- Hiện giờ công tử đang ở đâu?
Ở một phương thế gia, có tiếng người nôn nóng thương lượng:
- Nhanh truyền tin cho hắn, chẳng phải hắn vẫn luôn muốn đánh mặt đám Thiên Đạo Trúc Cơ ư?
Những người còn lại đều không ngừng gật đầu:
- Lần trước hắn nghiền ép vị Thiên Đạo Trúc Cơ Ma tông kia, cuối cùng lại để đối phương chạy trốn, không đánh mặt được, còn vì chuyện này mà buồn bực nhiều năm, đạo tâm thiếu chút bị ảnh hưởng, lần này phải nắm lấy cơ hội!
... .
- Lão thái quân đã lên tiếng, vậy liền không thể đổi ý!
Lúc này mấy vị lão tổ Kim gia cũng đang thấp giọng thương nghị, vị lão tổ thứ ba của Kim gia sắc mặt bình tĩnh, thần sắc trầm trọng, thấp giọng nói:
- Nhưng những dị bảo này tuyệt không thể rơi vào trong tay người ngoài, các ngươi lập tức truyền lệnh, mời ra những cao thủ quanh năm hưởng thụ lợi ích từ Kim gia, nhất là người am hiểu kiếm đạo vũ pháp, Thiên Đạo Trúc Cơ thần thông đáng sợ, duy có kiếm đạo vũ pháp mới có thể khắc chế!
Vị lão tổ thứ bảy của Kim gia lại có chút do dự , nói:
- Nếu để bọn hắn tiến vào, như vậy sẽ tạo thành tổn thương vĩnh cửu đối với tu vi bọn hắn!
Vị lão tổ thứ ba của Kim gia kia cười lạnh một tiếng , nói:
- Cầm nhiều lợi lộc của Kim gia chúng ta như vậy, tổn hại chút tu vi lại đã thế nào?
...
- Tiên Sứ đại nhân, loạn rồi...
Ở hàng đầu ngọn sơn phong bên trái, trên mấy bàn tiệc tôn quý nhất, tình hình mặc dù cũng có chút rối loạn, song về chỉnh thể thì vẫn đỡ hơn nhiều.
Lúc này phía bên tay phải Tiên Minh Tuần Giám Sứ, một vị lão giả tóc bạc trước người trải một tờ giấy trắng, bên cạnh đặt sẵn bút mực nhịn không được quay đầu hướng Tuần Giám Sứ nói:
- Tên nhãi kia dù sao cũng là Thiên Đạo Trúc Cơ, Tiên Minh có quy định phải bảo vệ, Kim gia làm như vậy khác gì bức kẻ này vào tử lộ, thân là Tiên Minh Tuần Giám Sứ, ngài xem chuyện này có phải hay không nên...
- Ha ha...
Vị Tuần Giám Sứ kia nghe vậy nhẹ giọng cười một tiếng, chậm rãi lắc đầu.
Hắn quét mắt nhìn hướng Kim lão thái quân cách đó không xa, đã thấy lão thái quân chính đang âm thầm hướng hắn gật đầu.
Vị Tuần Giám Sứ này liền nhìn như có chút đành chịu, quay sang nói với lão giả đầu bạc:
- Không cần hoảng hốt, Tiên Minh phải bảo vệ tốt những mầm non có tiềm lực kia, nhưng chủ yếu vẫn là không cho phép những đại gia tộc này cậy thế ức hiếp, bóp chết bọn hắn trong tã lót. Nhưng giờ tranh chấp trong bí cảnh lại chỉ được tính là tranh chấp của người cùng thế hệ, Kim gia không xuất động cao thủ Kim Đan, như vậy không tính là làm trái pháp lệnh Tiên Minh...
Nói đến đây, dường như có điều suy tư, lại mỉm cười nói tiếp:
- Thật ra, mượn trận đại loạn này, vừa khéo có thể nhìn xem chất lượng đám tiểu bối, Thiên Kiêu Phổ kia của chúng ta, hiện tại đã làm xong hơn phân nửa, nhân cơ hội này, không chừng có thể bổ sung nốt phần còn lại!
Ngay bên cạnh bọn họ, trên Tiên Đài Trung Châu Thôi gia cũng là một mảnh im lặng.
Lần này Trung Châu Thôi gia chỉ đến một vị trưởng lão, hắn sau khi nghe được việc này, một mực yên ắng không lên tiếng, tựa hồ đang quan sát động tĩnh của Tiên Minh Tuần Giám Sứ, thấy Tuần Giám Sứ cũng không nói gì, hắn mới làm ra quyết định, hướng người bên cạnh nói:
- Truyền tin cho Vân Hải, để hắn cũng tới xem xem, nhưng phải dặn hắn không thể can thiệp, cứ đứng ngoài quan sát cục diện, nắm giữ tin tức trong bí cảnh là được!
Nói rồi lại tự thân ghi một phong ngọc giản, sau đó đánh lên pháp ấn.
Đến lúc này, mới quay sang người bên cạnh nói:
- Đi bẩm báo gia chủ, lần này, đáng để Sơn thiếu gia ra tay một lần!
Người bên cạnh khẽ run rẩy nói:
- Trưởng lão, đối phương cũng là Thiên Đạo Trúc Cơ a...
Tên trưởng lão Thôi gia kia nghe vậy lại chỉ cười nhẹ một tiếng, nói:
- Ngươi tưởng đám tán tu dã lộ kia có thể so được với Sơn thiếu gia?
- Phương tiểu ca, ngươi thực cảm thấy lão thái thái kia sẽ trả ngươi nửa cuốn Lôi Pháp?
Lúc này ở phía tây bắc bí cảnh, giữa quần sơn ẩn giấu một ngọn núi cao vút.
Ngọn núi này chính là Bát Hoang Sơn mà người Kim gia vẫn thường nhắc tới, cũng là nơi cất chứa dị bảo hàng đầu trong Kỳ Bảo Lục Kim gia.
Hiện nay, Phương Nguyên đã dẫn theo toàn bộ người Kim gia, bao gồm cả những người còn sống sót trong năm lộ phục binh, ngoài ra còn có tiểu thư Sương nhi và số tộc nhân Kim thị lúc trước bị hắn vây trong đại trận khi mới vừa ra khỏi Tử Vụ Hải, cùng lúc mang tới đây, thiết lập nên một tòa đại trận ở bên dưới Bát Hoang Sơn, giam cầm bọn họ vào bên trong, tòa đại trận này cũng là cải tạo căn cứ theo đại trận do người Kim gia thiết lập trước đây.
Khi lần đầu tiên nhìn thấy đại trận này, Phương Nguyên nhịn không được cả kinh.
Người Kim gia thật đúng là không tiếc bỏ vốn...
Riêng số Huyền Ngọc Trận Kỳ sản xuất từ cực bắc Tuyết Nguyên đã đủ bày ra một trăm lẻ tám đạo, phù triện Lôi Châu tạo vật do Công Tôn gia chế tạo cũng dùng tới hơn ba trăm đạo, Huyết Sát Thú Tôn mỗi phong ấn thú hồn một con hung thú mới có thể luyện ra được cũng bày ra tận mười tòa...
... Đấy còn là chưa tính tới các loại cấm chế linh tinh lẻ tẻ...!
Nói thế này cho dễ hiểu, lúc trước Phương Nguyên đã từng giúp đỡ Ô Trì Quốc Thiên Xu Môn bố trí Hộ Sơn Đại Trận, lần đó cũng là không tiếc vốn gốc, nhưng khi ấy bố trí cả tòa Hộ Sơn Đại Trận Thiên Xu Môn cũng chỉ mới tiêu phí tổng cộng chưa tới ba thành so với tòa đại trận trước mắt này!
Chương 652 Quyết định ngu xuẩn (1)
Thực sự, thân là một gã trận sư, Phương Nguyên cảm thấy Kim gia bố trận như vậy có chút lãng phí.
Đương nhiên, điều này cũng chứng tỏ sự coi trọng của Kim gia đối với hắn, bởi vì Kim gia biết rõ, ở phương diện thôi diễn trận thuật Phương Nguyên rất lợi hại, bởi vậy không dám có chút nào chủ quan ở khía cạnh trận thuật. Thế nên bọn họ nghĩ ra một cách, tạo nghệ trận thuật không đủ, vậy cứ cầm tiền ra nện, dùng càng nhiều vốn liếng góp vào, uy lực trận pháp tự nhiên cũng sẽ tăng lên, như vậy liền khó mà dễ dàng phá được...
Phương Nguyên cũng thừa nhận, nếu lúc ấy hắn bị người Kim gia lừa vào trong Bát Hoang Sơn, quả thực chỉ có một con đường chết!
Đấy là kết quả mà ý chí cá nhân không cách nào thay đổi được!
Mà tình thế đến bước này, cuối cùng hắn đã không còn gì phải sợ, Phương Nguyên cứ thế ngồi xếp bằng trên đỉnh Bát Hoang Sơn, nguyên đám người Kim gia thì lại bị vây trong trận, có người cầu khẩn, có người khuyên ngăn, cũng có người lớn tiếng uy hiếp, nhưng Phương Nguyên nhất mực không để ý, ánh mắt nhìn chăm chăm lối vào bí cảnh, kiên nhẫn chờ đợi Kim lão thái quân ở bên ngoài cho mình một câu trả lời!
Lúc này Quan Ngạo ngược lại có chút lo lắng, nhịn không được mở miệng hỏi Phương Nguyên.
Phương Nguyên lại chỉ trả lời rất đơn giản:
- Có đưa hay không là chuyện của nàng, đưa, có cách xử lý của đưa, không đưa, cũng có cách xử lý của không đưa!
- À, vậy ta không quan tâm nữa!
Quan Ngạo liền cũng mặc kệ, những chuyện cần động não này, hắn một mực không muốn nghĩ nhiều, bèn kéo lấy đại đao đi tới khoảng sân trống bên cạnh, nơi đây đặt lấy bốn năm Túi Càn Khôn, những túi này đều là móc ra được từ trên người đám thủ lĩnh năm lộ phục binh khi quét dọn chiến trường, ngoài dự liệu chính là, bên trong có không ít thứ tốt, xa xa vượt quá tưởng tượng của Phương Nguyên.
Trên những Túi Càn Khôn này đều có cấm chế, song đều đã bị Phương Nguyên lau đi, sau đó giao cho Quan Ngạo tiến hành kiểm kê.
Quan Ngạo vừa ngồi xổm xuống đất, Toan Nghê liền bu lại.
Hai người mở ra toàn bộ đống Túi Càn Khôn, sau đó ném hết đồ vật bên trong ra đất...
- Trời ạ...
Ngay cả hạng người trước nay chưa từng cân nhắc qua về vấn đề tài nguyên như Quan Ngạo cũng phải ngẩn ngơ, chỉ thấy đồ vật chồng chất trên mặt đất thành một tòa núi nhỏ, có dị quả mùi thơm sực mũi, màu sắc ám vàng, bên ngoài được che phủ bởi phù văn, cũng có bảo tham (sâm) đỏ tía óng ánh, linh quang lưu chuyển, còn có một thứ thoạt nhìn lóng lánh phát sáng, không biết là vật gì, nhưng có thể cảm giác được bên trong ngầm uẩn hàm bảo quang, rõ ràng không phải vật phàm.
- Xem ra dị bảo trong Thông Thiên bí cảnh này hoàn toàn vượt xa ghi chép trên Kỳ Bảo Lục...
Phương Nguyên tự nhủ trong lòng.
Năm lộ phục binh kia theo kế hoạch đề ra từ trước là sau năm sáu ngày mới sẽ lừa gạt mình đến Bát Hoang Sơn để đối phó, như vậy trước thời điểm ấy bọn hắn đã đi đâu? Giờ nghĩ lại, bọn hắn vì tránh bại lộ hành tung, tất không khả năng đi tranh đoạt những bảo chu linh dược bình thường kia, nhưng riêng những bảo vật không được ghi chép thì cũng sẽ lặng lẽ đi thu nhặt.
Những vật này tự nhiên sẽ được bí mật giao cho người Kim gia, chẳng qua giờ đều rơi hết vào trong tay hắn.
Như thế cũng tốt, xem ra tiền vốn để khiêu chiến với Kim gia lại nhiều thêm một phần...
- Ngươi ăn một viên, ta ăn một viên...
Lúc này Quan Ngạo đã bắt đầu phân chia bảo bối với Toan Nghê.
Trước phân những thứ không thể ăn sang một bên, lưu cho Phương Nguyên.
Sau đó liền nhét những thứ có thể ăn vào miệng, không quên kín đáo đưa cho Toan Nghê một viên, đồng thời giữ lại một viên cất đi.
- Cái này... Quan Ngạo sư huynh...
Phương Nguyên nhịn không được mở miệng, trán nổi đầy gân xanh.
- Làm gì?
Quan Ngạo vừa quay đầu vừa hỏi, một bên tiện tay nhét một trái cây tỏa khói đen vào trong miệng.
Sau đó khẽ nhíu mày, nói:
- Cay quá, chẳng qua ăn rất ngon...
Vừa nói lại đút thêm mấy trái.
Phương Nguyên nghẹn lời.
Hắn vốn định nhắc nhở Quan Ngạo rằng không phải dị quả nào cũng có thể trực tiếp ăn, nhưng thấy Quan Ngạo bộ dạng vui vẻ, sinh khí dồi dào, liền cũng đành thôi, cứ bằng nhục thân cường hãn kia của Quan Ngạo, phỏng chừng không có thứ gì là không thể ăn được...
Tiêu chuẩn để hắn phán đoán thứ nào đó có thể ăn được hay không, về cơ bản chỉ là nhìn xem có thể nhai được nổi hay không...
Ngược lại là Toan Nghê, chết sống không chịu ăn trái cây tỏa ra khói đen kia.
Quan Ngạo bị chọc giận, đi lên liền đánh, mắng:
- Súc sinh, không ngờ còn kiêng ăn?
Toan Nghê gầm lên một tiếng nhào tới, nghĩ thầm:
- Lại muốn mưu tài hại mệnh?
Thế là hai đứa lăn làm một đoàn, quấy cho đá vụn trên núi bay loạn.
...
...
Từ phía tây nam, một đạo thân hình thon gầy lượn lờ mà đến, chính là Kim Hàn Tuyết.
Nàng là tộc nhân Kim thị duy nhất không bị Phương Nguyên cầm tù trong đại trận, cũng là người Kim gia duy nhất không sinh ra địch ý đối với Phương Nguyên. Mà giờ, nàng đi tới phụ cận Bát Hoang Sơn, lại cũng không lên tiếng, cứ vậy lẳng lặng nhìn Phương Nguyên, nửa ngày sau mới nhìn đám tộc nhân Kim thị bị giam trong đại trận dưới Bát Hoang Sơn, cuối cùng khẽ thở dài, sau đó bay vút mà đi.
Phương Nguyên không biết nàng đi nơi nào, cũng không có thời gian đi quản chuyện này.
Chương 653 Quyết định ngu xuẩn (2)
Hắn cứ vậy ngồi xếp bằng trên núi, lẳng lặng chờ câu trả lời từ Kim lão thái quân.
Có một số chuyện hắn chẳng qua là không muốn làm, chứ không phải không dám.
Nhìn ra chân trời xa xa, trên không trung bí cảnh, ánh trăng cong cong từ từ thăng lên.
Hắn đã đợi ba ngày, thời gian chừng đó đủ để người Kim gia đưa tin kia đi tới cửa ra bí cảnh, đưa ngọc giản của mình cho Kim lão quân, Kim lão thái quân hẳn cũng sẽ làm ra phản ứng, sau đó trả lời mình...
Rốt cục đã đã đến...
Phía nam đường chân trời, giữa không trung, từ xa xa liền có thể thấy được được một đạo bóng trắng bay vút mà đến, lại gần mới phát hiện, đó là một con hạc trắng, ở phía trên hạc trắng, một nữ tử áo trắng ngồi xếp bằng, sắc mặt nàng như cười mà không phải cười, ngay từ đằng xa đã một mực nhìn chằm chằm Phương Nguyên, cưỡi lên hạc trắng bay thẳng tới, dừng lại trên một ngọn núi phụ cận Bát Hoang Sơn.
Nàng nhẹ nhàng nhảy xuống lưng hạc, tay phải đặt ở trước người, cười khanh khách Phương Nguyên.
Đối với nàng, Phương Nguyên lại nhìn như không thấy, yên ắng thủ vững tâm thần.
- Ầm ầm...
Phụ cận Bát Hoang Sơn đột nhiên có mảnh lớn mặt đất bị phá mở, từ phía dưới chợt chui ra một con cự tích (thằn lằn khổng lồ) dài hơn mười trượng, xung quanh phủ đầy lân giáp màu xanh thẫm, chiếc lưỡi dài ngoằng không ngừng phun ra nuốt vào, ở trên đầu cự tích, một tiểu cô nương bộ dạng thoạt nhìn chỉ chừng bảy tám tuổi ngồi xếp bằng, trên người khoác Linh Lung bảo giáp, tay cầm đoản thương, vừa vọt ra liền bật cười ha hả.
- Ngươi chết chắc rồi...
Nàng dùng đoản thương chỉ vào Phương Nguyên cười ha ha, tựa hồ khá là kích động.
Nhưng nàng nhìn chung quanh một lượt, lại không chủ động trực tiếp xông về phía Phương Nguyên.
- Phương Nguyên lớn mật, ngươi có biết đã làm ra chuyện tày trời gì không?
Hư không phương xa bỗng chợt vang lên một tiếng hét lớn, chỉ thấy một đám tu sĩ phi tốc chạy đến, khí thế lạnh lùng đáng sợ.
Đám tu sĩ chân này có chừng vài chục người, kẻ cầm đầu ngồi trên lưng một con tê giác màu trắng, trong tay xách theo một chiếc búa lớn, chính là công tử Trung Châu Thôi gia Thôi Vân Hải, hắn sắc mặt phẫn nộ nhìn qua Phương Nguyên, trên người đằng đằng sát khí, tựa hồ hận không thể lập tức chém gục Phương Nguyên.
- Vân Hải ca ca, nhanh tới cứu ta...
Trong đại trận bên dưới, Sương nhi tiểu thư thấy người đến là hắn, lập tức tinh thần tỉnh táo, cao giọng kêu to.
- Sương nhi muội muội đừng hoảng, ta tới ngay...
Thôi Vân Hải nhìn thấy Sương nhi tiểu thư, nét mặt càng thêm giận dữ, vỗ xuống lưng tê giác, đang định đuổi tới.
Nhưng lão giả mặc áo gai ở bên cạnh lại vội vàng kéo lấy hắn, thấp giọng khuyên.
- Sương nhi muội muội chờ chút, ta lập tức liền cứu ngươi!
Thôi Vân Hải đành phải thu lại thế công, tức giận không thôi, hướng về Sương nhi tiểu thư trong đại trận kêu nói.
- Hì hì, người đến không ít nhỉ...
Xa xa lại có một đạo khói đen cuồn cuộn cuốn tới, rơi xuống ngọn núi bên trái gần đó, từ bên trong hiện ra một nữ tử mặc váy đen, nàng trang điểm cực đậm, váy đen xẻ tà hai bên, phía trước quá ngắn, đằng sau lại rất dài, hai chân thon dài mà yểu điệu cứ vậy bạo lộ giữa hư không, cả người tựa hồ được bao bọc bởi một tầng tà khí, từ xa xa quét mắt nhìn về phía Phương Nguyên, nhếch môi cười lên khanh khách.
- Ài, ngươi có biết hiện tại mình đáng bao nhiêu tiền không?
Ngay không xa sau lưng Phương Nguyên, một người bộ dáng như là ăn mày gãi gãi đầu đi ra, than thở nhìn Phương Nguyên.
Ầm ầm...
Hắn còn chưa dứt lời, đột nhiên bốn phía lại vang lên động tĩnh rung trời.
Từ xa nhìn lại, có thể thấy được một tầng tiếp một tầng cát bụi bị cuốn lên, linh quang gào thét, không biết có bao nhiêu người đang chạy tới.
Bát Hoang Sơn lớn như vậy, lại đã bị bao vây ba tầng trong ba tầng ngoài, không biết có bao nhiêu đệ tử tiên môn, gia tướng thế gia, chỉ thấy đầu người tuôn động, sát khí đằng đằng, thú cưỡi bay múa rợp trời, bảo vật tế ra kết thành trận pháp, cao giọng hướng về Phương Nguyên kêu to:
- Ma đầu, tử kỳ của ngươi đã đến...
- Ma đầu?
Thẳng đến lúc này Phương Nguyên mới chậm rãi ngẩng đầu lên, như cười mà không phải cười nói:
- Giờ ta thành là ma đầu rồi?
Sau đó hắn quay sang tên ăn mày ở không xa sau lưng trả lời câu hỏi vừa rồi:
- Ta không biết hiện tại mình đáng bao nhiêu tiền!
Nói xong hắn chậm rãi đứng dậy, thản nhiên nói:
- Nhưng ta biết người Kim gia đã làm ra quyết định rất ngu xuẩn!
- Phương Nguyên, Kim gia đối đãi với ngươi ân sâu tình nặng như thế, thậm chí Kim lão thái quân còn từng vì giúp ngươi tu hành, ban thần mộc Bất Tử Liễu cho ngươi, ân nghĩa như thế biết đi đâu mà tìm? Thế mà ngươi lại lòng lang dạ sói, lấy oán trả ơn, thấy dị bảo liền quên ân trạch, cậy vào thần thông lợi hại, tàn sát tộc nhân Kim thị, quả thực tội không thể tha, hôm nay, chúng ta liền muốn vì Kim gia trừ hại...
Chung quanh Bát Hoang Sơn, người tu hành chạy tới càng lúc càng nhiều, gần như có một nửa số người tiến vào Thông Thiên bí cảnh đều đã chạy tới.
Nửa còn lại, lúc này phỏng chừng còn đang trên đường.
Chen chúc nhốn nháo, trên trời dưới đất đều tràn đầy là người, mà người đến càng nhiều, bầu không khí nóng nảy bất an lại càng thịnh.
Đến sau cùng, có người nhảy lên không trung, vẻ mặt căm phẫn, chỉ vào Phương Nguyên mắng to.
Chương 654 Vạch núi làm cấm địa (1)
- Mau, giết kẻ này, giải hận cho Kim gia!
- Kim gia vì tu sĩ thiên hạ mà mở rộng cửa bí cảnh, chúng ta đều được ân trạch, phải nên giải mối lo cho bọn họ!
- Mọi người cùng lên..., bắt lại kẻ này, giao cho Kim gia xử lý...
Tùy theo người đầu tiên đứng ra mắng to, chung quanh lập tức vang lên từng mảnh tiếng phụ họa. Vô số người nhảy ra ngoài kêu mắng, nhất thời xu thế khá là kích động, tiếng quát như sóng triều, một đợt tiếp lấy một đợt.
Phương Nguyên nhìn đám người chung quanh một cái, lại chỉ cười lạnh, quay đầu nhìn sang tên ăn mày khi nãy:
- Kim gia cho bọn hắn bao nhiêu tiền?
Tên ăn mày kia giơ ngón tay tính toán mộc lúc, sau cùng lắc đầu thở dài:
- Rất nhiều, rất nhiều!
Phương Nguyên khẽ gật đầu, xoay người qua, trên đỉnh núi có cuồng phong cuốn tới, thổi cho một thân áo bào xanh trên người hắn bay phất phới, ánh mắt chậm rãi quét qua đám đông đang tỏ vẻ căm phẫn khó bình, thản nhiên nói:
- Đã vậy, sao các ngươi còn không ra tay?
Lời này của hắn được pháp lực vận chuyển, hùng hồn sáng tỏ, truyền ra rất xa.
Như là một loại khí cơ vô hình chậm rãi hàng lâm hư không bốn phía chung quanh.
Đám người xung quanh vừa nghe lời ấy, tiếng quát mắng lập tức giảm yếu đi nhiều.
Cái tên khí diễm ngang tàng vừa nãy tựa hồ cũng bị câu nói này áp xuống...
Rất nhiều người tuy trong lòng kích động, nhưng chứng kiến bóng áo xanh trên đỉnh Bát Hoang Sơn, ánh mắt lại đều có chút cổ quái.
Thậm chí lúc Phương Nguyên đảo mắt quét qua, đều theo bản năng quay đầu, không dám đối diện nhìn thẳng.
- Họ Phương kia, ngươi làm ra chuyện bất nghĩa như thế, nay đã thành công địch của mọi người, đến bước này rồi, không ngờ còn dám ngang ngược?
Nhưng ngay khi khí thế chung quanh có phần chùng xuống, đột nhiên lại có người quát lớn, chúng nhân nhìn lại, thì ra là Thôi Vân Hải trên lưng tê giác, lúc này hắn chính đang nổi giận đùng đùng, ngước mắt nhìn về phía đỉnh núi giận dữ hét to.
Nhưng tê giác trắng vừa mới tiến lên trước hai bước, lão giả áo gai bên cạnh lập tức kéo giật hắn trở về, không ngừng khuyên nhủ.
- Công tử bớt giận, trưởng lão có lệnh, để ngươi đứng ngoài quan sát thế cục là được...
Thôi Vân Hải nộ khí xung thiên, lại đành phải cố kiềm chế, ngồi trên lưng tê giác căm hận nhìn Phương Nguyên.
Nhất thời, đám người chung quanh sa vào trong một mảnh yên tĩnh lúng túng.
Chúng nhân ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, sau đó cùng nhau nhìn lên nam tử trẻ tuổi áo xanh phất phới trên đỉnh núi.
Tuy trong lòng ngấp nghé đám dị bảo vô tận kia, cùng với lượng tài nguyên khổng lồ mà Kim lão thái quân hứa hẹn, lúc kêu hét nộ khí cũng là người sau lớn hơn kẻ trước, nhưng khăng khăng đến lúc này, lại không một ai dám cả gan nhảy ra bổ cho đối phương một kiếm...
Dù sao cũng là Thiên Đạo Trúc Cơ a...
Vừa nghĩ tới thực lực người này, tâm tình chúng nhân đều nặng trình trịch.
Thậm chí bởi vì câu nói vừa rồi của Phương Nguyên, tiếng quát mắng chung quanh đều theo đó yếu đi phần nào, cuối cùng gần như tan biến.
Xung quanh Bát Hoang Sơn chỉ còn tiếng gió rít gào, khung cảnh lặng ngắt như tờ.
- Oa nha, chẳng lẽ các ngươi đều sợ hắn?
Rốt cuộc, trong mảnh lúng túng trầm mặc, cuối cùng vang lên một tiếng nói phẫn nộ.
Chỉ thấy trong đám đông, một thân ảnh hung cuồng bay vút đi ra, trong tay xách theo một cây Lang Nha bổng cực lớn, lăng không đạp bước mà tới, hung hăng đón đầu đánh tới Phương Nguyên, giận dữ hét lớn:
- Ở trong Thông thiên bí cảnh này, còn không đến lượt ngươi diễu võ giương oai...
Ầm ầm...
Người này hét lớn một tiếng, khí thế trên thân theo đó trùng trùng thăng vọt lên.
Trên dưới xung quanh đột nhiên cuộn lên hỏa diễm hừng hực, như là một đoàn hỏa vân xông tới đỉnh núi Bát Hoang Sơn.
- Đó là...
Người tu hành quanh bốn phương tám hướng thấy được cảnh này, trong lòng đều mừng thầm, có người nhịn không được kêu lên:
- Vị kia là trưởng lão Tây Sơn tông Hùng Thạc, tu vi cao thâm, danh chấn bốn phương, dưới cây Lang Nha bổng kia, không biết đã có bao nhiêu người toi mạng...
Khi hắn nói đến chỗ này, đạo thân ảnh hung cuồng kia đã vọt tới trước mặt Phương Nguyên.
Lang Nha bổng “Hô” một tiếng đánh tới, thế lớn lực nặng, hỏa diễm rợp trời, như muốn thiêu đốt cả thế gian.
Phương Nguyên lại vẫn chỉ lẳng lặng đứng đó, chờ hắn tung bổng đánh tới.
Thẳng đến khi Lang Nha bổng sắp đánh tới trên đỉnh đầu, thân hình Phương Nguyên mới đột nhiên khẽ động.
Hắn rút thân lùi ra sau một bước, sau đó tay phải hóa trảo, nhanh như tia chớp trảo tới, cường hành cắm lên cổ đối phương, từ giữa không trung kéo người này xuống, nện ở trên đất, bành một tiếng, mặt đất bị chấn ra một cái hố to.
- Bạch!...
Lang Nha bổng rời tay, bay lên cao cao, rơi xuống sơn cốc.
- Ở trước mặt ta, ngươi cũng không có tư cách diễu võ giương oai!
Phương Nguyên nhẹ giọng nói, sau đó cầm cổ hắn giơ lên, tiện tay ném vào trong đại trận bên dưới.
- Ách...
Tên tu sĩ vừa nãy còn đang kích động giới thiệu thân phận người ra tay, bỗng chốc như bị chẹn ngang họng, nuốt lại câu nói dở dang vào trong bụng.
Cùng lúc, còn nuốt ực một ngụm nước bọt.
Không chỉ hắn, lúc này ở chung quanh Bát Hoang Sơn, không biết bao nhiêu người cũng theo đó nuốt nước miếng khan.
Thật là quá không cấp mặt mũi, người ta tốt xấu cũng là một phương trưởng lão a...
Phương Nguyên lại như chưa từng ra tay, thần sắc bình tĩnh quay đầu quét mắt nhìn bốn phía.
Chương 655 Vạch núi làm cấm địa (2)
Trong vô hình, đám người chen chúc chung quanh âm thầm rụt ra sau một bước.
Vô số người đảo mắt tìm kiếm bốn phía:
- Tại sao không ai lên nữa?
- Lại đến mấy tên thanh niên sức trâu xem nào...
- Dù không có cách nào suy yếu thực lực tên Thiên Đạo Trúc Cơ này, tốt xấu cũng trước để chúng ta thăm dò đối phương a...
- ...
- ...
Lúc này, trong đại trận dưới Bát Hoang Sơn, đám người Kim gia đã bị giam cầm trong trận ba bốn ngày, sớm đã mỏi mệt không chịu nổi, trong lòng vừa sợ vừa giận, giờ lại thấy đại đội nhân mã đi đến, làm sao còn không biết là do lão thái quân phái tới?
Vốn tưởng nhiều người tu hành như vậy ùn ùn kéo tới, sẽ bắt lại gia hỏa ngông cuồng ngang ngược kia, sau đó đưa đến quỳ xuống trước mặt mình, ai ngờ kết quả cuối cùng lại thành thế này. Mới đầu thì mắng hăng lắm, đến khi động thủ lại chỉ có một người, mà cái người này còn căn bản không có tư cách động thủ, chưa đến một hiệp đã gục, trực tiếp bị bắt lại, ném vào trong đại trận.
Khổ người ngược lại không nhỏ, suýt nữa nện trúng thân đám người Kim gia...
Chứng kiến bộ dạng sợ hãi rụt rè của đám đông chung quanh, người Kim gia không khỏi giận càng thêm giận.
- Vân Hải ca ca, ngươi nhanh ra tay giết hắn... Còn khách khí với hắn làm gì, cùng lúc tiến lên a...
Sương nhi tiểu thư cũng gấp đến nhảy dựng, không ngừng kêu hét thúc giục.
- Ta...
Thôi Vân Hải đứng ngay phía trước đám đông, nghe xong lời ấy, sắc mặt âm tình bất định, đành chỉ biết kêu nói:
- Ngươi yên tâm, ta...
Hắn còn chưa dứt lời, Phương Nguyên lại đã nhíu mày.
- Đợi lâu vậy rồi, các ngươi vẫn mãi không thấy có ai ra tay, vậy để ta ra tay trước!
Hắn lạnh giọng quát nói:
- Từ giờ phút này trở đi, trăm trượng xung quanh Bát Hoang Sơn chính là cấm địa, người không có phận sự mau thối lui!
Tiếng hét lớn chấn cho mây trôi tứ tán, nội tâm chúng tu sĩ cũng theo đó trầm xuống.
Ai nấy đều vội vàng nhìn xuống dưới chân, chỉ sợ lúc này mình đang đứng trong phạm vi trăm trượng.
Bọn hắn ùn ùn kéo tới, vây quanh bốn phía, mặt trước nhất chỉ cách Bát Hoang Sơn không đến ba mươi bốn mươi trượng, song chỉ có một nửa số người là ở trong phạm vi trăm trượng, nhất thời không khỏi sợ hãi, đều muốn thối lui, nhưng lại cảm thấy nếu cứ thật lui ra như vậy, mặt mũi e rằng mất hết, huống hồ sau lưng toàn là người, còn có thể lui đi đâu được?
Phương Nguyên quét mắt nhìn bốn phía, thấy đám đông chỉ hơi khẽ xôn xao, nhưng không ai thối lui, ánh mắt lập tức lạnh xuống.
“Bá” một tiếng, hắn từ trên đỉnh núi vọt thẳng xuống:
- Vậy để ta khai đao trước...
Thân hình lướt nhanh như tia chớp, lao thẳng về phía đám người Trung Châu Thôi gia cách đó hơn mười trượng.
Công tử Thôi gia Thôi Vân Hải chính đang ngồi trên lưng tê giác trắng, đứng ở hàng trước nhất, bằng với đứng mũi chịu sào. Càng huống hồ lúc nghênh đón ánh mắt Phương Nguyên liền biết rõ Phương Nguyên chính đang nhắm mình mà đến, lập tức dọa ra một thân mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch.
- Hô ...
Còn không đợi hắn quyết định nên lui hay là nên kiên trì tiếp lấy chiêu này, tê giác trắng dưới háng hắn đã sợ hãi đến độ đột nhiên nhảy dựng lên, quay đầu bỏ chạy, nháy mắt liền đã trốn ra hơn mười trượng...
Cảnh này khiến Phương Nguyên không khỏi cảm thấy có chút lúng túng, hắn chạy dứt khoát như vậy, mình nên đuổi hay là không nên đuổi?
Cũng đúng lúc này, hắm đột nhiên cảm giác được sau lưng hơi lạnh.
Đây là cảm giác nguy hiểm...
“Ầm” một tiếng, ngay thời khắc đó, bùn đất sau lưng hắn đột nhiên chia năm xẻ bảy, một con cự tích hung tợn đáng sợ chui ra từ trong đất bùn, răng nanh lởm chởm, cắn thẳng về phía hắn, Phương Nguyên nhướng mày, thân hình lướt ra sau, cự tích cắn vào khoảng không, lại trực tiếp vọt vào trong đám đông, đụng cho không biết bao nhiêu người tu hành không kịp trốn tránh bay loạn ra ngoài!
Cự tích một kích chưa trúng, liền lập tức phi tốc đảo quanh, há miệng phun ra khói độc màu đen.
Người chung quanh thấy vậy đều kinh hãi thất sắc, bỏ chạy tứ tán.
- Ha ha, ngươi làm bừa gì đấy?
Ở trên lưng cự tích kia, chợt thấy một tiểu nữ hài khoác Linh Lung bảo giáp, vẻ mặt cười lạnh, tay phải nắm lấy một thanh đoản kích, từ trên cao nhìn xuống Phương Nguyên, hét lớn:
- Thiên Đạo Trúc Cơ cái gì, còn không phải đã từng bị ta hù cho đường vòng mà đi?
- Xem ra lúc trước nhường ngươi một lần, lại khiến ngươi rất không hài lòng?
Nhìn nữ hài trên lưng cự tích, Phương Nguyên khẽ nhíu mày.
Trước khi tiến vào bí cảnh, hắn từng bị đám thiên kiêu này khiêu khích qua, ý đồ từ khí thế áp đảo hắn, phá đi đạo tâm. Sau đó tiến vào bí cảnh, bởi vì ngay từ đầu hắn liền đã xác định mục tiêu là nhắm đến quyển Lôi Pháp sau cùng, cho nên tuy gặp bọn hắn, lại chẳng hề để ý, tình nguyện đường vòng mà đi, thậm chí ngay cả chuyện xử lý ở Tử Vụ Hải mà mình đã đáp ứng Kim gia cũng là bởi chỉ khi giải quyết xong mới tiện hướng Kim gia yêu cầu Lôi Pháp, ngoài ra cũng là vì nhanh chút tìm đến con mèo trắng kia.
Chẳng qua đến lúc này, hắn lại có chút hoài nghi...
Chẳng lẽ hiện tại những người này dám đến vây công mình, một phần nguyên nhân là bởi khi trước mình quá nể mặt bọn hắn?
Tâm niệm khẽ chuyển, hắn cười lạnh một tiếng, đạp bước hướng về phía cự tích...
- Ầm ầm...