Mục lục
Cải Thiên Nghịch Đạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1106 Thực sự quá khách khí (1)

Trước đó Phương Nguyên ở Lang Gia Các cũng đọc qua một ít điển tích phong cảnh trên Tuyết Nguyên, từng thấy có ghi chép về cương phong này. Ngay khi tiến vào cương phong, hắn đã quan sát suy tính, lựa chọn một đạo cương phong thích hợp, nhưng sức mạnh cuồng bạo vô biên, vẫn tạo nên áp lực rất lớn cho hắn và Cóc Lôi Linh.

Chỉ kiên trì trong cương phong thời gian chưa uống cạn chén trà, hắn nhìn chuẩn một cơ hội, nhanh chóng từ cương phong trốn ra, lúc này cổ Cóc Lôi Linh đã trương lên, đến cực hạn, ở thêm một hồi, chắc nổ tung.

- Ồ, có thể từ bên trong cương phong sống sót đi ra, cũng xem như ngươi có bản lãnh, thế nhưng vô dụng.

Phía sau ngoài mấy dặm, bỗng nhiên truyền đến tiếng Mẫn trưởng lão gầm thét.

Nhảy vào trong cương phong, nước chảy bèo trôi, tốc độ kia nhanh chóng biết bao, chỉ trong chớp mắt đã đi ngàn dặm, thoạt nhìn Phương Nguyên chỉ ở bên trong chịu đựng trong thời gian uống cạn chén trà, nhưng cũng đã chạy trốn tới ngoài mấy ngàn dặm, nhưng Mẫn trưởng lão vẫn điều khiển phi kiếm vội vã truy đuổi, cũng theo tới.

- Bạch!

Không chờ Phương Nguyên tỉnh táo lại, liền có một đạo kiếm quang uy nghiêm đáng sợ bay tới.

Mẫn trưởng lão ngoài mấy dặm không dám mạo hiểm tiến vào trong cương phong hỗn loạn chém hắn, nhưng đợi lâu như vậy, căm tức đầy bụng, một kiếm này lại ôm nỗi hận mà phát, không chút lưu tay, suy nghĩ với tu vi của Phương Nguyên bây giờ, hoàn toàn không có khả năng tiếp nhận hoặc tránh thoát một kiếm này, nhưng không nghĩ tới, một kiếm này của nàng lại chém trúng con cóc, nó chật vật từ mây đen lăn lộn ra, khiến thân mình nó lật chuyển trên không trung một vòng, không chút tổn hại.

Nó quay người lại, nhìn chằm chằm về phía nàng, hai mắt trợn tròn, thoạt nhìn hết sức tức giận.

Trong bụng cóc, mơ hồ vang lên tiếng của Phương Nguyên.

- Bảo bối xin mời há mồm!

- Oa!

Bỗng nhiên con cóc liền há miệng ra, một tia sáng trắng phun ra ngoài!

- Cái gì vậy?

Cóc vừa lên tiếng, bạch quang xuyên thấu gió tuyết mà đến, Mẫn trưởng lão sợ hết hồn.

Cùng lúc đó, nàng cũng cảm nhận được kiếm khí mạnh mẽ kia cực kỳ quỷ dị, không chút nghĩ ngợi vội gấp rút vung múa kiếm gỗ, tạo nên tầng tầng kiếm khí, từng tia từng tia lưu chuyển, như một kén tằm cực lớn, trong nháy mắt bao bọc lấy nàng.

Một khắc sau, bạch quang kia đã xuyên qua mấy dặm, chặt chẽ vững vàng vọt tới trước người nàng, đánh thẳng đến kiếm khí quanh nàng, sau đó liền nghe được một tiếng nổ vang, kiếm khí trùng điệp, thân hình Mẫn trưởng lão bị xung kích vội vã lui về phía sau, mạnh mẽ trùng kích khắp nơi, khiến gió tuyết trong phạm vi mấy trăm trượng thành một cái vòng vô hình, đẩy thẳng ra phía ngoài.

- Chưa chết?

Phương Nguyên không có thời gian dừng lại, bạch quang bắn ra một chốc, cũng đã từ miệng cóc trong nhảy ra ngoài, ôm lấy cóc đã biến nhỏ lai, đồng thời lại cho gọi ra Chu Tước Lôi Linh tiếp tục trốn về phía trước, sau khi chạy ra ngoài mấy chục dặm mới dám quay đầu nhìn lại.

Xa xa có thể thấy được, gió tuyết phía sau, phá nát kiếm khí tán dật bên trong đất trời, chậm rãi lộ ra một người tóc tai rối tung, chính là Mẫn trưởng lão. Lúc này thoạt nhìn nàng có vẻ chật vật, áo bào trắng sau lưng đã bị phá nát một chút, sắc mặt hơi tái nhợt, một đòn vừa nãy của con cóc kia, nằm ngoài dự liệu của nàng, nhận phải một kích này, nàng không được thoải mái.

Người trên không trung, hít sâu vài hơi mới bình phục được trái tim đập loạn, mạnh mẽ nhìn về phía trước.

- Nếu không thể chém ngươi, ta sao cam tâm?

Oán hận quát ra một tiếng, lần thứ hai nàng cùng kiếm bay lên, từ xa chạy tới.

- Thủ đoạn cuối cùng này cũng chỉ có thể kiềm chế nàng trong thời gian mấy hơi thở thôi sao?

Phương Nguyên cảm nhận được sát cơ uy nghiêm trên người nàng, trái tim cũng hơi chùng xuống.

Cóc Lôi Linh trong cương phong chịu tác động cực lớn, cũng tích lũy đủ để phát ra một luồng ánh kiếm mạnh mẽ, trong khoảng cách mấy dặm đã tổn thương Nguyên Anh Kiếm Tiên như Mẫn trưởng lão, là một chuyện rất làm khó người.

Hoặc là nói, quá làm khó cóc.

Nhưng vào lúc này, chỉ trong mấy hơi thở để Phương Nguyên thoát thân cũng rất đáng quý.

Dù sao, đối phương cũng là Nguyên Anh Kiếm Tiên.

Đặc biệt lại là Nguyên Anh Kiếm Tiên có sát cơ mãnh liệt đối với hắn.

Nàng cách hắn ngoài trăm dặm, đã vô cùng nguy hiểm, nàng cách hắn ba mươi dặm như thanh gươm treo lơ lửng, nếu nàng gần hắn ba trăm trượng, đối với hắn bây giờ có thể nói là chết chắc rồi.

- Ào ào ào...

Hắn vừa ôm cóc, phòng bị bất cứ lúc nào Mẫn trưởng lão từ sau chém tới, vừa không để ý bản thân lãng phí, lấy trong túi ra các loại Huyết Sát Thú Tôn, thẻ ngọc cấm chế, Lôi Bạo Thần Hoàn, Bát Hoang thạch đều ném ra ngoài, tế lên không trung, không phải vì thương người, mà nhằm ngăn trở tốc độ của Nguyên Anh Kiếm Tiên.

Không trung nhiều hung hiểm như vậy, Mẫn trưởng lão lại ở bên cạnh vung múa kiếm quang, quả thực rất dễ chạy về phía Phương Nguyên.

Ầm ầm!

Phương Nguyên ném ra Huyết Sát Thú Tôn, trấn áp hư không, bị nàng một kiếm chém thành hai nửa.

Một thẻ ngọc cấm chế, trúng phải mũi kiếm nàng, tất cả đều hóa thành bột mịn.

Mà một Lôi Bạo Thần Hoàn, còn chưa phát huy ra uy lực mạnh nhất, cũng đã bị kiếm khí của nàng điều động đến bên cạnh.

Phương Nguyên có chút bất lực, dựa vào sự hiểu biết về địa lý núi non của hắn, suy ra vị trí bảo vật kỳ lạ có thể tồn tại, dẫn theo Nguyên Anh Kiếm Tiên đuổi tới.
Chương 1107 Thực sự quá khách khí (2)

Ở nơi đó, quả nhiên có một cây dị bảo, bên cạnh nó có Tuyết Thú khủng bố bảo vệ, Phương Nguyên dựa vào tập tính của Tuyết Thú, thành công tránh thoát khỏi sự nghi ngờ của nó, sau đó hướng sự địch ý của nó về phía Nguyên Anh Kiếm Tiên, thừa dịp Tuyết Thú điên cuồng công kích Nguyên Anh Kiếm Tiên,

Nhưng còn chưa chạy được bao xa, kiếm ý sau lưng bức người, Nguyên Anh Kiếm Tiên đã chém giết Tuyết Thú, lần thứ hai đuổi theo.

Dù cho là một con sinh tồn ở đạo tuyết tuyến thứ bảy, có thể lực Nguyên Anh Bán Thần thú, cũng chỉ cầm chân nàng trong thời gian mấy hơi thở.

...

...

Cảm nhận được uy nghiêm đáng sợ sau lưng, Phương Nguyên liền chui vào một bãi đá tuyết phong.

Trong lúc phi độn, hắn điên cuồng đánh về phía xung quanh đỉnh núi, khiến một mảnh núi lở đất nứt, tuyết rơi mù mịt.

Tuyết bay cao vô tận, làm cho xung quanh nổi lên một mảnh sương mù dày đặc, che kín bầu trời, nhưng sau đó Nguyên Anh Kiếm Tiên chạy tới, vừa vung kiếm lên, khiến cuồng phong cuồn cuộn, tuyết khí vô biên rơi xuống, mọi thứ sụp đổ, xuyên thủng đỉnh núi phía trước, với lời thề không đạt được mục đích quyết chí không ngừng, vội vã chạy về phía Phương Nguyên.

...

...

Phương Nguyên trốn vào trong một mảnh Phong cốc, ném một viên độc đan vào bên trong, làm cho cuồng phong trong cốc đều hóa thành gió độc, tiêu hóa đá sắt, nhưng sau đó Nguyên Anh Kiếm Tiên chạy tới, kiếm ý hộ thể, xuyên qua hồ tuyết, không bị ảnh hưởng gì cả, chút góc áo cũng không loạn.

...

...

Phương Nguyên đã tuyệt vọng, lao từ trái qua phải, hoảng không biết chọn đường nào.

Hắn giống như người bị lạc phương hướng, chỉ đảo quanh, thoát được phút nào hay phút đó, có thể cuối cùng Nguyên Anh Kiếm Tiên sẽ phát hiện, Phương Nguyên trong lúc hỗn loạn, lấy bản mệnh tinh huyết của hắn vẽ ra bùa hộ mệnh cực lớn, dẫn động thiên tượng. Trên chín tầng trời, một đạo Băng Hàn Khí uy nghiêm đáng sợ từ trên trời hạ xuống, đúng lúc rơi vào giữa phù triện của nàng.

Nhưng là vào lúc này, kiếm ý nàng trùng thiên, gắng gượng chống đỡ uy thiên địa.

Sức mạnh một tấm bùa chú, khiến khóe miệng nàng chảy máu, bước chân cũng có chút lảo đảo.

Nhưng nàng vẫn cố gắng đuổi theo Phương Nguyên.

...

...

Phương Nguyên dùng qua nhiều chiêu, sử dụng tối đa sở học nhưng vẫn không thoát khỏi được sự truy sát của vị Nguyên Anh Kiếm Tiên này, trước sau, hắn đã chạy khá lâu, bố trí không biết bao nhiêu trận pháp, cấm chế, phù văn, cạm bẫy, nhưng cuối cùng cũng chỉ khiến vị Nguyên Anh Kiếm Tiên chịu chút vết thương nhẹ, sau đó từng bước từng bước chạy phía sau hắn.

Lúc này, Phương Nguyên như đèn cạn dầu, chân của hắn bị thương, Chu Tước Lôi Linh cũng bị Mẫn trưởng lão một kiếm chém nát, hắn không thể chạy nhanh.

Phương Nguyên cắn chặt răng, từng bước từng bước đi về phía trước.

- Quả nhiên ngươi biết không ít thứ.

Nguyên Anh Kiếm Tiên Mẫn trưởng lão của Tẩy Kiếm Trì ở phía sau hắn, chưa tới trăm trượng.

Lúc này, thân hình nàng trôi nổi giữa không trung, một tay cầm kiếm, tóc đẹp xõa ra, áo bào cũng hơi có chút loạn, sắc mặt tái nhợt cho thấy nàng cũng bị tổn thương, nhưng nồng nặc hơn là sát ý và phẫn nộ trong mắt nàng, lạnh lùng nhìn Phương Nguyên, uy nghiêm đáng sợ lên tiếng:

- Dọc theo con đường này, ngươi dùng trận pháp, phù pháp, xúc động Tuyết Thú, mượn cương phong, bố trí cạm bẫy, che giấu khí tức ẩn thân, mượn bảo độn hình...Đến tột cùng ngươi còn hiểu được bao nhiêu ám chiêu tạp học nữa đây?

Phương Nguyên cắn chặt răng, chỉ chạy về phía trước, không trả lời.

Vẻ mặt Mẫn trưởng lão Tẩy Kiếm Trì kiêu ngạo, lạnh lùng nói:

- Hữu dụng không?

Nói xong lời này, trên người nàng kiếm khí lạnh lẽo, mang theo chút ngạo nghễ.

- Ta chính là trưởng lão của Tẩy Kiếm Trì, mặc cho ngươi có muôn vàn thần thông, tất cả độc kế, ta chỉ dùng một kiếm phá...

Ầm ầm!

Dứt tiếng lúc, một kiếm nàng chém ra.

Một kiếm này chém thẳng đến sau lưng Phương Nguyên, hắn vội vàng muốn tránh, thế nhưng đang bị thương nặng, hắn làm sao tránh được, trực tiếp bị một kiếm này chém bay ngã ra ngoài, dựa cả vào Cóc Lôi Linh trong ngực đỡ phần lớn kiếm khí này, nếu không Mẫn trưởng lão chỉ tiện tay vung ra một kiếm, có thể dễ dàng chia cơ thể hắn thành hai phần, dù sao, chênh lệch giữa hai người thực sự quá lớn.

Nhưng Phương Nguyên cắn răng, lần thứ hai vươn mình nhảy lên, tiếp tục chạy về phía trước.

Tuy nhiên, lần này hắn chỉ chạy được vài bước, liền ngừng lại.

Không phải hắn không muốn chạy trốn, mà hắn đã chạy trốn tới biên giới một sườn núi tuyết.

Đến lúc này, hắn đã không còn đủ pháp lực từ sườn núi tuyết, ngự không bỏ chạy.

Nhìn dáng dấp hắn đứng bất động, Mẫn trưởng lão cười lạnh hỏi:

- Sao ngươi không trốn?

Phương Nguyên nghiêng đầu, mặt không cảm xúc nhìn nàng.

- Ngươi tiếp tục trốn…

Khuôn mặt Mẫn trưởng lão vô cùng phẫn nộ, kiếm khí trong lòng bàn tay càng để lâu càng dày đặc, mang theo sát ý, hận ý mạnh mẽ.

- Nếu ngươi có bản lãnh chạy trốn ra khỏi Tuyết Nguyên, với mưu mô xảo quyệt không gì không biết của ngươi, vì sao chạy trốn lâu như vậy, chỉ mới chạy trốn tới đạo tuyết tuyến thứ sáu, dựa vào bản lĩnh thông thiên của ngươi, chẳng lẽ ngay cả đường rời đi khỏi Tuyết Nguyên cũng quên hay sao?

Lúc này Phương Nguyên quay người lại, thở hổn hển, lạnh lùng nhìn nàng.

Nhìn hắn như cung đã hết đà, nhưng vẫn không muốn chịu thua, trái tim Mẫn trưởng lão hận ý phun trào.

Nàng chậm rãi nắm chặt kiếm trong tay, lạnh nhạt nói:

- Thì ra ngươi muốn chết trên Tuyết Nguyên...

- Ta đã không cần thiết phải chạy trốn.
Chương 1108 Ám Độ Trần Thương (1)

Cũng đúng lúc này, bỗng nhiên Phương Nguyên lên tiếng, giọng nói không lớn, nhưng cũng mang theo một cỗ ý lạnh.

Khuôn mặt Mẫn trưởng lão lóe qua một nụ cười gằn, vừa muốn lên tiếng, đột nhiên ý thức được gì đó, sắc mặt thay đổi, phi thân lùi về sau.

Sau một khắc, chỗ vừa rồi nàng đứng, bỗng nhiên có nhiều đạo tuyết ngân.

Đó là dùng kiếm chém ra.

Mặt Mẫn trưởng lão lộ ra mấy phần ngưng trọng, nàng đã nhận ra người sử dụng kiếm này là ai.

Cùng lúc đó, trước sau nàng, bốn phương tám hướng, đều xuất hiện bóng người mang theo kiếm khí quỷ dị, mỗi một bóng người, thực lực rất mạnh mẽ, khí cơ quỷ dị, mang theo một cỗ tà ý khó tả, bao vây nàng bên trong.

Mà từ sườn núi sau lưng Phương Nguyên, lại chậm rãi đi lên một nam tử mặc tuyết bào, hắn thoạt nhìn nho nhã nhưng cũng ẩn chứa một khí thế khiến người ta bất an, hắn đi tới trước người Phương Nguyên, nhẹ cười một cái, nói:

- Phương Nguyên tiểu hữu, bản tọa ở Lục Tuyệt Cung đợi ngươi lâu như vậy, cuối cùng ngươi cũng đến rồi, quan trọng là còn dẫn theo một món lễ lớn như thế.

Hắn không ngừng đánh giá Mẫn trưởng lão một chút, như đang quan sát con mồi, thấp giọng cười nói:

- Thực sự quá khách khí!

- Tà kiếm tu...

Mẫn trưởng lão nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Phương Nguyên, lại cảm nhận được từng đạo khí tức âm trầm xung quanh, sắc mặt biến đổi.

Một đường truy đuổi đến đây, Phương Nguyên trốn thẳng về phía tây mà không phải phía nam bên ngoài tuyết tuyến, ở mức độ nào đó làm cho nàng yên tâm không ít, còn tưởng rằng Phương Nguyên hoảng sợ không biết đường ra, hoặc không biết trốn đi đâu, chỉ tùy ý mà chạy theo một phương hướng nào đó, không nghĩ rằng, hắn lại cố ý trốn đến nơi này để dẫn dụ nàng đến.

Nàng thân là trưởng lão Tẩy Kiếm Trì, sao không biết vùng đất phía tây, gần đạo tuyết tuyến thứ sáu thứ bảy, từ trước đến giờ có không ít Tà kiếm tu qua lại?

Theo Tẩy Kiếm Trì suy đoán, nơi này vốn có thể tồn tại điểm dừng chân của Tà kiếm tu, chỉ không biết điểm dừng chân nơi này đến tột cùng có tồn tại hay không, vị trí cụ thể chỗ nào, bởi vậy bọn họ không có cách nào trực tiếp diệt trừ được.

Hiện tại nàng có chút không hiểu, Tẩy Kiếm Trì cũng không biết điểm dừng chân của Tà tu, làm sao Phương Nguyên lại biết?

Trái tim nhất thời đập loạn, một cỗ hơi lạnh từ đáy lòng bay vọt lên.

Hít một hơi khí lạnh thật sâu, trong nội tâm Mẫn trưởng lão cảm nhận được một loại áp lực, cảm giác nguy hiểm khó có thể hình dung.

Đệ tử Tẩy Kiếm Trì vừa thấy Tà kiếm tu, không nói hai lời trực tiếp trảm, Tà kiếm tu phát hiện đệ tử Tẩy Kiếm Trì lạc đàn, cũng xem như con mồi, không thể chờ đợi chém giết bọn họ, đánh thần lột hồn.

Huống chi, nàng còn là một vị Nguyên Anh Kiếm Tiên Tẩy Kiếm Trì tu luyện ra Kiếm Tâm?

Kiếm Tâm của nàng, đối với bọn hắn mà nói, là một loại mê hoặc không cách nào chống cự.

- Quả nhiên ngươi đã đọa lạc, dám trong bóng tối cấu kết cùng Tà kiếm tu hại ta?

Bỗng nhiên Mẫn trưởng lão nhìn về phía Phương Nguyên, trầm giọng quát mắng, trong giọng nói phẫn hận vô cùng.

Phương Nguyên lại không trả lời, chỉ im lặng không lên tiếng lấy một hạt đan dược nuốt vào.

Sự chỉ trích của Mẫn trưởng lão, hắn không hề có ý trả lời.

Việc đã đến nước này, trả lời cũng không có ý nghĩa gì.

Từ khi bị Mẫn trưởng lão đuổi tận giết tuyệt, hắn đã biết, bản thân không thể trốn về phía ngoài Tuyết Nguyên, bởi vì cho dù có thế nào hắn cũng không thể thoát khỏi, huống chi hắn trốn ra ngoài Tuyết Nguyên, nàng cũng có thể dễ dàng truyền âm, người ở phòng tuyến biên giới Tuyết Nguyên chặn đường hắn, nói như vậy, cho dù hắn có thể nhiều thoát được nhất thời, cũng sớm muộn bị mất mạng dưới kiếm nàng.

Vì thế hắn liền trốn hướng về phía tây Tuyết Nguyên, hướng Lục Tuyệt Cung.

Lúc trước những Tà kiếm tu vì lôi kéo hắn, đem Thừa Thiên bí pháp của Lục Tuyệt Cung nói cho hắn, cũng hẹn gặp lại ở chỗ này, khi đó Phương Nguyên biết, Lục Tuyệt Cung không phải là tổng bộ cũng là một chỗ cứ điểm.

Hơn nữa, Phương Nguyên cảm thấy, nếu Tà kiếm tu sĩ dám quang minh chính đại mời hắn tới nơi này, không lo lắng hắn dẫn theo người của Tẩy Kiếm Trì đến đây, vậy đã nói rõ bọn họ tin tưởng trên Tuyết Nguyên chắc chắn ứng đối được tất cả biến hóa đột phát.

Đã như vậy, đương nhiên hắn muốn đi qua.

Về phần Mẫn trưởng lão chỉ trích, những phiền phức sau đó trái lại đều không còn quan trọng.

- Ha ha, bản tọa tu kiếm đạo ba trăm năm, đoạt vô số kiếm linh nhưng tốt đẹp nhất, cũng chỉ có ba vị áo bào trắng Tẩy Kiếm Trì mà thôi, thật không nghĩ tới, ngày hôm nay lại gặp may mắn như vậy, có thể nhìn thấy một Nguyên Anh Kiếm Tiên Tẩy Kiếm Trì.

Nam tử tuyết bào bên cạnh Phương Nguyên, cười nói không giấu được vẻ vui thích.

Lúc này, hắn đánh giá Mẫn trưởng lão từ trên xuống dưới, một thân nho nhã cũng khó có thể che giấu ánh mắt tham lam ẩn sâu của hắn, thủ hạ hắn âm thầm truyền tin cho hắn, biết từ xa có đệ tử Tẩy Kiếm Trì chạy tới, mà còn là một vị Nguyên Anh Kiếm Tiên đi tới lãnh địa của hắn, hắn cười đến thích thú.

Trong tiếng cười, hắn làm một vài cử chỉ.

Một đám Tà kiếm tu sĩ xung quanh, thực lực nhỏ yếu, chầm chậm lùi về sau, mà người thực lực mạnh mẽ đang chậm rãi tiến lên vây kín, mơ hồ tạo ra ba vòng vây, tầng tầng lớp lớp bao vây Mẫn trưởng lão ở giữa, nóng lòng muốn thử một chút.

- Bọn yêu ma các ngươi, kẻ nào dám khinh miệt ta?
Chương 1109 Ám Độ Trần Thương (2)

Mẫn trưởng lão cố gắng kìm chế tức giận, chỉ lạnh lùng nhìn Phương Nguyên.

Sau khi trầm mặc một lát, trong lúc nàng giao thủ, trầm giọng quát khẽ, điên cuồng nâng kiếm ý, khiến gió tuyết xung quanh cuốn lên một tầng, một đám Tà tu thì vội vã vận chuyển pháp lực chống đỡ, nhưng lúc bọn họ cho rằng Mẫn trưởng lão muốn vận chuyển kiếm ý mạnh nhất liều mạng, lại chợt thấy Mẫn trưởng lão theo kiếm, bay vụt qua, một kiếm phá không mà đi!

- Ha ha, vào Lục Tuyệt Cung của ta, còn muốn trốn?

Nam tử áo bào trắng nho nhã bên người Phương Nguyên cười nhẹ, phất phất tay:

- Tứ đại trưởng lão!

- Vèo vèo vèo vèo

Gió tuyết xung quanh, trong nháy mắt liền có bốn bóng người vụt lên từ mặt đất, ở bên cạnh họ, cũng đều hiện lên mấy bóng màu đen, có người bên cạnh hội tụ bảy, tám cái, cũng có mười mấy cái, hoặc là năm, sáu cái, bóng kia vô cùng quái lạ, trên người đều mang theo kiếm khí khó có thể hình dung, giống hệt ba Tà kiếm tu sĩ mà Phương Nguyên từng gặp ở Lang Gia Các, hẳn là đồng môn.

Mà trong phút chốc những cái bóng này hiện lên, trên người bốn vị Tà kiếm tu sĩ đều đồng thời tuôn ra một loại kiếm ý khủng bố, vọt tới chỗ Mẫn trưởng lão phóng thích ra kiếm ý, trong nháy mắt vọt tới trước người, kiếm như du long, cuốn lấy nàng.

Mẫn trưởng lão bán mạng chạy trốn, vừa ra đã bị bức ép trở về.

Thời khắc này, lòng nàng sinh ra nổi tuyệt vọng, phẫn nộ hét lớn, kiếm khí tung hoành, giận dữ chém về phía bốn vị trưởng lão.

Nhưng dù nàng có là Nguyên Anh Kiếm Tiên của Tẩy Kiếm Trì, thực lực khủng bố, bốn vị này trưởng lão này cũng có tu vi Nguyên Anh, kiếm đạo quỷ dị khó tả, nếu một đối một tranh tài, những người này không hẳn là đối thủ của nàng, nhưng bây giờ bốn người cùng nhau liên thủ, quá trình Mẫn trưởng lão truy đuổi Phương Nguyên lại bị chút thương tổn, tiêu hao sức lực rất lớn, ảnh hưởng đến thực lực của nàng, bây giờ đương nhiên càng khó chiếm được thế thượng phong hơn.

Nhìn thấy màn này, nam tử áo trắng bên người Phương Nguyên, ý cười càng nồng đậm, vẻ mặt mọi thứ như nằm trong lòng bàn tay.

Hắn không nhịn được cảm khái quay đầu nhìn Phương Nguyên một chút, cười nói:

- Nhìn Phương tiểu hữu bị thương không nhẹ, vào trong cung nghỉ ngơi, không nên bị kiếm ý của mụ điên này lan đến gần, chờ khi bản tọa thu thập nàng xong, vào trong cung nói chuyện với ngươi.

Nghe lời hắn nói, mấy vị Tà Kiếm tu sĩ tiến lên đón, đưa tay ra dấu xin mời Phương Nguyên.

Một người trong đó, chính là người Phương Nguyên gặp qua ở đạo tuyết tuyến thứ ba, cũng chính là người cho Phương Nguyên bí pháp Thừa Thiên Kiếm Đạo và một cái bạch cốt đàn, mời Phương Nguyên đến Lục Tuyệt Cung đến một chuyến, nếu không có hắn, chắc Phương Nguyên cũng sẽ không biết nơi này ẩn giấu Lục Tuyệt Cung, nam tử trung niên mặc áo bào trắng, có lẽ bên trong Tà Kiếm tu, có địa vị không thấp.

Trầm mặc một lúc, Phương Nguyên không lên tiếng trả lời, chỉ gật gật đầu.

Mấy vị Tà kiếm tu sĩ bên cạnh đi trước dẫn đường, đi xuống vách núi, huy động pháp lực, đón lấy Phương Nguyên, lúc này mới có thể nhìn thấy, Lục Tuyệt Cung, ở phía dưới vách núi tuyết, có một tòa đại trận che lấp, ở bên ngoài rất khó thấy rõ, nghĩ những người này nhận ra được khí tức Nguyên Anh Kiếm Tiên tiếp cận, nên mới xuất cung tìm hiểu, đúng lúc Mẫn trưởng lão đến.

Những người này dẫn Phương Nguyên vào trong một toà đại điện, sau đó liền có một thị nữ yêu mị đi tới, trên tay cầm một cái khay, bên trong đặt một vài bình thuốc màu đen, chắc là đan dược chữa thương các loại.

Vị Tà kiếm tu dẫn đầu cười nói:

- Phương Nguyên đạo hữu, chúng ta chờ ngươi mấy ngày, còn tưởng ngươi sẽ không tới, đang lo lắng không biết có bị thiếu chủ trách phạt hay không, không nghĩ tới ngươi lại đến, lại còn dẫn theo một Nguyên Anh Kiếm Tiên đến Lục Tuyệt Cung, ha ha, đại lễ này thật không thể tưởng tượng được, không hổ là người đứng đầu Lục đạo, quyết đoán, thủ đoạn, đều cao cấp nhất.

Vừa cười thoải mái lại không nhịn được lắc đầu, nói:

- Tuy nhiên, Phương đạo hữu muốn dâng công đầu của mình sao? Kỳ thực cũng không cần khách sáo như vậy, lúc trước Khuất mỗ đem Thừa Thiên bí pháp và chỗ của Lục Tuyệt Cung nói cho ngươi, chính là tin tưởng ngươi, hơn nữa thiếu chủ vừa nghe nói ngươi muốn tới, cũng tự mình tọa trấn Lục Tuyệt Cung chờ ngươi, điều này cho thấy người rất tín nhiệm ngươi!

Phương Nguyên không hề trả lời hắn, cũng không tiếp nhận đan dược thị thiếp đưa tới, hắn chỉ lấy mấy viên đan dược của mình uống vào, sau đó không để ý đến người khác, chậm rãi vận công để hòa tan, hành động này khiến tên Tà tu họ Khuất có chút lúng túng.

- Ha ha, chắc Phương đạo hữu bị thương không nhẹ, ở đây chữa thương, nghỉ một lúc thiếu chủ thì sẽ đến nói chuyện với ngươi.

Tà kiếm họ Khuất đè ép bất mãn trong lòng xuống, không hỏi thêm nữa, chắp tay cáo từ.

Nhưng cũng không hề rời đi, chỉ đứng ở ngoài điện canh gác, hẳn có phòng bị với Phương Nguyên.

Mà Phương Nguyên đối với tất cả những thứ này, đều hoàn toàn không để ý tới, chỉ lẳng lặng vận công chữa thương.

Trên vách núi tuyết nơi xa, thỉnh thoảng truyền đến tiếng ầm ầm vang dội.

Ngồi xếp bằng bên trong tòa đại điện, thậm chí có thể cảm giác được một chút chấn động.

Nghĩ đến vị Nguyên Anh Kiếm Tiên Tẩy Kiếm Trì còn đang đấu kiếm pháp cùng tứ đại hộ pháp, chưa phân thắng bại, tu vi cảnh giới cỡ bọn họ, quả thật kinh thiên động địa.
Chương 1110 Vô Sinh Kiếm Trủng xuất thế (1)

Nếu Lục Tuyệt Cung xây dưới vách núi tuyết, không có đại trận phòng ngự, nói không chừng sẽ bị kiếm ý lan đến. Nếu như trước đây, đại chiến cỡ này, Phương Nguyên sẽ đi xem, nhưng bây giờ, hắn không còn tâm tư.

Thậm chí hắn rất khó hình dung tâm tình của bản thân vào một khắc này.

Đan dược vào bụng, chậm rãi tan ra, từng dòng nước ấm lan tràn toàn thân, làm cho Phương Nguyên khôi phục chút sinh khí.

Trong quá trình hắn chữa thương, không biết qua bao lâu, rung động kia mới ngừng lại.

Bỗng nhiên Phương Nguyên mở lớn hai mắt, ánh mắt vô cùng phức tạp.

Qua một lát sau, ngoài điện vang lên trận cười sang sảng, sau đó nhìn thấy cửa đại điện bị đẩy ra, nam tử trung niên áo bào trắng nhanh chân đi vào, trong tay nâng một bạch cốt đàn tinh xảo, dáng dấp vô cùng đắc ý.

Nhìn thấy Phương Nguyên, lại cười to một trận, đưa bạch cốt đàn cho thị nữ bên người, chắp tay về phía Phương Nguyên nói:

- Quả nhiên không hổ là Nguyên Anh Kiếm Tiên, ta phải mất khá nhiều công sức mới có thể thu phục được nàng, Ngô trưởng lão còn vì thế mà trúng một kiếm, ta cũng bị nàng phá huỷ hai đạo Kiếm linh, nhưng có thu hoạch này cũng đáng, Phương tiểu hữu, bản tọa quả thật không biết phải tạ ơn ngươi như thế nào mới phải.

- Cách cách!

Bình thuốc trong tay Phương Nguyên bỗng nhiên lăn xuống đất, đan dược bên trong tung ra.

Hắn há miệng, muốn nói chuyện, nhưng cuối cùng vẫn không nói nên lời.

Theo đạo lý, vị Mẫn trưởng lão Nguyên Anh Kiếm Tiên Mẫn Tẩy Kiếm Trì này, một đường truy sát Phương Nguyên mấy vạn dặm, hết lần này tới lần khác suýt nữa đưa hắn vào chỗ chết, có thể nói là thâm cừu đại hận, nếu Phương Nguyên có đủ thực lực, dù như thế nào cũng sẽ đánh chết nàng, nhưng hiện tại tu vi không đủ, chém không được nàng, tương lai tu thành Chí Tôn Nguyên Anh, cũng nhất định phải bắt nàng tế kiếm, nhưng không biết làm sao, bây giờ nghe nói nàng đã chết trong tay của Tà tu Thừa Thiên Kiếm Đạo, Phương Nguyên không cách nào vui vẻ được.

Trong lòng không thoải mái, có vẻ hơi nặng nề.

Trước mắt đều hiện ra ánh mắt Mẫn trưởng lão nhìn hắn, tâm thần có chút không yên.

...

...

- Phương Nguyên tiểu hữu, làm thế nào đến Lục Tuyệt Cung, nhìn ngươi bị thương khắp người thế này, chẳng lẽ Tẩy Kiếm Trì phát hiện ngươi muốn tới gặp chúng ta nên phái Nguyên Anh Kiếm Tiên đến truy sát ngươi?

Vị nam tử áo bào trắng, hoặc nói thiếu chủ Thừa Thiên Kiếm Đạo cũng không nghi ngờ hắn, trong lòng rất vui sướng, nhìn Phương Nguyên ngồi xếp bằng trên bồ đoàn ở đối diện, cười nói:

- Hai tháng trước, Tẩy Kiếm Trì ở đạo tuyết tuyến thứ ba ngăn cản ngươi, kết quả bị ngươi đưa tới Tuyết Châu, chúng tu phá tan phòng tuyến, chúng ta đã nghe nói!

- Vào lúc đó, chúng ta liền biết ngươi nhất định sẽ đến, chỉ đến trễ hơn chúng ta tưởng tượng một chút, trước đây chúng ta đã từng phái người ra tiếp ứng ngươi, nhưng cũng chỉ nghe nói chuyện Tẩy Kiếm Trì đuổi giết ngươi, nhưng không thể tìm tới ngươi!

Nghe được mấy câu nói của hắn, Phương Nguyên mạnh mẽ ngăn chặn tâm thần, ép buộc bản thân bình tĩnh lại.

Mẫn trưởng lão chết đi Phương Nguyên không thể thay đổi, hắn cũng không rảnh ngẫm nghĩ, bây giờ không dễ dàng thoát kiếp nạn, trước tiên nên giải quyết chuyện quan trọng mới đúng.

Lúc này nghe vị thiếu chủ Thừa Thiên Kiếm Đạo nói, hắn nhanh chóng phân tích thế cục hôm nay, dựa theo những gì người này nói, bọn họ chắc cũng không biết chuyện tồn tại một tòa cung điện dưới lòng đất kia. Trước đây Tẩy Kiếm Trì phái người truy sát hắn, kỳ thực là vì giết hắn diệt khẩu, nhưng dưới cái nhìn của bọn họ, lại tưởng Tẩy Kiếm Trì ngăn cản hắn gia nhập tà kiếm.

Tuy nhiên ngẫm lại khí thế Thừa Thiên Kiếm Đạo vốn không bằng Tẩy Kiếm Trì.

Nơi có đệ tử Tẩy Kiếm Trì qua lại, tu sĩ Thừa Thiên Kiếm Đạo luôn nhượng bộ lui binh, tuyệt không dám chính diện chống lại Tẩy Kiếm Trì, thậm chí có thật nhiều đệ tử Thừa Thiên Kiếm Đạo, vì nguyên nhân này mới ẩn giấu trong môn phái, kỳ thật Thừa Thiên Kiếm Đạo không phải là Tiên môn gì, nó giống liên minh hơn, gặp chuyện thì tụ lại, không có chuyện gì liền giải tán, ẩn giấu cực sâu.

Đương nhiên, bọn họ lẩn trốn Tẩy Kiếm Trì, nhưng nếu tình cờ gặp được đệ tử Tẩy Kiếm Trì, cũng sẽ lạnh lùng hạ sát thủ, giống như rắn độc ấn núp kín kẽ, chọn cơ hội ra một đòn trí mạng, khiến Tẩy Kiếm Trì phải đau đầu.

Mà cung điện dưới lòng đất lại có không ít đệ tử Tẩy Kiếm Trì qua lại, bọn họ cũng sẽ không mạo hiểm đi qua thăm dò.

- Nói dài dòng...

Phương Nguyên khàn giọng lên tiếng, sau một hồi trầm mặc mới nói:

- Ta một đường đến đây đều bị Nguyên Anh Kiếm Tiên Tẩy Kiếm Trì truy sát, chạy hơn vạn dặm, trải qua nguy hiểm sống còn, bây giờ thương thế còn rất nặng, nếu các hạ không để ý, kính xin cho ta một chút thời gian chữa thương, đợi đến khi thương thế ta khỏi hẳn, ta sẽ đến bái kiến, nói về khoảng thời gian vừa rồi, được chứ?

Nam tử áo bào trắng hơi ngẩn người ra, đánh giá Phương Nguyên một chút.

Có thể nhìn ra được thương thế trên người Phương Nguyên không phải giả, nhanh chóng cười nói :

- Là bản tọa nóng ruột, thương thế trên người Phương tiểu hữu không thể trì hoãn, ngươi cứ ở đây an tâm dưỡng thương, ta đi dặn dò người chuẩn bị tiệt tẩy trần cho ngươi.

Dứt lời, nhanh chóng cho người mang đan dược tốt đến..

Đợi đến khi bọn họ đều đã rời đi, Phương Nguyên một mình ngồi trong đại điện, mạnh mẽ đè xuống tâm tư của chính mình, chậm rãi suy nghĩ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK