• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 66 Thuận nước đẩy thuyền mà thôi (1)

"Ừ nhỉ..."

Đám người đứng đó còn đang lo lắng cho Phương Nguyên, bỗng nghe được hắn nói thì tất cả đều ngẩn ngơ ra.

Lúc đầu nghe Thiết Sơn Tôn buộc tội Phương Nguyên vô cùng đanh thép, giống như là từng lớp lưới nhện trói hắn lại thật chặt, nhưng bây giờ chỉ cần một câu của Phương Nguyên, bằng chứng tưởng chừng như là chắc chắn nhất lại xuất hiện một cái lỗ thủng, giống như là một tòa tháp xây từ những khối gỗ từng tầng từng tầng vô cùng phức tạp nhìn từ ngoài vào không có cách nào tách ra được, nhưng Phương Nguyên chỉ nhẹ nhàng rút đi một khối gỗ mấu chốt trong đó, cả tòa tháp như mất đi điểm tựa, đổ xuống ầm ầm!

Tất cả mọi thứ nhìn vô cùng kín kẽ, bây giờ trong phút chốt bỗng biến thành một trò hề...

“Từ Thanh Lô phong đi tới Ngọc Phong Nhai cũng đâu phải xa lắm, trong thời gian uống cạn chén trà có thể vừa đi vừa về mà?”

Có một vài đệ tử phản ứng còn chưa hiểu ra chuyện gì, ngơ ngác hỏi một câu.

Lập tức liền có một cái cốc của người kế bên vào đầu hắn: “Đó là đối với ngươi, ngươi cưỡi Mộc Diên ngự kiếm một cái thì có thể trong thời gian uống cạn chén trà có thể vừa đi vừa về, nhưng người ta là đệ tử tạp dịch, làm gì có bản sự như ngươi được?”

Tên đệ tử tiên môn há to miệng, rốt cục phản ứng lại.

Khoảng cách giữa Ngọc Phong nhai và Thanh Lô phong tính ra cũng hơn ba mươi dặm đường, đi cũng không dễ dàng, phải trèo đèo lội suối, gập ghềnh khó đi vì vậy thời gian đi càng dài hơn. Nếu có thể cưỡi Mộc Diên hay là ngự phi kiếm trên không trung mà đi thì khoảng cách không tính là gì, nhưng mà nếu đi bộ thì đây là một khoảng cách không phải muốn đi là được.

Đừng nói Luyện Khí tầng ba, cho là ngươi Luyện Khí tầng bảy, dựa vào hai chân mà vừa chạy đi chạy về, cũng phải tốn hơn nửa canh giờ.

Việc này vô cũng rõ ràng rồi, nếu Phương Nguyên giống như lời Thiết Sơn Tôn nói, trộm đan trong thời điểm quét dọn đan phường, tất nhiên hắn sẽ không có thời gian mà trở về phòng của mình cất dấu lại càng không có thời gian chạy tới Tiểu Trúc phong tham dự thí luyện!

Đệ tử tiên môn xung quanh như vừa được khai nhãn, ánh mắt có chút phức tạp nhìn về phía Phương Nguyên.

Khó trách vị tạp dịch này bị tấn công dồn dập vậy còn bình tĩnh như thế, thì ra đã sớm nhìn ra lỗ thủng.

Bên ngoài Tôn quản sự cùng mấy vị đệ tử tạp dịch khác đang lo lắng nhìn Phương Nguyên lúc này lập tức vô cùng hưng phấn. Vừa rồi bọn hắn tưởng rằng Phương Nguyên xong đời rồi, không chết cũng phải lột da, ai ngờ hắn lại bác bỏ dễ dàng như vậy...

Tống Khôi đang vô cùng lo lắng lúc này lại thở phào nhẹ nhỏm, lặng lẽ nhìn Phương Nguyên, ánh mắt vô cùng sùng bái...

Nhưng mà Tống Khôi nhớ lại chính mình đã từng khi dễ hắn, suýt nữa thì đánh gãy chân hắn, không nhịn được đổ mồ hôi lạnh!

Trong lúc này sắc mặt của Chu Thanh Việt cũng đại biến, bắt đầu có chút tái nhợt.

Đệ tử Hàn Tuyền của Thanh Lô phong thần sắc càng hoảng hốt hơn, chú ý một chút có thể nhìn thấy hai chân hắn đang run rẩy.

Mà Thiết Sơn Tôn của Giới Luật đường thì lại trầm mặc.

Chung quanh có vô số ánh mắt đổ dồn vào hắn, giống như cùng hỏi hắn một câu: "Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Nếu vị tạp dịch này không có trộm đan, vậy tại sao lục soát phòng của hắn lại có đan dược?

Kẻ nào vu oan hãm hại hắn?

Trong lòng Thiết Sơn Tôn trong nháy mắt đã phỏng đoán qua vô số khả năng có thể xảy ra, một hồi lâu sau hắn mới ngẩng đầu lên nhìn Phương Nguyên, lạnh lùng nói:

“Ngươi nói có lý, nhưng cũng không thể hoàn toàn thoát khỏi hiềm nghi. Có lẽ trước đó ngươi đã tiềm nhập đan phường trộm lấy đan dược hoặc là sau khi ngươi trộm đan xong thì liền nhờ người khác chạy về phòng giấu đan dược, sau đó nhanh chóng chạy đến Tiểu Trúc phong bái sư...”

“Suy luận như vậy không phải hơi gượng ép hay sao?”

Chung quanh lập tức vang lên rất nhiều âm thanh bất mãn.

Mặc dù như vậy, thần sắc Phương Nguyên vẫn vô cùng bình thản, từ lời của Thiết Sơn Tôn dường như hắn cũng không có ý chèn ép mình mà chỉ suy luận các khả năng có thể xảy ra thôi, liền cười cười, nói:

“Mọi chuyện đều có khả năng xảy ra, nhưng mà chuyện tìm hiểu sư đệ đảm đương không được, tánh mạng của đệ đều nhờ vào sư huynh vậy, chỉ mong sư huynh điều tra mọi chuyện rõ ràng, xóa đi nỗi oan ức này!”

“Ngươi nói không sai, thân làm sư huynh nhất định ta sẽ điều tra rõ ràng!”

Thiết Sơn Tôn cũng ngạc nhiên trước phản ứng bình thản của Phương Nguyên một hồi lâu, mới nhẹ nhàng nhẹ gật đầu, sau đó đảo ánh mắt qua mọi người, bao gồm đệ tử Tiểu Trúc phong, đệ tử Thanh Lô phong, Tạp Vụ điện, các tạp dịch giống như có thể xem thấu hết thảy bọn họ, thế mà trên mặt hắn lộ ra một bộ dáng mỉm cười thản nhiên, dường như có chút vui vẻ:

“Nếu lúc đầu chỉ là sự việc một vị đệ tử tạp dịch trộm đan mà thôi, nhưng ai ngờ lại có thể dẫn tới một chuyện lớn như vậy, thú vị thú vị!”

Những người bị hắn liếc qua, trong lòng đều run lên.

Bọn hắn cũng hiểu được ẩn ý của Thiết Sơn Tôn...

Tạp dịch trộm đan là việc nhỏ, cho dù kẻ trộm bị xử phạt như thế nào cũng chỉ là việc thường ngày đối với Giới Luật đường mà thôi.

Nhưng nếu có người đứng sau trộm đan sau đó vu oan cho người khác, lại trở thành vụ án được dàn dựng, âm mưu rõ ràng để hại người...

Vừa nghĩ tới những hình phạt trong truyền thuyết của đệ tử Giới Luật đường, đệ tử tiên môn ai nấy đều cảm thấy sợ hãi...
Chương 67 Thuận nước đẩy thuyền mà thôi (2)

Ngay cả Thiết Sơn Tôn nổi danh con chó dại chỉ biết cắn người đều đã mỉm cười như vậy, thì kết cục của người vu oan không thể tưởng tượng nổi nữa.

“Vân trưởng lão, Bạch chấp sự, các vị tiền bối...”

Thiết Sơn Tôn bước lên một bước, hành lễ một cái với các chư vị trưởng lão chấp sự, lạnh lùng nói:

“Sự việc còn chưa tra ra manh mối, đệ tử muốn mang vị đệ tử tạp dịch này đi, nhưng xin Vân trưởng lão, các vị chấp sự yên tâm, đệ tử cam đoan trong vòng ba ngày, nhất định sẽ có câu trả lời!”

Nghe xong lời này, Vân trưởng lão cũng không nói thêm gì, chỉ cười cười.

Chư vị chấp sự cũng cảm thấy yên tâm trong lòng, Bạch chấp sự chuyển hướng nhìn Phương Nguyên, nhẹ nhàng dặn dò:

“Nếu ngươi thật sự trộm đan thì cho dù thiên phú tốt, Tiểu Trúc phong cũng chứa không nổi ngươi. Nhưng nếu như ngươi trong sạch, tiên môn sẽ không cho ngươi chịu thiệt thòi. Bây giờ cứ ngoan ngoãn đi theo hắn đi, trong vòng ba ngày, lão phu sẽ chú ý việc này, để xem kết quả cuối cùng như thế nào!”

Phương Nguyên thi lễ một cái, nói: “Đệ tử hiểu rõ!”

Nói xong liền quay người nói với Thiết Sơn Tôn: “Đi thôi!”

Hai tên đệ tử Giới Luật đường nghe vậy, bắt đầu cầm xích chân còng tay bước lên, lại bị Thiết Sơn Tôn trừng mắt một cái, ngượng ngùng lui trở về.

Đệ tử xung quanh thấy vậy, từng người cảm khái không thôi, bắt đầu thấp giọng nghị luận, có ý định rời đi, ở giữa còn có mấy vị đệ tử Thanh Lô phong cũng đã nhanh chân chen lấn vào trong đám đệ tử Tiểu Trúc phong, trong đó có cả Chu Thanh Việt.

“Chậm đã!”

Thế nhưng vào lúc này, Thiết Sơn Tôn lại lạnh lùng mở miệng, cả đám đệ tử tiên môn đều quay đầu nhìn lại, đã thấy hai mắt Thiết Sơn Tôn lạnh lùng đảo trên thân từng người, thản nhiên nói:

“Không chỉ hắn cùng ta trở về, đệ tử Thanh Lô phong, tạp dịch Ngọc Phong nhai, cùng các đệ tử hiện diện ở đây đều phải cùng ta trở về...”

"Hả..."

Chu Thanh Việt nghe vậy, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.

Mà Hàn Tuyền, thân thể run rẩy càng dữ dội, ánh mắt ngơ ngác nhìn xuống đất.

Rất nhanh, Phương Nguyên dưới sự hộ tống của đệ tử Giới Luật đường, thẳng hướng Giới Luật đường ở Thiên Phạt phong mà đi, sau đó bị tạm giam bên trong một gian thiền điện cũ nát, chờ điều tra kĩ càng.

Mặc dù bị giam nhưng đãi ngộ của hắn cũng rất tốt. Các đệ tử Giới Luật đường lúc ở Tiểu Trúc phong thấy mấy vị chấp sự vô cùng coi trọng hắn, còn nghe nói hắn từ tạp dịch thế mà có thể bước vào tiên môn, đều nhìn hắn với con mắt khác, không chỉ chân không mang xiềng, chưa bị thụ hình bức cung, ngay cả đem hắn nhốt vào hắc lao cũng không, chỉ cầm tù tượng trưng mà thôi.

Đến lúc ăn cơm tối, bữa tối vậy mà cũng không tệ lắm, tính ra còn ngon hơn thức ăn thường ngày của hắn ở Ngọc Phong nhai. Dò hỏi một chút mới biết thật ra bữa ăn này là bữa ăn tối của đệ tử Giới Luật đường, có lẽ Thiết Sơn Tôn cố ý phân phó người đưa tới cho hắn.

Cơm nước xong xuôi, rảnh rỗi cùng mấy vị đệ tử Giới Luật đường hàn huyên, cuộc sống của Phương Nguyên trong thiền điện này cũng không quá tệ.

Hắn đã nắm trong tay kết quả rồi!

Từ lúc Tống Khôi chạy tới tường thuật mọi chuyện, hắn đã biết bản thân nên làm như thế nào mới có thể vượt qua cửa ải này một cách ổn thỏa nhất.

Dưới mắt của những đệ tử tiên môn cao cao tại thượng, một tên tạp dịch như hắn giống như là một con kiến mà thôi, nếu từ đầu sử dụng lí do thời gian không đủ để chạy về Ngọc Phong nhai giấu đan mà phản biện, chỉ sợ đệ tử Giới Luật đường cũng sẽ không quan tâm, trước tiên đập hắn một trận đã, thậm chí đánh hắn đến chết cũng không để ý mấy, dù sao chỉ là một tên tạp dịch mà thôi...

Càng có khả năng, quan hệ giữa đệ tử tiên môn rắc rối phức tạp, cho dù đệ tử Giới Luật đường phát hiện chuyện này có chút bất thường, cũng có khả năng tùy tiện coi mình là kẻ chết thay, dù sao đều là đồng đạo tu hành với nhau, còn mình tính là cái gì?

Mà muốn giải quyết việc này, chỉ có hai cách đơn giản nhất: một là đem sự việc này làm rùm beng lên, hai là phải cho người ta chú ý đến chính mình!

Hắn trộm đan dược, lại chạy tới Tiểu Trúc phong đánh vang Cảnh Tiên Cổ, đều có nguyên nhân cả!

Dù không thông qua thí luyện, tiên môn cũng sẽ chú ý tới mình, có bọn hắn làm chứng, thế thì đãi ngộ của mình sẽ không quá bất công!

Còn chuyện bây giờ đã trở nên vô cùng đơn giản.

Mình chỉ cần đợi kết quả mà thôi...

Sau khi Phương Nguyên ăn uống no say, thong thả ngồi xếp bằng trên bồ đoàn tu luyện, thì trong lúc này ở Hình Phạt đường được Giới Luật đường xưng là "Địa Ngục", Thiết Sơn Tôn ngồi trên ghế bành, hai mắt lạnh như băng bình tĩnh nhìn vào mắt đệ tử Hàn Tuyền, Thanh Lô phong trước mặt. Cả hai đều giữ im lặng, Hàn Tuyền lúc này cảm thấy như ngồi bàn chông, ánh mắt lo sợ, không dám nhìn thẳng.

“Bây giờ ngươi có khai ra không...”

Không biết qua bao lâu, Thiết Sơn Tôn mới chậm rãi mở miệng:

“Hay là muốn thưởng thức tư vị của vạn độc phệ tâm sau đó chúng ta lại nói chuyện?”

“Sư huynh... Ta bị oan...”

Hàn Tuyền bị hù tới són ra quần rồi, đột nhiên nằm ăn vạ trên mặt đất, la thất thanh.

“Theo kinh nghiệm của ta...” Thiết Sơn Tôn cúi đầu nhìn vào lòng bàn tay của mình, thản nhiên nói: “Chữ "oan" trong miệng ngươi có nghĩa là CÓ TỘI!”
Chương 68 Đi dần từng bước (1)

Phương Nguyên đã chuẩn bị tâm lý để chờ đợi ba ngày ở Giới Luật đường, thế nhưng chỉ sau một ngày, mọi chuyện đã kết thúc.

Vào chạng vạng tối của ngày thứ hai, khi ánh nắng đã dịu đi nhiều, cánh cửa của thiền điện bị mở ra, một vị nam tử mặc áo trắng, tướng mạo anh tuấn bước vào. Người này không những có khuôn mặt tuấn tú mà khí chất cũng rất đặc biệt. Sau khi bước vào phòng, hắn hướng về phía Phương Nguyên thi lễ, sau đó nói:

“Ngươi là Phương sư đệ đúng không? Ta tên là Lữ Khuynh Hà, đệ tử Tiểu Trúc phong. Bạch chấp sự sai ta tới đón ngươi ra ngoài!”

“Đa tạ Lữ sư huynh!”

Thấy thế, Phương Nguyên đứng dậy, thi lễ với Lữ Khuynh Hà, vừa cười vừa nói.

“Hôm qua đã khiến Phương sư đệ chịu thiệt thòi rồi!”

Lữ Khuynh Hà đánh giá hoàn cảnh của thiền điện, cười nhẹ rồi giải thích:

“Sự thật đã được điều tra xong. Kẻ vu oan cho Phương sư đệ, chính là Hàn Tuyền đệ tử Thanh Lô phong. Hắn trộm bảo đan của đan phường để buôn bán riêng, vì sợ tiên môn phát hiện nên vu oan cho Phương sư đệ. Tính đến hôm qua, số đan dược thu hồi được có giá trị không bằng một phần mười số hắn trộm. Loại tội ác tày trời như hắn không xứng được tha thứ. Tiên môn đã hủy tu vi của hắn sau đó trục xuất khỏi cửa. Hơn nữa chuyện này có liên quan đến một vị đệ tử khác của Tiểu Trúc phong chúng ta, bây giờ hắn là.... hết thảy tội trạng cũng đều do hắn tự chuốc lấy, không trách ai được!”

“Sư đệ đã rõ!”

Thần sắc của Phương Nguyên bình thản nói.

Hắn cũng chẳng suy nghĩ gì thêm về kết quả này bởi tất cả đã nằm trong dự liệu!

Ngay từ đầu, hắn không chỉ dự định giải oan cho mình mà còn muốn phản kích lại kẻ muốn hãm hại hắn!

Kẻ đó chắc chắn là Chu Thanh Việt. Còn kẻ giúp đỡ Chu Thanh Việt hãm hại mình – đệ tử Thanh Lô phong, cũng khiến hắn căm hận!

Cũng vì nguyên nhân này mà khi hắn biết được âm mưu của những người này nhằm vào mình, hắn đã trộm thêm một bình đan dược cực kì trân quý. Mục đích là khiến cho tiên môn phải xử lý thật nghiêm kẻ thủ ác bởi hắn sợ nếu tiên môn phát hiện ra bọn này chỉ trộm mấy viên đan dược còm cõi thì sẽ nương tay rồi hóa chuyện lớn thành chuyện nhỏ.

Hai người vừa nói chuyện vừa bước xuống cầu thang. Ở trước cửa điện đang có một chiếc Mộc Diên đỗ sẵn.

Lữ Khuynh Hà và Phương Nguyên leo lên Mộc Diên, chiếc Mộc Diên theo gió bay lên, hướng về ngọn núi bên ngoài lao đi, lượn một vòng trên không trung rồi bay đến Tiểu Trúc Phong. Lúc này, ở chân núi Tiểu Trúc phong đang có một đám người mặc áo màu tro tụ tập, kẻ đứng người ngồi. Khi Phương Nguyên thấy bọn họ thì giật mình, vội nói với Lữ Khuynh Hà một tiếng. Sau đó Mộc Diên hạ xuống, đám người mặc áo màu tro chính là những tạp dịch của Ngọc Phong nhai.

“Phương sư đệ tới...”

Có người nhìn thấy Mộc Diên thì ngạc nhiên hô một tiếng, tất cả mọi người đều chen chúc chạy tới.

Người cầm đầu chính là Tôn quản sự, khuôn mặt tươi cười hớn hở. Hắn đánh giá Phương Nguyên từ trên xuống dưới một chút, giống như lâu lắm rồi không gặp, mãi một lúc lâu mới cười ha ha, rất vui mừng nói:

“Phương sư đệ, quả nhiên tin tức ta nghe được không sai, ta hỏi thăm tin tức quả nhiên không sai, thực sự là ngươi được thả vào buổi chiều. Các đệ tử tạp vụ của Ngọc Phong nhai biết ngươi sắp tiến vào tiên môn nên cùng đợi tại đây để tiễn ngươi!”

“Đa tạ Tôn sư huynh, đa tạ các vị sư huynh...”

Phương Nguyên hơi xúc động, bước nhanh về phía trước, thi lễ với đám đệ tử tạp dịch.

Khi hắn ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của Tôn quản sự, đột nhiên cười ha ha, không thi lễ mà trực tiếp tiến lên ôm một lúc lâu.

Ánh mắt của các đệ tử tạp dịch khi nhìn Phương Nguyên vừa hâm mộ lại vừa kính sợ.

Bọn hắn không tưởng tượng được rằng, vị này mới lên núi làm tạp dịch còn chưa đến một năm mà đã bước vào tiên môn. Nhớ tới thuở ban đầu, khi nhìn thấy hắn chăm chỉ hiếu học, không biết có bao nhiêu người cười nhạo hắn, thậm chí còn chèn ép hắn. Bây giờ thấy tình cảm này, tâm tình đều trở nên cực kì phức tạp. Người ta bây giờ đã không còn cùng đẳng cáp với mình, đã chắc chắn bước vào cánh cửa tiên môn, trở thanh đệ tử tiên môn cao cao tại thượng!

Nhưng khi thấy hình ảnh Phương Nguyên bỗng nhiên ôm lấy Tôn quản sự đang ngẩn người, tất cả không cười nổi, mọi ngăn cách như bị xóa nhòa.

“Phương sư đệ, chúng ta đã mang giúp ngươi đồ đạc đến đây rồi!”

Khuôn mặt Tôn quản sự đầy cảm khái, nhịn không được lại lải nhải dài dòng:

“Ta nghĩ rằng không thể để cho ngươi nhọc công trở về lấy đồ. Vất vả lắm mới vào tiên môn, không nên về lại Tạp Vụ điện, đây là điều nên kiêng. Tạp Vụ điện sau bao nhiêu lâu mới có một người như ngươi, quả là trăm năm khó gặp. Ngẫm lại năm đó, chúng ta cũng đều muốn gia nhập tiên môn, nhưng cuối cùng không ai hoàn thành được mong muốn đó. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ngay từ khi ngươi mới vào đây, ta đã biết chắc ngươi sẽ làm được, khi đó ngươi…”
Chương 69 Đi dần từng bước (2)

“Lời này ta không muốn nghe nha!”

Phương Nguyên cắt ngang lời Tôn quản sự, cười nói:

“Mấy ngày nữa, ta muốn về Ngọc Phong nhai mời các vị sư huynh uống rượu!”

Tôn quản sự nghe thế thì tức giận đến mức dở khóc dở cười, mấy tên tạp dịch khác thì lập tức hoan hô ầm ĩ.

“Phương sư đệ, mau lên núi đi, các vị chấp sự đều đang chờ ngươi!”

Lữ Khuynh Hà mỉm cười nhìn đám người Phương Nguyên, mãi tới lúc này mới nhẹ nhàng nhắc nhở.

“Đúng đúng đúng, không thể để các vị chấp sự đợi lâu!”

Tôn quản sự nghe thế thì vội vàng thúc giục Phương Nguyên.

Sau khi vái chào cảm ơn mọi người ở Tạp Vụ điện, Phương Nguyên bình tĩnh lại, quay người bước về hướng trên núi.

Khoảng cách từ đây lên trên núi không còn xa nên không cần lái Mộc Diên mà chỉ cần bước đi theo thềm đá.

Khi còn cách sơn môn tầm hơn trăm trượng, bỗng nhiên Phương Nguyên nhìn thấy ba người đi theo hướng ngược lại.

Đầu tiên là một người mặc áo choàng nhăn nheo, trong tay cầm một bọc quần áo, bộ mặt thất thần, bước đi tập tễnh tựa như đã bị đánh, lúc đi xuống bậc thang nhiều lần suýt ngã. Còn ở sau lưng hắn là hai đệ tử Giới Luật đường mặc áo đen, thỉnh thoảng thúc giục người đi trước nhưng kẻ này lại dường như không nghe thấy. Kẻ này chính là “cựu đệ tử tiên môn” Chu Thanh Việt.

Vào lúc này, Chu Thanh Việt cũng nhìn thấy Phương Nguyên đang lên núi. Đôi mắt đờ đẫn lập tức có tiêu điểm.

Trong lòng hắn dâng lên hận ý khó có thể kiềm chế…

Hắn gần như sắp cắn nát môi của mình, nhìn chòng chọc vào Phương Nguyên, trong lòng gào lớn: “Hiện tại ngươi đã hài lòng chưa? Khi mọi chuyện ở đan phường của Thanh Lô phong vỡ lở, Hàn Tuyền đổ hết tội danh lên đầu ta, nói rằng mọi thứ đều do ta sai sử. Mặc dù ta không trộm đan dược nhưng lại mắc tội vu oan hãm hại đồng môn, bị trục xuất khỏi tiên môn, thậm chí còn bị các sư huynh đệ đồng môn chửi là trơ trẽn, không có một người ra tiễn. Ngươi đã hài lòng chưa?”

“Mà ngươi, bây giờ sắp một bước lên trời, trở thành đệ tử tiên môn, ngươi đã hài lòng chưa?"

Ánh mắt của hắn phức tạp, sắc mặt thay đổi liên tục, nửa muốn xông lên bóp chết Phương Nguyên, nửa muốn trốn tránh. Trong lòng hắn vốn ngập tràn lửa giận nhưng càng đến gần Phương Nguyên lại càng hoảng sợ, không kìm được nghĩ thầm: "Tên tạp dịch này bây giờ đã phong quang, hắn sẽ làm như thế nào với ta? Hắn sẽ khinh ta? Hắn sẽ mắng ta hãm hại hắn? Hắn sẽ đánh ta?"

“Hắn... Hắn... Sẽ làm gì với ta?"

Mang trong lòng tâm trạng mâu thuẫn và phức tạp nhất từ trước đến giờ, khi càng đến gần Phương Nguyên, Chu Thanh Việt càng thở gấp.

"Không được, ta không thể sợ hắn, làm sao ta có thể sợ một kẻ quê mùa?"

Trong lòng Chu Thanh Việt càng e ngại Phương Nguyên thì lại càng xuất hiện một loại phản ứng ngược: "Chỉ là ta sa cơ lỡ vận mới thua một nước cờ thôi. Mà Phương Nguyên ngươi chỉ là một kẻ quê mùa, có gì đáng tự hào. Bây giờ ngươi chỉ chiếm thượng phong tạm thời, có gì đáng mà kiêu ngạo? Ta không sợ ngươi, cũng không phục ngươi, nếu ngươi dám khinh ta, ta sẽ liều mạng với ngươi..."

Khi suy nghĩ điên cuồng này nổi lên, con mắt của Chu Thanh Việt đỏ bừng lên.

Bây giờ hắn cảm thấy mình giống như một đấu sĩ, giống như một vị tướng quân thất thế cất lên khúc hát bi tráng, dù thua trên sa trường nhưng vẫn đứng sừng sững không khuất phục, đối đầu với thiên quân vạn mã quân địch. Thậm chí hắn cảm thấy hơi bi tráng, cố ý ưỡn ngực lên, hiên ngang đi về phía trước…

Rất nhanh, khoảng cách giữa hai người ngày càng gần!

Bước chân của Chu Thanh Việt ngày càng kiên định, đã chuẩn bị tâm lý nghênh đón hết thảy!

Ngươi mắng ta đi, thậm chí đánh ta cũng được, nhưng ta chắc chắn sẽ nhìn ngươi với ánh mắt khinh thường!

Dù bây giờ ngươi oai phong, ta cũng muốn hét to vào mặt ngươi: "Ta, Chu Thanh Việt, xem thường ngươi, khinh miệt ngươi!"

Cuối cùng, giây phút hai bên chạm mặt đã tới!

Chu Thanh Việt cười lạnh, chuẩn bị ứng đối với Phương Nguyên, thậm chí chế giễu ngược lại.

... Nhưng… không có chuyện gì diễn ra cả!

Hai người chỉ lướt qua nhau!

Phương Nguyên không mắng hắn, cũng không khinh bỉ hắn, thậm chí còn không nói câu nào với hắn.

Hắn giống như không hề nhìn thấy Chu Thanh Việt, chỉ thản nhiên đi lướt qua, ánh mắt không hề nhìn Chu Thanh Việt một lần.

Bước chân Phương Nguyên không ngừng lại, cứ tiếp tục đi lên núi, bỏ lại Chu Thanh Việt thẫn thờ ở đằng sau.

Chu Thanh Việt chợt cảm thấy như toàn bộ sức lực của mình bị rút mất, tinh thần rệu rã, mọi chuẩn bị, mọi sự tức giận, mọi điều không cam lòng phút chốc bốc hơi, đột nhiên cảm thấy muốn khóc thật lớn.
Chương 70 Môn hạ Thanh Dương tông (1)

“Phương Nguyên, từ hôm nay trở đi ngươi chính thức trở thành đệ tử Thanh Dương tông, nhưng trước đó ngươi có nguyện ý tuân thủ theo 18 đại giới, 72 tiểu giới?”

“Đệ tử nguyện ý!”

Trong cổ điện dưới sườn núi Tiểu Trúc phong của Thanh Dương tông.

Năm vị chấp sự xếp thành một hàng ngang, ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, ánh mắt trịnh trọng nhìn Phương Nguyên.

Bầu không khí lúc này vô cùng nghiêm trang. Sau khi nghe được câu trả lời của Phương Nguyên, đồng nhi đang chờ ở bên cạnh liền bưng một chiếc chén thanh đồng tới, phía trên khắc phù triện hoa văn vô cùng tinh xảo. Phương Nguyên xuất một giọt máu tươi từ đầu ngón tay, nhỏ vào trong chén đồng, lập tức có một ngọn lửa màu xanh nhạt bùng lên, nhìn vào đó Phương Nguyên cảm thấy một cảm giác vô cùng thân thuộc.

“Đây chính là hồn đăng của ngươi, ngươi sinh đèn cháy, ngươi vong đèn tắt, đèn còn đặt ở trong Thanh Dương điện, ngươi vĩnh viễn là đệ tử Thanh Dương tông!”

Bạch chấp sự cầm hồn đăng của Phương Nguyên lên, trịnh trọng đặt ở trên kệ.

“Đã tiến nhập tiên môn tu hành, có những điều cơ bản ngươi phải nhớ, không phạm điều cấm, tâm luôn chính trực, trừ ma vệ đạo, ngươi phải nhớ kỹ!”

“Đệ tử nhớ rõ, vĩnh viễn không quên!”

Phương Nguyên quỳ mọp xuống đất, thành tâm thành ý trả lời.

Bạch chấp sự ra hiệu, đồng nhi bên cạnh lại bưng tới một cái khay tử đàn, trong đó có một bộ áo bào, một khối danh phù, một cái túi, một đạo ngọc giản. Đầu tiên Bạch chấp sự cầm khối danh phù đưa cho Phương Nguyên, hắn thấy rõ đó là một lệnh bài lớn tầm bàn tay, hình như được làm từ thanh đồng, mặt sau có hai chữ "Thanh Dương", ở giữa thì khắc một chữ "Nguyên".

“Đây là danh phù của ngươi ở Thanh Dương tông, sau khi ngươi lưu lại pháp ấn nó sẽ thuộc về ngươi, nhớ phải cất kỹ. Sau này ở tiên môn, mỗi tháng đến lúc nhận tài nguyên, hoặc muốn đi Tàng Kinh điện mượn đọc điển tịch, hay có ý định ra ngoài lịch luyện thì phải sử dụng vật này.”

Phương Nguyên hai tay cung kính tiếp nhận, thấp giọng đáp ứng.

Sau đó Bạch chấp sự cầm một túi nhỏ màu xám đưa cho Phương Nguyên, nói:

“Đây là túi càn khôn, phẩm giai tuy không cao, chỉ có một sao, nhưng cũng đủ để cho ngươi sử dụng. Bên trong đã có sẵn mười khối linh thạch, do Vân trưởng lão nể tình ngươi phí thời gian thời gian một năm làm tạp dịch, tu vi trễ nải không ít, đặc biệt tặng cho ngươi, hi vọng ngươi có thể sử dụng những linh thạch này một cách hiệu quả, mau chóng tăng tu vi lên!”

Trong lòng Phương Nguyên vừa mừng vừa sợ, vội vàng cầm lấy, thành tâm cảm tạ chư vị chấp sự và Vân trưởng lão.

Hắn cũng không nghĩ tới, chính thức bước vào tiên môn lại có nhiều chỗ tốt như vậy. Túi càn khôn không cần phải nói, đệ tử tiên môn ai cũng có một cái, nhưng mà mười khối linh thạch bên trong lại làm hắn cảm động. Có mười khối linh thạch này, sẽ giúp hắn trong một khoảng thời gian rất dài không cần lo lắng chuyện tài nguyên tu hành nữa!

“Còn ngọc giản này, trong đó chính là lịch sử của Thanh Dương tông trước đây và một chút giới luật. Thân là đệ tử tiên môn, không hiểu rõ lịch sử tiên môn thì không được, những thứ bên trong ngươi phải nhớ cho kĩ!”

Bạch chấp sự cầm ngọc giản đưa cho hắn, dặn dò vài câu, Phương Nguyên cũng vội vàng đồng ý.

“Mọi chuyện sau này, thì để Khuynh Hà dẫn ngươi đi làm thủ tục nhập môn đi. Thời gian ngươi nhập môn so với đệ tử khác đã chậm gần một năm, mặc dù tu vi cũng không bị bỏ quá xa, nhưng còn nhiều phương diện tu hành khác ngươi còn chưa nắm vững, hi vọng ngươi có thể cần cù tu hành, mau chóng đuổi theo bọn họ. Việc tu hành chính là đi ngược dòng nước, kỵ nhất là lười biếng, đạo lý này ngươi hẳn cũng hiểu, không cần nói nhiều nữa!”

Bạch chấp sự cười một tiếng, nhẹ giọng phân phó Phương Nguyên vài câu, ra hiệu hắn có thể đi.

Mang theo một đống đồ, Phương Nguyên bước ra khỏi cổ điện, trong lòng vui sướng cực kỳ.

“Chúc mừng Phương sư đệ!”

Lữ Khuynh Hà đã đứng sẵn ngoài điện, chúc mừng Phương Nguyên một câu:

“Từ hôm nay trở đi, chúng ta đã là đồng môn, phải chiếu cố nhau nhiều hơn một chút. Trước tiên để sư huynh dẫn ngươi đi một vòng quanh Tiểu Trúc phong, về sau đệ sẽ tu hành ở đây, cũng nên nắm rõ một tí!”

Phương Nguyên cám ơn Lữ Khuynh Hà, liền theo hắn bước lên Mộc Diên.

“Phương sư đệ, nơi này chính Tàng Kinh điện, bên trong cất giữ các loại điển tịch, thậm chí là pháp thuật bí quyển. Đệ đã là đệ tử tiên môn, có thể sử dụng danh phù tới đây mượn đọc. Ta nghe người ta nói, đệ còn chưa biết gì về pháp thuật, đệ nên nhanh chóng bổ sung kiến thức đi. Đệ tử tiên môn chúng ta mà không tu hành pháp thuật làm sao mà được? Pháp thuật chính là lực lượng để chúng ta câu thông với thiên địa, là thứ quan trọng nhất trong tu hành!”

“Đây chính là Linh Thiện đường, mỗi ngày phục vụ thức ăn cho đệ tử, ngày hai bữa, không có bữa tối. Người tu hành không quá coi trọng bữa ăn, một phần cũng vì rèn luyện thanh tâm quả dục, có ích cho việc tu hành. Nhưng mà nếu đệ muốn tụ tập cùng đồng môn một chút, cũng có thể tới Linh Khê Xá đằng sau Trúc Đình, ở đó có một tửu quán nho nhỏ, đồ ăn khá ngon, rượu không tệ, chỉ có điều lão bản lòng dạ hiểm độc, giá cả không phải rẻ!”

“Chỗ này chính là Tiểu Thanh Khê Đạo Đài, thỉnh thoảng hay có Chấp Sự trưởng lão đến đây giảng đạo, mọi đệ tử đều có thể tới nghe giảng, giải tỏa nghi vấn trong lòng!”

“Đây là Linh Bảo các, nếu như tài chính của đệ mà dư dả, có thể tới đây mua sắm pháp bảo. Nhưng mà đệ tử Tiểu Trúc phong chúng ta, tu vi còn thấp, còn chưa phải phí tiền vào mấy thứ này, huống hồ sau khi hoàn thành khảo hạch đạt được Thanh Dương Tứ Pháp, tiên môn cũng sẽ ban thưởng pháp bảo!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK