Hắc phong gào thét, ma vật hoành hành!
Lúc này tại bên trong Ma Tức hồ, đi đường một mình, là sự tình phi thường gian nan!
Tại thời điểm chưa xuất hiện thiên tai bực này, bên trong Ma Tức hồ mặc dù cũng có ma tức Hắc Ám tràn ngập, nhưng dù sao đó vẫn tương đối mỏng, cũng không có quái phong cấp độ này xuất hiện, càng quan trọng hơn là, các loại ma vật, bình thường đều sẽ chỉ yên lặng ở trong lãnh địa của mình, trừ phi ngửi được khí tức người sống, mới có thể xuất hiện. Nhưng vào lúc này, muốn đi ra ngoại giới, chẳng những phải chống cự ma tức Hắc Ám xâm nhập, mà còn phải tránh né cuồng phong quỷ dị, càng phải đối mặt với những vòi rồng ma tức Hắc Ám, ma vật xung quanh chạy loạn. . .
Có thể nói mười bước một nguy hiểm, trăm bước một nguy cơ tử vong!
Phương Nguyên từ bên trong Bát Hoang Vân Đài vọt ra, đã bay được gần một ngày đường, nhưng vẫn còn rất xa mới xông ra khỏi mảnh đất thiên tai bao phủ này, bởi vì những nơi hắn đi qua, ma tức càng dày đặc, cuồng phong càng đáng sợ, ma vật cũng nhiều hơn, dưới loại tình huống này, hắn đã không còn dám mượn lực lượng Mộc Diên bay đi, bởi vì như vậy, nếu gặp phải hung hiểm, căn bản không kịp tránh né!
Mà gặp tình hình như vậy, Phương Nguyên chỉ có thể cầm kiếm dài ba thước, ở trong Hắc Ám Ma Địa này nhanh chóng né tránh, thần kinh lúc nào cũng kéo căng, đề phòng khả năng Hắc Ám Ma Phong ở khắp nơi ập tới, cũng tùy thời chú ý ma vật đột nhiên xuất hiện tập kích. . .
Suốt một ngày, thần kinh của hắn một mực kéo căng, không dám buông lỏng một lúc nào!
"Vù. . ."
Một đạo Hắc Ám Ma Phong mắt thường cũng có thể thấy được cuốn tới, đá vụn chung quanh đều bị nó cuốn bay lên trời, xoay tròn như con quay, phạm vị tàn phá tới hơn 10 trượng, ầm ầm cuốn thẳng qua, trên đường nó quét qua, ngay cả ma vật đang phi nước đại trên mặt đất cũng đều bị nó cuốn bay lên, càng mấu chốt chính là, những ma vật kia bị cuốn vào trong cuồng phong này cũng không kinh hoảng, ngược lại đều lộ ra một loại cảm giác hưng phấn quái dị, tựa như con khỉ ngâm mình trong suối nước nóng vậy, thậm chí có thể nhìn ra được, ma khí trên người bọn chúng càng thêm mãnh liệt. . .
"Đối với chúng ta mà nói, đây là một loại thiên tai, đối với đám ma vật mà nói, đây quả thực là đại tạo hóa a. . ."
Ngay cả Phương Nguyên nhìn thấy màn này, cũng không nhịn được cảm thán.
Trong Hắc Ám Ma Phong kia, ẩn chứa ma tức càng mạnh, sinh linh ngã vào trong đó chẳng mấy chốc sẽ đọa hóa, thế nhưng ma vật ngã vào trong đó, lại đạt được gia trì to lớn, lực giằng xé mãnh liệt của ma phong lực vẫn không thể xé nát nhục thân cường hoành của đám ma vật, ngược lại ma tức lại có thể khiến cho bọn chúng nhanh chóng trưởng thành, đó cũng chính là nguyên nhân các đại ma vật đều đuổi loạn theo ma tức Hắc Ám khắp nơi trên mặt đất!
Mắt thấy nhiều ma vật không biết từ nơi nào chui ra, chạy ngược về phía mình như vậy, Phương Nguyên cũng không nhịn được cảm thấy có chút chấn kinh, đây chỉ sợ là tất cả ma vật bên trong Ma Tức hồ đều theo ma tức Hắc Ám vọt vào lãnh địa Thanh Dương tông đi?
Cũng may mà trước đó bọn hắn không liều mạng!
Bởi vì nếu như liều mạng, chỉ bằng lực lượng Thanh Dương tông, tất nhiên chỉ có một con đường chết!
"Hiện tại tính mạng của trên dưới toàn tông, cũng chỉ đặt trên người mấy người chúng ta, hi vọng, sẽ có kết quả tốt đẹp. . ."
Hắn tìm một chỗ tạm thời không có ma phong, cũng không có ma vật, thở hổn hển mấy cái, trong lòng âm thầm nghĩ.
"Chúng ta có 11 người đi ra cầu viện, Tử Lâm Lãng cùng Vương sư đệ mới ra khỏi Vân Đài đã chết thảm, chỉ còn lại chín người, toàn bộ phân tán chạy tứ phương, hiện tại ta chọn con đường này, mặc dù ma vật không ít, nhưng cũng coi như tuyến đường bằng phẳng, không biết mấy người bọn họ như thế nào. . ."
"Chỉ hy vọng, mọi người có tạo hóa riêng của bọn họ đi. . ."
Ý nghĩ này thoáng hiện trong đầu hắn, liền rất nhanh quên đi, tiếp tục hướng phía trước phóng đi.
. . .
. . .
Mà vào lúc này, tại một nơi cách Phương Nguyên kỳ thật không đến ba mươi dặm, cũng đang có một vị đệ tử Thanh Dương tông chạy đi thật nhanh, chính là đệ tử Ngự Thần phong Mặc Diệc Hàn cũng đang xông ra ngoài cầu viện. Lúc này hắn đang cảnh giác quan sát xung quanh rồi phóng về trước thật nhanh, bỗng nhiên hắn phát hiện có cái gì đó không đúng, bước chân chợt ngừng lại, vội vàng xoay người, liền nhìn thấy phía bên trái của hắn có một đạo ma phong màu đen gào thét cuốn tới, cách hắn đã vô cùng gần, lúc này dù có trốn tránh cũng đã không kịp!
"Ngũ Hành Hậu Thổ Phù, nhanh!"
Mặc Diệc Hàn kinh hãi, trong lúc vội vàng liền tế lên một đạo phù triện lớn chừng bàn tay cầm ở trong tay, phù triện này trông đã có vẻ hơi cũ kỹ, hiển nhiên là một tấm cổ vật, theo phù triện tế lên, Mặc Diệc Hàn cũng lập tức được quang hoa màu vàng nhạt bao khỏa, toàn thân lập tức chui vào trong lòng đất, sau hơn trăm trượng mới trở lại mặt đất, thở mạnh.
Lúc này đạo Hắc Ám Ma Phong kia đã đi qua, hắn cũng coi như là khó khăn tránh thoát một kiếp.
"May mắn có một đạo tổ truyền Độn Địa Phù này, nếu không mạng nhỏ không biết đã ném đi bao nhiêu lần. . ."
Hắn cũng đổ mồ hôi lạnh toàn thân, nhìn đạo phù triện này cảm thấy may mắn không thôi.
Lúc này nhan sắc trên phù triện lại phai nhạt mấy phần, hiển nhiên là linh lực không còn nhiều, sắp khô kiệt.
"Đạo phù triện này, là đồ gia truyền mấy trăm năm của nhà ta, theo thái gia gia nói, đây chính là một vị lão Tiên nhân tại Lôi Châu có chút duyên phận với tổ tiên nhà ta ban xuống, đời đời kiếp kiếp đều không nỡ dùng nó, mãi đến khi ta nhập Ma Tức hồ mới âm thầm giao cho ta dùng làm bùa hộ mệnh, quả nhiên hiện tại có đất dụng võ, bất kể là ma vật hay Hắc Ám Ma Phong đều có thể dựa vào nó tránh thoát. . ."
Chương 267 Mèo Trắng Mắt Đen (2)
"Aiii, chỉ tiếc, tu vi ta quá thấp, nếu không dùng nó độn thổ một lần trăm ngàn dặm, chẳng phải là trực tiếp chạy ra ngoài rồi?"
Hắn vừa nghĩ vừa bò lên, không kịp lo phủi đi bụi đất trên áo bào, tiếp theo liền xông về phía trước.
Đạo phù triện này quá mức cổ xưa, linh lực còn sót lại trong đó, dùng một lần liền thiếu một lần, cũng không biết còn có thể cầm cự đến lúc hắn chạy ra khỏi khu vực ma tức Hắc Ám bao phủ hiểm ác này hay không, nhưng hiện cũng không còn biện pháp khác, chỉ có thể cầu nguyện nó có thể chống đỡ thêm một hồi. . .
"Meoooo. . ."
Trong lúc hắn đang co cẳng phi nước đại, đột nhiên bên tai truyền đến một tiếng kêu ồm ồm quỷ dị.
Mặc Diệc Hàn bị hù khẽ run rẩy, sau đó nắm chặt Độn Địa Phù, cảnh giác nhìn về phía trước, lập tức hắn liền sợ ngây người.
Ở trước mặt của hắn, trên một gò đất nhỏ, vậy mà có một con mèo đang ngồi xổm!
Đó là một con mèo béo tròn mập mạp, toàn thân trắng muốt, ánh mắt lại đen láy như bóng đêm.
Nó cứ như vậy ngồi xổm ở phía trên mô đất, mặt không thay đổi nhìn Mặc Diệc Hàn!
Trong thoáng chốc, mồ hôi lạnh của Mặc Diệc Hàn đều chảy ra, trong lòng hồ nghi tới cực điểm: " Bên trong Ma Tức hồ sao lại có mèo chứ?"
Nếu là một con Miêu Ma đã chết thì cũng thôi đi, nhưng trông con mèo này, rõ ràng không phải ma vật.
"Sự tình khác thường tất có yêu. . ."
Cơ hồ không chút nghĩ ngợi, Mặc Diệc Hàn liền vội vàng dừng lại, lui về sau hai bước, hướng về một phương hướng khác bỏ chạy, còn quay đầu nhìn lại con mèo kia một chút thấy nó không đuổi theo mới cảm thấy yên tâm, bất quá vừa chạy trốn không được mấy bước, liền thấy phía trước đang có một con ma vật cường đại hình dạng con bò lao đến, bốn vó đạp lửa, vô cùng đáng sợ, Mặc Diệc Hàn liền vội vàng tế ra Độn Địa Phù, trốn vào lòng đất.
"Sụtt. . ."
Quang phù màu vàng nhạt bọc hắn lại chui tọt xuống đất, sau hơn trăm trượng hắn đã chống đỡ không nổi, vội vàng định trồi lên mặt đất.
Nhưng chính lúc hắn sắp thò đầu ra, bỗng nhiên sững sờ.
"Rítttttt.... . ."
Một tiếng rống trầm muộn từ dưới mặt đất truyền đến, sau đó toàn thân Mặc Diệc Hàn vọt lên mặt đất, thậm chí bay lên không trung.
Nửa người bên dưới của hắn, thình lình đã bị một con ma vật hình con giun nuốt xuống, con giun kia dài chừng mười trượng, trong giác hút mọc đầy răng sắc, đẩy Mặc Diệc Hàn lên giữa không trung, sau đó lại nhanh chóng chui trở về lòng đất, tại một khắc cuối cùng trước khi Mặc Diệc Hàn biến mất trên mặt đất, ánh mắt của hắn vừa hay nhìn thấy con mèo trắng mắt đen kịt đang ngồi xổm trên gò đất kia.
"Vù. . ."
Trên mặt đất, tấm Độn Địa Phù nhiễm máu tươi bị gió thổi qua, không biết bay về nơi nào.
Con mèo trắng kia lạnh lùng nhìn một màn này phát sinh, sau đó nhón chân, nhẹ nhàng đi vào trong bóng tối vô tận.
. . .
. . .
"Aiii, ta sính anh hùng cái gì chứ?"
"Vừa rồi ai muốn xông ra cứ để người đó xông tốt rồi, ta nên lánh trong Bát Hoang Vân Đài chờ người khác tới cứu mạng. . ."
Hướng Đông Nam, Trương Thiếu Bằng, một vị đệ tử Thanh Dương tông điều khiển một đạo phi kiếm, đang lao đi thật nhanh dưới tầng trời thấp, tạo nghệ điều khiển phi kiếm của hắn rõ ràng cực cao, toàn thân giống như một đạo lưu quang xuyên thẳng qua từng đạo Hắc Ám Ma Phong cùng đám ma vật vọt tới xung quanh, dựa vào tạo nghệ ngự kiếm kinh người cùng thân pháp linh hoạt, không biết hắn đã tránh thoát bao nhiêu hung hiểm trí mạng.
Hắn vừa phát tiết trong lòng, vừa hết sức chăm chú ngự kiếm, nhưng cũng chính vào lúc này, hắn chợt nghe một tiếng mèo kêu, tiếng kêu kia quá rõ ràng, tựa như là ở ngay bên tai của hắn, nhất thời khiến cho toàn thân hắn trở nên ngơ ngẩn, nhìn xuống phía dưới!
Sau đó hắn thấy được, con mèo trắng mắt đen kia đang ngồi trên một ngôi mộ hoang.
"Đây là quái vật gì vậy?"
Trương Thiếu Bằng kinh hãi, chưa kịp phản ứng, đỉnh đầu đã tối sầm lại.
"Phốc. . ."
Đó là một con Ma Ưng đã đọa hóa, từ trên trời lao xuống, bắt lấy Trương Thiếu Bằng, trực tiếp xé thành mảnh nhỏ.
Chỉ còn lại đạo phi kiếm kia, nghiêng nghiêng rơi xuống đất, cắm vào trên một gốc gỗ mục.
Con mèo trắng kia mặt không biểu tình, chậm rãi quay người rời đi.
. . .
. . .
"Nơi này sao lại có một con mèo?"
Đệ tử Thanh Dương tông Đỗ Lâm Ba lúc này hai mắt trợn tròn, nhìn một con mèo màu trắng trước mặt, chỉ cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Lúc này toàn bộ những người khác đều đang bận rộn xông ra, duy chỉ có Đỗ Lâm Ba không vội, tốc độ của hắn chậm vô cùng, vì sự kiện nhập Ma Tức hồ này, trước đó gia tộc hắn đã rút hơn phân nửa vốn liếng mua cho hắn một kiện pháp bảo có thể ẩn nấp khí cơ, hắn có thể tránh thoát phần lớn ma vật, bởi vậy chỉ cần cẩn thận chú ý quái phong ở khắp nơi mà thôi, cho nên chỉ cần có thể tránh được quái phong, hắn tình nguyện đi đường vòng xa hơn.
Lúc này đã sắp trôi qua một ngày, hắn mới chỉ xông ra chưa đến ba mươi dặm đường, sau đó hắn ẩn nấp nghỉ ngơi bên trong một hẻm núi hẻo lánh. Bất chợt hắn nghe được một tiếng mèo kêu, sau đó hắn nhìn thấy con mèo trắng kia đang đứng trên một khối nham thạch đối diện hẻm núi!
"Hình như nó nhìn thấy ta. . ."
Đỗ Lâm Ba thấy con mèo trắng kia đang lạnh lùng nhìn mình chằm chằm, không nhúc nhích, trong lòng nhất thời có chút chột dạ.
Đang suy nghĩ có nên chuyển sang nơi khác, nhường lại hẻm núi hẻo lánh này cho nó hay không, chợt nghe một tiếng ầm vang, tại phía trên đỉnh đầu hắn, một bàn chân tượng to lớn đạp xuống, thân thể cùng đá núi dưới chân lập tức bị đạp nát bét, không kịp phát ra tiếng kêu thảm...
Con cự tượng kia cũng không thèm nhìn hắn, vẫn từng bước một từ từ bước về phía trước.
"Meo. . ."
Mèo trắng nhẹ nhàng quẫy cái đuôi như rắn, lần nữa trốn vào bên trong màn ma tức Hắc Ám vô tận.
Chương 268 Hắc Ám Ma Triều (1)
"Quả Phụ Leo Tường. . ."
Phương Nguyên nhắm về phía một đạo Hắc Ám Ma Phong đang đối mặt, miệng đột nhiên quát khẽ.
Thân hình hắn phiêu diêu giống như lá liễu, giữa không trung xê dịch biến hóa tựa như mất đi trọng lượng, dưới hoàn cảnh Hắc Ám ma phong đang ập tới nhanh như vậy, hắn lại dễ dàng tránh khỏi trong gang tấc, nhẹ nhàng lướt về phía phía trước. . .
"Vút vút vút vút "
Ngay khi Phương Nguyên sắp đặt chân xuống đất, bảy tám đạo xúc tu thô to bên dưới đột nhiên bay lên, cuốn tới thân thể Phương Nguyên.
Đây rõ ràng là một trong những ma vật đáng sợ nhất bên trong Ma Tức hồ, Cức Đằng Ma Hoa, tuy có một nửa là cây, nhưng không giống các linh dược khác có thể biến thành bảo bối, mà biến thành một loại quái vật xen giữa sinh linh cùng thực vật, bình thường trốn ở dưới mặt đất, rất khó phân biệt, một khi ngửi được mùi vị sinh linh, liền huy động xúc tu tới bắt người, sau đó kéo vào trong cái miệng dữ tợn kia, sinh sinh luyện hóa. . .
Thứ thôn phệ Tử Lâm Lãng trước đó, chính là loại Ma Hoa này!
Lúc này nó xuất hiện dưới chân Phương Nguyên đột ngột đến cực điểm, định bắt lấy con mồi này. . .
"Trăng Sáng Treo Cao. . ."
Phương Nguyên cũng lấy làm kinh hãi, nhưng đáy lòng tỉnh táo tới cực điểm, rất nhanh làm ra quyết đoán.
Mũi chân nhanh chóng điểm một chút lên trên dây leo một gốc Ma Hoa, mượn điểm tựa đó, một thân Huyền Hoàng chi khí gào thét xuất ra, cùng lúc đó thân hình liền phóng lên trời cao, tựa như thưởng nguyệt trên không, lại tựa như tiên nhân phi thăng, hiểm lại càng hiểm tránh thoát xúc tu của Ma Hoa, sau đó từ giữa không trung vặn người một cái, đạp trên hư không, bay vút về phía trước hơn mười trượng, xông ra ngoài!
"Rítttt. . ."
Ma Hoa phía sau kia mặc dù cũng có thể di động, nhưng tốc độ quá chậm, căn bản không đuổi kịp Phương Nguyên, nhưng hiển nhiên nó không có cam lòng, phẫn nộ gào thét, xúc tu huy động liên tục, vô số nham thạch bùn đất đều hướng về Phương Nguyên đập tới, tựa như phô thiên cái địa, thanh thế cực lớn!
Nhưng lúc này, Phương Nguyên cũng chỉ xoay người lại, giơ kiếm tại ngực, liền bày ra kiếm thế bền chắc không thể phá được.
Toàn bộ nham thạch bùn đất đều đánh vào phía trên kiếm thế, hắn ngược lại mượn lực đạo này, lui lại nhanh hơn!
Đoạn đường này đi tới, trên đường gặp phải các loại hung hiểm, phần lớn Phương Nguyên đều là dựa vào bốn đạo kiếm thế này hóa giải.
Từ khi lĩnh hội Vô Khuyết Kiếm Kinh có một chút thành tựu đến nay, mỗi ngày hắn đều chưa từng từ bỏ luyện kiếm, Kiếm Đạo cũng một mực vững tiến, dưới thời gian dài khổ tu, hắn đã lấy kiếm chiêu bên trong Lôi Đình Phích Lịch Bá Tuyệt Cửu Thiên Kiếm là hình, dung nhập với kiếm lý quyển thứ nhất Vô Khuyết Kiếm Kinh, cuối cùng ngộ ra được hình thức ban đầu của tứ đại kiếm thế. Bình thường khi hóa giải nguy hiểm cận kề, cầm kiếm đấu địch, đều dựa vào tứ đại kiếm thế này!
Chiêu Quả Phụ Leo Tường hắn ngộ ra này chính là kiếm thế dịch chuyển, thân pháp biến hóa, phiêu du bất định.
Chiêu Trăng Sáng Treo Cao hắn ngộ ra chính là Phi Thiên kiếm thế, nhất phi trùng thiên, khí trùng cửu tiêu.
Chiêu Mãnh Hổ Hạ Sơn đương nhiên chính là kiếm thế công địch, một kiếm chém ngang, phá địch như dễ như trở bàn tay.
Chiêu Tường Đồng Vách Sắt thì ngộ ra được Vô Khuyết kiếm thế, một kiếm đưa ngang ngực, có uy lực vạn người cũng không thể khai thông!
Chỉ có điều, mặc dù bên ngoài là lấy tứ đại kiếm thế ngăn địch, nhưng bên trong chính là dựa vào một loại khí tức để chống đỡ.
Huyền Hoàng Nhất Khí!
Cả ngày nay, hắn chưa từng nghỉ ngơi một chút nào, thần kinh cũng không có nửa điểm buông lỏng, thể lực cùng pháp lực đều tiêu hao khó mà hình dung nổi, nếu đổi lại là tu sĩ phổ thông, lúc này pháp lực đã sớm tiêu hao sạch sẽ, thậm chí nếu lại tiếp tục chống đỡ sẽ kiệt lực mà chết, nhưng Phương Nguyên vẫn còn rất dư sức, đó chính là nhờ Huyền Hoàng Nhất Khí mang đến cho hắn căn cơ cường hoành, lực lượng vô biên. . .
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
Hắn xông nhanh về trước, gặp ma trảm ma, gặp gió tránh gió, chỉ thấy một đạo bóng xanh lấp lóe bên trong ma khí ngập trời.
Trong số những người cầu viện, pháp bảo của hắn ít nhất, phương pháp đơn giản nhất, nhưng tốc độ cũng là nhanh nhất không thể nghi ngờ. . .
"Học hành gian khổ mười năm, một lòng nghiên cứu Tiên Đạo, là vì cái gì?"
Phương Nguyên thầm quát lớn nhắc nhở bản thân mình: "Chính là học được một thân bản lĩnh, có thể bài trừ hết thảy trở ngại. . ."
"Hiện tại, chính là thời điểm dùng đến một thân bản lĩnh này, cũng là thời điểm khảo nghiệm bản thân. . ."
"Nếu như chết đi, đó chính là ta học nghệ không tinh, đáng đời!"
"Nhưng ta biết chính mình bỏ ra bao nhiêu công sức, nếm bao nhiêu gian khổ, bình thường ta từ bỏ tất cả mọi hưởng thụ mà người khác đi theo đuổi, đều dùng mọi thời gian tu hành, không phải là để những lúc gặp phải nguy cơ như thế này, có thể ứng đối dễ dàng hơn so với người khác hay sao?
"Vì bao công sức đã bỏ ra, cho nên ta nhất định sẽ không chết ở chỗ này. . ."
Trong nội tâm của hắn hiện lên vô số suy nghĩ, khiến cho hắn lần nữa đề lên một thân pháp lực, liều mạng tiến về phía trước.
Lúc này bên trong Ma Tức hồ, nguy cơ đầy rẫy, hắn cũng không biết trong những đồng môn của mình kia, hiện tại còn mấy người còn sống, cuối cùng không biết có ai thành công xông ra ngoài cầu viện hay không, hắn chỉ biết là, lúc này chung quanh có vô biên hung hiểm, nhưng cũng chính là thời điểm kiểm chứng bản thân, trước kia hắn bỏ ra công sức nhiều như vậy, người khác chỉ có thể thấy được hắn liều mạng tu hành như điên. . .
Hiện tại, đối mặt với những hung hiểm người khác không thể nào hóa giải này, chính là thởi điểm thể hiện ra thành quả tu hành của chính mình!
"Ta đã chạy liên tục cả ngày, tốc độ cũng không chậm, có lẽ là sắp xông ra ngoài rồi đi?"
Trong lòng tính toán lộ trình, hắn hít sâu một hơi, tốc độ lại tăng lên rất nhiều.
Chương 269 Hắc Ám Ma Triều (2)
"Meooo. . ."
Thế nhưng ngay khi Phương Nguyên vừa tăng tốc, hắn chợt nghe một tiếng mèo kêu hết sức đột ngột vang lên, khiến cho hắn biến sắc, thân hình lập tức phóng lên cao, đạp mạnh vào cây gỗ lớn bên cạnh, sau đó đảo lộn người lại, vững vàng ngồi nửa quỳ tại một chỗ trên sườn núi, đặt kiếm ngang ngực, ánh mắt quét nhìn xung quanh.
Tiếp đó hắn chợt khẽ giật mình, trên mặt lộ ra ra vẻ kinh ngạc.
Ngay sau lưng hắn, trên một mỏm nham thạch nhô ra cách hắn hơn mười trượng, vậy mà đang có một con mèo ngồi đó!
Đó là một con mèo trắng mập mạp, mặt không chút biểu cảm đang quan sát mình.
Cặp mắt kia đen kịt như bóng đêm, sâu không thấy đáy.
Cho người ta một loại cảm giác, tựa như là nó đã ngồi ở đó từ mấy ngàn năm trước, cứ như vậy lạnh lùng nhìn chăm chú Phương Nguyên vậy. . .
"Đây là thứ quỷ gì vậy?"
Phương Nguyên kinh hãi, chậm rãi đứng lên, cũng không buông lỏng cảnh giác, vẫn đặt kiếm ngang ngực.
Hắn nhìn ra được, con mèo kia cũng không phải là ma vật, bởi vì trên thân không có khí tức ma tức Hắc Ám, thậm chí nghiêm túc mà nói, trên người nó ngay cả chút yêu khí cũng không có, nói cách khác là ngay cả Yêu thú cũng không phải, nếu là ở bên ngoài Ma Tức hồ, con mèo này dù có thế nào cũng không thu hút nổi sự chú ý của người khác, bởi vì con mèo này ngoại trừ có chút mập mập ra cũng không có chỗ nào thần dị, trông thế nào cũng giống như một con mèo bình thường. . .
Chỉ là. . . Mèo bình thường sao có thể ở trong Ma Tức hồ này?
"Ịt ịt ịt ịt. . ."
Trong lòng Phương Nguyên dâng lên một cảm giác hiếu kỳ khó nói thành lời, vô ý thức định gọi con mèo kia tới, hảo hảo nghiên cứu một phen, nhưng sau khi gọi, con mèo kia vẫn không chút phản ứng, vẫn chỉ lạnh lùng quan sát hắn, mãi đến lúc này, Phương Nguyên mới ý thức được, vừa rồi là hắn phát ra tiếng kêu lúc cho heo ăn, đương nhiên là không thể dùng để gọi mèo được!
"Gọi mèo như thế nào đây?"
Hắn cẩn thận nghĩ nghĩ, liền phát hiện ra bản thân đọc sách không ít, nhưng lại không biết cái này.
Dù sao bình thường đều là những nhà giàu sang mới nuôi mèo, hắn xuất thân nông gia, bắt chuột đều dựa vào chó, nên đương nhiên chưa từng nuôi qua.
Không biết nên gọi như thế nào, hắn liền theo bản năng cất bước, định đi tới ôm nó. . .
Nhưng cũng chính vào lúc này, đáy mắt con mèo trắng kia dường hiện ra một loại thần sắc quỷ dị, từ từ ngẩng đầu lên.
Ánh mắt của nó, tựa như đang nhìn phía sau lưng Phương Nguyên.
"Đó là cái gì. . ."
Phương Nguyên phản ứng cực nhanh, lập tức xoay người lại, con mắt lập tức hiện ra một vòng huyết sắc.
Lúc này phía sau hắn, ở phía chân trời xuất hiện một vệt đen.
Đó không ngờ lại là một mảng cuồng phong lớn, xen lẫn ma tức Hắc Ám đồ sộ khó mà hình dung nổi, tựa như là một cơn cuồng triều, từ phía chân trời xa quét tới, những nơi nó đi qua, núi đá sụp đổ, ma vật bay tứ tung, trên nối liền trời, dưới cày sâu mặt đất khô cằn, từ xa quét tới gần, mang theo một loại khí thế mãnh liệt không tưởng tượng nổi ầm ầm quét tới, tựa như lấy nơi đó làm điểm bắt đầu hủy thiên diệt địa vậy!
"Hắc Ám Ma Triều?"
Phương Nguyên khó khăn phun ra bốn chữ, sau đó liền quay người bỏ chạy.
Lúc này, cho dù là với tính cách điềm tĩnh của hắn, cũng không nhịn được chửi ầm lên như mấy bà cô...
Đã trải qua nhiều hung hiểm như vậy, đã đi được quãng đường xa như vậy, không ngờ rốt cuộc cũng đụng phải thứ này. . .
Đây chính là thiên tượng quỷ dị do vô số Hắc Ám Ma Phong tụ lại, tựa như là vô số lốc xoáy đan xen quét tới, tựa như là hàng loạt cơn sóng lớn vậy, liền trời tiếp đất, cuốn lấy mọi thứ, cũng phá hủy hết mọi thứ. . .
Cho dù là ở bên ngoài, tu sĩ gặp phải loại thiên tượng quỷ dị này, cũng sẽ tạm thời tránh đi!
Huống chi, bây giờ lại đang ở trong Ma Tức hồ?
Ai có thể nghĩ tới, trận thiên tai này vậy mà dẫn ra cả loại tai nạn này?
Càng không thể ngờ tới chính là, mình đã dùng hết toàn lực xông ra một quãng đường xa như vậy, vậy mà hiện tại lại phải đối mặt với thứ này?
Trong lòng của hắn cũng rõ ràng, loại Hắc Ám Ma Triều này, sẽ chỉ xuất hiện ngẫu nhiên, thời gian xuất hiện cũng sẽ không quá lâu, rất nhanh sẽ tán đi!
Nhưng chỉ cần nó xuất hiện, chỉ cần gặp phải, thì cơ bản chính là không có chút sinh lộ nào. . .
Đây cũng là nguyên nhân khiến Phương Nguyên tê tái trong lòng!
Lúc này hắn bất chấp tất cả, trực tiếp điều khiển lên Mộc Diên, phóng gấp về phía sau.
Lúc này, hắn thà rằng bị Cức Đằng Ma Hoa bắt lấy, điên cuồng nhét vào mồm, cũng không muốn bị Hắc Ám Ma Triều quét trúng. . .
Chỉ tiếc, sức người có hạn!
Dù tốc độ Phương Nguyên nhanh đến đâu, thì ở trước mặt Hắc Ám Ma Triều vẫn lộ ra nhỏ bé giống như con kiến vậy!
Cơ hồ chỉ trong nháy mắt, Hắc Ám Ma Triều kia liền cuốn tới, nuốt trọn thân thể Phương Nguyên, sau đó tiếp tục bay về phía trước.
Nơi này đã sạch không còn một mống, tựa như là chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.
"Meo. . ."
Con mèo kia cũng lười biếng kêu lên một tiếng, tựa như cảm thấy tẻ nhạt vô vị, uể oải đứng lên, đang định tiến vào bên trong màn ma tức Hắc Ám vô tận, nhưng ngay khi nó vừa mới định nhảy khỏi mỏm nham thạch, bỗng nhiên nó như cảm ứng được cái gì đó, đột nhiên quay đầu lại, cặp đồng tử dựng thẳng nhìn chằm chằm vào mảng mây đen đã ầm ầm quét qua trên đỉnh đầu nó...
"Ta xxx em gái nó mà. . ."
Bị cuốn vào ma tức Hắc Ám, Phương Nguyên vẫn không nhịn được chửi ầm lên như mấy bà cô ngoa ngôn.
Chương 270 Đạo Nguyên Thủ Tâm (1)
"Xong..."
Ngay cả Phương Nguyên, sau khi bị Hắc Ám Ma Triều cuốn vào cũng không nhịn được lòng sinh tuyệt vọng: "Thật sự phải chết sao?"
Bị cuốn vào trong Hắc Ám Ma Triều, cuồng phong tàn phá bừa bãi, loạn lưu khuấy động, người ở trong đó, tựa như là cuốn vào sóng lớn, không thể động đậy, chỉ có thể như nước chảy bèo trôi, không biết thân ở nơi nào, lại càng không biết đi về nơi nào. Càng kinh khủng hơn chính là, trong Hắc Ám Ma Triều này, Hắc Ám ma tức quá mức nồng đậm, một khi bị Hắc Ám ma tức bực này bao phủ, bình thường đều sẽ lập tức bị dập tắt tâm thần, đọa hóa nhập ma, lúc này Phương Nguyên cũng cảm nhận được loại ma ý tuôn ra trong tâm kia, tựa như là từng con côn trùng muốn tiến vào trong đầu mình vậy.
Đây căn bản là tình huống khiến cho người ta vô cùng tuyệt vọng...
Quả thật giống như đưa một ngọn đèn dầu vào trong cuồng phong vậy, trong nháy mắt sẽ bị dập tắt không thể nghi ngờ.
Linh quang của Linh Quang Phù trên đỉnh đầu Phương Nguyên đã sớm bị cuốn vào trong Hắc Ám ma tức, trong nháy mắt đã hoàn toàn bị dập tắt.
Phương Nguyên biết đây là một loại tuyệt địa, bởi vậy ngoại trừ chửi ầm lên mấy tiếng ra, cũng không có biện pháp nào, tựa như thấy được đại đao của đao phủ đang chém xuống cổ của mình vậy, dù có làm bất kỳ điều gì để cứu vãn, cũng đã không còn kịp rồi...
Nhưng sau hồi lâu hắn mắng, hắn đột nhiên phát hiện ra một vấn đề.
Lúc này xác thực hắn đã bị Hắc Ám ma tức bao phủ, đủ loại ma niệm cũng tựa như côn trùng quỷ dị chui vào nhục thể của hắn, chui vào trong tâm thần của hắn, khiến cho hắn lúc nào cũng muốn phát cuồng gào thét, khát máu, nhưng sau thời gian mấy tức đã trôi qua, vậy mà hắn cũng không thật sự bị đọa hóa, mặc dù toàn thân đã đến giới hạn phát cuồng, nhưng hết lần này tới lần khác một điểm linh thức cuối cùng vẫn tồn tại...
Tựa như một ngọn đèn dầu đã gần tắt ngấm, hết lần này tới lần khác vẫn còn một điểm sáng cuối cùng, không chịu tán đi.
"Phù duy đạo, thiện thải thả thành."
(Dịch nghĩa: Chỉ có đạo là khéo sinh và tác thành vạn vật.)
Sau khi ý thức được vấn đề, Phương Nguyên lập tức phát hiện ra, tại chỗ sâu trong đầu của hắn đang có một loại âm thanh tụng kinh trầm hùng trang nghiêm chậm rãi vang lên, như có như không, cẩn thận lắng nghe thì không nghe rõ, nhưng lúc không chú ý lắng nghe lại có cảm giác thanh âm tụng kinh kia lúc nào cũng tồn tại, cứ vang vọng trong đầu của hắn, tựa như là thần chung trong cổ mộ, lắng sâu vào trong lòng...
Loại cảm giác này, đúng là thứ lúc trước khi hắn lần đầu tiên đạt được “Đạo Nguyên Chân Giải” cảm nhận được!
Cũng chính loại cảm giác này xuất hiện, khiến cho tâm thần hắn vậy mà vẫn còn duy trì được một sợi linh thức cuối cùng, chưa từng dập tắt!
Nhưng sợi linh thức này, thực sự quá nhỏ yếu.
Yếu đến mức lúc nào cũng có thể biến mất không thấy gì nữa...
Một sợi linh thức nhỏ yếu, đối kháng với Hắc Ám ma tức vô biên vô tận, tựa như sâu kiến đối kháng với Thương Thiên...
Vào lúc này, có lẽ đối kháng là chuyện thật buồn cười, từ bỏ mới là sáng suốt...
Thế nhưng...
"Không, ta không thể chết, sao ta có thể chết được?"
"Ta mười năm khổ đọc, mắt thấy rốt cục cũng có chút hi vọng quật khởi, sao có thể chết ở trong thí luyện chi địa như vậy chứ?"
"Tựa như một bài thơ mới viết một nửa, một bức tranh mới vẽ được nửa quấn, ta há có thể buông bút ra?"
Trong nội tâm Phương Nguyên dâng lên cảm giác không cam lòng.
"Cho dù là phải chết, ta cũng muốn chống cự đến khoảnh khắc hồn phi phách tán..."
Ôm ý nghĩ này, hắn cắn chặt hàm răng, đồng thời cũng tụng niệm lên “Đạo Nguyên Chân Giải”.
Hắn đang tìm kiếm thanh âm tụng kinh ở sâu trong đầu kia, tụng niệm “Đạo Nguyên Chân Giải”, bảo trụ sợ linh thức còn sót lại.
“Thượng sĩ văn đạo, cần nhi hành chi; trung sĩ văn đạo, nhược tồn nhược vong; hạ sĩ văn đạo, đại tiếu chi.”
“Bất tiếu, bất túc dĩ vi đạo.”
“Cố kiến ngôn hữu chi: minh đạo nhược muội,tiến đạo nhược thối, di đạo nhược loại; thượng đức nhược cốc, đại bạch nhược nhục, quảng đức nhược bất túc, kiến đức nhược thâu; chất đức nhược du.”
“Đại phương vô ngung, đại khí vãn thành, đại âm hi thanh; đại tượng vô hình, đạo ẩn vô danh.”
"..."
Thanh âm bình tĩnh mà trang nghiêm vang lên quanh quẩn trong tâm hắn, giao hoà cùng với thanh âm tụng kinh mơ hồ trong đầu hắn kia.
Trước đây, hắn đã từng dùng “Đạo Nguyên Chân Giải” đối kháng với ma ấn Huyết Hải Huyễn Tượng, mà hiện tại, hắn lại dùng “Đạo Nguyên Chân Giải” để đối kháng với ma niệm vô biên vô tận này, loại phương pháp này chỉ có hắn mới có thể sử dụng, bởi vì bản thân “Đạo Nguyên Chân Giải” cũng không có năng lực đối kháng ma niệm, Phương Nguyên có thể đối kháng đó là bởi vì trong quá trình trưởng thành, hắn đã đầu nhập quá nhiều tâm huyết vào “Đạo Nguyên Chân Giải”!
“Đạo Nguyên Chân Giải”, ở mức độ nào đó, chính là đạo tâm của hắn!
"Meo..."
Mà vào lúc này, phía dưới Hắc Ám Ma Triều đang quét qua, con mèo trắng kia cũng đang đứng ở trên mỏm đá xanh, bộ lông màu trắng đều dựng đứng lên như thép nguội, nhìn chòng chọc vào Phương Nguyên đang bị vô tận ma phong bao phủ cuốn về phương xa kia. Xung quanh nó, ma khí mãnh liệt, hôn thiên ám địa, nhưng nó lại không để ý chút nào, chỉ duỗi cổ hướng về phiến mây đen, thanh âm khàn khàn gào lên.
“Thường không, để chiêm nghiệm chỗ uyên áo của Đạo; Thường có, để chiêm nghiệm chỗ vi tế của Đạo.”
"Hai cái đó cùng một mà khác tên. Cùng gọi là huyền".
"Huyền diệu khó giải thích. Chúng diệu chi môn (Cửa vào vi diệu)".