Mục lục
Cải Thiên Nghịch Đạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 696 Tư cách giảng đạo lý (1)

Sau đó, ngay khi hắn vừa miễn cưỡng tránh được một đao này, một đạo kiếm quang nhanh mạnh đáng sợ vù một tiếng đã đến trước người hắn, kiếm sĩ áo đen này giận dữ hét lớn, liều mạng xoay người, nhưng dưới tình huống như vậy, lại làm sao mà tránh được một kiếm này, thân hình vừa xoay được một nửa, liền đã bị đạo kiếm quang đó đâm thủng ngực, máu tươi đỏ sẫm đông lại trong hư không.

- Xem ra, kiếm đạo của ngươi cũng chẳng ra làm sao?

Phương Nguyên xuất hiện ở trước người hắn không xa, chậm rãi bức về phía trước, trên mũi kiếm, có máu tươi chậm rãi nhỏ xuống.

- Ngươi...

Kiếm sĩ áo đen đó vừa sợ vừa giận, ôm vết thương, Phương Nguyên nhìn về phía Phương Nguyên tràn ngập tức giận.

- Thua chính là thua...

Phương Nguyên lại cầm kiếm công tới, điềm nhiên nói:

- Chẳng lẽ chỉ cho phép ngươi vây công ta, chứ không cho phép ta vây công ngươi à?

Trong tiếng quát khẽ, ba người vây quanh kiếm sĩ áo đen đó, các loại thần thông đao kiếm, đánh loạn một trận.

Kiếm đạo thần thông của Phương Nguyên đều vô cùng tinh diệu, cũng không cần phải nói, Quan Ngạo là lực lớn vô cùng, cuồng bạo không thôi, mà Tôn quản sự thì thân pháp quỷ dị, xuất thủ âm độc, ba người bọn họ liên thủ với nhau, bao vây kiếm sĩ áo đen đó rồi đánh loạn, hắn làm sao mà địch nổi?

Không quá vài hiệp, trên đùi đã bị Tôn quản sự đâm một kiếm, máu chảy như suối, vết thương lại tê dại, pháp lực vận chuyển mất linh, tựa hồ là đã trúng độc, sau đó Quan Ngạo một đao bổ tới, hắn ra sức chống đỡ, lại không đỡ được, bị chấn cho cả cánh tay đều cơ hồ bị cắt thành mấy mảnh, càng không cần phải nói tới một kiếm đó của Phương Nguyên lúc trước đã trực tiếp xuyên qua ngực hắn, làm bị thương hơn nửa tạng phủ của hắn.

Cũng chính bởi vậy, kiếm sĩ áo đen này thật sự cũng minh bạch đại thế đã mất!

- Truyền nhân của Ma Kiếm, ngươi chớ có ngang ngược, đã đi vào ma đạo, sớm muộn gì cũng sẽ có người tới tìm ngươi!

Mặt mày hắn lạnh lùng, hung hăng nhìn về phía Phương Nguyên, sau đó tay trái bấm pháp quyết, đột nhiên chấn động trường kiếm!

- Vù...

Một đạo kiếm quang giống như tia chớp, chui ra khỏi đám người, lao về phía xa xa.

- Bốp.

Cũng trong nháy mắt, một đao của Quan Ngạo đã chém tới theo, lại vừa hay chém lên trên người hắn, lại chỉ thấy hắn theo tiếng bị chém thành hai đoạn, nhẹ nhàng từ trong không trung rơi xuống, không ngờ chỉ còn lại hai đoạn y bào, mà cả người hắn thì lại đã không nhìn thấy đâu.

- Là đạo kiếm quang đó?

Phương Nguyên quay đầu, nhìn về phía phương hướng đạo kiếm quang đó biến mất, đã đoán được mấy phần.

- Ha ha, cứ để hắn đi, đệ tử của Tẩy Kiếm Viện, bản sự chạy thoát thân này thì vẫn phải có.

Tôn quản sự ở bên cạnh bật cười, nhìn bộ dạng thì rất vui vẻ.

- Tôn sư huynh vừa rồi không sao chứ?

Phương Nguyên nhìn Tôn quản sự một cái, thấp giọng hỏi.

Vừa rồi giao thủ với kiếm sĩ áo đen này một phen, tuy không lâu, lại thật sự có thể cảm nhận được, thực lực của người này thật sự rất đáng sợ, từ lúc học kiếm tới nay, Phương Nguyên ở trên con đường kiếm đạo này có thể nói là tăng tiến vùn vụt, hiếm khi gặp được địch thủ, ngay cả tu vi Kim Đan như Liễu Tử Việt, trên kiếm đạo, cũng rất ít tìm được người có thể địch nổi mình, nhưng hiện giờ, không ngờ bên trong người cùng tuổi, ở trên kiếm đạo lại không kém gì mình, thậm chí chỉ luận kiếm đạo mà nói, còn có khả năng còn hơn cả mình, thật sự là không thể tin nổi...

Cũng chính bởi vậy, vừa rồi Tôn quản sự xuất thủ, ngăn cản người này, trong lòng Phương Nguyên vẫn có chút lo lắng.

Hắn trước đây tin Tôn quản sự sẽ không vứt bỏ tính mạng, là tin rằng với sự thông minh của Tôn quản sự, nhưng lại không tin Tôn quản sự có thể đánh bại kiếm sĩ áo đen kia, dù sao, Phương Nguyên hiện giờ đã nước lên thì thuyền lên, nhãn quang cũng cao, nhìn ra được Tôn quản sự không phải thân Thiên Đạo Trúc Cơ!

- Ngươi nhìn ta trông giống làm sao à?

Tôn quản sự cười hì hì, chỉ thấy trên người hắn vẫn mặc áo choàng tạp dịch, trong tay lắc lư một thanh kiếm cũng không biết là đoạt được từ ai, trên người chẳng những không có vết thương nào, thậm chí ngay cả thở gấp cũng không, chỉ là ở trên cánh tay trái, có một vết thương, nhưng đối với hắn mà nói lại hoàn toàn không có ảnh hưởng, vẫn cười hì hì giống như vừa từ trên phố đi dạo về, vẻ mặt rất thoải mái.

Phương Nguyên vừa thấy bộ dạng này, liền cũng yên tâm.

Chỉ là trong lòng cũng hiện ra một suy nghĩ kỳ lạ:

- Vị Tôn sư huynh Nhà mình rốt cuộc có thực lực mạnh tới cỡ nào?

Tuy không phải Thiên Đạo Trúc Cơ, nhưng có thể dễ dàng cầm chân một vị Thiên Đạo Trúc Cơ trong thời gian dài như vậy...

Ai dám cam đoan khi hắn thực sự liều mạng, lại không thể thắng được một vị Thiên Đạo Trúc Cơ?

Quan trọng hơn là...

Phương Nguyên nhìn kỹ Tôn quản sự thêm mấy cái, đột nhiên ý thức được một vấn đề...

Tôn quản sự rốt cuộc là tu vi gì?

Trước kia hắn chưa tới cảnh giới Trúc Cơ, không nhìn thấu được tu vi của Tôn quản sự thì cũng không có gì để nói, dù sao khi đó cho rằng Tôn quản sự là tu vi Trúc Cơ, tất nhiên không phải một người cảnh giới Luyện Khí như mình có thể nhìn thấu, nhưng vì sao hiện giờ vẫn cảm thấy có chút không nhìn thấu?

- Ngươi nhìn ta kỹ như vậy làm gì?

Tôn quản sự dường nhưcũng nhìn thấu suy nghĩ của Phương Nguyên, bỗng nhiên cười hì hì hỏi.

- Không có gì...

Phương Nguyên lắc đầu, quẳng suy nghĩ đó đi.

Dù sao nơi này là cũng là Thông Thiên Bí Cảnh, Tôn quản sự không thể là áp chế tu vi mà vào chứ?

- Trước tiên làm chính sự đã?

Phương Nguyên gọi Tôn quản sự, sau đó cùng Quan Ngạo, ba người đi về phía Bát Hoang Sơn, thu lại một số bố trí khác cùng với Huyết Sát Thú Tôn trong đại trận, sau đó Phương Nguyên điều khiển cờ trận, bày ra một cấm chế đơn giản, áp giải một đám tộc nhân của Kim gia cùng với tu sĩ các lộ bị nhốt trong đại trận tới bên cạnh một cây kim trụ.

Phương Nguyên lăng không sải bước, đi tới bên cạnh kim trụ, một tay vươn ra, vuốt ve văn lạc trên kim trụ đó.
Chương 697 Tư cách giảng đạo lý (2)

Các tu sĩ chung quanh thấy hắn không có sát ý, liền cũng không trốn ra quá xa, lúc này đều đoán được hắn muốn làm gì, chậm rãi vây tới.

Chỉ là lần này, bất kể là ai cũng không dám đến gần.

Lại ai nấy sắc mặt ngưng trọng nhìn hắn, ngay cả một chút sát ý cũng không dám lộ ra.

Cho dù Kim Lão Thái Quân có đưa ra điều kiện ưu đãi tới mấy, hiện tại lại có ai dám trêu chọc hắn?

Thôi gia Đạo Tử, đó là loại tồn tại nào, chính xác mà nói thì người ta không phải là thiên kiêu của Phách Hạ Châu, mà là thiên kiêu của Trung Châu, lại từng ở trên Trung Châu Đạo Chiến giành được khôi thủ, thiên kiêu có thanh danh nhất định, tuy nói chiến đấu cùng cũng chỉ là một số thiên kiêu cảnh giới Trúc Cơ, hơn nữa cứ ba năm một lần, nhưng thế cũng vẫn là uy danh không tồi, nhưng hiện giờ thì sao, bị người ta đánh cho ngắc ngoải, trói ở trên cột.

Một vị khác còn dữ hơn.

Vị đệ tử Tẩy Kiếm Viện không biết tên đó chính là xuất thân từ một trong thất đại thánh địa!

Kết quả thì sao, một người bị thương, một người đào tẩu.

Liền càng không phải nhắc tới năm cao thủ đã chết của Kim gia cùng với những thiên tài của các tiên môn đã bị tước đi cái danh thiên kiêu.

Dưới tình huống như vậy, còn có ai không có mắt mà đi chọc hắn?

Đương nhiên, lúc này các tu sĩ hạ quyết tâm chỉ xem kịch chứ không nhúng tay, cũng không là người thông minh chân chính.

... Bởi vì người thông minh chân chính, lúc này đều đã liều mạng chạy ra ngoài bí cảnh rồi!

- Kim Lão Thái Quân!

Mà lúc này, Phương Nguyên dường như cũng ngưng thần suy tư một chút mới chậm rãi ngẩng đầu lên, trong không trugn xa xa, có một tấm gương đồng đen bay trong không trung, từ lúc đại chiến vừa rồi, hắn liền đã lưu ý thấy, gương này lúc nào cũng hướng về phía mình, nhưng lại không có thần thông gì xuất hiện, trong lòng cũng lờ mờ đoán được công dụng của nó, lúc này, liền hướng về phía nó thản nhiên lên tiếng.

- Ô Trì Quốc Thái Hoa Chân Nhân, hơn hai trăm năm trước, mang theo vô số trọng bảo, tới Thiên Lai Thành cầu pháp, vì Thiên Lai Thành Kim gia mà hiệu lực mười năm, lập hạ vô số công lao hãn mã, cuối cùng cầu được Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn chi pháp, vui sướng mà về, nhưng cho tới khi kết thành Kim Đan mới phát hiện Kim gia cố ý truyền pháp giả, khiến cho hắn khô thủ núi hoang mấy trăm năm, cuối cùng cô đơn tọa hóa, một bộ xương khô vùi trong sơn dã.

- Một tháng trước, ta phụng di mệnh của Thái Hoa Chân Nhân, tới Thiên Lai Thành đòi nợ, cầm về quyển lôi pháp cuối cùng này, vì thế ta chấp lễ vãn bối, ra sức chó ngựa, không tiếc vào bí cảnh tranh phong với người cùng thế hệ trong thiên hạ, chỉ vì Kim gia có thể truyền chân pháp, chấm dứt tâm nguyện!

- Nhưng chuyện đến còn này, Kim gia mai phục năm đạo nhân mã giết ta, cổ động các tu sĩ trong bí cảnh giết ta, mời tới Thôi gia Đạo Tử giết ta...

- Nhưng lôi pháp...

- Đáp ứng mấy lần, thề độc cũng thề rồi, cam đoan sẽ làm, lại một lần cũng không thấy...

Nói đến đây, trong thanh âm của hắn đã ẩn hàm tức giận:

- Lão nhân gia ngài là cảm thấy ta không có tư cách giảng đạo lý với Kim gia phải không?

- Những gì hắn nói là thật sao?

Trong bí cảnh, người tu hành xung quanh đều đã lộ ra vẻ mặt cổ quái.

Tuy hai bên vẫn luôn ở trong cảm xúc đối địch, nhưng bọn họ lúc này cũng tin lời đối với Phương Nguyên nói, dù sao chẳng ai là kẻ ngốc, càng không ai coi Phương Nguyên là kẻ ngốc, mà nếu không phải kẻ ngốc, sao lại thực sự giống như như Kim Lão Thái Quân nói lúc trước, chỉ là nhìn thấy các dị bảo của Kim gia, liền nổi lên dã tâm, muốn ở trong bí cảnh Kim gia xuất thủ với người của Kim gia?

Cũng là chuyện Phương Nguyên nói ra hợp lý hơn một chút.

Ít nhất, loại diễn xuất của đại gia tộc đối với tán tu, cũng không phải một chuyện hiếm thấy.

Giảng đạo lý, đó phải là chuyện dưới tình huống hai bên đều có đủ con bài chưa lật thì mới xuất hiện.

Hiếm thấy hơn có thể chỉ là tán tu này là một Thiên Đạo Trúc Cơ mà thôi.

Một Thiên Đạo Trúc Cơ vào bí cảnh, liền tung hoành vô địch, nắm giữ tất cả quyền chủ động trong tay mình!

Ầm!

Mà Phương Nguyên vừa nói đến đây, cũng đột nhiên đạp ra một cú, thân hình như điện, phóng thẳng tới một cây kim trụ ở xa xa.

Sau đó, một thân pháp lực của hắn ngưng tụ, trực tiếp hung hăng đạp lên.

Có kinh nghiệm lần đầu tiên, cây kim trụ thứ hai này thì đơn giản hơn, trực tiếp liền bị một cước này đạp cho từ từ đổ xuống, trong hư không, có kẽ nứt mắt thường có thể nhìn thấy vặn vẹo, giống như là rắn đen chạy lung tung; trên đại địa, cũng nứt ra rãnh sâu không thấy đáy, từ bên trong trào ra sương đen dày đặc; ác phong cuồng bạo từ chân trời thổi quét đến, cuốn lên cát bụi đầy trời.

Mà Phương Nguyên thì quay người lại, sau lưng là kim trụ đã đổ sập, đại địa nứt nẻ, hư không mây tán xung quanh, một thân áo xanh bay phất phới, quay đầu nhìn một cây kim trụ khác ở cách đó không xa, giữa hai cây kim trụ có cự ly chừng ba bốn dặm.

Đạo Tử của Thôi gia lúc này đang cúi đầu, nửa chết nửa sống bị trói trên kim trụ đó.

Mà một đám tiểu bối của Kim gia, còn có vô số tu sĩ bị Phương Nguyên giam giữ, thì đều bị trói ở dưới cây kim trụ đó, ủ rũ sợ hãi, ánh mắt hoảng loạn, vừa rồi nếu Phương Nguyên đập đổ kim trụ này trước, như vậy bọn họ lúc này làm sao còn mạng?

Mà lúc này, trên mặt Phương Nguyên cũng giống như phủ lên một tầng sát khí, thanh âm đột nhiên cất cao:

- Nhưng hiện giờ, tính mạng của tiểu bối tộc nhân Kim gia, Thôi gia Đạo Tử, còn có nhiều người tu hành chưa rời khỏi đều ở đây, hiện giờ an nguy của bí cảnh Kim gia, đều nằm trong tay ta, vậy ta muốn hỏi Kim Lão Thái Quân một chút, ta hiện tại có phải đã có tư cách để khiến ngươi phải giảng đạo lý với ta rồi không?
Chương 698 Bà điên (1)

- Lão thái quân, lão còn đang chờ cái gì…

Bên ngoài bí cảnh, người tu hành của các đại tiên môn đều thấy cảnh tượng Phương Nguyên đẩy ngã kim trụ thứ hai. Có thể từ biểu hiện của hắn nhìn ra một luồng hơi thở tuyệt nhiên. Nỗi kinh hãi trong lòng kia thật khó có thể hình dung, toàn bộ bao trùm chung quanh tiên đài người Kim gia đang đứng. Trưởng lão của Thôi gia sốt ruột hơn, đi thẳng đến trước mặt Kim lão thái quân, lời nói cũng đã không còn khách khí như trước.

Vậy mà vẻ mặt một đám lão tổ Kim gia đều trở nên ảm đạm, không ai dám đứng ra bác bỏ vị trưởng lão Thôi gia kia.

Đã đến lúc này rồi, bọn họ làm sao còn không rõ, Kim gia đã bị bức đến góc chết?

Trúc Cơ Tiểu Nhi đến từ Ô Trì Quốc kia tuy nói có vẻ bình thản nhưng dụng ý thật sự ác độc…

Nói rằng phải ép Kim gia giảng đạo lý gì đó?

Giảng đạo lý em gái ngươi, hắn rõ ràng đang ép buộc các đại tiên môn đối địch với Kim gia!

Hiện giờ không nói đến những tiểu bối Kim gia, các đại tiên môn cũng không ít người bị hắn trấn áp dưới kim trụ. Cũng có rất nhiều đệ tử tiên môn lúc này ở trong bí cảnh, căn bản không kịp chạy trốn. Tiểu Nhi kia uy hiếp Kim gia, nói muốn đẩy ngã kim trụ, kỳ thật chính là đang dùng tính mạng của những đệ tử tiên môn để uy hiếp. Hắn chính là muốn khiến cho các tiên môn bối rối, trở nên khẩn trương… Mà khi những tiên môn này căng thẳng, như vậy áp lực đều đặt lên người Kim gia!

Trúc Cơ Tiểu Nhi chính là muốn thông qua việc các tiên môn tạo áp lực với Kim gia, bức ép Kim gia giao ra quyển lôi pháp kia…

- Chờ cái gì?

Tại thời điểm này, Kim lão thái quân trái lại trông có vẻ là người bình tĩnh nhất, nghe xong lời nói của trưởng lão Thôi gia, lão bật cười thành tiếng, mới chậm rãi xoay đầu, nhìn trưởng lão Thôi gia kia, nói:

- Ngươi nói chuyện với lão thân đều không biết lễ độ như vậy sao?

- Lão…

Trưởng lão Thôi gia kia nhất thời tức giận, hận không thể trực tiếp liều mạng với lão bà này.

Hắn vừa mới thấy đạo tử Thôi gia bị Phương Nguyên bạo đánh, trái tim như muốn rơi ra. Nhưng mà hiện giờ biết được đạo tử Thôi gia vậy vẫn chưa chết, chỉ là bị đánh bại, lập tức lại sinh ra tâm tư dù trả giá lớn thế nào cũng phải nhanh chóng đón đạo tử ra ngoài, cũng hơi bất mãn với Kim lão thái quân này. Dù sao đạo tử nhà mình bị bạo đánh trước mặt nhiều người như vậy, mà hết thảy chuyện này đều do Kim lão thái quân gây ra. Nhưng khi thấy ánh mắt của Kim lão thái quân, hắn cũng chỉ có thể tạm thời áp chế lửa giận.

Hắn hít sâu một hơi, trầm giọng nói:

- Lão thái quân, đạo tử Thôi gia ta vì giúp đỡ cho lão nhân gia người, thay Kim gia trừ hại, lúc này mới đi vào bí cảnh, trúng phải ám toán của tặc tử, hiện giờ đang rơi vào thế nguy hiểm nhất, chẳng lẽ Kim gia không mau nghĩ biện pháp cứu người sao?

Kim lão thái quân nghe xong lời nói của hắn, trên mặt không để lộ hỉ nộ ái ố, lạnh nhạt nói:

- Làm sao cứu đây?

Trưởng lão Thôi gia hít sâu một hơi, cũng không định tiếp tục quanh co với lão bà vênh váo thừa nước đục thả câu này nữa, quát khẽ nói:

- Nếu Tiểu Nhi kia muốn lôi pháp của Kim gia, vậy cứ trước giao lôi pháp cho hắn là được rồi, dù gì đi nữa việc cứu đạo tử nhà ta ra ngoài gấp rút lắm rồi…

- Đạo tử nhà ngươi?

Trên mặt Kim lão thái quân hiện lên nét mỉa mai:

- Tính mạng của người Thôi gia các ngươi, dựa vào cái gì dùng lôi pháp của Kim gia ta đi cứu?

- Lão…

Trưởng lão Thôi gia nghe thấy lời này, dường như giận sôi máu.

- Chẳng lẽ lão bà này thật sự ghen tị đến nổi điên rồi. Kim gia không còn đạo tử, cho nên lôi cả đạo tử Thôi gia cùng chết chung?

Ở trong lòng hắn nhịn không được nảy sinh ý niệm này. Lúc trước Kim lão thái quân từng nói “Nếu tính mạng của đạo tử Kim gia không còn, vậy đạo tử Thôi gia các ngươi dựa vào cái gì còn sống” linh tinh gì đó. Nhưng khi đó, lão bà vừa mới chính mắt nhìn thấy cảnh tượng quái thai Kim gia bị con Cáp Mô một ngụm nuốt vào bụng, còn có thể lý giải đây là lời nói trong lúc lão bà tức giận, lời nói lúc không còn tỉnh táo, nhưng hiện giờ thì sao?

Lão chẳng lẽ thật muốn trơ mắt nhìn đạo tử Thôi gia chết đi?

Đó dù sao chính là mệnh mạch lớn của cả Thôi gia, trưởng lão Thôi gia làm sao nhẫn nhịn được nữa?

Trong mắt xẹt qua tia tức giận, hắn bỗng nhiên lạnh lùng nói:

- Lời vừa rồi của Tiểu Nhi, tất cả mọi người đều đã biết rồi. Kỳ thật trước đó, lão phu từng nghe nói giá lớn Kim gia phải trả khi mời vị Thiên Đạo Trúc Cơ kia tọa trấn, chính là truyền lại lôi pháp cho hắn. Mà hiện giờ, sự tình đã phát triển đến bước khó có thể giải quyết, chẳng lẽ không phải do Kim gia nuốt lời trước sao? Hiện giờ không nói đến việc bí cảnh Kim gia các ngươi có giữ được hay không, đệ tử thế gia các đại tiên môn chúng ta dù sao vẫn phải cứu ra ngoài, lão bà ngươi còn không trả lôi pháp cho người ta?

Một tiếng “xoạt”, chung quanh đột nhiên nổi dậy thanh âm tức giận.

- Không sai, tất cả đều do người Kim gia nuốt lời trước, hiện giờ còn muốn ngoan cố chống đối hay sao?

- Kim gia thế nào cũng không thể trơ mắt nhìn đệ tử các đại tiên môn chúng ta mất mạng trong bí cảnh phải không?

- Hết thảy đều do Kim gia lừa gạt người khác trước, vẫn mời Tiên Minh định đoạt…
Chương 699 Bà điên (2)

Không biết bao nhiêu tiếng la hét vang lên, thanh âm nghị luận truyền khắp nơi, giống như ong vỡ tổ, lan tỏa bốn phương tám hướng.

Kỳ thật chân tướng của sự tình, trưởng lão các đại tiên môn và thế gia đều đã sớm biết trong lòng.

Điểm khác biệt ở chỗ đến tột cùng là tin tưởng chân tướng bản thân dự đoán hay là tin tưởng lời nói của Kim lão thái quân. Trước đây bọn họ đương nhiên là chọn vế trước, dù sao muốn vào bí cảnh của Kim gia thu hoạch tài nguyên, còn phải thông qua thù lao mê người tính theo thu hoạch đầu người Kim gia cung cấp cho Thiên Đạo Trúc Cơ. Nhưng lúc này, tính mạng đệ tử nhà mình bị đe dọa, Kim gia còn bướng bỉnh như vậy, khiến bọn họ không có lựa chọn nào khác.

Lôi pháp này, Kim gia giao cũng phải giao, không giao cũng phải giao!

Ngươi trước giao lôi pháp cho hắn, sau đó cho dù thế nào, không ai quản nữa.

Nhưng hiện giờ nếu không đưa thì chỉ có kết quả đệ tử các đại tiên môn chôn cùng, ai có thể chấp nhận chuyện này?

- Lão tổ tông, việc đã đến nước này, không bằng trước hết giao ra lôi pháp…

Ngay cả vài vị lão tổ bên người Kim lão thái quân cũng không nhịn được mở miệng khuyên can Kim lão thái quân.

Không có biện pháp, Kim gia dù sao cũng không thể trở thành công địch của cả giới tu thành?

- Câm miệng!

Nhưng vào lúc này, Kim lão thái quân đột nhiên hét lên chói tai, sát khí cuồn cuộn, nháy mắt truyền khắp bốn phương tám hướng, lấn át vô số tiếng la hét xung quanh. Một đám kinh hãi, sau đó nhìn Kim lão thái quân phi thân đến giữa không trung, pháp lực như mây, lan tỏa khắp nơi, trầm quát:

- Kim gia ta có thân phận thế nào, há có thể để Tiểu Nhi này bức bách. Hắn nếu cầu xin lão thân ta thì cũng chỉ như thế. Thế nhưng dám dùng thủ đoạn này cầu bí pháp Kim gia ta, lão thân cho dù tan xương nát thịt cũng há có thể để hắn như nguyện?

“Xoạt xoạt…”

Người chung quanh chỉ cảm thấy trong lòng áp lực dị thường, lại thêm phẫn nộ dị thường.

Lão thái thái này, thật muốn chết hay sao?

- Bây giờ còn nói không cầu pháp đàng hoàng cái gì chứ. Chuyện này không phải do ngươi không chịu truyền pháp lại đáp ứng lung tung với người ta mới đi đến bước này hay sao?

Cũng vào lúc này, đột nhiên một tiếng gầm vang lên, chính là trưởng lão của Thôi gia.

Tu vi của hắn tuy không bằng Kim lão thái quân nhưng dũng khí lại có thừa, dựa vào gia truyền Thôi gia, cũng không quá e ngại Kim lão thái quân này, hét lớn lên:

- Chuyện Thái Hoa hai trăm năm trước, Kim gia các ngươi ỷ vào bí pháp trong tay, đùa giỡn lòng người, chẳng lẽ không phải chuyện thật tất cả mọi người đều biết sao? Mà hiện giời rốt cục ác giả ác báo, đây là báo ứng của Kim gia các ngươi, dựa vào cái gì để chúng ta gánh vác cùng ngươi? Ngươi nếu dám bỏ mặt đạo tử nhà ta, Thôi gia ta cùng Kim gia các ngươi không đội trời chung…

- Đúng, không đội trời chung cùng Kim gia các ngươi!

- Đạo hữu khắp nơi, đồng loạt ra tay, diệt trừ Kim gia Thiên Lai Thành ngông cuồng tự đại này đi!

- Ta thế mới biết thì ra thật sự do Kim gia có lỗi trước, vu oan người tốt, vậy trước tiên thay dân trừ hại…

Trong lúc nhất thời, chung quanh đều hét lớn, rối loạn mới vừa bị Kim lão thái quân cưỡng ép áp chế, lần nữa nổi dậy lên gấp trăm lần. Có không ít người không sợ uy thế của Kim lão thái quân, đều nhảy ra ngoài, nâng lên pháp bảo chư bàn, hung uy mạnh mẽ áp xuống…

Vô số tộc nhân Kim gia vào lúc này đã biến sắc, nơm nớp lo sợ.

Ai cũng không nghĩ rằng đến lúc này, một hồi đại chiến vậy mà sắp khởi dậy.

- Tử tôn Kim gia chúng ta vô năng, không người nối nghiệp, đã suy bại đến trình độ bị các ngươi miệt thị sao?

Còn Kim lão thái quân dường như hai mắt phun lửa, hét lớn lên:

- Vậy các ngươi cứ đến thử xem!

Khi nói xong, hai tay rung lên, âm phong tỏa ra bốn phía, thẳng đánh bay đám người tu hành gần nhất. Không biết bao nhiêu người biến sắc, trực tiếp bị pháp lực mạnh mẽ của lão bà ép tới không thở nổi, thậm chí trưởng lão Thôi gia nói chuyện không khách khí nhất, cách lão bà gần nhất bị một chiêu của nàng đánh bay ra ngoài, đụng lên gốc đại thụ, trong miệng điên cuồng phun ra máu tươi…

- Các ngươi không phải muốn tiêu diệt Kim gia ta sao?

Kim lão thái quân lành lùng hét lớn:

- Lão thân ta lĩnh giáo tại đây, ai trong các ngươi có tư cách này?

- Ngươi… Bà điên này…

Đám người trưởng lão các đại tiên môn bị hung uy của nàng chấn động, đồng loạt lui về phía sau, nhưng trong mắt chỉ còn lại tức giận càng sâu.

- Đủ rồi!

Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên một thanh âm dịu dàng và bình tĩnh vang lên.

Đám tu sĩ chung quanh nghe được tiếng này, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một chút tâm tư an bình.

Cho dù là Kim lão thái quân, nghe được thanh âm này, cũng là ánh mắt lạnh lùng, quay đầu nhìn về phía hắn.

- Kim gia vẫn còn người ra mặt, xem thử lại có biện pháp gì?

Người nói chuyện là Thái Hư tiên sinh của Tiên Minh. Hắn lúc này đứng lên, nhẹ nhàng chỉ về không trung.

Trong lòng đám tu si đều ngẩn ra, quay đầu nhìn, thấy hư ảnh trong không trung hiện lên gương mặt của một nữ tử trẻ tuổi. Nàng khoảng hai mươi tuổi, nước da trắng như tuyết, trong mắt hơi hiện lên vẻ tuyệt vọng lại kiên định, chậm rãi đi về phía Phương Nguyên.

- Kim Hàn Tuyết?

Có người nhận ra thân phận của nữ tử này, trong lòng chỉ cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Nhiều cao thủ như vậy đều đã bại trận rồi, tiểu bối Kim gia này lại có tác dụng gì?
Chương 700 Chủ nhân của trâm ngọc (1)

Nhưng rất nhanh, các nàng lại nhìn thấy phía sau Kim Hàn Tuyết xuất hiện thêm một người, đó là một nữ tử mặc thanh bào, quần áo trên người cực kỳ mộc mạc, bộ dáng thoạt nhìn khoảng ba mươi mấy tuổi, sắc mặt tái nhợt, trông tiều tụy khó nói…

- Là nàng?

Nhìn hồi lâu mới có người hô nhỏ:

- Đó là Đệ Thập Tổ rất ít lộ diện của Kim gia…

Sau đó là kinh ngạc vô tận:

- Các nàng đi vào làm gì?

- Chẳng lẽ nói Kim gia còn có bí pháp gì có thể khống chế được Thiên Đạo Trúc Cơ kia?

- Lưu Thanh cô cô, mau tới cứu chúng con…

- Thập Tổ cứu mạng…

Không chỉ có trưởng lão thế gia các tiên môn bên ngoài bí cảnh, một đám người Kim gia trong bí cảnh vốn chán chường không còn chút tinh thần, nhưng khi nhìn thấy nữ tử đi cùng Kim Hàn Tuyết đều lộ ra thần sắc vui mừng trong nháy mắt.

- Thập Tổ Kim gia…

Phương Nguyên khi nghe được tiếng kêu của những người này cũng hơi kinh ngạc. Hắn không nghĩ tới một vị trong các lão tổ Kim gia cũng sẽ xuất hiện trong bí cảnh này. Dù sao ngoài lão thái quân, mười vị lão tổ này chính là bộ mặt của Kim gia. Lúc trước bọn họ nỡ đưa người áp chế tu vi như Liễu Tử Việt tiến vào bí cảnh để đối phó mình, còn có thể lý giải, nhưng như thế nào cam lòng để tự bản thân tiến vào chứ?

Tiến vào bí cảnh một lần, tu vi nhất định gặp tổn thương, không thể cam đoan trở về tu vi lúc trước.

Càng mấu chốt chính là cho dù là Kim Đan vào bí cảnh thì có làm sao chứ?

Ở cảnh giới Trúc Cơ, ngay cả Kim Đan cũng không dám nói thắng được mình…

Từ xa nhìn nữ tử này đi đến, hắn chậm rãi đứng lên, vẻ mặt bình tĩnh nhìn nàng và Kim Hàn Tuyết.

Trước đây Kim Hàn Tuyết rời đi trong thất bại, nghĩ rằng nàng đã nhảy ra khỏi hồn thủy này, không nghĩ đến là đi gọi cứu binh…

Nhẹ nhàng đứng dậy, đi tới chỗ cách nàng khoảng mười trượng, không che giấu một thân khí cơ bốc lên của mình.

Ở trong bí cảnh này, hắn đã trải qua vô số trận đại chiến, cũng không để ý có thêm một trận nữa.

- Ngươi chính là đệ tử của Thái Hoa?

Nữ tử đi theo Kim Hàn Tuyết, sau khi nhìn thấy thần sắc bình tĩnh của Phương Nguyên cùng với pháp lực bắt đầu khởi động như mạch nước ngầm quanh thân hắn, trái lại không có chút ý định động thủ nào. Tương phản, lập tức nghiêm túc đánh giá Phương Nguyên, cũng không biết vì sao, Phương Nguyên từ trong ánh mắt của nữ tử này giống như bắt giữ được một loại thần sắc không vừa lòng và tiếc nuối. Sâu trong thần sắc này thậm chí còn có một chút gần gũi… mơ hồ?

- Vẫn là trở về rồi…

Nàng đánh giá Phương Nguyên hồi lâu, vẻ tiếc thương trên mặt càng thêm nồng đậm. Nàng trầm mặc một lúc, giống như đang áp chế cảm xúc của trái tim, hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên, hơi miễn cường cười, nói:

- Chỉ là không nghĩ đến trở về lại là đệ tử của hắn!

- Ngươi là…

Phương Nguyên hơi trầm ngâm, nhẹ nhàng mở miệng, trong lòng bỗng nhiên hơi ngờ vực.

- Ta là người… của Thái Hoa…

Nàng muốn mở miệng trả lời, giống như muốn nói cái gì, lại không biết bắt đầu từ đâu, cuối cùng chỉ tự giễu nhếch môi cười, nói:

- Ta lúc trước hẳn là người thân cận nhất với Thái Hoa, nhưng hiện tại, có lẽ phải nói là người hắn hận nhất…

- Quả nhiên là nàng…

Trong lòng Phương Nguyên khẽ động, rốt cuc đoán được thân phận của nữ tử này…

Người bạn cũ của Thái Hoa chân nhân…

Trước đây khi Phương Nguyên chiếm được di ngôn của Thái Hoa chân nhân đã thấy được trong hộp nhỏ kia đặt một cây trâm ngọc màu đồng. Hơn nữa trong di ngôn của hắn có dặn mình mang theo cây trâm ngọc này trở về Thiên Lai Thành, đòi lại lôi pháp Kim gia nợ hắn. Chỉ là khi mới tới Kim gia, hắn cũng từng để lão Thất Kim gia xem qua cây trâm ngọc này, nhưng đối phương chỉ thuận miệng để hắn thu trở về.

Nói cách khác, cây trâm ngọc này không phải giao cho Kim gia mà là giao cho một người cụ thể?

Sau khi ý thức được vấn đề này, Phương Nguyên liền đoán được trong Kim gia này, hẳn có tồn tại một người có quan hệ thân mật với Thái Hoa chân nhân. Nhưng Thất Tổ Kim gia không nói, bản thân cũng không tiện hỏi, bởi vậy vẫn luôn chờ đợi nữ tử kia đi đến…

Hắn tin tưởng khi bản thân đã đến Kim gia, nữ tử này nhất định sẽ biết, nàng sẽ tìm đến mình. Nhưng không nghĩ tới, từ đầu đến cuối vẫn không thấy nàng lộ diện. Trong lòng Phương Nguyên đã nghĩ có lẽ người ta đã sớm ân đoạn nghĩa tuyệt, không muốn gặp mình rồi! Như vậy cây trâm ngọc này cũng không tất yếu phải tặng đi. Dù sao, Thái Hoa chân nhân minh xác nói muốn bản thân đòi lại lôi pháp, nhưng không nói nhất định phải trả lại cây trâm ngọc này cho một ai đó, bản thân cần gì phải kiếm thêm chuyện?

- Có một vật, có lẽ người nên nhìn thử!

Nghĩ tới chuyện này, hắn đột nhiên nhẹ giọng mở miệng, sau đó từ trong túi Càn Khôn lấy ra một hộp nhỏ.

Chậm rãi mở ra, bên trong lộ ra một cây trâm ngọc màu đồng, để nữ tử kia nhìn thoáng qua.

- Cái này…

Nàng thấy trâm ngọc kia, thân mình run lên rõ ràng:

- Là hắn để ngươi mang đến cho ta?

Phương Nguyên lắc đầu, nói:

- Hắn chỉ nói để ta mang về Kim gia, cũng không nói là cho ai?

Hốc mắt nữ tử này giống như hơi đỏ lên, trong vẻ mặt dường như mang theo một luồng oán khí, lại mang theo một chút hối hận, nhẹ nhàng nâng tay lên, trâm ngọc trong tay Phương Nguyên lập tức bay về phía nàng, sau đó nằm gọn trong lòng bàn tay nàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK