• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 96 Pháp này cũng không khó (1)

Nhất khí xuất huyền hoàng, phù diêu thượng thương khung!

Sở dĩ Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết có thể đứng đầu trong năm đại truyền thừa của Thanh Dương tông chính là bởi vì sự mạnh mẽ của nó.

Cách tu luyện của môn công pháp này nói ra cũng đơn giản, chính là tu luyện Huyền Hoàng chi khí.

Chờ sau khi người tu hành luyện hóa pháp lực toàn thân trở thành Huyền Hoàng chi khí, vậy thì liền có thể khinh thường thiên địa, có được tiên uy vô tận. Mặc dù nghe ra thì rất đơn giản, thế nhưng muốn tu luyện thì rất khó khăn. Phải biết rằng pháp lực vốn là căn bản của tu hành, chỉ cần đi sai một bước, ngay lập tức sẽ lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục.

Cho dù là ở lúc mà truyền thừa này của Thanh Dương tông vẫn chưa bị cắt đứt, mỗi khi muốn tìm một truyền nhân cũng là một chuyện vô cùng khó khăn, lại càng không cần phải nói đến hiện tại.

Ở trong mắt của rất nhiều người, thời điểm Phương Nguyên lựa chọn môn công pháp này, kỳ thật cũng là lúc hắn bước lên một ngõ cụt.

Đương nhiên, Phương Nguyên cũng không nằm trong số rất nhiều người này...

Ngược lại, hắn cảm thấy mình rất may mắn khi đạt được môn truyền thừa này.

Bởi vì pháp quyết này quả thực rất mạnh!

Cho dù chỉ mới hiểu sơ sơ về uy lực sau khi tu luyện môn công pháp này, hắn liền biết mình không hề chọn sai!

Sau khi tu vi đạt đến Luyện Khí tầng bốn, hắn liền bắt đầu dốc lòng lĩnh hội Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết này.

Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, đầu tiên Phương Nguyên đọc qua pháp môn bên trong một lần, sau khi tự cân nhắc, sau đó liền bắt đầu xem bản tâm đắc do vị đệ tử thiên tài ba trăm năm trước của Thanh Dương tông tu luyện môn công pháp này ghi lại, nhìn xem vị đệ tử kia đã dùng cách gì để từng bước một đi đến cảnh giới cách thành công cực kỳ gần, rồi lại thất bại ở trong một bước cuối cùng, dẫn đến mất hết tất cả.

Thậm chí hắn còn thông qua vị Truyền Pháp trưởng lão áo xám kia, biết được rõ tất cả những gì mà những đệ tử tiên môn đã thất bại trong việc tu luyện môn công pháp này gặp phải, biết được bọn hắn tu hành ở đâu, thành công ở nơi nào, lại thất bại ở nơi nào...

Mãi cho đến khi hắn đã nắm rõ tất cả những thứ này, hắn liền chuẩn bị xuống núi.

Hiện tại thời gian hắn ở lại trên Phi Vân sơn vẫn chưa tới nửa tháng, những đệ tử tiên môn khác khác sau khi được truyền huyền công xong thì thường thường cũng sẽ nhờ vào sự chỉ dẫn giúp đỡ của các trưởng lão, tu luyện nhập môn huyền công, căn cơ vững chắc mới có thể xuống núi. Thế nhưng với môn huyền công mà Phương Nguyên tu luyện này, Truyền Pháp trưởng lão cũng không thể giúp được hắn, như vậy có tiếp tục ở lại trên Phi Vân Sơn cũng không còn tác dụng gì nữa, chỉ lãng phí thời gian mà thôi!

“Nếu như ngươi muốn xuống núi, vậy thì tất cả mọi chuyện cũng theo ý ngươi. Ở trên phương diện tu luyện Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, quả thực lão phu cũng không giúp được gì nhiều cho ngươi, nhưng ta đã nói chuyện với các vị chấp sự, khi ngươi ở bên trong tiên môn, tất cả mọi việc đều sẽ thuận lợi, tất cả tài nguyên cũng sẽ theo ý ngươi. Trong đoạn thời gian này, tiên môn sẽ cung cấp cho ngươi sự tiện lợi tối đa, mà ngươi cũng nên tu hành cho tốt, chớ nên phụ sự ưu ái của tiên môn...”

Sau khi dặn dò xong, trưởng lão áo xám cũng liền đưa Phương Nguyên xuống núi.

Chẳng qua lúc Phương Nguyên xuống núi cũng không có long trọng chói mắt như thời điểm Thanh Dương Tiểu Thất Tử xuống núi trước đó, thậm chí gần như là lặng yên không chút tiếng động. Một đám đệ tử tiên môn cũng không biết hắn lại xuống núi vào lúc này, bởi vậy gặp Phương Nguyên ở trong núi thì cả đám đều kinh hãi trợn mắt hốc mồm, đáng lẽ Phương Nguyên phải ở lại trong Phi Vân sơn ít thì mấy tháng, nhiều thì nửa năm, chứ tại sao lại đột nhiên xuống núi?

“Truyền công đã xong, tiếp tục ở lại trên núi cũng không có ý nghĩa, đương nhiên ta liền xuống núi!”

Phương Nguyên cũng chỉ cười cười giải thích một câu, rồi về tới căn phòng nhỏ của mình, để lại cho đồng môn một đống nghi vấn.

Hắn biết mình xuống núi sớm, tất nhiên sẽ khiến cho mọi người chú ý, nhưng hắn cũng không thèm để ý đến những chuyện này. Sau khi thu thập xong phòng ốc của mình, hắn giống như người không có việc gì cả, tiếp tục trải qua đời sống tu hành trên Tiểu Trúc phong bên trong tiên môn, giống như trước đây vậy.

Nhưng vào ngày thứ ba sau khi xuống núi, hắn liền đi một chuyến đến sơn cốc bên cạnh Thanh Lô phong, lấy viên Cửu Hoa Tụ Khí Đan lúc trước chôn ở đây về, sau đó trở về gian phòng của mình. Sau khi ngồi tới nửa đêm, hắn liền mở mắt, nhìn xuống quyển trục "Huyền Hoàng Nhất Khí quyết" đang cầm trong tay, quyết định thi triển Thiên Diễn chi thuật thôi diễn một phen con đường tu hành của công pháp này!

Thi triển Thiên Diễn chi thuật cần phải tiêu hao một lượng lớn linh khí, hơn nữa khi thứ cần thôi diễn càng khó thì lượng linh khí phải tiêu hao càng lớn.

Mà môn Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết này huyền ảo khó lường, tuyệt đối không phải là thứ mà Luyện Khí tâm pháp lúc trước Phương Nguyên thôi diễn có thể so sánh được, thậm chí ngay cả Vô Khuyết Kiếm Kinh, trên độ khó cũng không thể sánh bằng một môn huyền công này. Mà trên tay Phương Nguyên cũng chỉ có mấy khối linh thạch, căn bản cũng không đủ để chống đỡ tiêu hao của loại thôi diễn này. Nếu như tiêu hao tâm thần của mình vậy thì càng không cần phải nói, xem chừng Phương Nguyên mài chết chính mình cũng không thôi diễn được!

Dưới loại tình huống này, Phương Nguyên lại không thể trực tiếp đòi lượng lớn tài nguyên từ phía tiên môn. Mặc dù chỉ cần hắn mở miệng, chưa chắc tiên môn sẽ từ chối hắn, thế nhưng nếu như không thể giải thích được mình sử dụng tài nguyên như thế nào, bí mật của Thiên Diễn chi thuật sẽ bị phơi bày ra ánh sáng!

Dù sao thì Thiên Diễn chi thuật cũng là bí mật lớn nhất của Đạo Nguyên Chân Giải, mà Đạo Nguyên Chân Giải lại từng là đệ nhất kỳ thư của giới tu hành.

Nhiều môn phái lớn như vậy, nhiều kỳ nhân dị sĩ như vậy bỏ ra nhiều công sức cũng không thể cởi bỏ được bí mật, bây giờ lại xuất hiện trong tay mình, một khi bị người khác biết được, lúc đó sẽ dẫn tới hậu quả gì?
Chương 97 Pháp này cũng không khó (2)

Cho dù có nói là tai bay vạ gió cũng không thể hình dung được sự nguy hiểm ở trong đó, kết cục ít nhất cũng là vạn kiếp bất phục!

Cũng chính là vì nguyên nhân này, ngay từ lúc bắt đầu Phương Nguyên liền hiểu rõ, bản thân mình nhất định phải bảo vệ bí mật này.

May mà còn tốt, mặc dù không thể nào trực tiếp đòi hỏi tài nguyên từ phía tiên môn, thế nhưng lần trước vì giá họa, Cửu Hoa Tụ Khí Đan chôn ở trong sơn cốc vậy mà có thể trợ giúp bản thân trong việc này. Đây là một loại tài nguyên tu hành cực kỳ trân quý, mỗi một viên đều cực kỳ trân quý, có thể đáng giá mấy khối linh thạch. Bây giờ trong tay Phương Nguyên có hẳn bảy tám bình, như vậy chắc cũng đủ để ứng phó với bước thôi diễn đầu tiên…

"Trong Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết có nói rõ, tu luyện Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết này cơ bản có thể chia làm ba giai đoạn. Giai đoạn thứ nhất chính là tu luyện ra luồng Huyền Hoàng chi khí thứ nhất, giai đoạn thứ hai là luyện hóa pháp lực toàn thân thành Huyền Hoàng chi khí, mà giai đoạn thứ ba thì là thông qua Huyền Hoàng bí pháp trúc cơ Huyền Hoàng Đạo Cơ, từ đó Huyền Hoàng chi khí liền có thể tự hành lưu chuyển, sinh sôi không ngừng..."

"Sau khi trúc cơ Huyền Hoàng Đạo Cơ, có thể xem như pháp môn đại thành, thì có thể bồi dưỡng truyền nhân..."

"Trước đây các đệ tử trong tiên môn tu luyện pháp quyết này, trong mười thành cũng có chín thành là thất bại ngay ở bước đầu tiên này. Ngẫu nhiên có mấy người thiên phú dị bẩm có thể tiến vào giai đoạn thứ hai, nhưng thành công vượt qua giai đoạn thứ hai lại là vạn người không được một. Về phần có thể thành công vượt qua giai đoạn thứ hai, tiếp cận giai đoạn thứ ba, trong khoảng thời gian nghìn năm qua cũng chỉ có một vị mà thôi..."

"Vị đệ tử thiên tài ba trăm năm trước của Thanh Dương tông chính là người duy nhất này. Kỳ thật hắn cũng đã thất bại ở ngay tại thời điểm Trúc Cơ rồi, cho nên bị tẩu hỏa nhập ma, thế nhưng hắn lại thành công ở giai đoạn thứ hai, luyện thành một thân Huyền Hoàng chi khí. Nếu như ta cứ cẩn thận tu luyện theo bút ký của hắn, cũng chưa chắc không có khả năng thành công, nhưng tu hành là chuyện lớn, vẫn nên thôi diễn một phen trước cái đã..."

Sau một phen suy nghĩ như thế, hắn liền hít một hơi thật sâu, sau đó nuốt vào một viên Cửu Hoa Tụ Khí Đan.

Đan dược này chính là để cho tu sĩ cảnh giới Trúc Cơ trong tiên môn sử dụng, dược tính cực mạnh. Sau khi Phương Nguyên nuốt một viên Cửu Hoa Tụ Khí Đan này vào trong bụng, rất nhanh đã cảm giác được dược lực cuồn cuộn trong cơ thể, linh khí mạnh mẽ đến cực điểm bạo phát ra, dường như muốn xé rách kinh mạch toàn thân hắn vậy. Nhưng Phương Nguyên đã sớm chuẩn bị, lập tức khoanh chân ngồi xuống, tâm niệm vừa động, đã vận hành môn Thiên Diễn Chi Thuật huyền diệu vô tận kia, chậm rãi chờ đợi kết quả...

Quả nhiên, lúc Thiên Diễn chi thuật vận chuyển, lượng linh khí khổng lồ do viên Cửu Hoa Tụ Khí Đan mang đến liền bị tiêu hao sạch sẽ, sau đó Phương Nguyên chỉ cảm thấy dường như bản thân đã chìm vào trong một cảnh giới hư vô, từng hàng từng hàng, mỗi chữ mỗi câu của pháp môn tu luyện liên quan đến Huyền Hoàng chi khí đều nhao nhao hóa thành chân thực, không ngừng diễn hóa xuất hiện ở trong đầu của hắn!

Thất bại! Thất bại! Thất bại!

Gần như chỉ trong nháy mắt, Phương Nguyên liền thấy được vô số loại khả năng tu luyện Huyền Hoàng chi khí này, từ vô số góc độ mà đi vào, sau đó lại thôi diễn một lần tiếp nối một lần, thế nhưng kết quả cuối cùng mà hắn nhận được đều là thất bại, không có có một loại nào có thể để cho hắn đi tới thành công!

"Cái này cũng nằm trong dự liệu, nếu như Huyền Hoàng chi khí dễ dàng thôi diễn ra như vậy, cũng sẽ không mạnh mẽ như thế..."

Thế nhưng Phương Nguyên đã sớm có chuẩn bị, thừa dịp linh khí bên trong cơ thể còn chưa hoàn toàn tiêu hao sạch sẽ, vừa vội nuốt vội một viên Cửu Hoa Tụ Khí Đan nữa.

Tiếp tục như thế, hắn liên tục thôi diễn cũng nuốt vào chín viên Cửu Hoa Tụ Khí Đan!

Mãi cho đến khi thời gian uống một chén trà trôi qua, hành vi điên cuồng này của hắn mới đột nhiên ngừng lại!

Mà ở trong thức hải của hắn, mảnh sương mù hắc ám vô cùng vô tận kia cũng đột nhiên bị nứt ra, xuất hiện một tia chớp!

"Đúng rồi, chính là như vậy..."

Vẻ mặt của Phương Nguyên kích động, xém nữa muốn nhảy dựng lên.

Nhưng hắn cưỡng ép kiềm chế chính mình, lại nghỉ ngơi một lát, mãi cho đến khi tâm tình bình tĩnh mới đi thể ngộ pháp môn tu luyện xuất hiện trong đầu, nhưng mà càng xem càng chấn kinh, càng xem càng cảm khái, mãi cho đến lúc cuối cùng thì một nụ cười mới chậm rãi xuất hiện ở trên gương mặt hắn...

"Thì ra là thế, Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết này quả nhiên là có thể tu luyện thành công..."

"Pháp môn tu luyện ghi lại ở trên quyển trục này cơ bản là chính xác, nhưng mà ở những vị trí rất nhỏ lại ít đi rất nhiều biến hóa, mà càng quan trọng hơn chính là tu luyện Huyền Hoàng chi khí này khác hẳn so với đại đa số pháp môn trên thế gian, tùy theo từng người mà khác nhau, biến hóa vô tận, coi như tu luyện theo phương pháp hoàn toàn chính xác, thời điểm mỗi một người tu luyện chỉ sợ cũng phải thất bại. Có lẽ đây chính là nguyên nhân một mực không có người nào có thể thành công."

Hắn cười khổ một tiếng, để bản sách nhỏ trong tay kia lên bàn, cũng có chút ít bội phục.

"Vị đệ tử thiên tài ba trăm năm trước kia cũng thật sự là lợi hại, phương hướng mà hắn dùng để tu luyện lúc trước thật ra là sai, bởi vậy tại thời điểm cuối cùng khi hắn Trúc Cơ, thất bại cũng là chuyện tất nhiên. Cũng không phải như vị trưởng lão áo xám kia nói là do không cẩn thận nên tẩu hỏa nhập ma. Nhưng vị tiền bối kia không có Thiên Diễn chi thuật, lại có thể nghĩ ra được loại phương pháp khác người như vậy, dùng loại phương pháp kia tu luyện ra Huyền Hoàng chi khí, cũng là hiếm thấy!"

Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng hắn biết mình không thể tham khảo phương pháp tu luyện của vị tiền bối kia.

Chính mình bây giờ đã biết rõ nên làm như thế nào...

"Vị đệ tử thiên tài ba trăm năm trước kia đầu tiên tu luyện ra một luồng Huyền Hoàng chi khí tinh thuần, sau đó sau khi đột phá cửa ải Luyện Khí tầng bảy lại luyện hóa pháp lực toàn thân thành Huyền Hoàng chi khí, đây cũng đúng là chuyện không thể làm khác. Huyền Hoàng chi khí quá mức bá đạo, nhục thân rất khó tiếp nhận, muốn tu luyện thành công tựa hồ chỉ có thể làm như thế, nhưng phương pháp ta dùng Thiên Diễn chi thuật thôi diễn ra lại là thận trọng từng bước, chậm rãi tu luyện, chuẩn bị ở giai đoạn trước nhiều hơn vô số lần so với vị kia, nhưng hậu kỳ lại có thể càng ổn định..."

Hắn âm thầm suy tư một phen, vẻ mặt cũng thả lỏng hơn: "Nếu nói như thế thì pháp này cũng không khó!"
Chương 98 Chỉ có bay cao hơn (1)

“Ta nghe nói, vị tạp dịch kia được truyền cho một môn tâm pháp đã thất truyền của tiên môn có uy lực vô cùng lợi hại đấy!”

“Ta cũng có nghe qua. Mấy hôm trước ta còn thắc mắc, tại sao hắn mới lên Phi Vân sơn không đến một tháng đã xuống, còn tưởng phạm phải sai lầm gì bị mấy vị trưởng lão trục xuất, về sau mới nghe một vị đồng nhi bên cạnh chấp sự nói do thiên tư của hắn quá cao, được các trưởng lão coi trọng, truyền thụ cho hắn một môn huyền công vô cùng lợi hại, điểm lợi hại ở đây là một khi hắn tu luyện thành công, chỉ sợ tất cả đệ tử cùng giai bên trong tiên môn không người nào là đối thủ của hắn nữa, càng có nhiều ưu thế tranh đoạt vị trí chân truyền hơn!”

“Ngươi nói như vậy chắc gì đúng, nghe nói truyền thừa này tuy lợi hại, nhưng muốn tu luyện thành công thì vô cùng khó khăn...”

“Việc này thì dựa vào bản lãnh của hắn thôi!”

Sau khi Phương Nguyên xuống núi không bao lâu, chuyện hắn nhận được đạo truyền thừa thứ năm của Thanh Dương tông được đệ tử tiên môn âm thầm lưu truyền. Mấy vị đệ tử cũng không nắm rõ được sự tình, thời điểm bọn hắn nhập môn tương đối trễ, còn đạo truyền thừa này vốn thất truyền từ ngàn năm trước nên bọn hắn cũng chưa từng nghe qua, nên không biết Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết tròn méo ra sao, chỉ biết được chút ít thông tin rằng truyền thừa này hết sức lợi hại, người bình thường không thể tu luyện được.

Nhưng mà điểm mấu chốt là thời gian dần trôi qua, một chút đặc quyền của Phương Nguyên dần lộ ra, càng khiến người khác cảm thấy hắn có chút bất phàm.

Bây giờ Phương Nguyên đã trở thành tâm điểm chú ý của đệ tử tiên môn. Mặc dù hắn chỉ ở trên Phi Vân sơn khoảng thời gian rất ngắn, nhưng khi xuống núi càng làm cho người khác hâm mộ. Đệ tử bình thường mỗi tháng chỉ nhận được một khối linh thạch, sau khi được truyền Thanh Dương Tứ Pháp mới từ từ tăng lên ba khối một tháng, đối với Phương Nguyên thì khác, nghe thiên hạ đồn đại mỗi tháng hắn nhận được tận năm khối linh thạch!

Mà trong tiên môn có quy củ, mỗi đệ tử trong tiên môn đều bị pháp lệnh ước thúc, nhưng mà Phương Nguyên lại được trưởng lão và mấy vị chấp sự ưu ái, tất cả quy củ đều không tính trên người hắn. Người khác cần phải làm nhiệm vụ, hắn không cần phải nhận, một số bí pháp tiên môn người khác mượn không được, chỉ cần hắn muốn học cũng có thể đi mượn, không cần bẩm báo cho chấp sự.

Tất cả quyền lợi này đều khiến chúng đệ tử hâm mộ đỏ mắt.

Phương Nguyên rất hài lòng đối với cuộc sống của mình bây giờ, vô cùng hưởng thụ!

Giống như lời Truyền Pháp trưởng lão nói, tiên môn sẽ dành điều kiện tốt nhất cho mình tu luyện Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, cho nên ưu ái cho mình rất nhiều thứ, ngoại trừ đãi ngộ thông thường còn có rất nhiều đặc quyền, mỗi tháng năm khối linh thạch chỉ là một loại trong đó, nhằm bảo đảm mình có thể có tài nguyên tu hành sung túc, không cần phải tốn công đi làm nhiệm vụ, kiếm tài nguyên. Mà Tàng Kinh điện mở ra hoàn toàn cho mình lựa chọn, làm cho hắn có thể thoải mái lựa chọn pháp môn, khiến hắn vô cùng hài lòng!

Hiện tại, cuộc sống của hắn vô cùng tiêu dao nhàn rỗi.

Mỗi ngày ngoại trừ tu hành, không thì luyện kiếm, tu luyện pháp thuật, thời gian còn lại khổ đọc kinh quyển, gom tất cả điển tịch, bí quyển hắn cảm thấy hứng thú xem qua một lần. Nếu có gì không hiểu liền đi tìm mấy vị chấp sự trên Tiểu Trúc phong. Những chấp sự kia cũng rất hào phóng, tận tâm giảng giải cho hắn, mãi cho đến khi hắn hiểu rõ tất cả thì mới thôi.

Những vị chấp sự này, ngay cả là Vân trưởng lão đều vô cùng quan tâm tới tu vi của hắn, thường xuyên gọi hắn lên hỏi thăm tiến độ tu luyện của hắn, rồi hỏi việc tu luyện có thắc mắc gì không, có thiếu hụt tài nguyên hay không. Mỗi lần được gọi Phương Nguyên đều ngoan ngoãn nói thật, mấy vị trưởng lão này thấy tiến cảnh của hắn quá chậm đều cảm thấy có chút thất vọng, nhưng cũng không trách móc hắn làm gì, ngược lại còn nhẹ nhàng trấn an, bảo hắn không cần sốt ruột.

Phương Nguyên cũng hiểu mấy vị trưởng lão này đang nghĩ gì, hắn sử dụng Thiên Diễn chi thuật thôi diễn ra phương pháp tu luyện của Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, không thể tuỳ tiện nói cho người khác biết. Nếu nói ra thì hắn làm sao mà giải thích được những thứ này, mà mấy vị chấp sự và các trưởng lão lại không biết suy nghĩ của hắn, phán đoán tiến cảnh của hắn chỉ đành dựa vào tiến cảnh của vị thiên kiêu 300 năm trước.

Nhưng phương pháp tu luyện của hai người lại hoàn toàn khác nhau, cách tu luyện của vị thiên kiêu kia về tiến cảnh lúc đầu tăng tiến quá nhanh, về sau tu luyện thì lại vô cùng gian nan, thậm chí đi vào tuyệt lộ, còn Phương Nguyên thì lúc đầu tu luyện tiến cảnh tuy chậm chạp, nhưng căn cơ vững chắc. Nếu chỉ so sánh khoảng thời gian đầu tiên để so sánh tiến cảnh của hai người thì khó tránh khỏi việc tiến cảnh của Phương Nguyên vô cùng chậm, vì vậy mấy vị trưởng lão cảm thấy sốt ruột cũng không có gì là lạ...

Đương nhiên, mặc dù trong lòng bọn họ sốt ruột, nhưng cũng không trực tiếp làm gì cả. Dù sao đối với Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết thì bọn hắn cũng chẳng giúp được cái gì, nếu giúp không được gì thì đương nhiên cũng không dám xen vào lung tung để tránh ảnh hưởng tới việc tu hành của Phương Nguyên, khéo quá thành vụng.

“Kỳ sư huynh, tên kia lúc trước làm nhục ta như vậy, lại còn đắc ý nữa, ngươi sẽ không giúp ta sao?”

Phương Nguyên tiêu dao tự tại ở trong tiên môn cũng làm cho một số người bất mãn, giống như Ngô Thanh.

Mỗi lần nàng nhìn thấy Phương Nguyên, đều hận nghiến răng, thế nhưng nàng cũng biết Phương Nguyên bây giờ được nhiều người chú ý, không dám trực tiếp tìm hắn gây sự, trong lòng nhịn không được bèn làm nũng với Kỳ Khiếu Phong, hai mắt đẫm lệ, uốn éo vài vòng, ngay cả hốc mắt cũng đã sưng đỏ.
Chương 99 Chỉ có bay cao hơn (2)

“Thanh nhi sư muội, ta đã nói với ngươi rất nhiều lần, việc này không gấp được!”

Kỳ Khiếu Phong thở dài, kiềm hãm sự gấp gáp trong lòng, nhẹ nhàng nói với Ngô Thanh.

“Huynh không quan tâm đến ta!”

Ngô Thanh giận quá, bực bội giậm chân một cái, xoay người bước đi.

Kỳ Khiếu Phong tuy vô cùng chán ghét việc này, muốn vung tay áo rời đi, nhưng vẫn cố kiềm chế bản tính nóng vội của mình.

Hết thảy cũng vì tu hành...

Hắn biết xuất thân Ngô Thanh không thấp, gia tộc của nàng có nội tình không tầm thường, là một thế gia trong tu chân giới, tổ gia gia của nàng chính là một vị Trúc Cơ cảnh thanh danh hiển hách ở Việt quốc, mặc dù nàng không phải đích truyền nhưng gia cảnh còn lợi hại hơn nhiều so với mình.

Kỳ gia mặc dù trong phàm tục cũng có thể coi là thế gia, nhưng dù sao nền tảng cũng chỉ ở phàm giới, làm sao đáp ứng nổi nhu cầu tu hành của mình. Tu vi của mình càng lúc càng cao, nhu cầu về tài nguyên cũng phải tăng lên, gần đây tài nguyên mình đã thấy có chút thiếu hụt.

Nếu như muốn bản thân bay thật xa, thật cao trên con đường tu hành, thậm chí tham dự một trận tranh đoạt đệ tử chân truyền mấy năm sau thì nhất định phải chịu đựng được nữ nhân này. Chỉ có nước thông qua nàng, được gia tộc nàng tán thành thì mình mới có tư cách tranh đoạt vị trí chân truyền!

Sức lực một người có hạn, cho dù thiên tư mình cao tới đâu cũng khó mà đạt được vị trí cao như vậy...

Nghĩ đến việc này, khuôn mặt hắn có chút không kiên nhẫn liền chuyển thành một nụ cười ôn nhu.

Hắn nhẹ nhàng nâng cánh tay, nắm chặt lấy bả vai Ngô Thanh giữ nàng ở lại, nhìn nàng cười nói:

“Nếu trong lòng ta không có muội, thì trong lúc thành lập Thanh Phong Thi Xã tại sao lại lấy tên của muội đặt phía trước? Muội cũng quá nóng vội rồi, phải suy nghĩ một chút xem, cái tên khố rách áo ôm kia hiện tại đang đứng đầu ngọn gió, nếu lúc này chúng ta tìm hắn gây sự thì mấy vị chấp sự làm sao mà có thể đứng nhìn?"

Ngô Thanh thấy được nụ cười trên mặt của Kỳ Khiếu Phong, hơi mềm lòng, nhưng vẫn lấy tay quệt miệng, không hài lòng nói:

“Miệng của huynh nói ra toàn là đạo lý, vậy huynh thử nói xem, chẳng lẽ cứ để hắn hoành hành như vậy sao, muội sẽ bị hắn khi dễ mỗi ngày à?”

“Làm sao như vậy được?”

Kỳ Khiếu Phong hừ lạnh một tiếng, trên mặt lộ ra một ít sát khí:

“Phàm là người đắc tội muội, ta đều nhất định sẽ cho hắn đẹp mặt, huống chi là tên kia, ta đã sớm nhìn hắn không thuận mắt. Muội cứ yên tâm, hắn sẽ không ung dung tự tại vậy được lâu đâu. Tiên môn hiện tại coi trọng hắn, thậm chí là tận lực bồi dưỡng cho hắn, bởi vì tiên môn coi trọng thiên tư của hắn, hi vọng hắn tu luyện thành công một đạo truyền thừa vốn đã thất truyền kia thôi, cũng không phải tầm quan trọng thật sự của hắn. Chờ khi tiên môn bắt đầu mất dần kiên nhẫn với hắn, chúng ta ra tay là được...”

Nghe giọng nói ẩn ẩn sát khí của hắn, trong lòng Ngô Thanh cảm thấy giống như có một dòng nước ấm chảy qua, vội nói:

“Nếu hắn tu luyện thành công thì sao? Chẳng những tiên môn càng che chở cho hắn, với lại ta nghe nói đạo truyền thừa mà hắn học lại vô cùng lợi hại, nếu như hắn tu luyện thành công thì chỉ sợ chúng ta không phải là đối thủ của hắn. Trong tương lai, biết đâu hắn có khả năng đoạt được vị trí đệ tử chân truyền!"

“Việc đó... Chắc chắn không có khả năng!”

Kỳ Khiếu Phong nghe vậy hình cũng như có chút thất thần, dường như nghĩ tới điều gì đó nhưng rồi cũng liên tục lắc đầu, lạnh giọng nói:

“Ta thừa nhận hắn là người thông minh, cũng thừa nhận hắn không tầm thường, nhưng ta tuyệt đối không tin thiên phú của hắn có thể cao đến mức độ đó. Đạo truyền thừa kia trong tiên môn đã bị đứt đoạn hơn một ngàn năm, nếu có thể dễ dàng tu luyện thành công như vậy thì sớm đã bị người khác luyện rồi, còn có thể đến lượt hắn sao? Muội cứ yên tâm một việc, tiên môn coi trọng chỉ là đạo truyền thừa này mà thôi, hiện tại bởi vì hắn tu luyện đạo truyền thừa này cho nên được tiên môn đánh giá càng cao. Khi hắn tu luyện thất bại thì té sẽ càng đau thôi, mạng nhỏ cũng khó mà bảo toàn…”

“Việc này...”

Ngô Thanh nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng:

“Vậy đến lúc đó, huynh nhất định phải giúp ta xuất thủ!”

“Yên tâm đi, đến lúc đó ta sẽ dẫm hắn dưới chân, vĩnh viễn không thể thoát thân!”

Kỳ Khiếu Phong thản nhiên nói, Ngô Thanh nghe được vậy, như một câu nói nàng đã chờ mong bao lâu.

Những điều đôi tiểu tình nhân này bí mật đàm luận, Phương Nguyên tất nhiên không biết. Hắn lúc này vô cùng hài lòng đối với cuộc sống trong tiên môn, Thanh Phong Thi Xã không tiếp tục tìm hắn gây sự làm cho hắn rất cảm kích, mà những người khác trong thi xã cũng khách khí hơn rất nhiều đối với hắn, thậm chí Tiểu Kiều sư muội trong một lần ngẫu nhiên gặp mặt có ý muốn mời hắn nhập gia nhập Thi Kỳ Xã. Không thể nghi ngờ, nếu như nàng muốn mời Phương Nguyên nhập Thi Kỳ Xã thì ở góc độ nào đó đã công khai đối địch với Kỳ Khiếu Phong, việc này ở trong Tiểu Trúc phong mà nói đúng là một hành động làm mất mặt mũi của người khác.

Nhưng cuối cùng, Phương Nguyên vẫn không đồng ý!

Hắn vẫn quyết định giữ vững lập trường của mình, bước vào tiên môn chính là để tu hành, làm những việc vô ích kia không bằng dành thời gian luyện pháp thuật nhiều một chút, không thì luyện kiếm càng tốt hơn. Dù sao hắn thấy việc luận thơ, đánh cờ vây, minh tranh ám đấu đều là những việc nhàm chán để giết thời gian mà thôi, mà một kẻ xuất thân bần hàn như hắn chỉ một lòng hướng tới đại đạo, không có thời gian để lãng phí!

Hắn hiện tại có một cơ hội tốt nhất trong đời mình, chỉ có nắm lấy được cơ hội này thì hắn mới có thể bay cao hơn, mới có thể một bước lên trời, không dễ dàng gì mà ngã xuống...
Chương 100 Người rảnh rỗi ở sơn môn (1)

Trong núi thanh tĩnh, thường sẽ khiến người ta quên mất thời gian trôi qua.

Nhưng ở một ít chỗ rất nhỏ, vẫn có thể khiến người ta cảm thấy thời gian biến hóa.

Trong hàng đệ tử của Tiểu Trúc phong, những người siêu quần bạt tụy kia, đều tranh cướp giành giật qua Tiên Bi Lục Vấn, sau đó đạt được cơ hội truyền đạo trên Phi Vân sơn, mặc dù ngoại trừ ba nhóm người trước đạt được thời gian chừng nửa năm truyền đạo, phần lớn những người khác chỉ ở lại hai ba tháng thì bị đuổi xuống, nhưng bất kể như thế nào, cũng đều là thiên tài đi lên Phi Vân Sơn, đạt được truyền thừa Thanh Dương Tứ Pháp.

Về phần những người trong vòng ba năm vẫn không thể nào thông qua Tiên Bi Lục Vấn, thì hoặc là nghĩ cách tiến vào Thanh Dương Tứ Viện, hoặc là chuẩn bị rời khỏi sơn môn, mang tiếng là đi tìm cơ duyên, thực tế chính là tiên lộ đã bị cắt đứt.

Mà Thanh Dương Tiểu Thất Tử lên Phi Vân Sơn đầu tiên, cùng với nhóm thứ hai lên Phi Vân Sơn như bọn người Trần Hư, và nhóm đệ tử tiên môn thứ ba lấy Ngô Thanh cầm đầu, hiện tại tu vi đều đã tăng mạnh, đều đã nắm giữ huyền công tiên gia uy lực mạnh mẽ !

Lúc này, bọn hắn cũng đã bỏ đi sự ngây ngô khi mới vào tiên môn, đều trở thành tiểu tiên gia mới lộ ra tài năng xuất chúng.

Trong những người này, một số người tâm cao khí ngạo, thậm chí cũng bắt đầu đi nhận nhiệm vụ trảm yêu trừ ma.

Chỉ có một kẻ là khác người, đó chính là Phương Nguyên.

Trong thời gian hai năm này, hắn đã trở thành một vị "người rảnh rỗi" nổi danh ở bên trong Thanh Dương tông!

Khi mà đệ tử khác được truyền Thanh Dương Tứ Pháp, mỗi ngày liều mạng lĩnh hội sự huyền diệu của huyền công, tăng lên thực lực, hắn vẫn đang chậm rãi từ từ đọc sách, luyện kiếm, tu hành.

Khi đệ tử khác nhận phù chiếu, bắt đầu ra ngoài trảm yêu trừ ma, kiếm lấy công đức, hắn vẫn là đang chậm rãi từ từ đọc sách, luyện kiếm, tu hành.

Khi đệ tử khác ngươi tranh ta đoạt, bắt đầu nỗ lực tranh giành vị trí chân truyền, hắn vẫn đang chậm rãi từ từ đọc sách, luyện kiếm, tu hành.

Tất cả những thứ này và cạnh tranh như sóng ngầm ở trong tiên môn dường như cũng không liên quan gì với hắn vậy…

Đương nhiên, sự thật cũng không phải là như vậy, trên thực tế hắn vẫn còn rất là bận.

Hắn trong hai năm thời gian này, cũng không riêng gì đọc sách luyện kiếm tu hành, còn học rất nhiều thứ khác.

Trong Thanh Dương tông ngoại trừ nơi bồi dưỡng đệ tử một lòng tu hành như Tiểu Trúc Phong, còn có nơi như Thanh Lô chuyên môn bồi dưỡng đan đạo đệ tử, Sơn Hà Cốc bồi dưỡng trận đạo đệ tử, Luyện Bảo Hà bồi dưỡng đệ tử đúc khí và nhiều nơi khác nữa.

Những nơi này truyền thụ một ít kiến thức mà tu hành giả bình thường không cần hiểu rõ, cũng đồng thời bồi dưỡng các đệ tử có sở trường như đan đạo, trận đạo, phù đạo, khí đạo. Trừ một ít đệ tử tiên môn thiên phú dị bẩm, chuyên tu đạo này ra, những đệ tử tiên môn khác thường thường đều chuyên tâm tăng lên tu vi của mình, ma luyện huyền công của chính mình.

Bọn hắn cho rằng ngoại trừ tu hành chi đạo, những thứ khác bất kể là đan đạo, hay là trận đạo, hay là phù đạo, khí đạo đều là tạp học, chỉ cần hiểu sơ một chút là được, trừ phi muốn đạt được thành tựu, nếu không không nên tốn hao quá nhiều tinh lực!

Nhưng Phương Nguyên lại không quan tâm những chuyện đó, hắn đối với hết thảy mọi thứ đều rất có hứng thú, ngày thường sau khi đọc sách, luyện kiếm, tu hành, trong lúc rảnh rỗi, liền thường xuyên đi mấy chỗ này nghe một chút giảng đạo, học một ít tay nghề gì gì đó!

Nhất là lúc vừa mới bắt đầu, những đệ tử tiên môn kia rất không quen có một người loạn động như thế, nhưng bởi vì hắn có tư cách do trưởng lão đặc biệt phê chuẩn, cũng chỉ đành cho phép hắn, thời gian dài lại cũng đã quen.

Mà việc này, cũng làm cho danh tiếng “người rảnh rỗi” của Phương Nguyên ngày càng lan rộng.

Ngoại trừ danh tiếng “người rảnh rỗi”, thực lực quá yếu cũng là một lý do khiến cho người ta chú ý tới hắn...

Trong thời gian hai năm, tu vi của những đệ tử tiên môn khác dần dần đạt đến Luyện Khí tầng năm, Luyện Khí tầng sáu, có vài người lợi hại nghe nói đã đang trùng kích cánh cửa Luyện Khí tầng bảy, nhưng chỉ có Phương Nguyên là khác biệt. Hai năm trước tu vi của Phương Nguyên đứng đầu trong số các đệ tử của tiên môn, thế nhưng suốt hai năm qua lại vẫn dậm chân tại chỗ, tu vi của hắn vẫn chỉ là Luyện Khí tầng bốn, nên không thể không khiến cho người khác kinh ngạc.

Đã có không biết bao nhiêu người đều âm thầm suy đoán: có lẽ nguyên nhân nằm ở đạo truyền thừa kia đã hủy đi tiền đồ của hắn!

Đạo truyền thừa kia vốn chính là môn công pháp bá đạo trong truyền thuyết đã hủy đi không biết bao nhiêu mầm tiên. Phương Nguyên trở thành một trong những vật hi sinh của nó, nhưng cũng không khiến cho người khác bất ngờ, dù sao coi như là mấy vị trưởng lão kia cũng chỉ muốn cho Phương Nguyên thử một chút mà thôi...

Phương Nguyên có thể tu luyện thành công tất nhiên là phúc của Thanh Dương tông, tu luyện không thành cũng vẫn ở trong tổn thất tiên môn có thể chấp nhận được!

Từ sau khi Phương Nguyên đạt được truyền thừa Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, lúc đầu cứ cách thời gian ba đến năm ngày thì bọn họ lại đến hỏi thăm hắn có cần nhu cầu gì không, xem xét tiến cảnh tu vi của hắn, nhưng theo thời gian trôi qua, khoảng thời gian này liền trở thành nửa tháng một lần, một hai tháng một lần, về sau tâm ý dần lạnh, bây giờ cũng đã cách gần ba bốn tháng kể từ lần hỏi thăm trước, cũng không hề nghĩ tới việc gọi hắn lên nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK