Ngay thời khắc thân hình hắn lần đầu dịch chuyển, cành liễu bay tới đã nhắm thẳng giỏ lớn sau lưng, sau bốn năm lần hắn di chuyển tới lui, cành liễu vẫn cứ thế bám sát một khắc không ngừng, thậm chí khoảng cách với hắn càng lúc càng gần, đã sắp chạm tới chiếc giỏ...
Hệt như hắn mấy lần chuyển hóa vị trí đều là công dã tràng!
Nói cách khác, hắn chẳng khác gì con khỉ đang bị người cầm ra làm trò đùa...
Chi chi...
Mắt thấy cành liễu sắp quấn lên chiếc giỏ, nhưng một màn ngoài dự liệu xuất hiện.
Giỏ lớn đột nhiên run rẩy kịch liệt, bên trong vang lên tiếng quái khiếu giống như chuột kêu, sau đó liền có một lực lượng vô hình tuôn hiện ngăn cách bên ngoài chiếc giỏ lớn, cành liễu đột nhiên không nghe khống chế, bắn ngược trở về...
- Hả?
Sắc mặt Phương Nguyên phát lệnh, trong lòng thoáng chút kinh ngạc.
Từ trên chiếc giỏ kia, hắn không cảm giác được có cấm chế hay pháp thuật thần thông ngăn chở nào.
Vừa rồi hắn dùng Bất Tử Liễu cuốn tới, vốn là mười phần chắc chín, nhưng đến khoảnh khắc cuối cùng, Bất Tử Liễu lại hệt như chủ động rụt về!
Điều này khiến hắn cảm thấy có chút cổ quái, mắt thấy Trường Nhạc sư thúc đã thoát mấy chục trượng, dứt khoát lăng không cất bước, tự mình chạy tới!
- Tên nhãi ranh cút ngay...
Nhìn thấy Phương Nguyên lao thẳng về phía Trường Nhạc sư thúc, đám người chung quanh nhao nhao muốn xông lên ngăn cản, song đều căn bản không tiếp cận được lại gần Phương Nguyên. Chẳng qua cũng đúng lúc này, trong hư không chợt vang lên tiếng rống to, một thân ảnh pháp lực hùng hồn đứng ra chắn trước mặt Phương Nguyên.
Trong tay người kia giơ lên dù đen, điều khiển mưa độc đầy trời, chính là vị đầu lĩnh sau cùng trong năm lộ phục binh.
- Tự mình đưa tới cửa?
Lúc này, Phương Nguyên đã xoay người qua, mắt lạnh nhìn đối phương.
Tên Kim Vũ sư huynh này vốn đang cuồng nộ, nhưng vừa đón lấy ánh mắt Phương Nguyên, trong lòng lại không khỏi cả kinh.
Giống như bồn nước lạnh đương đầu trút xuống, lúc này mới ý thức được mình nhất thời sốt ruột, tiếp cận đến quá gần.
- Nhãi ranh vô tri, ngươi đừng quá trong mắt không người!
Tuy hắn chột dạ, song cũng biết giờ chỉ còn nước liều mạng, lập tức vỗ chưởng xuống bụng dưới, sau đó há mồm phun ra một búng máu đen.
Máu đen dính lên trên cây dù, thoáng chốc liền khiến cho sương mù đen nhánh trên cây dù nồng đậm mấy phần, tiếp sau hắn khẽ cắn răng, cấp tốc chuyển động dù đen, trong hư không, mảng lớn mây đen tụ lại, ầm ầm rền vang, mưa độc đầy trời trút xuống như thác đổ.
Mảnh mưa độc lần này so với trước đó thì cuồng bạo hơn vô số lần.
Thậm chí hắn đã không để ý phân rõ địch ta, hoàn toàn bao phủ phiến khu vực Phương Nguyên đang đứng chân.
Không biết có bao nhiêu tộc nhân Kim gia không kịp đào tẩu bị mưa độc tẩm ướt, trong tiếng kêu thảm thiết, toàn bộ xương cốt máu thịt hóa thành một bãi máu đặc...
- Hắn chết rồi ư?
Một hơi thúc giục dù đen đến cực hạn, mắt thấy trong mưa to mù trời, trước mắt đã không thấy bóng người, lúc này hắn mới ngừng lại.
Miệng thở dốc hổn hển, hắn dụi mắt một cái, kinh hoảng bất định nhìn trái nhìn phải.
Trước mắt quả thực đã không một bóng người...
Nhưng ngay khi hắn còn chưa kịp thở dài, đột nhiên sau lưng chợt vang lên tiếng kêu:
- Không chết!
Trái tim của Kim Vũ sư huynh nhảy mạnh, vội xoay người qua.
Sau đó liền thấy Phương Nguyên dù bận vẫn nhàn chắp tay đứng ở sau lưng, thần sắc bình thản nhìn hắn.
Cách tốt nhất để tránh qua mưa độc chính là trốn ở dưới dù!
Kim Vũ sư huynh cả kinh, vội hoảng hốt bay vút ra sau.
Nhưng thời khắc này, Phương Nguyên lại đưa tay cầm lấy cán dù, đoạt đi dù đen, che ở trên đầu.
Tiếp sau Kim Vũ sư huynh liền phát hiện mình thình lình đã bạo lộ trong mưa độc.
Rầm rầm...
Trên đỉnh đầu, mưa độc còn đang trút xuống, từng mảnh từng mảnh đánh lên đầu, trên mặt, trên thân hắn...
Sau đó đầu, mặt mũi, thân thể hắn từ từ hóa thành máu đặc!
- Yêu dị thế này, xem ra cũng là một loại huyết bảo!
Phương Nguyên chứng kiến thảm trạng của Kim Vũ sư huynh, lông mày khe khẽ nhíu lại.
Tiếp sau, hắn thu lại dù đen, lăng không dậm chân, truy kích về phía Trường Nhạc sư thúc ở đằng xa.
Tùy theo dù đen thu lại, trong bầu trời, mây đen tiêu tán, sắc trời sáng lại như xưa.
Đám người Kim gia vừa rồi bị mưa độc hù cho ôm đầu chạy loạn, lúc này mới ngơ ngác ngẩng đầu lên, chỉ thấy Phương Nguyên từ trong mây đen nhanh chân bước ra, lướt ngang giữa hư không, nhảy lên mấy chục trượng, vung chưởng đánh tới Trường Nhạc sư thúc...
Cảnh này giống như thiên thần hạ phàm, khiến bọn hắn ngây ngốc đương trường.
- Ta liều mạng với ngươi...
Trường Nhạc sư thúc chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu, một đạo kình phong gào thét mà đến, trong lòng không khỏi tuyệt vọng.
Thấy đã không khả năng chạy thoát, hắn hét lên giận dữ, xoay người lại, cường hành vận chuyển pháp lực, vỗ ra một chưởng.
Hưu hưu hưu...
Tùy theo hắn đánh ra một chưởng kia, khí tức băng sương vô tận xuất hiện, từng đạo băng sương kiếm kích hư không đâm
ngược giữa trời.
Hắn cũng như Kim Hàn Tuyết, đều cùng tu luyện Thái Tức Phong Sương Quyết, hơn nữa hỏa hầu còn cay độc hơn Kim Hàn Tuyết mấy phần.
Nhưng sắc mặt Phương Nguyên lại vẫn lạnh lẽo như tiền, chung quanh đột nhiên dâng lên một đoàn hư hỏa, thiêu đốt khiến không khí chung quanh đều vặn vẹo, khí tức băng sương đối mặt đoàn hư hỏa kia liền vỡ không thành quân, bỗng chốc tiêu tán, song một chưởng của Phương Nguyên lại không có chút nào ngưng trệ, mang theo lực lượng cuồng bạo vô cùng, đánh ra tầng tầng gợn sóng, ầm vang cuốn tới chiếc giỏ sau lưng Trường Nhạc sư thúc.
Chương 647 Ở chỗ này, ta định đoạt (2)
Phốc...
Trong khoảnh khắc sau cùng, mặt mày Trường Nhạc sư thúc xám như tro tàn, ôm chiếc giỏ đến trước người, rồi vứt ra xa xa.
Sát na sau đó, hắn liền bị chưởng thế của Phương Nguyên đánh trúng.
Chỉ nghe răng rắc mấy tiếng, xương cốt toàn thân hắn vỡ vụn, một búng máu tươi cuồng phun mà ra.
Cả người lung la lung lay giữa không trung, sau đó từ từ xụi lơ, rơi rụng xuống...
Phương Nguyên không để ý tới hắn, trực tiếp lướt qua, lao tới chiếc giỏ đang rơi xuống mặt đất.
Giỏ lớn rơi trên một đỉnh núi, im lìm không nhúc nhích, chẳng thấy có chút phản ứng nào.
Phương Nguyên nhíu mày, đưa tay mở ra nắp giỏ, ngưng thần dò xét.
Sau đó hắn không khỏi hơi ngớ...
... Trong chiếc giỏ kia không ngờ lại trống rỗng, chẳng thấy thứ gì.
Bá!
Phương Nguyên ngẩng đầu, ngưng thần hướng dò xét xung quanh.
- Độn đi rồi? Hay là vốn không có vật gì?
Hiện tại cảnh giới hắn đã là Trúc Cơ tầng tám, thần thức cảm ứng linh mẫn dị thường.
Nhưng hắn nhìn quanh bốn phía lại vẫn không phát hiện có thứ gì thoát đi, cũng không phát hiện có khí tức nào ẩn nấp.
Ngưng thần suy tư nửa buổi, hắn liền không quấn quít vấn đề này nữa, bấm tay bắn ra một luồng hỏa diễm.
Dù nhìn không ra chiếc giỏ này có gì cổ quái, nhưng trước cũng phải đốt đi rồi tính...
Trơ mắt nhìn chiếc giỏ bị thiêu thành tro tàn, Phương Nguyên quay người trở lại chiến trường.
Chỉ thấy lúc này, khung cảnh trong mảnh núi hoang đã hoàn toàn biến đổi.
Khắp nơi toàn là chân tàn tay cụt, khắp nơi toàn là thi hài máu tưới, bốn phương tám hướng quanh ngọn núi còn có không ít vết tích bị phi kiếm cắt gọt, cây khô bị liệt diễm thiêu đốt cháy đen, trên mỏm đá xanh cũng có lỗ thủng loang lổ vì bị mưa độc xâm thực đi ra, nhìn mà giật mình, trên đỉnh đầu, sắc trời lại đã như thường, tia nắng ấm áp vẫy xuống, rải một màu vàng rượm lên đất trời...
Nhưng màu vàng rượm này chiếu lên mảnh chiến trường, lại càng khiến người cảm thấy đầu váng mắt hoa.
Phương Nguyên quét mắt nhìn qua toàn bộ chiến trường, thản nhiên nói:
- Còn muốn đấu nữa không?
Nghe được lời này, hơn mười tên đệ tử Kim gia còn sống sót đều có chút thất hồn lạc phách nhìn lại.
Hiển nhiên còn có người chưa tiêu hết màu máu trong đáy mắt, nhưng càng nhiều là chỉ thừa lại một mảnh tuyệt vọng và mỏi mệt...
- Còn đấu cái gì nữa...
Đầu lĩnh năm lộ phục binh đều đã chết, Trường Nhạc sư thúc cũng đã chết, bẫy rập lần này của Kim gia có thể nói đã bị phá cho tan tành.
Điều này càng khiến bọn hắn cảm thấy mệt mỏi khó mà hình dung!
Dù biết đi ra bí cảnh sẽ hứng chịu trừng phạt càng nghiêm trọng, song lúc này đã không ai có dũng khí ra tay đánh tiếp.
Làm không được a...
- Nếu không muốn tái đấu, vậy tập trung nói chính sự đi!
Phương Nguyên đánh giá một chút đám người Kim gia còn sống sót, phủi phủi áo bào, chầm chậm đạp trên hư không dạo bước nửa ngày, sau đó cúi đầu nhìn xuống đám người Kim gia, sắc mặt bình tĩnh dị thường, nhẹ giọng nói:
- Chọn mấy người thông minh cơ trí đi ra ngoài đưa tin cho lão thái quân, nàng đưa ta năm phần đại lễ, ta đều đã nhận, rất hài lòng!
Nói đến chỗ này, hắn thoáng dừng lại, rồi nói tiếp:
- Mà giờ, cũng nên đến lúc nàng thực hiện lời hứa!
Tộc nhân Kim gia tại trường liếc nhau một cái, sắc mặt đầy vẻ đắng chát.
- Ta mang theo thành ý hướng Kim gia cầu pháp...
Phương Nguyên trầm mặc một lát, sau đó mới nói tiếp, trong mắt lóe lên một mạt tàn khốc hiếm thấy:
- Cho nên đi nói với lão thái quân, đừng tiếp tục khiêu chiến sự kiên nhẫn của ta, ở bên ngoài, nàng định đoạt, trong này, nàng không có tư cách cò kè mặc cả!
Phương Nguyên kính gửi Thiên Lai thành Đạo Đức cao sĩ Kim lão thái quân: Nhờ ban ân sâu, được ủy trách nhiệm, giải mối họa bí cảnh, bảo hộ bảo vật Kim thị. Ta phụng mệnh thầy mà đến, lòng mang thành ý, không từ khổ cực sinh tử. Xông Tử Hải, đồ tặc liêu, may không cô phụ nhờ vả! Người quý ở chữ tín, ta một kẻ tán tu, không nơi nương tựa còn biết thủ tín làm việc, tiền bối có được tiên thành, thần thông khó lường, càng nên kính sợ Thiên Đạo, hành sự thủ tín, bằng không, sợ rằng ngày sau lời thề trở thành sự thật, thiên lôi kích thể, thịt xương thành tro, Kim thị xuống dốc, con cháu gặp nạn, bí cảnh đáng lo vậy...
- Chuyện bẩn thỉu khi trước không nhắc đến nữa, nay thành tâm khuyên nhủ, mong ngài chớ mắc thêm sai lầm, bằng không đừng trách ta không nói trước!
Nhìn xong lời lẽ trong ngọc giản, sắc mặt Kim lão thái quân đại biến, trùng trùng vỗ ra một chưởng, đánh nát ngọc giản.
Trên khuôn mặt già nua, từng tầng từng tầng nếp nhăn chen lại với nhau, tiếng quát khẽ vang vọng bốn phía:
- Nhãi ranh càn rỡ, dám cả gan uy hiếp ta?
Trái phải xung quanh thấy lão thái quân nổi trận lôi đình, trong lòng ai nấy đều cả kinh.
Hiện tại bí cảnh Thiên Lai thành Kim thị đã mở ra bốn ngày, mà trưởng lão các đại tiên môn, thế gia canh giữ ở bên ngoài bí cảnh, cùng với Tiên Minh Tuần Giám Sứ, còn có chư vị lão tổ Kim gia, tất cả đều vẫn đang kiên nhẫn chờ đợi, lặng lẽ theo dõi trận chiến bí cảnh này!
Dựa theo kinh nghiệm trước kia mà nói, những đệ tử chư gia tiến vào bí cảnh này, chí ít cũng phải sau bốn năm ngày mới có người đi ra, hơn nữa những người đi ra trước nhất, thường thường đều là thực lực không đủ, tự nghĩ ở trong bí cảnh cũng không lấy được thứ gì tốt, hoặc là bị trọng thương trong quá trình tranh đấu với người, không cách nào tự mình hóa giải, mới vội vàng trốn ra mong được các sư trưởng cứu trị...
Chương 648 To gan lớn mật (1)
Có điều bọn hắn không nghĩ tới chính là, lần này, mới sớm như thế đã có người đi ra.
Hơn nữa đi ra còn là một vị tộc nhân Kim gia.
Người đó sau khi đi ra từ trong bí cảnh chi môn liền vẻ mặt bi phẫn, gấp gáp chạy về phía Kim lão thái quân, hai tay dâng lên ngọc giản.
Sau đó chúng nhân liền thấy được cảnh Kim lão thái quân thất thố như vừa rồi.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Chung quanh chìm trong thinh lặng, tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn nhau.
Vị lão tổ Thiên Lai thành này đã bao lâu chưa phát hỏa như thế?
- Lão thái quân bớt giận, không biết trong bí cảnh đã xảy ra chuyện gì?
Tiên Minh Tuần Giám Sứ chầm chậm đứng lên, từ xa xa hướng về phía Kim lão thái quân chắp tay hỏi.
Kim lão thái quân lại không để ý tới hắn, tức tối đến độ bàn tay phát run, nàng nhìn lại một lần lời lẽ trong ngọc giản, sau đó mới đột nhiên phất tay, bày ra một mảnh lĩnh vực chung quanh ngọc giản, bao trùm lấy nàng và tên tộc nhân Kim thị kia, tiếp sau liền hung tợn nhìn hắn, gằn giọng nói:
- Nói cho ta biết, vì sao hắn còn sống, lại vì sao có lá gan dám hạ chiến thư với lão thân?
Tên tộc nhân Kim thị kia khóc không ra nước mắt, buồn bã nói:
- Tên họ Phương đó, hắn... Hắn đột nhiên làm khó, trước một bước động thủ, các lộ tiểu bối Kim gia bị hắn giết không còn mảnh giáp, người thì chết, người thì bị bắt tù, chỉ để mình ra đi ra báo tin cho lão tổ tông...
- Năm lộ cao thủ a, còn có nhiều pháp bảo như vậy...
Lúc này, trên mặt Kim lão thái quân cũng lộ ra thần sắc khó mà tin tưởng, quát lên:
- Kim Giáp là nô tài Kim gia nuôi từ nhỏ, tu vi tinh thâm, hành sự lão luyện, lão thân để hắn thống lĩnh năm lộ, hắn... Hắn rốt cục làm ăn kiểu gì?
Tên tộc nhân Kim thị kia buồn bã nói:
- Kim Giáp sư thúc là người chết đầu tiên, vừa đối mặt tên họ Phương đó liền bị hắn giết!
Trong lòng Kim lão thái quân cháy lên lửa giận hừng hực:
- Kim Huyền Tướng thì sao, hắn đồng thân thiết cốt, Tuyết nhi cũng không phải đối thủ của hắn...
Tộc nhân Kim thị khóc ròng nói:
- Huyền Tướng sư huynh bị tên Thiên Đạo Trúc Cơ đó một đao bổ làm đôi...
Kim lão thái quân hít sâu một hơi, hỏi tiếp:
- Tỉnh Hoàn nữa, hắn già đầu như thế, huống hồ trong tay còn có Thiết Môn Thuẫn...
Tộc nhân Kim thị vẫn khóc ròng không ngừng:
- Tỉnh tiên sinh bị tên Thiên Đạo Trúc Cơ kia tung một quyền xuyên qua thuẫn bài, trực tiếp đánh chết...
Kim lão thái quân đã nói không ra lời, nửa ngày mới chầm chậm mở miệng:
- Hai huynh đệ Kim Vũ Kim Phong thì sao?
Tộc nhân Kim thị quỳ xuống đất khóc lớn:
- Lão tổ tông, năm lộ cao thủ không thừa một ai, toàn bộ đều bị hắn chém giết...
- Toàn bộ đều bị chém giết...
Kim lão thái quân chậm rãi nhắm mắt lại, miệng không ngừng lẩm bẩm:
- Toàn bộ đều chém giết...
Sau nửa ngày, nàng mới đột nhiên mở mắt ra, đáy mắt tóe phát sát khí:
- Phế vật! Hết thảy đều là phế vật! Nhiều người như vậy, nhiều bố trí như vậy, ngay cả trước trước sau sau cần nên làm gì đều nói cho các ngươi, pháp bảo lợi hại trong nhà đều ban cho các ngươi, kết quả vẫn không thành, còn bị đối phương một thân một mình chém giết hết sạch... Phế vật! Kim gia chúng ta sao lại nuôi ra đám phế vật các ngươi?
- Chúng ta...
Tên tộc nhân Kim gia kia run lên lẩy bẩy, đối diện với lửa giận từ Kim lão thái quân, hai chân hắn đều đã mềm nhũn.
Nhưng mà, hắn có thể nói được gì?
Trên thực tế, ngay cả chính bọn hắn đều khó mà chấp nhận kết quả này...
- Chớ mắc thêm sai lầm... Ha ha, mắc thêm sai lầm...
Kim lão thái quân gầm lên, lại không để ý tộc nhân kia nữa, ngược lại cầm lên ngọc giản, nhìn lại từng câu từng chữ, đến sau cùng, lửa giận bừng bừng không cách nào áp chế, lạnh lùng nhìn xem tên tộc nhân Kim thị, thấp giọng nói:
- Tên nhãi ranh đó cũng tính là hung ác điên cuồng, tưởng rằng lão thân không trị được hắn, còn chuyên môn gửi ngọc giản tới, cảnh cáo lão thân? Chẳng lẽ hắn thực sự cảm thấy, dưới Kim Đan cảnh, người Kim gia chúng ta không ai có thể trị được hắn? Chẳng lẽ hắn liền muốn trốn cả đời trong bí cảnh?
Nghe được hỏi dò từ lão thái quân, tên tộc nhân kia nét mặt bi phẫn, lại không biết đáp lại thế nào.
Trên thực tế, bọn hắn cũng không biết...
Bọn hắn cũng nghĩ qua vấn đề này vô số lần, tên Thiên Đạo Trúc Cơ kia hung cuồng như vậy, lại dám đại khai sát giới với người Kim gia trong bí cảnh, thậm chí còn giam lại tất cả mọi người, uy hiếp lão thái quân trả lại quyển Lôi Pháp sau cùng kia cho hắn...
... Chẳng lẽ hắn không biết, bản thân sớm muộn cũng phải rời khỏi bí cảnh?
Thiên Đạo Trúc Cơ, tại sao lại hành sự không nhìn trước ngó sau như vậy?
- Lão tổ tông, then chốt là... Bây giờ nên làm thế nào?
Tên tộc nhân kia góp nhặt chút dũng khí còn lại, rốt cục hỏi ra vấn đề quan trọng nhất hiện tại.
- Làm sao bây giờ?
Kim lão thái quân nghe vậy lại chỉ cười lạnh:
- Chẳng lẽ ngươi còn muốn lão thân cúi đầu với tên nhãi ranh kia?
Tộc nhân Kim thị vội cúi đầu, bò rạp trên đất, không dám thốt nửa lời.
- Nếu hắn dám làm như thế, chẳng lẽ Kim gia ta không có phách lực đấu đến cùng với hắn?
Chương 649 To gan lớn mật (2)
Đáy mắt Kim lão thái quân chớp qua một tia hàn quang, bàn tay khẽ lật, bên người hiện ra một mảnh hư ảnh, nhìn không rõ ràng là ở chỗ nào, nhưng bên trong lại có một đạo hư ảnh không ngừng lưu chuyển, di động trái phải, lúc nhìn thấy đạo hư ảnh kia, Kim lão thái quân tựa hồ thở ra một hơi, thấp giọng trầm ngâm nói:
- Cũng may, bảo bối kia của ta vẫn sống sót, xem ra còn có hi vọng...
...
- Trong bí cảnh rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Mà lúc này, đám người ở bên ngoài thấy Kim lão thái quân bất ngờ che lại khu vực nàng đang đứng, không cho người ngoài nghe được đối thoại giữa nàng và tên tộc nhân kia, trong lòng nhất thời tuôn ra vô số suy đoán. Hơn nữa bọn hắn dù không nghe được lời lẽ của Kim lão thái quân, nhưng lại có thể nhìn thấy trong tầng sương mù mịt mờ kia, Kim lão thái quân mặt đầy lửa giận, điều này càng khiến bọn hắn cảm thấy hồ nghi, dồn dập suy đoán.
Có người không nhịn được nghĩ:
- Chẳng lẽ bí bảo trong bí cảnh đã bị người chiếm mất?
- Nhưng dù có là dị bảo bị đoạt, Kim lão thái quân cũng không đến nỗi thất thái đến vậy a?
Lại có người khác nhắc nhở:
- Huống hồ, không phải Kim gia có mời một vị Thiên Đạo Trúc Cơ đến tọa trấn ư? Có cao thủ như thế ở bên trong, Kim gia dù kém đến mấy cũng vẫn có thể bắt lấy đại bộ phận dị bảo mới đúng. Rõ ràng nắm chắc phần thắng, lại có thể xảy ra chuyện gì được?
- Ha ha, đúng a...
Có người nghe được lời này, lập tức nhịn không được cười lạnh nói:
- Kim gia nhìn như hào phóng, nhưng thật khó khăn mới mở ra bí cảnh, lại cố ý bố trí một vị Thiên Đạo Trúc Cơ đi vào tranh đoạt với đám con cháu trong môn hạ chúng ta, đây là cách hành xử nên có của đại thế gia một phương ư? Làm sao, giờ xảy ra bất trắc, chẳng lẽ là vị Thiên Đạo Trúc Cơ kia vô dụng, không đạt tới yêu cầu của các nàng?
Đủ loại suy đoán nghị luận vang lên, bầu không khí đột nhiên trở nên cực căng thẳng.
Đúng lúc này, Kim lão thái quân phất tay áo thu lại lĩnh vực, nét mặt âm trầm đứng dậy.
- Lão tổ tông, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
- Lão thái quân, nếu bí cảnh có chuyện, còn mong nói thẳng cho biết...
Trong nhất thời, chúng nhân ngừng lại tranh luận, không ít người đức cao vọng trọng dồn dập đứng dậy hỏi dò.
- Để chư vị chê cười...
Kim lão thái quân lại chỉ trầm mặc đánh giá đám người chung quanh, một lúc sau mới chậm rãi thở dài:
- Là Kim gia ta nhìn sai người, trước đây lão thân vì muốn giải mối họa trong bí cảnh mới để một tên vãn bối tiến vào bí cảnh tọa trấn, vốn là tin tưởng hắn, lại không ngờ rằng, người này lòng lang dạ thú, thấy lợi quên nghĩa, ở trong bí cảnh, thấy được các loại dị bảo liền đại phát cuồng tính, đột nhiên ra tay, hiện tại, gần trăm tộc nhân Kim thị đều đã bị người này tàn sát không còn, hắn chính đang ở trong bí cảnh, để người đi ra truyền tin uy hiếp lão thân...
- Cái gì?
Nghe được phen giải thích này của Kim lão thái quân, tất cả mọi người đều như nghe được chuyện gì đó hết sức hoang đường.
- Tên Thiên Đạo Trúc Cơ kia không ngờ lại phản bội Kim gia?
- Điều này sao có thể, chẳng lẽ tên Thiên Đạo Trúc Cơ đó không định đi ra nữa?
- Việc này không đơn giản vậy đâu?
Chúng nhân xung quanh đều lộ vẻ hồ nghi, khó mà tin tưởng.
Bọn hắn lại không phải kẻ ngu, há lý nào lại dễ dàng bị qua mặt vậy được?
Các thế gia tiên môn đều tinh như quỷ, bàn tính trong bụng đánh vang lách cách. .
Giờ nghe Kim lão thái quân nói vậy, tuy nhất thời kinh ngạc không thôi, nhưng trên mặt rõ ràng đều lộ vẻ không tin.
Chẳng qua, Kim lão thái quân cũng không có ý tranh biện thật giả với bọn hắn, sớm đã chuẩn bị tinh thần bị người nghi kỵ rồi, thế là sắc mặt trầm xuống, điềm nhiên nói:
- Việc này có lẽ còn có vài điểm khả nghi, nhưng lão thân không muốn truy cứu đến cùng, ta chỉ biết Kim thị vô năng, không trị được hắn, giờ mới khiến tiểu tặc kia giễu võ giương oai trong Thông Thiên bí cảnh, mười đại dị bảo trong bí cảnh cũng đã có bảy tám loại rơi trên người hắn, thực không dám giấu, thậm chí ngay cả mấy loại dị bảo người ngoài không biết cũng đều bị hắn chiếm đi...
- Dị bảo quý hiếm?
Đám người chung quanh nghe vậy đều cũng trầm xuống, yên tĩnh lắng nghe Kim lão thái quân.
- Việc đã đến nước này, phải lấy đại cục làm trọng, lão thân đành vung ra khuôn mặt già này...
Kim lão thái quân nói, rồi lại thở dài một tiếng, bộ dạng rất là tiều tụy, quải trượng hình đầu rồng trong tay trùng trùng chống xuống đất, trầm giọng nói:
- Chư vị đồng đạo, hậu nhân Kim gia ta vô năng, trị không được mầm họa kia, giờ chỉ còn mong cao túc* môn hạ chư vị tương trợ...
*tôn xưng học trò của người khác
Hoa...
Nghe xong câu này, chung quanh nhất thời yên tĩnh, vô số người âm thầm trao đổi ánh mắt.
Còn chưa rõ ràng trong bí cảnh rốt cục đã xảy ra chuyện gì, nhưng có thể xác định, xem ra tên Thiên Đạo Trúc Cơ được Kim gia mời đến tọa trấn quả thực xảy ra vấn đề, giờ người Kim gia không làm gì được đối phương mới hướng bọn hắn cầu viện binh?
Đây không phải chuyện nhỏ, nhất thời không ai dám đứng ra đáp lời.
Trước khi mở miệng, Kim lão thái quân rõ ràng sớm có đoán trước, thấy thế chỉ cười lạnh một tiếng, thuận miệng nói tiếp:
- Kẻ này hung ác điên cuồng, lão thân tuyệt cũng sẽ không khiến môn hạ chư vị tương trợ không công.
Chương 650 Gió nổi mây vần (1)
- Nhân đây, lấy người thiên hạ làm chứng cho lão thân, vô luận môn phái nào, đạo môn chính hay tà, phàm là có người trị được kẻ kia, nếu giao lại cho tộc nhân Kim gia ta xử trí, tất cả các loại dị bảo trên thân kẻ kia đều được tính là đáp tạ, dù cả mười đại dị bảo đều bị lấy đi hết thảy, Kim gia ta cũng sẽ không có gì dị nghị!
Bá...
Giờ khắc này, tròng mắt không biết bao nhiêu người tại trường đều sáng rực lên.
... Dị bảo trên thân tên Thiên Đạo Trúc Cơ kia, chỉ cần cướp được liền sẽ về tay?
Kim lão thái quân lại nói tiếp:
- Ngoài ra, lão thân còn nguyện ý dâng lên ba khối Bát Hoang Thạch, một gốc Lưu Ly Thụ, vạn lượng linh tinh, một lô Cửu Chuyển Tuyết Sơn Đan, tính là chút đền đáp của Kim gia, chuyển cho người nào thay Kim gia ta thanh lý môn hộ...
Oanh...
Nghe được câu này, chúng nhân chung quanh đã không thể chỉ dùng động tâm là có thể hình dung.
- Lão tổ tông lại bớt giận...
Ngay cả mấy vị Kim Đan lão tổ Kim gia tại trường vừa nghe được lời ấy đều nhịn không được mở miệng khuyên nhủ.
Thẳng đến hiện tại, bọn hắn còn không biết đã xảy ra chuyện gì, song có thể nhìn ra được, lão tổ tông đã thật sự nộ khí xung thiên.
Thậm chí bọn hắn còn cảm thấy, lão tổ tông đã giận đến váng đầu!
Ba khối Bát Hoang Thạch, một gốc Lưu Ly Thụ, vạn lượng linh tinh, một lô Cửu Chuyển Tuyết Sơn Đan...
Lão nhân gia ngài có biết những tài nguyên này trân quý cỡ nào không?
Chỉ riêng Bát Hoang Thạch có thể luyện chế Phi Sơn Thần Thạch, trong bí cảnh Kỳ Bảo Lục đã là dị bảo được xếp hạng thứ nhất.
Hơn trăm năm cũng mới chỉ ngưng kết ra được một khối mà thôi!
Lão tổ tông một hơi hứa ra ba khối, bằng với cầm ra tích lũy mấy trăm năm của Kim gia!
Còn Lưu Ly Thụ, đây cũng là một loại kỳ trân dị bảo rèn luyện đạo cốt cho tu sĩ Kim Đan, đặt ở trong tay đại thương nhân Trung Châu, một nhánh vẻn vẹn chừng đầu ngón tay liền có thể bán được ra giá cao tận vạn lượng linh tinh, thế mà lão tổ tông lại hứa hẹn nguyên cả một gốc?
Càng đừng nói tới Cửu Chuyển Tuyết Sơn Đan...
Dù bọn hắn có là lão tổ Kim gia, với thứ như Tuyết Sơn Đan, mỗi năm cũng chỉ được chia cho mấy viên mà thôi!
Càng quan trọng hơn chính là mấy loại trân bảo người ngoài không biết mà lão tổ tông vừa nhắc tới...
Trong Thông Thiên bí cảnh quả thật có một ít trân bảo không kém gì Bát Hoang Thạch, chẳng qua Kim gia không phải không có đầu óc, bọn hắn cố ý thả ra một bộ phận Kỳ Bảo Lục, công khai phần nào tài nguyên hiếm thấy trong bí cảnh, mục đích chính là hấp dẫn sự chú ý từ người ngoài, để bọn họ đi đoạt những vật kia, lại có mấy loại dị bảo bọn hắn cố ý giấu đi, chỉ có người Kim gia mới biết!
Nếu chia dị bảo trong Thông Thiên bí cảnh Kim gia ra làm ba loại, như vậy từ vị trí thứ ba mươi sáu đến thứ mười trên Kỳ Bảo Lục chỉ được tính là loại có giá trị thấp nhất, từ vị trí thứ mười đến thứ hai chẳng qua cũng chỉ được xếp trung đẳng mà thôi!
Dị bảo chân chính phải kể đến năm loại thần vật không muốn người biết, bao gồm Bát Hoang Thạch.
Ở ngoài sáng, Bát Hoang Thạch là dị bảo hàng đầu trong Thông Thiên bí cảnh.
Nhưng ở trong mắt người Kim gia, đó chỉ là một trong mấy loại thần vật, thậm chí còn không được tính là mạnh nhất!
Mấy loại thần vật này được giấu sâu trong bí cảnh, ở nơi người ngoài khó mà biết được, trước nay đều là do các tử sĩ yên ắng cầm về.
Mà giờ, nếu mấy loại thần vật kia rơi vào trong tay tên Thiên Đạo Trúc Cơ, lão tổ tông chẳng lẽ thật sẽ hứa cho người khác?
Mặc dù nàng là lão tổ tông, nhưng như thế không có nghĩa là nàng có thể lụi bại tài sản gia tộc như vậy...
Đáng tiếc, tiếng nhắc nhở của bọn hắn còn chưa ra khỏi miệng, lập tức liền bị dìm ngập trong mảnh sóng triều chung quanh.
Đám trưởng lão các đại tiên môn và thế gia đều không phải kẻ ngu, vừa nghe Kim lão thái quân nói thế, ai nấy không khỏi hưng phấn đến độ hai mắt bốc lửa, không biết bao người dồn dập đứng lên, từng người hiên ngang lẫm liệt, kêu nói:
- Kim lão thái quân cứ yên tâm...
- Việc này chúng ta nhất định sẽ tận hết sức mình!
- Ha ha, tru nghịch thủ chính, đó là chuyện chúng ta nên làm!
...
...
Trong một mảnh tiếng kêu hô kích động, ngay ở lối ra bí cảnh, trên một tòa Tiên Đài phía bên trái, mấy vị nữ tử trung niên thân khoác áo trắng ngồi xếp bằng, trong đó người ngồi ở tận cùng trong nhất, giữa lúc chung quanh ồn ào huyên náo, ánh mắt lại vẫn bình tĩnh dị thường, không có vẻ gì là bị chuyện bên ngoài quấy nhiễu, nhưng vừa nghe được Kim lão thái quân nói vậy, nàng lại khe khẽ mở mắt ra, đột nhiên bắn ra một đạo linh quang.
Đạo linh quang kia vút đi cực nhanh, cũng trở về cực nhanh.
Nàng ngưng thần cảm ứng nội dung trong linh quang nội, khóe miệng nhếch lên ý cười, sau đó quay sang phân phó mấy người bên cạnh:
- Nói cho Văn Hương, chuyện này Thủy Nguyệt tông chúng ta nhận lời, hơn nữa, lúc nàng chém giết tên Thiên Đạo Trúc Cơ, cho phép nàng sử dụng món đồ kia!
- ... Tuân mệnh!
Bên cạnh nàng, mấy vị lão ẩu áo trắng nghe vậy, sắc mặt khẽ biến, nửa ngày mới đáp ứng.
...
...
Một bên khác, Đổng gia cũng đang nghỉ ngơi trên một khối Tiên Đài, gia chủ Đổng gia niên kỷ ước chừng bốn năm mươi, nghe vậy cũng bất động thanh sắc gật đầu, sau đó truyền tin:
- Nói cho Tô Nhi, để nàng tùy cơ hành sự, không được chủ quan!