• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 121 Đều hiểu một chút (2)

“Ngươi... Ngươi không phải muốn dẫn chúng ta thoát khỏi yêu trận, mà... mà... dẫn chúng ta đến hạch tâm của nó?”

Tiểu Kiều sư muội đột nhiên cảnh giác, nhịn không được lớn tiếng hỏi.

Phương Nguyên không chút nghĩ ngợi, lạnh giọng trả lời:

“Đương nhiên!”

Tiểu Kiều sư muội nghe được hắn nói thì giật nảy cả mình, vội vàng kêu lên:

“Ngươi muốn làm gì?”

Phương Nguyên thản nhiên nói:

“Đương nhiên là phá trận!”

Đám đệ tử tiên môn còn lại nghe thấy vậy thì đều kinh hãi, trong lúc nhất thời hai mặt nhìn nhau, không người nào dám mở miệng. Vừa rồi bọn hắn bị vây hãm trong yêu trận, vô cùng hung hiểm, vốn tưởng rằng Phương Nguyên xông vào chỉ điểm bọn hắn sử dụng Ngũ Hành chi trận đối kháng yêu trận, sau đó dẫn bọn hắn giết ra ngoài, lại không nghĩ rằng Phương Nguyên không phải dẫn bọn hắn rời khỏi yêu trận, ngược lại muốn đi tới chỗ trọng yếu nhất của nó để phá giải!

Bọn hắn dù sao cũng là đệ tử tiên môn nên cũng biết việc chạy thoát khỏi yêu trận với trực tiếp phá trận thì độ khó khác nhau một trời một vực.

Muốn chạy thoát khỏi yêu trận thì chỉ cần thôi diễn ra một sơ hở của yêu trận là được, mà muốn phá trận, cần phải đem tất cả biến hóa của yêu trận này thôi diễn hết, sau đó tiến vào hạch tâm của yêu trận, hủy trận nhãn. Bọn hắn chỉ là một đám đệ tử mới ra đời, vừa rồi còn suýt chút nữa mất mạng, trốn cũng trốn không thoát, vậy mà hắn còn muốn tiến thêm một bước, phá yêu trận này?

Nhưng cho dù bọn hắn đang sợ hãi trong lòng, cũng không dám tùy ý mở miệng phản bác!

Lúc này Phương Nguyên tiến vào yêu trận, thần thái khác xa với bình thường, không còn lạnh nhạt như bình thường, lúc này hắn giống như một ngọn núi lửa trầm mặc, toát lên một vẻ kiên nghị, tỉnh táo, còn mang theo một khí tức nguy hiểm không nói nên lời, để cho người khác không dám tùy tiện trêu chọc hắn...

Ngay cả Ngô Thanh cùng Kỳ Khiếu Phong lúc này cũng chỉ thành thật nhắm hai mắt đứng đó, nhưng từ trong ánh mắt nhìn thấy được, bọn họ cũng vô cùng lo lắng.

Mà Phương Nguyên cũng chẳng để ý tới bọn họ làm gì, chỉ cử động năm ngón tay, nhanh chóng bắt đầu thôi diễn.

“Hắn thật sự muốn phá yêu trận này ư?”

Trong lòng Tiểu Kiều sư muội vô cùng khiếp sợ, mặc dù nàng cũng cảm thấy có chút không ổn, nhưng cũng không dám quấy rầy Phương Nguyên vào lúc này, trong lúc này quyết định vô cùng dứt khoát, nhanh chóng hướng về mấy vị đệ tử tiên môn quát:

“Tế lên pháp bảo, thần thông, không thể để cho Phương Nguyên sư huynh bị quấy rầy!”

Mấy vị đệ tử tiên môn còn lại cũng đành cắn răng, phân tán ra, chuẩn bị chống cự.

Trong lòng bọn hắn cũng không tin tưởng Phương Nguyên có thể phá yêu trận này, dù sao bọn hắn không phải đệ tử chuyên môn tu tập trận đạo, mặc dù học qua thuật bói toán, nhưng nói trắng ra là vì muốn thông qua Tiên Bia Lục Vấn, chứ không phải toàn tâm toàn ý tu tập bói toán!

Nhưng trong khoảng khắc sinh tử này, bọn hắn cũng chỉ có thể tin tưởng vào Phương Nguyên.

Biểu hiện trước đó của Phương Nguyên vô cùng ngoài dự kiến của bọn hắn, trong nội tâm cũng sinh ra vài phần tín nhiệm với hắn.

“Thật to gan! Thật to gan! Thật to gan!”

Yêu ma kia không biết từ nơi nào kêu lớn lên, vào lúc này hắn dường như có chút chột dạ, hắn cũng không xua đuổi được bao nhiêu yêu thú đến đây, chỉ quấy rầy chung quanh âm phong trận, bên trong yêu vụ, từng đạo yêu phong, yêu hỏa đồng loạt xuất hiện đánh về phía chúng đệ tử tiên môn, khí thế vô cùng hùng hổ, uy thế mười phần, làm cho chúng đệ tử sợ vỡ mật, chẳng ai dám nhìn thẳng!

Nhưng vào lúc này, chúng đệ tử tiên môn cũng đã thoáng lấy lại bình tĩnh, mỗi người nắm giữ một khu vực, cố gắng phòng ngự, từng đợt công kích tuy không thể xuyên thủng lớp phòng ngự của bọn hắn, nhưng thân trong hiểm cảnh, hai chân cũng đã nhũn ra, trong lòng có chút lo lắng...

"Trời ơi, công kích mạnh mẽ như vậy, chắc chúng ta nhịn được không đến một chung trà..."

Đã có người trong lòng âm thầm kêu khổ.

“Tốt!”

Nhưng cũng vào lúc này, giọng nói Phương Nguyên đột nhiên vang lên, làm chúng đệ tử tiên môn lập tức ngẩn ngơ.

“Sẽ không thôi diễn ra nhanh như vậy chứ?”

Không ít người trong lòng đều nghĩ như vậy, bởi vì cảm giác chỉ trong phút chốc làm sao hắn có thể giải được.

Nhưng mà câu nói tiếp theo của Phương Nguyên lại dập tắt ý nghĩ của bọn hắn:

“Hỏa chủ vị, sử dụng Tử Khí Chính Lôi Phù!”

Thủ hộ hỏa chủ vị chính là Ngô Thanh, chợt nghe Phương Nguyên kêu tên của mình, ngẩn ngơ một lát mới kịp phản ứng lại, trên tay nàng chỉ còn có một đạo Tử Khí Chính Lôi Phù, đây chính là vật bảo mệnh chính mình, lúc này nghe Phương Nguyên nói vậy, lập tức có chút do dự, quay đầu nhìn Kỳ Khiếu Phong, thấy Kỳ Khiếu Phong cũng cau mày, sắc mặt khó coi, nhất thời có chút do dự, không biết nên làm thế nào!

Bình thường, nàng đã sớm cau có, mắng chửi, nhưng lúc này trong lòng đầy do dự!

“Đưa lôi phù cho ta!”

Phương Nguyên quay đầu, thấy được sắc mặt của Ngô Thanh thì lập tức sầm mặt lại, lạnh lùng quát.

Thấy đôi mắt lạnh lùng của hắn làm cho Ngô Thanh giật nảy mình, không chú ý đến Kỳ Khiếu Phong nữa, nhanh chóng đem lôi phù đưa cho Phương Nguyên.

Cho đến khi đưa xong, nàng mới chợt nhớ ra một việc, vội vàng nói:

“Đây là tam phẩm lôi phù, ngươi không rõ...”

Phương Nguyên cũng không để ý tới nàng, hai ngón tay vuốt lên Tử Khí Chính Lôi Phù, trong miệng tụng lôi chú, đồng thời rót pháp lực vào bên trong lá phù. Lúc này bên trên Tử Khí Chính Lôi Phù sáng loáng bay lên khói tím, âm thanh bên trong càng rung động đùng đùng, có vô số lôi điện nhỏ xíu quấn quanh, sau đó Phương Nguyên trực tiếp vận dụng kiếm quyết, ném phù như ném phi kiếm, "Bá" một tiếng đem lôi phù ném ra ngoài, bay thẳng vào bên trong yêu vụ.

“Ta đã nói rồi, đan thuật, trận thuật, khí thuật, phù thuật, ta đều hiểu một chút!”

Xong xuôi mọi việc, Phương Nguyên mới chậm rãi trả lời, giống như trả lời câu nói của Ngô Thanh.
Chương 122 Còn ở nơi này (1)

Ngay khi Phương Nguyên nói những lời này thì một đạo Tử Khí Chính Lôi Phù đã được xuất ra, tựa như phi kiếm phi thẳng đến một chỗ sâu ở trong yêu trận. Chỉ sau vài phút, trong tiếng kêu tức giận của yêu ma, khắp bốn phía vang lên tiếng ầm ầm, ánh sáng chói mắt của sấm sét xé rách màn sương mù đen dày đặc, tựa như một ngọn núi lửa phun trào ở ngay trong màn sương mù. Mà màn sương mù vốn ngưng tụ dày đặc cũng tản mát ra khắp nơi. Màn hắc ám ở phía trước bị xé ra một con đường.

Ngô Thanh nhìn thấy thế thì tròn cả mắt.

Lực lượng được phong ấn trong phù triện là cố định nhưng uy lực lúc thi triển ra có khác biệt rất nhiều. Đạo lôi phù được Phương Nguyên ném ra, dù là về thời điểm hay lực lượng phát ra đều hơn đứt chủ nhân của lôi phù là nàng.

Mà những người khác chỉ khẽ giật mình một chút rồi trở lại bình thường.

Trải qua mấy biến cố vừa rồi, dù hiện tại Phương Nguyên có làm điều gì phi thường thì bọn hắn cũng không thấy ngạc nhiên nữa.

Dù sao trận thuật, đan thuật, pháp khí hắn đều hiểu, hiểu thêm một ít phù thuật cũng không lạ gì…

“Bản tôn hận! Bản tôn cực hận! Nhãi con, ngươi cứ chờ đấy, bản tôn sẽ sớm ăn thịt, lột da ngươi!”

Thanh âm bén nhọn của yêu ma xen lẫn sự bi phẫn, cuồng phong bắt đầu nổi lên, thanh âm càng xa dần.

“Đây là cái gì?”

Các đệ tử tiên môn thông qua lỗ hổng mới bị xé mở đi, nhìn vào trung tâm của yêu trận, cảm thấy trong lòng kinh hãi.

Bọn hắn phát hiện ra, ở khoảng đất trống trên đỉnh núi không còn vật gì khác ngoài một cái đỉnh lớn bằng sắt đen, bên trong tỏa ra khói đen, mùi máu tươi nồng đến lợm người, e rằng nếu người phàm đến gần sẽ bị dọa đến chết. Ngay cả đệ tử tiên môn như bọn hắn cũng phải bịt kín mũi mà đi lên xem xét. Vừa nhìn thấy những gì ở trong đỉnh, sắc mặt của ai nấy đều trắng bệch.

Trong cái đỉnh lớn này không có gì khác ngoài… người!

Từng người máu thịt be bét, ngổn ngang lộn xộn, chất đầy cả đỉnh, máu ngập đến gần tràn khỏi đỉnh.

Không thể nghi ngờ, đây là những người trong thôn bị yêu ma bắt trước đó, không ngờ rằng đều ở trong cái đỉnh này.

Thân là đệ tử tiên môn, bọn hắn đều là những người có tâm tính kiên nhẫn, nhưng do chưa từng bao giờ gặp qua tình cảnh máu tanh như thế, cộng thêm mùi máu tươi nồng nặc xung quanh nên bọn hắn đều chấn động, một số người gan bé run rẩy cả người, nôn khan!

“Thiết đỉnh ngao thi, luyện huyết phần sát!”

Phương Nguyên cũng cau mày nhìn cái đỉnh kia, nói gằn ra tám chữ.

“Cái này… Rốt cuộc đây là cái gì?”

Tiểu Kiều sư muội che mũi và miệng, có gắng giữ cho giọng nói không bị rụn rẩy, thấp giọng hỏi Phương Nguyên.

Phương Nguyên trầm mặc một lúc, mở miệng nói:

“Đây là một trong các thủ đoạn tà ác thường được yêu ma sử dụng nhất. Thủ đoạn này sử dụng huyết khí của sinh linh luyện ra huyết sát để chính mình dùng. Vừa rồi lúc ta ở dưới núi đã thấy có điều bất thường. Bình thường, yêu ma dùng ma khí gia trì cho các loại động vật để tạo thành yêu thú nhưng là bởi vì nó không có thần thông nào khác. Mà con yêu ma này rõ ràng tu vi không kém, cần gì phải khống chế nhiều yêu thú như thế, chẳng phải là lãng phí yêu khí hay sao?”

“Trừ khi hắn là đại yêu Trúc Cơ kỳ mới có thể sử dụng nhiều yêu khí tùy ý như thế. Nhưng nếu là đại yêu Trúc Cơ kỳ thì hoàn toàn có thể diệt sạch chúng ta trong một nốt nhạc, cần gì phải lén lút dùng loại thủ đoạn âm hiểm dẫn dụ các ngươi vào bẫy?”

“Hơn nữa, lúc trước yêu ma này bắt bách tính của cả một thôn để làm gì? Ta đã suy đoán được một ít từ trước, mà khi vào yêu trận, ta đã chắc chắn đến bảy, tám phần. Cái Thiết Đỉnh Ngao Thi này là thủ đoạn bí mật của yêu ma kia. Dù là yêu thú hay yêu trận đều do hắn mượn cái đỉnh này để phát ra. Bản thân hắn không mạnh đến thế…”

Ngừng lại một chút, hắn nói tiếp:

“Còn có một khả năng khác, đó là hắn vốn rất mạnh nhưng bây giờ bị trọng thương nên buộc phải sử dụng thủ đoạn này.”

“Ngay cả thủ đoạn của yêu ma mà ngươi cũng biết?”

Tiểu Kiều sư muội cuối cùng cũng hiểu tại sao vừa rồi Phương Nguyên lại trấn tĩnh đến thế. Hóa ra hắn đã sớm nhìn thấu thủ đoạn của yêu ma.

Những thứ không biết mới là những thứ đáng sợ, còn một khi đã biết rõ thủ đoạn của đối phương thì tất nhiên sẽ biết rõ biện pháp để ứng phó.

Chẳng qua, nàng không ngờ rằng kiến thức của Phương Nguyên lại rộng rãi đến thế.

Nghe Tiểu Kiều sư muội nói thế, Phương Nguyên bình tĩnh đáp:

“Trong Tàng Kinh điện của Tiểu Trúc phong có quyển Trắc Chí Quái Kiến Văn Loại, trong đó có ghi chép và chú giải rõ ràng về các thủ đoạn của yêu ma. Nếu các ngươi đọc nhiều sách một chút thì sẽ biết thôi!”

Không chỉ Tiểu Kiều sư muội mà mấy vị đệ tử tiên môn khác nghe Phương Nguyên nói thế thì trên mặt cũng sững sờ.

Sau khi chứng kiến những thủ đoạn của Phương Nguyên, bọn họ không biết phải nói gì, cứ đứng xem là được.

Tiểu Kiều sư muội ngẩng đầu nhìn Phương Nguyên một chút, cảm thấy lúc Phương Nguyên nghiêm túc thì trở thành một người khác một trời một vực với lúc bình thường. Bình thường hắn bình dị, gần gũi, cười cười, nói nói, dù đôi khi hơi ngờ nghệch nhưng khiến người ta cảm thấy hiền hòa, dễ gần. Nhưng khi nghiêm túc, hắn khiến cho người khác cảm thấy như núi băng, lạnh nhạt, khắc nghiệt, thậm chí còn có một chút vô nhân tính.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu hắn không như vậy thì cũng không thể cứu được các đệ tử tiên môn này.
Chương 123 Còn ở nơi này (2)

Vừa rồi, các nàng nghĩ rằng yêu ma này có thủ đoạn tầng tầng lớp lớp, cực kì đáng sợ, toàn đội mất đi ý chí chiến đấu, nhưng sau khi Phương Nguyên lên núi, gặp chiêu phá chiêu, lấy trận đấu trận, phá hết mọi loại nguy hiểm, tìm được bí mật lớn nhất của yêu trận.

“Chúng ta làm sao bây giờ?”

Một vị đệ tử tiên môn trầm mặc một hồi, không nhịn được mà nhỏ giọng hỏi Phương Nguyên.

“Yêu ma kia dường như đã chạy trốn, hay là chúng ta mang cái đỉnh sắt này về giao nộp…”

Khi mọi người còn chưa lên tiếng thì Kỳ Khiếu Phong bỗng nhiên ngẩng đầu lên, đưa ra ý kiến.

“Ý của Kỳ sư huynh đúng thực tế, nhiệm vụ lần này không giống với tin tức mà tiên môn cung cấp, cho nên đạt đến mức độ này cũng có thể được coi là hoàn thành nhiệm vụ.”

Hồng Đào của Thanh Phong thi xã là người thứ nhất hùa theo. Mấy vị đệ tử tiên môn khác cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Ngược lại, Ngô Thanh vốn định mở miệng nói vào lúc này nhưng chỉ há to miệng mà không phát ra tiếng, chỉ nhìn Phương Nguyên một chút rồi thôi.

Bây giờ bọn hắn đã đến trung tâm của trận, nhìn thấy đại đỉnh của yêu ma kia, cũng đã phá yêu trận. Còn yêu ma kia thì không thấy bóng dáng, hiển nhiên là đã chạy trốn. Nói cách khác, chỉ cần bọn hắn mang đỉnh này về nộp thì cũng có thể coi là giải quyết việc yêu ma quấy nhiễu thành Thái Nhạc và hoàn thành nhiệm vụ. Mới đầu, tiên môn chỉ coi đây là nhiệm vụ có yêu thú làm loạn, không nghĩ rằng lại xuất hiện yêu ma lợi hại như thế. Bọn hắn có thể đuổi yêu ma đi, đoạt lấy đại đỉnh đã có thể coi là hoàn thành vượt mức nhiệm vụ.

Đương nhiên điểm mấu chốt là ở chỗ sau một trận chém giết vừa rồi thì phù triện và pháp lực của bọn hắn đã tiêu hao gần hết, trong lòng cũng muốn trở về chứ không muốn chiến đấu tiếp để tránh sơ sẩy dẫn đến nguy hiểm.

Chẳng qua dù mọi người đều có ý này nhưng tất cả đều không kìm được nhìn về hướng Phương Nguyên.

Dù trong lòng của Kỳ Khiếu Phong không phục nhưng cũng phải im lặng chờ như mọi người, đợi xem ý kiến của Phương Nguyên.

Phương Nguyên chỉ đơn giản nói ra một câu:

“Yêu ma phải chết!”

Thậm chí ánh mắt của hắn còn hơi lãnh khốc, nhìn chằm chằm vào cái đỉnh kia, khi nhìn đến những thi thể chết thảm ở trong đỉnh, thanh âm của hắn càng lạnh lùng hơn:

“Nhất là loại yêu ma dùng thủ đoạn tà ác bậc này, nhất định phải chết.”

Các vị đệ tử tiên môn khác nghe thế thì lạnh cả sống lưng, tạm thời không dám mở miệng.

Kỳ Khiếu Phong nhíu mày, một lúc sau mở miệng nói:

“Yêu ma này bắt bách tính của ta, hại tộc loại của ta, thủ đoạn tàn nhẫn khiến người và thần đều căm giận, đương nhiên nên giết. Thế nhưng bây giờ nó đã chạy trốn, trong thời gian ngắn khó mà tìm được. Hơn nữa hai vị sư đệ Lữ, Hồng cũng bị thương nặng. Dù ngươi không muốn dừng tay thì cũng nên cân nhắc vì bọn hắn, để cho bọn hắn chữa thương.”

Những lời này có tình có lý, hiên ngang lẫm liệt khiến các đệ tử tiên môn âm thầm gật đầu.

Tuy vậy, ở trước mặt Phương Nguyên, không ai dám mở miệng phụ họa lời nói của Kỳ Khiếu Phong.

Sau khi Phương Nguyên nghe xong những lời này thì quay đầu nhìn thẳng mắt của Kỳ Khiếu Phong, hỏi:

“Ngươi có não không?”

“Ngươi…”

Bị Phương Nguyên hỏi như thế ngay trước mặt mọi người, Kỳ Khiếu Phong giận tím mặt.

Vừa rồi, trong lúc ác chiến, Phương Nguyên trách cứ hắn thì hắn cũng không tiện thể hiện thái độ, nhưng bây giờ lửa giận trong lòng có xu hướng không thể kiềm chế được.

Thế nhưng Phương Nguyên không để ý đến hắn, tiếp tục nói:

“Não là thứ quý giá, nhưng phải dùng thì mới thể hiện được giá trị đó.”

“Ngươi có hiểu tại sao người ta hay nói rằng yêu ma xảo trá, có nhiều âm mưu quỷ kế không?”

“Trước đó, ta từng đọc một quyển sách, nói rằng yêu ma vốn dĩ không thông minh. Vốn dĩ trời sinh chỉ có con người là có linh tính, thông minh hơn bất kỳ chủng tộc nào khác, đó là món quà trời ban! Còn yêu ma cần có cơ duyên đặc biệt mới có thể mở ra linh khiếu và tu hành giống như con người. Nhưng mà bởi vì bọn hắn rất khó có được linh tính nên mới biết quý trọng linh trí và sử dụng đầu óc thật thông minh để có thể sinh tồn.”

“Mà loài người, bởi vì sinh ra đã có linh tính nên trở nên chây lười, bình thường đều quên dùng não cho nên khi gặp yêu ma lại không thông minh bằng yêu ma, toàn bị bọn chúng trêu đùa, thao túng.”

Các đệ tử tiên môn nghe thế thì hai mắt nhìn nhau, cảm thấy rất khó xử.

“Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?”

Kỳ Khiếu Phong không nhịn được, lạnh lùng quát.

“Điều ta muốn nói là…”

Phương Nguyên cầm trường kiếm trong tay, từ từ xoay người, quan sát bốn phía, thản nhiên nói:

“Yêu ma kia làm việc gì cũng có nguyên nhân. Nó bày ra yêu trận như thế nếu không phải vì đối phó đại địch thì là vì chữa thương. Nếu là vì đối phó đại địch thì chắc chắn sẽ không chuẩn bị gấp gáp như thế, do đó chắc chắn là nó muốn chữa thương. Mà mục tiêu của nó là các đệ tử tiên môn như chúng ta, bởi vì trong mắt bọn chúng, dân thường chỉ là cỏ dại còn đệ tử tiên môn mới là bảo dược…”

“Mà bây giờ huyết sát trong đỉnh kia còn không ít, chúng ta chỉ may mắn mới thắng được. Nếu hắn trốn đi thì thương thế sẽ càng nặng, thậm chí có thể mất mạng. Các ngươi nghĩ rằng hắn sẽ chịu nguy hiểm như thế sao?”

Tiểu Kiều sư muội dường như hiểu ra điều gì:

“Ý của ngươi là…”

Phương Nguyên vung kiếm lên, chém ra một đạo kiếm quang về phía trước:

“Yêu ma còn ở nơi này!”
Chương 124 Huyền Hoàng Nhất Khí chém yêu ma (1)

"Cái gì?"

Chúng đệ tử tiên môn nghe Phương Nguyên hét lớn một tiếng, lập tức giật mình.

Bọn họ vội vàng xoay người lại xem, chỉ thấy một kiếm của Phương Nguyên xuất ra nhẹ nhàng, kiếm khí lạnh lẽo, nhanh chóng bay vào trong yêu vụ. Lúc này yêu trận đã bị phá, yêu vụ chầm chậm tản ra, đã dần có thể thấy rõ cảnh vật xung quanh, chỗ mà Phương Nguyên chém tới, lúc đầu không có vật gì nhưng ai mà nghĩ tới, sau khi kiếm quang của Phương Nguyên kiếm đánh tới, trên mảnh đất trống kia có một khối đá xanh thoạt nhìn qua không có gì bất thường, bỗng nhiên phát nổ.

Mảnh vụn bay loạn xạ, từ bên trong có một bóng đen vội vàng bay ra, né khỏi kiếm quang sắc bén, quỷ dị bay vòng quanh trên bầu trời, bật cười khằng khặc:

“Ha ha, thật không nghĩ tới, bên trong một đám oắt con, lại xuất hiện thiên tài cỡ này...”

"Nó vậy mà còn ở chỗ này..."

Chúng đệ tử tiên môn hít vào một ngụm khí lạnh, vừa rồi bọn hắn rõ ràng nghe được yêu ma kia kêu to, thanh âm của nó cũng càng nhỏ dần, vả lại sau khi phá vỡ hạch tâm của yêu xong, cũng không nhìn thấy bóng dáng của yêu ma kia nữa. Ai cũng nghĩ rằng nó đã chạy trốn, nhưng không ngờ nó vẫn núp ở đây, nếu như chỉ cần đợi lúc mọi người sơ hở, nó bỗng nhiên vọt ra, chẳng phải là...

“Ngươi mặc dù bị thương, nhưng thực lực vẫn không yếu, nếu đơn đả độc đấu chúng ta sợ không phải là đối thủ của ngươi, chỉ khi mượn Ngũ Hành trận mới có thể đối cứng với ngươi, cho nên ngươi quyết định ẩn núp, nhân lúc bọn ta không để ý thì ra tay đánh lén, chỉ cần làm bị thương một hai người, Ngũ Hành trận cũng tan vỡ, sau đó thì mọi việc đều nằm trong tay ngươi rồi. Đây đúng là một quỷ kế vô cùng đơn giản...”

Tiểu Kiều sư muội càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi, nhịn không được run giọng mở miệng, sắc mặt cũng đã có chút trắng bệch.

“Tuy đơn giản, nhưng không phải suýt chút nữa bản tôn đã đắc thủ rồi sao?”

Yêu ma kia bay vòng vòng trên không trung, thanh âm mặc dù vô cùng nhẹ nhõm, nhưng cũng mang theo một cỗ oán khí.

“Chuyện này xảy ra... Cũng do thói quen không động não của chúng ta...”

Tiểu Kiều sư muội nhịn không được mở miệng trả lời, chúng đệ tử tiên môn sắc mặt lập tức trở nên vô cùng xấu hổ.

Nhất là Kỳ Khiếu Phong, sắc mặt lúc này đã tái xanh.

Nếu vừa rồi có đệ tử nào nghe theo đề nghị của hắn, đi di chuyển Thiết Đỉnh kia, hậu quả thì...

“Ha ha, sự tình đã đến như vậy, bản tôn cũng đành chấp nhận thôi. Vốn cho rằng tìm được mấy miếng thịt ngon để bồi bổ cơ thể, thuận tiện tế luyện vài món bảo bối, không ngờ còn phải bồi thường tiền vốn. Thôi thôi, bản tôn tuy suy yếu như các ngươi đoán, nhưng mạng nhỏ của ta cũng không dễ để lại đây, ngược lại đám nhóc con kia, các ngươi phải nhớ kỹ cừu oán ngày hôm nay, đợi bản tôn tìm một nơi yên tĩnh luyện bảo bối của ta xong, nhất định sẽ trở về tìm các ngươi ôn chuyện. Nhất là ngươi thiếu niên áo xanh kia, bản tôn đã ghim ngươi rồi...”

Yêu ma kia bay lượn trên không trung, líu lo không ngừng, hai viên tròn tròn nhìn giống như ánh mắt đang nhìn chăm chú vào người Phương Nguyên, cùng với hận ý khó mà biểu lộ bằng lời:

“Hôm nay ngươi phá hỏng đại kế của ta, bản tôn thề, tương lai quay lại báo thù, người đầu tiên ta tìm chính là ngươi...”

Từng lời nói của yêu ma phát ra như khí lạnh, khiến cho đám đệ tử tiên môn trong lòng run lên.

Lúc này yêu ma đã mạnh mẽ như vậy, ai biết tương lai thương thế của hắn bình phục, thì còn mạnh tới cỡ nào nữa?

Bị một vị yêu ma như thế để mắt, cuộc sống sau này làm sao mà dễ dàng được?

Ngược lại Kỳ Khiếu Phong, lúc này nghe được yêu ma kia phát tiết lên đầu Phương Nguyên, trong lòng không hiểu sao lại thấy có chút khoan khoái, nhịn không được quay đầu lại nhìn Phương Nguyên một chút, trong ánh mắt của hắn cảm giác giống như đang cười lên nỗi đau của người khác...

“Ta mới vừa nói rồi, yêu ma chắc chắn phải chết!”

Phương Nguyên thần sắc vô cùng bình tĩnh, cầm lấy kiếm trong tay, chậm rãi mở miệng.

Lời nói không có chút gì uy hiếp, giống như đang nói ra một sự thật không thể phủ nhận được!

“Ha ha ha ha, đúng là trò cười! Bản tôn thừa nhận, bằng vào thực lực của ta bây giờ, năm người các ngươi kết trận, ta không chắc có thể phá trận được, thế nhưng bản tôn muốn đi khỏi đây, chỉ bằng tu vi của các ngươi, cũng có bản lãnh ngăn cản ta sao?”

Yêu ma kia đột nhiên cười lớn, thân hình bắt đầu biến đổi, chung quanh cuồng phong nổi lên, khói đen còn lại bên trong Thiết Đỉnh trong nháy mắt tràn ra, gia trì lên thân ảnh của nó, khiến thân ảnh của yêu ma trong nháy mắt bành trướng gấp mấy lần, dẫn động khí lạnh ùa tới, đột nhiên cuốn Thiết Đỉnh trên mặt đất đi, cấp tốc hướng về phía xa mà lao đi...

“Yêu ma này muốn chạy trốn...”

Chúng đệ tử tiên môn đều kinh hãi, vài người đồng thời mở miệng hét lớn.

Không nghĩ tới quỷ kế của yêu ma này bị Phương Nguyên nhìn thấy, cuối cùng phải lựa chọn phương án đào tẩu, còn muốn cầm theo Thiết Đỉnh kia theo!

Vấn đề ở chỗ, yêu ma kia nói cũng không sai.

Nếu bọn hắn cùng nhau hợp lực kết trận, quả thực có thể tự vệ trước mặt yêu ma kia, còn nếu muốn đối cứng với nó, không chừng bọn hắn còn có khả năng rơi vào bụng của yêu ma, hai bên vẫn có chênh lệch nhất định, yêu ma kia phá không mà đi, tốc độ vô cùng kinh người, bọn hắn làm sao mà đuổi kịp được?

“Kỳ sư huynh còn không mau xuất kiếm chặn nó...”

Tiểu Kiều sư muội thấy thế, cũng vội vàng xoay người lại, quát to với Kỳ Khiếu Phong.

Trong cả đám bọn hắn, ai cũng có sở trường riêng, nhưng nếu nói về uy lực mạnh nhất, tốc độ nhanh nhất, cự ly chiến đấu xa nhất, chỉ có phi kiếm của Kỳ Khiếu Phong!

Lúc này yêu ma kia còn chưa trốn được xa, Kỳ Khiếu Phong nếu tế ra phi kiếm, có khi còn cơ hội ngăn nó lại!

“Ta...”

Kỳ Khiếu Phong theo bản năng bước về phía trước một bước, phi kiếm xoay xung quanh người, nhưng vẫn do dự không dám đánh ra.
Chương 125 Huyền Hoàng Nhất Khí chém yêu ma (2)

Lúc này yêu ma kia cũng đã bay được một khoảng khá xa, nếu hắn xuất phi kiếm ra ngoài, chỉ có hai khả năng xảy ra, may mắn một chút hắn có thể lưu lại được yêu ma kia, còn không may yêu ma kia tiện đường thu luôn phi kiếm của hắn, vậy coi như tâm huyết hai năm nay của hắn, coi như đổ sông đổ bể...

Bởi vậy, hắn cảm thấy có chút do dự.

Suy nghĩ một hồi, hắn tự dưng lại ngẩng đầu nhìn về phía Phương Nguyên.

Nãy giờ ngươi thể hiện hay lắm mà, sao không xuất thủ chặn yêu ma kia lại?

Ngươi đã năm lần bảy lượt lơ ta, bây giờ cần gì phải cầu ta giúp ngươi hàng yêu?

Nhưng trong lúc hắn còn đang suy nghĩ vẩn vơ, tiếng cười lớn của yêu ma kia, cũng càng lúc càng cách xa.

Chúng đệ tử tiên môn vừa sợ vừa mong chờ, mặc dù không muốn nhưng cũng không thể tránh khỏi sự thật là yêu ma này sắp trốn thoát...

Ngoại trừ Phương Nguyên!

Hắn thấy Kỳ Khiếu Phong chậm chạp không chịu xuất kiếm, sắc mặt không chút thay đổi quay đầu lại nhìn hắn, cùng lúc đó chạm phải ánh mắt nham hiểm của Kỳ Khiếu Phong, sắc mặt liền trầm xuống, bỗng nhiên trong lúc đó hắn đạp một bước đến bên cạnh Kỳ Khiếu Phong, đưa tay bắt lấy phi kiếm màu tím đang bay vòng quanh người Kỳ Khiếu Phong, động tác của Phương Nguyên làm cho Kỳ Khiếu Phong giật nảy mình, quát to: “Ngươi làm gì vậy?”

Vừa hét lớn, hắn vừa vội vã điều khiển phi kiếm của mình, đang trên không nhất thời chuyển động, chém vào tay Phương Nguyên.

Nhưng mà tốc độ của Phương Nguyên cũng quá nhanh, còn đột ngột, phi kiếm của hắn chưa kịp xoay lại, cổ tay Phương Nguyên chỉ mới khẽ đảo, đã bắt lấy phi kiếm đang bay bên người Kỳ Khiếu Phong, giống như bắt một con cá bên suối, đồng thời hắn lật tay trái một cái, trực tiếp vung tay đánh một chưởng đẩy Kỳ Khiếu Phong văng ra ngoài!

Kỳ Khiếu Phong chỉ cảm thấy ngột ngạt khó thở, pháp lực tuy cuồn cuộn, nhưng cảm ứng của hắn với phi kiếm dường như biến mất.

Mà Phương Nguyên cầm trong tay phi kiếm của hắn, đột nhiên ngưng thần tĩnh khí, nhanh chóng vẽ lên trên thân kiếm mấy đạo phù văn.

“Ngươi đang làm gì đó?”

Sự việc chuyển biến quá đột ngột làm cho đám đệ tử cũng giật mình theo, vội vã tiến lên hét lớn.

Ngược lại Tiểu Kiều sư muội phản ứng cực nhanh, tiến lên một bước lên ngăn cản:

“Chờ một chút!”

Phương Nguyên cũng không để tới những người khác, cầm trong tay phi kiếm của Kỳ Khiếu Phong, nặng nề hít vào một hơi, sau đó giữa hai tay của hắn, thanh khí đột nhiên lóe lên, từng sợi tơ trông giống pháp lực từ trong không khí xuất hiện, bao phủ khắp phi kiếm kia, nhưng mà pháp lực kia dường như khác biệt với pháp thuật đệ tử bình thường sử dụng, bên trong có chút gì đó thần bí mà huyền ảo, lực lượng vô cùng tinh thuần, cảm giác đáng sợ khó mà tả được...

“Đi!”

Tay trái Phương Nguyên bỗng nhiên chỉ một chỉ, hướng về phía xa nơi yêu ma đang chạy trốn!

Lúc này tay phải của hắn nâng phi kiếm màu tím lên, nó dường như cũng ngầm hiểu ý hắn, vô cùng ngoan ngoãn bay ra ngoài!

“Cái gì?”

Đệ tử chung quanh nhìn thấy việc này, cảm thấy vô cùng kinh hãi.

Nếu việc hắn thông thạo các phương diện như đan thuật,trận thuật, pháp khí phù thuật, thì đều có thể lý giải, nhưng vì sao Phương Nguyên có thể điều khiển phi kiếm của Kỳ Khiếu Phong? Đây chính là bản mệnh pháp bảo của người tu hành, chỉ có bản thân mới có thể điều khiển, người bên ngoài đoạt được, cũng phải tốn một phen công phu, lau đi tâm thần hắn lưu lại mới có thể sử dụng được, vì sao sau khi Phương Nguyên đoạt lấy phi kiếm, lại có thể trực tiếp dùng?

Chỉ có Tiểu Kiều sư muội sau khi nhìn thấy màn này, đột nhiên trong lòng giật mình:

“Chẳng lẽ là...”

"Sưu!"

Trong chốc lát, một đạo ngân quang chém về phía thân hình yêu ma đã có chút mơ hồ ở xa tít tận trăm trượng...

“Ha ha ha ha, bản tôn đi đây...”

Yêu ma kia đang cười to, thanh âm vô cùng to lớn, nhưng một chữ cuối cùng hắn còn chưa kịp nói ra, bỗng nhiên "Ai nha" một tiếng, chỉ nghe một thanh âm vang lên, sương đen bọc lấy Thiết Đỉnh đột nhiên biến mất làm cho nó rơi từ trên cao xuống, nặng nề rớt xuống đất. Yêu ma kia cũng kêu thảm một tiếng, trong thanh âm tràn đầy vẻ kinh sợ, hiển nhiên hắn bị một kiếm này làm cho bị thương, vô cùng cuống quýt xoay sở trên không trung...

Mà Phương Nguyên thì thừa dịp này, cầm trong tay phi kiếm, thân hình như gió, vội vã xông về phía trước.

Đám người Tiểu Kiều sư muội thấy thế, cũng vội vàng đi theo phía sau hắn.

“Hay cho các ngươi, bản tôn đã quyết định tha các ngươi một mạng, nhưng các ngươi vẫn không biết tốt xấu...”

Yêu ma kia phẫn nộ kêu lên, tốc độ của nó cực nhanh, vừa rồi chỉ vì phải mang theo Thiết Đỉnh kia, mới chậm đi không ít, bây giờ Thiết Đỉnh rơi xuống, nếu nó đi nhặt đã không kịp thời gian, nhưng nếu bỏ chạy cũng không cam lòng, cảm giác khó chịu vô cùng. Hắn thấy đám người Phương Nguyên đang đuổi theo sau lưng hắn, đột nhiên đưa ra một quyết định khó khăn, dứt khoát ném đi Thiết Đỉnh, ngược lại hắn chợt quay đầu, thẳng hướng về phía Tây Ngọa Ngưu sơn ngay dưới chân núi mà vọt xuống, trong miệng thảm thiết kêu to:

“Bản tôn, muốn các ngươi phải trả giá...”

Ở dưới chân núi, một đám quý tộc Thái Nhạc thành, còn đang ngơ ngác nhìn lên trên núi, còn không biết chuyện gì đang xảy ra.

Yêu ma kia tốc độ quá nhanh, trong giây lát đã muốn tiến đến chân núi rồi, lộ ra hai cái vuốt dữ tợn của nó.

“Phải làm sao bây giờ?”

Tiểu Kiều sư muội đã dùng hết toàn lực, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn yêu ma kia vọt xuống dưới.

Cũng trong lúc này, Phương Nguyên dừng bước, hít sâu một hơi, trong hai mắt, dần dần xuất hiện màn sương mù màu xanh.

"Chính là lúc này..."

"... Huyền Hoàng Nhất Khí, xuất chém yêu tà!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK