Mục lục
Cải Thiên Nghịch Đạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 546 Một hồi đánh cược (1)

Quốc chủ của Ô Trì Quốc chậm rãi nhìn về phía ông, giọng nói trầm thấp, hỏi với vẻ thâm trầm.

Lão già mặc áo bào cổ kia im lặng một lúc lâu, sau đó mới nhỏ giọng nói: “Tân hoàng có chỉ, trên dưới Ô Trì Quốc lập tức rời khỏi Định Đỉnh Sơn, trận sư ở trong núi chính là đồ đệ của Hoàng Thúc Tổ Quân Thái Hoa, cũng là đế sư của tân hoàng, kẻ nào dám đả thương hắn, sẽ bị xử tội tru di cửu tộc!”

“Xôn xao…”

Mọi người xung quanh đều nghe rất rõ những lời này, trong lòng bọn họ càng thêm cả kinh.

Quốc chủ của Ô Trì Quốc cũng thay đổi sắc mặt, ông ta nở một nụ cười lạnh: “Xưng đế? Chỉ dựa vào thằng nhãi kia?”

“Ba ngày trước Điện hạ đã nhập tế cung, cầu nguyện cho vận mệnh của Ô Trì Quốc, lại nhận được sự chúc phúc của tiên hoàng các triều đại trước, ngồi lên đế vị!”

Lão già mặc áo bào cổ kia chậm rãi nói một câu, sau đó trực tiếp ném thánh chỉ ở trong tay lên giữa không trung.

Ở giữa không trung, cuộn thánh chỉ kia đột nhiên mở ra, ánh sáng vàng bên trên vô cùng chói mắt, chữ to hiện ra: Hoàng uy đánh bại tứ phương.

Đám người xung quanh Định Đỉnh Sơn thấy thế, tất cả đều hoảng sợ cực kỳ.

Điện hạ thế nhưng thật sự ngồi lên đế vị?

Nhìn vào thánh chỉ kia, có thể thấy y đã nhận được sự gia trì của vận mệnh quốc gia, không thể nào là giả được, nhưng điều quan trọng nhất là…

… Quốc chủ của Ô Trì Quốc vẫn còn sống sờ sờ ở đây mà!

Trong giới tu hành, tuy rằng cũng có truyền thống lấy quốc lập đạo, nhưng vẫn có sự khác biệt với hoàng thất phàm tục, không phải chỉ cần binh hùng tướng mạnh, uy áp một phương là có thể bố cáo thiên hạ, lên ngôi xưng đế. Ở Ô Trì Quốc, qua bao đời nay luôn có truyền thống, tân hoàng lên ngồi thì phải vào tế cung của Ô Trì Quốc, cầu phúc cho quốc vận. Ba ngày sau, nếu được tiên hoàng các đời tán thành, ban xuống phúc duyên, thì quốc vận được tăng cường, chính thức đăng cơ xưng đế. Đến lúc này, tân hoàng mới xem như có danh phận, có thể điều khiển văn võ bá quan, quan sát thiên hạ.

Đế vương đăng cơ các đời nay, thường là lão hoàng tọa hóa, tân hoàng đưa vào tổ điện, sau đó mới hồi cung tế quốc, rồi đăng cơ làm đế. Dù sao, chỉ cần lão hoàng còn trên đời, thì tân hoàng gần như không có cơ hội có thể yên ổn ngây ngốc trong tế cung ba ngày!

Nhưng hiện giờ lại xuất hiện tình cảnh ai cũng không ngờ tới.

Tiểu hoàng tử cư nhiên có thể vào được tế cung, hơn nữa còn thực sự nhận được chúc phúc của tổ tiên!

Nói cách khác, Ô Trì Quốc hiện giờ có hai vị quốc chủ.

"Đây là phản nghịch mà!"

Quốc chủ Ô Trì Quốc nghe được lời này, nhìn về phía đạo thánh chỉ giữa không trung, sắc mặt chỉ còn lại vẻ thâm trầm, giống như có lửa giận khó mà nói thành lời. Sau một hồi lâu, ông ta mới nặng nề lên tiếng: "Con thỏ nhỏ chết bầm kia, sống thật phiền toái..."

"Đây không phải là phản nghịch!"

Lão già mặc cổ bào nghe vậy, đáy mắt chợt lóe tinh quang, nhưng vẫn duy trì bộ dạng cung kính trầm giọng nói: "Theo lý thuyết, lão hoàng còn trên đời, tân đế không có khả năng nhận được chúc phúc của tổ tiên các đời tại tế cung. Tiểu hoàng tử có thể thành công, là bởi vì y lập thề độc trước mặt các vị tiên hoàng, bản thân một lòng vì nước, mà không phải là mơ ước ngôi vị hoàng đế, lại càng không nguyện ý có xung đột vũ trang giữa hai cha con, làm yếu quốc thế..."

"Không muốn xung đột vũ trang với ta? Y cũng xứng nói những lời này?"

Quốc chủ Ô Trì Quốc nghe vậy, trên mặt hiện lên vẻ tức giận, lạnh giọng nở nụ cười nói.

Cho dù là ai cũng có thể nhìn ra được, ông ta đã nổi sát ý đối với con trai ruột của mình.

Mà vị lão già mặc cổ bào kia thì lại làm như không thấy, chỉ thản nhiên nói: "Tân hoàng chẳng những đã lập thề độc trước mặt tiên hoàng các đời, còn đồng ý hứa hẹn trước mặt chúng ta. Y nói bản thân vô tình ngỗ nghịch phạm phải tội lớn, nhưng là do lo lắng bệ hạ bị yêu phi mị hoặc, tổn hại vận mệnh quốc gia. Bởi vậy, chỉ cần bệ hạ có thể chém chết yêu phi, chứng nhận tâm sáng, thì y tự nguyện quỳ phục trước mặt bệ hạ, tùy ý người trách phạt..."

Mọi người chung quanh, cho dù là hai vị cao thủ Kim Đan, hay là một đám thống lĩnh Huyền Giáp Vệ, thậm chí cả mấy âm thị khi nghe được lời này, đều trầm mặc. Bảo sao tiểu hoàng tử có thể được quốc vận ở tế cung gia trì, bởi vì y không chỉ đơn giản là đoạt vị.

Xét theo một khía cạnh nào đó, y đang buộc tội cha của mình với tiên hoàng các đời.

Như vậy chẳng khác nào, trước chiếm danh phận, sau đó hung hăng đâm cha mình một dao...

"Mị hoặc... Ha ha ha..!"

Quốc chủ Ô Trì Quốc nghe xong lời này cũng phải bật cười thành tiếng: "Các ngươi thấy bộ dạng ta giống như trúng yêu pháp sao?"

Nghe xong lời này, hai vị Kim Đan, kể cả lão già mặc cổ bào kia, đều trầm mặc.

Bởi vì đây cũng là vấn đề mà bọn họ không hiểu!

Từ sau khi Lữ Phi vào cung, bọn họ liền phát hiện có một vài thời điểm bệ hạ giống như biến thành một con người khác, nuông chiều Lữ Phi quá mức. Nhưng nếu nói ông ta bị mị hoặc đánh mất tâm trí thì... lại không giống. Cho dù là cách nói chuyện, làm việc, bệ hạ vẫn trước sau như một, thần trí thanh tỉnh, cũng không có bộ dạng trúng yêu pháp. Huống hồ, bệ hạ còn có tu vi Kim Đan, làm sao có thể trúng yêu pháp của một tu sĩ Trúc Cơ...

Nhưng tuy rằng ông ta có thần trí thanh tỉnh, nhưng ở một vài thời điểm nào đó lại làm ra việc khiến người ta vạn phần khó hiểu.

Ví dụ như bởi vì một câu của đại thần đã muốn giết người, ví dụ như trước đó không lâu vừa mới xảy ra chuyện hoàng hậu thắt cổ tự tử trong cung...

Đơn giản mà nói, ông ta không giống như bị yêu pháp mê hoặc, nhưng lại có vẻ vô cùng hoa mắt ù tai!

"Có lẽ bệ hạ không bị yêu pháp mê hoặc, nhưng lời nói của tiểu điện hạ cũng không phải là hoàn toàn không có đạo lý..."

Không biết qua bao lâu, lão già mặc cổ bào kia bỗng nhiên nặng nề lên tiếng, ngay lập tức không khí chung quanh trở nên đè nén.

Ngay cả hai vị Kim Đan bên cạnh quốc chủ Ô Trì Quốc cũng trong một chốc này mà mang vẻ mặt ngưng trọng.
Chương 547 Một hồi đánh cược (2)

Nhưng lão già đối mặt với quốc chủ Ô Trì Quốc thì lại không quá để ý, bởi vì bản thân lão già này chính là người đứng đầu tứ đại phiên trấn của Ô Trì Quốc. Nếu dựa theo quy của của tiên môn bình thường, quốc chủ Ô Trì Quốc là tông chủ tiên môn, còn lão già mặc cổ bào thì có thể coi là đại trưởng lão. Sở dĩ lão có thể nói ra những lời này, đương nhiên cũng đại biểu ý kiến của phần đông người Ô Trì Quốc!

Ý kiến này đương nhiên rất rõ ràng!

Trong Ô Trì Quốc, cho dù là ai cũng không có cách nào xác định vị quốc chủ Ô Trì Quốc này có bị yêu pháp mê hoặc hay không.

Nhưng có một điểm bọn họ chắc chắn!

Đó chính là điều trong thánh chỉ của tiểu hoàng tử: "Thanh quân trắc, giết yêu phi!"

"Các ngươi, muốn ép ta chém ái phi?"

Mà vào lúc này, quốc chủ Ô Trì Quốc thấy mọi người không nói lời nào, trên mặt đã hiện lên vẻ tức giận.

Ánh mắt ông ta chậm rãi quét về phía lão già mặc cổ bào kia, sau đó lại nhìn về phía hai vị Kim Đan bên cạnh mình.

"Các ngươi... Muốn ép ta chém ái phi?"

Ông ta lại hỏi một lần nữa, trong giọng nói dường như ẩn chứa một ngọn núi lửa sắp bộc phát.

Nhưng vào lúc này, vị lão già mặc cổ bào và hai vị Kim Đan khác đều giữ vững trầm mặc.

Rất rõ ràng, đây chính là thái độ của bọn họ!

"Thật sự là không thú vị..."

Cùng vào lúc này, trong ngọc liễn dưới chân núi, người đẹp vẫn nghe bên này nói chuyện dần dần thay đổi sắc mặt.

"Làm gì phải phiền toái như vậy chứ?"

Nàng nhẹ nhàng nâng ngón tay có sơn màu đỏ sẫm kia lên, nhấn vào ấn đường của mình, sau đó nhẹ nhàng thở dài nói: "Bệ hạ, chẳng lẽ những thần tử này, ai ai cũng có thể ép người được sao?"

"Ha ha, đúng, các ngươi cho mình là cái gì vậy, dám tới ép ta?"

Lúc này, tên không Định Đỉnh Sơn, quốc chủ Ô Trì Quốc kia càng nghĩ càng giận, trên mặt tràn đầy vẻ bực tức đột nhiên quát khẽ: "Ngô là quốc chủ Ô Trì Quốc, kế thừa quốc vận, chấp chưởng thiên hạ, đám thần tử dưới trướng các ngươi cư nhiên cũng dám tới ép ta?"

"Bệ hạ bớt giận..."

Vài vị Kim Đan trước mặt quốc chủ Ô Trì Quốc đồng thời cả kinh, thấp giọng nhắc nhở.

"Trẫm là vua một nước, các ngươi lại muốn ép trẫm giết nữ nhân của mình?"

Cơn tức của quốc chủ Ô Trì Quốc càng ngày càng thịnh: "Nếu ngay cả một nữ nhân cũng không bảo vệ nổi, thì hoàng đế như trẫm làm được gì?"

Ánh mắt lão già mặc cổ bào đã trở nên phức tạp, trầm giọng nói: "Bệ hạ, ngài..."

"Lão già kia, ngươi dám phản ta?"

Quốc chủ Ô Trì Quốc đột nhiên rít gào một tiếng, song chưởng rung lên, pháp lực gào thét, năm ngón tay mở rộng túm về phía lão già.

"Bệ hạ, đắc tội..."

Mà thấy tình cảnh này, lão già mặc cổ bào kia hoảng sợ, phất tay áo một cái, toàn thân giống như biến thành một mảnh mây đỏ, vội vàng lui về phía sau. Nhưng quốc chủ Ô Trì Quốc ra tay trong cơn giận dữ, thực lực tăng mạnh đáng sợ, một tay một trảo hiện lên một long ảnh màu vàng, lay động lao về phía trước.

Lão già mặc cổ bào đương nhiên không kịp tránh đi, chỉ có thể tập hợp một thân pháp lực, đón đỡ một đòn này.

"Phốc..."

Sắc mặt lão già mặc cổ bào biến hóa, một ngụm máu tươi dâng lên, nhưng ánh mắt lão vào lúc này lại trở nên kiên định hơn bao giờ hết.

"Bệ hạ, quả nhiên đã điên rồi..."

Lão cưỡng chế khí huyết dâng trào trong cơ thể, lập tức vung tay áo lên.

Ầm ầm!

Đạo thánh chỉ trong không trung lại chợt lóe kim quang, một hàng chữ lớn xuất hiện trong hư không.

"Thái thượng hoàng đã mắc tâm bệnh, nếu không chém yêu phi kia thì tạm giam lỏng, từ từ điều trị..."

Thấy được mấy chữ to này, ngay cả hai vị Kim Đan một già một trả kia cũng thay đổi sắc mặt.

Bọn họ biết, thánh chỉ này là để cho bọn họ xem.

Điện hạ, hoặc nói là quốc chủ mới của Ô Trì Quốc đang ép hai người bọn họ đưa ra lựa chọn!

Trong đầu bọn họ hiện lên cảnh, quốc chủ Ô Trì Quốc hiện tại không tiếc tổn hại quốc vận cũng muốn phá vỡ đại trận, cùng cảnh tưởng tàn linh của hoàng hậu hiện ra trên núi, tay nâng ấn quốc bảo. Một chút do dự còn sót lại trong lòng bọn họ rốt cuộc biến mất, đồng thời lựa chọn ra tay!

Rầm! Rầm! Rầm!

Một trận ác chiến giữa bốn vị Kim Đan nổ ra, cứ như vậy đánh nhau trên không Định Đỉnh Sơn.

Không ngờ, thực lực của vị quốc chủ Ô Trì Quốc này lại khủng bố như vậy, lấy một địch ba mà không rơi vào thế hạ phong. Mà ba vị Kim Đan kia cũng dốc hết toàn lực, lại chỉ có thể kéo chiến trường này về phía hư không cách đó không xa, tránh cho trận ác chiến này lan tới Huyền Giáp Vệ mà thôi!

Nhưng nếu muốn bắt được vị quốc chủ Ô Trì Quốc này, thì lại hoàn toàn không được!

"Hừ!"

Thấy tình cảnh như vậy, người trong ngọc liễn rốt cuộc không kiềm chế được nữa. Rõ ràng là thế cục tốt, rõ ràng bản thân đã sắp lấy được quốc bảo của Ô Trì Quốc này, rõ ràng là dưới sự nỗ lực tiếp cận trong hai năm của ả vị quốc chủ Ô Trì Quốc kia cũng đã dần dần buông xuống chấp niệm, đồng ý đưa thất bảo lôi thụ cho ả. Nhưng ai có thể ngờ được, một khắc cuối cùng này lại xảy ra chuyện như vậy!

Thời gian bảy ngày này, mỗi khi ả cảm thấy thất bảo lôi thụ ở trước mặt, bản thân chỉ cần duỗi tay ra là có thể lấy được, thế nhưng lại không thể lấy được!

Việc đã tới nước này, ả sao có thể không hiểu rõ, đây là một ván cược mà người trên đỉnh núi kia đặt ra với ả.

Bản thân luôn luôn cược có thể lấy được thất bảo lôi thụ kia trong mấy ngày này.

Nhưng trận sư kia cũng cược, ả không lấy được...

Nhìn lại cục diện, hình như là ả từ thượng phong rơi xuống hạ phong?

Người trong ngọc liễn nhẹ nhàng thở dài một hơi, cũng may, tất cả còn chưa kết thúc...

"Nương nương, ngài..."

Âm thị bên cạnh ngọc liễn nghe được tiếng thở dài này vội vàng lại gần, nhỏ giọng hỏi ý.

Nhưng lời nói còn chưa dứt, thì bỗng nhiên nghe được một tiếng vang thật lớn, ngọc liễn này đã nổ tung ra, sau đó chỉ thấy một bóng dáng màu xanh, dẫn động sát khí vô biên, giống như một tia chớp vọt về phía Định Đỉnh Sơn, dọc đường bay tới bên người thủ lĩnh Huyền Giáp Vệ kia, thì bóng dáng đó rút bội kiếm bên hông hắn xuống, sau đó một kiếm như tuyết, theo xu thế bay tới của bóng dáng đó vọt thẳng tới đỉnh núi.

"Rầm..."

Tàn trận trên đỉnh núi này dưới một kiếm kia, lập tức bị chia năm xẻ bảy.

Người trong ngọc liễn và trận sư trong trận kia cũng trong chớp mắt này, đồng thời nhìn thấy bộ dáng đối phương.

"... Lại là ngươi?"

"... Quả nhiên là ngươi!"
Chương 548 Ma ngẫu truyền thừa (1)

Nghe thấy động tĩnh bên ngoài, Phương Nguyên biết kế hoạch của mình và tiểu hoàng tử hẳn đã thành công, ngay lúc hắn đang suy nghĩ xem mình nên rời khỏi đây hay là tiếp tục ở lại chỗ này quan sát thêm một lát thì, đột nhiên hắn cảm nhận được một luồng khí cơ không tầm thường, điều này khiến hắn cảnh giác, ánh mắt lướt nhanh tìm kiếm, thấy được một bóng áo xanh xách kiếm bay tới, phá tan trận thế bốn phía còn sót lại.

Dù trận thế này đã bị bảo ấn của quốc chủ Ô Trì Quốc đánh tan quá nửa, chỉ còn lại chút trận quang gắng gượng chống đỡ, nhưng người kia có thể dùng một kiếm chém tan thì quả là cực kì đáng sợ, Phương Nguyên lập tức quay đầu nhìn sang, đối diện với ánh mắt người kia.

Sau đó, một gương mặt lộ ra ý cười nhẹ, một gương mặt tràn đầy kinh ngạc.

Người bị ngạc nhiên đến sững sờ chính là Phương Nguyên.

Bởi hắn đoán được kẻ này chính là yêu phi mà tiểu hoàng tử nói đến, nhưng lại không ngờ rằng ả còn là người quen cũ của mình.

Bạn cùng trường ở thành Thái Nhạc, đệ tử Bách Hoa Cốc, Lữ Tâm Dao.

“Quả nhiên đúng là ngươi...”

Không đợi Phương Nguyên thốt ra điều nghi hoặc trong lòng, ả mỹ nhân kia, hoặc gọi thẳng là Lữ Tâm Dao, cũng chăm chú nhìn Phương Nguyên, sau đó hơi mỉm cười, nói: “Từ lúc mới nghe được giọng ngươi, ta đã cảm thấy quen tai, xem ra ta không nghe nhầm.” Nói đoạn, ả quan sát Phương Nguyên từ trên xuống dưới một lượt, khẽ lắc đầu nói: “Có điều, đã ba năm không gặp mà ngươi mới đạt tu vi Trúc Cơ trung cảnh, tiến bộ không nhiều lắm nhỉ.”

Bị ả liếc nhìn một cái đã xem thấu tu vi, lòng Phương Nguyên trầm hẳn xuống.

Hắn vốn chỉ có tu vi Trúc Cơ tầng thứ hai, nhưng vừa luyện thành Thủy Tướng Lôi Linh, tu vi cũng tăng mạnh một đợt, nay đã tới Trúc Cơ tầng thứ năm rồi, có thể nói là tốc độ tăng lên cực mạnh, thế gian hiếm thấy, đây cũng chính là ưu điểm mà Thủy Tướng Lôi Linh mang đến, chỉ có điều, nay tu vi của hắn vừa mới tăng lên, cảnh giới còn chưa ổn, vậy mà đã bị Lữ Tâm Dao nhìn qua một cái liền nhận ra rồi?

Ngước nhìn Lữ Tâm Dao, thấy ả mặc một bộ đồ màu xanh, trông cực kì quý phái, vóc dáng thon mảnh, gương mặt trắng ngần mà đôi môi đỏ như máu, đôi mắt hẹp dài, ánh mắt sáng rực, bàn tay nho nhỏ với năm ngón thon dài nắm thanh kiếm, thoạt nhìn như đang chơi trò chơi, nhưng từ thân hình mảnh dẻ của ả ta, Phương Nguyên lại cảm nhận được một khí tức sâu như vực thẳm, hùng hồn như đại dương...

Tu vi của ả ta nay đã lên đến cảnh giới nào?

Khi còn ở trong hồ Ma Tức, tu vi của ả cùng lắm mới chỉ đến cảnh giới Luyện Khí mà thôi, sao nay lại tiến cảnh nhanh như thế?

Điều này thậm chí còn khiến trong lòng Phương Nguyên cảm thấy không phục.

Tu vi của mình, theo lí mà nói, lẽ ra nên là người tiến bộ nhanh nhất trong đám đệ tử cùng thế hệ mới đúng, vì sao ả ta còn tiến cảnh nhanh hơn cả mình?

“Sao ngươi lại ở đây?”

Cố gắng đè ép nỗi kinh ngạc và nghi hoặc trong lòng xuống, Phương Nguyên bình tĩnh lạnh nhạt hỏi.

Lữ Tâm Dao đánh giá Phương Nguyên một lát, dường như bắt được ánh nhìn kinh ngạc của hắn khi mình nhìn thấu tu vi hắn, ả có vẻ hơi đắc ý, khe khẽ cười nói: “Việt Quốc chỉ là một hồ nước nho nhỏ mà thôi, sao nuôi ra con cá lớn, đương nhiên ta phải rời khỏi đó, cũng như ngươi vậy, chẳng phải ngươi cũng chạy khỏi địa phương chật hẹp kia, tới Bá Hạ Châu này trộm bảo vật đó sao?”

Đương nhiên Phương Nguyên sẽ không nói cho ả ta biết, nếu không phải bị ép buộc bất đắc dĩ, có lẽ hắn đang làm một trưởng lão ở Thanh Dương Tông đấy...

Quẳng những tạp niệm trong lòng qua một bên, hắn chăm chú nhìn về phía Lữ Tâm Dao: “Chẳng phải ngươi... đã bị luyện thành khôi lỗi rồi sao?”

Trước đây, khi mọi người cùng nhau tham dự thí luyện ở hồ Ma Tức của Việt Quốc, sau này Lữ Tâm Dao cùng Viên Nhai xông vào lãnh địa của ma ngẫu độ kiếp, Viên Nhai nhận được truyền thừa, lại luyện Lữ Tâm Dao thành khôi lỗi, sau đó, Viên Nhai bị Phương Nguyên giết chết, Lữ Tâm Dao cũng mất tích từ đó...

Nhưng điều khiến Phương Nguyên không hiểu được là, rõ ràng ả ta đã bị luyện thành khôi lỗi rồi, thì nay sao có thể yên lành mà đứng đây?

“Chuyện quá khứ thật thật giả giả thế nào, ai có thể nói rõ?”

Lữ Tâm Dao chỉ khe khẽ cười một tiếng, đáy mắt lóe một tia đắc ý và giảo hoạt.

Có thể nhìn ra được, vấn đề mà Phương Nguyên vừa mới hỏi ra làm ả ta vô cùng thỏa mãn.

Phương Nguyên chỉ yên lặng nhìn ả, trong đầu lóe lên cảnh tượng ác chiến cùng Viên Nhai ở hồ Ma Tức ngày đó, cùng với việc Lữ Tâm Dao biến mất sau này, thậm chí bao gồm cả những việc phát sinh ở Ô Trì Quốc mà hắn nghe được từ tiểu hoàng tử, từng tia sáng lóe lên như tiếng sét trong đầu hắn, chiếu rọi các sự việc đáng ngờ và những dấu hiệu, hắn đột nhiên nói: “Thì ra, kẻ nhận được truyền thừa của ma ngẫu độ kiếp là...”

Lữ Tâm Dao hiển nhiên không ngờ được hắn lại thông minh nhanh nhạy cỡ này, ả ta thoáng sững người, sau đó cười nói: “Thẳng thắn mà nói, ta còn phải cảm tạ ngươi đấy...”

Phương Nguyên chỉ lạnh lùng nhìn ả, không nói một lời.

Lữ Tâm Dao nói tiếp: “Nếu không phải trước đó ngươi chủ động bỏ qua truyền thừa này thì đại cơ duyên cỡ đó sao có thể rơi xuống đầu ta được?”

Nói đoạn, ả lại nở nụ cười: “Có điều, tuy đã chiếm được đại cơ duyên cỡ này nhưng cũng không tiện nói ra... Vì dù ta thực sự không coi các ngươi ra gì nhưng ngũ đại tiên môn của Việt Quốc dầu gì cũng có vài nhân vật lợi hại, phía trên lại còn có Tiên Minh, khi đó ta nhát gan, đương nhiên không dám để người khác biết chuyện này, cho nên, Tiểu Viên sư huynh đáng thương của ta liền thành...”

“Thành quân cờ thế mạng bị ngươi đẩy lên chắn đòn?”

Phương Nguyên thấp giọng chầm chậm nói: “Cho nên lúc đó, người bị luyện thành khôi lỗi là y chứ không phải ngươi?”

Lữ Tâm Dao nhìn hắn, mỉm cười.

Phương Nguyên nhìn thấy nụ cười của ả ta, lập tức phản ứng lại: “Không đúng, không phải là y bị luyện thành khôi lỗi, bằng không khi đó ta đã nhìn ra manh mối rồi, Viên Nhai ở thời điểm đó hẳn thật sự cho rằng y đã chiếm được truyền thừa, cho rằng những chuyện y định làm lúc đó đều xuất phát từ ý định của chính bản thân y mà không biết rằng những ý niệm trong đầu y đều đến từ “khôi lỗi” sau lưng y là ngươi đây.”

Nói đoạn, hắn như vừa bừng tỉnh: “Tựa nhu quốc chủ Ô Trì Quốc lúc này vậy?”

Đầu óc Phương Nguyên suy tính rất nhanh, hắn nhớ lại cảm giác là lạ khi nghe tiểu hoàng tử nói về chuyện của phụ hoàng y trước đây.

Ô Trì Quốc lấy quốc nhập đạo nhưng dẫu sao cũng không phải một quốc gia phàm tục, trong con mắt của người tu hành, e rằng chẳng có khái niệm trung quân như nhất gì đâu, nếu vị quốc chủ Ô Trì Quốc này thực sự bị người ta dùng yêu pháp khống chế thì đám đại thần kia sao chịu khoanh tay ngồi yên, mặc người điều khiển?

Chỉ e bọn họ đã sớm làm ầm lên, đạp quốc chủ xuống khỏi ngai vàng rồi.
Chương 549 Ma ngẫu truyền thừa (2)

Nhưng đám đại thần này lại mặc yêu phi tùy ý gây họa, không một ai dám nhúng tay can thiệp, điều này nói rõ một điểm, bọn họ không cảm thấy quốc chủ Ô Trì Quốc bị người dùng yêu pháp khống chế, hoặc có thể nói là, bọn họ không hề phát hiện quốc chủ của mình có dấu hiệu nào cho thấy đang bị người khác khống chế, giống như trước đây Phương Nguyên nghe tiểu hoàng tử kể chuyện trong cung, hắn cũng không quá tin lời y, chỉ cho rằng có lẽ đây là mấy trò tranh sủng thường thấy trong hậu cung mà thôi.

“Cho nên ta mới nói phải cảm tạ ngươi đó...”

Lữ Tâm Dao nhìn vẻ mặt Phương Nguyên, có vẻ ả càng thêm đắc ý hơn. Ả nhẹ giọng cười nói: “Không tiếp thụ truyền thừa của tiên ngẫu, ngươi căn bản không thể biết được đó là một thế giới ra sao, đó chính là sức mạnh của tiên đạo, là thứ còn cao hơn cả thuật pháp, thậm chí còn cao hơn cả thần thông...”

Nói đến đó, ả ha ha cười lớn: “Đừng tưởng rằng ta đã dùng yêu pháp khống chế bọn họ, bất kể là vị Tiểu Viên sư huynh trước đây hay vị hoàng đế bệ hạ bây giờ, bọn họ làm như vậy đều vì chính bọn họ cũng nghĩ như vậy, hoặc cho là như vậy, đây vốn chính là ý nghĩ nảy sinh trong lòng bọn họ, vậy thì sao có thể có dấu vết bị người khác khống chế được, sao có thể bị người ta nhìn ra?”

Sắc mặt Phương Nguyên dần dần lạnh xuống, hắn thậm chí bắt đầu cảm thấy quả là đáng sợ.

Một người bị khống chế, lại hoàn toàn không hề có dấu vết gì, thậm chí, chính bản thân cũng không biết được...

Bọn họ làm bao chuyện do người khác điều khiển, lại cứ cho rằng đó là ý nghĩ của chính mình, còn tìm ra những lí do cho hành vi của mình.

Đây là loại thủ đoạn gì chứ?

“Trước đây, ngươi thật sự không nên bỏ qua truyền thừa này...”

Lữ Tâm Dao hưng phấn nói tiếp, dường như trong ba năm này, ả ta vẫn luôn cảm thấy may mắn và vui vẻ nhưng lại không tìm được ai để cùng chia sẻ niềm vui này, nghẹn ở trong lòng khó chịu muốn chết, hôm nay gặp được Phương Nguyên, rốt cuộc cũng tìm được người để nói ra: “Đó là một loại sức mạnh chí cao vô thượng, ta nay chỉ mới tìm hiểu được chút ít râu ria bên ngoài mà đã có thể cảm nhận được loại sức mạnh như nắm hết thảy trong tay này, dù đối thủ của ta là tu sĩ Kim Đan, Nguyên Anh, ... À, Nguyên Anh thì ta chưa thử, sau này có dịp sẽ thử xem sao... Tóm lại, bọn họ trong mắt ta, tất cả đều chỉ là những thứ công cụ mà thôi...”

“Kẻ bị khống chế sẽ vĩnh viễn không biết mình đã bị khống chế sao?”

Phương Nguyên nhìn Lữ Tâm Dao, sắc mặt càng ngày càng trở nên phức tạp.

Vừa nói chuyện, đầu óc hắn vừa lóe lên giấc mộng mình từng trải qua lúc còn ở hồ Ma Tức, nghĩ đến các loại quỷ dị trong giấc mộng kia, sắc mặt hắn càng thêm lạnh lẽo: “Nhưng ngươi làm sao có thể biết, những ý tưởng của ngươi bây giờ chính là của ngươi?”

“Ngươi... Lảm nhảm nhiều quá rồi đó.”

Lữ Tâm Dao nghe hắn nói vậy, sắc mặt đột nhiên lạnh buốt, hệt như vừa bị chọc trúng chỗ cấm kị.

Ả ta không muốn tiếp tục đề tài này, ánh mắt biến đổi, hạ giọng nói: “Đưa Thất Bảo Lôi Thụ ra đây.”

Phương Nguyên nhìn Thất Bảo Lôi thụ bên cạnh mình, vừa rồi khi mình luyện hóa thủy mạch chi linh thì đã rút ra một lực lôi điện rất lớn từ lôi thụ này, nhưng kì diệu làm sao, một cái cây nhỏ bé như vậy, mất đi lượng lớn lôi điện đến thế mà hiện vẫn lóng lánh lôi quang, lực lượng ẩn chứa bên trong dường như chưa giảm bao nhiêu, điều này cho thấy nó thực sự cực kì thần dị phi phàm. Hắn ngẩng đầu nhìn Lữ Tâm Dao, sắc mặt ả có vẻ đã giận tái đi rồi. Phương Nguyên chậm rãi lắc đầu, nói: “Cái cây này, ngươi không lấy được.”

Một tia tàn khốc thoáng lóe lên trên gương mặt Lữ Tâm Dao, ả khẽ nói: “Ngươi có biết, vì buội cây Thất Bảo Lôi thụ này, ta đã bố trí sắp đặt mọi chuyện bao lâu không? Ngươi có biết, ta hao hết tâm cơ, liều lĩnh làm một việc hung hiểm cực kì như thực hiện khống chế đầu óc một vị tu sĩ Kim Đan, đều là vì ngươi không?”

“Ta ư?”

Phương Nguyên lập tức ngẩn người, sau đó lắc đầu nói: “Việc này thì có liên quan gì đến ta!”

“Hừ!”

Lữ Tâm Dao cười lạnh, nói: “Khi còn ở trong hồ Ma Tức, ta đã định lấy huyết nhục của tất cả các ngươi để hiến tế, vậy thì có thể lập tức kết thành Huyết Đan, nhưng cuối cùng ngươi lại làm hỏng kế hoạch của ta, không chỉ giết chết Viên Nhai mà còn hủy hoại tiên ngẫu độ kiếp, đồng thời cũng làm hại căn cơ của ta không được ổn định, không thể không sớm ngày xuất thế, rơi vào đường cùng, ta đành mạo hiểm trà trộn vào Ô Trì Quốc, tìm kiếm Thất Bảo Lôi thụ của bọn họ để bổ túc căn cơ.”

“Mà hôm nay, đại sự của ta sắp thành, chỉ thiếu một chút, ngươi lại định tới quấy nhiễu ta?”

Phương Nguyên trầm mặc một lát, nói: “Ta không biết kế hoạch của ngươi là gì, nhưng Thất Bảo Lôi thụ này, ta tuyệt sẽ không để nó rơi vào tay ngươi.”

Lữ Tâm Dao lạnh lẽo nở nụ cười, ma ý toàn thân đều kích động lên: “Ngươi cứ thích xen vào việc của người khác đến thế ư?”

“Vốn ta cũng không muốn dính vào.”

Phương Nguyên thành thật trả lời ả: “Nhưng sự kiện kia, ngươi làm vậy là quá đáng rồi.”

Lữ Tâm Dao tất nhiên cũng biết hắn đang nói tới chuyện gì, nghe thế chỉ cười nhạt một tiếng: “Vào thời điểm mấu chốt, dĩ nhiên cũng phải dùng đến những thủ đoạn bất thường chút, nữ nhân kia cũng nên đi chết đi rồi, năm lần bảy lượt đến gây chuyện ta còn chưa nói, lại dám đánh nát đạo chấp niệm cuối cùng mà ta khó khăn lắm mới cấy vào nội tâm lão hoàng đế già kia, lão đã đồng ý vào hoàng lăng lấy Thất Bảo Lôi thụ cho ra rồi, ả còn dám xúi giục con trai mình đi trộm lôi thụ, suýt thì làm ta thành công cốc, ngươi cũng là một người chỉ một lòng muốn tu hành, ngươi nghĩ xem, vào lúc này ta dùng chút thủ đoạn liệu có quá đáng lắm không?”

“Một lòng tu hành không có gì sai, nhưng chẳng lẽ vì thế mà cái gì cũng không thèm để tâm?”

Phương Nguyên nghe ả biện hộ như vậy, sắc mặt đã hoàn toàn lạnh xuống, đáy mắt tràn ngập giận dữ.

“Tu hành, chính là để cầu được tự tại, tự tại, chính là vạn sự vạn vật, đều không để trong lòng.”

Lữ Tâm Dao nhẹ nhàng cười cười, nhìn về buội cây Thất Bảo Lôi thụ kia, nói tiếp: “Không cần lảm nhảm mấy lời thừa thãi nữa, kì thực hai chúng ta vốn không thù không oán, nói đến cùng còn đều là đồng môn từ Tiên Tử Đường đi ra, cần gì cứ phải đối địch với nhau? Hiện tại Thất Bảo Lôi thụ này ngươi cũng đã dùng qua, chi bằng giao lại cho ta, coi như ta nợ ngươi một món, ngươi thấy thế nào?”

Khi ả đang nói, có một luồng ma khí quỉ dị âm u bay về phía Thất Bảo Lôi thụ.

“Quả thực chúng ta không thù không oán, còn từng cùng trường, nhưng xem ra đúng là vẫn không cùng một đường.”

Lúc này Phương Nguyên lại khoát tay, nắm Thất Bảo Lôi thụ trong tay mình.

Ánh mắt Lữ Tâm Dao lập tức ngưng đọng lại, cơn giận dữ từ từ dâng lên, ả hỏi khẽ: “Vì sao?”

Phương Nguyên trầm mặc một chốc mới đáp: “Nếu dùng một câu châm ngôn để nói, thì chính là... Chính tà không thể đứng chung?”
Chương 550 Đại thế tới rồi (1)

“Phương Nguyên, người không vì mình, trời tru đất diệt, đạo lí này chẳng lẽ ngươi còn không rõ sao?”

Nghe Phương Nguyên nói câu kia, sắc mặt Lữ Tâm Dao lập tức biến đổi, đột nhiên ánh mắt ngưng lại, từng tầng sát khí trên người kích động sôi trào, tựa như bên người ả vừa xuất hiện một màn sương đen dày đặc, mang theo một sức mạnh lớn đến khó có thể hình dung, lớp sương đen cuốn tới trước mặt Phương Nguyên rồi bỗng biến thành một bàn tay khổng lồ đen kịt, chộp lấy Thất Bảo Lôi thụ trong tay Phương Nguyên.

Chỉ qua một chiêu này, Phương Nguyên đã có thể xác định, tu vi của Lữ Tâm Dao hiện giờ đã sát đến giới hạn Kim Đan rồi.

“Nếu hành vi không còn lấy một chút giới hạn nào, thì kẻ này, có còn là con người sao?”

Đã đến nước này, dĩ nhiên Phương Nguyên sẽ không bó tay chịu thua, ngược lại, hắn nở nụ cười lạnh, sau đó thân hình di chuyển về phía sau ba trượng, tay bấm pháp ấn, ánh mắt trở nên cực kì lạnh lẽo nghiêm nghị: “Ngay cả tư cách làm người cũng không rõ lắm, thì một kẻ như vậy còn tu đạo làm gì nữa chứ?”

Ầm!

Sau lưng hắn đột nhiên xuất hiện một con chu tước màu đỏ rực bay ra, lượn vòng quanh thân mình hắn, trên người chu tước quấn đầy lôi điện, va chạm với ma khí trước người Phương Nguyên, đám ma khí kia lập tức tán loạn, bàn tay hắc ám nọ cũng tan mất.

Cùng lúc đó, Phương Nguyên cũng như vừa trúng một đòn nặng nề, liên tục lùi về phía sau mấy bước.

Tuy lôi linh lực đã đánh tan ma trảo nhưng sức mạnh khổng lồ trên ma trảo đó không dễ dàng hóa giải.

Lữ Tâm Dao thấy ma trảo do mình tạo ra bị đánh tan, sắc mặt không hề dao động, ngay sau đó, kiếm vung lên như ánh sao xẹt ngang trời, đâm thẳng vào chính giữa trán Phương Nguyên.

Ả ta vừa ra một chiêu liền liên tiếp không ngừng, như là nhất định muốn chém chết Phương Nguyên dưới kiếm này.

“Quả không hổ là ma chủng, tiến cảnh nhanh đến đáng sợ như vậy sao?”

Phương Nguyên chỉ cắn chặt răng, tay phải siết mạnh, bên người đã có lôi điện vờn quanh, từ trên đỉnh đầu Phương Nguyên lại đang có mọt pho thần tướng chầm chậm dâng lên, đây chính là Ngự Thần Quyết của Thanh Dương Tông, nay tu vi của Phương Nguyên đã tăng cao, vận chuyển lực đạo cơ và lực lôi điện càng tùy ý, hai lực hợp làm một, vừa thi triển ra, quyền phong trên lôi điện đã lóe sáng, nhanh nhẹn lao tới va chạm trực tiếp với kiếm phong của Lữ Tâm Dao.

Ầm!

Xung quanh cát bay đá chạy, cây cối gãy rạp.

Phương Nguyên cùng Lữ Tâm Dao đều đồng thời bị đẩy lùi mấy trượng, ánh mắt trực diện nhau như thể tóe tia lửa.

Vào giờ khắc này, ngoài mặt Phương Nguyên vẫn bình tình như không, nhưng trong lòng đang nhanh chóng suy tính.

Ả Lữ Tâm Dao này, ban đầu khi còn ở trong hồ Ma Tức thì còn xa mới có thể là đối thủ của mình, cho nên ả phải mượn lực của Viên Nhai để đối kháng với mình, nhưng thật không ngờ, chỉ mới ba năm không gặp, ả ta đã có bản lĩnh cỡ này, Phương Nguyên đến nay vẫn chưa nhìn ra tu vi của ả đã đạt tới cảnh giới nào, nhưng hẳn là vẫn chưa kết đan, chỉ có điều, ma khí của ả cực kì dày đặc, dâng trào đáng sợ cỡ này, tuyệt không phải ngang cỡ cảnh giới Trúc Cơ bình thường.

Như vậy có thể thấy, tu vi của ả đã được tăng lên rất nhanh.

Chỉ có ba năm ngắn ngủi mà đã nhảy vọt qua một đại cảnh giới rồi.

Tu vi cỡ này, sợ rằng tuyệt không thua mấy hạt giống của các thế gia mà Cửu Cô từng nhắc tới với hắn, là cường địch chân chính rồi đây.

“Ha, ngươi thì có giới hạn, có nguyên tắc, nhưng những thứ đó đã mang tới cho ngươi cái gì?”

Lữ Tâm Dao lạnh lùng nhìn chằm chằm Phương Nguyên: “Nhìn xem ba năm qua ngươi tiến cảnh được bao nhiêu, cũng chẳng có gì đặc biệt hơn người...”

“Giới hạn và nguyên tắc, khiến cho ta, ở bất kì hoàn cảnh nào đều có thể có vài phần sức mạnh.”

Phương Nguyên nắm Thất Bảo Lôi thụ trong tay, lạnh lẽo đáp: “Nếu ngươi thật sự cho rằng ta chẳng ra trò trống gì, vậy thủ lấy lôi thụ này khỏi tay ta xem sao.”

“Hừ, nếu không phải ma đan của ta chưa kết, ta còn cần mất công nhiều lời với ngươi như vậy chắc?”

Lữ Tâm Dao nở một nụ cười lạnh, đột nhiên trầm giọng quát lên, ma khí quanh thân chợt thu hết vào trong cơ thể ả.

Sau đó, ả bước đi một bước, bề mặt đá rắn chắc dưới chân chợt xuất hiện những vết rạn nứt, đôi giày trắng trên chân ả cũng đã bị lực này xé nát, lộ ra đôi bàn chân trắng nõn như ngọc, dưới đất chợt vang lên những tiếng ầm vang như có thứ gì vừa đổ sụp...

Dường như, cả một khối đá tảng khổng lồ dưới chân đều đã bị một cước này của ả ta đạp nát, sau lưng ả thình lình hiển hóa ra ba đạo ma tức rõ rệt đến mức người thường cũng có thể cảm nhận được, chúng nặng nề như núi như non, mà toàn bộ lực lượng này lại gia tăng lên trên người ả, khiến có toàn thân ả đều như tan vào hư vô.

“Có điều, mặc dù còn chưa hình thành ma đan nhưng cũng đủ cho ngươi một bài học...”

Trên mặt Lữ Tâm Dao dường như vừa thoáng qua một tia đau đớn cực điểm, nhưng ả lại mỉm cười nhìn về phía Phương Nguyên.

Cùng lúc này, thân hình ả lóe lên một cái, đã nhảy lên giữa không trung, một chân đạp xuống phía Phương Nguyên đứng.

Chỉ có điều, một cước rơi xuống, không hề có bất kì biến hóa nào nữa.

Bởi sức mạnh này đã cường đại đến mức vượt xa khả năng khống chế của ả, bởi vậy ả chỉ có thể thi triển ra động tác đơn giản nhất.

Mặc dù vậy, động tác đơn giản nhất này cũng đủ khiến cho bốn phương tám hướng không gian quanh Phương Nguyên ngưng đọng lại, phảng phát hư không cũng bị nén chặt thành một điểm nhỏ, mà Phương Nguyên thì bị giam cầm trong mảnh hư không đó, bị xiềng xích khóa lại, không thể động đậy...

“Từ ngày còn ở Tiên Tử Đường, ta đã muốn đạp ngươi xuống dưới chân ta, hôm nay, rốt cuộc tâm nguyện này cũng hoàn thành.”

Đối đầu với một cước này, sắc mặt Phương Nguyên lập tức đại biến.

Hư không quanh hắn dường như đều đã ngưng đọng lại, ngay cả pháp lực của hắn cũng đã không thể thôi động nổi nữa, vào lúc này, chỉ còn đầu óc hắn điên cuồng chuyển động, trong tích tắc chợt lóe lên một ý tưởng, hắn thay đổi cách làm, dồn tất cả pháp lực toàn thân liều mạng rót vào trong Thất Bảo Lôi thụ.

“Rắc rắc rắc...”

Trên Thất Bảo Lôi thụ chợt xuất hiện một cột lôi quang xông thẳng lên trời, tràn ngập bốn phía.

Mảnh hư không xung quanh đang bị Lữ Tâm Dao cưỡng chế trấn áp rốt cuộc cũng có giây lát buông lỏng dưới sự càn quét của lôi quang này.

Tranh thủ cơ hội ấy, Phương Nguyên đột ngột giơ tay, tóm lấy chân Lữ Tâm Dao.

“Phải thế không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK