Hỏi khắp cả mấy cái thôn xóm chung quanh Ngọc La sơn, cũng không nghe thấy có ai nói đã gặp qua bóng dáng Thần Tiên ở Ngọc La sơn. Ở bên trong mảnh sơn vực này, thậm chí ngay cả chuyện về yêu ma cũng rất ít nghe đồn. Thỉnh thoảng nghe được mấy lời đồn về Yêu thú ăn người, Phương Nguyên phân tích rồi kết luận cũng chỉ là một ít dã thú hơi lợi hại chút mà thôi, chỉ sợ còn không bằng cả cấp bậc Yêu thú. Điều này khiến hắn lập tức trở nên mờ mịt không biết làm sao.
Ẩn cư dù có kỹ mức nào, nhưng chỉ cần là người tu hành ở mảnh sơn vực này, thì nhất định cũng sẽ có dấu vết gì đó lưu lại.
Mà những dấu vết người tu hành trong mắt bách tính thế gian, thường thường đều sẽ diễn hóa thành sự tích thần tiên.
Phương Nguyên chính là muốn thông qua điểm này để xác định xem vị cao nhân ẩn tu kia có ở trong núi này hay không.
Kết quả lại làm cho hắn có chút thất vọng, nhưng hắn cũng không từ bỏ, chẳng qua chỉ cảm thấy hành tung vị tán tu kia thực sự bí ẩn mà thôi. Hắn định cư lại trong sơn thôn này mấy ngày, mua sắm một chút dược liệu, trả bạc đầy đủ, dần dần cũng quen thuộc với các thôn dân. Có người hỏi lai lịch của hắn, hắn liền nói mình là thương nhân buôn bán dược tài ở ngoài ngàn dặm tới, đến Ô Trì quốc thu mua dược liệu.
Về phần Quan Ngạo, hiện tại Phương Nguyên không cần giải thích gì, thôn dân đã xem hắn là hộ vệ của Phương Nguyên.
Thực sự Quan Ngạo chỉ cần đứng đó đã cao hơn người khác nửa người, giống như một tòa tháp sắt đen nhánh, thực sự là quá có lực uy hiếp.
Đương nhiên, hắn không thể lên tiếng, vừa nói liền hỏng chuyện.
Lúc chưa nói chuyện, chó trong thôn gặp Quan Ngạo cũng không dám sủa to, sau khi nói chuyện, đám trẻ con cũng dám quấn lấy hắn chơi đùa.
"Vị tiểu ca này, trông có vẻ bị ngốc thì phải?"
Lão tộc trưởng trong thôn đã tiếp xúc với Phương Nguyên mấy lần quan, cũng trở nên quen thuộc, sáp lại hỏi chuyện.
"Trước đó lúc đi qua Lưu Sa hà gặp phải giặc cướp, trên đầu hắn dính một chùy, bây giờ vẫn chưa hồi phục lại!"
Phương Nguyên thuận miệng giải thích với lão tộc trưởng.
"Aiii, rời khỏi nhà ra đường không dễ dàng a, ngươi không bỏ rơi hắn, là một chưởng quỹ tốt!"
Lão tộc trưởng tán thưởng Phương Nguyên một câu.
Lúc này Phương Nguyên đã thoáng dùng thuật dịch dung cải biến dung mạo một chút, trông khoảng 40 tuổi, lại thêm hắn làm việc trầm ổn, nói chuyện kín kẽ giọt nước không lọt. Bởi vậy người trong thôn mới có thể tin hắn là dược thương vào núi thu mua dược liệu, không đem lòng sinh nghi.
Nếu không phải như vậy, vừa trông thấy khuôn mặt chỉ cỡ 17, 18 tuổi của hắn, có lẽ người ta sẽ xem hắn như là tiểu thiếu gia của nhà nào đó bị lạc cũng nên.
"Hắn có ân cứu mạng ta, đương nhiên ta không thể bỏ rơi hắn, ngược lại còn muốn tìm cơ hội trị thương cho hắn đây!"
Phương Nguyên nhìn thoáng qua Quan Ngạo ngồi xổm cách đó không xa đang chơi trò "Thê tử nhảy giếng" với một đám trẻ con, thấp giọng nói ra.
Lời này ngược lại là lời nói thật!
Lão tộc trưởng nghe được càng thêm tán thưởng, rồi như chợt nhớ tới điều gì, liền nói: "Trước đó ngươi nghe ngóng trong núi này có Thần Tiên hay không thì chưa ai thấy qua, thế nhưng ngược lại nghe nói ở Quỷ Khốc nhai cách đây tám mươi dặm có một vị lão thần y, trước kia thường xuyên xuống núi xem bệnh cho thôn nhân, y thuật rất là cao minh. Các loại bệnh từ chứng thấp khớp đến nan y đều là thuốc đến bệnh trừ, mà tâm địa lão thần y cũng rất tốt, gặp nhà nghèo liền thường xuyên cho thuốc không tính công. Người trong thôn đều kính trọng y đức của hắn, tám thôn mười dặm chung quanh đều muốn lập bài vị trường sinh cho hắn, chỉ là vị lão thần y kia không đồng ý nên mới không lập lên. Đã nhiều năm đi qua, cũng không biết bây giờ hắn có còn ở trên núi kia hay không!"
"Lão thần y?"
Phương Nguyên trong lòng khẽ động, khéo léo gợi chuyện hỏi cho rõ ràng, rồi âm thầm ghi tạc trong lòng.
Ban đêm hôm ấy, Phương Nguyên liền tế lên pháp khí phi hành bay thẳng về hướng Quỷ Khốc nhai cách đó ba trăm dặm mà lão tộc trưởng nói đến. Quỷ Khốc nhai này nằm sát bên một thác nước, ban đêm nghe tiếng nước chảy tiếng gió hú tựa như quỷ khóc vậy, bởi vậy mới có cái tên kỳ quái này.
Theo lão tộc trưởng nói, vị lão thần y này sống trong một gian nhà tranh cạnh Quỷ Khốc nhai đã rất nhiều năm.
Phương Nguyên điều khiển pháp khí, bay hơn bảy mươi dặm đường một cách nhẹ nhàng, chưa đến nửa canh giờ đã đến nơi.
Hắn tìm một vòng chung quanh Quỷ Khốc nhai, quả nhiên là tìm thấy gian nhà tranh kia. Chỉ thấy gian nhà tranh đã rách nát không chịu nổi, nửa bên mái đã sụp xuống, cũng không biết đã bao lâu rồi chưa có người ở qua. Đi một vòng quanh nhà tranh, lại thấy dưới cây cổ thụ cách đó không xa có một mộ bia cô độc nằm đó, trông màu sắc vẫn còn mới, xem ra mới dựng lên không lâu, chung quanh vẫn còn vương bụi nhang tàn nến vết tích cúng bái
Trên tấm bia viết: n nhân cứu mạng, Tôn thần y chi mộ!
Sau khi Phương Nguyên nhìn thấy, lập tức tâm tình có chút phức tạp, nặng nề thở dài.
Hắn tuyệt đối không nghĩ tới, khó khăn lắm mới miễn cưỡng tìm được một người ở Ngọc La sơn giống với người cần tìm, vậy mà cũng đã chết rồi?
Chỉ là, lão thần y này đến cùng có phải là tán tu Cửu cô nói kia hay không?
Suy nghĩ trong lòng khẽ động, Phương Nguyên đi tới phía sau mộ bia, phát ra một đạo thần thức quét vào bên trong khe mộ.
Vừa cảm ứng xuống dưới hắn liền cảm thấy giật mình, chỉ thấy trong khe mộ kia vậy mà là một chiếc quan tài nhỏ trống không, bên trong chỉ có một bộ áo liệm mới tinh. Thầm đánh giá một phen, hắn liền mơ hồ đoán được chân tướng: Cái mộ này hẳn là do thôn dân đã từng được hắn cứu chữa lập cho hắn, chắc là hắn nghe tin lão thần y qua đời nhưng lại không có di hài của lão, nên liền lấy một bộ quần áo làm di vật dựng lên một nấm mộ.
Chương 447 Động Phủ Thần Y (2)
Đây cũng là chính là điều mà Phương Nguyên suy tính trước đó, nếu như lão thần y kia chính là vị tán tu Cửu cô nói tới kia, tất nhiên sẽ không cho phép thi cốt của mình vùi sâu vào trong huyệt mộ phàm nhân, Hơn nữa chỗ ở chân chính của hắn nhất định cũng không phải là mái nhà tranh nho nhỏ kia!
Nghĩ như vậy, Phương Nguyên lại đứng lên cảm ứng hướng đi của linh mạch chung quanh, phân tích ra vị trí vách núi thích hợp nhất xây dựng động phủ, sau đó vòng vo chung quanh vị trí đó nửa canh giờ tìm kiếm. Rốt cục hắn cũng lần ra dấu vết tại một gốc cổ thụ trước mặt...
Phía sau cây cổ thụ kia chính là một dốc núi hoang vu trơ trọi, mọc đầy bụi gai, trông hết sức bình thường, nhưng Phương Nguyên cảm ứng được chung quanh cây cổ thụ này có lực lượng pháp trận mờ nhạt. Hắn có thể đoán được, phía sau cổ thụ tất nhiên không phải khung cảnh đơn giản như mình nhìn thấy, nếu như có thể phá vỡ pháp trận chung quanh nơi này, nói không chừng có thể phát hiện ra một cái động phủ bí ẩn cũng nên.
Nhưng sau khi thoáng đánh giá pháp trận này, Phương Nguyên lại có chút thất lạc.
Xem ra, quả thật là mình đã tới chậm!
Vị tán tu kia, hoặc là nói lão thần y trong miệng thôn dân kia, có thể thật sự đã chết rồi!
Bởi vì trận pháp bao phủ động phủ này cũng không phải là pháp trận phòng ngự người tu hành tiện tay bày ra, mà là một loại tử trận. Loại trận pháp này không thể tùy ý đóng mở, mà chuyên môn dùng để thủ mộ, nó che giấu bảo vệ chắc chắn động phủ kia ở bên trong, không bị ngoại nhân phát hiện, cũng sẽ không cho phép người khác tùy tiện xâm nhập, nếu như cưỡng ép phá vỡ sẽ chỉ khiến cho toàn bộ động phủ đồng thời hủy diệt!
Nếu muốn tiến vào động phủ này, bình thường mà nói chỉ có một phương pháp, đó chính là cơ duyên!
Bởi vì cho dù là tử trận, cũng sẽ có một sinh môn biến hóa ngẫu nhiên, có thể để cho người ta tiến vào trong động phủ. Trong điển tịch có nói, cái sinh môn này có một tên gọi khác là "cánh cửa cơ duyên", nói cách khác, chỉ người có cơ duyên mới có thể tiến vào nơi đó!
Một người có tu vi cao hơn có lẽ cũng không phá nổi trận này.
Nhưng nói không chừng một lúc nào đó, một đứa trẻ chăn trâu vô tình té ngã, lại có thể lăn vào động phủ.
Một số tán tu thọ nguyên hao hết, trước khi chết vẫn còn muốn lưu lại truyền thừa ở nhân gian, thường xuyên dùng phương pháp này.
Đây chính là phó thác cho ông trời tìm một truyền nhân cho mình!
Bỗng nhiên trong lòng Phương Nguyên đầy một bụng oán niệm đối với vị truyền nhân không biết bao nhiêu năm nữa mới có thể xuất hiện kia.
Vận khí của mình quả nhiên chưa đủ tốt.
Cửu cô không lừa gạt mình, nơi này quả thực có một vị tán tu, nàng cũng nói không sai, thọ nguyên vị tán tu này sắp hết, chắc hẳn là có lòng muốn tìm truyền nhân. Nhưng hắn vẫn tới chậm một bước, vị tán tu kia đã tọa hóa, chỉ còn lại một cái động phủ!
Mà hết lần này tới lần khác động phủ này chỉ khi được ông trời đồng ý mới có thể tiến vào!
Bất đắc dĩ Phương Nguyên ngừng chân nghỉ lại chốc lát bên ngoài đại trận này, sau đó quay người đạp vào pháp khí rời đi.
Sau khi trở về thôn xóm, ngày thứ hai hắn liền mang theo dược liệu tạm biệt thôn nhân, sau đó hắn dẫn theo Quan Ngạo đi đến một cái trấn nhỏ cách đó gần nhất, mua một vài thứ cần thiết, sau đó lại đi suốt đêm quay trở về. Hắn vẫn quay lại trong núi kia, đào ra một cái hang đá ở bên cạnh động phủ kia, lại sai Quan Ngạo chặt một ít cây cối dựng một tòa nhà gỗ trên sườn núi.
Trước hết hắn quét dọn động phủ sạch sẽ, lại thiết lập mấy đạo cấm chế, sau đó liền gọi Quan Ngạo tới, lấy ra chút thịt khô cùng màn thầu, nước sạch các loại để hắn ăn một bữa trọn vẹn, còn mình lại chỉ nuốt một viên linh đan ôn dưỡng tinh thần là đủ!
Làm xong những chuyện này, hắn lại lần nữa trở lại cây đại thụ kia, âm thầm cảm ứng đại trận che chở động phủ.
Hơn nửa ngày cứ như vậy trôi qua.
Khí cơ của đại trận mặc dù không hiện, nhưng thủ pháp bày trận cũng rất cao minh, dựa vào cảm ứng đối với lực lượng thiên địa của Phương Nguyên, cũng phải mất trọn vẹn hơn nửa ngày thời gian mới cảm ứng được một sợi. Nhưng Phương Nguyên rất nhẫn nại, trước sau dùng hết thời gian bảy tám ngày, rốt cục cũng có chút tâm đắc, sau đó hắn lại trở về động phủ của mình, lấy ra mấy bàn tính từ từ thôi diễn tính toán.
Rốt cục trải qua một đêm tính toàn, hắn liền thở ra một hơi thật dài...
Thu lại bàn tính, hắn đi tới phía trước đại trận, thở dài nặng nề.
"Lão tiền bối, ta được cao nhân chỉ điểm, đến đây cầu truyền thừa của ngươi, không ngờ chậm một bước đã là người của hai thế giới!"
"Đại trận che chở động phủ ngươi lưu lại, chắc hẳn cũng đang đợi người hữu duyên đạt được truyền thừa của mình, nhưng ta chủ động tìm tới lại không tìm được cửa vào. Ông trời ngược lại là đang đùa cợt ngươi, ngay cả để cho ngươi liếc nhìn ta một cái cũng không, liền cự tuyệt ta..."
"Thế nhưng vãn bối không muốn cứ như vậy từ bỏ, ngược lại đành vô lễ!"
Hắn lấy ra một nén hương, dùng phù hỏa châm lửa, sau đó nhẹ nhàng cắm vào phía trước đại trận.
Nhìn qua màn khói hương lượn lờ, hắn thấp giọng nói: "Vãn bối dự định tự mình phá vỡ trận này, cầu được truyền thừa của ngài, mong rằng thứ tội!"
Nói rồi hắn liền quay người trở về động phủ, bắt tay vào chuẩn bị phá trận.
Vận khí Phương Nguyên quả thực chưa đủ tốt, nhưng may mắn là hắn không chỉ dựa vào vận khí để sống sót!
Thứ hắn tin tưởng chính là bản lĩnh của chính mình!
Người khác gặp chuyện như vậy có lẽ sẽ thất vọng mà quay trở về, nhưng Phương Nguyên lại không dễ dàng thay đổi chủ ý như vậy!
Nếu tán tu kia đã qua đời chỉ còn lại đại trận thủ quan, như vậy chính mình liền phá giải đại trận này là được!
Tạo nghệ trận pháp của hắn vốn cũng rất không tệ, đứng đầu Tiểu Trúc phong.
Có lẽ với trình độ đứng đầu Tiểu Trúc phong, còn xa không đủ để phá vỡ tử trận vị tán tu lưu lại.
Thế nhưng Phương Nguyên rất có lòng tin, hắn học hỏi rất nhanh!
Chương 448 Tìm Về Thần Trí (1)
Trong lúc thoáng qua, Phương Nguyên đã ngây người ở Ngọc La sơn này trong vòng nửa năm.
Trong nửa năm này, hắn một mực duy trì một loại tâm cảnh bình thản, từ từ phá giải đại trận bên ngoài động phủ kia một cách đâu vào đấy, không vội không vàng. Đây cũng là chỗ tốt khi phá giải tử trận, bởi vì người bày trận đã chết, trận pháp sẽ không có biến hóa nào mới. Chỉ cần có đủ thời gian, sẽ luôn có thể từ từ lục lọi ra được một ít quy luật để phá giải đại trận này từng chút từng chút một!
Đương nhiên, phương pháp phá trận như thế là một quá trình khô khan dài dằng dặc, Phương Nguyên cũng không nghĩ rằng mình chỉ cần làm một lần là xong.
Trong nửa năm này, ngoài việc nghiên cứu quy luật của trận pháp này ra, hắn cũng làm được rất nhiều chuyện khác.
Việc đầu tiên tất nhiên là tự mình tu hành.
Bây giờ hắn đã hoàn thành quá trình đề thăng nhục thân sau khi Trúc Cơ, một thân tu vi cũng đã vững chắc, hơn nữa hắn cũng đã quen thuộc với pháp lực và khả năng khống chế nhục thân sau khi Trúc Cơ. Nói một cách khác, hắn hiện tại đã hoàn toàn trở thành tu sĩ Trúc Cơ cảnh.
Sau khi dừng chân tại đây, hắn cũng kiểm lại tất cả những túi càn khôn, tài nguyên và Linh Tinh trong tay hắn.
Khi rời khỏi Thanh Dương tông, Tần trưởng lão đã trả lại túi càn khôn cho hắn, nhưng bên trong đã nhiều hơn rất nhiều thứ. Trong đó có mấy món pháp khí đỉnh tiêm, cũng có hơn một ngàn hai trăm lượng Linh Tinh, ngoài ra còn có một số linh đan bảo dược do các trưởng lão tiên môn tỉ mỉ luyện chế. . .
Trong số này, thư đáng giá nhất chính là hơn một ngàn hai trăm lượng Linh Tinh kia.
Linh Tinh là một loại tài nguyên tu hành dùng linh thạch thượng phẩm để luyện chế thành, có thể nhanh chóng bổ sung pháp lực, cũng có thể mượn nhờ lực lượng của Linh Tinh để thôi động một số pháp khí. Một ít người tu hành giàu có còn có thể dùng Linh Tinh để tu hành.
Đương nhiên, đây là một loại hành vi phi thường bại gia, xét theo một mức độ nào đó thì việc này cũng giống như cầm ngân phiếu để đi nhà xí vậy. . .
Trong tình huống bình thường, Linh Tinh là một loại tiền tệ được công nhận và sử dụng trong giới tu hành.
Hơn một ngàn hai trăm lượng Linh Tinh đã là một bút cự phú. Một vị chấp sự tiên môn cảnh giới Trúc Cơ, mỗi năm cũng chỉ được cung phụng một trăm lượng mà thôi!
Lúc trước chân truyền Âm Sơn tông Cam Long Kiếm đã từng bỏ ra năm ngàn lượng Linh Tinh để đi mời Cửu U thích khách, đó là một cái giá phi thường kinh người. Trên thực tế, nếu như dựa vào chính hắn, đoán chừng dù tu hành thêm mười năm nữa thì cũng kiếm không ra, khoản tiền kia hẳn là đến từ gia tộc của hắn!
Ngoài ra, Phương Nguyên còn mở ra túi càn khôn của mấy vị chân truyền Âm Sơn tông khác và Yêu Tướng của Nam Hoang thành, dù gì thì việc này cũng không tốn bao nhiêu công sức.
Trên loại túi càn khôn này bình thường đều sẽ có cấm chế do chủ nhân bày ra. Thế nhưng những túi càn khôn này dù gì cũng đã qua tay Cửu cô, một ít cấm chế đều bị nàng dùng đầu ngón út hóa giải hết. Cho nên khi đến tay Phương Nguyên, những túi càn khôn này đều có thể tùy tiện mở ra, việc này cũng giúp Phương Nguyên bớt đi một chút phiền toái. Đồ vật bên trong đều là vô chủ, bản thân hắn cứ tùy tiện cầm.
Mấy vị đệ tử chân truyền Âm Sơn tông, rõ ràng không có người nào không có lai lịch, có thể nói là giàu chảy mỡ.
Trong túi càn khôn của bọn hắn cũng đều có một ít Linh Tinh, trước sau cộng lại, tính ra được hơn hai ngàn, cũng xem như một món tiền nhỏ.
Ít nhất khi có ba ngàn Linh Tinh này trong người, Phương Nguyên cũng không được tính là một người quá nghèo trong giới tu hành.
Ngoài ra, trong đó còn có mấy phần tâm pháp tu hành, bút ký gì đó. Đây đều là tâm đắc bút ký của những chân truyền Âm Sơn tông hoặc là Yêu Tướng Yêu Soái của Nam Hoang thành ghi lại trong lúc tu hành bình thường. Những vật này tất nhiên là có giá trị, chỉ là chúng tạm thời không có tác dụng quá lớn đối với Phương Nguyên.
Thế nhưng bí kíp liên quan tới truyền thừa huyền công chân chính của Âm Sơn tông thì lại là không có.
Ngẫm lại cũng đúng, những bí kíp này đều là thứ bí mật nhất trong tiên môn, sao có thể tùy tiện để ở trong túi càn khôn cho được?
Cũng giống như Phương Nguyên tu luyện Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, ngoài ra cũng có nghiên cứu qua tứ đại huyền công khác củaThanh Dương tông, nhưng hắn cũng không được để những bí kíp này trong túi càn khôn. Bình thường hắn đều khắc ghi trong não hải, chứ không lưu lại bất kỳ bản sao nào!
Còn túi càn khôn của mấy vị Yêu Tướng trong Nam Hoang thành kia thì lại không có quá nhiều thứ đáng tiền. Những Yêu Tướng này đều không có thói quen mang quá nhiều Linh Tinh ở trên người, vì bọn hắn cũng không cần đến. Trái lại, mấy món pháp bảo mà bọn hắn lưu lại lại khiến cho Phương Nguyên cảm thấy rất hứng thú.
Tại thời điểm bọn hắn giao thủ với Cửu cô, phần lớn pháp bảo đều bị Cửu cô hủy đi, bây giờ chỉ còn lại một đống rách rưới. Phương Nguyên cũng không có hứng thú xách chúng đi chữa trị, nên hắn chỉ chọn ra những món không hư hao, tổng cộng là có bốn kiện!
Trong đó có hai kiện là Huyết Bảo, Phương Nguyên không thích, tiện tay liền đập.
Còn hai kiện khác thì lại khiến cho người ta cảm thấy rất ngoài ý muốn, bởi vì đây lại là pháp bảo chân chính, hơn nữa còn xuất ra từ thủ pháp luyện bảo của tiên môn.
Một cái trong đó là một cái quạt lông, cũng không biết dùng linh vũ của phi cầm để chế thành, màu sắc hiện lên vẻ u ám. Tổng cộng có bảy cái linh vũ, bạch cốt làm chuôi, phía trên điêu khắc lít nha lít nhít phù văn. Một khi Phương Nguyên rót pháp lực vào, những phù văn kia sẽ liền phát sáng. Hắn dùng toàn lực phất một cái, thế mà có thể triệu hoán ra vô tận cuồng phong, ngay cả mấy gốc đại thụ cũng bị nó thổi gãy mất.
Phương Nguyên chỉ dùng một chút, liền kết luận nó là một món bảo bối tốt, thế là liền lưu lại cho mình dùng.
Có điều đáng tiếc là, với tu vi của hắn bây giờ, hắn chỉ có thể phát huy ra một bộ phận thần uy của cái quạt lông này, việc này khiến hắn có hơi tiếc nuối.
Chương 449 Tìm Về Thần Trí (2)
Một kiện khác thế mà lại là một thanh to lớn trát đao dài chừng tám thước, do cổ đồng đúc thành, phủ kín ám văn, cũng không biết đã từng dính qua bao nhiêu huyết tinh. Đao này quá dài so với người bình thường, từ đó có thể suy ra được, Yêu Tướng lúc trước sử dụng đao này cao to cỡ nào. Phương Nguyên dùng trát đao này cũng không tiện, bởi vậy hắn linh cơ khẽ động, dứt khoát đem đao này đưa cho Quan Ngạo. . .
Bằng vào vóc dáng và một thân khí lực Quan Ngạo, khi thi triển đao này thì sẽ càng tăng thêm sức mạnh.
Đương nhiên, bây giờ tu vi của Quan Ngạo vẫn còn quá thấp, căn bản là không có đủ pháp lực để thôi động thần uy của đao này!
Người ta rõ ràng là một món pháp bảo, hắn hiện tại chỉ có thể coi như binh khí để dùng!
Về phần bản thân Quan Ngạo, bây giờ hắn cũng có biến hóa cực lớn.
Lúc vừa mới đi theo Phương Nguyên, hắn luôn luôn mồm nói nhớ muội muội. Sau mấy ngày, hắn không còn nhắc tới chuyện này nữa, mà lại ngày ngày nhìn qua dã mộc trên núi rồi ngẩn người, tỏ vẻ thất vọng và mất mát, phảng phất như mất đi thứ gì đó. . .
Phương Nguyên biết, đây là di chứng sau khi Quan Ngạo bị rút hồn.
Ký ức liên quan tới muội muội hắn đã bị người kéo ra, thế nhưng muội muội của hắn quá quan trọng đối với hắn, nên hắn không thể nào hoàn toàn quên đi được. Bởi vậy sau khi bị rút hồn, hắn liền một lòng muốn tìm muội muội về. Hắn không nói ra ngoài miệng là vì hắn đang nhắc nhở mình trong vô thức, rằng hắn không nên quên mất muội muội mình, mặc dù trong lúc đó, hắn đã mơ hồ quên đi bộ dạng của muội muội.
Thế nhưng chỉ sau một khoảng thời gian, hắn đã bắt đầu hoàn toàn quên đi muội muội của mình.
Đến lúc này, hắn lại bắt đầu buồn vô cớ, hắn chỉ biết mình đã mất đi một ai đó trọng yếu, nhưng lại không nhớ nổi là ai.
Toàn bộ quá trình này kéo dài hai ba tháng.
Phương Nguyên một mực để hắn tùy ý tiến triển, không quấy nhiễu hắn quá nhiều, thậm chí cũng rất ít nói chuyện với hắn.
Mãi đến hai ba tháng này, khi thần trí của Quan Ngạo đã lại một lần nữa ổn định, Phương Nguyên mới thử tìm cách chữa trị cho hắn.
"Lúc trước người kia tiện tay rút thần hồn của ngươi, nhìn như không làm ngươi bị thương, nhưng kì thực đã chặt đứt con đường tu hành của ngươi. . ."
Vào một đêm trăng tròn, Phương Nguyên gọi Quan Ngạo tới, thấp giọng nói với hắn: "Thần trí của ngươi đã bị hao tổn, mặc dù bây giờ ổn định lại, nhưng tâm tính lại thiếu mất một phần. Với tâm trí không hoàn chỉnh như thế, ngươi không thể nào tiếp tục trưởng thành được nữa. Nguyên nhân của chuyện này bắt nguồn từ ta, ta sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Quan Ngạo sư huynh, ta chỉ có thể dùng phương pháp duy nhất này để chữa trị cho ngươi thật tốt. . ."
Quan Ngạo nháy mắt, căn bản không biết Phương Nguyên muốn làm gì.
E rằng hắn còn không nghe hiểu lời nói của Phương Nguyên!
Nhưng Phương Nguyên vẫn bình tĩnh giải thích cho hắn một chút: "Huyền Hoàng Nhất Khí có thể chuyển qua cho người khác. Thậm chí trước đó trong Thanh Dương tông, phương pháp truyền thừa Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết chính là thông qua phương pháp này. Bây giờ nếu ta muốn giúp ngươi một lần nữa bước lên con đường tu hành, vậy thì chỉ còn cách đánh một đạo Huyền Hoàng chi khí vào trong cơ thể của ngươi, giúp ngươi bù đắp thần hồn, để cho ngươi lại một lần nữa có được một tâm trí hoàn chỉnh. . ."
"Có điều, đạo Huyền Hoàng chi khí này truyền cho ngươi, ngươi cũng không cần học theo ta tu luyện Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết. Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết là một môn công pháp không tệ, nhưng nó lại không thích hợp với ngươi. Ngươi trời sinh thần lực, thể phách vô song, vốn là một bảo tàng cực lớn!"
"Quan Ngạo sư huynh, nói một lời thật lòng!"
"Ta chưa từng có hâm mộ tư chất của bất kỳ người nào, bởi vì tư chất của ta cũng rất không tệ!"
"Nhưng nếu như nhất định phải nói có tư chất của ai khiến cho ta hâm mộ, vậy thì người đó chính là ngươi. . ."
"Hai huynh muội các ngươi, thật đúng là. . . quái thai a!"
Sau khi bộc phát ra những bực tức nhàn nhạt trong lòng, Phương Nguyên ngồi xếp bằng trên tảng đá, thầm vận huyền công, điểm ra một chỉ.
Hắn điểm vào giữa trán Quan Ngạo, một đạo Huyền Hoàng chi khí chợt lóe lên trên đầu ngón tay của hắn rồi biến mất.
Tại thời khắc này, Quan Ngạo chấn động toàn thân, trong hai mắt hắn xuất hiện một loại sắc thái hỗn loạn. Sau đó, hắn đột nhiên gầm nhẹ một tiếng, ôm đầu nhảy dựng lên, mặt mũi vặn vẹo tràn đầy vẻ thống khổ, khi thì mê mang, khi thì hưng phấn, khi thì kích động, khi thì phẫn nộ. Hắn thế mà trực tiếp ôm đầu đâm vào một khối nham thạch to lớn, chỉ nghe ầm một tiếng, khối nham thạch kia liền nứt ra.
Phương Nguyên biết đây là quá trình cần phải trải qua khi tái tạo thần trí, nên hắn cũng không ngăn cản mà chỉ là lẳng lặng đứng nhìn.
Phương pháp này của hắn đã trải qua quá trình suy tính kỹ càng, nhưng vẫn không thể nói rằng hoàn toàn nắm chắc được.
Có điều nếu như có thể chữa tốt cho Quan Ngạo, vậy thì đó là một chuyện tốt.
Nếu như trị không hết. . . vậy thì mọi chuyện cũng sẽ không tệ hơn!
Cảm giác đau khổ này của Quan Ngạo kéo dài trong khoảng thời gian một nén nhang, nham thạch xung quanh bị hắn đụng vỡ tan tành, vài gốc đại thụ một người ôm không hết bị hắn uỳnh uỳnh đụng gãy. Đến lúc này, hắn mới dần dần ngừng lại, ngồi chồm hổm thở hổn hển trên mặt đất!
Trên đỉnh đầu của hắn giống như có linh quang nhàn nhạt lấp lóe.
Không biết lại qua bao lâu, hắn mới chợt thở ra một hơi thật dài, mê mang quay đầu nhìn tứ phía.
Lúc thấy được Phương Nguyên, hắn khẽ giật mình, sau đó khuôn mặt hiện ra vẻ mờ mịt: "Phương tiểu ca. . ."
Sắc mặt của Phương Nguyên nghiêm túc hẳn lên. Hắn từ từ đi đến trước mặt Quan Ngạo, nhẹ nhàng niết một đạo pháp ấn.
Một sợi pháp lực nở rộ trên không trung, biến thành bộ dạng của một nữ hài ôm một cái bình hoa.
Phương Nguyên nhẹ giọng hỏi: "Ngươi có nhận ra đây là ai hay không?"
"Đây là. . ."
Quan Ngạo sắc mặt cứng đờ, ngơ ngác nhìn nữ hài trên không trung kia.
Tinh thần của Phương Nguyên hơi tốt lên, có hơi ân cần chờ đợi câu trả lời của Quan Ngạo.
Quan Ngạo sững sờ một lát, sau đó chợt nói: "Đây là vợ ngươi a Phương tiểu ca?"
"Hô. . ."
Phương Nguyên có hơi bất đắc dĩ thở dài, nhưng cuối cùng thì cũng yên tâm được rồi.
Chương 450 Thiên Diễn Phá Trận Pháp (1)
Sinh hoạt ẩn cư trong núi vừa tĩnh mịch lại vừa buồn tẻ. Sau khi chữa khỏi cho Quan Ngạo, Phương Nguyên nếu không phá vỡ đại trận bên ngoài động phủ kia thì sẽ tu hành, cứ như thế lặp lại lại lặp lại, sinh hoạt bình thản tới cực điểm, thế nhưng Phương Nguyên lại phát hiện rằng mình rất ưa thích cách sinh hoạt như thế này!
Hắn hiện tại sau khi trải qua nửa năm cảm ứng và quan sát, mượn nhờ thần thức cường đại của Thiên Đạo Trúc Cơ, hắn đã mò ra được quy tắc vận chuyển của tầng đại trận thứ nhất ở bên ngoài động phủ kia. Sau đó mỗi ngày hắn bắt đầu bỏ ra mấy canh giờ, từng chút từng chút đảo ngược nguyên lý vận chuyển của đại trận này. Hắn muốn thông qua ý tưởng này để làm cho đại trận trở về trạng thái ban đầu.
Xét theo trận thuật nhất đạo, chuyện này là một việc làm cực kỳ gian nan!
Phương Nguyên trước đó có thể nói là có thiên tư không cạn trên trận thuật nhất đạo,nhưng dù sao hắn cũng chưa từng chuyên tu trận thuật nhất đạo, mà lựa chọn lấy tu hành làm chủ. Đương nhiên, sau khi lựa chọn tu hành, hắn cũng không từ bỏ việc nghiên cứu trận thuật nhất đạo, trong mấy năm này, trình độ của hắn cũng tăng lên không ít. Mặc dù hắn không tham gia thí luyện tương quan để nhận được phong hào Trận sư, nhưng hắn hẳn là cũng đạt đến trình độ đó!
Chỉ có điều, phá giải đại trận cỡ này rõ ràng không phải là việc mà một Trận sư tiêu chuẩn có thể làm được.
Thậm chí có thể nói, dù là những người hơn cả Trận sư, dù là Đại tông sư trong trận thuật nhất đạo là Đại Trận Sư thì cũng làm không được!
Phương Nguyên mới nghiên cứu trận thuật chưa tới ba năm nên tất nhiên không dám nói rằng tu vi trận thuật của mình cao mình hơn những người tu hành khổ công tại trận thuật nhất đạo nhiều năm như vậy. Thế nhưng hắn cũng chỗ am hiểu của mình, đầu tiên là Trận Đạo căn cơ của hắn thật sự không yếu, ngoài ra hắn còn có khả năng cảm ứng linh mẫn của Thiên Đạo Trúc Cơ. Trọng yếu nhất, hắn còn có một ưu thế Tiên Thiên mà không một Trận sư nào khác có. . .
« Đạo Nguyên Chân Giải »!
Hạch tâm của Trận thuật nhất đạo nằm ở chỗ thôi diễn, diễn hóa Trận Đạo lưu chuyển, cuối cùng thôi diễn thiên địa biến hóa.
Trong khi đó, « Đạo Nguyên Chân Giải » mang tới cho Phương Nguyên Thiên Diễn chi thuật, vừa khớp tăng lên năng lực thôi diễn cho Phương Nguyên!
"Vạn sự vạn vật đều có quy luật, mà có quy luật thì sẽ có thể thôi diễn!"
"Cho nên. . . Ít nhất là trên lý luận, Thiên Diễn chi thuật này hẳn là có thể thôi diễn vạn vật mới đúng!"
Phương Nguyên âm thầm suy nghĩ về đạo lý này, lòng tin cũng dần dần tăng lên.
Trước đó hắn cảm thấy ý nghĩ này chỉ đúng về mặt đạo lý mà thôi, trên thực tế hắn cũng chưa có thử qua.
Trước đó hắn chỉ dùng Thiên Diễn chi thuật để thôi diễn qua phương pháp tu hành, từ trước tới giờ chưa từng sử dụng trong trận thuật nhất đạo.
Có điều hắn cảm thấy đây cũng là một phương hướng có thể thử nghiệm được.
Muốn thôi diễn, vậy thì trước tiên phải nắm giữ quy luật vận chuyển của đại trận kia, sau đó đảo ngược lại, cho nên Phương Nguyên mới bỏ ra thời gian nửa năm này để không ngừng cảm ứng, ghi chép và phỏng đoán sự biến hóa của trận pháp này. Nếu không làm những việc này thì không thể nào nói đến chuyện thôi diễn được!
Sau khi làm xong công tác chuẩn bị, Phương Nguyên liền trở về động phủ.
Hắn ngưng tâm tĩnh khí hết nửa ngày, để cho Quan Ngạo canh giữ ngoài động phủ, giúp hắn hộ pháp, cũng lệnh cho hắn không được quấy rầy mình.
Sau đó Phương Nguyên liền lấy ra mười mấy khối Linh Tinh, sau đó lại lấy ra một chút đan dược hồi sức, bắt đầu thôi diễn. Thuận theo việc hắn thầm động tâm niệm, tiến vào một thế giới huyền diệu, quẻ trúc quanh người hắn cũng bắt đầu nhảy múa, đầu tiên là bốn quẻ trúc, sau đó là tám quẻ, cuối cùng biến thành sáu mươi bốn quẻ. Chúng lít nha lít nhít bay múa quanh người Phương Nguyên theo một quỹ tích hỗn loạn khiến cho người ta phải hoa mắt. . .
Nhưng trong quỹ tích hỗn loạn này, sáu mươi bốn quẻ trúc này lại không chạm vào nhau, trông mười phần quỷ dị!
Nếu chúng đã không chạm vào nhau, vậy thì chứng tỏ giữa bọn chúng kỳ thật có một quy luật tồn tại nhất định!
Phương Nguyên cứ thế lẳng lặng ngồi xếp bằng ở chỗ kia , mặc cho này sáu mươi bốn quẻ trúc bay múa bên cạnh mình. Hắn lẳng lặng chờ đợi trong một khoảng thời gian rất lâu, sau đó mới đột nhiên đưa tay ra ngoài, lập tức lấy xuống một quẻ trúc đang bay múa ngay trên không trung. . .
Sự tương trợ của sáu mươi bốn quẻ trúc bị ảnh hưởng, giống như từ trường hấp dẫn lẫn nhau.
Một quẻ bị rút ra, những quẻ khác cũng lập tức phát sinh biến hóa.
Quỹ tích vừa hỗn loạn, tâm tình của Phương Nguyên cũng trở nên khẩn trương.
Nhưng sau khi hắn yên lặng nhìn một lát, quỹ tích vận chuyển những quẻ trúc còn lại mặc dù xuất hiện một chút hỗn loạn, nhưng cũng nhanh chóng sinh ra một quy luật mới.
63 quẻ trúc vẫn lôi kéo lẫn nhau mà bay múa, giao thoa vào nhau, không va chạm với nhau.
Việc này khiến cho Phương Nguyên hơi nhẹ nhàng thở ra. Hắn lẳng lặng quan sát một lát rồi lại lấy xuống một quẻ trúc.
Sau đó cứ như vậy, hắn liên tiếp lấy xuống bốn quẻ trúc.
Khi lấy tới quẻ trúc thứ năm, trong số 59 quẻ trúc trên không trung, có quẻ trong số đó không thể nào tránh đi được nữa, sau đó liền đụng vào nhau trên không trung. Cú va chạm này của bọn chúng khiến cho quỹ tích lượn vòng của quẻ trúc trong lúc nhất thời chịu ảnh hưởng lớn. Bắt đầu từ hai quẻ trúc này, quỹ tích vận chuyển của tất cả quẻ trúc đều phát sinh biến hóa, càng ngày càng loạn, cuối cùng đụng vào nhau, nhao nhao rớt xuống.
Phương Nguyên vuốt vuốt bốn quẻ trúc trong tay, trầm tư không nói gì.
Sáu mươi bốn quẻ trúc này đại biểu cho tòa đại trận kia. Phương Nguyên muốn phá giải đại trận kia thì phải rút đi từng chút từng chút pháp lực trong trận pháp mà không được làm ảnh hưởng tới sự vận chuyển của đại trận kia. Trong lúc ra tay, nếu như xuất hiện bất kỳ biến hóa nhỏ nào thì đại trận sẽ liền sụp đổ, hết thảy mọi thứ trong động phủ cũng đều sẽ bị hủy đi. Lần thôi diễn vừa rồi đã chứng minh rằng, thời điểm rút ra đạo linh khí thứ năm cũng là lúc đại trận bị hủy!