• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 366 Đệ Nhất Chân Truyền (1)

"Kỳ Thăng Tiên Hội trước, người đoạt quán quân của diễn võ là..."

Thăng Tiên đại hội mười năm một lần của ngũ đại tiên môn Việt quốc vẫn được cử hành, giống như không có gì khác những năm trước.

Nếu muốn nói có điểm khác thì vẫn có, điểm làm cho người khác chú ý nhất chính là biến hóa trong diễn võ luận bàn của Thăng Tiên đại hội.

Dĩ vãng, mỗi khi diễn ra Thăng Tiên đại hội, những người nổi bật trong tiên môn sẽ diễn võ đọ sức, luận bàn thuật pháp, điều này đã thành lệ cũ. Hơn nữa mỗi một lần đại hội diễn võ này, thường thường cũng sẽ có một số đệ tử thiên kiêu xuất hiện. Những người này thường là mặt mũi của tiên môn, là tiểu thiên kiêu được mọi người trong Việt quốc tương truyền, cũng là nhân vật truyền kỳ được các đệ tử trong các đại tiên môn tôn kính...

Có điều lần này lại có điểm khác biệt, diễn võ lần này mặc dù không bị hủy bỏ, nhưng cũng không xê xích gì nhiều. Gần như không có bất kỳ chân truyền tiên môn nào hạ tràng, ngược lại chỉ có một số đệ tử bình thường hạ tràng chiến đấu, chỉ là có ít còn hơn không mà thôi...

Bởi vì ngôi vị thủ lĩnh đã được chọn ra.

Trong dĩ vãng, diễn võ rất khó sinh ra danh hiệu đệ nhất chân truyền. Luận bàn đọ sức cũng chỉ đến điểm là dừng, nhiều nhất cũng chỉ là các trưởng lão tiên môn bình ra đệ nhất thuật pháp, đệ nhất võ pháp, đệ nhất kiếm đạo mà thôi, còn đệ nhất chân truyền chân chính thì không ai đoạt được!

Nhưng lần này lại khác, ngũ đại tiên môn nhất trí lạ thường, trực tiếp ban cho Phương Nguyên danh hiệu đệ nhất chân truyền của ngũ đại tiên môn!

Càng làm cho người ta kinh ngạc hơn nữa chính là, tất cả đệ tử tiên môn thế mà không có một người nào phản đối, có thể nói là hiếm thấy đến cực điểm!

Đương nhiên, khi các trưởng lão tiên môn nói ra việc này trong Thăng Tiên đại hội thì cũng vô tình hay hữu ý chỉ ra một chút, danh hiệu này là đệ nhất chân truyền, nhưng chỉ là đệ nhất chân truyền dưới Trúc Cơ. Bọn hắn còn nhân dịp động viên Phương Nguyên nên học hỏi các đại đệ tử chân truyền khác, cố gắng tu hành để sớm ngày sóng vai với những người kia. Đây cũng là đang tận lực giữ gìn mặt mũi cho những đại đệ tử chân truyền. Đương nhiên, đây đều là việc nhỏ, gần như không có người nào chú ý tới, tất cả mọi người chỉ biết rằng, sau gần mấy trăm năm, Việt quốc rốt cuộc đã cho ra đời đệ nhất chân truyền!

Người trong giới tu hành cầu lợi, nhưng càng trọng danh hơn!

Không có cách nào hình dung được, thanh danh và địa vị của Phương Nguyên sẽ tăng lên đến mức nào sau chuyện này!

Thậm chí có người còn đang suy đoán, địa vị Thanh Dương tông có lẽ sẽ thuận theo việc đệ nhất chân truyền xuất hiện mà lại đề cao thêm một bậc.

Về phần bản thân Phương Nguyên, hắn đã sớm lọt vào pháp nhãn của các trưởng lão đại tiên môn. Hết thảy những gì hắn làm trong Ma Tức hồ, bây giờ đã bị người ta biết hết. Tất nhiên có người thưởng thức, cũng có người phẫn hận, tỉ như Bách Hoa cốc. Tiểu thiên tài Viên Nhai bọn hắn tận lực bồi dưỡng ba năm này bị Phương Nguyên giết chết trước mặt trước mặt tất cả mọi người, thù này không thể bảo là không lớn. Nhưng bọn hắn lại đều lạ thường nhất trí, không hề đề cập tới việc này...

"Thiên địa đại biến, ma tức dị động, khiến cho tiên đồ thí luyện nhiều lần gặp nguy hiểm. Nhưng đệ tử ngũ tông Việt quốc ta nhớ kỹ sự dạy bảo của tiên môn, đại nghĩa làm đầu. Tại thời khắc ma tức dị biến, Thanh Dương gặp nạn, bọn hắn tự hủy đường lui, đập nồi dìm thuyền, thề cùng đệ tử Thanh Dương chống đỡ đại kiếp..."

Khi Thăng Tiên đại hội chính thức khai mạc, một phong tiên giản do ngũ đại tiên môn tông chủ liên thủ đề bút cũng được gửi tới cho Tiên Minh.

Trên tiên giản này ghi chép cặn kẽ hết thảy kinh lịch và lựa chọn trong Ma Tức hồ của đệ tử ngũ đại tiên môn Việt quốc. Việc này cũng xem như ngũ đại tiên môn Việt quốc cho Tiên Minh một câu trả lời thỏa đáng. Nguyên nhân Ma Tức hồ dị biến tất nhiên nên do Tiên Minh thăm dò, ngũ đại tiên môn chỉ là tường thuật hết thảy kinh lịch của các đệ tử mà thôi. Đương nhiên, những kinh lịch này là thật hay là giả thì cũng không trọng yếu!

Trọng yếu là, tất cả những kinh lịch này, chẳng những sẽ được đưa về Tiên Minh, mà sẽ còn truyền khắp Vân Châu, thậm chí là Cửu Châu!

Ngũ đại tiên môn Việt quốc, nhất định sẽ danh chấn tứ phương!

Về phần một số trao đổi ích lợi trong bóng tối, bờ môi như thương lưỡi như tên, không phải là chuyện mà ngoại nhân có thể biết được...

Thế nhưng Phương Nguyên cũng không cần để ý tới những chuyện này!

Cổ Mặc trưởng lão Thanh Dương tông đã từng nói với hắn một câu: "Ngươi đã lập công lớn cho Thanh Dương trong lần thí luyện này. Hậu sự đều có trưởng bối xử lý, ngươi cứ yên tâm tham dự Thăng Tiên đại hội là được, mọi việc đều không cần hỏi, không cần để ý tới!"

Thế là Phương Nguyên không để ý tới thật, hắn chỉ tiện tay làm mấy việc nhỏ mà thôi!

Việc thứ nhất chính là đề cử quả ớt nhỏ Lăng Hồng Ba trở thành đệ tử chân truyền Thần Tiêu phong, đồng thời xin cho nàng một danh ngạch Trúc Cơ.

Trong lần thí luyện này, hai vị chân truyền Thần Tiêu phong, Lưu Mặc Chân mạo muội xâm nhập lãnh địa của Tiểu Trúc phong để trộm thuốc, ngoài ra còn sát hại đệ tử Tiểu Trúc phong nên đã bị Phương Nguyên phế bỏ, cầm tù. Bây giờ tất nhiên hắn cũng đã được giao cho tiên môn xử lý, cũng không biết kết quả cuối cùng chờ đợi hắn là gì, nhưng danh hiệu chân truyền của hắn tất nhiên là sẽ bị tước bỏ, hơn nữa tất cả cơ hội Trúc Cơ trong lần thí luyện này đều sẽ không có liên quan gì tới hắn...

Nghiêm Cơ trước đó vì quản giáo không nghiêm nên bị Phương Nguyên bắt lại, nhưng về sau khi đại chiến với Ma Khôi, hắn đã dũng cảm xông pha, hung hãn không sợ chết, đã lập được đại công. Mặc dù hắn cũng sẽ bị trừng phạt, nhưng chắc hẳn vẫn có thể bảo trụ được cơ hội Trúc Cơ lần này!

Về phần quả ớt nhỏ Lăng Hồng Ba, sau khi thay thế Nghiêm Cơ trở thành thủ lĩnh đám đệ tử Thần Tiêu phong, bởi vì nàng mấy lần gặp nguy không loạn, xử sự thoả đáng, nên cũng được tính là một kiện công lao.
Chương 367 Đệ Nhất Chân Truyền (2)

Cũng có thể nói cách nàng hành sử là trách nhiệm của đệ tử chân truyền, nhưng dù sao cũng cần một lần chính danh cho nàng ta. Phương Nguyên cũng không muốn có người nào đó cản trở, nên đã lên tiếng cầu xin các trưởng lão thay cho nàng...

Hắn hiện tại là đại hồng nhân, công lao cực lớn, các trưởng lão tất nhiên cũng không dám lơ là hắn.

Bởi vậy rất nhanh sau đó, danh hiệu chân truyền của quả ớt nhỏ Lăng Hồng Ba đã được định đoạt, cơ hội Trúc Cơ cũng ổn thỏa nằm trong lòng bàn tay!

Khi tin tức này truyền tới tai quả ớt nhỏ, buổi tối hôm ấy, nàng đã tới bái phỏng Phương Nguyên một lần. Cũng không vì chuyện gì khác, lúc trước khi ở trong Ma Tức hồ, sau khi Phương Nguyên xuất thủ tàn nhẫn với đệ tử Thần Tiêu phong, nàng và Phương Nguyên trong lúc vô hình đã có một tầng ngăn cách. Mặc dù nàng cũng biết Phương Nguyên làm việc gọn ghẽ, khiến cho nàng không thể chỉ trích, nhưng tầng cách ngăn này thì lại rất khó tiêu trừ!

Trong tình cảnh đó, nếu như Phương Nguyên chủ động xin lỗi nàng, sau đó nói chuyện một phen, có lẽ sẽ có thể tiêu trừ tầng ngăn cách này.

Nhưng Phương Nguyên rõ ràng sẽ không làm vậy!

Nàng giống như cũng ý thức được điểm này, sau khi ngồi được một hồi, nàng bình tĩnh mở miệng nói: "Ban đầu khi nhìn thấy ngươi ở Linh Dược Giám, ta từng nghĩ rằng ngươi có lẽ sẽ không vĩnh viễn là một tên tạp dịch. Nhưng ta cũng không ngờ rằng ngươi không chỉ thoát ly khỏi thân phận tạp dịch mà còn vươn cao hơn nữa. Ta từng truyền cho ngươi Kiếm Đạo, nhưng lúc truyền kiếm cũng không nghiêm túc. Ta từng truyền cho ngươi thuật pháp, nhưng cũng chỉ là sao chép tâm pháp cho ngươi. Ngươi cũng đã trả nợ cho ta vô số lần, ngược lại ta hiện tại còn bắt đầu thiếu nợ ngươi..."

"Tiên đồ mênh mông, không có ai không thiếu không nợ!"

Phương Nguyên trả lời rất chân thành, cũng rất bình tĩnh: "Nếu nói nhân quả, thì cũng chỉ là nhân quả giữa hai ta tiêu tan mà thôi!"

Quả ớt nhỏ Lăng Hồng Ba ngẩng đầu nhìn hắn, muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng nàng vẫn đứng lên, nói: "Vẫn phải cám ơn ngươi!"

Nói xong, hai người lại không nói gì, nàng đứng một hồi thì muốn rời khỏi.

"Lăng sư tỷ..."

Phương Nguyên cũng trầm mặc một lát rồi gọi nàng lại, cười nói: "Trong lúc rảnh rỗi có thể tới tìm ta đánh cờ!"

Quả ớt nhỏ Lăng Hồng Ba nở một nụ cười, mắng: "Chỉ có đồ đần mới tới tìm ngươi đánh cờ..."

Nhưng trước khi đi, nàng lại thở dài một tiếng, nói: "Có điều chắc chắn ta sẽ còn đến tìm ngươi..."

Đưa tiễn Lăng Hồng Ba xong, Phương Nguyên lại làm chuyện thứ hai.

Hắn phái người mời Nhiếp Hồng Cô tới, sau đó mở ra hết túi trữ vật này đến túi trữ vật khác đặt ở trước mặt nàng. Bên trong chúng đều chứa đầy linh dược, thậm chí ngay cả bảo dược cũng có hơn bốn năm gốc. Mặc dù xét về số lượng thì kém hơn thu hoạch của đại tiên môn một chút, nhưng số lượng và phẩm chất bảo dược thì lại không thua kém bọn hắn, thậm chí còn càng mạnh hơn một chút. Những linh dược này đều là do Phương Nguyên và Lạc Phi Linh hái được trong sơn cốc thần bí kia, cũng là Phương Nguyên tài nguyên phong phú nhất trong tay!

"Tuyển đi!"

Phương Nguyên dứt khoát nói với Nhiếp Hồng Cô: "Lúc trước khi mời ngươi tiến vào Ma Tức hồ, ta đã từng đã đáp ứng sẽ chữa trị khuôn mặt cho ngươi. Có điều chắc hẳn lúc đó ngươi cũng biết, lời này vốn có hơi hư ảo. Ta có thể giúp ngươi nghiên cứu một số đan phương, cùng nhau nghiên cứu thảo luận một phen, có điều đó không phải là sự tình có thể giải quyết trong thời gian ngắn. Bây giờ chúng ta đã kết thúc thí luyện, điều ta có thể làm bây giờ là để cho ngươi thỏa thích chọn lựa linh dược và bảo dược ở chỗ này, cần bao nhiêu thì cầm bấy nhiêu, nếu như cần ta giúp ngươi nghiên cứu đan phương, vậy ta..."

"Ha ha, không cần phải nói!"

Nhiếp Hồng Cô khàn giọng cười một tiếng, đôi mắt của nàng tại quét tới quét lui các loại linh dược bảo dược kia, cuối cùng lại cười lạnh, nói: "Những kẻ như ngươi chỉ biết gia tăng tu vi, làm gì biết đan pháp gì chứ. Trông cậy vào các ngươi giúp ta nghiên cứu, còn không bằng để ta tự suy nghĩ. Những bảo dược này cũng không tệ, ta sẽ cầm đi hai gốc, cũng coi như là thù lao ngươi đưa cho ta, hai chúng ta coi như không thiếu nợ nhau nữa..."

Phương Nguyên cũng không ngờ rằng nàng lại hào phóng như vậy, điều này làm hắn có hơi nao nao.

"Có điều ta còn muốn nhờ một việc..."

Nhiếp Hồng Cô tùy ý chọn hai gốc bảo dược, sau đó bỗng nhìn qua Phương Nguyên cười một tiếng.

Phương Nguyên nhẹ gật đầu, nói: "Nhiếp sư tỷ cứ nói!"

Nhiếp Hồng Cô nhẹ gật đầu, nhẹ nhàng cúi người nhìn về phía Phương Nguyên, giọng nói bỗng nhiên biến đổi, thế mà trở nên vô cùng kiều mị, giống như có thể làm rụng rời xương cốt của người ta. Nàng cười ha hả, nói: "Phương Nguyên tiểu sư đệ, ngươi cũng đã biết, ta từng là đệ nhất mỹ nhân tiên môn đúng không?"

Thân thể Phương Nguyên lập tức cứng đờ, một hồi lâu sau mới nói: "Giọng nói của ngươi..."

Nhiếp Hồng Cô cười nói: "Ta bị hủy dung, chứ không bị hủy cuống họng, giọng nói trước kia chỉ là bởi vì ta muốn nói như vậy!"

Phương Nguyên nghe nàng nói thế thì liền trầm mặc, không dám hó hé một tiếng nào.

Nhiếp Hồng Cô nhìn hắn nửa ngày, sau đó nhẹ thở dài, nói: "Khuôn mặt của ta thật ra có thể hảo hảo chữa trị, có điều đại giới hơi lớn một chút thôi. Trước kia ta cũng đã góp nhặt không ít, bây giờ cộng thêm bảo dược mà ngươi đưa cho ta, vấn đề này cũng không lớn. Chỉ là ở trong tiên môn, nào có ai có tư cách nhìn khuôn mặt của ta sau khi chữa trị xong đâu? Chỉ tiện nghi cho bọn hắn, đương nhiên, ngươi thì khác..."

Nàng vừa nói chuyện, vừa tiến lại gần Phương Nguyên, làm cho hắn bắt đầu nghe thấy mùi thuốc ngòn ngọt.

Phương Nguyên theo bản năng lùi ra phía sau, sắc mặt có hơi tái xanh, ánh mắt có hơi cảnh giác.

"Ngươi sợ cái gì? Ta cũng sẽ không ăn ngươi!"

Đôi mắt ẩn dưới lớp vải bố của Nhiếp Hồng Cô xoay tròn đánh giá Phương Nguyên một chút, bỗng nhiên cười lên khanh khách, trên tay cầm lấy hai gốc bảo dược, dáng người nhẹ nhàng xoay đi. Khi nàng đi ra khỏi phòng, giọng nói mới từ xa xa bay tới: "Ngày sau gặp lại, Phương Nguyên sư đệ!"

"Hô..."

Thẳng đến khi nàng đã đi xa, Phương Nguyên mới dám thở ra một hơi.

Hắn vội vàng tra xét áo bào trên người một vòng, khi đã xác định không có độc trùng độc phấn gì lưu lại thì mới yên lòng.
Chương 368 Say Mèm Ba Ngày (1)

Đưa tiễn xong Nhiếp Hồng Cô, còn lại an bài liên quan tới hai người Quan Ngạo và Hậu Quỷ Nhi liền đơn giản hơn nhiều.

Quan Ngạo gần đây vô cùng bận bịu. Trong lần Ma Tức hồ thí luyện này, hắn đã luyện hóa một gốc Già Lam Thảo, tu vi đột nhiên tăng mạnh, cộng thêm hắn trời sinh thần lực, tu vi cũng đã đột phá ngưỡng cửa từ Luyện Khí tầng sáu đến tầng bảy. Có thể nói, kẻ vốn là con rơi của tiên môn như hắn, bây giờ cũng đã lọt vào tầm mắt của các trưởng bối trong tiên môn. Tứ phong ngũ viện Thanh Dương tông đều biểu lộ ý tứ muốn lại một lần nữa thu hắn làm môn đồ, hảo hảo dạy dỗ hắn, có điều Quan Ngạo chỉ một mực muốn lưu lại Tiểu Trúc phong để tu hành.

Khi hắn nói ra những lời này, thậm chí không cần Phương Nguyên phải gật đầu, Vân trưởng lão đã bật cười ha hả mà đáp ứng.

Có thể tưởng tượng được, lần trở về này, e rằng hắn cũng sẽ không thiếu tài nguyên nữa, quả thực là rất khác so với trước kia.

Đương nhiên, trừ việc đó ra, Phương Nguyên cũng đã chuẩn bị một phần tài nguyên phong phú cho hắn.

Đương nhiên, hắn sẽ tự mình hưởng dụng phần tài nguyên này, hay là tiếp tục tiêu hao trên người muội muội hắn, thì đó lại là sự tình của hắn.

Hậu Quỷ Nhi thì lại càng khác người. Trong số mấy vị viện binh mà Phương Nguyên tìm đến, người khác bình thường đều đàm luận điều kiện thật tốt, duy chỉ có tên này không có.

Hắn bị Phương Nguyên sinh sinh kéo tới, cho nên Phương Nguyên cũng không cần thực hiện cam kết gì với hắn, nhiều nhất là cho hắn một chút tài nguyên, để hắn lưu lại Tiểu Trúc phong tu hành là được. Đương nhiên, hiện tại hắn cũng có sự tình bận rộn của mình, nghe nói từ khi rời khỏi Ma Tức hồ, hắn đã không còn nhìn chằm chằm các sư muội sư tỷ, mà hằng ngày chăm chăm cản đường Lạc Phi Linh, chờ xem nàng sẽ làm gì mình...

Có người trong lúc vô tình nhìn thấy, trên tay tên sấu hầu tử này giống như nhiều hơn một bức tranh, mỗi ngày hắn đều ngơ ngác ngây người nhìn xem bức chân dung này!

Theo lời người nhìn thấy nói, bức họa kia vẽ một nữ tử... khá là xấu!

"Lục sư huynh, lúc trước ta đã từng đáp ứng nhường cơ hội Trúc Cơ này cho ngươi, bây giờ cũng nên thực hiện!"

Người cuối cùng Phương Nguyên mời tới chính là Lục Thanh Quan.

Vị đệ tử mù mắt xuất thân từ Phù Đạo viện này, kỳ thật có tạo nghệ cực cao trong thôi diễn đạo thuật.

Lần này ở trong Ma Tức hồ, hắn cũng giúp Phương Nguyên không ít việc. Lúc trước những người khác đều không biết Phương Nguyên rốt cuộc dùng điều kiện gì để đả động hắn. Kỳ thực cũng rất đơn giản, đó chính là một cơ hội để Trúc Cơ.

Lục Thanh Quan đã mù hai mắt, nếu như muốn chữa tốt hai mắt thì chỉ có Trúc Cơ mới lành lại được.

Nhưng sau khi hắn mù hai mắt, thực lực bị ảnh hưởng thật nhiều, nếu chỉ dựa vào bản thân hắn, có lẽ cả đời cũng không thể nào tích lũy đủ công đức cần thiết để đổi lấy một viên Trúc Cơ Đan trong tiên môn! Bởi vậy, lúc ấy Phương Nguyên đã nói với hắn rằng, nếu hắn chịu đi vào Ma Tức hồ với mình một lần, mình sẽ nhường cơ hội Trúc Cơ của mình cho hắn.

Đương nhiên, tiền đề là Phương Nguyên phải thuận lợi dẫn theo đám đệ tử Tiểu Trúc phong thông qua hồi thí luyện này...

"Cái đó thì không cần!"

Lục Thanh Quan biểu hiện mười phần lạnh nhạt với chuyện này. Hắn nhẹ nhàng phất phất tay, nhẹ cười nói: "Trong Ma Tức hồ lần này, ta cũng làm được chút chuyện, tất cả đều được đồng môn nhìn thấy. Lần này tiên môn sẽ lựa chọn hơn mười người trong số những đệ tử bình thường của ngũ đại tiên môn để ban cho cơ hội Trúc Cơ. Đã có trưởng lão tới nói cho ta biết, trong số hơn mười người này có tên của ta, nên không cần lãng phí cơ hội này của Phương Nguyên sư huynh nữa. Hiện tại ta cũng cảm ứng được, tu vi của ngươi cũng đã đạt đến Luyện Khí đỉnh phong, có lẽ cũng cần dùng tới!"

"Thì ra là thế, vậy thì xin chúc mừng..."

Phương Nguyên nghe xong cũng cảm thấy có hơi ngoài ý muốn, sau đó liền nói lời cảm tạ với Lục Thanh Quan.

Hai người lại nói thêm mấy câu, đều nhạt toẹt như nước, chạm đến là thôi, nhưng phần giao tình này dù sao vẫn đã kết liễu rồi.

"Sự tình đến bây giờ, những lời hứa trước khi thí luyện, xem như đều đã bồi thường xong đi?"

Sau khi đưa tiễn Lục Thanh Quan, Phương Nguyên mới thật dài thở một hơi, tính toán một phen, cũng không thấy có điểm sơ hở nào nữa.

Đệ tử Tiểu Trúc phong thông qua thí luyện, không chỉ thu hoạch được đại lượng tài nguyên, mà số người sống sót thậm chí còn nhiều hơn những phong khác, cũng chứng minh được thực lực của mình trong hồi thí luyện này, cũng chứng minh rằng mình có tư cách để tự thành một phong. Đây cũng là những gì lúc đầu Phương Nguyên hứa với bọn hắn, còn đám người Nhiếp Hồng Cô, Lục Thanh Quan, cũng thực hiện được tâm nguyện, nhận được như yêu cầu.

Việc đã đến nước này, Phương Nguyên chỉ còn cần cân nhắc một chuyện.

"Ta không cần cơ hội Trúc Cơ này, hiện tại còn dư một phần trong tay, đem tặng cho ai thì tốt đây?"

Đối với bất kỳ vị đệ tử tu hành nào thì Trúc Cơ cũng đều là đại sự!

Đây là ngưỡng cửa đầu tiên bọn hắn đối mặt sau khi bước lên con đường tu hành.

Không chỉ là tu vi, mà còn là là thân phận và địa vị.

Chỉ cần có thể Trúc Cơ, bất luận dùng phương pháp gì, nhân sinh từ đó cũng đều sẽ trở nên khác biệt.

Nếu là người trẻ tuổi trúc cơ, vậy thì không ai không phải là thiên kiêu nhân tài mà tiên môn trọng điểm bồi dưỡng.

Cho dù tuổi tác già một chút, không đủ để tiên môn trọng điểm bồi dưỡng, vậy thì cũng có thể rời khỏi tiên môn, thành lập một phương thế gia, làm một vị Tiên Sư cao cao tại thượng, sau đó tiếp tục nghĩ biện pháp bồi dưỡng hậu bối của mình. Mặc dù chưa chắc có thể bồi dưỡng được thiên kiêu đạo tử gì đó, nhưng ít nhất sẽ kéo dài phúc phận cho gia tộc mình, còn bản thân hưởng thụ mấy trăm năm thanh phúc là chuyện không thành vấn đề...
Chương 369 Say Mèm Ba Ngày (2)

Tỉ như nói, lão thái gia trong nhà đệ tử Tiểu Trúc phong Ngô Thanh, kỳ thực chính là một người như thế.

Tiểu thế gia như thế này, kỳ thực vẫn còn có rất nhiều, đều là phụ thuộc của các đại tiên môn, hoặc có thể nói là bàng chi của các thế lực!

Đương nhiên, Trúc Cơ mang tới nhiều chỗ tốt như thế, nhưng Trúc Cơ nhưng cũng không phải là một chuyện dễ dàng.

Có rất nhiều phương pháp để Trúc Cơ, trong đó đơn giản nhất chính là phục dụng Trúc Cơ Đan. Đây là một loại bảo đan tập hợp các loại bảo dược và vô số loại linh dược để luyện chế ra, sau khi ăn vào có thể giúp cho người ta luyện hóa một thân pháp lực, cuối cùng kết thành đạo cơ!

Đây là đạo cơ đơn giản nhất, được mọi người gọi là "Đan Đạo Trúc Cơ", không ổn định nhất, tiềm lực cũng nhỏ.

Có điều đại đa số đệ tử tiên môn thông thường đều liều mạng góp nhặt công đức để đổi lấy một viên Trúc Cơ Đan này trong tiên môn. Về phần có thể Trúc Cơ thành công hay không, sau khi Trúc Cơ còn lại bao nhiêu tiềm lực thì là vấn đề của sau này...

Vượt hơn phương pháp dùng Trúc Cơ Đan thì có pháp môn mượn nhờ Địa Mạch chi khí để Trúc Cơ. Địa mạch có Ngũ Hành chi khí, có thể giúp cho người ta luyện hóa một thân pháp lực, kết thành đạo cơ. Đạo cơ này được người người gọi là "Ngũ Hành Trúc Cơ", phẩm chất do mức độ nồng đậm của Ngũ Hành địa khí quyết định. Chân truyền ngũ đại tiên môn tham dự thí luyện, chính là vì cầu cơ hội Trúc Cơ này, đây cũng là phương pháp mà đại đa số người tu hành dùng để Trúc Cơ.

Phương pháp Trúc Cơ này, phẩm chất đạo cơ đều dựa vào mức độ nồng đậm của địa khí, nên giữa người với người có khác biệt cực lớn!

Ngoài ra còn có một loại pháp môn, được mọi người gọi là "Thiên Đạo Trúc Cơ"!

Muốn kết thành loại đạo cơ này, không thể mượn nhờ đồ vật trên nhân gian, mà phải mượn nhờ lực lượng của trời cao...

Trong đó một loại thường thấy nhất, đó chính là... thiên lôi!

Mượn nhờ thiên lôi phạt thể, luyện hóa một thân pháp lực, kết thành đạo cơ, đây chính là Thiên Đạo Trúc Cơ!

Đương nhiên, bất kể là Đan Đạo Trúc Cơ hay là Ngũ Hành Trúc Cơ thì cũng không thể bảo đảm cho một tên đệ tử tiên môn Trúc Cơ thành công.

Dù sao Trúc Cơ cũng là đại sự, cũng cần có cơ duyên nhất định.

Cho nên, bất kể là tiên môn hay đệ tử tiên môn khi nói đến việc này, thì cũng chỉ nói là một cơ hội Trúc Cơ mà thôi.

Mượn nhờ cơ hội này, Trúc Cơ thành công, đương nhiên tất cả đều vui vẻ.

Nếu như thất bại, đó cũng là do bản thân xui xẻo!

Trong lần Ma Tức hồ thí luyện này, Phương Nguyên nhận được một cơ hội Ngũ Hành Trúc Cơ. Chờ hắn chuẩn bị thỏa đáng xong là có thể tiến vào Vân Phù sơn do ngũ đại tiên môn cùng nhau nắm giữ, mượn Ngũ Hành địa khí, Trúc Cơ một lần!

Cơ hội này, tất nhiên là dị thường khó có được, có điều đối với Phương Nguyên mà nói thì lại thật sự không cần đến.

Từ khi bước lên con đường tu hành, hắn chưa từng vì chuyện Trúc Cơ này mà phát sầu.

Hắn biết chỉ cần mình tu luyện tốt Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết thì tiên môn sẽ bất chấp mọi giá để nghĩ ra biện pháp giúp mình Trúc Cơ thành công. Cho nên ngay từ đầu, hắn dự định đem cơ hội Trúc Cơ lần này nhường cho Lục Thanh Quan, thế nhưng bản thân Lục Thanh Quan không chịu thua kém, thông qua công lao lập được trong Ma Tức hồ để đổi lấy một cơ hội Trúc Cơ. Cho nên danh ngạch quý giá trên tay Phương Nguyên lại quy về nguyên chủ.

"Vậy thì cứ giữ lại đi!"

Phương Nguyên cũng không nghĩ nhiều, có thể tiết kiệm thì tiết kiệm, thực sự không cần thì cầm đi bán lấy tiền thôi!

Mọi việc xử lý thỏa đáng xong, trận Thăng Tiên đại hội này tất nhiên là phi thường náo nhiệt. Đệ tử mới vừa trốn thoát ra khỏi Ma Tức hồ đều uống say mèm ba ngày, chúc mừng mình đại nạn không chết. Chúng đệ tử tiên môn từng kề vai chiến đấu trong Ma Tức hồ, ai có gút mắc trong lòng thì đều thừa cơ hội này báo thù, còn mấy lão bằng hữu thì đương nhiên là muốn chuốc nhau tới chết, ai nằm xuống trước thì người đó là chó...

Đối với người mình thấy ngứa mắt, không chuốc cho hắn uống thành chó thì không bỏ qua!

Phương Nguyên cũng ưa thích uống rượu, khi còn bé còn thường dụ Chu tiên sinh uống Lê Hoa Bạch, có điều hắn lại không thích tại địa phương có nhiều người uống say như chết, nếu thế thì hắn tình nguyện uống rượu một mình dưới ánh trăng còn hơn. Nhưng dù là như vậy, trong ba ngày này hắn cũng uống không ít, trận đầu tiên, đương nhiên là ngồi uống rượu với mấy tên đệ tử Tiểu Trúc phong, nhớ tới lúc mới vào Ma Tức hồ, ai nấy đều tâm thần bất định cùng bi quan, hiện tại mọi người đều thổn thức không thôi...

Trận thứ hai, chính là uống rượu với những chân truyền còn sót lại của ngũ đại tiên môn. Những đệ tử chân truyền này bất kể có giao tình như thế nào Phương Nguyên, nhưng lại đều rất coi trọng hắn. Bọn hắn cũng không tới mức tận lực kết giao, nhưng cũng đều lưu lại cho nhau một mối thiện duyên, xem như kết xuống mấy phần giao tình với Phương Nguyên!

Trận rượu thứ ba trọng yếu nhất, Phương Nguyên xin lỗi những gì mình làm không phải với Lạc Phi Linh, rồi hảo hảo mời nàng uống một trận.

Lạc Phi Linh tâm đen, hung hăng rót cho ba hũ Phương Nguyên, sau đó tự chuốc say chính nàng.

Phương Nguyên quên nói cho nàng biết, mặc dù mình uống rượu không nhiều, nhưng kỳ thực tửu lượng rất tốt. Bây giờ nhìn qua Lạc Phi Linh đang ôm lấy tảng đá lớn muốn trèo lên mà không được, hắn cũng cảm thấy rất là bất đắc dĩ: "Với tửu lượng này của ngươi thì chỉ có thể khi dễ được Tôn sư huynh thôi..."

Sau ba ngày say mèm, dĩ nhiên chính là trở về.

Đệ tử ngũ đại tiên môn phân biệt trở về tiên môn của mình. Một số người nổi bật còn ước hẹn với nhau, sẽ ở một thời điểm nào đó cùng nhau tiến về Vân Phù sơn Trúc Cơ, đây cũng là chuyện trọng yếu nhất của tất cả đệ tử chân truyền đạt được cơ hội Trúc Cơ lần này.
Chương 370 Huyền Hoàng Chi Ý (1)

Thí luyện bên trong Ma Tức hồ, bọn hắn đều chiếm được không ít tài nguyên, sau khi giao nộp cho tiên môn, trong tay vẫn còn lại không ít. Những tài nguyên này trên cơ bản có thể tăng tu vi của bọn hắn lên tới cảnh giới Luyện Khí đỉnh phong, sau đó chuẩn bị thỏa đáng, sẽ đi Vân Phù sơn lợi dụng địa khí nếm thử Trúc Cơ.

Vân Phù sơn là một dãy núi đặc thù của Việt quốc, do linh mạch giao hội mà tạo thành địa mạch, chính là phúc địa để người tu hành Trúc Cơ. Tuy nhiên Địa Mạch chi khí có hạn, cũng không có khả năng thỏa mãn quá nhiều người tu hành, chỉ có đệ tử chân truyền của tiên môn, mới có thể dựa vào địa khí này nếm thử Trúc Cơ. Về phần đệ tử bình thường, thì chỉ có cách tích lũy công đức, chờ khi điểm công đức đủ rồi, liền hướng tiên môn đổi lấy Trúc Cơ Đan.

Đương nhiên, cũng có một ít đệ tử tiên môn lúc này sẽ xuống núi, du lịch tứ phương, tìm kiếm tạo hóa tu hành của bản thân.

Bọn hắn đều đã thông qua được thí luyện, cho dù vào lúc này xuống núi, cũng vẫn là đệ tử tiên môn đường đường chính chính.

Nếu thật sự đạt được cơ duyên lớn, vẫn có thể tiếp tục trở về tiên môn tu hành!

Các vị trưởng lão chấp sự Thanh Dương tông, đối với đám đệ tử trở về từ thí luyện này, đương nhiên cũng phải nghênh đón một phen. Ngoài ra sự tình khác cũng không ít, như an bài đệ tử tu hành, tổng hợp lại tất cả linh dược đệ tử các sơn phong lấy được trong lúc thí luyện, cùng với an táng đệ tử mất mạng trong thí luyện, còn phải tiến hành thưởng phạt trong nội bộ tiên môn căn cứ vào biểu hiện công tội trong quá trình thí luyện, vân vân và mây mây...

Tóm lại, mọi chuyện cần thiết đều không phải trong thời gian ngắn có thể ổn thỏa, nhưng những chuyện này cũng không liên quan gì đến Phương Nguyên.

Hắn về tới Tiểu Trúc phong, Vân trưởng lão liền cùng hắn nói chuyện một hồi lâu, hỏi thăm sự tình hắn tu hành.

Trên thực tế, sau khi Phương Nguyên rời khỏi Ma Tức hồ, hai người Vân trưởng lão cùng Cổ Mặc trưởng lão cũng đã nhìn ra khí cơ của hắn có biến hóa.

Đầu tiên là tu vi của hắn tăng trưởng nhanh đến mức kinh người, trước khi hắn tiến vào Ma Tức hồ vẫn chỉ là tu vi Luyện Khí tầng bảy, vậy mà hiện tại đã có hỏa hầu Luyện Khí đỉnh phong. Tiếp theo là, pháp lực lúc trước của hắn, mặc dù cũng mang lại cho người ta một loại cảm giác huyền ảo khó dò như hiện tại, nhưng càng nhiều hơn là tính chất ngưng luyện như tơ, thanh tịnh thuần túy, nhưng hiện tại lại có cảm giác càng thêm phức khó dò, hết sức huyền diệu.

Có điều tốt xấu gì hai vị trưởng lão này cũng có mấy phần công phu dưỡng khí, thí luyện Ma Tức hồ vừa mới kết thúc, một đống lớn sự tình đang chờ xử lý, bọn hắn cũng không vội vã hỏi loại chuyện nhỏ này, mãi đến khi trở lại sơn môn, mới tranh thủ chút thời gian đến hỏi thăm Phương Nguyên tường tận.

"Những chuyện đã trải qua bên trong Ma Tức hồ đã bẩm báo kỹ càng với các trưởng lão, còn có chút sự tình liên quan tới bản thân ta biến mất chưa nói. Tại thời điểm giết ra ngoài Ma Vực cầu viện, bản thân ta liền bị trọng thương, nhiều lần bị khốn trong vòng vây ma vật trùng điệp, trong hiểm cảnh bực này, ta vì bảo mệnh nên đã nuốt một gốc bảo dược cùng không ít linh dược, ngược lại lại giúp cho tu vi ta tăng lên không ít..."

Ngay từ trước khi rời khỏi Ma Tức hồ, Phương Nguyên đã sớm tìm được do thoái thác hợp lý, lúc này liền nói với Vân trưởng lão.

Đối với việc tu vi tăng lên trên diện rộng, hắn chỉ nói khoác là do hiệu quả của bảo dược cùng linh dược.

Chuyện này trong quá trình thí luyện bên trong Ma Tức hồ, vốn cũng là chuyện phổ biến.

Hầu như mỗi một lần thí luyện, đều sẽ xuất hiện loại chuyện có đệ tử tiên môn phục dụng linh dược hoặc bảo dược, mà tu vi tăng vọt.

Có điều dưới tình huống bình thường, tiên môn không cho phép làm như vậy, bởi vì dược tính của linh dược và bảo dược, vốn cũng không thể luyện hóa dễ dàng như vậy. Mạo muội nuốt linh dược hoặc bảo dược vào, mặc dù có khả năng tăng cao tu vi, nhưng càng nhiều hơn chính là nhục thân bạo liệt mà chết.

Càng có một nguyên nhân chính là, những linh dược cùng bảo dược này, tiên môn đều muốn thu lại một phần lớn, các đệ tử phục dụng một mình, đây chính là hành vi lợi dụng việc công làm việc tư. Nếu ai phát hiện linh dược hay bảo dược đều tự mình phục dụng, vậy thì tài nguyên của tiên môn từ đâu mà có được chứ?

Đương nhiên, tùy vào tình huống cụ thể, quy củ của tiên môn cũng không có cứng nhắc như vậy, vẫn cho phép có trường hợp ngoại lệ!

Lần này trong số các đệ tử Thanh Dương tông, dùng qua bảo dược khiến tu vi tăng vọt, rõ ràng chỉ có hai người Quan Ngạo cùng Phương Nguyên.

Quan Ngạo là do bị đệ tử Thần Tiêu phong đả thương, tính mệnh đến thở hơi cuối cùng, sau đó Phương Nguyên đích thân đề nghị, định ra việc này, có một đám đệ tử Tiểu Trúc phong làm chứng. Mặc dù ở trong mắt một ít trưởng lão tiên môn, tính mệnh Quan Ngạo chưa hẳn đã đáng giá hơn gốc bảo dược kia, nhưng cách làm này của Phương Nguyên lại không gì đáng trách, bởi vậy bọn hắn cũng không trừng phạt Quan Ngạo, càng không chỉ trích Phương Nguyên, chuyện này liền bỏ qua!

Mà tình huống của Phương Nguyên lại càng đặc thù hơn, lúc ấy hắn đang phải đi ra ngoài cầu viện!

Lúc đó, tính mạng một mình hắn gắn với sự an nguy của toàn bộ các đệ tử. Dưới loại tình huống này, đừng nói vì bảo mệnh mới ăn vào vài cọng linh dược, mà cho dù có sai lớn hơn nữa, chỉ cần là vì mục đích bảo đảm cầu viện thành công, cũng có thể tha thứ được!

Bởi vậy, chuyện ăn mảnh linh dược, có lẽ trái với quy củ tiên môn, nhưng tiên môn sẽ không chỉ trích Phương Nguyên cái gì.

Mà đối với cá nhân Vân trưởng lão mà nói, tu vi Phương Nguyên tăng lên, vốn cũng không phải là một chuyện xấu, hắn lại càng không hỏi nhiều.

Hắn quan tâm là một vấn đề khác!

"Ta thấy một thân pháp lực của ngươi phức tạp khó tả, ngay cả ta bây giờ cũng nhìn không thấu được tu vi của ngươi, trong số các đệ tử từng tu luyện qua Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, đây thật sự là chuyện chưa từng gặp. Thế nhưng quan sát kỹ một thân pháp lực của ngươi, lại vẫn là cảm giác ngưng luyện thông thấu trước kia, thậm chí còn có phần hơn lúc trước, lần thí luyện này... đến tột cùng ngươi đã trải qua chuyện gì ở bên trong?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK