Mà bây giờ, vị Hứa chấp sự kia giả vờ làm khó dễ, trầm ngâm một lúc, rõ ràng đang ám chỉ gì đó.
Phương Nguyên nhìn một chút thì hiểu ra, hắn nghĩ.
- Cho hắn chút đồ tốt cũng được, chỉ là trong tay ta không có bao nhiêu linh tinh, trong túi càn khôn còn có vài loại pháp bảo và bảo dược, nhưng nếu cho hắn, sẽ dọa hắn sợ mất…
Trong lúc suy nghĩ, bỗng nhiên bên ngoài có người thông báo muốn gặp mặt, một lúc sau, một tu sĩ Kim Đan mặc hoàng bào, khuôn mặt đau khổ, vừa vào đến cửa đã quỳ chân xuống trước mặt Hứa chấp sự, trên tay ôm một cái hộp, muốn nói rồi lại thôi.
Hứa chấp sự cười nói.
- Đừng gấp gáp, đến Thiên Điện nói chuyện…
Để tạm cho Phương Nguyên chờ ở đây, sau đó đưa tu sĩ hoàng bào đến Thiên Điện, chờ hắn ngồi xuống, tu sĩ hoàng bào nhanh chóng dâng một cái hộp lên, bên trong có ba hạt châu mờ mịt, linh khí nội liễm, trời sinh phù văn, đúng là thần kỳ.
Hứa chấp sự cười tủm tỉm ngẩng đầu lên, nghe được tu sĩ hoàng bào nhỏ giọng cầu xin.
- Xin Hứa chấp sự đừng trách, trước đây là do Lý mỗ không hiểu chuyện, hiếu kính qua loa, nên phải rèn luyện ở hạ viện, nhưng trong hai tháng nay, tại hạ phải chăm sóc lò luyện đan ở hạ viện, còn phải sắp xếp sách thuốc, kiểm số linh dược, không phân biệt được ngày đêm, thật sự quá khổ cực, mong rằng chấp sự khai ân, điều ta đến trung viện đi…
Hứa chấp sự nghe xong thì cười nhẹ một cái, nói.
- Sao ngươi lại nói như vậy, cứ nói thẳng với ta là được, cần gì những thứ vòng vèo kia chứ? Thôi, ngươi về đó chờ đi, đợi đến lúc trung viện có chỗ trống, ta sẽ đưa ngươi lên!
Bọn họ cố ý đến Thiên điện, nhỏ giọng nói chuyện, vốn tưởng rằng Phương Nguyên không nghe được, nhưng không ngờ tu vi thật sự của Phương Nguyên là Tử Đan, lại có thần thức mạnh mẽ, nghe hết cuộc nói chuyện không sót một chữ này, đặc việc là việc chăm sóc mấy cái lò luyện đan, tìm kiếm sách thuốc, kiểm số linh loại kia đã làm hắn động tâm, nghĩ chẳng phải mình đến Phù Lục Ty chẳng phải là vì những thứ đó sao?
Vốn muốn chọn một pháp bảo không đáng cho hắn, nhưng cuối cùng lại trả về.
Ngay lúc này, Lý chấp sự dương dương tự đắc quay về, nói với Phương Nguyên.
- Phương đạo hữu suy nghĩ thế nào rồi?
Phương Nguyên bất đắc dĩ hít một hơi, nói.
- Tại hại hiểu rõ ý tốt của Hứa chấp sự, tiếc là trên người tại hạ không có gì đáng giá…
- Ồ?
Sắc mặt của Hứa chấp sự trầm xuống, nhàn nhạt nói.
Ở hạ viện đúng lúc có một chỗ trống, ngươi đi xuống đó rèn luyện một thời gian được không?
Phương Nguyên nghe xong, lập tức cười nói.
- Đa tạ Hứa chấp sự!
Nếu như không được làm việc, vậy mình vào Xích Thủy Đan Khê không có chút ý nghĩa nào…
Ôm ý nghĩ này, Phương Nguyên đi vào hạ viện, phụ trách kiểm tra số lượng và nhập khố đan dược, làm việc giống với Tiểu Lạt Tiêu lúc trước, mà Quan Ngạo cũng đi vào hạ viện giống hắn, làm những việc bốc vác vặt vãnh.
Lúc đầu khi hắn đi đến Xích Thủy Đan Khê, có nhiều người quan tâm đến, dù sao người làm trong hạ viện phần lớn là tu sĩ Trúc Cơ, mỗi cảnh giới có một bối phận khác nhau, nếu để Kim Đan xử lý những việc vặt vãnh, có vẻ dùng dao giết trâu mổ gà, mặc dù đồng liêu trong hạ viện không nói, nhưng trong lòng cũng biết, chắc là hắn đắc tội ai đó, nên mới phải chen chúc xuống hạ viện.
Nhưng sau khi danh tiếng tu sĩ tạp đan của Phương Nguyên truyền ra ngoài, mọi người cảm thấy thoải mái hơn không ít.
Trình độ nào đó mà nói, mặc dù tu sĩ tạp đan là Kim Đan, nhưng cũng chẳng mạnh hơn Trúc Cơ được bao nhiêu.
Phương Nguyên không quan tâm đến mấy thứ này, hắn thật thà ở lại đây, Xích Thủy Đan Khê phụ trách việc chuẩn bị mọi việc cho cuộc thi sáu đạo, vì cuộc thi này có ý nghĩa rất lớn, nghe đồn là cuộc thi cuối cùng trước kiếp nạn của Tiên Minh, cũng giống như lần cuối cùng Tiên Minh lựa chọn nhân tài, vì vậy người chạy đến tham gia đông vô kể, tài nguyên cần chuẩn bị cũng rất khổng lồ, mà trong quá trình chuẩn bị, vừa vặn cho Phương Nguyên tìm hiểu những thứ mình thiếu sót.
Cũng vì ôm ấp suy nghĩ này, nên hắn rất chăm chỉ làm việc, không giống những tu sĩ Kim Đan khác bị đưa vào hạ viện, muốn dùng các biện pháp khác nhau để đi cửa sau, tìm quan hệ để vào thượng viện, hắn thật lòng ở lại, siêng năng làm việc.
- Vị tu sĩ tạp đan kia đúng là có trách nhiệm, cứ giống như muốn ở lại nơi này luôn vậy, mỗi loại linh dược nhập khố đều kiểm tra lại, giống như đang quan sát bảo bối vậy…
- Chẳng lẽ hắn nghĩ muốn dùng thái độ làm việc như vậy để được gọi về trung viện?
- Buồn cười, chỉ biết làm việc mù quáng, không biết cách đi đường vòng, sao mà thực hiện được chứ?
- Những Kim Đan khác vào hạ viện, không nói đến cái khác, chỉ riêng mặt mũi đã không chịu được rồi, hắn lại làm ra vẻ như không có chuyện gì…
- Tu sĩ tạp đan, tu hành đường cuối, vốn dĩ không có tư cách đưa ra vẻ của Kim Đan, không nói đến gì khác, cho dù chúng ta kết đan, vậy thì tương lai chắc chắn sẽ vượt xa hắn, vì vậy hắn tỏ vẻ biết điều cũng là dễ hiểu.
- …
- …
Dù sao cũng là tu sĩ Kim Đan, Phương Nguyên ở trong hạ viện sẽ có người chú ý đến, những lời giải thích vì sao hắn làm việc kỹ lưỡng cũng được truyền ra ngoài, chỉ vài ngày sau, ai ai cũng biết đến hắn.
Chương 752 Người hiền lành bên trong hạ viện (2)
Mà chỉ trong mấy ngày hắn đã kiểm kê, nhập khố linh dược phần của mình xong xuôi, sau đó thấy ai nhờ cũng không từ chối, dù việc đó chia cho ai làm, chỉ cần nói với hắn, Phương Nguyên sẽ xử lý nghiêm túc, không hề lươn lẹo lười biếng, vì vậy mọi người bắt đầu đùn đẩy nhiệm vụ lên người hắn.
Mà Phương Nguyên cũng không quan tâm, dù hợp lý hay không, chỉ cần giao cho hắn, hắn sẽ xử lý tốt.
Qua mấy ngày như vậy, hắn đã có danh tiếng người hiền lành nhất hạ viện, công việc giao cho hắn cũng càng ngày càng nhiều, cái gì mà vận chuyển tu sửa lò luyện đan, đo lường trận pháp, càng khổ cực thì dễ đến tay hắn.
Phương Nguyên nhận ra được sự thay đổi này, có thể thấy, mấy kẻ gian xảo đang lén nhận thêm lệnh bài, sau đó đưa lệnh bài cho hắn, cứ như vậy, việc thì hắn làm, nhưng công lao là của bọn họ…
Nhưng đối với những vấn đề này, hắn không quan tâm, vẫn nhận như cũ.
Tất nhiên Phương Nguyên không thích hành vi đó, thậm chí còn chán ghét, nhưng những kẻ đó tương lai sẽ tự có người dạy dỗ!
Trong số các loại nhiệm vụ, cực khổ nhất chính là kiểm nghiệm đan dược, nhập khố, đo lường lò luyện đan.
Cuộc thi sáu đạo lần này có sự góp mặt của Đan Sư khắp nơi trong thiên hạ, số lượng rất nhiều, nên cũng yêu cầu cực kỳ nghiêm ngặt, phải chuẩn bị đầy đủ kỹ càng, mỗi loại linh dược có tên trên điển tịch trong thiên hạ đều phải chuẩn bị một chút, mà nhiều linh dược như thế, cũng cần phải kiểm nghiệm rõ ràng rồi mới đưa vào kho được, nếu như có chút sơ suất, còn phải chịu trách nhiệm nặng nề.
Đối với những người khác, đây đúng là một chuyện cực khổ, linh dược có nhiều chủng loại như thế, muốn phân chia rõ ràng, không để bị sai lầm, phải đọc sách kiểm chứng, phiền phức rất lớn, cũng rất khổ cực, nhưng Phương Nguyên lại muốn những trải nghiệm đó, mượn cơ hội này đọc hết dược lý trên đan điển, cách nhận biết các loại linh dược, mở mang kiến thức.
Mà khác một điểm là đo lường các loại lò luyện đan không giống nhau, trong trường hợp trang nghiêm như cuộc thi sáu đạo, tất nhiên phải công bằng, không thể có lò luyện đan hư hỏng xuất hiện, hay là có độ mạnh yếu khác nhau, ảnh hưởng đến đan phẩm, vì vậy tất cả lò luyện đan sau khi được chế tạo từ Lôi Châu, sẽ dùng pháp thuyền đưa đến Xích Thủy Đan Khê.
Trước đó, bên Lôi Châu đã dùng thần thông nào đó đo lường qua một lần, nhưng đến đây còn cần đo lường lại.
Mà lúc ra lò ở Lôi Châu, chỉ kiểm tra chất lượng, ngoại quan, nhưng đến Xích Thủy Đan Khê, cần đo lường cẩn thận hơn, dùng hai trận Phong Hỏa làm chủ trên lò luyện đan.
Nhưng biện pháp đo lường đúng là đơn giản hơn, chính là trực tiếp mở lô luyện một lần đan, sau đó thông quá quá trình này mà phán đoán tiêu chuẩn chất lượng của lò luyện đan…
Mà điều này cũng thỏa mãn nhu cầu muốn luyện đan của Phương Nguyên.
Mặc dù với thần thức và tu vi hiện nay của hắn, cộng thêm trình độ trận thuật, trên cơ bản thì chỉ xem qua một lần là đã hiểu trận thế Phong Hỏa trên lò luyện đan, nhưng hắn vẫn mở lô luyện đan, quý trọng cơ hội luyện tập này.
Trong tình huống đó, trình độ đan đạo của hắn tất nhiên sẽ tăng lên cực nhanh.
Sau một tháng, bất kể nắm giữ chất lượng đan dược, hay là thuần thục thủ pháp luyện đan, hắn đều tăng lên trên diện rộng.
Đến lúc này, căn cơ đan đạo của Phương Nguyên đã vô cùng vững chắc, hắn mới bắt đầu thử vận dụng Thiên Diễn Thuật đưa vào khống chế đan đạo.
Thiên Diễn Thuật là một thần thông nghịch thiên, càng dễ dàng thôi diễn đối với các loại biến hoá, nhưng nó cũng không có khả năng tự động thôi diễn, cho dù là trận, kiếm, pháp, đan, cần phải có đủ căn cơ rồi mới thôi diễn được.
- Con đường đan đạo thật ra là lợi dụng sự thay đổi của dược tính, đan phẩm càng cao, biến hóa càng nhiều, càng lợi dụng dược tính một cách hoàn mỹ, giống như hàng phục ngựa hoang, thống trị sông lớn, nói chung phải làm cho nó theo ý mình, một đan sư lợi hại, chính là việc lợi dụng dược tính càng cao siêu, cuối cùng có thể biến hoá đến chung cực, quay về bản nguyên!
- Đan sư trên thế gian, thứ quan trọng nhất là gì?
- Đan phương!
- Những đan phương quan trọng đến như thế là vì lúc luyện chế các loại đan dược cần chọn lọc số lượng và chất lượng của linh dược, còn có thời gian nhập đan, hỏa hầu, mà tất cả những thứ này là vì muốn khống chế sự thay đổi của dược tính!
- Mà bây giờ ta nhờ vào Thiên Diễn Thuật, có thể thôi diễn toàn bộ những biến hóa trong đó!
Chậm rãi kết hợp Thiên Diễn Thuật vào trong đan đạo, trong lòng Phương Nguyên mơ hồ có chút chờ mong...
Có lẽ, hắn sẽ trở thành một Đan Sư duy nhất không cần đan phương?
- …
- ...
Trong lòng nghĩ rõ ràng các loại quan hệ, Phương Nguyên bắt đầu thử nghiệm từng bước một.
Tất nhiên lúc đầu hắn không thuần thục, có thể dễ dàng thôi diễn biến hóa của dược tính, nhưng Phương Nguyên lại không rõ ràng với dược tính, hắn cảm thấy mới lạ, đành đi đọc các loại điển tịch, tìm hiểu các loại hình thay đổi của dược tính…
May mà nơi này là Xích Thủy Đan Khê, may mà Xích Thủy Đan Khê chính là thế lực thuộc Lang Gia Các.
Mặc dù tàng kinh điện của Xích Thủy Đan Khê không phong phú như ở Lang Gia Các, nhưng cũng được xem là rất đầy đủ rồi, đám sách mà Tử Tiêu động chủ gom về cũng không thể sánh bằng, sau khi Phương Nguyên nhét cho người thủ vệ nhìn tàng kinh điện một cây bảo dược.
Chương 753 Tự Cao Tự Đại (1)
Đối phương vô cùng hào phóng cho Phương Nguyên quyền lực có thể tùy ý đọc các loại điển tịch, thậm chí cho phép hắn mượn về đọc một phần.
Bù lại, đan đạo của Phương Nguyên thay đổi tăng nhanh như gió.
Nhưng trong lúc Phương Nguyên tỉ mỉ xem xét lại đan đạo của mình, thì ở Xích Thủy Đan Khê cũng xuất hiện sự thay đổi ngoài dự đoán của mọi người...
... Không ai làm việc!
Cũng không trách được người khác, trong một tháng qua, bọn họ đã quen với việc có thể trốn thì trốn, giao việc của mình cho Phương Nguyên, mà cái tên người thân thiện nhất trong hạ viện cũng chưa từng làm bọn họ thất vọng, bọn họ đã quen với tháng ngày nhàn rỗi, bỗng nhiên có một ngày phát hiện ra công việc của mình chồng chất như núi không ai xử lý, người nào người nấy đều choáng váng…
- Phương tiền bối, lúc nào mới đưa đến đám linh dược mà Bạch Sơn Quân cần?
- Phương tiền bối, Tử Kim Bát Long Lô mới vận chuyển đến đây, ngươi đã đo lường chưa?
- Phương tiền bối, ngươi đã dùng Thanh Thủy Phù cho ruộng linh dược số ba chữ Bính chưa?
- …
- …
Từng tiếng giục muốn đẩy Phương Nguyên mở cửa ra, thấy không ai trả lời nên phải chạy đến tận nơi, ở trước cửa tiểu viện của Phương Nguyên càng ngày càng có nhiều người tụ tập, hấp dẫn không ít người đến xem trò vui, chỉ chốc lát đã có mấy chục người, dồn dập nhốn nháo.
Nhưng trong tiểu viện của Phương Nguyên lại hoàn toàn yên tĩnh, không trả lời chút nào.
Mãi đến khi mọi người không nhịn được nữa, muốn trực tiếp đẩy cửa đi vào, cánh cửa khu nhà nhỏ mới mở ra, cơ thể cao to của Quan Ngạo từ trong tiểu viện bước ra, nói với đám tu sĩ ở bên ngoài.
- Phương tiểu ca nói, nếu mọi người đã ở đây, vậy thì nói với các ngươi một tiếng, ngoài trừ những việc mà hắn được giao ra, hắn sẽ không làm những việc khác!
Nghe xong lời này, tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, yên lặng một lát, rồi sau đó, "Oanh" một tiếng sôi sùng sục.
- Chuyện gì thế này?
- Nói không làm là không làm, ngươi đang đùa chúng ta sao?
- Nếu đã vào Phụ Lục Ty, làm gì có đạo lý ngươi nằm chơi hưởng phúc?
Trong lòng đám người này rất bất mãn, đặc biệt là những kẻ bình thường giao rất nhiều việc cho Phương Nguyên, càng hoảng hồn hơn.
Ngày bình thường chơi đã thành thói quen, ai muốn những ngày tiếp theo sẽ mệt gần chết chứ, đặc biệt là mấy ngày nay đã dồn nhiều việc chưa xử lý xong, muốn làm hết cũng không dễ, quan trọng nhất là, Phương Nguyên là người hiền lành đã khắc sâu vào trong tiềm thức bọn họ, vì thế bọn họ cảm thấy những việc này nên giao cho Phương Nguyên mới đúng, ngươi không làm thì ai làm đây?
Đương nhiên, một nguyên nhân khác đó là dù sao Phương Nguyên cũng chỉ là một tu sĩ tạp đan, không có chút uy nghiêm nào trong lòng bọn họ.
Trái ngược với đám người đang la hét bên ngoài, trong khu nhà nhỏ vẫn yên ắng không có một tiếng động.
Mãi đến khi có người không nhịn được, muốn đẩy cửa đi vào nói chuyện, bên trong khu nhà nhỏ mới vang lên một câu nói.
Câu nói kia chỉ có một chữ.
- Cút!
- Cút!
Chỉ một chữ ngắn gọn từ trong tiểu viện yên tĩnh bay ra, giống như tiếng sấm chấn động lỗ tai mọi người, ngay cả pháp lực trên người cũng không ổn định được dưới một chữ này, trái tim giống như bị người ta bóp mạnh một cái.
Trước cửa tiểu viện vốn dĩ nhao nhao ồn ào, lập tức trở nên yên tĩnh trong phút chốc.
Tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt, dùng ánh mắt sợ hãi nhìn về phía trong tiểu viện.
Giống như đến lúc này, bọn họ mới nghĩ đến, bên trong tiểu viện kia, là một tu sĩ Kim Đan đấy…
Dù là tạp đan, cũng là Kim Đan, cao hơn bọn họ một cảnh giới!
Trong khoảng thời gian này, vị Kim Đan kia quá dễ nói chuyện, bọn họ chỉ cần đưa lệnh bài đến, vị Kim Đan này sẽ không khách khí nhận lấy, hơn nữa còn một lòng làm việc, chưa từng quan tâm đến những kẻ chỉ trỏ bên ngoài, làm cho bọn họ quên mất hắn vốn là tu sĩ Kim Đan, bây giờ bị Phương Nguyên quát mắng, bọn họ mới ý thức được sự chênh lệch tu vi.
Hơn nữa, một tiếng quát kia cũng quá mạnh mẽ, làm cho tâm thần của bọn họ chao đảo.
Trong nháy mắt, giống như nhìn thấy một con mãnh thú trước mắt, bọn họ theo bản năng muốn lùi bước.
Ngay cả tu sĩ tạp đan cũng có uy thế cỡ này sao?
Trong lòng bọn họ không nhịn được cảm giác lạnh lẽo, thầm nghĩ đến vấn đề này.
Nhưng dù sao bọn họ cũng không phải tu sĩ Kim Đan, bởi vậy nên không rõ ràng thực lực của cảnh giới Kim Đan, nên chỉ run lên trong lòng, sau đó chậm rãi khôi phục lại, nếu có tu sĩ Kim Đan ở đây, vậy thì không chỉ giật mình thôi…
- Không làm thì không làm, ra oai cái gì...
- Đúng vậy, chẳng trách ngươi ở hạ viện mãi không xoay người được.
Có vài người gan lớn, nhịn không được oán hận mấy câu, nhưng không dám nói để cho Phương Nguyên đi làm những chuyện kia nữa.
Những người khác thì hai mặt nhìn nhau, lắp bắp, không biết là nên đi về hay là nên ở lại.
Đi, đúng là quá mất mặt, lại bị một cái tu sĩ tạp đan quát đi...
Nhưng ở lại tiếp tục làm loạn, dù sao người ta cũng là tu sĩ Kim Đan, nếu tức lên ra tay, bọn họ cũng không đánh lại..
- Không nghe Phương tiểu ca nói sao?
Bên trong khu nhà nhỏ, Quan Ngạo cũng nhìn không vừa mắt đám người này, hắn lạnh lùng đứng lên, đi về phía trước hai bước, cả người như một ngọn núi đập về phía trước, làm cho tất cả mọi người đều cảm thấy như có một quái vật to lớn trong bóng tối bước ra, Quan Ngạo giơ cao nắm đấm, quát lên.
Chương 754 Tự Cao Tự Đại (2)
- Hắn bảo các ngươi cút, vậy thì cút nhanh lên, nếu còn làm phiền hắn, ta đành phải ra tay đánh người...
Rào...
Vừa nghe được lời của Quan Ngạo, mọi người lập tức lùi lại mấy bước về sau.
Tên to con kia đúng thật là đáng sợ, chỉ với vóc người cao lớn kia thôi, đã làm cho người ta không dám đánh với hắn, trong một tháng qua, thật lòng mà nói, bọn họ còn sợ Quan Ngạo hơn cả Phương Nguyên nhiều...
- Đi thì đi…
Có người bất đắc dĩ nói, sau đó hơi do dự nhìn về phía mọi người chung quanh.
Giận đùng đùng tìm đến cửa, lại là người đông thế mạnh, cuối cùng bị một cái câu nói của tu sĩ tạp đan doạ lui, điều này làm cho bọn họ cảm thấy rất khó chịu trong lòng, giống như mất hết mặt mũi rồi, nếu cứ đi như vậy, đương nhiên là không cam lòng, nhưng vậy cũng chẳng còn cách nào khác, dù sao theo quy định của hạ viện, những việc kia vốn dĩ sắp xếp cho bọn họ làm.
Chẳng lẽ còn muốn báo người bắt hắn sao?
- Hừ, hạ viện Xích Thủy Đan Khê càng ngày càng không có quy củ, đứng ở đây xem kịch hết hay sao?
Trong bầu không khí lúng túng đến cực điểm này, đa số mọi người đều nghĩ muốn rút lui, bỗng nhiên giữa không trung có một tiếng quát vang lên, mọi người ngẩng đầu lên nhìn, thấy ở giữa không trung có một người mặc áo bào tím, đầu tóc đã bạc trắng, cả người hơi mập, trên mặt hiện lên sự uy nghiêm, khó chịu nhìn bốn phía xung quanh.
- A... Bái kiến Bạch Sơn Quân cư sĩ...
Người tu hành bên ngoài khu nhà nhỏ nhìn thấy lão giả này, trong lòng đều cảm thấy giật mình, cung kính xoay người quỳ gối xuống, trong một rừng đầu người đen thui, một mình Quan Ngạo to lớn đứng thẳng, cực kỳ dễ thấy.
Người kia chính là một đan sư trong thượng viện, đức cao vongj trọng, tu vi không thấp, ngoài Quan Ngạo ra, ai ai cũng kính nể.
- Hừ, tiểu nhi không biết lễ phép!
Vị đan sư kia nhìn Quan Ngạo, hừ lạnh một tiếng, sắc mặt không vui, nhưng cũng không nói gì, hắn lạnh lùng nhìn đám tu sĩ quỳ lạy trên đất, gào thét.
- Ba ngày trước lão phu phân cho các ngươi nhiệm vụ chuẩn bị dược liệu luyện chế Thanh Ly Đan, sao đến bây giờ vẫn không thấy tăm hơi? Hạ viện Xích Thủy Đan Khê làm ăn như thế sao?
- Đám dược liệu kia…
Đám tu sĩ phía dưới nhìn thấy Bạch Sơn Quân cư sĩ nổi giận, lo lắng nhìn nhau.
Có người nhỏ giọng quát lên.
- Là ai nhận lệnh bài của Bạch Sơn Quân lão tiền bối?
Trong đám người bên dưới, có một tu sĩ mặc áo bào xám bỗng nhiên run lên, sắc mặt trắng bệch sợ hãi, rất nhiều ánh mắt nhìn về phía hắn, hắn vội vàng chỉ về tiểu viện phía sau, kêu lớn.
- Chuyện Bạch tiền bối dặn dò, sao vãn bối dám lơ là, ba ngày trước vãn bối nhận lệnh bài xong đưa cho người trong viện này, không ngờ hắn vẫn chưa đưa đi…
- A…
Mọi người xung quanh kinh hãi, quay đầu nhìn về phía trong tiểu viện.
- Thật là to gan!
Bạch Sơn Quân cư sĩ nghe vậy, trong nháy mắt nổi cơn thịnh nộ, nhìn vào trong tiểu viện, quát lên.
Đợt Thanh Ly Đan này của lão phu là dùng để chiêu đãi các tiên trưởng, làm lỡ ngày thành đan, tiểu nhi, ngươi chịu nổi trách nhiệm không?
- Ồ?
Trong số tu sĩ quỳ gối trước tiểu viện, có người bắt đầu cười trên sự đau khổ của người khác.
Bọn họ nghĩ thầm, không phải tu sĩ tạp đan kia tỏ vẻ uy phong trước mặt bọn họ sao, gặp phải Bạch Sơn Quân lão tiền bối, thần tiên cũng phải ngã!
Cũng có người dùng ánh mắt không vui nhìn tu sĩ áo xám kia, Bạch Sơn Quân vội vàng muốn có dược liệu, vậy mà ngươi không tự mình đi lấy, để cho người hiền lành kia giúp, bây giờ có chuyện xảy ra thì đùn đẩy trách nhiệm ngay!
Nghe xong lời kia của Bạch Sơn Quân cư sĩ, bên trong nhà nhỏ yên ắng một lúc, sau đó có một luồng linh quang bay ra, tu sĩ áo xám kia vốn dĩ còn đang sợ hãi nhìn biệt viện, trong lòng hơi vui mừng vì mình vu oan giá họa thành công, không ngờ bị luồng linh quang này đánh thẳng lên mặt, hắn hét thảm một tiếng, lăn lộn mấy vòng, đợi bò lên được thì da mặt đã xanh tím, răng cũng rớt vài cái.
Mà luồng linh quang đánh lên mặt hắn lăn xuống đất, hiện lên một lệnh bài màu xanh, còn chưa giải trừ phong ấn.
- Trưa hôm qua có một tiểu đồng đưa lệnh bài đến chỗ ta, không nói không rằng, sao ta biết đó là cái gì, cũng chẳng chú ý đến, nếu bây giờ chủ nhân đến rồi, các ngươi nên đi chuẩn bị kỹ càng, đừng quấy rầy ta!
Bên trong khu nhà nhỏ, giọng nói của tu sĩ tạp đan kia vang lên.
- Còn nữa, nói chuyện phải cẩn thận, còn dám ăn nói linh tinh.
Mờ hồ có một ánh mắt lạnh lùng nhìn tu sĩ áo xám kia.
- Lần sau không chỉ rớt mấy cái răng đơn giản như vậy nữa đâu!
Tu sĩ áo xám bị thương không nhẹ, da mặt đau nhức, vừa giận vừa thẹn, nhưng nghe được câu nói này, đáy lòng hắn phát lạnh, có loại cảm giác bị ánh mắt băng giá liếc nhìn, tiếng rên cũng nhỏ xuống, nỗi hận trong lòng biến mất, chỉ là nhìn xuống tấm bảng trên tay, vẻ mặt như đưa đám, không biết nên xử lý thế nào mới tốt.
Những tu sĩ khác nhìn thấy cảnh này cũng sợ hãi.
- Hả?
Nhưng lúc này, vị Bạch Sơn Quân giữa không trung lại quát lên, ánh mắt lạnh lẽo, nhìn về phía khu nhà nhỏ, trầm giọng nói.
- Tùy tiện ra tay đánh người khác bị thương, thật to gan, tiểu bối nhà ngươi biết đám đán dược kia quan trọng đến mức nào không, ta không quan tâm đám ngu xuẩn hạ viện các ngươi làm gì, nếu lệnh bài ở trong tay ngươi, sao không đưa dược liệu ra?
Chương 755 Vậy Ngươi Đi Tìm Hắn Đi (1)
- Hả?
Tu sĩ ngoài sân nghe xong, trong lòng vừa mừng vừa sợ.
Nghe xong lời tu sĩ tạp đan kia, ai cũng đoán được chân tướng mọi chuyện, không ngờ rằng Bạch Sơn Quân kia vẫn hỏi tội hắn.
- Bạch Sơn Quân tiền bối không ưa hắn…
- Đúng vậy, ỷ vào tu vi kim đan, tùy tiện đánh người khác trước mặt Bạch Sơn Quân tiền bối, còn dám tiếp tục hung hăng ngang ngược!
Trong tiếng bàn luận khe khẽ, đám người ngước đầu xem trò vui.
Quan Ngạo nghe xong lão đan sư kia nói, lông mày nhíu chặt lại, đáp trả.
- Ông lão này đúng là không nói lý, không nghe Phương tiểu ca nói hắn không phụ trách chuyện này sao? Ai làm lỡ chuyện thì đi tìm người đó, đứng đây lải nhải với chúng ta làm gì?
- Câm miệng!
Bạch Sơn Quân cư sĩ nghe xong, lạnh lùng quát khẽ một tiếng, hắn dùng ánh mắt lạnh lẽo đảo qua cánh cửa tiểu viện sau lưng Quan Ngạo.
Thật ra trong lòng hắn không vui, bản thân là đan sư thượng viện, tự mình đi vào trong hạ viện này, người nào dám không làm lễ bái kiến chứ, vậy mà tên ngốc to con này không chỉ không quỳ xuống, ngay cả ôm quyền cúi chào cũng không có, người trong biệt viện còn quá đáng hơn, không hề chịu ra mặt, còn đánh người bị thương trước mặt hắn, gặp phải kẻ kiêu căng như vậy, sao hắn nhịn được?
Bạch Sơn Quân lạnh lùng quát một câu, hai tay chống hông, trên mặt hiện lên sự kiêu căng, nói.
- Lão phu còn có một đống chuyện cần xử lý, không hơi sức đâu quan tâm đến tranh đấu của đám ngu xuẩn các ngươi, lệnh bài ở trong tay ai, ta sẽ hỏi tội kẻ đó, ngươi đùn đẩy cái gì?
Dứt lời, ánh mắt hắn trở nên lạnh lẽo, nhìn về phía tiểu viện, quát lên.
- Tiểu nhi, đi ra đây nói chuyện!
Bên trong khu nhà nhỏ vẫn yên lặng.
Bạch Sơn Quân đợi một lát, trên mặt lóe lên một chút tức giận, cười lạnh một tiếng, bước về phía trước ngạo nghễ nói.
- Không phải lão phu chưa từng nghe người khác nhắc đến ngươi, chỉ là một tu sĩ tạp đan mà th không phải thôi, làm ra vẻ cao nhân gì trước mặt lão phu? Đi ra đây cho ta!
Bên trong khu nhà nhỏ vẫn yên ắng, chỉ có Quan Ngạo dùng ánh mắt không thân thiện nhìn Bạch Sơn Quân này.
Đám tu sĩ xung quanh đều nhìn Bạch Sơn Quân, lại nhìn vào bên trong khu nhà nhỏ, bầu không khí bỗng nhiên trở nên lúng túng...
Trên mặt Bạch Sơn Quân có chút không nhịn được, hắn hít sâu một hơi, đang muốn nói chuyện, trong biệt viện đã vang lên một câu.
Giọng nói kia có vẻ không kiên nhẫn.
- Ngươi cũng cút!
- Cái gì?
Nghe được tiếng nói không kiên nhẫn từ trong tiểu viện vang lên, đám tu sĩ ngoài sân đều ngẩn ngơ, cảm giác mình nghe nhầm rồi.
Đợi lúc nhìn thấy nét mặt những người khác, mới ý thức được tu sĩ tạp đan trong viện nhỏ kia đúng là vừa nói ra câu nói kia, sắc mặt mọi người trở nên đặc sắc, người kia là Lão Đan Sư Bạch Sơn Quân của thượng viện Xích Thủy Đan Khê đấy, không những có đan thuật kinh người, lại có cảnh giới Kim Đan tam chuyển, nuôi một con chiến sủng có thể lên trời xuống đất, thực lực của hắn cũng không thua lão tiền bối Kim Đan bao nhiêu.
Tu sĩ tạp đan trong tiểu viện kia vì sao lại cuồng vọng như vậy?
Ngươi bảo chúng ta cút thì thôi đi, còn dám bảo lão tiền bối kia cút?
- Xong đời, lớn chuyện rồi…
Mọi người hít một ngụm khí lạnh, không ai dám lên tiếng.
Mà ở trong tiểu viện, Quan Ngạo đứng dậy, nghiêng đầu đánh giá vị đan sư kia, bên cạnh hắn, con Toan Nghê hình như cũng cảm thấy hứng thú, ngẩng đầu liếc mắt nhìn con mãnh hổ kia, nhưng cuối cùng vẫn không cảm thấy hứng thú, hắn nghẹo đầu nằm xuống.
Mà ở bên trong phòng, Phương Nguyên đang ngưng thần nhìn lò luyện đan trước mắt.
Bên trong lò luyện đan kia là bảo đan mà hắn đã bỏ ra ba ngày để thôi diễn và tính toán, cũng vì muốn tập trung tinh thần chăm sóc viên bảo đan này, hắn mới lười làm những chuyện khác, cũng không dám thất thần một chút, không ngờ rằng đám người kia lại đến làm phiền hắn, cũng làm cho tính tình hắn trở nên không kiên nhẫn.
- Tiểu nhi ngông cuồng, dám vô lễ với lão phu?
Vị lão đan sư kia nghe được câu kia, cả người tức run lên, nổi giận điên người, không ngờ một người được tôn kính ngay cả trong thượng viện, lúc đến hạ viện, chỉ một tên tu sĩ tạp đan mà dám khinh miệt hắn như vậy?
Quan trọng nhất là, trước mặt một đám người hạ viện khác cũng không khách khí với mình?
Điều này làm cho khuôn mặt già của hắn đặt ở chỗ nào?
Một cỗ lửa giận hừng hực tuôn trào trong lồng ngực, sắc mặt biến thành màu tím, hắn vung tay áo lên, vọt thẳng vào trong tiểu viện, hét lớn.
- Lúc tu hành, sư phụ ngươi không dạy ngươi cái gì gọi là lễ phép sao?
- Hống…
Kèm theo tiếng quát to của hắn, con mãnh hổ bên cạnh cũng rống to, vọt đến bên cạnh.
Lập tức, hung uy ngập trời, đè ép về khu nhà nhỏ bên dưới.
Quan Ngạo nhìn thấy, lập tức nóng lòng muốn thử, Phương Nguyên từng dặn hắn, nếu hắn thấy tu sĩ Kim Đan thì phải cẩn thận né trách, tránh làm người ta tức giận, phải chịu thiệt, hắn luôn nhớ trong lòng, biết mình không đánh lại tu sĩ Kim Đan, nhưng hôm nay nhìn thấy lão đan sư kia, trong lòng Quan Ngạo có một loại cảm giác, hình như hắn… Có thể đánh?
Nhưng trong lúc hắn còn do dự, cánh cửa sau lưng bỗng nhiên mở ra.
Phương Nguyên giận dữ xuất hiện phía sau cánh cửa, khuôn mặt thiếu kiên nhẫn, liếc mắt nhìn trên không trung.
Chỉ một ánh mắt nhưng làm cho lão đan sư kia cả kinh, giống như bị một chậu nước lạnh xối thẳng lên đầu…