Đối mặt với Cửu U bí pháp, cả đám người Thanh Dương tông đều gần như đã tuyệt vọng, bởi vì đó là loại lực lượng mà bình thường ngay cả nghĩ bọn hắn cũng không muốn nghĩ tới. Cửu U thích khách danh chấn thiên hạ chính là vì bọn hắn có phần thực lực này, những bí pháp kia đã không phải là thứ mà đạo pháp của đệ tử Thanh Dương tông bình thường tu hành có thể địch nổi. Đối diện với đám thích khách quỷ dị mà không sợ chết này, trừ khi bọn hắn có đầy đủ thực lực, cường ngạnh lấy cảnh giới để nghiền ép, bằng không mà nói, bọn hắn căn bản không biết nên chiến đấu như thế nào, nên đối kháng như thế nào. . .
Nhưng càng không thể ngờ chính là, trong lúc nguy cấp như vậy lại sinh ra dị biến bực này!
Bóng người kia, tới vô cùng đột ngột.
Lúc đầu còn có người tưởng là đệ tử Thanh Dương tông được Hộ Đạo Phù gọi tới, nhưng đợi đến khi người kia vừa ra tay, bọn hắn liền biết ngay rằng mình đã nghĩ sai. Đối phương tuyệt đối không phải là đệ tử Thanh Dương tông, mà lại là người trong nhất mạch Cửu U thích khách. . .
Càng đáng sợ hơn chính là bản lãnh của hắn rõ ràng còn cao hơn cả những thích khách kia!
Mà vào lúc này, đám Cửu U thích khách lãnh khốc vô tình kia lại đang tỏ ra hoảng sợ còn hơn cả những đệ tử Thanh Dương tông.
"Tại sao Việt quốc lại có thể có Cửu U thích khách khác ở đây?"
"Chưa kết Kim Đan, lại có thể một mình thi triển Niểu Đề chi thuật, ngươi là. . ."
Bọn hắn còn chưa nói hết, đã không hẹn mà cùng làm ra cùng một lựa chọn, đồng thời bỏ chạy về ba hướng khác nhau.
Bọn hắn rõ ràng không phải ngu ngốc, có phán đoán riêng của chính mình, biết bóng đen này không thể cứng rắn đối địch.
"Từ khi nào trong Cửu U cung lại quy định có thể đào tẩu vậy?"
Đạo hắc ảnh kia lại trầm giọng thở dài, sau đó cũng sải bước đi theo.
Ba đạo Thanh Phiên kia cũng đồng thời bay về ba phương hướng, hơn nữa còn bay cực nhanh.
Thế nhưng người kia lại là càng nhanh hơn, thân hình hắn nhoáng một cái đã biến thành một cái bóng đen trực tiếp biến mất giữa thiên địa, lúc xuất hiện lại đã thình lình ở ngay bên trái một đạo Thanh Phiên. Hắn vung trảo đánh tới Thanh Phiên kia, chỉ nghe được một tiếng "Xoạt" vang lên, đạo Thanh Phiên kia theo tiếng kêu liền nổ tung, thế thưng lại không có gì trong đó, mà lúc này ở phía sau hắn lại có một kiếm đâm thẳng tới sau ót.
"Xùy!"
Bóng đen kia cũng không quay đầu lại, chỉ đưa tay phải về phía sau.
Trong lòng bàn tay của hắn có một đạo kiếm quang quỷ dị, đâm thẳng vào vùng hư không phía sau mình.
"Sụtt. . ."
Thân hình một nam tử mặc áo bào đỏ hiển lộ ra, mặt mũi tràn đầy vẻ không thể tin nổi, máu tươi từ khóe miệng trào ra.
Hắn cùng người kia đều thi triển Độn Không chi thuật, nhưng người kia rõ ràng là kỹ cao hơn hắn một bậc.
Thế nhưng bóng đen kia lại không ngừng lại chút nào, sau khi giết vị Câu Điệp Sứ này xong, liền lập tức đuổi theo một đạo Thanh Phiên khác.
Đạo Thanh Phiên kia biết mình hiển nhiên là chạy không thoát, đột nhiên liền từ giữa không trung nhoáng một cái, triệu tập độc trùng vừa rồi tản mát từ bốn phương tám hướng lại, trông lít nha lít nhít như một đám mây đen vọt thẳng tới bóng đen kia. Đối mặt với vô số độc trùng vừa nhỏ bé vừa đáng sợ này, cho dù tu vi có cao hơn cũng phải tê dại cả da đầu. Thế nhưng bóng đen kia trông thấy độc trùng bay tới, vậy mà lại bật cười lên.
"Hítttt...!"
Đột nhiên hắn hút thật mạnh một hơi, tựa như khí thôn sơn hà.
Vô tận độc trùng kia liền bị cái hút này của hắn cưỡng ép hút tới, trông tựa như là đang phun ra nuốt vào một đám khói đen vậy, vậy mà nuốt toàn bộ độc trùng vào trong bụng không sót một con. Đệ tử Thanh Dương tông ở chung quanh đều sửng sốt, toàn thân vã mồ hôi hột. . .
"Ngươi là Cửu U thích khách, ngươi đến tột cùng là ai. . ."
Tên Câu Điệp Sứ triệu hoán đám mây độc trùng tới kia rõ ràng cũng bị dọa sợ, hắn lập tức xác định được hai chuyện.
Một là, cái bóng đen này tất nhiên cũng là Cửu U thích khách, bởi vì bí thuật của Cửu U thích khách có lẽ có khả năng bị truyền ra ngoài, nhưng có một ít bí pháp chỉ có Cửu U thích khách mới có thể luyện thành được. Dù gì thì người bình thường mà nuốt độc trùng vào trong người chỉ có một kết cục, đó chính là bị độc trùng ăn sạch huyết nhục không còn sót lại chút gì, chỉ có Cửu U thích khách trải qua huấn luyện bí pháp khắc nghiệt nhất, mới có thể nuốt độc trùng vào mà không bị độc trùng phản phệ. Bóng đen trước mắt này không những đã từng tu luyện qua ở Cửu U cung, mà nhất định cũng không phải người tầm thường!
Nhưng hắn lại không nghĩ ra người này là ai. . .
Bản lĩnh của người này nhất định còn cao hơn Câu Điệp Sứ điều khiển Thanh Phiên, thậm chí còn cao hơn Vô Thường Sứ điều khiển Xích Phiên.
Nhưng đám nhân vật này không có ai không phải là trưởng lão Cửu U cung, làm sao có khả năng bọn hắn lại đến tương trợ Thanh Dương tông chứ?
"Thân là thích khách, không thể nói quá nhiều!"
Bóng đen kia không trả lời, nhanh chóng đuổi tới, thấp giọng nói: "Ngươi biết ta sẽ không nói cho ngươi mà vẫn hỏi, chính là nói nhảm!"
Nói rồi, hắn liền há miệng!
"Phù. . ."
Đám độc trùng mới vừa rồi bị nuốt vào, lúc này lại được hắn phun ra.
Tựa như một đám mây đen bao phủ lên Thanh Phiên. Lập tức chỉ nghe thấy tiếng kêu rên liên hồi truyền ra, bên cạnh Thanh Phiên liền lộ ra một bóng người mặc áo bào đỏ, nhưng căn bản chưa kịp nhìn thấy mặt hắn đã bị hắc vụ bao phủ, đến cuối cùng chỉ còn sót lại một bộ xương khô. . .
"Xoảng. . ."
Bộ xương khô rơi thẳng xuống từ giữa không trung, vỡ thành từng mảnh!
"Ba mươi năm trước Cửu U cung xuất hiện một người mới, chỉ gần 17 tuổi đã tu luyện Cửu U bí thuật đến thức thứ năm, thích nhất là thi triển Kiêu Đề thuật, từng ở trong thí luyện cường ngạnh giết chết 23 vị thích khách cùng giai, đạt được cung chủ coi trọng, định ban thưởng đặc biệt là Vô Thường chi mệnh, nhưng người mới này lại nhân dịp lần đầu tiên giao dịch thừa cơ lẩn trốn mất, 30 năm qua chưa từng lộ diện. . ."
Chương 407 Chứng Minh Bọn Hắn Đáng Giá (2)
Đến tận lúc này, trong sân chỉ còn lại một tên Câu Điệp Sứ sau cùng, hắn lâm vào hiểm cảnh nhưng không muốn chạy trốn nữa, cũng biết mình có trốn cũng không thoát, nên ngược lại nhanh chóng hiện hình, rồi vội vã phóng một đạo linh quang lên trời, truyền tin tức đi!
Mà bản thân hắn lại quay về đối mặt với bóng đen kia, đồng thời hét lớn.
"Chính là ngươi. . ."
"Mọi người cho ngươi rằng ngươi đã trốn vào Trung Châu, không nghĩ tới ngươi vẫn luôn ở Việt. . ."
Hắn còn chưa dứt lời, liền đột nhiên khựng lại.
Đạo hắc ảnh kia đã áp sát đến, hai chỉ nhập lại làm kiếm đâm thẳng vào cổ họng của hắn!
Sau đó nhẹ nhàng xoắn một phát, tên Câu Điệp Sứ kia liền hóa thành một đám huyết vụ!
"Ngươi biết rõ chết trong tay ta là xong hết mọi chuyện, vì sao còn muốn liều chết mật báo hại ta chứ?"
Bóng đen kia thấp giọng thở dài, chậm rãi co năm ngón tay lại.
Đạo kia linh quang đã bay đi được mấy trăm trượng, mắt thấy sắp biến mất, nhưng theo năm ngón tay của hắn co lại, màn đêm phía chân trời phía trước chợt runng rinh, đạo linh quang truyền tin kia đụng lên màn đen này vậy mà không bay tới được nữa, chậm rãi bay lui lại. . .
Dần dần bay đến trong tay bóng đen kia, bị hắn nhẹ nhàng bóp nát!
"Cũng may trước khi xuất thủ đã bày ra Dạ Bố, nếu không sau này mơ tưởng lại an bình. . ."
Hắn thấp giọng than thở, dường như cảm thấy có chút may mắn.
Mảnh chiến trường đẫm máu này, ngoài ý muốn yên tĩnh trở lại.
Không ai nghĩ tới sẽ kết thúc như vậy, cũng không biết bóng đen kia đến tột cùng là ai, lại vì sao muốn xuất thủ tương trợ, nhưng những đệ tử Thanh Dương tông còn sống sót thì đều tập trung lại bên cạnh Phương Nguyên bảo vệ phải trái, tỏ ra cảnh giác nhìn bóng đen kia.
"Con đường phía trước đã dọn dẹp sạch sẽ, ngươi có thể tiếp tục đi rồi!"
Đạo hắc ảnh kia chậm rãi vừa quay đầu lại, thanh âm trầm thấp nói ra.
"Ngươi. . . Ngươi đến tột cùng là ai?"
Phương Nguyên từ giữa vòng đệ tử Thanh Dương tông đi ra, nhìn tới bóng lưng người kia, thấp giọng hỏi.
"Điều này không quan trọng. . ."
Người kia nhẹ nhàng khoát tay áo, thấp giọng trả lời.
Phương Nguyên hơi dừng lại, lại hỏi tiếp: "Tờ giấy lúc trước kia, là ngươi gửi cho ta sao?"
"Lúc ấy thời gian cấp bách, chỉ có thể gửi giấy, không nghĩ tới vẫn không giúp ngươi tránh được trận đại phiền toái này. . ."
Bóng đen kia bất đắc dĩ thở dài, tựa hồ có chút tiếc nuối.
Phương Nguyên cau mày, thấp giọng nói: "Ngươi đến tột cùng là. . ."
"Ta chỉ là một kẻ lãng tử lưu lạc thiên nhai, không nơi nương tựa, chỉ muốn tìm kiếm một bến đỗ yên bình. . ."
Thanh âm đối phương nghe rất tang thương, chậm rãi thở dài.
Phương Nguyên nhịn không được, nói: "Tôn huynh, có thể nói đơn giản một chút hay không?"
Bóng đen kia lập tức ngẩn người, ngẩng đầu lên vô thức nói: "Làm thế nào ngươi biết là ta?"
Hắn vừa ngẩng đầu lên, phía dưới chiếc mũ rộng vành liền hiện ra một khuôn mặt gầy gò, tràn đầy vẻ kinh ngạc, hai con mắt không lớn quay tròn đảo tới đảo lui, tỏ ra xấu hổ không thôi. Đây không phải là Tôn quản sự mỗi ngày đều lải nhải dông dài, mỗi ngày đều rủ Phương Nguyên nhậu nhẹt thì là ai chứ?
Phương Nguyên cau mày nói: "Chiếc mũ rộng vành ngươi mang chẳng phải lúc nhổ cỏ ở Tạp Vụ Giám đã từng đội hay sao?"
Tôn quản sự ngẩn người, vội tháo mũ rộng vành xuống xem xét rồi tỏ ra bất đắc dĩ vỗ vỗ trán, nói: "Lúc đến quá gấp, chỉ tiện tay quơ đại một cái!" Dường như là thân phận đã bị Phương Nguyên nhìn thấu, nên hắn lại lập tức lại nhải không ngậm được miệng, nói: "Lúc đầu ta cũng không muốn ra tay đâu, chỉ là chợt thấy có bí lệnh của Cửu U cung triệu tập tất cả thích khách, nên mới biết ngươi đang gặp phiền phức lớn, lúc này mới chạy tới. . ."
"Ai, lần này vừa ra tay là xong luôn, những ngày sống dễ chịu liền chấm dứt, Cửu U cung nhất định sẽ tra được ta. . ."
Phương Nguyên vội vàng đưa tay ra hiệu Tôn quản sự ngừng lại một chút, cúi đầu suy ngẫm nửa ngày, mới nói: "Vì sao ngươi lại là Cửu U. . ."
Tôn quản sự bất đắc dĩ nói: "Ai mà không có quá khứ riêng chứ!"
Phương Nguyên: ". . ."
Hắn chỉ cảm thấy một bụng tràn đầy nghi hoặc muốn hỏi thăm rõ ràng, nhưng Chu tiên sinh ở bên cạnh lúc này đã đạp trên phi kiếm bay tới, nhìn Tôn quản sự một chút, lại vỗ vỗ bả vai Phương Nguyên, nói: "Thời gian không còn nhiều lắm, có lời gì để sau này hãy nói, chân truyền Âm Sơn tông sắp đuổi tới rồi. . ."
Tôn quản sự cũng vội vàng nói: "Đúng đúng, để sau này lại hỏi đi, có muốn ta lại tiễn ngươi hay không?"
Phương Nguyên gật đầu nói: "Muốn!"
Tôn quản sự lập tức ngẩn người, nói: "Ta chỉ nói lời khách sáo thôi mà. . ."
Phương Nguyên thì không nói thêm lời, chỉ thở một hơi thật dài rồi nhìn về hướng Chu tiên sinh. Vị tọa sư ở Tiên Tử đường của mình này, lúc này phía trên áo bào tro đã dính đầy máu tươi, vừa rồi trong lúc hỗn loạn hắn cũng bị Cửu U thích khách chém một kiếm. Mà những đệ tử Thanh Dương tông khác hắn cũng không nhận ra, nhưng trên thân từng người đều mang thương thương tích, thậm chí có người còn nguy hiểm đến tính mạng, nhìn thê thảm đến cực điểm.
Ánh mắt hắn lại xuyên qua những người này nhìn xuống dưới đất, chỉ thấy cách đó không xa có một người cháy đen nằm đó.
Đó chính là lão chấp sự vừa rồi tự hủy đạo cơ, lúc này đã chết từ lâu.
"Ta sẽ không đi vội!"
Phương Nguyên trầm mặc một hồi lâu, đột nhiên nói ra câu này.
Đám người Chu tiên sinh nhất thời ngẩn người, sau hồi lâu trên mặt hắn hơi hiện ra vẻ tức giận, khẽ quát: "Nhiều người một đường hộ tống ngươi tới đây như vậy, chính là vì giúp ngươi giành một con đường sống, trả cái giá lớn như vậy rốt cục cũng đưa được ngươi đến nơi này, ngươi lại không đi?"
"Những người này vì sao lại bảo hộ ta?"
Phương Nguyên nhìn Chu tiên sinh, gắng kìm chế vẻ phẫn nộ trên mặt: "Chính là vì bọn hắn đang đánh cược, cược ta đáng giá bọn hắn làm như vậy!"
Hắn nhìn về phía hài cốt lão chấp sự kia, thấp giọng nói: "Cho nên ta muốn chứng minh cho bọn hắn thấy, bọn hắn làm như vậy là đáng giá!"
Chương 408 Trời Sinh Tuyệt Mạch (1)
"Đây chính là bảo bối ngươi muốn cho ta xem sao?"
Cam Long Kiếm nhìn một nam một nữ trong kho củi, lông mày nhịn không được nhíu lại.
Hai người bên trong kia, nam thì khôi ngô cao lớn, thân khoác thiết giáp trông rất là hung hãn, nữ thì nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu, làn da trắng như tuyết, thuộc về kiểu người khiến cho người ta vừa nhìn thấy đã nhịn không được tim đập thình thịch, vừa gặp đã yêu. Hai người này tựa hồ vừa mới tỉnh lại không lâu, thấy mình bị nhốt ở đây, nam nhân kia liền liều tính mạng đập lên tường, vậy mà lực lớn vô cùng, khiến kho củi lắc lư không thôi.
Chỉ có điều kho củi này dù sao cũng hiện ra đầy cấm chế, dưới pháp lực thôi động, sao hắn có khả năng mở ra được chứ?
Cam Long Kiếm nhịn không được nhíu mày, tỏ ra khó hiểu nhìn về phía tên tiểu nô kia.
"Công tử cẩn thận quan sát nữ oa kia một chút đi. . ."
Tiểu nô nở nụ cười, như kiểu đang muốn hiến vật quý vậy.
Cam Long Kiếm nghe vậy, liền phát ra một đạo thần thức quét qua người tiểu nữ hài kia, hắn lập tức kinh hãi vội đẩy cửa kho củi bước nhanh vào. Nam tử khôi ngô kia thấy hắn tiến đến lập tức đập tới một quyền, nhưng Cam Long Kiếm chỉ hơi nghiêng người một chút, đẩy lên ngực hắn một cái, nam tử khôi ngô liền bịch bịch lui về phía sau mấy bước, dựa lưng vào tường không thể động đậy.
Bên trong cái đẩy kia của Cam Long Kiếm đã phong bế toàn bộ pháp lực, khí huyết của hắn, động cũng không thể động.
Tiếp đó Cam Long Kiếm đưa ra ngón giữa và ngón trỏ tay phải áp lên trán nữ hài nhi kia, rồi lại lập lại động tác ở sau lưng, mấy đại huyệt ở dưới bụng của nàng. Theo quá trình thăm dò, sắc mặt hắn dần dần trở nên ngưng trọng, kinh ngạc nói: "Lại là người trời sinh tuyệt mạch sao?"
Tiểu nô cười gật đầu nói: "Đúng, mà lại là trời sinh tuyệt mạch đã trưởng thành đến mức này!"
Cam Long Kiếm càng nhìn càng kinh ngạc, bỗng nhiên quay đầu nhìn về hướng tiểu nô, nói: "Ngươi không động tới nàng chứ?"
"Ta làm sao dám?"
Tiểu nô kia vội nói: "Tiểu nô lúc ấy phụng mệnh công tử trông coi ở ngoài núi để liên lạc với Cửu U thích khách, đợi sau khi Toan Nghê truyền âm báo phương hướng tên đệ tử Thanh Dương tông kia chạy trốn, ta liền thông tri cho đám Cửu U thích khách đuổi theo. Nhưng trong lúc chuẩn bị rời đi, lại vừa khéo gặp được đôi huynh muội này ngoài núi. Đừng nhìn vậy mà tưởng hai người này không có bản lãnh gì, chúng lại đang đi giúp tên đệ tử Thanh Dương tông kia đào tẩu đó, vì vậy ta liền bắt bọn hắn lại, nói không chừng đến lúc cần thiết tốt xấu gì cũng có thể uy hiếp tên đệ tử Thanh Dương tông kia bó tay chịu trói. . ."
"Hắc hắc. . . Công tử đừng mắng ta, mới đầu thấy nữ hài nhi này đáng yêu, ta thật sự là có một chút mà tâm tư, nhưng rất nhanh liền phát hiện nàng lại là hạt giống tốt trời sinh tuyệt mạch, biết tiềm lực nàng không tầm thường như vậy ta nào còn dám động vào nàng chứ?"
Cam Long Kiếm quay đầu, lạnh lùng nhìn tiểu nô kia một chút, nói: "Lần sau lại làm chuyện như vậy, ta liền một kiếm chém ngươi!"
Tên tiểu nô sợ đến chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, vội nói: "Không dám, về sau không dám. . ."
Cam Long Kiếm lại đánh giá nữ hài kia một phen, tựa như đang đánh giá kỳ trân dị bảo vậy, lẩm bẩm: "Quả thực là một hạt giống không tệ, trời sinh tuyệt mạch vốn đã hiếm lạ, mà có thể sống lâu đã ít càng thêm ít, đã trưởng thành giống như nàng lại càng hiếm thấy cực điểm, nếu như có thể đưa nàng đi tu luyện đạo truyền thừa kia của Âm Sơn tông ta, chẳng phải chính là được trời ưu ái, tiền đồ vô lượng sao?"
Nói rồi hắn lại chau mày: "Có điều ngươi bắt nàng thì cũng thôi đi, sao còn bắt cả tên nam nhân này đến làm cái gì?"
Tiểu nô kia vội nói: "Nam nhân này dáng người khôi ngô, trời sinh thần lực, nếu như luyện Thiết Giáp khôi lỗi thì. . ."
"Tầm bậy!"
Cam Long Kiếm dạy dỗ một câu, nói: "Âm Sơn tông chúng ta đã sớm không còn luyện tà thuật cấp độ kia nữa, ngay cả tông chủ cũng đã hạ lệnh rõ ràng cấm chỉ đệ tử tu hành tà thuật cấp độ kia để tránh ảnh hưởng tên tuổi, vậy mà ngươi vẫn còn trông ngóng những thứ này sao? Lại nói, tu vi trên thân người này vận hành là Thanh Dương tông nhất mạch, hơn phân nửa chính là đệ tử Thanh Dương tông, ngươi bắt hắn luyện Thiết Giáp khôi lỗi không phải vô cớ sinh chuyện hay sao?"
"Ừm. . ."
Tiểu nô kia bị giáo huấn lần nữa lần nữa, liền thành thành thật thật không dám nói tiếp.
"Mang theo nữ oa nhi này đi!"
Cam Long Kiếm cũng không nhiều lời, chỉ lạnh nhạt phân phó một câu.
Tên tiểu nô kia đại hỉ, đang định tiến lên dắt nữ oa nhi da thịt trắng như tuyết kia đi, nhưng vừa mới đưa tay ra chỉ nghe “Vụt" một tiếng, một quả đấm to lớn đã đập tới, chính là tên nam tử to như gấu kia đang huy quyền đánh tới. Hắn vừa mới bị Cam Long Kiếm dùng thuật pháp định trụ, không ngờ dưới cơn thịnh nộ vậy mà thoát khỏi cấm chế, lảo đảo bước lên che nữ oa nhi lại.
"Chậc chậc, man lực như vậy thật là đáng sợ. . ."
Tên tiểu nô kia cũng lấy làm kinh hãi, vội vàng lui về phía sau mấy bước, cảm thán.
"Các ngươi. . . Các ngươi ai dám đụng vào muội muội ta?"
Nam tử khôi ngô kia rõ ràng hành động còn có chút không linh hoạt, chỉ gắng gượng thét lớn, vung vẩy nắm đấm.
"Hừ!"
Cam Long Kiếm nhướng mày, thản nhiên nói: "Cút qua một bên!"
Nam tử khôi ngô kia gào lên như dã thú: "Các ngươi dám đụng vào muội muội ta, ta liền liều mạng với các ngươi!"
Trên mặt Cam Long Kiếm hiện ra sát cơ: "Vốn định tha ngươi một mạng, nhưng ngươi lại tự tìm chết. . ."
Nam tử khôi ngô kia cảm nhận được sát ý trên người Cam Long Kiếm, cũng biết nếu mình không tránh ra tất nhiên sẽ bị Cam Long Kiếm giết chết, nhưng hắn không chút mảy may do dự, chỉ gắt gao che lại tiểu nữ hài ở sau lưng, miệng liên tục gầm gừ. . .
Chương 409 Trời Sinh Tuyệt Mạch (2)
"Ta muốn đi!"
Nhưng cũng chính vào lúc này, tiểu nữ hài trông như búp bê sau lưng của hắn kia bỗng nhiên nhẹ nhàng mở miệng.
Không khí trong nháy mắt tựa như đọng lại, nam tử khôi ngô kia khiếp sợ quay đầu: "Tiểu muội, ngươi đang nói cái gì vậy?"
Tiểu nữ hài trông như búp bê khẽ nhíu đôi mày nhỏ, tựa như không kiên nhẫn được: "Ta nói ta muốn đi!"
Cam Long Kiếm nghe lời này ngược lại cảm thấy nao nao, sau đó hắn cười cười, cũng không vội vã xuất thủ.
"Tiểu muội. . . Ngươi không thể đi cùng bọn hắn. . ."
Nam tử khôi ngô kia kinh ngạc không hiểu, tỏ ra khó có thể tin nhìn xem tiểu nữ hài, gấp khuyên nhủ.
"Ngươi không nghe thấy bọn hắn nói sao?"
Tiểu nữ hài nhi lạnh nhạt, từ phía sau hắn đi tới nói: "Ta có thể tu hành, cũng có thể được sống tiếp!"
"Ngươi. . ."
Nam tử khôi ngô kia rõ ràng còn muốn cản nàng lại, nhưng năm ngón tay Cam Long Kiếm khẽ nhúc nhích, liền lần nữa cố định hắn tại chỗ.
Hắn chỉ có thể tỏ ra tràn đầy phẫn nộ, nhưng lại bất lực nhìn tiểu nữ hài vòng qua hắn đi tới bên cạnh Cam Long Kiếm. Tên tiểu nô kia định tới dắt tay nàng lại bị nàng cau mày vòng qua, sau đó nhẹ nhàng đưa tay kéo góc áo Cam Long Kiếm. Trên trán nam tử khôi ngô hiện ra gân xanh, dùng hết toàn lực trầm thấp rống lên: "Tiểu muội. . . Bọn hắn. . . Bọn hắn là người xấu đó. . ."
Tiểu nữ hài trông như búp bê kia quay đầu lại nhìn thoáng qua hắn, trên khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn vậy mà dần dần hiện lên vẻ lạnh lùng, chế giễu: "Ca ca, ngươi mãi mãi vẫn cứ ngu như vậy, vị sư huynh tốt kia của ngươi cũng không để ý đến ngươi chút nào liền bỏ đi đó thôi. . ."
"Tiểu muội. . . Ngươi đừng đi mà. . ."
Nam tử kia liều mạng gào thét lên, đột nhiên bước ra một bước.
Cấm chế Cam Long Kiếm thiết lập ở trên người hắn, vậy mà lần thứ hai bị hắn giãy dụa buông lỏng.
"Ha ha, đôi huynh muội này ngược lại là vô cùng thú vị. . ."
Cam Long Kiếm lạnh lùng nhìn một màn này khẽ cười một tiếng, năm ngón tay xòe ra, trên đầu ngón tay lại xuất hiện linh quang nhàn nhạt, sau đó điểm mấy cái thật nhanh lên trán nam tử kia, kéo ra mấy đạo linh quang. Nam tử kia nhất thời ngây ngốc đứng bất động tại chỗ, thần sắc trên mặt cực kỳ cổ quái, sau đó Cam Long Kiếm tay áo phất một cái, thở dài một hơi nói: "Đi thôi!"
Hắn mang theo nữ hài cùng tiểu nô tuấn tú rời khỏi kho củi, phi thân bước lên mây, lao thẳng về hướng đông.
Tiểu nữ hài kia lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn hắn một cái, nói: "Ngươi không giết ca ca ta sao?"
Cam Long Kiếm thản nhiên nói: "Không, ta chỉ khiến cho hắn quên đi một số việc mà thôi!"
Tiểu nữ hài kia khẽ "A" một tiếng, nói: "Về sau đừng nói cho người khác, ta có một người ca ca như vậy!"
Cam Long Kiếm cùng tiểu nô kia liếc nhau một cái, đáy mắt đều tỏ ra ngạc nhiên.
Mà tiểu nữ hài kia lại không nói thêm gì nữa, chỉ có cái đầu nhỏ là nhẹ nhàng tựa vào ngực Cam Long Kiếm.
"Công tử lần này ra mặt lại phát hiện ra nữ oa này, đợi thêm Cửu U cung đưa tên đệ tử Thanh Dương tông đệ kia tới, chúng ta xem như kiếm lợi lớn. Sau khi trở lại tiên môn, hai cái đại công gộp lại, công tử lại được thêm một khoản lớn trên Công Đức Bộ. . ."
Tên tiểu nô tuấn tú nhìn nữ hài nhi kia, lại nhìn Cam Long Kiếm một chút, tỏ ra rất là đắc ý.
"Ngươi lần này cũng có công lao không nhỏ, sau khi trở về ta sẽ để cho ngươi trở thành đệ tử Âm Sơn chính thức!"
Cam Long Kiếm hờ hững nói một câu, mặc dù biểu hiện trên mặt không nhiều, song cũng nhìn ra được tâm trạng của hắn đang rất không tệ.
Hắn ngừng lại một chút, lại khẽ cười một tiếng: "Nhưng cũng không nên chậm trễ thời gian ở nơi này. Thanh Dương tông dã tâm không nhỏ, nhìn như thành thành thật thật mặc cho người nắm, nhưng trên thực tế vẫn còn mơ mộng khôi phục lại vị trí đệ nhất tiên môn ở Vân Châu. Đối với Âm Sơn tông chúng ta mà nói cũng là uy hiếp không lớn không nhỏ, khi trở về phải bẩm báo cho sư tôn cùng các trưởng lão, cần phải thu thập bọn họ thật tốt một phen mới được. . ."
"Ha ha, công tử một thân một mình đến đây đã hủy mất một Mầm Tiên, hi vọng lớn nhất của bọn hắn, ép cho Thanh Dương tông khoác lác cũng không dám nói một câu, đây cũng là một sự đả kích không lớn không nhỏ đối với bọn hắn đi. Hơn nữa sư tổ lão nhân gia ông ta phái ra nhiều đệ tử như vậy, lại đều chẳng làm nên trò trống gì, duy chỉ có công tử hoàn toàn tự lực cánh sinh lại làm nên đại sự, sau trở về sẽ phi thường uy phong. . ."
Hai người vừa nói chuyện vừa cưỡi mây lao nhanh về phía đông nơi Phương Nguyên đào tẩu.
Vào lúc này, đương nhiên bọn hắn không có chút nghi ngờ nào về bản lĩnh của thích khách Cửu U cung. Dù sao người bị Cửu U cung để mắt tới, cho dù chắp cánh cũng khó thoát, huống chi lần này Cửu U cung rút kinh nghiệm thất bại lần trước, đã thật sự quyết tâm, trực tiếp phái ra tới ba vị Câu Điệp Sứ chứ?
Thanh Dương tông âm thầm phản kháng lại hợp ý Cam Long Kiếm, bởi vì như vậy sẽ có thể thông qua Cửu U cung tiêu hao lực lượng trong bóng tối của Thanh Dương tông, đây chắc hẳn cũng là chuyện mà Âm Sơn tông vui vẻ muốn nhìn thấy. Mà cuối cùng, nếu như thích khách Cửu U cung lại đưa Phương Nguyên tới, vậy thì lần xuất hành này sẽ thật sự viên mãn, đã tiêu hao được thế lực Thanh Dương tông, lại còn tìm được người trời sinh tuyệt mạch, còn lấy lại được pháp bảo của Yêu Vương. . .
Thế nhưng vào lúc này, ngọc phù bên hông tên tiểu nô tuấn tú kia chợt lóe ra một đạo linh quang, tiểu nô kia liền cười nói: "Chắc là Cửu U cung đã đắc thủ. . ." Nói rồi hắn lấy ngọc phù xuống, đưa lấy thần thức vào xem xét, lập tức ngây người.
Chương 410 Ta có cách
Cam Long Kiếm nhíu mày: "Sao rồi?"
Tên tiểu nô kia nuốt nước miếng một cái, nói: "Cửu U cung bày ra thiên la địa võng, nhưng vẫn bị tên đệ tử Thanh Dương tông kia chạy trốn mất. . ."
"Cái gì?"
Cam Long Kiếm nghe vậy giật mình không nhỏ: "Chẳng lẽ là trưởng lão Thanh Dương tông âm thầm ra tay rồi?"
Tiểu nô kia ngơ ngác lắc đầu, nói: "Khó mà nói được, Cửu U thích khách toàn quân bị diệt, vẫn chưa biết nguyên nhân. . ."
Vẻ mặt Cam Long Kiếm nhất thời lạnh đi, tựa như phủ một lớp sương lạnh.
"Khá lắm Thanh Dương tông, vậy mà còn có đảm lượng bực này sao?"
Lúc hắn lần nữa ngẩng đầu lên, ánh mắt đã tỏ ra phẫn hận: "Nếu như tên đệ tử Thanh Dương tông kia thật sự muốn trốn khỏi Việt quốc, tất nhiên sẽ mượn đại trận truyền tống rời khỏi Vân Châu, đến lúc đó trong thời gian ngắn biết đi nơi nào tìm hắn chứ? Đáng giận, rõ ràng đã nắm hắn trong lòng bàn tay, vậy mà còn có xảy ra chuyện như vậy. Chẳng lẽ đại sự ván đã đóng thuyền, kết quả cuối cùng lại là thất bại trong gang tấc sao?"
Vừa nghĩ tới đây, mồ hôi lạnh phía sau lưng hắn túa ra.
Nghe được tin tức này, phản ứng đầu tiên của hắn không phải thất vọng, mà là sợ hãi!
Chỉ có chính hắn mới biết vì hoàn thành chuyện này, hắn phải mạo hiểm bao lớn. . .
Lần này đệ tử Âm Sơn tông rời núi du lịch, âm thầm tìm kiếm nơi hạ lạc của thế tử Nam Hoang Yêu Vương cũng không phải chỉ mình hắn. Hắn cùng các sư huynh đệ khác đều biết tầm quan trọng của chuyện này, nếu như có thể hoàn thành thì không thể nghi ngờ là một công lớn. Dù sao hắn cũng là người thông minh, lại có dị thú Toan Nghê bực này, lại là người đầu tiên chân chính tìm được manh mối, cũng tìm được người giết chết thế tử của Yêu Vương là Phương Nguyên. . .
Lúc này hắn vốn có thể báo cáo sư tôn, cũng có thể liên hệ với mấy vị sư huynh đệ khác cùng bắt Phương Nguyên lại.
Thế nhưng sau khi xác định tin tức này, Cam Long Kiếm lại có một chút tư tâm, muốn xem thử pháp bảo mà sư tôn cũng cho rằng rất trọng yếu kia một chút, cũng muốn một mình ôm trọn đại công vào lòng. Bởi vậy hắn liền một thân một mình lên Thanh Dương tông!
Mặc dù hắn nói với Thanh Dương tông rằng đã bẩm báo lên tiên môn, nhưng đó chỉ là lời uy hiếp mà thôi!
Trên thực tế, chuyện này ngược lại hắn còn cố gắng ém xuống, định chờ bắt được Phương Nguyên xong lại bẩm báo sư tôn sau.
Thử nghĩ, nếu như chỉ dựa vào sức một mình hắn lại có thể hoàn thành đại sự này một cách mỹ mãn, đây là uy phong cỡ nào chứ?
Thế nhưng lỡ như chuyện này thất bại, đó chính là bởi vì hắn tham công, đánh rắn cỏ động, thành sự không có bại sự có thừa!
Sư tôn coi trọng chuyện này như vậy, lại bị chính mình phá rối, sẽ trách phạt mình như thế nào đây chứ?
"Ngươi đang sợ. . ."
Tiểu nữ hài đang tựa vào trong ngực hắn kia bỗng nhiên ngẩng đầu lên, con mắt trong veo nhìn hắn.
"Im miệng!"
Cam Long Kiếm mặt tái nhợt, thấp giọng quát.
"Ta cảm nhận được ngươi đang run rẩy, nếu như không bắt được người kia, ngươi sẽ nhận trừng phạt rất nặng đi?"
Thế nhưng tiểu nữ hài lại không sợ hắn, vẫn ngửa đầu nhìn hắn, nhẹ nhàng nói ra.
"Ngươi thì biết được cái gì?"
Cam Long Kiếm thấp giọng răn dạy, tỏ ra không kiên nhẫn.
"Ta đi theo ngươi thì hẳn là đồng môn của ngươi đi, nếu như ta giúp ngươi bắt hắn lại, ngươi sẽ phân cho ta chút công lao chứ?"
Tiểu nữ hài kia rất nghiêm túc nhìn hắn nói ra.
"Ngươi?"
Cam Long Kiếm cảm thấy kinh ngạc, sau đó cười lạnh: "Ngươi có thể có biện pháp gì?"
Tiểu nữ hài kia suy tính một hồi, nói: "Ngươi trở về bắt ca ca ta lại đi, sau đó nghĩ biện pháp truyền âm cho người kia, nếu như hắn không chịu trở về tự chui đầu vào lưới sẽ giết ca ca ta, lúc trước ta thấy hắn cùng ca ca ta quan hệ rất tốt, có lẽ sẽ trở về!"
Giọng nói của tiểu nữ hài giòn tan, rất êm tai, nhưng Cam Long Kiếm nghe được trong lòng không khỏi rét run.
Nhưng hắn vẫn suy nghĩ một chút, sau đó cười lạnh nói: "Tên kia không phải kẻ ngu, ca ca ngươi đáng giá hắn trở về chịu chết sao? Thân là chân truyền tiên môn, ai mà không có ý chí sắt đá, nếu như hắn dễ dàng bị uy hiếp như vậy, thì cũng không xứng làm chân truyền!"
"Không thử một chút sao biết?"
Tiểu nữ hài lại bình tĩnh nói ra: "Mà nếu như một mình ta ca ca không đủ, thì chắc chắn hắn vẫn còn có một số thân nhân khác tỉ như sư phụ, tộc nhân các loại. Sư phụ của hắn có khả năng được Thanh Dương tông che chở, ngươi không thể tùy tiện động đến bọn hắn, nhưng tộc nhân cùng người thân của hắn dù sao vẫn sẽ có một ít đi, ngươi bắt hết những người kia tới, hắn không trở lại thì giết sạch sành sanh, có lẽ có thể đánh động hắn!"
"Ngươi. . ."
Cam Long Kiếm cúi đầu nhìn tiểu nữ hài kia, trong ánh mắt hiện ra vẻ hoảng sợ.
Tên tiểu nô đi theo bên cạnh hắn cũng nhìn trộm nhìn tiểu nữ hài kia, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc.
Nhưng Cam Long Kiếm còn chưa kịp trả lời, ngọc phù bên hông tên tiểu nô chợt sáng lên, lại có một đạo linh quang đánh tới.
Tiểu nô kia chợt phản ứng lại, vội xem nội dung bên trong ngọc phù, sau đó càng trở nên ngây người, ngây ngốc quay đầu nhìn lại.
"Lại xảy ra chuyện gì?"
Cam Long Kiếm cũng không biết đang suy nghĩ gì, thần sắc rất là ảo não, lạnh giọng quát hỏi.
Tiểu nô cũng tỏ ra khó có thể tin: "Cửu U cung nói, tên đệ tử Thanh Dương tông kia không thừa cơ rời khỏi Việt quốc, mà là quay trở lại. Hiện tại hắn đang gióng trống khua chiêng phóng tới Vân Phù sơn, trông có vẻ như là. . . đang gây hấn vậy!"
"Cái gì?"
Cam Long Kiếm ngẩn người, vô thức tăng nhanh tốc độ.
Mà tiểu nữ hài kia nghe vậy liền không nói thêm gì nữa, chỉ có điều trên khuôn mặt như búp bê kia, lại tỏ ra thất vọng.