Không biết hạch tâm của Tử Vụ Hải còn có bao nhiêu Hung thú, tại sao ngươi lại lớn mật như thế?

Mà ở bên người Kim Hàn Tuyết, nam tử cõng khuông lớn cũng vọt vào.

Sắc mặt hắn nghiêm túc, lúc này hiển lộ ra thực lực còn mạnh mẽ hơn Kim Hàn Tuyết nhiều, hai tay bắt ấn pháp, bên người bay lên một cái khay tròn, phía trên quấn quanh chín long ảnh màu vàng, tất cả đều bay cao, cả người tỏa ra kim hỏa chói mắt, bảo hộ lấy hắn, nhanh chân lao về phía hạch tâm của Tử Vụ Hải, theo sát Phương Nguyên không bỏ...

Trong cái khuông lớn ở sau lưng hắn, vang lên từng tiếng kêu chít chít vội vã không nhịn nổi.

Mà ở địa phương xa hơn một chút, lại là thanh niên ăn mày tay cầm gậy trúc, hắn cực kỳ kinh ngạc theo Phương Nguyên nhảy vào trong Tử Vụ Hải, lại lập tức kinh hãi, thầm mắng một tiếng:

- Vốn chỉ muốn bắt vài con tiểu quỷ, sao lại chạy vào trong hang quỷ rồi?

Hắn vội vàng vung gậy trúc lên, đánh nát vài con Thú Linh, sau đó chăm chú theo vào.

Tốc độ của hai người bọn họ đều không chậm, nhanh chóng đi tới hạch tâm của Tử Vụ Hải.

Chỉ là Phương Nguyên nhanh hơn bọn họ.

Hắn chỉ triển khai một đạo thần thông, gọi ra Lôi Linh, liền nhanh chân phóng về phía hạch tâm của Tử Vụ Hải, mà hai người kia, một cái cần pháp bảo hộ thể, một cái cần chém giết đi tới.

Tên đệ tử Kim thị cõng lấy khuông lớn kia vội vã đuổi tới, không muốn bị Phương Nguyên bỏ rơi, nhưng đuổi hơn mười dặm, chỉ cảm thấy lực lượng Thú Linh ở xung quanh càng ngày càng mạnh, số lượng cũng càng ngày càng nhiều, trên khay tròn quấn quanh chín long ảnh, có một đạo bị Thú Linh ở xung quanh dập tắt, lại chạy một đoạn, long ảnh thứ hai dập tắt, nguy cơ dần hiện.

Hắn rốt cục biến sắc, mạnh mẽ nhún chân, chỉ có thể dừng bước, xoay người chạy trở về.

Người trẻ tuổi tay cầm gậy trúc đuổi theo xa hơn hắn, chạy tới hơn hai mươi dặm, nhưng khi nhìn về phía trước, lại căn bản nhìn không thấy bóng dáng Phương Nguyên, trong lòng có chút bất đắc dĩ, lại cảm ứng được lúc này Thú Linh ở xung quanh đã càng ngày càng mạnh, e là bên trong đã có tồn tại thực lực tiếp cận Hung thú, trái tim lạnh lẽo, bất đắc dĩ dừng bước...

- Chênh lệch giữa ta và hắn lớn như vậy sao?

Hắn bất đắc dĩ nhìn hạch tâm của Tử Vụ Hải, lắc đầu thở dài:

- Quá tổn thương tự tôn!

Thú Linh ở xung quanh xông tới, hắn lo lắng mình không đi sẽ không ra được, vì vậy vội vã quay đầu bỏ chạy.

Đi hơn mười mấy dặm lại gặp phải Kim Hàn Tuyết, cô gái này còn đang cắn răng xông về phía trước.

Thanh niên ăn mày cười khổ nói:

- Tuyết mỹ nhân, không vào được đâu, mau trở về đi...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK