Mục lục
Cải Thiên Nghịch Đạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1596 Chiếm Thánh Sơn,

- Nghĩ tới những chuyện xảy ra trên đường đi tới đây, đám người cũ chúng ta càng có công lao vất vả hơn...

Nghĩ vậy, bọn họ lại bị mình làm cho cảm động, nước mắt càng tuôn rơi.

- Chúc mừng đại nguyên soái Truy Phong, không biết chúng ta chạy tới Ma Biên chinh chiến được chưa, vẫn mong nguyên soái hạ lệnh...

Trong những tiếng hoan hô có mấy vị chấp sự mặc áo bào đen bên cạnh đi tới trước doanh trướng. Bọn họ đều là quản sự của bảy yêu mạch lớn. Lúc này bọn họ đã biết trăm vạn yêu binh này dùng để làm gì, không biết vì sao bản thân thiếu chủ muốn tạm thời đổi yêu soái. Chắc là đại lão gia bên trên lại bàn bạc kế hoạch gì mới. Nhưng chuyện xuất binh không thể chậm trễ, bởi vậy bọn họ vẫn qua giục.

Đám yêu binh xung quanh đều kích động nhìn Phương Nguyên, chỉ cần hắn nói một câu, bọn họ sẽ lập tức xông về phía Ma Biên.

Nhưng Phương Nguyên lại nhíu mày, quát lên:

- Dựa vào đâu mà phải xông về phía Ma Biên?

Mấy vị chấp sự áo đen kia nghe vậy, đều thoáng ngẩn người ra.

Vào lúc này, các yêu binh xung quanh cũng giật mình, mỗi người đều thấy không hiểu nổi.

Phương Nguyên vận chuyển pháp lực, trầm giọng nói, âm thanh truyền khắp bốn vực:

- Là thịt ăn không ngon sao? Hay rượu uống không được, hay là các ngươi cảm thấy Xà Cơ không xinh đẹp? Chúng ta sống mỗi ngày đều tốt, dựa vào đâu phải chạy tới Ma Biên liều mạng với người ta?

Mấy chấp sự áo bào đen này biến sắc, uy nghiêm quát:

- Đây là lệnh do bảy yêu mạch lớn đưa ra!

Một câu nói này vẫn rất có lực uy hiếp đối với đám yêu binh. Chúng không biết bây giờ mười yêu mạch lớn phía trên đã phân chia thành hai trận doanh, nhưng mười yêu mạch lớn khống chế Yêu Vực nhiều năm, uy nghiêm của bọn họ sớm đã rót vào trong huyết mạch của những yêu quái này, bẩm sinh đã kính nể và sợ hãi bọn họ. Bởi vậy nghe tới mệnh lệnh này, chúng vẫn theo bản năng không dám chống lại.

Nhưng thật may, bây giờ Thống soái của bọn họ là Phương Nguyên.

- Bảy yêu mạch lớn lại thế nào?

Phương Nguyên lớn tiếng quát lạnh:

- Ta mới là thống soái của trăm vạn Yêu Quân này, những binh sĩ này đều là người của ta!

Hắn đứng giữa không trung, nổi giận chỉ tay về phía những chấp sự áo đen, quát:

- Ta không để bọn họ qua liều mạng, vậy bọn họ lại không qua liều mạng. Ai dám bảo binh sĩ của ta qua liều mạng, chúng ta lại liều mạng với kẻ đó trước...

- Ngươi... Chuyện có gian trá, giết chết hắn!

Một đám chấp sự áo đen này cùng với những cao thủ ẩn giấu ở trong yêu quân Yêu Vực lập tức ý thức được vấn đề, đột nhiên có người quát to. Hơn mười bóng người từ trong đám yêu xông ra, cùng thi triển bản tướng, lao thẳng về phía Phương Nguyên.

Nhưng Phương Nguyên căn bản để ý đến bọn họ, chỉ vung tay lên.

Một tay áo bay lên giữa không trung, giống như con rồng uốn lượn nhưng có khí thế. Khí xanh di chuyển trên không trung, lao thẳng vào rất nhiều yêu ma kia và đánh ra một mảng sương máu. Mặc dù những chấp sự áo đen vốn là đốc quân trong quân, thực lực tất nhiên không kém, lại có vô số pháp bảo, nhưng bất kể thế nào, ở trước mặt Phương Nguyên, bọn họ vẫn không đủ nhìn. Hắn không cần vận dụng thần thông thật sự, đã có thể chém giết bọn họ.

Mà trong mắt đám yêu, cảnh tượng như vậy khiến chúng có cảm giác bất phàm.

Bây giờ Phương Nguyên là Thống soái của bọn họ, lời nói việc làm lại là chuyện bọn họ muốn làm, dĩ nhiên chúng cảm giác mình và Phương Nguyên là cùng phe. Cho nên khi nhìn thấy Phương Nguyên dễ dàng chém giết những chấp sự áo đen kia, chúng cảm thấy, những người này chẳng qua cũng chỉ có vậy.

Chấp sự áo đen đại biểu bảy yêu mạch lớn, nói cách khác bảy yêu mạch lớn chẳng qua cũng chỉ có vậy?

- Làm càn!

Trong lúc Phương Nguyên phất tay chém giết mấy vị chấp sự áo đen kia, đột nhiên trên trời cao truyền đến một tiếng gầm phẫn nộ. Chỉ thấy trong tầng mây phía xa bỗng nhiên hiện ra thần uy vô tận, có một ma thủ rất lớn xuyên qua không trung lao đến, từ phía xa chộp về phía Phương Nguyên chộp xuống. Nếu vận chuyển thần thông nhìn lại, có thể thấy được ma thủ này xuất hiện từ Thánh Địa Bạch Phong tộc trên Tiểu Quân Sơn cách đó ba trăm dặm.

Trên Tiểu Quân Sơn tất nhiên vẫn có người của bảy yêu mạch lớn đang chú ý tới hướng đi của một trăm vạn yêu binh này, nhận lệnh của lão tổ đưa bọn họ đi tìm chết. Bây giờ thấy Phương Nguyên nhảy ra quấy rối, sao có thể chịu để yên, lập tức xuống tay với Phương Nguyên.

Lúc này mấy lão quái vật Yêu Vực gần như đều ở trên Lạn Thạch Sơn của mạch Bàn Sơn, bị Thánh Nhân Tiên Minh và chủ Thánh Địa bao vây chặt chẽ, cho nên trên Tiểu Quân Sơn thật ra không có cao thủ gì, nhưng làm địa bàn của bộ tộc Bạch Phong, đương nhiên cũng có không ít thủ đoạn thần thông. Bây giờ, bọn họ mượn pháp khí tổ truyền, trực tiếp từ phía xa trấn áp tới, muốn bắt lấy Phương Nguyên, cũng tiện chấn áp trăm vạn yêu binh này.

- Lớn mật!

Đối mặt với bàn tay khổng lồ từ trên không trung chộp tới, Phương Nguyên tất nhiên biết đây là Tiểu Quân Sơn cố ý làm. Đối với yêu binh yêu tướng, quan trọng nhất chính là chấn áp, cho dù chỉ có ba phần uy lực cũng phải làm vô cùng uy phong. Cho nên chiêu thức này thoạt nhìn thật sự đáng sợ, nhưng ở trong mắt mình chỉ là cố làm ra vẻ huyền bí. Khí xanh bên người hắn tăng vọt, hóa thành một bàn tay nghênh đón.

- Ầm!

Hai bàn tay to va chạm vào nhau. Phương Nguyên tiện tay kéo xuống. Chỉ nghe trong hư không phát ra tiếng nổ mạnh vô tận, âm thanh khiến cho người ta ê răng vang lên. Bàn tay khổng lồ này lại có thể trực tiếp bị Phương Nguyên kéo từ giữa không trung xuống, rơi trên mặt đất, hóa thành một bàn tay xương khô.

Cùng lúc đó, trên Tiểu Quân Sơn, cơ thể lão tổ được cung phụng vô số năm bị kéo rơi rải rác.
Chương 1597 Hủy diệt mạch Bàn Sơn (1)

- Yêu Vực... xuất hiện cao thủ như vậy từ lúc nào?

- Đây... đây nhất định là âm mưu của Tiên Minh, nhưng ai có thể đi giết hắn?

Trên Tiểu Quân Sơn, một đám trưởng lão chấn động mạnh, tất nhiên đoán được điều gì, nhưng bó tay không làm gì được.

Vào lúc này, Phương Nguyên rút kiếm chỉ về phía Tiểu Quân Sơn, trầm giọng quát:

- Chúng ta chẳng qua không muốn bị bảy yêu mạch lớn đưa qua thí mạng mà thôi, các ngươi lại muốn không chết không dừng. Các huynh đệ theo ta xông về phía Tiểu Quân Sơn, chiếm Thánh Sơn, chia Thần Khoáng!

Giọng nói của hắn lang lảnh, đám yêu binh đều ngherõ nhưng trong lòng lại thầm run lên.

Xông về phía Tiểu Quân Sơn sao?

Đây chính là mười yêu mạch lớn cao cao tại thượng đấy...

Trong sự yên tĩnh, Báo gia cao giọng hô to:

- Đi a, sợ hắn làm gì? Theo đại vương Truy Phong chiếm Thánh Sơn thôi...

Ầm!

Cảm xúc lan tràn, càng lúc càng nhiều kẻ điên cuồng.

- Chiếm Thánh Sơn, chia Thần Khoáng...

Bây giờ ở xung quanh Lạn Thạch Sơn tổ địa của mạch Bàn Sơn chỉ thấy sát khí đằng đằng.

Khắp nơi đều đã mở ra đại trận bảo vệ núi. Rất nhiều yêu binh yêu tướng canh gác. Mấy lão quái vật Yêu Vực co đầu rút cổ ở trên núi, giống như gặp phải kẻ địch lớn. Trong hư không xung quanh Lạn Thạch Sơn lại có mấy nhân vật với khí tức kinh người đang ngồi xếp bằng. Đó chính là ba vị Thánh Nhân Tiên Minh và bốn vị chủ Thánh Địa. Chỉ là bảy người bọn họ lần lượt ngồi ở các vị trí khác nhau lại vây quanh Lạn Thạch Sơn chật như nêm cối, giống như trời hạ xuống.

Ở trước mặt bọn họ, Lạn Thạch Sơn thoạt nhìn như con nhím lại chẳng khác nào đồ sứ.

Tuy phòng ngự nghiêm ngặt, thật ra có thể tiện tay phá tan.

Bây giờ bọn họ còn chưa có ra tay, chẳng qua là vì mạch Bàn Sơn lấy ra đòn sát thủ.

Ở sát đại trận bên mép núi có đầy người đang quỳ.

Bọn họ đều là con người chân chính, nghìn năm trước đã bị mạch Bàn Sơn bắt từ Vân Châu tới, sinh sôi nảy nở đến nay, trở thành nô tộc Nhân tộc của mạch Bàn Sơn. Lúc này mạch Bàn Sơn đuổi bọn họ chạy tới sát đại trận, để bọn họ cùng sống chết với đại trận...

Chỉ cần bảy vị Thánh Nhân dám ra tay trực tiếp hủy đại trận, những người này sẽ là người đầu tiên phải chết.

Đây là do lão tổ Bàn Sơn thật sự ý thức được thái độ của Tiên Minh đã thay đổi, trong lòng kinh hoàng, cho nên mới không thể không sử dụng cách này, chỉ hy vọng những người này có thể nể tình những Nhân tộc, ném chuột sợ vỡ bình, không đến mức lập tức ra tay đánh.

- Lộc Xuyên Thánh Nhân, Tiên Minh các ngươi thật sự xem thường đại cục, muốn liều tới ngươi chết ta sống cùng Yêu Vực ta sao?

Bên trong Lạn Thạch Sơn vang lên giọng nói lão tổ Bàn Sơn. Giọng nói này có vẻ phẫn nộ điên cuồng, nhưng ai cũng có thể nghe được trong đó có phần miệng hùm gan sứa:

- Yêu Vực ta đủ nam nhi nhiệt huyết, bây giờ đại quân đang tiến về phía Ma Biên, quyết phân thắng bại, chúng ta lại ở trong núi này chờ các ngươi. Nếu các ngươi thật sự muốn khăng khăng làm theo ý mình, vậy lại xông vào đi, xem ai có thể huyết chiến tới đúng!

- Yêu Vực quả thật đủ nam nhi nhiệt huyết, nhưng tuyệt đối không phải là đám lão quái vật các ngươi!

Tiên Hoàng của Cửu Trọng Thiên tiếp lời, lãnh đạm cười nói:

- Ta làm Tiên Hoàng mấy nghìn năm, cũng chưa từng dùng những mánh khóe bẩn thỉu như các ngươi. Lão Bàn Sơn, đám yêu các ngươi học ngôn ngữ của con người, hóa thành hình người, nhưng xét đến cùng vẫn là yêu!

Bên trong Lạn Thạch Sơn, lão tổ Bàn Sơn quát lên đầy uy nghiêm:

- Nhân tộc các ngươi có gì tốt hơn chứ?

Bạch Bào Chiến Tiên – thành chủ Bát Hoang thành bỗng cười lạnh nói:

- Có thể Nhân tộc cũng có không ít vấn đề, nhưng tối thiểu đều hiểu được một đạo lý, đã làm cường giả phải làm người bảo vệ một nhà một tộc, một đạo, mà không phải như Yêu tộc các ngươi, càng làm cường giả càng co đầu rụt cổ không ra, trái lại xem đám tiểu bối thành mai rùa của các ngươi để làm lợi thế đàm phán, che chở cho mạng của đám người rẻ mạt như các ngươi!

- Nói cho cùng, còn không phải đều giống nhau sao?

Một lão yêu quái khác trong Lạn Thạch Sơn hét lớn:

- Những tiểu bối kia cam tâm tình nguyện chết vì chúng ta. Ngay cả Nhân tộc các ngươi cũng vậy. Ngươi lại nhìn núi này có bao nhiêu huyết mạch Nhân tộc các ngươi, bây giờ bọn họ chẳng phải đang ngoan ngoãn quỳ ở đây, tự nguyện thần phục bọn ta sao?

Giữa không trung, sắc mặt các vị Thánh Nhân Tiên Minh và chủ Thánh Địa trầm xuống.

Bây giờ dưới đại trận bảo vệ núi xung quanh Lạn Thạch Sơn có rất nhiều nhân nô Bàn Sơn đang quỳ, có già có trẻ đỡ nhau, trên mặt bọn họ đầy khủng hoảng, quỳ xuống trước trận bảo vệ núi, dường như đang làm chuyện gì bi tráng. Bây giờ còn có người ở đang chửi bới các Thánh Nhân trên không trung. Rất nhiều yêu binh lại trốn ở phía sau bọn họ, trên mặt lộ ra nụ cười rét lạnh.

Những nhân nô này rất trung thành với mạch Bàn Sơn.

Mặc dù là mạch Bàn Sơn ép bọn họ quỳ ở đây, nhưng bọn họ lại vui vẻ chịu đựng.

Lúc này bọn họ chỉ nhìn ba vị Thánh Nhân Tiên Minh và bốn vị chủ Thánh Địa như nhìn kẻ thù, oán giận bọn họ.

Phương Nguyên đã gặp qua chuyện như vậy, cũng rất bất đắc dĩ.

- Sư huynh Lộc Xuyên, cho đến hôm nay, ngươi còn muốn tha thứ cho tất cả những gì mạch Bàn Sơn đã làm sao?

Cổ Phương Thánh Nhân nghiêng đầu qua, hỏi Lộc Xuyên Thánh Nhân hỏi một câu, giọng nói ổn định, lại mang theo cảm xúc khác.

Lộc Xuyên Thánh Nhân không trả lời. Một lát sau, hắn nhìn về phía Tiên Hoàng của Cửu Trọng Thiên, ôm quyền thi lễ.

Bất luận là ba vị Thánh Nhân Tiên Minh hay bốn vị chủ Thánh Địa đều chưa từng nghĩ sẽ trực tiếp mặc kệ sống chết của những người này, mạnh mẽ tấn công lên núi.
Chương 1598 Hủy diệt mạch Bàn Sơn (2)

Có thể ở trong mắt bọn họ, nhất là Tiên Hoàng của Cửu Trọng Thiên xem sinh linh trong thiên hạ như chăn dê, thân tử phía dưới hắn cũng có kẻ bắt người luyện bệnh, một bệnh chết tới mấy trăm vạn, chút nhân nô mạch Bàn Sơn ít ỏi như vậy lại tính là gì?

Nhưng ở dưới tình huống này, bọn họ tuyệt đối sẽ mặc kệ tính mạng của những người này.

Đối với bọn họ, căn bản chưa từng suy nghĩ có nên để ý tới tính mạng của những người này hay không. Điều duy nhất khiến bọn họ suy nghĩ tới cũng chỉ là làm thế nào cứu những nhân nô tự nguyện chịu chết, giúp mạch Bàn Sơn bảo vệ núi...

Tuy cứu người ở dưới tình huống như vậy sẽ vướng tay vướng chân đối với bọn họ.

- Các ngươi đuổi tộc nhân đi chịu chết, chỉ là để thu lợi trong lúc đàm phán, chúng ta lại chỉ có thể suy nghĩ đến cứu người!

Vào lúc này, Tiên Hoàng của Cửu Trọng Thiên đã mở miệng, nói với trong Lạn Thạch Sơn:

- Không rõ vấn đề này, các ngươi cuối cùng chỉ là yêu!

Bên trong Lạn Thạch Sơn, lão tổ Bàn Sơn cười lạnh:

- Dối trá!

- Điều này đúng là có thể dối trá!

Tiên Hoàng của Cửu Trọng Thiên thản nhiên nói:

- Nhưng lại vì dối trá này, người chung quy vẫn mạnh hơn đám yêu các ngươi!

Lão tổ Bàn Sơn nghẹn lời. Hắn vẫn có thể cảm giác được sự xem thường của ba vị Thánh Nhân Tiên Minh và chủ Thánh Địa. Điều này làm hắn phẫn nộ, làm hắn cảm giác trơ trẽn, nhưng hết lần này tới lần khác, luôn cảm nhận được áp lực cực lớn...

- Không tấn công núi lại không chịu đi, vậy...

Bên trong Lạn Thạch Sơn, một vị lão tổ khác quát to:

- Vậy chờ trăm vạn yêu binh và tiên quân Ma Biên liều tới ngươi chết ta sống rồi hãy nói!

Nghe được lời ấy, lão tổ tông đảo Vong Tinh ở Nam Hải bỗng nhiên cười lạnh:

- Ngươi thật sự cho rằng uy hiếp được chúng ta sao?

Bên trong Lạn Thạch Sơn vang lên những tiếng cười lạnh, che giấu sự sợ hãi trong lòng bọn họ. Đột nhiên trong không trung phía xa có chim yêu bay nhanh tới, trong tay cầm cờ lớn. Không ngờ đó lại là người mang tin tức. Chúng vọt tới trước mặt, trong lòng sợ hãi. Nhưng bảy đại cao thủ đều không để ý đến chúng, mặc cho chúng tiến vào Lạn Thạch Sơn đi, sau đó bẩm báo tin tức Yêu Vực đang bạo động cho mấy vị lão tổ tông biết.Trong giây lát, đám yêu đều im lặng.

- Trăm vạn yêu binh làm phản...

- Không chỉ không nhận lệnh xông về phía Ma Biên, trái lại chiếm Thánh Sơn của Bạch Phong tộc và Tầm Bảo tộc?

- Tất cả Yêu Vực đều rung chuyển, đang áp sát?

Một tin tức như thế làm mấy vị lão tổ tông bên trong Lạn Thạch Sơn hoàn toàn hoảng hồn.

Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?

- Vấn đề lớn nhất của Yêu Vực chính là quá loạn!

Kiếm Thủ của Tẩy Kiếm Trì bỗng nhiên thản nhiên khẽ nói:

- Mười yêu mạch lớn các ngươi, cố ý gây ra loạn này, cũng quen mượn tình trạng hỗn loạn này để thoát thân, lại mặc cho sự rối loạn này tiếp tục phát triển. Nhưng cuối cùng lại có một ngày như vậy, bị sự rối loạn này nuốt ngược lại...

Hắn vừa nói chuyện vừa đột nhiên ra kiếm. Một đường kiếm quang lướt ngang qua hư không, chém thẳng về phía Lạn Thạch Sơn. Trận quang của đại trận trên Lạn Thạch Sơn bị một kiếm này kích động, giống như nước chảy về phía trước. So với một đường kiếm quang này, đại trận trên Lạn Thạch Sơn thật vụng về, không chắc có thể ngăn cản được lại một kiếm này. Nhưng đại trận vận chuyển, những kẻ quỳ gối bên đại trận đều phải chết.

- Tự làm bậy, không thể sống!

Cũng đúng lúc này, Kinh Thiên Thánh Nhân của Tiên Minh bỗng nhiên ngẩng đầu, quát khẽ một tiếng đầy uy nghiêm đáng sợ.

Một cây thước sắt bên cạnh bay lên, lập tức cố định cơ quan đại trận Lạn Thạch Sơn đang vận chuyển. Đại trận Lạn Thạch Sơn lại giống như một bánh xe đang lăn nhanh, thoáng cái bị kẹt không thể chuyển động, trận quang đang cuộn trào phát ra cũng dừng lại như bị cố định trong không trung. Đúng lúc này lão tổ tông đảo Vong Tình cùng Tiên Hoàng của Cửu Trọng Thiên, Cổ Phương Thánh Nhân đồng thời ra tay.

Lão tổ tông đảo Vong Tình ném ra một bình hồ lô. Tiên Hoàng của Cửu Trọng Thiên vung hai ống tay áo, Cổ Phương Thánh Nhân lại ném lên lò luyện đan của hắn. Ba loại tiên bảo đồng thời bay lên trên không trung, phóng ra thần uy mạnh mẽ, gây ra cuồng phong vô tận cuốn thẳng về phía những Nhân tộc kia.

Trong giây lát, trời đất tối tăm, cuồng phong gào thét, các vị Thánh Nhân chờ chính là giờ phút này. Nếu đã ra tay phải thật nhanh. Không biết bao nhiêu người quỳ bên đại trận bảo vệ núi còn chưa kịp phản ứng, đã bị cuồng phong cuốn đi, rơi vào trong tiên bảo. Mặc dù người của mạch Bàn Sơn vẫn luôn ở bên cạnh chú ý tới đại trận bảo vệ núi này, nhưng không có mệnh lệnh, bọn họ làm sao dám?

Ngược lại những nhân nô kia trải qua biến đổi này lập tức loạn cả lên, có người trực tiếp bị ba tiên bảo thu qua, cũng có người liều mạng nguyền rủa giằng co, thậm chí còn có kẻ trên người có tu vi đang liều mạng chống lại, cầu cứu những yêu binh sau lưng...

Dưới tình huống như vậy, cho dù là ba vị Thánh Nhân có bản lĩnh lớn hơn nữa, cũng không thể cứu hết tất cả đám người đó về. Sau cuồng phong tập kích cuốn đi, vẫn còn có vài người bảo vệ mình, không để ba vị Thánh Nhân bắt đi, bọn họ vừa sợ vừa giận, nhìn về phía mấy vị Thánh Nhân và lớn tiếng chửi bới, kêu cha gọi mẹ. Còn có người lại cố gắng quỳ đến sát đại trận bảo vệ núi.

Hình như đến lúc này, bọn họ vẫn còn muốn dùng máu thịt của mình để làm tuyến phòng ngự cho mạch Bàn Sơn.

Nhưng không ngờ được, Tiên Hoàng của Cửu Trọng Thiên căn bản không để mắt tới bọn họ nữa, tiện tay phất ống tay áo của minh về phía mảnh đất trống bên cạnh, cúi đầu lẩm bẩm:

- Mặt mũi không đáng ngại là được...
Chương 1599 Ba đại yêu Vương (1)

Sau đó hắn ngẩng đầu lên, toàn thân phát ra hoàng uy chấn chiếu sáng cả trời đất, giọng nói như sóng truyền đi, làm mây trong không trung cuồn cuộn, khiến cho trời cao càng thêm tối tăm:

- Cứu người đã xong, ra tay đi!

Những người kiên trì quỳ gối bên đại trận bảo vệ núi đều sửng sốt, không mắng nổi nữa:

- Chúng ta còn ở đây mà...

Nhưng căn bản không có ai để ý tới bọn họ nữa. Ba vị Thánh Nhân Tiên Minh, bốn chủ Thánh Địa lớn trên không trung đều đồng thời mở mắt ra. Trong giây lát, trước mắt chói lòa, sát khí vô tận phủ xuống Lạn Thạch Sơn, mây đen dày đặc che kín bầu trời, vòm trời như hạ thấp xuống.

- Yêu Vực cấu kết với Chủ Hắc Ám kéo kiếp nạn lớn xuống, tội không thể tha thứ!

- Hôm nay, Tiên Minh tiêu diệt mạch Bàn Sơn, giết chết bốn vị lão tổ Bàn Sơn, Đảo Dược, Trục Vân, Bạch Phong để răn đe!

Giọng nói của Lộc Xuyên Thánh Nhân vang vọng trong hư không của Lạn Thạch Sơn.

Sát khí đằng đằng khiến cho tất cả yêu ma trên Lạn Thạch Sơn đều cảm giác nặng nề.

Hư không trống trải, bọn họ dường như có thể nghe được nhịp tim của mình.

Tiêu diệt mạch Bàn Sơn...

Giết cả bốn vị lão tổ Yêu Vực...

Tiên Minh xác định làm vậy thật sao?

Từ trước tới nay, bọn họ thấy Tiên Minh nhiều lần vì muốn kết hợp với Yêu Vực chống đỡ kiếp nạn lớn, vô số lần lấy lòng Yêu Vực, thậm chí nén giận trước những hành vi kiêu ngạo của Yêu Vực. Tới hôm nay, bọn họ cuối cùng sắp nhìn thấy thủ đoạn lôi đình của Tiên Minh sao?

Mây đen trên bầu trời bao phủ về phía mạch Bàn Sơn, giống như muốn che khuất không trung.

Trong tầng mây tối tăm truyền đến tiếng hét phẫn nộ của Bạch Bào Chiến Tiên:

- Giết!

Nắm trăm vạn yêu binh ở trong tay, trở thành tồn tại vô địch ngang dọc Yêu Vực.

Phương Nguyên giết chết yêu soái ở vùng Tiểu Quân Sơn, đoạt được quyền lớn, sau đó dẫn binh xông về phía Thánh Sơn của Bạch Phong tộc. Trên đường tất nhiên gặp phải không ít sự chống trả, nhưng chỉ cần không có lão quái vật Yêu Vực ra tay, Bạch Phong tộc quả thật không có ai có thể địch lại hắn. Hơn nữa, bên cạnh hắn lại có vô số cao thủ ẩn giấu. Từ lúc bọn họ xông về phía Tiểu Quân Sơn, cũng có rất nhiều trưởng lão lợi hại trên Tiểu Quân Sơn bị ám sát.

Vì vậy, hỗn loạn giống như ruồi không đầu. Trăm vạn yêu binh đánh vào Tiểu Quân Sơn, nhìn thấy trong kho chứa vô số, quả thực kinh ngạc há hốc mồm.

Đám yêu binh bọn họ đã sinh ra linh tính, trong cuộc đời sau khi hóa thân làm yêu vẫn luôn bị dạy dỗ là thứ tốt trên đời này đều bị Nhân tộc chiếm, Yêu Vực từ khi sinh ra đã gian khổ cũng là vì Nhân tộc đoạt đi tài nguyên và núi lớn của bọn họ. Cho nên chỉ cần một ngày chưa giết sạch Nhân tộc, đoạt lại Cửu Châu và những tài nguyên này, ngày đó Yêu tộc còn phải nghèo. Nhưng từ trước tới nay bọn họ không ngờ, hóa ra còn có yêu quái không hề gặp cảnh khốn...

Tài nguyên của Tiểu Quân Sơn nhiều tới mức khó có thể tưởng tượng được, ngay cả Phương Nguyên cũng kinh ngạc.

Cảnh này khiến các Yêu Binh đều phát điên, ai nấy đều đỏ mắt, tranh cướp, liều mạng xông tới ôm. Lúc này mới nhìn ra được, bọn họ quả nhiên là một đám yêu lỗ mãng, thấy rất nhiều Thần Khoáng và pháp bảo cũng chỉ dùng tay cầm vai vác, lại không nghĩ tới chuyện sử dụng túi Càn Khôn...

... Hoặc nói, đây cũng là vì không nhiều yêu quái từng nhìn thấy túi Càn Khôn.

Sau khi chiếm lấy Tiểu Quân Sơn, lòng tin của các yêu quái cũng tăng mạnh, bọn họ phát hiện, hóa ra mười yêu mạch lớn không mạnh như trong lời đồn. Tiểu Quân Sơn không phải cũng đánh chiếm dễ dàng như vậy sao?

Cho nên khi Phương Nguyên bảo bọn họ tiếp tục tấn công về phía Thánh Sơn của mạch Tầm Bảo gần đó, bọn họ không hề do dự đã đáp ứng, yêu binh trùng trùng điệp điệp xông về phía mạch Tầm Bảo.

Trên đường này, không ngừng có yêu binh mới gia nhập. Có kẻ là gia nô được nuôi trên Thánh Sơn bị công phá, cũng có khi là yêu vương sơn dã vừa đuổi tới Tiểu Quân Sơn chuẩn bị đi chiến đấu với tiên quân Ma Biên, nghe có đội quân lớn có thể không đi Ma Biên, muốn đi gây rối với mười yêu mạch lớn, cũng không nghĩ nhiều, liền đi cùng qua gây rắc rối với mười yêu mạch lớn, không thấy có gì bất ổn.

Dưới tình huống có Phương Nguyên chỉ huy, rất nhiều cao thủ ẩn nấp trong bóng tối, còn có các thiếu chủ yêu mạch làm con tin, hỏi thăm tin tức, con số này càng lúc càng khổng lồ, cuối cùng số lượng vượt quá ba trăm vạn khổng lồ Yêu Quân, quả thật chính là tồn tại vô địch ở Yêu Vực.

Vì vậy, mạch Tầm Bảo bị phá.

Mạch Đảo Dược bị phá.

Bộ tộc Già Nhật bị phá.

Bộ tộc Đằng Vân cũng bị phá...

...

...

Tình thế hỗn loạn không thể khống chế đã lan tràn ra khắp nơi.

Mười yêu mạch lớn đã ăn sâu bén rễ, dường như luôn khống chế Yêu Vực, nhưng ở trước thế lớn này lại không chịu nổi một đòn.

Mà cuối cùng thế lớn này hình như muốn quét khắp Yêu Vực, Phương Nguyên dừng lại, hắn nhìn thấy trên ngọn đồi cách đó không xa có một người đàn ông áo bào xanh và lão già khoác áo vàng đang đứng nhìn về phía mình, khí cơ lại giống như một ngọn núi vô hình, ép cho không trung này có chút đông cứng, khiến người ta không thở nổi.

Hai người kia đứng phía xa thi lễ với Phương Nguyên.

Phương Nguyên bước từ trên ngự liễn của yêu soái xuống, chậm rãi đi tới thấp trên núi, về phía bọn họ trả lễ.

Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy hai người kia, đã biết thân phận của bọn họ.

Yêu Vực có hai mạch Thanh Khâu cùng Trục Nhật, vẫn không bị Chủ Hắc Ám mê hoặc, thân thiết với Nhân tộc, coi trọng chuyện vượt qua tai kiếp. Từ tu vi cảnh giới của hai người kia, Phương Nguyên lại không khó đoán ra được bọn họ chính là người đứng đầu Thanh Khâu và lão tổ của mạch Trục Nhật.
Chương 1600 Ba đại yêu Vương (2)

Bây giờ bọn họ cuối cùng đã xuất hiện, đến đây ngăn cản mình.

- Mạch Bàn Sơn đã không tồn tại ở trên đời này nữa, lão tổ của mấy mạch này đều bị giết chết, Thánh Sơn lại bị ngươi dẫn người tiêu diệt, từ nay về sau không có thành tựu tốt. Bố cục mười yêu mạch lớn trước kia sẽ vĩnh viễn không xuất hiện nữa, Phương tiểu hữu, hoặc nói là Đạo tử mới... có phải ngươi cũng nên giơ cao đánh khẽ, để lại cho Yêu Vực ta chút hi vọng, đừng hủy diệt hoàn toàn không?

Đứng đầu Thanh Khâu thản nhiên nói, trên mặt không lộ rõ cảm xúc.

Trước giờ Thanh Khâu và Trục Nhật bọn họ bất hòa với mấy mạch khác, nhưng mấy mạch này bị tiêu diệt, bọn họ hình như cũng không mấy vui vẻ.

- Vãn bối cũng không có ý định hủy diệt Yêu Vực, chỉ muốn vượt qua kiếp nạn lớn!

Phương Nguyên trả lời thẳng thắn:

- Chuyện này ta làm có thể hơi lỗ mãng, nhưng là hành động bất đắc dĩ, mong hai vị tiền bối thứ lỗi!

Người đứng đầu Thanh Khâu và lão tổ Trục Nhật liếc nhìn nhau, lão tổ Trục Nhật có chút bất đắc dĩ nói:

- Cái ngươi gọi là lỗ mãng lại phá hủy hơn Yêu Vực ta, nhổ tận gốc rất nhiều mạch cổ xưa, Thánh Sơn bị hủy. Bây giờ Yêu Vực hỗn loạn. Nếu hai người chúng ta không xuất hiện gặp ngươi, sợ rằng ngay cả Thánh Sơn của Thanh Khâu và Trục Nhật chúng ta cũng không bảo vệ nổi. Như vậy còn tính là hành động bất đắc dĩ à?

- Mười yêu mạch lớn chôn hạt giốnghỗn loạn tất nhiên sẽ bị nó hủy diệt!

Phương Nguyên trả lời vô cùng đơn giản:

- Hơn nữa thời cơ hai vị tiền bối xuất hiện cũng rất tốt, nếu các ngươi xuất hiện, ta tất nhiên không thể làm nhiều hơn. Bố cục của Yêu Vực nhất định thay đổi, nhưng mầm mống rối loạn này phải kết thúc từ đây!

Người đứng đầu Thanh Khâu và lão tổ Trục Nhật liếc nhìn nhau, sắc mặt hơi trầm xuống.

Bọn họ tất nhiên nghe ra được ý của Phương Nguyên, biết dụng ý của mình không giấu được người thanh niên này.

Hai mạch Thanh Khâu và Trục Nhật cũng không ngốc, nếu không sao hai người bọn họ sớm không xuất hiện, muộn không xuất hiện, lại muốn chờ sau khi Phương Nguyên đã phá hủy mấy mạch khác mới hiện thân?

Trước đây Yêu Vực chính là do mười yêu mạch lớn quyết định, không ai làm gì được ai, nhưng bây giờ tình trạng hỗn loạn này vừa qua, trong mười yêu mạch lớn đã bị hủy mất hai. Sau này cũng chính là thiên hạ của hai mạch Thanh Khâu và Trục Nhật...

Đứng đầu Thanh Khâu chắp tay thi lễ với Phương Nguyên, nói:

- Chuyện Phương tiểu hữu cần làm đã làm xong chưa?

Phương Nguyên cười nói:

- Vãn bối không có ý định mơ ước tới quyền thế của Yêu Vực, cũng sẽ không ở lại Yêu Vực. Lần này ta chỉ muốn để cho Yêu Vực đi ký hiệp nghị với Tiên Minh, chuyện này xong, vãn bối sẽ rời đi. Chỉ có điều ta nghĩ hai vị tiền bối không nên nghĩ cách có được ba trăm vạn yêu binh này. Bọn họ sẽ ở đây, để cho Yêu Vực này tạm thời duy trì tình trạng một thiên hạ chia ba!

Lão tổ Trục Nhật biến sắc, nói:

- Phương tiểu hữu nói vậy là có ý gì?

Phương Nguyên nói:

- Sợ các ngươi qua chia nhau đám yêu binh này, không quá mười năm lại đánh nhau vì tranh đoạt vị trí đứng đầu Yêu Vực!

Sắc mặt người đứng đầu Thanh Khâu và lão tổ Trục Nhật đều hơi trầm xuống, nhưng kỳ lạ là bọn họ không thể phản đối.

Phương Nguyên nói câu này khiến bọn họ cũng hiểu rõ, Phương Nguyên sẽ không dễ dàng nhường thiên hạ Yêu Vực này cho bọn họ.

- Nói đến đây là được rồi!

Phương Nguyên chắp tay cười, nói:

- Hai vị tiền bối nên đại biểu Yêu Vực đi ký hiệp nghị với Tiên Minh đi!

Đứng đầu Thanh Khâu và lão tổ Trục Nhật ngơ ngác nhìn nhau, trong mắt đều có cảm giác bất đắc dĩ.

Hai người bọn họ đi ký hiệp nghị tất nhiên không thành vấn đề, dù sao hai mạch của bọn họ vốn ủng hộ chống lại kiếp nạn lớn, trước đây còn có mấy mạch khác phản đối, nhưng bây giờ mấy mạch này không chết cũng bị phá, chuyện lớn Yêu Vực chống đỡ kiếp nạn lớn sẽ không xuất hiện bất kỳ rắc rối nào nữa. Điều khiến bọn họ thấy bất đắc dĩ là Tiên Minh bắt đầu hành động cứng rắn như thế từ lúc nào?

Không muốn ký hiệp nghị thì chém chết, hủy diệt, chỉ để lại kẻ bằng lòng ký hiệp nghị...

Trong lòng bọn họ còn có một cảm giác kỳ lạ hơn.

Đứng đầu Thanh Khâu có chút bất đắc dĩ nói:

- Phương tiểu hữu, ngươi có phát hiện ra, bây giờ ngươi hình như càng có thể đại biểu Yêu tộc hơn chúng ta hay không?

- Phát hiện ra!

Phương Nguyên cười nói:

- Cho nên nếu hai vị không muốn, ta đại biểu Yêu Vực đi ký hiệp nghị cũng giống nhau thôi!

Lão tổ Trục Nhật tức giận nói:

- Cũng giống nhau à?

...

...

Bây giờ ba mươi vạn tiên quân Ma Biên lại ở phía tây Yêu Vực, giằng co với trăm vạn yêu binh Yêu Vực đã rời khỏi Tiểu Quân Sơn.

Theo quan hệ Tiên Minh và Yêu Vực trở nên căng thẳng, hai bên suýt nữa đã thật sự gây ra đại chiến.

Nhưng cuối cùng, một trận đại chiến này vẫn không thể nào đánh được. Sau khi mạch Bàn Sơn bị ba vị Thánh Nhân Tiên Minh và bốn vị chủ Thánh Địa liên thủ hủy diệt, Yêu Vực lại dâng lên một trận đại loạn chưa từng thấy. Trước đây những kẻ ở Yêu Vực luôn nói căm thù Tiên Minh và Nhân tộc rốt cuộc vẫn yếu đi. Yêu Vực lại đáp ứng đàm phán hòa bình, chỉ là đối tượng đám phán ban đầu từ những kẻ đứng đầu bảy yêu mạch lớn lại biến thành ba đại yêu vương.

Cho dù bảy yêu mạch lớn vẫn còn người sót lại, nhưng không có khả năng đại biểu Yêu Vực nữa.

Ba vị yêu vương này chính là Hồ yêu vương ở Thanh Khâu, Ô yêu vương ở Trục Nhật, cùng với Thôn Thiên yêu vương mới quật khởi.

Danh hiệu này là mới được đặt, Trong tay Truy Phong yêu vương nắm giữ ba trăm vạn yêu binh, quyền thế ngập trời, uy lực hung ác vô hạn, nhưng thời gian chính thức phong vương vẫn còn phải thảo luận nghiên cứu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK