Cự tích vọt ra từ trong đám đông, hung tợn cắn nuốt về phía Phương Nguyên, lại thấy chung quanh nhiều người, có chút phiền chán, đột nhiên thân thể quét ngang, đuôi thằn lằn cao chừng vài trượng, cứng như roi sắt ở sau lưng quất thẳng tới Phương Nguyên!
Mắt thấy một đuôi này vừa quét qua, chung quanh lập tức cuộn lên tầng tầng cuồng phong, tứ ngược bát phương.
Trong cuồng phong thổi phất, không biết bao nhiêu người cả đứng chân cũng không vững, riêng Phương Nguyên lại vẫn đón gió mà đứng, tay phải cấp tốc thò ra, đột nhiên cuồng phong ngừng lại, thì ra là hắn đã cường hành bắt lấy đuôi cự tích, không đợi cự tích kịp làm ra phản ứng, ném xuống dưới đất kéo xé, chỉ nghe “xoẹt” một tiếng, máu tươi bắn tung, nguyên cái đuôi đã bị hắn cường hoành xé đứt...
- Rống...
Cự tích bị đau, toàn thân run rẩy, cả người đứng thẳng lên, vồ tới Phương Nguyên.
Phương Nguyên tức thì vung lên cái đuôi kia, dọc theo mặt đất quét đi ra, trùng trùng nện lên đầu cự tích...
- Phốc...
Cự tích bị hắn quất bay ra tầm hơn mười trượng, ầm ầm quăng xuống đất, đã là thở ra thì nhiều, hít vào thì ít.
- Tứ Cước Nhi?
Tiểu công chúa Đổng gia Đổng Tô Nhi thân khoác Linh Lung bảo giáp nhảy lên giữa không trung, trơ mắt nhìn cự tích của mình sắp chết đến nơi, vẻ mặt nàng vốn đang hưng phấn, lúc này lại lộ ra thần sắc khó mà tin tưởng, ngay sau đó, liền bị hận ý thật sâu thay thế, hét lớn:
- Ngươi... Ngươi dám giết Tứ Cước Nhi của ta?
- Bá...
Tùy theo tiếng hét lớn, đoản kích trong tay nàng hung hăng đâm tới khuôn mặt Phương Nguyên.
Thương kia tuy ngắn, lại mang theo một cỗ hung khí lạnh lẽo, cuộn lên phong vân kích đãng.
Đón lấy một thương này, ánh mắt Phương Nguyên hơi co lại:
- Trước khi ra cửa, người lớn trong nhà ngươi không dạy phải biết kính sợ người khác à?
- CHÍU...U...U!...
Hắn vung tay áo lên, quán chú pháp lực, giống như một đạo thanh long quét thẳng mà ra!
Đổng Tô Nhi đang trong cơn phẫn nộ, một kích đâm tới vận dụng hết toàn lực, lại không ngờ, một kích này còn chưa đâm đến trước mặt Phương Nguyên, liền đã bị một cỗ đại lực dọc theo mặt đất đánh tới.
Đổng Tô Nhi lập tức thân bất do kỷ, nghiêng nghiêng bay ngược ra sau, đoản kích rời tay, phần lưng trùng trùng nện lên mảnh vách núi đằng sau, chỉ cảm thấy cổ họng ngòn ngọt, máu tươi từ miệng tuôn ra.
- Ngươi...
Đổng Tô Nhi vừa sợ vừa giận, vội vàng niết động pháp ấn, đang định thi triển thần thông.
Nhưng vừa vận lên một nửa pháp lực, liền thấy trước mắt lóe lên một đạo bóng đen, kình phong theo đó đập mặt mà tới.
Thì ra đoản kích rời khỏi tay vừa rồi đã bị Phương Nguyên trực tiếp tiếp vào tay, chỉ thẳng về hướng ngực mình.
Không ngờ đối phương không chút do dự liền hạ sát thủ với mình!
Tình cảnh cấp bách như thế, nàng căn bản không kịp thi triển thần thông.
Thời khắc này, ánh mắt nàng lóe lên một tia sợ hãi khó mà hình dung, nét mặt nhỏ nhắn cũng chuyển thành trắng bệch.
Chẳng lẽ với thân phận của mình, lại phải bỏ mạng ở chỗ này?
Lần đầu trong đời đối mặt sinh tử, trong lòng nàng không khỏi nảy sinh một loại tâm tình phức tạp, khiến tâm tạng nàng như thắt lại, cánh mũi chua xót.
Với thường nhân mà nói, tâm tình này thường còn được gọi bằng hai chữ “hối hận”!
- Quá đáng, nàng còn là đứa con nít...
Nhưng ngay khoảnh khắc đó, đột nhiên từ bên cạnh một đạo lụa trắng bay tới, như Ngân Long cuốn đoản kích sang một bên, cùng lúc đó, sau lưng Phương Nguyên vang lên một tiếng quát khẽ, bên trong xen lẫn tiếng hạc kêu hót, Phương Nguyên quay người, chỉ thấy Thánh Nữ Thủy Nguyệt Giáo Tô Văn Hương trong tay dắt theo lụa trắng, giữa hai hàng lông mày tựa hồ ẩn hàm nộ khí, ánh mắt bất thiện nhìn Phương Nguyên.
- Con nít, ngươi gặp qua đứa con nít nào cảnh giới Trúc Cơ chưa?
Phương Nguyên lạnh lùng nhìn về phía Tô Văn Hương, nhàn nhạt nói.
Vừa rồi tuy hắn trêu chọc Đổng Tô Nhi nói trước khi ra cửa không có người lớn dạy, nhưng trong lòng lại không tin nàng thật chỉ là một đứa con nít như vẻ bề ngoài, người tu hành thường thường đều là phải sau mười lăm mười sáu tuổi, đợi khi căn cốt ổn định mới có thể bước lên con đường tu hành, Đổng Tô Nhi này hiện tại đã có cảnh giới Trúc Cơ, thậm chí còn tiệm cận Trúc Cơ đỉnh phong, tối thiểu phải có tu vi vài chục năm, làm sao có thể là đứa con nít được?
- Tiểu thiên kiêu Đổng gia sinh ra đã thân cận với thiên địa linh khí, tuổi nhi đồng liền đã có tu vi Luyện Khí ba tầng, trưởng bối Đổng gia đành chịu mới phải dạy nàng tu hành từ lúc ba tuổi, đến sau năm tuổi Trúc Cơ, bảy tuổi đạt đến cảnh giới Trúc Cơ đỉnh phong, nếu không phải vì bước lên con đường thành tiên, hiện nay nàng sợ rằng sớm đã Kết Đan, những lời đồn đại này chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe qua?
Tô Văn Hương cố nén nộ ý, lạnh giọng quát.
- Còn có tiểu quái thai như vậy?
Phương Nguyên quay đầu nhìn Đổng Tô Nhi một cái, không ngờ nàng thật chỉ là đứa con nít.
Xem ra, đây quả nhiên là một thế giới quái thai vô cùng vô tận...
Chẳng qua ngay sau đó hắn liền cười lạnh ra tiếng, lạnh giọng nhìn sang Tô Văn Hương, trong mắt chớp qua một tia chán ghét:
- Vậy thì đã sao, Đổng gia chỉ dạy nàng cậy vào một thân tu vị giễu võ giương oai, lại không dạy nàng gây chuyện phải chịu hậu quả?
- Ngươi... Sao lại hung cuồng đến thế?
Nghe được lời ấy, Tô Văn Hương không khỏi tức giận, gấp giọng lệ quát.
- Bởi vì giờ ta không có tâm tình giả vờ giả vịt với ngươi!
Chương 657 Lấy một địch vạn (2)
Phương Nguyên thuận miệng đáp, sau đó ầm vang một tiếng, đạp bước tiến lại, năm ngón tay mở ra, chộp tới Tô Văn Hương.
- Các ngươi đã đến vây giết ta, liền nên chuẩn bị sẵn sàng đi chết cả đi!
Ầm ầm...
Vừa dứt lời, cả người hắn đã vọt tới trước mặt Tô Văn Hương:
- Bất luận nam nữ, bất luận già trẻ!
- Hắn tới nhanh quá!
Tô Văn Hương cũng kinh hãi, vốn lúc nói chuyện, tay phải nàng giấu ở sau lưng đã âm thầm niết lên pháp ấn, nhưng vừa thấy Phương Nguyên như rồng như gió vọt tới trước mặt, lại đã không kịp thi triển thần thông nữa rồi, bởi vì tốc độ thi triển thần thông của mình so với tốc độ ra tay của Thiên Đạo Trúc Cơ, thật sự là quá chậm, không chút nghĩ ngợi, tay trái trực tiếp vỗ lên Túi Càn Khôn.
- Địa Kiếm, đi ra...
Tùy theo tiếng hét lớn của nàng, từ trong Túi Càn Khôn đột ngột bay ra một đạo kiếm quang.
Kiếm khí lành lạnh, một mảnh vàng óng, kiếm khí màu vàng này không ngờ lại trầm trọng như đại địa, không bờ không bến.
Thoáng chốc, kiếm này đã ngăn cách giữa nàng và Phương Nguyên, chẳng những giải mối nguy trước mắt, thậm chí còn hung mãnh đâm hướng Phương Nguyên.
- Khách khách...
Phương Nguyên thoáng nhìn liền ý thức được kiếm này tuyệt không tầm thường, không phải phi kiếm bình thường có thể so.
Chẳng qua trong bí cảnh khi trước, lúc hắn lần đầu tiên nhìn thấy Thánh Nữ Thủy Nguyệt Giáo này, đã từng chứng kiến nàng triệu hoán phi kiếm từ trong Túi Càn Khôn, một kiếm giết hai con Tử Mãng lợi hại, từ khi đó đã sớm âm thầm ghi tạc trong lòng, bởi vậy tuy phi kiếm này được Tô Văn Hương tung ra cực đột ngột, song hắn sớm có đề phòng, tay phải khẽ vạch, sau lưng liền có một con Chu Tước Lôi Linh xông ra bay tới đón đầu.
- Bành...
Chu Tước Lôi Linh và Địa Kiếm đụng nhau, lập tức cuộn lên từng mảnh linh quang.
Trong va chạm, tuy địa khí chưa bị nghiền nát, nhưng mảnh quang mang vàng óng lại cũng có lỗ thủng.
Thân hình Phương Nguyên tức thì chợt lóe, xuyên qua lỗ thủng, Lôi Lý màu xanh nhào tới trên người Tô Văn Hương.
- Răng rắc...
Ở trước mặt Lôi Lý màu xanh, thân hình Tô Văn Hương trực tiếp bị phá nát thành từng mảnh.
Đám người chung quanh thấy thế, ai nấy đều không khỏi hít sâu một hơi khí lạnh.
Riêng Phương Nguyên lại phát giác được có gì đó không đúng, lông mày nhăn lại, quét mắt nhìn quanh.
Chỉ thấy thân hình Tô Văn Hương sau khi bị nghiền nát lại không hề thấy có vết máu, thân ảnh dần dần biến mất, chỉ chừa một thanh kiếm ở đó.
Kiếm kia sáng như thu thủy, trên đó ánh lên bóng dáng Tô Văn Hương, chính đang kêu rít, vù vù vang dậy.
Cùng lúc đó, thân hình Tô Văn Hương lại đã xuất hiện ở bên người Đổng Tô Nhi, sắc mặt lộ vẻ tái nhợt, thở dốc hổn hển.
Trong lòng nàng đã có chút hoảng sợ, không ngờ mình cũng không khác Đổng Tô Nhi là mấy, chỉ vừa mặt đối mặt liền suýt nữa bị người trí vào chỗ chết, may dựa vào đạo thần thông Nhân Kiếm mới thật không dễ dàng thoát ra được tính mạng từ trong tay đối phương...
- Hoặc là cút đi, hoặc là chiến!
Còn chưa kịp hồi thần, nàng đã thấy Phương Nguyên quét mắt nhìn qua, thấp giọng quát lạnh.
Tiếng quát này chấn cho tâm thần Tô Văn Hương kích đãng, vô thức đặt tay lên Túi Càn Khôn.
Nàng đã được trưởng bối cho phép, lúc cần thiết có thể thi triển đạo Thiên Kiếm kia.
Trước lúc đến đây, đó cũng là chỗ dựa lớn nhất của nàng, nhưng đến lúc này, nàng lại có chút hoài nghi...
Nếu mình thi triển Thiên Kiếm, liệu có thể chém giết tên Thiên Đạo Trúc Cơ này được không?
- Nhãi ranh vô tri, đừng làm liều, ta tới đây...
- Buông ra Thánh Nữ Thủy Nguyệt Giáo, để ta…
- Với tên ác độc này, mọi người còn khách khí làm gì, cùng lên, chém hắn...
Đúng vào lúc này, rút cuộc tùy theo hai người Đổng Tô Nhi và Tô Văn Hương trước sau liên tiếp ra tay, dẫn động sát cơ trong lòng chúng tu sĩ chung quanh, đột nhiên chợt nghe từng mảnh từng mảnh tiếng hét phẫn nộ vang rền, không biết có bao nhiêu người nhảy đi ra, nhao nhao tế lên pháp bảo đánh tới.
- Đầu lâu kẻ này giá trị liên thành, mọi người nhanh đoạt a...
Đến về sau, thậm chí có người kêu to, liều mạng chen về phía trước.
Lúc không người ra tay lúc, ai cũng không dám ra tay, đứng đi ra làm người đầu tiên đối mặt với Thiên Đạo Trúc Cơ.
Nhưng nay đã có người ra tay trước, chúng nhân liền tranh nhau mà lên, chỉ sợ người này bị kẻ khác giết mất...
Mà riêng Phương Nguyên, mắt thấy chung quanh cuộn lên một mảnh sát cơ lạnh lẽo thấu xương, các loại phi kiếm, các loại pháp khí mê hồn, các loại cấm chế ác độc, thậm chí còn có thể thấy được mấy món Huyết Bảo, giống như bầy ong, chi chi chít chít đánh về phía mình, hệt như vòng nước xoáy khổng lồ, bên trong uẩn hàm ác thế, tựa hồ không kéo mình vào trong liền tuyệt không cam tâm...
Ở trong vòng xoáy khổng lồ đó, một thân áo bào xanh trên người Phương Nguyên tung bay phất phới, lộ vẻ cô độc dị thường...
Phương Nguyên khẽ thở dài một tiếng, trực tiếp đón lấy vô số bóng người và pháp bảo vọt tới kia...
... Cô độc thường thường còn mang theo một hàm nghĩa khác, đó chính là cường đại!
Chương 658 Ta là Ma đầu (1)
- Vậy bắt đầu đi!
Một thoáng đó, Phương Nguyên đón đỡ các loại pháp khí và linh quang đang đánh về phía mình, đột nhiên quát khẽ một tiếng.
Sau đó, hai tay hắn rung lên, bấm ra một pháp ấn, sau đó đạo uẩn trong cơ thể đột nhiên trở nên xao động.
Pháp lực vô cùng gào thét mà ra, ở bên cạnh hắn hình thành một tấm lưới lôi điện phủ kín phạm vi ba trượng.
Mà bên trong tấm lưới lôi điện này, một con Chu Tước thành hình, chung quanh vấn vít lôi điện, gáy to một tiếng rồi giương cánh, chỉ có độ dài bảy tám trượng, nâng Phương Nguyên bay lên cao, sau đó ở bên cạnh hắn, một con Lôi Lý (cá chép sấm sét) màu xanh bỗng dưng nhảy ra, lắc đầu vẫy đuôi, miệng mọc râu ròng, bơi một vòng quanh thân thể hắn.
- Rắc rắc...
Lại ở ngay sau đó, sau lưng sau lưng một gốc liễu thần phá không mọc ra, liên tiếp phóng to, cao chừng hơn mười trượng, ngàn vạn cành liễu không gió mà tự động, đong đưa trái phải, liền hình thành ngàn vạn cành giống như roi điện, quất ra bốn phương tám hướng!
- Ôi trời, không hay rồi...
Tu sĩ chung quanh thấy một màn này, lập tức kinh hãi run rẩy, có người cả kinh hô to.
Ba đạo Lôi Linh Hộ Thể, Phương Nguyên quả thực giống như đã hóa thân thành thần chỉ, từ trong vòng vây của các tu sĩ xông ra, Lôi Linh Chu Tước giương cánh, gào thét tứ phương, người ở khoảng cách gần, trực tiếp liền bị lực lượng ẩn chứa bên trên đôi cánh khổng lồ đó quét cho bay đi, người ở khoảng cách xa thì hiển nhiên là thấy Phương Nguyên chân đạp Lôi Linh Chu Tước xông tới, cũng sợ tới run như cầy sấy, liều mạng bỏ chạy sang bên cạnh.
Mà những tu sĩ ỷ vào am hiểu võ pháp muốn đến gần Phương Nguyên rồi xuất thủ, lại bị con Thanh Lý (cá chép xanh) bằng không xuất hiện mà ngăn lại, Lôi Linh Thanh Lý thế tới cũng không hung ác điên cuồng, ngược lại ẩn hàm thủy ý, lại mạnh ở chỗ liên tiếp không ngừng, nội tình vô cùng, chạy vòng quanh thân thể Phương Nguyên, ngăn cách tất cả công kích cận thân ở bên ngoài, công kích càng cường đại, chống cự phải chịu càng mạnh , thậm chí có một số pháp khí mạnh mẽ, đánh tới người Phương Nguyên, trực tiếp liền bị Lôi Lý đánh ngược về, làm bị thương lại chính bản thân mình.
Càng đáng sợ hơn là trên đỉnh đầu Phương Nguyên, cành liễu của Bất Tử Liễu đó quét ra bốn phía, quất về phía hư không.
Những pháp khí từ trên trời đánh xuống, có lẽ số lượng rất nhiều, nhưng so sánh với Bất Tử Liễu thì không tính là gì....
Bốp bốp bốp
Cành liễu như như lôi tiên (roi sét), giống như mưa rền gió dữ quét một trận, liền quét cho những pháp khí trong không trung bay ra tứ phướng, rào rào rơi xuống.
Dưới cục diện này, một đợt tấn công do vô số người liên thủ thi triển không ngờ hoàn toàn không gây thương tổn được tới nửa sợi lông tơ của Phương Nguyên, ngược lại bị hắn lao trái xông phải, làm bị thương vô số người, ngã xuống đất kêu thảm liên tục, cũng không biết có bị người ta giẫm chết hay không?
- Đây là bản sự của Thiên Đạo Trúc Cơ à?
Mà Đổng gia tiểu công chúa ở xa xa thấy một màn Phương Nguyên xuất thủ cuồng bạo, nghiền ép mọi người lại đã có chút biến sắc.
- Đều là cảnh giới Trúc Cơ, nhưng thực lực của đám người như bọn họ lại vượt xa Trúc Cơ bình thường...
Thánh Nữ Thủy Nguyệt Giáo Tô Văn Hương thấy một màn này, cũng sắc mặt phức tạp, thấp giọng nói khẽ, nàng ta thân là Thánh Nữ của Thủy Nguyệt Giáo, nhưng trong lòng cũng minh bạch, Thánh Nữ mình đây chỉ sợ là không làm lâu được nữa, phàm là trong đại đệ tử đời sau của Thủy Nguyệt Giáo, nếu xuất hiện một vị Thiên Đạo Trúc Cơ, như vậy vị trí Thánh Nữ này của nàng ta sẽ phải nhường ra, cho dù là ba đạo tiên kiếm này của Thủy Nguyệt Giáo đến lúc đó cũng phải nhường cho người ta.
Mà Đổng Tô Nhi trước mắt này cũng là như vậy, nàng ta là quái thai trời sinh, vốn là kỳ tài ngàn năm khó gặp, nhưng thể chất này của nàng ta, Đổng gia lại không biết nên dạy thế nào, lúc trước nàng ta đã quá gần gũi với linh khí, cho dù không tu hành, cũng là pháp lực ngày một mạnh hơn, căn bản là không áp chế được tu vi, lúc trước chỉ là phục dụng một viên đan dược, liền trong lúc vô ý thành tựu thân Trúc Cơ...
Bởi vậy, nói đến cũng buồn cười, vị Đổng gia tiểu công chúa này thanh danh mặc dù vang dội, nhưng trên thực tế lại là tu vi Trúc Cơ thấp kém nhất.
Có điều sau khi tiến vào cảnh giới Trúc Cơ, sức nắm giữ đối với bản thân của vị Đổng gia tiểu công chúa này sẽ càng lúc càng mạnh, cũng có thể bắt đầu thử áp chế tu vi của mình, mà hiện giờ, nàng ta từ ba năm trước đã có thể kết đan, lại một mực áp chế đến hiện tại!
Nguyên nhân không vì gì khác, nàng ta là muốn lại quay về trên con đường thành tiên!
Bước đầu tiên của con đường thành tiên, bọn họ không bước lên, nhưng lại muốn khi Kết Đan xông lên con đường thành tiên!
Đây cũng là nguyên do mà bọn họ từ lúc vào bí cảnh, liền luôn có lòng muốn khiêu chiến đối với Phương Nguyên.
Chỉ có điều, hiện giờ tận mắt chứng kiến thực lực của Phương Nguyên, trong lòng lại không nhịn được mà sợ hãi.
Thực lực của Thiên Đạo Trúc Cơ mạnh mẽ như vậy, mình muốn ở cảnh giới Kim Đan vượt qua bọn họ, điều này... Có khả năng sao?
- Ta cắt núi làm ngăn cấm, nếu các ngươi còn không đi, vậy thì đấu một trận thống khoái đi!
Cũng đúng vào lúc này, Phương Nguyên trầm giọng quát khẽ:
- Để ta thử xem chất lượng của những Phách Hạ thiên kiêu các ngươi!
Khi nói chuyện, Lôi Linh Chu Tước dưới chân hắn giương cánh, tóm thẳng tới Thánh Nữ Tô Văn Hương của Thủy Nguyệt Giáo.
Tô Văn Hương nghênh đón thân ảnh hung ác điên cuồng của Phương Nguyên, đã có vài phần kinh hãi đảm chiến, đột nhiên, Địa Kiếm tế ra trước người, bố trí một mảng kiếm khí vàng rực, sau đó liền không chút nghĩ ngợi, quay người độn đi xa.
Chương 659 Ta là Ma đầu (2)
Nhưng Phương Nguyên đến quá nhanh, tuy nàng ta mượn Nhân Kiếm bỏ chạy, nhưng con hạc trắng ở bên cạnh lại không trốn kịp, trực tiếp bị Lôi Linh Chu Tước dưới chân Phương Nguyên xé thành từng mảnh, máu rải hư không.
- Ta... Ta phải giết ngươi...
Đổng Tô Nhi ở bên cạnh nàng ta không xa lúc này cũng đã có phản ứng, nàng ta vừa rồi lần đầu tiên xuất thủ đã liền bị Phương Nguyên suýt nữa trảm sát, trong lòng vốn đã vô cùng sợ hãi, nhưng nàng ta dù sao cũng tâm cao khí ngạo, thầm nghĩ mình chỉ là không kịp phản ứng, chưa thi triển ra thần thông chân chính mà thôi, bởi vậy chút kiêu ngạo đó vẫn đè nén được sự sợ hãi trong lòng, lúc này không nhịn được lại hét lớn.
Vừa thấy Phương Nguyên đuổi về phía Tô Văn Hương, nàng ta liền thừa cơ hai tay kết ấn pháp rất nhanh, sau lưng nàng ta lập tức xuất hiện bảy hư ảnh biến ảo vặn vẹo, trên mỗi một đạo hư ảnh đều loáng thoáng tỏa ra một loại khí tức thần thánh mà quỷ dị.
- Còn dám ra tay?
Phương Nguyên quay đầu lại, ánh mắt nhìn thẳng vào trên người nàng ta, sau đó xoay người lại.
Giống như là như quỷ mỵ, trong chốc lát, đã đến trước mặt Đổng Tô Nhi.
Đổng Tô Nhi thấp hơn nhiều, chỉ cao tới eo hắn, lúc này không khỏi ngẩn ra, ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Lúc này pháp ấn của nàng ta vẫn chưa kết xong, thần thông cũng chưa thành hình, chính là nửa đường thì bị ngăn trở.
- Nhìn ra được, pháp lực của ngươi rất sâu, cũng có vài phần bản sự, nhưng ngươi không biết...
Phương Nguyên cúi đầu nhìn nàng ta, nói:
- Bản sự có lớn tới mấy thì cũng phải sử ra được thì mới có ý nghĩa sao?
Cảm thụ được hàn khí nhè nhẹ từ trên người hắn truyền đến, đáy mắt Đổng Tô Nhi đột nhiên xuất hiện một tia hốt hoảng.
Phương Nguyên giơ tay lên, vỗ tới đỉnh đầu.
Đổng Tô Nhi không ngờ quên cả tránh né, chỉ có cái miệng nhỏ nhắn méo xẹo, giống như là sắp khóc!
Lúc này thực sự là sợ tới phát khóc rồi.
Nhưng một chưởng này của Phương Nguyên vẫn đặt lên đỉnh đầu nàng ta:
- Quỳ xuống!
Hai chân Đổng Tô Nhi mềm nhũn, liền trực tiếp quỳ xuống, tâm thần run rẩy, đã mất đi tất cả lực lượng tự chủ.
Bàn tay đặt trên đỉnh đầu của nàng ta, trong mắt Phương Nguyên phóng ra quang mang màu xanh, lạnh lùng lên tiếng.
- Trở về học quy củ cho tốt, mười năm sau hẵng trở lại!
...
Trong thanh âm dường như mang theo một tia hàn ý, giống như có thể xuyên thấu lòng người, nắm giữ vận mệnh của người khác!
Khi nói ra những lời này, hắn đã thi triển Tiểu Thanh Mộng Thuật của Thanh Dương Tông!
Mà khi hắn nói ra một câu này, trên mặt Đổng Tô Nhi liền xuất hiện một loại biểu cảm quái dị, đó là sợ hãi vô hạn.
Ma xui quỷ khiến thế nào, nàng ta theo bản năng lại gật đầu.
Cũng ngay lúc nàng ta gật đầu, dường như có thể nghe thấy có thứ gì đó ở trong cơ thể nàng ta vỡ ra.
Phương Nguyên biết, đó là đạo tâm của Đổng Tô Nhi!
Hắn tin, nếu Phách Hạ Châu lại có người nhìn thấy thân ảnh của Đổng Tô Nhi, ít nhất cũng phải là mười năm sau.
Đạo tâm vặn vẹo của tiểu cô nương này đã bị mình đánh tan, nàng ta sau này, hoặc là trực tiếp đạo tâm tán loạn, cũng không thể tăng tiến tu vi, hoặc là nặn lại đạo tâm, mà quá trình này, ít nhất cũng phải mất mười năm mới có thể hoàn thành, tới lúc đó, mới hiện thân lại trong giang hồ.
Mà khi đó, Đổng Tô Nhi hoặc sẽ coi mình là tử địch, hoặc sẽ tôn mình làm thầy, kính sợ mình như thần đế!
....
- Ngươi... Ngươi đã làm với nàng ta?
Cách đó không xa, Tô Văn Hương nhìn thấy một màn này, đã vô cùng kinh hãi, thanh âm có chút hoảng loạn hô to.
- Ta dạy nàng ta quy củ!
Phương Nguyên quay đầu nhìn về phía Tô Văn Hương, ánh mắt hơi lạnh lùng:
- Ngươi có cần dạy luôn không?
Tô Văn Hương lập tức minh bạch ý tứ trong mắt hắn, không nhịn được rùng mình một cái, Đổng Tô Nhi dù sao cũng là tiểu hài tử, cho nên Phương Nguyên không giết nàng ta, nhưng mình là một người lớn, như vậy, điều này đại biểu cho khi mình bị Phương Nguyên bắt được...
- Rầm...
Nàng ta nhất thời cũng bất chấp tất cả, xoay người độn đi xa.
Mà Chu Tước dưới chân Phương Nguyên lại xòe hai cánh, điều khiển sấm sét, gào thét trong hư không, bay thẳng tới!
- Ngăn hắn lại...
- Mau... Mau bày trận, vây chết hắn...
Trong hư không xung quanh, khắp nơi đều là bóng người lay động, cao giọng kêu to, giống như ruồi bọ cản ở trên đường.
Phương Nguyên đã cảm thấy có chút bực mình, đột nhiên bấm ấn, Bất Tử Liễu sau lưng trong một thoáng này lại giống như cao thêm mấy trượng, mà cành liễu rủ xuống lại nhiều hơn mấy lần, cũng dài ra mấy lần, ngàn vạn Lôi Tiên đu đưa, quét về phía xung quanh.
Trong hư không xung quanh, chỉ thấy vô số người kêu thảm rồi rơi xuống đất, ngã rất nặng nề.
Từng mảng tiếng gào khóc thảm thiết vang lên, vô số người xông tới, lại bị quất bay ra ngoài.
Trong một mảng hỗn loạn này, tâm thần của Phương Nguyên đã dần dần trở nên lạnh lùng cứng rắn.
Nhưng cũng đúng vào lúc này, trong một mảng hỗn loạn, bỗng nhiên có một đạo kiếm quang lướt ra.
Kiếm quang đó bay ra một cách đột ngột đến cực điểm, trong một mảng bóng người hỗn loạn ở phía trước bị Bất Tử Liễu đánh bay, đột nhiên liền xuất hiện, sau đó trong nháy mắt đâm tới Phương Nguyên, không ngờ tránh được lớp phòng ngự của Lôi Lý màu xanh, chém đến trên người Phương Nguyên, có điều phản ứng của Phương Nguyên cũng cực nhanh, từ trên lưng Chu
Tước, thân hình đột nhiên lóe lên, đạo kiếm quang này cuối cùng bay xượt qua vai trái của hắn.
- Xoẹt!
Tay áo bên trái của hắn bị đạo kiếm quang này rạch ra một lỗ hổng.
Phương Nguyên cúi đầu nhìn tay áo, ánh mắt lạnh lùng, ngẩng đầu nhìn lên.
Người đó đâm ra một kiếm như vậy, một kích không trúng, liền trốn về trong đám người, hoàn toàn biến mất không thấy đâu.
- Ma đầu này không ngờ muốn đại khai sát giới à?
Chương 660 Chỉ có ngươi là chắc chắn phải chết (1)
Một số người chung quanh căn bản không lưu ý này đạo kiếm quang này, ngược lại bị giết tới lạnh lòng, cao giọng hô to về phía Phương Nguyên.
- Ma đầu?
Phương Nguyên nghe thấy chữ này, mày liền nhíu lại.
Hắn quay đầu lại, liền nhìn thấy từng khuôn mặt kinh sợ tới vặn vẹo.
- Ta vốn là thống hận hai chữ ma đầu nhất, nhưng hiện giờ, ta không ngờ lại trở thành ma đầu?
Trong lòng hắn thậm chí có một loại suy nghĩ hoang đường khó có thể ngăn chặn sinh, cười ha hả một tiếng, sau đó hai mắt hờ hững nhìn người đó:
- Tốt tốt, các ngươi đã nói ta là ma đầu, vậy ta sẽ làm ma đầu cho các ngươi xem.
- Rắc.
Hắn quay người đánh tan bốn năm người ở gần, sau đó chân đạp Chu Tước, phóng lên cao, trong miệng hét lớn:
- Mở trận.
Một tiếng hét lớn này của Phương Nguyên vang vọng khắp nơi.
Mà đỉnh Bát Hoang Sơn cách đó không xa, Quan Ngạo đứng bật dậy, cao giọng đáp ứng:
- Được!
Trong một tiếng hô to này, hắn phi thân nhảy lên.
Phía dưới hắn chính là một vách núi, Quan Ngạo từ trên đỉnh núi rơi xuống, ở trong không trung, thần lực ngưng tụ.
- Gừ!
Theo một tiếng gần khẽ của hắn, hai chân nặng nề đạp lên trên một thạch đài vẽ đầy phù văn.
Ầm!
Một thân thần lực đó của hắn lại mang theo lực trùng kích từ trên vách đá nhảy xuống, khiến cho phù văn trên một khối thạch đài này đột nhiên toàn bộ sáng lên, sau đó, bên trên thạch đài, có một loại lực lượng cuồng bạo mà thế không thể cản, thuận theo địa mạch phía dưới, bay nhanh ra bốn phương tám hướng, cuối cùng gia trì đến trên mười thạch điêu được chôn sâu dưới lòng đất ở chung quanh Bát Hoang Sơn này.
- Bụp!
Những thạch điêu đó theo tiếng mà ra, từ dưới đất chui lên, bay đến trong không trung.
Mỗi một thạch điêu đều cao hơn chục trượng, khắc thành bộ dạng giống như hung thú, bên trên huyết sát chi ý nồng đậm.
Mà sau khi chúng đều bay lên trời cao, liền đồng thời há cái miệng rộng, giống như là có dã thú gầm vang.
Hấp lực khủng bố vô cùng vô tận từ trong miệng chúng sinh ra, nuốt nhả ra bốn phương tám hướng, xé trời rạch đất.
Tu sĩ cách Bát Hoang Sơn cự ly gần vừa không để ý, liền đều đã thân bất do kỷ, bị hấp lực khủng bố đó trực tiếp kéo về phía Bát Hoang Sơn, sau đó kêu thảm ngã vào trong đại trận Bát Hoang, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị áp chế...
- Đó là... Huyết Sát Thú Tôn!
Ngay sau Bát Hoang Sơn, Khất Nhi tay cầm gậy trúc màu xanh đó đang hứng trí bừng bừng tế ra một chiếc gương, thu hết cảnh tượng Phương Nguyên ác chiến với các tu sĩ vào bên trên gương, rung đùi đắc ý, vô cùng vui vẻ, nhất là khi nhìn thấy Phương Nguyên nói câu "Nếu đã nói ta là ma đầu, vậy ta sẽ làm ma đầu cho các ngươi xem", liền lòng đầy căm phẫn, lại càng khiến hắn cảm thấy mỹ mãn.
Nhưng cũng đúng vào lúc này, hắn nhìn thấy thạch điêu đó bay lên, lại lập tức sắc mặt cả kinh, xoay người chạy trốn.
Tốc độ của hắn cực nhanh, một phát lướt ra mấy chục trượng, phía sau lại đã có hấp lực khủng bố xuất hiện.
Cảnh này khiến hắn thầm kêu to:
- Thiên Đạo Trúc Cơ này rốt cuộc muốn làm gì?
Huyết Sát Thú Tôn, đó chính là một loại tài liệu cao cấp lúc bày trận mới dùng, dị thường khủng bố.
Mà Thiên Đạo Trúc Cơ này không ngờ lập tức tế ra mười tôn, đây là muốn trấn tất cả mọi người ở trong đại trận!
Bản thân những người tu hành ở chung quanh cũng không phải không có đầu óc, trước lúc tới, liền đều đã hỏi thăm nhau, biết Phương Nguyên nổi danh trận đạo, kỳ đạo, kiếm đạo tam tuyệt, bởi vậy sau khi tới nơi này, tuyệt không lỗ mãng phát động thế công về phía Bát Hoang Sơn, chỉ e là bị hắn bày ra trận pháp gì vây khốn mình, bởi vậy cho dù là đấu pháp có kịch liệt tới mấy cũng không tới gần Bát Hoang Sơn.
Theo lý thuyết thì thế là đủ an toàn rồi.
Trận pháp của ngươi có lợi hại tới mấy, chỉ cần ta cách ngươi thật xa thì ngươi có thể làm gì chứ?
Nhưng bọn họ không ngờ là, ở ngoại vi của đại trận này không ngờ còn có tồn tại như Huyết Sát Thú Tôn!
Hiện giờ mười tòa thú tôn đều bị bọn họ tế ra, liền hình thành một loại lực hút cuồng bạo, hút tất cả mọi người tới.
- Không tốt...
- Chạy mau, chạy mau...
Lập tức những tiếng kêu thảm thiết vang lên, tất cả người tu hành vội vàng chạy ra khỏi vòng vây.
Nhưng lực lượng của Huyết Sát Thú Tôn lại há có thể dễ dàng hóa giải như vậy, tu sĩ ở gần Bát Hoang Sơn, căn bản không có chút sức ngăn cản nào, trực tiếp liền bị thú tôn hút tới, từ xa nhìn lại, liền có thể coi là một hồi "máy xay thịt".
Từng đống từng đống người bị hút vào trong đại trận dưới Bát Hoang Sơn!
Mà cự ly này lại vừa hay là trong trăm trượng ở gần Bát Hoang Sơn mà Phương Nguyên lúc trước từng nói.
Trong nhất thời, liền nhìn thấy lấy Bát Hoang Sơn làm trung tâm là một mảng tình cảnh bi thảm, thiên hôn địa ám, cự đao cào đất, đá vụn bay loạn, từng gốc cây từ dưới đất bay lên, một mảng tiếng hét thảm liên tục của các tu sĩ, khói bụi mờ mịt, thân bất do kỷ bay về phía Bát Hoang Sơn, không biết có bao nhiêu người bị lực lượng cuồng bạo của thú tôn đó xé thành từng mảnh, cũng không biết có bao nhiêu người bị trọng thương, lại càng không biết có bao nhiêu người bị trấn áp!
...
Ước chừng sau thời gian một chén trà, mới thấy được cuồng phong dừng lại, trời trong trăng sáng, mười tòa Huyết Sát Thú Tôn, chậm rãi chìm vào dưới lòng đất.
Lại nhìn chung quanh, đã là bộ dạng thay đổi nhiều.
Ngoài trăm trượng, vô số người tu hành đều liều mạng bỏ chạy ra xa xa, giống như mây đen dũng động.
Mà trong trăm trượng của Bát Hoang Sơn này, lại chỉ còn lưa thưa không có mấy người, vẫn còn đang kinh hãi run rẩy, dùng tay ôm mặt.
Phương Nguyên ngưng thần nhìn về phía những người này, lại thấy Thủy Nguyệt Giáo Tô Văn Hương trốn ở phía sau một ngọn núi, kinh hồn bất định.