• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 506 Thất bảo lôi thụ (1)

Sau khi tiểu hoàng tử chui vào trong lối đi bên trái đại điện, dường như biến thành một người khác.

Y quay đầu lại, nhìn thấy hai vị trận sư già của Thiên Xu Môn và Phương Nguyên đều đang tập trung phá cấm chế phía sau Đế Vương Tâm Giám. Nhưng họ không ngờ rằng Đế Vương Tâm Giám không hề dễ dàng tháo xuống. Lúc xung cấm chế xung quanh hoàng lăng biến mất, Đế Vương Tâm Giám cũng tự động mở ra thần thông. Ba luồng ánh sáng trở thành vật dẫn cho thần uy của Đế Vương Tâm Giám, khiến mặt còn lại của nó bất tri bất giác hiện ra ánh sáng thần thông, chiếu vào thần hồn của ba vị trận sư!

Là thứ có đủ tư cách treo trên xà nhà của lăng mộ hoàng thất Ô Trì Quốc, Đế Vương Tâm Giám không chỉ có tác dụng cảnh cáo đế vương!

Nó còn là cấm chế cuối cùng của hoàng lăng Ô Trì Quốc!

Chỉ có điều khác với cấm chế bình thường khác, nó không trực tiếp quét sạch kẻ địch xâm nhập, mà là lặng lẽ thi triển thần thông...

Y nhìn ra được ba vị trận sư này đều đã bị Đế Vương Tâm Giám áp chế, ít nhất trong vòng ba ngày không thể dễ dàng thoát ra. Bởi vậy y thoáng yên lòng, trên gương mặt nhỏ lộ ra vẻ dứt khoát, sau đó tế một tấm phù triện màu tím lên...

Chất liệu của tấm phù triện này không phải lụa cũng chẳng phải gấm, bên trên có phù văn, dồi dào linh tính. Sau khi y lẩm nhẩm chú ngữ, nó bay lên không trung, tự gấp thành hình một con hạc, lượn lờ xung quanh vài vòng, cuối cùng bay sâu vào trong lối đi. Tiểu hoàng tử thấy thế, khẽ thở dài, triển khai thân pháp, vội vàng lao theo con hạc.

Sâu bên trong hoàng lăng có rất nhiều lối đi đan xen ngang dọc, rối rắm phức tạp, nguy hiểm trùng trùng, nhưng tiểu hoàng tử không hề sợ hãi.

Đại trận trong hoàng lăng đã thu lại, nhưng vẫn còn vài cấm chế ngầm, vậy mà y đều có thể dễ dàng đi vòng qua.

Rất rõ ràng, trước khi tới đây y đã chuẩn bị rất kỹ càng.

Không biết đi bao lâu, y đến trước một cánh cửa lớn bằng đồng xanh nặng trịch. Hai cánh cửa đang đóng chặt, mang đến cho người ta áp lực rất lớn và cảm giác vô cùng nguy hiểm, chưa nói trên cửa có cấm chế hay không, chỉ với trọng lượng của nó, người bình thường đã không thể mở được rồi.

Thế nhưng tiểu hoàng tử hiển nhiên đã sớm biết đến sự tồn tại của cánh cửa đồng xanh này.

Đến nơi, y chợt quỳ xuống, thầm cầu khấn một lát, rồi lấy ra một con dao nhỏ màu xanh nhạt, rạch nhẹ một nhát lên đầu ngón trỏ tay phải, nặn ra một giọt máu bản mệnh tươi rói, đút vào miệng con thú khắc trên cánh cửa đồng xanh.

Đầu thú bằng đồng xanh thoạt nhìn như vật chết, đột nhiên mở bừng mắt, lạnh lùng nhìn tiểu hoàng tử.

Tiểu hoàng tử không hề sợ hãi, cũng ngẩng đầu nhìn lại nó.

Qua một lát, dường như đầu thú đồng xanh đã xác định được điều gì, bỗng nhiên từ từ nhắm mắt lại.

"Ầm ầm..."

Hai cánh cửa lớn bằng đồng xanh nặng trịch bỗng chậm chạp mở ra, để lộ một khe hở nhỏ.

Bên trong khe cửa lóe ra ánh sáng chói mắt.

Tiểu hoàng tử thở phào nhẹ nhõm, dẫn theo hạc giấy đang bay bên cạnh bước từng bước vào trong cánh cửa đồng xanh.

Vừa đi vào, y cũng phải hít một hơi khí lạnh.

Đằng sau cánh cửa đồng xanh có một cái hầm cực lớn, rộng khoảng chừng hơn trăm trượng, trên các tường đá xung quanh hầm lại đục ra chi chí các hang hốc. Bên trong mỗi hốc đều có một cỗ quan tài đồng màu tím, bên trên chạm trổ hoa văn đặc hữu của hoàng tộc Ô Trì Quốc. Trong những cỗ quan tài đồng đó chính là những đời tiên hoàng của Ô Trì Quốc!

Tất cả các quan tài được đặt xung quanh một cái hố đang bốc ra ánh lửa điện ở chính giữa hầm.

Cái hố đó cũng có chu vi khoảng hơn mười trượng, bên trong liên tục sinh ra những tia sét, rồi lại không ngừng tan đi, chiếu sáng trắng cả căn hầm rộng lớn. Từ xa nhìn lại, giống như một hồ đựng đầy sấm sét, hơn nữa còn có thể tràn ra ngoài bất cứ lúc nào...

Nhưng đây chỉ là ảo giác, tiểu hoàng tử xuyên qua những tia sét chói mắt ở bên ngoài, có thể nhìn thấy tận đáy hồ.

Dưới đáy hồ có một cây non cao hơn ba thước, lá hệt như lá thông, thân lại như đồng xanh, cả thân cây như một con rồng xanh vươn lên trời. Tất cả sấm sét đều phóng ra từ thân cây non này, các tia sét giao thoa, va chạm vào nhau, tạo thành cả một lớp sét dày đặc. Bị sét đánh liên tục, ngay cả bùn đất dưới gốc cây non cũng ngưng kết thành nham thạch, chứa đầy lực lôi điện.

Mà điều khiến người ta ngạc nhiên chính là màu sắc của cây non.

Nó thay đổi liên tục, các màu đỏ cam xanh lam tím vàng biếc không ngừng đổi chỗ cho nhau.

Lúc màu sắc cây non thay đổi thì màu sắc của sét cũng biến hóa theo.

Ánh chớp chiếu rọi, khiến cả căn hầm cũng đổi màu theo.

"Thất Bảo Lôi Thụ..."

Tiểu hoàng tử nhìn cây non, hít sâu một hơi, một lát sau mới từ từ thở ra.

"Mẫu hậu nói chỉ có cách này thôi..."

Y thấp giọng tự nói, sau đó lấy một hộp sắt từ trong túi càn khôn ra.

Hộp sắt hình vuông, bên trên khảm một hình bát quái bằng sắt.

Tiểu hoàng tử cắn rách ngón tay trỏ, nhỏ một giọt máu tươi lên hình bát quái sắt. Ngay sau đó tám trận vị chậm rãi thay đổi, qua một lát, một luồng ánh sáng trắng từ trong hình bát quái phóng ra ngoài. Tiểu hoàng tử cũng vội vàng giơ tay ném hộp sắt ra. Hộp sắt dường như có thêm linh tính của chính mình, lập tức bay lên không trung bên trên hồ sấm sét, chậm rãi xoay tròn.

Từ trong hộp sắt tỏa ra ánh sáng trắng chói lòa, bao trùm toàn bộ hồ sấm sét.
Chương 507 Thất bảo lôi thụ (2)

Một lát sau, lôi thụ bị nhổ cả gốc lên, từ từ bay vào trong chiếc hộp. Hình bát quái trên chiếc hộp một lần nữa thay đổi, khôi phục nguyên trạng. Gốc Thất Bảo Lôi Thụ cứ thế bị hộp sắt phong ấn ở bên trong, mà làm xong việc, chiếc hộp dường như cũng mất đi linh tính, rơi xuống đất.

Tiểu hoàng tử vội vàng chạy tới, ôm nó vào lòng.

Chiếc hộp nhẹ bẫng, mà y lại cảm thấy mình đang ôm sức nặng của cả trời đất.

Cúi đầu thở dài, tiểu hoàng tử định đi theo hạc giấy rời khỏi nơi này từ một đường khác.

"Quả nhiên là ngươi không nói thật!"

Nhưng đúng lúc này, bỗng có một giọng nói bình thản vang lên phía sau.

Tiểu hoàng tử hãi hùng, suýt nữa thì ngã sấp mặt. Y vội vàng quay lại, thấy Phương Nguyên đang mặc áo bào xanh đứng đó.

Chẳng biết hắn đi vào căn hầm này từ bao giờ, vẫn cứ lẳng lặng đứng ở cửa nhìn mình.

Khoảng cách hai người gần như vậy, mà y không hề phát giác ra Phương Nguyên có mặt từ lúc nào, càng không biết hắn đến bao lâu rồi.

"Ngươi... ngươi..."

Tiểu hoàng tử hoảng hốt kêu lên, nhưng lại không nói nổi một câu đầy đủ.

Y không rõ lắm, lúc này Phương Nguyên đang bị Đế Vương Tâm Giám trấn áp mới đúng chứ?

Cho dù hắn và hai vị trận sư kia có thể thoát ra được, thì ít nhất cũng phải là ba ngày sau, lúc đó thì mình đã sớm cao chạy xa bay rồi.

"Ta không nên xuất hiện ở đây đúng không?"

Phương Nguyên nhàn nhạt hỏi: "Đế Vương Tâm Giám là một tấm gương thông linh một phương, trời sinh đã biết bảo vệ hoàng lăng của Ô Trì Quốc các ngươi. Nó được treo trên xà nhà hoàng lăng, cũng chính là cấm chế cuối cùng của hoàng lăng này. Bất cứ ai bước vào trong này mà nảy sinh ý định mang bất cứ thứ gì từ trong hoàng lăng ra ngoài thì sẽ bị nó khóa tâm thần lại, nhẹ thì thần hồn hỗn loạn, nặng thì vĩnh viễn bị trấn áp!"

Vừa nói, hắn vừa lạnh lùng nhìn tiểu hoàng tử: "Ngươi cho rằng bây giờ ta hẳn là đã bị khóa lại?"

Tiểu hoàng tử nhìn chằm chằm vào Phương Nguyên, sau đó hít sâu mấy hơi để mình bình tĩnh lại. Y ôm chặt chiếc hộp trong lòng, cố gắng duy trì giọng nói bình ổn: "Ngươi... ngươi làm thế nào... thoát khỏi vây khốn?"

"Thần hồn của ta có bí pháp bảo vệ, pháp bảo bình thường không thể trấn áp được ta!"

Phương Nguyên hờ hững trả lời một câu, rồi bồi thêm một câu: "Huống hồ ta vẫn luôn không tin tưởng ngươi, thì làm sao thực sự bỏ sức ra phá cấm chế của gương đồng?"

"Ngươi... vì sao ngươi không tin ta?"

Sắc mặt tiểu hoàng tử càng thêm kinh hãi, y lùi về sau một bước, hỏi: "Ta đâu có làm gì khiến ngươi nghi ngờ?"

"Trông cậy vào một chiếc gương để phá giải yêu pháp mà phụ hoàng ngươi trúng, vốn chính là một chuyện cười. Nếu ngươi thực sự vác cái gương kia về, chưa nói đến chuyện có thành công hay không, sợ rằng ngay cả mặt phụ hoàng ngươi cũng không thấy được. Ngươi thông minh như thế, không thể nào không rõ việc này!"

Phương Nguyên bình tĩnh giải thích, chậm rãi bước về phía trước: "Vấn đề mấu chốt hơn là, lúc trước ngươi nói cho ta biết chỗ của Thất Bảo Lôi Thụ, ta đã không tin ngươi rồi. Tuy ta quả thực không biết nhiều về Thất Bảo Lôi Thụ, nhưng ta lại đọc khá nhiều loại dược điển ghi chép về linh dược thần mộc trên thế gian này, thậm chí còn hiểu một vài phương pháp trồng và nuôi dưỡng linh dược. Ta biết thần mộc loại này chắc chắn không phải nơi nào cũng có thể trồng ra được, hoặc là vùng đất thần kỳ độc nhất vô nhị, hoặc là đi ngược lại lẽ thường mới được..."

Hắn nói rất chậm rãi, hơn nữa còn đầy tự tin: "Cho nên khi ngươi nói cây dù sao cũng là Thất Bảo Lôi Thụ được trồng ở trong tế đàn của Ô Trì Quốc các ngươi, ngay từ đầu ta đã không tin lắm rồi. Dù sao Ô Trì Quốc cũng chỉ là một nước nhỏ, không có bảo địa có thể bồi dưỡng ra Thất Bảo Lôi Thụ được. Như vậy nơi đủ điều kiện cho các ngươi bồi dưỡng ra lôi thụ, chỉ có thể là nơi âm tà tối tăm, thứ nuôi dưỡng nó chắc chắn cũng không phải thứ bình thường..."

Hắn đưa mắt nhìn về phía những cỗ quan tài xung quanh, sau đó mới tiếp tục nói: "Thần vật lôi đạo, không phải là thứ bình thường có thể nuôi dưỡng ra được. Chỉ có lòng người mới dưỡng được thiên đạo. Bởi vậy, ta đã suy nghĩ rất lâu, thứ có thể nuôi dưỡng ra thần vật này chỉ có hoàng uy quốc gia mà Ô Trì Quốc các ngươi nắm giữ mà thôi. Nghĩ đến đây, thì trừ tàn linh tiên hoàng các đời của Ô Trì Quốc các ngươi ra, còn có thứ gì thích hợp để nuôi gốc lôi thụ này hơn?"

Tiểu hoàng tử nghe xong, sắc mặt trở nên vô cùng kỳ quặc: "Ngay từ đầu ngươi đã biết Thất Bảo Lôi Thụ ở chỗ này?"

Phương Nguyên nói: "Chỉ tùy tiện đoán mà thôi, xem chừng là đoán đúng rồi!"

Tiểu hoàng tử thực sự cạn lời, y thầm nghiến răng vài lần, trong tay nắm chặt một cuộn ngọc giản màu tím.

Phương Nguyên nhìn sang y, nói: "Xem ra ngươi vẫn còn có phương án hậu bị, nhưng ngươi cũng biết thực lực của ngươi kém ta rất nhiều, định chuẩn bị thứ gì đây?"

Hắn nhìn lướt qua bốn phía, thản nhiên nói: "Đúng rồi, đây đều là những di hài tiên hoàng của Ô Trì Quốc các ngươi, chắc là vẫn còn tồn tại chút tàn linh. Có lẽ ngươi muốn kích động họ, mượn sức lực của họ để trấn áp ta phải không?"

Sau đó hắn lại lắc đầu: "Đừng làm thế, ta không muốn giết ngươi!"

Tiểu hoàng tử bị Phương Nguyên vạch trần âm mưu, trong lòng vô cùng hoảng loạn và tuyệt vọng, suýt thì sụp ngay xuống đất. Rốt cuộc y không dám bóp nát ngọc giản, chỉ ôm chặt lấy hộp sắt trong lòng, nói với ánh mắt tuyệt vọng: "Ngươi đừng tới đây, ta sẽ phá hủy lôi thụ, không cho ngươi đâu..."

Phương Nguyên không hề dừng bước, đã đi tới trước mặt y: "Vậy thì ngươi cứ phá hủy đi!"
Chương 508 Không cướp (1)

"Ngươi... ngươi đừng tới đây..."

Tiểu hoàng tử không ngờ Phương Nguyên lại có thái độ cứng rắn như thế, hãi hùng kêu lên hệt như người mất hồn mất vía.

Phương Nguyên chỉ trưng ra gương mặt lạnh lùng: "Nếu lúc này sợ hãi đến vậy, thì lúc trước sao ngươi lại nảy sinh ý định hại người?"

"Trời đất chứng giám, ta đâu có muốn hại các ngươi..."

Tiểu hoàng tử hoảng hốt như sắp nhảy dựng cả lên, nói với vẻ mặt đưa đám: "Ta chỉ muốn mang quốc bảo của Ô Trì Quốc chúng ta đi, bảo kính kia cũng không hề đáng sợ như ngươi nói, cùng lắm là ba canh giờ, cấm chế bên trong hoàng lăng sẽ khôi phục lại. Đến lúc đó, bảo kính cũng mất đi linh tính, các ngươi chỉ cần phá trận một lần nữa là có thể rời đi. Ngươi chỉ cần ra đại điện thì sẽ biết ta nói sự thật. Ta còn muốn nhờ miệng các ngươi để khiến yêu phi kia biết ả tính sai rồi. Sao lại hại các ngươi được?"

Phương Nguyên nghe xong, trong lòng thầm cân nhắc, khẽ cau màu hỏi: "Vậy còn ngươi?"

"Ta cũng muốn nhân ba canh giờ này để rời đi..."

Tiểu hoàng tử run rẩy nói: "Ta phải rời khỏi Ô Trì Quốc, tới Hoàng Châu. Tiên tri đã nói với ta, yêu phi là ma loại, không phải là thứ mà chúng ta có thể đối phó. Phụ hoàng ta bị ả mê hoặc, dù có soi Đế Vương Tâm Giám cũng không thể tỉnh táo lại. Ông ấy nói với ta đã hết cách xoay chuyển trời đất rồi. Việc ta có thể làm chính là giữ gìn Thất Bảo Lôi Thụ của Ô Trì Quốc chúng ta, đây là quốc bảo của đất nước ta... Yêu phi kia vào hoàng cung, dùng mọi thủ đoạn âm mưu cũng chỉ vì muốn chiếm đoạt lôi thụ này mà thôi. Ta không thể để ả lấy nó được!"

"Vậy thì việc đi vào hoàng lăng, và cách thức lấy được lôi thụ này cũng là do tiên tri nói cho ngươi biết?"

Phương Nguyên nhìn y một cái, thờ ơ hỏi.

"Đúng vậy..."

Tiểu hoàng tử nuốt nước bọt đánh ực, vội vàng làm ra vẻ mặt cầu xin: "Tiên tri nói việc đã đến nước này, chỉ có thể nghĩ cách để bảo vệ được quốc bảo này trước. Có quốc bảo thì dù Ô Trì Quốc ta bị yêu phi kia hủy diệt, cũng vẫn có một ngày phục quốc..."

Phương Nguyên chẳng ừ hử gì, nhìn tiểu hoàng tử, thản nhiên nói: "Nếu đã vậy thì cần gì phải làm phức tạp như thế?"

Tiểu hoàng tử cứng họng, đến cuối cùng chỉ đành ngang ngạnh lớn tiếng nói: "Ta có thể làm gì bây giờ? Tiên tri không dám quản việc này, phụ hoàng thì trúng yêu pháp, quan tướng triều đình không một ai dám nhúng tay. Lẽ nào ta cứ mặc cho yêu phi cướp Thất Bảo Lôi Thụ đi sao? Ta sẽ không giao lôi thụ cho ả, cũng sẽ không để các ngươi tùy tiện cướp lôi thụ đi. Ta biết các ngươi mà nhìn thấy lôi thụ, chắc chắn sẽ..."

Thấy y ôm chặt hộp sắt trong tay thà chết không buông, Phương Nguyên cười lạnh một tiếng.

"Cho nên ngươi lo chúng ta biết chân tướng, sẽ đến cướp của ngươi?"

Tiểu hoàng tử chỉ cắn môi, không hề che giấu sự đề phòng của mình.

Thất Bảo Lôi Thụ dù sao cũng là một trong thập đại thần vật. Tuy không phải là cây mẹ vô cùng huyền diệu, nhưng dù sao cũng là một cành được cắt ra từ cây mẹ.

Chưa nói đến công hiệu thần kỳ chỉ tồn tại trong truyền thuyết, chỉ bùn đất trong phạm vi rễ của nó cũng có thể biến thành tài nguyên cực kỳ quý giá như lôi thạch. Hiển nhiên với giá trị của nó, chẳng biết có bao nhiêu đại tiên môn sẽ tranh nhau vỡ đầu chảy máu.

Từ trước đến nay, hoàng thất Ô Trì Quốc đều luôn giữ kín bí mật về Thất Bảo Lôi Thụ, không hề nói với người ngoài.

Đây cũng là nguyên nhân mà khi bán lôi thạch ra ngoài, họ đều nói nó đến từ ngoài bầu trời!

Tiểu hoàng tử lúc trước cố ý nói nhẹ bẫng như không, gì mà chính mình là người trộm lôi thạch đem ra ngoài bán, chẳng qua là để Phương Nguyên lơ là mà thôi. Trên thực tế lôi thạch đó là từ một lần Ô Trì Quốc bị tạo phản mà lưu lạc ra bên ngoài.

Trong tình huống như thế, y làm sao mà yên tâm để mấy người ngoài nhìn thấy viên lôi thạch ấy?

Nhìn tiểu hoàng tử sợ mất hồn mất vía, Phương Nguyên lại thấp giọng thở dài một tiếng, sau đó từ từ đi tới gần y: "Lời ngươi nói cũng có lý, việc ngươi lo lắng cũng có cơ sở. Nhưng ta vẫn phải đòi lại ngươi một vài thứ..."

"Ngươi... ngươi... ngươi..."

Tiểu hoàng tử nghe hắn nói vậy, giọng nói có chút run rẩy.

Phương Nguyên đã đi đến sát bên cạnh y, y gần như sắp ngất xỉu vì sợ, hai tay ôm chặt hộp sắt, mặt mũi cắt không còn giọt máu...

Sau đó Phương Nguyên đưa tay ra, năm đầu ngón tay được cắt gọn gàng, mảnh khảnh lại thon dài.

Nhưng lúc tiểu hoàng tử kinh hãi đến cực điểm, thì bàn tay đó lại không thò vào hộp sắt trong ngực y, mà chỉ nhẹ nhàng chỉ về phía hồ sấm sét sau lưng y.

"Ngươi còn nợ ta ba khối lôi thạch!"

Phương Nguyên thản nhiên nói: "Lúc trước đã nói rồi, sau khi chuyện thành công, ngươi cho ta năm khối lôi thạch!"

Tiểu hoàng tử trợn tròn mắt: "Ngươi?"

"Con người phải giữ chữ tín. Ngươi nợ ta thì phải trả cho ta!"

Phương Nguyên dửng dưng nói: "Ta theo ngươi tới đây, vốn chỉ muốn xem ngươi đang giở trò quỷ quái gì, tiện thể đòi lôi thạch ngươi đang nợ ta. Đương nhiên, lúc trước nói là năm khối, nhưng ở giữa xảy ra chút rắc rối, cho nên cuối cùng chỉ cần..."

Tiểu hoàng tử càng nghe mắt càng trợn to, một lát sau y mới nuốt nước miếng, hỏi dò: "Ngươi... ngươi... không cướp của ta hả?"

Phương Nguyên nhíu mày hỏi: "Ta có thể kiếm được bằng bản lĩnh của mình, sao lại phải cướp?"
Chương 509 Không cướp (2)

Tiểu hoàng tử hỏi với vẻ không tin nổi: "Ngươi... thực sự không động lòng?"

"Có động lòng, nhưng không nhất thiết phải động tay!"

Phương Nguyên nhàn nhạt trả lời, sau đó bỗng nhiên xòe bàn tay xuống dưới.

Trong hồ sấm sét vốn có một mảnh bùn đất rộng ba trượng vuông, hiện giờ đều đã được Thất Bảo Lôi Thụ nuôi dưỡng, biến thành từng khối đá đều có hình dạng lôi thạch chứa đầy lực lôi điện. Sau khi tiểu hoàng tử rút Thất Bảo Lôi Thụ ra, những tảng lôi thạch đó đều vỡ vụn thành những tảng đá to bằng đầu trâu, chất đầy trong hồ, có lẽ phải hơn chục khối.

Phương Nguyên vừa giơ tay túm một cái, lại chỉ lấy ra ba khối trong số đó, bỏ vào trong túi càn khôn.

Sau đó hắn ngẩng đầu nhìn về phía tiểu hoàng tử, im lặng không nói gì.

Tiểu hoàng tử chợt lạnh lòng, hỏi với vẻ e dè: "Có... có phải ngươi có chuyện muốn nói đúng không?"

Phương Nguyên gật đầu, nói: "Lúc trước chúng ta đã ký kết khế ước, ngươi đồng ý cho ta năm khối lôi thạch, sau đó ta sẽ giúp ngươi tiến vào hoàng lăng. Nhưng giữa chừng xảy ra rắc rối, ta không những phá trận giúp ngươi, còn trừ khử một thái giám nửa bước kim đan. Mà chỗ mấu chốt hơn là, chuyện vốn đã thương lượng xong xuôi, thế mà trong lòng ngươi lại cứ ủ mưu khác, việc đó cũng phải bồi thường..."

Tiểu hoàng tử nghệt mặt hỏi: "Rồi sao?"

Phương Nguyên đáp: "Phải đưa thêm!"

Tiểu hoàng tử nhất thời dở khóc dở cười: "Ngài đang mặc cả đấy à, tiên sinh?"

Phương Nguyên nhìn y một cái nói: "Ta không thích để người khác bị thiệt, lại càng không thích để mình bị thiệt!"

Tiểu hoàng tử nghe vậy vội vàng nói: "Thêm thì thêm, chỉ cần ngươi không cướp lôi thụ của ta, thì toàn bộ số lôi thạch này đều là của ngươi!"

Phương Nguyên nghe xong ngây ra: "Ta cũng không ép ngươi!"

Tiểu hoàng tử nói luôn miệng: "Không phải ngươi đang ép ta, là ta đang cầu xin ngươi, cầu xin ngươi mau nhận lấy đi..."

"Giờ ác cảm của ta dành cho ngươi giảm đi nhiều rồi đấy!"

Phương Nguyên gật đầu, không khách sáo thêm, vung tay lấy toàn bộ số lôi thạch cho vào túi càn khôn.

Hắn tu hành cảnh giới Trúc Cơ cần một lượng lớn lôi thạch, nhưng hiện giờ đã lấy toàn bộ số lôi thạch trong hồ sấm sét, nói thế nào cũng đã đủ cho hắn rồi, thậm chí còn thừa một ít, coi như là niềm vui bất ngờ...

"Khế ước lần này dừng ở đây!"

Phương Nguyên lấy khế ước lúc trước đã ký kết với tiểu hoàng tử ra, khẽ bóp nát.

Việc này cũng chứng tỏ rằng sự hợp tác giữa hắn và tiểu hoàng tử đến đây là chính thức kết thúc.

Tiểu hoàng tử thấy Phương Nguyên thật sự chỉ lấy lôi thạch, sau đó định rời đi, không khỏi liếc mắt nhìn lôi thụ trong lòng mình, cả người đều ngây ra. Nếu Phương Nguyên vì đoạt lôi thụ của y mà làm ra bất cứ chuyện gì y đều không hề bất ngờ, cũng không cảm thấy kinh ngạc. Nhưng hắn lại tuân theo quy củ, khiến y có một thứ cảm giác không thoải mái trước nay chưa từng có.

"Này... Phương tiên sinh..."

Y không nhịn được gọi Phương Nguyên một tiếng: "Ngươi thực sự không cướp Thất Bảo Lôi Thụ của ta?"

Phương Nguyên nhíu mày, hỏi lại: "Ngươi muốn ta cướp à?"

Tiểu hoàng tử: "..."

Y chỉ hận không thể vả miệng mình, vội vàng cười nói: "Ha ha, ta chỉ muốn nói tiên sinh quả là một người rất tốt..."

Phương Nguyên thản nhiên đáp: "Còn chưa tới lượt ngươi nói câu đó!"

Tiểu hoàng tử nhất thời lại lúng túng, gãi đầu nói: "Ta muốn nói là, mục đích từ đầu đến giờ của yêu phi đều là muốn lấy được Thất Bảo Lôi Thụ này. Sớm muộn gì ả cũng phát hiện ra nó đang ở trong hoàng lăng. Tuy Thất Bảo Lôi Thụ đã được ta mang đi, nhưng trong hoàng lăng vẫn còn rất nhiều thứ tốt. Thay vì để lại cho yêu phi, chẳng thà để tiên sinh tự lấy đi còn hơn. Coi như là ta bồi thường cho ngài!"

Phương Nguyên chỉ gật đầu, thờ ơ nói: "Nếu có thứ ta cần, ta sẽ lấy!"

Tiểu hoàng tử thở phào một hơi. Nếu Phương Nguyên nhận được sự cho phép của mình mà vẫn còn giả vờ giả vịt làm một tiên sinh gàn dở, không chịu lấy đồ của hoàng lăng, thì y vẫn không thể yên tâm được. Nhưng Phương Nguyên lại không hề từ chối, cũng khiến lòng y cảm thấy đáng tin hơn chút!

Tiểu hoàng tử không nói nhiều thêm nữa, ôm quyền về phía Phương Nguyên, rồi vội vàng quay người rời đi.

Còn Phương Nguyên sau khi thấy bóng lưng y biến mất trong lối đi bí mật, biết rằng tiểu hoàng tử này khá thông minh, trước khi tới đương nhiên đã tìm được đường lui, tự có cách ra khỏi đây, nên chỉ lắc đầu rồi quay người đi vào tổ điện. Trong lúc đi, gương mặt vẫn luôn đanh lại của hắn cũng dần dịu đi, cuối cùng còn có chút ý cười vương bên khóe miệng.

"Tiểu hoàng tử này thật thông minh..."

Trong lòng hắn cũng không khỏi than thở một tiếng: "Chỉ tiếc là học hành hơi ít!"

Phương Nguyên vừa nghĩ ngợi, vừa chậm rãi nhìn xung quanh, yêu lặng quan sát xung quanh hồ sấm sét, âm thầm thôi diễn một lát. Hắn dần dần hiểu ra, khẳng định suy nghĩ vừa nảy ra trong lòng mình là chính xác...

"Nếu tiểu hoàng tử đã nói vậy, thì mình còn khách sáo làm gì?"

Tiểu hoàng tử biết tầm quan trọng của Thất Bảo Lôi Thụ, cũng biết trong tổ điện còn có một vài vật bồi táng có giá trị xa xỉ. Nếu Thất Bảo Lôi Thụ ở chỗ này, thì trong tổ điện chắc chắn còn có sự tồn tại của bảo vật khác...

Mặc dù lôi thụ rất tốt, nhưng hiện giờ nó không có nhiều tác dụng lắm đối với Phương Nguyên. Nếu hắn muốn tu hành thì chỉ cần lôi thạch là đủ rồi.

Còn bảo vật mà Phương Nguyên vừa mới thôi diễn ra sự tồn tại của nó, mới là thứ hắn thực sự cần!
Chương 510 Thủy mạch chi linh (1)

"Thần vật quý giá như Thất Bảo Lôi Thụ chắc chắn không dễ dàng sinh trưởng!"

Phương Nguyên thầm suy nghĩ, đưa bàn tay ra để cảm ứng hồ sấm sét.

Lực thủy hành trong đạo cơ chậm rãi tăng lên, khiến cho sự cảm ứng của Phương Nguyên về thủy mạch xung quanh chợt vô cùng nhạy bén. Sau đó hắn từ từ di chuyển bàn tay, nhanh chóng xác định ra có một đạo thủy mạch dồi dào linh khí, từ bên dưới hồ sấm sét uốn lượn về phía xa xa.

"Quả nhiên là thế!"

Phương Nguyên xác định xong, chậm rãi đứng lên đi về phía trước.

Tiểu hoàng tử chỉ biết là Thất Bảo Lôi Thụ quý giá, nhưng Phương Nguyên còn biết nhiều hơn. Để nuôi dưỡng Thất Bảo Lôi Thụ, hoàng tộc Ô Trì Quốc đã phải tốn rất nhiều công sức. Ngoài việc tiên hoàng các đời cam tâm tình nguyện dùng tàn linh của mình để hiến cho Thất Bảo Lôi Thụ, nuôi dưỡng lôi tính của nó ra, thì môi trường, thổ nhưỡng và địa mạch để nuôi trồng Thất Bảo Lôi Thụ cũng phải được lựa chọn vô cùng kỹ lưỡng!

Có thể khiến Thất Bảo Lôi Thụ sinh trưởng thì chứng tỏ phía dưới hoàng lăng này chắc chắc có một linh mạch thủy tính.

Nếu không thì hoàn toàn không thể đáp ứng nổi nhu cầu khủng khiếp của Thất Bảo Lôi Thụ.

Mà thứ Phương Nguyên muốn tìm chính là linh mạch thủy tính này.

Hắn muốn tu luyện Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn, ngoại trừ tài nguyên lôi đạo ra, cũng cần đến ngũ hành chi tinh.

Hắn đã tu luyện thành hành hỏa lôi linh, đạt được lửa dưới lòng đất. Tuy lôi linh đã luyện thành, nhưng vẫn cần phải từ từ bồi dưỡng mới khiến lôi linh trưởng thành, nắm giữ được uy lực mạnh mẽ vô biên thực sự, giống như một con thú non lớn lên thành con thú khổng lồ!

Mà kim hành lôi linh vẫn phải lấy Ma Ấn Kiếm làm chất dẫn. Hiện giờ dưỡng kiếm chưa thành, kim hành lôi linh vẫn chưa ra đời, không biết uy lực.

Nên hiện giờ hắn đang tính toán tu luyện con lôi linh thứ ba, đó chính là thủy tướng lôi linh!

Nếu hắn tùy tiện tìm một thủy hành chi tinh nào đó để luyện thành thủy tướng lôi linh, giống như tu luyện hỏa tướng lôi linh, trước hết để thủy tướng lôi linh sinh ra, sau đó dần dần thông qua tu luyện để nó mạnh mẽ lên, thì thật ra cũng được thôi. Nhưng Phương Nguyên đã có một con hỏa tướng lôi linh cần hắn phải tu luyện và nuôi dưỡng, nếu thủy tướng lôi linh cũng làm vậy, tương lai việc tu luyện sẽ dẫn đến áp lực rất lớn, có chút quá sức!

Bởi vậy, Phương Nguyên muốn tìm được một thủy hành linh mạch, trực tiếp tu luyện thành một thủy hành khá mạnh luôn...

Ngũ hành chi tinh có phẩm chất càng cao thì lôi linh mà hắn tu luyện ra sẽ càng hùng mạnh!

Mà thủy hành linh mạch dưới hoàng lăng này đúng là thứ mà Phương Nguyên đang cần.

Hắn không phá vỡ mặt đất trực tiếp lấy nước, mà dọc theo linh mạch đi từng bước về phía trước.

Hắn phải tìm được đầu nguồn của linh mạch, lấy thủy mạch chi tinh ở đó.

Nếu làm thế, đương nhiên là Phương Nguyên phải đi qua rất nhiều lối đi và mộ thất, trên đường đương nhiên cũng không thể thiếu được cấm chế giăng đầy. Nhưng hiện giờ phần lớn cấm chế trong hoàng lăng đều đã bị thu lại, giảm bớt rất nhiều phiền toái cho hắn. Thỉnh thoảng có một vài cấm chế tàn nhẫn ẩn giấu trong đó, Phương Nguyên đều sớm phát hiện ra, đi vòng qua nó.

Dần dần hắn đã đi ngang qua toàn bộ hoàng lăng, đến chân một ngọn núi xanh ở đằng sau lăng.

Phương Nguyên quan sát một lát, rồi men theo núi đi lên, rốt cuộc phát hiện ra một cổ trận nằm ở chỗ khuất sau núi.

Cổ trận mênh mang, thậm chí còn lợi hại hơn các trận pháp bên trong hoàng lăng.

Phương Nguyên biết mình đã tìm được rồi, hắn ngồi xuống trước cổ trận, bắt đầu nhanh chóng thôi diễn.

Tiểu hoàng tử để an toàn rời đi đã dùng máu của hoàng tộc mình, đóng toàn bộ đại trận xung quanh tổ điện lại, khiến cả cổ trận sau núi cũng bị ảnh hưởng ít nhiều, uy lực giảm xuống đến bảy tám phần. Phương Nguyên chỉ cần tĩnh tâm thôi diễn chừng nửa canh giờ là đã phát hiện ra quy luật, phá vỡ cổ trận rồi đi vào bên trong.

Khi nhìn thấy bên trong cổ trận, ánh mắt hắn sáng ngời, khẽ nở nụ cười.

Dưới phiến đá núi trong cổ trận có một con suối xanh đang chảy róc rách xuống, dưới chân đá núi tạo thành một đầm nước rộng khoảng ba trượng vuông.

Nước đầm trong suốt nhìn thấy tận đáy, liếc mắt nhìn sang là có thể cảm nhận được linh khí lành lạnh dồi dào phả thẳng vào mặt.

Xung quanh đầm nước có vài cụm cây cỏ dại, đều sinh trưởng rất mạnh mẽ, lực sinh mệnh sung mãn như sắp tràn cả ra ngoài. Đây là lý do vì sao phải có cổ trận trấn áp không cho linh tính của thủy mạch tràn ra ngoài, nếu không trong số cây cối này sớm đã có tinh quái sinh sôi.

"Xem ra linh tuyền này còn tốt hơn tưởng tượng của ta..."

Phương Nguyên thầm khen một tiếng, rồi nở nụ cười tươi.

Hoàng tộc Ô Trì Quốc cũng có cao nhân, lúc trước họ chọn chỗ này để xây dựng tổ điện, có lẽ chính là vì linh tuyền này. Hơn nữa, cũng có linh tuyền dồi dào linh khí như thế mới nuôi dưỡng ra được một bảo vật như Thất Bảo Lôi Thụ. Hơn nữa hoàng tộc Ô Trì Quốc rõ ràng là lo lắng âm khí bên trong tổ điện sẽ làm vấy bẩn dòng linh tuyền này, cho nên mới gắng sức xây tổ điện ở vị trí hạ lưu.

Nếu mình lấy nước suối này tu luyện ra được thủy tướng lôi linh, có lẽ nó vừa ra đời đã mạnh hơn hỏa tướng lôi linh được mình tu luyện ra lúc trước không chỉ gấp mười lần thôi đâu, cũng không thuộc loại cần phải tu luyện mới trưởng thành, mà trời sinh đã mạnh mẽ rồi!

"Lấy được nước của linh tuyền này, thì chuyến đi này cũng không tệ!"

Phương Nguyên than một tiếng, sau đó nghĩ cách lấy nước.

Nước linh tuyền đương nhiên là quý giá, nhưng làm sao lấy nước mà không để cho linh tính trong nó bị trôi đi cũng là một vấn đề.

Sau khi cân nhắc một vài thứ để đựng, Phương Nguyên đều cảm thấy không được.

Đến cuối cùng, trong lòng hắn bỗng nảy ra một ý, lấy bình hồ lô vỏ xanh ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK