• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 56 Một kiếm phá vạn pháp (1)

Lôi Đình Phích Lịch Bá Tuyệt Cửu Thiên Kiếm không hề lạ lẫm đối với đệ tử tiên môn.

Trên thực tế, đây là một bản kiếm quyết được lưu truyền rộng rãi trong tiên môn, có thể nói là không ai không biết, không người không hay.

Nhưng nếu nói về địa vị của nó trong lòng các đệ tử tiên môn thì thậm chí còn không bằng quyển sách Tam Tự Kinh mà những đứa trẻ con trong giới phàm tục được dạy. Bởi vì đã từng có một vị đệ tử Thanh Dương tông sử dụng bộ kiếm chiêu này quyết đấu với người khác, kết quả là trở thành trò cười cho mọi người.

Mỗi khi các đệ tử tiên môn muốn chế giễu một ai đó, sẽ nói rằng hắn chỉ xứng học Phích Lịch Cửu Thiên Kiếm mà thôi. Ai có thể nghĩ rằng vị tạp dịch này lại đường đường chính chính nói là bản thân mình học loại kiếm chiêu này?

Mà điều càng buồn cười hơn chính là việc hắn muốn sử dụng kiếm pháp này để xông qua Thí Luyện Chi Kiều của Tiểu Trúc phong?

Ngay cả vị chấp sự chuẩn bị kiểm tra năng lực của Phương Nguyên cũng phải nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ: “Nếu ngươi không chắc chắn có thể vượt qua Thí Luyện Chi Kiều thì hãy an phận tu luyện đến Luyện Khí tầng ba đại viên mãn rồi hẵng đến. Bây giờ ngươi làm thế này chẳng lẽ là muốn làm trò hề trước mặt lão phu?”

Trong lòng vị chấp sự này cũng lười mất công với loại kiếm pháp kém cỏi bực này, hắn phất tay, nói:

“Thôi, ngươi trở về tu luyện đi, khi nào đạt đến Luyện Khí tầng ba viên mãn thì lại đến đây!

Chuyện đã đến mức này, Phương Nguyên cũng không thể rời đi dễ dàng như thế.

Nếu như rời đi vào lúc này, chẳng phải sẽ khiến tất cả mọi người nhìn ra rằng hắn cố ý tới Tiểu Trúc phong chỉ để diễn kịch sao?

Càng mấu chốt là đã kinh động nhiều chấp sự như vậy, thậm chí kinh động đến cả trưởng lão, nếu rời đi thì chẳng phải sẽ lưu lại ấn tượng rất xấu trong lòng mọi người sao?

Nghĩ như vậy, hắn cũng chỉ đành liều một phen, ngẩng đầu ưỡn ngực nói với giọng đanh thép:

“Đệ tử thật lòng muốn được vào tiên môn, mong rằng tiền bối giúp đỡ!”

“Việc này...”

Vị chấp sự râu bạc này quay đầu lại, trao đổi bằng ánh mắt với mấy vị chấp sự khác, trong lòng thầm nghĩ: "Tên nhóc con này trông có vẻ như là một tên ngốc một lòng cầu đạo, tu hành đến mức choáng váng rồi, không biết được sự nguy hiểm của Thí Luyện Chi Kiều? Ỷ vào mấy chiêu kiếm thuật mèo cào mà cũng dám xông qua. May mà Thì Luyện Chi Kiều đã bị bỏ đi, nếu không, nói không chừng tính mạng của hắn cũng phải chôn vùi trong đó! Nhưng mà Vân trưởng lão đã phân phó, cũng không thể để hắn trở về ngay được. Hay là ta hạ thủ lưu tình, không làm hắn bị thương, để hắn biết khó mà lui, trở về chuyên tâm tu hành mới được!"

Nghĩ như vậy, vị quản sự râu bạc thản nhiên nói:

“Nếu thế thì ngươi hãy chuẩn bị cho tốt!”

Nói xong, hắn lấy từ túi càn khôn treo bên hông ra một miếng vải, trên đó có thêu một con voi mặc áo giáp vàng, còn có vô số phù văn. Sau đó, hắn nhìn về phía Phương Nguyên, nói:

“Vật này là do bản chấp sự bỏ công sức trong suốt ba năm để luyện chế: Hoàng Cân lực sĩ! Nó có khả năng trảm yêu trừ ma. Nay ta sẽ dùng để làm cửa ải thí luyện thứ nhất. Nếu ngươi có thể chống đỡ sự tấn công của nó trong thời gian mười hơi thở, ta sẽ coi như ngươi đã vượt qua kiểm tra!”

Nói xong, hắn phong ấn uy lực của bảo vật này còn ba phần mười, rồi chuẩn bị xuất ra.

“Đệ tử đã rõ!”

Phương Nguyên gật đầu, rồi khuôn mặt lộ vẻ khó xử, nhìn bốn phía, hỏi:

“Không biết... có vị sư huynh, sư tỉ nào có thể cho ta mượn một thanh kiếm dùng một chút được không?”

Đám đệ tử tiên môn xung quanh lại cười vang.

Ngay cả vị chấp sự mặc áo trắng cũng cười mắng: “Ngươi đến để vượt Thí Luyện Chi Kiều, mà lại không chuẩn bị sẵn kiếm sao?”

Vẻ mặt Phương Nguyên vô tội, nói: “Đệ tử không phải không chuẩn bị sẵn kiếm, mà quả thật không mua nổi kiếm...”

Một câu này khiến chấp sự mặc áo trắng nghẹn lời, không biết nên nói cái gì nữa.

Còn đám đệ tử tiên môn xem náo nhiệt xung quanh cũng bị câu nói này của hắn khiến cho tâm tình trở nên đồng cảm hơn. Rất nhanh, có một người ném ra một thanh trường kiếm, hét lớn: “Cho ngươi mượn kiếm này, sử dụng xong nhớ trả lại cho ta...”

Phương Nguyên đưa tay tiếp nhận, hướng về người kia ôm quyền nói: “Đa tạ!”

Chấp sự mặc áo trắng thở dài, sau đó phong ấn lực lượng của Hoàng Cân lực sĩ thêm mười lăm phần trăm rồi mới phất tay ném lên trên trời.

“Phần phật”, Hoàng Cân lực sĩ bay lên trên không trung, phát ra ánh sáng vàng chói mắt. Đến lúc nó rơi xuống đất đã trở thành hình người. Trên thân Hoàng Cân lực sĩ lúc này tràn đầy phù văn, trong tay cầm một thanh trường kiếm vàng óng, từ trên thân thể tản ra sát khí ngùn ngụt.

“Nhóc con, nếu không địch lại, có thể hô to cầu cứu!”

Chấp sự mặc áo trắng trầm giọng nhắc nhở một câu, sau đó hắn bắt đầu dựa theo pháp quyết mà lẩm bẩm chú ngữ.

"Hô..."

Hoàng Cân lực sĩ vốn đang yên lặng bỗng nhiên như được thổi sự sống vào, bắt đầu vung kiếm đánh về phía Phương Nguyên.

Thanh kiếm trên tay Hoàng Cân lực sĩ vốn là đồ vật được biến ảo ra, thế nhưng vào lúc này, thanh kiếm ấy lại mang theo uy lực ngập trời, tựa như có thể bổ đôi mặt đất.

Các đệ tử tiên môn nhìn thấy sự tình như vậy thì đều kinh hãi, có người còn che miệng lại theo bản năng.

Khi nhìn thấy Hoàng Cân lực sĩ đánh tới phía mình, trong lòng Phương Nguyên giật mình, cảm giác được một mối nguy hiểm đáng sợ. Theo bản năng, hắn định nhảy sang hướng bên cạnh, không dám nhìn thẳng con quái vật như thế này. Thế nhưng bỗng nhiên một loại ý chí chợt sinh ra khiến cho hắn không thể khống chế được chính mình!

“Kiếm mạnh hơn pháp, ý mạnh hơn kiếm, thế mạnh hơn ý..."

Lúc này, trong lòng của hắn chợt lóe lên kiếm lý của Vô Khuyết Kiếm Kinh. Kiếm lý này khiến hắn buộc chính mình đứng nguyên tại chỗ.

Thân hình của hắn bỗng nhiên hơi lùi về phía sau, gối chùn xuống, tay phải nắm chặt lấy chuôi kiếm, hai mắt nhìn chằm chằm về phía trước.

“Tại sao hắn không tránh?”

Lúc này, Hoàng Cân lực sĩ đã đánh đến trước người của Phương Nguyên. Trong các đệ tử tiên môn, có người thấp giọng hô.

“Chẳng lẽ hắn đã bị dọa cho sợ...”
Chương 57 Một kiếm phá vạn pháp (2)

Khi phần lớn các đệ tử tiên môn còn chưa kịp hiểu tình hình thì Phương Nguyên đã đột nhiên ra tay!

Tiến như binh lính trên sa trường, như dòng sông dài bị ngăn nước lại!

Đối mặt với khí thế của Hoàng Cân lực sĩ, Phương Nguyên không lui mà lại bước một bước lên trước!

Trường kiếm trong lòng bàn tay run rẩy, pháp lực toàn thân dồn hết vào kiếm. Sau đó, hắn quỳ một gối xuống đất, tay hơi buông lỏng, đột nhiên xuất kiếm!

Trong lòng bàn tay của hắn lóe lên ánh sáng màu bạc, trường kiếm quét ngang trước mặt.

Động tác của hắn không có một chút hoa mỹ nào, tất cả đều đơn giản, chất phác tới cực điểm, nhưng lại có thể phát huy một cách hoàn mỹ chiêu Mãnh Hổ Hạ Sơn trong Lôi Đình Phích Lịch Bá Tuyệt Cửu Thiên Kiếm. Mỗi một động tác, mỗi một sự biến hóa, đều chuẩn mực như là dùng thước để đo vậy. Từ cách vung kiếm cho đến cách vận chuyển pháp lực, rồi cả khí thế đều khiến cho người khác không thể tìm ra một chỗ sai lầm, thậm chí còn hoàn mỹ hơn so với những gì được vẽ ra trên kiếm phổ!

Quá mức hoàn mỹ, không có nửa phần sơ hở!

Khi một kiếm này quét tới, mặt đất vốn bằng phẳng bỗng nhiên nứt toác, giống như một cơn gió lốc tạo bằng kiếm khí vừa lướt qua vậy!

Hoàng Cân lực sĩ bay thẳng đến trước người hắn, cự kiếm trong tay chém xuống tới, tao nên luồng gió cực kì hung mãnh.

Nhưng, trước khi Hoàng Cân lực sĩ chém ra kiếm này, một kiếm của Phương Nguyên đã tấn công lên người nó!

"Xùy", thân hình của Phương Nguyên và Hoàng Cân lực sĩ chỉ hơi đụng vào nhau nhưng cả hai đều văng ra ngoài khoảng ba trượng!

Phương Nguyên nặng nề thở ra một hơi, xoay người qua, xoay kiếm nằm ngang ở trước ngực, làm ra tư thế phòng ngự.

Nhưng đợi một lúc vẫn không thấy Hoàng Cân lực sĩ có động tĩnh gì.

Hoàng Cân lực sĩ quay lưng về phía Phương Nguyên, không nhúc nhích. Sau một thời gian, bỗng nhiên “Rắc” một tiếng, từng mảnh phù văn vỡ vụn.

Con mắt của chấp sự mặc áo trắng trừng lớn, vội vàng ngoắc tay, Hoàng Cân lực sĩ trước khi rơi xuống đất bỗng hóa thành một mảnh vải vàng, bay trở về trong tay hắn. Hắn tiện tay lắc một cái, rồi nhìn kĩ, thình lình phát hiện ra trên mảnh vải vàng này đã xuất hiện một vết kiếm...

Chấp sự mặc áo trắng ngây dại.

Các đệ tử tiên môn cũng ngây dại.

Ngay cả Phương Nguyên cũng ngây dại.

Chỉ có Vân trưởng lão là cười ha ha, ánh mắt nhìn Phương Nguyên, tựa hồ càng cảm thấy hứng thú hơn.

“Ngươi dùng chiêu gì mà...”

Theo bản năng, chấp sự mặc áo trắng hét lớn, nhưng lời còn chưa nói hết thì hắn phát hiện có gì đó sai sai. Hắn vốn muốn hỏi Phương Nguyên dùng kiếm chiêu gì, nhưng lại phát hiện rằng đích thực Phương Nguyên vừa dùng một chiêu ở trong Lôi Đình Phích Lịch Bá Tuyệt Cửu Thiên Kiếm, chỉ là uy lực của chiêu này lớn khủng khiếp. Hắn mau miệng đổi thành một câu hỏi khác:

“Ngươi đã luyện kiếm pháp bao lâu rồi?”

Phương Nguyên sững sờ một lát, nói:

“Đệ tử luyện kiếm chưa được hai tháng!”

Chấp sự mặc áo trắng suýt nữa phun một bãi nước bọt vào mặt hắn:

“Nói hươu nói vượn, chỉ luyện hai tháng làm sao có thể phá pháp bảo của ta?”

Nhưng khi thấy các đệ tử ngạc nhiên nhìn về phía mình, mặt hắn hơi đỏ lên vì xấu hổ, vội vã bổ sung:

“Mặc dù ta đã phong ấn chín mươi phần trăm uy lực! Một kiếm này...”

Phương Nguyên hơi chần chờ, thấp giọng nói: “Mỗi ngày ta đều luyện không dưới một vạn lần, tự nhiên hình cùng ý hòa hợp, có thể phát huy được pháp lực nhiều nhất và mạnh nhất!”

“Một vạn lần?”

Chấp sự mặc áo trắng kinh ngạc, vô ý thức nói: “Kiếm pháp cùi bắp dạng này mà mỗi ngày ngươi luyện một vạn lần?”

Mặt Phương Nguyên hơi đỏ, đành phải nhỏ giọng nói: “Đệ tử không có kiếm phổ nào khác để luyện...”

Mọi người xung quanh hít vào một luồng hơi lạnh, ánh mắt của các đệ tử tiên môn nhìn Phương Nguyên cũng không giống trước…

“Ha ha, cần có thể sinh xảo, quả nhiên không giả!”

Giữa bầu không khí trầm mặc, một vị chấp sự dáng người mập mạp, râu dài đi ra, cười nói:

“Tiểu Phương Nguyên, một kiếm này của ngươi, thế vững lực đủ, giống như đã hòa thành một khối. Ngay cả tu vi như lão phu cũng không tìm ra nổi nửa phần sơ hở, quả thật đã luyện đến trình độ hoàn mỹ. Thế nên bây giờ coi như ngươi đã thông qua cửa ải của Bạch chấp sự. Bây giờ, ta sẽ kiểm tra cửa thứ hai đối với ngươi...”

Mấy vị khác chấp sự đều nhìn hắn một cái. Theo dự định ban đầu của bọn hắn vốn không chuẩn bị cửa thứ hai.

Phương Nguyên không biết điều này, chỉ đành thành thành thật thật nhẹ gật đầu: “Đệ tử đã rõ!”

Chấp sự béo nhẹ gật đầu, đột nhiên tay áo phất một cái, ở trên không trung hiện ra ánh sáng màu vàng chói mắt, nhìn kĩ thì là mấy chục hạt đậu vàng tuôn ra. Những hạt đậu này lăn qua lăn lại quanh người Phương Nguyên, sau đó còn bật lên bay loạn. Rồi chấp sự béo từ từ niệm pháp quyết, cười nói: “Đây là thuật Tát Đậu Thành Binh mà lão phu tu luyện, ngươi nên cẩn thận một chút. Dù ta đã hạn chế phần lớn lực lượng nhưng vẫn rất nguy hiểm!”

Phương Nguyên nhẹ gật đầu, còn chưa kịp nói chuyện, thì trong lòng run lên.

Ở phía sau của hắn, một hạt đậu vàng đang nhảy nhót bỗng nhiên biến hóa thành một người tí hon mập mạp, thân cao chưa đến ba thước, trong tay cầm một thanh đoản thương. Người tí hon này nhảy dựng lên, giống như thiểm điện, đâm tới phía sau gáy hắn.

Phương Nguyên không cần nghĩ ngợi, thân hình đột nhiên nghiêng sang một bên, sau đó không những không lùi bước mà tiến tới. Một bóng mờ màu xanh lục chợt xuất hiện bồng bềnh trong hư không rồi đâm thẳng về phía bên trái. Những tưởng hắn đã ngăn cản được chiêu thức này thì người tí hon đột nhiên đổi chiêu trên không trung, kim thương trong tay đâm thẳng vào huyệt Thái Dương của Phương Nguyên. Tình thế lúc này cực kì nguy hiểm cho Phương Nguyên.

Nhưng cũng đúng vào lúc này, Phương Nguyên vừa mới vọt tới bỗng nhiên nhảy lên, thay đổi vị trí trên không trung, cả người né được một thương này, còn trường kiếm trong tay thuận thế quay lại, đập thật mạnh vào trên lưng của người tí hon màu vàng...

“Đây là chiêu Quả Phụ Leo Tường trong Lôi Đình Phích Lịch Bá Tuyệt Cửu Thiên Kiếm?”

Có một đệ tử tiên môn nhận ra kiếm chiêu của Phương Nguyên, ngơ ngác nói:

“Quả phụ này chắc đang cực kì sốt ruột thì mới có thể leo tường nhanh gọn và lưu loát như vậy?”
Chương 58 Thiên tài kiếm đạo (1)

“Mắt ngươi có vấn đề à? Chiêu này của hắn tuyệt đối không phải Quả Phụ Leo Tường...”

Một vị đệ tử tiên môn dáng người cường tráng ồn ào nói:

“Một chiêu Quả Phụ Leo Tường này ta đã từng luyện qua, quan trọng nhất là phải vô cùng cẩn thận tuân thủ từng bước, thế báo trèo chuột lăn, trái đi ba bước, mỗi bước cần ba thước ba ly, không thể bước loạn, kiếm thủ theo thức “Tô Tần Bối Kiếm”, giấu kiếm sau lưng, đợi đến khi đối thủ sơ ý, dựa vào thân pháp mãng phiên thân, đột ngột xuất hiện trước mặt địch nhân, mà cả thân sau chuyển động như xoắn ốc, kiếm dưới sườn xuất ra, chuyển động nhẹ nhàng, trong lúc địch nhân không chuẩn bị mà chế trụ hắn.”

“Thế nhưng tên đệ tử tạp dịch này làm sai hết rồi, bộ pháp không đúng, thân pháp không đúng, thời điểm xuất kiếm cũng hoàn toàn sai, chiêu này sao gọi là Quả Phụ Leo Tường được?”

Đệ tử đứng xung quanh nhất thời trở nên bối rối, không biết nên nghe ai.

Quả Phụ Leo Tường có thể nói là ai cũng biết, làm sao có thể nhìn không ra chiêu này của Phương Nguyên không đúng?

Nhưng ngay lúc này bên cạnh vị đệ tử cường tráng kia, có một vị chấp sự da mặt trắng nõn thuận tay gõ đầu hắn một cái, thấp giọng giáo huấn:

“Các ngươi được dạy dỗ kiểu gì? Ở trong tiên môn đã từng học qua võ pháp, cũng không ít người từ nhỏ ở gia tộc đã được trưởng bối dạy bảo tu tập võ pháp, khi nhập môn ít nhất cũng có vài chục năm kinh nghiệm trong người, tại sao không biết động não đi chứ?”

“Một chiêu Quả Phụ Leo Tường này, nói trắng ra mấu chốt của nó là xuất kích bất ngờ khi đối phương không để ý, chỉ đông đánh tây. Đứa nhỏ kia chỉ lấy ý nghĩa của nó, không câu nệ hình thức, trong lúc đối địch tùy cơ ứng biến, lúc này mới đạt hiệu quả cao nhất, nếu không làm sao có thể làm gì được pháp bảo của Trần sư huynh?”

Chúng đệ tử nghe xong đều ngẩn ngơ, thanh âm lập tức nhỏ xuống.

Mà Hồng chấp sự cũng cau mày, nhìn chằm chằm giữa sân, trong lòng thầm nghĩ:

“Đứa nhỏ này kiếm chiêu khí độ vô cùng nghiêm túc, không tệ, chắc hẳn đã tu luyện rất khắc khổ, nhưng lúc đối địch lại có chút linh động, chỉ lấy kiếm ý, mà bỏ qua kiếm chiêu, làm cho mấy chiêu kiếm vụng về này tùy tâm sở dục, chẳng lẽ tự hắn có thể ngộ ra được? Trần sư huynh lần này khảo hạch hắn, chắc hẳn cũng lo lắng tiểu tử này do địch nhân cài cắm vào, muốn thử hắn một chút xem hắn có giấu diếm bí mật gì không, để xem sau đó hắn xử lý như thế nào...”

Trong lúc hắn suy nghĩ, tình hình chiến đấu trong sân cũng cũng đã trở nên vô cùng kịch liệt.

Vị chấp sự béo kia tùy tiện thảy ra mấy hạt đậu vàng, thế mà vô cùng thần dị, tất cả đều hóa thành người tí hon màu vàng nhảy dựng lên, tay cầm các loại binh khí, vây quanh Phương Nguyên, tiến tới loạn đả. Đáng sợ hơn chính là binh khí đều đánh tới chỗ hiểm của Phương Nguyên!

Nhìn xem mấy người tí hon màu vàng vây chung quanh Phương Nguyên trồi lên trồi xuống, đệ tử tiên môn đều thấy tê cả da đầu.

Thậm chí có người đang thầm suy nghĩ: “Trần chấp sự bình thường hòa vô cùng hiền lành, sao hôm nay ra tay ác như vậy?”

Lúc này Phương Nguyên bị những người tí hon màu vàng vây ở giữa, cũng không để ý cho lắm, dường như không cảm giác thấy nguy hiểm đang vây quanh mình, trong tay hắn một thanh kiếm xuất ra, một thân áo xanh chiến đấu ở giữa những người tí hon màu vàng, giống như cá gặp nước!

Lúc này hắn toàn tâm toàn ý đắm chìm bên trong Vô Khuyết Kiếm Kinh, càng đấu càng trở nên thuần thục!

Việc hắn luyện kiếm, nhiều lắm cũng chỉ mới một tháng trôi qua thôi, bình thường ở phàm tục, thời gian này còn không đủ để tạo cơ sở võ học nữa.

Nhưng mà kiếm đạo tiên gia khác biệt với kiếm đạo phàm tục. Phàm tục luyện kiếm, luyện sức lực, luyện phản ứng tốn rất nhiều thời gian, nhưng tiên gia tu luyện pháp lực là có thể khiến cho bản thân nhanh chóng có được lực lượng vượt qua phàm nhân, phần còn lại chỉ cần quen thuộc kiếm pháp và suy nghĩ đạo lý bên trong kiếm đạo mà thôi. Vừa hay Phương Nguyên lại thỏa mãn mấy điều kiện này. Hơn một tháng điên dại luyện kiếm, khiến cho hắn khắc sâu những kiếm chiêu này vào thần hồn của mình, mỗi chiêu xuất ra đều đạt đến trạng thái hoàn mỹ!

Trong thời điểm then chốt này, hắn gặp được Vô Khuyết Kiếm Kinh, nội dung trong kinh này bao hàm những kiếm đạo cao thâm, vốn rất khó lĩnh ngộ, nhưng mà hắn hết lần này tới lần khác dựa vào Thiên Diễn Chi Thuật, trong thời gian cực ngắn lĩnh ngộ được đạo lý bên trong quyển thứ nhất của Vô Khuyết Kiếm Kinh. Mặc dù cho đến bây giờ còn chưa hoàn toàn tiêu hóa, nhưng cũng có thể bù đắp được mấy năm khổ công tu luyện của người khác, tu vi kiếm đạo đột nhiên tăng mạnh!

Vừa rồi chống cự Hoàng Cân lực sĩ, trong lòng hắn còn không đủ lòng tin, chưa nắm rõ kiếm đạo của mình có sức lực ra sao, nhưng bây giờ chiến đấu với người tí hon màu vàng thì hắn lại dần dần bắt đầu ngầm hiểu, nghi ngờ tiêu tan, càng đấu thì kiếm pháp càng nhẹ nhàng thuần thục.

Mặc dù đánh với pháp bảo của người khác, nhưng đối với hắn thì đây cũng là lần thứ nhất được ma luyện thực chiến!

Người tí hon màu vàng xung quanh hắn xuất hiện ngày càng đông, Phương Nguyên chẳng những không rơi vào hạ phong, ngược lại mỗi lần xuất kiếm, kiếm chiêu bên trong Lôi Đình Phích Lịch Bá Tuyệt Cửu Thiên Kiếm đều chuẩn như sách giáo khoa, thỉnh thoảng lại xuất ra biến chiêu, để cho người khác nghĩ một hồi mới biết được một kiếm này là từ chiêu nào biến ra, hết lần này tới lần khác thay đổi kiếm chiêu, lần nào cũng đúng thời điểm...

“Ông trời ơi, hắn là người nào, thế mà có thể luyện võ pháp như Lôi Đình Phích Lịch Kiếm đến trình độ này?”
Chương 59 Thiên tài kiếm đạo (2)

Cả đám đệ tử xung quanh nhìn đều cảm thấy choáng váng.

Nếu bọn hắn không phải tận mắt nhìn Phương Nguyên xuất ra mấy chiêu đó, ai mà dám tin tưởng những kiếm chiêu đó sẽ có uy lực bậc này!

"Đồng Tường Kiếm Bích!"

Có bốn năm người tí hon màu vàng bay nhảy giữa không trung, cầm trong tay các loại binh khí lao đến, Phương Nguyên càng tỏ ra điềm tĩnh, sông càng sâu càng tĩnh, lui về phía sau một bước, giơ kiếm trước ngực, sử dụng thân pháp mượn lực để thúc dục kiếm pháp. Lúc này hắn như vực sâu, như núi cao sừng sững, khí thế giống như một tòa núi lớn, trước mặt hắn giống như ẩn ẩn hiện hiện những cái khóa sắt thật lớn vắt ngang sông, khóa sông buộc biển.

Cho dù xuất ra những kiếm chiêu phổ thông, nhưng trong lòng Phương Nguyên lại nghĩ đến những kiếm ý bên trong Vô Khuyết Kiếm Kinh.

Thu như khóa Hoành Giang, ngàn buồm không vượt nổi.

"Ba ba ba ba đùng đùng..."

Sau khi hắn thủ thế chuẩn bị xuất ra một kiếm này, những người tí hon màu vàng kia thế mà đều bị kiếm thế của hắn chặn ở bên ngoài, chưa tiến đến gần hắn một trượng đã đụng phải bình chướng vô hình từ kiếm thế dựng lên của hắn, từng tiếng kêu vang lên, một số người tí hon màu vàng rơi xuống hóa thành hạt đậu vàng.

Nhưng cùng lúc đó, lại có vô số tên khác nhân cơ hội nhảy từ phía sau lưng đánh tới, thậm chí từ giữa không trung cũng xuất hiện không ít. Trong vài giây ngắn ngủi này, cho người ta một cảm giác giống như là bốn phương tám hướng đều lóa sáng kim quang, tránh cũng tránh không khỏi, thế mà vào lúc này Phương Nguyên hơi nghiêng thân mình về phía bên trái một tí, sau đó đột nhiên nhảy về phía bên phải, thân hình vặn chuyển, vô cùng mơ hồ, cả người giống như biến mất.

Thân pháp hắn thi triển đúng là một chiêu Quả Phụ Leo Tường, nhưng bên trong lại ẩn ẩn Vô Khuyết Kiếm Kinh.

"Cướp như quỷ thần, dưới ánh nến vô ảnh!"

Một chiêu này chủ yếu là cách thi triển thân pháp ngoài ra cũng không có gì đặc biệt, nhưng ngoài dự đoán của mọi người, nó lại đạt tới một trình độ khác.

Dựa theo thân pháp từ Vô Khuyết Kiếm Kinh, lúc này ngay cả bóng của hắn trên mặt đất cũng mất dạng!

Không chỉ luyện đến trình độ lừa được địch nhân, thậm chí ngay cả ánh nến cũng phải lừa được!

Phương Nguyên tất nhiên còn chưa đạt tới trình độ lừa được ánh nến, nhưng những người tí hon màu vàng này linh tính cũng không cao, tất cả đều bị hắn lừa, phần phật đụng vào nhau, rơi xuống đất hóa thành hạt đậu tròn vo. Lúc này Phương Nguyên cũng thoát ra từ trong vòng vây!

"Hảo thân pháp!"

Trong số đệ tử tiên môn, có người không nhịn được tán thưởng.

“Thân pháp này, ta cũng không biết đã luyện qua bao nhiêu lần, hôm nay mới biết được nó còn có thể dùng được như thế...”

“Đúng vậy, kiếm chiêu hắn xuất ra, ta đều có thể thấy rõ ràng. Nếu là ta cũng có thể đánh ra được, nhưng nếu để cho ta đứng trước pháp bảo của Trần chấp sự, nhất định không có khả năng ứng phó khéo léo như vậy. Gia hỏa này làm sao có thể luyện kiếm pháp đến loại trình độ này?”

Không biết có bao nhiêu người đều thấp giọng nghị luận.

"Mỗi một kiếm, mỗi một chiêu đều vô cùng đơn giản nhưng mà hiệu quả..."

Ngay cả con mắt vị chấp sự béo sử dụng Tát Đậu Thành Binh cũng híp lại: "Luyện tập những chiêu thức đơn giản mà đạt được trình độ này, hiệu quả giống như hóa mục nát thành thần kỳ vậy. Kẻ này hoặc là một vị đại tu hành giả dạng dưới bộ dáng thiếu niên chui vào Thanh Dương tông mưu đồ làm loạn, còn không là một kỳ tài hiếm gặp có ngộ tính kiếm đạo cực cao... Thôi, thử ngươi lần cuối cùng vậy...”

Trong lòng hắn còn có chút lo lắng, trong tay áo vuốt một cái pháp quyết liền bỗng nhiên biến đổi!

Đùng cạch cạch cạch...

Trên không trung, tất cả người tí hon màu vàng bỗng nhiên đều biến trở về đậu vàng, lăn xuống mặt đất.

Chỉ có một tên gần Phương Nguyên nhất, chợt vào lúc này biến thành màu tím, giống như là người sống, hít sâu một hơi, bụng lập tức phồng lên, chốc lát ở giữa miệng dần phát động lửa tím sáng loáng, hiển nhiên muốn phun ra!

“Hả...”

Chúng đệ tử tiên môn đều bị biến hóa này làm cho giật nảy mình, liền thấp giọng theo bản năng hô ra.

Trong lòng Phương Nguyên lúc này càng kinh hãi kêu lớn lên:

"Pháp thuật?"

Lần này lại từ một hạt đậu vàng biến ra người tí hon màu tím thi triển pháp thuật?

Mẹ nó chứ, còn muốn để cho ta sống hay không, ta từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ còn chưa học qua pháp thuật mà...

Đối mặt với pháp thuật có uy lực đáng sợ, hắn thậm chí trong lúc nhất thời luống cuống tay chân, đạo tâm suýt nữa bị dao động!

Nhưng hoảng loạn cũng chỉ trong chớp mắt, còn chưa dâng lên đã bị hắn cưỡng chế lại, hai tròng mắt co rụt lại, trong nội tâm nhớ lên câu nói mà quả ớt nhỏ đã nói cho hắn nghe... “Võ pháp tu luyện đến cực hạn, chuyên khắc chế pháp thuật” !

"Mặc dù kiếm pháp của ta còn xa mới đạt tới cực hạn, nhưng pháp thuật này cũng không phải do người sống thi triển ra. Ta khó khăn lắm sắp xông qua cửa thứ hai, làm sao cam lòng ngỏm tại đây?" Nghĩ như vậy, một luồng ý chí không cam lòng bỗng nhiên bay lên.

Hiển nhiên tử diễm sắp phun ra ngoài, tuyệt đối không phải một tên có tu vi Luyện Khí tầng ba như mình có thể ngăn cản, thậm chí không kịp tránh né, hắn không chút nghĩ ngợi, đột nhiên liền móc ra một khối đen sì từ trong ngực, nhét thật nhanh vào trong miệng người tí hon kia...

"Cách cách" một tiếng, người tí hon màu tím đột nhiên trở nên yên lặng không một tiếng động, đinh đương một tiếng liền ngã xuống mặt đất.

Chấp sự béo kinh hãi: “Chuyện gì thế này?”

Đám đệ tử cũng đều kinh hãi, nhao nhao hỏi: “Đây là pháp bảo gì?”

Bị một đám người vây xem, sắc mặt Phương Nguyên bỗng nhiên có chút đỏ, hắn dường như cũng không nghĩ tới một chiêu này lại có thể có hiệu quả.

Hắn ngượng ngùng đem miếng vải rách trên mặt đất nhặt lên, có người liền thấy được nó, đó là một khối vải dày rắn chắc, phía trên hình như còn có chút nước, nghĩ lại cũng thấy bình thường, nếu không có nước cũng phá không được pháp thuật của người tí hon màu tím, chỉ là..

... Miếng vải kia vì sao nhìn quen mắt như thế?

Một hồi lâu, bỗng nhiên có một đệ tử bừng tỉnh ngộ, kêu lớn lên:

“Đây là một cái khăn lau mà...”
Chương 60 Đan phường bị mất trộm (1)

Đón nhận những ánh mắt vừa khiếp sợ lại vừa khó hiểu của những người xung quanh, Phương Nguyên câm nín.

“Bản thân ta là một đệ tử tạp dịch, mang khăn lau trên người là một việc rất hợp lý mà?”

Lúc đầu, hắn đang làm việc ở đan phòng thì xảy ra chuyện nên mới quyết định chạy tới Tiểu Trúc phong. Hơn nữa, nhiệm vụ của ngày hôm nay là lau chùi lò luyện đan. Mà trong lò luyện đan vốn đầy cặn thuốc và bụi bặm, nếu không chuẩn bị một tấm vải vừa lớn lại vừa dày thì không thể lau được. Sau đó, khi hắn đi quét dọn đan các, mới làm được một nửa lại phải chạy đến đây. Cái khăn này còn phải tiếp tục dùng nên tất nhiên phải mang trên thân. Vừa rồi, mắt thấy người tí hon màu vàng đang chuẩn bị phun lửa, trong lòng hắn biết rằng pháp thuật mạnh nhất khi được xuất ra, do đó cách giải quyết duy nhất mà hắn nghĩ ra được là ngăn cản không cho nó được xuất ra…

Nhưng ở trong mắt người khác, mọi chuyện hoàn toàn không phải như vậy.

Nhất là vị chấp sự béo kia đã tức giận đến mức tái cả mặt...

Chiêu pháp thuật cuối cùng mà hắn thi triển với mục đích là muốn dồn ép Phương Nguyên để xem có phải hắn còn che giấu điều gì trong lòng không. Hắn cũng không muốn lấy mạng của Phương Nguyên, do đó ngay từ lúc mới xuất chiêu đã chuẩn bị tốt việc thu chiêu. Nhưng hắn không thể ngờ rằng tên đệ tử tạp dịch này lại dám dùng một chiêu quái đản như thế để phá pháp bảo của mình!

Pháp bảo là có linh tính, vốn sợ uế vật.

Chiếc khăn lau kia thì vừa bẩn vừa ướt nhẹp trông không khác gì được nhúng trong chậu máu chó đen.

Đương nhiên, dù thật sự là máu chó đen cũng sẽ không tạo ra ảnh hưởng gì đến pháp bảo đã được hắn tỉ mỉ luyện chế. Thực ra, khi chiếc khăn lau kia bay vào trong miệng của người tí hon màu vàng, hắn có thể âm thầm điều khiển pháp bảo phun ra lửa. Lúc đấy, dù miệng của người tí hon bị chặn lại cũng có thể tự bạo, làm cho kẻ địch bị thương nặng.

Nhưng dù sao thì hắn cũng không muốn lấy mạng Phương Nguyên, càng không nỡ lãng phí pháp bảo quý giá nhường này tại đây!

Thế là, một sự tình quái dị diễn ra: một tên đệ tử tạp dịch chỉ dùng một cái khăn lau mà phá được pháp bảo của Trần chấp sự!

“Ha ha ha ha, đánh hay lắm!”

“Lợi hại! Lợi hại! Huynh đệ, về sau ngươi có thể khoác lác về chuyện này cả đời...”

“Xem ra chúng ta cũng nên mang sẵn một cái khăn lau trên người để tìm cơ hội phá pháp bảo của kẻ địch nha...”

Sau một hồi yên lặng, đám đệ tử tiên môn đột nhiên phá lên cười. Người thì cười sằng sặc, kẻ thì lớn tiếng khen hay, vô số lời nói chọc ngoáy khiến mặt của vị chấp sự béo đỏ cả lên. Hắn trợn mắt nhìn tên đệ tử dám mở miệng đầu tiên, trong lòng suy nghĩ: "Tên oắt con này dám cười ta, sau hôm nay nếu ta không dạy dỗ ngươi thì ta sẽ tự phế tu vi..."

......

“Ha ha, Chu sư đệ, ta đã giúp ngươi một việc lớn, ngươi định cám ơn ta như thế nào đây?”

Trước đó không lâu, tại một chỗ cách Tiểu Trúc phong trong hơn mười dặm, dưới một ngôi đình nhỏ ẩn trong mây mù, Chu Thanh Việt và một vị đệ tử tiên môn áo đỏ đang cùng nhau ngồi uống trà. Vì tránh hiềm nghi, ngay từ sáng sớm, Chu Thanh Việt đã đến nơi này, thậm chí còn không tới gần Tiểu Trúc phong nửa bước. Còn vị đệ tử của đan phường kia, sau khi gọi Phương Nguyên đi quét dọn Đan Các cũng lập tức chạy đến nơi này.

Mọi thứ đều đã được an bài thỏa đáng, bây giờ bọn hắn chỉ cần chờ mọi sự diễn ra, không cần nhúng tay vào trong kế hoạch.

“Ha ha, Hàn sư huynh, chúng ta không phải người ngoài, chẳng lẽ huynh còn muốn ta nói lời khách sáo?”

Chu Thanh Việt cười cười, lắc lắc chiếc quạt xếp, dáng vẻ rất phong lưu phóng khoáng, mỉm cười nói:

“Ta và người này có đại thù. Dù bây giờ đã vào trong tiên môn, địa vị đã khác, hắn bây giờ cũng chỉ là sâu kiến trong mắt ta, nhưng ta vẫn muốn nghiền chết hắn. Chẳng qua trước đó ta nhờ sai người, tên tạp dịch Tống Khôi chỉ giỏi huênh hoang khoác lác mà làm việc lại chẳng ra sao, làm ta tốn không ít thời gian. May sao có Hàn sư huynh làm việc chuyên nghiệp, chỉ cần một chiêu đã có thể hủy diệt tên đáng ghét này, giúp ta thỏa lòng. Ta cũng không nói lời thừa thãi nữa, chắc chắn ta sẽ hậu tạ huynh!”

“Ha ha, không cần nói nhiều lời khách khí, chúng ta đều là đệ tử tiên môn, vốn là nên giúp đỡ lẫn nhau!

Vị Hàn sư huynh này nở nụ cười, nói:

“Nếu ngươi muốn đối phó một đệ tử tiên môn thì còn có khó khăn, nhưng hắn lại chỉ là một tên tạp dịch mà thôi, mọi chuyện dễ như trở bàn tay! Ngươi yên tâm, lần này không những khiến hắn bị trục xuất ra khỏi tiên môn, mà tính mạng cũng chưa chắc đã giữ được!”

Chu Thanh Việt cười ha ha, dùng trà thay rượu kính Hàn sư huynh kia một chén.

Trong ánh mắt hắn có hận ý rất sâu, hắn cũng chưa từng nói với Hàn sư huynh về lý do vì sao muốn hãm hại Phương Nguyên, bởi vì chính bản thân hắn cũng không rõ ràng lắm về điều này.

Nếu như suy nghĩ kĩ, có lẽ nguyên nhân là xuất phát từ lòng đố kỵ.

Ở Thái Nhạc thành, lúc theo học tại Tiên Tử đường, hắn là người chăm chỉ hiếu học, xuất thân phú quý, của cải trong nhà thì nhiều, mà bản thân trời sinh thông minh. Người khác ở trong mắt hắn đều đần giống như là heo. Không biết có bao nhiêu người từng ca tụng hắn rằng tương lai sẽ có thành tựu phi phàm. Hắn cũng đã quen được ca tụng như thế, thậm chí còn cho rằng mình là xuất chúng nhất, dù là ai cũng không đáng để hắn coi trọng...

Cho đến khi vào Tiên Tử đường, loại cảm giác này tan thành mây khói!

Bản thân hắn đường đường là công tử thế gia, vốn có thể hưởng thụ cuộc sống thoải mái, nhưng vì truy cầu tiên đạo đã cắn răng liều mạng nghiên cứu những thứ nhàm chán, hi sinh nhiều thời gian ăn chơi. Sự nỗ lực lớn đến nỗi chính bản thân mình cũng cảm động, thế nhưng thành tựu lại không bằng tên nhà nghèo xuất thân là kẻ chăn trâu?

Tại sao hắn mạnh hơn mình?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK