Tuy rằng có một đoạn chữ Phương Nguyên không hiểu, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng xem hiểu ý của bi văn, trong lòng cảm thấy kinh ngạc.
Chữ viết trên bi văn này lại là một câu chuyện nho nhỏ không biết thật giả.
Chính là nói về một lão tẩu ở Nam Hồ, tính tình hiền lành, không muốn tranh đấu với người liền trốn vào Đào Lâm, trong lúc vô tình phát hiện một quái tuyền có nước suối như ngọc, bên trong có cá chép vàng bơi lội, sau khi hắn bắt một con ăn liền ngộ ra đại đạo, biết rõ đây là một may mắn lớn liền bái tạ thiên địa rời đi, Từ đó về sau tu vi tăng mạnh, nhưng lúc luận đạo với bằng hữu vẫn cảm giác mình có chút không bằng liền lại đi tới ăn thêm một con, tu vi tăng mạnh, đánh bại hết rất nhiều cao thủ, bởi vậy không hề ẩn cư mà xưng bá một phương.
Nhưng nếu xuất thế sẽ luôn có rất nhiều chuyện tìm tới cửa, lâu dần cảm giác năng lực bản thân không đủ, mỗi lúc như thế lại đi thả câu, lúc đầu đều có thể bắt được cá chép vàng, công lực tăng mạnh, nhưng dần dần lại phát hiện không thể câu được cá chép vàng nữa, cố tính không chịu nổi, trong lòng sốt ruột liền tiến vào trong nước suối để bắt, nhưng vừa vào suối, bản thân lại hoá thành một cá chép vàng.
Không những không câu được cá chép vàng, ngay cả bản thân cũng thành một con trong đó.
Phương Nguyên nhìn thấy nội dung nhất thời có chút mờ mịt, không biết có phải mình sai lầm không.
Bi văn thần bí xa xưa như vậy lại lưu giữ một chuyện nhỏ như thế làm gì?
Tính tình hắn kiên nhẫn, lại nhìn về phía bi văn thứ hai:
- Dương Thành Đế Uyên, hoàng tử Nam Dương Tiểu Quốc, phụ thân sau khi săn bắn chết đi, kế vị, thiên hạ thái bình, dân sinh ấm no. Gặp Tiên nhân đi dạo liền bái lạy cầu tiên, tiên bảo vô duyên, xin trả…. Uyên trở về cung vô cùng tức giận, hạ lệnh phá huỷ. Tiên nhân giận khiến tuyết rơi đầy quốc. Uyên giận quá phá huỷ miếu thờ Tiên nhân, phá hư pháp thân, Tiên nhân sai Đồng nhân tới trước điện, quát mắng vô lễ, Uyên bảo khi quân phạm thượng, chém ngay trước điện. Tiên nhân tự mình tới Nam Dương hủy nước này, đoạt ngôi vị, Nam Dương không còn!
- Một lần tức giận làm hại cả một nước, tội này hậu nhân không thể tha!
……………
Phương Nguyên chậm rãi xem xong, trong lòng kinh ngạc không thể hình dung.
Đây không phải là người tìm đường chết sao?
Là một tiểu quốc giàu có, chỉ bởi vì Tiên nhân nói hắn vô duyên với Tiên đạo liền về trong cung viết thư mắng Tiên nhân, Tiên nhân cho tuyết rơi trong nước, cảnh cáo hắn, hắn lại phá huỷ miếu thờ cùng pháp thân của Tiên nhân, Tiên nhân cho Đồng nhân hạ xuống gặp mắng hắn, hắn lại tập kết đại quân chém chết Đồng nhân của của Tiên nhân, cuối cùng rơi vào kết cục nước mất người vong, đây chẳng phải là bị người khác chê cười sao?
Việc nhỏ như vậy sao lại ghi trên bi văn này?
Trong tay cầm hai tờ giấy cũ, Phương Nguyên lật qua lật lại, nhìn rất nhiều lần.
Hắn càng xem càng khó hiểu, nhưng lại không nhìn ra một số chuyện có thể giải đáp nghi vấn của mình từ trong những bi văn.
Rõ ràng trên bi văn này chỉ thuật lại một số chuyện nhỏ, hoặc có thể nói là chuyện ngu xuẩn.
Hắn chưa từng nghe người cùng vật ở bên trong, hiển nhiên cũng không phải đại nhân vật lưu danh sử sách gì.
Phía trên bi văn thần bí này vì sao lại lưu giữ chuyện tích của họ?
Chẳng lẽ đại kiếp nạn diệt thế ba ngàn năm mới có một lại liên quan tới việc nhỏ này?
Hắn trầm ngâm một lúc lâu, lại nghĩ tới tấm bia đá mình từng nhìn thấy.
Hắn từng tới bí cảnh của Thiên Lai Thành Kim Gia, nhìn thấy một tấm bia đá, nội dung trên tấm bia đá kia cũng không rõ ràng như hiện giờ, ngược lại tràn ngập nội dung khiến người khác kinh sợ, như “Nhân gian mười tội”, “Tuyệt đồ”, “Vô quy”, “Thiên Nhân vách tường” … lúc đó hắn miễn cưỡng chỉ nhận biết một số, trong lòng liền cảm giác sợ hãi.
Nhưng tấm bia đá kia hoàn toàn khác với bi văn hiện giờ mình thấy, nhưng chất liệu lại gần như nhau, sao lại không đồng nhất như thế?
Còn có khối đá ở Thanh Dương Tông, dường như trải qua một giấc mộng lớn, giống như nghe được Tiên nhân giảng đạo, cũng thấy Thiên Ma bên ngoài đột kích, thảm sát vô số, phía trên tấm bia đá kia của hắn rốt cục ghi lại nội dung gì?
………..
Về lời nói trước đây của Bạch phu nhân, sau khi Lang Gia Các chủ nhìn thấy bi văn này, tính tình liền thay đổi lại càng khiến Phương Nguyên khó hiểu, ít nhất là từ trên vài bi văn Lang Gia Các chủ lưu lại này, hắn không nhìn ra được nguyên nhân gì khiến tính tình con người thay đổi, trừ phi nội dung ghi trên bi văn mà Lang Gia Các chủ nhìn thấy không phải nội dung hắn nhìn thấy.
Điều này dường như hợp lý hơn….
Ngồi một lúc Phương Nguyên liền lấy túi Càn Khôn ra, lục lọi một lát lấy ra một bi văn.
Bi văn này là do hắn lấy từ chỗ Lão Quy Nam Hải, lúc trước Phương Nguyên phát hiện bên cạnh Lão Quy Nam Hải có một tấm bia lớn, mà tấm bia đá kia vô cùng lớn, hắn phải mất rất nhiều thời gian mới có thể lấy bi văn ra, hiện giờ bi văn này đang ở trong túi càn khôn của hắn, trước đây hắn hiểu biết ít về chữ triện thái cổ nhưng chưa từng nghiên cứu.
Hiện giờ có được ba bi văn hắn liền lấy ra nghiêm túc nhìn.
- Xưa ở Sầu Ba Hải Nam Hải có một hòn đảo gọi là Quỳnh Hoàn…. Bên trong có hai tiên đạo hạnh thâm hậu, muôn đời không có con, tâm đầu ý hợp, thế gian chưa từng có người, trải qua ba ngàn năm u lãnh trên đảo, Quỳnh tiên thu nhận một đồ tên Yếm, khéo leo, vô cùngmừng rỡ. Hoàn tiên nhìn thấy lại không nhìn.
Chương 1692 Chuyện đầu tiên sau khi phong Thánh (2)
- Lại qua ba ngàn năm, Quỳnh tiên có một người bạn tên Tăng, tuấn dật phi phàm, Hoàn tkhông thích. Lại ba ngàn năm, Hoàn tiên ra ngoài chu du thiên hạ, mươi năm sau về núi, Quỳnh tiên có một người con trai thông minh nhanh trí, tên Bi. Hoàn tiên giận mà hỏi, Quỳnh tiên cười gằn không nói. Cuối cùng giận dữ, rút kiếm chém giết, Quỳnh tiên và con chết đi, trời xanh hiện ra chữ viết “Bi là con ngươi, mang thai mười năm mà sinh”, Hoàn tiên vô cùng bi thương, tự vẫn, đạo Quỳnh Hoàn đã không còn tồn tài nữa.
……….
……
Sau khi dịch ra từng chữ, Phương Nguyên lại nhíu mày.
Chuyện ghi trên bi văn này lại khiến người ta không thể hiểu.
Đây rõ ràng là chuyện tình của một đôi trai gái, cũng không biết là người ở nơi nào, sao lại được ghi trên bi văn này?
Hơn nữa khối bia đá này vốn được Lão Quy Nam Hải mang theo, nhưng nó không muốn, chẳng thà nằm ở đáy biển, chẳng lẽ lúc đó nó bị buộc phải mang theo bi văn, chẳng lẽ Quỳnh tiên trong chuyện này còn sống sao?
Lẳng lặng suy nghĩ một lúc lâu trong Thư Điện, lúc này Phương Nguyên mới chậm rãi đứng lên.
Hiện giờ trong lòng hắn tràn ngập nỗi băn khoăn, nhưng biết rõ có ngồi ngốc ở đây cũng không giải quyết được vấn đề.
Hắn dường như có thể xác định bi văn lúc trước Lang Gia Các chủ nhìn thấy nhiều hơn so hắn, cho nên sau đó hắn mới làm những chuyện như thế, hoặc có thể nói, chỉ nhìn bi văn vẫn không hiểu được bí mật thật sự, có lẽ nó nằm trên tấm bia đá.
Hơn nữa sau khi phá giải bí mật trên tấm bia đá, bản thân mới có thể thật sự tiếp xúc với bí mật về Thái Cổ Tiên giới.
Đứng dậy rời khỏi Thư Điện, Phương Nguyên lại thấy Bạch phu nhân vẫn đứng chờ ngoài điện, thấy sắc mặt Phương Nguyên như thường liền nhẹ nhàng thở ra. Phương Nguyên đại khái có thể đoán được suy nghĩ trong lòng nàng, lo lắng không biết hắn có thay đổi như Lang Gia Các chủ hay không?
Điều này khiến hắn không biết làm sau, lúc trước khi mình gặp Lang Gia Các chủ, đối phương từng để lại một miếng ngọc mình, hy vọng mình có thể giữ khối ngọc bội này và nhìn được thứ hắn lưu lại. Khi hắn nói những lời này liền vận chuyển thần thông nào đó, trực tiếp nói cho Phương Nguyên biết, Bạch phu nhân cũng không nghe, nếu không cũng sẽ không lo lắng mình sẽ có thay đổi.
Hơn nữa chuyện này cũng không thể nói cho những người khác biết.
Thế nhân không thể chấp nhận Hắc Ám Ma Chủ thứ hai xuất hiện, nhất định sẽ không đồng ý để Hắc Ám Ma Chủ lưu lại gì đó.
Nhưng đã đồng ý rồi, nhất định phải đi một chuyến.
- Cũng may ngươi không có việc gì, nếu không không biết hạ nhân sẽ bị kinh sợ tới mức gì nữa….
Bạch phu nhân cúi đầu hít một hơi, dẫn Phương Nguyên trở lại chính điện.
Mãi tới lúc này Phương Nguyên mới biết mình đã ngây người trong Thư Điện của Lang Gia Các chủ ba ngày.
Nghĩ tới ba ngày này hắn đều nghiên cứu chữ trên mỗi một tấm bia đá, cảm thấy thật lãng phí không ít thời gian, chữ triện cổ này khác với văn tự thông dụng hiện giờ, mỗi một chữ đều ẩn chứa nhiều hàm nghĩa, đó là nội dung hắn lĩnh ngộ được từ kiến thức Lão Quy truyền thụ, cũng vô cùng thong thả, bất tri bất giác đã ba ngày trôi qua.
Đương nhiên kiến thức đọc hiểu bi văn của hắn mạnh hơn Lang Gia Các chủ lúc trước rất nhiều.
- Trong ba ngày này chuyện gì xảy ra không?
Phương Nguyên vừa sắp xếp suy nghĩ trong đầu, vừa hỏi.
Bạch phu nhân nở nụ cười, nói:
- Ngươi thành Thánh!
- Hả?
Phương Nguyên nhất thời ngẩn người, quay đầu nhìn Bạch phu nhân.
Vào lúc này Bạch phu nhân và Phương Nguyên đang cùng nhau đi tới tiểu lâu tinh xảo trước Lang Gia Các, tay áo nhẹ nhàng vung lên, tạo ra một thuỷ kính, mặt kính liên tục biến hóa, bên trong liền lộ ra cảnh tượng ngoài Lang Gia Các. Vừa nhìn thấy quả nhiên kinh người, chỉ thấy không biết từ khi nào phía trước Lang Gia các đã hội tụ hàng vạn hàng ngàn người, có người trẻ tuổi, có lão tóc bạc, có người thoạt nhìn thân phận cực kỳ cao quý, cũng có tán tu vô cùng hung mãnh cung kính đứng ở bên ngoài ba ngàn dặm, tạo thành hàng dài.
- Những người này tới vì muốn mượn đạo thư của ngươi nhìn một chút!
Lang Gia Các Bạch phu nhân hành lễ nói:
- Phương tiên sinh, ngươi để lại một quyển đạo thư ở Lang Gia Các, công bố cho người khắp thiên hạ, cũng bảo vệ Lang Gia Các ta khỏi an uy, thậm chí còn bảo đảm Lang Gia Các ta yên ổn vượt qua một kiếp, phần ân tình này Lang Gia Các thật khó báo hết!
Phương Nguyên vội khom người hoàn lễ, thế mới biết những người này đều tới vì cầu đạo thư.
Thì ra trong ba ngày hắn vào Thư Điện, chuyện hắn không dùng Tiên Nguyên vẫn Hóa Thần đã truyền khắp thiên hạ, sau đó còn truyền ra hắn ghi pháp môn Hóa Thần của mình vào trong đạo thư, người trong thiên hạ nghe tin làm sao có thể kiềm chế, liền kết đội đi về phía Lang Gia Các, muốn nhanh chóng lấy được đạo thư này nhìn một lát.
Dù sao Lang Gia Các chủ vừa mới xuống mồ, Lang Gia Các vẫn chưa mở rộng sơn môn, ít nhất phải ba ngày sau mới có thể để bọn họ tiến vào.
Những người này cũng không gấp, tất cả đều khen ngợi Phương Nguyên, bất kể việc hắn thật sự thôi diễn ra Cửu Thiên Thập Địa Tiên Ma đại trận, hay là chuyện hắn không dùng Tiên Nguyên vẫn Hóa Thần, hay là một mình hắn đẩy lui đại quân Đông Hoàng Sơn cùng Cổ Thế Gia đều được lưu truyền ra ngoài, chúng tu Thiên Nguyên không ai không biết, không ai không hiểu, đều một mực xem hắn là một Tiểu Thánh Nhân.
Chương 1693 Truyền thừa Hắc Ám Ma Chủ. (1)
Nếu không phải tuổi còn trẻ, tu vi chưa tới mức rất cao, ngay cả chữ “Tiểu” trong “Tiểu Thánh Nhân” kia cũng có thể xoá đi.
Hơn nữa Thánh Nhân này cũng vô cùng chân thật, còn có phân lượng cao hơn so với tên Thánh Nhân của Tiên Minh.
Cũng vì Phương Nguyên không đi ra ngoài, nếu không sẽ biết hiện giờ địa vị và danh vọng của mình cao tới mức dọa người.
- Phương tiên sinh, ngươi dùng một quyển đạo thư bảo vệ Lang Gia Các ta chu toàn, Lang Gia Các ta cũng không phải hạng người không biết lễ nghĩa, cần phải báo đáp. Hiện giờ suy nghĩ lại, Lang Gia Các ta không có chủ, Thập Nhị Điện Tàng là niềm mơ ước của người trong thiên hạ, giữ trong tay cũng là mối họa. Bởi vậy ta tính nhờ vào thanh danh của ngươi, dựa vào tên của ngươi mở ra Thập Nhị Điện Tàng Lang Gia Các, ngươi thấy thế nào?
Bạch phu nhân bỗng nhiên mở miệng nói ra một chuyện kinh người.
Phương Nguyên nghe xong cũng có chút chấn động.
Nếu Bạch phu nhân thật sự làm như vậy, điển tích vô tận của Lang Gia Các sẽ trực tiếp công khai với thiên hạ.
Nếu như vậy, người có chí khắp thiên hạ đều có thể tiến vào Lang Gia Các đọc.
Nghĩ tới thế gian đều xem điển tịch là bí mất không thể truyền, vô cùng trân quý, mà Lang Gia Các có hàng vạn hàng ngàn điển tịch thần thông, lại công khai với bên ngoài, điều này sẽ khiến thiên hạ náo loạn? Ảnh hưởng tới vận mệnh như thế nào?
Nếu Bạch phu nhân thật sự muốn mượn danh nghĩa của hắn mở Thập Nhị Điện Tàng, công bố khắp thiên hạ, như vậy sẽ khiến cái tên Thánh Nhân của hắn cao tới một trình độ kinh thiên động địa!
Chẳng qua sẽ khiến đại thế thiên hạ bị dẫn động, không ai biết sẽ xảy ra bao nhiêu chuyện xấu?
Thậm chí lúc này Phương Nguyên lại có chút suy nghĩ, Bạch phu nhân làm như vậy có phải vì muốn báo thù người trong thiên hạ hay không?
Nhưng tâm tư này lại khó có thể nói ra.
Nghĩ tới hắn lúc trước sau khi đạt tới Trúc Cơ, cầu pháp khó khăn, hắn cũng không nhẫn tâm cự tuyệt đề nghị của Bạch phu nhân.
Bạch phu nhân lại vô cùng bình tĩnh, cười nói:
- Hiện giờ người trong thiên hạ đều chờ vị Tiểu Thánh Nhân như ngươi giảng giải đạo thư cho bọn hắn, củng cố vững vàng tên Thánh Nhân của ngươi, Dịch Lâu cũng chờ ngươi tới bố trí Cửu Thiên Thập Địa Tiên Ma đại trận, Lang Gia Các ta cũng muốn mời ngươi chủ trì việc mở ra Thập Nhị Điện Tàng. Chỉ là không biết vị Tiểu Thánh Nhân chói lói như ngài rốt cục lựa chọn làm chuyện nào?
Phương Nguyên nghe xong chỉ bất đắc dĩ cười, đột nhiên hỏi:
- Cửa sau ở chỗ nào?
Bạch phu nhân ngẩn người.
Phương Nguyên cũng lắc đầu cười cười.
Thế nhân muốn đẩy hắn tới vị trí sáng nhất, nhưng vì chân tướng, hắn cần phải tới chỗ Hắc Ám nhìn trước một chút.
Bên ngoài Lang Gia Các, thanh danh Phương Nguyên càng ngày càng vang, người muốn bái kiến hắn cũng càng ngày càng nhiều.
Những người này tất nhiên đều tới vì đạo thư.
Tuy rằng Phương Nguyên đã nói đạo thư được lưu giữ tại Lang Gia Các, nhưng cũng có vô số người muốn chính tai nghe hắn giảng đạo. Dù sao lúc Đồng Hoàng Sơn Tiểu Thánh Sư rời núi đã từng giảng đạo nhiều lần, hiện giờ tên tiểu Thánh Sư đã dừng ở trên đầu Phương Nguyên, như vậy hắn dường như cũng nên khai đàn giảng đạo, giảng giải cho tu sĩ thiên hạ. Quan trọng hơn là, có rất nhiều người nghĩ tới, nếu Phương Nguyên có thể chỉ điểm hóa đại đệ tử của hắn Hóa Thần, như vậy nếu bọn họ được Phương Nguyên tán thành cũng sẽ có một cơ hội.
Chính vào lúc này không ai ngờ Phương Nguyên lại từ phía sau núi Lang Gia Các rời đi.
Hắn không muốn khai đàn giảng đạo, bởi vì hắn đã viết hết tất cả lĩnh ngộ của mình trong đạo thư kia, nếu người có tâm lấy được cuốn đạo thư này, nghiêm túc nghiên cứu tất nhiên có thể tiến bộ vượt bậc, tạo căn cơ vững chắc, dựa vào tu vi của bọn họ bước trên con đường không dùng Tiên Nguyên mà đạt Hóa Thần. Đương nhiên cái này cũng phải dựa vào thiên tư, nếu người bình thường có được đạo thư của hắn cũng sẽ không có nhiều tác dụng.
Hắn tin thế gian này không thiếu người tài, sau khi lấy được đạo thư của hắn chắc chắn sẽ có người dựa vào đó đạt được vinh quang, lĩnh ngộ không thua gì hắn, thậm chí còn siêu việt hơn, chuyện này giống như một con đường, người đầu tiên đi thông, người đi sau cũng dễ đi hơn.
Mà một điểm khác chính là hiện giờ bản thân quả thật có thể dựa vào một đạo Thần Lôi dung hợp pháp tắc thiên địa, điểm hóa một chút giúp người ta Hóa Thần, nhưng không có thể trực tiếp điểm hóa từng người trong thiên hạ, cho nên vẫn phải dựa vào chính họ. Mà điều quan trọng nhất đối với hắn bây giờ chính là đi xem Hắc Ám Ma Chủ lưu lại cái gì, hắn có trực giác mấy thứ kia có lẽ vô cùng quan trọng.
Không mang theo người ra ngoài, chỉ dẫn theo mèo trắng cùng Giao Long, Vân Chu theo lệnh của hắn trở về Ma Biên.
Bởi vì Phương Nguyên biết Hắc Ám Ma Chủ là nỗi đau của thiên hạ, một khi thế nhân biết hắn lưu lại truyền thừa, chỉ sợ ý niệm đầu tiên trong đầu chính là hủy diệt, hơn nữa một khi chuyện Phương Nguyên để hắn lưu lại truyền thừa truyền ra ngoài cũng sẽ khiến thế nhân kinh hoảng….
Khắp thiên hạ có lẽ chỉ có mình Bạch phu nhân Lang Gia Các biết được một ít.
Nhưng Phương Nguyên biết Bạch phu nhất nhất định sẽ không nói.
Bạch phu nhân biết phu quân mình phạm lỗi nặng nên mất mạng, nhưng không có nghĩa nàng không hận.
- Bia đá trời giáng, Thái Cổ Tiên giới, đại kiếp nạn ba ngàn năm, tai họa bất ngờ trên Côn Lôn Sơn….
Chương 1694 Truyền thừa Hắc Ám Ma Chủ. (2)
Rời khỏi Lang Gia Các, đứng phía trên một ngọn núi nhỏ hẻo lánh, trong lòng Phương Nguyên thầm nghĩ:
- Rốt cục cái này có bí mật gì, lại có liên hệ như thế nào? Hy vọng Lang Gia Các chủ để lại đáp án cho ta…
Hắn xòe hai bàn tay, trong lòng bàn tay có một khối ngọc bội đang trôi lơ lửng.
Đây là một mĩ ngọc thoạt nhìn rất tinh xảo, trải qua tỉ mỉ điêu khắc, đường nét phía trên mờ mờ ảo ảo, tạo thành một trận văn huyền bí phức tạp, vô cùng khôn khéo. Nhưng dù sao cũng là do Hắc Ám Ma Chủ lưu lại, cho nên liếc mắt một cái liền cảm thấy sâu trong khối mỹ ngọc này ẩn chứa chút khí tức khiến người ta kinh hãi, Phương Nguyên do dự một lúc mới đưa pháp lực vào trong.
Phía trên ngọc bội tràn ra một luồng bạch quang nhẹ nhàng, ở giữa không trung hiện ra một dòng suối xuyên qua núi, thoạt nhìn như một bản đồ, trong bạch quang còn có một tơ hồng giống như rắn nhỏ, nhìn dáo dác, chỉ về một vị trí trên bản đồ.
- Thì ra là ở trong này.
Trong lòng Phương Nguyên khẽ động, sau đó vỗ nhẹ vào người mèo trắng đang ngồi trên vai hắn.
Mèo trắng lười biếng đứng dậy liếc mắt nhìn bản đồ phía trên ngọc bội kia, nhảy dựng lên từ trên vai Phương Nguyên, sau đó chậm rãi xoay người nhìn Giao Long một cái. Giao Long biết ý nó liền thu nhỏ người lại, hóa thành bộ dạng một người cao lớn, lúc này Mèo trắng mới bước ra vòng quanh hai người bọn họ ba vòng, pháp tắc đột nhiên xuất hiện trong thiên địa, đồng thời ba người biến mất không thấy.
Chỉ có cỏ hoang xung quanh bị gió thổi bay, lại chậm rãi hạ xuống giống như chưa hề phát sinh chuyện gì!
- Thần thông này của Miêu huynh thật huyền diệu tới cực điểm!
Khi bọn hắn xuất hiện lần nữa đã tới một nơi vô cùng xa lạ.
Mà phía trên ngọc bội trong tay Phương Nguyên vẫn còn lẩn quẩn hào quang, tơ hồng bên trong chỉ về một nơi cách đó cực gần. Phương Nguyên nhẹ nhàng thở ra, mặc mèo trắng lại lần nữa đi tới nằm úp sấp trên vai hắn.
Trong lòng cảm khái, trước kia hắn cũng biết Mèo trắng có thần thông này, nhưng sau khi hắn bước vào cảnh giới Hóa Thần mới ý thức loại thần thông này không chỉ kinh người, mà còn mang theo đạo lý đại đạo rất khó có thể hình dung.
Bản thân đã Hóa Thần lại vẫn không nhìn ra điều kỳ diệu của thần thông này, vậy nói lên điều gì?
Có lẽ thần thông của mèo trắng đã tới cảnh giới Hóa Thần, thậm chí là cảnh giới Đại Thừa!
Mà cẩn thận ngẫm nghĩ, bí mật trên người Miêu huynh này rất nhiều, nhưng điều khiến người ta không biết nói gì chính là con Mèo trắng này cố tình không nói, cũng chưa bao giờ dùng thần niệm trao đổi với hắn, hỏi nó vấn đề gì đều hờ hững, bộ dạng không muốn nói…
Thu hồi tâm tình cảm khái, Phương Nguyên nhìn xung quanh.
Phía trên ngọc bộc Hắc Ám Ma Chủ lưu lại không có bất kỳ điểm đánh dấu nào, nhưng từ sông núi Phương Nguyên biết mình hiện giờ đang ở trong Cửu Châu, là một U Châu hoang vắng nhất. Châu này thiếu khuyết tài nguyên, đạo pháp không đủ, chỉ là một Châu có thực lực yếu nhất ở trong Cửu Châu, còn không bằng Vân Châu, cho tới giờ cũng không nghe nói nơi này có thứ gì đó thần bí, khiến người ta vô cùng kinh ngạc.
Hắn thật sự không ngờ tryền thừa của Hắc Ám Ma Chủ lại ở đây.
Theo bản đồ phía trên ngọc bội chỉ dẫn đi tới, hắn cũng có chút tò mò, Hắc Ám Ma Chủ đã bỏ bí mật ở đâu.
Chưa đi bao xa, Phương Nguyên nhất thời ngây người, dừng bước lại.
Trong đoàn quang hoa kia, hồng tuyến thẳng tắp chỉ về phía trước, nói lên truyền thừa đang ở ngay phía trước.
Mà trước mặt hắn lại không có bất kỳ đồ vật gì, nơi này là một sơn cốc vô cùng lớn, trong cốc tràn ngập hắc vụ vô tận, dường như có thể thấy bên trong hắc vụ lúc nào cũng loé lên một trận quang quỷ dị, giống như có vô số tiếng ma rống truyền ra từ trong sơn cốc, mang theo một loại rung động khiến lòng người băng giá, chung quanh đều là hoang thổ, đừng nói có người ở, ngay cả sinh linh cũng không thấy một cái.
- Ma Tức Hồ?
Phương Nguyên hơi nhíu mày.
Không ngờ bản đồ này lại dẫn hắn tới trước một Ma Tức Hồ, chẳng lẽ truyền thừa của Hắc Ám Ma Chủ ở ngay bên trong?
- Này, lão Phương, chẳng lẽ ngươi muốn đi vào?
Giao Long bên cạnh dọc đường đi thăm dò đánh giá một chút, nói:
- Đây cũng không phải ý tốt, bất kể tu vi cao thấp, chỉ cần dính vào một chút, như vậy xương cốt sẽ sinh giòi. Ngươi mới Hóa Thần không lâu, pháp tắc không ổn, nếu bị thứ này dính vào sẽ khiến một thân đạo hạnh bị phá hỏng, ngay cả lão nhân gia có tu vi như ta đây đi vào cũng không thể lơ là....
- Ta thật sự không sao, có thể đi vào!
Phương Nguyên lắc lắc đầu, ý bảo Giao Long không cần lo lắng.
Từ khi hắn đạt tới cảnh giới Luyện Khí đã từng luyện hoá Ma Tức Hắc Ám vào trong pháp lực, sau đó lại trải qua cảnh ngộ khiến hắn có khả năng chống đỡ với Ma Tức Hắc Ám, vượt xa người thường, đây cũng là một bí mật trong lòng hắn không thể để cho người ngoài biết.
Thấy hắn không thèm để ý, Giao Long bĩu môi nhìn Mèo trắng nói:
- Vậy vị đại gia này thì sao?
Mèo trắng quay đầu mặc kệ hắn.
Phương Nguyên nói:
- Lần đầu tiên ta gặp Miêu huynh chính là ở trong Ma Tức Hồ Việt Quốc, nó sẽ không sợ nơi này!
Giao Long đột nhiên chết lặng.
Phương Nguyên và mèo trắng quay đầu nhìn về phía Giao Long:
- Ngươi sợ sao?
Chương 1695 Con đường thăng tiên (1)
Giao Long khinh thường hừ một tiếng:
- Ta sợ sao?
Vừa nói thân hình vừa chuyển động, thu nhỏ tới mức vô cùng lợi hại, từng cái vảy trên người tinh mịn tới cực điểm bao phủ lại với nhau, cuối cùng cả người trở nên chỉ cao ba roi, hai bàn chân sau nắm chặt, một cái đuôi nho nhỏ cũng theo hạ thân hướng về phía trước che chở phía dưới, cả người giống như được bao phủ chặt chẽ bởi một tầng khôi giáp màu đen, kín không kẽ hở.
Đầu nhoáng lên một cái, vô cùng đắc ý nói:
- Còn coi thường Long đại gia không, đi thôi!
Phương Nguyên không ngờ hắn còn có bản lĩnh này, bất đắc dĩ cười cười, sau đó đi từng bước vào trong Ma Tức Hồ.
Thế gian có vô số Ma Tức Hồ, đều do đại kiếp nạn lưu lại, bị cao nhân thế gian phong lại một chỗ để tránh vỡ rộng ra, nhiều loạn nhân gian, mà Ma Tức Hồ cũng là nơi quỷ dị hắc ám nhất trên đời, đã có rất nhiều tiểu bối giới tu hành tới thí luyện, cũng là nơi tràn ngập sắc thái thần bí, bất kể tu vi cao thấp thế nào, nếu không cần thiết sẽ không ai muốn tới nơi quỷ quái này.
Hắc Ám Ma Chủ giấu truyền thừa ở nơi này thật có chút hợp lý.
Nếu đổi lại người bên ngoài, muốn tiến vào Ma Tức Hồ phải dựa vào Vân Thai Truyền Tống, nhưng hiện giờ Phương Nguyên đã bỏ qua được bước này, trong mắt hắn, đại trận bên ngoài Ma Tức Hồ vô cùng đơn giản, hoàn toàn có thể dễ dàng đi vào dưới tình huống không phá hư đại trận.
Ma Tức cuồn cuộn, ám ảnh lây động.
Tiếng gió gào thét chung quanh, giống như có vô số Yêu Ma khe khẽ nói nhỏ bên tai.
Tiến vào nơi quỷ quái cỡ này, ngay cả mèo trắng cũng không ngủ gà ngủ gật, nâng cao tinh thần, ngẩng đầu lên, cái đuôi thật dài chỉ về phía trước chỉ đường cho Phương Nguyên. Mà thời điểm này Giao Long cũng không dám thả lỏng, nhắm mắt đi theo phía sau Phương Nguyên, không phải nó sợ Ma Vật ở đây, mà lo lắng Hắc Ám Ma Chủ lưu lại thứ gì đó lợi hại.
Chung quanh có rất nhiều Ma Vật đang tới, nhưng đều là Hắc Ám Ma Vật đơn giản nhất, Phương Nguyên tiện tay quét tới liền tạo thành một đống lớn.
Khác với Ma Tức Hồ của Việt Quốc, Ma Tức Hồ ở U Châu này lại bao phủ một trấn nhỏ bên trong, bởi vậy Ma Vật nơi này hầu như đều là Ma Vật hình người, mọi con đường, ngỏ hẻm đều phủ kín một tầng bóng dáng quỷ dị. Đoàn người Phương Nguyên chậm rãi đi tới ngõ tắt nhỏ, rất nhanh liền đi tới cuối trấn nhỏ, sau đó thấy được phía trước có một miếu thờ nho nhỏ.
Phía trước miếu thờ có một người mặc áo choàng màu đen đứng chờ, đang cho mấy con Ma Vật hình người xung quanh ăn một ít thịt thối, ngay khi cảm giác đám người Phương Nguyên xuất hiện, người này liền xoay người lại cới áo choàng ra.
Môi đỏ mọng đỏ sẫm, tiếng cười trong suốt nói:
- Ngươi tới rồi?
- Hắn nói để lại một người chờ ta chỗ này, thì ra là ngươi!
Phương Nguyên nhìn người trước mắt, mày khẽ nhíu lại nói:
- Đã lâu không gặp, lão cùng trường!
Lang Gia Các chủ từng nói, hắn để lại một người ở nơi có truyền thừa, sẽ giúp đỡ Phương Nguyên biết hắn phải đi đường nào. Phương Nguyên vốn nghĩ hắn sẽ thu nạp một kẻ tay sai nào đó, không ngờ lại là người quen của hắn. Là Lữ Tâm Dao từng cùng học ở Thái Nhạc Thành Tiên Tử Đường, sau lại có vài lần giao đấu với nhau, hết lần này tới lần khác chạy thoát khỏi tay hắn….
Một lần cuối cùng gặp Lữ Tâm Dao chính là lúc ở Nam Hải Long, tam đại Hắc Ám Sứ Giả thuộc hạ của Hắc Ám Ma Chủ đều bị chém chết trong chiến dịch kia, chỉ có Lữ Tâm Dao không rõ sống chết, sau đó không phải không có người tra xét, nhưng nàng đã hoàn toàn biến mất.
Thì ra nàng vẫn trốn trong Nam Hải Long.
Mà lúc đó Hắc Ám Ma Chủ bị dụ dỗ hiện thân ở Đại Tự Tại Thần Ma Cung, bản thân bị trọng thương, mà Chung Lão Sinh mai phục bên cạnh Tiên Minh cũng đã chết, sau đó Tiên Minh chủ động xuất kích, liên tục nhổ mấy cứ điểm của Hắc Ám Ma Chủ, thu hết tay chân của hắn, cũng tử thương vô số, mãi tới cuối cùng, cho dù bản thân Hắc Ám Ma Chủ cũng bị Đông Hoàng Sơn Tiểu Thánh Sư thôi diễn ra vị trí, hủy đi sào huyệt cuối cùng của hắn, đi tới đường cùng phải tự sát hiến đầu ở trong Lang Gia Các.
Mà trong quá trình này thủ hạ của hắn đã chết sạch.
Phương Nguyên cũng không ngờ Lữ Tâm Dao, Sứ Giả Hắc Ám cuối cùng lại còn sống.
Cố nhân gặp lại vốn nên vung đao xuất kiếm, nhưng Phương Nguyên chỉ nhìn Lữ Tâm Dao, lại không vội vã ra tay.
Hắn có thể cảm giác được, lúc này gặp lại, Lữ Tâm Dao đã có biến hoá vô cùng lớn.
Hiện giờ cả người nàng bao phủ trong hắc bào giống như Yêu Ma, khuôn mặt trắng tới không có chút huyết sắc, giống như tờ giấy trắng, duy nhất chỉ có đôi môi đỏ sẫm như muốn chảy ra máu, sợi tóc rũ xuống bên cạnh áo choàng cũnglà một màu trắng, thậm chí ngay cả đồng tử như cũng bịt kín một tầng sương trắng. Ngồi ở nơi đó, mười ngón nhỏ và dài còn nắm một ít thịt thối, Ma Vật vây xung quanh nàng đánh bạo tiến tới cắn thịt thối trong tay nàng, nhưng lại không có chút ý niệm công kích nàng.
Lúc này thoạt nhìn nàng quả thật giống như một Ma Vật Hắc Ám.
Phương Nguyên bỗng nhiên nhớ tới lúc trước từng nghe một chuyện, sau khi Đạo tử Đông Hoàng Sơn tra ra sào huyệt của Hắc Ám Ma Chủ, thấy được trong sào huyệt kia có rất nhiều nửa người nửa ma, sống sót trong khí tức Hắc Ám…
Hiện giờ Lữ Tâm Dao thì thế nào?