Mục lục
Cải Thiên Nghịch Đạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 606 Muốn cầu cạnh ta (1)

Đúng lúc này, chỉ nghe được thanh âm ầm ầm… vang vọng vân tiêu, chỗ tiếng vang truyền đến, lại là ở phía sau kim trạch, trong thâm sơn thăm thẳm, nơi đó lại có một đạo tinh quang phóng lên cao, nhuộm đỏ nửa bầu trời, trong tinh quang kia, mắt thường có thể thấy, tựa như có vô số linh hồn Yêu thú thoáng hiện, vồ giết ở trong không trung, nghển cổ thét dài, sát ý đáng sợ tập cuốn tới!

Hống...

Trong Thú Uyển, những Yêu thú vừa rồi bị Quan Ngạo đánh sợ, đang cong đuôi cảnh giác nhìn ra ngoài Thú Uyển kia, tựa hồ bị huyết quang ảnh hưởng, bỗng dưng sinh ra hung khí, con ngươi đỏ bừng gầm rú, vọt thẳng ra ngoài Thú Uyển!

Ngoài cửa Thú Uyển có rất nhiều thị vệ của Kim gia đang đứng, trong lúc không chú ý đã có mấy người bị Yêu thú đẩy ngã.

- Yêu thú phát điên...

Đám thị vệ kinh hãi biến sắc, liều mạng chạy trốn.

Chư vị lão tổ của Kim gia thì giống như nghĩ tới điều gì, kinh hoảng ngẩng đầu nhìn về phía hậu viện.

- Tất cả im miệng cho ta, cút ngay!

Kim lão thái quân nhìn thấy gia viên đại loạn, trên mặt lóe qua vẻ ưu lo, lệ quát một tiếng, quải trượng đầu rồng trong tay vốn muốn chỉ về phía Phương Nguyên, lúc này lại trực tiếp chống xuống đất, chỉ nghe ầm ầm ầm… đại địa rạn nứt, dung nham cuồn cuộn, khí cơ mạnh mẽ từ trên người nàng xông lên, che kín bầu trời.

Ầm! Ầm! Ầm!

Trên Thú Uyển mới vừa rồi bị Phương Nguyên xé ra một lỗ hổng, trong nháy mắt đóng lại, ngăn chặn Yêu thú lao ra.

Sau đó trên đỉnh đầu Kim lão thái quân, thình lình có một vệt thần quang xông ra ngoài, bay đến không trung phía sau núi, vẫn là dáng dấp của Kim lão thái quân, chỉ là thân hình mờ mịt, như tiên như thần, quải trượng đầu rồng đập về phía hư không, lại đưa tới lôi hải đầy trời, răng rắc phách xuống, tất cả hư ảnh Yêu thú đều bị trừ khử.

Chỉ có một cái bóng trắng cổ quái từ dưới quải trượng chạy ra ngoài, sau đó trốn vào lòng đất.

Trong lòng Kim lão thái quân cũng cả kinh, thầm nghĩ:

- Cái kia là thứ gì?

Bất quá nàng ở trong khoảng thời gian ngắn cũng nghĩ không thông, tâm niệm lóe lên, liền thu rồi pháp tướng, trở lại trước Thú Uyển.

- Lão tổ, lẽ nào cánh cửa kia lại không phong ấn được?

Chư vị tu sĩ Kim Đan vội vàng vây quanh, thấp giọng dò hỏi.

- Còn chưa mở, chỉ là không biết vì sao, sợi oán khí kia lại bắt đầu bay lên, ảnh hưởng đến Yêu thú bên ngoài bí cảnh...

Trên mặt Kim lão thái quân cũng mang theo vẻ ưu lo, lạnh lùng trả lời một câu.

Kim gia Thất tổ nghe vậy, không nhịn được thở dài nói:

- Đã áp chế ba trăm năm, tính toán thời gian cũng sắp tới rồi, bây giờ dị biến đã hiện, nói rõ trong Thông Thiên Bí Cảnh, các loại họa loạn đã lên, không biết lúc nào sẽ bộc phát, nếu lại ngã mười hai kim trụ, như vậy sẽ thành đại họa, e là toàn bộ Thiên Lai Thành cũng không gánh nổi...

Dứt lời, hắn nhìn về phía Phương Nguyên đang ly khai, muốn nói lại thôi.

- Ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, lại sớm hơn ta suy tính nửa năm...

Kim lão thái quân biết ý tứ của Kim gia Thất tổ, khoát tay áo một cái, ra hiệu hắn không cần nhiều lời, sau đó cũng nhìn về phía Phương Nguyên ly khai, lạnh lùng nói:

- Ta vốn định từ từ mài tính tình của hắn, lại cầm đến dùng một lát, nhưng nhìn dáng dấp là kéo không được rồi!

Kim gia Thất tổ nghe vậy, liền vội vàng kêu lên:

- Phương tiểu hữu, ngươi trở về đi!

Phương Nguyên vừa định bước ra cửa, trong lòng cũng buông lỏng, thầm nghĩ:

- Nếu như đi ra ngoài, thì đúng là không tiện thu tràng...

- Xem ra ta đánh cược thắng rồi...

Nghe được tiếng gọi ở sau lưng, trong lòng Phương Nguyên thở phào nhẹ nhõm.

Ánh mắt hắn yên tĩnh quay người nhìn lại, khí độ không thay đổi, áo bào xanh tung bay, kỳ thực trong lòng bàn tay đã chảy ra mồ hôi lạnh, âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Trước đó hắn cũng không có nắm chắc. Chẳng qua là cảm thấy, Kim lão thái quân đang đánh cược mình sẽ không bởi vì tức giận mà từ bỏ con đường tu hành, bất quá bây giờ tự tin của nàng sẽ không còn lại bao nhiêu...

Dù sao sự kiện này, 300 năm trước đã náo qua một lần rồi.

Khi đó Kim lão thái quân cũng tự tin như vậy, cho rằng Thái Hoa Chân Nhân nhất định sẽ trở về, vì lẽ đó bỏ mặc không để ý tới.

Kết quả Thái Hoa Chân Nhân thà rằng tọa hóa ở trong thâm sơn, cũng không thèm trở về!

Kim lão thái quân đường đường là Nguyên Anh đại tu, chấp chưởng Thiên Lai Thành ngàn năm, sẽ không đến nỗi liên tục phạm sai lầm hai lần giống nhau chứ?

Hơn nữa lần này còn ném vào một nhánh Bất Tử Liễu...

Bất quá Phương Nguyên không nghĩ tới dị động ở hậu sơn, lại giúp mình một tay.

Nếu không trận đánh cược này, phỏng chừng còn phải kéo dài chút thời gian.

- Tiểu nhi, ngươi đến Kim gia ta cầu pháp, tâm có thành không?

Kim lão thái quân nhìn Phương Nguyên, ánh mắt u lãnh.

Phương Nguyên nghe vậy gật đầu.

Kim lão thái quân chống quải trượng đầu rồng đứng ở nơi đó, nhìn thân thể bà ta gầy gò nho nhỏ, nơi nào giống như vừa mới triệu hoán lôi hải, như thần linh hạ phàm. Bà ta nhẹ nhàng chống quải trượng đầu rồng xuống đất, trong thiên địa lại có một tầng bình phong vô hình khuếch tán ra.

Như thế giới bị tách thành hai phương, bao phủ vùng này lại.

Chỉ có Kim lão thái quân, mấy vị Kim Đan và Phương Nguyên ở trong bình phong, mà ở ngoài bình phong, người khác chỉ có thể nhìn thấy Phương Nguyên đang nói chuyện với đám người Kim lão thái quân, nhưng căn bản không biết bọn họ đang nói cái gì.
Chương 607 Muốn cầu cạnh ta (2)

Mà sau khi lấy thần thông bày xuống kết giới, ánh mắt của Kim lão thái quân âm trầm nhìn Phương Nguyên một lát, mới thấp giọng nói:

- Lão thân là thật tâm mến tài, muốn dạy ngươi tu hành cũng là thật, chỉ là xem ra ngươi và tiểu bối Kim gia ta không có duyên, cho dù lão thân thật tâm mến tài, cũng không thể miễn cưỡng lưu ngươi lại, nhưng Kim gia ta, pháp không khinh truyền, ngươi muốn được pháp, thì phải giúp Kim gia ta làm một chuyện!

Trong lòng Phương Nguyên khẽ động, nhìn Kim lão thái quân hỏi:

- Chuyện gì?

Kim lão thái quân nói:

- Đi vào bí cảnh, tranh đấu với tu sĩ cùng thế hệ trong thiên hạ, giúp Kim gia ta đoạt bảo, có dám không?

- Đi vào bí cảnh, trợ giúp Kim gia đoạt bảo?

Phương Nguyên nghe Kim lão thái quân nói thì hơi ngẩn người.

Hắn đã sớm biết Kim gia nắm giữ một bí cảnh, từ trong miệng hai vị sư huynh tiện nghi ở Thiên Xu Môn biết được, cái này là năm đó tổ tiên Kim gia ở trên lưng một con Bá Hạ Tiên Quy chiếm được, chính là một bí cảnh có vô số cơ duyên, chỉ là không nghĩ đến, nếu bí cảnh này ở trong tay Kim gia, như vậy Kim gia trực tiếp đi vào lấy là được, vì sao còn cần mình giúp đỡ?

Kim lão thái quân thấp giọng thở dài nói:

- Lão thân cũng không dối gạt ngươi, bí cảnh của Kim gia ta, đã ba trăm năm chưa từng mở ra, nghiên cứu nguyên nhân, là bởi vì tiểu bối vô năng, dù mở ra, đại cơ duyên cũng bị người khác đoạt mất, lão thân muốn ngươi gia nhập Kim gia, cũng chỉ là muốn ở trong tiểu bối Kim gia có một người có thể dùng được, nhưng nếu ngươi không có ý này, như vậy lão thân sao có thể không để ý thân phận ép buộc ngươi chứ?

Kim lão thái quân nói xong, tiếng nói đã chìm xuống, thấp giọng nói:

- Thời điểm Thông Thiên Bí Cảnh mở ra, e là các tiên môn của Bá Hạ Châu, thậm chí Trung Châu đều sẽ phái con cháu đến đây tranh cướp cơ duyên, lão thân yêu cầu ngươi không cao, chỉ muốn ngươi dẫn con cháu Kim thị nhất mạch ta tiến vào bí cảnh, cướp đoạt dị bảo, nếu như việc này thành công, như vậy lão thân sẽ truyền quyển Lôi pháp cuối cùng cho ngươi, ý ngươi như thế nào?

Phương Nguyên nghe xong, trong lòng cả kinh:

- Lời ấy là thật?

Kim lão thái quân cười ha ha nói:

- Tiểu nhi, lão thân là thân phận gì, chẳng lẽ còn sẽ lừa ngươi?

Phương Nguyên nghe xong trầm mặc không nói, nghĩ thầm lẽ nào ngươi chưa lừa qua?

Kim lão thái quân nhìn thấy sắc mặt của Phương Nguyên, lại cười gằn nói:

- Lão thân đã lui một bước, ngươi còn không đáp ứng?

Phương Nguyên hít sâu một hơi nói:

- Vãn bối cả gan, cầu tiền bối ở trước mặt mọi người lập thệ ngôn!

Mấy vị Kim Đan của Kim thị nhất mạch nghe vậy, sắc mặt đều có chút không vui, lấy thân phận của Kim lão thái quân, có thể hứa hẹn một lời đã không dễ, nhưng tiểu bối kia lại còn muốn lão thái quân lập thệ ngôn?

Nhưng vẻ mặt của Phương Nguyên lại rất bình tĩnh.

Vừa nãy nhìn thấy biến hóa ở hậu viện, trong lòng hắn cũng ẩn ẩn đoán được, Kim gia là muốn cầu cạnh mình...

Muốn cầu cạnh mình liền tốt, như vậy ta mới có chỗ thương lượng!

Mà sau khi hắn đưa ra yêu cầu này, trong lòng cũng đề phòng Kim lão thái quân trở mặt.

Bất quá không nghĩ tới là, Kim lão thái quân lại cười ha ha nói:

- Được!

...

Sự tình lại xuất hiện chuyển biến tốt ngoài dự đoán của mọi người, ngay cả Phương Nguyên cũng hơi nghi hoặc.

Bất quá đối với hắn mà nói, này là một việc đáng được ăn mừng.

Đối với hắn, tu hành vốn là chuyện quan trọng, bây giờ hắn lại bị Kim lão thái quân mạnh mẽ trồng xuống Bất Tử Liễu, đã không cách nào từ bỏ tu luyện Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn, chỉ có nhắm mắt tiếp tục đi tới, trước đó rời khỏi, trên thực tế cũng chỉ là tạm lui một bước, sau đó lại nghĩ biện pháp khác, bây giờ Kim gia chủ động ném ra mồi câu, vậy còn không mau mau cắn tới?

Tuy cắn mồi câu, có khả năng thành thịt cá của người khác, nhưng không cắn mồi câu, thì chỉ có thể đắm chìn ở trong trường giang đại hải!

Kim lão thái quân là lão hồ ly, phỏng chừng sự kiện này sẽ không đơn giản như vậy.

Đương nhiên, coi như lại khó, cũng phải vượt khó tiến lên!

Thời điểm trở lại tiểu viện, hắn vẫn còn ngưng thần suy nghĩ, chỉ là nhất thời cũng nghĩ không ra.

Mới vừa vào cửa viện, liền thấy Tôn quản sự đang ngồi dưới một cây liễu hóng gió uống rượu, nhìn thấy Phương Nguyên trở về, hắn cười nói:

- Đến đến đến, thịt thủ này rất ngon, phải dùng rất nhiều thời gian mới hầm ra được, mau mau lại đây cùng sư huynh uống một chén!

Trong lòng Phương Nguyên cười khổ lắc đầu.

Vừa rồi mình trải qua hung hiểm, suýt chút nữa bị buộc lên tuyệt lộ, vị sư huynh này lại còn không biết gì cả.

Bất quá thịt thủ xác thực tỏa ra mùi thơm nức mũi, nên chỉ đành kéo Quan Ngạo ngồi xuống.

Mới vừa gắp một đũa, thì hơi ngẩn người, kinh ngạc nhìn thịt trong đĩa hỏi:

- Đây là thịt gì?

Tôn quản sự nói:

- Thịt thủ chứ thịt gì!

Phương Nguyên bất đắc dĩ, ngưng thần nhìn kỹ, chỉ thấy thịt kia đỏ sậm, bên trong mơ hồ có chút kim chất, dị hương nức mũi, linh khí nồng nặc, tuyệt đối không phải thịt thú bình thường, lại quay đầu nhìn, liền thấy sau tiểu viện còn cuốn một tấm da thú, da

màu đỏ đen, mơ hồ có thể thấy được vài sợi kim tuyến đan xen trên đó, trong lòng hơi kinh hãi, thấp giọng nói:

- Ngươi hầm Yêu thú cấp chín Kim Tuyến Trư?

Tôn quản sự kinh ngạc liếc mắt nhìn hắn, nói:

- Yêu thú cấp chín thì không phải heo sao?
Chương 608 Thông Thiên Bí Cảnh (1)

Phương Nguyên nghẹn họng, nghĩ thầm từ trên chủng loại mà nói, thì đúng là heo rồi...

Bất quá cái vấn đề này không trọng yếu nha...

Then chốt ở chỗ Kim Tuyến Trư là Yêu thú cấp chín, lại tiến thêm một bước sẽ hóa thành Hung thú, Tôn quản sự bắt được từ chỗ nào?

- Ha ha, ngươi đừng nghĩ, chính là thừa dịp Sương Nhi tiểu thư lừa gạt gia hỏa to con kia tiến vào Thú Uyển, ta cũng đi vào theo!

Tôn quản sự thấy vẻ mặt của Phương Nguyên, nhất thời nở nụ cười, có chút đắc ý uống một ngụm rượu, nói:

- Nếu không tiến vào Thú Uyển, làm sao có thể động chút tay chân, để người Kim gia nghi thần nghi quỷ, nhanh chóng ý thức được giá trị của ngươi, để ngươi đạt được Lôi pháp chứ? Bất quá nhìn thấy con heo sắp thành Hung thú này, thực sự là thứ tốt, nên tiện tay mang nó ra!

- Trận dị biến ở hậu sơn Kim gia kia?

Phương Nguyên nhất thời nghĩ rõ ràng, ngưng thần nhìn Tôn quản sự, nói:

- Tôn sư huynh, là huynh giúp ta?

Tôn quản sự hít một hơi nói:

- Ta vốn định để ngươi gia nhập Kim gia, ở trong hai tiểu thư chọn một cái, như thế chẳng phải là mọi người đều vui vẻ sao? Bất quá ta thấy ngươi ngồi ở trong phòng đăm chiêu cả ngày, liền biết ngươi nhất định sẽ không nghe ta, vì lẽ đó không thể làm gì khác hơn là âm thầm giúp ngươi một tay...

Nói đến chỗ này, hắn hơi nhướng mày nói:

- Bất quá ta cũng nói thật cho ngươi biết, có thể náo ra động tĩnh lớn như vậy, cũng không phải công lao của ta, bằng năng lực của ta, có thể xông đến nơi sâu xa nhất của Thú Uyển đã rất tốt, vốn định ở nơi đó bắt mấy con Yêu thú vượt qua ải, không nghĩ tới ở cửa bí cảnh, lại nhìn thấy một con bạch miêu nghênh ngang xông vào trong bí cảnh...

- Bạch miêu?

Tong lòng Phương Nguyên khẽ động, cuối cùng cũng nghe được tin tức của nó.

- Sau đó thì sao?

Tôn quản sự bất đắc dĩ nói:

- Sau đó ta thấy bí cảnh đại loạn, thì vội vàng trốn ra...

Nói xong chỉ nồi thịt trên bàn:

- Tiện tay tóm lấy nó luôn...

Nghe được tin tức này, Phương Nguyên qua nửa ngày mới phản ứng lại, lông mày nhíu chặt.

Vừa rồi hắn còn đang nghĩ vận khí của mình không tệ, nhưng xem ra điều này cũng không phải hoàn toàn là vận may.

Vì sao con bạch miêu kia lại ở trong Thú Uyển, nghe Tôn quản sự nói, còn là nơi sâu xa nhất của Thú Uyển, điểm này hắn cân nhắc không ra.

Bất quá Tôn quản sự vì mình xông vào Thú Uyển, cũng làm cho hắn có chút bất ngờ.

Qua một lát mới thấp giọng nói:

- Tôn sư huynh, bí cảnh của Kim gia đến tột cùng là tồn tại như thế nào?

Tôn quản sự uống một ngụm rượu, nói:

- Có phải lão thái quân muốn ngươi đi vào không?

Phương Nguyên gật đầu, nói:

- Lão thái quân bảo ta dẫn con cháu Kim gia đi vào cùng người tranh cướp cơ duyên tạo hóa!

Tôn quản sự nghe vậy chỉ cươi nói:

- Xem ra mọi việc khá thuận lợi, Kim gia ngoại trừ tìm ngươi, thì đã không có biện pháp khác, ta ở Kim gia một đoạn thời gian, cũng nghe nói không ít sự tình liên quan tới bí cảnh này, nói trắng ra, bí cảnh này là bảo tàng lớn nhất của bọn họ, tất cả cơ duyên tu hành, đều là bọn họ từ trong đó moi ra...

Nói xong biểu hiện của hắn có vẻ hơi đắc ý lên, uống một hớp rượu, nhìn Phương Nguyên nói:

- Phương sư đệ, trước ngươi nói mình là đến đòi nợ, nhưng ngươi cẩn thận suy nghĩ làm sao mới có thể để con nợ ngoan ngoãn trả nợ cho ngươi chưa?

Phương Nguyên bày ra bộ dáng khiêm tốn thỉnh giáo.

Tôn quản sự thở dài:

- Rất đơn giản, khi hắn dự định mượn nợ mới, thì sẽ rất thoải mái trả lại nợ cũ!

- Lấy nội tình của Kim gia, có Nguyên Anh tọa trấn, có Kim Đan thập tổ quản lý, còn có vô số thế lực kết minh, cũng giải quyết không được vấn đề này sao?

Tuy Tôn quản sự nói rất có đạo lý, nhưng Phương Nguyên vẫn còn chưa lý giải được.

Dù sao Kim gia cũng truyền thừa vạn năm, nội tình thâm hậu, coi như Kim lão thái quân coi trọng mình, vậy cũng chỉ là bởi vì bà muốn tìm một thiên tài Thiên Đạo Trúc Cơ, đến kế thừa Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn của Kim gia mà thôi?

Nhưng lại chưa hẳn là thiếu một người như mình.

Bởi vì thật bàn về thực lực, Kim gia tùy tiện tìm một vị Kim Đan ra tay, thì đã không yếu hơn mình, nếu nói đại thế gia như vậy, lại sẽ bởi vì một khó khăn nào đó mà thúc thủ vô sách, chỉ có thể cầu mình, cái này chẳng phải là trò cười sao?

Từ trước đến giờ Phương Nguyên sẽ không tự ti, nhưng cũng chưa bao giờ kiêu ngạo đến đánh giá cao tác dụng của mình.

Tôn quản sự nghe Phương Nguyên nói, lại nở nụ cười, vỗ vỗ bả vai hắn:

- Phương sư đệ, ngươi nói không sai, trong giới tu hành thiên kỳ bách quái, có vô số loại hung hiểm không thể tưởng tượng nổi, nhưng không phải cái gì cũng có thể dựa vào thực lực đi giải quyết!

Dứt lời, lại kẹp một miếng lợn thịt ăn, sảng khoái nói:

- Ngươi có biết bí cảnh Kim gia là cái gì không?

Phương Nguyên nhíu mày, hắn cũng nghĩ tới vấn đề này.

Nhưng nghĩ đến, các loại bí cảnh cũng chỉ đơn giản vài loại, hoặc là như Ma Tức Hồ ở Việt quốc, bởi vì ma khí tràn ngập, ma vật hoành hành, người bình thường không dám đi vào, hoặc là động thiên phúc địa bị các đại thế gia chiếm lĩnh, phân thành cấm địa...

Còn bí cảnh của Kim gia, truyền thuyết chính là quốc gia trên lưng một con Bá Hạ Tiên Quy!

Nhưng thuyết pháp này hơi thái quá, không cách nào tin tưởng, tất nhiên là có huyền cơ khác.
Chương 609 Thông Thiên Bí Cảnh (2)

Tôn quản sự thấy vẻ mặt này của Phương Nguyên, thì cảm giác thỏa mãn, giả vờ thần bí nói:

- Vẫn phải là sư huynh dạy ngươi nha, nói thật với ngươi, sau khi ta tới Kim gia, cũng rất hiếu kỳ về bí cảnh này, tìm hiểu vô số lần, cuối cùng đã có chút phát hiện, bằng vào góc nhìn của ta, bí cảnh Kim gia kia, có khả năng không ở trong nhân gian này...

Phương Nguyên kinh ngạc:

- Chẳng lẽ còn có thể là Diêm La Điện sao?

Tôn quản sự lắc đầu nói:

- Bí cảnh Kim gia tên là Thông Thiên, ta xem ra, cái này rất có thể là một tiểu thế giới vỡ nát!

Phương Nguyên nhất thời yên lặng, càng không biết nên nói cái gì.

Hắn bình thường rất thích đọc sách, loại nào cũng đọc, bởi vậy tuy tuổi tác không lớn, nhưng biết được sự tình lại không ít, từng ở trong một ít điển tịch xa xưa biết được, vào thời kỳ thượng cổ, khi đó thiên kiếp chưa thành, đã từng có Tu Tiên Giả tu luyện tới đỉnh phong, đạt đến một ý niệm khai thiên tích địa, tự sáng tạo ra một tiểu thế giới.

Mà cảnh giới này, có danh xưng là: Tiên!

Bây giờ con đường thành Tiên trong miệng thế nhân, chính là ám chỉ có hi vọng đi tới cảnh giới kia.

Bất quá Tiên chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết, ít nhất từ khi đại kiếp nạn giáng thế, chưa từng nghe truyền thuyết có ai thành Tiên!

Nếu Tôn quản sự nói là thật, bí cảnh Kim gia lại là một tiểu thế giới, như vậy há không phải nói, Tiên là tồn tại chân thật?

Đó là Tiên ở thời đại nào?

Thời đại thái cổ?

Cái kia không khỏi quá xa xôi rồi...

Xa xôi đến không chân thực!

Tôn quản sự nói:

- Ngươi còn không tin, tuy ta không có chứng cớ gì, nhưng hỏi thăm xung quanh, ngược lại phát hiện thuyết pháp này rất được tán đồng. Điểm thứ nhất, trong bí cảnh Kim gia cất giấu rất nhiều tài nguyên đặc thù, linh chu bảo dược, tiên quáng thần tàng, quả thực là mọc lên như nấm, lấy hoài không hết, một khi bí cảnh mở một lần, người tiến vào bên trong đều có thể thắng lợi trở về...

- Qua nhiều năm như vậy, cũng không biết đi vào bao nhiêu người, nhưng bảo bối bên trong lại từ đầu đến cuối không hết, ngươi nghĩ đây là đạo lí gì?

- Ít nhất cũng sẽ không phải là Tụ Bảo Bồn chứ?

Phương Nguyên cười khổ.

Vấn đề này, lúc trước hai vị trận sư của Thiên Xu Môn cũng từng nói với hắn, bất quá hắn lại không tin, coi như lúc trước tổ tiên Kim gia thật từ trên lưng Tiên Quy Bá Hạ tìm được một quốc gia thần bí, thì các loại dị bảo linh đan trong quốc gia đó cũng sẽ bị lấy sạch sẽ, không có đạo lý qua nhiều năm như thế, vẫn còn lấy hoài không hết, vì lẽ đó thuyết pháp này không đáng tin...

Chỉ là hắn cũng biết, tuy Tôn quản sự hay thích nhiều chuyện, nhưng vẫn rất biết chọn lọc, đầu tiên chính là, sự tình từ trong miệng hắn nói ra, coi như có chút sai lệch, nhưng đại để đều có căn cứ, xưa nay chưa bao giờ nói bậy.

Vì lẽ đó hắn cũng bình tĩnh nghe Tôn quản sự kể rõ.

Tôn quản sự càng nói càng hăng say, thần bí nói:

- Như vậy chỉ có một khả năng, đó chính là nói, ở trong bí cảnh Kim gia có quy luật pháp tắc vận chuyển, căn bản không giống pháp tắc ở đại thế giới của chúng ta!

- Nói thí dụ như, thế gian có một loại dị bảo, tên Bát Hoang Thạch, chính là một loại thần khoáng kỳ dị, trên thế gian, rất nhiều vạn năm mới có thể ngưng tụ ra một chút, nhưng ở trong bí cảnh kia, mấy trăm năm là có thể ngưng tụ, một ít Yêu thú lợi hại, muốn trưởng thành cần mấy ngàn năm mới có thể hóa thành Hung thú, nhưng ở trong tiểu thế giới kia, mấy chục năm là được, các kỳ hoa dị thảo ở đại thế giới căn bản không cách nào mọc ra, nhưng ở trong tiểu thế giới kia, lại có thể không ngừng sinh trưởng...

Phương Nguyên nghe mà trố mắt ngoác mồm:

- Sẽ không nghịch thiên đến vậy chứ?

Tôn quản sự nói:

- Đại thiên thế giới không gì không có, sự tình kỳ lạ còn nhiều lắm...

Dứt lời lại nói:

- Đương nhiên, tiểu thế giới kia cũng không phải chỉ là Tụ Bảo Bồn, có được tất có mất, nó có thể sinh sôi vô số thần khoáng dị bảo, thì cũng sẽ có một vài vấn đề...

- Chính bởi vì nó là một tiểu thế giới vỡ nát, pháp tắc không đầy đủ, đại đạo khiếm khuyết, bởi vậy người tu vi càng cao tiến vào sẽ bị áp chế càng mạnh, tỷ như Kim gia, tuy có Nguyên Anh tọa trấn, Kim Đan vô số, nhưng nếu Nguyên Anh và Kim Đan căn bản không cách nào tiến vào tiểu thế giới kia thì sao, đây chẳng phải là phiền phức?

Phương Nguyên nghe xong, âm thầm gật đầu.

Đối với điểm này cũng không xa lạ gì, năm đó Ma Tức Hồ cũng là đạo lý như vậy.

- Nếu như ta nghe được tin tức không sai, trong tiểu thế giới kia, ngoại trừ dị bảo thần khoáng, còn bị Kim gia phong ấn vài đồ vật lợi hại, tuy những thứ kia bị phong ấn, nhưng theo thời gian trôi qua, sẽ từ từ thoát khốn, hình thành mầm họa!

- Vì lẽ đó, cứ cách một đoạn thời gian, Kim gia sẽ mở bí cảnh một lần, ngoại trừ để đệ tử tiến vào thu hoạch tài nguyên, kỳ thực cũng là phái người đi vào tiêu trừ những mầm họa kia, để tránh chúng gây thành đại họa...

Phương Nguyên nghe xong chau mày:

- Vì lẽ đó, Kim gia cần cao thủ Trúc Cơ kỳ tiến vào giải quyết vấn đề?

Tôn quản sự gật đầu nói:

- Không sai, Kim Đan không vào được, tu sĩ Trúc Cơ bình thường lại không đủ thực lực giải quyết những vấn đề này, vì vậy chỉ có thể mượn lực của ngươi, đương nhiên, này cũng chỉ là một nguyên nhân trong đó, một nguyên nhân khác chính là, Kim gia không muốn dị bảo trong bí cảnh bị những người khác đoạt đi!
Chương 610 Từng Người Mang Ý Xấu Riêng (1)

- Ngàn năm trước, Kim gia là một đại tông to lớn, cao thủ trẻ tuổi như cá diếc sang sông, vào lúc ấy, chỉ dựa vào lực lượng của tiểu bối Kim gia, đã đủ để giải quyết những vấn đề này, tự nhiên không cần mượn lực kẻ khác!

- Nhưng ngàn năm trở lại đây, Kim gia một ngày suy sụp hơn một ngày, không người nối nghiệp, lực lượng suy yếu, chỉ dựa vào thực lực của tiểu bối Kim gia, đã không đủ để hoàn toàn giải quyết vấn đề trong bí cảnh!

- Cũng chính vì nguyên nhân này, từ hơn 300 năm trước bắt đầu, ở dưới Tiên Minh ép bức, Kim gia bắt đầu mở cánh cửa tiện lợi, mời thiên kiêu khắp nơi vào trong bí cảnh, mỹ danh là chia sẻ tạo hóa, nhưng thật ra là mượn lực áp chế tai họa trong bí cảnh!

Phương Nguyên nghe vậy thì nhíu mày, thầm nghĩ:

- Quả thế!

Lúc trước hắn nghe hai vị trận sư của Thiên Xu Môn nói tới Kim gia mở bí cảnh, mời tất cả cao thủ của Bá Hạ Châu đi vào thăm dò cơ duyên, thì đã có chút hoài nghi, nghĩ thầm Kim gia không khỏi quá hào phóng rồi, bây giờ nghĩ lại, mới biết quả nhiên có ẩn tình khác...

Tôn quản sự càng nói càng vui vẻ, rượu thịt cũng không buồn ăn, hưng phấn nói:

- Cũng chính vì vậy, hiện tại Kim gia đã rơi vào trong nan giải! Bọn họ mở bí cảnh mời người, chính là tương đương với chia cơ duyên trong tiểu thế giới cho kẻ khác, nhưng nếu không làm như vậy, tiểu thế giới loạn lên, thì vấn đề sẽ càng nghiêm trọng!

- Hơn nữa vấn đề càng then chốt ở chỗ, trong tiểu thế giới này nói là dị bảo vô số, tạo hóa vô song, nhưng trên thực tế tài nguyên cao cấp chỉ có vài loại, Kim gia không muốn cho người ngoài những tài nguyên cao cấp kia, nhưng những người khác lại không dễ lừa như vậy, coi như là minh hữu của Kim gia, để ý cũng chỉ là vài loại tài nguyên cao cấp kia mà thôi...

- Vì lẽ đó, một khi Kim gia mở bí cảnh, như vậy chỉ có thể bày ra thái độ mọi người bằng bản lãnh của mình đoạt bảo, ai lấy được chính là của người đó, nhưng tiểu bối của Kim gia không đủ thực lực, làm sao cướp qua người khác?

Nói xong hắn thở dài, nhìn Phương Nguyên cười khổ nói:

- Ngươi ngẫm lại xem, mở ra bí cảnh của mình, kết quả tài nguyên cao cấp đều bị người khác cướp đi, người Kim gia sẽ cam tâm sao?

Phương Nguyên nghe đến đây, đã rõ ràng tất cả:

- Đây chính là nguyên nhân mà ba trăm năm qua Kim gia vẫn không chịu mở bí cảnh?

Tôn quản sự gật đầu nói:

- Bởi vì Kim gia không muốn bảo bối trong bí cảnh bị người khác đoạt hết, bất quá Tiên Minh lại rất khó chịu, đã nhiều lần phái người đến, buộc Kim gia mở bí cảnh ra, Kim lão thái quân vì thế cũng nghĩ không ít biện pháp!

- Một là định ra quy củ, nói tài nguyên cao cấp trong bí cảnh chỉ có người Kim gia mới được lấy, nhưng những người khác làm sao có thể đáp ứng? Ngươi không cho lấy những tài nguyên cao cấp kia, vậy chúng ta kết minh, không ai tiến vào bí cảnh nhà ngươi, xem ngươi làm sao bây giờ...

- Sau đó Kim lão thái quân lại nghĩ bỏ ra giá tiền lớn, mời Thiên Đạo Trúc Cơ của một số gia tộc đến đây tọa trấn, giúp Kim gia phân ưu, nhưng cái này cũng không thể thực hiện được, những đại thế gia kia đều biết chủ ý của Kim gia, đưa ra điều kiện cao ngất ngưởng, ngay cả Kim gia cũng chịu không nổi, vì vậy mới kéo dài tới bây giờ...

Phương Nguyên nghe Tôn quản sự nói, trong lòng đã hiểu rõ ra:

- Chẳng trách Kim gia khát vọng tu sĩ Thiên Đạo Trúc Cơ như vậy!

Lão thái thái này, thực là bị tình thế bức vào đường cùng nha...

Bất quá Phương Nguyên lại yên tâm, chỉ cần Kim gia quả thật cần mình, thì mọi sự đều có thể thương lượng!

Trước kia mình thúc thủ vô sách, bị Kim lão thái quân bức bách, hùng hổ doạ người.

Nhưng bây giờ, ánh mắt của hắn lạnh lùng, uống một ngụm rượu nói:

- Tình thế dù sao cũng nên nghịch chuyển thoáng một chút chứ!

Sau khi Phương Nguyên đáp ứng Kim lão thái quân sẽ vào bí cảnh, giúp Kim gia đoạt bảo, ngày thứ hai liền nghe nói Tiên Sứ của Kim gia xuất động, chạy tới bốn vực, tuyên bố tin tức Thông Thiên Bí Cảnh sắp mở ra, mời quần hùng thiên hạ tới Thiên Lai Thành tìm kiếm cơ duyên.

Cũng chính vì nguyên nhân này, Thiên Lai Thành vắng lặng mấy trăm năm, bình thường chỉ có thương nhân vãng lai tụ hội, lại nghênh đón náo nhiệt trước nay chưa từng có!

Thế gian có không ít bí cảnh, các đại thế gia đều nắm giữ tài nguyên khan hiếm ở trong tay mình.

Thế nhưng giống như Kim gia, cam lòng lấy ra chia sẽ cho người trong thiên hạ, lại có bao nhiêu?

Đừng nói chia sẽ, ngay cả người ngoài tự ý dòm ngó một chút, cái kia cũng là tội chết!

Cũng chỉ có Kim gia mới rộng lượng như vậy...

Kỳ thực xung quanh Thiên Lai Thành đã sớm ẩn giấu rất nhiều thực lực, chính là những kẻ ở 300 năm trước nếm qua ngon ngọt, bây giờ tính toán thời gian gần đủ rồi, nên chờ ở xung quanh, chỉ đợi bí cảnh mở ra, sẽ đi vào tìm kiếm chỗ tốt!

- Phía nam Bá Hạ Châu, tu sĩ Trúc Cơ của bảy đại tiên môn đến...

- Tổng đà của bốn cửa hàng lớn ở Thiên Lai Thành, cũng phái thiên kiêu Trúc Cơ đến rồi...

- Thiên kiêu của Trung Châu Thôi gia, Thương gia, Triệu gia, Bạch Long Môn đến...

- ...

- ...

Thời gian dần qua, cao thủ chạy tới Thiên Lai Thành càng ngày càng nhiều.

Nếu không phải tận mắt thấy, thậm chí sẽ không có người tin tưởng thế gian này lại có nhiều tu sĩ Trúc Cơ như vậy!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK