Mục lục
Cải Thiên Nghịch Đạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 596 Ai có thể cản ta? (1)

Phương Nguyên nhíu mày, dựa theo tính nết của Quan Ngạo, hắn ta sẽ không chạy loạn mới đúng?

- Phương Nguyên, ngươi ra đây cho ta!

Trong lúc hắn đang kinh ngạc, lại nghe được một tiếng quát truyền tới từ bên ngoài viện, mang theo sự thù hận vô cùng lớn.

Phương Nguyên quay đầu, lại nhìn thấy Sương Nhi tiểu thư. Nàng ta còn mang theo một đám công tử tiểu thư trông khá trẻ tuổi, điều khiển pháp khí đáp xuống bên ngoài viện của hắn. Sương Nhi tiểu thư cực kỳ giận dữ, nàng nghiến răng nghiến lợi nhìn Phương Nguyên, vẻ mặt trông vô cùng khó coi.

- Ngươi có chuyện gì không?

Phương Nguyên chỉ lạnh lùng liếc nhìn nàng, cũng lười để ý tới vị tiểu thư này.

Hắn đã chuẩn bị rời khỏi Kim gia, tất nhiên càng không cần phải chịu đựng vị tiểu thư điêu ngoa này.

Sương Nhi tiểu thư trông thấy vẻ mặt ghét bỏ không thèm che dấu của Phương Nguyên, trong lòng càng thêm tức giận, nàng lạnh giọng quát:

- Sao ngươi có thể không biết xấu hổ như vậy, lại chạy tới chỗ lão thái quân cầu thân. Ta chỉ hỏi ngươi, trước khi cầu thân ngươi đã hỏi ta câu nào chưa? Cũng không soi gương xem dáng vẻ của bản thân như thế nào, lại còn cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, ngươi... ngươi mau cút đi cho ta!

- Ta... cầu thân?

Phương Nguyên nghe được những lời này, hắn không khỏi tức giận đến bật cười thành tiếng, theo bản năng nhìn về phía Sương Nhi tiểu thư.

Đoán chừng vị Sương Nhi tiểu thư này đã nghe được một chút tin tức ở nơi nào đó, vậy mà lại tưởng hắn đi cầu thân?

Tính nết của bản thân thế nào, chẳng lẽ trong lòng nàng không biết sao?

- Ta thấy ngươi quá nhạy cảm rồi, đúng là lão thái quân đã từng nhắc tới chuyện này, nhưng ta đã từ chối!

Phương Nguyên quay đầu liếc nhìn nàng, hắn khẽ lắc đầu, sau đó cũng không có phản ứng gì nữa.

Phương Nguyên quyết định đi tìm Tôn quản sự, nhờ y giúp đỡ tìm Quan Ngạo.

- Ngươi... Đã chiếm được tiện nghi lại còn khoe mẽ!

Sương Nhi tiểu thư càng thêm tức giận, vẻ mặt vì xấu hổ và bực bội mà đỏ bừng lên, nàng dùng sức dậm chân quát:

- Ta không quan tâm mấy lời xằng bậy của ngươi, dù sao ngươi phải mau cút khỏi Thiên Lai Thành đi, cút càng xa càng tốt, nếu không... hôm nay ta sẽ khiến ngươi đẹp mặt!

- Muốn ta đẹp mặt?

Phương Nguyên liếc nhìn đám thiếu gia tiểu thư ở sau lưng nàng, hắn không khỏi cười lạnh.

Đám thiếu gia tiểu thư kia đều cảm thấy đau trứng...

- Đừng dùng ánh mắt này nhìn chúng ta chứ đại ca...

- Sương Nhi tiểu thư nói có người đắc tội nàng, muốn chúng ta đi cùng nàng tới đây “dạy dỗ” một người, chúng ta cũng không biết người đó là ngươi nha...

- Ngươi cứ coi như chúng ta không tồn tại đi, dù sao chúng ta cũng không dám ra tay với ngươi...

Cũng may Phương Nguyên không có nói thêm cái gì, hắn chỉ nói với Sương Nhi tiểu thư một câu:

- Ngươi yên tâm, cho dù ngươi không nói, ta cũng định rời khỏi đây rồi!

Vốn Sương Nhi tiểu thư bởi vì nghe nói lão thái quân có ý định gả nàng cho Phương Nguyên. Trong sự kinh hãi tột độ, nàng làm nũng chơi xấu không được, trong lòng liền nhận định tất cả là do Phương Nguyên, cũng không biết hắn đã nói những gì mà mê hoặc được lão thái quân.

Nhìn dáng vẻ của lão thái quân, muốn cầu xin bà thu hồi mệnh lệnh đã ban ra là không có khả năng, bởi vậy nàng quyết định tự mình xuất mã, tới đây ép Phương Nguyên rời đi. Chỉ cần hắn rời đi, đương nhiên cuộc hôn nhân này sẽ không có ai nhắc tới nữa!

Chẳng qua Sương Nhi tiểu thư không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi đến vậy, Phương Nguyên thật sự đồng ý.

Nhưng nàng chỉ ngây người chốc lát, sau đó liền nói:

- Nói miệng không có bằng chứng, ngươi phải lập một lời thề độc cho ta.

Phương Nguyên nghe xong, trong lòng đã không mất hết kiên nhẫn, hắn lạnh lùng quát:

- Ta còn có việc phải làm, không rảnh chơi đùa với ngươi!

Dứt lời, hắn định xoay người đi vào bên trong.

- Ta biết ngay là ngươi không muốn...

Sương Nhi tiểu thư cười lạnh nói:

- Hừ, ta chỉ hỏi ngươi một câu, có muốn mạng sống của tên to con ngu ngốc kia không?

- Bá!

Vẻ mặt của Phương Nguyên lập tức thay đổi, ánh mắt như kiếm nhìn chằm chằm về phía Sương Nhi tiểu thư:

- Hắn ở đâu?

Sương Nhi tiểu thư nhìn thấy ánh mắt của Phương Nguyên, trong lòng không khỏi co rụt lại, nhưng nàng nghĩ tới nơi này là Kim phủ, người bên cạnh mình cũng nhiều, việc gì phải sợ hắn chứ? Sương Nhi tiểu thư cười lạnh nói:

- Ta tự nhiên biết hắn ở đâu, nhưng nếu ngươi không đồng ý với ta, mạng nhỏ của hắn...

Nàng còn chưa kịp nói dứt lời, Phương Nguyên đã bước tới gần, sắc mặt cực kỳ đáng sợ:

- Nói!

Phương Nguyên đang tìm Quan Ngạo mà lo lắng, làm sao tưởng tượng nổi lại sẽ có quan hệ với Sương Nhi tiểu thư?

Dưới sự kinh hãi, lại không chút khách khí, trực tiếp áp sát nàng, bàn tay ghìm bả vai nàng xuống.

Sương Nhi tiểu thư cũng không phải loại không có đầu óc, thời điểm nói ra câu kia thì đã đề phòng, nghĩ mình dù sao cũng là Trúc Cơ kỳ, coi như Phương Nguyên là Thiên Đạo Trúc Cơ, tu vi cao hơn mình, nhưng khoảng cách xa như vậy, hắn cũng không tiện làm khó dễ, không nghĩ tới Phương Nguyên đến nhanh như vậy, nàng chỉ cảm thấy mắt hoa, trước mặt đã nhiều ra một bóng người, dọa đến nàng quát to một tiếng, trên người bay lên một đạo linh phù, tránh đi công kích của Phương Nguyên, sau đó thay hình đổi vị, lùi ra sau hơn ba trượng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đã không còn chút máu...

- Vị huynh đài này, cần gì động võ chứ, có chuyện gì từ từ nói...
Chương 597 Ai có thể cản ta? (2)

Mà đám nanh vuốt được Sương Nhi tiểu thư mang đến kia thấy vậy, cũng đều giật nảy cả mình, vội vàng khuyên bảo.

Tuy bọn họ không dám trêu chọc Phương Nguyên, nhưng cũng không thể đứng nhìn Sương Nhi tiểu thư bị bắt giữ.

Phương Nguyên nghĩ đến đây là ở Kim gia, lông mày không khỏi nhíu lại, vừa nãy linh phù trên người Sương Nhi tiểu thư rất lợi hại, lại thêm hắn vốn không có ý đả thương người, nên để nàng tránh thoát, lúc này cũng không vội ra tay, chỉ ngưng thần nhìn Sương Nhi tiểu thư, lạnh lùng nói:

- Ngươi không cần sử dụng những thủ đoạn xấu xa như vậy, thả Quan Ngạo sư huynh ra, ta lập tức dẫn hắn rời Thiên Lai Thành!

Sương Nhi tiểu thư vẫn chưa hết sợ hãi, thấy mình và Phương Nguyên đã kéo dài khoảng cách, lại thấy Phương Nguyên bị người mình mang đến vây quanh, trong lòng ngược lại sinh ra hận ý, cả giận nói:

- Ngươi nghĩ ta là kẻ ngu si, dễ tin chuyện hoang đường của ngươi như vậy sao? Nói cho ngươi biết, lập xuống độc thệ, nói nếu như ngươi không rời Thiên Lai Thành, sẽ tẩu hỏa nhập ma, không chết tử tế được, ta sẽ nói cho ngươi biết thằng ngốc kia ở nơi nào!

Phương Nguyên nghe mà lòng phát hỏa.

Người tu hành, coi trọng nhất là lời thề, độc thệ làm sao có thể giống như trò đùa lập xuống?

Sương Nhi tiểu thư thấy thế, thì lấy lại tự tin, cười lạnh nói:

- Ngươi lại kéo dài, thằng ngốc kia sẽ rất khó giữ được tính mạng!

- Ngươi...

Phương Nguyên hít sâu một hơi, lại không có nửa phần chần chờ, đi về phía trước:

- Ngươi mới thật là kẻ ngu si!

Hắn biết Sương Nhi tiểu thư điêu ngoa tùy hứng, ra tay không nặng không nhẹ, cũng không biết nàng đào cho Quan Ngạo cạm bẫy gì, làm sao có thể yên tâm?

Lần này là thật dự định lập tức áp chế nàng, hỏi ra tung tích của Quan Ngạo.

- Nhanh, nhanh ngăn cản hắn!

Sương Nhi tiểu thư thấy Phương Nguyên chuyển động, lập tức sợ hãi kêu to lên.

Những thiếu gia tiểu thư được nàng dẫn tới kia, trong lòng có chút bất đắc dĩ: Thật biết gây phiền phức...

- Bạch!

Nhưng ý nghĩ còn chưa lóe qua, đã thấy Phương Nguyên nghiêng người vọt tới, thân hình như gió lướt về phía Sương Nhi tiểu thư.

Trong lòng bọn họ kinh hãi, vội vàng ngăn ở trước người Phương Nguyên.

Đối mặt với tu sĩ Thiên Đạo Trúc Cơ, không ai dám bất cẩn, mỗi người đều vận chuyển pháp lực, nhất thời liền thấy được ba bốn thanh phi kiếm, bảy tám đạo hỏa long, còn có các loại pháp khí đan dệt ở trên hư không, chặt chẽ vây quanh Phương Nguyên...

Những người kia tự nhiên không dám hạ sát thủ với Phương Nguyên, nhưng cũng không chút lưu thủ.

- Hừ!

Phương Nguyên dưới cơn thịnh nộ, làm sao có thể để bọn họ ngăn cản, hai tay áo rung lên.

- Đùng đùng đùng...

Hai tay áo được rót đầy pháp lực, sau khi vung ra cũng không thua hai pháp khí cao cấp.

Chỉ thấy thanh ảnh lay động, người tới gần hắn đều bị hai cái tay áo chấn bay ra ngoài, mấy thanh phi kiếm thì bị phá nát, ngân quang lóng lánh rớt xuống, sau đó vài món pháp khí kia cũng bị đánh bay, hắn mạnh mẽ mở ra một con đường, thân hình xông ra ngoài, giống như núi lở không thể ngăn cản.

- Cái này chính là thực lực của Thiên Đạo Trúc Cơ sao?

- Nhìn hắn chỉ là TTrúc Cơ trung kỳ, vì sao lại có pháp lực mạnh mẽ như vậy?

Những thiếu gia tiểu thư kia đều kinh hãi, như sợ quỷ thần, da đầu tê dại.

Ánh mắt nhìn về phía Phương Nguyên, đã có vẻ cực kỳ khủng bố.

Từ vừa mới bắt đầu, bọn họ đã không dám coi thường Phương Nguyên, cũng làm đủ chuẩn bị.

Nhưng vừa giao thủ, lại phát hiện đối phương mạnh mẽ hơn bọn họ tưởng tượng nhiều lắm...

Đối phương chỉ bằng vào pháp lực mạnh mẽ và tốc độ khủng bố, đã dễ dàng phá tan cách trở của bọn họ, trong lòng làm sao còn lo lắng được Sương Nhi tiểu thư gì, vội vàng thối lui ra sau, lùi chậm một chút, đều bị pháp lực của Phương Nguyên chấn bay.

- Phần phật...

Bất quá lúc này, hai bên trái phải lại đồng thời có hai thân hình lướt tới ngăn cản.

Không phải người khác, chính là Thôi Vân Hải và Kim Hàn Tuyết.

Thôi Vân Hải là theo Sương Nhi tiểu thư đến xem trò vui, vừa rồi đứng ở cách đó không xa, chỉ là tự nhận thân phận cao, nên không giống như những người khác cam nguyện để Sương Nhi tiểu thư điều động, chỉ là hắn không nghĩ tới không ai có thể ngăn cản được Phương Nguyên, Sương Nhi tiểu thư sắp sửa rơi vào tay giặc, trong lòng hắn cả kinh, vội vàng lao ra ngăn cản.

Mà Kim Hàn Tuyết thì mới vừa nhận được tin tức chạy tới, còn không biết đến tột cùng xảy ra chuyện gì, chỉ nhìn thấy Phương Nguyên quét bay mọi người, xông về phía Sương Nhi tiểu thư, dù sao cũng là tỷ tỷ của Sương Nhi tiểu thư, tự nhiên không có nghĩ nhiều, vội vàng tiến lên ngăn cản.

Ầm ầm!

Hai người này vừa ra tay, liền không giống những người khác.

- Lui về đi!

Thôi Vân Hải mặc áo bào trắng, hai tay bắt ấn, xúc động đạo đạo hư quang.

Trong hư không, mắt thường có thể thấy, có tới ba con Thú Linh trông rất sống động, một con là yêu lộc mọc sừng, một con là yêu lang răng nanh sắc bén, một con là yêu hầu thân thể cuồng bạo, ba con Thú Linh phân biệt luyện hóa lực lượng Mộc Hành, Kim Hành, Thổ Hành, từng con lực lượng không giống, rồi lại tương sinh hỗ trợ lẫn nhau, phân biệt hiện ra ở trong hư không, gầm thét vọt về phía Phương Nguyên.

Vừa ra tay, chính là thần quyết tổ truyền của Thôi gia... Vạn Linh Quyết!

Trong khoảng thời gian này, hắn vẫn kìm nén lửa giận, muốn cùng Phương Nguyên phân cao thấp.
Chương 598 Quét ngang vô địch (1)

Bất quá trong lòng không dám khinh thường Phương Nguyên, bởi vậy vừa lên liền toàn lực ra tay.

Không cầu thắng Phương Nguyên, chỉ cần bức Phương Nguyên về tại chỗ, thì coi như kiếm lại mặt mũi rồi.

- Phương sư huynh bớt giận!

Kim Hàn Tuyết thì thấp giọng khuyên nhủ, thời điểm thân hình vọt tới, pháp lực khuấy động, quanh người xuất hiện đạo đạo hư quang, hư không xung quanh hóa thành cảnh tượng mơ hồ, nhiệt độ giảm xuống, không trung ngưng tụ hơi nước, lại hóa thành mấy chục loại vũ khí hoặc đao hoặc kiếm hoặc kích… đều là băng tuyết óng ánh, phong tỏa khắp hư không, xa xa nhắm về phía Phương Nguyên.

Kim thị nhất mạch các nàng truyền thừa vạn năm, có tới mấy đạo thần quyết, Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn là loại lợi hại nhất, nhưng không có nghĩa là truyền thừa khác của các nàng đều yếu, Thái Tức Phong Sương Quyết chính là một truyền thừa đủ để xếp vào Thần cấp, uy lực khủng bố, cực kỳ huyền ảo, bây giờ lấy Ngũ Hành đạo cơ của Kim Hàn Tuyết phát huy ra, càng có thần uy khó lường...

Nhìn dáng dấp, tâm muốn tranh tài với Phương Nguyên của Kim Hàn Tuyết còn chưa tắt.

Bây giờ đạo thần thông này, mặc dù chỉ vì ngăn cản Phương Nguyên, nhưng cũng đã vận dụng toàn lực.

Hai người từ hai bên công đến, chỉ nhìn khí thế ra tay, thì đã mạnh hơn những thiếu gia tiểu thư kia không biết bao nhiêu lần!

Thôi Vân Hải không nghĩ tới Kim Hàn Tuyết sẽ ra tay, ánh mắt nhìn nàng, trong lòng cực kỳ thỏa mãn.

Loại cảm giác bỉ dực song phi, dắt tay nhau ngăn địch kia, làm cho trong lòng hắn kêu lên thống khoái...

- Cút ngay!

Chỉ là bọn hắn mỗi người có tâm tư riêng, nhưng Phương Nguyên lại không có kiên nhẫn, quát lớn.

Bây giờ tâm trạng của hắn rất tức giận, nào có thời gian triền đấu với hai người kia?

Hắn thậm chí không nhìn rõ lần này người xuất thủ là ai.

Bàn tay phải nhấn một cái, chỉ thấy trong hư không lóe lên điện quang, một con đại điểu giống như Chu Tước đột nhiên xuất hiện!

Trên người Chu Tước tỏa ra hỏa diễm, bên ngoài cơ thể lại quấn quanh tia chớp, bùm bùm cạch cạch… rất dọa người.

Hai cánh giương ra, lao thẳng về phía ba con Thú Linh của Thôi Vân Hải, chỉ nghe phốc một tiếng, Thôi Vân Hải biến sắc, hắn chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng khổng lồ tuôn đến, cực kỳ nóng bỏng, nhưng trong hỏa diễm cuồng bạo, lại còn có lực lượng lôi đạo khó hình dung, chỉ nháy mắt, ba con Thú Linh trước người đã hóa thành bột mịn...

Hắn lấy bí pháp Thôi gia diễn hóa ba con Thú Linh, lại không chịu nổi một kích của Chu Tước.

Hơn nữa cái này còn chưa xong, sau khi Chu Tước đánh tan ba con Thú Linh, lại tiếp tục vọt tới, lực lượng cuồng bạo đập lên ngực hắn, hắn liều mạng chống cự nhưng vô dụng, hai chân không đứng thẳng được, cả người bị cỗ lực lượng khổng lồ kia chấn bay ra ngoài mười trượng, muốn bò dậy nhưng chân tay mềm nhũn, trong miệng trào ra máu tươi.

- Đây là cái gì... Đây là...

Hắn thất thần nhìn Phương Nguyên, cả người giống như mất hồn.

Mà bên khác, băng đao sương kiếm của Kim Hàn Tuyết đã vọt tới, Phương Nguyên lại không quay đầu, tay trái niết pháp ấn, tâm niệm khẽ động, một con cá chép màu xanh nhảy ra, quanh người quấn đầy điện quang, vòng quanh thân hình hắn bay lượn, giống như tạo thành một bình chướng không thể phá được, băng đao sương kiếm đều chém lên mình con cá chép màu xanh.

Ào ào ào...

Nhưng vừa tiếp xúc với cá chép, băng sương đao kiếm đều hóa thành mảnh vỡ, chôn vùi thành vô hình.

Cảm giác kia tựa như băng tuyết rơi vào trong hồ dung nham, trực tiếp tan rã.

Mà cùng lúc đó, Phương Nguyên đã giải quyết xong Thôi Vân Hải, đột nhiên quay người lại, thân hình lấp lóe, vọt tới trước mặt Kim Hàn Tuyết, áo bào xanh ở dưới pháp lực khuấy động, phiêu phiêu cuốn bay, hắn trở tay vung chưởng, đập lên đầu của nàng một cái.

Kim Hàn Tuyết kinh hãi, muốn lùi ra phía sau.

Nhưng chỉ nháy mắt, Phương Nguyên đã đến trước người nàng, cao cao tại thượng, thân hình kia giống như có thể che đậy toàn bộ bầu trời.

Một chưởng chém xuống, làm cho nàng sinh ra cảm giác đất trời tối tăm, không có cách nào tránh né, mà thân hình uy nghiêm của Phương Nguyên cũng khắc sâu vào trong tâm trí nàng, như bị một chưởng kia đoạt mất tâm thần, quên đi chống cự.

Bất quá lúc này, Phương Nguyên rốt cục nhìn rõ khuôn mặt của nàng.

Tựa hồ lúc này mới nhận ra Kim Hàn Tuyết, khẽ cau mày.

Một chưởng này, cuối cùng không có trực tiếp vỗ lên khuôn mặt đẹp đẽ của nàng, hắn chỉ hừ lạnh một tiếng, hóa chưởng thành chỉ, nhẹ nhàng điểm lên trán Kim Hàn Tuyết, chấn nàng ra ngoài, lưng đánh vào một cây cổ mộc mới dừng lại, nhưng không có bị thương.

Sau đó hắn không dài dòng nữa, phi thân đến trước mặt Sương Nhi tiểu thư, bàn tay đè lên đầu của nàng.

- Quan Ngạo sư huynh ở nơi nào, mau nói cho ta biết...

- Vân Hải ca ca, Tuyết nhi tỷ tỷ... Các ngươi...

Sương Nhi tiểu thư dẫn theo rất nhiều nanh vuốt tới đây, vốn là muốn lấy số lượng thủ thắng, nhưng làm sao nghĩ đến nhiều người như vậy, lại không đỡ nổi một đòn?

Sau đó nàng nhìn thấy Thôi Vân Hải và Kim Hàn Tuyết cũng xuất hiện, cùng đi ngăn cản Phương Nguyên, thì tâm trạng càng buông lỏng, dù sao Thiên Đạo Trúc Cơ lợi hại đến đâu, nhưng thiên kiêu của Thôi gia và Kim Hàn Tuyết liên thủ, cũng không đến nỗi không chống đỡ được hắn chứ?

Nhưng một màn sau đó vẫn vượt xa tưởng tượng của nàng, ai có thể ngờ tới Phương Nguyên ra tay lại đáng sợ như thế, ánh chớp lóe lên, Thôi Vân Hải và Kim Hàn Tuyết bị đánh bại như bẻ cành khô, hoàn toàn không có lực hoàn thủ...
Chương 599 Quét ngang vô địch (2)

Trong lòng nàng kinh hoảng, nói chuyện cũng trở thành cà lăm.

Nhưng còn chưa nói xong, đã nhìn thấy Phương Nguyên xuất hiện ở trước mặt, che khuất tầm mắt của nàng.

Trong lòng Sương Nhi tiểu thư vừa giận vừa sợ, ngẩng đầu lên quát:

- Ở Thiên Lai Thành này không ai dám bắt nạt ta như vậy, họ Phương, ngươi...

Nàng từ nhỏ đến lớn chưa từng ăn thiệt thòi, cũng không sợ Phương Nguyên, còn muốn mạnh miệng đến cùng.

Nhưng không nghĩ rằng, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy hai mắt tràn đầy sát ý của Phương Nguyên.

Trong lòng hoảng hốt, thanh âm trở nên mềm nhũn:

- ... Ngươi... Hắn ở Thú Uyển...

- Thú Uyển?

Phương Nguyên nghe xong, trong lòng càng cáu giận, khẽ quát:

- Dẫn ta đi!

Ở trong Thiên Lai Thành chừng mười ngày, hắn tự nhiên biết một vài cấm địa của Kim gia, hậu viện mà lão thái quân bình thường ở là một chỗ, còn Thú Uyển kia, cũng tính là một chỗ.

Hắn nghe Tôn quản sự nhắc qua, nơi đó là chỗ săn bắn của Kim gia, từ trong Thập Vạn Man Sơn bắt giữ vô số Yêu thú lợi hại, thậm chí còn có Hung thú, đều bị bỏ vào trong Thú Uyển, chính là một nơi hung hiểm, bình thường dùng để cho tiểu bối thực lực cao minh tiến vào săn giết Yêu thú, mài giũa thực lực của mình!

Nhưng coi như là những tiểu bối lợi hại kia, khi đi vào cũng có trưởng bối âm thầm bảo hộ, để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Ai nghĩ Sương Nhi tiểu thư lại lừa gạt Quan Ngạo tiến vào nơi đó...

Cái này làm hắn tức giận đến khó có thể hình dung, hận không thể một chưởng vỗ chết nàng.

Sương Nhi tiểu thư cũng cảm nhận được sát cơ trong lòng Phương Nguyên, thanh âm mềm nhũn, bị Phương Nguyên xách cổ bay về phía Thú Uyển, đám thiếu gia tiểu thư trong sân ai nghĩ đến Phương Nguyên có hung uy như vậy, còn dám ra tay bắt người, ngay cả bọn họ cũng không ngăn được?

Nhìn thấy hắn xách cổ Sương Nhi tiểu thư bay về phía Thú Uyển, nhất thời từng người hai mặt nhìn nhau.

Cũng không biết trải qua bao lâu, mới có người phản ứng lại:

- Nhanh... Nhanh đi mời đám người Kim lão thái quân ra mặt...

Trong Kim gia trở nên đại loạn, không biết bao nhiêu lão tổ bị kinh động.

- Xảy ra chuyện gì?

Kim gia Thất tổ quản lý an toàn của nội trạch chạy tới, sau đó là mấy vị Kim Đan khác vẫn còn ở trong phủ, cùng với tổng quản, thống lĩnh thị vệ… nhìn thấy cảnh tượng đại loạn trong viện, trong lòng vừa giận vừa sợ.

Đám thiếu gia tiểu thư thường xuyên ra vào ở trong phủ mặt mày xám xịt như cha mẹ chết, công tử Thôi gia thì sắc mặt u ám, khóe môi rỉ máu, rõ ràng là đã bị nội thương, Tuyết tiểu thư trầm mặc không nói, chỉ đứng đờ ra, Sương tiểu thư lại không thấy tăm hơi.

- Là... là tu sĩ Ô Trì Quốc, hắn đả thương chúng ta, bắt Sương Nhi tiểu thư đi rồi...

Nghe được tiếng quát hỏi, trong sân có người thức tỉnh, vội vàng báo cáo.

Mấy vị tu sĩ Kim Đan nghe vậy, đồng thời ngẩn ra, so sánh với cái này, bọn họ ngược lại càng kinh ngạc chuyện khác, hầu như có chút khó tin, thấp giọng nói:

- Một mình hắn, đánh bại tất cả các ngươi?

Kim Hàn Tuyết ngẩng đầu, trên mặt có chút thất lạc:

- Hắn... rất lợi hại!

Tu sĩ Kim gia đều hít một hơi khí lạnh.

Ngay cả nữ đạo si kia cũng nói như vậy, thì chứng minh tu sĩ Ô Trì Quốc kia quả thật là lấy sức một người đánh tan bọn hắn?

Phải biết bọn họ đã đến rất nhanh!

Thời điểm Phương Nguyên mới vừa ra tay, đã có hạ nhân lo lắng sự tình làm lớn, nên lập tức đi báo tin tức, sau đó các tổng quản vội vàng chạy tới, các tu sĩ Kim Đan cũng nhận được tin báo đồng thời chạy tới, thời gian này nhiều nhất chỉ mấy hơi thở, nhưng ở trong thời gian ngắn như thế, vị tu sĩ Ô Trì Quốc kia đã đánh tan tất cả mọi người phong tỏa, sau đó bắt Sương Nhi tiểu thư đi?

- Đây là thần thông gì a...

Ngay cả mấy vị tu sĩ Kim Đan kia, cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Bọn họ tự nghĩ ở Trúc Cơ kỳ, thì dù là Trúc Cơ đỉnh phong, cũng không thể đánh tan mọi người nhanh như thế, bởi vậy dù biết Phương Nguyên là Thiên Đạo Trúc Cơ, trong lòng cũng cực kỳ kinh hãi, có người không nhịn được hỏi...

- Hắn dùng thần thông gì?

Bỗng nhiên có một thanh âm già nua vang lên, lại tràn đầy vui vẻ:

- Đó là Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn của Kim gia ta!

Theo thanh âm kia vang lên, người trong sân lập tức quỳ xuống hành lễ.

Sau đó liền nhìn thấy Kim lão thái quân chống quải trượng đầu rồng, đạp lên hư không đi đến, nàng nhìn vẻ bối rối của mọi người trong sân, đặc biệt là những thiếu gia tiểu thư vừa mới bị Phương Nguyên đánh sợ kia, khuôn mặt già nua cười như hoa nói:

- Cái gì thiên kiêu thế gia, cái gì Ngũ Hành Trúc Cơ, cái gì Thái Tức Pháp Vạn Linh Quyết, ở trước mặt Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn của Kim thị ta, hết thảy không đỡ nổi một đòn, cao cao tại thượng, đứng ngạo nghễ cùng thế hệ, này mới là uy phong của truyền nhân Kim thị nhất mạch ta...

- Các ngươi nói xem, nếu lão thân có một huyền tôn như vậy, những thế gia Trung Châu mắt cao hơn đầu kia, còn ai dám coi thường chúng ta?

Mọi người trong sân nghe vậy, nhất thời đều há hốc mồm.

Phản ứng của lão tổ không đúng nha...

Tiểu bối Ô Trì Quốc kia ở Kim gia đả thương tiểu bối Kim gia, còn bắt đi một tôn nữ, lão thái quân nên nổi giận mới đúng chứ?

Vì sao vui vẻ như vậy?

Chỉ có mấy tu sĩ Kim Đan hiểu rõ ý nghĩ của lão thái quân, nhưng trầm mặc không nói.
Chương 600 Thật Không Lọt Mắt (1)

- Lão tổ, nhưng hắn bắt Sương Nhi, chúng ta phải mau chóng đuổi tới, miễn cho sự tình phát triển vượt qua kiểm soát!

Kim gia Thất tổ hơi lo lắng, không nhịn được nhắc nhở.

- Bọn nó chạy về phía Thú Uyển, không cần sốt ruột!

Kim lão thái quân không để ý, chỉ hơi thiếu kiên nhẫn khoát tay áo, sau đó ánh mắt quét về phía mấy người xung quanh, lạnh lùng nói:

- Hài tử kia tính tình cẩn trọng, không giống như người bốc đồng, các ngươi nói đi, nha đầu Sương Nhi kia đến tột cùng làm cái gì mới chọc giận hắn?

Đám thiếu gia tiểu thư kia, bao gồm Thôi Vân Hải ở bên trong, đều không ai nghĩ tới Kim lão thái quân sẽ hỏi như vậy.

Ở trước mặt vị lão thái thái này, cũng không ai dám nói dối, nhưng tựa hồ không tiện bán đứng Sương Nhi tiểu thư...

Kim Hàn Tuyết mở miệng nói:

- Con nghe người ta nói, là Sương Nhi lừa gạt hạ nhân của hắn đi vào Thú Uyển, bởi vậy đến đây ngăn cản, nhưng không nghĩ tới đã chậm một bước, khi đó hắn đã xung đột với Sương Nhi, ta muốn ngăn cản, nhưng không ngăn được...

Lão thái quân cười gằn nói:

- Quả nhiên!

Nói xong nhìn về phía Kim Hàn Tuyết, sau đó chân đạp tường vân, bay nhanh về phía Thú Uyển:

- Tới xem thử đi!

Lại nói Phương Nguyên, một đường xách cổ Sương Nhi, vội vàng chạy về phía Thú Uyển, trên đường cũng gặp phải không ít chấp sự và thị vệ ở trong bóng tối, vẻ mặt bọn hắn đều hơi kinh ngạc, nhưng bởi vì Kim lão thái quân đã hạ lệnh, tất cả hạ nhân phải coi Phương Nguyên như tiểu chủ, bởi vậy nhìn thấy vẻ mặt của Phương Nguyên và Sương Nhi tiểu thư, còn cho rằng bọn họ đùa giỡn, không biết có nên tiến lên ngăn cản hay không.

Sương Nhi tiểu thư bị Phương Nguyên áp chế, nói cũng không nói được, thì tự nhiên không cách nào cầu cứu.

Trong lúc đó ngược lại cũng có mấy người tới hỏi, nhưng Phương Nguyên không chút nghĩ ngợi, liền trực phất bay.

Bằng thực lực của bọn họ, nếu Kim gia không điều đại đội nhân mã đến vây quét, hoặc lão tổ ra tay, thì thật không ai có thể ngăn được hắn.

Một đường đi nhanh, cuối cùng cũng đến trước Thú Uyển.

Đó là một mảnh thâm sơn bị trận pháp bao phủ, vừa đến gần nơi này, liền có thể cảm ứng được bên trong có vô số khí tức khủng bố, ngẩng đầu nhìn qua, sơn vực to lớn bị tầng tầng yêu khí bao phủ, có thể thấy được Yêu thú bên trong mạnh mẽ như thế nào, vừa nghĩ tới Quan Ngạo lại đang ở trong đó, trong lòng Phương Nguyên vô cùng tức giận, trực tiếp lao về phía Thú Uyển.

Sương Nhi kinh hãi, trong lòng quyết định chủ ý, nếu như hắn muốn ta phá cấm chế, ta nhất định không thể đáp ứng, nếu không vạn nhất bị Yêu thú vây quanh, ta chẳng phải sẽ chết rất thảm?

Nhưng ý nghĩ kia còn chưa lóe qua, chỉ thấy Phương Nguyên không nói một lời, trực tiếp bấm chỉ tay suy tính cấm chế.

Sương Nhi kinh hãi nhìn hắn:

- Hắn muốn tự mình phá trận?

Nghe được tiếng thú gào rú trong Thú Uyển, trái tim nàng không nhịn được run rẩy, trong lòng chỉ không ngừng cầu nguyện, mong mấy vị thúc tổ nhanh tới cứu mình, chờ bọn hắn đến, nhất định sẽ để người này đẹp mắt...

Bất quá ý nghĩ còn chưa tắt, đã cả kinh đến hồn vía lên mây.

Lúc này sau khi Phương Nguyên thôi diễn, lại trực tiếp tiến lên, đưa tay xé rách một mảnh trận quang.

- Thật phá trận rồi?

Sương Nhi quả thực không cách nào tin nổi.

Trước đây Phương Nguyên lấy một cấm chế làm khó Thôi Vân Hải, khi đó Sương Nhi còn không cảm thấy có gì giật mình, bởi vì nàng biết, Thôi Vân Hải còn chưa lấy được xưng hào Đại Trận Sư, nàng tìm hắn đòi hỏi cấm trận, cũng chỉ vì nó chơi vui, thật đến khi tiến vào bí cảnh, thì sẽ đi mua cấm trận do Đại Trận Sư lợi hại hơn luyện chế.

Thẳng đến lúc này, tận mắt chứng kiến Phương Nguyên phá tan cấm chế của Thú Uyển, mới cảm thấy giật mình.

Trong lòng cũng bắt đầu hối hận, lẽ nào hắn cho mình cấm trận thật rất lợi hại sao?

Vậy thì mình không nên cho nha hoàn, giữ lại dùng sẽ tốt hơn...

Bất quá những ý niệm này cũng chỉ thoáng qua, liền nghĩ đến sự tình đáng sợ khác, nàng liều mạng giãy dụa, cấm chế đã bị phá, nàng thật lo lắng Phương Nguyên nhìn thấy người hầu chết thảm, sẽ dưới cơn nóng giận giết mình.

Bất quá làm cho nàng có chút bất ngờ là, sau khi Phương Nguyên phá tan cấm trận, lại trầm mặc không nói.

Vẻ tức giận tựa hồ cũng tiêu tan.

Một lát sau, mới nghe hắn bất đắc dĩ nói:

- Quan Ngạo sư huynh, ngươi là đi săn thú sao?

- Vị tiểu tỷ tỷ kia đưa ta vào, chính là để ta săn thú mà...

Trong Thú Uyển, Quan Ngạo đang ngồi ở trên một đống thi thể Yêu thú, phảng phất như đang buồn bực ngán ngẩm, chờ có người mở cửa cho hắn.

Thi thể Yêu thú dưới thân hắn, ít nhất cũng mười mấy con, chồng chất giống như núi nhỏ, trong đó có cự hổ mắt đỏ như lửa, có tê giác to lớn, còn có ác lang răng nanh sắc bén… từng con từng con chết sưng mặt sưng mũi, mà ở sau lưng hắn vài chục trượng, còn vây quanh một đàn Yêu thú, từng con từng con thảm không thể tả, ánh mắt hung dữ nhìn hắn kêu to, chỉ là đánh chết cũng không dám tới gần một bước.

Hình ảnh này để Phương Nguyên cảm thấy có gì đó không đúng...

Sớm biết Quan Ngạo có bản lĩnh như vậy, vừa nãy mình gấp gáp như vậy làm gì?

Được rồi, thật giống như bản lĩnh của Quan Ngạo cũng không nhỏ, chỉ là bình thường mình không để ý mà thôi?

- Đi ra trước rồi nói sau!

Phương Nguyên bất đắc dĩ thở dài nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK