• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 166 Một Kiếm Chém Tới (2)

"Phương Nguyên, ngươi quả nhiên rất am hiểu cách làm cho người ta kinh hỉ. . ."

Giọng nói của Vương Côn vang lên sau lưng Phương Nguyên, lúc này hắn chân đạp cương bộ, tay nắm pháp ấn, sương mù tím đầy trời vốn đã tán đi lại bị hắn cưỡng ép ngưng tụ lại, thế mà tự dưng biến hóa thành bộ dáng từng đạo binh khí phô thiên cái địa, chém nhanh về phía Phương Nguyên, phần uy thế này đã khiến người quan chiến chung quanh đều cảm thấy vô cùng giật mình, thậm chí là sợ hãi!

Mà Lệ Giang Hàn cũng không cam chịu yếu thế, từ bên trái băng băng tới, Thần Tướng trên đỉnh đầu rắc rắc phần phật một tiếng, trong tay đã nhiều thêm một đạo lôi quang, huyễn hóa thành bộ dáng trường thương, vô cùng hung mãnh đâm về phía sau lưng Phương Nguyên, gần như không có biện pháp dự phòng!

Lúc này mặt Kỳ Khiếu Phong xám tro như chết, bỗng nhiên cắn răng một cái, thi triển một đạo Hỏa Long Thuật cuốn về phía Phương Nguyên.

"Mãnh Hổ Hạ Sơn!"

Phương Nguyên bỗng nhiên gập người lại, vung một kiếm hướng về phía Vương Côn.

Nhìn lại so với một kiếm bình thường còn bình thường hơn, nhưng kiếm khí lại sâm nhiên, quang mang xanh mờ mờ huyễn hóa thành bộ dáng một mãnh hổ to lớn, vọt thẳng tới hướng Vương Côn, mắt thấy liền muốn đụng vào vô số binh khí Vương Côn huyễn hóa ra, lại bỗng nhiên há to miệng rộng, như là một cái lỗ đen nuốt tất cả binh khí vào trong miệng, thế mà cứ như vậy tiêu tan đi, không còn thấy mảy may.

"Quả Phụ Leo Tường!"

Sau đó Phương Nguyên cũng không ngừng bước, chuyển người một cái, cũng đã xuất hiện ở phía sau Thần Tướng của Lệ Giang Hàn một cách vô cùng quỷ dị. Lần này hắn không có ra tay với Lệ Giang Hàn, mà là trực tiếp nhằm vào Thần Tướng. Người còn trên không trung, trường kiếm trong lòng bàn tay trực tiếp chém về phía dưới, chém mấy lần lên người Thần Tướng. Thần Tướng to lớn kia liền cứng ở tại chỗ, sau nửa ngày, ầm vang sụp đổ, hóa thành khói xanh. . .

Cho đến lúc này, Phương Nguyên mới nhìn về phía Kỳ Khiếu Phong.

Nhìn qua Kỳ Khiếu Phong dùng hết toàn lực,phát huy ra Hỏa Long Thuật, hắn thổi một hơi ra ngoài!

Hỏa Long kia nhìn thanh thế đáng sợ, liền giống như là một ngọn nến, thế mà cứ như vậy. . . bị dập tắt!

Phương Nguyên cũng mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của người chung quanh, dập tắt Hỏa Long xong liền lại quay đầu nhìn sang phía Thái Hợp Chân. Lúc này hai tay Thái Hợp Chân vừa mới dự định kết ấn, chợt nhìn thấy ánh mắt Phương Nguyên thì trong lòng bị dọa khẽ run rẩy, theo bản năng thu tay lại, có chút lúng túng bồi thêm một khuôn mặt tươi cười, vô tội nói: "Phương Nguyên sư huynh, lần này ta thật sự không có ra tay a. . ."

Phương Nguyên cũng cười với nàng, quay người thu kiếm, trong lúc đó phi đến giữa không trung, sau đó kiếm trong lòng bàn tay nhất chuyển, vẽ ra một cái vòng tròn giống như trăng sáng vậy, đồng thời pháp lực xanh mờ mờ theo cái vòng tròn này xuất hiện liền giống như một vòng thanh nguyệt!

"Hiện tại, còn muốn đấu a?"

Phương Nguyên nương theo lấy vầng thanh nguyệt kia, chậm rãi từ giữa không trung bay thấp xuống.

Lúc này Vương Côn cùng Lệ Giang Hàn không có cam lòng, hai người còn dự định ra tay tiếp, nhưng còn không đợi bọn hắn nhấc pháp lực lên liền thấy được vầng thanh nguyệt kia, lập tức hai người đều có chút ngốc trệ, bọn hắn không chỉ có cảm nhận được lực lượng đáng sợ phía trên vầng thanh nguyệt, càng là lần thứ nhất mơ hồ cảm nhận được tu vi chân chính của Phương Nguyên thình lình cũng là Luyện Khí tầng bảy, không thấp hơn chính mình mảy may. . .

Người ta ngưng luyện pháp lực vượt qua mình mấy lần, tu vi lại không thua kém, như thế này thì làm sao đánh đây?

Chiến ý hình như ngay tại một khắc này hoàn toàn tan biến không còn nữa. . .

Bọn hắn thậm chí có cảm giác, có chút nhìn không rõ Phương Nguyên lúc này!

"Cái đó là. . ."

Lúc này giữa không trung, Bạch chấp sự đột nhiên thấy được vầng thanh nguyệt kia thì cũng đột nhiên phản ứng lại.

"Không sai, hẳn là Huyền Hoàng chi khí, xem khí phách này nói ít cũng đạt tới tiểu thành. . ."

Ô chấp sự cũng ngồi ngay ngắn, nhìn chòng chọc vào Phương Nguyên, trầm giọng nói ra.

"Tu vi của hắn đột phá khi nào? Thế nào mới ba tháng ngắn ngủi, liền tăng lên ba cái tiểu cảnh giới chứ?"

Bạch chấp sự nắm bàn tay thật chặt, cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới một vị đệ tử tiên môn tu hành lại có thể làm cho mình chấn kinh.

"Lúc sau. . . Hỏi hắn một chút đi!"

Ô chấp sự cũng chỉ có thể buồn rầu nói một câu như vậy, hắn cũng tương tự nghĩ mãi mà không thông.

Mặc dù muốn lập tức bắt Phương Nguyên tới, để hắn tranh thủ thời gian nói cho rõ ràng, nhưng mà dù sao lúc này cũng là giai đoạn sau cùng Phương Nguyên xông sơn. Liền coi như bọn hắn, cũng không tiện đánh gãy quá trình này, chỉ có thể nhịn đến cuối cùng lại đi hỏi cho rõ!

"Hiện tại, hẳn là không còn có người ra tay với ta a?"

Mà lúc này, Phương Nguyên phất ống tay áo một cái, một vòng thanh nguyệt đi theo, áo bào bay phất phới, phóng đi phía vỏ kiếm.

Đánh bại bốn người Lệ Giang Hàn hẳn là đánh bại tất cả mọi người, không phải mỗi một vị đệ tử tiên môn đều muốn ra tay với mình. Tỉ như đám người Tiểu Kiều sư muội, mặc dù đưa ra chủ ý nhưng bản thân nàng cũng không có xuất hiện tại trên sơn lộ này. Các nàng vốn ủng hộ Phương Nguyên, cũng tán thành thực lực của Phương Nguyên, lúc này trước mặt Phương Nguyên đã không có bất kỳ người nào cản đường!

Hắn cũng ngẩng đầu nhìn về phía trước, vỏ kiếm liền cắm ở phía trước Công Đức Thạch Bích, lẳng lặng chờ đợi.

Hàn quang bốn phía trường kiếm trong lòng bàn tay Phương Nguyên đều đưa về trong vỏ.

Hết thảy đều sắp công đức viên mãn, nhưng cũng ngay vào lúc này, đột nhiên phía trên Công Đức Thạch Bích chậm rãi hạ xuống một bóng dáng màu tím, lại là một vị thanh niên áo tím, hắn tiện tay liền cầm vỏ kiếm trong tay vuốt vuốt, từ từ quay đầu nhìn Phương Nguyên một chút, trên mặt mang một vòng ý cười khinh thường, lấy một loại giọng ‘trên cao nhìn xuống’ nói ra: "Thế mà thực sự có thể từ chân núi xông tới nơi này, cảm thấy mình rất phong quang phải không? Ha ha, nhưng ngươi có biết hay không, chính mình hồ nháo như vậy đã làm hỏng bao nhiêu quy củ của tiên môn?"

Phương Nguyên thấy được hắn, cũng nao nao, thanh bằng tĩnh khí nói: "Sư huynh giống như không phải đệ tử Tiểu Trúc phong, xin đem vỏ kiếm trả lại!"

Thanh niên áo tím kia nghe vậy thì cười lạnh một tiếng, chầm chậm nói: "Thật không hiểu quy củ, nếu ta không trả thì như thế nào?"

Phương Nguyên chém qua một kiếm!
Chương 167 Đệ tử chân truyền, không gì hơn thế này (1)

Từ lúc mới bắt đầu quyết định xông trận, Phương Nguyên đã luôn nghẹn một hơi.

Mà một hơi này ít nhất cũng phải đi tới điểm cuối, chờ khi thanh kiếm của mình đã được tra vào vỏ kiếm mới có thể buông lỏng.

Vốn tưởng rằng sau khi đánh bại đám người Lệ Giang Hàn, Thái Hợp Chân, mình có thể phun ra một hơi này, lại không nghĩ tới rõ ràng còn có người ngăn cản bản thân mình. Thanh niên mặc áo tím trước mắt thoạt nhìn có chút lạ mắt, chẳng qua chuyện này cũng không quan trọng, lúc này, một con đường hắn đã đi gần đến điểm kết thúc, chiến ý trong tim cũng đã đạt tới đỉnh phong, mặc kệ ngươi là ai, chặn trước đường của ta thì cứ phải đánh bại trước rồi lại nói!

"Ngươi dám xuất kiếm với ta?"

Lúc đầu thanh niên áo tím chỉ lạnh lùng cười cười, từ trên cao nhìn xuống, muốn răn dạy đám đệ tử Tiểu Trúc phong một phen, không nghĩ tới thanh bào cuồng nhân lại có thể ngay cả một câu nói nhảm cũng không có, trực tiếp huy kiếm chém tới. Hắn lập tức vừa giận cảm khái, còn buồn cười, lông mày dựng lên, nhíu thành hình chữ Xuyên (川), sau đó hắn bỗng vung tay áo, giọng nói nặng nề vang lên: "Cút ngay!"

Ầm ầm!

Dưới một cái phất tay, phong hỏa đều hiện, điên đảo quay cuồng, chỉ một cái phất tay đã ẩn chứa không biết bao nhiêu lực lượng cuồng bạo, như mây đen áp đỉnh.

"Quả nhiên là một cao thủ..."

Lông mày Phương Nguyên cũng nhíu lại, hắn là người biết nhìn hàng, từ một cái phất tay đơn giản của đối phương hắn phát hiện thực lực của đối phương lại có thể cao tới dọa người, tối thiểu cũng phải cao hơn đám người Lệ Giang Hàn một mảng lớn, không chỉ tu vi đã đạt đến Luyện Khí tầng tám trở lên, mà khả năng vận chuyển pháp thuật, chưởng ngự lực đạo cũng đều đạt đến trình độ tinh xảo tỉ mỉ, trong lòng thực sự có chút giật mình, đồng thời còn cảm thấy cấp bách gấp gáp không thể nói được thành lời!

"Không biết người này là ai, lại có thể tới gây sự với ta ngay cửa ải quan trọng này..."

"Hắn cố ý chờ khi ta sắp vọt tới phụ cận Công Đức Thạch Bích mới ra tay ngăn ta, chẳng lẽ hắn muốn mượn ta thành danh lập uy?"

"Bá!"

Trong lòng mau chóng hiện lên mấy suy nghĩ, rất nhanh Phương Nguyên đã xác định được một chuyện!

Bất luận hắn là ai, bất luận hắn đến từ nơi nào, đều phải đánh bại hắn trước rồi lại nói!

Ngay lúc ý nghĩ này xuất hiện, một vòng thanh nguyệt bên cạnh hắn đột nhiên bị tống ra, vừa lúc va chạm với ống tay áo của thanh niên áo tím. Chỉ nghe rắc rắc phần phật một tiếng, vô số âm hưởng cuồng bạo liên tiếp, dù sao ống tay áo của thanh niên áo tím cũng không phải pháp bảo chân chính, bị xé rách ra, từng mảnh hệt như hồ điệp bay lượn trên không trung, Phương Nguyên cũng bị lực lượng này chấn tới phải lui về phía sau!

"Tiểu tạp chủng, ngươi còn dám đánh trả?"

Hiển nhiên thanh niên áo tím cũng không nghĩ tới một màn này, tuy sau lần giao thủ vừa rồi, trên thực tế hắn vẫn chưa chịu thiệt, ngược lại là hắn đánh lui Phương Nguyên, còn chiếm thượng phong, nhưng ống tay áo của hắn lại bị xé rách, lộ ra một cánh tay trụi lủi, có vẻ rất khó coi. Chuyện bất ngờ như vậy càng khiến hắn cảm thấy khó có thể chịu đựng nổi, hai mắt hẹp dài xuất hiện tia máu!

"Bá!"

Từ túi càn khôn bên hông đột nhiên có một cái bóng màu vàng bay ra, hắn phất tay bắt được bóng vàng, đập mạnh về phía đầu Phương Nguyên, lại là một giản khảm đầy long văn màu vàng, dưới một kích, hư không đều phát ra tiếng nổ vang!

"Mồm miệng quá thối!"

Lúc này Phương Nguyên cũng đã xác định được một việc, người trước mắt tuyệt đối không phải đệ tử tiên môn thông thường, thực lực của hắn cường đại đến đáng sợ, nếu đổi lại lúc thường, mình đối chiến với hắn chưa chắc đã nắm được phần thắng. Nhưng lúc này hắn cũng không rảnh suy nghĩ nhiều, bất luận đối phương là ai, chỉ cần hắn ngăn trước mặt mình thì mình sẽ đánh bại hắn, nhét trường kiếm vào bên trong vỏ...

Đây là con đường mình phải đi qua nếu muốn giành được vị trí chân truyền!

"Thu Như Thiết Hoành Giang, Thiên Phàm Bất Độ!"

Nghênh đón một giản, trong lòng quát khẽ, Phương Nguyên đặt kiếm ngang trước ngực, phòng ngự hoàn mỹ không tì vết, không sơ hở.

Cùng lúc đó, một thân pháp lực được hắn điên cuồng thôi động, xoáy vòng quanh thân không ngừng nghỉ!

Hắn tu luyện là Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, hơn nữa hôm nay đạt đến tiểu thành, ưu thế của Huyền Hoàng Nhất Khí được thể hiện ra ngoài, có thể khiến pháp lực của hắn ngưng luyện không gì sánh được, tinh thuần không gì sánh được, trọng yếu hơn là hai chữ Huyền Hoàng đại biểu cho thiên địa, Huyền Hoàng Nhất Khí chính là lấy từ trong thiên địa, trong pháp lực của hắn vốn tự bao hàm một loại huyền diệu toàn diện, có thể vận chuyển tự nhiên...

Bất luận hắn xuất kiếm hay là vận dụng pháp thuật, uy lực đều được tăng lên một mảng lớn.

"Cạch!"

Hoàng Kim Long Giản nặng nề đập lên trên kiếm của Phương Nguyên, thanh chấn tứ phương, những người ở gần đó đều cảm thấy hàm răng ê buốt.

Nhưng sau khi hết khiếp sợ, bọn hắn lại kinh dị phát hiện, Phương Nguyên vẫn đang giơ kiếm dựng đứng trước ngực, động cũng không động.

Một giản kia lại có thể bị hắn đón được!

Rõ ràng đối phương có tu vi cao hơn hắn một mảng lớn, nhưng hắn vẫn có thể cứng rắn đón lấy!

Sao pháp lực của hắn có thể cường hoành như vậy?

"Đám nhóc con hiện tại thật kiêu ngạo, ngay cả một chút cấp bậc lễ nghĩa cũng không hiểu..."

Hiển nhiên thanh niên áo tím kia cũng có chút ngoài ý muốn, nhưng rất nhanh hắn đã cắn răng nở nụ cười lạnh.
Chương 168 Đệ tử chân truyền, không gì hơn thế này (2)

"Hôm nay ta sẽ dạy dỗ ngươi, nên biết cách ôm lòng kính sợ đối với sư huynh đồng môn!"

Vừa nói tới đây, đột nhiên hắn lật tay, lại là một giản rơi xuống. Trong lúc vung lên, giữa không trung như xuất hiện vô số huyễn ảnh của hắn, đồng thời huy giản đánh xuống, một tên tiếp nối một tên, một làn sóng tiếp nối một làn sóng, lại có thể như có hơn mười giản đồng thời đập xuống!

"Kia... Đó là... Sao có thể là hắn?"

Ngay lúc thanh niên áo tím kia tới đây, trong đám người chung quanh có người kinh hoảng, có người kinh ngạc, cũng có người không giải thích được, có một số người vốn không quen biết thanh niên áo tím này, rất kinh ngạc không biết vị này từ đâu tới, mà những người có thể nhận ra hắn lại không khỏi biến sắc, kinh hãi như gặp quỷ, chỉ nghĩ nếu làm lớn chuyện thật không biết kết cục sẽ ra sao...

"Đường đường là chân truyền tiên môn lại không biết ngại mà bắt nạt sư đệ?"

Trên sườn núi cách đó không xa, quả ớt nhỏ vỗ bàn cờ muốn đứng lên, vọt thẳng xuống dưới muốn ra tay can thiệp.

"Lúc này ngươi không tiện ra tay!"

Nhưng tại lúc này, nữ tử áo trắng bên cạnh lại đưa tay kéo lấy nàng, thản nhiên nói: "Trước đây khi ngươi tranh đoạt vị trí chân truyền với hắn từng bị thua bởi hắn, ngươi tức giận thậm chí còn không nguyện ý trở lại Thần Tiêu phong tu hành, tự ngốc trong Linh Dược giám nhiều năm như vậy, bản thân đã có chút trái với quy củ của tiên môn. Nếu hôm nay ngươi lại muốn ra tay đối phó hắn, ngươi không sợ hắn mượn chuyện này khiến ngươi không thể không trở lại Thần Tiêu phong sao?"

"Quay về thì... ta còn không muốn quay về!"

Quả ớt nhỏ tức giận căm phẫn giậm chân, nhưng vẫn nhịn xuống.

"Lạc sư tỷ, vậy ngươi mau mau ra tay đi, kiểu gì cũng không thể nhìn hắn bị đệ tử chân truyền đánh..."

Tiểu Kiều sư muội ở bên cạnh cũng gấp gáp, vội vàng nói.

Nhưng nữ tử họ Lạc này lại cười cười, nói: "Vì sao ta phải ra tay?"

Thấy Tiểu Kiều sư muội gấp tới không thể nhịn nổi, nàng mới cười tủm tỉm nói: "Hắn cũng chưa hẳn đã thua!"

Tiểu Kiều sư muội nghe xong lời này lại ngây người, ngây ngốc nói: "Đối thủ của hắn thế nhưng là người đã trở thành đệ tử chân truyền từ ba năm trước đây..."

Nữ tử họ Lạc cười nói: "Chẳng phải lúc ấy vị Phương sư đệ kia cũng tranh vị trí chân truyền sao?"

Đến lúc này, bất luận là Tiểu Kiều sư muội hay là quả ớt nhỏ đều có chút không thể nói thành lời.

Oanh! Oanh! Oanh! Oanh! Oanh!

Nhưng cũng vào lúc này, kim giản đã rơi xuống, âm thanh liên tiếp vang lên, nhìn như chỉ là một giản lại có không biết bao nhiêu đạo trọng lực rơi xuống trên người Phương Nguyên, đập tới trong sân khói thuốc súng nổi lên bốn phía, đá vụn bay tứ tung, bụi mù bay múa đầy trời, ngay cả Công Đức Thạch Bích cũng bị phủ kín. Chung quanh, đám người giữa không trung cũng đều không thấy rõ tình huống trong sân, chỉ cảm thấy tâm thần không ngừng chấn động mãnh liệt...

"Ha ha ha ha, không phải ngươi muốn làm đệ tử chân truyền sao?"

Thanh niên áo tím kia vung Hoàng Kim Giản, mắt lạnh quét tứ phương: "Bây giờ ngươi đã biết sự chênh lệch giữa mình và đệ tử chân truyền rồi chứ?"

"Đã biết..."

Mà ở trong bụi mù, Phương Nguyên lại nặng nề trả lời một tiếng.

Lúc này, thoạt nhìn hắn có vài phần chật vật, thanh bào trên người cũng đã bị đánh rách tả tơi, bàn tay nắm kiếm cũng đang run nhẹ. Từ khi hắn tu luyện kiếm đạo tới nay, đây vẫn là lần đầu tiên hắn bị người dựa vào lực lượng cường hoành cứng rắn chấn vỡ kiếm vây, sức mạnh trong kim giản kia có một đạo đánh lên trên người hắn, một vòi máu tươi tràn xuống từ khóe miệng!

Nhưng trên mặt hắn lại lộ ra nụ cười kỳ dị, như trào phúng, lại như đang cảm khái...

Từ trong lời nói của thanh niên áo tím kia, hắn đã nghe được thân phận của đối phương...

Thì ra là đệ tử chân truyền...

Khó trách lại có tu vi và pháp bảo bực này...

Chỉ có điều, phát hiện này lại không khiến hắn cảm thấy sợ hãi, ngược lại nở nụ cười lạnh...

"Ta thực sự phải cảm ơn ngươi..."

Trong lúc mở miệng nói chuyện, nỗi căm hận đối với vị chân truyền này cùng với cảm giác cuồng nộ do lần đầu tiên nằm ở thế yếu trong lúc đấu pháp mang tới, khiến một thân Huyền Hoàng chi khí của hắn theo sát mà bay lên, lại có thể mơ hồ có dấu hiệu chuyển từ màu xanh sang màu đỏ...

Cùng lúc đó, trường kiếm trong tay hắn cũng đang nhẹ nhàng run lên!

Hoặc có lẽ, thứ chiến không phải kiếm, mà là yêu ấn trên thân kiếm kia...

"Nếu không phải vị chân truyền là ngươi hiện thân, ta còn thật không biết..."

Hắn trắng trợn nuốt sống ngụm máu tươi đã vọt tới bên mép, lạnh lùng nói ra: "Thì ra đệ tử chân truyền cũng không hơn gì thế này!"

Oanh!

Ngay khi hắn nói ra những lời này, đột nhiên một luồng cuồng phong mãnh liệt đến khó có thể hình dung phóng lên, thổi bụi mù đá vụn chung quanh bay tứ phương, trong sân nháy mắt đã sạch sẽ, chỉ có Phương Nguyên tay cầm trường kiếm đứng ở trong, con mắt chăm chú khóa chặt thanh niên áo tím, một giây sau, Phương Nguyên bỗng đạp một đạp lên mặt đất, mặt đất lập tức xuất hiện một hố to hình mạng nhện!

"Vèo!"

Mà cả người hắn đều đã vọt về phía trước mặt thanh niên áo tím, không hề có kỹ xảo, một kiếm cứng rắn chém xuống.

"Ha ha, thì ra ngươi là một tên chưa thấy quan tài chưa đổ... Ừm?"

Thanh niên áo tím đang cười lạnh, nhưng hắn còn chưa nói hết lời đã đột nhiên ngẩn người.

Phương Nguyên tới quá nhanh, lực lượng cũng quá kinh người!

Ngay cả hắn cũng thấy nghiêm nghị, không thể không ngậm miệng lại, vội vàng vung vẫy hoàng kim giản chắn trước người.

"Bốp" một tiếng, trường kiếm và hoàng kim giản đụng vào nhau, tạo nên tầng tầng long ngâm.
Chương 169 Trò chơi này ta thắng (1)

Nhưng ngay vào lúc này, trong khói lửa cuồn cuộn, Phương Nguyên đã khơi dậy một thân nộ ý, một kiếm chém về phía nam tử áo tím. Binh khí của hai người đụng vào nhau, ngoài dự đoán của mọi người là, sau khi pháp lực kinh người đụng vào nhau, nam tử áo tím lại có thể bị một kiếm của Phương Nguyên cứng rắn chém lui ra ngoài, hai chân kéo lê ra một đường rãnh thật sâu trên nền đất cứng rắn.

"Ngươi muốn chết!"

Nam tử áo tím biến sắc, căm giận huy động pháp lực, muốn một giản đánh tới.

Nhưng còn không đợi hắn ra tay, Phương Nguyên chém xong một kiếm đã lấn đến gần người, lại một kiếm chém xuống!

Một kiếm này tới quá nhanh, nam tử áo tím cũng chỉ có thể cắn răng, lần thứ hai cầm kim giản lên ngăn cản trước mặt.

"Xuy..."

Một kiếm này lại cứng rắn đánh hắn lui ra ngoài.

"Tiểu tạp chủng này lấy đâu ra pháp lực thâm hậu như vậy?"

Lúc này, ngay cả hắn cũng mơ hồ có chút giật mình, rõ ràng bản thân mình có tu vi Luyện Khí tầng chín, dưới Trúc Cơ khó gặp đối thủ, thực lực trên cơ bản đã có thể nghiền ép các đệ tử trong Tiểu Trúc phong này. Chưa từng nghĩ đến, đối phương lại có pháp lực hùng hậu bực ấy, rõ ràng tu vi còn thấp hơn bản thân mình hai cấp, nhưng trên phương diện kiếm thế lại ẩn chứa pháp lực khó có thể hình dung, liên tục hai kiếm chém tới, ngay cả mình cũng bị thua thiệt!

Nhất là dưới vạn chúng chú mục, hắn bị đánh lui hai lần, đã thật sự nổi giận.

"Bá" "Bá" "Bá" "Bá" "Bá "

Phương Nguyên cũng không chú ý nhiều như vậy, sau khi xuất liên tục hai kiếm, lửa giận trong lòng hắn còn chưa được tiết hết, kiếm quang lạnh thấu xương lại lao về phía trước, dưới sự thôi động của Vô Khuyết Kiếm Kinh, những kiếm chiêu ngày thường vẫn được hắn khắc ghi trong lòng trực tiếp được thi triển ra, liên miên không dứt, hóa thành một mạng lưới kiếm sôi nổi chém về phía thanh niên áo tím trước mắt, kiếm sau hung hiểm hơn kiếm trước!

Tới hiện tại, hắn vốn đã không còn quá cố chấp với kiếm chiêu, lúc này ra tay càng là vui sướng nhễ nhại!

Thoạt nhìn, hắn cũng đã không còn bố cục gì, chỉ có không ngừng xuất kiếm mà thôi!

Bành bành bành bành bành...

Nhưng đối với thanh niên áo tím lại không vui sướng như vậy, hắn chỉ cảm thấy trước mắt đan lên một cái lưới lớn, mấy lần muốn xông ra nhưng lại không thể như nguyện, trái lại liên tiếp không ngừng bị đụng phải trở về. Vài lần như thế, sau lưng hắn đã đập lấy Công Đức Thạch Bích, kiếm thế mãnh liệt khiến hắn đã đè ra một dấu nhạt trên Công Đức Thạch Bích, có thể nói là chật vật đến cực điểm!

"Gan thật lớn... Là ngươi tự tìm chết!"

Lấy tính tình của nam tử áo tím này sao có thể chịu được vũ nhục như vậy, hắn nổi giận gầm lên một tiếng, cái gì cũng không đoái hoài tới, đột nhiên một thân pháp lực điên cuồng thôi động, tất cả đều trút vào Hoàng Kim Cửu Long Giản trong lòng bàn tay. Trong lúc nhất thời, chỉ thấy trên Hoàng Kim Cửu Long Giản kim mang đại thịnh, long văn trên giản trông rất sống động, dường như muốn sống lại, nhỏ giọng rít gào...

"Mau mau mau, ra tay ngăn cản bọn hắn!"

Liếc thấy dị biến nơi Công Đức Thạch Bích phía trước, chúng chấp sự tiên môn đều kinh hãi.

Lúc đầu thấy nam tử áo tím ra tay, tuy bọn họ có chút do dự, nhưng cũng không muốn trực tiếp ra tay ngăn cản, bởi vì đối phương là đệ tử chân truyền. Những đệ tử chân truyền này một khi Trúc Cơ thành công, trưởng thành rồi, địa vị tuyệt không thấp hơn đám chấp sự trưởng lão đê giai như bọn hắn. Vì vậy ngày bình thường, ở trong tiên môn, bọn hắn cũng rất khách khí với mấy vị chân truyền này, sẽ không đối đãi với bọn hắn như với những đệ tử bình thường.

Hơn nữa trong tưởng tượng của bọn hắn, thân là một vị đệ tử chân truyền, bất kể thế nào cũng không nên động sát thủ với một vị đệ tử tiên môn nhỏ hơn hắn rất nhiều mới đúng. Nhưng mãi đến khi thấy hắn ngay cả Hoàng Kim Cửu Long Giản cũng tế ra, sắc mặt đám người mới đại biến, cũng không thể đoái hoài tới thứ gì khác.

"Thật kỳ cục, ngay cả pháp bảo như Hoàng Kim Cửu Long Giản cũng phải dùng đến sao?"

Ngay cả nữ tử áo trắng trên sườn núi cũng không nhịn được mà nhỏ giọng quát lên, lông mày nhíu chặt lại.

"Hoàng Kim Cửu Long Giản, đây không phải là..."

Tiểu Kiều sư muội nghe được cái tên này, không nhịn được sợ hết hồn, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt.

"Nguy hiểm..."

Cũng nhưng vào lúc này.

Phương Nguyên đang điên cuồng xuất kiếm cũng cảm nhận được một loại hoảng hốt, trong lúc hắn đấu pháp với người khác, thường sẽ vô thức thanh không tạp niệm, để tránh mình bị ảnh hưởng mà làm ra phán đoán sai lầm. Cũng chính bởi vì thanh không tạp niệm, cho nên trong lúc hắn đấu pháp với người khác, trực giác linh mẫn dị thường, lúc này hắn đột nhiên cảm nhận được một loại nguy hiểm mãnh liệt!

Nhưng tương ứng với nó, hắn cũng có thể cảm giác được đối thủ không thể chống đỡ được bao lâu.

Lúc này, giờ này khắc này, hắn thình lình không lựa chọn thu tay, mà cắn răng một cái, lại một kiếm chém tới, hơn nữa trong một kiếm này hắn còn không giữ lại chút nào, một thân Huyền Hoàng Khí đều bị thôi động, như sông dài biển rộng ầm ầm cuốn về phía đối thủ.

Chỉ một chốc, yêu ấn trên thân kiếm cũng đột nhiên phát sáng lên.
Chương 170 Trò chơi này ta thắng (2)

"Đi tìm chết!"

Thanh niên áo tím liều mạng kêu to, một bước tiến lên, Hoàng Kim Cửu Long Giản trong tay sắp bị vung ra ngoài, muốn cứng đối cứng với Phương Nguyên, nhưng không nghĩ tới, ngay lúc lực lượng trên Hoàng Kim Cửu Long Giản sẽ được phát động ra, hắn đột nhiên thấy được kiếm quang của Phương Nguyên, trong kiếm quang sáng như tuyết, hắn lại có thể thấy được một vòng màu máu tươi đẹp, trong lòng không hiểu sao cảm thấy cả kinh...

Cảm giác này giống như hắn vừa liếc thấy một vùng huyết hải, bên trong là đủ loại tiếng kêu thê lương thảm thiết, bén nhọn vô cùng chui thẳng vào đáy lòng.

Hắn mới vừa bắt đầu thôi động Hoàng Kim Cửu Long Giản, thế tiến lập tức bị ngừng trệ.

Mà kiếm thế của Phương Nguyên lại cuồn cuộn mà đến, lập tức xoắn nát quang mang vàng lóng lánh trước người, sau đó tiếp tục vọt về phía trước, trực tiếp đập đối phương lên trên thạch bích. Thanh niên áo tím cũng kịp phản ứng lại, liều mạng thôi động Hoàng Kim Cửu Long Giản, nhưng ngay tại lúc này, Phương Nguyên đã phi thân lao đến, "roẹt" một kiếm đâm thẳng về phía hắn ta...

"Ngươi... Ngươi thực có can đảm giết ta?"

Thanh niên áo tím kinh hãi, muốn thúc giục Cửu Long Giản cũng không còn kịp nữa.

Hơn nữa nhìn gương mặt không biểu cảm của Phương Nguyên, trong lòng hắn lần đầu tiên nảy sinh cảm giác kinh hãi đáng sợ.

"Mau mau mau, ngăn cản hắn..."

Lúc này, nhóm chấp sự trên núi mới vừa vọt xuống, vừa kêu to vừa vọt về phía nam tử áo tím, muốn ngăn cản hắn thôi động món pháp bảo Hoàng Kim Cửu Long Giản, nếu không, không chỉ Phương Nguyên, bọn hắn lo lắng ngay cả Công Đức Thạch Bích cũng sẽ bị hủy...

"Ngăn cản cái rắm, nhanh ngăn Tiểu Phương Nguyên!"

Bạch chấp sự lại là người đầu tiên phát giác không đúng, giận dữ kêu to, đồng thời phóng về phía Phương Nguyên.

"Ồ ồ ồ... Cũng đúng..."

Những chấp sự còn lại lúc này mới ý thức được, thì ra hiện tại người đang nằm trong hiểm cảnh không phải Phương Nguyên, mà là nam tử áo tím, vội vàng chuyển hướng trên không trung, ào ào vọt về phía Phương Nguyên. Nhưng ngay giữa không trung, bọn hắn liền thấy một kiếm của Phương Nguyên như lưu tinh, vui vẻ tràn trề, không có nửa điểm do dự đâm thẳng về phía nam tử áo tím, nguyên một đám lập tức tâm thần đại loạn, mồ hôi lạnh túa khắp người...

"Tiểu Phương Nguyên, không thể hạ sát thủ, ngươi muốn tự hủy tương lai sao?"

Một kiếm kia của Phương Nguyên thực sự quá nhanh, một màn này lại xuất hiện quá mức đột ngột, ngay cả những chấp sự cũng có chút không kịp ngăn cản.

Dưới tình huống cấp thiết, bọn hắn chỉ có thể vừa xông về phía trước vừa liều mạng rống to hơn.

"Tự hủy tương lai?"

Phương Nguyên nghe thấy được lời này, hơi do dự một chút, nhưng chỉ thoáng chốc, hắn vẫn đâm kiếm này ra ngoài.

"Xong xong!"

Chúng chấp sự quá sợ hãi, gấp gáp vội vàng chạy tới phụ cận, thấy cảnh ấy, bọn hắn khóc không ra nước mắt.

"Này... Không thể nào?"

Trên sườn núi, mấy người quả ớt nhỏ cũng đều khiếp sợ tột đỉnh, vô thức đứng lên.

Mà chung quanh Tiểu Trúc phong, đầy khắp núi đồi lại là một mảnh vắng lặng không tiếng động.

Mỗi người đều mở to hai mắt nhìn sang, không nghĩ tới kết quả lại là như vậy.

Sự xuất hiện của nam tử trẻ tuổi thực sự khiến người có chút bất ngờ, thực lực cường đại của hắn càng khiến đám đệ tử tiên môn Tiểu Trúc phong cảm thấy tâm thần chấn động, thậm chí sinh ra ý sợ vô biên vô tận. Nhưng càng bất ngờ chính là, sau một trận đại chiến như thế, người bại lại có thể là hắn, đường đường là chân truyền tiên môn, thân phận cao tới cỡ nào, vậy mà hắn lại có thể bị Phương Nguyên làm thịt...

"... Hắn không chết!"

Trước Công Đức Thạch Bích, bụi mù bay đầy, dần dần lộ ra hình dáng trên thạch bích.

Có người trong lòng nhảy lên, vội vàng kêu lớn.

Lúc này chúng đệ tử tiên môn mới phát hiện, thì ra nam tử áo tím kia còn sống.

Một kiếm kia của Phương Nguyên đâm xuyên qua bả vai hắn, đóng đinh hắn trên Công Đức Thạch Bích, tay nắm Hoàng Kim Cửu Long Giản cũng vô lực rũ xuống đất, lúc này cả người hắn đã mất đi tất cả sức phản kháng, cứ buông thỏng giữa không trung như vậy...

"Còn may... Còn may..."

Đám người Bạch chấp sự thấy rõ một màn này cũng nặng nề hít một hơi.

Không chết là tốt rồi, không chết là tốt rồi!

Bị thương nhỏ cũng không phải việc lớn lao gì, đường đường là chân truyền lại bị người chém đi, đây mới là đại sự kinh thiên động địa!

"Tiểu Phương Nguyên, mau tới đây đi, chớ hành động theo cảm tính!"

Chúng chấp sự bình thần tĩnh khí nhỏ giọng nói với Phương Nguyên, rất sợ hắn kích động lại bổ thêm một kiếm.

Chẳng qua bọn hắn suy nghĩ nhiều, ngọn lửa giận trong lòng Phương Nguyên đã theo một kiếm vừa rồi mà tiết ra không ít, lúc này tâm thần hắn đã bình tĩnh lại. Hắn nhìn thoáng qua đệ tử chân truyền bị bản thân mình đóng đinh trên tường, chỉ hừ lạnh một tiếng, sau đó nhổ vỏ kiếm hắn đã cắm xuống dưới lên, lại rút trường kiếm đã đóng đinh người kia ra, thân hình vừa chuyển, hắn chậm rãi rơi xuống mặt đất!

Ngay khi hắn rút kiếm ra, thanh niên áo tím cũng lập tức rơi xuống, nặng nề ngã trên mặt đất.

Phương Nguyên lại không hề quay đầu liếc nhìn hắn lấy một lần, tay phải cầm kiếm, tay trái cầm vỏ, ánh mắt chậm rãi quét tới đám người Lệ Giang Hàn, Vương Côn, Thái Hợp Chân, Kỳ Khiếu Phong trước Công Đức Thạch Bích, cùng với chúng đệ tử tiên môn Trần Hư đang trên đường mòn Tiểu Trúc phong, tất cả mọi người gặp được ánh mắt hắn đều trở nên ngưng trọng, mà Phương Nguyên lại nhẹ nhàng vươn tay, tra kiếm vào vỏ!

Sau đó hắn cắm kiếm xuống mặt đất bên người, vái chào tứ phương: "Chư vị sư huynh đệ, trò chơi này, ta thắng!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK