• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 131 Đều Là Do Mệnh (2)

"Rất tốt, tiên môn đã nhận được ngọc giản mà các ngươi truyền về, đặc biệt lệnh cho hai người chúng ta đến đây tiếp ứng các ngươi về núi!"

Bạch chấp sự khẽ quát một tiếng, sau đó hai vị chấp sự liền đạp trên tầng mây bay tới, một bước bước vào trong pháp chu.

Sau khi nhập thuyền, hai vị chấp sự nhìn qua vị đệ tử tiên môn trọng thương kia, thi triển chút thủ đoạn chữa trị, lại hỏi một chút về nguyên do vì sao vị đệ tử tiên môn kia mất mạng. Sau đó bọn họ thấp giọng thở dài, quay sang nhìn về phía về Phương Nguyên, nói: "Lần này là do tin tức của tiên môn có sai sót, suýt nữa đã làm hại tính mạng của các ngươi, bất quá ngươi có thể suất lĩnh các sư huynh đệ đại phá yêu trận, cũng không cô phụ sự dạy bảo của tiên môn!"

Phương Nguyên theo lễ nói: "Chấp sự quá khen rồi!"

Đêm qua sau khi bọn hắn trảm yêu trừ ma thì liền truyền ngọc giản về tiên môn theo luật định, phân trần những sự tình kinh lịch khi trảm yêu, ai ngờ tiên môn lại phản ứng nhanh như vậy, thậm chí còn sai hai vị chấp sự đến đây tiếp ứng bọn hắn, cũng coi như tận tâm tận lực.

Bạch chấp sự quơ quơ áo bào, nói: "Không cần quá khiêm tốn, chiến dịch này ngươi đã lập đại công, tiên môn tất nhiên có thưởng!"

Nói xong, hắn liền ngồi xếp bằng, hỏi kỹ những chi tiết trong nhiệm vụ lần này.

Chúng đệ tử tiên môn gặp được hai vị chấp sự, trong tâm đại định, mồm năm miệng mười giảng thuật những chuyện kinh tâm động phách gặp phải đêm qua.

Nhưng trong quá trình này, Kỳ Khiếu Phong lại không nói một lời, ánh mắt trầm mặc.

Lần trảm yêu trừ ma này vốn do hắn dẫn đầu, hai vị chấp sự lại không nói chuyện với hắn, cũng là một cách biểu thị thái độ.

Lần trảm yêu trừ ma này, hắn bỏ rơi Phương Nguyên một mình lên núi là một; khinh địch liều lĩnh là hai; không biết tiến thối, lâm vào yêu trận, làm hại đồng môn hoặc thương hoặc chết là ba; thời khắc đối địch chỉ lo bản thân là bốn, mấu chốt hơn nữa chính là khi hắn và Ngô Thanh vừa về tới Thái Nguyên thành có nói ra những lời bêu xấu thanh danh của Phương Nguyên, nếu như bị tiên môn biết thì lỗi càng nặng hơn!

Đương nhiên, nếu như kết quả là hắn suất lĩnh chúng đồng môn thành công chém giết yêu ma, vậy thì những khuyết điểm này cũng không tính là gì.

Nhưng hiện tại lại là hắn suýt nữa làm hại đồng môn toàn quân bị diệt, trong khi Phương Nguyên một mình lập công lớn, hắn lại càng khó thoát tội lỗi.

Giống như Bạch chấp sự đã nói vừa rồi, Phương Nguyên về tới tiên môn sẽ được trọng thưởng, vậy thì hắn tất nhiên sẽ bị phạt nặng.

Nghĩ như vậy, hắn lại liếc mắt nhìn qua Ngô Thanh vẻ mặt không thay đổi bên kia.

Cũng không biết sau khi trải qua chuyện này, vị trí chân truyền mà mình hùng tâm tráng chí muốn chiếm lấy còn có hi vọng hay không!

Ngô Thanh sau khi trải qua chuyện đêm qua lại có vẻ hơi trầm mặc ít nói. Nàng ta trước kia luôn thích cướp lời, thích được dương danh, lại giống như đột nhiên thay đổi tính cách, trầm mặc giống như một pho tượng, cũng không biết trong lòng đang suy nghĩ điều gì. Vào lúc này, khi Kỳ Khiếu Phong có hơi bận tâm nhìn về phía nàng ta, chỉ thấy nàng ta cũng đột nhiên nhìn thoáng qua Kỳ Khiếu Phong, ánh mắt giao hội, nàng ta giống như đã hạ được quyết tâm gì đó!

Sau đó nàng ta bỗng nhiên làm ra một hành động mà tất cả mọi người đều không thể tưởng tượng nổi.

Nàng ta từ từ đứng lên, nhẹ nhàng đi tới bên người Phương Nguyên rồi quỳ xuống, sắc mặt có hơi đo đỏ vì nghẹn lời.

Phương Nguyên kinh ngạc ngẩng đầu nhìn nàng ta một chút, sắc mặt có hơi cảnh giác.

Ngô Thanh đỏ mặt nửa ngày, bỗng nhiên nhỏ giọng mở miệng nói: "Phương sư huynh, đa tạ ngươi!"

Lời này vừa ra, Phương Nguyên nhất thời choáng váng, Kỳ Khiếu Phong cũng choáng váng, chúng đệ tử tiên môn cũng choáng váng.

Ngay cả Tiểu Kiều sư muội đang nhỏ giọng nói chuyện với Bạch chấp sự cũng không nhịn được mà ngạc nhiên quay sang.

"Ách. . . Không cần phải khách khí!"

Phương Nguyên nhịn không được phải lui về sau, sắc mặt có hơi mất tự nhiên, nói.

"Sao có thể không khách khí cho được, ngươi đã cứu mạng của chúng ta a. . ."

Ngô Thanh cọ cọ tới phía trước, đưa tay kéo lại tay áo của Phương Nguyên, khuôn mặt giống như hơi rươm rướm nước mắt: "Nghĩ tới sự tình trước kia ta đã làm với ngươi, ta cũng có hơi hối hận, không ngờ bình thường ta khinh ngươi như thế, nói ngươi, ngươi cũng không cãi lại, có đôi khi ta thậm chí còn cảm thấy ngươi quá nhu nhược. Mãi đến hôm qua, ta mới biết được, thì ra không phải ngươi nhu nhược, mà là vì ngươi có bản lĩnh chân chính..."

Phương Nguyên chỉ cảm thấy sau lưng mình phát lạnh một trận, bất động thanh sắc rút tay áo của mình về, khách khí nói: "Ngươi quá khen rồi. . ."

"Không có quá khen, ngươi đúng là vậy mà. . ."

Ngô Thanh lại cọ xát về phía trước, đưa tay ôm lấy cánh tay của Phương Nguyên, ấm ức nói: "Hôm qua ta mới thấy rõ con người của ngươi. . ."

Phương Nguyên lúc này toàn thân run rẩy, muốn lui cũng không được.

Nhìn xem cặp mắt uyển chuyển từng đợt kia của Ngô Thanh, hắn rốt cuộc vẫn là ngồi không yên, dứt khoát đằng hắng một tiếng rồi đứng lên.

Ánh mắt của chúng đệ tử trong khoang thuyền đều nhìn về phía hắn, Phương Nguyên chảy mồ hôi lạnh, nói: "Cái này. . . Ta bỗng nhiên nhớ ra, theo quy củ tiên môn, mỗi lần xuất hành cũng nên có người phòng thủ bên ngoài pháp chu mới đúng. . . Các sư huynh đệ cứ ngồi, để ta đi cho. . ."

Nói xong, hắn liền vội vàng chạy ra ngoài khoang thuyền!

Trong lòng hắn không nhịn được mà thầm nghĩ: "Chắc ta không có mệnh được ngồi trong pháp chu a?"
Chương 132 Sự Tình Bất Đắc Dĩ (1)

"Các ngươi tạm thời về nghỉ đi, tùy thời chờ tiên môn triệu kiến, sự tình trừ yêu lần này tạm thời không thể để lộ ra ngoài!"

Sau khi về tới tiên môn, đám người Bạch chấp sự trịnh trọng dặn dò một phen, sau đó mới thả Phương Nguyên cùng đám người trở về. Chúng đệ tử tiên môn sau khi trải qua một phen sinh tử hạo kiếp, lại trở về nơi Tiểu Trúc phong quen thuộc và an toàn này, tất nhiên là bùi ngùi không thôi. Thấy đám người Bạch chấp sự rời đi, bọn họ liền vây xung quanh Phương Nguyên, ai nấy đều khách khách khí khí hành lễ tạ ơn Phương Nguyên, ngay cả Hồng Đào là thành viên của Phong Thanh Thi Xã cũng không ngoại lệ, sau đó mới ai về đường nấy. Tất cả bọn họ đều cảm khái, e rằng sau sự tình trừ yêu lần này, Tiểu Trúc phong sẽ nổi lên gợn sóng.

"Ách, sao các ngươi còn không quay về?"

Phương Nguyên nói tạm biệt với đám người Tiểu Kiều sư muội, khi xoay người lại thì lại thấy nao nao.

Trong sân thế mà còn có hai người không đi, một người là Ngô Thanh đang đứng đó nhìn mình, một người là Kỳ Khiếu Phong đang đứng trên vách núi cách đó không xa, hiển nhiên là đang chờ Ngô Thanh. Khi thấy Ngô Thanh chỉ nhìn về phía Phương Nguyên, sắc mặt hắn vô cùng khó chịu!

"Phương Nguyên sư huynh, ta có đôi lời trong lòng muốn nói với ngươi!"

Ngô Thanh điềm đạm đáng yêu, từ từ tiến lại gần Phương Nguyên, cúi đầu nói.

"Hừ!"

Kỳ Khiếu Phong thật sự nhịn không được nữa, trùng điệp đấm vào vách đá một quyền, quay người bỏ đi.

Ngô Thanh lại không thèm quay đầu lại, cúi đầu xoa góc áo, cẩn thận nói: "Sự tình trước kia, ta còn chưa xin lỗi ngươi. . ."

"Không phải đã nói qua rồi sao, cũng không cần phải xin lỗi. . ."

Phương Nguyên hơi nhíu mày, lui về phía sau một bước, thản nhiên nói: "Hôm nay cũng đã trễ rồi, có lời gì ngày mai nói sau!"

Nói xong, hắn không tiện lưu lại thêm, chắp tay vái chào, thanh y bồng bềnh quay người rời đi.

"Ngươi. . ."

Ngô Thanh nhìn theo thân ảnh nhanh chóng biến mất của hắn, hận hận dậm chân.

Có điều sau khi dậm dậm chân, nàng ta lại chợt mỉm cười, thầm nghĩ: "Trước kia không phát hiện ra hắn lại đẹp trai như vậy!"

Nói xong, nàng ta cũng chầm chậm trở về, chỉ là trong lòng suy nghĩ: "Nếu không ra ngoài lần này, sao mình có thể biết rằng tên Kỳ Khiếu Phong kia bình thường diễu võ giương oai, trên thực tế lại là một cái bao cỏ? Bao cỏ bực này, sao có thể xứng với tiểu thư thế gia như ta, cũng chỉ có Phương Nguyên mới là Phượng Hoàng xinh đẹp bay ra từ hàn môn, nếu như lão tổ gia gia thấy hắn, nhất định sẽ khen ta có mắt nhìn người!"

"Có điều tu vi của hắn vẫn hơi thấp một chút, bất quá cũng không sao, tổ gia gia có nói qua, tu vi vẫn có thể dựa vào tài nguyên chất đống, không phải là thứ quan trọng nhất, huống hồ hắn lúc đầu cũng không ngu ngốc, chỉ là bởi vì tu luyện tâm pháp thất truyền của tiên môn nên mới bị trễ nải, cùng lắm thì ta sẽ bảo tổ gia gia cầu tình với các chấp sự trong tiên môn, đổi cho hắn một đạo truyền thừa khác. . ."

Ngô Thanh vừa nói vừa nắm chặt nắm đấm, âm thầm quyết tâm: "Lão tổ gia gia yên tâm đi! Ta nhất định sẽ không làm cho gia gia thất vọng!"

Phương Nguyên về tới gian lầu nhỏ kia của mình, tất nhiên không biết mình đã lọt vào pháp nhãn của người khác. Chỉ là khi nghĩ tới bộ dạng thẹn thùng kia của Ngô Thanh, hắn liền cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, thầm nghĩ bộ dạng chanh chua trước kia của Ngô Thanh vẫn đáng yêu hơn một chút. Sau khi ngồi xuống, hắn uống liền hai chén trà nguội, một thân da gà dần tiêu thất, sau đó hắn mới nghiêm túc suy nghĩ về sự tình của mình!

Lần này xuống núi, vì chém chết yêu ma kia, hắn rốt cuộc vẫn phải thi triển Huyền Hoàng Nhất Khí Pháp chưa hoàn toàn thành thục. Có điều hắn lại phát hiện ra, pháp môn này quả thực lợi hại, không chỉ khiến cho pháp lực của mình ngưng luyện vô cùng, sau khi toàn lực thôi động còn có thể giúp cho mình tại cảnh giới Luyện Khí tầng bốn đỉnh phong có được lực lượng không thua gì Luyện Khí tầng sáu phổ thông, quả không hổ là pháp môn đứng đầu Thanh Dương Ngũ Pháp!

Điều này cũng khiến cho hắn càng thêm chờ mong về Huyền Hoàng Nhất Khí Pháp sắp tiểu thành của mình.

Hơn nữa sau nhiệm vụ lần này, nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, tiên môn tất nhiên sẽ có ban thưởng, vừa đúng lúc giúp cho mình tăng lên một đoạn tu vi!

Một đêm vô sự trôi qua, sáng sớm ngày thứ hai, Phương Nguyên đứng lên, theo thường lệ múa kiếm trong Thanh Phong sơn, bất quá lần này múa kiếm lại dùng phối kiếm mà thành chủ Thái Nhạc thành Lữ Mai Am đưa cho hắn, là thần binh lợi khí trị giá ba ngàn lượng vàng. Quả nhiên khác với khi dùng kiếm sắt bình thường, múa đến múa đi, khoát khoát sinh phong, hàn quang tứ phía, làm cho Phương Nguyên có một loại khí phách tựa như thôn thổ sơn hà!

Có điều cũng không biết phải chăng là ảo giác hay không, tại thời điểm Phương Nguyên luyện kiếm luôn cảm thấy trong kiếm này hình như có một loại lực lượng ẩn mà không phát, nhưng khi hắn cẩn thận cảm ứng thì lại không thu hoạch được gì. Bất quá hắn phát hiện trên thân kiếm có một đạo hắc ấn mơ hồ, như ẩn như hiện, tựa hồ cực kỳ huyền ảo, cũng không biết có phải là do thợ thủ công lưu lại trên đó tại thời điểm đúc kiếm hay không, dù sao nó cũng khiến cho thanh kiếm này nhiều hơn mấy phần ý vị huyền diệu.
Chương 133 Sự Tình Bất Đắc Dĩ (2)

"Rốt cuộc là Kiếm Đạo của ta lại tiến bộ, hay là trong ấn ký này phong ấn lực lượng nào đó?"

Phương Nguyên có hơi suy nghĩ không thấu, bỗng nhiên cảm thấy lúc trước khi nhận kiếm nên cẩn thận hỏi thăm Lữ Mai Am một chút mới đúng.

Có điều khi nghĩ lại, hắn lại cảm thấy đại khái là do mình nghĩ nhiều.

Kiếm có phong ấn lực lượng bên trong, đa phần đều là Tiên gia pháp bảo, kiếm này đáng giá ba ngàn vàng, tại phàm tục tất nhiên là chí bảo, nhưng tuyệt đối không có khả năng phong ấn lực lượng gì đó ở bên trong, bằng không mà nói, đừng nói là ba ngàn lượng vàng, dù là ba vạn lượng vàng cũng không mua được ...

"Nhất định là do Kiếm Đạo của ta lại đột phá tầng bình cảnh nào đó!"

Phương Nguyên thầm nghĩ, nhưng vẫn tỉ mỉ quan sát đạo hắc ấn này.

"Hì hì, Phương Nguyên sư huynh luyện kiếm pháp hảo. . ."

Khi hắn còn đang suy nghĩ, lại chợt nghe thấy ở bên cạnh vang lên một tiếng cười. Phương Nguyên giật nảy mình, quay đầu nhìn lại, liền thấy Ngô Thanh đang đi xuống xa xa từ trên sườn núi, trên tay bưng một mảnh lá sen, phía trên chất đầy những trái cây nhỏ giống như hạt sương màu tím, tay kia lại cầm một bình gốm màu trắng, bên trong thủy ba doanh doanh, nước suối tràn đầy, vừa cười vừa từ từ đi về phía Phương Nguyên.

"Ách. . . Ngô Thanh sư muội, thật là đúng dịp!"

Phương Nguyên lập tức cảm thấy có hơi xấu hổ, ngượng ngùng thu hồi kiếm, miễn cưỡng cười cười chào hỏi.

"Đúng dịp gì đâu, ta tới đây để tìm ngươi đó!"

Ngô Thanh tủm tỉm cười, đi tới trước của lầu nhỏ Phương Nguyên, đem thanh thủy trong bình gốm rót vào trong chum nước trước lầu của Phương Nguyên. Cái bình gốm này chỉ cao hơn ba thước, nhưng thanh thủy bên trong lại đổ đầy một vạc nước, sau đó nàng ta oán trách nhìn Phương Nguyên một chút, quan tâm nói: "Ngươi nhìn ngươi luyện kiếm, luyện ra một thân mồ hôi, nhanh nhanh tắm rửa một chút đi, lát nữa ta còn có lời muốn nói với ngươi. . ."

"Ách. . ."

Phương Nguyên quả thực luyện kiếm đến mức mồ hôi ướt cả áo bào, cũng đang muốn đi tắm một phát, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt ân cần kia của Ngô Thanh, hắn lại nhịn không được mà ngưng thở một hơi, lùi về sau một bước, nói: "Làm phiền ngươi hao tâm tổn trí, không cần phải phiền phức như thế!"

Nói xong, hắn thu hồi kiếm lại, xoay người rời đi.

Ngô Thanh sắc mặt biến đổi, nhưng lại vội vã đuổi theo: "Ngươi chờ ta một chút!"

Phương Nguyên giống như bị điếc, càng chạy càng nhanh, Ngô Thanh như thế này thực sự quá dọa người.

Nhưng cũng đúng vào lúc này, hắn chợt nghe đến trên đỉnh đầu vang lên một trận cười yêu kiều: "Mới sáng sớm mà nơi này của ngươi lại thật là náo nhiệt!"

Phương Nguyên và Ngô Thanh đều ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một đạo thân ảnh thanh tú động lòng người chậm rãi bay tới, không phải Tiểu Kiều sư muội thì là ai. Nàng ta cười hì hì, đứng ở bên cạnh một gốc cổ tùng, nhìn qua Phương Nguyên tỏ vẻ bị ép vào thế bất đắc dĩ và Ngô Thanh trợn trắng mắt bên kia, nói: "Sáng sớm định ghé thăm ngươi một chút, ai ngờ có người đến sớm hơn, Phương Nguyên sư huynh, ngươi có ăn sáng chưa?"

Phương Nguyên thấy nàng, giống như được đại xá, vội vàng đi về phía nàng, nói: "Đi thôi!"

Ngô Thanh hận hận dậm chân, kêu lên: "Ngươi còn chưa có tắm mà!"

Phương Nguyên trực tiếp lấy ra một đạo Thanh Tịnh Phù từ trong túi trữ vật, ngón tay nhoáng một cái liền biến nó thành hơi nước mịt mờ, vòng quanh người một hồi, một thân mồ hôi tiêu tán toàn bộ, thần thanh khí sảng. Đây là một loại phù triện Tiên gia, dùng rất thuận tiện, Phương Nguyên cũng có mấy đạo, bất quá phù triện này cũng đáng mấy đồng tiền. Phương Nguyên bình thường tiêu xài khó khăn, không nỡ dùng, nhưng lúc này lại không thể không hào phóng.

Ngô Thanh thấy hắn làm thế thì cũng chỉ có thể tức giận siết chặt nắm đấm, do dự một lát rồi lại cúi đầu theo sau.

Điều này khiến cho Phương Nguyên quẫn bách không thôi.

Hắn và Tiểu Kiều sư muội đi ở phía trước, Ngô Thanh lặng lẽ không một tiếng động đi theo phía sau, điều này khiến hắn cảm thấy rất không thoải mái.

Thật giống như bị một dã thú nhìn chằm chằm ở sau lưng vậy. . .

Tiểu Kiều sư muội cũng giống như phát hiện ra món đồ chơi gì mới, một mực nhìn hắn khanh khách bật cười. . .

Điều này khiến cho Phương Nguyên hận không thể một cước sút nàng bay vào trong vách núi bên cạnh!

Ba người cứ thế hai trước một sau chạy tới Linh Thiện đường, Phương Nguyên và Tiểu Kiều sư muội ngồi xuống dùng bữa, Ngô Thanh an vị cách chỗ bọn họ không xa, lại không ăn gì, cứ thế nâng cằm nhìn hắn, bầu không khí quỷ dị tới cực điểm. Đám đệ tử tiên môn dùng bữa xung quanh đều loáng thoáng cảm thấy có điểm không thích hợp, còn tưởng rằng có ai thả độc trong Linh Thiện đường. . .

Ngay khi Phương Nguyên đang sắp sửa bóp gãy đôi đũa trong tay, bên ngoài Linh Thiện đường lại có một con chim gỗ chậm rãi hạ xuống, trên đó có một vị đồng nhi mặc thúy y, tóc tết thành hai cái bím nhỏ, cúi đầu nhìn vào bên trong, cười nói: "Phương Nguyên sư huynh..."

Phương Nguyên dứt khoát đứng dậy, đi ra ngoài nhảy lên trên chim gỗ, nói: "Đi nhanh đi!"

Đồng nhi kia lại ngơ ngác một chút, nói: "Sao ngươi biết ta phụng mệnh chấp sự tới đón ngươi?"

Phương Nguyên chau mày, thúc giục nói: "Đừng nói là chấp sự, dù là Diêm Vương gia gia thì ta cũng tiếp, đi mau đi mau!"
Chương 134 Thêm Một Sự Lựa Chọn (1)

Phương Nguyên vốn muốn mượn việc chấp sự gọi tới để thoát khỏi cục diện khó nhằn kia, nhưng sau đó hắn lại phát hiện mình vẫn còn quá trẻ tuổi.

Hiện tại hắn đang ngồi trước mặt Bạch chấp sự, Ô chấp sự và Yển chấp sự trong cổ điện của Tiểu Trúc phong. Bên cạnh hắn là Tiểu Kiều sư muội, Ngô Thanh, Kỳ Khiếu Phong và đám người Hồng Đào cùng đi qua Thái Nhạc thành chém yêu đang ngồi thành một hàng. Nhìn thấy bộ dạng lo lắng, hận không thể dán lên trên người Phương Nguyên của Ngô Thanh, Kỳ Khiếu Phong lạnh lùng không nói câu nào, phảng phất như không thấy việc này, còn đám người Hồng Đào thì lúng túng không dám đầu ngẩng lên. Trong khi đó, Phương Nguyên một mực ngồi ngay ngắn, mắt nhìn về phía trước, khuôn mặt không có bất kỳ biểu lộ nào.

"Sự tình Thái Nhạc thành náo yêu lần này, đêm qua chúng ta cũng đã tra ra được gần hết, đúng là do tiên môn sơ sót, làm hại các ngươi rơi vào hiểm cảnh, yêu ma kia cũng thật là xảo trá, vẫn luôn điều động Yêu thú làm loạn, bản thân một mực chưa từng hiện thân, cộng thêm việc Thái Nhạc thành từ trước đến nay là một vùng thanh tịnh, chưa bao giờ có sự tình náo yêu xuất hiện, bởi vậy tiên môn phán đoán thấp, ai ngờ tình thế lại nghiêm trọng như vậy. . ."

Bạch chấp sự giảng giải với bọn họ một phen rồi nói tiếp: "Có điều các ngươi có thể thuận lợi hóa giải hung hiểm lần này, biểu hiện thực sự không tệ, cho nên tiên môn đã quyết định, phù chiếu lần này vốn chỉ là tam giai, nhưng sau khi suy xét lại sự lợi hại của yêu ma, đã quyết định đổi thành phù chiếu nhất giai!"

Đám người Phương Nguyên nghe thấy thế thì lập tức mừng rỡ không thôi.

Tiên môn phù chiếu, căn cứ độ khó khác biệt mà phân ra cấp bậc khác biệt. Nhiệm vụ có cấp bậc khác biệt, khen thưởng và số lượng công đức tương ứng tất nhiên là cũng khác biệt. Nhiệm vụ trước đây bọn hắn nhận chỉ là phù chiếu tam giai, cũng xem như phù chiếu thấp giai có độ khó đơn giản, khen thưởng cùng công đức đều cũng không nhiều lắm, mà bây giờ đổi thành nhất giai, đây lại là phù chiếu cao nhất mà những đệ tử bình thường như bọn hắn có thể nhận được. . .

Bất kể là khen thưởng hay là số lượng công đức, đều tăng lên không chỉ mười lần!

Bạch chấp sự chờ bọn hắn cao hứng một hồi rồi mới nói tiếp: "Đây vốn là thứ các ngươi nên được nhận, cũng không cần quá khiêm tốn. Bất quá nghiêm chỉnh mà nói, theo nhận xét của tiên môn, độ khó của phù chiếu nhất giai vẫn vượt qua năng lực của các ngươi, mặc dù trước đó trong ngọc giản, các ngươi cũng đã giảng thuật quá trình rất kỹ càng, nhưng bây giờ, ta vẫn muốn hỏi lại các ngươi về quá trình chém yêu lần này!"

Nghe thấy thế, đám đệ tử tiên môn đều là theo bản năng nhìn sang Phương Nguyên.

"Hoàn toàn nhờ vào Phương sư huynh. . ."

Tận nửa ngày sau mới có hai người đồng thời mở miệng, chính là Tiểu Kiều sư muội và Ngô Thanh.

"Tiểu Kiều nha đầu, ngươi nói rõ lại sự tình trước sau một lần đi!"

Bạch chấp sự nhìn Tiểu Kiều sư muội một chút rồi nhẹ nhàng phân phó.

"Vâng!"

Tiểu Kiều sư muội nhẹ gật đầu, lại nhìn Phương Nguyên một chút, sau đó từ từ mở miệng nói: "Hôm đó chúng ta đến Thái Nhạc thành. . ."

Nàng mồm miệng linh hoạt, không nhanh không chậm, tỉ mỉ nói hết thảy sự tình phát sinh vào ngày các nàng đến Thái Nhạc thành lại một lần, thậm chí không bỏ qua cả chuyện khi Thái Nhạc thành chủ Lữ Mai Am uống rượu trong phủ, Chu Thanh Việt xuất hiện cùng Ngô Thanh và Kỳ Khiếu Phong suýt nữa làm hỏng thanh danh của Phương Nguyên, sau đó lại kể đến chuyện Kỳ Khiếu Phong không gọi Phương Nguyên, mang theo các nàng lên núi hàng yêu, trên đường gặp phải đông đảo Yêu thú, đỉnh núi khác thường, liền quyết định lên núi tìm tòi. Kết quả lâm vào yêu trận, sinh tử nguy cấp, sau đó Phương Nguyên cầm kiếm lên núi vân vân vân vân. . .

Trong quá trình này, Ngô Thanh có hơi không phục nhìn Tiểu Kiều một chút, nhưng cũng không lên tiếng đánh gãy.

Trong khi Kỳ Khiếu Phong thì không nói một lời, chỉ cúi đầu nhìn miếng gạch trước mắt.

Đám người Bạch chấp sự và Ô chấp sự thì lại chỉ lẳng lặng nghe, mặc dù có hơi bất mãn, nhưng lại chưa từng mở miệng.

Nhưng thẳng đến khi Tiểu Kiều sư muội kẻ đến việc một mình Phương Nguyên triển lộ các loại bản lĩnh hơn người như kiếm pháp, đan pháp, trận pháp, khí pháp, phù pháp cứ thế mang theo bọn hắn vượt qua cửa khó, thậm chí trực tiếp giết vào trận tâm, ngay cả ba vị chấp sự này cũng có hơi khiếp sợ ngẩng đầu nhìn thoáng qua Phương Nguyên, giống như có hơi không thể tin được rằng một đệ tử bình thường có thể làm đến một bước này vậy!

Nhưng mà Tiểu Kiều sư muội giảng thuật cẩn thận, mấy vị đệ tử tiên môn khác cũng ở bên cạnh tùy thời bổ sung, cho nên bọn hắn cũng không thể không tin, chỉ là trong ánh mắt của bọn hắn khi nhìn Phương Nguyên nhiều hơn một vòng ngưng trọng không dễ dàng phát giác, đó là một loại thái độ coi trọng chưa từng có từ trước đến nay!

". . . Cũng đúng vào lúc đó, Phương Nguyên sư huynh hét phá nơi ẩn giấu của con yêu ma kia, yêu ma kia thấy âm mưu ám sát không thành, liền cuốn theo luyện thi đỉnh muốn đào tẩu. Kỳ Khiếu Phong sư huynh phản ứng hơi chậm, không kịp dùng phi kiếm chế địch, Phương Nguyên sư huynh vào lúc này đoạt lấy phi kiếm, cách không đả thương yêu ma kia. Đại đỉnh rơi xuống, nhưng yêu ma kia cũng nổi cơn giận dữ, cố ý vọt về phía quý tộc Thái Nhạc thành đang ở dưới núi, muốn giết người cho hả giận, tốc độ của nó quá nhanh, chúng ta không kịp phản ứng. Nhưng ai cũng không ngờ rằng, Phương Nguyên sư huynh thế mà lại đuổi kịp nó!"

Tiểu Kiều sư muội giảng đến cuối cùng, sắc mặt cũng vô cùng lo lắng: "Lúc ấy chúng ta chỉ thấy Phương Nguyên sư huynh từ đỉnh núi xa xa nhảy xuống, một đạo bóng xanh đuổi sát yêu vân, thừa dịp yêu ma kia không kịp trở tay, đâm ra một kiếm găm nó xuống mặt đất từ giữa không trung,. . ."

"Lời này là thật chứ?"

Khi nói đến chỗ này, mấy vị chấp sự cũng không nhịn được nữa, Bạch chấp sự trầm giọng quát hỏi.

Tiểu Kiều sư muội nói: "Chúng ta đều là tận mắt nhìn thấy, đám bách tính ở Thái Nhạc thành một cũng đều nhìn thấy!"

Bạch chấp sự hít vào một ngụm khí lạnh, quay người nhìn Phương Nguyên nói: "Ngươi có biết yêu ma kia có tu vi gì không?"

Phương Nguyên nao nao, ngẩng đầu lên nói: "Cũng không rõ ràng!"

Bạch chấp sự thở dài, nói: "Đêm qua chúng ta điều tra thi hài của yêu ma kia, đều sợ đến mức chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, đây là một con đại yêu nửa bước Trúc Cơ a. Cộng thêm huyết mạch cường hoành, ngay cả mấy người chúng ta nếu gặp phải cũng đều cần thận trọng đối đãi, huống hồ là các ngươi? Mặc dù khi khám xét qua thi hài của hắn, hắn hẳn là đã bị trọng thương trước đó không lâu, nhưng dù gì cũng phải có thực lực Luyện Khí 7~8 tầng, lại thêm rất nhiều thủ đoạn, thực sự không phải là kẻ mà các ngươi có thể đối phó, ngươi lúc đó lại dám đơn độc đuổi theo xuất kiếm, thật sự là. . ."

Hắn trầm mặc một hồi, sau đó mới đưa ra một đánh giá: ". . . Gan to bằng trời!"
Chương 135 Thêm Một Sự Lựa Chọn (2)

Lời này vừa ra, sự kính sợ của đám đệ tử tiên môn đối với Phương Nguyên cũng lập tức cao hơn một bậc, cả đám đều ngơ ngác quay đầu nhìn hắn.

"Đệ tử lúc ấy nhìn thấy bách tính của Thái Nhạc thành bị nó luyện thi, tử trạng thê thảm, dấy lên lòng căm phẫn, cũng không nghĩ quá nhiều!"

Phương Nguyên chỉ có thể trả lời như vậy.

Nhưng ý tưởng chân thật nhất trong lòng hắn thì lại không tiện nói ra vào lúc này, đó chính là: Diệt cỏ tận gốc!

Kiếm trong tay không thể tùy tiện ra khỏi vỏ, nhưng nếu đã ra vỏ thì nhất định phải đẩy địch nhân vào tử địa, nếu không sẽ bị nó hại ngược lại!

Vị Chu tiên sinh làm sư trưởng ở Tiên Tử đường kia của hắn còn không phải là vì lúc còn trẻ nhất thời vô ý, bị yêu ma thừa dịp, rốt cuộc tiền đồ hủy hết, chỉ có thể lưu lạc hồi hương giảng dạy trẻ con hay sao? Bằng không thân phận và tu vi của Chu tiên sinh cũng sẽ không thua mấy vị chấp sự này!

Xét theo điểm này mà nói, Phương Nguyên thật ra là một kẻ rất nhát gan, bởi vì nhát gan cho nên hắn nhất định phải diệt trừ hậu hoạn.

"Ai, việc này cũng thôi đi, các ngươi có thể còn sống trở về, không có toàn quân bị diệt đã coi như không lỗ rồi. Các ngươi chém chết yêu ma, đó là một kiện công lao lớn, bây giờ chỉ cấp cho các ngươi công lao của phù chiếu nhất giai, thậm chí còn xem như bạc đãi các ngươi. Các ngươi lui ra đi, tất cả thưởng phạt tự sẽ có người cho. Các ngươi ra ngoại điện chờ đợi, tiểu Phương Nguyên lưu lại. . ."

Bạch chấp sự cảm khái thật lâu, bảo những người khác đi ra, sau đó ánh mắt ân cần nhìn Phương Nguyên.

"Huyền Hoàng Nhất Khí Pháp của ngươi tu luyện ra sao rồi?"

Sau khi các đệ tử khác rời đi, Bạch chấp sự lập tức ân cần hỏi han.

Vào lúc này, hai vị chấp sự khác cũng đều nghiêm túc nhìn về phía Phương Nguyên.

Về vấn đề này, Phương Nguyên đã sớm biết bọn hắn sẽ hỏi, nên hắn tuyệt không vội vàng, thành thành thật thật hồi đáp: "Tu vi mặc dù không tăng lên, nhưng pháp lực lại càng thêm tinh thuần, mặc dù không thể luyện ra một sợi Huyền Hoàng Nhất Khí chính thức, nhưng chỉnh thể pháp lực lại ẩn ẩn có biến hóa, xen giữa pháp lực và Huyền Hoàng chi khí, tuy không phải Huyền Hoàng chi khí nhưng cũng có ba thành tính chất của Huyền Hoàng chi khí. Cũng là bởi vì có loại biến hóa này, ta phát hiện đã có thể vận chuyển một chút pháp môn trong Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết. . ."

Đám Bạch chấp sự nghe cũng chỉ hơi có vẻ ngoài ý muốn, nói: "Chúng ta còn đang suy nghĩ, vì sao ngươi tu hành lâu như vậy mà vẫn không tu luyện được luồng Huyền Hoàng chi khí nào, thì ra là ngươi trực tiếp nhảy qua giai đoạn thứ nhất. Chỉ là trước đó mặc dù pháp lực của ngươi ngưng luyện hơn thường nhân, cũng có thể vận chuyển một bộ phận thần uy của Huyền Hoàng chi khí, thế nhưng càng như vậy thì ngươi sẽ càng khó mà phá giai, chẳng lẽ ngươi định từ bỏ con đường tu hành sau này, dự định cả đời lưu lại Luyện Khí tầng bốn hay sao?"

Phương Nguyên ngậm miệng lại, lúc này hắn không thích hợp trả lời.

Lúc trước sau khi hắn thôi diễn ra con đường tu hành của mình, hắn không định nói cho các chấp sự, chính là bởi vì bọn hắn căn bản không thể lý giải điểm mấu chốt của con đường này, thậm chí sẽ không cho phép mình tiếp tục tu hành trên con đường này, cho nên hắn mới tiền trảm hậu tấu. . .

Mà bây giờ, hắn vẫn không dễ giải thích. . .

Thiên Diễn chi thuật thôi diễn ra con đường kia quá huyền ảo, đã vượt ra khỏi sự lý giải của đám chấp sự, thậm chí là trưởng lão. Hắn càng không thể nào giải thích tại sao mình lại nghĩ đến kiểu tu luyện này, còn không bằng biểu hiện u mê một chút, đợi tu luyện thành rồi nói sau!

Bạch chấp sự và những mấy vị chấp sự khác liếc nhau một cái, thở dài: "Theo lý thuyết, chúng ta không nên nói những lời này, thế nhưng ngươi đứa nhỏ này thực sự khó được. Không nói đến thiên tư, chỉ nói đến phần cần cù này, thật sự chúng ta cả đời ít thấy, nếu như để bị hủy ở trên đạo truyền thừa này vậy liền đáng tiếc. Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết đã đứt đoạn truyền thừa gần ngàn năm, không biết bao nhiêu đệ tử thiên tài chết yểu trên đạo truyền thừa này, ngươi có biết vì sao vẫn có người sau nối tiếp người trước, nguyện ý đầu nhập tinh lực tâm huyết, đầu nhập tiền đồ một thế của mình để cược rằng mình có thể tu luyện thành công hay không?"

"Nguyên nhân rất đơn giản!"

Bạch chấp sự đám người thở dài lấy: "Tâm pháp này quá mạnh, từ khi vừa mới bắt đầu tu luyện liền đạt được chỗ tốt cực lớn, để cho người ta trổ hết tài năng, nhất chi độc tú, cam tâm tình nguyện dấn thân vào trong đó, mãi đến khi phát hiện mình con đường phía trước đã đứt thì đã không còn cách nào quay đầu lại nữa. . ."

Phương Nguyên nghe những lời này thì chỉ trầm mặc không nói.

Hắn biết những gì đám người Bạch chấp sự nói là thật.

Ngay cả hắn dù sớm có chuẩn bị tâm lý, nhưng lần này khi thử thi triển Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết thì hắn vẫn có hơi kinh ngạc về uy lực cường đại của nó, phải biết rằng bây giờ mình còn chưa luyện đến tiểu thành, nếu tu luyện đến đại thành thì thực lực sẽ mạnh mẽ dường nào?

"Tiểu Phương Nguyên, ngươi tạm thời dừng lại việc tu luyện pháp quyết này, đừng tiếp tục nữa!"

Bạch chấp sự giống như trải qua một phen suy nghĩ cặn kẽ, liếc nhau một cái với những mấy vị chấp sự khác, trầm giọng nói ra.

Phương Nguyên nghe thấy vậy thì giật mình, có hơi không hiểu nhìn về phía Bạch chấp sự.

Bạch chấp sự hít một hơi thật sâu, giống như là đang làm ra một quyết định trọng đại, trầm giọng nói: "Từ sự tình phục yêu ở Thái Nhạc thành lần này, có thể thấy rằng thiên tư của ngươi quả nhiên là tốt đến mức vượt quá sự dự liệu của chúng ta, nếu cứ như vậy bị hủy trên truyền thừa này thì thực sự đáng tiếc. Bây giờ Vân trưởng lão và Cổ Mặc trưởng lão đều đã rời núi, đi tới Ma Tức cốc để thương nghị sự tình Thăng Tiên thí luyện với tứ đại tiên môn khác. Đợi mấy lão nhân gia đó trở về, chúng ta sẽ cầu tình bọn họ, hi vọng có thể tẩy đi một thân Huyền Hoàng khí cho ngươi, trùng tu tứ đại truyền thừa, ngươi có bằng lòng hay không?"

Bạch chấp sự dặn dò: "Bảo ngươi không thể tiếp tục tu hành cũng là vì tốt cho ngươi, một thân pháp lực của ngươi nếu như có bốn thành chuyển hóa theo hướng Huyền Hoàng chi khí thì sẽ không còn cách nào quay đầu nữa. Bây giờ dừng cương trước bờ vực, mặc dù hơi chậm một chút, nhưng dù sao vẫn có mấy phần hi vọng. . ."

Phương Nguyên nghe xong thì liền giật mình, hắn không ngờ rằng các chấp sự lại ý nghĩ có như thế.

Nhưng kỳ thực hắn cũng minh bạch, các chấp sự làm như vậy đều là vì muốn tốt cho mình, do dự nửa ngày, hắn đành nói: "Tất cả do chấp sự làm chủ!"

Chỉ là trong lòng suy nghĩ, tiến độ tu luyện vẫn phải nhanh thêm một chút!

"Tẩy đi một thân Huyền Hoàng khí cho ngươi, để cho ngươi một lần nữa tu hành là chuyện cực kỳ khó khăn, e rằng cần mấy vị trưởng lão liên thủ thì mới có thể thi triển, hơn nữa phải hao tổn đại lượng tài nguyên, chúng ta cũng không biết trưởng lão có đáp ứng hay không, nhưng chúng ta chắc chắn sẽ tận lực cầu tình giúp ngươi!"

Bạch chấp sự nói đến đây thì thở dài một tiếng, nói: "Ngươi hãy đi ra ngoài đi, Công Đức Bảng sắp được công bố!"

"Đa tạ các vị chấp sự. . ."

Phương Nguyên nói lời tạ ơn từ tận đáy lòng với mấy vị chấp sự, rất cảm kích vì bọn hắn đã cân nhắc cho mình vào lúc này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK