Mục lục
Cải Thiên Nghịch Đạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 576 Lương đình tiểu yến (1)

"Cách gì?" Phương Nguyên nghe mà lấy làm kinh hãi, vội vã dò hỏi.

Nhưng Tôn quản sự lại không chịu nói thẳng, chỉ nghiêm túc đáp. "Nếu ngươi tin tưởng ta thì nghe ta là được. Sư huynh dù có thế nào cũng sẽ không lừa ngươi!"

Lời này khiến hắn nhất thời không biết phải làm sao, suy nghĩ một hồi cũng không ra manh mối gì.

Đúng lúc đó, có hạ nhân đến trước đình viện, cung kính dâng tờ thiếp trong tay lên. "Biết có khách từ phương xa đến, Sương Nhi tiểu thư nhà ta đặc biệt chuẩn bị tiên yến, mong tiểu tiên sư nể mặt, vào lúc thắp đèn, đến sau đình Lưu Vân..."

"Tiểu thư Kim gia?" Phương Nguyên trầm ngâm cầm lấy thiếp mời, không cảm thấy có bao nhiêu hứng thú.

Đợi người kia đi rồi, Tôn quản sự mới nói. "Vị Sương Nhi tiểu thư này chính là hậu duệ dòng chính Kim gia thế hệ này. Có lẽ ngươi chỉ mới nghe qua mười vị Kim Đan lão tổ của Kim thị, lại không biết Kim gia cũng là nơi chuyên sản sinh ra mỹ nhân. Thế hệ này có nhiều mỹ nhân nhất, luôn được lén xưng là Kim gia Thất Tiên, có điều phần lớn đã thành gia, chỉ còn lại hai người. Một người nghe nói là đầu gỗ chỉ biết tu hành, người còn lại chính là Sương Nhi tiểu thư này. Ngươi đã đến thành Thiên Lai, bối phận cũng không khác bọn họ là bao!"

Phương Nguyên đã hiểu. Hắn xem như là truyền nhân của Thái Hoa chân nhân nên được thành Thiên Lai đối xử khách khí vô cùng, nhưng dù sao hắn cũng là vãn bối, nếu để Kim Đan lão tổ mở tiệc mời thì hạ thấp địa vị của họ, tốt nhất là ai đó cùng bối phận đến chào hỏi.

Nhưng yến tiệc này còn chẳng thú vị bằng uống một phen thỏa thích cùng Tôn quản sự nữa.

Nhìn thấu tâm sự của hắn, Tôn quản sự bèn cười. "Đi đi, ta cũng theo ngươi. Bữa tiên yến này quan trọng lắm đấy!"

Phương Nguyên nghe vậy thì nhận lời.

Sau khi thu xếp xong cho Quan Ngạo, để hắn ta vừa trông chừng nghe ở đình viện vừa đợi mèo trắng về, Phương Nguyên và Tôn quản sự cùng nhau xuất phát.

Trước mặt Phương Nguyên, Tôn quản sự tất nhiên luôn ra vẻ sư huynh, nhưng hai người vừa đặt chân ra khỏi cửa, y lập tức ngoan ngoãn đi phía sau hắn như một vị quản gia trung thực đáng tin, có thể thấy đã có không ít kinh nghiệm. Nếu hắn không biết lai lịch của y từ trước, ai có thể ngờ đây lại là thích khách lợi hại xuất thân Cửu U Cung cơ chứ.

Phủ đệ Kim thị bao la vô cùng, khắp nơi có thể nhìn đến núi non trùng điệp cùng vô số động phủ và cung điện. Có Tôn quản sự hướng dẫn, Phương Nguyên cũng không đến nỗi lạc đường, men theo đường mòn đi ra sau núi. Cảnh vật thay đổi sau khi vượt qua một ngọn đồi: sương mù giăng giăng, mây trôi lững lờ, phía trên là trời cao chiếu xuống, phía dưới là khói nhẹ lượn quanh như biển mây, xung quanh linh khí đậm đà, gió núi mát rượi, thật sự giống như tiên cảnh nhân gian.

Ở trước mặt chính là một chiếc đình nghỉ mát ghé vào đỉnh núi, được khói mù che lấp nên trông như đang lơ lửng giữa tầng mây. Từ xa nhìn lại, thấy trong đình sáng rực như ban ngày, đã có mười mấy người tụ tập.

"Truyền nhân Thái Hoa chân nhân Ô Trì Quốc, Phương tiểu tiên sư đến." Khi gần đến nơi, Tôn quản sự bỗng nhiên hô to khiến Phương Nguyên giật nảy.

Người trong đình cũng ngoái đầu nhìn ra, có hai vị thị nữ áo xanh lướt tới đón tiếp.

"Cung nghênh Phương công tử..."

Phương Nguyên gật đầu rồi bước vào. Không gian bên trong rộng rãi không kèm gì một tòa cung điện, kiến trúc khắc gỗ chạm ngọc tinh xảo đến khó tả. Mười mấy người trong đình có nam có nữ, cũng trạc lứa hắn; có người đánh cờ, có người uống rượu, có người lấy đũa làm kiếm, dường như đang bàn luận kiếm đạo. Thấy hắn bước vào, họ đều ngẩng đầu lên.

Từ trong nhóm người này, Phương Nguyên thấy được một gương mặt quen thuộc, chính là vị Thôi công tử khoác áo bào trắng trước cổng thành kia. Lúc này y đang ngồi tại ghế trên trong đình, có thể thấy thân phận không thấp, kế bên là một thiếu nữ xinh đẹp mặc váy màu xanh phỉ thúy.

Thiếu nữ kia trông chỉ khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, trên mặt còn nét phúng phính, đầu buộc đuôi tóc nghiêng nghiêng, dáng dấp xinh xắn, khóe môi hơi cong gợi cảm giác nghịch ngợm, tu vi ở cảnh giới Trúc Cơ. Nàng ta vốn đang thấp giọng trò chuyện cùng vị Trung Châu Thôi công tử, thấy Phương Nguyên tiến vào thì mỉm cười, đứng dậy tiếp đón.

"Ngươi chính là tiểu sư huynh đến từ Ô Trì Quốc sao?" Nàng nghiêng đầu quan sát Phương Nguyên bằng ánh mắt ranh mãnh. "Trông cũng chẳng có gì đặc biệt!"

Phương Nguyên cười đáp. "Cũng giống như ngươi, hai con mắt một cái mũi mà thôi."

Đoạn hắn hơi quay lại nhìn Tôn quản sự. Y vội đáp. "Bẩm tiểu tiên sư, vị này chính là đệ nhất tiểu mỹ nhân thành Thiên Lai chúng ta, Sương Nhi tiểu thư."

Phương Nguyên nghe mà ê cả răng, thầm nghĩ Tôn quản sự trở thành thế này từ khi nào vậy? Nhưng hắn cũng bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là chắp tay. "Ra mắt Sương Nhi tiểu thư."
Chương 577 Lương đình tiểu yến (2)

Sương Nhi tiểu thư liếc nhìn Tôn quản sự, nói. "Không ngờ ngươi lại giỏi ăn nói, thưởng mấy khối linh thạch." Đoạn nhếch cằm nhìn Phương Nguyên. "Chỉ ra mắt thôi à? Lễ gặp mặt đâu?"

Phương Nguyên thoáng ngẩn người, thầm nhủ đường đường là tiểu thư thành Thiên Lai sao lại đi vòi quà?

Bị Tôn quản sự khẽ kéo áo, hắn nhớ lại lời dặn của y, đành lấy một cái ngọc giản từ trong tay áo ra. "Đi vội vàng không kịp chuẩn bị, trong tay chỉ có một cấm trận do ta tự tay luyện chế, không đáng bao nhiêu, đưa cho Sương Nhi tiểu thư phòng thân vậy."

Sương Nhi tiểu thư nhận lấy ngọc giản, ra vẻ cân nhắc một phen. Bỗng nàng ta nhíu mày với vẻ khinh thường, dường như bất mãn vô cùng.

Phương Nguyên còn đang muốn nói tiếp, nàng ta đã tùy ý đưa ngọc giản cho thị nữ bên cạnh. "Cầm chơi đi."

"Hả?" Thấy vậy, hai mắt Phương Nguyên đanh lại, có chút không vui.

Lấy tính tình thường ngày của hắn, gặp người thiếu tôn trọng như Sương Nhi tiểu thư đã muốn phất tay bỏ đi ngay. Có điều Tôn quản sự biết tính hắn nên vội vàng nháy mắt ra hiệu, nhắc hắn kìm chế. Hơn nữa hắn cũng biết bản thân đến thành Thiên Lai cầu pháp, không nên tức giận, chỉ đành dằn lòng ngồi xuống. Bao nhiêu hứng thú cạn sạch, hắn chỉ định uống hai ly rồi tìm cơ hội cáo từ.

"Hì hì, Vân Hải ca ca à, huynh có thấy ta giúp huynh hả giận không?” Sương Nhi tiểu thư kia lại ngồi xuống, không giới thiệu người ở đây cho Phương Nguyên mà lại thủ thỉ với công tử áo trắng. "Ta còn tưởng kẻ làm huynh mất mặt ở cổng thành là ai chứ, ai dè lại là một tên sư huynh chẳng biết chui ra từ đường ngang ngõ tắt nào. Nếu không phải do Thất thúc tổ đích thân dặn dò, ta còn lâu mới kêu hắn đến đây, nhưng vừa khéo lại có thể giúp huynh hả giận!"

"Việc này có gì đâu mà giận chứ..."

Thôi Vân Hải lại có chút bối rối, những gì xảy ra ở cổng thành tuy khiến y không được vui vẻ nhưng cũng không đến nỗi phải gây khó dễ cho Phương Nguyên. Không biết chuyện này làm sao mà bị truyền ra ngoài, bây giờ lại khiến mặt mũi y có chút khó giữ.

"Hi hi, ai bảo huynh sắp thành tỷ phu của ta." Sương Nhi tiểu thư cười. "Nói đi, huynh muốn ta làm mất mặt hắn thế nào?"

Thôi Vân Hải đáp với vẻ bất đắc dĩ. "Hay là muội nói xem muội muốn gì?"

Sương Nhi tiểu thư mừng rỡ. "Vẫn là huynh hiểu ta. Ta muốn một pháp trận phòng thân do chính tay huynh luyện!"

Thôi Vân Hải đành lắc đầu. "Thật sự là hết cách với muội. Ta đồng ý." Rồi lại có hỏi với vẻ lo lắng. "Tỷ tỷ của muội chừng nào đến?"

Sương Nhi tiểu thư chun mũi. "Ta đã phái người báo tin rồi. Nhưng huynh cũng biết tỷ ấy trước giờ không có hứng thú với tiên yến, không chừng mải mê đọc sách quên cả thiếp mời của ta..."

Nghe vậy, Thôi Vân Hải đành thở dài.

Cùng lúc ấy, những thanh niên tài tuấn khắp thành Thiên Lai cũng đang đánh giá Phương Nguyên, ai cũng hiếu kỳ về vị khách ngoại lai bỗng nhiên xuất hiện này.

Họ không biết nhiều về lai lịch thật sự của Phương Nguyên, chỉ biết dường như người này có chút mâu thuẫn với công tử Trung Châu Thôi gia, hơn nữa Sương Nhi tiểu thư cũng nói đợi hắn tới sẽ chế nhạo một phen. Hiện giờ thấy hắn đơn độc ngồi một chỗ, không đến bắt chuyện cùng ai, tất nhiên cũng không ai chủ động, dứt khoát xem hắn như người vô hình.

Nhưng sau khi yến tiệc kết thúc, có lẽ cũng nên đi hỏi thăm một chút, dù sao người được Kim gia Thất Tổ đích thân triệu kiến tuyệt đối không phải tầm thường.

"Chuẩn bị đi thôi."

Phương Nguyên vốn chỉ đến ngồi một chút chứ không có ý định nán lại. Hắn không biết Tôn quản sự muốn hắn làm gì, nhưng ở lại đây rõ ràng không phải ý hay. Tôn quản sự trông cũng không biết phải làm sao, nhíu mày suy nghĩ.

Vào lúc Phương Nguyên đứng dậy định cáo từ, bỗng có một cô gái váy trắng đạp phi kiếm bay đến từ trên biển mây ngoài đình. Cả người nàng toát ra khí chất trong trẻo lạnh lùng, làn da trắng tuyết, tựa như tiên nữ hạ phàm.

Người trong đình cũng phát hiện nàng đến, lập tức rối rít đứng dậy. "Hàn Tuyết tiên tử đến!"

Thôi Vân Hải trong đình nghe thế thì lộ vẻ vui mừng, hấp tấp chỉnh đốn y phục, chuẩn bị bước ra đón tiếp. Mà Phương Nguyên vừa dợm rời đi cũng chỉ có thể dừng lại, để tránh va phải nàng kia.

"Ha ha, Hàn tiên tử hôm nay cũng đến, thật là hiếm thấy..."

"Đúng vậy, mười lần tụ hội có thể gặp được Hàn tiên tử một lần đã là may mắn..."

Trong tiếng bàn bạc sôi nổi của mọi người, vị Hàn tiên tử kia đã bước vào đình. Nàng cất phi kiếm, quét mắt nhìn những người bên trong, đôi mày khẽ chau, không phản ứng trước những lời nói tiếng cười kia, thậm chí làm lơ Thôi Vân Hải đang mỉm cười bước tới. Bỗng nhiên nàng cất giọng. "Ai là Phương Nguyên sư huynh đến từ Ô Trì Quốc?"

Nhóm người trong đình ngẩn ra. Thôi Vân Hải vừa định lên tiếng chào hỏi cũng lúng túng dừng lại.

"Nơi này, nơi này." Tôn quản sự bỗng hớn hở đáp, chỉ về phía Phương Nguyên.

Ánh mắt Hàn tiên tử rơi xuống nơi nào, người xung quanh đều vội vã tránh ra theo bản năng.

Sau đó, chỉ thấy nàng đi về phía Phương Nguyên, cung kính khom người hành lễ. "Sư muội Kim Hàn Tuyết ra mắt Phương Nguyên sư huynh!"
Chương 578 Tu Sĩ Thiên Đạo Trúc Cơ (1)

- Ân...

Bỗng nhiên trong sân vắng lặng không tiếng động, thậm chí bầu không khí còn có chút lúng túng.

Tư thế hành lễ của Hàn Tuyết Tiên Tử không đúng tiêu chuẩn, động tác không chính xác, thậm chí hơi cứng ngắc, nhưng mọi người lại có thể hiểu. Bởi vì vị Hàn Tuyết Tiên Tử kia vốn là một nha đầu ngây ngô chỉ biết tu hành, không để ý tới chuyện thế tục, có người nói Kim lão thái quân đã từng cho phép nàng gặp mặt không cần hành lễ, nhưng bây giờ, bọn họ lại nhìn thấy Hàn Tuyết Tiên Tử cung kính thi lễ với Phương Nguyên, hơn nữa tự xưng sư muội, thì tất cả đều kinh ngạc: Chẳng lẽ mình hoa mắt?

Nhất là Sương Nhi tiểu thư và Thôi Vân Hải, cả người sững sờ tại nguyên chỗ.

Ngay cả Phương Nguyên cũng hơi ngẩn người, vừa nãy nhìn thấy dáng vẻ của Sương Nhi tiểu thư, thì hắn đã không có hứng thú với buổi tiệc này, trong lòng không thích vị đại tiểu thư được nuông chiều kia của Thiên Lai Thành, không nghĩ tới lại có người hiểu chuyện lễ phép như vậy!

- Hàn Tuyết sư muội... không cần khách khí như vậy!

Một lát sau, Phương Nguyên mới nhẹ nhàng nói, trong mắt còn có chút khó hiểu.

Hàn Tuyết Tiên Tử nghe vậy thì đứng thẳng người, chỉ là đôi mắt trong veo vẫn đánh giá khuôn mặt của Phương Nguyên, bất quá không phải kiểu dò xét vô lễ giống như Sương Nhi tiểu thư, loại đánh giá này tựa hồ là vì hiếu kỳ, không có khiến người ta khó chịu.

- Phương Nguyên sư huynh, huynh là Thiên Đạo Trúc Cơ đúng không?

Thời điểm mọi người nghi hoặc khó hiểu, đột nhiên Hàn Tuyết Tiên Tử mở miệng hỏi.

Phương Nguyên hơi nhíu mày, bất quá sự tình mình là Thiên Đạo Trúc Cơ đã sớm bị Kim gia Thất Tổ đoán ra, bởi vậy cũng không phải bí mật gì, hơn nữa nếu Hàn Tuyết Tiên Tử hỏi đến, thì chứng minh trước đó nàng đã biết rồi.

Bởi vậy hắn chỉ gật đầu nói:

- Đúng vậy!

Chỉ hai chữ này, lại khiến mọi người đồng thời hít vào một hơi khí lạnh, sắc mặt thay đổi.

Nghe được câu nói này, bọn họ đã hiểu vì sao Hàn Tuyết Tiên Tử lại cung kính với Phương Nguyên như thế.

Vị Hàn Tuyết Tiên Tử này, vốn là một người si mê đạo pháp.

Ngoại trừ tu hành, thì nàng không có hứng thú với chuyện khác...

Có thể để nàng chủ động tới tham gia loại tiên yến này, còn hành lễ gọi sư huynh, thì chỉ có một loại người, đó chính là người đạo pháp giỏi hơn nàng.

Mà đối với thiên tài nổi tiếng Thiên Lai Thành, mới mười bảy tuổi đã Ngũ Hành Trúc Cơ đại viên mãn như Kim Hàn Tuyết mà nói, còn có người nào đạo pháp giỏi hơn nàng?

Như vậy khẳng định chính là Thiên Đạo Trúc Cơ, vượt qua Ngũ Hành Trúc Cơ rồi!

Đối với bọn hắn mà nói, chỉ biết Phương Nguyên là khách nhân từ bên ngoài tới, sư trưởng có chút quan hệ với Thiên Lai Thành, cộng thêm Sương Nhi tiểu thư không ưa hắn, nên những người khác đều không tiện tới chào hỏi Phương Nguyên, thì làm sao biết nam tử áo bào xanh thoạt nhìn rất bình thường kia, lại là thiên kiêu đỉnh cao đã bước lên con đường thành Tiên trong truyền thuyết?

Ngay cả Kim Hàn Sương và Thôi Vân Hải cũng không biết, Sương Nhi tiểu thư chỉ biết sư tôn của Phương Nguyên từng tới Thiên Lai Thành cầu pháp, nhưng không rõ người kia tới làm gì, hơn nữa nàng cũng không quan tâm, chỉ nghe nói Phương Nguyên đã từng tranh chấp với Thôi Vân Hải, mà nàng thì muốn lấy lòng Thôi Vân Hải, nên cố ý để hắn xấu hổ ở trên tiên yến.

Trên thực tế, Kim Hàn Tuyết biết được sự tình Phương Nguyên tu thành Thiên Đạo Trúc Cơ, cũng là nhờ Kim gia Thất Tổ nói cho nàng.

Lúc này, bầu không khí trong lương đình lại có vẻ hơi lúng túng.

Tất cả mọi người đều khó xử, đứng cũng không phải, ngồi cũng không xong, nói chuyện cũng không phải, trầm mặc cũng không được.

Phương Nguyên cảm giác được bầu không khí vi diệu, vì vậy thở dài nói:

- Vừa nãy vốn định rời đi, vì lẽ đó...

Kim Hàn Tuyết nghe vậy thì kỳ quái hỏi:

- Tiên yến vừa mới bắt đầu, vì sao Phương Nguyên sư huynh lại muốn rời đi?

Phương Nguyên hơi bất đắc dĩ nói:

- Ta còn có việc...

Tôn quản sự ở bên cạnh lắc đầu, nghĩ thầm ngươi còn có thể tìm lý do qua loa hơn không?

Ngay cả đạo si như Kim Hàn Tuyết cũng biết tâm tình của Phương Nguyên không vui, nàng chỉ là si, chứ không phải ngốc, hơi suy nghĩ một chút, cuối cùng nàng gật đầu hỏi:

- Nếu nơi này không thanh tịnh, vậy Phương Nguyên sư huynh có thể tới động phủ của muội uống trà luận đạo không?

- Hả...

Người chung quanh đều hít một hơi khí lạnh.

Băng sơn mỹ nhân Kim Hàn Tuyết lại muốn mời một nam tử tới động phủ của mình?

Còn muốn uống trà? Còn muốn luận đạo?

Âm Dương Đạo sao?

Mà nghe được lời này, sắc mặt của Thôi Vân Hải thay đổi, theo bản năng tiến lên một bước, tựa hồ muốn nói gì đó, chỉ là không nói ra được, làm cho sắc mặt của hắn không ngừng biến ảo.

Phương Nguyên còn đang suy nghĩ có nên đi hay không, phía bên kia, con ngươi của Sương Nhi tiểu thư đảo một vòng, nhìn rõ tâm tư biến hóa của mọi người ở đây, đột nhiên cười hì hì, đi lên ôm lấy cánh tay của Kim Hàn Tuyết, một tay khác đưa qua ôm cánh tay của Phương Nguyên, cười nói:

- Không cho ai đi hết, ngày nào ta cũng bày rượu ngon để vui chơi với mọi người, nhưng cho tới bây giờ chưa từng mời được hai nhân vật lớn như lần này đâu. Một người là tỷ tỷ đạo si cả ngày không bước ra khỏi cửa, một người là Thiên Đạo Trúc Cơ trong truyền thuyết...

Nói xong nàng nghiêng đầu đánh giá Phương Nguyên, cười nói:

- Mọi người cùng ngồi xuống uống rượu trò chuyện được không?
Chương 579 Tu Sĩ Thiên Đạo Trúc Cơ (2)

Phương Nguyên không nói gì lui lại một bước, không để cho Kim Hàn Sương ôm cánh tay của mình, đang muốn cự tuyệt thì Tôn quản sự ở bên cạnh hắng giọng một cái, trong lòng hắn hơi bất mãn, nhưng thấy bầu không khí chung quanh có chút lúng túng, vì vậy đành phải gật đầu.

Bầu không khí trong lương đình hòa hoãn lại, mọi người cảm thấy nhẹ nhàng hơn không ít.

- Đến đến đến, mời chư vị ngồi!

Công tử ca của Trung Châu Thôi gia vừa cười vừa mời mọi người ngồi xuống.

Sau đó khuôn mặt hắn treo nụ cười ân cần, đi về phía Hàn Tuyết Tiên Tử nói:

- Tuyết nhi, nàng...

Nhưng còn chưa nói xong, đã thấy Kim Hàn Tuyết ngồi xuống ở bên cạnh Phương Nguyên, tựa hồ lúc này mới chú ý tới hắn.

Nàng ngẩng đầu hỏi:

- Có chuyện gì sao?

Sắc mặt của Thôi Vân Hải hơi xấu hổ, thậm chí có chút tức giận, ngừng một chút mới nhàn nhạt nói:

- Không có chuyện gì!

Kim Hàn Tuyết chỉ à một tiếng, sau đó quay đầu, bình rượu trên bàn tự động bay lên, rót cho Phương Nguyên một ly, đồng thời nói:

- Phương Nguyên sư huynh, Thất thúc tổ nói với ta, huynh ở trên bối phận tính là sư huynh của ta, thành quả ở trên tu hành cũng vượt xa ta, ta cảm thấy Thất thúc tổ nói rất có lý, huynh là Thiên Đạo Trúc Cơ, xác thực cao hơn ta, sau đó nếu như có cơ hội, hi vọng huynh có thể chỉ điểm ta một chút, tuy ta...

Phương Nguyên không nhịn được nói:

- Đầy rồi... (từ đầy tiếng Trung là mãn)

Kim Hàn Tuyết hơi ngẩn người:

- Lòng cầu đạo rất kỵ tự mãn, ta sao có thể...

Phương Nguyên giơ tay nâng bình rượu lên nói:

- Ý ta là rượu đầy rồi...

- Ồ!

Khuôn mặt Kim Hàn Tuyết ửng đỏ, đặt bình rượu lên bàn, tựa hồ có chút tay chân luống cuống.

Thân thể Thôi Vân Hải cứng ngắc trở lại chỗ ngồi, lòng không muốn xem, nhưng cảnh tượng Kim Hàn Tuyết cung kính hữu lễ với Phương Nguyên vẫn chiếu vào mắt, nghĩ đến nàng bình thường lạnh nhạt thờ ơ với mình, trong lòng không khỏi tức giận như có lửa đốt!

Kia rõ ràng là vị hôn thê của mình nha...

Tuy nàng không đáp ứng, nhưng Kim lão thái quân đã ngầm đồng ý mối hôn sự này rồi!

Lần này mình đến Thiên Lai Thành, chính là muốn định xuống hôn sự này, ai nghĩ tới...

- Thiên Đạo Trúc Cơ...

Trong lòng hắn chỉ nghĩ tới sự kiện kia:

- Tên nhà quê này... làm sao có thể là Thiên Đạo Trúc Cơ?

Trước kia sau khi Phương Nguyên kết thành Thiên Đạo Trúc Cơ, cũng từng có một quãng thời gian rất đắc ý, nội tâm thỏa mãn, nhưng sau đó đàm đạo với Cửu cô một phen, mới biết Thiên Đạo Trúc Cơ ở trong thế gia tiên môn lớn chỉ là khởi đầu mà thôi, huống chi mình mới nửa bước Thiên Đạo? Từ đó trở đi, hắn thu liễm nội tâm kiêu ngạo, một bước một dấu chân chậm rãi đi tới...

Chỉ là ngay cả Phương Nguyên cũng không ngờ rằng lời Cửu cô khi đó rất đúng!

Hắn không dám tưởng tượng tầm mắt của Cửu cô đến tột cùng cao bao nhiêu!

Đó là một loại góc độ đứng ở đỉnh cao nhìn xuống thế gian, mới sẽ cảm thấy Thiên Đạo Trúc Cơ chỉ như thế mà thôi!

Thế nhưng nếu như đặt ở trong thế gian thì sao?

Thiên Đạo Trúc Cơ vẫn rất cao nha...

- Cho dù ngươi là Thiên Đạo Trúc Cơ, thì cũng không thể quá mức như vậy...

Hắn nhìn Kim Hàn Tuyết ngồi nghiêm chỉnh ở bên cạnh Phương Nguyên, chăm chú nghe Phương Nguyên nói chuyện, trong lòng tức giận quả thực muốn bốc khói, hàm răng cắn ken két, hận không thể lập tức đi lên đánh Phương Nguyên một trận...

Thế nhưng hắn sẽ không thật nhảy ra!

Phương Nguyên là Thiên Đạo Trúc Cơ, hắn chỉ có bị điên mới đi tìm người ta đấu pháp!

Nếu đường huynh của hắn đến thì còn có chút khả năng...

Nhìn Thôi Vân Hải thỉnh thoảng liếc qua Phương Nguyên và Kim Hàn Tuyết, vẻ mặt của Sương Nhi tiểu thư có chút phức tạp, đột nhiên cười hì hì, thấp giọng nói với Thôi Vân Hải:

- Vân Hải ca ca, sao ta lại ngửi được vị chua nhỉ? Đừng nói tiểu muội không giúp ngươi, nếu như ngươi đồng ý cho ta viên Thanh Cơ Ngọc Cốt Đan kia, ta sẽ giúp ngươi hả giận, chịu không?

- Ngươi...

Thôi Vân Hải hơi ngẩn người, tựa hồ không nghĩ tới đến lúc này rồi Sương Nhi tiểu thư còn sẽ giúp mình.

Sương Nhi tiểu thư cười nói:

- Được rồi được rồi, ta biết ngươi chuẩn bị đan dược này là vì tặng cho tỷ tỷ...

Nói xong liếc về phía Kim Hàn Tuyết, nghịch ngợm cười nói:

- Nhưng theo cái đà này, ngươi sẽ không tặng được nha?

Thôi Vân Hải hơi ngẩn người, đáy mắt lóe lên hàn khí, sau đó hắn cười nói:

- Xả cơn giận cái gì chứ, ta không chú ý tới thân phận của mình thì cũng phải quan tâm tới thể diện của Thôi gia, sao có thể nhờ ngươi xả giận, vậy thì phong thái của Thôi gia để ở đâu? Nhưng nếu như chỉ là viên Thanh Cơ Ngọc Cốt Đan này thì cũng không đáng vào đâu, nếu Sương Nhi muội muội muốn thì cứ cầm đi, sau này ta sẽ xin thêm một viên khác tặng cho tỷ tỷ của ngươi!

Nói xong, y lấy một chiếc bình sứ nhỏ từ trong Túi Càn Khôn ra, không hề để tâm, đặt ở trước mặt Sương Nhi.

Sương Nhi đắc ý nhận lấy, sau đó gọi thị nữ bên người đến, nhỏ giọng ra lệnh cho đối phương.

Thị nữ kia hiểu ý, lặng lẽ quay người rời đi. Một lúc sau, tất cả mọi người đều nhận được một tin tức, thái độ có chút ngạc nhiên nhìn về phía Sương Nhi tiểu thư. Sương Nhi tiểu thư mỉm cười, ngón tay thon dài trắng nõn khẽ vạch lên cổ một cái!

Sắc mặt mọi người hiện lên vẻ lúng túng...

Bọn họ lập tức hiểu được động tác tay của Sương Nhi tiểu thư: Đánh hắn!
Chương 580 Kế Nhỏ Bẫy Lớn (1)

Xem ra ngay từ đầu Sương Nhi tiểu thư đã chướng mắt tên tu sĩ tới từ Ô Trì Quốc kia rồi, đến bây giờ vẫn không thay đổi!

Bọn họ chơi chung với nhau lâu, đã từng làm rất nhiều hành động khiến người khác mất mặt như vậy rồi!

Nhưng mấu chốt ở chỗ, đối phương là Thiên đạo Trúc Cơ nha!

Chúng ta không muốn đánh một tên Thiên đạo Trúc Cơ đâu, có bản lĩnh ngươi lên xem...

- Bình thường các ngươi đi theo ta ăn chùa uống ké, hiện tại nhờ các ngươi giáo huấn một người lại không chịu làm?

Sương Nhi tiểu thư nhìn ra phản ứng không đúng của mọi người, sắc mặt trở nên khó coi:

- Chẳng lẽ Sương Nhi ta không có cách trị các ngươi sao?

Nàng lại ném tới một ánh mắt, để mọi người có chút bất đắc dĩ.

Mọi người trao đổi ánh mắt với nhau, nghĩ thầm cũng chỉ có thể nhắm mắt đi lên, bọn họ đều là thiên chi kiêu tử trong Thiên Lai Thành, bằng không cũng không có tư cách được mời đến tham gia tiên yến, nếu bàn về căn cơ, tự nhiên không có ai là đối thủ của Thiên Đạo Trúc Cơ, nhưng ai cũng có sở trường riêng nha, vì tuy cái danh thiên kiêu này chỉ là thổi ra, nhưng nếu không có chút bản lãnh, thì làm sao để cho người ta tin phục.

- Hì hì, chỉ uống rượu thật không thú vị, không bằng mọi người chơi trò chơi đi?

Lúc này Sương Nhi tiểu thư cười tủm tỉm đứng dậy, nâng chén ra hiệu nói:

- Chúng ta cứ theo quy củ trước đây, vẫn là đấu cờ luận kiếm, người thắng được thưởng một chén rượu, nếu thua, hơi trừng phạt một chút là được...

Nghe Sương Nhi tiểu thư mở miệng, trong lương đình trở nên yên lặng như tờ.

Này không phải quy củ trước đây nha, trước đây không phải thua sẽ phạt một chén rượu sao, sao bây giờ lại thành thưởng rượu?

Người quen nàng đều biết bên trong có bẫy, nhưng lúc này tự nhiên không tiện đánh gãy.

Sương Nhi tiểu thư cười tủm tỉm liếc qua mọi người một chút, phía dưới có thị nữ bưng một bàn cờ lên, bên cạnh để một bình rượu, một cái ly. Sau đó Sương Nhi tiểu thư nhìn về phía một nam tử mặc áo bào đen ở trong lương đình, cười nói:

- Phụng sư huynh, ngươi là đệ nhất kỳ thủ của Thiên Lai Thành chúng ta, ngay cả Thất thúc tổ cũng đấu không lại, còn nói tương lai ngươi định sẽ thành cao thủ mưu lược thống lĩnh đại quân, bình thường chúng ta đều không dám chơi cờ với ngươi, hôm nay ngươi làm người dẫn đầu được không?

Ánh mắt mọi người đều nhìn qua, chỉ thấy vị Phụng sư huynh kia chừng hơn ba mươi tuổi, tóc rối tung, ngồi ở trong đám tu sĩ trẻ tuổi thì có vẻ hơi lạc đàn, tính cách trầm mặc, rất ít nói chuyện với ai, đôi mắt hơi híp, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng sẽ ngủ gục, chỉ là tình cờ mới có tinh mang lấp lóe, nhìn thấy Sương Nhi tiểu thư nhắc tới hắn, ánh mắt mọi người đều tập trung qua.

Mà vị kỳ sĩ áo đen bị Sương Nhi tiểu thư điểm danh kia cũng chỉ cươi cười, uống hết một chén rượu mới đứng lên, mỉm cười nói:

- Sương Nhi tiểu thư thưởng rượu, kia chính là vinh hạnh, bất quá trong đình đều là người quen, đã từng đánh cờ không biết bao nhiêu lần, đánh nữa cũng không thú vị, may mắn hôm nay có quý khách từ Ô Trì Quốc tới, không bằng hai người chúng ta đánh một ván, tăng tửu hứng cho chư vị được không?

Trong lương đình, mọi người nghe xong đều lớn tiếng khen hay, bầu không khí trở nên nhiệt liệt.

Xoạt xoạt xoạt…

Vô số ánh mắt rơi vào trên mặt Phương Nguyên, chờ hắn trả lời.

Ngay cả Kim Hàn Tuyết cũng quay đầu nhìn về phía hắn, tựa hồ muốn biết hắn sẽ xử lý như thế nào.

Bàn về căn cơ, không ai bằng được Phương Nguyên, tự nhiên sẽ không ai dám luận bàn cái này với hắn.

Nhưng Thiên Đạo Trúc Cơ, lại chưa chắc mọi thứ đều tinh thông, vừa vặn tương phản, sở trường tu hành, trái lại sẽ lười biếng những chuyện khác, tựa như Kim Hàn Tuyết, có danh đạo si, là bởi vì nàng một lòng tu hành, nhưng ngoại trừ tu hành, những chuyện khác như cầm kỳ thư họa, trà đạo tửu đạo… lại hoàn toàn không thông, cho nên mới có người ở trong tối xưng nàng là đầu gỗ...

Vị Thiên Đạo Trúc Cơ đến từ Ô Trì Quốc kia, hơn phân nửa cũng sẽ như vậy!

Phụng sư huynh là cao thủ kỳ đạo chân chính, tu vi của hắn khá bình thường, chỉ là Trúc Cơ tứ mạch, nhưng trên kỳ đạo hắn lại là tông sư, ở Thiên Lai Thành không ai dám nói vượt qua hắn, tu sĩ đến từ Ô Trì Quốc kia, làm sao có khả năng thắng được?

Bị nhiều người nhìn như vậy, trong lòng Phương Nguyên làm sao không hiểu, hắn bình thường chuyên tâm tu hành, nhưng không có nghĩa là hắn không biết âm mưu quỷ kế, vừa vặn ngược lại, hắn rất nhạy cảm với nhân tâm biến hóa, biểu hiện không đổi, ánh mắt không dời, nhưng sắc mặt và ánh mắt của mọi người ở đây hắn đều rõ như lòng bàn tay, bọn họ tính toán cái gì, hắn cũng đoán được bảy tám phần...

Đối với lời mời của kỳ sĩ áo bào đen, hắn chỉ lắc đầu nói:

- Ta không biết đánh cờ!

Trong lương đình, mọi người như quả bóng xì hơi.

Nếu Phương Nguyên nói mình chơi cờ không giỏi hay không quá tinh thông gì đó, mọi người tất nhiên sẽ khuyên hắn, nói một trò chơi mà thôi, vui chút mà thôi… nhất định sẽ bức được hắn tham gia, nhưng không nghĩ tới tu sĩ Ô Trì Quốc kia lại nói mình không biết chơi, thì bảo bọn hắn làm sao khuyên?

Sắc mặt của Sương Nhi tiểu thư cũng hơi đổi, nhưng lại cười gằn, ánh mắt liếc về phía một người khác.

Người kia là một nam tử trẻ tuổi mặc áo vải, y phục còn sạch sẽ hơn áo bào của Phương Nguyên, trên gối để nằm ngang một thanh trường kiếm, nãy giờ không nói lời nào, cũng không uống rượu, chỉ ngồi ngay ngắn ở đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK