“Thật ra, tốc độ tu luyện của ngươi cũng không phải là quá chậm...”
Trầm mặc nửa ngày, Lăng Hồng Ba mới cười gượng, nhìn hắn ngồi bất động ở đó, Phương Nguyên giống như muốn hóa thành một pho tượng, dù mặt nàng dày tâm nàng đen, nhưng gương mặt xinh đẹp của nàng cũng không nhịn được có chút đỏ lên, trong lòng có cảm giác như mới lừa người, cảm giác còn có chút xấu hổ đối với Phương Nguyên. Thật lâu sau nàng mới dần bình tĩnh lại, dùng sở trường của nàng đứng trước mặt hắn luyên thuyên, cố ý cười nói:
“Kiếm đạo của ngươi tinh tiến nhanh chóng, đã là bình sinh hiếm thấy rồi, nếu như chính ngươi còn không hài lòng, chẳng lẽ ngươi lại còn muốn giống Kiếm Ma từ ngàn năm trước?”
“Kiếm Ma?”
Phương Nguyên nghe được một chữ "Kiếm" thì lập tức ngẩn ngơ, ngẩng đầu lên nhìn quả ớt nhỏ.
“Không thể nào, vết nhơ lớn nhất lịch sử Thanh Dương tông mà ngươi không biết?”
Quả ớt nhỏ cố ý ra vẻ vô cùng kinh ngạc nhìn Phương Nguyên.
Phương Nguyên ngẩn ngơ, hôm nay ngay cả tông chủ Thanh Dương tông là ai hắn cũng không biết, huống chi là vết nhơ gì gì đó?
“Cũng không có gì, bản cô nương nói với ngươi cũng được. Vị Kiếm Ma kia, ngàn năm trước chính là một kỳ nhân của Thanh Dương tông. Tục truyền hắn trời sinh si mê với kiếm, 3 tuổi bắt đầu luyện kiếm, 10 tuổi tiếng tăm cũng đã lừng lẫy trong phàm nhân, còn gọi là Tiểu Kiếm Sư, 15 tuổi thì bái nhập Thanh Dương tông tu hành, bắt đầu tu tập kiếm đạo tiên gia, thực lực đột nhiên tăng mạnh, 18 tuổi còn chưa Trúc Cơ đã được người đời ca tụng là đệ nhất kiếm đạo ở Thanh Dương tông. Ngay cả mấy vị trưởng lão lúc đó đều tự nhận về phương diện kiếm đạo có phần không bằng hắn, còn liệt hắn vào danh sách thủ tịch đại đệ tử!"
Quả ớt nhỏ trực tiếp ngồi trên mặt đất, giống như muốn đền bù tiếp tục kể cho Phương Nguyên:
“Nhưng mà vị kiếm si kia cũng không quan tâm những hư danh này, càng không thèm để ý tục sự trong môn phái. Hắn không quan tâm gì cả, chỉ si mê với kiếm. Tương truyền khi hắn chưa đến 20 tuổi thì đã có một mục tiêu, muốn sáng chế một môn kiếm đạo siêu việt đỉnh tiêm thế gian, sánh vai cùng các bậc cổ thánh, vì thế hắn vô cùng hiếu học. Trong suốt mấy năm đó, hắn không chỉ tìm đọc tất cả kiếm điển cất giấu bên trong Thanh Dương Tông, còn thỉnh giáo từng vị trưởng bối kiếm đạo trong tông môn, kể cả người không bằng hắn...”
“Siêng năng như vậy là một chuyện tốt mà...”
Phương Nguyên trả lời vô cùng khâm phục, cảm thấy người này rất hợp khẩu vị của mình.
“Hiếu học đương nhiên là chuyện tốt, thế nhưng là quá hiếu học thì chưa chắc...”
Quả ớt nhỏ làm bộ dáng thở dài, nói:
“Vị tiền bối này đúng là quá hiếu học, truyền thừa kiếm đạo của Thanh Dương Tông còn không vừa lòng, thế mà chạy tới Huyền Kiếm Tông thỉnh giáo. Người ta không chịu truyền cho hắn, hắn cầm Tam Nguyên Ngự Kiếm Thuật của Thanh Dương Tông để đổi...”
“Vậy có được hay không?”
Phương Nguyên có chút ân cần hỏi lại.
“Uầy, ngươi chú ý không đúng chỗ à nha?”
Quả ớt nhỏ trợn mắt nhìn hắn một cái, im lặng nói:
“Đổi thì đổi được, nhưng hắn lại phạm vào sai lầm lớn. Truyền thừa tiên môn há có thể tuỳ tiện truyền cho ngoại nhân? Lúc hắn dùng cách này, suýt nữa dẫn đến Thanh Dương Tông và Huyền Kiếm Tông khai chiến, ngay cả tông chủ cũng tức giận đến mức bỏ một đống công việc đi ra ngoài tìm hắn, nói hết lời, cuối cùng đòi lại truyền thừa của Thanh Dương tông. Nhưng dù sao kiếm thuật cũng đã dạo một vòng trong tay người ta, đến tột cùng có bao nhiêu thứ bị người ta học cũng không biết nữa. Dù sao bắt đầu từ lúc đó, kiếm đạo của Huyền Kiếm Tông lại trở nên càng lợi hại!”
“Sau đó thì sao?”
Phương Nguyên lại quan tâm đến vận mệnh của vị kiếm sư kia hơn.
“Về sau kiếm si kia bị bắt trở về, bị trừng phạt nặng, cũng mất chức thủ tịch đệ tử, thậm chí thiếu chút nữa bị trục xuất khỏi sư môn. Lúc đầu hắn cũng yên tĩnh được mấy ngày, nhưng đến khi chuyện lắng xuống thì lại ngựa quen đường cũ. Trưởng lão tiên môn nể tình hắn cũng có một lòng học kiếm, cũng chỉ có thể mở một con mắt nhắm một con mắt đối với hắn, chỉ căn dặn hắn không thể cầm truyền thừa của môn phái mà đi truyền cho người khác đổi mấy thứ rác rưởi. Nhưng ai mà có thể nghĩ đến, vị tiền bối này mặt ngoài nghe, trong lòng lại càng to gan hơn…”
“Chín trăm năm trước, ở cực bắc Tuyết Nguyên Thăng Tiên Hội được kiếm đạo thánh địa Tàng Kiếm Hồ tổ chức, kỳ tài thế gian người người đều tụ họp ở đó, hắn lúc ấy đương thời đã có danh hào đệ nhất kiếm đạo thế hệ trẻ, tất nhiên cũng được mời tham gia. Đây vốn là dịp đặc biệt để mặt mũi Thanh Dương Tông sáng sủa lên một tí, ai ngờ, thừa dịp sơ hở Thăng Tiên Hội ngàn năm trước, hắn thế mà một mình tiềm nhập kiếm đạo thánh địa Tàng Kiếm Hồ, có ý đồ trộm kiếm điển, kết quả bị các trưởng lão bắt quả tang tại chỗ, hết đường chối cãi. Hắn bị người ta chặt đứt cánh tay dùng kiếm, chọc mù một con mắt, lấy đi một đoạn xương ống chân. Kiểu hình phạt này cũng không phải là tùy tiện chặt đi giống ở phàm trần, mà đã chặt thì thần hồn cũng bị thương, mãi mãi cũng không có khả năng chữa trị. Mà quá đáng hơn là bọn họ còn thi triển một bí pháp, rút một sợi kinh mạch bên trong người hắn ra..."
Chương 47 Kiếm si Thanh Dương Tông (2)
“Cái gì?”
Phương Nguyên nghe được những lời này thì đã nhịn không được có chút kinh hãi.
Người tu hành có thần thông khó lường, trọng thương tàn tật trong mắt người phàm đối với bọn hắn như một trò đùa. Đừng nói là cụt tay mọc lại, mọc lại thịt từ xương, dựa vào kinh mạch thì cho dù tái tạo lại nhục thân cũng là điều vô cùng dễ dàng. Nhưng mà tiên môn cũng có thủ đoạn của tiên môn, giống như cực hình đối với vị Kiếm Ma kia chính là loại này. Đó là một loại bí thuật tổn thương tới thần hồn, đừng nói cả đời này trị không được, sợ là luân hồi chuyển thế thì những thứ đã mất đi cũng không sinh ra nữa, cũng tức là nói từ đó về sau, hắn vĩnh viễn cũng không thể cầm được kiếm nữa...
“Đệ tử bị người ta bắt được, Thanh Dương Tông cũng không thể bào chữa được gì, huống hồ thế lực của Tàng Kiếm Hồ cũng lớn, không phải Thanh Dương tông chúng ta có thể chọc nổi, chỉ có thể đem một tên kiếm si gần như phế nhân mang trở về, lệnh hắn diện bích hối lỗi ở Tịnh Tâm điện sau núi...”
Quả ớt nhỏ cũng có chút tiếc hận nói, khi Phương Nguyên nghe được ba chữ "Tịnh Tâm Điện", vẫn không khỏi khẽ giật mình.
Hắn chợt nhớ tới, cái điện ở phía sau núi hoang, trên biển hình như ghi ba chữ này, chỉ là thời gian quá lâu đều đã tróc đi từng mảng, bây giờ chỉ còn lại có một chữ "Tâm" mơ hồ, chắc hẳn nguyên bản là ba chữ “Tịnh Tâm Điện”?
“Tu vi của hắn cũng không hoàn toàn bị phế bỏ, chỉ là nhục thân không trọn vẹn, đời này, thậm chí con cháu đều khó có khả năng mà dùng đến kiếm, mà kinh mạch đã có tổn hại, vậy thì muốn tu luyện tiếp tục dường như vô vọng. Tiên môn lúc ấy nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng đành để hắn diện bích, giam cầm hắn mười tám năm, chờ mọi chuyện đi qua rồi giữ hắn trong tiên môn dốc lòng tu hành, cho hắn dạy mấy vị hậu bối sau này, nhưng ai mà ngờ rằng hắn ở sau núi ngẩn ngơ ba năm, ngay lúc tất cả mọi người quên đi sự tồn tại của hắn, lại trốn đi...”
“Trốn? Trốn đi đâu?”
Phương Nguyên hỏi một câu theo bản năng, rất là lo lắng.
Quả ớt nhỏ có chút bất đắc dĩ: “Lúc đầu mấy vị trưởng lão Thanh Dương Tông còn tưởng rằng hắn là không chịu được cảm giác bị cầm tù cho nên mới đào tẩu, còn cử người đi tìm hắn. Về sau mới biết được, hắn trốn ra khỏi tiên môn, thế mà cũng vì cầu kiếm. Hắn đã không dùng được kiếm nữa, thế nhưng lại không cam tâm, hắn cũng không biết từ nơi nào nghe được ma đạo có một loại bí pháp kiếm đạo, có thể để cho hắn dùng kiếm một ngày, liền không tiếc vứt bỏ tất cả, kết giao cùng những ma đầu kia, đồng thời chuẩn bị bái nhập ma đạo, học truyền thừa kiếm ma...”
“Lá gan của tên Kiếm Ma này thật lớn!"
Phương Nguyên cũng sững sờ một lát, mới nhịn không được đánh giá một cái.
Quả ớt nhỏ nhẹ nhàng hít một hơi, nói:
“Chắc hẳn đối với hắn mà nói, khái niệm dám hay không dám đã không tồn tại nữa rồi. Dù sao tâm của hắn đã lạnh rồi, trong lòng của hắn chỉ có kiếm, là chính hay tà cũng có quan trọng gì nữa? Tìm được hắn rồi, trưởng lão Thanh Dương Tông khuyên hắn trở về cải tà quy chính, hắn lại nói người có chí riêng, đời này của hắn chỉ muốn tập kiếm, khai sáng một truyền thừa kiếm đạo vô tiền khoáng hậu, bây giờ Thanh Dương tông đã không giúp được hắn nên hắn sẽ không trở về. Trưởng lão tức không nhịn được, kết quả song phương động thủ, hắn liên thủ cùng những ma đầu kia đánh trọng thương trưởng lão kia, từ đó chính thức cắt đứt quan hệ với tiên môn!”
“Cho nên, bắt đầu từ lúc đó, tên tuổi của hắn liền trở thành Kiếm Ma?”
Phương Nguyên nghe xong, thật lâu sau mới thở dài một cái, người này ngay từ đầu chỉ là kiếm si, nhưng sau đó những việc làm của hắn quả thực giống như là nhập ma.
“Đúng vậy, tuy nhiên danh hào này cũng chỉ là chúng ta gọi chơi thôi, trong giới tu hành cũng không còn nghe thấy tên của hắn nữa. Từ khi hắn vào ma môn liền biến mất dạng. Có người nói, ma môn cũng chỉ lợi dụng hắn, muốn những kiếm đạo hắn nắm giữ để bồi dưỡng cao thủ ma môn, sau khi lấy được rồi thì đương nhiên sẽ không giữ hắn lại. Chắc hẳn hắn bây giờ đã sớm chết tại chỗ nào không ai biết...”
Quả ớt nhỏ lắc đầu, nhẹ nhàng thở dài, cũng mang một tâm trạng nuối tiếc.
Phương Nguyên lại trầm mặc, trong lòng âm thầm nghĩ: "Chắc hẳn bóng dáng mình nhìn thấy kia kỳ thật chính là một tia chấp niệm của kiếm si kia lưu lại? Chấp niệm kia lưu lại ở bên trong hoang điện dưới Ngọc Phong Nhai kia cũng không biết đã bao nhiêu năm, trong lúc vô tình lại bị kiếm tâm của mình xuất dẫn, hiện thân ở trước mặt ta, cuối cùng dẫn mình đến Vô Khuyết Kiếm Kinh chôn ở dưới mặt đất..."
“Nói như vậy, Vô Khuyết Kiếm Kinh kia lại được viết bởi một người tàn tật?”
“Nếu như vậy, cũng khó trách bên trong kiếm kinh chỉ có thôi diễn đạo lý kiếm đạo, nhưng không có kiếm chiêu cùng phương pháp vận chuyển cụ thể, bởi vì tại thời điểm người kia viết kinh, hắn đã không còn dùng được kiếm nữa, mọi thứ đều do hắn tự thôi diễn mà thôi..."
“Ta nói với ngươi nhiều như vậy cũng là vì lo lắng cho tương lai ngươi sẽ tẩu hỏa nhập ma giống Kiếm Ma kia mà thôi!”
Quả ớt nhỏ vỗ bả vai Phương Nguyên, bộ dáng một mặt lo lắng.
“Tỷ nói có đạo lý!”
Phương Nguyên phản ứng lại, nghiêm túc trả lời:
“Sau này ta đi trộm kiếm điển, nhất định phải cẩn thận không để người ta bắt được!”
“Hình như có gì không đúng ở đây..."
Quả ớt nhỏ một mặt ngu ngơ nhìn Phương Nguyên, đầu óc nhất thời quá tải.
Chương 48 Phương pháp nhập môn (1)
Phương Nguyên không dám chắc rằng bộ Vô Khuyết Kiếm Kinh mà mình vô tình luyện được có phải do vị kiếm si ngàn năm trước viết hay không, nhưng hắn cũng hiểu dụng ý của quả ớt nhỏ khi kể câu chuyện này cho mình. Nói trắng ra thì nàng bị bộ dáng luyện kiếm điên cuồng của mình dọa sợ nên mới mượn chuyện xưa của một vị kiếm si để nhắc nhở mình tỉnh táo, không bị sa ngã vào ma đạo!
Hắn cũng biết tính tình của mình bẩm sinh rất dễ si mê một thứ gì đó, giống như Đạo Nguyên Chân Giải trước kia. Lúc đầu, hắn cực kì không thích đọc loại kinh văn mơ hồ khó hiểu như thế, nhưng sau đó nổi điên, dốc lòng nghiên cứu, giống như đang ganh đua với chính bản thân mình. Cũng nhờ sự điên cuồng này mà hắn có thể học Đạo Nguyên Chân Giải đến mức người khác phải khiếp sợ. Sự si mê với kiếm đạo bây giờ thực ra rất giống với sự điên cuồng lúc trước.
Quả thật hắn nên kiềm chế lại.
Khi còn bé, lúc hắn điên cuồng học tập Đạo Nguyên Chân Giải, thúc thúc và thẩm thẩm không hiểu được hắn. Hai người thấy hắn không đi chăn trâu cũng không đi xới đất mà cả ngày ôm lấy quyển sách đọc thì cực kì tức giận, không cho hắn ăn cơm. Hắn nhớ rằng hồi đó hắn bị bỏ đói ba ngày, đói đến mức ngất xỉu ở ven một con sông nhỏ ở ngoại thành. May mà Chu tiên sinh gặp được hắn nếu không hẳn là đã bị sói hoang ăn thịt.
Lúc đó, sau khi Chu tiên sinh ôm hắn trở về nhà, đã nói với hắn rằng sự điên cuồng này là tốt nhưng không thể để nó khống chế tâm trí của mình.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn chưa làm tốt được cái mình muốn thì đã kiệt sức mà chết.
Thế là, từ đó về sau, hắn học cách kiềm chế sự điên cuồng của chính mình.
Bây giờ học kiếm, vì sơ sẩy không chú ý mà lại rơi vào sự điên cuồng này khiến hắn nghĩ mà sợ.
Quả thật nên kiềm chế lại, Đạo Nguyên Chân Giải hay học kiếm cũng không phải là việc có thể hoàn thành trong một sớm một chiều, kể cả mình mệt chết cũng không thể luyện tất cả kiếm chiêu trong Lôi Đình Phích Lịch Bá Tuyệt Cửu Thiên Kiếm đến cảnh giới cực hạn không tì vết, càng không có khả năng dung nhập hoàn toàn kiếm lý của quyển thứ nhất Vô Khuyết Kiếm Kinh vào kiếm đạo trong khoảng thời gian ngắn. Nếu như vậy thì cần gì phải nhất thời nóng vội?
Muốn trèo lên núi cao không phải mong là được!
Nên buông lỏng tinh thần, từ từ tích lũy mới có lợi cho mình.
Nghĩ thế, hắn liền tập trung vào việc tu hành.
Trong khoảng thời gian này, tu vi của hắn đã tiến nhanh, bây giờ đã đạt đến Luyện Khí tầng hai đỉnh phong.
Việc luyện kiếm trong thời gian này tưởng rằng sẽ khiến việc tu hành trễ nải nhưng thực ra lại càng khiến pháp lực của hắn trở nên tinh thuần hơn, dù hắn không chủ động đột phá nhưng tu vi đã có dấu hiệu sắp tiến giai.
"Nếu mỗi khi đạt đến đỉnh phong của một cảnh giới mà dùng tài nguyên, đan dược để cưỡng ép thăng cấp sẽ khiến cho căn cơ bất ổn. Trong một tháng này, ta khổ luyện kiếm pháp càng khiến căn cơ của mình vững chắc hơn một chút..."
Phương Nguyên thầm nghĩ: "Trước kia ta còn định dùng tài nguyên trùng kích ngưỡng cửa Luyện Khí tầng ba nhưng bây giờ thì không cần!"
Nghĩ như vậy, hắn dành hẳn ra một ngày để điều hòa tu vi, điều chỉnh tâm cảnh. Đến buổi chiều ngày thứ hai, khi đã điều chỉnh trạng thái đến mức tốt nhất, hắn bắt đầu trùng kích từ Luyện Khí tầng hai lên Luyện Khí tầng ba. Kết quả cực kì thuận lợi, ngay cả Luyện Khí Đan dự phòng để bổ sung pháp lực cũng không cần dùng đến mà đã đột phá thành công!
Lập tức, hơi nóng cuồn cuộn ở trong kinh mạch, một luồng pháp lực bay thẳng lên trên đỉnh đầu, khiến cho cả người hắn choáng váng một lúc.
Sau một tuần trà, hắn thu pháp lực lại, cẩn thận cảm thụ biến hóa trong cơ thể.
Chỉ cảm thấy pháp lực tràn đầy, mạnh mẽ hơn nhiều so với trước kia. Trước đó, lúc tu luyện luôn có cảm giác sắp đạt đến cực hạn, không có cách nào hấp thu thêm pháp lực. Còn bây giờ giống như miệng cống đã được mở ra, mức cực hạn cũng trở nên cao hơn…
“Đây chính là Luyện Khí tầng ba?”
“Thất chi đông ngưng, thu chi tang du”, chẳng lẽ là đạo lý này?”
(Mất bên đông – được bên tây: Ý nói là thất bại trong một lĩnh vực nhưng lại thành công trong lĩnh vực khác).
Phương Nguyên cũng chỉ đành cười khổ: “Ta khổ luyện kiếm đạo cũng không thể đạt được kết quả như tưởng tượng nhưng lại khiến tu vi tăng lên nhiều. Bây giờ không cần dùng đan dược hay linh thạch mà có thể tự mình thăng cấp – đây cũng chính là trạng thái lý tưởng nhất rồi!”
Vừa nghĩ tới ước mơ tha thiết lúc ban đầu của mình khi bước vào tiên môn là đạt tới Luyện Khí tầng ba đã thành hiện thực, hắn có cảm giác không thể tin được. Sau đó, hắn nghĩ: "Đã đến lúc chuẩn bị để chính thức bước vào tiên môn. Tôn quản sự từng nói rằng trong suốt mấy trăm năm qua chưa từng có đệ tử tạp dịch nào vào được tiên môn, chứng tỏ thủ tục cũng không đơn giản. Ta phải nghiên cứu kĩ mới được!"
Nghĩ như vậy, hắn đứng dậy định tắm rửa, thay quần áo rồi đi tìm Tôn quản sự nói chuyện.
Hắn quyết định tạm thời quên kiếm đạo, mà cách hữu dụng nhất chính là nghe Tôn quản sự thao thao bất tuyệt...
Chương 49 Phương pháp nhập môn (2)
“Ai da, Phương sư đệ, cuối cùng ngươi cũng sống lại rồi!”
Tôn quản sự nhìn thấy Phương Nguyên chủ động đến nhà thì vừa mừng vừa sợ. Hắn vội lấy thêm một cái chén, cắt thêm nửa cân thịt đầu lợn, rồi thở dài:
“Trong khoảng thời gian này, ngươi điên cuồng thật đáng sợ. Ta cũng gặp qua không ít kẻ luyện kiếm, nhưng luyện đến điên như ngươi thì không thấy mấy người. Ngươi không biết rằng ta có đứng ở xa nhìn ngươi mấy lần, khuôn mặt đằng đằng sát khí trông như đang dọa người. Hiện tại, mọi người ở núi Ngọc Phong của chúng ta đều đang đồn rằng ngươi muốn luyện kiếm là để giết người. Tên Tống Khôi sợ đến mức không dám ra khỏi cửa.”
“Ha ha, đệ chỉ thỉnh giáo Lăng tiên tử một chút kiếm pháp rồi chú tâm luyện tập mấy ngày. Bây giờ đã đến mức tiểu thành, nên tạm ngừng để thư giãn một tí. Thế nhưng Tôn sư huynh cũng không đến gọi đệ đi điểm danh, chắc hẳn trong khoảng thời gian này tiên môn không có nhiều việc vặt?”
Phương Nguyên uống một chén rượu, mở miệng cười hỏi.
“Mấy chuyện vặt vãnh này, thêm một người không nhiều, thiếu một người không ít!”
Tôn quản sự cười nói:
“Ngươi không cần để tâm những chuyện này, chuyên tâm tu hành mới là đúng đắn. Dù sao sau khi ngươi đuổi giết Tống Khôi, mấy tên lười biếng kia cũng bớt nói nhảm. Lúc ta an bài cho ngươi làm việc ở cung điện bỏ hoang thì bọn hắn không dám ý kiến gì!”
“Thì ra là thế, chén này đệ tạ ơn Tôn sư huynh!”
“Ha ha, huynh đệ một nhà, không cần khách khí!”
Tôn quản sự cười lớn rồi uống một hớp rượu, thấp giọng hỏi: “Hiện nay Phương sư đệ có tu vi gì rồi?”
Phương Nguyên trầm tư một phen, nhẹ nhàng đặt bàn tay lên trên bầu rượu, lòng bàn tay rót pháp lực vào. Phần rượu ở trong bầu bỗng hóa thành một mũi tên rượu, bay từ trong ra, bay qua khoảng cách hơn ba thước vào thẳng chén rượu của Tôn quản sự đến mức hơi tràn ra ngoài…
Tôn quản thấy thế thì ngây người, khiếp sợ nhìn Phương Nguyên: “Luyện Khí tầng ba?”
Phương Nguyên cười nói: “Cũng vừa mới đột phá!”
“Từ lúc ngươi đến đây mới chỉ có nửa năm đúng không?”
Tôn quản sự tiếp tục sững sờ, khó tin nhìn Phương Nguyên.
“Đệ cũng không biết vì sao, chẳng qua cảm thấy tu hành không có khó như mọi người nói!”
Phương Nguyên nở nụ cười, nói: “Kỳ thật lần này ta tới là muốn hỏi Tôn sư huynh về quy củ của tiên môn đối với việc đệ tử tạp dịch bái nhập tiên môn như thế nào. Chỉ cần tu vi đạt đến Luyện Khí tầng ba là được hay còn phải đáp ứng điều kiện nào khác?”
Tôn quản sự nghe thế thì bất đắc dĩ lắc đầu: “Sao bây giờ mới hỏi?”
Phương Nguyên cười khổ nói: “Tu vi không đủ có hỏi cũng vô dụng, chỉ khiến bản thân thêm nóng lòng, ảnh hưởng đến tu hành!”
“Cũng phải, ngươi chờ chút!”
Tôn quản sự lấy tay áo lau mồ hôi trên trán rồi chạy tới chỗ cái tủ đầu giường của mình, lật lật một hồi thì lôi ra một quyển sách nhỏ bằng da đã ố vàng, nói: “Đây là một tháng trước ta đặc biệt tìm được ở trong thư các để cho ngươi. Bên trong có nói kỹ càng, ngươi tự xem đi!”
Phương Nguyên nhận lấy, cẩn thận lật mở, không bao lâu đã tìm được nội dung liên quan, bèn chăm chú đọc.
“Thì ra là thế...”
Thần sắc của hắn ngưng lại, âm thầm gật đầu.
Trong quyển Giới Luật Bộ này có ghi các quy củ để đệ tử tạp dịch trở thành đệ tử tiên môn vào hơn trăm năm trước, bây giờ không ai nhớ kỹ được. Bên trong ghi rất rõ ràng, đệ tử tạp dịch muốn tiến vào tiên môn, có hai loại phương pháp.
Một là tu luyện tới cảnh giới Luyện Khí tầng ba đại viên mãn trước năm 17 tuổi, sau đó báo cáo cho trưởng lão truyền đạo của tông môn. Trưởng lão truyền đạo sẽ tự mình kiểm tra cốt linh của đệ tử, thời gian tu hành và lý lịch gia đình. Nếu đạt yêu cầu là có thể trở thành đệ tử tiên môn!
Hai là, đệ tử tạp dịch đạt đến Luyện Khí tầng ba trước năm 17 tuổi có thể vượt qua Thí Luyện Chi Kiều (cây cầu thí luyện) của Tiểu Trúc Phong thì dù chưa đạt viên mãn cũng có thể trở thành đệ tử tiên môn.
Phương pháp thứ nhất thì chỉ chú trọng tu luyện còn phương pháp thứ hai thì yêu cầu tu vi thoáng hơn nhưng lại khó hơn nhiều.
“Ngươi định chọn phương pháp nào?”
Tôn quản sự ân cần hỏi Phương Nguyên.
Phương Nguyên cũng suy nghĩ tỉ mỉ một phen, nói:
“Quy củ của tiên môn quả nhiên có cân nhắc đến các mặt. Phương pháp thứ hai có cân nhắc tới thời gian tu hành của đệ tử tạp dịch ít, tài nguyên cũng ít, tốc độ tu luyện chậm đến thảm thương. Nếu như đến lúc 17 tuổi còn chưa tu luyện tới Luyện Khí tầng ba viên mãn, nhưng có thể chứng minh chính mình chưa từng lười biếng, một lòng hướng đạo thì có thể thử đi qua Thí Luyện Chi Kiều thử một lần, thể hiện năng lực của mình. Nếu có thể thông qua là được tiến vào tiên môn nhưng điều này chứng tỏ Thí Luyện Chi Kiều rất hung hiểm, nếu như không vượt qua được, thậm chí có thể nguy hiểm đến tính mạng!”
“Mà bây giờ ta vừa tròn mười sáu tuổi, còn có thời gian tu luyện!”
Phương Nguyên tính toán một phen, nói:
“Trong tiên môn có một quan điểm rằng: từ Luyện Khí tầng ba sơ kì đến đại viên mãn sẽ tốn thời gian gấp hai đến ba lần thời gian tương ứng của tầng hai. Mà bản thân đệ tu luyện từ tầng hai sơ kì đến đại viên mãn tốn khoảng bốn tháng. Nhưng trong bốn tháng này có một đoạn thời gian dài luyện kiếm, bỏ bê việc tu hành. Nói cách khác, nếu ta hoàn toàn tập trung tu hành sẽ chỉ tốn khoảng mười tháng là đạt đến Luyện Khí tầng ba đại viên mãn...”
Nói xong, hắn nhìn về hướng Tôn quản sự, nói:
“Phương pháp thứ nhất ổn thỏa hơn đối với trường hợp của đệ!”
Chương 50 Không ai nợ ai (1)
Sau khi quyết định con đường tốt nhất để tiến nhập tiên môn, Phương Nguyên cũng yên tâm trong lòng. Bây giờ tiến cảnh của hắn ngày càng tốt đẹp, xem như tất cả đều thuận lợi. Hơn một tháng trôi qua rồi, Chu Thanh Việt cũng không ra thêm ám chiêu gì nữa, nghe Tôn quản sự kể lại, Tống Khôi bây giờ rất sợ mình, sợ ngày nào đó mình sẽ tìm hắn trả thù, bây giờ hắn ra khỏi cửa còn chẳng dám, việc này cũng làm lòng hắn nhẹ nhõm.
Mà sau khi trải qua giai đoạn khổ tu này, hắn cũng quyết định thư giãn một tí, ngồi cùng Tôn quản sự vừa uống rượu vừa hàn huyên một tí.
Tôn quản sự khó mà tìm được một vị tri kỉ như Phương Nguyên, có người dành thời gian nói chuyện với mình thì vô cùng vui vẻ, bây giờ lại thấy con đường tu hành của Phương Nguyên ngày càng thuận lợi, trong lòng càng vui sướng, liền bắt đầu mồm mép lia lịa:
“Phương sư đệ, ngươi đúng là không phụ lòng tin của ta. Người khác ngay từ đầu không tin ngươi có thể từ tạp dịch mà tiến vào tiên môn, còn ta vẫn luôn một mực tin tưởng, vì sao hả? Cũng bởi vì ngươi thông minh, lại chịu bỏ thời gian tu luyện!”
“Ngươi mà không thành công thì ai mà thành công được nữa?”
Tôn quản sự vỗ đùi, thở dài nói:
“Nhưng mà có đôi khi ta lại cảm thấy ngươi quá thông minh. Lúc trước lúc ta mới vừa vào tiên môn, cũng vô cùng khổ luyện, chỉ riêng Luyện Khí tầng một liền tu luyện hơn ba tháng, Luyện Khí tầng hai thì tu luyện hơn một năm, cũng nhờ một vị trưởng lão ngẫu nhiên cao hứng chỉ điểm cho ta mới có thể đột phá được, về phần Luyện Khí tầng ba viên mãn, cũng phải mất tới hai năm sau...”
Phương Nguyên nghe Tôn quản sự nói dông dài, trong lòng vô cùng cảm khái.
Hắn hiểu được ưu thế của mình, tuy rằng hắn không ngu ngốc, cũng không ngừng khổ luyện, thế nhưng từ một tên tạp dịch muốn vượt vũ môn, trở thành đệ tử tiên môn thì làm gì đơn giản như vậy được. Lúc trước chính mình đây không phải cũng mắc kẹt ở Luyện Khí tầng một viên mãn, không tiến thêm được sao?
Nếu không phải trong lúc ngẫu nhiên, đạt được cơ may từ Đạo Nguyên Chân Giải thì Luyện Khí tầng một ít nhất cũng phải vây hãm bản thân đến một hai tháng, vậy thời gian để tu luyện Luyện Khí tầng hai chắc hẳn càng lâu hơn, về phần gia nhập tiên môn, hi vọng cũng càng trở nên mong manh...
Nhưng nói đi thì phải nói lại, nếu không phải chính mình mười năm khổ học, cũng không có khả năng Đạo Nguyên Chân Giải chọn trúng mình.
Đôi khi sự việc trên đời này trong phúc giấu họa, trong rủi có may, thực sự chả ai mà lường được!
Mà việc này, cũng giống như lời Chu tiên sinh từng nói, bỏ nhiều công sức ra, vận may sẽ tốt hơn so với người khác một chút!
“Ha ha, Phương sư đệ, chờ ngươi tiến vào tiên môn, lão Tôn cũng có chút nở mày nở mặt...”
“Nhưng mà tiến nhập tiên môn xong, cũng chỉ mới bắt đầu thôi, ngươi cũng không thể bê trễ tu hành đó nha...”
Tôn quản sự uống rượu quá nhiều, nói càng lúc càng nhiều.
“Mấy hôm trước ngươi điên dại luyện kiếm, lại không biết một tháng trước Tiểu Trúc Phong đã có người được Phi Vân Sơn truyền đạo. Những đệ tử năm ngoái cùng ngươi tiến vào tiên môn biểu hiện đều không tệ, hơn 300 đệ tử thế mà đã có bảy người được thông qua Tiên Bia Lục Vấn, được truyền Thanh Dương Tứ Pháp, bây giờ bọn hắn ở trong tiên môn đều được xưng là Thanh Dương Tiểu Thất Tử đấy, phong quang vô cùng...”
“Nửa tháng trước, một đám đệ tử mới gia nhập đấu pháp ở Phong Vân Đài, mấy trận chiến này vô cùng đặc sắc à nha. Lại có người đánh ra cả pháp thuật như Lục Dương Phong Hỏa, mặc dù sau đó bị một trưởng lão phạt nhưng mà lại khiến từng tên đệ tử tiên môn bội phục vô cùng...”
“Hai ngày trước, thì có một chuyện lớn...”
“Lại có hai vị đệ tử nửa đêm nửa hôm ở sau núi tư thông, bị đệ tử Giới Luật Đường bắt được trong lúc tuần tra, hai người này nghe đâu quần áo còn chẳng mặc...”
Phương Nguyên nãy giờ vô cùng hứng thú ngồi nghe, nhưng đối với sự tình này cũng không thấy làm lạ cho lắm:
“Cái này cũng không tính là chuyện lớn.”
“... Hai người đều là nam!”
Lúc này Phương Nguyên mới vô cùng kinh hãi thốt lên:
“Quả nhiên là chuyện lớn!”
Có một người bạn như Tôn quản sự, mặc dù Phương Nguyên không phải là người thích nhiều chuyện, nhưng trong tiên môn tất cả mọi chuyện lớn nhỏ đều không qua mắt được hắn, dù là một tháng qua không bước chân ra khỏi nhà, nhưng uống rượu với Tôn quản sự một bữa thì cũng đại khái nắm rõ.
Nghe một chút chuyện lí thú của đệ tử tiên môn, trong lòng hắn cũng cười một tiếng, còn biết những người cùng thời điểm với mình gia nhập tiên môn đã trở nên nổi bật, thậm chí đã có người xông qua thử thách mà được truyền Thanh Dương Tứ Pháp, tiến nhập tầng tu hành cao hơn, trong lòng cũng cảm thấy hơi ảm đạm...
Nhưng mà cảm giác ảm đạm này cũng xuất phát từ ngạo khí trong lòng mà thôi, không phải xuất phát từ lòng ghen ghét!
Hắn tự tin, sở dĩ những người này mạnh hơn mình đó là bởi vì bọn hắn tu hành trong tiên môn, được học tập và tu luyện toàn diện hơn hắn, phương diện tài nguyên cũng dồi dào hơn nhiều. Nếu mình cũng vào tiên môn, dưới điều kiện này thì tu hành chưa chắc kém hơn bọn hắn!
“Sau khi tên Tống Khôi kia bị ngươi cầm dao phay truy sát, cũng không dám phách lối nữa rồi. Kỳ thật, ngay từ đầu tất cả mọi người nghĩ rằng hắn nhất định sẽ trả thù, ta còn một mực giúp ngươi lưu tâm đến hắn, nhưng ai ngờ đâu, tên này lại thật ra chỉ là một con hổ giấy, đã bị ngươi hù cho sợ vỡ mật, không hề muốn tìm ngươi báo thù nữa, đối với người khác cũng khách khí đi rất nhiều. Nhất là mới đây, hình như hắn đắc tội người nào đó, bị người ta đánh sưng mặt sưng mũi, lại tìm ta mượn thuốc trị thương, ta nhìn hắn, khà khà, sưng giống như đầu heo ta đang cầm đây này...”