"Chúng đệ tử tiên môn nghe lệnh, toàn lực chống cự ma vật, không được để bọn chúng tới gần Bát Hoang Vân Đài nửa bước..."
Ở phía xa, theo hai cánh Ma Ưng chấn động, cuốn lên cuồng phong, đột nhiên vô số ma vật đang chậm rãi ép tới Bát Hoang Vân Đài cũng thi nhau gầm rú, sau đó thẳng xông về trước, tốc độ càng lúc càng nhanh, khiến cho người ta một loại áp lực trời long đất lở. Trong lúc chúng đệ tử tiên môn trong lòng đang cảm thấy kinh hoảng, chợt nghe được thanh âm chúng chân truyền hét lớn, liền hạ quyết tâm, nhao nhao tế lên pháp bảo, thôi động đại trận, từng vòng sáng màu đen tràn ngập bầu trời, quay xung quanh Bát Hoang Vân Đài, chống đỡ vô tận ma vật.
"Chư vị chân truyền, ra tay đi!"
Mà ở phía trên cao, Tần Vô Tranh, đệ tử chân truyền Huyền Kiếm tông cũng hét lớn một tiếng, thân hình đột nhiên phóng lên tận trời cao. Ở bên cạnh hắn, thanh Long Văn Cổ Kiếm bay múa linh hoạt, dọc theo hắn xông về trước, lúc thân hình hắn càng bay càng nhanh về phía trước, thanh kiếm kia cũng bay nhanh theo, sau đó tới nửa đường, hắn cùng thanh kiếm kia đều tích súc đầy đủ khí thế, hắn thuận thế nắm chặt, một kiếm chém ngang ra!
"Ha ha, chuyện tốt bực này, há có thể để cho Huyền Kiếm tông ngươi giành mất danh tiếng sao?"
Thủ lĩnh Trần Thái A, chân truyền Thú Linh tông cũng cười dài một tiếng, thân hình vọt sát theo. Các loại ma vật hắn gặp ven đường đều làm như không thấy, bay thẳng về phía trước, linh quang trên đỉnh đầu rung động, hiển hóa ra một con hùng sư ba đầu, đạp lên vân khí trên không trung, bay qua đỉnh đầu từng con ma vật bên cạnh. Ba cái miệng sư mở rộng gầm lên, sau đó hung hăng cắn về phía Ma Ưng.
"Đã bao lâu, ngũ đại tiên môn chưa xuất hiện qua đệ nhất chân truyền được công nhận rồi?"
Thủ lĩnh Mai Đại Chí, chân truyền của Thượng Thanh sơn nở nụ cười, tay áo lắc một cái, trong tay đã thêm ra một thanh xà kiếm mềm nhũn, sau đó hắn chậm rãi cất bước đi về phía đầu Ma Ưng kia, tốc độ lại lúc càng nhanh, cuối cùng trực tiếp hóa thành một đạo thiểm điện xông về phía trước...
"Danh hiệu đệ nhất chân truyền này, ta nhất định phải có được!"
"Mẫu Đơn hoa nở thiên hạ si..."
Mà sau lưng hắn, Tiêu sư tỷ của Bách Hoa cốc bỗng nhiên hét dài một tiếng, thân hình phóng lên không trung, hai tay nhỏ nhắn mềm mại kết ra mấy đạo ấn pháp, sau đó chung quanh trong hư không đột nhiên nở rộ ra từng đóa hoa mẫu đơn to lớn, tựa như một biển hoa, nhanh chóng tràn về phía đầu Ma Ưng kia. Thanh âm Tiêu sư tỷ trong biển hoa nhẹ nhàng vang lên, lại mang theo một loại tự tin không cho người hoài nghi!
"Mẫu Đơn chính là Hoa Trung Chi Vương, vậy đệ nhất chân truyền của Việt quốc, cũng phải là danh hào của ta..."
Hiển nhiên đệ tử lão luyện kinh nghiệm nhất của tứ đại tiên môn lúc này đã xuất thủ, hoàn toàn không chút e ngại. Hai người Vu Tình cùng Mạnh Hoàn Chân cũng quan sát một chút, Vu Tình cười nói: "Mạnh sư huynh, ngũ đại tiên môn không ai phục ai, đệ tử trong môn cũng là người này tâm cao khí ngạo hơn người kia. Lúc này có hi vọng khiến cho người ta tâm phục khẩu phục thừa nhận một vị đệ nhất chân truyền, cơ hội bực này, chúng ta sao có thể bỏ lỡ chứ?"
Mạnh Hoàn Chân cười nói: "Bình thường ta ít cùng người tranh giành, nhưng hôm nay, ta nhất định phải tranh!"
Nói rồi, hai người cũng đồng thời thét dài, trực tiếp vọt tới Ma Ưng!
"Kẹtt kẹtt kẹtt..."
Ma Ưng trông thấy sáu vị chân truyền đồng thời lao về phía mình, liền khàn khàn kêu to, tiếng kêu của nó rất quái dị, nghe kiểu gì cũng giống như đang cười lạnh. Nhất là cặp mắt bùng lên hắc diễm kia, vậy mà trông tựa như đang lộ ra ý cười khinh miệt. Nó một mực chờ cho các chân truyền vọt tới trước người, các loại kiếm quang, pháp thuật, pháp bảo đều đón đầu đánh tới, mới chợt rít lên một tiếng, đột nhiên vung ra một bên cánh lớn, giữa thiên địa lập tức nổi lên cuồng phong gào thét!
Lực lượng một cánh kia của nó cuồng bạo khó có thể tưởng tượng nổi, vô tận cuồng phong dâng lên lên, cát bay đá chạy, mờ trời tối đất, ngay cả đất đá trên ngọn núi hiểm trở cũng bị cơn cuồng phong này san bằng đi một tầng. Mà những chân truyền lao về phía nó kia, thân hình lập tức không trụ vững, chưa kịp vọt tới trước người nó, cũng đã bị cuồng phong quét bay về phía sau tựa như diều đứt dây...
"Creck!"
Con Ma Ưng dùng một cánh quét bay sáu vị chân truyền, ngay sau đó liền rít lên một tiếng, song trảo nhảy khỏi mặt đất, huy động hai cánh bay thẳng lên không trung. Sau đó thiết trảo bén nhọn giương ra, chộp về phía đệ tử chân truyền Huyền Kiếm tông cách nó gần nhất. Chỉ cần nhìn cặp thiết trảo sắc bén, đủ để xé toạc cả ngọn núi kia cũng đủ biết, nếu bị nó chụp được, đoán chừng ngay cả nhục thân cũng bị trực tiếp xé nát!
"Phù Diêu Vân Hải Kiếm..."
Chân truyền Huyền Kiếm tông, Tần Vô Tranh mặc dù không trụ vững dưới cuồng phong gào thét, nhưng hiển nhiên hắn không bị một màn này hù dọa. Ngay khi Ma Ưng vồ xuống người, hắn liền rống to một tiếng, thân hình mượn sức gió lắc lư di chuyển, triển khai một loại thân pháp nào đó xê dịch qua lại giữa không trung, vậy mà đã từ dưới vuốt của Ma Ưng lộn ngược lên trên, sau đó quay người chém ra một đạo kiếm quang phá vỡ màn trời...
"Keeng..."
Đạo kiếm quang kia đột ngột đến cực điểm, vốn là chém về phía con mắt Ma Ưng, nhưng không ngờ con Ma Ưng giương mỏ lên, đổi thành chém lên mỏ của nó, phát ra một tiếng keeng như thanh âm hai loại vũ khí va chạm với nhau. Một kiếm đủ để chẻ sắt phá đá, vậy mà không lưu được chút dấu vết nào lên mỏ của nó, có thể tưởng tượng ra cái mỏ của con Ma Ưng này e là còn cứng rắn hơn rất nhiều so với phần lớn pháp bảo khác...
Mà một kiếm này dù chưa có hiệu quả, nhưng cũng đã chọc giận con Ma Ưng kia, như thể nó không ngờ rằng con sâu kiến này vậy mà khó chơi như vậy. Một tiếng kêu khàn khàn tức giận vang lên, chiếc cánh lớn của nó đập thẳng ra ngoài, một cái đập cánh này, căn bản là không thể tránh né, tựa như một ngọn núi đập tới. Vị chân truyền Huyền Kiếm tông nhất thời cả người lẫn kiếm đều bị đánh bay ra ngoài, ngay sau đó cái mỏ như kiếm của Ma Ưng lập tức mổ thẳng xuống người hắn!
"Yêu ma, chúng ta chính là đệ tử chân truyền của tiên môn, ngươi cho rằng chúng ta dễ giết như vậy sao?"
Chương 332 Chân Truyền Chém Ma Khôi (2)
Đột nhiên trước người Tần Vô Tranh, vị đệ tử chân truyền của Huyền Kiếm tông gặp xui xéo kia chợt nở rộ một mảng hoa mẫu đơn to lớn. Cái mỏ Ma Ưng mổ vào bên trong khóm hoa mẫu này, mặc dù mảng lớn mẫu đơn lập tức bị xé rách, nhưng lực mổ xuống của cái mỏ ưng cũng tiêu tán đi rất nhiều. Sau đó, một con hùng sư ba đầu liền nhảy lên lưng nó, há cái miệng lớn cắn mạnh, một đạo nhuyễn kiếm tựa như Linh Xà cũng đâm về phía mắt trái của nó, mà Vu Tình cùng Mạnh Hoàn Chân lại trực tiếp đánh về phía khớp cánh của nó...
Chính là những đệ tử chân truyền khác, vào lúc này đã chạy tới!
"Quaacc..."
Con Ma Ưng thấy đám đệ tử chân truyền hung ác như vậy, cũng thật sự nổi giận.
Nó kêu lên một tiếng tức giận, hai cánh lắc một cái, vô tận lông sắt tỏa ra ánh sáng màu đen kinh người lập tức từ khắp toàn thân nó phóng ra...
"Phập phập phập phập phập phập..."
Sáu đại chân truyền vọt tới bên người nó, hầu như đều bị đạo ánh sáng màu đen quét trúng, thân hình không khống chế nổi ngã ra ngoài, trên thân thể đều xuất hiện từng mảng lớn vết thương, chỉ một kích, sáu người liền bị ánh sáng màu đen quỷ dị kia làm cho nhục thân bị thương nặng.
"Chỉ bằng lực lượng mấy vị sư huynh sư tỷ, e rằng không phải là đối thủ của con Ma Ưng kia a..."
"Ha ha, ta cảm thấy, chúng ta đều là đệ tử chân truyền, đương nhiên cũng có tư cách tranh đoạt danh hiệu đệ nhất chân truyền..."
"Ha ha, không sai, vì danh hiệu đệ nhất chân truyền này, cho dù phải đối đầu với sư huynh sư tỷ nhà mình, thì cũng không thể nhường nhịn..."
Vào lúc này, những đệ tử chân truyền khác của tứ đại tiên môn chiến đấu ở chiến trường bên dưới cũng đều đang chú ý trận chiến này, lúc này thấy sáu đại chân truyền vướng trái vướng phải, tựa hồ có vẻ khó cản nổi một kích của Ma Ưng, trong lòng bon họ đều trầm xuống. Có điều ngoài mặt bọn lại đều đang cười, sau đó còn trêu chọc lẫn nhau, chỉ một cái liếc mắt, bọn họ đã hiểu được suy nghĩ của nhau, lập tức những người này đồng thời thét dài, bay thẳng ra ngoài.
Trong lúc nhất thời, lại có hơn mười vị đệ tử chân truyền hóa thành từng đạo linh quang nối đuôi nhau, xông về phía Ma Ưng...
Các đại tiên môn tiến vào Ma Tức hồ thí luyện, vốn đều do một vị chân truyền dẫn theo một nhóm đệ tử, tính kỹ ra, mỗi một môn đều có bốn năm vị đệ tử chân truyền, ngũ đại tiên môn cộng lại, số lượng đệ tử chân truyền này đã đạt đến hơn 20 người. Có điều, từ lúc bắt đầu thí luyện cho đến hiện tại cũng đã có một số bị vẫn lạc, thụ thương, một số lại truy sát "Hắc Bạch Song Sát" lúc này vẫn còn chưa trở về, hiện tại có mặt tại trên chiến trường này, vẫn còn 13 người. Bọn hắn đối mặt với con Ma Ưng kia, thình lình đều lựa chọn xuất thủ, không sợ hãi chút nào...
Mặt ngoài, bọn hắn đều nói muốn tranh đoạt danh hiệu đệ nhất chân truyền, nhưng trên mặt, lại đều lộ ra ý quyết tử!
"Đệ tử chân truyền, bình thường đều được ưu tiên hưởng thụ tài nguyên của tiên môn nhiều hơn, được trưởng bối tiên môn tỉ mỉ bồi dưỡng, thực lực so với đệ tử tiên môn bình thường cũng cao hơn rất nhiều, đó là vì cái gì? Chính là vì ở thời điểm tiên môn gặp nguy nan, chúng ta phải đi tiên phong gánh vác, hiện tại đại nạn đã tới, đầu Ma Ưng kia cường hoành đáng sợ, đệ tử tầm thường e rằng không ai là đối thủ của nó, chúng ta không xuất thủ thì còn đợi đến khi nào?"
"Giết!"
"Đệ tử chân truyền, chính là phải thể hiện ra tác dụng của mình vào những lúc như thế này!"
Vù vù vù vù vù...
Mười ba đạo linh quang vọt tới trước người con Ma Ưng, phát ra hàng loạt đạo pháp thuật đánh tới!
"Các sư huynh sư tỷ chân truyền khác đã xuất thủ..."
"Trời ạ, tất cả bọn hắn đều xuất thủ..."
Những đệ tử tiên môn bình thường tại phụ cận Mà Bát Hoang Vân Đài, lúc này cũng trông thấy hơn mười vị chân truyền đồng thời xuất thủ, tâm thần từng người kích động không thôi, nhao nhao hô lên. Lúc đầu, khi nhìn thấy vô số ma vật, nhìn thấy Ma Ưng với thân thể khổng lồ, khí cơ khủng bố tuôn ra, trong lòng bọn họ đều khủng hoảng tới cực điểm, nhưng vào lúc này, lại cảm thấy chiến ý dần dần bốc lên!
"Các vị chân truyền đi đối phó với con Ma Ưng kia, vậy những ma vật này, cứ giao cho chúng ta đi!"
"Các vị đồng đạo tứ đại tiên môn, chúng ta so tài một chút, xem ai giết ma vật được nhiều hơn, như thế nào?"
"Ha ha ha ha, ai thua gọi một tiếng cha..."
Theo từng tiếng hô to, linh quang chung quanh Bát Hoang Vân Đài đột nhiên liền tăng vọt lên gấp mấy lần...
Đây là một trận huyết chiến liên quan đến tính mạng!
Hoặc là thắng, hoặc là chết...
Mặc dù đội hình ma vật cường hoành, nhưng đệ tử tiên môn cũng không sợ hãi...
"Trong Ma Tức hồ này, đến tột cùng là đã xảy ra dị biến đến mức nào, không ngờ lại biến thành bộ dáng như vậy..."
Mà vào lúc này, Phương Nguyên cũng đang ngồi tĩnh tọa bên trong Bát Hoang Vân Đài, vẻ mặt tỏ ra khó hiểu. Trận thí luyện Ma Tức hồ này, lúc đầu cũng không khó khăn như vậy, nhưng hiện tại, độ khó đã vượt qua trước đó thí luyện đâu chỉ gấp mười lần? Chỉ vì xuất hiện trận dị biến này, mà toàn bộ tiến trình thí luyện đều bị đảo lộn, tựa như có cao thủ đánh cờ có kỳ nghệ cực sâu, chỉ tùy tiện bày ra một con cờ, liền thay đổi toàn bộ cục diện vậy!
"Chẳng lẽ, chính là..."
Phương Nguyên chợt nhớ tới tượng bùn mình gặp lúc độ kiếp kia, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, hắn đã nghe được một ít lời nói của đối phương.
Tâm tình của hắn bỗng trở nên nặng nề...
"Bất kể thế nào, trận kiếp nạn này, chúng ta phải chịu đựng được..."
Sau một hồi lâu, hắn thở dài một tiếng, sắc mặt lại trở nên kiên nghị.
Thế nhân đều như quân cờ, chính mình bất quá cũng chỉ là một quân tốt nho nhỏ mà thôi!
Hiện tại thế cờ đã xuất hiện biến hóa, có người tác động vào ván cờ, mình phải làm gì đây?
Chỉ có thể dốc hết toàn lực chiến đấu mà thôi!
"Phương Nguyên sư huynh..."
Có người trầm giọng mở miệng, Phương Nguyên đang xuất thần lập tức bừng tỉnh lại.
Hắn ngẩng đầu lên, chỉ thấy mấy vị đệ tử Tiểu Trúc phong đang áp giải một người đến trước mặt mình, trên thân người kia bị hạ
cấm chế, sắc mặt tái nhợt, nhưng ánh mắt lại tỏ ra hết sức bình tĩnh, chỉ lẳng lặng nhìn Phương Nguyên, không nói một lời, chính là Nghiêm Cơ!
Chương 333 Liều chết xông lên
"Giải trừ cấm chế trên người hắn đi!"
Phương Nguyên khẽ gật đầu, phân phó mấy vị đệ tử Tiểu Trúc phong kia, sau đó ngẩng đầu nhìn Nghiêm Cơ, thản nhiên nói: "Ở trước mặt trận đại kiếp nạn này, vấn đề giữa Tiểu Trúc phong cùng Thần Tiêu phong đã không phải là vấn đề nữa. Ngươi cũng không còn là tù nhân của Tiểu Trúc phong ta nữa, sau khi thoát khỏi cấm chế, liền tham chiến đi thôi, phần tội trạng ta sẽ cho ngươi nợ đó, chuyện sau này, sau này hãy nói đi!"
"Đa tạ!"
Nghiêm Cơ trầm mặc nửa ngày, bỗng nhiên mở miệng: "Đa tạ ngươi để cho ta có cơ hội tham gia trận chiến này!"
Phương Nguyên xuất thần một hồi, nói: "Đừng khách khí!"
Nghiêm Cơ cũng không nói thêm cái gì, sau khi thoát khỏi cấm chế, liền quay người nhanh bước đi, vừa đi vừa hô to yêu cầu người khác lấy đan dược tới, dù sao hắn cũng đã bị trói buộc mấy ngày, cần phải ăn vào một chút đan dược mới có thể mau chóng khôi phục trạng thái...
Mà Phương Nguyên vẫn ngẩn người ngồi nguyên tại chỗ, tựa như là đang suy nghĩ gì đó.
"Phương Nguyên sư đệ..."
Lại đợi một lúc sau, đám người Lục Thanh Quan, Hậu Quỷ Nhi, Tiểu Kiều sư muội, Quan Ngạo đều xuất hiện ở trước mặt hắn. Những người này cũng không biết lúc này Phương Nguyên gọi bọn họ chạy tới làm gì, vẻ mặt đều tỏ ra nghi hoặc, bởi vì bọn hắn cũng đã biết Phương Nguyên bị thương. Hiện tại nhục thân Phương Nguyên đang có ám thương, không thể nào tham dự trận đại chiến tiêu hao đại lượng pháp lực cùng thời gian, cũng không biết khi nào kết thúc này!
"Phù..."
Trông thấy những người này tới, Phương Nguyên khẽ thở ra một hơi dài, sau đó nhìn về phía Lục Thanh Quan, nói: "Lục sư huynh, đợt ma vật cuối cùng này cũng không dễ đối phó, cho dù các đại chân truyền đều đã xuất thủ, cũng không nhất định có thể giết chết con Ma Ưng kia. Ta cũng muốn tham chiến, thế nhưng với trạng thái hiện tại của ta, chỉ sợ không kiên trì được bao nhiêu thời gian, cho nên ta mời ngươi tới, là muốn ngươi giúp ta thôi diễn một cái kế hoạch. Ta cần tìm được một cơ hội để xuất thủ, một kích toàn lực, giết chết con Ma Ưng kia..."
Lục Thanh Quan nghe vậy, dường như cũng không cảm thấy bất ngờ, một lát sau mới nói: "Ngươi bây giờ còn có thể xuất ra mấy kiếm?"
"Ma vật kia rất lợi hại, về mặt lực lượng không đạt tới Trúc Cơ, e là không thể tổn thương được nó..."
Phương Nguyên thầm suy đoán nửa ngày, nói: "Bây giờ nếu ta ngưng tụ pháp lực toàn thân, cũng có thể miễn cưỡng thi triển ra một kích có lực lượng không kém Trúc Cơ, nhưng cũng chỉ có một kiếm!"
Hắn dừng lại hồi lâu, lần nữa xác định, gật đầu nói: "Nhiều nhất chỉ có một kiếm!"
Lục Thanh Quan trầm mặc nửa ngày, thấp giọng nói: "Chỉ có một kiếm mà nói, nếu không thành công, ngươi chỉ có con đường chết!"
"Đại kiếp trước mắt, mạng người là không đáng giá nhất!"
Phương Nguyên cười một tiếng, nói: "Việc đã đến nước này, liền đánh cược một keo thì đã làm sao, hoặc là chết, hoặc là một kiếm định càn khôn!"
"Phù..."
Ma Ưng giương cánh, hệt như một phiến ma vân bao trùm trên đỉnh đầu chúng đệ tử tiên môn.
Tình cảnh hệt như bầu trời sụp xuống, không cách nào ngăn cản.
Cặp cánh lớn như ma vân chỉ quét ngang qua đã có thể quấy tới mây gió đầy trời, cuồng phong vô tận gào thét, mặt đất cũng bị quét sâu ba thước. Trước cặp cánh lớn này, dù là đệ tử tiên môn có tu vi cao cỡ nào cũng đừng mơ có thể khống chế nổi thân hình. Bọn hắn không nhịn được bị cuồng phong quấy đãng, thất tha thất thểu. Thiết trảo của nó lộ ra, hệt như đao trảm đậu hũ, dù đám chân truyền tiên môn có thân thể mạnh hơn nữa, có pháp bảo phòng ngự mạnh hơn nữa, cũng không cách nào chặn được thiết trảo này, thường bị một vuốt của nó khiến cả thân thể và pháp bảo trên người biến thành thịt nát. Kinh khủng hơn là một thân hắc diễm của nó lại như có thể hiển hóa bất cứ lúc nào, công kích của các chân truyền tiên môn đánh tới trên người nó trực tiếp bị hỏa diễm triệt tiêu, rất khó có thể thương tổn tới nó...
Đối với mấy đệ tử chân truyền này, từ trình độ nào đó đến nói, nó đã là vô địch!
"Giết..."
Nhưng tới lúc này, đám chân truyền tiên môn không ai khiếp đảm, đều dùng hết tính mệnh xông lên, giết tới đỏ cả mắt. Dù sao tình cảnh lúc này cũng đã không phải ngươi chết chính là ta mất mạng. Chết dưới vuốt Ma Ưng này và trốn vào Bát Hoang Vân Đài, chờ khi Vân Đài bị đánh vỡ rồi mới chết, có chỗ nào khác nhau sao? Thậm chí chết dưới vuốt Ma Ưng còn có thể kiếm được một cơ hội khiến nó bị thương nặng hơn một chút...
Vì vậy, ôm suy nghĩ này, chúng chân truyền tiên môn đều liều mạng lao lên.
"Phốc..."
Thủ lĩnh chân truyền Thú Linh tông Trần Thái A thôi động thú hồn vọt tới. Nhưng chiến hồn sư tử ba đầu đầu cường đại của hắn có dùng hết toàn lực cũng chỉ có thể kéo xuống một mảnh lông vũ từ trên người Ma Ưng kia, sau đó chọc giận Ma Ưng, móng vuốt sắc bén của nó xé đến, trực tiếp bắt chiến hồn sư tử vào giữa trảo, tàn nhẫn bóp kéo một cái. Lập tức, Trần Thái A cả chiến hồn cả người thật đều bị xé thành vài mảnh, tiếng gầm rống tức giận cũng bị gián đoạn như vậy...
"XÍU...UU!..."
Hai đệ tử chân truyền Thượng Thanh sơn đều cầm Tiên Tác, khổn trụ trảo phải của Ma Ưng, liều mạng kéo xé. Nhưng Ma Ưng chỉ hót dài lên một tiếng, chợt xoay người lại, hai người bọn họ liền không chống đỡ nổi, trái lại bị Tiên Tác kéo ngược qua. Tiếp sau đó nữa, còn chưa đợi bọn hắn buông Tiên Tác ra xoay người trốn chạy, Ma Ưng kia đã quay người, cánh lớn vỗ một cái, hai người bọn họ lập tức bị quét trúng, đồng thời phun máu tươi ngã ra thật xa. Một thân xương cốt đều vỡ nát. Khi cả người rơi trên mặt đất, thân thể đã vặn vẹo không còn hình dáng, cặp mắt vô thần mà tuyệt vọng!
"Yêu ma nhận lấy cái chết!"
Thủ lĩnh chân truyền Huyền Kiếm tông Tần Vô Tranh lớn tiếng hét lên, không màng sinh tử, cầm Linh Bảo kiếm trong tay chính diện vọt tới trước mắt Ma Ưng kia. Người tu luyện kiếm đạo bình thường đều có thân pháp không tệ, hắn cũng là như thế. Vậy mà hắn lại có thể tránh thoát móng vuốt sắc bén và cái mỏ nhọn của Ma Ưng, trực tiếp nhảy tới trên đỉnh đầu nó. Sau đó một thân pháp lực đều trút vào trong pháp kiếm, khiến thanh cổ kiếm kia sáng chói hệt như một đạo thiểm điện. Sau đó hắn hung tợn đâm vào sau lưng Ma Ưng, cắt ra vết thương dài tới hơn một trượng...
Chương 334 Gào thét trên chín tầng trời (1)
Đây là lần đầu tiên chúng chân truyền tiên môn có thể đả thương đầu Ma Ưng này sau khi đã tổn thất năm sáu mạng chân truyền.
Thế nhưng hành động ấy cũng triệt để chọc giận Ma Ưng. Nó truy đuổi giữa không trung, đuổi Tần Vô Tranh chạy tới chừng năm phút đồng hồ, ngay cả công kích của người chung quanh nó cũng không để ý. Nó trắng trợn tiếp tục chống đỡ, bắt lấy chân truyền của Kiếm Huyền tông kia. Sau đó nó như cầm lấy con mồi, hai móng giữ chặt, mỏ hung tợn mổ xuống, liên tục mổ mấy chục cái, mãi tới khi mổ hắn thành thịt nát...
"Yêu ma, chúng ta liều mạng với ngươi..."
Những chân truyền còn lại đã không cách nào hình dung hoảng hốt và tuyệt vọng trong lòng.
Mà trên chiến trường này, loại hoảng hốt và tuyệt vọng kia lại hóa thành phẫn nộ và sát ý vô biên...
Bọn hắn đều dùng tính mệnh mình vây quanh Ma Ưng, thi triển đủ loại bản lĩnh ẩn tàng, ham muốn giết nó đã vượt quá ham muốn cầu sinh!
Thế nhưng hiệu quả không rõ ràng.
Đầu Ma Ưng này quá cường đại, uy lực của pháp thuật và pháp bảo dưới Trúc Cơ cảnh giới đánh lên trên người nó hệt như gãi ngứa. Chỉ khi có lực lượng đạt tới, thậm chí là vượt qua Trúc Cơ cảnh giới mới có thể miễn cưỡng khiến nó bị thương. Nhưng lực lượng như vậy, tuy các đại chân truyền đều có bí pháp của mình, thỉnh thoảng có thể đạt tới, nhưng đối mặt với đầu Ma Ưng này, vài chiêu ít ỏi như vậy hiển nhiên là vô dụng...
Cảnh này khiến trong lòng bọn họ nảy sinh cảm giác tuyệt vọng...
Đã không còn người nào nghĩ tới thắng bại, thầm nghĩ cứ tiếp tục đánh như vậy, giết nó, hoặc là bị nó giết!
Mười chín vị chân truyền tiên môn lại thêm Nghiêm Cơ và quả ớt nhỏ Lăng Hồng Ba ra tay lúc sau, nhân số đã đạt tới hai mươi mốt người...
Nhưng hiện tại chỉ mới chớp mắt trôi qua, đã chết tới chỉ còn mười bốn người...
Những người còn lại trong lòng đều đã đoạn tuyệt sinh niệm, chỉ biết máy móc tiếp tục đánh!
Mà trận ác chiến trên đỉnh đầu không thể nghi ngờ cũng ảnh hưởng đến chiến cuộc phía dưới. Cho dù đang chém giết với đám ma vật, nhưng chúng đệ tử tiên môn đều vô thức chú ý đến trận ác chiến trên đỉnh đầu. Thấy được chúng chân truyền chiến cật lực, tử thương thảm trọng, trái tim bọn hắn cũng bắt đầu tuyệt vọng. Đối mặt với từng đợt từng đợt tấn công của ma vật, trong lòng bọn hắn đã không còn bao nhiêu dũng khí!
Nhiệt huyết chỉ có thể chống nhất thời, sau đó sẽ dần dần tiêu tán!
Cho dù bọn hắn có thể giết được nhiều ma vật hơn nữa, nhưng ngày nào đầu Ma Ưng kia chưa chết, sớm muộn gì bọn hắn cũng sẽ toàn quân bị diệt. Hiện tại có liều mạng hơn nữa cũng có ý nghĩa gì?
"Lẽ nào chúng ta chỉ có một con đường chết thôi sao?"
Ý nghĩ này đã bay lên trong lòng một số đệ tử, một mảnh tuyệt vọng.
Còn có một số người, sau khi đáy lòng mất đi hy vọng, bọn hắn lại bắt đầu hận Phương Nguyên: "Nếu không phải hắn hủy đường về của chúng ta, chúng ta vốn có thể bình an rời đi..."
Tiếng rống tuyệt vọng tương tự liên tục xuất hiện.
Trước mặt tình thế tuyệt vọng, một bầu máu nóng đã có chút không đủ lòng tin.
Chẳng qua ngay lúc thế cục gần mất khống chế, tình thế lần thứ hai biến đổi!
Trong Bát Hoang Vân Đài lại xuất hiện một đội người!
Dẫn đầu đi ở phía trước đương nhiên là Phương Nguyên, là Phương Nguyên thân mặc thanh bào, tay cầm Ma Ấn Kiếm!
Mà sau lưng hắn là Lạc Phi Linh hai tay chống hai quải trượng, nhảy binh binh theo sát hắn. Còn có Quan Ngạo trên người mặc Huyền Thiết Giáp, trên vai khiêng đại đao, hết nhìn đông tới nhìn tây, vẻ mặt nóng lòng muốn thử. Lại thêm Lục Thanh Quan khuôn mặt tuấn tú, mắt không thể thấy vật gì, Hậu Quỷ Nhi lén lén lút lút ngay cả nữ nhân cũng không giám nhìn, chỉ muốn tìm một chỗ chạy trốn, Nhiếp Hồng Cô mặt che lụa đen cùng với Tiểu Kiều sư muội, còn có trên dưới hơn bốn mươi đệ tử Tiểu Trúc phong, sắc mặt nguyên một đám đều ngưng trọng vô cùng bước ra từ trong Bát Hoang Vân Đài...
"Là Phương Nguyên..."
"Còn có nha đầu kia, rốt cục các ngươi cũng chịu xuất hiện rồi sao?"
Có không ít đệ tử tiên môn chú ý đến tình cảnh nơi này, nhanh chóng quát to. Trước đó bọn hắn không thấy Phương Nguyên còn tốt, hiện tại vừa thấy được Phương Nguyên, tức giận trong lòng lại không cách nào đè nén được mà phun trào. Có một số người thậm chí còn thu hồi hết lực chú ý vốn đang đặt trên người ma vật, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Phương Nguyên. Vậy mà số người hận Lạc Phi Linh lại không nhiều, phần lớn tức giận đều đẩy lên trên người Phương Nguyên!
Không vì nguyên nhân nào khác, dù sao thì Phương Nguyên mới là đại đệ tử chân truyền Thanh Dương tông.
Trong mắt rất nhiều người, Lạc Phi Linh chẳng qua cũng chỉ là một người hầu của hắn mà thôi, ý định kia đương nhiên là do Phương Nguyên đề xuất...
Mà đối mặt với vô số ánh mắt như vậy, Phương Nguyên chỉ hít sâu một hơi, sau đó làm như không thấy. Ánh mắt hắn chỉ nhìn chòng chọc vào đầu Ma Ưng hệt như ma vân giữa bầu trời, sau đó chậm rãi tăng pháp lực lên, từ từ gật đầu...
"Tốt, vậy thì ra tay thôi, đưa Phương tiểu ca đi lên!"
Quan Ngạo là người đầu tiên gật đầu. Hắn ngửa cổ nuốt vào một viên đan dược, đôi mắt nhất thời sáng ngời.
Nhiếp Hồng Cô ở bên cạnh cũng cười quái dị nói: "Lần này là thêm đường..."
Quan Ngạo gật đầu, nói: "Ăn ngon!"
Vừa nói đến đây, hai mắt hắn đã trở nên đỏ như máu, gân xanh trên trán dần dần hiện lên.
"Rống..."
Hắn gầm lên giận dữ, chợt nắm chặt đại đao trong tay, sải bước vọt về phía ma vật trước mặt.
"Đuổi theo hắn!"
Tiểu Kiều sư muội lập tức hét lớn một tiếng, là người đầu tiên tế phi kiếm lên xông tới...
"Bá bá bá..."
Ở sau lưng nàng, một đám đệ tử Tiểu Trúc phong đều coi thường ma vật hung tàn đáng sợ kia, nguyên một đám chăm chú đuổi theo sau lưng Quan Ngạo.
"Toàn bộ tiên môn, đại khái Tiểu Trúc phong chúng ta là yếu nhất..."
"Nhưng người nào có thể bảo đảm, Tiểu Trúc phong yếu nhất chúng ta không thể lập nhiều công lao nhất trong tràng thí luyện này?"
Giờ khắc này, ánh mắt của bọn hắn đều trở nên hung ác độc địa mà tuyệt quyết!
"Phương Nguyên, ngươi còn có mặt mũi đi ra sao? Ngươi nổ Bát Hoang Vân Đài của chúng ta, lẽ nào trong lòng..."
Tại thời điểm này, đã có đệ tử tiên môn tức giận lao về phía Phương Nguyên, vẻ mặt cực kỳ bất mãn.
Chương 335 Gào thét trên chín tầng trời (2)
Nhưng còn không chờ bọn hắn nói hết lời, Quan Ngạo cũng đã vọt tới gần bọn hắn, rít lên một tiếng "cút". Lại sau đó nữa, đại đao trong tay hắn bạo chém ầm vang. Chính hắn đã luyện hóa xong Già Lam Thảo, uy lực của một đao này lớn hơn trước đâu chỉ gấp mười lần?
Một đao vỗ chém xuống, dường như ngay cả hư không cũng bị hắn đánh thành hai nửa rõ ràng.
"A. Rõ ràng các ngươi còn dám đả thương người..."
Đám đệ tử tiên môn cản đường thất kinh, tè ra quần xoay người lăn ra ngoài.
Tốt xấu gì lúc này Quan Ngạo cũng còn chút lý trí, một đao kia của hắn chỉ nhằm mục đích bị xua đám đệ tử tiên môn, cũng không định đả thương người!
Chỉ có điều đám đệ tử tiên môn tránh thoát được một đao này lại cảm thấy lửa giận trong lòng càng lớn hơn, thậm chí đã có người trực tiếp tế ra pháp bảo, muốn liều mạng ở đây. Chẳng qua rất nhanh đã có người bên cạnh cản bọn hắn lại, ánh mắt có chút khiếp sợ nhìn đệ tử Tiểu Trúc phong vừa vọt lên, trầm giọng nói: "Các ngươi xem..."
Trong mắt phần lớn đệ tử tứ đại tiên môn, thực lực của đệ tử Tiểu Trúc phong có vẻ yếu tới buồn cười, thật sự là một đám trẻ ranh. Nhưng tại thời khắc này bọn hắn lại bất ngờ phát hiện, đám trẻ ranh buồn cười này nguyên một đám đã hiện ra vẻ mặt quyết tuyệt, xông giết thẳng tới. Sau khi vượt qua bọn hắn, tốc độ của đám người không ngừng lại chút nào, lao thẳng về phía chỗ sâu nhất trong đám ma vật đã bị mê muội.
"Bọn hắn... muốn chết đúng không?"
Có người ngơ ngác kinh sợ, ngây ngốc tự nói.
Nhưng tại thời điểm này, đệ tử Tiểu Trúc phong lại không giống như đang muốn tìm chết. Trái lại nguyên một đám hung hãn chặt xuống, Quan Ngạo quơ đại đao, bản thân vốn đã điên cuồng hệt như đầu long, đại đao vung vẫy thành một cái cối xay gió cỡ lớn, xoắn vô số ma vật chắn trước người hắn thành mảnh vỡ. Sau đó hắn từng bước từng bước xông về phía trước. Mà bên cạnh hắn, đệ tử Tiểu Trúc phong chăm chú bảo vệ trên dưới, giúp hắn ngăn cản đám ma vật vọt tới từ bên cạnh. Cả đội người hệt như một thanh kiếm sắc bén, hung tợn đâm giữa đám ma vật, đảo loạn thế cục.
Mà trong đội đệ tử này, Phương Nguyên cùng với đám người Lục Thanh Quan lại chỉ tùy chúng mà đi, vẫn chưa ra tay.
Theo bọn hắn càng lúc càng thâm nhập vào sâu trong đám ma vật, áp lực của bọn hắn cũng càng lúc càng lớn. Nhưng bọn hắn vẫn vừa chiến vừa đi, vẫn nhanh chóng vọt tới dưới chân một ngọn núi. Sau đó, dưới sự chỉ huy của Lục Thanh Quan, bọn hắn tại chỗ kết thành một đại trận phòng ngự, chống đỡ thế tiến công tập kích của ma vật.
"Là ngọn núi này đúng không?"
Phương Nguyên nhìn thoáng qua ngọn núi này, thấp giọng hỏi.
Lục Thanh Quan gật đầu, nói: "Nếu bàn về địa thế chung quanh, ngọn núi này có điều kiện tốt nhất!"
Phương Nguyên lại quay đầu nhìn về phía Hậu Quỷ Nhi đang run lẩy bẩy bên cạnh: "Hậu sư huynh, có thể nói lại lần nữa nhược điểm của ma vật?"
Thân ở giữa ma vật, Hậu Quỷ Nhi bị hù tới sợ mất mật, hồn vía bay mất hơn phân nửa. Gương mặt vốn đen thui của hắn lại có thể nhìn ra vài phần trắng bệch. Nghe được lời Phương Nguyên nói, hàm răng trên dưới vẫn đang liên tục đập vào nhau, ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng không thể nói ra được.
"Nói mau, nói xong chờ sau khi ra ngoài ta sẽ sắp xếp một mối hôn sự cho ngươi..."
Lạc Phi Linh nhảy tới bên cạnh Hậu Quỷ Nhi, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nói.
Hậu Quỷ Nhi ngẩn ngơ, trả lời một câu: "Trông có đẹp không?"
Lạc Phi Linh lắc đầu: "Có thể là xấu..."
Hậu Quỷ Nhi thở phào nhẹ nhõm: "Ta đây an tâm!"
Nói xong hắn quay đầu nhìn về phía Phương Nguyên, vậy mà có thể nói chuyện bình thường: "Ma cầm có lớn cỡ nào cũng vẫn là ma cầm, xấp xỉ với gà, nếu muốn làm thịt nó thì tốt nhất là cắt cổ, dưới cổ ba phân là nơi thích hợp nhất để hạ đao. Nhìn đầu ma cầm này thân trọng thể đại, tuy hai cánh ẩn chứa lực lượng đáng sợ, nhưng nếu nó bay lượn chắc chắn sẽ rất cố sức, muốn xoay thân thể cũng rất bất tiện. Muốn đánh còn có thể lựa chọn hậu môn, hoặc ngay ngực..."
Phương Nguyên lẳng lặng nghe xong, thấy những lời này xấp xỉ với những lời hắn đã nói trước đó, cũng hơi yên tâm, nhỏ giọng nói: "Vậy lại đưa ta lên thôi!"
Chúng đệ tử Tiểu Trúc phong nghe vậy, vẻ mặt đều có chút im lặng.
Một hồi lâu sau, Tiểu Kiều sư muội cắn răng nói: "Phương Nguyên sư huynh, chúc ngươi may mắn!"
Sau khi dứt lời, nàng vung ống tay áo lên, phi kiếm đã bay giữa không trung. Lập tức lại có người tế ra một đạo Tử Triện đệm phía dưới phi kiếm. Sau đó tất cả mọi người đều đến, đều lấy ra pháp bảo hoặc phù triện của bản thân, tệ hơn nữa cũng có một đạo pháp lực trút vào. Rất nhanh đã ngưng tụ ra một đạo tử quang mạnh mẽ tới cực điểm, ẩn mà không phát ngay giữa đám người.
"Phương Nguyên sư huynh, ta có một lá bùa hộ mệnh, ngươi cầm đi!"
Người cuối cùng mở miệng là Ngô Thanh. Nàng bỗng kéo ngọc phù trên cổ xuống, muốn đưa cho Phương Nguyên.
"Không cần!"
Phương Nguyên lắc đầu, sắc mặt Ngô Thanh lập tức trở nên ảm đạm.
"Chăm sóc tốt cho bản thân mình!"
Phương Nguyên lại nhẹ nhàng mở miệng nói một câu, sau đó cất bước nhảy lên.
Ngô Thanh bỗng nhiên nở nụ cười, hai mắt có chút đẫm lệ mông lung. Nàng ngẩng đầu lên, nhìn thân hình Phương Nguyên đã nhảy tới giữa không trung đang chậm rãi rơi xuống. Khi đạp đến thanh phi kiếm có đoàn tử quang kia, hắn lập tức thôi động tâm pháp của mình. Những đệ tử tiên môn khác đều đang liên thủ, khiến thân hình Phương Nguyên chậm rãi trầm xuống, sau đó đột nhiên phóng lên trời...
"Bá!"
Chỉ một chốc, cả người hắn tựa như một đạo kiếm quang, nháy mắt gào thét trên chín tầng trời!
Một đạo kiếm quang như điện xông lên chín tầng trời!
Một thức kiếm thế trùng thiên này của Phương Nguyên ẩn chứa kiếm ý của chiêu Minh Nguyệt Cao Huyền, càng mượn lực của đệ tử Tiểu Trúc phong. Nhiều lực lượng như vậy ngưng tụ lại với nhau đẩy hắn xông lên tận trời, khiến tốc độ của hắn trong khoảnh khắc này nhanh tới cực điểm, kiếm thế cũng cường liệt tới cực điểm. Hơn nữa theo xu thế tận trời trước mắt, cho dù là tốc độ hay là lực lượng kiếm thế của hắn đều đang không ngừng tăng vọt, hệt như núi lửa phun trào, tích lũy lực lượng vạn năm. Một khi bắn ra, nham thạch nóng chảy lập tức sẽ san bằng bầu trời, vọt tới trên mây...