• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 241 Một phần đại lễ (2)

Nhìn đệ tử Tiểu Trúc phong đang thối lui về phía Quỷ cung vị, tựa như muốn bày ra dáng vẻ cường thủ, trên mặt bọn hắn lộ ra nụ cười lạnh. Người dẫn đầu trực tiếp quát lạnh: "Thật cho rằng chúng ta không biết đám người Lưu sư huynh đang bị cầm tù trong Quy giáp vị? Rõ ràng còn muốn chơi quỷ ý bực này? Nhanh tỉnh lại đi, chút thủ đoạn tự cho là thông minh này là bản lĩnh của Phương Nguyên?"

Vừa nói chuyện, bọn hắn vừa quát lạnh, vọt về phía Quy giáp vị.

Mà chúng đệ tử Tiểu Trúc phong không kịp ngăn cản, cũng không có đủ thực lực đi ngăn cản, lúc này nghe vậy đều sợ ngây người.

"Sao mấy người bọn hắn biết mọi người bị nhốt trong Quy giáp vị?"

Có người cho tới hôm nay còn chưa hiểu rõ vấn đề này, chỉ ngây ngốc đặt câu hỏi.

Mà lúc này, Tiểu Kiều sư muội lại yên lặng xuống, hồi lâu mới nói khẽ: "Thủ không được, chúng ta lui ra ngoài đi!"

Chúng đệ tử Tiểu Trúc phong lập tức ngẩn ra. Có như trút được gánh nặng, có người không cam lòng ảo não.

Mà chúng đệ tử Thần Tiêu phong thì một đường xông thẳng, liên tục phá hư cấm chế, rất nhanh đã tới Quy giáp vị của Tiên Cơ Ngự Ma Trận. Rất nhanh bọn hắn đã thấy được trên Quy Giáp trận đang có ba bóng người quỳ trên mặt đất, trên người bị vây kín đủ loại cấm chế, chính là Lưu Mặc Chân và ba người. Bọn hắn vừa thấy vậy, tâm thần hơi buông lỏng. Sau cùng thấy cấm chế trên người ba người này nặng như vậy, còn có mấy người bị thương nặng, bọn hắn lại giận tím mặt, sôi nổi tiến lên giải cứu, đồng thời còn mắng to lên: "Tiểu Trúc phong lại có thể xuống tay nặng như vậy, ban nãy chúng ta thật không nên lưu tình!"

"Đều không quan trọng, cứu người trước rồi lại nói."

"Nhanh, báo tin cho Nghiêm Cơ sư huynh, người đã cứu được."

"…"

"…"

"Phương Nguyên sư đệ, việc đã đến nước này ngươi còn có gì muốn nói sao?"

Ngọc giản đưa tin bên hông Nghiêm Cơ đã phát sáng lên, tâm tình của hắn cũng khẽ buông lỏng, quay đầu nhìn về phía Phương Nguyên.

Mà sự mỉa mai trong giọng nói lại là có cố thế nào cũng không che giấu được.

Mà lúc này Phương Nguyên cũng im lặng không nói. Hắn vẫn luôn bình tĩnh nhìn đệ tử Thần Tiêu phong xông vào đại trận như vào chỗ không người, mãi đến lúc này mới nhẹ giọng nói: "Đúng là đệ tử Thần Tiêu phong thật sự cường đại hơn đệ tử Tiểu Trúc phong rất nhiều, đây là sự thực."

Nghiêm Cơ cười lạnh nói: "Ta cũng không muốn làm như vậy, coi như là ta dạy cho ngươi một bài học đi."

Hắn không ra tay là vì hắn biết thực lực của mấy đệ tử Thần Tiêu phong này đã đủ nghiền ép Tiểu Trúc phong. Tiểu Trúc phong lớn như vậy, nhưng người có thể tạo thành uy hiếp với chúng đệ tử Thần Tiêu phong cũng chỉ có đại đệ tử chân truyền Tiểu Trúc phong trước mắt, cùng với quả ớt nhỏ Lăng Hồng Ba vốn là đệ tử Thần Tiêu phong lại theo đệ tử Tiểu Trúc phong tham gia thí luyện. Trừ hai người bọn họ ra, những người khác đều không có thành tựu!

Quả ớt nhỏ kia tạm thời hắn không rảnh đi quản, hơn nữa nàng cũng không phải đối thủ của một đám đệ tử Thần Tiêu phong.

Nhiệm vụ của hắn chính là nhìn chằm chằm Phương Nguyên!

Phương Nguyên không ra tay, hắn cũng không ra tay, nhưng nếu Phương Nguyên ra tay, hắn nhất định sẽ lưu Phương Nguyên lại!

Cho tới bây giờ, hắn chưa từng khinh thường Phương Nguyên. Phương Nguyên đã từng đánh bại Lưu Mặc Chân, đêm qua hắn lại càng một người một kiếm, đánh giết thảm sáu đệ tử Thần Tiêu phong xông vào lãnh địa Tiểu Trúc phong. Sự kiện này đã chứng minh được thực lực của hắn cường đại đến cực điểm. Nếu như Phương Nguyên còn đang ở trong trận, chắc chắn hắn sẽ lo lắng việc để đệ tử Thần Tiêu phong tùy tiện xông vào trong trận như vậy liệu có thể tạo thành thương vong không thể nào chấp nhận nổi không.

Thế nhưng lúc này Phương Nguyên không ở trong trận.

Nếu Phương Nguyên muốn trở về, vậy mình nhất định sẽ ra tay giữ Phương Nguyên lại.

Hắn tin tưởng, dựa vào Âm Dương Ngự Thần Quyết khổ công trên mười năm, hắn nhất định có thể lưu Phương Nguyên lại nơi này!

Chí ít cũng có thể cuốn lấy Phương Nguyên.

Chẳng qua, tuy rằng hắn có ý nghĩ như vậy, nhưng dường như Phương Nguyên lại không định động thủ.

Phương Nguyên gần như thờ ơ lạnh nhạt nhìn đệ tử Thần Tiêu phong vọt vào trong đại trận.

Sau đó hắn chỉ lạnh lùng nhìn đệ tử Thần Tiêu phong thế như chẻ tre trong đại trận Tiểu Trúc phong bày ra, đủ loại pháp bảo, linh lực ngang dọc gào thét khắp nơi, mang theo xu thế vô địch trắng trợn hủy một tòa đại trận tới thất linh bát lạc, sau đó lạnh lùng nở nụ cười!

Lại đợi thêm một hồi lâu sau, hắn mới cười nói: "Nhưng người nào nói chúng ta định liều mạng với đệ tử Thần Tiêu phong?"

Nghiêm Cơ nghe xong lời này lập tức kinh ngạc.

Nhìn nụ cười lạnh trên mặt Phương Nguyên, đột nhiên hắn ý thức được cái gì, vội vàng nhìn về phía đại trận.

Đại trận Tiểu Trúc phong vốn hoàn toàn yên tĩnh, tùy ý chúng đệ tử Thần Tiêu phong xông vào, đột nhiên phong hỏa đột khởi, bụi mù xông thẳng lên trời. Mà ở một góc khác của đại trận đang có vô số bóng người nhanh chóng trốn ra khỏi đại trận, chính là một đám đệ tử Tiểu Trúc phong lấy Tiểu Kiều sư muội cầm đầu. Nhìn bộ dáng của bọn hắn, dáng dấp trốn ra gần như có thể nói là chật vật, như đang tránh né cái gì đó!

Đệ tử Thần Tiêu phong không thể nào hạ sát thủ với bọn hắn, bọn hắn cũng không cần phải sợ hãi như vậy.

Trái tim Nghiêm Cơ bỗng nguội lạnh đi phân nửa: "Trong trận kia có cái gì?"

"Có đệ tử Thần Tiêu phong các ngươi, có một quân cờ ngươi bố trí ở Tiểu Trúc phong, còn có một phần đại lễ."

Sắc mặt Nghiêm Cơ đã kinh biến đến mức xanh mét, Phương Nguyên thì vẫn là dáng vẻ mặt không biểu cảm kia.

"Nói một cách đơn giản, ta chỉ bày ra một phương tuyệt địa mà thôi."

Phương Nguyên bình tĩnh nói xong lời của mình: "Người đưa ra lựa chọn là chính các ngươi, người chủ động xông vào cũng là các ngươi!"
Chương 242 Không người nào dám đụng đến ta (1)

Oanh! Oanh! Oanh!

Còn không đợi Nghiêm Cơ lại nói thêm lời gì, phương đại trận kia đã đại biến, tiếng ầm ầm rung trời vang lên. Sau cùng, trong đại trận Tiểu Trúc phong to như vậy lại có thể bắt đầu tràn ngập sương mù nồng đậm, mà sương mù kia lại hiện lên màu tím. Nghiêm Cơ cách như vậy xa, hơi ngửi phải một chút đã không khỏi thần sắc đại biến, gần như gào thét kêu lớn lên: "Đến cùng ngươi đã làm cái gì?"

"Trước khi vào Ma Tức hồ, ta đã mời người luyện chế ra rất nhiều đan dược kịch độc, vốn dùng để đối phó với đám yêu ma trong Ma Tức hồ. Nhưng lại không nghĩ tới, thì ra có đôi khi người còn đáng sợ hơn cả yêu ma. Cho nên ta đã dùng hết tất cả những đan dược này lên thân thể người!"

Trên mặt Phương Nguyên không có chút biểu cảm: "Về phần phía đại trận kia vốn không phải Tiên Cơ Ngự Ma Trận thông thường, mà là Âm Phong Tù Sát Trận! Hẳn ngươi cũng đã từng được nghe nói tới, ta có mấy phần nghiên cứu với đại trận. Khi học tiên môn điển tịch, trong lúc vô ý ta phát hiện ra mặc dù hai loại đại trận này khác hẳn nhau, nhưng lại có rất nhiều chỗ trông giống nhau. Cho nên ta và một vị sư đệ mắt mù cùng nhau thôi tạo ra một tòa đại trận như thế, lấy Tiên Cơ Ngự Ma Trận làm bề ngoài, lấy Âm Phong Tù Sát Trận làm hạch tâm. Nếu có người đến đánh Tiên Cơ Ngự Ma Trận, vậy ngay khoảnh khắc phá ra con đường ở hạch tâm Tiên Cơ Ngự Ma Trận, trận này liền có thể hóa thành Âm Phong Tù Sát Trận, vây khốn địch nhân!"

"Đương nhiên, ta cũng biết đệ tử Thần Tiêu phong không ngu ngốc, muốn lừa bọn hắn vào cuộc cũng không dễ dàng. Cho nên ngay cả đệ tử Tiểu Trúc phong cũng là đại đa số người không biết việc này, thật sự cho rằng bọn hắn đang chống cự đệ tử Thần Tiêu phong. Mà quân cờ ngươi bố trí trong nội bộ Tiểu Trúc phong cũng thật sự cho rằng mình đã truyền lại tin tức chính xác cho ngươi. Cho nên, đệ tử Thần Tiêu phong bị vây ở trong trận quả thật là tự tìm đường chết!"

Phương Nguyên nói vô cùng bình tĩnh, giống như đang nói một việc nhỏ không đáng nhắc tới gì đó.

Thế nhưng những lời này lại lộ ra đau khổ cẩn thận tính toán hết thảy.

Nếu như đám người Lưu Mặc Chân không ở trong trận, đệ tử Thần Tiêu phong sẽ không liều lĩnh xông trận. Nếu không có nội ứng truyền tin cho bọn hắn, đệ tử Thần Tiêu phong sẽ không thể mặc kệ không để ý đám đệ tử Tiểu Trúc phong, cũng sẽ không lập tức xông vào Quy giáp vị...

Nếu không phải bọn hắn có thể cứu được người thật, tuyệt sẽ không mặc kệ chúng đệ tử Tiểu Trúc phong rút khỏi đại trận.

"Rõ ràng làm ra vẻ ngăn địch bên ngoài, nhưng thật là khốn địch bên trong..."

Ánh mắt Nghiêm Cơ trở nên lạnh lùng, nhưng hắn vẫn cứng rắn cưỡng ép giữ vững một chút lý trí trong tim, vô thức quát lên: "Ấu trĩ, đệ tử Thần Tiêu phong ta có thực lực mạnh mẽ, pháp bảo đông đảo. Cho dù có bị vây khốn thì đã sao? Ngươi có bày ra đại trận cường đại hơn nữa cũng không có khả năng vĩnh viễn vây khốn bọn hắn ở bên trong. Dựa vào bản lãnh của bọn hắn... Tối đa... Tối đa cũng chỉ cần thời gian một nén hương là có thể phá được trận đi ra!"

Vừa nói chuyện, hắn vừa nhìn chòng chọc vào Phương Nguyên.

Lời của hắn cũng không phải tăng thêm can đảm cho mình, mà hắn tin tưởng đệ tử Thần Tiêu phong thật sự có bản lĩnh kia.

Những đệ tử Thần Tiêu phong này đều là cao thủ hắn mang tới, mỗi người đều có thực lực rất cường đại. Dưới thực lực bực này, dù là đại trận mạnh hơn nữa cũng sẽ có thời khắc bị đánh vỡ. Mà những độc đan các loại kia, có lẽ sẽ tạo thành một chút ảnh hưởng, nhưng tuyệt đối không thể khiến đệ tử Thần Tiêu phong lâm vào nguy hiểm toàn quân bị diệt. Phương Nguyên làm ra chuyện như thế, nhìn như kín đáo, kì thực đầu nặng chân nhẹ, trăm ngàn chỗ hở...

"Quả thật bọn họ có thể đánh vỡ đại trận!"

Phương Nguyên thản nhiên nói: "Nói thời gian một nén hương là hơi khoa trương, nhưng một hai canh giờ kiểu gì cũng có thể đi ra!"

"Những độc đan kia cũng không thể làm gì bọn hắn được..."

Hắn vừa nói vừa nhìn về phía Nghiêm Cơ, nói khẽ: "Cho nên trong Âm Phong Tù Sát Trận, ta còn bày ra một Tụ Linh Trận. Đây vốn là pháp bảo tiên môn ban tặng ta khi ta tấn chức chân truyền, có thể dẫn linh khí trong phương viên mười mấy dặm tới đây..."

Nói đến chỗ này, hắn lại không nói thêm lời gì nữa, hắn biết Nghiêm Cơ chắc chắn có thể nghe được rõ ràng.

"Tụ Linh Đại Trận..."

Quả nhiên Nghiêm Cơ cũng nghe rõ, kinh hãi tròng mắt đều sắp rớt ra ngoài: "Lẽ nào ngươi muốn..."

Phương Nguyên không đợi hắn lắp bắp hỏi ra, đã trực tiếp gật đầu nói: "Ở bên ngoài, thứ Tụ Linh Đại Trận dẫn qua đương nhiên là linh khí, thế nhưng trong Ma Tức hồ, thứ nó dẫn tới đây lại là ma tức hắc ám đầy rẫy trong thiên địa. Mà toàn bộ ma tức hắc ám bị dẫn tới đây, lại sẽ bị Âm Phong Tù Sát Trận khóa lại, không thể tiết ra ngoài. Kể từ đó, ma tức hắc ám bên trong đại trận này cũng sẽ càng ngày càng đậm đặc, vẫn luôn ở mức gấp hai gấp ba bên ngoài, thậm chí còn là gấp năm, gấp sáu lần, mãi đến khi tăng tới độ dày gấp mười lần trở lên..."

Nói đến đây, hắn hơi dừng lại một chút: "Không cần phải nói xa như vậy. Sau chừng một nén hương, ma tức hắc ám trong đại trận này đại khái sẽ đạt tới mức gấp bốn năm lần bên ngoài. Đến lúc đó, ngay cả ta cũng không biết sẽ có hậu quả gì không..."

"Hậu quả gì không?"

Nghiêm Cơ hận tới không thể bóp chết Phương Nguyên.

Còn có thể có hậu quả gì?

Đây chính là ma tức đại kiếp nạn...

Dù đổi lại lúc bình thường, bọn hắn cũng phải dựa vào Linh Quang Phù mới có thể chống đỡ ma tức bực này. Mà nếu thật sự có lượng lớn ma tức hắc ám bị Tụ Linh Trận dẫn tới đây, sợ rằng ngay cả Linh Quang Phù cũng sẽ mất đi tác dụng, sợ rằng người trong trận cũng sẽ nhanh chóng chết đi...
Chương 243 Không người nào dám đụng đến ta (2)

"Bọn hắn đều là đồng môn , sao ngươi lại có thể dùng thủ đoạn ác độc bực này để đối phó với bọn hắn..."

Nghiêm Cơ rống giận, liều mạng lao về phía trước.

Hắn gần như hận chết Phương Nguyên, gần như cảm thấy Phương Nguyên là người điên.

Nhưng hiện tại hắn chẳng quan tâm tới Phương Nguyên, hắn vội vã muốn chạy tới, từ bên ngoài đánh nát đại trận.

Nếu không, chậm trễ một khắc cũng có thể khiến Thần Tiêu phong chết thêm một đệ tử...

"Bá."

Nhưng đúng vào lúc này, thân hình Phương Nguyên đột nhiên động. Trường kiếm của hắn xuất vỏ, một mảnh sáng như tuyết hệt như dải lụa thẳng tắp kéo tới, xẹt qua trên mặt đất trước người Nghiêm Cơ, khiến mặt đất cứng rắn bị cắt ra một cái rãnh thật sâu, cũng buộc Nghiêm Cơ ngừng lại...

"Hiện tại ngươi mới biết chúng ta đều là đồng môn sao?"

Ánh mắt Phương Nguyên rất lạnh lùng. Hắn giơ kiếm ngang ngực, thấp giọng quát lên: "Không cảm thấy quá muộn sao?"

"Ngươi... Ngươi tránh ra cho ta..."

Hai mắt Nghiêm Cơ hoàn toàn đỏ ngầu, nhìn đại trận khói đen tràn ngập, một lát cũng đợi không được. Một tiếng ầm vang, song chưởng đẩy về phía trước, từng đạo hỏa quang đầy rẫy hư không hệt như một đầu hỏa long lao về phía trước. Đây gần như đã là toàn bộ lực lượng của hắn. Nhưng khi đầu hỏa long vọt tới trước mặt Phương Nguyên, lại bị kiếm thế của hắn mài đi không còn một mảnh, mà thân hình Phương Nguyên lại chưa từng nhúc nhích qua.

"Nghiêm Cơ sư huynh, không phải ngươi nói lực lượng mới là căn bản nhất sao?"

Giọng nói của Phương Nguyên vẫn có vẻ vô cùng bình thản như cũ: "Xem ra lực lượng của ta không yếu hơn ngươi, cho nên ngươi không vượt qua nổi!"

Nghiêm Cơ đã gấp gáp tới cả người toát mồ hôi lạnh!

Cho đến lúc này hắn mới biết, không phải là bản thân mình đang quấn lấy Phương Nguyên, mà là Phương Nguyên đang quấn lấy bản thân mình.

"Mạng người quan trọng, đến tột cùng ngươi muốn thế nào?"

Trong đại trận phương xa, ma khí ngày càng nồng nặc, đáng sợ khó có thể hình dung. Vừa nghĩ tới đông đảo đệ tử Thần Tiêu phong đều bị nhốt trong đại trận kia, Nghiêm Cơ lại vội vàng tới thất khiếu sắp phun ra lửa, liều mạng tấn công về phía Phương Nguyên. Trên đỉnh đầu, một tôn thần tướng hư huyễn được hiển hóa ra, ùng ùng đập về phía đầu Phương Nguyên, ngay cả hư không chung quanh cũng bị bao trùm vào bên trong! Dưới thế tiến công hung ác điên cuồng bực này, quanh người Phương Nguyên lại tử khí tràn ngập. Hắn vận chuyển Tử Khí Lưu Vân Quyết, lấy nhu thắng cương, kéo chặt lấy Nghiêm Cơ!

Mà đối mặt với câu hỏi của Nghiêm Cơ, giọng hắn bình tĩnh tới gần như không có một chút tình cảm: "Quỳ xuống, viết sách nhận tội!"

"Ngươi nói hươu nói vượn cái gì..."

Nghiêm Cơ tức giận thét lớn, lăng không một chụp, cán ngân thương đã tới trong lòng bàn tay hắn. Sau đó thương thế như rồng, vẽ ra đạo đạo linh quang đáng sợ phô thiên cái địa đâm về phía Phương Nguyên, giọng nói cũng có vẻ hơi kinh hoảng: "Phương Nguyên, đây chính là tính mệnh của 27 đệ tử Thần Tiêu phong, ngươi ngươi... ngươi lấy đâu ra can đảm dám vùi nhiều đệ tử Thần Tiêu phong vào tuyệt địa như vậy?"

Đến lúc này, hắn vẫn không thể tin được Phương Nguyên lại làm ra chuyện như thế, hắn không tin Phương Nguyên dám điên cuồng như vậy.

"Là các ngươi không để ý tới sống chết của chúng ta trước!"

Nét mặt Phương Nguyên lạnh nhạt vô cùng, kiếm thế trong lòng bàn tay như khoá sắt quét ngang, cản hết thương thế của Nghiêm Cơ, giọng nói lại bình tĩnh trong rõ dị thường: "Hơn nữa trên thẻ ngọc thông báo cho tiên môn, ta sẽ nói là ngươi ngấp nghé Già Lam Thảo, sai người trộm lấy trước, sau đó lại dẫn người đến đánh Tiểu Trúc phong cường đoạt, chúng ta chỉ bị ép phải phòng thủ mà thôi. Cho dù Thần Tiêu phong có toàn diệt thì cũng là gieo gió gặt bão..."

Loại lời này nói ra sẽ chỉ khiến Nghiêm Cơ càng thêm phẫn nộ, liều mạng xông về phía trước: "Ngươi cho rằng các trưởng lão sẽ tin ngươi? Nằm mơ!"

"Bọn hắn không tin cũng phải tin, nhân chứng vật chứng sự thực đều có đủ!"

Phương Nguyên lạnh lùng mở miệng: "Lẽ nào chuyện các ngươi trộm Già Lam Thảo không phải thật?"

Nghiêm Cơ nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.

Ban nãy khi hắn mệnh lệnh đệ tử Thần Tiêu phong đánh vào trong trận Tiểu Trúc phong, thật ra cũng đã dùng loại thủ đoạn này. Trước chụp mũ lên đầu đối phương trước, cứ khuấy nước đục rồi lại nói, ngược lại đợi khi về tới tiên môn có cãi nhau gì thì cũng là chuyện sau này. Chỉ có điều hắn không nghĩ đến, lúc này mới không tới năm phút, Phương Nguyên đã lại áp dụng loại thủ đoạn này lên người mình, thật sự có thể nói là báo ứng xác đáng!

Mấu chốt hơn là, cái cớ bản thân mình dùng kia chỉ vì để cứu người mà thôi!

Mà Phương Nguyên lại cần loại cớ này để giết người...

Hết lần này tới lần khác, thậm chí cái cớ hắn mượn còn chân thật hơn mình, bởi vì trong cái cớ hắn mượn vốn có một nửa là sự thực!

"Ngươi cho rằng những lời nói quỷ quái này có thể gạt được ai?"

Đến lúc này, Nghiêm Cơ chỉ có thể rống giận ra tay: "... Ngươi nghĩ rằng Thần Tiêu phong ta sẽ dừng tay sao?"

"Ha ha, hiện tại người không muốn dừng tay là ta..."

Phương Nguyên cười đến lạnh lùng, khiếp người: "Các ngươi đã dám làm trước cũng đừng trách ta phản kích, cũng đừng nghĩ tới chuyện dùng bối cảnh gì đó đến dọa ta. Ngươi cũng biết, Lưu Mặc Chân có bối cảnh không tầm thường, nhưng trước mặt mọi người ta một kiếm đóng đinh hắn trên Công Đức Thạch Bích, mà người ở sau lưng hắn lại không một ai dám động tới ta, bởi vì thứ ta tu luyện là Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết! Hơn nữa còn đã tu luyện đến cảnh giới tiểu thành! Trước khi ta hoàn toàn luyện thành pháp quyết này, hoặc trước khi ta triệt để thất bại, trong tiên môn không người nào dám đụng đến ta! Cho dù ta có làm ra chuyện càng điên cuồng hơn nữa, những người đó cũng chỉ có thể nhẫn nhịn..."

Những lời này của Phương Nguyên lập tức đánh trúng xương sườn mềm của Nghiêm Cơ.

Tuy những lời này nghe cuồng vọng vô biên, nhưng Nghiêm Cơ lại biết, đây là thật...
Chương 244 Trước Tuyệt Hậu Hoạn (1)

Trong tiên môn, bối cảnh, nhân mạch, địa vị đương nhiên đều vô cùng trọng yếu. Sở dĩ Nghiêm Cơ liều lĩnh đều muốn bảo vệ Lưu Mặc Chân, cũng là vì có nguyên nhân này. Mà lúc trước hắn uy hiếp Phương Nguyên cũng đã nói loại lời nói này, thế nhưng thẳng đến khi Phương Nguyên nói ra mấy câu nói kia, Nghiêm Cơ mới bỗng nhiên ý thức được, phương diện ưu thế này không chỉ riêng gì mình có, mà hàn môn trước mắt này cũng có!

Hắn cũng biết lời Phương Nguyên mới vừa nói đều là thật. Lúc trước Lưu Mặc Chân bị Phương Nguyên một kiếm đính tại bên trên Công Đức Thạch Bích, không phải không có nghĩ tới trả thù, thậm chí mỗi ngày đều nghĩ tới. Lưu Mặc Chân không phải một người có thể nuốt được cơn giận này, hắn không biết suy nghĩ bao nhiêu biện pháp muốn trả thù Phương Nguyên, nhưng hết thảy thủ đoạn mà hắn đăm chiêu suy nghĩ, thậm chí đang chuẩn bị đều bị trưởng bối tiên môn cưỡng ép đè ép xuống, thậm chí ở trước mặt cảnh cáo Lưu Mặc Chân không thể làm ẩu. Mà cái này, cũng chính là nguyên nhân mà Lưu Mặc Chân hận Phương Nguyên càng lúc càng sâu...

Lần này Lưu Mặc Chân một mình đến đây trộm lấy Già Lam Thảo, trong đó tất nhiên có mê hoặc của Trúc Cơ...

Nhưng ở trình độ nào đó, hận ý đối với Phương Nguyên cũng là một nguyên nhân trong đó!

Không phải trưởng bối Lưu Mặc Chân không cho phép hắn trả thù Phương Nguyên, nguyên nhân chủ yếu nhất chính là bọn hắn kiêng kị!

Phương Nguyên đúng là một vị hàn môn không có chút bối cảnh nào, nhưng thời điểm hắn từ tạp dịch lên tới đệ tử tiên môn cũng đã được trưởng lão tiên môn chú ý. Về sau, hắn tu luyện Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết có thành tựu, càng trở thành thiên kiêu mà tiên môn trọng điểm chú ý, nếu không làm sao một câu nói của Vân trưởng lão liền có thể tùy tiện định xuống vị trí đại đệ tử chân truyền của Tiểu Trúc phong, mà ngay cả tông chủ đều không thêm hỏi tới?

Lúc này ai dám trả thù Phương Nguyên, đó chính là đối địch với Vân trưởng lão, thậm chí là đối địch với tiên môn!

Nếu như tiên môn thực sự nổi giận, gia tộc của Lưu Mặc Chân căn bản không đảm đương nổi!

Cũng chính là vì vậy, mới khiến cho Nghiêm Cơ ý thức được sự đáng sợ của Phương Nguyên. Phương Nguyên có nhiều người chiếu khán như vậy, cũng không tính là đáng sợ. Nhưng khi chính hắn cũng ý thức được phân lượng của mình, đồng thời dùng phân lượng này để uy hiếp thì liền tỏ ra quá mức đáng sợ...

Hắn nói rất đúng, coi như hắn làm ra chuyện sai lớn hơn nữa, chỉ cần hắn còn có hi vọng tu luyện thành công Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, tiên môn cũng sẽ không làm gì được hắn. Thậm chí đợi đến khi hắn tu luyện thành công, tiên môn cũng sẽ càng thêm chú ý đến hắn, giúp hắn đè chuyện này xuống. Đến lúc này, tất cả thế lực xem Phương Nguyên không vừa mắt cũng chỉ có thể chịu đựng, nhìn hắn từng ngày trưởng thành...

Những ý niệm này khiến cho lòng Nghiêm Cơ không khỏi lạnh...

Nếu như Phương Nguyên thật sự điên cuồng như vậy, thật sự dám làm vậy, đây chẳng phải là...

"Ngươi... Ngươi tránh ra, ta nhận thua, ngươi thả đệ tử Thần Tiêu Phong ta ra, chúng ta liền rút đi..."

Hai mắt Nghiêm Cơ hoàn toàn đỏ ngầu, nhìn qua đại trận tràn ngập khói đen kia, cảm thấy không thể chờ đợi nổi.

Hắn thật sự không đánh cược nổi, chỉ có thể lựa chọn nhận thua.

Nhưng đến lúc này, Phương Nguyên lại vẫn một mặt băng lãnh. Thấy hắn thu thương lại, Phương Nguyên không động kiếm nhưng cũng lại không có nửa phần ý tứ muốn nhường đường, chỉ lạnh lùng nhìn hắn, điềm nhiên nói: "Ai nói các ngươi nhận thua thì liền có thể lui ra ngoài thế?"

Cả người Nghiêm Cơ đều đã có chút mộng, hắn chợt phát hiện chính mình căn bản không nhìn thấu Phương Nguyên.

Hắn tựa như có chút không để ý gào thét lớn: "Rốt cuộc ngươi muốn như thế nào? Rốt cuộc ngươi muốn cái gì?"

"Vừa rồi ta đã nói, nếu ngươi muốn cứu mạng bọn họ, hãy viết sách nhận tội, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ!"

Sắc mặt Phương Nguyên lạnh nhạt: "Đây chính là thứ ta muốn!"

"Ngươi... Ngươi ngươi..."

Lời nói vô lễ ngang ngược cùng thái độ lạnh lùng kia của Phương Nguyên khiến cho Nghiêm Cơ nhất thời lửa giận công tâm, hai mắt hung hăng nhìn về phía Phương Nguyên, thậm chí còn xen lẫn có chút thống hận cùng cảm xúc không rõ: "Ngươi rốt cuộc đang nói bậy bạ gì vậy, ngay từ đầu chuyện này liền không liên quan gì đến ta, vì sao ngươi cứ muốn làm ta khó xử? Trước đó ta cũng đã giải thích với ngươi rồi, ngươi cũng tin ta không hiểu rõ tình hình chuyện này..."

"Không biết rõ tình hình liền đại biểu ngươi không liên quan tới chuyện này sao?"

Phương Nguyên trực tiếp ngắt lời hắn, lạnh lùng nói: "Ngươi quản lý thuộc hạ không nghiêm, gây ra đại họa bực này chính là lỗi của ngươi!"

Nghiêm Cơ lập tức ngẩn ngơ, nhãn thần đều có chút mê mang nhìn Phương Nguyên.

"Trước đó ngươi nói ta ngây thơ, kỳ thật kẻ ngây thơ chính là ngươi..."

Phương Nguyên lãnh đạm nói: "Ngươi cho rằng ta cầu hai chữ công bằng sao?"

"Nực cười, từ thời điểm ta nghe lén Chu tiên sinh dạy học tại bên ngoài Tiên Tử đường, liền biết hai chữ công bằng cũng không tồn tại!"

Lúc nói đến câu kia, mũi kiếm sắc bén của Phương Nguyên chém ngang tới, khiến Nghiêm Cơ lảo đảo lui mấy trượng.

Lúc này, Nghiêm Cơ thậm chí bị Phương Nguyên nói cho hoàn toàn không có chút chiến ý.

Hắn phát hiện Phương Nguyên thực sự muốn mình viết sách nhận tội, sắc mặt đã trở nên cực kỳ trắng bệch, bờ môi đều đang run rẩy: "Thế nhưng mà ta... Ta trước đó thật sự không biết bọn hắn sẽ làm chuyện này, hiện tại cũng chỉ là muốn dàn xếp ổn thỏa, vì sao ngươi... Vì sao ngươi nhất định phải để ta gánh chịu sai lầm này, ta tự nghĩ cũng chưa bao giờ đắc tội với ngươi, tại sao ngươi... Tại sao ngươi hận ta như vậy?"

"Ban đầu thời điểm tiến về Ma Tức hồ, ta cũng đã nhắc nhở qua ngươi, trong lòng Lưu Mặc Chân cũng không phục ngươi, bảo ngươi lưu ý nhiều hơn, để tránh xảy ra đại họa. Khi đó ngươi xem như gió thoảng bên tai, bây giờ đã đúc thành sai lầm lớn, chẳng lẽ ngươi còn cảm thấy mình không có chút trách nhiệm nào sao?"

Phương Nguyên xuất kiếm, đồng thời hét lớn: "Mấu chốt hơn chính là thù hận giữa Thần Tiêu phong cùng Tiểu Trúc phong đã kết xuống, ngươi có thể đảm bảo tại bên trong Ma Tức hồ thí luyện hung hiểm trùng điệp này, Thần Tiêu phong có thể nuốt xuống cơn giận, sau đó không còn tới gây phiền phức sao?"
Chương 245 Trước Tuyệt Hậu Hoạn (2)

"Mặc dù lúc này ngươi có thể làm ra vô số cam đoan, nhưng có thể bảo đảm Tiểu Trúc phong cùng Thần Tiêu phong thật sự bình an vô sự sao?"

"Ta... Ta..."

Bị Phương Nguyên liên tiếp quát hỏi, khiến cho sắc mặt Nghiêm Cơ tái nhợt, hắn há to miệng, lại á khẩu không trả lời được, bàn tay đều run lên.

"Ta... Ta có thể..."

Hắn dường như là có chút chột dạ nói ra hai câu này.

Nhưng mà Phương Nguyên lại chỉ chém tới một kiếm, giọng điệu lạnh lùng nói: "Ta không tin!"

"Bá" "Bá" "Bá"...

Kiếm thế vô tận của hắn nhao nhao liên tục chém về phía Nghiêm Cơ.

Vào lúc này, Nghiêm Cơ thậm chí chỉ có sức lui lại. Bị Phương Nguyên quát hỏi, thậm chí ngay cả đạo tâm của hắn cũng dao động...

Một cái suy nghĩ nào đó dâng lên, thậm chí ngay cả hắn đều cảm thấy nên viết sách nhận tội này.

Bản thân mình không quản được Lưu Mặc Chân mới sinh ra chuyện như thế, cho nên mình quả thật có trách nhiệm!

Mà lại Tiểu Trúc phong cùng Thần Tiêu phong đã kết oán, chẳng lẽ có thể bình an vô sự hay sao?

Không, ngay cả chính hắn đều không tin, bởi vì liền ngay cả hắn cũng dự định trước tiên đón bọn người Lưu Mặc Chân về, về món nợ khác lại chầm chậm mà suy tính. Không phải hắn lòng dạ hẹp hòi, mà thân là thủ lĩnh Thần Tiêu phong, đây là chuyện mà hắn ắt phải làm...

Thần Tiêu phong chết ba tên đệ tử tinh anh, nếu hắn không làm như vậy, liền không xứng làm sư huynh của đệ tử Thần Tiêu Phong!

Mà hết thảy những thứ này, bây giờ đều bị Phương Nguyên vạch trần ra hết...

Hắn cũng nhất thời chột dạ, nhưng rất nhanh vô tận lửa giận lại nổi lên!

Đạo tâm của hắn không có yếu ớt như vậy, cũng không muốn nhanh như vậy liền nhận thua...

Dù sao, sách nhận tội này quá nghiêm trọng, đây chính là chuyện có thể hủy đi tiền đồ của mình a...

"Ta... Ta giết ngươi..."

Trong lòng Nghiêm Cơ vô cùng không cam lòng, rốt cục vẫn đứng lên rống lớn, một thân pháp lực tuôn ra như núi lửa.

Hắn thân là tồn tại sáu năm trước liền tấn thăng chân truyền, thực lực tự nhiên không yếu, nhưng mà Phương Nguyên cũng không thua hắn, hai người cứ như vậy đấu pháp tựa như lực lượng ngang nhau, trong lúc nhất thời căn bản không có khả năng phân ra thắng bại. Nhất là Phương Nguyên lúc này không yêu cầu lập công, chỉ hi vọng không có sai lầm, chậm rãi ung dung, cẩn cẩn thận thận quấn lấy hắn, càng để hắn cảm giác vô cùng gian nan, như sa vào vũng bùn!

Mà tại thời điểm bọn hắn đấu pháp, đã có thể nhìn thấy hắc vụ nồng đậm đều tập trung hướng về phía đại trận, độ dày đặc của ma tức Hắc Ám kia quả thật để hắn cảm giác nhìn thấy mà giật mình, thực sự không biết đệ tử trong trận như thế nào. Phía dưới nhiều ma tức Hắc Ám tụ tập như vậy, căn bản thực lực không còn quan trọng, bất luận là ai đều khó có khả năng chèo chống quá lâu, hoặc là chết, hoặc là đọa hóa thành sinh linh Hắc Ám!

Hắn bây giờ quả nhiên không dám trì hoãn một giây phút nào, chỉ muốn đi cứu người!

Những đệ tử bị vây ở bên trong Âm Phong Tù Sát Trận kia không chỉ là cao thủ của Thần Tiêu phong, mà lại đều là người có tình cảm sâu đậm với hắn, bằng không hắn cũng không có khả năng mang tới, càng sẽ không yên tâm để những người này trộn lẫn vào trong chuyện này. Nhưng hôm nay, bọn hắn lại bị nhốt tại trong đại trận, từng giây từng phút đều gặp phải lo lắng mất mạng, đây quả thực khiến cho trái tim của hắn giống như rỉ máu...

Nếu như những người này đều thật sự bỏ mạng, không nói chính mình sắp nghênh đón tai hoạ ngập đầu, mà trong lòng cũng không tiếp nhận được!

Ngay từ đầu, hắn đúng là không dám tin tưởng Phương Nguyên có lòng dạ tàn nhẫn bực này, chỉ cho là hắn chỉ nói như vậy chứ không dám tận tuyệt như thế. Nhưng đến lúc này, hắn cũng không thể không tin tưởng, bởi vì Phương Nguyên kia quả thật không có chút tình cảm nào!

Một người như vậy, sẽ máu lạnh cỡ nào a...

"Tên điên nhà ngươi này... Ngươi... Ngươi thật sự muốn giết sạch sành sanh đệ tử Thần Tiêu Phong hay sao?"

Theo thời gian trôi qua, cả người Nghiêm Cơ đều nhanh muốn hỏng mất, gào thét lên: "Sao ngươi có thể độc ác như vậy?"

"Quỳ xuống, viết sách nhận tội!"

Đối mặt với Nghiêm Cơ chất vấn, giọng điệu của Phương Nguyên vẫn bình tĩnh tựa hồ không có nửa phần tình cảm: "Thần Tiêu phong quá mạnh, Tiểu Trúc phong quá yếu, nếu như các ngươi muốn trả thù mà nói thực sự là quá đáng sợ, ta ngăn cản không nổi, cho nên chỉ có thể tuyệt những hậu hoạn này trước..."

"Cái kia... Cái kia không có khả năng..."

Nghiêm Cơ gấp gáp đến thất khiếu muốn phun ra lửa, nổi giận gầm lên một tiếng, liều mạng đánh tới phía Phương Nguyên, các thức thuật pháp đều xuất hiện, các loại pháp bảo cũng đều tế lên, giống như muốn xem Phương Nguyên trở thành sinh tử đại địch, hận lúc này không thể nghiền xương hắn thành tro. Nhưng tại dưới thế công điên cuồng của hắn, Phương Nguyên lại bất động không dao động, ổn trọng như núi, từng chút từng chút, biến thế công của hắn hóa thành vô hình...

"Nghiêm Cơ sư huynh, ngươi còn không cam tâm a?"

Tại thời điểm hắn liều mạng đánh tới, giọng nói Phương Nguyên còn lộ ra ổn định dị thường: "Ngươi muốn xông qua cửa này của ta, ít nhất cũng phải cần nửa canh giờ trở lên, nhưng ta nghĩ tại sau nửa canh giờ nữa, đệ tử Thần Tiêu Phong các ngươi chỉ sợ không còn lại nổi mấy người..."

Chỉ với một câu như vậy, khiến cho trong lòng Nghiêm Cơ sinh ra một loại lửa giận khó mà hình dung, giọng nói cùng khàn khàn...

"Thủ đoạn của ngươi thật là ác độc, ngươi đem tính mệnh đệ tử Thần Tiêu Phong coi như trò đùa, xem như trong tiên môn mạnh được yếu thua, cũng chưa từng gặp qua thủ đoạn độc ác giống ngươi bực này. Mạng của 2 đệ tử Tiểu Trúc phong các ngươi liền muốn để cho hơn 30 người của Thần Tiêu phong ta đánh đổi hay sao? Tên điên này, trong mắt ngươi, đến tột cùng thì tính mạng của người khác có đáng là gì, ta muốn đem ngươi... Ta..."

Nghiêm Cơ không ngừng gào thét lớn, giống như là điên rồi, sau đó hắn bỗng nhiên quỳ trên mặt đất.

Đôi mắt đỏ ngầu nhắm lại, cả người giống như là xì hơi: "Ta... Ta viết!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK