Nghĩ lại lúc đầu tiểu hoàng tử bị ép đến nước không còn chỗ nào để đi, định ôm theo Thất Bảo Lôi Thụ chạy ra khỏi Ô Trì Quốc, đến khi hoàng hậu bị ép chết, luyện thành quỷ vật đến tìm y, rồi tấm da người kia xúc động quỳ gối trước Phương Nguyên, hắn cam tâm mạo hiểu thủ trên Định Đỉnh Sơn bảy ngày, để tiểu hoàng tử âm thầm quay về cung đoạt vị, sau đó ban chiếu Thanh Quân Trắc chém yêu phi, được các thế lực trên dưới Ô Trì Quốc ủng hộ, nhất trí tán đồng thái độ của tiểu hoàng tử, gần như đồng thời ra mặt ép vua cũ phải đưa ra lựa chọn, rốt cuộc khiến Lữ Tâm Dao và quốc chủ Ô Trì Quốc phải bỏ của chạy lấy người...
Những minh thương ám tiễn, đọ sức khắp nơi trong quá trình đó thực sự là vô cùng phức tạp. Lúc ấy Phương Nguyên cứ thế tiến hành một mạch, chẳng cảm thấy gì, bây giờ ngẫm lại mới thấy thật sự quá mạo hiểm, bất cứ khâu nào xảy ra sai sót, hậu quả đều không thể tưởng tượng nổi!
Dù sao, trong cục diện lúc ấy, cho dù là tiểu hoàng tử nhận được sự ban phúc của tổ tiên, nhưng nếu không vì cái chết của hoàng hậu đã làm dấy lên lòng căm phẫn của thế lực khắp nơi trên dưới Ô Trì Quốc, khiến họ tán đồng lệnh Thanh Quân Trắc chém yêu phi của tiểu hoàng tử, ép lão quốc chủ nhất định phải chém chết Lữ Tâm Dao mới chứng minh mình bị không bị mê hoặc, thì chỉ dựa vào thực lực và uy danh của lão quốc chủ, ông ta đánh ngược trở về, trực tiếp bắt tiểu hoàng tử cũng chẳng phải việc gì khó!
Cũng chính vì vậy mà Phương Nguyên mới phát hiện ra quá trình này thực sự rất thuận lợi.
Thậm chí có thể nói là có chút may mắn!
Nhưng cảm giác này cũng chỉ chợt lóe lên trong lòng hắn mà thôi, chứ không truy đến cùng.
Có lẽ chỉ vì lúc đó Lữ Tâm Dao đã làm việc quá đáng, khiến các thế lực của Ô Trì Quốc đều phản lại?
Nàng ta khống chế lão quốc chủ Ô Trì Quốc, dựa vào uy danh và tu vi của ông ta để làm mưa làm gió trong Ô Trì Quốc, làm gì cũng trót lọt, nhưng vì quá thuận lợi cho nên đã khiến nàng ta nhất thời không biết nặng nhẹ, cuối cùng thành ra lại làm quá...
Dù sao hoàng hậu của Ô Trì Quốc cũng là mẫu nghi thiên hạ của một nước, địa vị há có thể coi thường?
Ngươi ép chết người ta thì thôi, lại còn luyện thành quỷ vật, thủ đoạn tàn nhẫn đến mức ấy, làm sao mà không kích động lòng làm phản của các quan lại?
"Tiên sinh, ta đã phái rất nhiều người đi tìm tung tích của phụ hoàng và yêu phi, nhưng không tìm thấy họ. Mấy ngày trước có trấn thủ biên cương nói từng có một vị Kim Đan dẫn theo một người xông ra ngoài, đại trận thủ biên cương không ngăn được họ, hẳn là phụ hoàng và yêu phi kia...
Tiểu hoàng tử ngẩng đầu lên, trên mặt vẫn còn vệt nước mắt, nói với Phương Nguyên.
Không thể tự tay báo thù cho mẫu hậu, tâm trạng tiểu hoàng tử đương nhiên là có chút mất mát.
"Kết quả như hiện giờ đã là tốt lắm rồi. Mẫu hậu ngươi chắc hẳn cũng rất vui mừng, báo được thù hay không chỉ là thứ yếu!"
Phương Nguyên thấp giọng khuyên nhủ, kéo tiểu hoàng tử lên.
Với góc độ là người ngoài đứng nhìn vào, Phương Nguyên cảm thấy đây là kết quả tốt nhất rồi.
Lúc đầu Lữ Tâm Dao hô mưa gọi gió, một tay che trời, vậy mà tiểu hoàng tử có thể lên ngôi thành công, xoay chuyển vận mệnh quốc gia, khiến yêu phi phải từ bỏ việc có được Thất Bảo Lôi Thụ, cùng những gì đã bỏ ra trong hai năm qua ở Ô Trì Quốc để chạy trốn, chẳng lẽ còn chưa đủ sao?
Dù sao tiểu hoàng tử và hoàng hậu lúc đó cũng đã chuẩn bị đối mặt với việc đất nước bị diệt rồi!
"Nhưng ngươi đã lên ngôi hoàng đế, thì cũng phải chuyên tâm một chút, vị trí này không dễ ngồi đâu!"
"Không dễ chút nào!"
Tiểu hoàng tử lau nước mắt nói: "Đám lão già đó ai nấy đều gian xảo, trong lòng đều có chủ ý của riêng mình, cũng may ta cầm ấn Ô Trì Quốc, kìm hãm được bọn họ. Nói cách khác, chỉ sợ ngôi vị hoàng đế này của ta không thể ngồi yên được..."
Phương Nguyên lại không lo lắng về việc đó, lấy nước lập đạo, vốn không giống với tiên môn lập đạo.
Tiên môn lập đạo, việc kìm hãm đám trưởng lão, chấp sự dễ dàng hơn rất nhiều. Mọi người phần nhiều là vì quan điểm và truyền thừa, mà tụ tập lại với nhau. Còn dùng nước lập đạo, thì phần nhiều lại vì lợi ích và danh phận, cũng phải chú ý tôn ti khác biệt, trên dưới có thứ tự. Như ở trong tiên môn, tu vi của tiểu hoàng tử, không thể trở thành người đứng đầu đại tiên môn được, cho dù làm cũng không có ai phục y.
Nhưng ở Ô Trì Quốc, y có danh phận ấy, có thể đường đường chính chính đăng cơ.
Nếu có người nào không phục hắn, thì chỉ là do lòng dạ hẹp hòi, muốn mưu cầu chút lợi ích, chứ không thể nào động được đến căn cơ của y.
"Nhưng tiên sinh ngài yên tâm, dù có khó khăn đến đâu, ta cũng nhất định sẽ giữ vững ngôi vị này!"
Chương 557 Liều mạng bảo vệ đất nước (2)
Tiểu hoàng tử dốc bầu tâm sự một phen, không ngờ lại kiên định hẳn lên, nói: "Trước khi chết, mẫu hậu ta đã để lại một bức thư cho ta. Trong thư bà bảo ta phải làm một hoàng đế tốt. Trước đây ta không được nghe nhiều lời từ bà, nhưng sau này nhất định sẽ không để bà thất vọng..."
"Ừm!"
Phương Nguyên gật đầu, vừa định nói gì đó, đột nhiên cảm thấy không đúng lắm.
Hắn nhíu mày, hỏi tiểu hoàng tử: "Trong thư mẫu hậu ngươi bảo ngươi phải làm một vị hoàng đế tốt?"
Tiểu hoàng tử khẽ run lên, đáp: "Đúng vậy, trong thư bà còn nói với ta rất nhiều điều, nghĩ giúp ta rất nhiều việc khác!"
Nghe thì rất bình thường, nhưng Phương Nguyên lại hơi giật mình.
Lúc trước vẫn luôn có một chuyện không nghĩ thông được, bỗng nhiên lúc này lại vô cùng rõ ràng...
"Sao hoàng hậu lại dự đoán được tiểu hoàng tử sẽ đăng cơ hoàng đế?"
"Trước khi bà ấy chết, rõ ràng tiểu hoàng tử đã định sẽ chạy khỏi Ô Trì Quốc cơ mà?"
Suy nghĩ này một khi nảy ra thì không thể nào kiềm lại để nó không lan ra, xâu chuỗi rất nhiều chuyện lại với nhau.
Trong giây lát đó, vô số nghi hoặc trong lòng Phương Nguyên bỗng nhiên có dấu hiệu được giải đáp.
Sắc mặt hắn cũng theo đó dần trở nên nặng nề hơn...
Trong tình hình rối ren của Ô Trì Quốc, Lữ Tâm Dao thua, sau đó buộc phải trốn đi, nhìn từ bên ngoài thì là nàng ta thua bởi chính mình, muốn cướp Thất Bảo Lôi Thụ nhưng lại không cướp được, cuối cùng thất bại trong gang tấc, bất đắc dĩ phải rời khỏi cục diện hỗn loạn này, kéo theo quốc chủ Ô Trì Quốc cũng bị ép đi cùng. Thế là ngôi vị hoàng đế chỉ có thể nhường lại cho tiểu hoàng tử tuổi còn nhỏ, tu vi chưa thành...
Nhưng mọi chuyện thực sự đơn giản như vậy sao?
Quyết định sự thắng bại của trận chiến này, là mình, hay là các thế lực trên dưới Ô Trì Quốc?
Mình chỉ là một biến số, khiến tiểu hoàng tử lên ngôi càng thêm thuận lợi mà thôi!
Người thực sự quyết định chiến thắng chính là toàn bộ thế lực trên dưới Ô Trì Quốc...
Lúc đó mặc dù tiểu hoàng tử đã lên ngôi, Lữ Tâm Dao cũng không hề lo lắng lắm, một mình quốc chủ Ô Trì Quốc chiến đấu với ba vị Kim Đan cũng không hề bị rơi xuống hạ phong. Mà Lữ Tâm Dao giao chiến với mình cũng không phân ra thắng bại, biến số vẫn tồn tại. Nhưng đến khi Lữ Tâm Dao thấy đại quân Ô Trì Quốc đến, muốn đồng loạt đối đầu với mình, mới nhận ra rằng đại thế đã mất, lập tức bỏ qua Thất Bảo Lôi Thụ, kéo lão quốc chủ rời đi!
Còn đại quân Ô Trì Quốc tại sao lại tới?
Phải biết rằng Lữ Tâm Dao lúc đó dù mượn uy của lão quốc chủ, cũng không thể dễ dàng điều động được họ!
Hoàng hậu chết...
Không thể không nói, cái chết của hoàng hậu đã trở thành một vật dẫn thúc đẩy thế cục trong Ô Trì Quốc thay đổi...
Trước khi hoàng hậu chết, những người này mặc dù đã phát hiện ra quốc chủ Ô Trì Quốc có gì đó bất bình thường, nhưng thà cam tâm tiếp tục co đầu rụt cổ, mặc kệ yêu phi tác loạn và gây rối triều cương, còn hơn là nhảy ra làm con chim đầu đàn. Mãi cho đến khi hoàng hậu bị yêu phi hại chết, mới khiến những người đó có cảm giác nguy cơ, trong lòng vô cùng bất an, bèn nương theo ý chỉ của tiểu hoàng tử để nổi dậy...
Lữ Tâm Dao bỏ đi, những gì mà nàng ta khổ tâm gây dựng ở Ô Trì Quốc trong hai năm cũng theo đó mà bị phá hủy trong chớp mắt...
Đương nhiên không phải là nàng ta không muốn giữ lại, tiếp tục mưu tính, mà là không thể nào giữ lại được.
Ô Trì Quốc sẽ không tha cho nàng ta!
...
Đủ loại suy nghĩ phức tạp quay cuồng trong đầu Phương Nguyên, trong lòng lại nảy ra một cảm xúc khác lạ.
Lữ Tâm Dao đúng là vẫn còn non và xanh lắm...
Nàng ta tự cho mình là thần thông lợi hại, thủ đoạn hơn người, nhưng không biết rằng luận về thủ đoạn trên triều đường, nàng vẫn còn kém rất nhiều...
Chuyện cho tới bây giờ, Phương Nguyên đã có chút rõ ràng.
Là Lữ Tâm Dao ép chết hoàng hậu, kích động tâm tình phản đối của trên dưới Ô Trì Quốc...
... Còn hoàng hậu dùng cái chết của mình, để dẫn dắt toàn bộ Ô Trì Quốc phản kháng lại Lữ Tâm Dao?
Có lẽ Lữ Tâm Dao rời đi mà không biết mình thua ở trong tay ai.
Đối với Phương Nguyên mà nói, ngay cả hắn lúc này cũng có chút mơ hồ rằng nếu bản thân không ra tay giúp tiểu hoàng tử, thì có phải cũng sẽ có những người khác đứng ra, đẩy tiểu hoàng tử lên ngôi vị đế vương như hiện giờ?
"Tiên sinh, ngài đang nghĩ gì vậy?"
Tiểu hoàng tử thấy Phương Nguyên bỗng ngẩn ra, sắc mặt phức tạp, nhịn không được nhỏ giọng hỏi.
Bấy giờ Phương Nguyên mới phản ứng lại, đáp: "Đã tìm được hài cốt mẫu hậu ngươi chưa?"
Vành mắt tiểu hoàng tử lại đỏ lên, y đáp: "Tìm về rồi, để trong áo quan đặt trong cung bốn mươi chín ngày, sau đó cử hành quốc tang!"
"Ừm, làm long trọng chút!"
Phương Nguyên gật đầu, vỗ vai tiểu hoàng tử: "Ngươi có một người mẹ tốt đấy!"
Chương 558 Cuộc sống lý tưởng của Phương Nguyên. (1)
Ngày tổ chức lễ quốc tang của Hoàng Hậu Ô Trì Quốc, Phương Nguyên đã tới dự, không vì lý do gì, chỉ là để bày tỏ tấm lòng tôn kính mà thôi.
Mà sau lễ quốc tang, hắn đã trả lại Thất Bảo Lôi Thụ cho tiểu hoàng tử, đồng thời Phương Nguyên cũng nói rõ với y rằng mình đã bẻ một nhánh.
Tiểu hoàng tử không hiểu vì sao Phương Nguyên lại trả lại Thất Bảo Lôi Thụ.
Thật ra từ lúc y ngồi lên đế vị, người bên dưới đã từng dâng tấu mấy lần, yêu cầu y lấy lại Thất Bảo Lôi Thụ từ trong tay Phương Nguyên. Dù sao nó cũng là quốc bảo của Ô Trì Quốc, lại ở trong tay của người ngoài, như vậy cũng không được ổn cho lắm. Nếu vị trận sư kia cũng lấy quốc bảo, về mặt bản chất thì có khác gì Yêu phi đâu chứ? Chẳng qua trong chuyện này, tiểu hoàng tử vẫn giữ vững lòng tin, bác bỏ toàn bộ ý kiến của mọi người.
Nhưng y lại không hề nghĩ tới Phương Nguyên lại chủ động trả lại Lôi Thụ. Trong lúc nhất thời, tiểu hoàng tử còn tưởng rằng hắn nghe được tin đồn nhảm nhí gì đó, cố ý tránh sự hiềm nghi, thế nên mới nhất quyết không chịu nhận, kiên định chứng tỏ bản thân không hề có ý đồ gì khác!
“Làm bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, nếu ta giúp ngươi giành lấy quốc gia bằng chính năng lực của mình, vậy thì ta sẽ nhận Thất Bảo Lôi Thụ này. Nhưng sức ảnh hưởng của ta cũng không lớn như trong tưởng tượng, sẽ thật là hổ thẹn nếu ta nhận Thất Bảo Lôi Thụ, thế nên ta chỉ lấy một nhánh là đủ rồi!”
Phương Nguyên không nói gì nhiều, cũng không nói cho tiểu hoàng tử biết suy đoán ở trong lòng hắn.
Về điểm này, Phương Nguyên nhìn mọi việc rất rõ ràng, thật ra nó cũng rất tốt đối với việc tu hành của bản thân, có một nhánh Lôi Thụ như vậy thôi là đủ rồi. Nếu mang Thất Bảo Lôi Thụ ở trong người, không những không dùng tới nó, mà lại còn gợi lên sự thèm muốn của rất nhiều kẻ địch mạnh!
Tham lam là bản chất của con người, Phương Nguyên hiểu rất rõ đạo lý này.
Đương nhiên, Ô Trì Quốc lấy Thất Bảo Lôi Thụ về, có thể trồng nó rồi giúp nó sống tiếp được hay không, vấn đề này cũng không nằm trong sự suy xét của Phương Nguyên.
Và hắn cũng không nói ra chuyện mình đã thu linh tuyền ở trong tổ điện của người ta vào trong hồ lô.
Sau khi dự lễ quốc tang xong, Phương Nguyên lại trở về Thiên Xu Môn. Tiểu hoàng tử - hoặc là nói hoàng đế hiện tại của Ô Trì Quốc, tất nhiên năm lần bảy lượt yêu cầu, hy vọng Phương Nguyên có thể ở lại triều đình, tiếp nhận danh xưng “quốc sư” kia, nhưng Phương Nguyên đã từ chối không chút do dự.
Tiểu hoàng đế khuyên vài lần, thấy Phương Nguyên đã hạ quyết tâm, y cũng không nói thêm gì nữa.
Đối với những người khác ở Ô Trì Quốc mà nói, quả thật là bọn họ cảm thấy vô cùng khó hiểu. Người ta thường nói đây là một sự tôn vinh - dưới một người, trên vạn người, nhưng trên thực tế, nếu Phương Nguyên làm quốc sư của Ô Trì Quốc, vậy cũng không phải chỉ là dưới một người, bởi vì hoàng đế rất kính sợ hắn, thật sự đối xử với hắn giống như thầy của mình. Nói cách khác thân phận của Phương Nguyên thậm chí còn trên cả hoàng đế, địa vị này cao đến mức nào chứ?
E rằng đến cả Kim Đan cũng sẽ động lòng, nhưng vị trận sư cảnh giới Trúc Cơ kia lại từ chối một cách vô cùng dứt khoát?
Mà đối với vấn đề này, Phương Nguyên lại cảm thấy cực kỳ đơn giản…
Vinh hoa phú quý, hết sức tôn sùng gì chứ, có thú vị bằng việc tu hành và đọc sách không?
… Được rồi, đúng là thú vị hơn việc tu hành và đọc sách nhiều, nhưng hắn vẫn còn những việc khác cần phải làm!
Quốc sư của Ô Trì Quốc, vẫn không đủ tư cách bước vào bậc cửa của buổi tiên yến mà Cửu Cô nói lúc đó nhỉ?
…
…
Sau khi trải qua sự hỗn loạn lúc đầu, cuối cùng cuộc sống của Phương Nguyên ở Định Đỉnh Sơn cũng bình yên trở lại, điều này khiến hắn cảm thấy rất thoải mái. Đại trận hộ sơn của Thiên Xu Môn đã được bố trí lại, thanh danh cũng càng ngày càng trở nên vang dội, Thiên Xu Môn đã trở thành tiên môn đứng đầu về trận thuật ở Ô Trì Quốc. Trước đây bọn họ không thu được đệ tử, bây giờ người muốn bái sư lại xếp thành hàng dài tới tận ba mươi dặm.
Đương nhiên, đối với mấy chuyện này, Phương Nguyên cũng cảm thấy rất vui mừng, nhưng hắn cũng không muốn tham gia vào.
Hiện giờ mỗi ngày Phương Nguyên đều đắm chìm trong các loại bí cuốn, điển tạ trận pháp quý hiếm mà Thiên Xu Môn thu thập được.
Trước đây trong một trận đại loạn, cung điện Vô Môn của Thiên Xu Môn đã bị hủy diệt, nhưng những điển tạ này lại được cất giữ bên trong tàng kinh quật ở trên đỉnh núi, thế nên cũng không bị phá hủy, có thể nói là vô cùng may mắn. Hiện giờ tất nhiên là Phương Nguyên không hề khách sáo, hắn lấy mấy quyển bí cuốn và điển tạ này ra xem, lại phát hiện căn cơ của Thiên Xu Môn thật sự rất sâu, bên trong những quyển điển tạ và bí cuốn này ghi lại rất nhiều trận lý huyền ảo, có giá trị.
Đối với hắn mà nói, đọc được nhiều điển tạ như vậy, quả thật chẳng khác nào là chuột sa chĩnh gạo.
Chương 559 Cuộc sống lý tưởng của Phương Nguyên. (2)
Thật ra chính Phương Nguyên cũng biết, về phương diện trận thuật, hắn có thể biểu hiện một cách kinh diễm như vậy, đa phần đều là nhờ năng lực thôi diễn khủng bố do Đạo Nguyên Chân Giải mang lại. Tuy nhiên xét về trình độ hiểu biết trận thuật, ví dụ như các loại trận pháp, huyền lý, và các loại tài liệu quái lạ dùng để bố trí trận pháp, hắn thật sự chưa đạt tới trình độ có thể sánh vai với các bậc thầy trận thuật chân chính …
Nói cách khác, chính là năng lực bày trận của hắn rất mạnh, nhưng căn cơ thì lại chưa đủ.
Mà hiện giờ, những điển tạ và bí cuốn này lại vừa lúc bù đắp cho sự thiếu hụt của Phương Nguyên.
Ngoại trừ việc đọc sách ra, Phương Nguyên còn luận bàn với đại trận sư tam văn là Lăng Quang, điều này cũng khiến hắn tiến bộ hơn rất nhiều.
Vị đại trận sư tam văn này cũng là một người nói chuyện giữ lời, một tháng sau, y thật sự đã chuẩn bị rất nhiều quà biếu tới bái phỏng Phương Nguyên, chi rất mạnh tay, lễ vật cũng rất đắt tiền. Đồng thời ở một mặt nào đó, Lăng Quang dùng phương thức này như là một lời xin lỗi của y đến Phương Nguyên.
Phương Nguyên cũng không chối từ, mượn một nơi ở Thiên Xu Môn để chiêu đãi vị trận sư này.
Hai người nói chuyện say xưa, luận bàn trận thuật, điều này cũng khiến cho tầm nhìn của Phương Nguyên mở rộng ra rất nhiều.
Sau khi vị đại trận sư Lăng Quang này biết Phương Nguyên ngay cả tên tuổi của trận sư cũng không có, y không khỏi cảm thấy kinh ngạc cực kỳ, sau đó bèn cực lực đề cử Phương Nguyên tham gia đại khảo lục đạo mười năm một lần do Tiên Minh tổ chức ở núi Vấn Đạo, chí ít cũng phải lấy được danh hiệu đại trận sư rồi mới bàn đến những thứ khác.
Chẳng qua Phương Nguyên cũng không tỏ rõ ý kiến về vấn đề này. Tuy rằng hắn biết sau khi lấy được danh hiệu đại trận sư thì sẽ có rất nhiều ích lợi, nhưng hắn cũng không hề để tâm. Đối với Phương Nguyên, học được những gì mới là quan trọng nhất chứ không phải là danh hiệu.
Vị đại trận sư Lăng Quang này cũng không khách sáo, từ lần gặp kia, y liền thường xuyên tới đây. Thậm chí ở thời điểm Thiên Xu Môn bố trí đại trận hộ sơn, Lăng Quang cũng chỉ điểm không ít. Đồng thời y rất khâm phục thiên phú của Phương Nguyên ở phương diện trận thuật. Ngày thường nếu Phương Nguyên gặp phải vấn đề nào đó, Lăng Quang cũng tận tình chỉ bảo giúp hắn hiểu ra, từ đó trở đi, hai người đã trở thành bạn tốt, vì lý do này y cũng ở lại Ô Trì Quốc thêm ba tháng.
Mà Phương Nguyên ở Thiên Xu Môn, ngoại trừ đọc điển tạ bí cuốn trận đạo để mở mang kiến thức ra, hắn cũng không lơi lỏng việc tu hành.
Hiện giờ bất kể nói về phương diện nào, Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn của Phương Nguyên cũng xem như là có chút thành tựu.
Bên trong Tứ Tương Lôi Linh, Hỏa Tương Lôi Linh, Thủy Tương Lôi Linh đều đã tu luyện thành công, mà Kim Tương Lôi Linh cũng đã được nuôi dưỡng ở bên trong đạo cơ từ lâu, đợi tới lúc thời cơ chín muồi, là có thể dùng lôi pháp ngưng tụ ra. Mà một đạo Mộc Tương Lôi Linh cuối cùng, Phương Nguyên cũng đã có sự chuẩn bị…
Trong thiên hạ này, còn có thứ gì có thể thích hợp tu luyện thành Mộc Tương Lôi Linh hơn Thất Bảo Lôi Thụ chứ?
Và đây cũng là lý do vì sao Phương Nguyên đã bẻ mất một nhánh của Thất Bảo Lôi Thụ trước khi trả nó lại cho tiểu hoàng đế!
Chẳng qua hắn cũng không vội vàng đi làm chuyện này.
Hiện giờ Phương Nguyên còn cần phải làm cho Chu Tước Lôi Linh trưởng thành từng chút một thông qua việc tu luyện, và còn cần phải ngưng tụ ra Kim Tương Lôi Linh ở một thời điểm thích hợp. Nếu lập tức luyện ra Mộc Tương Lôi Linh, không chỉ dục tốc bất đạt, trái lại còn không có ích lợi gì đối với việc tu hành.
Dù sao bây giờ hắn có rất nhiều tài nguyên lôi đạo, đúng là thời điểm nên củng cố tu vi, tiến bộ từng chút một!
Đọc sách, kết bạn, nghiên cứu trận pháp, dốc lòng tu hành, cuộc sống của Phương Nguyên ở Thiên Xu Môn trôi qua vô cùng yên bình và thoải mái.
Đối với hắn mà nói, cuộc sống hoàn mỹ trong mơ cũng chỉ có như thế mà thôi.
Chẳng qua ngẫu nhiên, trong lòng Phương Nguyên cũng sẽ cảm thấy hơi trống vắng, giống như thiếu mất một thứ gì đó…
Về sau khi suy nghĩ một cách cẩn thận, hắn lại không nhịn được mà cười khổ, hẳn là không phải thiếu thứ gì, mà là thiếu người…
Cả đời này, khoảng thời gian khiến hắn cảm thấy thỏa mãn và yên tĩnh cũng không nhiều. Lúc trước, khoảng thời gian hắn đi theo Chu tiên sinh tìm tòi học hỏi ở Tiên Tử Đường cũng được tính là thỏa mãn và yên tĩnh, sau khi ra khỏi hồ Ma Tức, có một khoảng thời gian ở lại Thanh Dương Tông, và giờ là những ngày tháng nhàn hạ ở Thiên Xu Môn cũng có thể coi là một trong số đó…
Nhưng bất kể là thời điểm tìm tòi học hỏi ở Tiên Tử Đường hay là hiện giờ, tất cả đều không thể sánh bằng khoảng thời gian ở Thanh Dương Tông.
Có lẽ, là vì bên cạnh mình đã thiếu mất vài người chăng…
Chương 560 Kim tướng lôi linh (1)
Thoáng chốc, thời gian một năm đã trôi qua trong cuộc sống bình thản và no đủ.
Tu vi của Phương Nguyên lúc này cũng đã tăng lên Trúc Cơ tầng bảy. Trong tình hình có đầy đủ tài nguyên lôi đạo, hỏa tướng chi linh chu tước của hắn cũng lớn nhanh như thổi, hiện giờ đã to hơn trước gấp mấy lần, có lẽ chỉ một thời gian nữa là sẽ trưởng thành đến trạng thái cực hạn. Mà thủy tướng chi linh lại càng đơn giản hơn, từ bé nó đã ở trạng thái cực hạn rồi, việc Phương Nguyên cần làm là quen thuộc với nó mà thôi.
Trong Thiên Xu Môn có rất nhiều điển tịch và bí kíp, Phương Nguyên cũng đã xem gần hết rồi. Giờ nhớ lại một năm trước, lại cảm thấy sự hiểu biết về trận thuật của mình khi đó còn chưa đủ sâu, không giống bây giờ, trong bụng cất chứa vạn quyển sách, tự tin cũng nhiều hơn lúc trước!
Mà trong thời gian một năm này, Quan Ngạo cũng có những tiến bộ không tầm thường.
Lúc tiểu hoàng tử lên ngôi, Phương Nguyên đã đòi bí pháp trong quân của Ô Trì Quốc từ chỗ y.
Phương Nguyên đã lưu ý đến điểm này khi đối phó với Dạ hộ pháp. Dạ hộ pháp dựa vào bí pháp trong quân được hoàng tộc Ô Trì Quốc ban thưởng, tu luyện ra một thân sát khí, căn cơ chưa chắc đã vững mạnh, nhưng lúc chiến đấu lại vô cùng đáng sợ. Phương Nguyên nghĩ đó là công pháp thích hợp để Quan Ngạo tu luyện, thế là sau khi lấy được, lại dùng thuật thiên diễn để thôi diễn, thay đổi một chút để phù hợp với Quan Ngạo.
Quan Ngạo như đặt được bảo bối, cảm thấy tu luyện bí pháp này còn mạnh hơn nhiều so với các loại pháp thuật thần thông gì đó, chỉ cần tôi rèn sức lực, luyện tập võ đạo là được. Thế là hắn ta suốt ngày để hai cánh tay trần, ở phía sau núi Thiên Xu Môn bê đá, nhổ cây, khiến ngày nào cũng như có động đất.
Trong đó có một tháng Phương Nguyên không gặp hắn ta, lúc đột nhiên gặp lại, đã bị dọa hết hồn.
Không biết Quan Ngạo tu luyện thế nào, hắn ta vốn đã có vóc dáng vô cùng cao to, nay dường như lại còn cao thêm hẳn một cái đầu, cơ bắp toàn thân như sắt thép, đường cong như đao gọt, vòng tay ôm hết một cây đại thụ. Hắn ta chỉ cần giơ một tay là có thể nhổ bung gốc một cây to, đá vôi cứng ngắc đao búa khó đục, hắn ta chỉ cần một đấm đánh xuống là cả nắm tay lún vào trong như đậu hũ!
Mẹ kiếp...
"Ông trời thật không công bằng..."
Phương Nguyên cũng không nhịn được phải hít một hơi khí lạnh.
Lúc trước sức lực của Quan Ngạo tuy cũng đáng sợ, nhưng nếu đấu võ pháp ở cự ly gần thì Phương Nguyên vẫn cho rằng mình có thể dễ dàng chế ngự hắn ta. Nhưng giờ thì Phương Nguyên lại không rõ lắm, không cần dùng đến thần thông, mình có thể đánh thắng hắn ta không?
Suy nghĩ một phen, Phương Nguyên cảm thấy trừ phi mình dùng kiếm, bằng không thua là cái chắc!
Trong lòng hắn cũng không nhịn được nhớ lại lời Lữ Tâm Dao nói trước lúc rời đi: "Chẳng lẽ đại kiếp nạn gần kề, đủ loại quái thai đều xuất thế?"
Quái thai như Quan Ngạo, thế gian này có được bao nhiêu người?
Ngẩng đầu nhìn lên trời, Phương Nguyên cũng cảm thấy trong lòng đầy áp lực, ma loại, thiên kiêu, quái thai, đạo tử thế gia...
Giới tu hành đời này chắc chắn sẽ vô cùng náo nhiệt!
"Nhưng bất kể thế nào, mình cũng cần phải đoạt được một chỗ ngồi!"
Trong lòng nghĩ vậy, Phương Nguyên quay về động phủ, cũng nên bắt đầu tu luyện giai đoạn tiếp theo rồi.
Kim tướng chi linh được hắn suốt ngày dùng lực lôi đạo bồi dưỡng không ngừng nghỉ, cũng đã ấp ủ rất lâu rồi. Mà lúc này, Phương Nguyên dự định sẽ ngưng tụ ra đạo lôi linh thứ ba của mình, sau đó chính thức tiến vào giai đoạn tu hành tiếp theo!
"Tứ tướng chi linh kim, mộc, thủy, hỏa, đã ngưng tụ ra kim tướng chi linh, luyện hóa thêm mộc tướng chi linh nữa thì có thể cân nhắc đến việc kết đan!"
Phương Nguyên khẽ thở ra một hơi, ngồi xếp bằng, điều tức một lúc lâu, năm ngón tay mở ra, ấn về phía trước.
"Xẹt xẹt xẹt..."
Ở vị trí cách hắn hơn một trượng, lôi điện ngưng kết, bên trong có hình ảnh một thanh kiếm đang chìm nổi.
Chính là Ma Ấn Kiếm được Phương Nguyên nuôi trong cơ thể lúc trước!
Trong Ma Ấn Kiếm mặc dù có sự tồn tại của huyết hải ma ấn, nhưng bản thân thanh kiếm này cũng chỉ là sắt bình thường, bởi vậy lúc trước Phương Nguyên không thể nào dùng nó để luyện thành kim tướng chi linh, mà phải nuôi dưỡng nó lên, dùng lực lôi điện bồi dưỡng hơn một năm, mới thử ngưng tụ lôi linh!
"Uỳnh!" "Uỳnh!" "Uỳnh!"
Những tiếng nổ loáng thoáng vang lên, lực lôi điện ngày càng mạnh, bọc thành một hình cầu.
Phương Nguyên rõ ràng có thể cảm nhận được, đang có lực lôi điện khe khẽ kết hợp với kim lực trong ngũ hành thành một khối!
"Ra đi..."
Không biết hắn đã đợi bao lâu, trong lòng khẽ quát một tiếng, sau đó chậm rãi thu tay về.
Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn về phía trước với vẻ mặt có chút chờ mong.
Một cụm lôi điện đang từ từ tiêu tan, sau đó bên trong lộ ra một con linh thú cả người bọc trong sấm sét...