Phương Nguyên hơi ngây ra, ngẩng đầu nhìn, liền thấy lúc này mình đã tới trước cửa Xích Thủy Đan Khê, lại thấy ở bên cạnh sơn môn, dưới một gốc tùng cổ, một nữ hài áo đỏ đang đứng, sắc mặt kiêu căng nhìn về phía mình, chính là Lý Hồng Kiêu đã hai lượt tranh phong với mình.
- Ngươi làm gì ở đây?
Phương Nguyên hơi kinh ngạc, xua đi mây trôi, tò mò nhìn nàng ta.
- Tới thăm lưỡng đạo khôi thủ thanh danh vang xa ngươi!
Lý Hồng Kiêu nhìn Phương Nguyên với vẻ đùa cợt, cười lạnh nói:
- Hai đạo trận đan, ngươi đều đoạt giải nhất, lại không biết phù đạo thì thế nào?
- Phù đạo?
Trong lòng khẽ động, đoán được ý đồ đến của nàng ta, chắc nha đầu này thua hai đạo trận, đan, liền chạy tới tìm hiểu chi tiết của mình? Không nhịn được liền lắc đầu:
- Ta không biết gì về Phù đạo, ngươi có thể yên tâm...
- Ngươi cũng có thứ không hiểu à?
Lý Hồng Kiêu nghe hắn nói vậy cũng hơi ngẩn ra, nhưng rất nhanh lạnh lùng cười một tiếng, nói:
- Ta có gì mà phải lo lắng, ta ngược lại hy vọng có thể nhìn thấy ngươi trên đại khảo phù đạo. Đan đạo và trận đạo ngươi đều thắng ta, nhưng cũng nên cho ngươi kiến thức một chút phù đạo của ta, để bổn cô nương được trút giận... Nhưng không ngờ, ngươi lại từ bỏ đại khảo phù đạo...
Khi nói, nàng ta nhẹ nhàng bấm tay, vạch mấy cái trong không trung.
Hành động này nhìn thì bình thường, vừa không có pháp ấn huyền diệu, cũng không có võ đạo huyền diệu, giống như ở trong không trung viết ra một chữ mà thôi, nhưng theo một chữ này của nàng ta được viết xong, khí cơ của thiên địa vạn vật lại dường như hơi thay đổi, sau đó thì lặng lẽ mất đi.
Mà Lý Hồng Kiêu viết xong chữ này, liền cười lạnh một tiếng, vòng ra sau cây, biến mất không thấy đâu.
Phương Nguyên ngưng thần quan sát một lúc, mới chậm rãi bước về phía trước.
Vừa đi tới chỗ Lý Hồng Kiêu viết chữ, liền chợt thấy thiên địa đại biến, một cỗ khí cơ hùng hồn gào thét mà đến, thân hình hắn bất động, sau đó liền phát hiện phía trước phía sau mình, đột nhiên có thêm những vết nứt, có thể thấy được rõ ràng, giống như kiếm ý, nhưng trong vết nứt này lại ẩn chứa một số lực lượng khác, tuy đơn giản lại rất tinh xảo, ở dưới chân hắn hình thành một chữ "Phù".
- Đây là uy thế của phù đạo à?
Phương Nguyên biết Lý Hồng Kiêu không có địch ý với mình, chỉ muốn triển lãm tạo nghệ phù đạo của nàng ta mà thôi.
Mà từ vừa rồi nàng ta xuất thủ cho thấy, dùng ngón tay làm bút, dùng hư không làm giấy, nàng ta quả thật bất phàm trên phù đạo, chắc nàng ta quả thật muốn dựa vào phù đạo để vãn hồi mặt mũi trước mặt mình, nhưng mình không hiểu phù đạo, nàng ta lại phải thất vọng rồi...
Đan đạo rõ ràng không kém, trận đạo lại có thể tranh đua với mình, hiện giờ không ngờ bản sự phù đạo cũng không tồi...
Nghĩ tới vẻ kiêu ngạo trên người Lý Hồng Kiêu, Phương Nguyên không khỏi thở dài một tiếng:
- Đúng là có vốn liếng để kiêu ngạo!
Hắn bước tới sơn môn của Xích Thủy Đan Khê, trong lòng cũng không nhịn được mà cảm thấy có chút tiếc nuối.
Có điều, khi hắn vừa cất bước đi qua sơn môn, trong lòng bỗng nhiên khẽ động, dường như nghĩ tới gì đó.
- Nếu ta cũng biết phù đạo thì tốt, chẳng phải dễ dàng có được thêm ba tháng à?
Kiến thức phù đạo Lý Hồng Kiêu thi triển, trong lòng Phương Nguyên không ngờ cũng sinh ra một chút hâm mộ, thậm chí trong lòng khẽ động, có một loại xung động muốn lập tức đi học phù đạo, cũng tiện đọ sức với nàng ta trong đại khảo phù đạo, vạn nhất học được thì sao?
Có điều nghĩ thì nghĩ, ý tưởng này vừa hiện lên, lại chỉ có thể cười khổ.
Hắn cũng biết đây là chuyện không thể, người ta bỏ ra bao công sức mới có thể học được ít nhiều bản sự, bởi vì mình đã bỏ công sức trên trận đạo và đan đạo, cho nên mới có thể đoạt được khôi thủ, nhưng phù đạo cũng là một môn học vấn cực kỳ tinh thâm, mình lại chỉ học được một chút cách vận dụng bút pháp cơ bản, không nghiên cứu sâu, muốn chờ mong có biểu hiện kinh diễm trên đại khảo phù đạo thì làm sao có thể?
Có điều đối với nguyên lý phù đạo, hắn lại vẫn biết một chút!
Cái gọi là phù đạo, chính là ngưng tụ một cỗ tinh khí thần, mượn nó để dẫn động lực lượng thiên địa.
So sánh với thuật pháp thần thông, đạo phủ chính là pháp ấn, mà lực lượng thiên địa chính là pháp lực của con người.
Phù triện, chỉ là một một cách gọi, kỳ thật cái quan trọng nhất của phù triện không phải là bản thân phù văn, mà là chữ viết bên trên.
Nói sâu hơn, thậm chí không phải là chữ viết, mà là tinh khí thần của người ta ẩn chứa trong chữ viết.
Chính là thông qua tinh khí thần này, mới có thể câu thông thiên địa, dẫn động lực lượng vạn vật.
Lý Hồng Kiêu viết trong hư không, sau đó rời khỏi, đợi cho Phương Nguyên đến gần, thần thông nàng ta lưu lại mới bạo phát, chính là đạo lý này, nàng ta ngưng tụ tinh khí thần của mình trong hư không, trước khi tinh khí thần này tiêu tán, đạo lực lượng này vẫn một mực tồn tại, đương nhiên viết trong hư không, tinh khí thần rất dễ biến mất, viết trên phù chỉ đặc biệt thì lại khác.
Mà trước khi học tập đạo phù triện, thường thường cần luyện thư pháp, hội họa..
Thư pháp, hội họa là dễ ngưng tụ tinh khí thần nhất, một số đại gia thư pháp, bút viết lên giấy, chữ viết cứng cáp hữu lực, như có thần ý, còn có một số họa sĩ cao minh, vẩy mực vẽ tranh, nhìn thì rất tùy ý, chỉ vài nét bút ít ỏi lại trông rất sống động, như rồng sắp bay, đây kỳ thật chính là ngưng tụ tinh khí thần của mình ở bên trong, đã gần như là lực lượng huyền diệu của phù đạo.
Chương 797 Linh quang chợt lóe (1)
Có nền tảng thư pháp hoặc là hội họa như vậy, nếu học phù đạo, có thể làm ít công to, thậm chí điểm một cái là thông!
Về tới trong phòng, Phương Nguyên cầm bút, viết liền mấy chữ to, sau đó tự nhìn một lúc, cười khổ bỏ qua.
Chữ hắn viết rất bình thường, thậm chí còn có chút khó coi.
Trước kia khi ở Tiên Tử Đường, hắn không có tiền mua giấy và bút, chỉ có thể dùng trúc làm bút, luyện tập trên cát, về sau tuy Chu tiên sinh tặng cho hắn một bộ, nhưng lại tiếc không dùng, về sau vào tiên môn, có thể có được giấy và bút tốt, nhưng cũng chỉ là để luyện chữ của mình không còn như gà bới mà thôi, không thể nói là đẹp được, càng đừng nói tới có thể đạt đến trình độ tu luyện phù đạo.
Cho nên, hâm mộ này vẫn chỉ có thể tính là hâm mộ thôi.
Ôm tâm ý mất mát, Phương Nguyên ngồi trong tĩnh thất, chậm rãi hít thở, nặng nề nhập định.
Nhưng lần nhập định này, do trong lòng có chút mất mát, rất nhanh liền tỉnh lại, dứt khoát nằm xuống giường mà ngủ.
Xích Thủy Đan Khê thanh u yên tĩnh, trong tiểu viện càng không một tiếng động.
Cách vách, Quan Ngạo vẫn đang bế quan ngủ say, lại càng vô thanh vô tức, không có dấu hiệu tỉnh lại.
Phương Nguyên vừa ngủ một giấc, cũng không biết trải qua bao lâu hắn đột nhiên ngồi dậy!
Trong lúc ngủ, trong đầu bỗng nhiên có một ý tưởng, giống như tia chớp nháy mắt liều chiếu sáng cả mộng cảnh đen xì!
- Tinh khí thần...
- Yếu nghệ của phù đạo chính là ngưng tụ một thân tinh khí thần, dẫn động lực lượng thiên địa!
- Ta chưa từng học phù đạo, trình độ thư pháp cũng không đạt tới trình độ để tu luyện đạo phù triện một cách thuận lợi.
- Nhưng nếu là tinh khí thần...
Hắn ngơ ngác nghĩ, sau đó chậm rãi xòe tay ra.
Trong lòng bàn tay hắn, một luồng khí xanh chậm rãi bay lượn, biến hóa mờ mịt, đây chính là Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết mà hắn tu luyện.
Yếu nghệ của pháp quyết này vốn là ngưng thần một thân pháp lực thần niệm, hóa thành một đạo khí tức bản nguyên.
. . . Mà khí tức bản nguyên này trên bản chất chính là một loại tinh khí thần!
Suy nghĩ này khiến hắn bỗng nhiên ngây dại, trong thức hải giống như có sét đánh, vang vọng không ngừng.
Thậm chí ngay cả biểu cảm cũng lộ ra có chút đờ đẫn...
Phù đạo thì mình chưa học, nhưng Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết thì mình đã tu luyện rất nhiều năm rồi.
Mấu chốt hơn là, sự thôi diễn của Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết vốn đã đi tới một điểm mấu chốt, chỉ thiếu một bước là có thể đạt tới tiểu thành, nhưng một bước này, là vì thiếu mất một thứ gì đó, chẳng lẽ, cái mình thiếu, chính là...
.... Phù đạo?
Gặp quỷ rồi, Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết của mình là cần biến hóa, sau khi biến hóa thì chính là tùy ý thi triển.
Chỉ có thi triển ra mới có thể xem như là uy lực nên có!
Nhưng nên thi triển như thế nào?
- Có phương pháp thi thuật nào mà cử trọng nhược khinh, thông với bản tâm hơn phù đạo.
...
Phương Nguyên lập tức nhảy lên, đổ ra các loại điển tịch trong túi Càn Khôn, sau đó lật xem thật nhanh, cuối cùng tìm ra một quyển Phù Triện Sơ Giải cũ nát, sau đó trong lòng kích động, lật xem thật kỹ.
Quyển Phù Triện Sơ Giải này chỉ là một số pháp tắc và cách luyện phù triện đơn giản, rất nhanh đã xem xong.
Sau đó Phương Nguyên một giây cũng không ngừng, trực tiếp ra khỏi cửa, chạy tới Tàng Kinh Điện của Xích Thủy Đan Khê, trực tiếp mở cửa điện, sau đó chẳng buồn để ý tới vẻ ảo não của người trông điện, trước tiên đút cho hắn một viên bảo đan, liền đi vào sâu trong đại điện, lấy ra tất cả thư tịch có liên quan tới phù triện, cường hành mượn về, ôm tới tiểu viện của mình.
Cũng may hiện tại hắn là khôi thủ hai đạo trận, đan, thanh danh phi phàm, nếu không người trông điện chưa chắc đã cho hắn mượn.
Mà về tới tiểu viện của mình, Phương Nguyên một khắc cũng không ngừng, bình tâm tĩnh khí, nghiên cứu kỹ đạo phù triện, bởi vì linh cơ ngẫu nhiên đó khiến toàn bộ tâm thần của hắn đã khẩn trương vô cùng, tất cả tinh lực đều hóa vào trong đó, từng câu từng chữ, từng tia từng dòng, từ từ nghiên cứu, minh ngộ, giống như một mê cung khốn nhiễu hắn hồi lâu cuối cùng cũng dần dần sáng tỏ.
- Quả nhiên là vậy...
- Thì ra là thế...
Vừa đọc một cái, chính là hơn nửa đêm, ngoài cửa sổ đã có ánh mặt trời.
Lúc này Phương Nguyên lại mặt đầy vui sướng, thậm chí có chút điên cuồng, có chút đắc ý.
- Cơ hội để Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết của ta đột phá tới tiểu thành chính là đạo phù triện...
- Thì ra bí quyết của đạo phù triện đã sớm được dung hợp trong phương pháp tu luyện của Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết.
Cái này nói ra thì có lẽ phức tạp, nhưng kỳ thật lại rất đơn giản, pháp môn tu luyện Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết vốn chính là pháp môn tu luyện phù đạo. Tu sĩ tu luyện phù đạo, nan đề lớn nhất gặp phải chính là làm thế nào để ngưng tụ tinh khí thần của mình, dẫn động lực lượng thiên địa, mà trên điểm này, Phương Nguyên từ lúc ban đầu tu luyện Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết đã bắt đầu tu luyện rồi.
Hắn thậm chí không nhịn được mà hoài nghi, Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết này lúc ban đầu chẳng lẽ chính là biến hóa từ trong phù pháp?
Huyền hoàng chính là thiên địa!
Thiên địa vô hạn, dung nạp vạn vật, nhưng có gì có thể dung nạp thiên địa?
Rất đơn giản, hai chữ thiên, địa là đủ rồi!
Đạo lý trong đây vốn chính là tương thông, thậm chí là thông dụng!
- Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, trời sinh chính là ngưng tụ thần ý, dùng vào phù đạo, người khác sao có thể đọ được với ta?
Chương 798 Linh quang chợt lóe (2)
- Cho dù hiểu biết của ta đối với đạo phù triện vẫn chưa sâu, rất nhiều pháp môn, kỹ xảo, phù văn đều chưa nắm giữ, nhưng cũng đủ để liều mạng với người khác, giống như là đối mặt vớimột đám người rất biết kiếm tiền, mà ta đối với đạo kinh thương lại không hiểu nhất, nếu thực sự so sánh, tất nhiên không bằng được người ta, nhưng mấu chốt là. . . Ta trời sinh đã có một mỏ vàng, vậy còn so sánh làm gì nữa?
- Nực cười, kỳ thật ta đã học phù đạo mười mấy năm, bản thân không ngờ lại không biết...
Các loại vấn đề hiện lên trong đáy lòng Phương Nguyên, khiến hắn ngơ ngẩn.
Nhưng rất nhanh hắn liền ép mình phải bình tĩnh lại, xác định mấy vấn đề.
Vấn đề thứ nhất là mình có cần tham gia đại khảo phù đạo hay không?
Vấn đề này, hắn rất nhanh liền có đáp án, đương nhiên là cần tham gia rồi!
Dù sao chỉ cần đoạt được khôi thủ một đạo, vậy có thể có thêm ba tháng đọc sách trong Lang Gia Các. Vấn đề thứ hai là mình tham gia đại khảo phù đạo, phần thắng bao lớn?
Vấn đề này, Phương Nguyên nhất thời vẫn chưa có kết luận, hắn chỉ biết, nếu mình dùng Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết để vẽ phù, vậy chẳng khác nào có căn cơ mạnh mẽ vô biên, sự ngưng tụ của tinh khí thần, ít người có thể đọ với mình, nếu thực sự so sánh với cao nhân phù đạo, có lẽ vẫn có chỗ không bằng, nhưng mấu chốt là trong đại khảo phù đạo cấp bậc này, lại chưa chắc không có sức đánh một trận...
Mà mấu chốt nhất chính là vấn đề thứ ba...
. . . Đại khảo phù đạo, mình chưa báo danh!
. . .Thậm chí mình ngay cả phù sư cũng không phải, không có tư cách tham gia đại khảo phù đạo!
Vấn đề cuối cùng Phương Nguyên nghĩ rất lâu liền đứng dậy ra khỏi cửa, lần này hắn không do dự, trực tiếp tới linh viên tu hành ở phía tây Vấn Đạo Sơn cách Xích Thủy Đan Khê không xa, nói với đồng nhi trông núi, bảo hắn đi thông bẩm cho Tiên Minh Tuần Giám Sứ Triệu Chí Trăn, sau đó đợi khoảng thời gian một chén trà, cuối cùng được đồng nhi dẫn vào trong động phủ linh viện, gặp vị Tuần Giám Sứ này.
- Ha ha, khôi thủ trận, đan sáng sớm đã tới tìm ta có chuyện gì thế?
Triệu Chí Trăn thấy Phương Nguyên tới, liền cười ha ha, cảm thấy rất có hứng thú.
Phương Nguyên nói:
- Không phải lúc trước tiền bối từng nói, vãn bối có việc thì có thể tới tìm tiền bối nhờ hỗ trợ à?
Triệu Chí Trăn hơi ngẩn ra, cười nói:
- Thế ngươi có chuyện gì?
Phương Nguyên nói:
- Vãn bối. . . Muốn tham gia đại khảo phù đạo. . .
Triệu Chí Trăn lập tức ngây ra một thoáng, sắc mặt rất cổ quái:
- Ngươi cũng có học đại khảo phù đạo à?
- Học một chút...
Phương Nguyên lắc đầu, nhìn Triệu Chí Trăn với vẻ chân thành, nói:
- Vãn bối không phải phù sư, trước đó cũng không ghi danh...
Triệu Chí Trăn nghe vậy thì có chút hồ đồ:
- Ngươi là muốn ta...
Phương Nguyên rất thản nhiên nói:
- Dù sao bên ngoài cũng đồn đại vãn bối là người thân của tiền bối, còn có người nói ta là nhờ quan hệ của tiền bối mới giành được khôi thủ hai đạo trận, đan, thế là vãn bối liền nghĩ, không bằng thực sự nhờ tiền bối giúp ta đi cửa sau, một là giúp ta giải quyết vấn đề không phải phù sư thì không được tham gia thi, hai là giúp ta âm thầm báo danh, giành được tư cách tham gia đại khảo phù đạo?
Sự thật chứng minh, thân là Tiên Minh Tuần Giám Sứ, còn là Tuần Giám Sứ trong lời dồn có cơ hội rất nhanh thăng nhiệm làm trấn thủ một phương, nếu muốn đi cửa sau thì vẫn rất đơn giản, ít nhất, sau khi Triệu Chí Trăn trầm mặc một lúc, sau đó bảo Phương Nguyên trở về, rất nhanh liền có một đồng nhi tới Xích Thủy Đan Khê, đưa cho Phương Nguyên một tấm hào bài, hào bài này đại biểu cho tư cách tham gia Đại khảo phù đạo.
Thế là đến ngày đại khảo phù đạo, Phương Nguyên liền dậy sớm, đi tới nơi khảo hạch.
Đại khảo phù đạo là cuộc thi thứ ba trong Lục Đạo Khảo Hạch, lại có chút giống như một đạo có nhân khí thấp nhất.
Người tới dự lễ ít nhất, nhân số tham dự khảo hạch cũng ít nhất.
Vấn Đạo Sơn bày ra một tiên đài có thể chứa ba trăm người, liền có thể đủ cho tất cả phù sư tham dự khảo hạch rồi.
Nguyên nhân cũng rất đơn giản, phù đạo vốn chính là một cửa cao có tiếng, lại khó có thể dùng để thành tựu con đường tu hành, người chuyên tâm đạo này không nhiều lắm, hơn nữa đại gia phù đạo thực sự có bản lĩnh, sớm đã có danh hiệu Đại Phù Sư, cũng sẽ không tới.
Trên trình độ nào đó mà nói, đại gia phù đạo, trước khi thực sự tham ngộ phù đạo, cũng thường là đã có thanh danh rất cao, bởi vì phàm là người xuất sắc ở một đạo này, hoặc là thư pháp kinh người, hoặc là họa công thâm hậu, hoặc là học thức uyên bác, bọn họ không cần mượn dùng phù đạo cũng thường đã có thanh danh lớn và địa vị cao rồi, cho nên cũng không quá để ý tới thanh danh mà phù đạo này mang đến cho mình.
Có điều, khảo hạch phù đạo vốn lộ ra vô cùng vắng vẻ, nhưng sau khi Phương Nguyên vào sân, bỗng nhiên lại dẫn phát một hồi sóng to gió lớn.
- Là hắn, sao hắn lại tới?
Có người nhận ra Phương Nguyên, kinh hãi tới mắt như rớt khỏi tròng.
- Trận khảo và đan khảo đều đoạt khôi thủ rồi, chẳng lẽ hắn trên phù đạo cũng có bản sự rất mạnh?
- Không thể, tuy hắn là Kim Đan, nhưng nhìn thì tuổi tác cũng không lớn....
Sau khi trải qua hai lần đại khảo trận đạo và đan đạo, Phương Nguyên ở một giải Vấn Đạo Sơn này vốn đã có thanh danh đại thịnh, hơn nữa còn được truyền bá ra rất nhanh, chính là đại danh nhân hoàn toàn xứng đáng.
Chương 799 Đại khảo phù đạo (1)
Bởi vậy vừa thấy hắn xuất hiện ở hiện trường đại khảo phù đạo, lập tức dẫn động những tiếng kinh ngạc và khiếp sợ, rất nhanh liền có nhiều người tự truyền thư, báo với người quen, tên đoạt hai chức khôi thủ lại tới rồi.
Thế là, điều này khiến cho đại khảo phù đạo xuất hiện một màn khiến người ta bất ngờ.
Vốn không có bao nhiêu người tham dự, mà người tới xem cuộc thi, cũng đều người khí độ trầm ổn, tu dưỡng thâm hậu, nhưng theo Phương Nguyên này vừa xuất hiện, lại ầm một tiếng trở nên náo loạn, sau đó rất nhanh liền có từng đám người chạy tới bên này...
- Khôi thủ trận đạo và đan đạo vẫn chưa đủ, đây là muốn tới đoạt cả khôi thủ phù đạo à?
Đây là người trong lòng mang nghi hoặc, muốn đến xem Phương Nguyên rốt cuộc có bản sự bao lớn.
- Điều này căn bản là không thể, là tới kiếm thanh danh à?
Đây là người không tin lắm thực lực của Phương Nguyên!
- Hắn trông... thực sự có chút đẹp trai!
Đây là các tiểu tiên tử của đạo thống Trung Châu trong lúc vô ý bị Phương Nguyên chinh phục.
...
- Ngươi không phải nói mình không hiểu phù đạo à?
Một nữ hài áo đỏ đang sắc mặt bất thiện nhìn Phương Nguyên, trên mặt như sắp ứa ra nước.
- Vốn quả thật là không hiểu...
Phương Nguyên nhìn thấy Lý Hồng Kiêu, vẻ mặt cũng có chút mất tự nhiên, giải thích:
- Vô tình ngộ được một ít...
Lý Hồng Kiêu nghe vậy, cười lạnh một tiếng:
- Ngươi muốn nói với ta là mình trong vòng một ngày đã học xong phù đạo?
Phương Nguyên cân nhắc một lúc, nói:
- Nói như vậy cũng không đúng, kỳ thật ta trước kia đã biết rồi, nhưng ta không biết mình hiểu...
- Ha ha, tùy ngươi!
Lý Hồng Kiêu nghiêm túc quan sát Phương Nguyên mấy lần, cũng bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, nói:
- Nói thật, ta cũng hy vọng ngươi tới, dù sao nếu ngươi không tới, vậy ta đoạt khôi thủ cũng không có ý nghĩa gì, dù sao cũng phải thắng cả ngươi, khôi thủ này mới xem như là danh chính ngôn thuận!
Phương Nguyên dùng ánh mắt cổ quái nhìn Lý Hồng Kiêu một cái, liền lắc đầu không nói nữa.
Hắn cũng bởi vì mình lúc trước quả thật đã nói với Lý Hồng Kiêu là sẽ không tham gia phù đạo, cho nên mới giải thích vài câu.
Trao đổi nhiều hơn thì hắn cũng không có hứng thú.
Cũng là bên cạnh hắn, một vị nam tử trẻ tuổi mặc nho bào đội mũ cao, lúc này bỗng nhiên thản nhiên mở miệng, nói:
- Ngươi trong mấy ngày nay cũng rất nổi bật, đoạt liền hai đại khôi thủ trận đạo và đan đạo, phần thiên tư này cho dù là ta cũng rất khâm phục, nhưng đáng tiếc, ngươi đến đại khảo phù đạo tìm thanh danh, vậy thì là đến nhầm chỗ rồi, phù đạo tinh thâm, một đời nghiên cứu cũng không đủ, huống chi ngươi còn bị phân tâm?
Thanh âm nói chuyện của hắn rất bình thản, mang theo sự thong dong đặc hữu của phù sư, cũng mang theo sự tự tin và ngạo mạn đặc hữu của phù sư.
Có điều nghe hắn nói vậy, Lý Hồng Kiêu và Phương Nguyên lại đều thản nhiên quay đầu lại nhìn hắn một cái.
Phương Nguyên không nói gì, đi tới trước bàn gỗ của mình.
Lý Hồng Kiêu thì nhẹ nhàng "A" một tiếng!
. . . Hai người này nhìn thì còn ngạo mạn hơn hắn!
- Hai người này cũng cuồng thật...
Trên mặt vị phù sư trẻ tuổi đó hiện lên vẻ không vui, nhưng cũng kiềm chế, không lập tức phát hỏa.
- Quy tắc đại khảo phù đạo lần này là đơn giản nhất!
Trên thượng thủ của tiên đài, Lang Trúc tiên sinh chủ trì đại khảo phù đạo khí độ ung dung, cười ha ha, nói:
- Phù đạo giả, dẫn động lực lượng thiên địa, hóa thành thần thông, chính là làm phù. Đại khảo lần này, chỉ cầu sàng lọc lương tài, thành cầu Di Châu, bởi vậy lão phu không chuẩn bị kiểm tra những kiến thức cơ của các ngươi đối với ba ngàn bảy trăm loại hình chữ thái cổ, thượng cổ, cũng không kiểm tra sự nắm giữ của các ngươi đối với một trăm lẻ tám loại phù văn cổ kim, chỉ kiểm tra bản nguyên phù đạo đơn giản nhất của các ngươi, lực lượng đối với dẫn động thiên địa vạn vật, cũng chính là lực lượng ý niệm...
Lang Trúc tiên sinh đó nói xong, hơi dừng lại một chút, lại nâng ngón tay viết xuống một chữ "Lôi" trong hư không, sau đó cười nói:
- Cho nên, đại khảo phù đạo lần này, không câu nệ phù loại, không luận đạo văn, các ngươi chỉ cần viết một đạo dẫn lôi chi phù, người mạnh nhất sẽ thắng!
Sau khi đứt lời, ánh mắt đảo qua mọi người trong sân, thấp giọng nói:
- Nửa canh giờ làm hạn định!
Sau khi nói xong, bên cạnh sớm đã có đồng nhi đưa tới một nén hương xanh, cắm vào lư hương trong tay hắn.
Sau đó, trên tiên đài, chư vị phù sư trẻ tuổi liền đều ngồi ngay ngắn, nhìn tới trước mặt mình.
Trước mặt mỗi người đều có một cái bàn nho nhỏ.
Trên bàn, bày bút và nghiên mực, cùng với một tờ giấy vẽ phù triện trống một thước vuông ánh ra màu tím.
Chỉ có một phù triện trống, nói cách khác, chỉ có một lần cơ hội để viết.
Bởi vậy, hơn ba trăm người trên tiên đài này không ai vội vàng viết cả, chỉ ngưng thần mà ngồi, thầm cân nhắc, có người chau mày, cũng có người ngón tay không ngừng vẽ vạch trong hư không, hiển nhiên là đang cân nhắc xem phải làm như thế nào mới có thể khiến phù lực này mạnh hơn.
Nội dung của đại khảo phù đạo cũng quả thật rất đơn giản, chỉ là một đạo lôi phù mà thôi!
Nói cách khác, trên đạo phù triện này chỉ cần có thể dẫn động lực lượng lôi điện, liền xem như thành công.
Nhưng đây dù sao cũng là đại khảo phủ đạo, không ai dám thực sự nghĩ nó lại đơn giản như vậy, nếu đại khảo phù đạo lần này là vì truy cầu danh hiệu Đại Phù Sư, vậy tự nhiên phải thể hiện ra chỗ độc đáo của mình, mới có tư cách có danh hiệu Đại Phù Sư đó.
Chương 800 Đại khảo phù đạo (2)
Về phần ai là khôi thủ, vậy thì phải xem lôi lực mà lôi phù dẫn tới.
Phương Nguyên lúc này cũng đang nhìn chằm chằm phù triện trống trước mặt, chần chừ chưa mài mực động bút.
Hắn chỉ suy nghĩ:
- Một đạo lôi phù à?
- Ta chỉ cần bấm tay búng một cái, liền có thể dẫn lôi đình hàng lâm, bổ tan cả tiên đài này cũng rất dễ dàng, nhưng đây là thần thông của bản thân ta, không được coi là phù lực, chỉ có ngưng tụ lực lượng tinh khí thần của mình ở một chỗ, hạ xuống trên phù triện, sau đó thì bất luận là lúc nào, thôi động phù triện, đều có thể dẫn tới thôi động một đạo Huyền Hoàng Khí đó, dẫn thiên lôi đánh xuống, mới được coi là một tấm phù triện đủ tư cách!
- Tâm ý, tâm ý, phù lực chính là tâm ý, ta nên viết xuống tâm ý này như thế nào?
Cho dù là hắn tu luyện Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, tinh khí thần đều vượt trên người tu hành bình thường, nhưng cũng không có nghĩa là hắn ở trên phù đạo có thể nhất phi trùng thiên, tâm ý của hắn đúng là rất mạnh, Huyền Hoàng Khí cũng tương hợp với phù đạo, nhưng hiện giờ lưu lại trên giấy cũng vẫn là một vấn đề. . .
Nói cách khác, cũng là trực tiếp dùng phù đạo ngăn địch, sẽ thoải mái hơn rất nhiều!
...
Thời gian từng chút trôi qua, các tu sĩ phù đạo chung quanh đều đã bắt đầu viết.
Có người đoan đoan chính chính, ngưng thần chính khí, viết xuống bốn chữ to "Ngọc sắc thiên lôi".
Lúc viết, chỗ ngòi bút liền có lôi quang ẩn hiện, hư không chung quanh rung động ầm ầm, có thể thấy được tâm thần mạnh cỡ nào!
Mà đây chính là họa pháp bình thường của một đạo Ngọc Đế Sắc Lôi Phù!
Cũng có người chỉ là ngòi bút run run, giống như vẽ loạn một đạo.
Nhưng nếu nhìn kỹ, lại có thể thấy được một bút vẽ loạn ra này, ẩn hiện hình rồng, giống như có chân long bay lượn, cũng có thể tưởng tượng, nếu phù này dẫn động, mượn hình rồng, dẫn lôi lực, dụng ý linh hoạt, huyền diệu, lại là họa pháp Chân Long Lôi Phù thịnh hành ở Đông Hải.
Mà Lý Hồng Kiêu thì nhẹ nhàng chuyển động bút trong tay, tựa cười mà như không phải cười nhìn phù triện trống ở trước mặt.
Chỉ mất không đến mấy hơi thở, nàng ta liền đã nhẹ nhàng chấm bút vào mực, sau đó một vết mực liền rải lên trên phù.
Vết mực có hạ xuống, liền giống như là có tinh khí nhẹ nhàng bốc hơi, bay đến trên trời liền dẫn động mây đen hội tụ, khiến cho một vị phù sư giám thị ở bên cạnh cuống quít lên, dùng hộp ngọc phong tồn một đạo phù triện này mới tránh khỏi thiên không tiếp tục âm trầm.
Sau đó, nàng ta liền để bút xuống, đứng dậy, quay đầu nhìn Phương Nguyên một cái, xoay người bước đi.
Đến cảnh giới này của nàng ta đã có thể dùng ngón tay làm bút, dùng hư không với giấy, tạo nghệ phù đạo cực kỳ tinh thâm, đã không cần phải suy nghĩ mình nên viết đạo phù này như thế nào, chỉ cần nàng ta thầm nghĩ trong lòng là nên viết phù gì, nhẹ nhàng điểm một cái, tâm niệm tự nhiên sẽ ở trên phù.
Lần này, nàng ta cũng quả thật là đi đầu.
Thậm chí lúc nàng ta rời khỏi, Phương Nguyên vẫn đang nhìn chằm chằm phù triện trống trước mặt, chưa viết xuống.
Mà điều này tất nhiên cũng khiến nàng ta rất là vui vẻ, thản nhiên cười cười.
Sau đó, bắt đầu từ nàng ta, liền có càng lúc càng nhiều tu sĩ đứng dậy rời khỏi, dần dần bước đi, theo nén hương càng cháy càng ngắn, cho dù là một số người trong lòng vẫn chưa nắm chắc, cũng đã viết phù, sau đó đứng dậy rời khỏi, dù sao, cho dù là phù lực hơi yếu một chút thì cũng tốt hơn là nộp giấy trắng, dần dần, hương đã cháy tới cuối, trên tiên đài to rộng như vậy, lại chỉ còn một mình Phương Nguyên.
- Ha ha, vị tiểu hữu này, lão phu cũng không muốn cắt ngang mạch suy nghĩ của ngươi, có điều thời gian đã...
Vị Lang Trúc tiên sinh kia nhìn trước người Phương Nguyên vẫn là phù triện trống, cũng không nhịn được vuốt râu mỉm cười một tiếng.
- Phù.
Cũng chính lúc thanh âm của hắn vang lên, Phương Nguyên cuối cùng cũng có quyết định.
Hắn nhẹ nhàng chấp bút, ở trên phù triện này rất là nghiêm túc viết ra một chữ "Lôi", rất ít người có thể phát hiện, khi hắn viết xuống một chữ này, trong cổ tay có một đạo thanh quang lờ mờ, theo bút hạ xuống, chậm rãi thấm vào trong phù triện.
Cũng vào lúc này, khói nhẹ tan hết, vị Lang Trúc tiên sinh kia thò đầu vào nhìn, cười nói:
- Chữ xấu thế...
Phương Nguyên than khẽ một tiếng, để bút xuống, đứng dậy, lườm Lang Trúc tiên sinh một cái!
Sau khi thi xong phù đạo, Phương Nguyên cũng không ở lại, lập tức cưỡi mây bảy thẳng tới Xích Thủy Đan Khê.
Đối với khảo hạch phù đạo này, thế ưu khuyết của hắn đều cực kỳ rõ ràng, mình cũng thật sự không tiện bình phán.
Có điều khi hắn đi rồi, chỗ đại khảo phù đạo này cũng đã xôi xao ầm ĩ.
Vì một người đã giành đại khôi thủ ở cả trận đạo và đan đạo như hắn lại tham dự đại khảo phù đạo, cũng khiến cho một khảo hạch trên trình độ nào đó mà nói thì được xem như là ít được chú ý như phù đạo không ngờ lại dẫn phát sự chú ý của vô số người, tất cả mọi người đều chờ mong thành tích khảo hạch cuối cùng của hắn.
- Chẳng lẽ thật sự sẽ sinh ra khôi thủ ba đạo trận, phù, đan à?
- Có lẽ sẽ không đâu, vị áo xanh kia lúc khảo hạch trận đạo và đan đạo đều vô cùng thong dong, tự tin mười phần, nhưng ở phù đạo lại hình như có chút khó khăn, hơn ba trăm người tham dự khảo hạch, hắn là người hoàn thành phù triện cuối cùng, suýt nữa thì đã vượt quá thời gian.