• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 11 Con đường tu hành (2)

Đoán chứng trong một khoảng thời gian dài về sau, bản thân mình sẽ ở nơi này, trong lòng Phương Nguyên cũng không quá để ý. Hắn vốn xuất thân bần hàn, tại Thái Nhạc thành hắn sống trong nhà thúc thẩm, chỗ ở cũng không khá hơn nơi này bao nhiêu. Ít nhất cái nhà này cũng có thể tính là rắn chắc, sẽ không bị mưa dột, chỉ có điều ban đêm trên núi gió lớn, ngồi một hồi hắn đã cảm thấy cả người phát lạnh, hắn vội vàng đứng dậy đóng cửa sổ lại.

"Tôn quản sự nói không sai, trên đỉnh núi gió lạnh, người bình thường quả nhiên chịu không nổi!"

Trong lòng hắn thầm nghĩ vậy, sau đó ánh mắt rơi xuống quyển Luyện Khí tâm pháp, ánh mắt sáng lên.

"Vậy thì bắt đầu tu hành, chống cự hàn khí!"

Đối với tu luyện tâm pháp, thậm chí là thời điểm mấu chốt ngồi thổ nạp, Phương Nguyên cũng không lạ lẫm, hắn đã từng hỏi Chu tiên sinh. Chỉ có điều do trở ngại môn quy, Chu tiên sinh không cách nào truyền lại Luyện Khí tâm pháp cho hắn, đây cũng là lần đầu tiên hắn được tiếp xúc với Luyện Khí tâm pháp!

Thế nhưng nguyên lý trong đó hắn cũng không lạ lẫm, trong lúc học ở Tiên Tử đường hắn đã sớm nói thăm.

Cái gọi là tu hành chính là thổ nạp thiên địa, từng bước từng bước cải thiện thể chất bản thân, nắm giữ lực lượng thiên địa trong tay.

Con đường tu hành chia thành sáu cảnh giới, theo thứ tự là Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, Đại Thừa.

Mà bước đầu tiên là Luyện Khí, chính là dẫn nạp linh khí nhập vào cơ thể, là một quá trình cải thiện thể chất bản thân. Muốn đạt được mục đích này, trước tiên phải cảm nhận được linh khí ở giữa thiên địa rồi sau đó nắm lấy linh khí, đối với điểm này, trong tâm pháp có giới thiệu rõ ràng, cũng nói rõ phương pháp hít thở vận chuyển linh khí bên trong cơ thể.

Phương Nguyên trí nhớ rất tốt, chỉ nhìn mấy lần đã có thể ghi nhớ thiên thứ nhất của Đạo Khí Pháp trong đầu, sau đó cẩn thận nhẩm trong lòng một lần, nhắm là đã nhớ kĩ rồi hắn xếp bằng trên giường, điều động hô hấp, thử buông lỏng tinh thần của mình.

Nhưng việc này không dễ làm, động một tí tạp niệm liền bộc phát, tinh thần như con ngựa hoang bản thân không thể khống chế được.

Bất quá Phương Nguyên nghị lực rất lớn, kiên nhẫn có thừa, hắn biết việc này không thể gấp được, một lần không thành thì thử lần thứ hai.

Thế rồi ngày đầu tiên ở Thanh Dương tông, hắn lặp đi lặp lại việc này, không sợ phiền hà mà tu luyện. Phương Nguyên cũng không biết chính mình đã thất bại bao nhiêu lần, thậm chí hắn cũng không nhớ rõ mình có thành công hay chưa, cho đến ngày thứ hai trong lúc chim muôn côn trùng thức dậy kêu vang, hắn mới ý thức được vậy mà trong lúc bất tri bất giác, chính mình đã ngủ thiếp đi, trong lòng cũng có chút cười khổ, tu hành quả nhiên không phải chuyện dễ dàng!

Hắn không thể đạt tới cảnh giới "Ngưng thần tĩnh khí, hư hoài nhược cốc" như khẩu quyết trong Luyện Khí tâm pháp, thế nên cũng không có khả năng thông qua phương pháp hít thở mà cảm ứng được linh khí trong thiên địa, nhưng hắn cũng đành chịu, chỉ có thể tạm thời đứng dậy làm việc chờ đến ban đêm lại tiếp tục.

Cứ như thế, trong vô thanh vô tức Phương Nguyên bắt đầu ngày sinh hoạt đầu tiên tại tiên môn, hắn cần quét dọn Thiên Cơ điện. Nói là một điện nhưng trên thực tế nơi này lại có trước sau chừng bốn tòa mười chín thất, ngoài ra còn có tượng thần ở chánh điện, thiền điện cùng Tàng Kinh các, mỗi ngày hắn cần vẩy nước quét dọn, kiểm kê, thậm chí tu sửa mái nhà... Cả ngày sau khi làm xong công việc, lưng hắn lại đau nhức, mỏi mệt không thôi.

Có điều hắn rất trông chờ vào việc tu hành buổi tối.

Mặc dù khởi đầu của Luyện Khí pháp này rất khó, nhưng hắn vẫn kiên trì không buông bỏ.

Qua mấy ngày, hắn đều không thể khống chế tâm thần cảm ứng sự tồn tại của linh khí, cũng không sử dụng Luyện Khí Đan tiên môn phát cho để tăng cường thể chất bởi vì hắn từng nghe Chu tiên sinh nói, đạo tu hành, cảm ngộ thiên địa, ngồi xuống luyện khí mới là bản chất.

Mà đan dược cho dù tốt, cuối cùng cũng chỉ là thủ đoạn phụ trợ, hắn không muốn vừa bước vào đường tu hành đã mượn nhờ lực lượng đan dược.

Bởi vậy hắn quyết định, không tu ra đạo linh khí thứ nhất, tuyệt không phục dụng đan dược!

Với quyết tâm bền chí này, liên tục bảy tám ngày Phương Nguyên đều ngồi thổ nạp, cho dù ngay từ đầu hắn không thể hoàn thành yêu cầu Luyện Khí tâm pháp đã đề cập nhưng hắn vẫn luôn kiên trì, rốt cục tại ngày thứ chín, vào đêm, trong lúc vô tình hắn tiến nhập một loại trạng thái huyền diệu vô cùng, chính mình phảng phất như biến mất, dung nhập vào thiên địa, phảng phất như đang phiêu du trong đại dương mênh mông...

Cũng đúng lúc này, hắn theo thói quen thực hành phương pháp hô hấp thổ nạp trong Luyện Khí tâm pháp, không nhận thức được bên trong người hắn phảng phất như từ không thành có, mơ hồ ở giữa thiên địa như có một loại lực lượng không thể nắm lấy nào đó tiến nhập trong cơ thể hắn. Trong núi vô cùng lạnh lẽo nhưng hắn lại cảm thấy ấm áp như có một con rắn nhỏ chạy quanh trong người hắn, dần dần khiến hắn quên đi cảm giác lạnh lẽo xung quanh.

Đêm hôm ấy, Phương Nguyên ngồi tu luyện xuyên đêm dài, đợi khi tinh thần quay lại, hắn mở hai mắt ra liền thấy được cả phòng tràn ngập ánh nắng!

"Ta... Ta tu luyện ra đạo linh khí thứ nhất ?"

Đợi hắn ý thức được trên người mình phát sinh biến hóa, Phương Nguyên thậm chí còn có chút không dám tin tưởng.

"Rốt cục ta cũng bước lên con đường tu hành?"

Hắn vội vã nội thị theo tâm pháp, cảm ứng được bên trong cơ thể có một sợi linh khí mờ nhạt tới gần như khó mà phát hiện, lập tức nở nụ cười.

Cười rất thỏa mãn!
Chương 12 Từ nơi sâu xa (1)

Trong nháy mắt hơn một tháng, Phương Nguyên sinh hoạt tại Thanh Dương tông cũng dần ổn định lại.

Hắn lúc này đã hoàn toàn đắm chìm bên trong thế giới tu hành.

Hắn vào ban ngày thì lo chức trách của tạp dịch, đêm về cần cù tu hành, lúc rảnh rỗi thì liền dành thời gian đọc sách của Chu tiên sinh cho mình, học lại từ đầu những học thức tu hành khác mà trước đó vì dành thời gian nghiên cứu Đạo Nguyên Chân Giải mà không để ý đến.

Thời gian dần trôi qua, mỗi ngày tu vi của hắn đều tăng lên vững vàng hơn nữa, đối với việc lý giải tu hành cũng ngày càng thâm hậu.

Cũng bởi vì vậy, việc sinh hoạt trong Tiên môn tuy rằng gian khổ và buồn tẻ, nhưng làm cho hắn cảm giác vô cùng phong phú...

"Ồ! Phương sư đệ lại tới nữa à?"

"Gần đây tu vi tiến cảnh như thế nào?"

Bữa cơm bên trong nội đường, Phương Nguyên ôm sách đi ngang qua, ai gặp được hắn cũng đều cười mời đến.

Việc này cũng do sự xuất hiện của Phương Nguyên trong một tháng qua cũng dần trở nên quen thuộc đối với các đệ tử trong Tiên môn.

Đáng lẽ hắn đã từng đứng đầu Giáp Bảng, rồi lại bởi vì sự tình Đạo Nguyên Chân Giải bị hủy bỏ mà làm tạp dịch đã được truyền khắp Tiên môn, thái độ của đám tạp dịch đối với hắn cũng rất phức tạp, ngay từ đầu thấy hắn mỗi ngày cần cù tu hành, ngay cả ăn cơm cũng không dứt khỏi quyển sách được, ngược lại khiến hắn nhận không ít trào phúng. Bất quá hơn một tháng qua, tuy rằng vẫn có người khinh hắn cần cù nhưng cũng đã giảm đi rất nhiều.

Đối với những người cần cù như hắn thì dầu gì những đệ tử tạp dịch cũng có mấy phần tôn trọng.

"Ai cha, Phương sư đệ, đã lâu không gặp, tu vi lại tinh tiến rồi à?"

Vừa nghe đến giọng nói này thì đầu Phương Nguyên có chút đau, không cần phải nói, không ai khác ngoài Tôn quản sự đã đến.

Hơn một tháng nhập môn, hết thảy Phương Nguyên đều coi như ổn thỏa. Chỉ riêng Tôn quản sự lúc nào cũng làm hắn đau đầu, mỗi lần chạy đến trong phòng Phương Nguyên lại lôi kéo hắn nói chuyện phiếm. Bắt đầu nói thì lại kéo dài mấy canh giờ liền. Cũng trong thời gian ở Tiên môn, Phương Nguyên mới biết được việc Tôn quản sự tự lẩm bẩm trong Tiên môn đã có tiếng rồi, mấy tên tạp dịch khác đều trốn tránh, cũng chỉ có một mình hắn mới nguyện ý nghe Tôn quản sự nói chuyện...

Bất quá cũng may là mấy năm khổ học khiến cho Phương Nguyên học được bản lĩnh độc môn là trong lúc cùng Tôn quản sự nói chuyện có thể thỉnh thoảng gật đầu trả lời, nhưng trong nội tâm vẫn phỏng đoán kinh nghĩa, suy tư tu hành chi đạo, cũng không tính là trễ nãi tu hành.

Mà Tôn quản sự khó khăn lắm mới tìm được một người như Phương Nguyên có thể lắng nghe mình nói chuyện, thậm chí đôi lúc còn đáp lại "Vài lời có tâm", cũng nổi lên cảm giác tri kỷ, mới sáng sớm liền kéo Phương Nguyên hàn huyên nửa canh giờ, giữa trưa liền cảm thấy đã lâu không gặp...

"... Sau buổi cơm trưa, ngươi liền đến tạp vụ điện điểm danh, sau đó đi Tiểu Trúc Phong chỉnh đốn Tàng Kinh Điện..."

Tôn quản sự tự lẩm bẩm cả buổi, cuối cùng cũng để Phương Nguyên nghe được một chút tin tức hữu dụng, vội vàng gật đầu đáp ứng.

Thân là đệ tử tạp dịch cũng không phải làm tốt chức trách được giao thì xong, tạp dịch điện thường xuyên giao những việc khác cho đệ tử đi làm. Phương Nguyên cũng không khôn vặt giống như những tên tạp dịch có thâm niên ở đây, bọn hắn đều vô cùng lười biếng chỉ làm qua loa còn đưa việc cho hắn, dù như thế nào hắn cũng tận tâm mà làm. Tôn quản sự ưa thích Phương Nguyên cũng liên quan đến tính cách này của hắn.

Điểm danh xong, Phương Nguyên cùng mấy vị đệ tử tạp dịch leo lên Mộc Diên của Tôn quản sự.

Mộc Diên là một loại pháp khí cấp thấp của Tiên môn, có thể cưỡi gió mà đi thuận tiện cho việc đi lại trong núi, nhưng vấn đề là không quá rắn chắc, nhất là pháp bảo của Tôn quản sự rõ ràng nhìn muốn rời ra từng mảnh, mỗi khi bay lên kêu leng keng leng keng rất là dọa người.

Tiểu Trúc phong chính là nơi đặt Tàng Kinh Điện của Thanh Dương tông. Ngày nay, tâm pháp tu hành thường được lưu trữ dưới dạng ngọc giản. Bất quá bằng giấy hay thậm chí là thẻ tre cũng có không ít, đều là đồ cổ được lưu giữ bên trong Tàng Kinh Điện giống như là để lưu niệm mà thôi.

Bất quá những cuốn sách cùng thẻ tre ở đây bảo tồn cũng không thuận tiện như ngọc giản, cần phải quét dọn định kỳ. Mà Tàng Kinh Điện vô cùng rộng lớn, cũng không phải một hai người liền có thể quét dọn được, mỗi một lần quét dọn, sửa sang lại đều vô cùng tốn công.

"Tiểu Trúc Phong có rất nhiều quy củ, các ngươi phải cẩn thận một tí, đụng tới đệ tử trong Tiên môn thì khó tránh bị giáo huấn một trận đấy..."

Trên đường đi, Tôn quản sự không ngừng dặn dò.

Mấy vị tạp dịch khác cũng thưa thưa dạ dạ cúi đầu đi về phía trước.

Đã đến Tàng Kinh Điện, trong lúc vô tình Phương Nguyên vừa quay đầu nhất thời ngẩn ngơ.

Cách đó không xa, bên trong một cái đình nghỉ mát đang có tiếng mấy vị đệ tử Tiên môn đang nói cười, phong thái vô cùng tự tin cùng tiêu sái.

Điều càng làm cho nội tâm Phương Nguyên hơi hơi thắt lại là khi hắn nhìn bên trong hàng đệ tử đó lại thấy được một người quen, rõ ràng là đồng môn Chu Thanh Việt ở bên trong Tiên Tử đường ở Thái Nhạc thành. Bây giờ so sánh với một tháng trước, khí chất của hắn rõ ràng đại biến, đã mang vài phần khí chất đệ tử Tiên môn, càng làm cho Phương Nguyên có chút ngoài ý muốn là Chu Thanh một bên cười, một bên thi triển pháp môn nào đó.

Trong lòng bàn tay của hắn lượn lờ thanh khí, một mảnh lá khô bay lượn hết sức linh động.

Đây là một loại luyện tập của đệ tử Tiên môn đối với việc điều khiển pháp lực, lấy pháp lực khống chế lá rụng linh động bay nhảy trong lòng bàn tay.

Mà cái chính khiến cho trong lòng Phương Nguyên hơi trầm xuống: Có thể điều khiển được lá khô ít nhất cũng là cảnh giới Luyện Khí tầng một đại viên mãn...

Từng học trong Tiên Tử đường, tư chất của hắn cũng chỉ thuộc loại bình thường, hôm nay tại sao tu vi lại cao như vậy?

Điều này làm cho Phương Nguyên có chút kinh ngạc, trong nội tâm càng mơ hồ thất lạc.

Đãi ngộ của đệ tử Tiên môn tốt vậy sao...

Bản thân đau khổ tu hành hơn một tháng, vẫn còn có mấy khiếu chưa kịp phá, khoảng cách viên mãn chỉ biết đứng ở xa mà trông. Trong khi hắn cũng đã...

"Ha ha, Phương sư đệ, đang nhìn cái gì đó?"
Chương 13 Từ nơi sâu xa (2)

Bên cạnh vang lên tiếng của Tôn quản sự, hắn đã bước tới, thuận theo ánh mắt của Phương Nguyên nhìn qua liền đoán được tâm tư của hắn, nhịn không được thở dài, nói: "Có phải nhìn tiến độ tu hành của đệ tử Tiên môn người ta mà hâm mộ hay không..."

"Chênh lệch rõ ràng lớn như vậy sao?"

Phương Nguyên trầm mặc một hồi, nhịn không được mở miệng.

"Về sau sẽ còn lớn hơn nữa!"

Tôn quản sự vỗ bả vai Phương Nguyên, thở dài: "Phương sư đệ à, thời điểm ngươi vừa mới vào Tiên môn ta đã muốn nói cho ngươi biết. Lúc trước nhìn ngươi khí thế mười phần cho nên cho ngươi phấn đấu cũng tốt. Ta khuyên ngươi còn sống dù sao cũng phải có một cái mục tiêu mà tiến tới, như ta đây bữa cơm tối không có một bầu rượu cùng nửa cân thịt heo thì ta chịu không nổi... Bất quá ngươi nỗ lực nhiều như vậy không phải là biện pháp tốt nhất. Sư huynh ta tuy rằng không muốn đả kích ngươi nhưng nên nói cho ngươi hai câu này, xuất phát từ nội tâm của ta mà nói thì mặc dù Thanh Dương tông chúng ta có quy củ tạp dịch đệ tử có cơ hội trở thành đệ tử Tiên môn, nhưng theo ta được biết hơn ba trăm năm qua không có vị tạp dịch nào chính thức thành công..."

"Tại sao?"

Nội tâm Phương Nguyên quả thực có chút kinh ngạc, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Tôn quản sự.

"Bởi vì tu hành không phải là chuyện đơn giản như vậy..."

Tôn quản sự cười khổ nói: "Tu hành chính là nghịch thiên mà đi, từng bước hung hiểm, cẩn thận từng bước, hơi không cẩn thận liền tẩu hỏa nhập ma, kết cục thân tử đạo tiêu. Người ta là đệ tử chính thức của Tiên môn, không chỉ có tài nguyên sung túc mà càng mỗi một bước trên con đường tu hành đều có sư tôn chỉ điểm, thậm chí trực tiếp ra tay giúp bọn hắn vượt qua cửa ải khó, người bình thường tu hành chăm chỉ gặp phải một vấn đề liền kẹt ở đó cẩn thận từng li từng tí không dám tiến thêm, trong khi người ta có thể vượt qua dễ dàng không nguy hiểm, hiệu suất này ngươi có thể so bì được không?"

"Đúng vậy, nếu ta có sư tôn chỉ điểm sẽ không như bây giờ, chần chừ chưa dám trùng kích mấy cái khiếu nữa..."

Phương Nguyên ngơ ngác một hồi, nghĩ tới hôm nay trên con đường tu hành bản thân gặp phải một vấn đề vô cùng nan giải, trong nội tâm cũng có chút trầm xuống.

"Hiện tại ngươi kém so với bọn hắn một bước, tương lai sẽ kém càng ngày càng xa đấy, Luyện Khí tầng một chỉ là bắt đầu, chênh lệch này cũng nhỏ, càng về sau ngươi sẽ hiểu. Vì vậy nhanh chóng hồi tâm chuyển ý đi, đừng để bản thân mỏi mệt như vậy..."

Tôn quản sự dứt lời, nuối tiếc vỗ vỗ bả vai Phương Nguyên, quay người đi vào Tàng Kinh Điện phân công công việc.

"Chẳng lẽ thật sự không có hy vọng sao?"

Phương Nguyên trầm mặc một hồi cũng vào Tàng Kinh Điện, chỉ là trong lòng có chút loạn.

Một tháng nay hắn chưa bao giờ đình chỉ cần cù tu hành, một khắc cũng không lười biếng, lại không nghĩ rằng đã bị những đồng môn kia kéo xuống nhiều như vậy, so sánh với Chu Thanh Việt tư chất rất bình thường cũng đã vượt qua bản thân.

Vậy Kỳ Khiếu Phong thì sao?

Lữ Tâm Dao thì sao?

Trong nhất thời hắn có chút chịu không nổi nữa.

Hắn dù sao cũng còn là thiếu niên, bình thường tâm cảnh tuy vững vàng, trong lòng lại cảm thấy vô cùng không cam lòng...

Trong lúc làm việc, Phương Nguyên trầm mặc không nói một lời mà làm việc, trong đầu vẫn luôn nhớ tới Chu Thanh Việt cùng mấy người khác ở đằng kia vui vẻ trò chuyện, hắn vốn cho là tâm cảnh mình đã rất bình thản rồi, hôm nay lại càng thêm hỗn loạn!

Đối với hắn mà nói đây là lần đầu tiên cảm nhận rõ ràng được vận mệnh đã thay đổi cuộc đời của mình!

Hiện tại hắn cái gì cũng không muốn, chỉ muốn chạy đi thật xa không muốn nghĩ gì nữa.

"Phương sư đệ có chút gì đó không đúng à nha..."

"Vừa mới nhìn thấy chút ít đệ tử Tiên môn, hắn hình như hâm mộ sự lợi hại của bọn họ rồi..."

"Hứ, ai mà không hâm mộ đệ tử Tiên môn. Hắn chủ yếu là có chút không cam lòng mà thôi, phải biết rằng Phương sư đệ đã từng đứng đầu Tiên bảng, chỉ là do Đạo Nguyên Chân Giải bị hủy bỏ cho nên lúc này mới bị loại. Bằng không mà nói hiện tại hắn chính là đệ tử chân truyền!"

"Trước kia là trước kia, hiện tại hắn là tạp dịch, còn không cam chịu số phận mà đi suy nghĩ làm gì, đúng là tự chuốc lấy khổ..."

Những đệ tử tạp dịch khác cũng nhìn ra trong nội tâm Phương Nguyên bị đè nén, đều âm thầm nở nụ cười. Bọn hắn ở trong Tiên môn lâu rồi, cách làm người làm việc đều rất láu cá, không muốn làm công việc vất vả, thấy Phương Nguyên chịu khó liền dứt khoát nhường cho hắn, ngồi ở một bên trò chuyện trên trời dưới đất, mà Phương Nguyên cũng không quan tâm, chỉ chui đầu vào giá sách ở giữa sửa sang cũng không ngẩng đầu lên, giống như là muốn quên đi hết.

Không biết qua bao lâu, hắn đã cảm giác hai tay mình đều có chút mỏi nhừ thì mới chậm rãi ngừng lại..

Lúc này hắn đã tiến vào một chỗ khá sâu bên trong Tàng Kinh điện, tất cả chung quanh đều là các giá sách cao to, ngay cả tiếng nói chuyện của mấy vị đệ tử tạp dịch khác đều bị che khuất mất, giống như là trốn vào sâu trong rừng không có một bóng người, một chút tiếng động cũng không nghe được, yên tĩnh như một phần mộ.

Phương Nguyên kinh ngạc một lúc, mới dựa vào giá sách ngồi xuống, trong lòng có chút cô đơn.

Chênh lệch giữa tạp dịch cùng đệ tử chính thức với nhau quá xa rồi...

Ngắn ngủn một tháng, tu vi liền bị người ta vượt qua nhiều như vậy, tương lai thì sao đây?

Bản thân đã từng vô cùng hăng hái muốn một lần nữa có thể đoạt lại vị trí đầu bảng, nhưng thật sự có thể sao?

Tâm tình vô cùng lộn xộn cùng ảo não, công sức hắn giữ vững bình tĩnh một tháng nay trong nháy mắt phá vỡ một phát không thể vãn hồi.

"Aaa ông trời, ngươi thật sự là đang đùa với ta?"

Cũng không biết đã trầm mặc bao lâu, Phương Nguyên nhịn không được tự nở nụ cười giễu bản thân.

Hắn lười biếng đứng dậy, tiện tay đem một quyển sách trên giá sách bên cạnh rút ra, nhắm về phía trước, động tác giống như chuẩn bị ném ra, phảng phất là muốn ném vào mặt ông trời vô hình mà lúc nào cũng quấy rối cuộc đời hắn đến bây giờ đã rất thảm rồi, cũng để phát tiết lửa giận trong lòng...

Bất quá cũng vào lúc này, hắn đột nhiên ngây ngốc một chút không có cầm sách trong tay ném ra, mà lại để trước mặt.

Mượn ánh sáng lờ mờ, hắn nhìn rõ ràng bốn chữ to: Đạo Nguyên Chân Giải!
Chương 14 Đại đạo vấn tâm (1)

Dường như thật là trùng hợp, ở trong thời khắc bóng đêm bao phủ, trong lúc tâm tình Phương Nguyên vô cùng thất lạc thì hắn lại thấy được quyển sách này!

Nhất thời hắn liền giật mình, nội tâm đột nhiên trở nên cực kỳ phức tạp.

Nếu không có chuyện trong mười năm trong lòng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác ngoài tu tập « Đạo Nguyên Chân Giải », hắn cũng sẽ không vì một cuốn « Đạo Nguyên Chân Giải » mà lại không đọc lướt qua các môn học vấn khác, để rơi vào kết cục như bây giờ?

Nếu không phải vì « Đạo Nguyên Chân Giải » được chứng minh là giả, hắn bây giờ sẽ vẫn còn đứng đầu Giáp Tử Bảng danh chấn bảy quận Việt Quốc, làm sao mà có khả năng đến tiên môn làm một tên tạp dịch nho nhỏ?

Từ đầu tới cuối hết thảy đều bởi vì cuốn « Đạo Nguyên Chân Giải » này!

Theo lẽ thường thì hắn hẳn phải vô cùng hận quyển sách này, thế nhưng trong lúc này lại thấy được « Đạo Nguyên Chân Giải » một lần nữa thì tâm tình lại càng thêm phức tạp!

Dù sao đây là thứ mà mình đã dùng hết thảy tâm huyết mà nghiên cứu trong suốt thời gian mười năm!

Trong mười năm này, nó là tồn tại quan trọng nhất, vượt qua tất cả trong cuộc đời của mình!

Có thể nói, không cần biết nó là thật hay giả thì hắn đều khắc sâu nó vào trong lòng mình như huyết mạch trong cơ thể!

Đạo Nguyên Chân Giải từng lưu truyền rộng rãi ở trong Thanh Dương tông, thậm chí ngũ đại tiên môn bên trong Việt quốc. Cho nên có thể phát hiện kinh văn này trong Tàng Kinh điện cũng thật sự không có gì lạ. Chỉ bất quá, lúc này bộ kinh văn trên tay Phương Nguyên lại tựa hồ có chút khác biệt...

Chất liệu của bộ Đạo Nguyên Chân Giải này vô cùng hiếm thấy, giống như lụa mà không phải lụa, giống như da mà không phải da, chữ ở phía trên đều đã có vẻ hơi mơ hồ không rõ, bìa cũng có chút tổn hại, phía trên còn dính một vết bẩn đen sì, không biết có phải vết máu khô hay không.

Nhất là tại góc dưới bên trái ở tờ thứ nhất của bộ kinh văn này, Phương Nguyên thấy được một cái pháp ấn màu xám, càng làm cho hắn nao nao.

Bộ kinh văn này được in lên pháp ấn nghĩa là nó đã từng là vật sở hữu tư nhân của một ai đó, mà người kia tất nhiên cực kỳ coi trọng bộ kinh văn này. Mà pháp ấn mang màu xám có nghĩa là chủ nhân của nó đã chết, thậm chí trong pháp ấn kia còn có bốn chữ...

"Thanh Dương cố tu!"

Thần sắc của Phương Nguyên lập tức mang vẻ hơi phức tạp: "Hẳn đây chính là bản gốc lúc trước mà Thái Thượng trưởng lão của Thanh Dương tông lấy được?"

Bị « Đạo Nguyên Chân Giải » hại thành bộ dáng như vậy, sau khi vào tiên môn, mặc dù Phương Nguyên không muốn suy nghĩ về chuyện này, nhưng thỉnh thoảng cũng nghe nói một chút tin đồn liên quan tới bộ « Đạo Nguyên Chân Giải » này, cũng biết được khúc chiết thị phi suốt mấy trăm năm qua của nó...

Từ một ngàn năm trước, sau khi những cao thủ đỉnh giai của các mạch tụ họp lại tạo ra « Đạo Nguyên Chân Giải », các môn phái đều cất công lùng sục nó. Thế nhưng khi nó xuất thế thì lại xuất hiện hơn một trăm bản, lập tức khiến cho giới tu hành đại loạn không phân biệt được thực giả, dẫn tới các môn phái tranh nhau đến đầu rơi máu chảy, Thái Thượng trưởng lão Cố Tùng của Thanh Dương tông hơn 700 năm trước trong lúc vô tình bắt gặp một bộ Đạo Nguyên Chân Giải xuất thế, dẫn tới một trận huyết chiến với kẻ khác mới đoạt được bộ kinh văn này, thậm chí đạo lữ của hắn đều vì cuốn kinh này mà vẫn lạc...

Từ đó về sau, vị Thái Thượng trưởng lão này liền si mê nghiên cứu bộ kinh văn này, một lòng muốn tìm ra bí mật bên trong nó, thậm chí kỳ tiên môn đại khảo xuất hiện ba năm một lần đều là bởi vì hắn tin lời nói của vị quẻ sư kia mà cưỡng ép thành lập.

Nhưng thời gian nhoáng một cái lại trôi qua 300 năm, bây giờ trên dưới Thanh Dương tông sớm đã không còn ai mang hi vọng tìm được bí mật bên trong « Đạo Nguyên Chân Giải ». Chỉ là tu vi của Thái Thượng trưởng lão Cố Tùng thâm sâu, bối phận lại cao, ông ta vẫn cố chấp với nó nên cũng không ai dám công khai phản đối.

Cũng vì nguyên nhân này mà khi tứ đại tiên môn khác ở Việt quốc đều đã bắt đầu tìm kiếm đệ tử ở phương diện khác nhưng Thanh Dương tông vẫn còn chú trọng Đạo Nguyên Chân Giải. Hậu quả là đệ tử chân truyền của Thanh Dương tông không thể sánh nổi với tứ đại tiên môn khác, đã từng đứng đầu trong ngũ đại tiên môn nhưng chất lượng của thế hệ mới của tông không thể so sánh với tứ đại tiên môn còn lại được.

Có người từng suy đoán rằng, Cố Tùng trưởng lão không muốn chấp nhận sự thật là đạo lữ của mình vì một bộ kinh văn giả mà vẫn lạc cho nên hắn mới một mực tự lừa gạt mình, hắn vô cùng tin tưởng kinh văn này là thật bởi vì hắn không hy vọng đạo lữ của mình bỏ mạng mà không có một chút giá trị nào...

Nhưng mà ai cũng lo lắng cho tiền đồ của tiên môn!

Bỏ qua biết bao nhiêu nhân tài không thèm tranh đoạt, lại thu vào một đống mọt sách chiếm vị trí đệ tử chân truyền mà không cách nào mang đến hi vọng cho tiên môn, càng không tranh đấu lại các đệ tử khác của tứ đại tiên môn thì không phải lãng phí tài nguyên là gì?

Cũng do vậy nên ngay vừa lúc Cố Tùng trưởng lão tọa hóa, Thanh Dương tông liền phát ra pháp chỉ hủy bỏ Đạo Nguyên Chân Giải!

Mà Phương Nguyên cũng bởi vì quyết định này mà trở thành người chịu ảnh hưởng lớn nhất, vận mệnh trêu người!

Hắn cũng hiểu quyển sách trong tay chính là thứ hại bản thân rơi vào tình cảnh như vậy, Phương Nguyên trầm mặc một hồi lâu.

Vốn định xé nó thành từng mảnh nhỏ nhưng theo bản năng lại lật vài trang đầu ra đọc.

"Đạo nhắm mà dùng không dư không thiếu, đạo sâu giống như cội nguồn của vạn vật..."

Những văn tự quen thuộc đập vào mắt hắn giống như đem Phương Nguyên trở lại những ngày đêm văn ôn võ luyện trước kì đại khảo.

Đây đúng là bộ Nguyên Chân Giải mình đã đọc vô số lần, Phương Nguyên chẳng những đem kinh văn bên trong đọc xuôi đọc ngược như nước chảy, thậm chí ngay cả những thứ có quan hệ suốt bảy trăm năm nay với bộ Đạo Nguyên Chân Giải này của Thanh Dương tông, tứ đại tiên môn Việt quốc, thậm chí còn có chú giải của những phiên bản Đạo Nguyên Chân Giải khác đều thuộc làu. Hắn hiểu rõ bộ kinh văn này còn hơn cả vân tay của bản thân...

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tựa hồ lại có chút khác biệt.
Chương 15 Đại đạo vấn tâm (2)

Lúc đầu Phương Nguyên cũng không phát giác ra, hắn chỉ đang đọc theo bản năng, liền kỹ càng đọc xuống dưới. Bởi vì hắn quá đỗi quen thuộc đối với kinh văn này, cho nên khi đọc cảm giác cũng phi thường kì lạ, ngay khi hắn thấy được chữ viết trên quyển sách, trong óc của hắn đã sớmxuất hiện nội dung...

Việc này không giống như đọc sách mà giống như là trò chuyện cùng một vị lão bằng hữu!

Thời gian dần trôi qua, Phương Nguyên càng đọc càng trở nên nhập thần!

Nhìn thấy Đạo Nguyên Chân Giải liền đắm chìm tại trong đó, quên đi hết thảy, giống như là bản năng trong suốt mười năm qua!

Trong suốt mười năm này, cuộc sống của hắn ngoại trừ Đạo Nguyên Chân Giải ra thì chưa từng xuất hiện vật gì khác...

Mà do vậy cũng dần dần khiến cho hắn tiến nhập vào một loại cảnh giới huyền diệu...

Tựa hồ mọi thứ chung quanh đều biến mất, chỉ có hắn cùng bộ kinh văn này tồn tại ở trong thế giới, không rõ là kinh văn tiến nhập vào trong đầu của hắn hay là hắn chìm đắm bên trong đó. Hắn chỉ không cảm giác được vạn sự vạn vật tồn tại nữa, chỉ cảm thấy mình bị một loại lực lượng thần bí bao bọc, chung quanh có tiếng tụng kinh mơ hồ từ xa đến gần, vang vọng trong tâm hải hắn...

"Cảm giác nửa năm trước lại xuất hiện.."

Không biết qua bao lâu, nội tâm Phương Nguyên bỗng nhiên run lên, mới ý thức được chuyện gì đã xảy ra.

Nửa năm trước, trong lúc hắn đang gật gù khổ đọc Đạo Nguyên Chân Giải, liền từng xuất hiện loại cảm giác này trong lúc nửa ngủ nửa mơ, chợt thấy đạo tâm sáng sủa, phảng phất tiến nhập thế giới bên trong kinh văn, bao quanh là một loại lực lượng thần bí...

Bất quá loại cảm giác này chỉ xuất hiện một lần rồi về sau không thể tìm thấy lần nữa.

Hắn cũng không nghĩ tới thế mà hắn lại thấy được Đạo Nguyên Chân Giải ở chỗ này lại xuất hiện cảm giác này một lần nữa!

"Cuối cùng là..."

Phương Nguyên muốn ngẩng đầu lên cảm nhận một chút đến tột cùng cảm giác này là thật, hay là ảo giác của mình.

Nhưng hắn thình lình phát hiện lúc chính mình ngẩng đầu lên, trước mắt lại xuất hiện những kinh văn quen thuộc...

Trong lúc vô thức hắn đã tiến nhập một thế giới vô cùng huyền diệu, một cái thế giới thuộc về Đạo Nguyên Chân Giải.

Chung quanh lơ lửng vô số kinh văn, đều là nội dung bên trong Đạo Nguyên Chân Giải!

Mà tại đằng sau những dòng chữ này, Phương Nguyên loáng thoáng có thể nhìn thấy vô số thân ảnh mơ hồ.

"Nơi này đến cùng là đâu?"

Phương Nguyên muốn tìm hiểu xem rốt cuộc đây là đâu, lại phát hiện chính mình không thể động đậy, giống như hắn không cảm giác được thân thể của mình nữa rồi.

“Miễu, năng thị. Bả, năng lý. Lý hổ vĩ. Giải thích như thế nào?"

Cũng trong lúc này có một thanh âm vang lên, không biết đến từ nơi nào, lại vang ở chung quanh Phương Nguyên.

Phương Nguyên cơ hồ theo bản năng trả lời: "Diệt nhân, hung."

Thanh âm kia ngay lập tức lại vang lên: "Giải thích như thế nào?"

Phương Nguyên trả lời trong chớp mắt: "Võ nhân vi vu đại quân!" (1)

Một thanh âm tiếp tục vang lên: "Như thế nào mà thiên địa có thể thọ lâu dài, còn người thì không?"

Phương Nguyên đồng dạng trả lời không cần suy tư một khắc nào: "Không sống cho mình, vì thế nên trường sinh."

"Lại giải thích như thế nào?"

"Thiên địa viên mãn mà thọ, lòng người khiếm khuyết cho nên chết yểu!"

"Tu đạo theo ý gì? Con người mang tâm gì?"

"Thiên địa chi ý, phàm nhân tâm!"

"Tương đương như thế nào?"

"Thiên địa vô vi cho nên học theo thiên địa thì mới phải đạo trời; Lòng người khiếm khuyết cho nên theo lòng người mà làm phải việc không nên làm!"

"..."

"..."

Trong nháy mắt, có vô số thanh âm vang lên hỏi Phương Nguyên vô số vấn đề.

Những vấn đề kia vô cùng hỗn tạp, so với kì đạo khảo của tiên môn thì khó hơn vô số lần, sâu hơn vô số lần.

Phương Nguyên cũng không giả bộ suy tư làm gì, trong nháy mắt trả lời hết tất cả các vấn đề.

Những vấn đề này đều thuộc về bên trong Đạo Nguyên Chân Giải. Tuy nhìn lộn xộn, không đầu không đuôi thậm chí hư hư thực thực, nhưng Phương Nguyên quá quen thuộc đối với Đạo Nguyên Chân Giải, bất luận đối phương hỏi thế nào, đáp án ở trong nội tâm hắn đều lập tức hiện ra!

Hoặc có thể nói một cách huyền diệu hơn là những vấn đề này không phải đối phương hỏi, đáp án này cũng không phải Phương Nguyên trả lời, mà những cái này là do ai đó trực tiếp rút ra từ nơi sâu xa bên trong nội tâm Phương Nguyên, sử dụng đại thần thông nhìn thấu thần hồn Phương Nguyên!

Đã qua vô số vấn đề, thanh âm kia lại trầm mặc.

Sau khi tất cả vấn đề đều đã kết thúc, người kia bên trong bóng tối tựa hồ đang lo lắng gì đó.

Sau một hồi lâu, thanh âm kia lại lần nữa vang lên: "Thiếu niên, vì sao ngươi tu hành?"

Phương Nguyên ngẩn người, trong lòng có vô số câu trả lời nhưng sắp nói ra khỏi miệng thì tất cả đột nhiên trở nên không quan trọng nữa, chỉ nói ra ý nghĩ chân thật nhất ở trong nội tâm của mình: "Bởi vì ta muốn trở nên mạnh mẽ, ta muốn dạo bước trên chín tầng trời, ta muốn nắm giữ thần thông cải thiên hoán địa, ta muốn thế nhân đều nhìn thấy ta, ta muốn thế nhân đều truyền tụng tên ta ngàn ngàn vạn vạn năm!"

Sau khi thốt ra lời này, chung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh, bầu không khí trở nên căng thẳng.

Ngay cả chính Phương Nguyên sau khi nói ra, cũng hơi kinh hãi không nghĩ tới mình sẽ nói ra những lời này.

Trong không gian yên ắng này, mỗi một câu nói đều xuất phát từ nội tâm của mình, không thể nói láo!

Sau một hồi lâu, thanh âm kia từ trong bóng tối lại phát lên: "Vì sao?"

Đã trả lời như vậy rồi thì Phương Nguyên cũng bình tĩnh lại, dứt khoát cười khổ một cái dựa vào bản tâm mà đáp: "Không vì cái gì cả! Ta nghĩ như vậy thì ta sẽ trở thành người như vậy. Trời sinh ta không chỉ muốn trở nên mạnh mẽ, mà muốn trở nên ngày càng cường đại..."

Hắn ngừng lại một chút rồi lặp lại: "... Muốn trở nên càng mạnh hơn thì không cần lý do!"

------

(1) Dịch: Hào 3, âm: chột (mà tự phụ là) thấy tỏ, thọt (mà tự phụ là) đi nhanh, như vậy thì nguy như dẫm lên đuôi cọp mà bị nó cắn. Đó là kẻ vũ phu mà đòi làm việc của một ông vua lớn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK