Mục lục
Cải Thiên Nghịch Đạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 591 Ngươi được tiện nghi rồi (2)

Sương Nhi tiểu thư nhìn trái ngó phải một lát, đột nhiên cười nói với Phương Nguyên:

- Phương sư huynh, lần trước từ biệt, ngươi lại trốn trong viện không chịu ra ngoài nữa, bọn ta cũng chẳng còn hứng thú chơi đùa, ta vẫn đang muốn tìm ngươi, cầu ngươi giúp chút việc nhỏ...

Phương Nguyên chỉ nhíu mày hỏi:

- Chuyện gì?

Sương Nhi tiểu thư chớp chớp mắt nhìn hắn:

- Nếu ngươi có rảnh thì luyện giúp ta vài chục cái cấm trận để chơi được không?

Phương Nguyên đáp:

- Không có thời gian.

Sương Nhi tiểu thư nghẹn họng, vẻ mặt tức giận.

Thôi Vân Hải cười lạnh:

- Vị Phương huynh này thật kiêu ngạo...

Phương Nguyên nhìn về phía hắn hỏi:

- Cấm trận lần trước ngươi đã phá được chưa?

Thôi Vân Hải đỏ mặt, trong lòng thầm giận.

Phương Nguyên lại nói:

- Nếu còn chưa phá được thì cho nàng đi, hẳn là còn có thể dùng.

Thôi Vân Hải “hừ” một tiếng, sau đó lấy ngọc giản ra đưa cho Sương Nhi tiểu thư.

Kim Hàn Tuyết quay đầu nhìn hắn nói:

- Ngươi quả nhiên vẫn chưa phá được.

Thôi Vân Hải:

- ...

Bốn người đứng chung một chỗ, quan hệ giữa bọn họ lại cực kì phức tạp, ai cũng không ưa đối phương, nhưng giống như thi gan với nhau, ai cũng không chịu rời đi trước, cứ thế xấu hổ đứng cạnh nhau, bầu không khí cứng nhắc. Cũng may không lâu sau, cửa lớn ken két mở ra, một vị nữ quan mặc áo xanh bước tới.

- Thần ma ma, lão tổ dậy chưa vậy?

Sương Nhi tiểu thư là người đầu tiên chạy tới, kéo tay nữ quan kia, nũng nịu nói:

- Bọn ta đang muốn tới thỉnh an lão nhân gia đây.

- Lão tổ vừa mới thức dậy, đang chờ gặp các ngươi đó.

Nữ quan kia cười cười, nhìn mấy vị tiểu bối đang đứng chờ một lượt, nhưng không dẫn Sương Nhi tiểu thư vào ngay mà chỉ đảo mắt qua, sau đó mở miệng:

- Không biết ai là truyền nhân của Thái Hoa Chân Nhân?

Phương Nguyên bước lên một bước:

- Là vãn bối.

Nữ quan kia cười nói:

- Ngươi cùng ta vào trong trước đi, lão thái quân đang chờ ngươi.

Nói xong nữ quan quay sang nói với những người còn lại:

- Các ngươi chờ ở đây một lát đã.

Sương Nhi tiểu thư ngẩn người, ngay cả Kim Hàn Tuyết cũng hơi bất ngờ.

Thôi Vân Hải bất đắc dĩ thầm nhủ:

- Lại nữa rồi...

Phương Nguyên cũng không ngờ Kim lão thái quân còn chưa gặp đám con cháu thì đã triệu kiến mình, nhưng hắn vẫn gật đầu, chậm rãi đi theo nữ quan này vào cổ điện, thấy bên trong cổ điện cực kì rộng mở, nhưng vắng vẻ lạnh lẽo, ánh sáng bên ngoài không lọt vào được, nhìn có vẻ âm u, chỉ có hai bên đại điện có đốt hai hàng nến to như cánh tay trẻ con, ánh nến chập chờn tạo ra những cái bóng vặn vẹo lay động trong khắp đại điện.

Hắn đi thẳng vào trong điện, chỉ thấy bên trong, trên một đài cao, có một bà lão gầy gò đang ngồi. Làn da của bà lão này nhăn nheo, người mặc tiên bào hoa lệ lại tinh xảo, tay cầm một cây quải trượng khắc đầu rồng, đôi mắt khép hờ như đang dưỡng thần, dáng dấp thoạt nhìn như ngọn đèn sắp cạn dầu, thật khó có thể hình dung, bà ấy lại chính là chủ nhân chân chính của Thiên Lai Thành.

Người này chính là lão tổ của Kim thị, Kim lão thái quân, người nắm giữ đại quyền một phương, địa vị đủ để ngồi ngang hàng với trưởng lão của các tiên môn ở Trung Châu.

- Liệt đồ Phương Nguyên, bái kiến Kim lão thái quân...

Phương Nguyên tiến lên một bước, cúi người thi lễ.

- Ừm...

Lão thái quân đang ngồi trên ghế dường như vừa giật mình tỉnh giấc, mở mắt ra nhìn khắp nơi một lượt, sau đó mới nhìn lên người Phương Nguyên, cười nói:

- Tới rồi sao? Mau lại đây, hài tử, tiến lên hai bước để lão thân nhìn kĩ con xem như thế nào...

- Ngươi đường đường là tu sĩ Nguyên Anh, vờ vịt mờ mắt làm gì chứ...

Phương Nguyên thầm nghĩ như vậy, nhưng không thể lộ ra mặt, chân vẫn ngoan ngoãn tiến lên hai bước, ngẩng đầu nhìn.

- Quả đúng là một hài tử rất có khí độ, bộ dạng cũng tuấn tú...

Lão thái quân quan sát Phương Nguyên một lượt, sau đó quay sang khen với nữ quan đứng bên cạnh một câu, cuối cùng nhìn về phía Phương Nguyên nói:

- Hài tử, ta nghe lão Thất nói, ngươi là do Thái Hoa dạy dỗ, Thiên Đạo Trúc Cơ, nay đã bắt đầu tu tập Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn rồi phải không?

Phương Nguyên gật đầu đáp:

- Dạ vâng.

Lão thái quân lại cười ha hả, vui vẻ thân thiết hỏi:

- Tu đến cảnh giới gì rồi?

Phương Nguyên thành thật trả lời:

- Đã tu luyện ra ba đạo lôi linh.

- Ba đạo?

Lão thái quân hơi ngẩn người, lặng lẽ quan sát Phương Nguyên.

Dường như bà ta không ngờ Phương Nguyên chỉ mới tu thành ba đạo lôi linh, nhưng nhìn kĩ lại nhận ra hắn không nói dối.

Bà ta chỉ ngừng lại một chút rồi nở nụ cười:

- Đối với Lôi pháp này, ngươi có chỗ nào không hiểu sao?

Trước đó Phương Nguyên đã cẩn thận rà soát một lượt những điều nên nói và không nên nói, thấy lão thái quân mở miệng hỏi bèn thành thật đáp lời theo những gì đã chuẩn bị trước đó:

- Ta một đường tu hành tới đây cũng coi như khá thuận lợi, trong Lôi pháp này cũng không có chỗ nào ta không hiểu được, mà là có đôi chỗ sư phụ Thái Hoa Chân Nhân vẫn chưa hiểu cặn kẽ, nhất là phương pháp kết đan cuối cùng, dường như có chỗ nào đó khiếm khuyết.

- Ha ha, đúng là một hài tử biết ăn nói...

Lão thái quân nghe hắn nói xong, đâu còn không hiểu ý hắn, bà ta nở nụ cười, thoạt trông thật hiền lành hòa nhã, nhưng Phương Nguyên vẫn có thể cảm nhận được một tia lạnh lẽo, sau đó lại nghe lão thái quân nói:

- Cần gì phải uyển chuyển như vậy làm chi, bằng vào đầu óc của Thái Hoa, chuyện gì nên hiểu hẳn là đều đã hiểu, ha ha, nói thật đi, hơn hai trăm năm qua, lão thân vẫn luôn chờ y trở về, thật không ngờ chẳng đợi được y, lại đổi thành ngươi tới.
Chương 592 Ân Đền Oán Trả (1)

Nghe lời này của lão thái quân, dường như ẩn chứa thâm ý gì, Phương Nguyên trầm mặc không đáp.

Hắn cũng không biết năm ấy Thái Hoa Chân Nhân tới Thiên Lai Thành cầu pháp thì rốt cuộc đã trải qua chuyện gì.

Nhưng có một điều chắc chắn, trước khi Thái Hoa Chân Nhân tọa hóa, quả thực đã hiểu ra cặn kẽ mọi việc.

Ông cũng từng nói, mình không muốn bị người khác khống chế, cho nên ông thà tọa hóa cũng không trở về nơi đó!

Mà hôm nay, nghe vị Kim lão thái quân này nói, Phương Nguyên có thể hiểu được, vấn đề của Thái Hoa Chân Nhân vẫn luôn bị lão thái quân khống chế trong tay, thậm chí bà ta vẫn luôn tin rằng Thái Hoa Chân Nhân sẽ chủ động trở về, có điều bà ta không ngờ ông ấy tình nguyện tọa hóa trong núi hoang cũng không muốn quay lại.

Sau một hồi trầm mặc, hắn quyết định nói thẳng. Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn Kim lão thái quân, nghiêm túc nói:

- Trước khi sư phụ tọa hóa chỉ để lại một lời dặn dò, ông nói năm ấy mình tới đây cầu pháp, tâm này cực kì chân thành, Thiên Lai Thành cũng đã đồng ý truyền chân pháp cho sư phụ, nhưng cuối cùng lại xảy ra vài vấn đề, sau đó sư phụ lệnh ta lĩnh di mệnh đến đây. Ta tới Thiên Lai Thành này, chỉ mong lấy được quyển Lôi pháp cuối cùng, hoàn thành tâm nguyện của sư phụ.

Kim lão thái quân nghe xong cười ha hả, nói:

- Được, quyển Lôi pháp cuối cùng này, vốn nên thuộc về các ngươi.

Phương Nguyên thầm nhủ:

- Tin ngươi thà tin ma quỷ...

Sau đó hắn lại nghe Kim lão thái quân nói:

- Muốn học Lôi pháp, thì trước tiên phải thành người của Kim gia ta đã.

Không đợi Phương Nguyên hỏi kĩ, bà ta lại nói:

- Sương Nhi nha đầu, hẳn ngươi cũng gặp qua rồi? Coi như tiện nghi ngươi.

Phương Nguyên lập tức hiểu ra, trái tim hơi trầm xuống, tuyệt không cảm thấy mình được tiện nghi chỗ nào...

Thời khắc này tâm tình của Phương Nguyên lại rất phức tạp.

Kỳ thực đối với hắn mà nói, lo lắng nhất chính là thời điểm mình nói quyển Lôi pháp kia có vấn đề, Kim lão thái quân sẽ giả vờ hồ đồ, một mực chắc chắn truyền cho Thái Hoa Chân Nhân là Lôi pháp chân chính.

Nếu như vậy, hắn sẽ không có lý do gì để nói nữa.

Bất quá Kim lão thái quân thẳng thắn lại làm cho hắn có chút ngoài ý muốn, không chỉ trực tiếp thừa nhận quyển Lôi pháp kia có vấn đề, thậm chí còn nói quyển Lôi pháp kia xác thực nên cho mình, tuy nói ra điều kiện để Phương Nguyên không thể nào tiếp thu được, nhưng hắn sớm có chuẩn bị tâm lý với chuyện này, dù sao từ vừa mới bắt đầu, Phương Nguyên đã biết, mình không thể dễ dàng lấy được Lôi pháp!

Mà thời điểm nói ra điều kiện kia, Kim lão thái quân cũng nhìn Phương Nguyên chằm chằm.

Thấy hắn mặt không cảm xúc, cũng không có ý mừng, nàng cười gằn nói:

- Người quý có tâm tiến thủ, ngươi không sợ uy nghiêm của Thiên Lai Thành ta, dám một thân một mình đến đây cầu pháp, có thể thấy được lòng cầu đạo rất mạnh, gặp lão thân cũng không ngại nói thẳng, có thể thấy được làm người bằng phẳng, để lão thân càng xem càng yêu thích ngươi, đây mới là dáng vẻ mà người tu hành nên có, cũng chính là nguyên nhân này, lão thân mới cho ngươi cơ hội làm con rể Kim gia...

Kim lão thái quân chậm rãi nói, thanh âm không lớn, cũng không nhanh, nhưng tựa như ẩn chứa một loại lực lượng để người không thể từ chối:

- Nha đầu này là tôn nữ đời thứ ba mươi hai của ta, lại là dòng chính của Kim gia, bây giờ cũng đã trưởng thành, chưa có hôn phối, ta xem tuổi tác của ngươi và nàng tương đương, sau khi cưới nàng làm vợ, ngươi thuận lý thành chương gia nhập Kim gia, được truyền Lôi pháp, bước lên con đường tu Tiên, chẳng phải là rất vui vẻ sao?

Phương Nguyên nhíu mày, ngẩng đầu lên, chỉ thấy Kim lão thái quân cũng đang nhìn hắn.

Từ trong đôi mắt tựa hồ sâu không thấy đáy kia, phảng phất như có thể cảm nhận được một loại lực lượng tràn ngập thiên địa.

Nhưng Phương Nguyên vẫn hít một hơi thật sâu nói:

- Đa tạ ý tốt của tiền bối, nhưng có thể thay đổi điều kiện khác không?

- Ha ha, ngươi lại không đáp ứng?

Kim lão thái quân vẫn hiền hòa vui vẻ, dụ dỗ từng bước, chỉ chờ Phương Nguyên trả lời, nhưng khi Phương Nguyên thật nói ra quyết định của mình, thì nàng lại biến sắc, uy nghiêm đáng sợ cười nói:

- Ngươi cảm thấy huyền tôn nữ của Kim gia ta không xứng với ngươi?

Phương Nguyên ngầm thừa nhận, trong lòng nghĩ: Ta là tới đòi nợ, không phải tới bán mình...

Trong đầu chỉ thầm nghĩ, phải làm sao mới có thể lấy được quyển Lôi pháp cuối cùng kia!

Kim lão thái quân cũng là mèo già hóa cáo, nhìn thấy dáng dấp của Phương Nguyên, tựa như đoán được hắn đang nghĩ gì, cười lạnh nói:

- Người trẻ tuổi, không nên cân nhắc những ý đồ kia, ngươi phải rõ ràng, bằng chút tu vi hiện tại của mình, có cái gì có thể đánh động lão thân sao? Nói thật cho ngươi biết, Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn ngươi muốn, luôn ở trong đầu lão thân, cả Kim gia này, cũng chỉ có lão thân biết quyển cuối cùng chân chính là cái dáng vẻ gì, này là bí truyền của Kim gia, ta dựa vào cái gì truyền cho một ngoại nhân như ngươi?

Trong đôi mắt già nua của Kim lão thái quân tinh mang lấp lóe, nhìn chằm chằm Phương Nguyên.

Loại cảm giác đó, tựa hồ như ăn chắc Phương Nguyên, căn bản không có cho hắn cơ hội nào.

Phương Nguyên nghe nàng nói tuyệt tình như thế, trong lòng có chút hậm hực:

- Pháp này không phải Thái Hoa sư tôn vốn nên được sao?

Bây giờ hắn đã ý thức được vấn đề ở chỗ nào rồi.
Chương 593 Ân Đền Oán Trả (2)

Kim lão thái quân luôn coi Lôi pháp này là bí truyền của Kim gia tới ép hắn.

Nhưng vấn đề ở chỗ, quyển Lôi pháp kia là năm đó Thái Hoa Chân Nhân dùng vô số tài nguyên, cùng với hiệu lực cho Kim gia mười năm đổi lấy, năm đó Thái Hoa Chân Nhân nên lấy được Lôi pháp chân chính, nhưng Kim gia lại lừa hắn, bây giờ Phương Nguyên chỉ là đại biểu Thái Hoa Chân Nhân tới lấy Lôi pháp chân chính mà hắn vốn nên được, tựa như di ngôn của Thái Hoa Chân Nhân, là đến đòi nợ!

Trước đây vì để tránh xuất hiện cục diện khó xử, Phương Nguyên vẫn không vạch trần điểm này.

Nhưng bây giờ, Kim lão thái quân hùng hổ doạ người, hắn liền nói ra lời này, xé nát lớp giấy mỏng kia.

Kim lão thái quân nghe vậy thì cười gằn, một lát sau mới mở miệng:

- Lời ấy cũng không sai, năm đó lão thân tu hành xảy ra một chút vấn đề, cần bảo vật Lôi đạo để giải nạn, lúc ấy sư tôn Thái Hoa của ngươi dâng lên bảo vật Lôi đạo, lại hiệu lực cho Thiên Lai Thành mười năm, lập xuống không ít công lao, mà hắn cầu, chính là Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn của Kim gia ta, ta cũng đáp ứng hắn, nhưng người này...

Nàng nói tới đây lại thở dài, khẩu khí đột nhiên lạnh lùng:

- ... chung quy không chịu ở lại Kim gia!

- Hắn không chịu ở lại Kim gia, ta làm sao có khả năng truyền Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn chân chính ra ngoài?

Nàng càng nói càng lớn, thanh âm lạnh lẽo âm trầm:

- Vì lẽ đó, Thái Hoa là tự mình chuốc lấy cực khổ mà thôi!

- Ngươi...

Phương Nguyên nghe được lời này, tự nhiên là biết ẩn tình bên trong.

Khi đó ngươi có thể không đáp ứng, nhưng nếu đáp ứng, còn nhận lấy bảo vật của Thái Hoa Chân Nhân, vậy thì nên truyền pháp!

Kết quả không những không truyền chân pháp, còn lấy ngụy pháp lừa người, cuối cùng làm hại Thái Hoa Chân Nhân chết ở thâm sơn, cái này chẳng phải là ân đền oán trả sao?

Trước đây Phương Nguyên còn không hiểu rõ oán khí của Thái Hoa Chân Nhân trước khi chết, bây giờ thì đã rõ ràng...

Lời lẽ vô sỉ như vậy, lại từ trong miệng một Nguyên Anh đại tu nói ra, để hắn như muốn tức điên.

- Bớt nói nhảm đi!

Còn không chờ Phương Nguyên nói gì, Kim lão thái quân đã khẽ quát một tiếng, cười lạnh nói:

- Sự tình chỉ đơn giản như vậy, năm đó Thái Hoa như vậy, ngươi cũng giống như thế, nếu như vào cánh cửa Kim thị, ta sẽ truyền chân pháp cho ngươi, còn sẽ chỉ điểm ngươi tu hành, cho ngươi tất cả tài nguyên tu luyện, nhưng nếu ngươi không chịu vào Kim gia ta, ha ha, sư tôn của ngươi kết cục như thế nào, ngươi cũng nhìn thấy rồi đấy!

Sau khi dứt lời, bà ta phất tay áo:

- Không cần vội vã trả lời, cẩn thận suy nghĩ một chút đi!

Trong lòng Phương Nguyên kìm nén cơn tức, nhưng vị nữ quan ở bên cạnh đã đi tới, cười nói với Phương Nguyên:

- Tiểu Tiên sư, mời lui ra đi, lão thái quân nói có lẽ ngươi đều hiểu, dù sao sự tình chỉ đơn giản như thế, lão thái quân cũng không buộc ngươi, nếu như ngươi muốn cầu pháp, vậy thì gia nhập Kim gia ta, nếu không nguyện gia nhập, kia cũng là chuyện của ngươi, do chính ngươi lựa chọn!

Phương Nguyên không nói gì, hắn biết cái này phỏng chừng chính là giới hạn của Kim gia.

Việc đã đến nước này, nhiều lời vô ích, còn không bằng trở lại tìm Tôn quản sự thương lượng.

Hắn cũng không thèm hành lễ, xoay người đi ra đại điện.

Bên ngoài, đám người Kim Hàn Tuyết, Sương Nhi tiểu thư, Thôi Vân Hải… còn đang chờ đợi, nhìn thấy Phương Nguyên đi ra, Kim Hàn Tuyết muốn tiến lên hỏi thăm, nhưng Phương Nguyên lại không muốn nhiều lời, chỉ khoát tay áo một cái, sau đó trực tiếp rời đi.

- Hì hì, có phải là lão tổ không thích hắn không?

Sương Nhi tiểu thư nhìn thấy dáng vẻ của Phương Nguyên, trong lòng vui vẻ hỏi nữ quan.

Thôi Vân Hải thấy vậy, trong lòng cũng hơi thở phào nhẹ nhõm.

Trong khoảng thời gian này hắn càng ngày càng căm tức, chỉ là bởi vì Kim gia coi trọng Phương Nguyên, mới không tiện phát tác mà thôi.

Vạn nhất kẻ này chạy tới cáo trạng với Kim lão thái quân, vậy mình chẳng phải sẽ chịu thiệt thòi?

Nhưng không nghĩ tới, nữ quan nghe Sương Nhi tiểu thư hỏi, lại cười nói:

- Sai rồi, lão thái quân cực kỳ yêu thích hắn...

- A?

Sương Nhi tiểu thư ngẩn ngơ.

Nữ quan thì lại cười tủm tỉm nhìn Sương Nhi tiểu thư nói:

- Hơn nữa lão tổ cũng rất thương ngươi!

Sương Nhi tiểu thư không biết ẩn ý ra sao, chỉ đắc ý cười nói:

- Đó là đương nhiên...

Nhưng còn chưa nói xong, nữ quan đã cười nói:

- Vì lẽ đó lão tổ đã giúp ngươi chọn một vị lang quân!

Vừa nói vừa chỉ về phía Phương Nguyên đang rời đi.

- A?

Sương Nhi tiểu thư ngây người, giống như choáng váng.

Thôi Vân Hải nghe vậy cũng sững sờ, chỉ cảm thấy trong lòng căm giận bất bình...

Vì cưới được nữ nhi của Kim gia, Thôi gia chúng ta tiêu tốn bao nhiêu, dựa vào cái gì ngươi lại thoải mái như vậy?

...

- Hừ, Kim gia quả thực là khinh người quá đáng...

Trở lại tiểu viện thì thấy Tôn quản sự và Quan Ngạo đang ăn thịt uống rượu, khuôn mặt Phương Nguyên lạnh lùng đi vào phòng.

Tôn quản sự cả kinh hỏi:

- Bọn họ vẫn không muốn truyền pháp?

Phương Nguyên nói:

- Bà ta muốn gả huyền tôn nữ cho ta!

Tôn quản sự ngẩn ngơ:

- Này không phải chuyện tốt sao...

Phương Nguyên nhíu mày, bỗng nhiên nhìn Tôn quản sự nói:

- Tôn sư huynh, việc này không thể kéo dài nữa, cũng không cần hi vọng Kim gia sẽ dễ dàng truyền pháp, ngươi nói xem, trước đó ngươi nói pháp phương chắc chắn lấy được Lôi pháp là cái gì đi!
Chương 594 Trái tim kinh hãi (1)
Chương 595 Trái tim kinh hãi (2)

Nhưng bọn họ chìm trong sợ hãi suốt mấy năm, lại vẫn chưa có cuộc chiến lớn nào xảy ra, có điều lời đồn đại vẫn không thể bị dập tắt, bá tánh đã nghe đến phát chán, chỉ bàn luận đôi chút, sau đó lại trở về cuộc sống bình thường!

Mà trước đây, Phương Nguyên cũng giống như vậy.

Đưa mắt nhìn tông môn, thế gia ở khắp nơi trong giới tu hành này, nên tranh quyền thì tranh quyền, nên trục lợi thì trục lợi, tuy ngoài miệng lúc nào cũng nhắc tới đại kiếp nạn, nhưng không thấy ai coi đại kiếp nạn là chuyện lớn, bởi vậy khiến cho phán đoán của Phương Nguyên thiếu đi sự chính xác, dẫn đến việc hắn chỉ nghe theo ý muốn của bản thân, một lòng tu hành. Mãi đến khi Lữ Tâm Dao nói qua chuyện này, hiện tại lại nghe Tôn quản sự nhắc đến, hắn mới nhớ tới chuyện này.

Hiện tại Tôn quản sự lại là lần đầu tiên nghiêm túc nói về đại kiếp nạn, khuyên hắn sớm bố trí mọi việc cho thỏa đáng.

Chẳng qua sau khi Phương Nguyên nghe xong, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy nặng nề.

Tôn quản sự đi rồi, hắn đã nghĩ rất lâu, suy nghĩ không ngừng nảy sinh ở trong đầu.

Tất nhiên là vị sư huynh này đối xử với hắn rất tốt, tuy những lời khuyên của đối phương không nói rõ ràng triệt để, nhưng Phương Nguyên cũng đã nghe ra, Tôn quản sự thật muốn tốt cho hấn. Hơn nữa theo như những gì đối phương nói, nếu đại kiếp nạn thật tới, mà hắn lại nán lại ở Thiên Lai Thành tránh thoát tai kiếp, như vậy sau khi đại kiếp nạn kết thúc, trong đại thế như rắn mất đầu này, quả thật rất dễ để làm nên chuyện lớn...

Hơn nữa lựa chọn này cũng ăn khớp với chấp niệm ở trong lòng hắn lúc trước!

Nhưng quan trọng là... lúc trước ở trên tiên đài, một vò rượu chua, một lời đã định, chẳng lẽ cứ quên đi như vậy sao?

Nhất thời trong lòng hắn hỗn loạn, Phương Nguyên dứt khoát đóng cửa phòng, một mình ngồi xếp bằng, tự hỏi đạo tâm của bản thân.

Mà lần này, hắn ngồi suốt từ trưa cho tới tối.

Ánh mặt trời ở bên ngoài cửa sổ dần dần tan biến, thay vào đó là vẻ âm u tăm tối của bóng đêm, mà nỗi lòng của Phương Nguyên cũng dần dần bình tĩnh lại.

- Ta biết Nam Hải là một hồ nước đục, nói không chừng giống như lời Tôn sư huynh nói, một khi bị cuốn vào trong đó, sợ rằng sẽ rất khó thoát thân, thậm chí chết oan chết uổng, ngạo khí có mạnh mẽ hơn đi chăng nữa thì cũng sẽ tan thành mây khói. Lúc trước đã đồng ý với Lạc sư muội là phải tới Nam Hải một chuyến, bây giờ làm sao có thể thay đổi ý định ban đầu chỉ vì một ý nghĩ tham lam của bản thân, hoàn toàn quên đi những chuyện trong quá khứ chứ?

- Một lời đã định, vạn kiếp cũng không thay đổi!

- Mặc dù tương lai xảy ra phong ba bão táp gì, ta cũng phải xông vào những phong ba bão táp đó!

Trong lòng đã có quyết định, Phương Nguyên không khỏi cảm thấy bản thân giống như đã trải qua một kiếp, đạo tâm trở nên kiên định hơn rất nhiều.

Đồng thời, hắn tự nhiên cũng nhớ tới Lạc Phi Linh!

Đối với nha đầu bướng bỉnh này, Phương Nguyên quả thật là một lời khó nói hết.

Có thể nói từ lúc sinh ra cho đến giờ, Phương Nguyên chỉ biết chăm chỉ đọc sách, chưa bao giờ có được mấy ngày thanh nhàn, điều này cũng tạo thành thói quen chỉ cần đọc sách tu hành là có thể khiến nội tâm của hắn được thỏa mãn.

Nhưng nếu không gặp Lạc Phi Linh, hắn sẽ không biết cái gì gọi là thú vui nhân gian, lại càng không biết mình đang hướng tới điều gì.

Bây giờ nói ra, thời gian hắn tiếp xúc với Lạc Phi Linh cũng không nhiều, nhưng trong quãng thời gian ngắn ngủi ấy, thần hồn của hắn vô cùng nhẹ nhàng, trong lòng cũng có chút rung động, điều này chưa từng xảy ra trước đây.

Bởi vì sự rung động ở trong lòng, hắn đồng ý sẽ tới Nam Hải một chuyến.

Mà giữa hắn và Lạc Phi Linh, tuy không có hứa hẹn rõ ràng, nhưng Lạc Phi Linh đã nói ra lời ước hẹn này với hắn, trong lòng sao có thể vô tình chứ?

Trong lòng Phương Nguyên hiểu rõ, thế nên hắn coi trọng.

Những điều khả nghi trong lòng đã được rửa sạch, đạo tâm vững chắc, tâm tư cũng trở nên rõ ràng.

- Chỉ sợ lúc này Thiên Lai Thành cảm thấy đã khống chế được ta, muốn dùng quyển Lôi pháp cuối cùng kia ép ta nghe theo sự chi phối của bọn họ!

Trong lòng hắn thầm nghĩ:

- Chẳng qua Thiên Lai Thành đã tính sai một bước, năm đó bọn họ ép Thái Hoa Chân Nhân phải phục tùng. Thái Hoa Chân Nhân thà rằng tọa hóa ở trong Ngọc La Sơn cũng không chịu nghe theo lời bọn họ, mà bây giờ lại muốn điều khiển ta, bọn họ nghĩ mọi chuyện quá đơn giản rồi. Nếu các ngươi thật không cho phương pháp tu Kim Đan, ta từ bỏ tu hành Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn thì có làm sao? Tuy rất tiếc ba đạo Lôi Linh, nhưng dù sao ta cũng có Đạo Nguyên Chân Giải ở trong người, chỉ cần lại dùng chút công phu, tìm được truyền thừa khác, ta không tin bản thân không thôi diễn ra được một con đường tu hành khả thi...

Dứt lời, hắn định xoay người rời đi.

Khác với những gì Thái Hoa Chân Nhân đã phỏng đoán trước khi chết, hiện giờ Phương Nguyên mới chỉ tu luyện ba đạo Lôi Linh, vẫn còn cơ hội để quay đầu.

Sau khi hạ quyết tâm, hắn bèn đi ra gọi Quan Ngạo, chuẩn bị thu thập hành lý, rời khỏi Thiên Lai Thành.

Nhưng ai ngờ đi khắp cả trong lẫn ngoài, thế nhưng không hề thấy bóng dáng của Quan Ngạo, Phương Nguyên không khỏi có chút kinh ngạc. Nhìn Toan Nghê nằm dưới tàng cây trong viện ngủ say, hắn bước lại gần đánh thức nó, hỏi nó Quan Ngạo ở đâu. Toan Nghê cũng mơ mơ màng màng, hỏi gì cũng không biết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK