Trời đêm tối tăm.
Bầu trời chỉ có nửa mặt trang, lại bị mây đen che khuất, dãy núi trải dài, tất cả được che giấu ở trong sự tối tăm.
Đột nhiên một âm thanh vang lên. Có một đội yêu binh đốt đuốc, dưới sự dẫn đầu của một con yêu tướng mãnh hổ hóa nửa người, hung hăng xông thẳng về phía trên Xích Hà Sơn với khí thế kinh người, tiện tay nhổ tất cả những cây đại thụ ở xung quanh làm vũ khí ném về phía trên lưng chừng núi, phát ra tiếng xé gió. Rất nhanh, mấy cửa trại đầu tiên của Xích Hà Sơn đều bị đập thành từng mảnh.
- Là ai tập kích Xích Hà Sơn ta?
Rất nhanh, trong sườn núi Xích Hà Sơn cũng xuất hiện một đám yêu binh, lại là một đám cóc toàn thân màu đỏ xếp thành một hàng, mỗi con đều phồng bụng, trong giây lát phun quả cầu lửa rất lớn về phía dưới, chiếu sáng cả khoảng trời.
Nhờ ánh lửa, lại phát hiện có một con tê giác màu đen khoác giáp sắt đang đứng trên đỉnh núi, trong tay cầm đao thương với khí thế đằng đằng sát khí. Hắn dẫn theo một yêu binh từ giữa sườn núi xông xuống, rất nhanh lại gặp được một đám Hổ yêu bị quả cầu lửa đánh cho rối loạn. Hai bên vung vẩy lợi trảo binh khí, thi triển thần thông, đánh nhau với đối phương. Trên núi dưới chân núi lập tức có máu chảy thành sông.
- Đây là đại chiến Yêu tộc sao?
Vào lúc này, Phương Nguyên đứng trên một ngọn núi với Hô Phong Đại Vương, hơn mười yêu tướng khác và mấy nghìn tiểu yêu, lẳng lặng nhìn cuộc chém giết này. Có thể thấy hai đội yêu binh cởi trần đánh nhau vô cùng hung hãn, mỗi con xông tới, lăn lộn như không muốn sống. Trong lòng của hắn thật ra cũng hơi xúc động...
Bản thân Yêu tộc giết nhau, cũng đủ ngoan độc!
Nhưng đây cũng là đặc tính nhất định của Yêu tộc. Những Yêu tộc này đủ khờ đủ đần, thậm chí là ngu ngốc, nhưng phần lớn bọn họ từ nhỏ đã hung hãn. Hơn nữa trong giai đoạn tu hành ban đầu, Yêu tộc tu hành nhanh hơn con người nhiều, lại giống như các loại yêu loại Trúc Cơ, Kim Đan nhất giai, Nhân tộc muốn bồi dưỡng được nhân tài như vậy, tối thiểu cũng phải hơn mười năm, thậm chí trên trăm năm, hơn nữa còn phải thêm vào không ít giáo dục tâm huyết, cùng với các loại tài nguyên.
Nhưng là Yêu tộc, nếu mặc cho bọn họ sinh trưởng, chỉ cần có chút tạo hóa lại rất nhanh có thể nhận được.
Như bộ lạc nhỏ mà mình từng ở trước đó, tuy thiếu tài nguyên, thậm chí ăn uống không no, nhưng chỉ cần cho bọn họ chút cơ hội, nói ví dụ như trước đây mình không đứng ra, mặc cho bọn họ bị dẫn tới Hô Phong Sơn, vậy trong các cuộc chém giết, bất luận là đám yêu loại thành niên hay cầu lông ngắn, chỉ cần không chết, lâu thì mười năm, chậm thì mấy chục năm lại có một nhóm Trúc Cơ trưởng thành.
Cũng vì đặc tính này, từ trước đến nay lực lượng Yêu Vực trung cấp đều mạnh hơn Nhân tộc, đổi mới cũng nhanh.
Đương nhiên, cũng không phải bọn họ chiếm hết chuyện tốt. Tu hành càng về sau, Nhân tộc càng chiếm ưu thế.
- Giết...
Theo hai nhóm yêu ma trên Xích Hà Sơn chém giết ác liệt, dần dần lộ rõ xu thế thắng bại.
Một con Hổ yêu của Hô Phong Sơn có thể dũng mãnh thần kỳ, ở dưới tình huống trên có cóc phun lửa, dưới có tê giác xông vào trận, vẫn đang sống chết lao về phía trước, hai lợi trảo không biết xé nát bao nhiêu yêu binh yêu tướng, lại có thể cứng rắn từ cửa sơn trại đánh đến gần giữa sườn núi Xích Hà Sơn.
Nhưng đúng vào lúc này, xung quanh đột nhiên vang lên tiếng kêu đánh kêu giết. Chỉ thấy bốn phương tám hướng trên Xích Hà Sơn này xuất hiện rất nhiều yêu tướng, mỗi yêu tướng dẫn theo một đội yêu binh đuổi qua, bao vây chém giết Hổ yêu, tình thế lại xoay chuyển.
- Huynh đệ Tiểu Truy Phong, quả nhiên giống như ngươi đoán, lão Lang kia đã sớm chờ chúng ta!
Bên cạnh Phương Nguyên, Hô Phong Đại Vương thấy thế liền thở ra một hơi, chợt kích động vỗ tay.
- Chỉ cần có chút đầu óc đều sẽ làm như vậy!
Trong lòng Phương Nguyên nghĩ, lão Lang kia quả nhiên còn thông minh hơn yêu quái trẻ như Hô Phong Đại Vương.
- Hì hì, hắn sao ngờ được chúng ta cũng sớm có sự chuẩn bị. Lúc này chỉ cần Hổ tướng quân lùi lại theo kế hoạch trước đó, dụ cho bọn chúng đuổi theo đến trong sơn cốc bên dưới, chúng ta có thể sử dụng trận pháp vây khốn chúng, xiết chặt vòng vây.
Hô Phong Đại Vương càng hài lòng hơn, trên mặt cũng sáng lên.
Nhưng dần dần, sắc mặt hắn lại thay đổi:
- Ơ? Sao Hổ tướng quân còn không lui lại?
Lúc này Phương Nguyên cũng phát hiện ra vấn đề này, lại có chút dở khóc dở cười.
Hóa ra Hổ tướng quân này bị một đám yêu tướng Xích Hà Sơn bao vây chặt chẽ, theo kế hoạch lúc trước thì hắn nên lập tức lui về, dụ cho đối phương đuổi theo. Nhưng không ngờ được, lúc này Hổ tướng quân dường như quên chuyện này, vẫn đang liều chết chém giết với đối phương, trên thân không biết có nhiều bao nhiêu vết thương nhưng vẫn một bước không chịu lui.
Không chỉ hắn, ngay cả những yêu binh bên cạnh hắn đều lộ ra vẻ hung hãn, tất cả đã sớm sạch sẽ, chỉ biết hung ác xông về phía đối phương, cho dù số người bên cạnh đang dần giảm bớt, vẫn hoàn toàn không chịu lùi lại nửa bước...
- Tên ngu xuẩn này...
Hô Phong Đại Vương nhìn thấy cảnh tượng như vậy lại tức giận mắng to.
Phương Nguyên thấy vậy, thoáng biến sắc, trong lòng cũng có chút nặng nề.
Bởi vì vụng về, trái lại trong lúc chém giết càng hung bạo mạnh mẽ sao?
Những yêu binh, yêu tướng này thật đáng sợ, một khi giết ra huyết tính, thậm chí có thể không cần tới mạng của mình, vừa đánh là giết tới cùng.
Hung hãn đáng sợ đến khi chết!
Chương 1522 Ngu ngốc ngu mãng, dã tính khó thuần phục (2)
Phải biết, đây không phải là binh lính hung hãn đã trải qua vô số rèn luyện!
Trong những yêu binh yêu tướng này có rất nhiều kẻ trước đó không lâu vẫn kiếm ăn ở khắp thôn xóm trong núi sâu, chưa từng trải qua huấn luyện gì, cũng không mấy trung thành với Hô Phong Đại Vương. Chỉ khi bọn họ đối mặt với những lúc chém giết mới để lộ ra bản tính!
Một khi phát ra hung tính trên người, bất kể tình hình thế nào cũng chỉ biết chém giết mà thôi!
Người như vậy mà thả tới trên chiến trường sẽ dũng mãnh tới mức nào ?
- Vậy không cần quan tâm tới hắn nữa !
Đúng lúc này, Hô Phong Đại Vương thấy thật sự không có cách nào nhắc Hổ tướng quân rút lùi, cũng nổi tính ngoan độc, vung tay lên nói:
- Người này đáng chết ở trên núi, không cần để ý chúng. Lại phái hai đội người giả vờ đi tấn công núi...
Nói xong lại lấy xuống hai yêu cờ, lệnh cho hai vị yêu tướng xông tới.
- Giết...
Có thể thấy hai đội yêu binh hung hãn lao về phía Xích Hà Sơn. Lúc này, trên Xích Hà Sơn, lão Lang và yêu binh mấy đường đã giết sạch yêu binh thuộc hạ của Hổ tướng quân, ngay cả Hổ tướng quân cũng bị mấy yêu tướng xông tới, dùng loạn đao phân thây. Lại vừa vặn thấy có mấy đội yêu binh từ dưới chân núi vọt tới, còn tưởng bọn họ muốn tới cứu viện.
- Đánh xuống đi, giết sạch bọn chúng, lấy khí thế đánh luôn tới Hô Phong Sơn!
Trên Xích Hà Sơn xuất hiện một lão già khoác áo lông cừu màu xám trên người, trên cổ đeo một vòng cổ bằng đầu lâu khô, ánh mắt cực kỳ thâm độc. Hắn vung tay lên, yêu binh mấy đường trong sườn núi lại nhân lúc khí thế đang toàn thắng, lao thẳng từ trên núi xuống.
Có yêu binh mấy đường khác cũng nhận lệnh, lại muốn từ một hướng khác đuổi xuống núi, lao thẳng về phía Hô Phong Sơn.
- Vù vù...
Yêu binh mấy đường Hô Phong Sơn vừa mới đánh đến dưới chân núi Xích Hà Sơn, lại đụng phải yêu binh mấy đường từ phía trên đánh xuống. Yêu binh Hô Phong Sơn còn chưa chém giết tới đầu óc mê muội, vội vàng hô to gọi nhỏ, có ý lùi lại, dụ chúng tới chỗ mai phục. Nhưng yêu binh yêu tướng Xích Hà Sơn vừa thấy bọn họ rút nhanh, còn tưởng mình dọa được bọn họ nên đầy đắc ý, mắng to chạy tới.
Có một số yêu binh Hô Phong Sơn lùi lại không kịp, bị quân của Xích Hà Sơn lao qua, dùng đao lớn bổ về phía sau lưng, không thể không xoay người lại chém giết đón đỡ. Còn có một số nghe yêu binh yêu tướng Xích Hà Sơn mắng quá khó nghe, trong lòng giận lên, lại quay đầu chém lại.
Bọn họ vừa mới chạy tới chỗ mai phục, lại có một đội yêu binh bị yêu tướng Xích Hà Sơn vượt qua, đám yêu binh này lại có thể lập tức quay đầu, hô to gọi nhỏ đánh với bọn họ, hoàn toàn không để ý tới chuyện bây giờ mình nên rút khỏi khu vực này.
Điều càng làm cho người ta không biết phải làm sao là, yêu binh yêu tướng phía trước đã thành công chạy trốn nhìn thấy người của mình bị đuổi kịp chém giết, lại quên mất nhiệm vụ ban đầu của mình là gì, lập tức hô to gọi nhỏ lại lao trở lại.
Vào lúc này, đáng lẽ phải là yêu tướng hạ lệnh, bảo bọn họ nhanh chóng lui lại, nhưng kết quả...
... Yêu tướng nóng đầu lên, cũng quay về giết theo!
- Vậy phải làm sao đây?
Nhị đại vương Du Thạch bên cạnh Hô Phong Đại Vương vừa thấy vậy, nóng nảy:
- Đám ngu ngốc này quên chuyện rút ra ngoài rồi!
Hô Phong Đại Vương điên lên, nói:
- Vậy cho chúng cùng chết cháy đi!
Hắn sai mấy tiểu yêu binh đuổi qua, cầm theo cờ lệnh cắm vào vị trí khác nhau.
Ầm ầm...
Một ánh lửa bốc lên tận trời cao, trong chiến trường ác liệt dưới chân núi thoáng cái bốc lên ngọn lửa đỏ đáng sợ. Trong ngọn lửa này bao quanh, bất kể là yêu tướng của Xích Hà Sơn hay yêu tướng của Hô Phong Sơn đều không ngừng kêu gào trong lửa cháy.
Cho dù trên người bị lửa đốt, yêu binh hai bên vẫn cố sống cố chết bóp cổ đối phương...
- Yêu binh của ta...
Lão Lang trên Xích Hà Sơn thấy cảnh tượng như vậy, vành mắt muốn nứt ra.
Một biển lửa này nuốt sống ba nghìn yêu binh của hắn, lại thêm hơn một ngàn yêu binh của Hô Phong Sơn!
- Ha ha, xông lên đi...
Mà lúc này, Hô Phong Đại Vương chỉ nhìn thấy phần lớn yêu binh của Xích Hà Sơn đều bị biển lửa nuốt hết, sao còn nhớ được mình cũng có một nghìn yêu binh bị biển lửa nuốt sống. Hắn mừng như điên, vội vàng ra lệnh, dẫn theo yêu binh mấy đường bên cạnh lên yêu mây, vội vàng xông về phía Xích Hà Sơn, bị đánh bất ngờ, bọn họ chặn lão Lang và đám thân vệ ở trên núi, lại bắt đầu chém giết.
Xích Hà Sơn còn có mấy nghìn yêu binh khác, nhưng chúng đã theo phía khác xuống núi, trong giây lát tất nhiên không kịp quay về cứu viện.
Cho nên, cuộc chiến này cũng không có gì đặc biệt. Hô Phong Đại Vương nhanh chóng giết sạch đám thân tín bên cạnh lão Lang. Hắn hóa ra thân yêu không ngờ là một con trăn lớn hung hãn cuốn chặt lấy lão Lang, nhìn vẻ mặt khủng hoảng lão Lang, đắc ý nhìn trời cười lớn.
Lão Lang kêu to:
- Đại Đại Vương đừng giết ta, ta bằng lòng làm tam đại vương cho ngươi...
Hô Phong Đại Vương cười ha ha nói:
- Bây giờ bản đại vương đã có tam đại vương, còn cần ngươi sao?
Hắn há miệng nuốt lão Lang vào.
Đám yêu binh yêu tướng xung quanh thấy cảnh tượng như vậy, lập tức hoan hô, tiếng kêu vang vọng cả trời cao.
Mà trong những tiếng hoan hô này, chỉ có Phương Nguyên chắp hai tay sau lưng, đứng ở trên đỉnh núi phía xa nhìn đám người điên cuồng này.
Không biết qua bao lâu, hắn mới thì thầm:
- Đám ngu ngốc ngu mãng, dã tính khó thuần, hung hãn đáng sợ. Đây... mới là Yêu tộc sao?
Chương 1523 Nồi nước đang sôi (1)
Lão Lang trên Xích Hà Sơn vừa chết, đám tiểu yêu quái thuộc hạ có dũng mãnh nữa cũng không cách nào đánh tiếp. Vì vậy tất cả đều ngoan ngoãn như con mèo con, bị Hô Phong Sơn hợp nhất thành tiểu yêu binh của Hô Phong Sơn, phân xuống cho các yêu tướng thuộc hạ.
Đại công cáo thành, tính toán trước sau, một trận chiến bên phía Xích Hà Sơn có sáu nghìn yêu binh, chết hết ba, bốn nghìn. Tám nghìn yêu binh của Hô Phong Sơn cũng chết tối thiểu hai nghìn. Tính toán lại, cộng thêm yêu binh nhận được từ chỗ của lão Lang, thế lực chỉnh thể của Hô Phong Sơn cũng không tăng được bao nhiêu. Nhưng Hô Phong đại vương rất cao hứng, vô cùng vui mừng dẫn theo một đám tiểu yêu trở lại mở tiệc ăn mừng, dù sao cũng đã tiêu diệt được Xích Hà Sơn.
Các tiểu yêu cũng rất cao hứng, đánh thắng trận, hơn nữa còn có rượu uống, có thịt ăn.
Chỉ có Phương Nguyên không biết mình nên vui mừng hay không, bởi vì hắn đã trở thành tam đại vương của Hô Phong Sơn...
Đại Đại Vương Hô Phong đại vương.
Nhị đại vương là Du Thạch đại vương.
Tam đại vương là Truy Phong đại vương!
Báo gia cũng theo đó một lần nổi tiếng, bây giờ chính là tâm phúc của tam đại vương luôn diễu võ dương oai. Mỗi ngày lão hồ ly đều khoe với người ta là mình biết nhận ra người. Hai yêu quái thường tranh cãi, ra tay độc ác xem ai có công với tam đại vương hơn.
Sau khi thu phục Xích Hà Sơn không lâu, Hô Phong đại vương lại bắt đầu suy nghĩ tới chuyện đi tới Tiểu Quân Sơn. Bây giờ, dưới chiếu lệnh của bảy Đại Yêu Mạch, yêu ma trong thiên hạ đều đi tới đó tập trung. Nhưng rốt cuộc nên bái nhập dưới mạch nào lại là một cần vấn đề cần phải suy nghĩ. Hô Phong đại vương nghiêm túc suy nghĩ rất lâu, cuối cùng bắt thăm, lựa chọn bộ tộc Bạch Phong trong bảy Đại Yêu Mạch để tới tìm nơi nương tựa.
Trước đó Phương Nguyên cũng đã tìm hiểu về Bảy Đại Yêu Mạch của Yêu Vực, biết nồi tình của bộ tộc Bạch Phong. Đây vốn là mạch phát triển nhất trong bảy Đại Yêu Mạch, thậm chí đã từng ra tay tập kích sứ giả của Tiên Minh. Hô Phong đại vương đi tới đó tìm nơi nương tựa thật ra cũng hợp ý mình.
Nếu đã quyết định, Hô Phong đại vương lại lựa chọn một ngày lành tháng tốt, giết con gà uống rượu máu, sau đó điểm danh tám nghìn yêu binh Hô Phong Sơn, chỉ để lại mấy kẻ già yếu ở lại canh giữ sơn trại. Tất cả uy phong lẫm liệt lên đường lảo đảo đi thẳng tới Tiểu Quân Sơn.
Tiểu Quân Sơn bây giờ đã náo nhiệt khác thường, khắp nơi đều là Yêu Vương sơn dã ở các nơi đều chạy tới.
Gặp phải quen nhau lại lớn tiếng chào hỏi, hẹn nhau đi uống rượu ăn thịt. Gặp phải kẻ có thù oán lập tức rút đao xông qua đánh một trận, hoặc chém chết đối phương. Bản thân đi ăn thịt uống rượu hoặc chém cho cả hai bên đều thiệt hại nặng nề, sau đó hiểu nhau lại cùng đi nhậu nhẹt.
Sau khi Phương Nguyên đến đây đã cẩn thận quan sát một lúc, ngược lại cũng âm thầm kinh hãi.
Khu vực Tiểu Quân Sơn hắn đang ở thật sự tập trung không ít Yêu Vương sơn dã, những Yêu Vương không ngờ có thế lực khác nhau, cũng không phải là Yêu Vương thật sự gì, chẳng qua là xuất hiện vài yêu quái lợi hại lại chiếm núi lớn, tập trung một đám tiểu yêu tự xưng là đại vương. Thực lực của chúng cũng không đồng đều, Kim Đan có, Trúc Cơ cũng có, lung tung, một lời cũng khó nói hết.
Trong này, Hô Phong đại vương xem như có nhân số không ít, những kẻ khác một nghìn hai nghìn cũng không ít, mấy trăm, mười mấy người cũng có.
Nhưng dù vậy, trước sau mấy trăm vị Yêu Vương sơn dã chạy tới vẫn là số lượng vô cùng khả quan. Phương Nguyên âm thầm quan sát. Bây giờ dưới Tiểu Quân Sơn sợ rằng tối thiểu phải tập trung mấy chục vạn yêu binh, tuy phần lớn trong đó đều là tiểu yêu chưa đạt tới cảnh giới Trúc Cơ, nhưng nếu thật sự khai chiến với tiên quân Ma Biên, quả thật có thể cho tạo thành tổn thất rất lớn cho bọn họ.
Từ đây lại có thể nhìn ra được, lực chiến đấu của Yêu Vực trung cấp thực sự có số lượng không ít...
Nhưng nhược điểm của Yêu Vực cũng rất rõ ràng, đó chính là thực lực cao cấp không nhiều.
Trúc Cơ chạy khắp nơi trên mặt đất, Kim Đan lại không nhiều, cảnh giới Nguyên Anh lại chỉ thấy được trong mấy yêu mạch lớn.
Về phần cảnh giới Hóa Thần, có lẽ chỉ có một vài lão quái vật có thọ nguyên đã lâu.
Những lão quái vật này đều rất giảo hoạt, không ai biết thực lực thật sự của bọn họ thế nào, chỉ biết bọn họ có pháp lực thâm hậu khác thường.
Sau khi tới Tiểu Quân Sơn này, Hô Phong đại vương lại viết bái thiếp đâu ra đấy, đi cầu kiến thiếu chủ của bộ tộc Bạch Phong. Nhưng tờ bái thiếp này thậm chí còn chẳng đưa được vào sơn môn của Bạch Phong tộc, đã bị một vị lão quản sự cản lại, chỉ bảo bọn họ tìm một chỗ sơn cốc chờ.
Hô Phong đại vương thật ra cũng thoải mái, không quá để ý, chỉ suốt ngày dẫn theo nhị đại vương và tam đại vương đi thăm hỏi bạn bè tốt. Phương Nguyên theo hắn ba, bốn ngày, ngược lại làm quen không ít bạn tốt Yêu Vực, danh hiệu Phong Tam đại vương cũng rất vang dội.
Mãi đến một ngày, Phương Nguyên cân nhắc đã không còn cần tìm hiểu thêm về yêu binh yêu tướng xung quanh Tiểu Quân Sơn nữa, cũng đến lúc lên trên Thánh Sơn của bộ tộc Bạch Phong xem thử, tìm hiểu nội tình, lại thấy Hô Phong đại vương đi tới, trên gương mặt đầy đều vẻ đắc ý, thần thần bí bí nói với hắn:
- Lão tam, ngươi đi theo đại ca, hôm nay ta dẫn ngươi đi gặp mấy người bạn tốt, tham gia một bữa tiệc thịnh soạn đấy...
Chương 1524 Nồi nước đang sôi (2)
- Không đi!
Phương Nguyên lắc đầu, bữa tiệc thịnh soạn như vậy, hắn thật sự ăn đủ rồi.
Hô Phong đại vương cười nói:
- Đừng trách ta không nói cho ngươi biết, bữa tiệc thịnh soạn hôm nay có lẽ sẽ khác với hai ngày trước đấy!
Phương Nguyên hơi tò mò:
- Khác tới mức nào ?
Hô Phong đại vương kéo hắn lên nói:
- Ngươi đi thì sẽ biết thôi!
Phương Nguyên không từ chối nữa, đi theo hắn ra khỏi cửa nói:
- Không gọi nhị đại vương sao?
Hô Phong đại vương bĩu môi:
- Ta mới không dẫn hắn theo đâu. Mỗi ngày hắn đều nhớ thương chỗ ngồi của ta, tưởng ta không biết à?
Hắn cười nói với vẻ cầu an ủi:
- Nếu có thêm mấy vị như huynh đệ ngươi thì tốt rồi!
Phương Nguyên thật sự không biết nên an ủi hắn thế nào.
Hai người ra khỏi sơn cốc, vòng tới vòng lui, rất nhanh lại đi tới phía sau một ngọn núi, vách núi vô cùng bí ẩn, lại thấy ở đây đã đặt nồi lớn, hơn mười vị Yêu Vương đang gọi bạn gọi bè chè chén, các tiểu yêu ân cần chạy tới chạy lui, bận rộn cầm thức ăn và trái cây, dọn củi lửa, làm rất cần cù nhanh nhẹn khiến các đại vương xung quanh vui vẻ sẽ thưởng cho chút thức ăn đồ uống.
- Tới đây, tới đây, Hô Phong đạo hữu, chúng ta vẫn chờ ngươi qua mới mở tiệc đấy!
Vừa thấy Phương Nguyên và Hô Phong đại vương qua, đám yêu đại vương kia lại hết sức thân mật, gọi bọn họ đến.
Hô Phong đại vương kéo Phương Nguyên ngồi xuống, sau đó giới thiệu với người bên cạnh:
- Vị này chính là Truy Phong huynh đệ của ta, huynh đệ tốt!
Người xung quanh đều cười ha hả chào hỏi, vô cùng nhiệt tình.
Phương Nguyên cũng chỉ đành phải mỉm cười ôm quyền, thân thiết chào hỏi với bọn họ một lúc.
Vào lúc này, một vị Yêu Vương ngồi ở phía trên đã đứng lên, cười nói:
- Nếu người tới đủ, vậy chúng ta lại mở tiệc thôi. Các huynh đệ, hôm nay có thể sẽ ăn được vật hiếm thấy, các huynh đệ ăn đã nghiền, đừng quên lão cá sấu ta là được rồi!
Người xung quanh cười ha ha, đều nói nhất định, nhất định.
Sau đó lão cá sấu tinh gì kia lại cười ha ha, vỗ tay một cái.
Trong rừng núi phía tây lại có một loạt tiểu yêu, cứ hai người một nhóm nâng một loạt đồ đi ra.
Yêu Vương xung quanh đều nhìn qua với vẻ mong chờ.
Phương Nguyên cũng tò mò quay đầu qua, sau đó hắn liền biến sắc.
Đám tiểu yêu kia nâng tới không phải gì khác mà từng người một.
Nam nữ đều có, tất cả đều trần truồng, Ở ngực bị một đao đào sạch nội tạng, rút hết máu, cắt đầu, hai chân buộc dây rừng ở trên cọc gỗ, theo các tiểu yêu cố ý lắc lư một cách khoa trương, tung từng người lên không trung.
- Ha ha, ha ha, đây quả nhiên là đồ tốt...
- Đã lâu không được ăn thứ này. Hôm nay cá sấu huynh muốn cho huynh đệ ta đỡ thèm đây...
- Không tệ không tệ, nhanh bỏ vào nồi...
- Để cho ta miếng sống, ta thích nhất là ăn đùi...
-...
-...
Trong những tiếng kêu cao hứng đó, lão cá sấu tinh kia đắc ý, ưỡn ngực cười nói:
- Trước đây, phía trên ít người đều có người quản, không cho ăn thịt người, cho nên chỉ có thể len lén ăn. Bây giờ ngược lại hay rồi, đã sắp đánh với Tiên Minh, vậy ai còn quản mấy chuyện này nữa? Những tên bán dạo này đều chạy ra ngoài, nhưng lão cá sấu ta ra tay nhanh đã chặn một đội buôn, bởi vậy lại có thịt ngon đi?
- Ha ha, quả nhiên vẫn là lão cá sấu ngươi thông minh, ta lại không nghĩ tới điểm này!
- Ta nghĩ đến, ngược lại đáng tiếc là ra tay muộn, đội buôn kia đã bị người ta cứu đi...
Một đám yêu ma đều nói lấy lòng, còn có vài kẻ tiếc hận nói.
Lão cá sấu tinh cười nói:
- Ta nghĩ tới các huynh đệ nên không để lại hưởng thụ một mình, bởi vậy đặc biệt gọi các ngươi tới?
Hắn đầy đắc ý nói tiếp:
- Nhưng rượu ngon đẹp thịt cũng không thể ăn không trả tiền. Chúng ta lại nói trước, bữa nay ăn ngon, các ngươi cũng đừng quên lão cá sấu ta đấy. Nói vậy các ngươi hẳn cũng đã nghe, bây giờ mấy trăm Yêu Vương chúng ta tập trung ở Tiểu Quân Sơn là chờ xem ai có thể lọt được vào pháp nhãn của các lão gia phía trên kia, được một tiền đồ tốt. Nếu có thể kiếm được một tên yêu hầu, trực tiếp theo Bảy Đại Yêu Mạch kiếm cơm, vậy tiền đồ càng rộng lớn hơn. Cho nên bây giờ không biết có bao nhiêu người đều nhìn chằm chằm vào tên yêu hầu này!
Các yêu quái xung quanh nghe vậy, đều âm thầm gật đầu, bọn họ dù sao vẫn biết được những chuyện này.
Lão cá sấu thấy vậy, lại cười nói:
- Huynh đệ với nhau phải bảo vệ lẫn nhau mới có khả năng leo cao. Muốn đoạt được danh yêu hầu này cũng chẳng dễ dàng gì. Cảnh giới của mình, thuộc hạ binh mã đều phải đủ số mới được. cho nên lão cá sấu ta mời các huynh đệ qua, cố gắng suy nghĩ, cũng mời các ngươi giúp lão cá sấu ta, thêm một cây đuốc cho ta, chúng ta bái làm huynh đệ, tập hợp binh lính lại một chỗ. Những binh mã này cộng lại, dù thế nào cũng phải đủ số. Lão cá sấu ta cũng bảo đảm, sau này ta lên làm yêu hầu, nhất định sẽ không bạc đãi các vị huynh đệ!
Các Yêu Vương sơn dã xung quanh nghe vậy lại thì thầm bàn tán.
Một lát sau, có người cười nói:
- Ta thấy chuyện này đáng tin!
Tên Yêu hầu rất quan trọng với bọn họ. Dù sao đám Yêu Vương sơn dã bọn họ thoạt nhìn uy phong, trên thực tế đều ăn bữa hôm lo bữa mai, không chừng ngày nào đó bị người ta chém chết, sẽ không ai tới hỏi một tiếng. Cho dù bọn họ có lỗ mãng nữa, cũng không thể muốn vĩnh viễn sống cuộc sống này. Nhưng một khi có tên yêu hầu, lại chính thức thành người của Bảy Đại Yêu Mạch, cũng không ai dám vọng động.
Tuy nhiên, không làm được yêu hầu, vậy đi theo một vị yêu hầu cũng có thể có chút bảo đảm.
Chương 1525 Ta cũng đối xử với ngươi không tệ, sao ngươi phải giết ta?
Hô Phong đại vương nghĩ như thế. Ngay từ đầu hắn đánh Xích Hà Sơn là để tăng thực lực, nhưng không ngờ đánh một trận uổng công, số lượng người vẫn chỉ có một chút như vậy. Hắn cũng chỉ đành nghĩ cách khác. Binh mã dưới tay hắn không ít, nhưng thực lực của hắn chỉ có Kim Đan sơ giai. Mà lão cá sấu tinh này lại Kim Đan cao giai. Nếu tranh chấp, hắn tranh không lại, vậy cũng chỉ có thể đồng ý với đề nghị của lão cá sấu tinh này.
Dù sao hắn cũng biết, bây giờ dưới Tiểu Quân Sơn là long xà hỗn tạp, vì tên yêu hầu này, đã sớm có không biết bao nhiêu người ầm ĩ muốn lật trời. Hắn cũng lo lắng lão nhị nhà mình không nhịn được, tranh thủ thời gian cho mình một đao, cho nên yên ổn chút vẫn tương đối khá hơn.
Vừa suy nghĩ, hắn lại phá lên cười:
- Chuyện gì cũng dễ bàn thôi, nhanh bỏ thịt ngon vào nồi đi!
Lão cá sấu tinh này thấy thế, hết sức hài lòng, vung tay lên:
- Bỏ vào nồi!
Tất cả vui mừng, các Yêu Vương sơn dã đều giơ chén lên, cao giọng chúc mừng.
Các tiểu yêu bên cạnh lại vội vàng chạy đến bên nồi, thả người mình nâng xuống đất rồi giơ đao lên thật cao chém xuống. Nhưng đao giơ lên không trung chợt cứng đờ, lúc lâu vẫn không thấy hạ xuống.
Các yêu tướng xung quanh đều kêu lên:
- Còn chờ gì nữa, nhanh bỏ vào nồi!
Nhưng đao của tiểu yêu này vẫn không hạ xuống, người lại chậm rãi ngã sang một bên.
Lũ yêu tướng đều sửng sốt. Trên đầu của tiểu yêu kia đã xuất hiện thêm một lỗ máu, máu tươi từ bên trong ồ ồ tuôn ra. Trong giây lát, tất cả đều giật mình và nhảy dựng lên. Bọn chúng còn chưa quát được tiếng nào, lại thấy có một người chậm rãi đứng dậy, đi tới giữa bãi.
Người kia mặc áo bào xanh, tay áo tung bay, dáng vẻ phiêu dật lạ thường. Đó chính là nhị đại vương của Hô Phong Sơn.
Hô Phong đại vương thấy vậy thì thoáng ngẩn người ra, nói:
- Truy Phong huynh đệ ngươi...
- Yêu ma đúng là yêu ma!
Phương Nguyên bỗng nhiên mở miệng, sau đó ngẩng đầu liếc nhìn bọn họ.
Đám yêu tướng này đối diện với ánh mắt Phương Nguyên, đều thoáng ngẩn người ra, trong lòng mơ hồ giá lạnh.
Sau đó bọn họ nghe Phương Nguyên nói:
- Yêu ma chính là đáng chết!
- Vù!
Còn không chờ lũ yêu kịp phản ứng, Phương Nguyên bỗng nhiên giơ tay chộp vào trong không trung. Trong lòng bàn tay hắn lại có nhiều một thanh trường kiếm. Hắn vung tay chém xúng đầu của một con yêu tướng lợn rừng bên cạnh rơi xuống. Cái đầu bị máu bắn lên giữa không trung. Phương Nguyên giơ tay đón lấy, tiện tay ném vào trong cái nồi lớn. Sau đó hắn lại chậm rãi vung kiếm về phía yêu tướng tiếp ttheo.
Yêu tướng bên cạnh bị máu bắn lên mặt, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, bỗng nhiên ý thức được điều gì, hắn quát to một tiếng lại muốn nhảy đi.
Nhưng Phương Nguyên khẽ phất tay áo, xung quanh lại có từng dải sương mù màu xanh rơi xuống.
Từng dải sương mù này đều nặng như vạn quân, rơi xuống nơi đó, đám yêu tướng lại như bị ngọn núi đè xuống, không sao nhích động được.
Sau đó Phương Nguyên bắt đầu từng kiếm từng kiếm chặt đầu của bọn chúng, ném từng cái vào trong nồi lớn đang sôi.
Nước trong nồi sôi trào, mùi thịt phả vào mũi.
Nồi nước đang sôi, một cái đầu được ném vào, bắn ra máu loãng.
Động tác của Phương Nguyên cũng không nhanh, bình tĩnh, yêu tướng xung quanh cũng được, tiểu yêu cũng tốt, mỗi người đều ngây người nhìn hắn. Ở dưới Huyền Hoàng Nhất Khí trấn áp, bọn họ không nhúc nhích được, thậm chí còn không thể chớp mắt, càng không có cách nào phát ra tiếng, chỉ có thể nhìn Phương Nguyên xông qua từng người, đến phiên bọn họ, sau đó lại đến phiên người tiếp theo, không sót người nào.
Khi đánh đến Hô Phong đại vương, động tác của Phương Nguyên mới thoáng chậm lại.
Trên gương mặt Hô Phong đại vương đầy kinh sợ, trợn tròn mắt nhìn Phương Nguyên. Có thể thấy hắn có rất nhiều lời muốn nói. Phương Nguyên suy nghĩ một lát lại vung ngón tay, Huyền Hoàng Nhất Khí thoáng thả lỏng. Hô Phong đại vương lập tức ra sức hít thở, mặt đỏ bừng.
- Ngươi là người à?
Hắn thở dốc mấy hơi thở, mới đột nhiên giơ tay lên, nhìn chằm chằm vào Phương Nguyên.
Phương Nguyên khẽ gật đầu, nói:
- Đúng!
- Trước đó lão nhị đã nói với ta nhưng ta không tin hắn, hóa ra ngươi thật sự là người...
Vẻ mặt Hô Phong đại vương buồn bực tức giận, khẽ kêu lên.
Hắn dường như cũng biết Phương Nguyên có thể lập tức một kiếm chém mình, dứt khoát không phản kháng hay kêu to.
Phương Nguyên rất bình thản nói:
- Nếu hắn từng nói qua, vậy lát nữa ta cũng giết hắn!
Hô Phong đại vương nuốt nước bọt, hắng giọng nói:
- Cho dù ngươi là người, ta cũng đối xử với ngươi không tệ, sao ngươi phải giết ta?
Phương Nguyên nhíu mày, liếc nhìn nồi thịt người bên cạnh, nói:
- Chẳng lẽ còn không rõ ràng sao?
- Ta còn chưa...
Hô Phong đại vương buồn bực kêu lên:
- Hơn nữa cho dù chúng ta ăn thịt người thì sao chứ?
Lẽ nào Nhân tộc các ngươi chưa từng ăn tộc chúng ta sao?
Đây là một vấn đề rất cổ xưa.
Phương Nguyên tất nhiên biết, giữa người và yêu có mâu thuẫn căn bản, ban đầu là từ điểm này, người muốn ăn thịt, ăn dê bò chó lợn rất bình thường, nếu như dê bò chó lợn không gặp được cơ hội hóa yêu thì cũng thôi. Nhưng nếu nhận được sẽ phẫn nộ khi đồng loại bị người ăn, cho nên cũng sẽ đi ăn thịt người. Trong đó cũng có mồ vài kẻ thật sự thích ăn người.
Loài người thấy yêu quái ăn người lại nói nó là yêu ma, muốn chém giết.