"Không nhi..."
Trong lúc vô tri vô giác, hắn nghe được có người đang gọi một cái tên, là đang gọi mình.
Sau đó hắn thấy được bản thân mình lảo đảo chạy về phía trước, lại chẳng biết từ lúc nào mình đã biến thành một đứa trẻ đang chạy trong một đình viện. Ở tận cùng đình viện là tiểu viện của mẫu thân hắn. Hắn thấy được mẫu thân dịu dàng động lòng người đang mỉm cười vẫy tay với hắn. Mà trong khăn tay kia có lẽ là hoa quế đường? Hay là mấy viên hồ lô đường óng ánh trong suốt, ngọt tới rụng răng?
Nhưng khi rốt cục hắn cũng chạy tới trước phòng mẫu thân, đẩy cửa ra, lại chỉ thấy một cái bóng màu trắng treo trên xà nhà. Mẫu thân từ trước đến nay vẫn dịu dàng mỹ lệ, lúc này sắc mặt xanh tím, đầu lưỡi thò ra rất dài, vạt áo bị gió thổi bay nhẹ nhàng đánh lên trên mặt hắn.
"Tiện nhân, muốn chết vì sao không đi nhảy sông tự vẫn, nhất định phải làm ô uế tiểu viện tinh xảo này?"
Mẫu thân chết rồi, nhưng nhị nương vẫn còn đang nhục mạ nàng, ngay cả phụ thân hắn cũng chỉ liếc nhìn một cái sau đó mau chóng sai người đỡ mẫu thân xuống, làm lễ tang qua loa rồi kéo đi chôn. Sau đó nhị nương hắn đã trở thành mẫu thân của hắn, thành chủ nhân của cái nhà này, cũng đã trở thành khởi nguồn ác mộng trong nhân sinh của hắn. Mà tại thời điểm này, hắn lại cái gì cũng không biết.
Đường đường là đại thiếu gia Lộ gia, từ đó lại phải sống cuộc sống heo chó cũng không bằng. Hắn bị đệ đệ của mình bắt nạt, bị đám nha hoàn người hầu lừa dối, vào mùa đông khắc nghiệt vẫn phải mặc quần áo đơn bạc, vào lúc luyện chữ tay đều bị lạnh tới sưng đỏ. Thế nhưng hết lần này tới lần khác, bởi vì tay bị đông lạnh mà chữ viết không được đẹp, dẫn tới khi giao vào tay phụ thân lại chọc phụ thân giận dữ, cho rằng hắn không chú tâm học tập, còn treo hắn lên hung tợn đánh một trận.
Trong cuộc sống như vậy, hắn dần dần yên lặng xuống. Hắn biết, nhị nương đã tới mức hắn không chết sẽ không thôi.
Bởi vì chỉ khi hắn mất đi, nhi tử của nhị nương cũng chính là đệ đệ của hắn mới có thể kế thừa gia nghiệp.
Vì vậy hắn quyết định từ bỏ phần gia nghiệp này, một mình trốn đi. Nhưng trên đường đi lại có đầy tớ do nhị nương phái ra hung ác đuổi tới, muốn ném hắn vào trong sông. Nước sông lạnh như băng khiến hắn lạnh tới hôn mê, nhưng mệnh lại chưa đến tuyệt lộ. Hắn được một vị đạo nhân tha phương cứu giúp, sau đó hắn liền đi theo vị đạo nhân này dạo chơi tứ phương, trở thành trợ thủ để vị đạo nhân này thiết lập ván cục lừa tiền của người khác, bắt đầu đoạn nhân sinh thứ hai...
Đạo nhân là một đạo nhân giả, chỉ biết dùng mấy phương thuốc dân gian, dựa vào một cái miệng lươn lẹo để lừa tiền tài của người. Trên thế giới này kẻ ngu si không nhiều lắm, tiền lừa được cũng không nhiều. Bởi vậy khi không lừa được tiền, hắn sẽ bị đòn bị mắng, thành chỗ cho người trút giận, nhưng hắn vẫn nhịn xuống. Bởi vì hôm nay trên thế giới rộng lớn này, trừ đạo nhân ra hắn không biết mình còn có thể theo ai, cũng không biết mình có thể đi đâu.
Nhưng trong dự liệu, đạo nhân giả lại có một quyển đạo thư thật, phía trên có một số pháp môn đả tọa thổ khí. Chỉ là đạo nhân kia ngu xuẩn, không thể hiểu được, nhưng hắn lại có thể hiểu rõ ràng. Vì vậy ban đêm hắn lặng lẽ đả tọa, dần dần, trên người lại có tu vi, ngay cả khi bị đạo nhân kia hết đánh lại mắng hắn vẫn có thể kháng được. Gậy gộc đánh lên người hắn cũng bị pháp lực trong cơ thể triệt tiêu.
Cuộc sống dường như cũng không còn quá khổ cực nữa, nếu có thể tiếp tục mãi như vậy thật tốt.
Nhưng vào một đêm nào đó, hắn nghe được đạo nhân đang nói chuyện với một người môi giới, thì ra gần đây đạo nhân lừa một quý nhân. Đạo nhân biết mình chọc họa, muốn chạy trốn bảo mạng, nhưng trên người không có lộ phí. Vì vậy đạo nhân chuẩn bị bán hắn vào Nam Phong quán, cũng tiện đổi mấy đồng tiền tiêu trên đường chạy trốn. Sau khi tranh chấp nửa ngày với người môi giới nọ, cuối cùng đạo nhân đổi hắn lấy một trăm đồng, giá cả còn không bằng giá một con trâu!
Khi người môi giới dẫn theo mấy ác hán đến bắt mình, hắn không nhịn được.
Dựa vào cái gì mà ngay cả con trâu ta cũng không bằng?
Hắn ra tay phản kháng.
Không phản kháng, hắn cũng không biết mình lại có bản lãnh bực này. Thì ra ở trước mặt mình, những người đó lại nhỏ yếu như vậy. Hắn giết mấy ác hán, giết người môi giới, sau đó vọt vào gian phòng của đạo nhân từ từ bóp chết đạo nhân, treo trên xà nhà.
Ta lại có thể mạnh như vậy?
Thì ra những người này đều nhỏ yếu như vậy?
Thì ra những pháp thuật được viết trong đạo thư lại lợi hại như vậy...
Hắn không nhịn được mà cười to ngay dưới cơn mưa to giữa đêm. Sau khi cười to xong hắn lại khóc lớn, sau đó hắn về nhà.
Người trong nhà nhìn thấy hắn trở về vừa mừng vừa sợ, kinh hãi là nhị nương, vui mừng là phụ thân hắn, mà sợ hãi lại là những tên ác nô đã từng ném hắn vào trong sông. Thế nhưng sau khi hắn về tới nhà cũng không có thời gian đi quan tâm tới những chuyện này, hắn bắt đầu trực tiếp giết người!
Nhị nương đương nhiên phải chết, nữ nhân ác độc này đã bức tử mẫu thân mình, vì vậy hắn uống cạn máu của nàng.
Nhi tử của nhị nương đương nhiên cũng phải chết, tên bàn tử béo ụt ịt này thật khiến người ta chán ghét, để chó dữ cắn chết hắn.
Những đầy tớ nha hoàn hung ác kia đương nhiên cũng phải chết, lại dám phạm thượng, tội không thể tha thứ, tất cả đều bị đốt chết.
Sau đó hắn nhìn về phía phụ thân mình, nhìn phụ thân gầm thét xông về phía mình, trong tay lại có thể cầm một thanh kiếm...
Vậy ngươi cũng phải chết, ai bảo ngươi bị người che mờ mắt, ai bảo ngươi không thể có một đôi mắt sáng?
Vì vậy, căn nhà kia bị lửa lớn đốt thành tro tàn, mà hắn cũng không quay đầu lại rời đi.
Giờ khắc này, trong lòng hắn chỉ cảm thấy thỏa mãn trước nay chưa có, ngay cả những vì sao trên trời kia cũng dường như đã sáng sủa hơn nhiều.
Chương 312 Trong khoảnh khắc, nhất mộng vô niên (1)
Trong lúc vô tri vô giác, đã đến một tiên môn cổ xưa. Phương Nguyên hoặc là cái người trong mộng kia đã bắt đầu tu hành chân chính ở nơi này. Hắn biết tầm quan trọng của đạo lực, cố gắng của hắn cũng vượt xa những người khác. Trong tiên môn đương nhiên cũng có một số chuyện không hài lòng, nhưng so sánh với những chuyện hắn gặp phải trước đây thì nó chẳng là gì. Hắn trở nên im lặng, cũng biến thành càng hung ác độc địa hơn. Đối với bất kỳ người nào hắn cũng mỉm cười, nhưng khi đối phương trở thành chướng ngại cản đường hắn, hắn sẽ không do dự đâm đối phương một đao. Chỉ cần bản thân có thể thu được nhiều tài nguyên hơn, nhận được công pháp, pháp bảo cường đại hơn, hắn có dùng hết mọi thủ đoạn để tranh thủ. Chỉ cần mình có thể trở nên cường đại, chỉ cần không phải hoảng hốt nữa...
Cứ vậy mấy trăm năm chậm rãi trôi qua, hắn đã trở thành tu sĩ cảnh giới Kim Đan nổi tiếng một phương, cũng có một vị đạo lữ dịu dàng, đã trở thành đại tu sĩ một phương người người hâm mộ. Nhưng cuối cùng lão thiên vẫn bất công như thế, tu vi của hắn xuất hiện vấn đề, hắn tẩu hỏa nhập ma. Sau đó tất cả tình cảnh đều xuất hiện biến hóa, hắn ở nguyên trong thạch thất không thể đi đâu được, ngay cả nhúc nhích cũng không cách nào nhúc nhích...
Tất cả mọi người đang chờ hắn chết, nhưng hết lần này tới lần khác hắn lại bất tử.
Dưới loại trạng thái này, hắn sống qua một trăm năm, dùng một hơi để tồn tại, biểu hiện sự không cam lòng của bản thân mình.
Nhưng hắn không chịu chết lại khiến người khác không chờ được. Vào lúc Đồng nhi đẩy hắn ra ngoài phơi nắng, phảng phất như đã trượt tay một cái. Hắn bị đẩy vào đáy vực, đó là Ma nhai, phía dưới có vô số yêu thú, cho dù là ai ngã xuống cũng sẽ không có kết cục tốt!
Huống chi là một người thân thể tàn phế già yếu không thể động đậy như hắn?
Nhưng hết lần này tới lần khác hắn còn sống, vận khí của hắn thật sự tốt tới không thể tốt hơn. Phảng phất như vào thời khắc sinh tử, thân thể được có chút biến hóa, hắn lại có thể động. Vì vậy hắn như dã thú cắn xé với yêu thú, cắn chết đám yêu thú muốn ăn hắn, cũng ăn huyết nhục của bọn nó mà sống. Mấu chốt hơn là hắn lại có thể thu được truyền thừa của tiên gia thượng cổ, giải quyết xong vấn đề tẩu hỏa nhập ma của hắn. Hắn không chỉ khôi phục tu vi, còn nhất cử kết thành Nguyên Anh. Vì vậy, hắn nhảy lên Ma nhai, về tới tiên môn...
Sau đó hắn đã rõ ràng, thì ra đạo lữ của mình là kẻ đầu têu đứng sau màn.
Nguyên nhân rất đơn giản, nàng chỉ không muốn tiếp tục ở cùng một tên tàn phế như mình thêm nữa...
Nàng và đại đệ tử của mình...
Vì vậy, hắn đã treo đạo lữ của mình, còn có đại đệ tử của mình lên...
Tiên môn kinh hãi, đều tới khuyên nhủ, cho rằng hắn không nên làm như vậy, có thất tiên gia phong...
Hắn nhìn những khuôn mặt giả nhân giả nghĩa trước mắt, hỏi: Trước đó khi ta biến thành phế nhân, bị người làm hại, các ngươi đã ở đâu?
Lửa giận khó có thể tiêu tán, hắn lại đối đầu với tiên môn. Sau đó dưới cơn giận dữ, hắn động tay với những tôn trưởng của tiên môn kia. Sau đó hắn mới phát hiện, thì ra bọn hắn cũng nhỏ yếu như vậy. Hắn mượn uy thế của Nguyên Anh trực tiếp hủy diệt toàn bộ tiên môn này, giết sạch toàn bộ!
Bắt đầu có cao thủ tiên đạo đuổi giết hắn, chỉ trích hắn là ma đầu!
Hắn giết sạch tất cả những người đó!
Trong quá trình này hắn chợt phát hiện, thì ra hắn lại cường đại như vậy, đã vậy sao ta không chinh chiến thiên hạ?
Vì vậy hắn bắt đầu chinh phục cường giả khắp nơi, tự xây đạo thống, tranh phong với chư đại tiên môn, tranh phong với nhiều loại cường địch. Hắn phát hiện, bản thân mình càng chiến càng cường, càng chiến càng hận. Hắn hận toàn bộ người chắn trước mặt mình, vì thế đã giết hết tất cả bọn hắn đi, đạo thống cũng bị diệt. Hắn luyện hóa hài cốt đám người dám đối địch với chính mình, thần hồn thì nhốt lại, hóa thành khôi lỗi, vĩnh viễn quỳ trước người mình...
Hắn đã giết ngũ đại chưởng đạo, hắn đã giết thập đại ma tướng...
Hắn thu phục Thập Địa Thần Ma, hắn ám sát Hỗn Lăn Đạo đạo chủ, ăn cắp đạo quả của đối phương...
Cuối cùng hắn vẫn từng bước từng bước, dần dần đi tới đỉnh phong thế giới, trở thành một trong những tồn tại cường đại nhất thế gian này. Thế gian đã không còn người nào có thể tùy tiện uy hiếp hắn. Mà tu vi của hắn cũng đạt tới cảnh giới trước nay chưa từng có. Hắn chạm tới tiên đạo mờ mịt, trong nội tâm hắn cũng đã tuôn ra đại đạo của mình. Từ đó trở đi, hắn đổi tên thành Đạo Thành Không. Bởi vì dưới cái nhìn của hắn, tất cả đại đạo kết cục cuối cùng đều là không, chỉ có đại đạo thành không hết thảy mới có một kết cục an nhiên...
Hắn cảm thấy khi bản thân mình đi đến cuối con đường đại đạo này, sở cầu cả đời của mình rốt cục cũng có một kết quả.
Sau đó đại kiếp nạn đã đến...
Đại kiếp nạn mỗi ba ngàn năm phủ xuống một lần này rốt cục cũng lại đến...
Hắn đón lấy ma tức hắc ám từ trên trời giáng xuống, hắn dùng một thân tiên đạo phủ đầy bầu trời...
"Ngươi là ai?"
Hắn mơ hồ nghe được trên chín tầng trời vô tận có một ý chí đang hỏi.
Hắn liền hô to: "Ta chính là Chí Tôn Đạo Thành Không..."
Giọng nói kia lần thứ hai vang lên: "Ngươi là ai?"
Hắn liền hô to: "Ta chính là tự cao tự đại bất tử bất diệt Chí Tôn Tiên Vương Đạo Thành Không..."
Nhưng giọng nói kia vẫn đang hỏi: "Ngươi là ai?"
Phương Nguyên đột nhiên tỉnh ngộ lại, giọng nói kia là đang hỏi mình, hắn đang hỏi mình là ai...
Trong nội tâm có vô số giọng nói đang kêu lên theo ý chí kia: "Ta chính là Đạo Thành Không..."
"Ta là Đạo Thành Không..."
"Ta là thiếu gia Lộ gia nghèo túng, ta là Đạo Thành Không đã chôn cất hủy diệt hết thảy..."
Phương Nguyên mơ hồ cảm thấy chỉ cần bản thân mình hô lên một câu nói kia, vậy đại kiếp nạn cũng sẽ không còn đáng sợ như vậy nữa. Hắn có thể chiến thắng đại kiếp nạn, hắn có thể có được tất cả, nhận được tất cả đã tích lũy hơn ngàn năm nay. Từ đó, hắn lại có thể tiêu dao thế gian, vượt lên trên chúng sinh. Hắn sẽ không còn bất kỳ đối thủ nào, cũng không có bất kỳ ràng buộc gì, chỉ có tiêu dao vô tận đang chờ đợi mình...
Chương 313 Trong khoảnh khắc, nhất mộng vô niên (2)
Hắn vô cùng muốn hô lên câu nói kia...
Nhưng cả người lại như bị giọng nói kia cắn nuốt.
Nhưng ngay vào lúc hắn lại gần như mất đi tất cả ý chí của bản thân mình, hô lên câu nói kia, mi tâm hắn bỗng nhiên nóng lên...
Nơi đó là nơi Vân trưởng lão đã từng điểm phù triện vào mi tâm bản thân mình, dường như nó cảm ứng được cái gì!
Cũng chính là phù triện này kích thích một đạo linh thức cuối cùng của Phương Nguyên.
Rốt cục hắn vẫn nhịn được, không hô lên những lời này, sau đó liều mạng muốn tránh khỏi trận đại mộng ấy...
Cảnh tượng trước mắt dần dần hiện rõ. Phương Nguyên phát hiện trước mắt cũng không có ma tức hắc ám gì. Hắn chỉ thấy bản thân mình đang đứng trong một tiên điện, một chân bước qua cánh cửa nhưng còn chưa rơi trên mặt đất. Ở đối diện hắn, bên trong điện có một vương tọa màu đen. Trên vương tọa kia có một vị nam tử mặc áo bào tím đang ngồi ngay ngắn, hắn ta đang nhìn về phía bản thân mình...
Xem trên người hắn không có một chút sinh cơ, không biết đã chết đi bao nhiêu năm. Nhưng trong đôi mắt trống rỗng vẫn đang thẳng tắp nhìn mình.
"Vừa rồi mình đã lâm vào một giấc chiêm bao sao?"
Một chân của Phương Nguyên vừa rơi xuống đất, tâm thần chỉ cảm thấy mê man một trận. Trong giấc mộng kia hắn đã trải qua ngàn năm nhân sinh, xem một lượt mây khói biến hóa, đã trải qua nhân sinh muôn màu. Nhưng trên thực tế, tất cả lại chỉ là nháy mắt khi mình nhấc chân bước qua ngưỡng cửa, nằm mơ sao?
Nhìn nam tử mặc tử bào, bỗng nhiên hắn nghĩ ra đối phương là ai...
Đó là Đạo Thành Không, đó là bản thân mình trong mộng...
Ban nãy hắn nằm mơ, là giấc mơ của Đạo Thành Không...
Nhìn chung quanh vương tọa kia có một vòng bóng đen đang quỳ. Nguyên một đám bị trói ngược hai tay, cúi đầu trước vương tọa. Những người này cộng lại cũng chừng hơn mười vị, mỗi người đều mặc trang phục phong cách cổ xưa, khí thế bất phàm, thoạt nhìn như đại nhân vật tọa trấn nhất phương!
Phương Nguyên bỗng nhiên nghĩ tới, đây không phải là giả, đây đều là những người bị Đạo Thành Không làm thành khôi lỗi trong giấc mộng...
Hắn vốn tưởng rằng đó chỉ là hư huyễn, không nghĩ tới những khôi lỗi này vẫn đang ở đây...
Bọn hắn vẫn đang quỳ gối bên người Đạo Thành Không...
Hiện tại đã mấy vạn năm trôi qua, thế nhưng Đạo Thành Không vẫn giữ bọn hắn bên người...
Càng khiến người ta kinh ngạc là, Phương Nguyên có thể cảm giác được rõ ràng, dường như những người đang quỳ chung quanh không cam lòng việc sau khi chết đi còn phải chịu nhục, lúc nào cũng có một luồng oan khí xông thẳng lên trời. Trong vạn năm tháng nay, mỗi một luồng oan khí đều đã tích lũy tới trình độ khiến người kinh hãi. Thế nhưng nam tử trên vương tọa cũng phóng ra một luồng khí cơ mạnh mẽ, gắt gao chèn ép đám bọn hắn!
Đại đạo thành không, căm hận vĩnh tồn!
Ngay cả oán khí của những người này hắn cũng không chịu thả đi, vẫn đang muốn bọn hắn phải tiếp tục thần phục bản thân mình...
"Xem ra chủ nhân nhà ta rất hài lòng với ngươi..."
Ở bên cạnh Phương Nguyên có một giọng nói vang lên, tùy tùng mặc đồ đen kia đang hờ hững nhìn hắn.
"Chủ nhân nhà ngươi chính là hắn..."
Phương Nguyên ngẩng đầu hướng về nam tử mặc tử bào, trái tim mơ hồ phát lạnh một trận.
Tùy tùng mặc đồ đen kia thản nhiên nói: "Vào vạn năm trước, lão nhân gia vốn vì đối kháng đại kiếp nạn mà biến mất, nhưng một hơi tiên tức vẫn bất diệt, vẫn đang chờ đợi người hữu duyên đến đây nhận lấy truyền thừa y bát của hắn. Đến lúc đó lại thay thế lão nhân gia nhập cửu thiên tái chiến!"
"Ngươi gọi chúng ta tới nơi đây đến cùng là vì cái gì?"
Sau lưng Phương Nguyên, lúc này Lạc Phi Linh cũng ngẩng đầu lên, ngưng thần đặt câu hỏi, trên mặt tựa như cũng có chút ngơ ngác.
"Ban nãy ta đã nói rồi, chủ nhân nhà ta ở đây là vì chờ truyền nhân của hắn, truyền thừa tiên đạo của hắn, tương lai cũng tiện lên cửu thiên đánh một trận. Ta ở chỗ này chờ các ngươi, đương nhiên cũng là vì tìm kiếm truyền nhân thích hợp thay hắn..."
Tùy tùng mặc đồ đen kia chậm rãi nói chuyện, vẻ mặt dường như hơi không tầm thường.
"Truyền nhân ngươi nói là..."
Phương Nguyên hít một hơi thật sâu, chậm rãi hỏi lên.
"Đương nhiên chính là ngươi..."
Tùy tùng mặc đồ đen kia xoay người qua, ánh mắt hờ hững nhìn Phương Nguyên, giọng nói dường như hơi mơ hồ nhưng lại có thể kích động thức hải của Phương Nguyên: "Chủ nhân nhà ta đã đợi ở đây vạn năm, trong khoảng thời gian này cũng đã có không ít người tới. Chỉ tiếc bọn hắn đều không thích hợp. Thậm chí ta đã bắt đầu cảm thấy, có lẽ hậu bối vô năng, không người nào có tư cách kế thừa tiên đạo của chủ nhân nhà ta. Ngược lại không nghĩ tới, Bạch Công tính tình cao ngạo như vậy lại có thể chỉ điểm cho hai người các ngươi tới nơi này, tìm tạo hóa từ chỗ chủ nhân nhà ta..."
"Phương Nguyên, ngươi có thể được Bạch Công thừa nhận, nói rõ căn cơ không tầm thường..."
"Có thể vào nơi đây, nói rõ hữu duyên!"
"Thấy linh chu bảo dược mà không động tâm, thấy nhiều loại pháp bảo mà vẫn có thể khắc chế, nói rõ đạo tâm kiên định..."
"Chủ yếu hơn là, ngươi có thể vào trong mộng của chủ nhân nhà ta, nói rõ ngươi được chủ nhân nhà ta tán thành..."
Tùy tùng mặc đồ đen kia giống như đang nói, lại như vốn không hề mở miệng, chỉ có một đạo thần niệm truyền tới trong thức hải của Phương Nguyên: "Phương Nguyên, ngươi là một người thừa kế vô cùng thích hợp. Chỉ cần ngươi đồng ý, ngươi sẽ có thể kế thừa được tiên đạo của chủ nhân nhà ta, kế thừa hết thảy tất cả nơi đây. Từ đống tài nguyên linh mạch chỉ như đất bùn, cường địch hung ác cũng như chó kiểng, ngay cả những khó khăn trên con đường tu hành, dưới sự bảo vệ của đại khí vận của chủ nhân nhà ta, ngươi vẫn có thể thế như chẻ tre. Như vậy, ngươi đã định trước sẽ trở thành... Người trên người!"
"Từ đó, thánh địa đạo tử trên thế gian chẳng qua cũng chỉ có địa vị ngang ngươi!"
"Lão quái ngàn năm cũng phải xem sắc mặt ngươi hành sự..."
Một đạo thần niệm kia đã đánh vào thức hải của Phương Nguyên, chấn động trong lòng hắn.
Mà thần niệm này đang mãnh liệt thúc giục tâm thần Phương Nguyên, muốn hắn đáp ứng kế thừa tất cả vô địch kia...
"Đây là đại vận mà con mèo trắng kia muốn dẫn ta tới sưu tầm sao?"
Phương Nguyên nghe thấy hết thảy, im lặng thật lâu sau đó hắn lắc đầu: "Đáng tiếc... Ta không cần!"
Chương 314 Không muốn là không muốn (1)
"Cái gì?"
Tùy tùng mặc đồ đen kia nói hồi lâu, vốn đã chắc chắn vạn phần, lại bất kể thế nào cũng không nghĩ tới sau khi Phương Nguyên bày ra vẻ suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng lại nói ra một câu như vậy. Ngay cả hắn ta cũng hơi ngẩn ra. Qua hồi lâu ánh mắt mới trở nên sâu kín, nhìn Phương Nguyên: "Ngươi biết mình đang nói cái gì không? Ta có thể nhìn ra được ngươi xuất thân bần hàn, mệnh như cây cỏ, chỉ vì không cam lòng túng quẫn mà cắn răng tu hành, như điên như ma, chỉ cầu một ngày như ý mà lên thẳng trời cao, trở thành người trên người. Mà nay, truyền thừa tiên đạo đang ở ngay trước mặt ngươi, vô tận dị bảo cũng ở ngay dưới tay. Chỉ cần ngươi gật đầu đáp ứng là có thể thuận gió mà lên, tiêu diêu tự tại nhập cửu thiên. Chẳng lẽ đây không phải điều ngươi muốn sao?"
"Cho tới bây giờ, dưới bầu trời này chưa từng có chuyện vàng từ trên trời rơi xuống..."
Phương Nguyên nhìn tùy tùng mặc đồ đen kia, nhẹ giọng đặt câu hỏi: "Sao ngươi không nói xem, nếu như ta nhận lấy truyền thừa này ta phải trả giá như thế nào?"
"Trả giá như thế nào?"
Tùy tùng mặc đồ đen kia nở nụ cười lạnh: "Xem ngươi toàn thân cao thấp hoàn toàn không có gì đặc biệt, lại có cái gì đáng để chủ nhân nhà ta để ý? Chỉ có điều, nếu nói ngươi cần phải làm gì đó cũng có thật. Chủ nhân nhà ta chỉ cần một truyền nhân, đáng tiếc các ngươi lại có hai người, nếu lưu lại một người ngoài, chắc chắn bí mật sẽ bị truyền ra. Phương Nguyên, lập tức giết người đi cùng ngươi..."
"Ta biết ngay tất sẽ không có chuyện tốt bực này..."
Phương Nguyên lắc đầu, nghĩ thầm quả thế.
"Ngươi không muốn sao?"
Dường như tùy tùng mặc đồ đen kia nhìn ra sự do dự của hắn, rống lên: "Sở dĩ ngươi phải giết chết nha đầu kia không phải là vì chủ nhân nhà ta, mà là vì ngươi! Sau khi ngươi có được truyền thừa của chủ nhân nhà ta, cũng không thể quật khởi trong một sớm một chiều được. Chủ nhân nhà ta có không ít kẻ địch, ngươi cũng sẽ có không ít đau khổ. Vào lúc ngươi chưa trưởng thành, tuyệt không thể để người khác biết được bí mật nơi này!"
"Chủ nhân nhà ta lấy sát chứng đạo, ngươi muốn thu được truyền thừa của hắn cũng phải giết!"
"Một là vì có thể đoạn tuyệt hậu họa, có thể khiến ngươi an tâm trưởng thành!"
"Thứ hai là vì hiến tế tiên đạo, cũng tiện mau chóng tiếp nhận truyền thừa!"
Hắn ta quát chói tai liên tục, ánh mắt âm u nhìn thẳng vào sâu trong lòng Phương Nguyên: "Giết!"
"Chỉ cần giết nha đầu kia, ngươi sẽ kế thừa được đại đạo của chủ nhân nhà ta, cũng sẽ trở thành truyền nhân tiên đạo chí cao trong thế gian. Sau đó ngươi có thể thuận gió mà lên, bao quát thế gian. Quán triệt tiên đạo của chủ nhân nhà ta, khiến uy danh của hắn lần thứ hai vang vọng thế gian..."
Ầm ầm!
Theo lời của hắn vang lên, tựa như có tiếng sấm vô biên nổ tung bên tai Phương Nguyên.
Trong lời của hắn dường như có mị lực vô tận!
Ngay lúc hắn nói ra lời này, trước mắt Phương Nguyên như thật sự xuất hiện tình cảnh bản thân mình kế thừa quật khởi, tiêu dao cửu thiên...
Nhưng đây cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt, Phương Nguyên đã thanh tỉnh lại.
Lòng hắn đã có quyết định, sẽ không lại dễ dàng mất phương hướng, hắn sẽ không tiếp tục rơi vào giấc mộng kia.
"Ta không giết được!"
Hắn thở dài một tiếng, nhìn tùy tùng mặc đồ đen kia, nói: "Cho nên ta đã định trước sẽ không thể kế thừa truyền thừa của chủ nhân nhà ngươi!"
"Cái gì?"
Lần thứ hai nghe thấy lời này, tùy tùng mặc đồ đen kia đã có chút tức giận. Hai mắt hắn khiếp người nhìn thẳng vào mặt Phương Nguyên.
"Đa tạ chủ nhân nhà ngươi ưu ái, nhưng ta không muốn kế thừa tiên đạo của hắn!"
Phương Nguyên im lặng một lúc lâu sau mới nhẹ giọng mở miệng.
Hắn đã trải qua một giấc chiêm bao, trong mơ hắn thấy được cả đời cường giả kia. Tuy sau khi tỉnh mộng, tất cả phảng phất như đã trở thành tàn ảnh, rất nhiều chi tiết hắn đã quên đi. Nhưng hắn vẫn nhớ kỹ một chuyện, hắn biết nếu hắn kế thừa tiên đạo này đúng là sẽ có tiền đồ vô hạn thật, nhưng hắn vẫn nhẹ giọng trả lời: "Mọi thứ của chủ nhân nhà ngươi đều rất tốt, nhưng đó không phải của ta..."
Tùy tùng mặc đồ đen không mở miệng, chỉ dùng ánh mắt sâu kín nhìn hắn.
Phương Nguyên nhìn thẳng vào cặp mắt hắn ta, nói: "Ngươi nói không sai, đúng là ta muốn trở thành người trên người, tiêu diêu tự tại nhập cửu thiên. Nhưng chính ta sẽ tu hành, ta sẽ tự mình trải qua một đời kia, sau đó đánh ra đại đạo thuộc về chính ta..."
"Ngươi lại có thể cự tuyệt thật?"
Tùy tùng mặc đồ đen kia ngạc nhiên, sau đó cười ha hả: "Đại đạo của ngươi?"
Tiếng cười của hắn ta càng lúc càng lớn, phảng phất như vừa nghe được chuyện cười lớn nào đó. Tiếng cười chấn động khắp nơi, dường như nguyên mảnh Tiên điện này đều đang ầm ầm rung động. Trong ánh mắt như hóa thành thực chất kia mang theo uy nghiêm nhìn về phía Phương Nguyên: "Chủ nhân nhà ta khô thủ gần vạn năm, chẳng qua cũng chỉ muốn chọn một người thuận mắt để truyền thừa đại đạo, tái chiến cửu thiên. Ngài có thể chọn ngươi là phúc khí của ngươi, ngươi lại có thể không cần?"
Lúc hắn ta nói ra lời này, nam tử trên ngai vàng kia lại có thể như khẽ động, ánh mắt khiếp người nhìn lại.
Chỉ liếc một cái như vậy đã khiến Phương Nguyên cảm thấy như có núi lớn đè trên đầu.
Tại thời điểm này, hắn cũng chỉ có thể cắn chặt hàm răng không nói một lời.
"Bọn ngươi chẳng qua chỉ là con kiến, có thể được chọn làm người kế thừa đại đạo của chủ nhân nhà ta đó là phúc khí ngươi tu mười đời mới có được, nào có chỗ trống cho ngươi lựa nhặt? Ngươi có biết, nếu đổi lại vạn năm trước, khi chủ nhân nhà ta chọn lấy truyền nhân, sẽ có bao nhiêu người vỡ đầu tranh cướp? Nếu không phải thời gian cấp bách, không cách nào lựa chọn nữa, ngươi cho rằng truyền thừa bực này sẽ rơi xuống trên người con kiến như ngươi sao?"
Chương 315 Không muốn là không muốn (2)
Tùy tùng mặc đồ đen kia hét lớn, tiếng hét ầm ầm chấn động thức hải người.
"Hậu bối thế gian vô năng, vô lực đối kháng đại kiếp nạn, ngay cả đám đệ tử tiên môn các ngươi cũng bị bọn hắn vứt bỏ nơi này, chỉ muốn coi như tế phẩm, hiến cho dư tức của đại kiếp nạn, chỉ cầu hoãn lại ngày đại kiếp nạn hàng thế, kéo dài hơi tàn thêm một thời gian. Hiện tại tế đàn đã lên, các ngươi đều đã trở thành con dê trên bàn chờ làm thịt, chắc chắn phải chết. Vào lúc này chủ nhân nhà ta chọn trúng ngươi chính là cho ngươi thêm một sinh cơ..."
Tiếng quát chói tai kia đánh thẳng vào đáy lòng Phương Nguyên, tựa hồ như muốn triệt để đánh nát đạo tâm của hắn.
Lúc này, ngay cả Phương Nguyên cũng có cảm giác bản thân như bước chân vào trong bụi bặm.
Hắn như thấy được một bóng người cao lớn lựa chọn mình ra từ trong một bầy kiến, ban tặng cho bản thân mình đại đạo vô biên!
Loại cảm giác này khiến hắn hận không thể lập tức quỳ rạp xuống dưới, dập đầu xuống đất tạ ơn!
Nhưng trong lòng hắn lại vẫn có một niềm kiêu ngạo, khiến hắn tuy nói không nên lời nhưng vẫn cắn răng không buông lỏng.
"Si nhi, quật cường như vậy lại là vì sao?"
Mà tùy tùng mặc đồ đen thấy vậy lại nở nụ cười lạnh: "Ngươi nghĩ rằng truyền thừa của chủ nhân nhà ta chính là tiên đạo của hắn, chính là dị bảo tài nguyên hắn lưu lại? Ngươi sai rồi, thứ chủ nhân nhà ta lưu lại là khí vận vô thượng của hắn. Thế gian có vô số tạo hóa cơ duyên, duy chỉ có số mệnh mới là tạo hóa mạnh nhất. Chủ nhân nhà ta khởi nguồn nhỏ yếu, nếu không có khí vận gia thân, hắn tuyệt không thể trở thành cường giả đương thời. Lại nếu không phải đại kiếp nạn phủ xuống, rối loạn thiên địa, thậm chí chủ nhân nhà ta còn có thể ngoan thế mà lên, trở thành bá chủ tuyệt thế có một không hai trên thế gian..."
Nói xong những thứ này, hắn lại lạnh lùng nhìn Phương Nguyên: "Thế nhưng còn ngươi?"
"Ta đã gặp qua vô số người hữu duyên tới nơi này, muốn thừa kế tạo hóa của chủ nhân nhà ta, ngươi là người có khí vận mỏng nhất!"
Trên mặt tùy tùng mặc đồ đen bỗng nhiên xuất hiện chút trào phúng: "Ta đã xem mệnh số của ngươi, vốn là hạng người phúc thiển duyên mỏng, sinh ra hơn mười năm chẳng qua cũng chỉ cố đè nén một hơi ác khí trong ngực, cắn răng chống đỡ. Liều mạng cố gắng gần một năm rốt cục mới chiến ra được chút khí vận, bò tới vị trí cao hơn con kiến một chút như hiện tại. Nhưng ngươi nội tình nông cạn, ngay cả khi trước mắt ngươi có một chút thành tựu, chẳng qua cũng chỉ là phù dung sớm nở tối tàn. Sợ rằng chỉ ít ngày nữa ngươi sẽ phải té xuống khỏi đám mây, bị người giẫm đạp vào bùn nhão, vĩnh viễn khó có thể xoay người. Chủ nhân nhà ta nguyện ý truyền đại đạo cho ngươi, cho ngươi nghịch thiên cải mệnh, để ngươi có nội tình chân chính có thể bước vào trong mây, đây là phúc phận mười thế cũng khó cầu được, vậy mà ngươi lại có thể không muốn tiếp nhận?"
Tiếng cười lạnh vô tận kia vọt thẳng vào tâm thần Phương Nguyên, tựa hồ muốn hắn bước vào trong bùn, gắt gao nghiền nát.
Nhưng một tia không cam lòng trong lòng Phương Nguyên lại càng thêm kịch liệt, trực tiếp khiến hai mắt hắn trở nên đỏ như máu...
Sau khi nghe được câu nói sau cùng này, cái loại không cam lòng kia đã tới cực điểm.
"Đánh rắm..."
Dưới áp lực của giọng nói mạnh mẽ vô biên, bình tĩnh của Phương Nguyên cũng đã gần như biến mất. Khi lửa giận của hắn rốt cục cũng phá tan ràng buộc, giọng hắn cũng thốt ra: "Lão tử có thể đứng lên là dựa vào bản lãnh của lão tử, liên quan cái rắm tới khí vận quỷ quái gì ngươi thấy?"
"Chủ nhân nhà ngươi tu vi cái thế, một tay che trời, nhưng hắn cũng chỉ là một người nhát gan..."
"Bắt đầu từ khi hắn thấy được mẫu thân hắn tự vẫn trước mắt hắn, hắn vẫn luôn sống trong sợ hãi..."
"Cho dù hắn thành Tiên Vương, thành Chí Tôn, hắn vẫn chưa bao giờ thoát khỏi loại hoảng hốt này..."
"Cho nên khi đối mặt với đại kiếp nạn, hắn nhất định sẽ thất bại!"
Trong lúc rống to, áp lực như núi trên người hắn đồng thời biến mất.
Thân thể được tự do, hắn nhảy lên thật cao, tức giận nói ra: "Mà ta, coi như không có tất cả, nhưng ta chưa từng sợ bao giờ!"
Trong khoảnh khắc này, ánh mắt tùy tùng mặc đồ đen đã biến thành đáng sợ không gì sánh được: "Chỉ dựa vào con kiến như ngươi cũng dám vọng nghị tiên đạo?"
"Cho dù mạng ta như cỏ rác, nhưng tâm ta cao hơn trời!"
Phương Nguyên lành lạnh mở miệng, Ma Ấn Kiếm trong tay quang mang chói mắt, chém thẳng về phía tùy tùng mặc đồ đen kia: "Ban nãy ta không muốn nói rõ là nể mặt chủ nhân nhà ngươi, ta không muốn nhận tiên đạo truyền thừa của hắn là vì tiên đạo của hắn còn kém xa so với ước muốn của ta..."
"Ngươi chẳng qua chỉ là một đám oan hồn dưới đại kiếp nạn, lại dám giả trang cường đại trước mặt ta?"
Vào lúc Phương Nguyên chém ra một kiếm này, hắn thầm nghe được một giọng nói vang lên, chính là giọng của Lạc Phi Linh!
"Bá!"
Một kiếm này của Phương Nguyên chém ra ngoài, vừa lúc chém lên trên người tùy tùng mặc đồ đen kia.
Cùng lúc đó, cũng có một ánh đao màu đỏ kéo tới, gần như cùng lúc với ánh kiếm của hắn chém lên trên người tùy tùng mặc đồ đen kia.
"Xuy" một tiếng, hệt như tờ giấy bị xé tan, tùy tùng mặc đồ đen kia lại có thể bị một đao một kiếm này chém nứt ra.
Đồng thời nứt ra còn có hết thảy chung quanh.
Tùy tùng mặc đồ đen kia bị chém tới chia năm xẻ bảy, nhẹ bỗng mà rơi xuống đất, hóa thành một lá bùa đen bị tàn phá.
Mà hết thảy chung quanh cũng cùng nhau biến mất. Trước mặt Phương Nguyên lộ ra một sơn cốc đen thui, nào có tùy tùng mặc đồ đen gì, nào có Tiên điện tuyệt thế gì, mọi thứ đều như huyễn ảnh, yên tiêu vân tán...
Chỉ có điều ở vị trí đặt vương tọa vừa rồi có một tượng bùn đứng thẳng!