• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 401 Ngoài Sáng Yếu Thế, Ngầm Giở Trò Quỷ (2)

"Sao còn để cho người ta chạy trốn? Nếu như tên đệ tử Thanh Dương kia đi về hướng Nguyên Phong quốc, mục đích tất nhiên là muốn mượn đại trận truyền tống trên Vấn Đạo sơn của Nguyên Phong quốc rời đi, một khi hắn một mạch chạy trốn được tới Trung Châu, thì ta biết đi nơi nào tìm hắn đòi kiện pháp bảo kia chứ?"

Tên thiếu niên tiểu nô kia vội nói: "Công tử bớt giận, nếu thích khách Cửu U cung đã tiếp nhận vụ mua bán này, thì không đạt mục đích sẽ tuyệt đối không bỏ qua, cho dù phải truy sát đến Trung Châu chắc hẳn cũng sẽ không bỏ qua tên đệ tử Thanh Dương tông kia. Huống chi vừa rồi bọn hắn truyền tin về nói, hiện tại vẫn đang bám theo tên đệ tử Thanh Dương tông kia, cũng chưa chắc sẽ không bắt được hắn, mong công tử kiên nhẫn đợi thêm một lát. . ."

"A, giết một tên tu sĩ Trúc Cơ tốn 3000 linh tinh, ta muốn bảo đảm bọn hắn có thể đưa tên đệ tử Thanh Dương tông kia nguyên vẹn đến trước mặt ta, nên liền xuất ra hơn 20 vạn linh tinh, không phải là để bảo đảm ổn thỏa hay sao? Vậy mà bọn chúng vẫn để hắn chạy trốn. . ."

Cam Long Kiếm thấp giọng nói, ánh mắt lấp lóe: "Nếu như thật sự để cho tên đệ tử Thanh Dương tông kia chạy thoát, vậy chẳng phải là lấy giỏ trúc mà múc nước sao?"

Tiểu nô kia nao nao, thấp giọng nói: "Công tử vẫn chưa tìm được pháp bảo kia?"

Cam Long Kiếm chậm rãi lắc đầu, nói: "Ngay cả căn lầu nhỏ của tên đệ tử Thanh Dương tông kia đã cũng đã lật khắp, nhưng vẫn không tìm thấy thứ gì, trên người hắn ta đã soát qua cũng không có, chắc là đã được hắn giấu ở một nơi nào đó, nhất định phải sưu hồn mới được. . ."

Tiểu nô kia nao nao, nói: "Vậy có khi nào. . . bị Thanh Dương tông nuốt riêng không?"

Cam Long Kiếm lắc đầu, nói: "Thanh Dương tông không có lá gan lớn như vậy, huống hồ bọn hắn cũng không biết tầm quan trọng của món pháp bảo kia. Bằng không mà nói, tên đệ tử Thanh Dương tông này chỉ sợ đã sớm bị bọn hắn âm thầm giết chết, rồi xóa sạch hết thảy dấu vết, căn bản sẽ không chờ ta tìm tới cửa. Nhìn phản ứng hiện tại của bọn hắn liền biết, trước đó quả thực bọn hắn không biết chút nào đối với chuyện này!"

Tên tiểu nô kia cũng không nhịn được nhíu mày: "Thế nhưng mà công tử, ngươi cũng không biết hình dáng pháp bảo kia sao?"

Cam Long Kiếm cười lạnh, nói: "Coi như không biết, chắc chắn ta cũng có thể nhận ra được!"

Nói rồi, hắn lại thở dài một hơi, nói: "Sư tôn từng thầm nhắc nhở ta về nhi tử của lão súc sinh Nam Hoang Yêu Vương kia cặn kẽ, không được mười phần thì cũng có tám phần. Cho dù con khỉ da bạc kia là do ái thiếp của hắn sinh ra, thì cũng có thể được bao nhiêu phân lượng chứ? Ta còn nghe nói, sau khi con khỉ kia trộm pháp bảo của hắn rời khỏi Nam Hoang, trong cơn tức giận lão súc sinh kia ngay cả ái thiếp cũng đều nuốt gọn, không có chút thể diện nào!"

"Loại yêu vật này, ngươi nói đến phụ tử tình thâm gì đó chẳng phải là chuyện tiếu lâm sao?"

"Chỉ sợ nhi tử bảo bối kia bị người giết ở ngay trước mặt hắn, hắn cũng sẽ không để ý, huống chi tên nhi tử này còn phản bội hắn?"

"Nếu như sư tôn đoán không lầm, món pháp bảo bị trộm kia chắc chắn không phải phàm phẩm!"

"Có thể khiến cho Nam Hoang Yêu Vương coi trọng như vậy, nói không chừng còn là một kiện pháp bảo Thần giai trong truyền thuyết. . ."

Nói đến đây Cam Long Kiếm chợt ngẩng đầu lên, trong ánh mắt hiện lên vẻ khốc liệt: "Tuyệt không thể để tên đệ tử Thanh Dương tông kia chạy trốn tới Trung Châu. Truyền tin cho thích khách Cửu U cung, ta không cần biết bọn hắn ẩn giấu bao nhiêu thích khách tại Việt quốc, lại có bao nhiêu Câu Điệp Sứ chủ cờ, nhưng bọn hắn nhất định phải bắt tên đệ tử Thanh Dương tông kia lại trước khi hắn chạy khỏi Việt quốc cho ta...”

"Mời được hai vị Câu Điệp Sứ sao?"

Tiểu nô kia lại tỏ ra lưỡng lự, cười khổ nói: "Điều này không hợp quy củ của Cửu U cung đi. . ."

Cam Long Kiếm lạnh lùng nói: "Bọn hắn không bắt được người trước cũng đã là phá hư quy củ của mình, hiện tại ta chỉ muốn đòi người, ai sẽ dị nghị chứ? Đừng nói là hai vị Câu Điệp Sứ gì đó, cho dù là ba vị ta cũng muốn, nhưng nhất định phải bắt được người!"

Tiểu nô kia nghe vậy cũng không dám nói nữa, vội vàng đi truyền tin.

Hồi lâu sau, hắn tỏ ra mừng rỡ trở về, nói: "Phòng thu chi Cửu U cung nói, bọn hắn cho rằng công tử nói có lý, đúng là công tử đã nói muốn thích khách Cửu U cung đưa người tới trước, do đó tên đệ tử Thanh Dương tông kia chạy thoát là khuyết điểm của bọn hắn. Cho nên bọn hắn đáp ứng điều kiện của công tử, tất cả thích khách trong Việt quốc đều sẽ được điều tới làm chuyện này, đồng thời còn không lấy tiền!"

Cam Long Kiếm nghe lời này, tâm trạng mới thoáng thả lỏng một chút, khẽ gật đầu: "Cửu U cung vẫn còn có quy củ!"

Nói rồi, hắn vươn người đứng dậy, lãnh đạm nói: "Nhưng cũng không thể hoàn toàn tin tưởng bọn hắn, chúng ta cũng đuổi theo đi!"

"Grào. . ."

Trong lúc bọn hắn đang nói chuyện, con Toan Nghê Thú dường như tỏ ra nôn nóng bất an, gầm nhẹ không thôi.

Cam Long Kiếm nhíu mày, nói: "Sửu Nhi đánh hơi được cái gì rồi?"

Thiếu niên kia lúc này mới nghĩ tới, cười nói: "Công tử đến đây, tiểu nô có trò vui cho ngài xem. . ."

"Ngươi luyên thuyên cái gì vậy?"

Cam Long Kiếm có chút bất mãn, lạnh lùng nhìn tiểu nô kia một chút.

Tiểu nô kia vội nói: "Công tử bớt giận, đây là tiểu nô trong lúc vô tình phát hiện, tuyệt đối sẽ không khiến công tử thất vọng!"

Nói rồi hắn đi trước dẫn đường, Cam Long Kiếm nhẫn nại đi theo đến bên ngoài một kho củi ở hậu viện được gia cố thêm rất nhiều cấm chế, hắn thoáng nhìn vào bên trong, liền thấy bên trong lại giam giữ hai người một nam một nữ tuổi tác không lớn, lông mày lập tức nhíu lại.
Chương 402 Một Đường Đi, Một Đường Chiến (1)

"Bất kể thế nào thì chúng ta cũng phải đưa ngươi rời khỏi Việt quốc. . ."

Đám người Phương Nguyên sau khi trải qua một phen đại chiến tiếp tục vội vàng chạy về phía trước.

Hai vị chấp sự và một đám đệ tử Thanh Dương tông đang chiến đấu với thích khách Cửu U cung. Bọn hắn hao tổn không ít, còn có nhiều người đã mất mạng, nhưng đám thích khách Cửu U cung này cũng coi như bị bọn hắn phân tán ra, nên đám người Phương Nguyên cũng có thêm được một chút thời gian đi đường.

Có điều khi đi về phía trước, mọi người đều hiểu được một chuyện trong lòng, chuyến đi đường ắt hẳn sẽ không hề nhẹ nhàng một chút nào. . .

Thích khách Cửu U cung, một khi để mắt tới người nào thì sẽ như giòi trong xương, không đạt được mục đích thì thề không bỏ qua.

Hơn nữa nhìn bộ dạng của bọn hắn giống như đã đoán được mục đích của đám người Phương Nguyên, dọc theo con đường này, cũng không biết sẽ có bao nhiêu thích khách cản đường nữa. Cũng chính vì nguyên nhân đây, sau khi giết tản một nhóm thích khách đằng sau, những đệ tử Thanh Dương tông còn sống sót cũng không có tản đi, mà tiếp tục một đường tùy hành, có người đánh yểm trợ cho đám người Phương Nguyên, nhiễu loạn khí cơ của kẻ theo dõi, có người tùy thời chuẩn bị động thủ.

Thế nhưng đến lúc này, Phương Nguyên cũng đã cảm thấy khó chịu dị thường.

Hắn không ngờ rằng, vì mình đào vong lần này, lại có nhiều người như vậy vì hắn mà mất mạng. . .

Hắn từ trước đến nay độc thân lai vãng đã thành quen, không muốn có quá nhiều quan hệ với người khác, cũng không muốn tiếp nhận quá nhiều nhân quả của người khác.

Người khác lạnh đạm với hắn, hắn cũng không thèm để ý.

Bởi vì hắn quen sống một mình, nội tâm cường đại, sự lãnh đạm của người khác không thể làm tổn thương đến hắn!

Nhưng người khác đối xử quá tốt với hắn, hắn trái lại lại cảm thấy không được tự tại!

Hắn không thích thiếu nợ người khác, thế nhưng hiện tại hắn cảm thấy mình đã thiếu nợ rất nhiều người mà mình còn không quen biết!

Hắn nhìn thấy rất nhiều đệ tử Thanh Dương tông vì hộ tống hắn mà chết dưới kiếm của thích khách Cửu U cung, tư vị này. . .

"Tông chủ đã cho ba người chúng ta một khẩu dụ, đó là coi ngươi như truyền nhân của tông chủ nhất mạch, hộ tống ngươi rời khỏi Việt quốc!"

Một trong hai vị lão chấp sự kia phảng phất nhìn ra suy nghĩ của Phương Nguyên: "Cũng chính vì nguyên nhân này nên chúng ta mới dám tế lên Hộ Đạo Phù, triệu hoán Thanh Dương đệ tử đến đây hộ pháp. Vào ngàn năm trước, vì hộ tống truyền nhân của tông chủ nhất mạch chạy trốn khỏi sự truy sát của yêu ma, ngay cả Đại trưởng lão Thanh Dương tông cũng đã chết dưới nanh vuốt của yêu ma, bây giờ chúng ta vì hộ tống ngươi mà hi sinh chút người này thì có đáng là gì?"

"Đáng là gì?"

Phương Nguyên lập tức cười khổ.

Hắn không ngờ rằng mình có hưởng thụ tư cách đãi ngộ này, hắn còn chưa bái nhập vào tông chủ nhất mạch.

Lùi lại một bước, dù cho có bái xong đi chăng nữa thì hắn cũng chỉ là đệ tử ký danh, không tính là truyền nhân chân chính của tông chủ. . .

Nhưng bây giờ, những người này vẫn cứ làm như thế!

Ba vị lão chấp sự thì lại không nghĩ nhiều như vậy. Bọn hắn chỉ là vì một khẩu dụ của tông chủ mà đã sử dụng hết thảy phương pháp có thể dùng để hoàn thành mục tiêu đưa mình rời khỏi Việt quốc. Chỉ là những chuyện này lại làm cho nội tâm Phương Nguyên bị dày vò. . .

Mệnh của các ngươi cũng rất đáng tiền, sao phải vứt bỏ vì ta chứ?

Một đường đi, một đường chiến!

Đi ba ngàn dặm về phía đông, khi đang nghỉ ngơi trên Dược Đỉnh sơn, thích khách Cửu U tiến đến, hai bên lại huyết chiến một trận.

Lại chiến lại đi, khi đến Tiểu Thanh Hà, thích khách Cửu U ẩn thân dưới mặt nước, phục kích đám người Thanh Dương tông, khiến cho bọn hắn tử thương thảm trọng.

Lại đi được hai ngàn dặm, khi đi đến vùng Bạch Nô lĩnh, một lượng lớn thích khách Cửu U chạy đến, đệ tử Thanh Dương tông tử thương thật nhiều, thậm chí có một vị chấp sự bị thích khách độc chết, chỉ còn lại một vị chấp sự mang theo Phương Nguyên giết ra khỏi trùng vây, tiếp tục bỏ chạy về phía Lạc Hà. . .

Đệ tử Thanh Dương tông được triệu tập đến lần thứ nhất đã sớm không đủ người.

Bởi vậy lão chấp sự sau khi mang theo Phương Nguyên trốn thoát đã triệu tập lần thứ hai, sau đó là lần thứ ba. . .

Mỗi một lần tế lên Hộ Đạo Phù, đều sẽ có những đệ tử Thanh Dương tông khác nhau chạy đến.

Bọn hắn thậm chí còn chưa nhìn thấy mặt Phương Nguyên, nhưng lại đều không nói hai lời, chỉ xông tới hộ tống Phương Nguyên chạy ra phía ngoài.

"Đi về phía trước ba trăm dặm thì sẽ ra khỏi phạm vi Việt quốc, nơi đó chính là lãnh địa của Nguyên Phong quốc. Nguyên Phong quốc là tu hành đại quốc, quy củ sâm nghiêm, thích khách Cửu U cung nhất định sẽ không dám quá mức điên cuồng ở nơi đó. Hơn nữa Nguyên Phong quốc cũng có người của Tiên Minh trú đóng, ngươi có thể thông qua người của Tiên Minh để tiếp cận Vân Đài, sau đó dùng Tiên Minh công đức để khai mở đại trận truyền tống. . ."

Lão chấp sự trầm giọng nói với Phương Nguyên: "Ba trăm dặm cuối cùng này chính là cửa ải cuối cùng!"

Nghe lão chấp sự nói thể, Phương Nguyên cũng biết lời này có đạo lý, nhưng nội tâm thì lại chìm xuống: "Ba trăm dặm cuối cùng này, chúng ta có thể vượt qua sao?"

Lão chấp sự có thể phân tích ra được, vậy thì Thích khách Cửu U cung không thể nào không phân tích ra.

Nếu như lão chấp sự cảm thấy ba trăm dặm này là một con đường bằng phẳng, vậy thì Thích khách Cửu U cung nhất định sẽ làm cho con đường này càng khó đi hơn!

"Chúng ta đều có thể không qua được, nhưng ngươi nhất định phải vượt qua!"

Lão chấp sự trầm giọng nói, hắn đi ở trước người Phương Nguyên, xách theo một thanh thiết thương rỉ sét trong tay, chậm rãi đi thẳng về phía trước.

Sau lưng bọn họ, có vài chục vị đệ tử Thanh Dương tông mặc phục sức khác nhau, tản ra đi theo sau lưng bọn họ.

Trong khi đó ở cách đó không xa, còn có càng nhiều đệ tử Thanh Dương tông đang chạy đến.

Đây là thời điểm hoàng hôn nặng nề buông xuống, lại một ngày nữa sắp sửa qua đi. Thời tiết u ám, mây đen tụ hợp, lơ lửng giữa không trung, bất chợt có điện quang xẹt qua, làm sáng lên một mảnh đất ngập tràn âm u tử khí. Phương Nguyên cũng không biết trong mây đen kia có bao nhiêu hung hiểm đang chờ đợi mình!

"Thích khách Cửu U cung, nhận tiền đòi mạng, chưa từng có lần mua bán nào thâm hụt như thế này. . ."
Chương 403 Một Đường Đi, Một Đường Chiến (2)

"Rõ ràng chỉ là một tên đệ tử cảnh giới Luyện Khí, bình thường tối đa cũng chỉ là 1000 linh tinh, bây giờ thu 5000 đã là kiếm lời lớn. Thật không ngờ mục tiêu thế mà lại khó giết như vậy, chẳng những không kiếm được bao nhiêu, ngược lại phải bồi thêm không ít nhân thủ. . ."

Một đạo Thanh Phiên bay ra từ trong mây đen, một tiếng cười lạnh trầm thấp theo đó vang lên.

"Cửu U cung làm ăn buôn bán quá nhiều, sớm muộn gì cũng phải có lúc ngã chổng vó. . ."

Lão chấp sự gặp được Thanh Phiên, liền biết suy đoán của mình quả nhiên là thật, nhưng hắn chỉ nở một nụ cười lạnh.

Bọn hắn biết được của ba tầm quan trọng trăm dặm cuối cùng này, Thích khách Cửu U cung tất nhiên không thể nào không biết. Bọn hắn muốn vượt qua, thế nhưng Thích khách Cửu U cung sẽ không để bọn hắn vượt qua. Chắc hẳn khi hắn triệu tập đệ tử Thanh Dương tông chuẩn bị nhất cổ tác khí xông qua một đoạn đường cuối cùng này thì Thích khách Cửu U cung cũng đã nghĩ hết biện pháp để triệu tập tất cả thích khách trong cảnh nội Việt quốc, chuẩn bị đánh nhau một trận với phe mình rồi!

"Bằng vào nhiêu đây bản lĩnh của Thanh Dương tông các ngươi, sợ là không có tư cách làm cho Cửu U cung bị ngã ngựa. . ."

Khi hắn đang nói chuyện, một đạo Thanh Phiên khác từ trong mây đen bay ra.

"Tên Câu Điệp Sứ thứ hai. . ."

Ánh mắt của lão chấp sự lạnh đi mấy phần, tâm can chợt bốc lên hàn ý.

Câu Điệp Sứ là người chấp chưởng Thanh Kỳ, lãnh đạo thích khách Cửu U cung. Bọn hắn không còn là sát thủ bình thường, mà có cảnh giới Trúc Cơ, là đại thích khách nắm giữ Cửu U bí pháp. Loại người này đi đến bất kỳ địa phương nào thì cũng đều là một cái tồn tại đáng sợ. Trước đó chỉ có một vị Câu Điệp Sứ mà đã khiến cho bọn hắn nửa bước khó đi, bây giờ lại xuất hiện đạo Thanh Phiên thứ hai, điều này cũng có ý nghĩa rằng vị Câu Điệp Sứ thứ hai đã chạy tới. . .

Thế nhưng bọn hắn có hơi không rõ ràng cho lắm. Việt quốc xuất hiện một vị Câu Điệp Sứ đã là rất khó rồi. Bây giờ vị thứ hai này là từ đâu tới đây?

"Cửu U cung lời hứa ngàn vàng, nói ngươi canh ba chết, lưu ngươi đến canh năm thì chính là lỗi của chúng ta. Có điều cũng may là Cam công tử muốn người sống, cho nên cũng không tính là đập chiêu bài. Nhưng hai người chúng ta dùng bí pháp truyền tống đến đây, cần phải nhanh nhanh hoàn thành lần mua bán này mới được!"

Thế nhưng ngay khi ý nghĩ này dâng lên trong đầu lão chấp sự, lại có một giọng nói vang lên.

Lần này lại là vang lên sau lưng hắn!

Hắn đột nhiên quay đầu, sau đó liền nhìn thấy mặt Thanh Phiên thứ ba.

Việc này khiến hô hấp của hắn dừng lại một chút, hắn không ngờ rằng lại có vị Câu Điệp Sứ thứ ba xuất hiện!

Trong Việt quốc nho nhỏ này, thế mà có tới ba vị Câu Điệp Sứ tụ tập. . .

Lực lượng này, e rằng đã đủ ám sát một vị trưởng lão tiên môn nào đó rồi.

"Lát nữa chúng ta sẽ sáng tạo cơ hội cho ngươi, hãy tự mình trốn đi!"

Lão chấp sự không nhiều lời nữa . Hắn quay đầu nhìn sang Phương Nguyên, thấp giọng nói.

Phương Nguyên không trả lời hắn, bởi vì lão chấp sự cũng không có ý muốn hỏi hắn.

Lão chấp sự chỉ là đơn thuần nói cho hắn biết chuyện này mà thôi!

"Thanh Dương đệ tử, có yêu tà Cửu U làm loạn, giết chết không tha!"

Vị lão chấp sự kia không nói thêm gì nữa. Hắn đột nhiên đề cao giọng nói, bỗng quát lên một tiếng chói tai!

"Rầm rầm. . ."

Khi một tiếng quát này của hắn vang lên, đám đệ tử Thanh Dương tông xung quanh đều tế lên đủ loại pháp bảo, liều mạng đánh về phía trước. Thích khách Cửu U cung cũng kêu to một tiếng, nhao nhao đuổi kịp, nhưng rất rõ ràng, bọn hắn đã ăn thua thiệt khi liều mạng với đệ tử Thanh Dương tông trước đó, lần này đã có kinh nghiệm hơn. Ba vị Câu Điệp Sứ kia đồng thời thét dài, ba đạo Thanh Phiên đã nhất phi trùng thiên.

Khi tới giữa không trung, ba đạo Thanh Phiên kia đụng vào nhau, nhất thời ô quang tán dật ra.

Trời đất vốn đang trong thời điểm hoàng hôn huy hoàng lại chợt biến thành nửa đêm. Cả thiên địa đều bị che đậy, đưa tay không thấy năm đầu ngón tay.

Ba vị Câu Điệp Sứ xuất thủ, không phải để liều mạng với đệ tử Thanh Dương tông, vì việc thích khách Cửu U cung nhất không am hiểu chính là liều mạng. Ba người bọn họ đến đây cùng nhau, chính là vì thi triển một đạo bí thuật chỉ có Hồng Phiên Câu Điệp Sứ mới có thể thi triển được. . .

Cửu U bí pháp thức thứ tư: Dạ Bố!

Không biết có bao nhiêu đệ tử Thanh Dương tông bị phiến bóng đêm kia bao phủ, đều vô thanh vô tức hạ xuống đất.

Phiến bóng đêm kia, thế mà giống như là Quỷ Môn quan!

Nhưng trong một khoảng không khác, trên trời vẫn còn tung bay đạo Thanh Dương Hộ Đạo Phù kia!

Có đạo phù kia in dấu ở đó, xung quanh vẫn có vô số đệ tử Thanh Dương tông để xuống hết thảy mọi việc trên tay để chạy tới trợ trận!

Lúc này lão chấp sự không xuất thủ, hắn cũng không để cho Phương Nguyên xuất thủ.

Hắn chỉ đứng đó quan sát, muốn tìm ra một con đường thích hợp để đưa Phương Nguyên rời khỏi nơi này.

Bởi vậy, chỉ có những đệ tử Thanh Dương tông chạy tới kia mới ra tay đánh nhau. Tu vi của bọn hắn đều cũng không cao, số lượng tu sĩ Trúc Cơ vô cùng ít ỏi, bởi vì cũng chỉ có những đệ tử Thanh Dương tông tu vi không cao này mới chọn lựa rời khỏi tiên môn, ẩn vào hồng trần. . .

Có khả năng không phải tất cả đệ tử Thanh Dương tông đều tới đây.

Có thể có đệ tử Thanh Dương tông nhìn thấy Hộ Đạo Phù này, nhưng lại giả vờ làm không nhìn thấy.

Cũng có thể có người chạy đến, phát hiện thế cục hiểm trở nên đã lặng lẽ rời đi. . .

Nhưng bất kể không bao lâu, hay là có rất nhiều người chạy tới, sau đó dựa vào Hộ Đạo Phù chỉ dẫn, xông về trước ra ngoài. . .

Phương Nguyên vào lúc này rốt cuộc đã có hơi không nhẫn nại được nữa, trong lòng hắn giống như có một đoàn lửa đang thiêu đốt!

Hắn nhìn thấy, đạo nhân áo lam chạy tới, phóng đi vào màn đêm. . .

Hắn nhìn thấy, lão gia nhà giàu mặc cẩm y chạy tới, phóng đi vào màn đêm. . .

Hắn nhìn thấy, lang trung cầm quái kỳ chạy tới, phóng đi vào màn đêm. . .

Cuối cùng lúc hắn nhìn thấy một người, hắn liền triệt triệt để để ngây dại.

Đó là một lão đầu tử lưng đã còng xuống, trên người mặc một bộ áo bào màu xám, trong tay cầm lấy một thanh kiếm vội vã chạy tới.

Giờ khắc này, Phương Nguyên giống như bị sét đánh, lẩm bẩm nói: "Chu tiên sinh?"
Chương 404 Chết Có Đáng Giá Hay Không (1)

Phương Nguyên đã hơn ba năm không gặp vị ân sư thụ nghiệp cho mình tại Tiên Tử đường này. Trong lòng hắn cũng một mực có một suy nghĩ, rằng mình cũng nên về cố hương để bái phỏng vị ân sư này một chút. Nhưng hắn lại không ngờ rằng, không cần mình đến bái phỏng ân sư, trong tình cảnh này, hắn vậy mà lại nhìn thấy Chu tiên sinh. Mắt thấy lão đầu kia không chút nghĩ ngợi phóng đi vào màn đêm đáng sợ kia, Phương Nguyên lập tức cảm thấy kinh hãi.

"Chu tiên sinh. . ."

Hắn kêu to, muốn đi lên ngăn cản ân sư.

Hắn biết tu vi của Chu tiên sinh cũng không cao, nếu như vọt vào đó thì nhất định sẽ mất mạng.

"Ngươi muốn làm gì?"

Lão chấp sự vô cùng kinh hãi, vội vàng xoay tay bắt lấy bả vai Phương Nguyên.

"Không thể tiếp tục như vậy nữa, bọn hắn đều sẽ chết đấy. . ."

Phương Nguyên kêu lớn, dùng cả một thân pháp lực để giãy dụa.

"Nếu như bọn hắn không chết thì làm sao ngươi có đường sống được?"

Khuôn mặt của lão chấp sự cũng hiện lên một vòng phẫn nộ. Lúc này hắn đã dùng hết toàn lực để hung hăng chế trụ Phương Nguyên.

"Vì sinh lộ của một mình ta, làm vậy có đáng giá hay không?"

Phương Nguyên đã hoàn toàn không còn lạnh nhạt như bình thường nữa, hắn ngưng trọng kêu lớn: "Ta biết tông chủ bảo các ngươi nhất định phải đưa ta rời đi, thế nhưng các ngươi có từng nghĩ tới chuyện làm như vậy có đáng giá hay không? Ta đáng giá để các ngươi tốn đại giới lớn như vậy để bảo vệ ư? Trên dọc đường đã chết không biết bao nhiêu người . . Ta thậm chí còn không quen biết bọn hắn, vậy thì sao ta đáng để bọn hắn vì ta mà chịu chết như vậy được?"

"Tông chủ nếu đã phân phó như thế, vậy thì hắn sẽ có đạo lý của hắn!"

Đối mặt với Phương Nguyên đang gào thét, lão chấp sự chỉ trầm giọng nói: "Ngươi không nên cân nhắc những việc này!"

"Tông chủ cũng không nhất định đúng!"

Phương Nguyên gầm thét, một thân Huyền Hoàng khí bốc lên, thanh khí chợt quanh quẩn quanh người hắn.

Bàn tay của lão chấp sự thế mà đều bị một thân pháp lực này của hắn đánh văng, không thể chế trụ được hắn nữa.

Phương Nguyên tránh thoát khỏi bàn tay của lão chấp sự, lập tức vút đi mấy chục trượng, nhanh chóng vọt tới bên người Chu tiên sinh. Hắn một tay bắt lấy cánh tay của Chu tiên sinh, sau đó trở tay hoành kiếm trước ngực. Chỉ nghe một trận "Rầm rầm" vang lên, vô số kiếm quang gào thét bay đến nhưng đều bị một kiếm của Phương Nguyên ngăn lại. Sau đó hắn kéo lấy Chu tiên sinh, thân hình giống như quỷ mị, chỉ trong nháy mắt đã lui lại hơn mười trượng. . .

"Là ngươi?"

Mãi đến lúc này, Chu tiên sinh mới quay đầu lại nhìn, sau đó hắn liền nao nao, thần sắc có hơi kinh hỉ.

"Tiên sinh, đệ tử sao dám để tiên sinh vì ta mà mạo hiểm?"

Phương Nguyên nhìn thấy vẻ mặt của Chu tiên sinh, nhất thời không biết nên nói gì cho tốt, tâm tình giống như bị cự thạch ngàn cân đè lên.

"Tốt, tốt, tốt. . ."

Chu tiên sinh không kịp nghe hết những gì Phương Nguyên nói. Lúc hắn nhìn thấy Phương Nguyên thì bỗng nhiên có một vị lão chấp sự vội vã chạy đến, che chở cho Phương Nguyên, hắn liền minh bạch đây là đang có chuyện gì xảy ra. Từng tầng từng tầng nếp nhăn trên khuôn mặt chợt giãn ra, hắn ha ha cười nói: "Ta cũng không ngờ rằng, lần này thanh phù hoành không, triệu tập chúng đệ tử, thì ra là vì che chở ngươi, tốt, tốt, như vậy thật là tốt. . ."

Nói xong, hắn chợt thở dài: "Trước đó không lâu ta vừa nhận được tin, nói Thanh Dương tông không muốn đối đầu với Nam Hoang Yêu Vương và Âm Sơn tông, bị ép phải đưa ngươi vào tử lao. Khi đó ta còn tức giận không ngớt, hận không thể lập tức xông vào tiên môn để hỏi cho rõ. Trên đường đi gặp phải Thanh Dương Phù, ta liền chạy sang đây để xem xét. . . Thì ra là vì đưa ngươi rời đi, tốt, rất tốt, xem ra lão phu không cần phải đi một chuyến đến Thanh Dương tông rồi!"

"Tiểu Phương Nguyên chớ sợ, xem vi sư giúp ngươi mở ra một con đường máu. . ."

Lão nhân này nói xong, thế mà đột nhiên xách ra một thanh trường kiếm, muốn lại một lần nữa lướt đi che chở cho Phương Nguyên!

"Ta không phải có ý này . . ."

Phương Nguyên vừa sợ vừa bất đắc dĩ, hắn vội vàng kéo Chu tiên sinh lại, muốn để cho bản thân xông về phía trước. Thế nhưng đột nhiên có một sợi Khốn Tiên Tác từ sau lưng hắn bay tới, quấn lên trên người hắn, vòng qua vòng lại mấy vòng, gắt gao trói hắn lại, khiến cho tay chân hắn không thể động đậy. . .

Lão chấp sự kia, thế mà thừa dịp hắn không chú ý, đã trực tiếp trói hắn lại.

"Mau buông ta ra. . ."

Phương Nguyên bi phẫn kêu to, tâm can nổi nóng tới cực điểm, ánh mắt khi hắn nhìn qua lão chấp sự tràn đầy vẻ không cam lòng.

Ngay cả Chu tiên sinh cũng có hơi khó hiểu nhìn qua lão chấp sự.

Lão chấp sự kia chỉ lãnh lãnh đạm đạm nói rằng: "Tông chủ làm đúng hay không đúng thì phải nhìn xem trong tương lai, liệu ngươi có làm được những gì hắn chờ mong hay không. Nếu ngươi thật sự có lòng, vậy thì đừng để cho nhiều người như vậy chết vô ích, cũng đừng quên rằng từng có nhiều người như vậy vì ngươi mà chết, hãy khiến cho cái chết của bọn hắn có giá trị một chút!"

"Thế nhưng ta. . ."

Phương Nguyên nghe hắn nói vậy, trong lòng có vô số lời muốn nói, nhưng nhất thời lại không nói ra khỏi miệng được.

Lúc này ở ngay trước mặt hắn, những Thanh Dương tông đệ tử kia đều đang từ bốn phương tám hướng chạy đến, sau đó đều ra sức vọt về phía những tên thích khách Cửu U cung kia. Đa số những người này có thực lực còn không bằng mình, khi bọn hắn đối mặt với bí pháp Cửu U cung do ba vị Câu Điệp Sứ Cửu U cung thi triển thì rõ ràng đều bất lực. Lúc này nói là ác chiến, chẳng bằng nói là đang chịu chết.

Lão chấp sự hiển nhiên cũng minh bạch đạo lý này, nhưng hắn lại không hề mảy may mềm lòng. . .

Lúc này hắn không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể để cho những này Thanh Dương tông đệ tử này chịu chết thì mới có thể sáng tạo sinh lộ cho Phương Nguyên!

Chỉ là, sau khi hắn quan sát nửa ngày, trong lòng giống như có hơi tuyệt vọng.

Hắn quả thực không nhìn ra sơ hở của Dạ Bố kia, càng không biết nên làm như thế nào mới có thể phá được bí thuật này!

E rằng chỉ có trưởng lão cảnh giới Kim Đan tới đây thì mới có thể phá đi yêu pháp này a?

"Bắt lấy tên đệ tử Thanh Dương tông kia, nhanh lên!"
Chương 405 Chết Có Đáng Giá Hay Không (2)

Đúng vào lúc này, một vị Câu Điệp Sứ Cửu U cung thấy thời cơ đã chín muồi, liền đột nhiên hạ lệnh một tiếng.

Thuận theo mệnh lệnh này của hắn, lập tức có không biết bao nhiêu thích khách Cửu U cung mãnh liệt xông về phía Phương Nguyên.

Hơn nữa màn đêm giống như vô biên vô tận kia cũng chậm rãi bao phủ tới. . .

"Hộ giá!"

Trong đám đệ tử Thanh Dương tông có người ngưng trọng hét lớn, liều mạng quay đầu lại, chạy đến che chở Phương Nguyên.

Thế nhưng khi đối mặt với thích khách Cửu U cung, bọn hắn quả thực giống như là nến tàn trong gió vậy, chỉ trong nháy mắt liền chia năm xẻ bảy. Có một số người chết mà cũng không biết mình chết như thế nào. Khi vùng hắc ám kia quét tới đón đầu Phương Nguyên, bọn hắn đều vô lực ngăn cản, gần như chỉ có thể trơ mắt nhìn Phương Nguyên bị bắt lại.

"Ngươi đi đi, hãy cố tự mình chạy trốn. . ."

Vị lão chấp sự kia vào lúc này chợt thở ra một hơi thật dài.

Hắn thu hồi Khốn Tiên Tác trên người Phương Nguyên, sau đó tay áo hắn phồng lên, trên đỉnh đầu hắn chợt xuất hiện một đạo bạch quang lờ mờ xông thẳng vân tiêu. Khi đạo bạch quang này xuất hiện, nhục thể của hắn thế mà bắt đầu vỡ toang ra, khí tức đáng sợ cũng theo đó mà bốc lên. . .

"Hắn muốn. . ."

Phương Nguyên bỗng nhiên biết được mục đích của lão chấp sự này, trái tim hắn nhịn không được mà nhảy lên một cái.

"Tự hủy đạo cơ để phá bí pháp của ta sao?"

Giọng nói của một vị Câu Điệp Sứ Cửu U cung lạnh lùng vang lên giữa không trung: "Vô dụng thôi!"

Lời này rất thực tế, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy rất bất đắc dĩ!

Thích khách Cửu U cung thi triển bí thuật mạnh như thế, e rằng dù có một vị tu sĩ Trúc Cơ liều mạng thì cũng vô dụng. . .

Nhưng dù là vô dụng, nhưng hắn làm gì còn biện pháp nào khác cơ chứ?

Đây đã là phuơng pháp cuối cùng mà vị lão chấp sự kia có thể làm được. . .

Nếu như có thể làm gì đó che chở Phương Nguyên chạy trốn thì tất nhiên là hắn sẽ làm, thế nhưng nếu như không thể làm được, vậy thì cứ bảo vệ càng xa càng tốt đi...

Oanh!

Toàn thân lão chấp sự bỗng nhiên dấy lên ánh lửa mãnh liệt, bốc cao lên đến mấy chục trượng, giống như đã biến thành một tên hỏa nhân cự đại đỉnh thiên lập địa, lực lớn vô cùng. Nó hung hăng công kích màn đêm bên kia, vô biên dã hỏa đốt tẫn thương khung. . .

Trong lúc đó, Chu tiên sinh nhìn thấy xung quanh đã không còn người nào thì đành phải dắt theo Phương Nguyên vội vàng thối lui về phía sau.

Vị lão chấp sự kia tiến hành lần liều mạng sau cùng, nhưng hắn cũng không chèo chống được bao lâu dưới bí pháp của Cửu U cung. Hỏa nhân to lớn kia dùng nắm đấm nện vào trong màn đêm, nhưng không đem lại bất kỳ tác dụng gì. Màn đêm kia xé không nát, nện không trúng, thế nhưng lại có uy thế lớn lao, sinh sinh bao lấy hỏa nhân, dập tắt từng chút từng chút hỏa diễm một, sau đó tiếp tục xông về phía trước, bao phủ tới chỗ của Phương Nguyên. . .

"Đồ nhi ngoan, có vi sư ở phía trước, ai cũng không thể thương tổn được ngươi. . ."

Chu tiên sinh không chút nghĩ ngợi liền ngăn ở trước người Phương Nguyên. Hắn nhấc lên trường kiếm, dùng sức chém về phía trước.

Một kiếm này, quả nhiên không có uy lực gì. . .

Nhưng chuyện ngoài dự liệu đã xảy ra, một mảnh tăm tối kia lại bỗng nhiên bị xé mở một lỗ hổng cực lớn!

Tất cả mọi người đều giật mình.

Hồi ác đấu này bỗng nhiên tĩnh mịch trong giây lát, sau đó vô số ánh mắt đều ngẩng đầu nhìn lên không trung.

Giữa không trung, một thân ảnh khô gầy thấp bé đột ngột xuất hiện ở phía trên màn đêm, khuôn mặt hắn bị che lại bởi một cái mũ rộng vành cự đại.

Hắn chính là kẻ đã phá vỡ màn đêm bao thiên phủ địa kia, cũng là người ngăn trở màn đêm bao trùm lấy Phương Nguyên.

"Kẻ nào?"

Sau một chốc lát yên tĩnh, Thích khách Cửu U cung là phe phản ứng lại trước.

Trong sự kinh hãi của mọi người, ba đạo Thanh Phiên đồng thời rung động, vờn quanh trái phải, gấp gáp đánh về phía bóng đen kia.

Cùng lúc đó, ở phía dưới bọn hắn, vô số gào thét kiếm quang cùng nhau cải biến phương hướng, tất cả đều phóng về phía bóng đen kia. Đám độc trùng phiêu phù giữa không trung giống như mây đen kia cũng che phủ cả bầu trời, tất cả đều vọt tới trước người hắn. . .

Rất rõ ràng, thích khách Cửu U cung ý thức được sự đáng sợ của người này nên quyết định tiêu diệt hắn trước.

"Kiếm Vũ!"

"U Vân!"

Độn Không!"

"Dạ Bố!"

Thích khách Cửu U cung tứ đại bí pháp, gần như đồng thời tuôn về phía người bỗng nhiên xuất hiện giữa không trung kia.

"Quá huyết tinh!"

Bóng đen xuất hiện giữa không trung kia cúi đầu đánh giá mảnh chiến trường này, sau đó hắn hít vào một hơi trầm thấp, khe khẽ lắc đầu, tự lẩm bẩm: "Thích khách Cửu U cung trước kia xem việc giết người giống như nghệ thuật, từ khi nào lại trở nên thô tục như thế này?"

Khi hắn nói đến đây, tứ đại bí pháp kia đã ập đến trước người hắn.

Hắn thấy thế thì thở dài một tiếng, sau đó hai tay đột nhiên kết ấn, mở miệng đọc lên một đoạn âm tiết thật dài.

Âm tiết kia không biết ẩn chứa hàm ý gì, chỉ biết rằng nó giống như có thể biến hóa vô cùng vô tận, so với khi người khác nói chuyện thì phải nhanh hơn gấp mười lần gấp trăm lần.

Thế nhưng mỗi âm tiết trong đó thì lại cực kỳ rõ ràng, từng chữ từng chữ đều chấn động hư không.

Khi chú âm bén nhọn mà cổ quái này vang lên, những thích khách Cửu U cung đang xung phong đều đột nhiên kinh hãi. Ở phía sau kiếm quang vô tận có một tên thanh bào thích khách hiển lộ ra thân hình, ra sức bịt lại lỗ tai, kêu thảm rơi khỏi đám mây. Hắn thế mà sinh sinh ngã chết trên mặt đất, độc trùng giống như mây đen kia cũng liên miên liên miên rơi xuống.

Ngay cả màn đêm bao phủ cả một vùng trời cũng dần tan đi, bị phá nát thành bột mịn, phá toái thành từng mảnh.

Ba vị Câu Điệp Sứ Cửu U cung chấp chưởng Thanh Phiên lập tức cảm thấy giống như gặp quỷ vậy.

"Cửu U bí pháp thức thứ năm. . ."

"Niểu Đề?"

"Ngươi là người phương nào, sao lại biết được bí pháp của Cửu U cung?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK