Bên cạnh đầm lầy Ma Tức hồ, dưới một mảnh hắc sơn, chúng đệ tử Tiểu Trúc phong đã chính thức trú đóng ở đây, đang bố trí đại trận. Các đệ tử đều bày ra vẻ mặt nghiêm túc, thậm chí có thể nói là có chút lo sợ bất an, lo lắng và chờ đợi phản ứng của Thần Tiêu phong.
Sau khi trải qua trận chiến đêm qua, bọn hắn đã biết rõ Thần Tiêu phong chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, thậm chí hai phong khai chiến cũng là có khả năng. Chuyện này khiến trái tim bọn hắn có chút tuyệt vọng. Dù sao thì đối phương cũng là Thần Tiêu phong, cao thủ nhiều như mây, hiện tại đã mơ hồ có danh hiệu tối cường trong ngũ phong Thanh Dương tông. Mà bên phía Tiểu Trúc phong mình, tất cả mọi người chỉ mới tu hành chừng ba năm.
Thực lực của hai bên vốn không cùng một cảnh giới.
Khỏi cần phải nói, vẻn vẹn chỉ riêng số lượng đệ tử Luyện Khí tầng tám, Tiểu Trúc phong tính cả Phương Nguyên cũng chỉ có một đệ tử Luyện Khí tầng tám trở lên, chính là quả ớt nhỏ. Nói đến cũng thật buồn cười, một người này lại vốn là đệ tử Thần Tiêu phong đây.
Mà Thần Tiêu phong thì sao?
Chủ lực của người ta đã là đệ tử Luyện Khí tầng tám trở lên, ngay cả đệ tử Luyện Khí tầng bảy cũng rất ít!
Nếu hai bên thật sự khai chiến, kết quả còn phải nói gì nữa sao?
Còn nếu không khai chiến, trong sáu người Thần Tiêu phong xâm nhập lãnh địa Tiểu Trúc phong đêm qua, chết ba, bị bỏ tù ba, đối phương sẽ nuốt trôi cơn tức này sao? Mặc dù nói trong chuyện này Tiểu Trúc phong vững vàng chiếm lý, thế nhưng ở nơi không thấy mặt trời như Ma Tức hồ, trước mặt Thần Tiêu phong thực lực cường đại, loại đạo lý này không thể mang đến chút cảm giác an toàn nào cho chúng đệ tử Tiểu Trúc phong!
Cũng may là sau khi vào Ma Tức hồ, Phương Nguyên đã sắp xếp mọi thứ trật tự rành mạch, thuận lợi vô cùng. Mà một trận đánh đêm qua lại càng hiển lộ ra thực lực khiến kẻ khác khiếp sợ. Trong lòng chúng đệ tử Tiểu Trúc phong cũng phục hắn, vì vậy nguyên một đám mới có chút can đảm bố trí đại trận dựa theo phân phó của Lục Thanh Quan. Nếu không, lúc này bọn hắn còn cần chuẩn bị gì nữa, đoán chừng mỗi người đã sớm chạy toán loạn.
Mà hiện tại, tuy bọn hắn còn đang chống đỡ, nhưng trong lòng lại không có nắm chắc bao nhiêu!
Chỉ có thể ngoan ngoãn chờ Phương Nguyên xử lý chuyện này!
"Tất cả, phù triện cũng được, ngọc phù cấm kỵ cũng tốt, đều dùng hết đi!"
Đệ tử mắt mù Lục Thanh Quan của Phù Đạo viện đang bình tĩnh chỉ huy chúng đệ tử bày trận. Trên mặt phù trận, tạo nghệ của hắn khiến Phương Nguyên cũng phải âm thầm ngưỡng mộ. Đương nhiên chúng đệ tử Tiểu Trúc phong cũng không có dị nghị gì, đều bắt đầu thiết trí các trận tuyến dưới sự sắp xếp của hắn.
Chỉ có điều vào lúc bày trận, có đệ tử cũng không nhịn được hỏi: "Lục sư huynh, chúng ta bố Tiên Cơ Ngự Ma Trận này, thật sự là muốn đối kháng chính diện với Thần Tiêu phong sao? Tuy trận này phòng thủ là vô địch nhất, nhưng thực lực cách biệt quá lớn, cũng không có ích gì."
Lục Thanh Quan tính tình rất tốt, nếu đổi lại Phương Nguyên, đệ tử Tiểu Trúc phong đã không dám hỏi những lời này. Mà sau khi Lục Thanh Quan nghe vậy, cũng chỉ cười nhạt nói: "Ta hiểu các ngươi đang lo lắng gì. Thật ra các ngươi không cần lo lắng, hiện tại chúng ta cũng chỉ làm tốt tất cả chuẩn bị mà thôi, không nhất định sẽ đối kháng chính diện với Thần Tiêu phong. Dù sao thì tất cả mọi người đều là đồng môn Thanh Dương tông, chẳng lẽ lại đấu tới ngươi sống ta chết hay sao?"
Chúng đệ tử Tiểu Trúc phong nghe xong lời ấy, trái tim đều vạn phần công nhận, liên tục gật đầu nói: "Đúng vậy, đúng vậy, nếu như Thần Tiêu phong khinh người quá đáng, sợ rằng khi về tới tiên môn, các trưởng lão sẽ không bỏ qua cho bọn hắn. Cho nên nhất định sẽ không đánh!"
Tuy nói như vậy, nhưng cũng có người thầm than: Nếu không định chính diện chống đối Thần Tiêu phong, vậy chúng ta bày Tiên Cơ Ngự Ma Trận làm gì? Đây là đại trận tiêu hao nhiều tài nguyên nhất, cũng là đại trận có sức phòng ngự mạnh nhất. Nếu chỉ cần biểu hiện lung tung ứng phó, bày Tam Đinh Thần Giáp Trận và Quy Thủ Trận cũng có thể đạt được mục đích, cần gì phải đập hết tất cả tài nguyên vào trong đại trận?
Còn nữa, mọi người đều là đồng môn Thanh Dương thật, nhưng hôm qua đệ tử Thần Tiêu phong tử thương không ít!
Hơn nữa Phương Nguyên sư huynh còn không có ý định giao ba vị đệ tử Thần Tiêu phong đã bắt lại ra, cuối cùng hắn đang suy nghĩ gì?
"Ta nghe nói đêm hôm qua Phương Nguyên sư huynh đã nhận được truyền tin của Nghiêm Cơ sư huynh Thần Tiêu phong, sau đó lập tức lệnh chúng ta suốt đêm bố trí Tiên Cơ Ngự Ma Trận. Điều này chỉ có thể nói rõ, tin tức hắn nhận được đêm qua cũng không phải quá tốt, nếu không hà tất gì phải căng thẳng như vậy chứ?"
Có người lặng lẽ truyền lại đủ loại tin tức.
"Thần Tiêu phong kia cũng thật quá mức, dù sao hôm qua cũng là bọn hắn chủ động gây chuyện trước."
"Hiện tại chúng ta đang ở trong Ma Tức hồ, lại không thể tới chỗ trưởng lão cáo trạng, chỉ có thể tự mình giải quyết."
Có người tức giận bất bình, có người lo lắng không ngớt, cũng có người cười nhạt.
"Các ngươi đều suy nghĩ nhiều. Sau khi Phương Nguyên sư huynh dẫn chúng ta vào Ma Tức hồ, liệu đã từng có chuyện nào sắp xếp không thích hợp chưa?"
"Chuyện này ta tin tưởng, chắc chắn hắn cũng có thể xử lý thỏa đáng, chúng ta cứ an tâm bày trận là được!"
"Đúng đúng, nói không chừng Phương Nguyên sư huynh chỉ làm ra xu thế cá chết lưới rách, cho Thần Tiêu phong sợ ném chuột vỡ đồ mà thôi."
"…"
"…"
Trong đủ loại suy đoán, rất nhanh Tiên Cơ Ngự Ma Trận đã được thiết lập xong.
Một đại trận này gần như tiêu hao hết tất cả tài nguyên phù triện của Tiểu Trúc phong. Có thể nói là dốc hết vốn liếng!
"Phương Nguyên sư huynh, thật muốn làm như vậy sao?"
Chương 237 Từ bỏ ý đồ? (2)
Nhìn Tiểu Trúc phong đã bố trí xong một tòa đại trận sâm nghiêm, lúc này Tiểu Kiều sư muội đang cùng Phương Nguyên ngồi trên một ngọn núi thấp bên cạnh đại trận cũng có vẻ hơi tâm thần không yên. Đợi rất lâu sau đó, nàng vẫn không nhịn được hỏi một câu, ánh mắt vô cùng lo lắng.
"Ý đồ đã định, làm sao phải do dự bất định?"
Phương Nguyên thản nhiên nói: "Ngày hôm qua khi ta truyền tin với Nghiêm Cơ, ngươi cũng thấy đấy!"
"Thật ra hôm qua hắn nói…"
Tiểu Kiều sư muội do dự một lát, dường như muốn khuyên điều gì, lại biết mình không thể thuyết phục Phương Nguyên, cuối cùng nàng cũng không nói tiếp, chỉ nhẹ nhàng thở dài một tiếng: "Quên đi, cứ như vậy đi!"
Nhìn vẻ mặt Phương Nguyên tràn đầy bình tĩnh, trong lòng nàng lại không nhịn được thầm nghĩ: "Trước đây ta luôn cảm thấy Phương đại sư huynh hành sự ổn trọng, thậm chí có chút ngờ nghệch. Nhưng hiện tại xem ra, chỉ có thể nói cảnh giới của chúng ta chưa đủ, nhìn người cũng hơi đơn giản một chút..."
Oanh! Oanh! Oanh!
Ngay lúc đệ tử Tiểu Trúc phong vừa bố trí xong đại trận không lâu, đang lo lắng chờ đợi, chợt nghe có một tiếng quát lạnh từ xa xa truyền đến. Chúng đệ tử đều kinh hãi, vội vàng chạy tới trước đại trận nhìn lại. Chỉ thấy phương bắc hắc sơn nơi bọn hắn bày trận, bụi mù nổi lên bốn phía, hơn mười đạo linh quang lướt nhanh mà đến, hệt như sao băng trên trời. Khí phách kia khiến người vừa nhìn đã thấy kinh hãi!
"Đệ tử Thần Tiêu phong tới rồi sao?"
"Trời ạ, bọn hắn đến hơn hai mươi người, từ khí cơ có thể thấy đây đều là cao thủ!"
"Lai giả bất thiện, thiện giả bất lai, Thần Tiêu phong có nhiều người đến như vậy, đến tột cùng bọn hắn muốn làm gì?"
Trong bầu không khí tràn ngập sợ hãi, trong số đệ tử Tiểu Trúc phong thậm chí còn có người tế cả pháp bảo lên.
Chẳng qua đệ tử Thần Tiêu phong cũng không vọt thẳng đến, mà ngừng trên một ngọn núi cách đó trăm trượng, rất nhanh bọn hắn đã xếp thành trận thế. Sau một hồi lâu, có một bóng người vọt xuống tới từ trên đỉnh núi. Hắc mặc hắc y, khí cơ hùng hồn, khi đi tới vị trí cách Tiên Cơ Ngự Ma Trận của Tiểu Trúc phong khoảng chừng ba mươi trượng, hắn lạnh lùng nhìn lướt qua Tiên Cơ Ngự Ma Trận, sau đó cao giọng hét lớn: "Đại đệ tử chân truyền Phương Nguyên của Tiểu Trúc phong ở đâu, Nghiêm Cơ sư huynh của Thần Tiêu phong ta đích thân tới, có chuyện muốn hỏi ngươi!"
"Đây là đang chất vấn sao?"
"Đệ tử Thần Tiêu phong lại có thể bừa bãi như thế?"
Có đệ tử Tiểu Trúc phong nghe xong giọng điệu từ trên cao nhìn xuống như vậy, trong bụng vốn đang lo sợ cũng có chút căm giận lên.
Nói cho cùng, tuy rằng bọn họ e ngại sự cường đại của Thần Tiêu phong, nhưng lại không cho rằng trong chuyện này bên mình không đúng.
Hiện tại Phương Nguyên là mặt mũi của Tiểu Trúc phong, đệ tử Thần Tiêu phong bất kính với Phương Nguyên chính là không đặt Tiểu Trúc phong vào mắt.
"Đi thôi!"
Ngược lại Phương Nguyên nghe được tiếng quát này cũng không để trong lòng, vẻ mặt hờ hững nói.
Tiểu Kiều sư muội gật đầu, từ trên núi đi xuống. Đối mặt với vị đệ tử hắc y Thần Tiêu phong có thái độ bất thiện, nàng lạnh lùng nói: "Phương Nguyên sư huynh đã sớm chờ các ngươi đến. Lúc này Nghiêm Cơ sư huynh đang ở nơi nào, còn không ra nói chuyện?"
"Ha ha, cũng chỉ là một con non mới vào tiên môn không lâu, lại có thể bày ra cái giá. Ta tới truyền lại lời nhắn của Nghiêm Cơ sư huynh, thế mà hắn lại có thể không đích thân ra nghênh tiếp, xem ra ngươi tưởng mình thành đại đệ tử chân truyền là rất giỏi hay sao?"
Đệ tử Thần Tiêu phong kia cười lạnh đánh giá Tiểu Kiều sư muội, cũng không nhiều lời, tiện tay chỉ về hướng tây.
"Sau thời gian uống cạn một chung trà, gặp ở núi hoang đông nam đi!"
Nói xong, hắn cười lạnh một tiếng xoay người bay vút trở về.
Đối với thái độ khinh thường của đệ tử Thần Tiêu phong, Tiểu Kiều sư muội cũng không nói gì nhiều, chỉ quay đầu nhìn thoáng qua núi hoang kia. Chỉ thấy giữa hai bên bọn hắn có một ngọn núi hoang đỏ thẫm, cách Tiên Cơ Ngự Ma Trận và chúng đệ tử Thần Tiêu phong không xa. Nếu như có vấn đề gì, song phương cũng có thể đúng lúc cứu giúp. Kể từ đó, vị trí này cũng công bình, tối thiểu cũng không yêu cầu Phương Nguyên thâm nhập trận địa địch.
Chẳng qua, cách làm này của Thần Tiêu phong rõ ràng là đang muốn dùng thân phận đối địch để nói chuyện!
"Tốt, ta đi tới gặp hắn!"
Phương Nguyên đã sớm chuẩn bị xong. Nghe xong lời Tiểu Kiều sư muội nói, hắn đứng thẳng người dậy.
Tiểu Kiều sư muội vội hỏi: "Có cần ta đi cùng ngươi, hoặc để Lăng sư tỷ đi cùng ngươi?"
"Không cần, tự ta lo liệu được, ngươi chỉ cần chuẩn bị dựa theo thương lượng trước đó là được!"
Phương Nguyên chỉ lắc đầu, sau đó bước nhanh ra khỏi đại trận.
"Tiểu Kiều sư muội, đến tột cùng Thần Tiêu phong muốn Phương Nguyên sư huynh tới đó nói chuyện là có dụng ý gì?"
"Tuy lần này Thần Tiêu phong chết mấy người, nhưng là bọn hắn gây sự trước, sau đó bọn hắn còn có thể ngang ngược không biết lý lẽ như vậy?"
"Nếu chúng ta giao ba đệ tử còn sống cho Thần Tiêu phong, bọn hắn có chịu bỏ qua chuyện này không?"
Phương Nguyên vừa đi, chúng đệ tử Tiểu Trúc phong lập tức vây quanh bên cạnh Tiểu Kiều sư muội, vội vàng hỏi dò.
Thậm chí còn có người muốn thông qua nàng để tìm hiểu tâm tư của Phương Nguyên, chỉ muốn nhìn xem liệu có khả năng yên bình vượt qua chuyện này không.
"Việc này ta cũng không biết, chúng ta cứ yên lặng theo dõi kỳ biến đi!"
Tiểu Kiều sư muội bị người vây quanh cũng chỉ có thể cười khổ một tiếng, kêu mọi người bình tĩnh theo dõi.
Nhìn dáng vẻ vô cùng lo lắng và thấp thỏm bất an trên mặt chúng đệ tử, trong lòng nàng cũng bất đắc dĩ thầm than: "Sao các ngươi có thể nghĩ tới được, hiện tại người không chịu để yên không phải đệ tử Thần Tiêu phong, mà là Phương đại sư huynh của chúng ta!"
Chương 238 Cứng rắn đoạt người (1)
Phương Nguyên đi nhanh về phía núi hoang, một cái bóng xanh lay động trong hư không, hào hiệp cô tịch, tốc độ cũng nhanh vô cùng. Còn chưa tới thời gian uống cạn một chung trà, hắn đã đến chân núi hoang, sau đó khẽ thở dài một tiếng, sắc mặt ngưng trọng, trực tiếp đạp gió mà lên. Vừa đặt chân lên đỉnh núi hoang, hắn đã thấy trên núi hoang có Nghiêm Cơ thân mặc áo bào xám ngồi trên đỉnh núi chờ mình. Bên tay Nghiêm Cơ có đặt một thanh ngân thương, âm phong rít gào rít gào, khiến bầu không khí trên đỉnh núi xơ xác tiêu điều, có loại cảm giác đè nén khó có thể diễn tả bằng lời...
"Tiên Cơ Ngự Ma Trận?"
Nghiêm Cơ nhìn cũng chưa từng nhìn qua hướng Phương Nguyên, mà nhìn phương hướng Tiểu Trúc phong bày đại trận. Hắn nhẹ nhàng mở miệng, giọng nói ổn định lại xen lẫn một chút phức tạp khó có thể diễn tả bằng lời: "Tiểu Trúc phong các ngươi bày ra đại trận bực này, chẳng lẽ là muốn khai chiến với Thần Tiêu phong ta hay sao? Ta rất không rõ, hôm qua ta đã đưa ra đầy đủ hứa hẹn, muốn nhân nhượng cho khỏi phiền, vì sao ngươi phải thề chết chống đối tới cùng?"
"Ta vẫn còn mấy vấn đề nghĩ mãi mà không rõ..."
Sắc mặt Phương Nguyên không thay đổi, bình tĩnh ngồi đối diện Nghiêm Cơ, hơi khẽ cau mày hỏi.
Nghiêm Cơ lạnh lùng nói: "Vấn đề vốn đã rõ ràng như vậy, có cái gì không dễ hiểu? Chuyện này Thần Tiêu phong chúng ta nhận thua, hiện tại ngươi đưa bọn hắn cho ta, ta sẽ lập tức dẫn người trở về. Tất cả mọi người đều đặt tinh lực vào việc thí luyện chẳng phải càng tốt hơn sao?"
"Ta muốn biết là..."
Phương Nguyên không trả lời hắn, chỉ bỗng nhiên ngẩng đầu lên trực tiếp hỏi: "Chuyện này ngươi có biết hay không?"
"Lẽ nào ngươi không tin ta?"
Vẻ mặt Nghiêm Cơ có hơi cay đắng, một lát sau hắn mới nói: "Hôm qua ta đã nói qua với ngươi, là mấy người bọn hắn tự mình làm chuyện này, thậm chí ngay cả ta cũng bị lừa gạt, mãi đến khi chuyện xảy ra rồi ta mới biết được việc này..."
"Ngày hôm qua ta còn hơi nghi ngờ, hiện tại ta lại tin thêm vài phần..."
Qua hồi lâu, Phương Nguyên mới hờ hững nói một câu, miễn cưỡng cười một tiếng.
Mà Nghiêm Cơ lại có chút mệt mỏi yên lặng xuống. Sau một hồi lâu, bỗng nhiên hắn thét dài nói: "Thả người đi!"
Phương Nguyên ngẩng đầu lên nhìn hắn, không trả lời.
Lông mày Nghiêm Cơ nhíu lại, giọng nói có vẻ vô cùng mệt mỏi rã rời, nói: "Chuyện đã như vậy, gây rối nữa cũng chẳng tốt cho ai cả. Ta hy vọng ngươi có thể hiểu được, sáu đệ tử của Thần Tiêu phong ta đều là đệ tử tinh anh Luyện Khí tầng tám và tầng chín, tu vi tinh thâm, thân phận vô cùng cao. Thậm chí trong đám người còn có một vị chân truyền hết sức quan trọng là Lưu Mặc Chân sư đệ. Hiện tại ba người đã chết, ba người trọng thương, tổn thất bực này bất kể thế nào cũng lớn hơn so với Tiểu Trúc phong các ngươi đi? Chuyện này từ nay về sau không cần nói lại nữa, trong Ma Tức hồ này, chúng ta cũng coi như huề nhau. Ngươi thả người đi, ta muốn dẫn bọn hắn trở về chữa thương. Chuyện này tạm thời chấm dứt tại đây..."
"Chấm dứt tại đây?"
"Huề nhau?"
Phương Nguyên cười lạnh nói lại hai câu, sau đó mới nặng nề mở miệng nói: "Là đệ tử của Thần Tiêu phong các người xâm nhập lãnh địa Tiểu Trúc phong ta trước, đoạt đi bảo dược của chúng ta, còn ra tay giết người của chúng ta. Kết quả ngươi tới đây chỉ nói một câu như vậy, sau đó muốn mang bọn hắn về?"
"Đã đến lúc này rồi, nhiễu loạn đã trêu ra, ngươi còn muốn tính toán việc này?"
Trên mặt Nghiêm Cơ cũng hiện ra vẻ tức giận. Hắn nhìn thẳng Phương Nguyên, lạnh lùng nói: "Ngươi một mực hỏi ta rằng ta có biết chuyện này không, ta cũng đã nói thật cho ngươi biết, ban nãy ngươi cũng nói ngươi tin ta. Lẽ nào như thế vẫn chưa đủ sao? Ngươi còn phải khiến chuyện này lớn tới mức nào nữa?"
"Cũng là vì ta tin ngươi không biết rõ tình hình, cho nên mới càng không thể để cho ngươi dẫn bọn hắn trở về!"
Phương Nguyên trả lời như đinh đóng cột, lạnh giọng nói.
"Ngươi... Ngươi còn đang càn quấy cái gì?"
Trong giọng nói của Nghiêm Cơ đã có chút không nén nổi lửa giận: "Bọn hắn giấu giếm ta chạy ra ngoài, nếu đã gây ra đại họa, ta còn có thể làm thế nào đây? Nhìn ngươi chém đầu nguyên một đám bọn hắn sao? Rốt cục ta cũng là sư huynh của bọn hắn, bọn hắn gây chuyện, ta phải chịu trách nhiệm thay bọn hắn! Đúng, bọn hắn đánh thương đệ tử Tiểu Trúc phong, ta ở đây chịu tội với ngươi! Đệ tử thương vong của Tiểu Trúc phong các ngươi cần bồi thường bao nhiêu, ngươi cứ việc nói ra là được, cho dù Nghiêm Cơ ta có táng gia bại sản cũng sẽ cho ngươi một câu trả lời hài lòng!"
Ngược lại với vẻ mặt tràn đầy giận dữ của Nghiêm Cơ, Phương Nguyên lại có vẻ rất bình tĩnh.
Qua hồi lâu hắn mới đột nhiên cười một tiếng.
"Trong Ma Tức hồ này khắp nơi đều có cơ duyên tạo hóa, linh chu bảo dược, sao ta lại cần ngươi bồi thường cho?"
Giờ khắc này ánh mắt của hắn đã có vẻ hơi lạnh nhạt: "Những người này lén xông vào Tiểu Trúc phong, đánh thương đệ tử Tiểu Trúc phong ta, chính là phạm vào môn quy. Ta muốn áp giải bọn hắn về tiên môn thẩm vấn. Trách nhiệm này ngươi không chịu nổi, quay về tiên môn chờ kết quả đi thôi..."
"Cái gì?"
Vẻ mặt Nghiêm Cơ trở nên giận dữ: "Ngươi có biết nếu ngươi báo chuyện này tới tiên môn sẽ có kết quả gì không?"
Đương nhiên Phương Nguyên biết.
Chuyện đám người Lưu Mặc Chân làm ra chính là phạm vào tối kỵ.
Nếu như làm lớn chuyện lên, thấp nhất cũng gặp phải kết quả bị phế bỏ tu vi, đuổi ra khỏi tiên môn!
Thậm chí có khả năng rất lớn sẽ bị tống tới Thiên Lôi Hình Phạt đài, rơi vào cảnh ngũ lôi thiêu thi!
Chương 239 Cứng rắn đoạt người (2)
Nhưng rõ ràng lo lắng của Nghiêm Cơ không giống Phương Nguyên. Hắn thấy Phương Nguyên không trả lời lại có chút tức giận nói ra: "Đám người Lưu sư đệ dĩ nhiên sẽ không có kết quả tốt, nhưng ngươi cho rằng ngươi có thể tốt hơn chỗ nào? Ngươi có biết ngươi làm như vậy, đừng nói bọn hắn, ngay cả Thần Tiêu phong ta cũng sẽ tổn hao danh dự nhiều. Ngươi nghĩ rằng đại sư huynh chân truyền của Thần Tiêu phong ta sẽ bỏ qua cho ngươi sao? Ngươi cho rằng trưởng lão Thần Tiêu phong và chư vị chấp sự sẽ bỏ qua cho ngươi sao? Ngươi cho rằng gia tộc sau lưng Lưu Mặc Chân còn có chỗ dựa của hắn trong tiên môn sẽ bỏ qua cho ngươi sao?"
Mấy câu hỏi liên tiếp này tựa như một ngọn rồi lại một ngọn núi lớn đè lên trên người Phương Nguyên.
Nhưng Phương Nguyên nghe xong chỉ hờ hững nói: "Hiện tại bọn hắn đã sẽ không bỏ qua ta..."
Nghiêm Cơ đột nhiên yên lặng xuống.
Hắn nhìn Phương Nguyên, Phương Nguyên cũng đang nhìn hắn, ánh mắt hai người như binh khí, đều ẩn hàm sát khí.
"Ta đã rất cố gắng áp chế lửa giận để nói chuyện với ngươi. Dưới tình huống ngươi đã biết rõ bọn hắn là đệ tử Thần Tiêu phong ta, vậy mà còn giết liền ba người, chuyện này ta không định hỏi ngươi cũng vì muốn có thể giải quyết ổn thỏa vấn đề này. Nhưng ngươi..."
Sau một hồi lâu Nghiêm Cơ mới nói ra: "... Dự định cứng rắn chiến đấu tới cùng với chúng ta?"
Phương Nguyên thở một hơi thật dài. Đối với vấn đề này hắn khó trả lời, vì vậy trực tiếp gật đầu.
"Ngươi quá ngây thơ!"
Nghiêm Cơ hờ hững nói một câu, sau đó than thở: "Nếu đổi lại lúc bình thường, có thể ta sẽ giảng đạo lý với ngươi. Nhưng hiện tại ta không muốn nói thêm cái gì, sau này ngươi chậm rãi lĩnh ngộ đi. Nhưng hôm nay ta nhất định phải đón người về, không về không được..."
Lúc này Phương Nguyên mới nở nụ cười: "Ngươi không thể đón đi!"
Nghiêm Cơ lộ ra nụ cười chế nhạo: "Ngươi có biết hôm nay ta dẫn theo bao nhiêu người tới đây?"
Phương Nguyên không nói, chỉ lẳng lặng nhìn hắn.
Nghiêm Cơ lạnh lùng nói: "Hai mươi bảy, gần như đã mang đến một nửa cao thủ Thần Tiêu phong, đều có tu vi chừng Luyện Khí tầng tám!"
Khi nói xong những lời này, hắn đồng thời tế lên một linh phù!
"Vèo!"
Một luồng tử hỏa xông thẳng tới chân trời.
Mà trên ngọn núi thấp xa xa đối diện đại trận Tiểu Trúc phong, cũng bỗng nhiên dâng lên hơn mười luồng khí cơ kinh người.
Cho đến lúc này, Nghiêm Cơ mới nói tiếp: "Ngươi cảm thấy đây là lực lượng Tiểu Trúc phong các ngươi có thể ngăn cản?"
Phương Nguyên không đáp, chỉ bình tĩnh nói: "Xem ra cho dù phải dùng sức mạnh ngươi cũng muốn đưa bọn hắn đi?"
Nghiêm Cơ chỉ lạnh lùng gật đầu.
Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn hắn: "Cho dù khi cứng rắn đoạt người có khả năng chết càng người nhiều hơn nữa?"
Nghiêm Cơ lạnh lùng nói: "Nếu ngươi đồng ý thả người, ta cũng không cần làm như vậy!"
Nét mặt Phương Nguyên đột nhiên trầm xuống, thản nhiên nói: "Ta đã nói rồi, ta sẽ không thả người!"
"Như vậy cũng thật không thể trách ta!"
Nghiêm Cơ cũng thở thật dài một hơi, bỗng nhiên hét lớn: "Đệ tử Tiểu Trúc phong nghe cho ta, hôm qua Thần Tiêu phong ta cố thủ tình đồng môn, niệm tình đệ tử Tiểu Trúc phong tu vi còn thấp, sợ không đủ để ứng phó nhiều loại hung hiểm trong Ma Tức hồ, đặc biệt để chân truyền Lưu Mặc Chân và mấy vị sư đệ tới đây hỏi các loại xem các ngươi có cần giúp đỡ gì không. Ai ngờ mấy vị sư huynh đệ này vừa vào lãnh địa Tiểu Trúc phong, đã bị các ngươi giữ lại, ngang ngược không biết lý lẽ giết mấy người. Hôm nay chúng đệ tử Thần Tiêu phong ta đến đây chỉ vì muốn đón bọn họ về, ai dám ngăn trở?"
Tiếng này mênh mông cuồn cuộn, phát tán tứ phương, cho dù là đệ tử Thần Tiêu phong hay là đệ tử Tiểu Trúc phong đều nghe rõ ràng.
"Cái gì?"
Trong trận, đệ tử Tiểu Trúc phong nhất thời lặng ngắt như tờ, như đều nghe tới ngây người.
Dù bọn hắn có nghĩ đến nát óc cũng không nghĩ tới đệ tử Thần Tiêu phong lại nói ra lời nói bực này!
Bởi vì quá ly kỳ, trong lúc nhất thời, bọn hắn cũng không biết nên nói gì cho phải...
"Làm càn!"
Qua một hồi lâu sau trong đại trận mới truyền ra tiếng mắng tức giận: "Vốn tưởng Thần Tiêu phong làm ra chuyện gièm pha như vậy, cho dù không chịu đòn nhận tội, bồi thường tổn thất của Tiểu Trúc phong ta, cũng nên thu liễm vài phần. Không ngờ tới bọn hắn lại có thể vô liêm sỉ, nói trắng thành đen, thật đúng là... đúng là quá bá đạo. Lẽ nào bọn hắn không cần chút mặt mũi nào nữa sao?"
"Các ngươi dám nói các ngươi thật sự không biết rõ chân tướng sự thật?"
"Bọn hắn là vì cái gì bị giữ lại, các ngươi thật không biết sao?"
Mà nghe được tiếng quát mắng của những đệ tử Tiểu Trúc phong, trên mặt Nghiêm Cơ không có chút biểu tình nào.
Trên mặt Phương Nguyên cũng không có chút biểu tình, dường như hết thảy tất cả đều nằm trong dự liệu.
Nghiêm Cơ không phải người ngu, hắn muốn cứu người, muốn chịu trách nhiệm cho đệ tử Thần Tiêu phong, vậy dĩ nhiên phải sắp xếp thỏa đáng tất cả. Bất luận là đối cứng hay kiếm cớ phái người đánh đại trận Tiểu Trúc phong, hay là chuẩn bị để sau này quấy đục cục diện, hắn đều phải chiếm được lí do thoái thác mạnh hơn!
"Hỏi ngươi một câu cuối cùng, thả hay không thả?"
Lúc này Nghiêm Cơ cũng không cần nhiều lời nữa, hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm Phương Nguyên, hỏi một câu.
Phương Nguyên cứ như không nghe thấy những lời hắn nói, không trả lời, mặt cũng không có bất kỳ biểu tình gì.
"Ta thật không biết đến tột cùng ngươi muốn cái gì..."
Mà Nghiêm Cơ lại tức giận tới quát khẽ một tiếng, sau đó hét lớn: "Đệ tử Thần Tiêu phong ra tay, cứu người!"
Oanh! Oanh! Oanh!
Theo một tiếng hét lớn này của hắn, mười mấy đệ tử Thần Tiêu phong trên núi đồng loạt vọt ra. Bọn hắn thân thể như lưu tinh, ào ào tế ra pháp bảo phi hành, khí thế hùng hồn tới cực điểm, phóng thẳng về phía đại trận do đệ tử Tiểu Trúc phong bày ra.
Tại thời khắc này, ánh mắt Nghiêm Cơ lãnh liệt, chỉ nhìn chòng chọc vào Phương Nguyên, nhìn chằm chằm kiếm trong tay hắn.
Mà Phương Nguyên lại chỉ nhẹ nhàng nhắm hai mắt, trái tim khẽ chìm một chút: "Thứ ta muốn chính là ngươi đưa ra lựa chọn như vậy!"
"... Cũng chỉ khi ngươi làm ra lựa chọn như vậy, ta mới dễ làm chuyện của ta!"
Chương 240 Một phần đại lễ (1)
Khí thế như hổ, phong mang khó cản!
Theo chúng đệ tử Thần Tiêu phong xông xuống dưới, một trận đại chiến chính diện giữa hai phong Thanh Dương tông thình lình mở ra!
Mà trận chiến này rõ ràng không công bằng!
Vẻn vẹn chỉ riêng khí cơ tản mát ra từ trên người đệ tử Thần Tiêu phong đã có thể thấy được, trong đó có tới hơn ba người tu vi đạt đến Luyện Khí tầng chín, những người khác đa số cũng là Luyện Khí tầng tám, có thể nói cao thủ bội xuất. Chỉ bằng bản lĩnh của những người này đã có thể trở thành một phương thực lực mạnh mẽ chí cực trong Ma Tức hồ, gần như đã trở thành một đội ngũ thí luyện mạnh nhất. Mà dưới tình huống không có Phương Nguyên ở đây, bọn hắn đừng nói là đồng loạt ra tay, cho dù chỉ phái ra ba người, sợ rằng cũng đủ để hành hạ đám đệ tử Tiểu Trúc phong vài lần!
Song phương vốn không cùng một cấp bậc!
"Vận chuyển đại trận, nhanh vận chuyển đại trận ngăn địch."
Mà khi bọn hắn vọt tới, đệ tử Tiểu Trúc phong vốn không dám chính diện nghênh địch, thậm chí ngay cả đại trận cũng không dám ra, chỉ có thể nghe được trong đại trận có người quát to. Sau đó bọn hắn liều mạng thôi động đại trận, trận quang kinh người bay lên, bảo vệ đại trận thật chặt chẽ.
"Đánh vỡ đại trận, cứu mấy người Lưu sư huynh ra!"
Mà đối mặt với đại trận này, đệ tử Thần Tiêu phong vốn không để vào mắt.
Mấy người xông lên phía trước nhất sôi nổi tế ra pháp bảo, nặng nề đập vào trong đại trận.
Gần như mắt trần cũng có thể thấy được, trận quang kia đang ảm đạm đi với tốc độ đáng sợ, sau đó bị kéo ra một cái lỗ hổng.
Mà đệ tử Thần Tiêu phong lại sôi nổi rống lớn, vọt vào từ trong lỗ hổng kia.
"Phương Nguyên sư đệ, thật ra ta cũng có thể đoán được đại khái trong lòng ngươi đang suy nghĩ gì. Ngươi quá tích cực, cảm thấy Thần Tiêu phong ta chọc Tiểu Trúc phong các ngươi trước, hại Tiểu Trúc phong các ngươi tổn thương mấy người, trong lòng cảm thấy bất công cho nên dù ngươi đã tự mình ra tay giết đệ tử Thần Tiêu phong ta vẫn không thể giải hận, càng muốn báo cáo chuyện này lên tiên môn, cầu một công đạo mà ngươi muốn, đúng không?"
Ánh mắt Nghiêm Cơ hơi lạnh xuống, thậm chí còn mang theo chút châm chọc: "Đây là điểm ngươi còn quá non nớt. Trong giới tu hành, ngươi là thiên tài là thứ không ai có thể phủ nhận, thế nhưng trong chuyện nhân tình thế thái, ngươi vốn giống một tên chăn trâu chưa từng va chạm xã hội."
"Ah?"
Rốt cục Phương Nguyên cũng mở miệng, cười như không cười nhìn Nghiêm Cơ: "Chỉ giáo cho?"
"Thẳng đến lúc này ngươi còn không nhìn ra sao?"
Nghiêm Cơ có chút không thích nụ cười của Phương Nguyên lúc này, ánh mắt hắn phát lạnh, giơ nón tay chỉ về trận đại chiến phía dưới, ép giọng quát lên: "Trong tiên môn, nhất là ở nơi quỷ quái cầu trời trời không đáp, lời cầu khẩn gì cũng mất linh như Ma Tức hồ này, cái gì mà tín niệm, đạo lý, công bình, đều là giả dối, chỉ có thực lực mới là thật! Đệ tử Thần Tiêu phong chúng ta cường đại hơn Tiểu Trúc phong các ngươi, đây là đạo lý lớn nhất! Ta đã định nhân nhượng cho khỏi phiền, ngươi còn mãi lải nhải, chẳng lẽ đây không phải là một chuyện cười lớn sao?"
Lúc này, đệ tử Thần Tiêu phong cũng đã vọt vào trong Tiên Cơ Ngự Ma Trận do Tiểu Trúc phong bày ra. Mà đại trận Tiểu Trúc phong gần như dốc hết toàn bộ tài nguyên dựng lên, trước thực lực tuyệt đối quả thực như tờ giấy, trực tiếp bị đệ tử Thần Tiêu phong đâm xuyên. Mà không có trận thế mượn lực, ở trước mặt đệ tử Thần Tiêu phong, đệ tử Tiểu Trúc phong càng liên tục bại lui, không dám ngăn cản chút nào!
"Tất cả mọi người đều là đồng môn, nếu không muốn toi mạng, vậy mau mau tránh ra!"
Mà chúng đệ tử Thần Tiêu phong lại lớn tiếng hét lên, thế không thể cản mà vọt tới trước.
Dưới cái nhìn của bọn hắn, thực lực đệ tử Tiểu Trúc phong quá yếu. Dưới thế cục mạnh yếu chênh lệch bực này, đệ tử Tiểu Trúc phong chỉ có nước bày ra đại trận mới chống đỡ được một hai. Thế nhưng đại trận đã bị đánh vỡ, đương nhiên bọn họ cũng trở nên mềm yếu tựa như cừu non chờ làm thịt.
"Mau lui, mau lui, chớ uổng mạng."
Tiểu Kiều sư muội chỉ huy chúng đệ tử Tiểu Trúc phong nghênh địch, nhưng ngay cả nàng cũng sinh ra ý sợ hãi. Nàng vốn không dám chính diện giao thủ với đệ tử Thần Tiêu phong, chỉ từng bước từng bước lui về phía sau. Ý sợ hãi không cách nào che giấu nơi đáy mắt nàng nói rõ sợ hãi của nàng không phải giả bộ!
"Trời ạ, đệ tử Thần Tiêu phong mạnh như vậy, chúng ta… chúng ta sao có thể ngăn cản?"
"Đến cùng Phương Nguyên sư huynh muốn làm gì, đối kháng với Thần Tiêu phong, đây không phải chịu chết sao?"
Một đám đệ tử Tiểu Trúc phong càng gào khóc thảm thiết, lăn lộn chạy về phía sau, không có một người nào dám giao thủ với Thần Tiêu phong.
Hiển nhiên đệ tử Thần Tiêu phong cũng dự liệu được một màn này, lập tức cười lạnh, cũng không gấp gáp truy sát. Dù sao bọn hắn cũng chỉ tới vì mục đích cứu người, không phải vạn bất đắc dĩ, ai cũng không muốn dính vào máu của đệ tử đồng môn, từng bước từng bước bức tới đường cùng.
"Các ngươi các ngươi, nhanh đi canh chừng Quỷ cung vị, nhất định không thể để bọn hắn đến Quỷ cung vị!"
Dưới tình huống này, cũng có một số người tính tình tương đối cường ngạnh, đám người Ngô Thanh đều đang oán hận hét lớn.
Đương nhiên các nàng cũng đã nhìn ra đại trận không thủ được, vì vậy chỉ muốn cố thủ một trận vị.
"Ha ha, nha đầu kia cũng có chút quỷ ý, muốn gạt đám người chúng ta rằng Lưu sư huynh đang vị vây trong Quỷ cung vị sao?"
Mà chúng đệ tử Thần Tiêu phong nghe xong lại đều cười lạnh.