- Vậy cứ thử xem!
Sắc mặt Phương Nguyên trở nên âm lãnh.
Một mình đối mặt với Thôi gia Đạo Tử, hay là một mình đối mặt với kiếm sĩ áo đen này, hắn cũng không lo lắng.
Nhưng nếu hai người này liên thủ, vậy thì hung hiểm quả thực là khó có thể hình dung...
- Ha ha...
Có điều khi kiếm ý của kiếm sĩ áo đen đó tràn ngập khắp nơi, phong tỏa bốn vực, đột nhiên lại nghe thấy một tiếng cười vang lên, kiếm sĩ áo đen đang chuẩn bị xuất kiếm đó sắc mặt cũng hơi đổi, trong chốc lát, kiếm quang lưu chuyển, đột nhiên đâm vào trong hư không phía sau, sau đó chỉ thấy trong hư không vốn trống không vô vật, bỗng nhiên một đạo hắc ảnh vặn vẹo mấy cái, chợt lóe rồi biến mất.
- Dã quỷ gì cũng dám tác quái?
Kiếm sĩ áo đen đó ánh mắt lạnh lùng, kiếm trong tay nhẹ nhàng rung lên.
- Vù...
Kiếm run run, một tiếng rồng ngâm tràn ngập khắp nơi, bao phủ tất cả đều trong trăm trượng quanh người hắn.
Tiếng rồng ngâm đó giống như ngàn vạn đạo kiếm khí tinh tế, nơi tiếng vang tới, bất kể là trốn ở chỗ nào, cũng đều khó có thể che giấu.
- Ha ha...
Nhưng cũng đúng vào lúc này, tiếng cười đó lại một lần nữa vang lên.
Rất khó để có thể hình dung được tiếng cười này, chỉ cảm thấy bén nhọn mà cổ quái, bên trong dường như xen lẫn vô số âm tiết cổ quái, tựa như chú ngữ, khi tiếng cười đó vang lên, đồng thời kiếm âm mà kiếm sĩ áo đen thi triển tựa như gặp phải nước sôi, một khắc sau liền liên tiếp thoát phá...
- Cửu U Bí Thuật... Kiêu Đề?
Tay áo của kiếm sĩ áo đen đó rung lên, lùi ra vài bước, điềm nhiên nói:
- Thích khách Cửu U Cung cũng dám hiện thân ở Thiên Lai Thành?
Mà ở một phương hướng khác, tiếng cười đó dừng lại, lại có một thanh âm vang lên, nói:
- Kiếm khách của Tẩy Kiếm Trì, không phải có tiếng là kiêu ngạo à, từ lúc nào cũng trở nên vô sỉ như vậy, không ngờ muốn liên thủ với người khác, giáp công một người cùng cảnh giới?
Xôn xao...
Những lời này vừa vang lên, khắp nơi lập tức là một mảng đại loạn.
Không biết có bao nhiêu người đều biến sắc, thậm chí có chút khó có thể tin được vào tai mình.
Nghe nói Cửu U thích khách hiện thân trong bí cảnh, bọn họ đã đủ kinh ngạc rồi, bởi vì Thiên Lai Thành và Cửu U Cung trước nay đều là đại cừu khó giải, mà Thiên Lai Thành này cũng có tiếng là cấm địa của Cửu U thích khách, đừng nói là thích khách của Cửu U Cung, cho dù là bất kỳ người nào có liên quan tới Cửu U Cung, chỉ sợ đều sẽ bị Kim gia của Thiên Lai Thành đuổi giết, không chút lưu tình...
Nhưng hiện giờ, không ngờ có thích khách của Cửu U Cung trà trộn vào trong bí cảnh này?
Nhưng sự khiếp sợ khi nghe thấy tin tức này, bất kể là như thế nào cũng không bằng tin tức thứ hai mà bọn họ nghe thấy.
Đệ tử của Tẩy Kiếm Trì?
Tẩy Kiếm Trì, một trong thất đại thánh địa của đạo thống thiên hạ?
Đệ tử thánh địa, sao cũng tới Thông Thiên Bí Cảnh này, hơn nữa lúc trước còn hoàn toàn không có tin tức gì?
Phải biết rằng, nếu hắn thông báo tên họ, vậy chỉ sợ thân phận như của Kim Lão Thái Quân cũng sẽ thân tiết tiếp kiến hắn!
...
Ngoài bí cảnh, trưởng lão của tiên môn, trưởng lão của thế gia, cùng với lão tổ của Kim gia và Kim Lão Thái Quân, đồng dạng cũng sắc mặt ngưng trọng, rất rõ ràng, bọn họ cũng không ngờ lại có đệ tử của Tẩy Kiếm Trì lặng lẽ không một tiếng động trà trộn vào trong bí cảnh nhà mình.
Ngược lại là thích khách của Cửu U Cung thì bọn họ lại không để ý.
Dù sao điều này chỉ chứng minh thích khách này lớn gan, cũng không chứng mình được gì khác!
Nhưng đệ tử của Tẩy Kiếm Trì, dốc lòng vì kiếm, nhất định sẽ không là vì dị bảo, linh dược gì mà đến!
Trong một mảng vẻ mặt ngưng trọng, cũng chỉ có vị Thái Hư tiên sinh kia là vẫn thần sắc như thường, dường như đã sớm nằm trong ý liệu.
...
- Tôn sư huynh...
Khi nghe thấy thanh âm đó vang lên, Phương Nguyên cũng hơi thở phào.
Hắn thật sự không ngờ Tôn quản sự lúc này lại tiến vào, nhưng nghe thấy thanh âm của hắn, trong lòng cũng cảm thấy yên ổn hơn không ít. Tuy lúc này Tôn quản sự đón đỡ, chính là đệ tử của thất đại thánh địa, nhưng hắn tin phán đoán của bản thân Tôn quản sự, nếu không có nắm chắc nhất định, Tôn quản sự tuyệt đối sẽ không chạy đến trước mặt đối phương tìm chết, mình có thể trước tiên gạt kiếm khách đó sang bên.
Về phần hắn vì sao phải muốn xuất kiếm với mình, lại vì sao lại thống hận kiếm đạo của hắn, có thể để sau rồi nói.
- Ngươi có giúp đỡ, xem ra ta cũng có giúp đỡ rồi...
Hắn lúc này hít sâu một hơi, nhìn về phía Thôi gia Đạo Tử đó.
Thôi gia Đạo Tử nhìn về phía bên trái, lại thấy trong một mảng hư không đó, kiếm sĩ áo đen đang cúi đầu, dường như đang âm thầm suy tính gì đó, mà thích khách của Cửu U Cung đó lại thanh âm một giây biến ảo vạn lần, khi gần khi xa, khiến người ta không nắm được vị trí của hắn.
Bất kể là như thế nào, trận chiến này của bọn họ cũng không giống như là trong khoảnh khắc liền có thể giải quyết xong.
Hắn cười cười, nhìn về phía Phương Nguyên nói:
- Như vậy cũng hợp ý ta, ta cũng không muốn người khác nhúng tay vào trận chiến này!
Khi nói hắn đã chậm rãi tiến về phía trước.
Gió thổi bên cạnh cũng nhỏ đi nhiều, nhưng lại dày đặc hơn rất nhiều, khiến người ta càng cảm thấy hung hiểm.
- Theo lý mà nói, ta nên để ngươi phục hồi thương thế rồi tái đấu, như vậy thì mới công bằng!
Gió thổi bên cạnh Thôi gia Đạo Tử càng lúc càng mạnh, trong nụ cười cũng mang theo hàn ý như có như không:
- Nhưng ta lại không phải người cổ hủ như vậy, có cơ hội lại bỏ qua thì là kẻ ngốc, cho nên vẫn sẽ nhân cơ hội này, hoàn thành nhiệm vụ của ta!
- Điều này cũng chỉ có thể chứng minh là ngươi đã sợ ta.
Chương 682 Quái vật hiện thân (1)
Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn hắn một cái, thấp giọng nói:
- Vừa rồi kiếm sĩ đó mà không ra tay, ngươi đã thua rồi!
Nhìn ánh mắt bình tĩnh đó của Phương Nguyên, sắc mặt Thôi gia Đạo Tử vẫn như thường, thản nhiên nói:
- Lời này ai sẽ tin chứ?
Phương Nguyên thấp giọng nói:
- Trời tin đất tin, ngươi tin ta tin!
- Vậy ta chỉ muốn hỏi ngươi...
Thôi gia Đạo Tử nhẹ nhàng búng tay một cái, cạnh lập tức cuồng phong gào thét, sát cơ tràn ngập, cuốn về phía Phương Nguyên.
Mà sắc mặt hắn thì hơi lạnh lùng, ẩn hiển ngạo mạn:
- ... Ngươi hiện tại còn có thể lại dùng kiếm nữa không?
Nghênh đón Thôi gia Đạo Tử một thân thần thông đã thôi động tới cực điểm, từ từ bức tới, sắc mặt Phương Nguyên cũng xuống rất sâu.
Lúc này, trong tay phải của hắn vẫn còn cầm kiếm, nhưng lại đúng như Thôi gia Đạo Tử nói, hắn lúc này đã không tiện dùng kiếm nữa. Hiện giờ trên vai phải của hắn, máu tươi đầm đìa, huyết nhục mơ hồ, tuy chỉ thủng một lỗ, nhưng kiếm khí theo một kiếm đó mà đến, lại cơ hồ đã khuấy nát cả vai phải của hắn. Cho dù nhục thân của hắn mạnh mẽ, miễn cưỡng vẫn có thể cầm kiếm, lại không thể thi triển ra tiêu chuẩn kiếm đạo giống như vừa rồi, cao thủ tranh phong, chỉ sai một ly cũng đã đủ để hắn mất đi tính mạng.
Mà Thôi gia Đạo Tử này thì rõ ràng đã bắt được một cơ hội, từng bước ép sát Phương Nguyên.
Nghênh đón cuồng phong gào thét mà đến, Phương Nguyên cũng thầm cắn răng một cái.
Hắn biết dưới tình huống như vậy, bị quấn vào trong cuồng phong, nhất định là kết cục thê thảm, bởi vậy lúc này, hắn không chút do dự lựa chọn lui về phía sau, thân hình lướt đi hơn mười trượng, cùng lúc đó, tay trái vội vàng bấm pháp ấn.
Lôi Linh Chu Tước và Lôi Linh Thanh Lý một lên một xuống, xuất hiện ở bên cạnh hắn, che chở cho hắn vội vàng thối lui.
Cùng lúc đó, Phương Nguyên thì tay trái vận chuyển pháp lực, ấn lên trên vết thương ở vai phải!
Thương thế trên cánh tay phải của hắn đích xác rất nặng, nếu đổi lại là một phàm nhân phải chịu trọng thương như thế này, một cánh tay này vĩnh viễn đã bị phế bỏ rồi.
Tuy người tu hành, sinh mệnh lực mạnh mẽ, muốn dưỡng khỏi loại thương thế này cũng cần một hai tháng thời gian.
Quan trọng hơn là, trên thân kiếm của kiếm sĩ áo đen đó mang theo kiếm khí lợi hại, kiếm khí không trừ, thương thế này không thể khỏi hẳn, có điều, Phương Nguyên dù sao cũng là Thiên Đạo Trúc Cơ, nhục thân mạnh mẽ, hơn nữa còn kết thành Ngũ Hành Trúc Cơ, trong Trúc Cơ, vốn là có một lực lượng mộc hành, mộc chủ sinh trưởng, mà nếu hắn nếu hắn dùng pháp lực thôi động, khu trừ kiếm khí, cho dù muốn thương thế phục hồi như cũ, cũng là lời chuyện rất nhanh.
Nếu mình có thể phục hồi thương thế, hắn có lòng tin dựa vào kiếm đạo, trảm sát Thôi gia Đạo Tử này!
- Rầm rầm!
Thôi gia Đạo Tử thế đến hung mãnh, thế công kịch liệt, mà Phương Nguyên mượn Lôi Linh Thanh Lý hộ thể, ngồi xếp bằng trên lưng Lôi Linh Chu Tước, chạy vòng quanh trong hư không, tránh né sự đuổi giết của Thôi gia Đạo Tử, cùng lúc đó, hắn đã từ trong túi Càn Khôn lấy ra bảy tám loại đan dược dùng để chữa thương, sau đó một ngụm nuốt xuống, vội vàng dùng pháp lực luyện hóa, sau đó cảm ứng kiếm khí giống như vĩnh viễn không rút đi trên vai phải!
Loại kiếm khí này là khó chơi nhất, nó không phải độc, lại so với bất kỳ loại độc nào cũng đều khó giải hơn.
Nghe nói có kiếm đạo tông sư cao minh, một đạo kiếm khí chém ra, có thể quấn người cả đời, đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn không xóa diệt.
Tu vi tu đạo của kiếm sĩ áo đen đó tự nhiên không kém, nhưng Phương Nguyên cũng không yếu.
Sự nắm giữ của hắn đối với kiếm khí, cũng không kém hơn kiếm sĩ áo đen đó, bởi vậy kiếm khí ở trong mắt người thường là rất quỷ dị này, rất nhanh liền đã bị hắn nắm giữ được quy luật, sau đó ánh mắt lạnh lùng, hét lớn một tiếng, tay trái từ trong vết thương trên vai phải kéo ra một vật.
Đó không ngờ là một đạo kiếm quang màu trắng, vặn vẹo bất định trong tay trái của hắn, giống như một con rắn.
- Vù!
Phương Nguyên nhìn kiếm quang đó một cái, năm ngón tay dùng sức, kiếm quang đó lập tức vỡ nát, tiêu tán trong vô hình.
Đến lúc này, miệng vết thương trên vai phải vẫn máu chảy đầm đìa, nhìn ghê cả người, nhưng kỳ thật đã có chuyển biến tốt.
Nếu nhìn kỹ đi, thậm chí có thể nhìn thấy vết thương đó không ngừng mấp máy.
Mà mỗi lần mấp máy, vết thương đó đều dường như đang lờ mờ khép lại một phần.
Ngay cả máu tươi từ trong vết thương đó chảy ra, lúc này đều đã lộ ra màu đỏ tươi, lờ mờ có mùi thơm lạ lùng phiêu tán.
Đó là dược tính trong đan dược, bắt đầu theo máu chảy tới miệng vết thương.
- Ở trước mặt ta, ngươi lấy đâu ra lòng tin, không ngờ muốn lâm thời chữa thương?
Mà lúc này, Thôi gia Đạo Tử tập kích mãnh liệt, tất nhiên không thể không lưu ý đến động tác của Phương Nguyên.
Trong lòng lại sinh ra một loại ý hoang đường, song chưởng rung lên, thiên không chung quanh đều trở nên ảm đạm.
Bốn phương tám hướng, đều bị cuồng phong kịch liệt bao phủ, mà Thôi gia Đạo Tử đang ở trong cuồng phong, hai tay không ngừng tóm ra ngoài, mỗi lần tóm một cái, bên trong cuồng phong đó liền có một thanh binh khí nháy mắt liền được ngưng tụ thành hình, bị hắn tóm vào trong tay, sau đó hung hăng ném mạnh về phía Phương Nguyên, thế tới hung ác, trong khoảnh khắc, trước người Phương Nguyên đã xuất hiện vô số đạo binh khí mang theo sát cơ!
Hắn lúc này làm không sai, hành động này của Phương Nguyên quả thật lộ ra có chút nực cười.
Phải biết rằng, cho dù sinh mệnh lực của tu sĩ Trúc Cơ cường đại, nhục thân bị thương, phục hồi cực nhanh, nhưng vậy cũng cần thời gian nhất định, nhất là vai phải của Phương Nguyên lại trọng thương như vậy, ít nhất cũng phải tĩnh dưỡng thượng ba bốn ngày, mới có khả năng hoàn toàn phục hồi như cũ...
Chương 683 Quái vật hiện thân (2)
Nhưng hiện giờ hắn không ngờ muốn ở trong trận đại chiến này trực tiếp chữa thương?
Chẳng trách Thôi gia Đạo Tử lại nổi giận...
Theo hắn, điều này thậm chí được cho là một loại khinh thị của Phương Nguyên đối với hắn.
- Ầm ầm ầm...
Con cá chép xanh đó vòng ở trước người Phương Nguyên, cản lại vô số đạo vũ khí đánh, mỗi khi đón đỡ một kiện binh khí, Lôi Lý đều sẽ lộ ra ảm đạm đi một phần, nhưng nằm ngoài dự đoán mọi người, liên tiếp đỡ hơn mười đòn, không ngờ vẫn không bị xóa diệt.
- Đó là bảo vật gì?
Thôi gia Đạo Tử nhìn chằm chằm con cá xanh, đã sớm nhìn ra, cá đó nhất định là vật phi phàm.
Chỉ có điều, cho dù phẩm cấp của ngươi có cao tới đâu, tiêu hao như vậy, có thể chống đỡ được bao lâu?
Càng không thể ở trong thời gian trước khi cá xanh này bị xóa diệt mà dưỡng khỏi thương thế.
Ý nghĩ này khiến cho thế công của Thôi gia Đạo Tửcàng hung ác điên cuồng hơn, binh khí đầy trời gào thét mà xuống, giống như gió mạnh mưa rào.
- Còn có cơ hội.
Cũng đúng vào lúc này, trên mặt Phương Nguyên đang nghênh đón sự cuồng công của Thôi gia Đạo Tử lộ ra một tia tàn nhẫn.
Đột nhiên, tay trái hắn bấm một pháp ấn.
Ầm!
Sau lưng hắn, Bất Tử Liễu vấn vít lôi điện, bằng không sinh trưởng, ngàn vạn cành liễu theo gió bay múa...
- Ngươi là muốn...
Từ rất xa nhìn thấy một màn này, ánh mắt Thôi gia Đạo Tử đột nhiên trở nên lạnh lùng.
Mà Phương Nguyên cũng nghênh đón cái nhìn của hắn, tâm thần căng thẳng:
- Hy vọng Bất Tử Liễu này không khiến ta thất vọng...
Khi hắn nghĩ tới vấn đề này, trên Bất Tử Liễu, đã có sinh cơ mênh mông ùa tới nhục thân của hắn!
Theo sinh cơ này xuất hiện, thương thế trên vai phải vai phải rõ ràng đã lành lại nhanh hơn mấy phần!
Đối với người khác mà nói, thương thế nặng như vậy, có lẽ căn bản không thể trong lúc vội vã mà phục hồi được, nhất là dưới tình huống bị cao thủ như Thôi gia Đạo Tử từng bước bức tới, lại không thể có bất kỳ cơ hội nào để phục hồi thương thế của bản thân, nhưng đối với Phương Nguyên mà nói lại là chưa chắc, đạo Lôi Linh thứ tư Bất Tử Liễu của hắn, chỗ lợi hại thực sự vốn không phải ở chỗ hóa thành Lôi Tiên để tấn công.
Bất Tử Liễu, trong tên có hai chữ bất tử, ý của nó chính là ở sinh mệnh lực cường đại!
Trong truyền thuyết, sau khi gỗ này bị bẻ đi, bị lửa đốt cháy, bị sét đánh, bị vạn độc tập kích, lại chìm vào Bắc Hải cực hàn mấy trăm năm, sớm đã héo rũ đến cực hạn, khi lấy về, cắm vào trong tịnh bình, vẫn có thể nẩy mầm mọc cành, sinh cơ sống lại!
Cũng chính bởi vì có năng lực kỳ dị bực này, cho nên mới tên là "Bất tử"
Phương Nguyên có Bất Tử Liễu làm Lôi Linh, vốn đã là hòa thành một thể với Bất Tử Liễu, chỉ là thời gian hắn có được Bất Tử Liễu còn ngắn, chưa đủ thời gian để tham ngộ sự huyền diệu của Bất Tử Liễu này, chỉ có thể tạm thời sử dụng làm vũ khí.
Nhưng đến lúc này, vào thời điểm nguy cơ, lại không có lựa chọn khác.
Hắn muốn mượn sinh mệnh lực cường đại của Bất Tử Liễu, cường hành khôi phục cánh tay phải bị thương của mình, sau đó mới giết Thôi gia Đạo Tử.
Lúc này, đại khái cũng chỉ cần thời gian một chén trà...
Chỉ cần thời gian một chén trà, thương thế trên vai phải của hắn liền có thể hoàn toàn khỏi hẳn!
Thanh Sắc Lôi Lý chắc đủ để giúp mình chống đỡ qua chút thời gian này!
Một đạo Lôi Linh này dù sao cũng là dùng thủy tướng chi linh mà luyện hóa, đó cũng là một loại thần vật!
Có lẽ lực công kích của nó không quá mạnh, luận về sự cuồng bạo và linh hoạt, còn không cường đại bằng Lôi Linh Chu Tước được Phương Nguyên luyện ra từ nhỏ, nhưng ở đạo phòng thủ, nó lại có tất cả đặc điểm của thần vật thủy tướng, sự mềm dẻo, liên miên, am hiểu nhất là hóa giải lực đạo của đối thủ...
Khi nó công tới đối thủ, vẫn không nhìn ra có bao nhiêu lợi hại, nhưng khi phòng thủ, mới khiến người ta phát hiện là thật sự rất khó chơi!
Cành liễu của Bất Tử Liễu múa lượn, đong đưa không ngừng, dường như lờ mờ bắt đầu trở nên có chút ảm đạm...
Nhưng theo sự ảm đạm của nó, khí cơ trên người Phương Nguyên lại càng lúc càng mạnh!
Chỉ cần thêm một lát thời gian, mình liền có thể thương thế khỏi hẳn, lại lần nữa sử kiếm...
Nhưng cũng đúng vào lúc này, một chuyện hắn cũng không ngờ tới lại xuất hiện.
Bất Tử Liễu Vốn đang phiêu đãng ở phía sau ở tại, sinh mệnh lực đang cuồn cuộn không ngừng truyền tới trên người hắn, đột nhiên cành liễu đang phiêu đãng lại bọc hắn lại vào trong, chẳng những không có sinh mệnh lực truyền tới trên người hắn, ngược lại bắt đầu cướp đi sinh mệnh lực của hắn!
Biến hóa này khiến cho Phương Nguyên trong lòng cả kinh, vội vàng quay đầu, sau đó liền nhìn thấy một đống thịt nát giống như quái vật.
Quả thậ tđó chỉ có thể xem như một đống thịt nát!
Bởi vì đó căn bản không thành hình người, nhìn thì chỉ dài khoảng ba thước, dường như tứ chi cả người đều co vào trong thân thể, mặt đầy nhiều nếp nhăn, chỉ có lờ mờ một chỗ nổi lên, bên trên mọc ra lông đen, tựa hồ là tóc, nhìn thì chắc là bộ dạng của cái đầu.
Mà ở chỗ lồi lên, có hai cái lỗ, bên trong đang bắn ra quang mang tham lam, đó hẳn là mắt?
Hắn lúc này, không ngờ đang bay ở phía sau Bất Tử Liễu, không ngừng co rút lại, cũng không ngừng kêu to "Chít chít".
Mà từ trong thân thể hắn, lại xuất hiện từng đợt từng đợt hắc tuyến nhè nhẹ, quấn trên cành liễu của Bất Tử Liễu.
Lúc này hắn không ngờ đang dùng sức xé ra, dường như muốn kéo Bất Tử Liễu từ trong cơ thể Phương Nguyên ra.
- Nguyệt Lãnh sư huynh.
Mà Thôi gia Đạo Tử, sau khi nhìn thấy một màn này xuất hiện, cũng hơi ngẩn ra.
Sau đó hắn ngưng thần nhìn về phía đống thịt nát, chậm rãi từ trên khí cơ đó phân biệt ra một người.
Chương 684 Kim gia quái thai (1)
Trong lòng nháy mắt cũng trở nên sáng sủa, hiểu ra rất nhiều.
- Lão thái quân, quyết đoán lắm.
Hắn bỗng nhiên thở dài một tiếng, quay đầu nhìn về phía cửa vào bí cảnh, nói khẽ:
- Chẳng trách ngươi lại không tiếc ba thành của Thông Thiên Bí Cảnh này cho Thôi gia ta, muốn ta xuất thủ đến giúp ngươi trấn áp người này, chẳng trách ngươi cho dù nhìn thấy kim trụ sập cũng không chịu đưa một quyển lôi pháp cuối cùng cho hắn, chẳng trách ngươi từ rất lâu trước đã không tiếc ban thần vật Bất Tử Liễu này cho người ngoài...
- Thì ra tất cả những điều này đều là để chuẩn bị cho hắn.
Khi nói, hắn vươn tay ra cầm một thanh đại kích màu đen, sau đó đâm thẳng tới ngực Phương Nguyên.
- Bất Tử Liễu quả thực có vấn đề?
Vào một thoáng này, trong lòng Phương Nguyên cũng thắt lại.
Lôi Linh được hắn luyện ra, vốn chính là một bộ phận của bản thân hắn, sử dụng dễ dàng, vận chuyển do tâm.
Cho dù hắn có chỗ không quen thuộc, không nắm rõ về Lôi Linh, cũng tuyệt đối sẽ không xuất hiện tình huống mà hắn không ngờ không khống chế được.
Bất Tử Liễu này cũng vậy, bất kể lúc trước nó là thần vật gì, nhưng sau khi hóa thành Lôi Linh của Phương Nguyên, chính là do Phương Nguyên điều khiển, mỗi một cành liễu đều bb hắn khống chế, nhưng hiện giờ lại nằm ngoài dự đoán mọi người, theo sự xuất hiện của quái vật đó, những cành liễu này không ngờ phải chịu một loại ảnh hưởng mạc danh kỳ diệu, ngược lại giống như Khổn Tiên Tác quấn hắn vào trong.
Mà cùng lúc đó, trong ánh mắt của đống thịt nát đó, cũng lộ ra quang mang hung tàn mà hưng phấn.
Thậm chí tiếng kêu "chít chít" trong miệng rõ ràng là bén nhọn hơn rất nhiều.
- Kim gia muốn đoạt bốn đạo Lôi Linh của ta là để cho quái vật này?
Trong một chốc đó, vô số suy nghĩ dâng lên trong lòng, sau đó lại nghĩ thông được rất nhiều vấn đề.
- Xem ra, khi mình cự tuyệt Kim Lão Thái Quân gả Kim Hàn Tuyết cho mình, bà ta đã liền quyết định chủ ý này!
- Kể từ khi đó, bà ta đã quyết định muốn đoạt đạo cơ của mình!
Nếu muốn cướp đoạt Tứ Tướng Lôi Linh của mình, cho quái thai giống như là thịt nát kia, như vậy đương nhiên phải có một chỗ cùng tiếp xúc.
Mà chỗ cùng tiếp xúc này chính là Bất Tử Liễu.
Tứ Tướng Lôi Linh này là của Phương Nguyên, nếu muốn cướp đoạt của hắn, chỉ có xuống tay từ Bất Tử Liễu.
Mà quái thai đó nếu muốn thu lấy Tứ Tướng Lôi Linh làm của mình, như vậy hắn cũng chỉ có thể bắt đầu từ Bất Tử Liễu!
Bởi vậy, Bất Tử Liễu này trên một trình độ nào đó, vốn là lúc ban đầu liền thuộc về Phương Nguyên và quái thai này cùng sở hữu.
Từ khi bắt đầu tiến vào Thông Thiên Bí Cảnh, quái thai này vẫn luôn đi theo mình, chắc là có nguyên nhân trong đó, hiện giờ, Phương Nguyên cũng không biết quái thai này là bỗng nhiên xuất hiện như thế nào, cũng khống chế Bất Tử Liễu của mình, nhưng hắn rõ ràng rõ ràng cảm thấy, quái thai này dường như dùng pháp môn nào đó, cường hành buộc khí cơ của hắn và Bất Tử Liễu lại một chỗ, sau đó thì cùng mình tranh đoạt quyền khống chế này.
Hắn thậm chí có thể đoán được, vạn nhất bị quái thai này đoạt đi Bất Tử Liễu, vậy ba đạo Lôi Linh khác cũng sẽ bị kéo ra theo!
...
Vù!
Cũng vào lúc Phương Nguyên đã nghĩ thông tất cả vấn đề đó, một kích của Thôi gia Đạo Tử đã đâm đến trước người, lại chỉ nghe một tiếng ầm vang lên, con Thanh Sắc Lôi Lý đó vốn đã đỡ rất nhiều công kích, hiện giờ yếu ớt đến cực điểm, cộng với một chốc phân thần của Phương Nguyên, lực nắm giữ đối với nó cũng không đủ không ngờ trực tiếp bị một này chôn vùi.
Mà nghênh đón kích này, trong lòng Phương Nguyên lại cả kinh, Lôi Linh Chu Tước dưới tay đột nhiên bay ra.
Nhưng dưới sự tiền hậu giáp kích, tâm thần của hắn vừa phân ra, quái thai phía sau lại hưng phấn kêu một tiếng, Bất Tử Liễu phía sau hắn lập tức lại bị nó kéo ra một đoạn, mà một kéo này, kéo theo sức khống chế của Phương Nguyên đối với Lôi Linh Chu Tước cũng có chút không đủ, nghênh đón một của Thôi gia Đạo Tử, Lôi Linh Chu Tước đó rõ ràng lực lượng không bằng, phản ứng cũng mất đi linh mẫn, không ngờ vừa đối mặt đã liền biến mất.
Mà đến lúc này, trước người Phương Nguyên không ngờ đã hoàn toàn không còn phòng hộ!
...
...
Lúc này ngoài bí cảnh, một đám trưởng lão tiên môn và trưởng lão thế gia đều đang nhìn trận đại chiến này, vừa rồi Thôi gia Đạo Tử và Phương Nguyên đấu nhau, đã khiến bọn họ trong lòng cảm thán sự đáng sợ của bọn tiểu bối Thiên Đạo Trúc Cơ, sau đó kiếm sĩ áo đen và thích khách của Cửu U Cung đó xuất thủ, lại khiến bọn họ trong lòng khiếp sợ đến cực điểm, một là kinh hãi trước thân phận của bọn họ, cũng kinh hãi trước thực lực của bọn họ.
Nhưng bất kể là như thế nào, cũng không kinh người hơn được một màn nhìn thấy trước mắt này!
Nhất là kịch biến phát sinh trên người Phương Nguyên, lại khiến bọn họ đều hướng ánh mắt kinh sợ nhìn về phía Kim Lão Thái Quân.
Tuy bọn họ chỉ có thể nhìn ra được một chút vụn vặt, nhưng điều này cũng không gây trở ngại đến việc bọn họ đã đoán được một số chân tướng.
Nhưng lúc này, Kim Lão Thái Quân vẫn ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt băng hàn.
Vốn là muốn lặng lẽ không một tiếng động cướp lấy đạo cơ, kết quả hiện giờ không ngờ lại phơi bày lộ liễu ra trước mặt các tu sĩ, thậm chí là ở trước mặt người của Tiên Minh, đúng là thật sự được coi là thất bại đến cực điểm, nhưng Kim Lão Thái Quân lúc này lại không hề phát hỏa.
Hoàn toàn ngược lại, trong lòng nàng ta còn lờ mờ có một tảng đá to rơi xuống đất!
Bất luận là như thế nào, cuối cùng cũng sắp thành công rồi. Cho dù sau này Tiên Minh gây phiền hà, Kim gia phải trả một cái giá lớn nhất định thì cũng đáng.
Mà chung quanh lão thái quân, chư vị lão tổ Kim Đan nhìn cảnh tượng trong hư ảnh, tâm tình đã vô cùng trầm trọng.
Chương 685 Kim gia quái thai (2)
Đối với sự an bài của lão thái quân, tuy bọn họ cũng không biết đúng sai, nhưng cũng chỉ có thể ủng hộ!
Người ngoài chỉ biết khí vận của Kim gia suy yếu, tiểu bối đời này không bằng đời trước, nhưng lại không biết, trong tiểu bối của Kim gia, hoặc là không xuất hiện thì thôi, mà đã xuất hiện thì chính là kỳ tài một đời, ví dụ như vị Nguyệt Lãnh sư huynh hai mươi năm trước này, lúc trước hắn không chỉ là có thiên tư kinh người mà thôi!
Hắn thậm chí còn là người có thiên phú thần thông trăm năm khó gặp nhất trong giới tu hành!
Hạng người thiên phú thần thông bực này, được gọi là "Thiên sủng", ý là người được trời xanh sủng ái, từ khi sinh ra đã có một số ưu thế hơn xa người thường, ví dụ như Thiên Lôi Bảo Thân, Tiên Thiên Đạo Thể, Ngũ Hành Bảo Thể trong truyền thuyết, mà vị Kim gia Đạo Tử này tuy không phải có những thân danh chấn giới tu hành, có tiếng trên sách cổ này, nhưng cũng có thiên phú thần thông mạnh mẽ vô biên...
Đó chính là cướp đoạt!
Bắt đầu từ lúc hắn sinh ra, liền có thể cướp đoạt lực lượng của một số người khác để mình dùng.
Ví dụ như khi hắn năm tuổi, có tộc nhân ở trước mặt hắn diễn luyện pháp thuật, tế ra một con hỏa điểu, lao về phía trước.
Nhưng lúc đó, hắn vẫn chưa bắt đầu tu hành, lại có thể cường hành khống chế con hỏa điểu đó, phản phệ người thi triển pháp thuật.
Cũng chính bởi vậy, lúc đó Kim Lão Thái Quân hưng phấn tới cơ hồ là điên cuồng.
Nàng ta vô số lần dập đầu với tổ tiên, cảm kích tổ tiên đã ban cho Kim gia một vị kỳ tài tuyệt thế như vậy.
Nàng ta thậm chí cảm thấy, mấy trăm năm trước Kim gia không xuất hiện thiên kiêu cũng là bình thường
Bởi vì mấy trăm năm mấy trăm năm, đều ngưng tụ đến trên người vãn bối này.
Cũng chính bởi vậy, nàng ta tự mình dạy tiểu bối này, một lòng muốn bồi dưỡng hắn thành người thừa kế của Kim gia.
Khi hắn bảy tuổi, Kim gia liền cho hắn cái danh Đạo Tử!
Vô số tài nguyên, vô số tâm huyết đều bỏ lên người hắn, mà biểu hiện của hắn cũng vô cùng tốt, một đường lớn mạnh vượt bậc, vô địch trong cùng thế hệ.
Năm ấy khi hắn mười bảy tuổi, lại trực tiếp đột phá Thiên Đạo Trúc Cơ.
Mà đây cũng là không mà Kim Lão Thái Quân dốc hết sức giữ vững!
Tiểu bối Kim gia sao có thể không phải Thiên Đạo Trúc Cơ?
Nếu không phải Thiên Đạo Trúc Cơ, vậy thì sao có thể kế thừa Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn của Kim gia?
Nhưng không ngờ là, sau khi Trúc Cơ, ngày lành lại không có được bao nhiêu, hắn bắt đầu xuất hiện một loạt vấn đề, kinh mạch bất ổn, khí cơ bài xích, huyết nhục sụp đổ, Kim Lão Thái Quân dùng hết tất cả linh đan bảo dược, cũng không thể hồi thiên, cuối cùng, chỉ có thể tĩnh nhìn huyền tôn bảo bối mà nàng ta coi là hy vọng tương lai của Kim gia, từng chút từng chút biến thành một đống thịt nát.
Nhưng Kim Lão Thái Quân rõ ràng chưa tuyệt vọng!
Từ an bài lần này của nàng ta liền có thể nhìn ra được.
Nếu có thể đoạt được Tứ Tướng Lôi Linh của Thiên Đạo Trúc Cơ này, Đạo Tử đó vẫn có hy vọng phục hồi như cũ!
Ít nhất là ba thành!
Có lẽ ba thành có thể vẫn thấp, nhưng ý tưởng của Kim Lão Thái Quân không khó lý giải.
- Cho dù là ba thành, cũng là ba thành của Kim gia ta, nếu thả cho tiểu nhi này đi, như vậy Kim gia liền một thành hy vọng cũng không có!
Chuyện đã tới nước này, vị Thái Hư tiên sinh đó sẽ can thiệp.
Có điều, lúc này, vị Thái Hư tiên sinh kia vẫn ngồi ngay ngắn bất động, dường như không hề có ý tứ muốn nhúng tay, hắn chỉ nhẹ nhàng lấy ra một quyển sách cổ, sau đó chấp bút, ở bên trên nhẹ nhàng gạch một cái, sau đó thì lại nhìn về phía không trung...
Tiên Minh Tuần Tra Sứ ở bên cạnh hắn thấy rõ, Thái Hư tiên sinh là ở trong Thiên Hạ Phổ gạch đi một cái tên.
Hắn lờ mờ nhìn thấy cái tên bị gạch đi là ai.
Là vì nhìn thấy trận chiến này, Thái Hư tiên sinh cảm thấy Thôi gia Đạo Tử đó không có tư cách ở lại trên Thiên Hạ Phổ sao?
...
- Xem ra ngươi từ lúc bắt đầu vào bí cảnh thì đã nhất định phải chết rồi!
Mà ở trong bí cảnh, Thôi gia Đạo Tử cầm kích mà đến, đâm thẳng về phía ngực Phương Nguyên.
Lúc này trong ánh mắt hắn nhìn Phương Nguyên, thậm chí có chút đồng tình.
Mà ngược lại, khi nhìn quái thai đó, hoặc là trong ánh mắt nhìn Kim gia Đạo Tử đó thì có một tia chán ghét.
Người khác có lẽ không biết thân phận của quái thai này, nhưng Thôi gia và Kim gia nhiều đời thế giao, hắn lại biết một số bí mật mà người ngoài không biết, thậm chí, hắn còn quen biết quái thai này, có điều... Đó là khi quái thai này vẫn chưa trở thành quái thai!
Hiện giờ là thời cơ tốt nhất để hắn kích sát Phương Nguyên, hắn cũng không có nửa phần do dự.
- Bát Tuyệt Cấm Chế, đi ra cho ta...
Nhưng cũng ngay lúc này, hắc kích sắp tới trước người, dây thần kinh của Phương Nguyên đều như căng ra, nhưng càng vào những lúc như thế này, hắn lại càng bình tĩnh, vừa thấy Lôi Linh Chu Tước biến mất, lập tức liền tế lên tám ngọc giản đã sớm chuẩn bị tốt trong túi Càn Khôn, những ngọc giản đó bay quanh người hắn, lập tức liền nổ tung, hóa ra từng đạo linh quang, quấn trước người hắn, hình thành một pháp trận.
Ầm!
Một kích của Thôi gia Đạo Tử đó đánh đến, nặng nề đánh lên pháp trận trước người hắn, mà Phương Nguyên cũng trong chốc lát, mượn thế của một kích này mà nhanh chóng lui về phía sau, cho tới khi thối lui đến ngoài mấy chục trượng, lựng dựa vào một khe núi, sau đó chậm rãi ngồi xuống.
Cũng may, biến này đến đột ngột, nhưng hắn cũng không phải hoàn toàn không có chuẩn bị!
Tuy hắn không thể đoán trước được an bài của Kim Lão Thái Quân, nhưng hắn từ lúc ban đầu khi nhìn thấy trong cái sọt đó trống không vô vật, trong lòng đã lưu ý, bởi vậy bị hạ một đạo cấm chế như vậy, không đủ để cho hắn chiến thắng cường địch, lại có thể bảo đảm cho hắn an nguy nhất thời!