Là vì Thiên Nguyên, cũng vì cố gắng của mình cùng với vô số người....
.... Cho dù tuyệt vọng cũng phải có lời giải thích?
Hắn thi theo chỉ dẫn của mèo trắng, đi tới một nơi càng ngày càng hoang vắng, có mèo trắng trên vai cho nên hắn đi vô cùng nhẹ nhàng, thậm chí còn có chút chậm, nhưng phía sau hắn, Lữ Tâm Dao khoác áo choàng đen và Giao Long lại giống như cố hết sức, đại địa dưới chân giống như không ngừng kéo dài, khuếch tán, hao hết khí lực, Phương Nguyên cũng càng ngày càng xa.
Ngay lúc bọn họ kinh hoảng vô độ, Phương Nguyên bỗng nhiên ngừng lại.
Quay đầu liếc nhìn hai người bọn họ một cái, nhíu nhíu mày:
- Các ngươi thật sự muốn theo?
Lữ Tâm Dao không nói được một lời, phi thân lên đạp mây chạy tới bên cạnh Phương Nguyên, nhẹ nhàng thở dốc mấy cái mới nói:
- Hiện tại mọi người khắp thiên hạ đều đang đuổi giết sinh linh chuyển sang kiếp khác trong Ma Tức Hồ, ta làm gì còn đường sống ở đây, hơn nữa....
Khẽ trầm mặc một lúc mới nói:
- Nếu hắn lựa chọn ngươi, vậy ta cũng muốn đi xem ngươi rốt cục sẽ tạo ra kết quả gì?
Vẫn giống như lần đầu quen biết Lữ Tâm Dao, Phương Nguyên không nhìn ra được trong lòng nàng rốt cục suy nghĩ cái gì, cũng không thể nhìn thấu, chỉ nhận ra nàng quả thật có lòng muốn đi theo, cũng không nói thêm. Không ai biết con đường này rốt cục là gian nan hay hiểm trở, là sống hay chết, nếu Lữ Tâm Dao nguyện ý đi theo, như vậy nàng đã chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ.
- Còn ngươi thì sao?
Hắn nhìn về phía Giao Long, nói:
- Ngươi là nô bộc của ta, nhưng trên thực tế cũng không là thật. Ta cứu ngươi từ trên Nam Hải Kim Câu, nhưng ngươi cũng giúp ta không ít, nếu ngươi muốn tự do cứ việc đi. Hiện giờ Thiên Nguyên cũng không có mấy người có thể làm khó ngươi, nhưng nếu vẫn đi theo ta.... ngay cả ta cũng không biết chuyện phía sau rốt cục sẽ như thế nào!
- Đi... ta cũng đi....
Giao Long mệt mỏi thở hồng hộc, một lát sau mới ngẩng đầu lên nói:
- Lão Phương, vốn dĩ ngay từ đầu ta cũng không xem ngươi là chủ nhân... Hừ, ai có bản lãnh làm chủ nhân lão tử chứ?
- Nhưng chuyện ngươi làm Ma Ngang ta rất bội phục, cho nên ta bằng lòng xem ngươi là bằng hữu, cũng nói với ngươi những lời trong lòng mình!
- Từ khi ta sinh ra đã ở trên Nam Hải, chuyện lúc trước đều không thể nhớ, cũng không biết từ khi mình sinh ra đã quên đi chuyện gì, nhưng ta có thể khẳng định, ta bị khí tức của đại kiếp nạn Thiên Nguyên làm kinh động mà mở mắt, thật ra ta cũng không quan tâm tới thân thế gì đó, chỉ thoải mái tự tại là quan trọng nhất. Nhưng nghe ngươi muốn đi tới nơi đó, ta thật sự có chút động tâm, lại cảm thấy ta cũng có thể theo ngươi đi tới đó một chuyến!
- Từ nơi xa xôi cảm ứng được sao?
Phương Nguyên nghe xong cũng chỉ khẽ nhíu mày.
Thân thế của Giao Long quả thật vẫn là một điều bí ẩn, Vong Tình Đảo treo nó ở Nam Hải, nhưng vẫn không tra ra cái gì. Nếu nói lúc trước hắn không có lai lịch, chỉ từ hải xà biến thành Giao, như vậy không thể có tu vi cỡ này, lại có thể bất tử ba ngàn năm trên Kim Câu, nhưng nếu nói nó có lai lịch, lại không thể tìm ra được chút manh mối nào.
Thậm chí chuyện nó gọi là Ma Ngang, mãi tới khi nó tự mình nói ra mới có người biết!
Nhưng nếu nó sẵn sàng nói ra bí mật của mình, như vậy mang theo nó cũng không phải xấu.
Tương lai của hành trình này vẫn chưa rõ ràng, nhiều thêm biến số cũng không tính là chuyện xấu.
- Meo...
Vào lúc này Bạch Miêu lại có chút không kiên nhẫn kêu to một tiếng, tỏ vẻ không thích bọn họ dài dòng.
- Vậy cùng đi thôi!
Phương Nguyên vén tay áo lên, dọc theo đường nhỏ đi tới trước.
Lúc này Giao Long cùng người thủ sơn Đông Hoàng Sơn đi theo phía sau, dường như vì có được sự đồng ý của mèo trắng nên không bị bỏ lại quá xa. Thân hình hai người một Giao nhanh chóng biến mất ở cuối con đường nhỏ. Thoạt nhìn không thể nhìn thấy vì khuất tầm mắt, nhưng thời điểm bọn họ đi về phía trước, thế giới lại xuất hiện vô số bóng chồng, bọn họ từ bóng chồng này đi vào bóng chồng khác, sau đó thân ảnh dần nhạt đi, cũng không ai biết đi tới nơi nào.
- Đã nhiều năm như vậy, nhân gian rốt cục xuất hiện người phi thăng....
Lão Quy bên trong Nam Hải nhàn nhạt thở dài, sau đó chậm rãi ngửa đầu:
- Nhân cơ hội này đi ngủ!
.......
Thiên địa trở nên hư ảo mờ mịt, không hề chân thật.
Phương Nguyên đi theo con đường nhỏ mèo trắng chỉ, đi tới trước liền cảm giác xung quanh có chút không đúng.
Dường như xung quanh thiên địa, tất cả pháp tắc đều bị tách ra từng chút một, lộ ra một cánh cửa thật lớn.
Trước kia hắn nhiều lần bị mèo trắng dắt từ nơi này tới nơi khác vô cùng thần dị, thoạt nhìn hai nơi đó có khoảng cách cực xa, nhưng hắn chỉ đi vài bước đã tới. Trước kia hắn không hề phát hiện sự biến hoá này, nhưng bây giờ tu vi đã khác, lại bắt đầu có một chút lĩnh ngộ, có thể cảm giác pháp tắc xung quanh hình thành quy luật và biến hoá vừa kỳ dị mà lại huyền diệu.
Loại cảm giác này giống như mang theo bọt nước tiến vào trong biển.
Nước biển như có sinh mệnh tự tách ra hai bên, tạo thành một thông đạo.
Mạnh mẽ cưỡng ép trái tim bình tĩnh, Phương Nguyên làm như không thấy đối với biến hoá xung quanh, tiếp tục đi về phía trước.
Con đường hẹp quanh co hắn dưới chân hắn bỗng nhiên biến mất, đột nhiên xuất hiện một dải ngân hà vô biên, chung quang là hư vô vắng lặng, chỉ có những ngôi sao không có sự sống treo ở phía xa, tưởng như có thể với tới nhưng lại xa tận chân trời, giá lạnh bao vây xung quanh, tâm như bị huỷ diệt.
Chương 1807 Đại Tiên giới (1)
Phương Nguyên dùng pháp lực bảo vệ bản thân, tiếp tục đi về phía trước.
Hắn cảm nhận được sự biến hoá xung quanh, trong lòng có chút chấn động, sinh ra một số cảm ứng.
Xung quanh hắn mất đi pháp tắc che chở, giống như cá trong nước nhảy lên trên bờ.
Điều này khiến hắn hiểu lúc này bản thân đã rời khỏi Thiên Nguyên.
Bởi vì bình thường pháp tắc bản thân nắm giữ đều là một phần của Thiên Nguyên, cho nên khi bản thân rời khỏi Thiên Nguyên liền mất đi sức mạnh nắm giữ đối với pháp tắc này. Khắp nơi đều là sao trời, bên trong sao trời cũng có một chút pháp tắc giống với Thiên Nguyên, tuy hắn có thể nắm giữ nhưng lại mất đi cảm giác quen thuộc vốn có, giống như chim nhỏ dưới cánh chim, lập tức mất đi cái ôm ấm áp.
- Có lẽ ta đã đi đúng đường.
Cảm nhận biến hoá xung quanh, Phương Nguyên giật mình, âm thầm suy tư.
Hắn khác với những người tu hành, tu sĩ Hoá Thần khác đều tìm hiểu cùng nắm giữ pháp tắc Thiên Nguyên, mà hắn lại là thiên đạo Hoá Thần, đi lên con đường tự thành pháp tắc, có lẽ cũng vì thế, hiện giờ tuy hắn nắm giữ pháp tắc ít hơn khi ở Thiên Nguyên, nhưng vẫn giữ lại không ít. Hắn có một dự cảm, nếu bản thân giao thủ với tu sĩ Hoá Thần bình thường, đối thủ có thể mạnh hơn hắn khi ở Thiên Nguyên, nhưng vào bên trong sao trời, đối thủ có thể sẽ thua xa hắn, chênh lệch hai bên trở nên rất lớn.
- Giống như Ma Ngẫu chuyển sang kiếp khác, tự sinh thiên địa, nhưng không thể kiềm chế được vạn vật...
Trong lòng nghĩ tới tất cả những chuyện này, Phương Nguyên vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Cảnh vật xung quanh không ngừng biến hoá theo bước chân hắn bên trong bầu trời sao này, bước tiếp theo lại bỗng nhiên bước tới trên một đại tinh hoang vắng tĩnh mịch. Phía trên đại tinh toàn tro bụi, để lại một dấu chân rõ ràng mà cô tịch, xuôi theo về phía trước.
Phía trên đại tinh này thậm chí ngay cả gió cũng không có.
Cho nên Phương Nguyên có thể nhìn thấy miêu trảo tinh mịn bên cạnh dấu chân hắn, không biết có từ cách đây bao nhiêu lâu rồi.
- Quả nhiên Miêu huynh tới từ thiên ngoại?
Phương Nguyên trầm ngâm, tiếp tục đi về phía trước.
Cảnh vật biến ảo, cước bộ hắn không hề ngừng lại, thân hình cũng không ngừng biến hoá.
Khi thì bước chậm phía trên ngân hà, lúc lại bước qua cơn mưa đá, khi lại bước qua vầng hào quang bên ngoài ngôi sao.
Loại cảm giác này vừa kỳ quái lại rực rỡ đầy màu sắc.
Biểu hiện chưa từng có trong đời khiến tâm thần Phương Nguyên cảm thấy yên tĩnh trước nay chưa từng có.
Nhưng từ sâu trong linh hồn cũng cảm giác vô cùng hoang mang.
Hắn có thể cảm giác được ý nghĩa của bầu trời sao này tương đương với sinh mệnh.
Chúng nó tồn tại mấy vạn năm, mấy ngàn năm, thậm chí mấy ngàn triệu năm bên trong sao trời, vĩnh hằng không thay đổi, mãi mãi cô tịch. Nếu ngẫu nhiên có một sao chổi đánh úp tới sẽ khiến khắp nơi đầy bụi bặm, nhưng lại không có một chút dấu hiệu sinh mệnh tồn tại nào nhìn thấy cảnh đó, như vậy những ngôi sao này tồn tại, tự mình diễn hoá ra tất cả biến hoá thì có ý nghĩa gì?
Có lẽ từ ý nghĩa cũng do nhân loại tự tưởng tượng ra.
Đối với bọn họ, ý nghĩa bản thân là vô nghĩa?
Căn nguyên vũ trụ chính là vĩnh viễn tĩnh mịch, vĩnh viễn hoang tàn.
...........
- Meo....!
Đắm chìm trong các loại suy nghĩ đáng sợ, Phương Nguyên dường như không thể tự kiềm chế, chỉ biết máy móc tiến lên trước, mãi tới khi bên tai vang lên một tiếng mèo kêu trực tiếp truyền tới thức hải mới giật mình tỉnh giấc, ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
Trước mặt hắn, bên trong tinh không bỗng nhiên xuất hiện một cánh cửa đồng lớn.
Cửa đồng kia tan hoang, xa xưa, tản ra một loại uy nghiêm vô hình.
Nhưng khi thấy cánh cửa bằng đồng này, tâm thần Phương Nguyên chấn động, cảm giác được một chút gần gũi.
Dù sao đây cũng là dấu vết do con người tạo ra.
Thấy được một cánh cửa bằng đồng này, hắn cảm thấy bản thân không còn đơn độc.
- Đã tới Đại Tiên giới rồi sao?
Dựa vào lý trí bản thân, Phương Nguyên nhanh chóng phấn khởi tinh thần.
Cho dù bên trong Đại Tiên giới có thứ gì đó đang chờ hắn, hắn vẫn phải tới!
Vừa nghĩ như thế hắn liền không chút do dự bước về phía trước.
Cửa đồng lớn khép hờ, nhẹ nhàng đẩy liền mở ra.
Bên trong là một vùng hư vô, nhưng Phương Nguyên có thể cảm nhận đây là một Truyền Tống trận, vượt qua cửa này sẽ tiến vào một thế giới khác. Vì thế hắn đứng trước cửa đồng lớn, chỉnh sửa y bào, ổn định tinh thần, duy trì thần niệm và tâm tư của mình ở trạng thái tốt nhất, sau đó vẻ mặt kiên định từng bước đi vào, một lát sau cả người đều biến mất sau cánh cửa.
Cho dù là cường địch hay ác niệm, vẫn phải đối mặt…
- Nơi này đi….
Phương Nguyên vốn đã chuẩn bị tốt tâm lý nhìn thấy một Đại Tiên giới phồn thịnh tới mức không thể tưởng tượng, hoặc là nhìn thấy một vài sinh mệnh ngoài sức tưởng tượng của mình, thậm chí là nhìn thấy sự cô đơn có thể huỷ diệt mọi thứ…
Nhưng dù thế nào hắn cũng không ngờ mình tới một phế tích!
Đây là một thế giới bị tàn phá, núi sông vỡ vụn, cung điệp sụp đổ, khói đen cuồn cuộn, ngay cả trời cao cũng có một miệng vết thương lớn vĩnh viễn không thể khép lại. Trên mặt đất đều là xương trắng, gió âm u thổi từng trận xung quanh, trong hư không tràn ngập Hắc Ám ma tức vô cùng nồng đậm, còn đậm hơn Ma Biên rất nhiều, còn có vô số Hắc Ám Ma Vật đi xung quanh, quay đầu nhìn về phía bọn họ.
- Nơi này….
Trong lòng Phương Nguyên kinh ngạc, như rơi vào hầm băng:
Chương 1808 Đại Tiên giới (2)
- Nơi này là thế giới sau khi đại kiếp nạn buông xuống!
Không phải Đại Tiên giới đã phát triển tới cực hạn rồi sao?
Không phải Đại Tiên giới đã thống nhất ba mươi ba tầng trời, thậm chí còn luyện ra Hồng Mông Đạo Khí trường sinh bất diệt sao?
Không phải nói Đại Tiên giới là bất khả chiến bại sao?
Vì sao bây giờ thế giới hắn nhìn thấy chỉ là một đống đổ nát, giống như nó gặp phải sự tàn sát bừa bãi của cường địch, đánh vỡ núi sông, phá huỷ thiên địa, giết hại vô số sinh linh, xương trắng khóc than, sau đó bị Hắc Ám ma tức bao phủ?
- Meo…
Mèo trắng nhìn thấy thế giới này, ánh mắt liền trừng lớn.
Trong đáy mắt nó cũng xuất hiện chút lưu luyến và bi thương.
Mà Lữ Tâm Dao cùng Giao Long phía sau Phương Nguyên lại hoảng sợ mở to hai mắt nhìn. Lữ Tâm Dao giống Phương Nguyên, đều không nghĩ sẽ thấy một Đại Tiên giới bị tàn phá như vậy, mà Giao Long cũng vô cùng kinh ngạc, bị cảm giác mê mang bao phủ, nó không biết vì sao bản thân lại đi tới đây, nhìn thấy thế giới không có sự sống này, trong lòng lại có một cảm giác vô cùng quen thuộc!
- Hống…
Không đợi bọn họ bàn bạc hay thảo luận, xung quanh liền truyền tới vô số ma tức.
Đó là Hắc Ám Ma Vật nhiều vô số kia, khoảnh khắc bọn chúng thấy đám người Phương Nguyên xuất hiện ở trong này liền ý thức được sự tồn tại của bọn họ, mà lúc này rốt cục không thể kiềm chế, bên trong tiếng ma rống, đủ loại Hắc Ám Ma Vật khắp trên trời dưới đất, bỗng nhiên từ trong phế tích, trên đỉnh núi, trong huyệt động, trong u áp ào ào chạy ra, mang theo mùi hôi thối tấn công tới.
- Không tốt….
Nhìn thấy những Hắc Ám Ma Vật này, sắc mặt tất cả mọi người đều thay đổi.
Bọn họ vừa nhìn thấy liền phát hiện những Hắc Ám Ma Vật này dường như còn mạnh hơn trong Ma Tức Hồ ở Thiên Nguyên, những Hắc Ám Ma Vật xưng vương xưng bá trong Ma tức Hồ, nếu đi tới nơi này có lẽ chỉ được xem là một tên lâu la bên cạnh cường giả. Nhất là khắp nơi trong thiên địa này đều bao phủ Hắc Ám ma tức, nhìn không thấy giới hạn, quỷ mới biết có thể trốn chỗ nào?
- Ầm!
Trong nháy mắt liền giao thủ với Hắc Ám Ma Vật khắp nơi.
Giao Long, Phương Nguyên và Lữ Tâm Dao vội vàng triển khai thần thông đánh lui Hắc Ám Ma Vật xung quanh, sau đó lui nhanh về phía sau, nhưng đúng lúc này mèo trắng bỗng nhiên kêu lên một tiếng, chỉ về một phía, Phương Nguyên nghe ra được rất nhiều hàm ý từ trong tiếng kêu của nó, giống như nói trong thời gian ngắn bọn họ không thể trở lại, có lui tới cạnh cửa cũng vô dụng….
- Đi về phía trước….
Vào lúc này Phương Nguyên chỉ có thể đưa ra quyết định, lấy lôi hà đập tan Ma Vật bổ nhào vào người hắn thành từng mảnh nhỏ.
Sau đó hắn là người đầu tiên đi nhanh về phía phế tích hướng đông.
Ven đường đi đều là Hắc Ám Ma Vật dày đặc khắp nơi.
Bọn họ giống như đang đi bộ qua biển, khắp nơi đều là Hắc Ám Ma Vật tụ lại thành đàn, ý định muốn ăn thịt người.
Thân hình họ bay lên, vọt tới phía trên một ngọn núi lớn, bỗng nhiên dưới chân rơi rớt, vô số Ma Vật vọt tới. Thì ra vô số Hắc Ám Ma Vật ở đây đều sắp biến thành tảng đá, từng đống một chồng chất nhau tạo thành một ngọn núi lớn, tầng tầng lớp lớp đếm mãi không hết, giống như trăm vạn năm qua vẫn thế. Nhưng sau khi bọn họ tới gần liền thức tỉnh, đá vụn trên người ào ào rơi xuống, bọn chúng giãy dụa tỉnh dậy, vươn răng nanh lợi trảo đầy máu tanh, dựa vào bản năng vồ lấy bọn họ.
Bọn họ chạy vào trong đám mây liền thấy những đám mây này hoá thành một đám Ma Vật điên cuồng la hét xông về phía bọn họ.
Một đường vừa đi vừa chiến, dù gì bọn họ cũng đều là tu sĩ đứng đầu Thiên Nguyên, cho dù tình thế lúc này nguy hiểm cũng có thể miễn cưỡng duy trì, nhưng trong lúc hỗn loạn cũng không biết nên đi đâu, chỉ có thể dựa vào tình hình tiến về những nơi thoạt nhìn có ít Hắc Ám Ma Vật hơn.
Không biết bọn họ liều chết xông lên trong bao lâu liền đi tới một chiến trương, nơi này thần binh nằm tán loạn trên đất, còn có một vài cái đại kỳ rách nát cắm ở phía trên đại địa, lay động theo gió, mà ở phía tây chiến trường này chính là một vách núi đen bị san bằng. Phương Nguyên liếc mắt nhìn qua vách núi một cái liền thấy một hàng chữ to viết phía trên:
- Tiên Tướng Vu Hồn trận trảm Long Đình Thần Đế….
- Long Đình Thần Đế?
Phương Nguyên kinh hãi, trong lòng có chút lĩnh ngộ.
Quả nhiên nơi này là Đại Tiên giới!
Phương Nguyên từng nhìn thấy các tộc phi thăng Đại Tiên giới bên trong tấm bia đá trời giáng, cũng phát triển rất mạnh ở nơi đó. Một trong những thế lực lớn nhất trong đó chính là Long Đình, mà đứng đầu Long Đình được xưng là Thần Đế. Chính bởi vì sự tồn tại của Tiên Đế đứng đầu Đại Tiên giới, cho nên đứng đầu các chủng tộc khác chỉ có thể tự xưng Thần Đế, nhưng cái này không có nghĩa sức mạnh Thần Đế kém hơn người bên ngoài.
Long Đình là một trong những chủng tộc mạnh nhất, đứng đầu Long tộc cũng là một trong những tồn tại mạnh nhất trong vũ trụ.
Nhưng hôm nay bản thân lại nhìn thấy một hàng chữ như vậy?
Long Tộc Thần Đế lại bị chém giết?
Tiên Tướng kia là ai, lại có năng lực lớn như vậy, có thể chém chết Thần Đế?
Phương Nguyên mang theo trái tim kinh hoàng tiếp tục bay vút về phía trước, hắn cũng không biết mình xung phong liều chết bao lâu, chỉ một mực đi về phía nơi có ít Hắc Ám Ma Vật. Có đôi khi trực tiếp bay lên trời cao, bước vào một chỗ có kết giới bị phá vỡ, ánh mắt hắn đảo qua liền thấy một đại mộ huyết sắc, cô tịch đứng ở trên vùng thiên địa này.
Chương 1809 Cắn nuốt Thiên Ma (1)
(1)
Phía trước đại mộ viết:
- Ngôi mộ chôn cất Yêu Tổ Phục Ngô!
Phương Nguyên mạnh mẽ đè ép khiếp sợ trong lòng, phất tay áo, lao thẳng về hư không.
Mà mèo trắng cũng không ngừng chỉ đường quanh hắn, trên phương diện nào đó cũng giúp hắn tránh được rất nhiều hung hiểm.
Mà khi lướt qua xung quanh, hắn thấy rất nhiều dấu vết, bên trong có rất nhiều phần mộ của cường giả tuyệt thế, cũng có rất nhiều chiến trường tràn đầy thương vong, hắn thậm chí còn thấy một vùng thiên địa bị tàn phá hoàn toàn, chỉ còn một chút mảnh nhỏ vô tận phiêu đãng ở bên trong sao trời.
Chỉ có một điểm giống nhau chính là khắp nơi đều là Hắc Ám ma tức, đâu đâu cũng có chiến trường phế tích.
- Rốt cục Đại Tiên giới đã xảy ra chuyện gì?
Ngay lúc trong lòng Phương Nguyên xuất hiện một chút đáng ngờ, đột nhiền phía xa truyền tới một luồng khí cơ hung hiểm tới cực hạn.
Phương Nguyên lập tức cảnh giác, ngưng thần nhìn về phía xa.
Dường như xa xa ở bên ngoài ngàn dặm có một đống hỗn độn đang cuồn cuộn kéo tới.
Khí cơ phía trên đống hỗn độn kia chấn động hư không, nơi đi qua đều để lại khí tức âm lãnh, vô số Hắc Ám Ma Vật cắn nuốt xung quanh bọn họ, sau khi cảm nhận loại khí cơ này liền theo bản năng sợ hãi, ầm ầm chạy trốn khắp nơi, thậm chí có một vài không kịp trốn đều bị rơi xuống trên mặt đất, lạnh run cuộn lại thành một khối.
- Đó là….
Giao Long thất thanh sợ hãi kêu lên.
Phương Nguyên chưa từng thấy tồn tại kia, nhưng đoán được lai lịch của đối phương:
- Thiên Ma!
Sinh linh Thiên Nguyên cũng từng nghe nói về Thiên Ma.
Đó là một Hắc Ám Ma Vật vô cùng cường đại, có thể xem là tu sĩ Đại Thừa.
Nhưng sinh linh Thiên Nguyên vẫn chưa từng gặp Thiên Ma, bởi vì Thiên Ma chỉ xuống nhân gian mỗi khi đại kiếp nạn buông xuống, tàn sát bừa bãi khắp nơi. Nói đơn giản chính là, tiêu chuẩn phán xét việc có thể đối kháng mỗi một lần đại kiếp nạn buông xuống hay không chính là dựa vào Thiên Ma đã bị đánh chết hết hay chưa, bởi vì những Hắc Ám Ma Vật khác có thể nhốt hoặc đánh lui, nhưng Thiên Ma chỉ chém giết mới được!
Chỉ cần có một Thiên Ma ở nhân gian, nhân gian đều có thể bị diệt!
Ở Thiên Nguyên, cho dù sinh linh Hắc Ám nhiều hơn nữa cũng không thể sinh ra Thiên Ma cường đại thế này.
Nhưng Phương Nguyên lại gặp phải một con trong Đại Tiên giới.
- Tê….
Tiếng kêu của mèo trắng thay đổi, biến thành một loại sợ hãi tới cực điểm, nó vội vàng thúc giục Phương Nguyên trốn thoát.
Nhưng Phương Nguyên lại nhanh chóng cảm nhận pháp tắc hư không xung quanh đều đã đọng lại.
Sau khi Thiên Ma tới gần, thậm chí ngay cả trốn cũng không thể trốn!
- Chuẩn bị sẵn sàng, muốn sống sót chỉ có thể giết hắn!
Phương Nguyên vừa thấy không ổn liền bỏ ý định chạy trốn, thân hình bị ngưng đọng lại trên hư không, xoay người lại, thanh bào tung bay, lôi điện màu tím hiện ra vô cùng chói mắt bên trong bầu trời đêm Hắc Ám, như một dòng thác lô điện, hư ảnh biến ảo vô tận xung quanh giống như quay quanh hắn, hình thành một nửa thế giới thật sự, bên trong thế giới này ẩn chứa sinh cơ mà Tiên giới bị tàn phá không có!
- Ầm ầm…!
Đối mặt với lôi điện biến đổi xung quanh Phương Nguyên, tốc độ Thiên Ma dường như nhanh hơn.
Hỗn độn xung quanh Thiên Ma lan tràn ra như sóng dữ, hoá thành một thế giới hắc ám, thế giới này rất giống Đại Tiên giới bị tàn phá, hoặc nói nó vốn chính là một phần của Đại Tiên giới bị tàn phá, vượt qua hư không vô tận, đánh về phía Phương Nguyên.
Trong nháy mắt, từ phía xa nhìn lại liền giống như hai thế giới va vào nhau.
Một sinh một tử!
Không hợp nhau như thế nhưng dường như chúng sinh ra là để va vào nhau!
Hỗn độn giống như thác nước nghịch chuyển trên bầu trời.
Lúc lĩnh vực của Phương Nguyên va chạm với Thiên Ma, chỉ thấy sấm sét cùng cuồng phong thổi quét xung quanh, pháp tắc bị đánh vỡ thành từng chút văng ra khắp nơi, Ma Tức cuồn cuộn hội tụ bên trong thiên địa, lôi quang bùng nổ giống như mặt trời chói chang, từng luồng gió lớn đánh ra ngoài làm bong tróc từng lớp đất. Hắc Ám Ma Vật khiếp sợ uy lực của Thiên Ma đều nằm yên không dám nhúc nhích trên mặt đất, không kêu rên một tiếng, liền bị trận gió vô tận kia thổi thành mảnh nhỏ, cắt thành bột mịn.
- Bùm…
Thân hình Phương Nguyên lui về phía sau, ước chừng hơn mười dặm mới có thể ổn định được.
Lúc này sắc mặt hắn trở nên tái nhợt, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định.
- Sinh sôi liên tục, tự thành pháp tắc?
Phương Nguyên nhìn Thiên Ma bị hắn xé rách hơn phân nửa, nhưng lúc này lại khôi phục lại như ban đầu với tốc độ kinh người, sắc mặt trở nên kiên định, nặng nề nói thầm. Trải qua trận giao thủ vừa rồi, hắn đã phát hiện ra chỗ đáng sợ của Thiên Ma, sở dĩ nó có thể cường đại tới mức chống lại tu sĩ Đại Thừa là bởi vì nó có thể sinh ra pháp tắc từ trong hư vô, cho nên vô cùng cường đại.
Phải biết Đại Thừa Thiên Nguyên cực kỳ đánh sợ, giống như bước đi của Vô Danh lão nhân lúc đó, dùng thân làm đường, điều khiển thiên địa, mượn uy lực thiên địa ngăn địch, như vậy phải là dạng đối thủ nào mới có thể ngăn cản cảnh giới mạnh mẽ như vậy?
Vì thế tuy Hóa Thần và Đại Thừa chỉ cách nhau một bước, nhưng lại giống như rãnh trời.
Theo lẽ thường, người có thể đối kháng Đại Thừa cũng chỉ có Đại Thừa.
Chương 1810 Cắn nuốt Thiên Ma (2)
Nhưng Thiên Ma lại khác, bọn chúng không phải sinh linh Thiên Nguyên, không thể hoàn toàn nắm giữ sức mạnh pháp tắc Thiên nguyên, cho nên theo lý là không thể địch lại Đại Thừa. Nhưng bọn chúng lại có vận may của mình, có thể sinh ra pháp tắc từ trong hư vô, dùng cái này đối kháng tu sĩ Đại Thừa, thậm chí là sức mạnh thiên địa, đây chính là đi lên một con đường khác, nhưng cũng vô cùng cường đại và đáng sợ.
- Có được không?
Giao Long nhìn thấy Thiên Ma đó nháy mắt khôi phục như cũ, khí cơ còn phát triển mạnh hơn trước liền hoảng sợ kêu lên.
- Còn cách nào khác sao?
Phương Nguyên quát khẽ, lần thứ hai tiến lên chống đỡ.
- Thiên Ma thật sự quá cường đại, nếu muốn đối kháng nó cũng chỉ có thể dùng thử những phương pháp không thuần thục kia….
Trong lòng nghĩ như thế, Phương Nguyên ngăn Giao Long cùng Lữ Tâm Dao đang muốn tiến lên giúp đỡ, tự mình tiến về phía Thiên Ma.
Một luồng lôi quang chợt xuất hiện phía sau hắn, dần mở rộng hình thành một chùm lôi vân thật lớn, bắn ra khắp bốn phía.
Thiên Ma lại không ngừng thay đổi hình dạng trong không trung, cuối cùng hoá thành một trường mâu đâm thẳng về phía Phương Nguyên, mây đen cuồn cuộn phía sau ngưng tụ thành một sức mạnh vô cùng cường đại, nháy mắt vọt nhanh về phía trước. Sức mạnh đáng sợ khiến hư không ven đường đi qua đều bị vặn vẹo, khiến con người không thể nhìn thấy bóng dáng của trường mâu.
Thiên Ma cỡ này, tuy không có linh tính nhưng lại có thể diễn hoá ra một loại bản năng chiến đấu.
Sau khi phát hiện không thể dựa vào sức mạnh trực tiếp cắn nuốt Phương Nguyên liền ngưng tụ sức mạnh, muốn đánh bại kẻ thù trong một cú đánh.
Nhưng vào lúc này, thái độ Phương Nguyên vô cùng khác thường khi đối mặt với trường mâu đáng sợ kia, không dùng lôi vân ngăn cản, cũng không có ý định trốn tránh, chỉ tiếp tục khởi động lôi vân dần dần khuếch tán ra bên ngoài, bao vây cả một vùng.
- Hắn điên rồi sao?
Giao Long thấy cảnh tượng kia liền kinh hãi kêu lên:
- Vốn dĩ chính là kẻ tám lạng người nửa cân, là cục diện không ai chiếm được tiện nghi, nhưng lúc này hắn lại cố tình phân tán sức mạnh nghênh đón một kích toàn lực của đối phương, không phải là chán sống không?
Lữ Tâm Dao chỉ lạnh lùng nhìn, không hề lên tiếng.
Mèo trắng kêu “meo” một tiếng.
Giao Long cũng không quay đầu lại nói:
- Ngươi mới là kẻ ngốc!
Ầm!
Cũng ngay lúc này, trường thương do Thiên Ma hóa thành đã đánh tới người Phương Nguyên, giống như Giao Long dự đoán, dường như trong chớp mắt trường mâu kia liền đánh tan lôi vân quanh người Phương Nguyên, tạo ra một khoảng trống thật lớn, đánh thẳng đến trước người Phương Nguyên. Vào lúc này Phương Nguyên lại đột nhiên chỉ tay về trước, hoá ra Thái Cực Đồ chép hồng chép xanh chắn trước người.
- Khách!
Thái Cực Đồ kia đoán lấy trường mâu, phía trên lập tức hiện ra vết rách, khoé miệng Phương Nguyên cũng chảy ra vết máu.
Nhưng hắn vẫn đứng vững tại chỗ, thậm chí tay kia còn đang nắn pháp, khởi động lôi vân đã khuếch tán ra xung quanh bao vây lại ở giữa, như một thiên địa thật lớn chậm rãi từ bốn phương tám hướng vây kín về giữa.
Hắn phong bế Thiên Ma vào bên trong lĩnh vực của mình.
Ngay lúc chùm lôi vân vây kín khắp nơi, xung quanh Phương Nguyên bắt đầu xuất hiện biến hóa vô tận. Những biến hóa kia vô cùng kỳ diệu, trông rất sống động, giống như hoá thành thiên địa xung quanh hắn. Thiên địa này vốn là giả, chỉ là ảo ảnh, nhưng theo sự biến hoá lại càng ngày càng thêm chân thật, thậm chí còn sinh ra một loại uy nghiêm tương tự với thiên địa thật sự.
Khi loại uy nghiêm này xuất hiện liền khiến pháp tắc diễn hoá ra từ trong cơ thể Thiên Ma trở nên mất khống chế.
Giao Long hít một ngụm khí lạnh.
- Hắn đang muốn cắn nuốt pháp tắc của Thiên Ma sao?
Tới cảnh giới như Phương Nguyên, nếu tiếp tục truy đuổi sức mạnh tất nhiên muốn nắm pháp tắc trong tay, từng bước nắm quyền điều hành thiên địa.
Pháp tắc xây dựng thiên địa, thiên địa lại diễn hoá ra pháp tắc.
Đây là ý niệm cốt lõi của việc tu hành!
Sở dĩ Thiên Ma cường đại là bởi vì nó có thể diễn hoá ra pháp tắc, muốn đối phó nó, Phương Nguyên liền nghĩ ra một phương pháp. Hắn điều khiển lôi vân biến hoá, hình thành một thế giới giống với thiên địa, sau đó dựa vào sức mạnh bên trong vùng thiên địa này gây ảnh hưởng, thậm chí cắn nuốt pháp tắc do Thiên Ma diễn hoá ra, tuy rằng mạo hiểm nhưng đây cũng là phương pháp duy nhất.
- Hống….!
Thiên Ma không ngừng biến hoá bên trong thế giới của Phương Nguyên, khi thì như cự thú, khi lại như đao binh, khi lại giống phong hỏa.
Nhưng mỗi lần nó sinh ra một loại biến hóa liền nhanh chóng tiêu tán.
Ngược lại là thế giới lôi điện xung quanh nó bắt đầu trở nên càng lúc càng chân thật.
Chỉ trong quá trình này Phương Nguyên cũng chịu áp lực thật lớn, thanh bào bị rách nát, tóc bay tán loạn, sắc mặt tái nhợt, mỗi một lần Thiên Ma biến hoá đều là một lần tấn công đối với hắn. Tuy rằng thiên địa xung quanh không ngừng hút đi pháp tắc do Thiên Ma diễn hoá ra, nhưng vẫn có hơn phân nửa sức mạnh rơi vào trên người hắn, chỉ đành dựa vào sức lực thân thể cưỡng ép chống đỡ.
Sau lưng hiển hoá ra Bất Tử Liễu, rót sức mạnh vô tận vào trong cơ thể Phương Nguyên.
Đây giống một trận đại chiến tiêu hao, chỉ có thể nhìn xem rốt cục ai không thể trụ được trước.
Vào lúc thần quang của Bất Tử Liễu dần trở nên ảm đạm, trạng thái biến hoá không ngừng của Thiên Ma cũng dần trở nên chậm chạp. Sắc mặt Phương Nguyên lạnh lùng, biết đã tới lúc, bỗng nhiên đưa cao tay trái, nắm lại thật chặt trong hư không.