Bây giờ, mọi tạp dịch trong núi Ngọc Phong đang đồn rằng hắn được quả ớt nhỏ truyền thụ kiếm đạo cao minh nên càng kính sợ hắn. Nhưng chỉ có Phương Nguyên biết rằng mình chỉ được cái vỏ ngoài. Hắn cảm thấy rằng chiêu thức của kiếm phổ này rất đơn giản, nhưng càng luyện lại càng cảm thấy kiếm chiêu của mình nông cạn. Dù bây giờ hắn có thể xuất kiếm giống hệt như trong kiếm phổ, trông cực kì trôi chảy nhưng nếu dùng trong thực chiến chắc chắn sẽ không địch nổi ai.
Quả ớt nhỏ nói rằng nguyên nhân là do hắn luyện tập chưa đủ nhiều, chưa lĩnh ngộ được thần vận trong kiếm phổ. Điều này khiến hắn sinh ra sự điên cuồng, nếu là do luyện chưa đủ thì hắn sẽ luyện nhiều hơn, thậm chí luyện kiếm đến mức toàn tâm toàn ý, không thèm dành thời gian đọc sách!
“Thanh Phong Phất Liễu.”
“Minh Kính Cao Huyền.”
Có một ngày, Phương Nguyên đang khổ luyện kiếm chiêu ở nơi hoang vu này, đã mấy ngày trôi qua nhưng hắn không để ý mà chỉ liên tục luyện đi luyện lại những kiếm chiêu mà mình đã thuộc nằm lòng kia, không quan tâm đến thế giới xung quanh.
Cung điện bị bỏ hoang này vốn ban ngày đã vô cùng hoang vu đáng sợ, khi màn đêm buông xuống, những làn gió âm u rít gào càng khiến người ta rét lạnh.
Khi gió thổi qua, cỏ cây nghiêng ngả, rít qua những khe đá tạo ra âm thanh như quỷ khóc, dù là người gan dạ cũng phải run rẩy vì sợ hãi.
Nhưng Phương Nguyên lại không thèm để ý chút nào. Trời sinh tính tình của hắn can đảm, không tin những chuyện về ma quỷ.
“Haiz…”
Hắn đã luyện vô số lần những kiếm chiêu đơn giản này, đến mức bây giờ rơi vào tình trạng kiệt sức, đành ngồi xuống nghỉ trên một tảng đá xanh.
“Vẫn chưa được. Dù ta luyện những kiếm chiêu này như thế nào cũng chỉ được cái vẻ bề ngoài, dù trông đẹp mắt nhưng làm sao có thể áp dụng thực chiến đây?”
“Mấy chiêu này về hình thì giống hệt do quả ớt nhỏ thi triển lúc trước, nhưng về ý thì linh động hơn nhiều lắm.”
“Làm sao nàng làm được?”
“Tại sao ta lại không làm được?”
Phương Nguyên cúi đầu suy ngẫm, nhưng vẫn bế tắc không thấy lối thoát, trong lòng lại càng ảo não.
“Hô.”
Khi hắn đang suy nghĩ, chợt có một trận gió lạnh thổi tới, làm tóc tai của Phương Nguyên rối bời.
“Lại còn cái gì nữa?”
Mạch suy nghĩ của Phương Nguyên bị đánh gãy, khiến hắn vô cùng tức giận. Chợt hắn nhớ tới lời đồn của người khác về chuyện quỷ thần, hắn nhìn về phía hướng gió thổi, miệng không ngừng mắng:
“Nếu thật sự có quỷ thần thì cũng tránh xa ta một chút, chớ quấy nhiễu ta luyện kiếm.”
Mắng xong, hắn thấy bớt giận hơn phân nửa, tự bản thân cũng cảm thấy buồn cười. Hắn lắc đầu, chuẩn bị đứng dậy tiếp tục luyện kiếm.
Nhưng cũng vào lúc này, hắn đột nhiên phát hiện được cái gì đó, ngẩng đầu nhìn về phía trước thì thấy một hình bóng đột nhiên hiện ra ở trước cung điện bỏ hoang. Hình bóng này thế mà đang luyện kiếm! Bây giờ đang là đêm không trăng, xung quanh đều đen như mực nhưng Phương Nguyên lại có thể thấy rõ ràng hình bóng kia. Trong lòng hắn không kìm được sự hiếu kỳ, rón rén đi về phía trước.
Khi đến gần, hắn thấy rõ ràng hơn, quả nhiên có một hình bóng đang luyện kiếm.
Khi nhìn kĩ, hắn có thể xác nhận đây là một người đàn ông nhưng không rõ mặt. Trên thực tế, cả người hắn đều mơ hồ, kể cả thanh kiếm mà hình bóng này cầm đều mờ ảo. Lúc này, hình bóng đang cầm kiếm vung vẩy nhưng không hề nghe được tiếng kiếm xé gió, giống như ảo ảnh.
“Thật sự có ma sao?”
Trong lòng Phương Nguyên cực kỳ kinh ngạc, trong lòng trở nên hiếu kỳ: Chu tiên sinh từng nói, trừ phi là quỷ tu chuyên môn tu luyện thần hồn thì trên đời không có quỷ hồn, chỉ có một ít người chết oan nhưng chấp niệm cực nặng mới lưu lại thế gian luẩn quẩn không đi. Đây cũng chẳng qua chỉ là một đạo oán khí mà thôi, không có gì đặc biệt. Ta vẫn luôn muốn nhìn xem hình dáng của quỷ ra sao, hôm nay lại có vận khí như thế này, không thể để lãng phí!
Nghĩ như vậy, hắn định lặng lẽ tiến đến gần, dọa cho con quỷ kia sợ hãi. Nhưng khi hắn vừa mới dời bước thì chợt cảm thấy nao nao, hắn phát hiện kiếm chiêu mà quỷ hồn kia đang luyện giống như đúc những gì mình đang luyện! Đều là kiếm chiêu của Lôi Đình Phích Lịch Bá Tuyệt Cửu Thiên Kiếm.
Mặc dù kiếm chiêu giống nhau nhưng nhìn quỷ hồn thi triển lại mang một cái gì đó rất ảo diệu.
Không giống với kiếm chiêu mà quả ớt nhỏ thi triển, kiếm của quỷ hồn nhìn thì không thấy có uy lực nhưng ở trong mắt Phương Nguyên lại cực kì thần diệu, giống như có một loại hàm ý không thể nói rõ, chắc chắn cao minh hơn so với quả ớt nhỏ.
Phương Nguyên nhìn một hồi thì thấy đầu váng mắt hoa, nhưng trong lòng thì rất chờ mong.
Hắn không nhịn được, bèn đứng lên, hướng phía phương hướng kia đi tới, chắp tay nói:
“Kiếm đạo của tiền bối thật là cao minh, vãn bối...”
Nhưng nói còn chưa dứt câu thì bỗng thấy hoa mắt, trước cung điện bây giờ trống rỗng, không thấy bóng dáng quỷ hồn vừa luyện kiếm đâu nữa.
Hắn vội bước nhanh tới đằng trước của cung điện tìm một vòng, nhưng không thấy bất cứ vết tích nào chứng minh rằng đã từng có người luyện kiếm ở đây. Điều này khiến lông mày của hắn nhíu lại.
“Chẳng lẽ, thật sự là mình hoa mắt?”
Nhưng rất nhanh hắn liền lắc đầu, vừa rồi hắn nhìn thấy rất rõ ràng, tuyệt đối không phải là ảo ảnh.
Chương 42 Vô Khuyết Kiếm Kinh (1)
Một đêm trôi qua, Phương Nguyên lại tới trước hoang điện luyện kiếm, nhưng lần này, hắn còn để ý một việc khác, muốn xem cái bóng kia có còn xuất hiện nữa hay không. Chính vì vậy chỗ hắn lựa chọn để luyện kiếm là ở phía trước hoang điện, chỗ mà cái bóng kia xuất hiện đêm qua...
Thế nhưng luyện đi luyện lại, hắn dần quên đi chuyện này, vừa nghiền ngẫm vừa đắm chìm trong việc tu luyện kiếm pháp.
Thời gian cứ như vậy trôi qua, hắn luyện đến khi toàn thân kiệt sức người đầy mồ hôi thì mới ngừng lại. Bây giờ đã là nửa đêm, giữa đất trời cô quạnh, gió lùa qua những thân cây, bụi cỏ tạo ra những thanh âm quỷ dị, gió đêm thổi vào phía sau lưng làm hắn cảm thấy lạnh cả gáy. Điều này làm tinh thần hắn có chút hốt hoảng, trong lúc vô tình ánh mắt hướng về phía trong hoang điện nhìn thoáng qua, lập tức cả người cứng đờ lại.
Bóng người múa kiếm kia lại xuất hiện, bất quá lần này lại xuất hiện bên trong hoang điện.
Dáng người này giống y đúc người hôm qua, cầm thanh trường kiếm trong tay tùy tiện xuất kiếm, kiếm ý thâm trầm, biến hóa vô cùng...
Lần này Phương Nguyên không có vội vã tiến vào quấy rầy, mà lẳng lặng đứng ngoài điện nhìn.
Một hồi lâu, thời gian ước chừng uống cạn một chén trà, bóng dáng kia từ từ trở nên mờ nhạt, cuối cùng trở nên loáng thoáng. Bỗng nhiên kiếm thế vừa thu lại, liền hóa thành một đạo linh quang từ ở giữa điện liền bay vào bên trong hoang điện, mất tăm.
"Hai đêm liên tục xuất hiện, việc này chắc hẳn cũng có nguyên nhân của nó..."
Phương Nguyên cầm ngược trường kiếm cất đi, bước vào bên trong hoang điện.
Mặc dù trong hoang điện không có một chút ánh sáng nào, nhưng dù sao tu vi của Phương Nguyên cũng đã đạt tới Luyện Khí tầng ba, thị lực tốt hơn người thường rất nhiều, mơ hồ cũng có thể thấy bố trí bên trong một cách rõ ràng, cùng lần đầu hắn bước vào không khác gì mấy, chỉ là một gian hoang điện trống rỗng, vách tường loang lỗ, cột nhà đã mục nát, ở phía trước đại điện đặt một tượng thần Đạo Tổ đã dính đầy bụi bặm, trầm mặc mà uy nghiêm.
Mà ở những chỗ khác, thì ngoại trừ vài cái màn rách rưới cùng mấy cái bồ đoàn tả tơi ra thì không còn vật gì khác.
"Chẳng lẽ Đạo Tổ thấy ta luyện kiếm, hữu tâm hóa thân chỉ điểm cho ta?"
Phương Nguyên nghĩ tới điều này, bò tới trước mặt tượng thần, gõ vài cái, trong lòng liền bỏ đi ý nghĩ này.
"Tượng thần cuối cùng vẫn là tượng thần, cũng không có linh tính gì, vậy này có gì đó cổ quái..."
Nghĩ như vậy, hắn tiếp tục tìm kiếm ở trong điện, nhưng tìm nửa ngày cũng không tìm thấy vật gì khác. Lúc này bóng đêm đã bao trùm ngoài điện, đưa tay lên không nhìn thấy được năm ngón, gió đêm thổi lướt qua làm cho cỏ nghiêng lá loạn, giống như quỷ khóc, vô cùng thê lương, nhưng Phương Nguyên vẫn một lòng muốn tìm cho đến cùng, bóng người kia xuất hiện nhất định phải có nguyên do của nó, không tìm được đến cùng thì ban đêm làm sao mà ngủ được!
"Dù ngươi là quỷ, ta cũng phải đào ngươi lên..."
Trong lòng Phương Nguyên suy nghĩ như vậy, liền tìm không bỏ sót một tấc đất, rốt cục phát hiện trên mặt đất ở bên trái tượng thần có một viên gạch xanh vỡ vụn khác biệt với những chỗ còn lại. Hắn bèn trở về phòng của mình lấy một ngọn đèn dầu, lại lấy thêm một cái xẻng, bắt đầu từ chỗ đó đào xuống. Ước chừng đào được tầm 7 8 thước, xẻng đụng phải một vật gì đó cứng cứng, Phương Nguyên liền cầm đèn lên soi kỹ càng.
Liền thấy dưới đất thế mà chôn một bia đá, phía trên dường như có chữ viết.
Phương Nguyên ngưng thần nín thở, cẩn thận lau bùn đất trên tấm bia, thấy dòng chữ trên bia thì hắn hơi ngẩn ra một tí: "Vô Khuyết Kiếm Kinh?"
Trên tấm bia còn có vết máu loang lỗ, chữ viết vô cùng sắc bén, giống như dùng kiếm mà khắc xuống. Bốn chữ lớn, mỗi một đường, mỗi một nét bút đều phảng phất và ẩn chứa một loại lực lượng cực kì huyền diệu. Khi hắn đưa ngọn đèn lại gần bia đá thì ngọn lửa chợt chuyển động, trong hầm vốn không có gió nhưng ngọn lửa lại bị thổi vù vù, giống như là bị kiếm khí ẩn chứa bên trong chữ viết trên tấm bia kia làm rung động vậy...
"Tấm bia đá này có lẽ có liên quan đến U Linh luyện kiếm kia..."
Phương Nguyên cảm thấy một cảm giác quen thuộc từ chữ viết kia.
Hắn nhìn những chữ kia, giống như trong lúc vô hình thấy được bóng người luyện kiếm trước kia!
Hắn lấy lại bình tĩnh rồi tiếp tục đào, hơn nửa canh giờ sau, rốt cục cả khối bia đá hơn một trượng lộ ra toàn bộ. Cũng không biết ai chôn nó ở đây, chỉ thấy bên trên bia khắc rất nhiều chữ nhỏ vô cùng quỷ dị!
Phương Nguyên buông xẻng xuống, cẩn thận đọc một chút, dần dần tròng mắt trợn tròn.
"Tiến như binh trên sa trường, trường hà ngăn nước!"
"Hạ như sấm sét, núi cao vỡ nát!"
"Thu như khóa Hoành Giang, ngàn buồm không vượt!"
"Cướp như quỷ thần, không hiện dưới nến!"
"..."
Những chữ trên tấm bia này quả nhiên là một bộ kiếm kinh, đọc sơ phần dưới thì hắn cũng không thể nắm rõ ý nghĩa của nó, chỉ có thể cảm giác được dường như giảng thuật bên trong bộ kiếm kinh này đều là một chút nội dung liên quan tới tu hành kiếm đạo, huyền ảo tinh thâm!
Chương 43 Vô Khuyết Kiếm Kinh (2)
Bây giờ hắn mỗi ngày đều luyện kiếm, bị quyển kiếm phổ của quả ớt nhỏ truyền thụ cho làm khổ không thôi, gần như si mê trong đó rồi. Bây giờ chợt nhìn thấy một bộ kiếm phổ khác, liền theo bản năng đọc tiếp phần dưới, càng xem hắn càng cảm giác kinh hãi, tiếp tục xem thì càng có chút mê hoặc...
Đây đúng là một bộ kiếm kinh, nghĩa lý vô cùng huyền diệu, tâm pháp cao minh. Mặc dù Phương Nguyên chỉ mới khổ luyện kiếm pháp qua một tháng nhưng đọc bộ kiếm kinh này có cảm giác như thấy được một chân trời mới. Tuy vậy bộ kiếm phổ này lại có chút mâu thuẫn, từ trên xuống dưới nhất là phần ở trên được viết đầy văn tự, nhưng đến cuối cùng thì lại còn dang dở, đột nhiên ngừng lại!
Tính ra mà nói, mặc dù bộ này có tên là "Vô Khuyết", nhưng chuyện này chỉ có thể xem như một thiên kiếm kinh không trọn vẹn!
"Thanh Dương tông đương thời cũng là một đại tông môn, tiên pháp khó lường, chắc hẳn Vô Khuyết Kiếm Kinh cũng là một pháp môn về kiếm đạo bên trong Thanh Dương tông, quả nhiên nghĩa lý rất cao siêu, không biết là vị nào tiền bối lưu lại. Kinh này nếu còn thiếu sót, chắc hẳn bên trong Tàng Kinh điện sẽ có cả bộ..."
Bây giờ Phương Nguyên mới gia nhập tiên môn cho nên rất theo quy củ, thình lình thấy được một thiên kiếm kinh này, mặc dù trong lòng ngứa ngáy khó chịu nhưng cũng không dám tùy tiện tu hành, bởi vì Thanh Dương tông có quy củ, thân là đệ tử tiên môn muốn tu pháp môn gì, muốn đi con đường gì cũng phải báo cáo cho tông môn, được cho phép thì mới được tu, nếu bị phát hiện thì tuân theo môn quy, nhẹ thì phế bỏ tu vi, nặng thì mất mạng.
Nhưng trước đây không lâu, quả ớt nhỏ đã nói với hắn võ pháp không nằm trong quy củ, như vậy tu hành kiếm kinh này cũng không tính là phạm môn quy. Trong suốt một tháng khổ tu này, hắn mang trong người một bụng câu hỏi, mỗi lần hỏi quả ớt nhỏ thì nàng lại không chịu tinh tế chỉ điểm cho, càng khiến cho trong lòng Phương Nguyên ngứa ngáy khó chịu vô cùng. Bây giờ gặp kiếm kinh này giống như là buồn ngủ gặp chiếu manh, người thức thời gặp quả phụ xinh đẹp...
"Chỉ học qua một chút, giải đáp nghi hoặc bên trong lòng, chắc không làm sao đâu nhỉ?"
Trong lòng của hắn có suy nghĩ như thế, bèn không nghĩ nhiều nữa, bắt đầu nhìn lại bia đá kia.
Vô Khuyết kiếm kinh khắc ở trên tấm bia đá tổng cộng có ba quyển.
Phương Nguyên trước cẩn thận nghiên cứu qua một lần, phát hiện một bộ phận quyển thứ nhất của kiếm kinh đều là giảng lý lẽ kiếm đạo.
Bên trong cũng không có chỉ dẫn cụ thể về kiếm chiêu, kiếm thế, chỉ có giảng dạy vận kiếm, ngự kiếm.
Kiếm kinh bực này không thể nghi ngờ liền nói về những thứ có chút xa vời, nhưng đối với Phương Nguyên thì hắn không thiếu hụt kiếm chiêu, mà là lĩnh ngộ kiếm đạo và chỉ dẫn, bởi vậy hắn bỗng nhiên thấy được trong kiếm kinh này lại ẩn chứa đạo lý, có thể nói là như cá gặp nước. Trong suốt một tháng này, bởi vì chỉ khổ luyện kiếm chiêu mà không giải thích được nửa phần nghi vấn trong lòng hắn, bây giờ trong nháy mắt được giải đáp không ít...
Có thể nói, chỉ vài câu khẩu quyết đã tăng lĩnh ngộ kiếm đạo của hắn lên rất nhiều.
Cảm giác này giống như là người mù bỗng nhiên thấy được ánh sáng, thấy được thế giới phồn hoa.
Phần đằng sau của quyển thứ nhất, tâm pháp đã từ từ trở nên huyền ảo, phần sau nữa thì hắn đọc không hiểu.
Mà Phương Nguyên nhất thời không hiểu, kiếm thuật bên trong bộ kiếm kinh này dường như mâu thuẫn với nhau, giống như là người viết những tâm pháp này chính hắn cũng có thật nhiều nghi hoặc nan giải, bởi vậy chỉ đơn giản là khắc xuống suy nghĩ trong lòng mà thôi!
Nếu người ngoài nhìn vào thì sẽ bó tay với việc này, trừ phi là lĩnh ngộ của hắn về kiếm đạo còn cao hơn người viết Vô Khuyết kiếm kinh kia, mới có thể từ những mâu thuẫn này để tìm ra một cái đầu mối bên trong kiếm kinh rối loạn kia. Nhưng Phương Nguyên thì khác, hắn nghiêm túc suy tính một hồi lâu, rốt cục nhịn không được, trong một buổi tối một lần nữa thi triển Thiên Diễn Chi Thuật!
3000 đại đạo dung một lò, trong lòng có một thuật thôi diễn vạn pháp!
Thiên Diễn Chi Thuật, bao hàm toàn diện, việc nó am hiểu nhất chính là thôi diễn ra kết quả rõ ràng từ bên trong một mảnh hỗn độn.
Đương nhiên, thi triển Thiên Diễn Chi Thuật cần tốn linh thạch.
Hiện tại Phương Nguyên nghèo rớt mồng tơi rồi, trên thân mặc dù còn có mấy khối linh thạch nhưng không nỡ dùng.
Bởi vậy, hắn do dự thật lâu, vẫn quyết định tiết kiệm linh thạch, tiêu hao tâm thần của mình để thôi diễn. Kết quả là hắn ngược đãi bản thân cực kỳ thảm, đầu óc nặng nề, thân thể giống như bị móc sạch, ngủ mê cả ngày mới tỉnh lại. Thế nhưng sau khi tỉnh lại, hắn cảm thấy những lĩnh ngộ và sự thấu hiểu của mình đối với kiếm đạo trong đầu đã tăng lên không ít, liền cảm thấy hi sinh cũng không phải vô ích.
Trong lòng hắn đã xuất hiện một kết quả cực kỳ rõ ràng về quyển thứ nhất trong Vô Khuyết Kiếm Kinh.
Vô số huyền ảo kiếm lý, đều khắc sâu ở trong thần hồn của hắn!
"Thì ra, trước đó ta đều luyện sai..."
Hắn âm thầm tính toán một phen, nhịn không được cười khổ, bèn muốn đánh quả ớt nhỏ một trận.
"Nha đầu chết tiệt này lừa ta một cú thật đắng..."
Chương 44 Ta từng thấy núi cao (1)
“Lúc ta luyện kiếm chỉ là luyện kiếm chiêu mà không biết rằng kiếm chiêu chính là một loại biểu tượng, quan trọng là kiếm ý bên trong!”
“Hàng ngày quả ớt nhỏ ép buộc ta luyện kiếm chiêu chính là lừa gạt ta...”
“Kiếm chiêu là biết sự tồn tại của kiếm, kiếm ý là nguyên nhân tại sao kiếm tồn tại, nếu hiểu kiếm ý thì có thể quên kiếm chiêu!”
Trong lúc hắn hoảng hốt, một đêm đã trôi qua. Phương Nguyên không hề động đậy mà chỉ đắm chìm trong Vô Khuyết Kiếm Kinh. Hắn cảm ngộ đạo lý bên trong kiếm kinh giống như người đang đói khát, đồng thời cũng thử dung nhập nó vào kiếm đạo của mình. Trong suốt thời gian vừa qua, hắn đắm chìm vào trong kiếm đạo như si như say khiến cho trong nội tâm cứ như chứa đựng một ngọn núi lửa mãnh liệt, nhưng lại không biết phun trào ra ngoài bằng cách nào. Mà những đạo lý ghi trong Vô Khuyết Kiếm Kinh tựa như mở ra một lỗ hổng cho ngọn núi lửa bộc phát...
Oanh!
Lại luyện kiếm một lần nữa, hắn đột nhiên cảm thấy biến hóa long trời lở đất.
Trước kia, trong mắt hắn kiếm chiêu chỉ là kiếm chiêu. Hắn có thể luyện từng chiêu chuẩn xác như lấy thước đo, không có một chút sai lầm nhưng vẫn không thể chân chính lĩnh ngộ được kiếm đạo nên chỉ có thể cần cù luyện kiếm ngày qua ngày, đến mức gần như phát điên. Thế nhưng bây giờ, trong mắt của hắn thì kiếm chiêu cũng đã thay đổi. Trong mỗi một chiêu đều ẩn chứa kiếm ý đặc thù!
Trước đó, hắn cảm giác rằng có một số kiếm chiêu đã luyện đến cực hạn, không thể mạnh hơn được nữa. Thế nhưng bây giờ, hắn lại cảm thấy như một cái vung trên đỉnh đầu mình được mở ra, khiến mình nhìn thấy một thế giới hoàn toàn khác...
Nhưng Phương Nguyên lại không hài lòng với chính mình, tự trách bản thân ngu dốt.
Trước kia, hắn giống như một đứa trẻ gặp một cái hồ nước, tự cảm thấy mình nhỏ bé.
Mà hiện tại, khi hắn đã trưởng thành hơn thì trước mặt hắn lại là biển rộng vô bờ.
Lúc này, hắn không còn cảm thấy mình nhỏ bé, mà là cảm thấy mình dốt nát.
“Không ngờ thế gian lại có kỳ nhân bực này, muốn sáng tạo ra kiếm đạo chí cao như thế này...”
Bây giờ trong lòng hắn cực kì sùng kính vị kỳ nhân đã tạo ra Vô Khuyết Kiếm Kinh.
Mặc dù bản Vô Khuyết Kiếm Kinh này tàn khuyết không đầy đủ, cũng có nhiều mâu thuẫn, nhưng chỉ cần đọc qua đạo lý ghi trong quyển thứ nhất, Phương Nguyên đã có thể cảm nhận được suy nghĩ cường đại của người kia. Rõ ràng, vị này muốn thôi diễn ra một loại kiếm đạo mạnh nhất từ trước tới giờ, bao hàm vạn vật, hoàn mỹ vô khuyết!
Bộ kiếm kinh này tên là "Vô Khuyết", nghĩa là không có sơ hở, ẩn tàng ý cảnh viên mãn vô khuyết!
Mà những cảm nhận này xuất hiện sau khi mình mới luyện xong quyển thứ nhất. Thế thì nếu luyện hai quyển sau sẽ đạt tới trình độ gì?
Phương Nguyên không thử thôi diễn tiếp bởi vì hắn biết hai quyển sau của Vô Khuyết Kiếm Kinh nhất định sẽ rất khó. Mà Thiên Diễn Chi Thuật thôi diễn thứ càng phức tạp thì tiêu hao càng lớn. Nhục thân của mình không đủ khả năng chịu đựng được sự tiêu hao này!
Huống hồ, bây giờ hắn còn chưa “tiêu hóa” xong quyển kiếm kinh thứ nhất, nếu tham lam “ăn” cả hai quyển kia thì là điều cực kì ngu ngốc.
Mục tiêu của hắn bây giờ là dung nhập toàn bộ đạo lý trong quyển kiếm kinh thứ nhất!
“Ha ha ha, hơn nửa tháng không gặp, ngươi có hoài niệm những lúc đánh cờ mà bị bổn tiên tử nghiền ép không?”
Ngày thứ mười một kể từ khi lĩnh ngộ đạo lý trong kiếm kinh, Phương Nguyên đang ngồi xếp bằng dưới cây cổ tùng ngoài động để tiếp tục lĩnh ngộ kiếm đạo thì đột nhiên nghe thấy một tiếng cười to. Sau đó, thân ảnh yểu điệu của quả ớt nhỏ ẩn hiện ở trên các ngọn cây. Chẳng mấy chốc, thân hình thanh tú động lòng người bay đến trước mặt của Phương Nguyên, vẻ mặt dương dương đắc ý.
“Không nhớ, hiện tại ta chỉ muốn luyện kiếm.”
Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn nàng rồi tiếp tục cúi đầu suy nghĩ.
“A, mới nửa tháng không gặp mà sao ngươi lại trở thành như thế này?”
Quả ớt nhỏ gặp lại Phương Nguyên thì giật nảy mình. Mới hơn nửa tháng không gặp mà tên ngốc này trở nên tiều tụy như vậy. Khuôn mặt hắn vốn gầy gò giờ trở nên hốc hác không thấy thịt, hốc mặt thì trũng sâu, mái tóc không được chải xõa rũ rượi trên vai, con mắt vô thần, con ngươi không có tiêu cự, nhìn vào có cảm giác trống rỗng.
Nghe được Phương Nguyên nói muốn luyện kiếm, trong nội tâm của nàng cũng có chút áy náy, thầm nghĩ: “Tên này thật ngớ ngẩn, luyện kiếm mà lại khiến bản thân ra nông nỗi này, xem ra ta không nên lừa hắn nữa, có lẽ nên giải thích cho hắn một chút vấn đề đúng đắn về kiếm ý.”
“Được rồi, được rồi, chỉ là luyện kiếm mà thôi, sao mà si mê đến thế?”
Nghĩ ngợi một chút, quả ớt nhỏ cảm thấy bớt áy náy hơn, cười nói: “Mau cút qua bên kia luyện kiếm để bản cô nương nhìn xem ngươi có tiến bộ gì không. Nếu làm ta hài lòng, ta có thể truyền cho ngươi một ít tâm pháp cao thâm...”
“Luyện thì luyện.”
Phương Nguyên nhẹ nhàng đứng dậy, tay cầm kiếm gỗ đâm một kiếm nhẹ nhàng về phía trước.
Quả ớt nhỏ nhìn thấy thế thì nhịn không được phải nhíu mày, muốn răn dạy theo bản năng:
“Một kiếm này không có chút khí thế nào, thực sự là...”
Chương 45 Ta từng thấy núi cao (2)
Nói còn chưa dứt câu, hai mắt nàng liền trừng to, miệng há hốc đủ để nhét vừa một quả trứng gà.
Nhìn một kiếm vừa rồi của Phương Nguyên sau khi đâm ra ngoài như không dùng sức, nhưng đi được một nửa thì chợt thay đổi.
Trên khuôn mặt hắn chợt nảy sinh sát khí, kiếm gỗ tăng tốc trong nháy mắt, một đạo kiếm ý vô hình được phóng ra ngoài, mờ ảo nhưng lại giống như ngưng tụ, hoàn toàn phối hợp với pháp lực của hắn, giống như binh sĩ không để ý đến sinh tử xông về phía trước ở trên sa trường. Những nơi nó đi qua không còn một ngọn cỏ: “Đây chính là bí quyết ghi bên trong Vô Khuyết Kiếm Kinh: tiến tới như binh lính trên sa trường!”
Phương Nguyên tựa như không thấy quả ớt nhỏ đang kinh ngạc, xuất ra kiếm thứ hai.
Kiếm rơi xuống như sấm sét, ẩn chứa cả trời đất, nhìn xuống vạn vật, có thể xé nát núi cao sông lớn như xé vải.
Ầm ầm!
Một kiếm mang theo uy lực của sấm sét nhưng tựa như rất nhẹ nhàng, linh hoạt chém lên một khối đá xanh ở ngoài ba trượng. Không có bất cứ động tĩnh gì xảy ra nhưng chỉ sau vào phút, tảng đá đó đột nhiên vỡ tan, các mảnh vụn tựa như mưa bắn ra khắp bốn phương tám hướng!
Sau đó là kiếm thứ ba, xoay kiếm như dòng sông chặn ngang, tạo ra những bức tường gió trong vòng ba thước, không gì có thể xâm nhập.
Chỉ với một kiếm đơn giản xoay ngang trước ngực, mọi mảnh đá vụn bay tới chỗ Phương Nguyên đều đột nhiên rơi xuống đất.
Sau đó là kiếm thứ tư, chớp nhoáng như quỷ thần, dưới ánh sáng nhưng không hề thấy bóng dáng.
Khi Phương Nguyên đánh ra một kiếm này, trong mắt quả ớt nhỏ dường như hắn đã biến mất giống như vừa gặp quỷ giữa ban ngày hoặc vừa được dán Ẩn Hình Phù. Mãi sau khi trừng mắt nhìn, mới phát hiện rằng hắn vẫn đứng tại chỗ, kiếm gỗ trong tay cắm vào một chiếc lá khô ở dưới chân.
Cùng lúc đó, quả ớt nhỏ xoay người sang chỗ khác, thì thấy ở vị trí một trượng đằng sau Phương Nguyên xuất hiện một cái hố.
“Ai, cũng chỉ có thế, tiến bộ thật chậm chạp.”
Phương Nguyên lại ngồi xuống dưới cây cổ tùng, nhẹ nhàng lắc đầu, nhìn trông tinh thần sa sút.
Lăng Hồng Ba – Tổng quản Linh Dược Giám - tu vi Luyện Khí tầng tám ngây người. Thanh kiếm trên tay rơi xuống đất. Mãi một lúc sau mới nhìn Phương Nguyên, giọng nói run run như gặp quỷ: “Chỉ có mấy kiếm như vậy mà ngươi luyện được đến trình độ này?”
Ánh mắt của Phương Nguyên vẫn trống rỗng, ngơ ngác nhìn gốc cổ tùng trước mắt.
Qua hồi lâu, hắn mới mở miệng, giọng nói hơi khổ sở: “Ta gặp được núi cao, thế nhưng hiện tại ta không bò lên nổi.”
“Ta chỉ hận bản thân mình quá mức vụng về, rõ ràng gặp được núi cao nhưng không thể leo lên. Ta chỉ muốn leo lên trên núi để xem phong cảnh, thế nhưng ngay cả sườn núi cũng chưa leo lên được, bây giờ vẫn chỉ quanh quẩn ở dưới chân núi. Ta không muốn nghỉ ngơi, chỉ muốn lên núi...”
Nghe được lời nói của Phương Nguyên, quả ớt nhỏ liền hiểu rõ tại sao hắn lại trở thành như vậy.
Mà sắc mặt của nàng cũng dần dần trở nên hơi ngưng trọng...
Nếu chỉ là uy lực của mấy kiếm này thì nàng cũng không đến mức khiếp sợ như vậy!
Dù sao tu vi của nàng là Luyện Khí tầng tám, cao hơn Phương Nguyên mấy tiểu cảnh giới. Nếu hai người giao thủ thì dù kiếm đạo của Phương Nguyên có mạnh hơn gấp đôi thì cũng không phải là đối thủ của nàng. Điều khiến nàng giật mình chính là năng lực lĩnh ngộ kiếm đạo của Phương Nguyên!
Chính nàng là người truyền thụ kiếm pháp cho Phương Nguyên, làm sao có thể không biết Phích Lịch Lôi Đình Bá Tuyệt Cửu Thiên Kiếm là cái loại gì?
Tên nghe thì đáng sợ nhưng thực ra chỉ là tập hợp mấy kiếm chiêu giang hồ của giới phàm tục mà thôi!
Thậm chí lúc chỉ điểm Phương Nguyên nàng còn muốn đùa giỡn quái đản chứ chưa từng nghiêm túc chỉ điểm. Nói cách khác, Phương Nguyên chưa từng học được cái gì thực chất mà chỉ có bề ngoài, dù có luyện thế nào thì cũng chỉ được về mặt hình thức mà thôi...
Thế mà mấy kiếm hắn vừa thi triển lại ẩn chứa rất nhiều thứ. Dù không thể nói là đã bước vào cánh cửa chính xác của kiếm đạo, nhưng rõ ràng đã có mấy phần ý cảnh. Nếu nàng không tận mắt thấy biến hóa kinh người như thế thì sẽ không thể tin nổi!
“Chẳng lẽ thật sự là hắn tự ngộ ra?”
Nhìn Phương Nguyên đang sa sút, bất mãn với kiếm đạo của mình, trong lòng nàng sinh ra cảm giác hơi e ngại.
Luyện một vài kiếm chiêu phổ thông mà có thể luyện ra ý cảnh bất phàm như thế, ngộ tính của kẻ này phải kinh khủng đến mức nào?