Mục lục
Cải Thiên Nghịch Đạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1686 Thái Cổ Đại Tiên giới (2)

Tu vi hiện giờ của nàng là Kim Đan, cũng vào lúc Thanh Dương Tông lớn mạnh đạt được không ít tài nguyên, vì thiên phú có hạn nên chỉ có thể lên tới Kim Đan, hiện giờ cũng là trưởng lão một phương trong Thanh Dương Tông.

Lúc này nàng tự mình tiến lên đây châm rượu cho hắn, vô cùng thành ý.

Phương Nguyên nhấp chén, gật đầu ra hiệu với Tiểu Kiều sư muội, nàng hé miệng cười rồi thối lui qua một bên.

Ở Thanh Dương Tông, thậm chí là năm đại Tiên môn Việt Quốc có không ít đệ tử cực kỳ sùng kính Phương Nguyên, dưới cái nhìn của họ, Phương Nguyên giống như thần tiên, lúc này có cơ hội nhìn thấy đều vây quanh, tò mò nhìn bọn họ nói chuyện.

Phương Nguyên nói một chút chuyện xưa với đám người Thanh Dương Tông chủ cùng các vị trưởng lão, còn có Tiểu Kiều sư muội, Mạnh Hoàn Chân trưởng lão, Lăng Hồng Ba trưởng lão, hỏi một chút về thân thế hiện giờ của Chu tiên sinh, lại thuận miệng đàm luận chút đạo pháp, giải đáp một số nghi vấn của Thanh Dương Tông, cũng viết lại một phần cuốn đạo pháp của mình ở đây rồi đứng dậy cáo từ, cũng chỉ để Lục Thanh Quan ra tiễn hắn.

Hiện giờ Lục Thanh Quan là đệ nhất tiểu bối Thanh Dương Tông môn, là người được công nhận kế thừa tông chủ tương lai, cũng là thiên tài xếp hạng thứ ba trong ngàn năm nay của Thanh Dương Tông. Phương Nguyên là người thứ nhất, danh hiệu thứ hai chính là vị Kiếm Si ngàn năm trước kia, tuy rằng vị Kiếm Si này chính tà khó phân biệt, rất nhiều người đều xem là lịch sử đen tối của Thanh Dương Tông, nhưng thiên tư của hắn lại không thể phủ nhận.

- Lục sư đệ, ta để lại cho ngươi một đạo pháp, ngươi có thể tìm hiểu, phát triển tu hành, nếu ngươi có thể lĩnh ngộ đầy đủ đạo lý, như vậy đợi tới khi ngươi hiểu rõ cảnh giới Nguyên Anh, không có cơ hội Hóa Thần, cho dù ngươi không làm được, dựa vào mặt mũi Thanh Dương Tông, ta cũng sẽ trở về núi một chuyến, giúp đỡ ngươi đạt tới cảnh giới Hóa Thần, đó là nhân quả sau này.

Phương Nguyên chậm rãi đi tới trước nói với Lục Thanh Quan.

- Ta sẽ nhớ kỹ lời này của Phương trưởng lão, đại ân đại đức này Thanh Quan ghi nhớ trong lòng, mãi không dám quên!

Lục Thanh Quan nghe xong vô cùng vui miệng, ngay lập tức đồng ý.

Dù sao cảnh tượng trước đó Phương Nguyên giành được thiên đạo Hóa Thần, sau đó lại điểm hóa cho đại đệ tử, trở thành người thứ hai giành được thiên đạo Hóa Thần, người trong thiên hạ nhìn thấy đều động tâm.

Hiện giờ Lục Thanh Quan có thể dựa vào tảng đá không trọn vẹn lĩnh ngộ tới cảnh giới Thần Anh đã là chuyện kỳ tích, nhưng dù như thế vẫn không dám hy vọng xa vời với Hóa Thần, lời nói của Phương Nguyên bảo đảm ban cho hắn tạo hoá có thể Hóa Thần, nếu như hắn không có tâm thái bình an thì trực tiếp quỳ xuống tạ ơn.....

- Chúng ta vốn có tình đồng môn, không cần khách khí như vậy!

Phương Nguyên lắc đầu, lại nói:

- Ta lại có việc muốn hỏi ngươi, ngươi ngộ được cái gì trong tảng đá không trọn vẹn kia?

Lục Thanh Quan do dự một chút liền nói:

- Việc này Tông chủ đã nhiều lần hạ lệnh cưỡng chế bắt ta không thể nói với người ngoài, nhưng Phương trưởng lão không phải người ngoài, cũng từng nhìn thấy tảng đá kia, cũng không cần giấu diếm. Phương trưởng lão, ngươi cũng biết khi ta luyện khí đã từng khiến hai mắt bị thương, trở thành người mù trong thời gian rất dài?

Phương Nguyên gật đầu, tất nhiên nhớ rõ chuyện này.

Trên thực tế, cho dù hiện giờ hai mắt Lục Thanh Quan đã tốt, nhưng vẫn theo thói quen che hai mắt.

Lục Thanh Quan nói:

- Hai mắt ta lúc trước bị mù không thể nhìn thấy, nhưng ta không cam lòng, vẫn luôn tu luyện tâm nhãn thần thông, loại thần thông đó ta vô tình có được, lúc đầu cũng chỉ muốn thay thế hai mắt của mình mà thôi, nhưng không ngờ tâm nhãn thần thông kia mạnh ta tưởng tượng, đến nỗi sau này tuy rằng ta dựa vào cơ hội Trúc Cơ chữa trị hai mắt vẫn luôn tu luyện. Chuyện này, bởi vì ta lo sẽ rước phải nhiều phiền toái không cần thiết nên vẫn gạt mọi người, hy vọng Phương trưởng lão thứ tội.

Phương Nguyên gật đầu, đây là một chuyện vô cùng bình thường trong Tiên môn.

Trong giới tu hành có rất nhiều truyền thừa, cũng có nhiều truyền thừa bị đứt đoạn, nói không chừng có đệ tử nào đó có thể dựa theo một cuộn giấy tàn, một giới chỉ, hoặc một cây chổi nào đó có được may mắn, mà bởi vì không biết may mắn này là phúc hay họa nên đại đa số mọi người đều lựa chọn giấu diếm, mãi tới khi mình có đủ nội tình hoặc thực lực mới có thể công khai khắp thiên hạ.

Ngay cả bản thân cũng từng có một Thiên Diễn Thuật tới giờ vẫn chưa ai từng thấy.

Trong thời gian đó cũng có vài lần hắn muốn nói về bí mật của Thiên Diễn Thuật này với người bên ngoài, nhưng không hiểu sao mỗi lần định nói ra đều tâm huyết dâng trào, cảm nhận được một loại hung hiểm mờ ảo, lời nói tới cửa miệng liền nuốt lại vào trong.

- Ta tu luyện Tâm Nhãn kia rất lâu, ngay từ đầu ta vô cùng kinh ngạc với uy lực của thần thông này, cho rằng nó có năng lực thông thiên triệt địa. Hiện giờ nghĩ tới cũng chỉ có thể giúp thần hồn lớn mạnh, nhìn thấy mọi thứ, thậm chí có thể trực tiếp liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra sơ hở thần thông của tu sĩ cảnh giới Kim Đan, phẩm cấp của nó có lẽ là Thần Quyết trung giai, nhưng khi ta tu luyện càng sâu vào trong..

Hắn cười cười nói:

- Ta có thể phát huy ra uy lực không hề thua kém Thần Quyết cao giai!

Phương Nguyên gật đầu, Lục Thanh Quan đích thật có thể được xem là một thiên tài.
Chương 1687 Ba roi (1)

Lục Thanh Quan tiếp tục nói hết không giữ lại:

- Mãi tới khi ta được Tông chủ lựa chọn, cho ta có cơ hội quan sát tảng đá không trọn vẹn này, ta mới phát hiện tác dụng kỳ diệu của Tâm Nhãn thần thông. Lúc đầu ta nghiêm túc mở khăn đen trên mắt, xem xét tảng đá kia hơn nửa tháng vẫn không có thu hoạch gì, mãi tới một ngày ta bịt kín hai mắt chuẩn bị rời đi, lại đột nhiên thông qua Tâm Nhãn thần thông thấy được tảng đá kia, bản thân liền giống như rơi vào thế giới kia, thấy được cảnh tượng rộng lớn....

Phương Nguyên nghe xong trong lòng khẽ động:

- Đó là cảnh tượng gì?

Lục Thanh Quan trầm mặc một lát, dường như có chút lo lắng, một lát sau mới nói:

- Tiên giới!

Phương Nguyên quay người nhìn về phía hắn.

Lục Thanh Quan ngẩng đầu, trên mắt che khăn đen nhưng Phương Nguyên vẫn cảm giác được ánh mắt hắn đang nhìn mình, nói:

- Ta xác định bản thân nhìn thấy Tiên giới, ta thấy có Tiên nhân giảng đạo, có Thần nhân diễn pháp, cũng thấy được Yêu Ma đột kích, Tiên nhân nghênh chiến, huyết nhiễm Tiên Sơn. Mãi tới khi thần hồn ta không chịu nổi mới bị ép rời khỏi cảnh tượng kia, dường như là một giấc mộng, ta rời khỏi cảnh tượng hầu như đã quên hết mọi chuyện, nhưng dấu vết Tiên nhân giảng đạo diễn pháp trong mộng vẫn lưu lại trong lòng!

Hắn nói tới chỗ này liền khẽ ngưng thần:

- Đúng là dấu vết này khiến tu vi ta tăng mạnh, cũng vì một giấc mộng kia khiến ta vô cùng xác định, Thái Cổ Đại Tiên giới trong truyền thuyết thực sự tồn tại.... bởi vì ta đã từng tới đó!

- Đại Tiên giới?

Phương Nguyên nghe Lục Thanh Quan nói ra mà ngẩn người, thật lâu không nói.

Lục Thanh Quan rất thành thật, không có ý giấu diếm mọi chuyện, Phương Nguyên cũng có thể nhận ra hắn có che dấu hay không, nhưng hắn cũng chỉ có thể nói với mình những điều này, lại không nói rõ lúc trước mượn nhờ khối đá kia của Thanh Dương Tông tìm hiểu được gì. Mọi thứ như một giấc mộng, thấy được rất nhiều cảnh tượng, nhưng sau khi tỉnh lại liền không cách nào lưu lại những cảnh tượng trong mộng này vào thức hải, chỉ lưu lại dấu vết Tiên nhân giảng đạo, mà dấu vết này lại khiến tất cả tu vi thần thông của hắn tăng mạnh.

Nghe xong tất cả Phương Nguyên cũng không thể nói ra được gì, chỉ có thể cẩn thận cân nhắc một chút, nói với Lục Thanh Quan:

- Lục sư đệ, kỳ ngộ này của ngươi vô cùng huyền bí, ta cũng không thể tìm ra được đạo lý bên trong. Nhưng ta cũng nói thẳng, dường như khí cơ trên người ngươi có thứ gì đó khiến ta cũng phải sợ hãi, ta không biết là tốt hay xấu, nhưng đối với ngươi mà nói, tốt nhất vẫn nên tìm hiểu nhiều đạo thư hơn, lĩnh ngộ đạo lý, như vậy con đường tu hành mới có thể vững chắc, ngàn vạn lần không thể đắm chìm bên trong, ngược lại sẽ mất căn bản!

Lục Thanh Quan nghe hắn nói liền ngẩng người, gật đầu đồng ý.

- Ta sẽ nhớ kỹ lời nói của Phương Nguyên sư huynh!

Phương Nguyên biết rõ tính tình hắn thận trọng cũng không nói thêm, hai người chắp tay thi lễ liền tách ra ở bên ngoài điện.

Hiện giờ tiến tới nghênh đón hắn xuất quan cũng đã từng chào hỏi, kết thúc cấp bậc lễ nghĩa, hắn cũng tự mình suy nghĩ về tảng đá kia, sau đó rời khỏi núi. Vân Chu dưới sự giao phó của hắn đã sớm chờ ở sườn núi, thấy Phương Nguyên liền tiến tới bẩm báo nói đã chuẩn bị tốt, Phương Nguyên gật đầu với hắn, tiếp nhận giấy mãng, tự mình đi tới Lang Gia Các phúng viếng.

Hiện giờ dù sao Vấn Đạo Sơn cũng là tiên yến, không khí vui vẻ, nhưng Lang Gia Các lại là một nơi bi thương.

Lang Gia Các chủ thân bại danh liệt, thân gặp nạn chết đi, sau khi Thiên Khôi Thánh Nhân Tiên Minh kiểm tra qua thủ cấp của Hắc Ám Ma Chủ liền không nói gì thêm, lặng lẽ trả lại cho Lang Gia Các, tất nhiên Lang Gia Các sẽ xây lên mồ yên mả đẹp.

Thánh địa vốn đứng đầu một phương sụp đổ chính là chuyện lớn, sợ cả giới tu hành đều phải kinh động, chư thiên đưa tiễn, nhưng vị Lang Gia Các chủ này làm ra chuyện khiến thiên hạ không chấp nhận, suýt nữa kéo theo Lang Gia Các chôn cùng, cho nên Lang Gia Các không thể gióng trống khua chiêng xử lý tang sự cho hắn, thậm chí không nói rõ với bên ngoài, chỉ đóng cửa lặng lẽ xử lý.

Ngay cả mấy vị cố nhân cũng chỉ có thể lặng lẽ tới cửa đưa tiễn một đoạn đường.

Loại chuyện này nghe thì bi thương, nhưng cẩn thận ngẫm lại trách được ai?

Sau chuyện Lang Gia Các có Hắc Ám Ma Chủ, bảo toàn được đạo thống của hăn cũng là một chuyện vô cùng may mắn.

Cỡi mây tới trước sơn môn, Phương Nguyên bước xuống khỏi đám mấy đã thấy Ô Mộc tiên sinh chờ ở chỗ này, sau đó dẫn hắn tiến vào Lang Gia Các, chỉ thấy phía trước tiểu lâu sâu trong Lang Gia Các có một linh đường nho nhỏ, Bạch phu nhân và Bạch Du Nhiên cùng với thê tử mới của Bạch Du Nhiên đang quỳ gối ở một bên linh đường đưa tiễn, bên ngoài treo mấy đèn lồng màu trắng, thiên địa tối đen.

Vì không để tang sự gây ra động tĩnh quá lớn khiến người ngoài chê cười,người hầu cùng gia tướng khắp Lang Gia Các đều không mặc đồ hiếu, chỉ có người nhà mặc mà thôi, đừng nói là Thánh địa, cho dù là nhân gian phàm tục cũng sẽ không tồi tệ như vậy.

- Bất kể thế nào ta cũng kính trọng học thức của ngươi, tới thắp một nén hương!

Phương Nguyên thả giấy mãng xuống, tiếp nhận một nén hương từ trong tay Ô Mộc tiên sinh tiến lên cắm ở trong lư hương.

Ở trong này có thể nhìn thấy bốn năm cây hương ít ỏi, chắc là đám người Tiên Hoàng Cửu Trọng Thiên và Lão tổ Vong Tình Đảo đến kính viếng.
Chương 1688 Ba roi (2)

Vào thời điểm này cũng chỉ có bọn họ không để ý tới sự chê cười của thiên hạ, tới tiễn cố nhân một đoạn đường.

- Tiên sinh!

Bạch Du Nhiên vẫn trầm mặc quỳ gối bên cạnh, chậm chạm hành lễ với người tới dâng hương, mãi tới khi Phương Nguyên tiến tới dâng hương hắn mới đột nhiên ngẩng đầu, trên mặt đều là nước mắt, nức nở nói:

- Tiên sinh, ta và phụ nhân gặp nhau không lâu, nhưng ta có thể cảm giác được người không phải kẻ xấu, phụ thân bị người trong thiên hạ bức tử, bọn họ còn khiến ta đi ra ngoài tự mình dâng thủ cấp của phụ thân, lòng ta rất thống khổ. Ta vô cùng thống hận, ta không biết mình nên làm thế nào, ta.... ta muốn báo thù cho phụ thân!

Phương Nguyên bỗng nhiên đi tới, lạnh lùng nhìn Bạch Du Nhiên.

Bạch Du Nhiên mạnh miệng trong mắt lộ vẻ thống khổ và hận ý, còn vẻ mê mang vô tận.

Bạch phu nhân thấy bộ dạng của hắn, trong lòng vô cùng lo lắng, nhưng nàng lại không biết phải khuyên bảo thế nào.

Phương Nguyên nhìn hắn một lúc lâu mới quát khẽ:

- Vân Chu, mang roi tới!

Vân Chu phía sau Phương Nguyên khẽ lắc đầu, đành chạy tới rừng trúc bên cạnh tước ra một cây roi trúc, đưa tới tay Phương Nguyên. Phương Nguyên cầm roi trúc ba roi trong tay, nhìn về phía Bạch Du Nhiên nói:

- Phụ thân ngươi đã từng gặp ta trong Thần Ma Cung, đạo của hai người chúng ta khác nhau, hắn không chút lưu tình giết ta, nhưng hắn lại nói bản thân thiếu ta một nhân tình, vì thế đã nói rất nhiều!

- Nhân tình này chính là vì ta đã từng dạy ngươi!

Phương Nguyên trầm mặc một chút, nói:

- Hắn là phụ thân của ngươi, vốn nên dạy ngươi, nhưng hắn vì đạo của mình mà rời xa các ngươi, cho nên người dạy ngươi mới có thể là ta. Phụ thân ngươi nếu thừa nhận nợ ta một nhân tình, như vậy nói rõ hắn cũng đồng ý cách ta dạy ngươi!

Hắn nói xong, Bạch Du Nhiên liền nâng tay lên.

Bạch Du Nhiên đã có tu vi Nguyên Anh, người cũng đã lớn, lúc này trong lòng thống khổ mê mang, nhưng nhìn thấy ánh mắt Phương Nguyên vẫn theo bản năng giơ tay lên, giống như lúc còn rất nhỏ, nhưng trong ánh mắt của hắn vẫn có rất nhiều điều không phục. Khi còn bé hắn bị Phương Nguyên đánh liền không phục, mà loại không phục lúc này hoàn toàn khác với trước đây.

- Mấy ngày hôm trước phụ thân ngươi xuất hiện ở Thiên Điện, hắn trợ giúp ta thôi diễn đạo thư, kinh tài tuyệt diễm, khiến ta vô cùng bội phục. Nếu không có hắn, ta thôi diễn đạo thư sẽ không thuận lợi như vậy, cho nên bất kể là dựa vào hắn hay dựa vào tình nghĩa sư đồ lúc trước của chúng ta, ta đều phải dạy dỗ ngươi một trận, cũng làm ngay trước mặt phụ thân của ngươi để hắn yên tâm rời khỏi thế gian này....

Vừa nói Phương Nguyên vừa nâng roi lên, đánh mạnh xuống một roi.

- Ba!

Bàn tay Bạch Du Nhiên lập tức đỏ bừng, cả người đều sợ run nhưng vẫn cố nén.

Phương Nguyên muốn dùng roi đánh hắn, hắn không dám vận chuyển pháp lực chống cự, quan trọng là thời điểm Phương Nguyên đánh một roi này đã vận chuyển thần uy pháp tắc nào đó, trực tiếp đánh vào phía trên thần hồn hắn, với tu vi của hắn cũng khó chịu được loại cảm giác đau đớn này.

- Một roi này dạy ngươi nhận rõ đạo lý!

Phương Nguyên lạnh lùng nói:

- Phụ thân ngươi rốt cục là người thế nào, hiện giờ ta cũng không thể nói rõ, nhưng chuyện hắn làm, thật sự đã khiến rất nhiều người chết, hắn tự sát tạ tội cũng là ý của hắn, người trong thiên hạ muốn một công đạo cũng không hề sai. Ngươi bởi vì cái chết của phụ thân mà thống hận thiên hạ, thậm chí muốn báo thù với người trong thiên hạ, đó là sai, cho nên ta phải đánh ngươi!

Bạch Du Nhiên cắn môi, hai tay vẫn đưa thẳng tắp.

Phương Nguyên nâng roi lên, lần thứ hai đánh mạnh xuống, lòng bàn tay Bạch Du Nhiên liền sưng đỏ.

Nghe được một roi vang dội kia, Bạch phu nhân không nhịn được quay đầu đi, mặt đầy nước mắt.

Thê tử mới cưới của Bạch Du Nhiên lại có chút không đành lòng, dường như muốn nhảy dựng lên ngăn cản, nhưng nghĩ tới lời nói của cha chồng trước khi chết liền biết không nên, chỉ có thể cúi đầu, luôn tự dặn chính mình không thể hận Phương Nguyên, phải hiểu hắn.

- Một roi này là dạy ngươi biết nhận thức đúng sai!

Phương Nguyên nói với Bạch Du Nhiên:

- Con đường của phụ thân ngươi đi đơn giản là khác với ngoại nhân, nhưng rốt cục là xấu hay tốt vẫn không biết rõ. Ngươi lại dám kế thừa con đường của hắn trong tình trạng chưa biết rõ về nó, bản thân chính là một kẻ hồ đồ, chuyện này ngươi sau này đừng có mơ, ta sẽ đi nhìn con đường của hắn, nếu là tà đạo ta sẽ trực tiếp huỷ diệt!

Bạch Du Nhiên đã cắn môi tới chảy máu, nhưng bàn tay vẫn đưa ra thẳng tắp.

Hắn cố nén đau đớn chạm tới thần hồn kia, thanh âm khàn khàn nói:

- Tiên sinh, nếu con đường cha ta lưu lại là đúng?

Phương Nguyên xuất thần một chút mới nói:

- Vậy ta sẽ trực tiếp kế thừa, không tới phiên ngươi!

Bạch Du Nhiên bỗng nhiên ngạc nhiên ngẩng đầu lên, sắc mặt phức tạp nhìn Phương Nguyên, dường như không biết nên nói cái gì.

- Nhưng sẽ là không đúng!

Phương Nguyên lắc đầu nói:

- Bất cứ lúc nào, có ý niệm huỷ diệt thế gian trong đầu đều là sai trái!

Dứt lời hắn liền đánh một roi thứ ba vô cùng mạnh.

Bạch Du Nhiên lung lay sắp đổ nhưng vẫn mạnh mẽ quỳ thẳng tắp, chỉ thấy trong ánh mắt Phương Nguyên tràn ngập nước.

- Roi thứ ba là dạy ngươi có trách nhiệm!
Chương 1689 Bi văn từ trên trời rơi xuống (1)

Phương Nguyên đánh hắn xong liền thở dài một tiếng, để roi qua một bên, cả ngươi cũng có chút mỏi mệt ngồi trên tảng đá bên cạnh, nhìn Bạch Du Nhiên nói:

- Mẫu thân ngươi, thê tử mới cưới của ngươi, còn có Lang Gia Các to lớn này đều là trách nhiệm của ngươi. Hiện giờ phụ thân ngươi không còn, ngươi là tân lang Gia Các chủ, ngươi nên nghĩ mình phải làm sao bảo vệ họ chứ không phải nói một cách ngu xuẩn!

Trên mặt Bạch Du Nhiên tràn ngập nước mắt, cúi đầu không nói gì.

Thê tử mới cưới bên cạnh vội vàng tiến lên cầm tay hắn xoa thuốc, oán khí đối với Phương Nguyên ở trong lòng bỗng nhiên biến mất.

- Mời Phương tiên sinh tới Thiên Điện ngồi uống chén trà!

Bạch phu nhân liếc mắt nhìn Bạch Du Nhiên một cái, thấp giọng thở dài, đứng lên mời Phương Nguyên tới Thiên Điện ngồi xuống, nàng tự mình dâng trà đặt ở bên người hắn, thật lâu sau mới thở dài nói:

- Phương tiên sinh, lần này tai nạn ập lên đầu Lang Gia Các ta, toàn bộ đều dựa vào ngươi ứng phó, nhất là Bạch nhi sau khi trải qua trận đại biến này, trong lòng sẽ có bóng ma, cũng chỉ nhờ tiên sinh như ngài chỉ dạy hắn!

- Một lần uống một lần mổ, có phải đã định trước không, phu nhân không cần cảm tạ ta. Năm đó ngươi không chê ta xuất thân bần hàn, tiền đồ bị huỷ, lại đồng ý cho phép ta có cơ hội tiến vào Lang Gia Các đọc sách thì nhất định sẽ có nhân quả này, hiện giờ ta cũng chỉ trả lại nhân tình cũ mà thôi!

Lời nói Phương Nguyên vô cùng thản nhiên, không hề có chút che dấu.

Bạch phu nhân gật gật đầu, buồn bã ủ rũ:

- Phu quân ta.... ai có thể ngờ?

- Có lẽ chuyện Các chủ làm không đơn giản giống như thế nhân nhìn thấy!

Phương Nguyên trầm ngâm một lát, mở miệng nói:

- Thật ra lần này ta đến còn có một vấn đề cần thỉnh giáo, Lang Gia Các điển tàng vô song, chứa nhiều kiến thức trân quý khắp thiên hạ, có vai trò quan trọng, không biết phu nhân có từng nghe về tấm bia đá trời giáng hay không?

Bạch phu nhân ngẩn người nói:

- Có, trong Lang Gia Các ta có một bi văn!

Nàng nói xong lại có chút do dự.

- Không dối gạt tiên sinh, tính tình phu quân ta thay đổi cũng bắt đầu từ sau khi nhìn thấy bi văn kia!

Phương Nguyên nghe xong khẽ chấn động, qua một lúc sau mới nói:

- Dẫn ta đi nhìn thử!

Phương Nguyên quả thật không ngờ Lang Gia Các chủ sau khi thấy bi văn kia, tính tình lại thay đổi lớn.

Việc tâm tính Lang Gia Các chủ biến hóa, trên đời này không ai rõ ràng hơn Bạch phu nhân, tuy rằng mấy chục năm gần đây Lang Gia Các chủ mới bắt đầu lui tới các nơi khắp thiên hạ, làm mưa làm gió, nhưng trước đó hắn lại có một khoảng thời gian dài về tâm lý. Hắn là người từng trải qua kịch biến ở Côn Lôn Sơn, nhưng kịch biến này có lẽ cũng không phải là nguyên nhân chủ yếu khiến hắn đi lên con đường này, nếu không ngàn năm trước hắn đã trở thành Hắc Ám Ma Chủ, cũng sẽ không đợi tới vài chục năm gần đây mới nhảy ra làm mấy chuyện này.

Bạch phu nhân nghe Phương Nguyên muốn xem bi văn bỗng nhiên có chút lo lắng.

Nàng muốn nói lại thôi, nghĩ muốn khuyên Phương Nguyên từ bỏ ý niệm này nhưng lại không biết bắt đầu nói từ đâu.

Phương Nguyên nhận thấy liền cười nói:

- Phu nhân không cần lo lắng, ta chỉ là muốn hiểu chút về nội dung phía trên đá kia!

Bạch phu nhân nghĩ thầm, lúc trước phu quân nhân mình chẳng phải cũng vì muốn hiểu nội dung trên tảng đá kia sao?

Nhưng nàng không phải nữ tử hay do dự, chỉ do dự trong một lát liền nói:

- Tấm bia đá kia thật ra đã sớm xuất hiện trên thế gian, mặt trên có văn tự, hoặc có thể nói là chữ triện cổ, vô cùng cổ quái, có rất nhiều truyền thuyết về chúng. Có người nói bên trong ẩn chứa công pháp thiên đạo, còn có người nói bên trong tấm bia đá này cất giấu bí mật ngọn nguồn đại kiếp nạn, tấm bia đá này được người ta phát hiện ở nhiều chỗ khác nhau, hiện giờ đã có năm khối được vài Thánh địa cất giấu. Ngàn năm trước phu quân ta trở về từ Côn Lôn Sơn, có sự mê muội dị thường với tấm bị đá này, từng đi tới các đại Thánh địa muốn nhìn tấm bia đá của bọn họ!

Nói tới chỗ này, Bạch phu nhân có chút tự giễu, lắc đầu nói:

- Nhưng khi đó các đại Thánh địa đều đề phòng lẫn nhau, biết đại đa số cao nhân của Côn Lôn Sơn đã mất mạng, nghĩ tới bản thân sẽ có cơ hội tranh phong. Mà nghe đồn tấm bia đá kia lại có pháp tắc vô thượng, cho nên không ai dễ dàng đưa ra. Phu quân ta cầu rất lâu cũng không nhìn thấy được tất cả tấm bia đá, nhưng mấy đại Thánh địa cũng không quá tuyệt tình, nói lại bi văn trên bia đá cho hắn, hắn đã từng cẩn thận tìm hiểu trong thời gian rất dài....

Nghe được lời của Bạch phu nhân, Phương Nguyên liền nhíu mày.

Bạch phu nhân nghĩ tấm bia đá như thế, khắp thế gian chỉ có năm khối, cũng giống với lời Lạc Phi Linh từng nói. Nhưng trên thực tế đã xuất hiện ít nhất tám khối bia đá như vậy, bên người Trầm Miên Lão Quy Nam Hải có một khối, mà trong thế giới bị tàn phá đi thông từ bí cảnh Kim Gia Thông Thiên Thành cũng có một khối, Thanh Dương Tông có một mảnh nhỏ của tấm bia đá, cũng có thể xem như một khối.

Hơn nữa khi hắn tiến vào Tuyết Nguyên tìm kiếm mộ Tam Thế Kiếm Ma cũng từng phát hiện một tấm bia đá chất liệu giống gỗ, không biết có được tính là một khối hay không, bởi vì phía trên tấm bia đá kia chỉ có di ngôn cùng vết kiếm của Tam Thế Kiếm Ma, không hề có văn tự nào khác.
Chương 1690 Bi văn từ trên trời rơi xuống (2)

Nếu như tính thêm một khối ở chỗ Kiếm Ma, vậy có thể xem là chín khối.

Bạch phu nhân không nghi ngờ, tiếp tục nói:

- Ta cũng từng xem bi văn này, đều là văn tự từ rất xa xưa, người trên thế gian nhận biết không nhiều, nhưng phu quân ta cũng là người có tài học, hắn dốc lòng tìm hiểu nhiều năm, rốt cục dịch ra được một chút nội dung, từ đó hắn không còn sự trong sáng ngày xưa, thay vào đó lại là buồn bã. Sau đó hắn rất ít khi ở lại Các chủ, chạy ra bên ngoài, ta hỏi hắn đi đâu hắn cũng rất ít khi nói ta biết, trước mặt người ngoài đều là dáng vẻ dạo chơi khắp nhân gian….

Phương Nguyên nghe xong trong lòng có chút kinh ngạc.

Văn tự trên tấm bia đá chính là chữ triện cổ đã sớm thất truyền trong nhân gian, khắp thiên hạ cũng không có mấy người biết, vậy mà Lang Gia Các có thể dựa vào học thức của mình dịch được một vài nội dung trong đó, phần tài học này thật khiến người khác sợ hãi…

…. Bản thân cũng từng nhìn thấy một vài nghiên cứu về chữ triện cổ trên một số điển tịch xưa, nói không chừng chính là xuất xứ từ trong tay Lang Gia Các chủ.

Hắn hơi trầm ngâm nói:

- Những bi văn kia giờ còn không?

Bạch phu nhân ngẫm nghĩ, lại nói:

- Ta thay phu quân thu dọn Thư Các, từng thấy bi văn, nhưng lại không thể dịch ra nội dung trên đó!

Phương Nguyên nói:

- Ta chỉ cần nhìn thấy bi văn là được!

Bạch phu nhân lắc đầu nói:

- Bi văn kia tối nghĩa khó khăn, sợ rằng tiên sinh không thể nhìn ra được!

Phương Nguyên gật đầu nói:

- Ta từng được một dị nhân truyền thụ chữ triện thượng cổ này.

Bạch phu nhân nghe xong cũng có chút kinh ngạc, lúc này mới đứng dậy dẫn Phương Nguyên đi tới sau tiểu lâu tinh xảo. Trong thanh trúc nước chảy thấp thoáng có một Thư Điện, bên ngoài nhìn như không lớn, cũng không đẹp đẽ quý giá, lại mang theo chút tinh xảo từ xa xưa. Hiện giờ đá trước điện đã cũ, cỏ dại mọc thành bụi, thoạt nhìn như đã lâu không ai tới dọn dẹp khiến đại điện này có chút hoang vu.

Bạch phu nhân áy náy nói:

- Phu quân ta có một câu cửa miệng, cỏ dại cũng là sinh linh, không dễ gì mọc ra từ trong kẽ đá, hắn kính nể cỏ dại không cam lòng với vận mệnh này, cho nên không cắt bỏ, lâu dần khiến nơi này trở nên hoang vu, tiên sinh đừng trách!

Phương Nguyên thở dài:

- Người ngay cả cỏ dại cũng kính trọng, sao có thể một lòng muốn huỷ diệt thế gian?

Vào được bên ngoài Thư Điện liền thấy phía trước quét dọn vô cùng sạch sẽ, hoàn toàn khác với bên ngoài hoang vu, hiển nhiên là Bạch phu nhân thường xuyên lại đây. Trong điện bố trí đơn giản, chỉ có một phương bồ đoàn, một tràng kỷ nhỏ, phía trên đặt bứt giấy và nghiên mực, còn có một bầu rượu cùng hai chén nhỏ, mà xung quanh lại dựng hàng loại giá sách cực kỳ cao lớn, phía trên đều là những điển tịch dày cộm nặng nề.

Bạch phu nhân mời Phương Nguyên ngồi phía trước, bản thân lại lấy ra một thạch hạp nhỏ dưới giá sách, dùng pháp lực cởi bỏ phong ấn phía trên, sau đó đặt tráp trước mặt Phương Nguyên. Phương Nguyên mở ra liền thấy bên trong có trang giấy cũ kỹ.

Phía trên trang giấy này là nét chữ Tiên Minh, chính là bi văn trên đá.

Lúc trước mấy đại Thánh địa tranh đấu gay gắt, che dấu tấm bia đá thần bí kia, không dễ dàng để đối thủ nhìn thấy, nhưng dù sao Lang Gia Các chủ cũng giàu nứt đá đổ vách, lấy các loại điển tịch ra trao đổi mới lấy được bi văn trên tấm bia đá về đây. Ánh mắt Phương Nguyên đảo qua liền thấy trong tráp này là hai tờ giấy cũ, chắc là do Lang Gia Các chủ đổi được từ chỗ Tiên Minh cùng các đại Thánh địa.

Hắn từng nghe Lạc Phi Linh nói, từng có người nhìn thấy một tấm bia đá ở Côn Lôn Sơn, nhưng trải qua thảm hoạ ngàn năm trước, tấm bia đá kia chẳng biết đã đi đâu. Mà ở các Thánh địa khác, Cửu Trọng Thiên có một khối do tổ tiên truyền lại, Tiên Minh nắm giữ một khối, Đông Hoàng Sơn cũng có một khối, theo lý mà nói bi văn Lang Gia Các chủ nắm giữ phải nhiều hơn, nhưng chỉ có hai.

Ra hiệu với Bạch phu nhân, ý bảo mình phải nghiên cứu một lúc, Bạch phu nhân nhận lời, lặng lẽ rời khỏi Thư Điện.

Phương Nguyên xoay chuyển giấy cũ, từ phía sau nhìn lại, nghiêm túc nghiên cứu.

Hắn từng được Lão Quy Nam Hải truyền thụ chữ triện thượng cổ, tuy rằng lúc ấy hắn tìm hiểu chữ triện này chủ yếu vì lĩnh ngộ trận đạo trong Tam Sinh Trúc Thư. Nhưng cũng nhờ thế mới nắm giữ được rất nhiều chữ triện thượng cổ, hiện giờ tuy cố hết sức mới có thể đọc chữ trên bi văn này, nhưng cũng có thể hiểu được nội dung, đọc từng câu từng chữ, sắc mặt dần dần trở nên nặng nề.

- Xưa có một lão đánh cá ở Nam Hồ, ẩn cư đào lâm, gặp một suối tuyền như ngọc, bên trong có cá chép vàng, bắt ăn liền thông hiểu đạo lý của đại đạo, bái tạ thiên hạ… rời núi kết bạn. Ngồi xuống nói suông, thua kém bạn bè, không cam lòng lại tới bắt một con ăn tiếp, lại ra khỏi núi, bạn bè không địch lại, cảm thụ đạo lý này sâu sắc, vô cùng tôn trọng…. trong lòng vui mừng chạy khắp bốn phương, người người kính nể, thành tựu tới Đế, tọa trấn Thiên Nam….chính vì quá nhiều chuyện, bản thân cảm thấy mệt mỏi, suy nghĩ về cá chép vàng liền muốn câu tiếp, không câu được…… liếc mắt thấy cá chép trong suối liền nhảy vào, tự hoá thành một cá chép vàng… Ô hô ẩn sĩ, tâm tham sinh niệm mà gặp hoạ, một tội này, hậu nhân không ai thông cảm!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK